Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 190



Khác với khi xem phát sóng trực tiếp, lần này khi xem từ đầu đến cuối, mỗi khung hình của bản chính khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào, mỗi ánh nhìn chạm nhau dường như đều bùng lên tia lửa.

Theo thời gian trôi đi, cư dân mạng cũng từ tập đầu tiên dần thấy được nụ hôn trên khinh khí cầu ở tập thứ mười hai. Bởi vậy khi bản chính kết thúc, chương trình cũng đã phát sóng tập ngoài lề đặc biệt mà mọi người hết sức mong đợi – Nhật ký đi du lịch.

Tập đầu tiên: “Núi cao nước chảy.”

Sau khi các khách mời trở về từ thành cổ, chỉ nghỉ ngơi vài ngày thì họ đã bị đoàn làm chương trình đóng gói và đưa đi, lấy danh nghĩa là muốn đưa mọi người đi trải nghiệm một chuyến du lịch ly hôn theo đúng chủ đề của chương trình.

Thử hỏi, có thể bạn đã đi du lịch, nhưng bạn đã trải qua một chuyến du lịch ly hôn chưa? Dù lý do hai người tách ra là gì đi chăng nữa thì trước tiên hãy tạm thời gác lại, chỉ cần tập trung vào việc hưởng thụ chuyến đi, hoàn toàn thả lỏng để trái tim đang bối rối kia có thể bình tâm lại.

Mở đầu của nhật ký đi du lịch là những ngọn núi cao chọc trời đến ngàn thước, những thác nước cuồn cuộn ngỡ như tuột khỏi mây, đều là kỳ quan do tự nhiên đúc thành.

Máy quay từ trên không nhìn xuống toàn cảnh, thật sự làm cho mỗi người xem trước màn hình đều cảm thấy choáng ngợp, không ngừng cảm thán về vẻ đẹp mỹ lệ và sự kỳ diệu của thế giới này.

Sau khi đi máy bay và chuyển sang xe ô tô suốt mấy giờ đồng hồ, các khách mời đã thấy được điểm đến của chuyến đi. Mới còn đang ngồi ở trên xe, họ đã nhanh chóng bị thu hút trước phong cảnh xung quanh.

Kiều Nại đặt bàn tay nhỏ lên cửa sổ, nhìn không chớp mắt lên những dãy núi liên tiếp không ngừng đang trôi qua bên ngoài cửa sổ xe, thật sự rất cao lớn bao la hùng vĩ. Hình Sâm ngồi bên cạnh cũng cùng thưởng thức phong cảnh, mọi người trên xe đều tỏ ra rất phấn khích.

Nguyễn Ti Anh chân thành đặt câu hỏi: “Chúng ta đi du lịch thế này thì chỉ cần tập trung chơi thôi là được đúng không?”

Nghe vậy, Sầm Lâm Vũ bật cười một tiếng: “Nói ra câu này, chính cô có tin được không?”

Nguyễn Ti Anh lặng lẽ thở dài, hiển nhiên là vì nghĩ đến đức hạnh của ê kíp chương trình, không thể tự lừa mình dối người thêm nữa, nhưng có một điều là chắc chắn: “Phong cảnh ở đây đẹp thật đấy!”

[Mặc dù ê kíp chương trình có phần hơi bị ác độc, nhưng địa điểm tìm được thì không thể chê được]

[Bạn có thể nghi ngờ lương tâm của đạo diễn, nhưng không thể nghi ngờ con mắt của ông]

Đúng lúc này, chiếc xe chậm rãi dừng lại. Các khách mời lần lượt xuống xe, cảm nhận đầu tiên là tinh thần thoải mái, không khí xung quanh trong lành và dễ chịu. Nhìn thoáng qua xung quanh một lượt, cảnh quan đẹp thì đẹp đó, nhưng vấn đề đặt ra là tối nay họ sẽ ở đâu?

Sau đó mọi người theo hướng chỉ của nhân viên, nhìn thấy một con đường cầu thang nhỏ xây dựng giữa núi. Ngọn núi này là cao nhất trong khu vực, đứng dưới chân núi nhìn lên thì lập tức có cảm giác cực kỳ sợ hãi, con người chẳng qua cũng chỉ nhỏ bé đến vậy trước cảnh thiên nhiên núi cao.

Dường như vẫn còn muốn cứu vãn tình hình, Từ Giai Mạn hỏi thử: “Xung quanh không có cáp treo sao?”

Nhân viên trả lời: “Không có, để bảo vệ hệ sinh thái hết sức có thể thì chỉ có con đường này để lên xuống núi.”

Triệu An Kha nhìn lên không thấy đỉnh: “Mọi người tìm được địa điểm này chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ?”

Nhân viên mỉm cười không nói, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng: “Nhóm leo lên đến đỉnh núi đầu tiên sẽ nhận được một gói quà thực phẩm rất lớn.”

Nghe vậy, Sầm Lâm Vũ lập tức nổi giận: “Không phải, mấy người sao lại làm cái trò này nữa? Có nhàm chán không hả!”

[Công thức quen thuộc đến từ ê kíp chương trình]

[Đồ ăn là lớn nhất, dễ dàng nắm bắt trong tay]

Sự thật chứng minh, công thức này quả thực lần nào cũng đúng. Các khách mời tuy miệng luôn phàn nàn nhưng động tác lại nhanh chóng hơn hẳn và cũng có vẻ rất tích cực.

Ngay từ khi biết sẽ phải leo núi, Kiều Nại đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Mỗi nhóm khách mời trước khi leo núi sẽ nhận được một chiếc ba lô, cô mở khóa kéo ba lô ra và thấy Hình Sâm lần lượt cho các vật dụng vào đó, như nước tăng lực, socola, bánh kem nhỏ, nước…, làm cho chiếc ba lô vốn trông xẹp lép bỗng chốc trở nên đầy ắp.

Những người khác cũng bắt đầu làm theo, chuẩn bị ba lô xong thì các khách mời bắt đầu thực hiện các động tác khởi động trước khi leo núi. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, trước khi xuất phát, Hình Sâm lại rút ra một sợi dây an toàn rồi ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Nại.

Hiện giờ hai người đã ngày càng ăn ý, chỉ cần một cái nhìn là hiểu ngay ý nhau. Kiều Nại lập tức ngoan ngoãn đi đến và giang hai tay ra, nhìn Hình Sâm buộc dây vào eo của cả hai. Trong lúc buộc dây anh liên tục điều chỉnh, đầu hơi cúi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đẹp đến nỗi khiến người khác không thể rời mắt.

Kiều Nại nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn.”

Hình Sâm nghe thấy tiếng nên nhìn về phía Kiều Nại, dù không nói gì nhưng ánh mắt như mang theo thứ độ ấm nào đó, khiến Kiều Nại cảm thấy khuôn mặt nhỏ bé của mình đang nóng bừng lên.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 191



Từ ngày hôm đó trên khinh khí cầu, cô đã trở nên cực kỳ dễ đỏ mặt.

Hiển nhiên là Kiều Nại cũng nhận thức được vấn đề này rất rõ ràng. Để tránh bị phát hiện, cô nhanh chóng quay đi, định đi leo núi. Nhưng mới đi được có vài mét, cô đã bị dây thừng trên người kéo ngược trở lại rồi được Hình Sâm giữ chặt lấy, ngả người vào lòng anh.

Anh ôm lấy eo cô, hỏi nhẹ nhàng: “Sao phải hoảng?”

Kiều Nại chớp mắt: “Chúng ta nên xuất phát rồi!”

Hình Sâm: “Đừng vội, tôi vẫn chưa kiểm tra xong.”

Nói xong, anh lại cầm dây an toàn lần nữa, chỉ là tư thế ôm cô từ phía sau của anh vẫn không hề thay đổi.

Điều này khiến các khách mời gần đó cũng đang buộc dây an toàn, nhìn thấy cũng cảm thấy quá đủ rồi.

Lúc trước Từ Giai Mạn còn đang mắng Sầm Lâm Vũ là đồ ngốc, buộc dây cũng làm sai.

Ngay sau đó, họ trông thấy hai người đang ngọt ngào kia thì lập tức ngẩn người.

Các cụ nói rất đúng, cơm chó không thể chỉ cho hai người họ ăn, lãng phí là đàn xấu hổ, quan trọng là phải biết chia sẻ :)

Vì vậy, Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ lại lần lượt kéo theo Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha, thấy hai người họ cũng có vẻ vừa ngơ ngác vừa no nê, lập tức cảm thấy hài lòng.

[Một ngày mới bắt đầu leo núi bằng việc đu cp]

[Ha ha ha, cơm chó tuy đến muộn nhưng vẫn đến!]

[Các khách mời: Cảm ơn đã mời ăn, đã no rồi!]

[He he he, ai có thể chịu nổi không đu đây]

Các khách mời đeo dây an toàn đầy đủ rồi bắt đầu leo núi. Lúc đó mọi người vẫn còn rất sung sức, tinh thần phấn khởi leo lên, nhưng theo thời gian trôi đi thì đã dần dần mệt mỏi, lực bất tòng tâm.

Dù sao thì thể lực của mỗi người khác nhau và cũng là hữu hạn, ngọn núi này lại thực sự quá mức đồ sộ hùng vĩ. Thế cho nên đến khi leo lên đến giữa núi, một nửa số khách mời đều tỏ ra rất mệt mỏi, quá trình leo cũng gập ghềnh, thời gian cũng đã qua hơn hai tiếng rồi.

Nguyễn Ti Anh mơ màng bám vào lan can, hỏi: “Đây là du lịch đấy hả? Mẹ ơi, con muốn về nhà.”

[Cười chết mất, mệt đến nỗi gọi mẹ luôn rồi]

[Ê kíp chương trình lại hành hạ khách mời quá đáng]

Triệu An Kha ở bên cạnh đỡ lấy một cánh tay của cô ta, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Đã leo được đến tận đây rồi, dù thế nào thì cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng. Chẳng phải vừa rồi em còn nói muốn l*n đ*nh núi để ngắm cảnh đó sao?”

Vừa nghe thì có vẻ rất có lý, Nguyễn Ti Anh cũng chỉ có thể tiếp tục cố leo núi với Triệu An Kha. Leo được thêm một lát nữa, cô ta mới chậm chạp phản ứng lại.

Nguyễn Ti Anh: “??? Tôi bảo muốn đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh lúc nào!”

Triệu An Kha: “Em đã bảo nơi này đẹp quá, bây giờ leo núi đã quên luôn rồi à? Chẳng lẽ em không muốn nhìn những ngọn núi nhỏ hả? Chinh phục ngọn núi cao này.”

Nguyễn Ti Anh biết mình không còn đường lui nữa, cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn!”

Nghe vậy, Triệu An Kha vô cùng hài lòng tiếp tục kéo Nguyễn Ti Anh leo tiếp, hai người lại bắt đầu di chuyển với tốc độ rùa bò.

[Bàn về việc vẽ ra viễn cảnh tuyệt diệu cho người khác, Triệu An Kha anh đúng là bậc thầy!]

[Một người đàn ông khiến Anh Anh vừa yêu vừa hận (icon đầu chó)]

Hiện tại tình trạng của hai người đã khá ổn, đang ở giữa đội, trong khi tình hình phía sau còn thảm hơn.

Sầm Lâm Vũ trước đó đã nói ẩu nói tả rằng sẽ là người l*n đ*nh núi đầu tiên, giờ thì gần như không thể nhìn thấy bóng dáng người phía trước nữa.

Từ Giai Mạn đứng trên bậc thang phía trên, tuyệt vọng kéo sợi dây trong tay, cố gắng kéo Sầm Lâm Vũ đang sắp trở thành cá chết.

Cô ấy hét lên: “Anh có đi được nữa không hả! Lát nữa là mặt trời lặn rồi đấy!”

Sầm Lâm Vũ phản ứng lại: “Mạn Mạn, em không thể chậm lại một chút sao…”

Từ Giai Mạn lườm một cái: “Chúng ta đã là nhóm cuối cùng rồi, nếu còn chậm nữa thì anh sẽ phải ăn gió Tây Bắc đấy!”

[Nói đến chuyện làm vướng chân thì phải nhắc đến Vũ Vũ của chúng ta]

[Tôi đã biết giới hạn là một kéo một]

[Sợ rằng Mạn Mạn sẽ đá bay người luôn]

Cuối cùng, dưới sự cảnh cáo của gió Tây Bắc, Sầm Lâm Vũ chậm rãi leo đến bên Từ Giai Mạn, cảm động nói: “Mạn Mạn, may mà có em không bỏ rơi tôi.”

Từ Giai Mạn không trả lời mà chỉ im lặng nhìn sợi dây an toàn buộc quanh eo của hai người, cái nhìn này đã khiến nhiều người trên mạng cười không ngớt.

[Ha ha ha, nếu không có sợi dây này thì tình cảnh của Vũ Vũ sẽ nguy hiểm lắm đây]

[Lúc này, tôi mới hoàn toàn hiểu được công dụng thực sự của sợi dây an toàn →v→]

Nhưng trông thấy Sầm Lâm Vũ nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi, Từ Giai Mạn vẫn trả lời: “Ừ.”

Sầm Lâm Vũ lập tức được nước làm tới, sát lại gần vui vẻ nói: “Mạn Mạn, em đối xử tốt với tôi quá.”

Sự dính người của Sầm Lâm Vũ khiến nhiều người cảm thấy vô cùng hổ thẹn, còn Từ Giai Mạn thì cũng ngượng ngùng quay mặt đi, tiếp tục kéo anh ấy đi tiếp, tốc độ di chuyển thậm chí còn ổn định hơn trước không ít.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 192



Cùng lúc đó, so với hai nhóm khách mời phía sau, Hình Sâm và Kiều Nại vẫn luôn dẫn đầu cả đội.

Hai người đi một trước một sau, vững bước tiến tới, Hình Sâm rõ ràng là người có trạng thái tốt nhất trong số tất cả các khách mời hiện tại. Để không làm rối nhịp leo núi, Kiều Nại cũng không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ theo sau anh. Nhưng nửa đoạn đường sau cũng thường là khó khăn nhất.

Khi Kiều Nại cảm thấy mình sắp không còn sức nữa, Hình Sâm bèn chủ động đề nghị nghỉ một chút. Lúc này cô mới dừng lại bước chân, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy mình đã mệt lả.

Vẫn được Hình Sâm đỡ, cô xoay người từ từ ngồi xuống, mới nhận ra phía sau đã không còn ai nữa.

Cô không khỏi lại cúi đầu xuống nhìn, vẫn không thấy bóng dáng các khách mời khác, chỉ thấy những bậc thang sâu hun hút không có điểm cuối. Cô lại ngẩng đầu nhìn lên thác nước đang xả mạnh ở phía bờ đối diện, lúc này cô mới nhận ra mình thế mà đã leo cao đến mức này.

Ngay khi Kiều Nại nhìn xuống, Hình Sâm đã ôm eo cô vì sợ cô bị ngã. Khi thấy cô không nhìn xuống dưới nữa, anh mới thả tay, mở ba lô rồi lấy nước và thực phẩm ra để tiếp tế.

Kiều Nại nhận lấy thanh sô-cô-la từ Hình Sâm rồi từ từ ăn từng miếng nhỏ, leo núi quả thật là một quá trình dài, chân cô gần như không còn cảm giác gì nữa.

Thấy Kiều Nại dường như đã mệt đến mức ngẩn người, Hình Sâm biết cô đã mệt lắm rồi, lập tức đưa tay vuốt những sợi tóc rơi bên mặt cô, rồi dùng khăn giấy lau mồ hôi mỏng trên trán.

Cảm nhận được sự quan tâm của Hình Sâm thì Kiều Nại cũng hoàn hồn có phản ứng lại, nhưng cô không biết phải nói gì, trong đầu giờ phút này chỉ còn có hai chữ: “Mệt quá…”

Vừa dứt lời, cô đã được Hình Sâm ôm vào lòng: “Mệt thì nghỉ một chút đi.”

Tư thế ôm của anh rất tự nhiên, Kiều Nại không còn sức lực để nghĩ thêm điều gì khác, chỉ theo bản năng thả lỏng cả người ra.

Hai người yên lặng tựa vào nhau, bầu không khí yên lặng mà ấm áp, cách hai người ở bên nhau khiến người khác cảm thấy dễ chịu vô cùng.

[Ôm bé Nại một cái, hôm nay giỏi lắm rồi]

[Sâm Sâm vẫn hết sức đáng tin cậy như thế]

[Cảm giác đồng hành bên nhau thật tuyệt vời]

Đại khái nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, hai người lại một lần nữa xuất phát. Lần này họ đã leo suốt ba tiếng đồng hồ, trong quá trình đó thì cứ dừng lại rồi lại đi tiếp không ngừng. Chờ đến khi họ đến được đỉnh núi, mặt trời cũng đã ở phía tây.

Những dãy núi liên miên nối tiếp nhau mờ ảo như ẩn như hiện phía xa, được bao phủ bởi ánh sáng chiều tà chói lòa, tạo nên một cảnh tượng hoàng hôn hùng vĩ.

Khoảnh khắc đứng trên đỉnh núi cao, niềm vui vượt xa hơn nhiều so với mệt mỏi. Nhìn toàn cảnh có cảm giác như đang ở chốn tiên cảnh nhân gian, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Kiều Nại từ từ thở ra nhẹ nhõm, cảm thấy tâm trạng rộng mở hơn bao giờ hết. Tất cả mọi nỗ lực suốt chặng đường đều xứng đáng, nghĩ đến những khó khăn đã gặp phải trên đường đi, anh đưa tay ra với cô và hai người nắm chặt tay nhau như chiếc gậy chống để tiến về phía trước, cô không khỏi khẽ mỉm cười.

Trong khi suy nghĩ, Kiều Nại vô thức nhìn về phía Hình Sâm đang đứng bên cạnh mình. Cô chớp chớp mắt, trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười ấm áp.

[Bỗng nhiên hiểu được dụng ý của ê kíp chương trình]

[Là cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau đồng cam cộng khổ]

[Ngay cả núi cao cũng không sợ, thì trên đời này có gì đáng sợ nữa]

[Phải luôn kiên định và dũng cảm ở bên nhau]

Sau khi thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này, lực chú ý của hai người cũng chuyển đến ngọn núi. Họ thấy ba ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn, hai người bèn chọn một trong số những ngôi nhà đó. Bên trong là một phòng ngủ với hai chiếc giường đơn, một cái bàn và hai chiếc ghế dài, một chiếc ghế sofa đôi, có nhà vệ sinh và căn bếp nhỏ riêng. Dù không rộng nhưng rất đủ đầy tiện nghi.

Ê kíp làm chương trình còn chu đáo chuẩn bị rất nhiều đồ trang trí dễ thương như gấu bông, hoa tươi trước cửa sổ và một bức ảnh lớn treo trên tường, mỗi nơi đều toát lên cảm giác sinh hoạt ấm cúng.

Đi vào trong nhà, Kiều Nại và Hình Sâm lần lượt tắm rửa rồi thay quần áo, ê kíp làm chương trình cũng gửi đến một bữa tối thịnh soạn như đã hứa sẽ khen thưởng.

Bốn món mặn và một canh, có cá có thịt, có mặn có chay. Mở cửa sổ bằng gỗ ra, hai người ngắm hoàng hôn vừa bắt đầu ăn cơm. Trong khi đang ăn ngon miệng, hai nhóm khách mời khác cũng lần lượt lên đến đỉnh núi.

Khi đã mệt đến tận cùng rồi thì người ta không thể nói được thêm gì nữa, mấy người thậm chí còn không có sức để mà vẫy tay được. Chỉ có Triệu An Kha gật đầu về phía hai người, rồi cùng các khách mời khác đến nhà gỗ của họ.

Tối hôm đó, các khách mời ăn bữa tối xong thì đều nằm dài ra trên giường, toàn bộ đỉnh núi đều trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như cả thế giới này chỉ còn lại hai người.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 193



Ban đầu Kiều Nại cũng đang nằm, cho đến khi Hình Sâm gọi cô lên ghế sofa, nói rằng sẽ mát xa chân cho cô, như vậy thì ngày mai sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mới đầu Kiều Nại cũng không quen, tay anh quá thon dài, ngay cả khi cách một lớp quần ngủ nhưng cứ chạm vào chân cô thì cô vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy của làn da, cảm giác rất ngứa… Hầu như là phản ứng sinh lý muốn tránh xa.

Hình Sâm lại không chút cảm xúc, chỉ nói một câu: “Nhẫn nhịn một chút.”

Kiều Nại cũng muốn nhẫn nhịn đấy chứ, nhưng cơ thể của cô không kiểm soát được, dần dần trở thành vừa ngứa đến mức cười ra nước mắt, vừa tránh đi lại bị kéo lại.

Cuối cùng, không biết thế nào mà cô lại rơi vào vòng tay của Hình Sâm. Một tay anh ôm eo cô, một tay xoa chân cô, khi hai người nhìn nhau thì Kiều Nại lập tức yên lặng, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

[Thì ra mát xa chân là như thế này à, đã học được (icon đầu chó)]

[Tôi xem mà tôi không thể nhịn nổi cười, nở nụ cười tự ái]

Nhận thấy được sự ngoan ngoãn của Kiều Nại, trong lòng Hình Sâm như muốn tan chảy. Cuối cùng thì anh cũng không làm gì cả, chỉ nghiêm túc mát xa chân cho cô, tận đến khi bế cô nằm lên giường rồi thì Kiều Nại mới vẫy vẫy tay với anh, khẽ nói.

“Ngủ ngon.”

Ngay sau đó, đèn trên trần phòng bị tắt, chỉ còn lại một cái đèn ngủ mờ mờ. Một nụ hôn nhẹ rơi xuống trán, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Kiều Nại thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tuy chân của Kiều Nại vẫn còn hơi đau nhưng so với những người khác thì đã khá hơn nhiều. Thêm vào đó, nhờ có tay nghề xoa bóp điêu luyện của Hình Sâm, hai người lại tiếp tục mát xa vài lần nữa, Kiều Nại nhanh chóng hồi phục lại tung tăng nhảy nhót như trước.

Trong thời gian này, các khách mời phát hiện một con đường nhỏ trên núi. Đi đến tận cuối con đường, họ có thể ngắm thác nước như sương như khói ở một cự ly rất gần. Nhưng vì các tiện nghi giải trí trên đỉnh núi có hạn, trong thời gian rảnh rỗi, các khách mời đã cùng nhau dựng vài chiếc xích đu, ngồi trên xích đu và cùng ngắm nhìn bình minh lên hoàng hôn xuống, vô cùng thư thả, thật sự cảm thấy như đang du lịch vậy.

[Cuộc sống tôi mơ ước cũng chẳng có gì hơn thế này!]

[Một người không có văn hóa như tôi chỉ biết khen một câu tuyệt vời]

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến đêm cuối cùng trên đỉnh núi. Mọi người bàn bạc và tập hợp nguyên liệu nấu ăn vào với nhau, cùng nhau tổ chức một bữa tiệc hoành tráng nhất chưa từng có trong ngôi nhà gỗ nhỏ của Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn. Phát những bản nhạc rộn ràng nhất, uống những ly rượu thỏa thích, hát hò nhảy múa, nhậu nhẹt đến mức cuối cùng hầu như mọi người đều say bí tỉ.

Nguyễn Ti Anh không biết từ lúc nào đã ôm lấy cột trụ trong nhà, cứng đầu không chịu buông ra, miệng còn lảm nhảm lải nhải hét lên: “Triệu An Kha, sao anh không nói gì hả! Dậy tiếp tục uống đi! Sao anh không để ý đến tôi!”

Triệu An Kha thật sự đang đứng sau lưng cô, thấy cảnh này cũng vừa buồn cười vừa đau đầu. Anh ấy trả lời rồi cố kéo cô ta ra khỏi cột, cũng ra hiệu cho Hình Sâm vẫn còn đang tỉnh táo bên cạnh, bảo rằng anh ấy sẽ đưa Nguyễn Ti Anh về nghỉ ngơi trước.

Sau khi hai người rời đi, Hình Sâm nhìn thoáng qua Kiều Nại vẫn đang cùng hát với Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ, quyết định cũng đưa cô về, dù sao thời gian đã không còn sớm nữa.

Nhưng mà khi anh vừa kéo tay Kiều Nại, cô nhìn anh với khuôn mặt đỏ ửng, rồi nghiêng đầu nói: “Ôi? Sao anh lại trông quen quen thế nhỉ…”

Hình Sâm cúi đầu: “Mới uống mấy chai rượu mà đã quên tôi rồi sao?”

Kiều Nại giơ tay lên đếm số: “Một chai? Hai chai? Ba chai?”

[Nại Nại say rượu dễ thương]

[Say rượu mà vẫn đáng yêu quá]

[Chắc là uống rượu quên tình]

Khi cô đang khua tay múa chân, Hình Sâm lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, cũng không so đo với cô mà chỉ kiên nhẫn nói: “Đã đến giờ về ngủ rồi.”

Kiều Nại rõ ràng nghe hiểu được, thì thầm lặp lại: “Ngủ, ngủ…”

Lúc này vẫn còn tính là ngoan ngoãn, cho đến khi mở cửa ra, nhiệt độ trên đỉnh núi vào ban đêm rất thấp, gió lạnh khiến Kiều Nại rùng mình một cái. Nhưng chỉ là tỉnh táo một khoảnh khắc thôi, khi nhìn thấy trăng tròn trên trời thì cô lại cảm thấy hơi say.

Cô tự dùng tay ôm lấy chính mình và lẩm bẩm: “Lạnh quá… Muốn ngắm trăng quá…”

Nói xong, cô lại tỏ vẻ đáng thương về phía Hình Sâm, hỏi: “Anh có lạnh không?”

Thấy cô dùng đôi mắt lấp lánh nhìn mình, Hình Sâm biết ngay là cô muốn làm gì. Anh liền kéo cô quay lại trong nhà, lấy một chiếc chăn và một cái đệm ra ngoài, vừa lót đệm cho cô vừa quấn chăn quanh cô rồi cùng ngồi trên cỏ ngắm trăng.

Nhưng người say rượu làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời? Bởi vì Kiều Nại luôn luôn ngọ nguậy, Hình Sâm sợ cô bị cảm lạnh, tình hình nhanh chóng biến thành việc quả bóng lớn Hình Sâm quấn quả bóng nhỏ Kiều Nại.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 194



Lúc này, Kiều Nại nhìn vầng trăng trên bầu trời, hiển nhiên là rất vui vẻ và hài lòng. Cô vừa chỉ vào những vì sao sáng lấp lánh trên trời vừa chỉ thác nước trắng bạc bên kia núi và nói.

“Sao mà trông ngôi sao hôm nay to thế! Đẹp quá!”

“Rượu, mau nhìn kìa! Ở đó có nhiều rượu quá! Hừ, nhưng mà tôi không uống nổi nữa…”

Hình Sâm: “Vậy thì không uống nữa.”

Cô theo lời nhìn về phía Hình Sâm đang trang bị đầy đủ bên cạnh, nở một nụ cười: “Trông anh ngốc nghếch quá, anh là một quả bóng à?”

Hình Sâm nghe vậy suýt nữa thì bật cười: “Em có muốn nhìn lại chính mình không.”

Nghe xong, Kiều Nại quả thực cúi đầu nhìn lại chính mình, phát hiện mình cũng là một quả bóng thì vẻ mặt lập tức trở nên tủi thân.

Cô buồn bã nói: “Tại sao tôi cũng thành quả bóng rồi…”

Thấy Kiều Nại cúi đầu, Hình Sâm an ủi: “Em muốn biến trở lại không?”

Kiều Nại lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hình Sâm, cô mong chờ giơ tay lên như một đứa trẻ, tích cực nói: “Muốn!”

Cứ như vậy, dưới ánh sao lấp lánh, anh từ từ cúi xuống, dùng phép thuật của mình, nhẹ nhàng hôn vào gò má cô.

Kiều Nại ngay lập tức trở nên yên lặng, cả người ngây ra như trời trồng. Chờ đến khi kịp phản ứng lại thì Hình Sâm đã quay mặt đi, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Nhưng Kiều Nại nhớ rất rõ, cô quả quyết nói: “Anh hôn tôi.”

Nghe vậy, Hình Sâm chỉ nhìn hững hờ nhìn cô một cái mà không nói thêm gì nữa. Cái nhìn ấy sâu thẳm và u ám, nhưng trong mắt Kiều Nại lúc đó thì rõ ràng là một lời thách thức tr*n tr**.

Kiều Nại lập tức không phục: “Không được, tôi cũng phải hôn lại!”

Nói xong, cô ngồi dậy với khí thế thật mạnh mẽ, vô cùng hùng hồn muốn hôn lên mặt anh một cái.

Trong khoảnh khắc, Hình Sâm cố tình nghiêng mặt đi, rồi lập tức môi chạm môi. Nụ hôn ngày càng sâu, nụ hôn nóng bỏng nuốt chửng cả gió lạnh, triền miên quấn quýt không rời.

Flycam đã xấu hổ bay xa ra từ lâu, dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ mơ hồ thấy hai bóng hình không ngừng quấn quýt với nhau, làm người ta mặt đỏ tim đập.

[Hóa ra đây chính là tình yêu ư? Thực sự khiến người ta say mê!]

[Mọi người đều biết, rượu chỉ làm giải phóng những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng người]

[Á á á! Cứ để tình yêu này cháy bỏng thêm đi!!]

Câu chuyện “Núi cao nước chảy” đã kết thúc trong sự hưng phấn và reo hò của đông đảo người hâm mộ, không hề bất ngờ khi nó nhận được nhiều lời khen ngợi, thậm chí nhiều người còn nói rằng họ chưa xem đủ, các từ khóa có liên quan đến phần này nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Thấy vậy, tổ tiết mục đã rất vui mừng, ngay trong tối đó đã phát hành những cảnh hậu trường tuyệt vời, cho các fan biết những gì đã xảy ra sau bữa tiệc.

Khi Triệu An Kha đưa Nguyễn Ti Anh vào trong nhà, lúc đặt cô ta lên **, Nguyễn Ti Anh vẫn trong trạng thái ngủ say, yên tĩnh khác thường so với trước đó.

Mãi cho đến khi Triệu An Kha đứng dậy đi lấy bông tẩy trang, chuẩn bị tẩy trang cho cô ta, kết quả vừa quay đầu lại người đã biến mất, ngẩng đầu lên đã phát hiện Nguyễn Ti Anh đang ôm cây cột.

Cảnh tiếp theo được tua rất nhanh, chỉ là chỉ cần Triệu An Kha rời tầm mắt là cô ta lập tức biến mất, làm Triệu An Kha toát cả là mồ hôi, tốn một đống sức lực mới kéo người trở lại.

Chờ đến khi Nguyễn Ti Anh hoàn toàn ngủ say, Triệu An Kha cũng hết chịu nổi, vẻ mặt mờ mịt giống như đã nếm đủ mùi đời, lập tức ngã đầu ra ngủ.

[Thật là một yêu tinh nhỏ khó chịu (đầu chó)]

[Hahaha, nhìn Triệu An Kha mệt mỏi quá!]

[Cười chết, như thể bị hút khô dương khí]

Ngay sau đó, màn hình quay lại, túp lều nơi các khách mời khác tụ họp.

Chuyện mà chẳng ai ngờ tới, chính là Sầm Lâm Vũ và Từ Gia Mạn lại có thể thức khuya đến như vậy, để thấy được điều đó, hậu kì có cố ý gắn cả cái đồng hồ sát bên, mọi người đều thấy hai nhóm khách mời khác đã rút lui, vậy mà hai người họ vẫn hát thêm vài tiếng đồng hồ, thậm chí nhân viên cũng tranh thủ chợp mắt một lúc, tỉnh dậy phát hiện đã bình minh, mà hai người họ vẫn còn đang cuồng nhiệt không ngừng, khiến ai nấy đều sững sờ.

Cũng may là lều này cách âm khá tốt, xung quanh cũng không có dân cư, nếu không thì hai người họ đã bị báo cảnh sát vì gây rối trật tự từ lâu rồi.

Cũng may, đây chính là căn nhà gỗ nhỏ của bọn họ, sẽ không ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, chắc là lại kiên trì chờ thêm một chút, cho đến khi họ say đến bất tỉnh, nhân viên công tác mới rón rén ra ngoài, lần lượt đưa họ về phòng nghỉ ngơi, buổi tiệc cũng kết thúc tại đó.

[Tuyệt quá, thật giống một cặp mic hog*]

(*Nguyên văn: 麦霸 - mạch phách: người độc chiếm mic trong bữa tiệc karaoke.)

[Tui rất lo cho giọng nói của họ]

[Hahaha, cũng vui quá trời luôn]

Rất nhanh, ống kính đã chuyển đến cảnh quay của Kiều Nại và Hình Sâm, nhưng họ đã sớm ra khỏi phòng vẫn là mượn góc nhìn của flycam.

Ánh trăng sáng ngời, từ xa đã thấy cả hai đang hôn nhau nóng như lửa, ngay cả bóng cũng hợp thành một, khung bình luận kích động còn hơn những ngày lễ tết.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 195



Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, chỉ thấy đột nhiên có người ngã xuống, có biến, flycam cũng từ trong không khí màu hường tỉnh lại, lập tức lấy tốc

độ nhanh nhất bay lại, muốn thăm dò tình hình.

Chỉ thấy Hình Sâm đã kịp thời bắt lấy cái bóng nhỏ đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng hiện lên, hô hấp đều đều, người bất ngờ ngủ say - Kiều Nại.

Hình Sâm bật cười nhẹ khi thấy cảnh đó, rồi bế Kiều Nại đang ngủ say lên, quay trở về căn nhà gỗ.

[Tôi cười đến sắp tê liệt luôn rồi, sao mà có thể ngủ khi đang hôn được chứ!]

[Nghĩ lại thì đúng là chuyện mà Nại Nại có thể làm.]

[Haha, cứu mạng, tại sao lại dễ thương như vậy thứ!]

Khi trở lại phòng, Hình Sâm nhẹ nhàng đặt Kiều Nại xuống, tháo chiếc áo khoác ngoài cho cô, rồi đắp chăn kín, anh dùng khăn ấm lau mặt cô.

Thấy Kiều Nại ngủ rất say, Hình Sâm lập tức tắt đèn, đi vào phòng tắm, để lại một chiếc đèn ngủ mờ nhạt trong phòng.

Các khách mời khác vì say rượu nên ngủ mãi đến tận trưa mới tỉnh dậy, hầu hết đều bị choáng váng vì hậu say xỉn, ăn xong bữa sáng cũng chẳng khá lên chút nào, lại thêm việc nghĩ đến hành trình xuống núi dài và khó khăn, tinh thần ai cũng trở nên uể oải…

Các khách mời: Orz*

(* emjoi quỳ

)

Chớp mắt đã kéo dài đến tận buổi chiều, vì lý do an toàn, tổ tiết mục cũng lo lắng cho tình trạng của mọi người, tuy nhiên, lịch trình của các khách mời lại rất chặt chẽ, nếu bỏ lỡ giai đoạn này, sẽ ảnh hưởng đến nhiều chuyện sau đó.

Lúc này, mọi người mới nhận ra tình hình không ổn, đêm qua vốn chỉ là một phút ngẫu hứng, nhưng kết quả lại quẩy quá đà, dẫn đến tình trạng bây giờ.

Trong số đó hai người mệt mỏi nhất… chính là Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn - cặp đôi quẩy tới khuya nhất, cả hai đang cúi đầu trước mặt đạo diễn, như những đứa trẻ gây họa chờ bị mắng, vô cùng biết điều.

[Nghe nói tối hôm qua tới sáng họ mới ngủ?]

[Chắc đang thử sức chịu đựng của tổ tiết mục!]

[Hai người này quả thật là một couple dở hơi]

Mà những người khác trong đó có Nguyễn Ti Anh và Từ Giai Mạn cũng không khá hơn là bao, biểu cảm của cả hai đều khờ khờ.

Vốn dĩ Nguyễn Ti Anh đang rất vui, cho đến khi Triệu An Kha cho cô ta xem một loạt ảnh cô ta ôm cột, nghĩ đến việc nhiều người trên internet cũng nhìn thấy cảnh đó, cô ta lập tức lúng túng chỉ muốn nhảy ngay xuống từ đỉnh núi cho xong!

[Hahaha, vẻ mặt không muốn sống nữa!]

[Đừng lo, cùng lắm thì chuyển sang hành tinh khác sống thôi!]

[Về độ rượu chè thì Ti Anh xứng đáng đứng đầu bảng.]

Kiều Nại ở bên cũng không khá hơn là bao, sau khi tỉnh dậy cô bị đứt đoạn ký ức, cái gì cũng không nhớ, cho đến khi nhìn vào gương thấy môi mình sưng nhẹ, tất cả ký ức giống như bị mở phong ấn, lập tức nhớ ra, nghĩ đến quá trình đó cả người đều ngượng đỏ.

Trong bữa ăn Kiều Nại cứ lơ đễnh, rồi sau khi ăn xong lặng lẽ thu mình vào một góc, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, bắt đầu ngẩn người.

[A! Bắt được một cây nấm nhỏ Nại Nại!]

[Có vẻ như da mặt của bé cưng vẫn còn mỏng lắm.]

[Không sao, hôn nhiều sẽ thành thói quen thôi]ư

[Hahaha, mọi người đen tối thế!]

Hình Sâm đã để ý Kiều Nại từ trước, thừa dịp Kiều Nại đang giảm thiểu sự tồn tại của mình, anh ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô, thấy mắt Kiều Nại khẽ động, nhưng vẫn nhìn ra chỗ khác.

Gặp người không chú ý tới mình, Hình Sâm cũng không vội vã, anh chỉ kiên nhẫn giữ lấy bàn tay nhỏ lạnh của cô cho đến khi nó ấm lên, rồi mới đứng dậy tìm đạo diễn, không biết là anh nói gì, chỉ thấy gương mặt đạo diễn thay đổi, nở nụ cười rạng rỡ.

Sau khi nói xong, Hình Sâm lặng lẽ quay lại bên cạnh Kiều Nại, ngồi im cùng cô, còn rất tri kỷ còn mang theo một ít đồ ăn vặt.

Việc ngồi im suy tư là điều mà trước đây Hình Sâm không bao giờ làm, vì mỗi phút của anh đều rất quý giá, không có thời gian để lãng phí.

Nhưng kể từ khi tham gia show truyền hình thực tế, mọi thứ đều đã thay đổi, kể cả cuộc sống có trở nên chậm lại, nhưng lạ thay, điều đó lại không khiến người ta khó chịu.

Có lẽ là vì ở bên cạnh người mình thích, dù chỉ là ngồi im suy nghĩ, cũng trở nên thú vị vô cùng.

Nhờ có vụ buff thêm quà vặt, Kiều Nại không thể tiếp tục ngẩn người như trước.

Chỉ sau nửa phút chịu đựng, cô đã bị đánh bại.

Một giây tiếp theo, tiếng xé túi đồ ăn bên vang lên bên tai, kèm theo hương thơm hấp dẫn của món ăn vặt, ánh mắt Kiều Nại vô thức hướng về phía Hình Sâm, rồi cả hai cùng nhau ăn đồ ăn vặt với vẻ đầy thích thú.

Trong khi hai người tận hưởng đồ ăn vặt, các khách mời khác lại tò mò không biết Hình Sâm đã nói gì với đạo diễn? Đạo diễn cũng lật mặt quá nhanh.

Chỉ một giờ sau, âm thanh "tạch tạch tạch" vang lên, một chiếc trực thăng xuất hiện trong tầm mắt mọi người…

Khi chiếc trực thăng càng tiến gần, tất cả mọi người đều đứng dậy, chờ trực thăng hạ cánh xuống khoảng đất trống, nhân viên nhanh chóng tiến lên nghênh đón.

Trước chiếc trực thăng đen trắng rất phong cách, các khách mời mới hiểu ra lý do tại sao đạo diễn lại vui vẻ đến vậy, đúng là cảm giác ôm đùi kim chủ vô cùng sướng.

Sầm Lâm Vũ phát ra âm thanh vô cùng xúc động: "Cũng quá ngầu rồi…!"
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 196



[Nơi hẻo lánh thế này mà cũng có thể điều trực thăng đến!]

[Không hổ là chủ tịch, đúng là sức mạnh của tiền bạc khỏi phải bàn!]

Sau đó chính là các khách mời lần lượt lên trực thăng xuống núi, không thể nói là không xa hoa, nhưng so với việc phải leo lên núi mất năm sáu tiếng, thì giờ đây chỉ vài phút đã đến nơi, quả thực vô cùng tiện lợi, sự chênh lệch thời gian trước và sau đúng là minh chứng cho sức mạnh của tiền bạc…

Sau khi xuống trực thăng, các khách mời lại lên chiếc xe ban đầu, từ từ trở về thành phố, gần như không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến sân bay, tiếp tục hành trình trên máy bay, sau vài lần chuyển chuyến, cuối cùng đã đến điểm dừng chân thứ hai của chương trình – *Tromsø Na Uy.

(*Tromsø là một thành phố và đô thị ở hạt Troms, Na Uy. Trung tâm hành chính của đô thị là thành phố Tromsø. Thành phố Tromsø là khu vực đô thị lớn thứ tám tại Na Uy theo dân số, và là thành phố lớn thứ bảy ở Na Uy theo dân số.)

Phần hai, cực quang trên tuyết trắng.

Tromsø - một thành phố nằm trong vòng Bắc Cực của Na Uy nhờ ảnh hưởng của dòng hải lưu Gulf Stream*, nên ấm áp hơn so với hầu hết các khu vực ở cùng vĩ độ, thậm chí Tromsø còn ôn hòa hơn cả những vùng ở phía Nam.

(*Là một dòng hải lưu ấm và chảy nhanh ở Đại Tây Dương bắt nguồn từ Vịnh Mexico, chảy qua eo biển Florida và tới biển phía đông của Hoa Kỳ, rồi chuyển hướng về phía đông gần vĩ độ 36°B và di chuyển về Tây Bắc Châu Âu với tên gọi hải lưu Bắc Đại Tây Dương.)

Dù vậy, trước khi xuống máy bay, các khách mời vẫn khoác thêm áo ngoài và ăn mặc rất kín đáo, dành cho thời tiết lạnh giá nơi này một sự tôn trọng, dù sao thì thế giới này kỳ diệu như vậy, khi chỉ cách đây ít lâu thành phố họ vừa rời đi vẫn còn tràn ngập vẻ xanh biếc, nhưng Tromsø đã phủ đầy tuyết trắng ngần.

Lúc này, sau cả một ngày ngồi trên máy bay, các khách mời đã không còn kiên nhẫn nữa, háo hức muốn lao ra ngoài lăn lộn trên tuyết.

Bên dưới máy bay là những cánh đồng tuyết trắng xóa, những ngôi nhà với những ánh đèn màu ấm áp sáng rực, nhìn rất đẹp đẽ và yên bình.

Nguyễn Ti Anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Wow, nơi này đẹp quá đi!”

Từ Giai Mạn cũng trầm trồ: “Cảm giác như cả thế giới đang trở nên trong suốt.”

Sầm Lâm Vũ nghiêm túc nói: “Tuy đạo diễn không biết cách làm người lắm nhưng mắt nhìn vẫn không tệ.”

Triệu An Kha gật đầu cười: “Chính xác.”

Mới vừa ngắm cảnh từ góc quay của flycam, cư dân mạng còn chưa kịp khen ngợi khung cảnh tuyệt đẹp, thì đã nghe thấy những lời phàn nàn của các khách mời trên máy bay về đạo diễn, đặc biệt là bên hậu kỳ còn cắt ghép thêm hình ảnh đạo diễn trợn mắt, phản ứng lại một cách hài hước, khiến mọi người không nhịn cười nổi.

[Đạo diễn: Chỉ có cậu mới là người!]

[Hahahahahahahahahahaha]

[Toàn nói những sự thật phũ phàng (đầu chó)]

Kiều Nại cũng bị hấp dẫn bởi cảnh đẹp, cô im lặng ngắm rất lâu, cho đến khi máy bay hạ cánh, đầu bị đội một chiếc mũ lông xù, khiến cô tiếc nuối rời mắt khỏi khung cảnh.

Tuy nhiên, việc đội mũ chỉ là bước khởi đầu, ngoài chiếc áo lông vũ đã mặc từ trước, cô còn bị quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ, chẳng mấy chốc đôi bàn tay cũng được bao bọc bởi găng tay, chỉ trong chốc lát cả người đã bọc kín mít, có lẽ vì quấn quá dày nên chỉ một lúc sau, cô đã cảm thấy hơi nóng, người như muốn bị bọc thành một quả bóng tròn.

Kiều Nại hoàn hồn trở lại, nhìn người đang chăm chú giữ ấm cho mình - Hình Sâm - mà anh thậm chí còn không mặc nổi áo khoác lông vũ, chỉ mặc một chiếc áo choàng đen dài, một sự đối lập quá mức rõ ràng, tại sao giữa người và người lại có sự khác biệt lớn tới như vậy!

Vì thế, Kiều Nại quyết định hành động, kéo lấy cổ tay anh, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, sau khi nhìn quanh một vòng, chọn một chiếc khăn quàng cổ màu đen từ hộp đồ, bắt chước theo cách anh làm với cô lúc nãy, hào hứng quấn quanh cổ anh.

Lúc đầu Hình Sâm còn khá ngoan ngoãn, cho đến khi Kiều Nại cầm tay anh, để giúp anh đeo găng tay, rất lâu mà vẫn không đeo được, ngược lại mặt cô đã đỏ bừng vì nóng, khiến người nhìn không nhịn được mà cong khóe môi.

Không còn cách nào khác, Kiều Nại đành phải bỏ găng tay ra, so sánh tay mình với tay Hình Sâm, bất đắc dĩ thở dài, hóa ra là do găng tay quá ngắn, ngắn hẳn một đoạn.

Nhìn thấy vẻ mặt nhỏ nhắn “Thở dài” của Kiều Nại, trong lòng Hình Sâm mềm nhũn, kéo cô một cái, để cô ngồi trên đùi mình, thế rồi anh ôm cái người siêu cấp đáng yêu trước mắt này, chờ Kiều Nại kịp phản ứng lại, bên tai lập tức vang lên tiếng cười.

Cô lập tức quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe. Hình Sâm cũng đúng lúc ho nhẹ một cái, tránh né vấn đề chính nói: "Bé cưng, anh không lạnh, không cần đeo găng tay."

Kiều Nại vừa địnhnói ừ, thì chợt nhận ra, anh gọi cô là gì?

Tai lập tức đỏ lên, khuôn mặt nhỏ của cô vùi mặt vào chiếc khăn choàng cổ ngày càng ấm lên, mà khuôn mặt Hình Sâm vẫn bình tĩnh như thường ngày, thậm chí còn v.uốt ve chiếc pompom trên mũ của cô, sau đó đứng dậy rất tự nhiên, nắm tay cô, cùng nhau xuống máy bay.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 197



[Aaaaaaa]

[Mọi người ơi, hiểu chứ]

[Anh ấy gọi cô ấy là bé cưng!]

[Cảm ơn, cái này cuốn thật đấy]

Rời khỏi sân bay, các khách mời đã nghỉ ngơi một chút tại homestay đặc trưng của địa phương, màn đêm cũng dần buông xuống, bữa tối là một bữa tiệc hải sản phong phú, thưởng thức các loại hải sản khổng lồ, so với ở hoang đảo chỉ có hơn chứ không kém, thật là một bữa tiệc thịnh soạn.

Đúng lúc này, bên ngoài bông tuyết bắt đầu rơi, khiến mọi người không thể ngồi yên nữa, nhanh chóng đề nghị, muốn ra ngoài nghịch tuyết, xây người tuyết!

Tuy nói là xây người tuyết, nhưng hiển nhiên chẳng có ai có kinh nghiệm, vừa ra ngoài là đã vui vẻ rồi!

Quả cầu tuyết trong tay Từ Giai Mạn càng lúc càng lớn, ban đầu định dùng làm đầu cho người tuyết, nhưng ngay khi chạm mắt với Sầm Lâm Vũ, trên mặt cô nở một nụ cười đầy "thân thiện".

Giây tiếp theo, Sầm Lâm Vũ gần như theo phản xạ có điều kiện mà bỏ chạy trước, Từ Giai Mạn ôm quả cầu tuyết lớn trong tay, hăng hái đuổi theo, như chạy nước rút một trăm mét, tiếng hét thảm thiết của Sầm Lâm Vũ vang vọng khắp trời.

[Hahaha, anh ấy chạy, cô ấy đuổi, anh có mọc cánh cũng khó thoát!]

Cũng không biết là đã đuổi theo bao lâu, Từ Giai Mạn ở phía sau hét lên: "Anh chạy làm gì! Tôi không đuổi anh nữa!"

Nghe vậy, Sầm Lâm Vũ vô thức quay đầu lại, ngay lập tức bị một quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt.

Sầm Lâm Vũ phát điên: "Aaaa! Đáng ghét!"

[Tôi làm chứng! Mạn Mạn thực sự không đuổi, là do Vũ Vũ tự dừng lại trước]

[Cười chết tôi rồi, hai đứa trẻ học mẫu giáo này đúng là quá ngốc nghếch!]

So với màn đùa giỡn vui vẻ của Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha đứng một bên lại yên tĩnh hơn nhiều.

Chỉ thấy bên cạnh Nguyễn Ti Anh có một đống khuôn làm hình, cô ta đang làm con vịt tuyết, người tuyết nhỏ, chim cánh cụt tuyết, khủng long tuyết...

Không chỉ có vậy, Nguyễn Ti Anh còn kéo theo Triệu An Kha – người đang đứng bên xem trò vui – đến cùng làm, hai người cùng nhau tạo ra một đội quân số lượng không hề ít, xếp thẳng hàng, khiến người khác nhìn mà không nhịn được cười.

[Hai người mở sở thú ở đây à]

[Nói đi cũng phải nói lại, cũng vui đấy chứ]

Trong khi đó, chỉ có Kiều Nại và Hình Sâm vẫn kiên trì xây người tuyết, dù tiến độ chậm, nhưng chất lượng cực kỳ cao, người tuyết dần dần thành hình, cho đến khi lắp đầu, đội mũ Giáng sinh, cắm mũi cà rốt vào... Từng bước từng bước hoàn thành, một người tuyết cao hơn một mét đã được dựng lên.

Trong lúc xây người tuyết, họ lại không cảm thấy mệt, nhưng khi xây người tuyết xong rồi, cảm giác mệt mỏi lập tức kéo đến, thậm chí Kiều Nại còn ngồi phịch xuống nền tuyết, mới ngồi vài giây đã bị Hình Sâm nửa bế đứng dậy.

Nhưng Kiều Nại như một cọng mì mềm nhũn, không chịu đứng lên dù bị ôm thế nào, cả người treo lủng lẳng trên cánh tay của Hình Sâm.

Hình Sâm thấp giọng dỗ dành: "Trên đất lạnh, đừng ngồi dưới đất."

Kiều Nại chớp chớp mắt, đáng thương thương lượng: "Em không ngồi, em chỉ ngồi xổm một chút thôi."

Cuối cùng, Hình Sâm cũng thỏa hiệp, anh đặt cô xuống, thấy cô thực sự chỉ ngồi xổm, mới quay người, định vào phòng lấy một ly nước nóng, trên đường đi anh còn không quên quay đầu lại nhìn, kiểm tra xem Kiều Nại có thật sự nghe lời không, lập tức phát hiện Kiều Nại đang vui vẻ chơi tuyết.

Khi Hình Sâm quay ra lại, bên ngoài tuyết bắt đầu lại rơi, anh vô thức nhìn về phía Kiều Nại, cô đang mặc chiếc áo lông trắng, đội mũ lông trắng, lẽ ra đã hòa vào khung cảnh tuyết trắng xung quanh, nhưng anh vẫn nhìn thấy cô ngay từ xa như cũ.

Cô ngồi xổm ở đó, trên mũ lông và vai đã phủ một lớp tuyết mỏng, bất động như một cây nấm nhỏ mọc giữa cánh đồng tuyết.

Hình Sâm cầm ly nước từ từ tiến lại gần, mới nhận ra Kiều Nại không hẳn là hoàn toàn bất động, nhìn kỹ, lại thấy cánh tay cô đang khẽ nhịp nhàng, như thể đang làm gì đó.

Có lẽ nghe thấy tiếng "lạc xạc" khi anh đạp lên tuyết, Kiều Nại dừng tay.

Khi Hình Sâm chỉ còn cách cô hơn một mét, cô mới nghiêng đầu, gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn bị đông lạnh đến ửng đỏ, nhưng không thể che giấu được nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.

Ngay sau đó, Kiều Nại dùng bàn tay nhỏ bé ném một quả cầu tuyết, một phát lập tức trúng ngay ngực Hình Sâm, còn là giữa ngực, ngay lập tức cả người cười càng lúc càng hăng.

Kiều Nại: "Hahaha, sao anh không né đi!"

[Đúng là một nhóc nghịch ngợm!]

[Aaaa, dễ thương quá!]

[Cú ném trúng tim tui luôn rồi]

Dù bị quả cầu tuyết ném trúng, Hình Sâm cũng không giận chút nào, anh vẫn mỉm cười, nhìn Kiều Nại vui vẻ nô đùa, dù người bị chơi là chính mình, chăng qua là trong khoảnh khắc kế tiếp nụ cười lại trở nên sâu xa hơn.

Anh chậm rãi cúi người xuống, đặt ly nước sang một bên, rõ ràng chưa có chuyện gì xảy ra, Kiều Nại như thể đã cảm nhận được điều gì không hay sắp đến.

Cô lập tức đứng dậy từ trong tuyết, vì ngồi xổm quá lâu nên suýt ngã, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc cô nhanh chóng chạy trốn, quay đầu lập tức chạy.

Đáng tiếc, chạy trên tuyết vẫn có chút khó khăn, rất nhanh đã bị bắt lại, trong lúc phản kháng, cả hai vô tình ngã xuống tuyết.

Kiều Nại là người ngã ở phía dưới, nhưng tuyết rất dày nên không đau, tất nhiên sự chú ý của cô vẫn đang chìm đắm vào cảm giác k.ích th.ích và phấn khởi vì "Làm điều xấu bị bắt", nụ cười vẫn tươi rói trên mặt, đôi mắt sáng lấp lánh, sáng ngời động lòng người.

Hình Sâm chống hai tay bên cạnh cô, hai người đối mặt nhìn nhau, hơi thở hỗn loạn nóng bừng, dưới trời tuyết trắng bao la, tiếng cười đùa của những khách mời khác từ xa đã mờ nhạt đi từ lúc nào, chỉ có nơi này là yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của nhau, mỗi nhịp một nhanh hơn.

Khung bình luận đã bùng nổ từ lúc cả hai ngã xuống, ban đầu có chút lo lắng, nhưng khi thấy hai người nằm trong tuyết nhìn nhau không nhúc nhích, lập tức xuất hiện những nụ cười của các anh chị em bạn dì, mong ống kính sẽ tiến gần thêm một chút.

Nhưng flycam dường như chẳng nhận ra, vẫn giữ khoảng cách không xa không gần, khán giả chỉ có thể nhìn thấy hành động chung của hai người.

Anh từ từ cúi xuống, trong tiếng hét của khung bình luận, chầm chậm chạm vào khuôn mặt cô.

Cảnh tượng mờ ảo nhưng tuyệt đẹp, khiến người xem phấn khích vô cùng.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 198



Mười phút sau, tuyết rơi ngày càng dày như lông ngỗng, các khách mời cũng đã chơi gần xong. Vì lý do an toàn, mọi người chuẩn bị kết thúc buổi quay.

Trước khi rời đi, Nguyễn Ti Anh rất hài lòng chụp một bức ảnh với đội quân người tuyết mà mình đã dựng lên, tiện thể gọi Từ Giai Mạn lại, người đã đuổi theo Sầm Lâm Vũ không biết bao nhiêu vòng.

Nguyễn Ti Anh cất tiếng gọi: “Mạn Mạn! Tuyết rơi nhiều quá rồi, chúng ta về trước đi.”

Từ Giai Mạn nghe thấy vậy lập tức ném quả cầu tuyết đi, sau đó vỗ tay đáp: “Được thôi.”

Sau khi khéo léo né tránh được cú ném cuối cùng, Sầm Lâm Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn thoáng qua Triệu An Kha. Khi thấy phía sau anh ấy là cả đội quân người tuyết ít nhất phải lên đến hàng trăm, hàng ngàn con, Sầm Lâm Vũ có cảm giác đồng cảnh ngộ, cả hai người một kẻ thì thảm hại, một người thì đờ đẫn, biểu cảm trông vô cùng hài hước.

[Ha ha ha ha ha ha ha]

[Ăn cơm, ngủ, rồi đuổi đánh Lâm Vũ]

[Kha Kha đắp xong lại đắp tiếp]

Chẳng mấy chốc, bốn người đã lần lượt đi đến trước ngôi nhà để tập trung và lúc này họ mới phát hiện ra rằng có hai người đã mất tích.

Vì chơi quá vui nên mấy người họ không rõ hành tung của Kiều Nại và Hình Sâm, đặc biệt là khi thấy trong nhà cũng không có ai, họ càng cảm thấy bối rối khi không biết hai người đó đã đi đâu.

Tuy nhiên, chưa kịp tìm người hỏi thăm thì họ đã phát hiện ra hai người đó đã trở về. Hơn nữa, còn là chui ra từ một góc khuất.

Những ánh mắt gặp nhau, ngay lập tức, bầu không khí toát lên một sự mơ hồ khó diễn tả bằng lời, đặc biệt là biểu cảm như muốn nói “hai người chắc chắn đã làm chuyện xấu” của Nguyễn Ti Anh kèm với nụ cười xấu xa, khiến Kiều Nại ngay lập tức vội vã trốn vào trong nhà.

Đứng ở rìa ngoài cùng, Sầm Lâm Vũ, người vừa mới đi rũ sạch tuyết bám trên người, thấy Hình Sâm quay lại và đi qua mình, thì tiện thể nhìn về hướng anh vừa đi từ đó, rồi ngạc nhiên hỏi: “Hai người làm gì ở cái chỗ tối om đó vậy?”

Hình Sâm - đang trong tâm trạng rất tốt, liếc nhìn Sầm Lâm Vũ một cái và nói một cách nghiêm túc: “Ngắm tuyết.”

Sầm Lâm Vũ: “?”

Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Sầm Lâm Vũ, Từ Giai Mạn lập tức kéo anh ấy lại và gọi anh ấy là đồ ngốc. Nguyễn Ti Anh thì đứng bên cạnh cười khúc khích không ngừng.

[Người bình thường thông minh lắm, mà không biết có phải bị quả cầu tuyết ném trúng làm ngớ ngẩn ra không!]

[Anh có phải bị ngốc rồi không! Không nhìn ra sao! Môi đỏ ửng rồi kìa!]

[Mẹ hỏi tôi sao lại cười ngớ ngẩn thế, tôi cảm thấy ngọt ngào đến mức không nói nên lời]

Tối hôm đó, các khách mời trở về phòng và lại tắm một lần nữa trong phòng xông hơi nóng để xua tan cái lạnh trong cơ thể. Cảm giác thoải mái và mệt mỏi ập đến, họ vừa chạm vào giường đã lập tức ngả đầu ngủ, thậm chí trong mơ cũng đều là những giấc mơ đẹp.

-

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ nướng và dùng bữa sáng xong, các khách mời tập hợp lại vào khoảng mười giờ sáng. Khi mở cửa ra, họ thấy vài chiếc xe trượt tuyết do tuần lộc kéo và nhân viên đã chờ sẵn từ lâu.

Những con tuần lộc có bộ lông xám trắng và nâu xen kẽ, mỗi con đều mập mạp và khỏe mạnh, với những chiếc sừng phân nhánh phức tạp, toát lên vẻ đẹp tự nhiên đầy hoang dã.

Các khách mời đều tỏ ra thích thú vây xung quanh những con tuần lộc, họ vừa s.ờ s.oạng, vừa ngắm nghía, chụp ảnh chung và đi dạo vòng quanh một lúc lâu rồi mới lên xe trượt tuyết và vui vẻ xuất phát. Ban đầu, tốc độ còn khá chậm, nhưng sau đó dần dần tăng tốc, khi xe trượt xuyên qua những cánh rừng, những tiếng hò reo vui vẻ liên tục vang lên.

Sầm Lâm Vũ: “Hừm~ Hú!”

Kiều Nại: “Hú~ Hú!”

[Hú~ Hú~ Hú~]

[Khỉ vào núi rồi]

[Ha ha ha ha ha]

Những con tuần lộc dẫn các khách mời đi xuyên qua khu rừng băng tuyết rộng lớn, cuối cùng đến trước một ngôi nhà làm bằng băng nằm trong rừng.

Các nhân viên công tác tiến hành giới thiệu và giải thích cho mọi người. Lúc này, các khách mời mới biết rằng ngôi nhà làm bằng băng này thực ra là do đạo diễn và mọi người cùng nhau xây dựng, khiến tâm trạng họ trở nên vô cùng phức tạp.

Các khách mời: “?”

Đạo diễn còn có tài nghệ này à?

[Có chắc không phải là đạo diễn tự mình muốn thử nghiệm cái này không?]

[Dù nhìn thế nào thì cũng thấy là để tiết kiệm chi phí!]

[Cái này có thể cho người ở được không? (đầu chó)]

Khi bước vào ngôi nhà băng, các cư dân mạng ngạc nhiên phát hiện rằng các tiện nghi bên trong cũng khá đầy đủ, có giường băng, bàn băng, ghế băng, sofa băng, lò băng và còn một số tác phẩm điêu khắc bằng băng có hình dạng kỳ lạ.

Các khách mời phải cố gắng lắm mới có thể rời mắt khỏi cái lò băng đó, trong lòng không khỏi âm thầm phê phán.

[Ha ha ha, cái lò băng này có thể đốt lửa được không!]

Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy những tác phẩm điêu khắc bằng băng, mọi người như bị nghẹn lời.

[Đạo diễn, ông thực sự biết về điêu khắc băng à]

[Rốt cuộc là ông đã điêu khắc cái gì thế này]

[Thực sự trông chúng giống như “ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm” (1)]

Kể từ khi bước vào ngôi nhà băng, các khách mời đã chìm sâu trong sự im lặng rất lâu. Tất cả mọi thứ cứ diễn ra như thế cho đến khi nhìn thấy cái bồn cầu băng, họ không còn giữ được sự bình tĩnh nữa.

Ban đầu, phía trên những thứ như sofa và ghế băng, đều được trải một lớp đệm lông, ngồi lên cũng khá ổn, nhưng cái trước mắt này thì…

Từ Giai Mạn: “Đây là cái gì vậy?”

Sầm Lâm Vũ: “Rõ ràng là một cái bồn cầu.”

Từ Giai Mạn: “…”

Nguyễn Ti Anh: “Cái này có thể dùng được không?”

Kiều Nại theo bản năng che lấy mông: “Nhìn thôi đã thấy lạnh buốt.”

Lúc này, một nhân viên tốt bụng đứng bên cạnh chủ động mở nắp bồn cầu băng, vừa cười vừa nói: “Thực ra có thể dùng nó như một cái tủ lạnh nhỏ tự nhiên đó! Thế nào, có phải rất sáng tạo không?”

Triệu An Kha: “…”

Hình Sâm: “?”

[Có phải anh nghĩ rằng anh hài hước lắm không!]

[Cười chết tôi rồi, mọi người đều mang vẻ mặt đầy khó chịu]

Sầm Lâm Vũ: “Hừ hừ.”

[Quả nhiên, sản phẩm của đạo diễn thì chắc chắn là hàng chất lượng]

[Đây là hàng chất lượng, bạn có muốn không!]

Cuối cùng, sau khi thưởng thức qua hết các kiệt tác của đạo diễn, thời gian cũng đã đến giữa trưa, các khách mời cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Mọi người ngồi trên những chiếc ghế băng, quây quần quanh chiếc bàn đá lạnh để thưởng thức lẩu và đối diện trước những món ngon, những việc khác đều bị bỏ lại ở phía sau.

So với bên ngoài, không khí bên trong căn phòng băng vẫn khá ấm cúng. Một bức màn được phủ lên trên bức tường để chiếu một bộ phim hài. Các khách mời vừa ăn lẩu nóng hổi, vừa uống đồ uống được đựng trong cốc làm bằng đá. Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Mọi thứ đều rất vui vẻ, chỉ là càng về cuối bữa ăn, họ luôn có cảm giác như chiếc bàn dần trở nên nhỏ hơn...

Buổi chiều, các khách mời không còn ngồi trên xe trượt tuyết tuần lộc nữa, mà thay vào đó là trải nghiệm đầy k.ích th.ích với xe trượt tuyết mô tô. Dưới sự hướng dẫn của các chuyên gia, họ tiếp tục di chuyển trên các con đường tuyết, thi đấu, vui chơi và hứng khởi lao xuống tận dưới chân núi.

___

(1): Một so sánh hài hước hoặc châm biếm về cách nhìn hoặc cảm nhận về sản phẩm hoặc dự án, nói rằng nó trông giống như một điều gì đó rất bình thường hoặc không ấn tượng, tương tự như một ông lão xem điện thoại trong tàu điện ngầm - một hình ảnh khá tầm thường và không đặc biệt.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 199



Nhân lúc mặt trời chưa lặn, họ lại lên cáp treo để từ từ di chuyển lên một ngọn núi khác, cho đến khi đứng trên đỉnh Storstinden. Từ đây, họ có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố Troms xinh đẹp, dõi mắt về phía những ngôi làng nhỏ được bao bọc bởi các dãy núi băng, tất cả đều như được khoác lên một lớp áo màu vàng rực rỡ, đó là ánh sáng lúc cuối ngày của mặt trời.

Những ngày tiếp theo đều đẹp đẽ như hôm nay, mọi người đã tham quan Nhà thờ Bắc Cực, dạo quanh Bảo tàng Bắc Cực, thậm chí còn ra biển và may mắn gặp được cá voi, khiến khán giả cũng cảm thấy mãn nhãn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày thứ năm. Đây là lần đầu tiên các khách mời được chứng kiến cực quang kể từ khi họ đến đây.

Ngay từ trước khi đến, đội ngũ chương trình đã luôn theo dõi chuyển động của cực quang. Vào buổi tối hôm đó, họ háo hức dẫn dắt các khách mời đi săn cực quang.

Chiếc xe lao vun vút trên đường cho đến khi họ đến được địa điểm dự kiến. Các khách mời quây quần thành một vòng tròn, ở giữa trung tâm được nhóm một ngọn lửa để sưởi ấm, họ vừa chờ đợi, vừa thưởng thức khung cảnh xung quanh.

Trong suốt khoảng thời gian đó, đã hơn một tiếng trôi qua, nhưng bầu trời vẫn không có gì thay đổi. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của các nhân viên và cả sự xuất hiện của đạo diễn, mọi người có thể đã nghĩ rằng họ đang bị đùa giỡn.

Việc chờ đợi rõ ràng là rất nhàm chán. Ban đầu, các khách mời còn trò chuyện và cười đùa với nhau, nhưng dần dần họ đều im lặng. Ba nhóm, mỗi nhóm hai người, ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa họ ngày càng gần lại. Vì thực sự quá lạnh nên theo bản năng, họ muốn tụ lại gần nhau để sưởi ấm.

Từ Giai Mạn nhìn Sầm Lâm Vũ ôm chặt lấy cánh tay mình, gần như muốn hòa vào nhau nên chỉ còn cách siết chặt áo khoác của cả hai, đồng thời lén lút đặt thêm viên sưởi ấm của mình vào túi anh ấy.

Sầm Lâm Vũ cảm động nói: “Mạn Mạn, thật sự, tôi sắp khóc rồi.”

Từ Giai Mạn đáp: “Trời lạnh thế này, anh có định rơi nước mắt không đấy?”

[Ha ha ha ha ha ha]

[Từ Giai Mạn - cô gái thép]

[Cứu tôi với, cười sặc sụa luôn rồi]

Trong khi hai người còn đang lẩm bẩm, Nguyễn Ti Anh đã dựa vào người Triệu An Kha, tỏ vẻ buồn chán đến mức sắp ngủ gục, tay vừa nghịch chiếc khóa áo của anh ấy, vừa nói: “Biết thế đã mang theo khuôn (2) ra chơi rồi.”

Nhớ lại đội quân người tuyết không lâu trước đó, Triệu An Kha bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Nguyễn Ti Anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Sao vậy, anh bị lạnh à?”

Triệu An Kha: “…Không sao, tôi vẫn ổn.”

[Một lần đắp người tuyết, mười năm sợ khuôn]

[Nhìn xem, đứa trẻ ấy đã bị di chứng]

[Triệu An Kha: Biết làm sao được, đều do số phận]

Cả hai nhóm trước ít nhiều đều cảm thấy lạnh, giống như Sầm Lâm Vũ - kẻ điển hình cho việc chọn phong cách thay vì chú ý đến nhiệt độ, và kết quả là mất cả hai.

So với hai nhóm trước, nhóm thứ ba thì giống như hai quả bóng. Khi ống kính quét qua Kiều Nại và Hình Sâm, người xem ngay lập tức không nhận ra họ. Hình dáng của họ rõ ràng trông to hơn nhiều so với những người khác, trông tròn tròn và béo ục ịch.

Kiều Nại ôm đầu gối, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên và nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy nóng quá…”

Nếu Sầm Lâm Vũ mà nghe thấy câu này, chắc chắn anh ấy sẽ đảo mắt và ngất xỉu ngay lập tức.

Nghe vậy, Hình Sâm lập tức giúp Kiều Nại nới lỏng quần áo một chút cho thoáng khí.

Thấy thế, Kiều Nại nghịch ngợm quay lại và cố ý “siết chặt” quần áo của Hình Sâm thêm một chút. Cần biết rằng cả hai đều mặc cùng một lượng đồ như nhau. Hình Sâm chỉ lặng lẽ nhìn cô “lấy oán trả ơn”, trong mắt ánh lên nụ cười nhè nhẹ.

Nhận thấy Hình Sâm không hề tức giận mà lại cười, Kiều Nại phồng má lên tỏ vẻ giận dỗi một chút. Nghĩ đến việc mình tròn như quả bóng cũng là công lao của Hình Sâm, nhưng giờ Hình Sâm cũng đã biến thành quả bóng rồi, cô lại bật cười vui vẻ.

Có lẽ vì biểu cảm của cô quá xinh đẹp, Hình Sâm không kìm được mà hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

[Chíu chíu chíu!]

[Moaz~]

[Anh ấy yêu cô ấy say đắm!]

Khi hai người còn đang âm thầm có những cử chỉ nhỏ, bầu trời đột nhiên thay đổi. Ngay khoảnh khắc cực quang màu xanh xuất hiện, mọi người đều như cảm nhận được và cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Cực quang lóe sáng rồi lại mờ dần, mang đến một vẻ đẹp bí ẩn và huyền bí. Nó nhảy múa trên bầu trời, thay đổi màu sắc liên tục, thu hút ánh nhìn của mọi người. Đây là một kỳ quan thiên nhiên kỳ diệu, hùng vĩ đến mức khiến người ta không nói nên lời, đẹp đến mức không gì có thể so sánh được.

Dưới ánh sáng tuyệt đẹp của cực quang, các khách mời quây quần bên nhau, tựa vào nhau và cùng tạo dáng cho một bức ảnh chụp chung. Bức tranh hoàn hảo này khép lại chương cực quang và tuyết trắng, mang đến một kết thúc đầy ấn tượng cho câu chuyện.

Rời khỏi Troms lạnh giá, các khách mời đã trải qua nhiều cuộc hành trình để trở về nước, và được trực thăng đưa tới một nhà nghỉ bên vách đá cao khoảng 1200 mét.

Khung cảnh xung quanh tuyệt đẹp, chân trời tràn ngập biển mây, những dãy núi nối tiếp nhau, những hẻm núi chồng chéo, thác nước đổ xuống ào ạt, và xa xa là một cây cầu biểu tượng hùng vĩ. Tất cả đều thể hiện sự kết hợp hoàn hảo giữa thiên nhiên và trí tuệ nhân tạo.



Khi chương trình thực tế thứ ba chính thức phát sóng, cư dân mạng đã đổ xô vào, nhanh chóng phủ sóng các bình luận, thể hiện sự phấn khích và hào hứng.

“À à à! Đến rồi đến rồi!”

“Đẹp quá, mắt nhìn của đạo diễn thật tuyệt!”

“Đây là tập cuối cùng đấy TvT.”

Sau khi các khách mời thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, thì đã tìm được phòng của mình, họ nghỉ ngơi một lát rồi tập trung lại trong phòng khách.

Nhìn ra cửa sổ với nền tảng rộng lớn, Sầm Lâm Vũ hăng hái chạy ra ngoài một vòng, quay đầu về phía mọi người trên sofa và hô to: “Chỗ này nhìn đã thấy hợp để nướng thịt rồi, tối nay chúng ta ăn BBQ nhé? Hê hê, BBQ bên vách đá!”

Cảnh tượng này làm cho mọi người cũng rất hứng thú, vì vậy đã thông báo cho nhóm sản xuất. Nhân viên nhanh chóng mang nguyên liệu và dụng cụ đến từng đợt, nhưng có vẻ như đã thiếu sót điều gì đó.

Khi nhân viên cuối cùng chuẩn bị rời đi, Sầm Lâm Vũ không thể ngồi yên, lập tức kéo người lại: “Này?!”

Dường như nhân viên biết anh ấy sắp hỏi gì, nên đã lên tiếng trước: “Nướng thịt thì phải tự mình nướng mới ngon.”

Nói xong, mặc cho biểu cảm mặt khổ sở của Sầm Lâm Vũ, anh ta lạnh lùng bỏ đi.

___

(2): Loại khuôn bằng nhựa hoặc kim loại để giúp tạo hình các bộ phận của người tuyết (đầu, thân).
 
Back
Top Bottom