Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 40: Chương 40



Tần Đại Hải lúc này mới gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, đi xe ngựa nhà ta, như thế có thể sẽ nhanh hơn, nếu muộn hơn nữa thì ước tính phải đến chiều mới làm xong."

Khi mọi người đến huyện nha, vừa khéo gặp huyện lệnh Lý Viễn, ông ấy vốn định ra ngoài thị sát việc tu sửa đường sông nhưng khi thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thì dừng bước.

Tần Đại Hải thấy là huyện lệnh đại nhân, vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng vội vàng quỳ xuống.

Lý Viễn nheo mắt: "Các ngươi có chuyện gì sao?"

Tần Đại Hải vội vàng nói: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân là thôn trưởng thôn Tần gia, người bên cạnh tên là Tần Tĩnh Trì, vị phụ nhân này là nương tử của hắn, chúng ta đến để xin phân chia đất xây nhà."

Lý Viễn đánh giá phu thê Tần Tĩnh Trì, nói: "Bản quan sẽ làm cho các ngươi!"

Tần Đại Hải vội nói: "Tạ đại nhân!" Trong lòng ông ấy vô cùng sợ hãi, theo lý mà nói, việc phân chia đất xây nhà hoàn toàn không cần huyện lệnh đích thân làm, chỉ cần giao cho nha dịch là được.

Cuối cùng, Lý Viễn dẫn theo mấy nha dịch cưỡi ngựa đến thôn Tần gia với Tần Tĩnh Trì, giúp họ đo đạc đất xây nhà bên cạnh nhà họ, lại ký văn thư mới coi như xong việc, vì là huyện lệnh đích thân làm, cũng không có nha dịch nào tham ô, cuối cùng chỉ phải trả mười lượng bạc.

Lý Viễn để hai nha dịch tự về, sau đó nói với Tần Tĩnh Trì: "Bản quan có chuyện muốn nói với các ngươi." Sau đó nhìn Tần Đại Hải, bổ sung một câu: "Ngươi cũng theo ta!"

Mấy người vô cùng sợ hãi, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, sau đó mời Lý Viễn vào nhà ngồi.

Giang Oản Oản rót cho Lý Viễn một ấm trà, kéo Tần Tĩnh Trì lại nhỏ giọng nói: "Chàng và thôn trưởng nói chuyện với huyện lệnh đại nhân đi, giờ đã trưa rồi, ta đi nấu cơm trước."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được! Nàng nấu nhiều món ăn một chút!"

Lý Viễn nhấp một ngụm trà lập tức hơi kinh ngạc, trà này uống vào lại có một mùi thơm nồng của gạo!

Thực tế, khi Giang Oản Oản dọn dẹp không gian đã tìm thấy một túi trà gạo nếp thơm, nhưng không có nhiều, chỉ mấy ngày đã bị Tần phụ uống hết, Giang Oản Oản thấy Tần phụ rất thích, vì vậy tự mình mày mò làm thêm một ít, lại thơm hơn so với túi đã uống hết kia.

Mặc dù không phải là trà ngon nhưng lại có một mùi thơm thanh của gạo nếp, Lý Viễn lại rất thích.

Uống mấy ngụm trà, mới từ từ mở miệng: "Khoai tây nanh sói các ngươi bán kia là từ đâu ra?"

Tần Tĩnh Trì nghe vậy thì căng thẳng nhíu mày, hầu kết lăn lộn một chút, mới cẩn thận mở miệng: "Đó là tiểu nhân và nương tử của tiểu nhân lên núi phát hiện ra thức ăn mới."

"Trên núi ư? Vậy ngươi có cho rằng khoai tây này có thể tự trồng được không?"

Tần Tĩnh Trì nghe vậy, dường như hiểu được ý đồ của ông ấy, tiếp tục nói: "Nương tử của tiểu nhân nói, khoai tây này có thể tự trồng, hơn nữa sản lượng hẳn là không thấp, khoai tây chúng ta đào về từ trên núi, củ to có thể nặng tới một cân!"

Lý Viễn trong lòng vô cùng chấn động, cẩn thận suy nghĩ một lúc lại nói: "Vậy các ngươi còn bao nhiêu khoai tây? Nếu đủ nhiều, sang xuân năm sau các ngươi mỗi nhà mỗi hộ trong thôn đều dùng một mẫu đất để thử trồng!"

Tần Tĩnh Trì khó xử, nói: "Nhưng... Nhưng chúng ta đều chưa từng trồng, sản lượng thế nào đều chỉ là suy đoán của nương tử ta mà thôi."

Lý Viễn gật đầu nói: "Bản quan biết, nếu đến lúc đó thử trồng không được như ý, ta cũng sẽ không trách các ngươi, thuế má cũng sẽ tùy tình hình mà giảm bớt một ít."

Tần Tĩnh Trì và Tần Đại Hải nhìn nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Viễn còn muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên cửa bị đẩy ra.

Ba người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Đoàn Đoàn chân trần trắng nõn, ống quần xắn đến đầu gối để lộ đôi chân nhỏ như khúc củ sen, trên mặt dính chút bùn đất, trong tay cầm một chiếc giỏ nhỏ đan bằng lá cỏ, bên trong mơ hồ có một con bướm nhỏ đang vỗ cánh khó khăn.

"Cha! Chúng ta về rồi! Gia gia nãi nãi dẫn Đoàn Đoàn đi bắt cá, chúng ta bắt được vài con cá to, còn có rất nhiều tôm nữa!"

Không đợi Tần Tĩnh Trì nói gì, cậu bé lại sốt ruột nói: "Còn nữa còn nữa! Đoàn Đoàn phát hiện một con bướm nhỏ bị thương, gia gia đã giúp Đoàn Đoàn đan một chiếc giỏ nhỏ để đựng nó, cha xem nè! Nó đẹp lắm!" Nói xong, cậu bé chạy đến trước mặt Tần Tĩnh Trì, một tay ôm lấy chân hắn.

Vì Tần Đại Hải và Lý Viễn ngồi ở phía bên kia bàn bị vùi trong bóng tối, cậu bé vừa vào cửa đã không phát hiện ra, mãi đến khi đưa con bướm nhỏ đến trước mặt Tần Tĩnh Trì, cậu bé mới ngoái đầu lại liền nhìn thấy trong nhà có khách.

Cậu bé quen biết Tần Đại Hải nên không câu nệ, chỉ là cậu bé không đi giày nên có chút ngượng ngùng, trốn sau lưng Tần Tĩnh Trì, một lúc sau, mới thò đầu ra cười ngọt ngào gọi: "Thôn trưởng gia gia!"

Sau đó lại nhìn sang bá bá bên cạnh, không biết nên gọi thế nào nên kéo vạt áo Tần Tĩnh Trì, nghi hoặc nhìn hắn: "Cha?"

Cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng hoàn hồn, vội vàng bế cậu bé lên lau sạch mặt nhỏ cho cậu bé, nhìn Lý Viễn nghiêm túc giới thiệu cậu bé: "Đây là huyện lệnh đại nhân, đừng vô lễ!"

Lúc này, Giang Oản Oản nghe thấy giọng nói của Đoàn Đoàn, nhưng khi vừa tìm đến lại nhìn thấy cảnh tượng này, nàng nhìn Lý Viễn nói: "Huyện lệnh đại nhân chớ trách, nhi tử nhà tiểu nhân vẫn chưa hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ không để nó xông vào đụng phải ngài."

Lý Viễn thấy nàng không kiêu không ngạo, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, chẳng trách có thể làm ra món khoai tây nanh sói ngon như vậy.

Vả lại ông ấy chính là thấy Đoàn Đoàn đáng yêu, càng không trách tội: "Không sao, ta thấy tiểu gia hỏa này đáng yêu vô cùng, trong lòng cũng rất thích thú."

Mọi người nghe ông ấy nói vậy, đều thở phào nhẹ nhõm. Giang Oản Oản kéo tay Đoàn Đoàn, nói: "Vậy dân phụ sẽ đưa tiểu tử này đi thay quần áo."

Dẫn Đoàn Đoàn vào phòng ngủ, đặt con bướm nhỏ của cậu bé lên bệ cửa sổ, nói: "Cánh của con bướm nhỏ này chỉ dính nước thôi, lát nữa nước khô rồi, nó sẽ tự bay đi."

Đoàn Đoàn gật đầu: "Vâng ạ, vậy để ở bệ cửa sổ, đợi nó khỏe rồi nó sẽ tự về nhà."

Giang Oản Oản nghĩ đến huyện lệnh đang ở đây, liền mặc bộ quần áo mới mà Tần mẫu làm cho Đoàn Đoàn. Chiếc áo nhỏ màu xanh nhạt, trên vạt áo còn thêu một bụi trúc nhỏ, tiểu tử mặc lên người, vừa mềm mại đáng yêu lại thêm vài phần tuấn tú.

Đoàn Đoàn sờ bộ quần áo mới rất vui vẻ: "Nương, quần áo mới của Đoàn Đoàn đẹp quá, ở đây còn có trúc nhỏ!"

"Ừ, quần áo đẹp lắm, Đoàn Đoàn mặc vào càng đẹp hơn!"

Suy nghĩ huyện lệnh kia cũng coi như hòa nhã, Giang Oản Oản cũng không cố ý dặn dò bánh bao nhỏ, tiểu tử vốn rất đáng yêu, huyện lệnh hẳn cũng sẽ không ghét!

Giang Oản Oản lại chỉnh lại vạt áo cho cậu bé: "Được rồi, ra ngoài đi! Nương đi nấu cơm cho Đoàn Đoàn."

Đoàn Đoàn được mặc quần áo mới nên rất vui vẻ, nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ liền có chút câu nệ liếc nhìn Lý Viễn, lắc lư đi đến bên cạnh Tần Tĩnh Trì, ghé vào tai hắn thì thầm: "Cha, nương mặc quần áo mới cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn thích lắm! Cha thấy có đẹp không ạ?"

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé, đáp: "Đẹp! Đoàn Đoàn của chúng ta mặc gì cũng đẹp!"

Lý Viễn nhìn Đoàn Đoàn, chỉ thấy cậu bé càng đáng yêu hơn, chẳng trách nữ nhi nhà mình lại thích tên tiểu này như vậy, chỉ là gần đây cũng không thấy nữ nhi tiếp tục ra ngoài mua khoai tây nữa.

Ông ấy uống một ngụm trà, mỉm cười nói với Đoàn Đoàn: "Tiểu gia hỏa, đến đây với bá bá."

Đoàn Đoàn liếc nhìn Tần Tĩnh Trì, thấy Tần Tĩnh Trì gật đầu nói, "Đi đi!"

Đoàn Đoàn từ từ đi tới, tò mò đánh giá vị huyện lệnh đại nhân trong truyền thuyết.

Lý Viễn cười sảng khoái, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, nói: "Bá bá bế ngươi được không?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 41: Chương 41



Đoàn Đoàn thấy ông ấy vẫn luôn nở nụ cười, nên đã không câu nệ sợ hãi nữa, vui vẻ mỉm cười: "Vâng! Bá bá bế Đoàn Đoàn đi!"

Lý Viễn ôm Đoàn Đoàn ấm áp trong n.g.ự.c mà trong lòng vô cùng thỏa mãn, thầm nghĩ nếu hai năm nữa Tuyết Trân sinh một hài tử thân sinh thì chắc cũng đáng yêu như tiểu tử này.

Đoàn Đoàn ngồi trong lòng huyện lệnh bá bá, thấy ông ấy mày râu hiền từ không hề hung dữ chút nào, bèn lớn gan lại gần tai Lý Viễn thì thầm: "Bá bá, Đoàn Đoàn nghe người ta nói huyện lệnh đại nhân đều rất hung dữ, nhưng Đoàn Đoàn thấy bá bá chẳng hung dữ chút nào!"

Lý Viễn nghe được giọng trẻ con mềm mại của cậu bé, thực sự cảm thấy tiểu này đáng yêu vô cùng, không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé.

Đoàn Đoàn chưa từng được bá bá hay thúc thúc nào lạ mặt hôn, nhất thời không kịp phản ứng mà ngây người ra, một lúc sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vùi đầu vào lòng Lý Viễn, giống như một chú chim cút nhỏ, giọng nói ấm ức truyền ra: "Bá bá hôn Đoàn Đoàn, có phải là thích Đoàn Đoàn không?"

Lý Viễn cười ha ha rồi nhìn Tần Tĩnh Trì nói: "Nhi tử của ngươi đúng là một bảo bối! Đáng yêu quá!"

Trong lòng Tần Tĩnh Trì đang lo lắng, nhưng khi nghe Lý Viễn nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Gia cảnh không tốt, nên từ nhỏ nó đã hiểu chuyện và ngoan ngoãn."

Lý Viễn nghe xong, lại hôn Đoàn Đoàn rồi nói: "Bá bá rất thích ngươi, có thời gian bá bá sẽ dẫn ngươi đến nhà bá bá chơi được không?"

Đoàn Đoàn mỉm cười híp mắt, vui vẻ nói: "Được ạ! Đoàn Đoàn cũng thích bá bá!"

Đứa nhỏ trong lòng ông ấy vô cùng thoải mái, từ từ bắt đầu trò chuyện với Lý Viễn: "Bá bá, cơm của nương Đoàn Đoàn nấu ngon lắm! Cá rất ngon, thịt ngọt cũng rất ngon, còn có bánh ngọt nữa!"

Lý Viễn cũng không hiểu cậu bé đang nói món nào, chỉ vào mũi nhỏ của cậu bé nói: "Những món con nói bá bá đều muốn nếm thử!"

Tần Tĩnh Trì nghe vậy liền nhìn Tần Đại Hải, giải thích: "Đại nhân, tiểu nhi nói là cá và sườn heo, nếu đại nhân không chê, lát nữa hãy dùng cơm ở đây, tiện nhân sẽ bảo nương nó nấu thêm vài món."

Lý Viễn và bánh bao nhỏ trò chuyện vui vẻ, khiến ông ấy dần dần cũng bỏ đi vẻ nghiêm nghị, nói: "Vậy thì tốt quá, ta đã từng ăn khoai tây nanh sói của nhà ngươi, hương vị quả thực rất tuyệt!"

Tần Tĩnh Trì vui vẻ nói: "Vậy thì tiện nhân đi giúp một tay, ngài cứ uống trà trước."

Tần Tĩnh Trì mở cửa đi ra thì thấy Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đều ngồi nghiêm chỉnh trong sân, khi thấy hắn đi ra liền vội vàng tiến lên: "Thế nào? Huyện lệnh không nói gì chứ?"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười: "Không có, huyện lệnh đại nhân đang trò chuyện với Đoàn Đoàn, một chút cũng không nghiêm, mọi người đừng căng thẳng."

Mọi người vô cùng kinh ngạc, Tần phụ vội nói: "Đoàn Đoàn và đại nhân trò chuyện? Nó còn nhỏ như vậy, lỡ nói sai thì phải làm sao? Nếu lỡ xúc phạm huyện lệnh đại nhân thì phải làm sao?"

Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh cũng nhíu mày lo lắng.

"Ca, sao huynh lại để Đoàn Đoàn ở trong đó, chắc nó sợ lắm!"

Tần Tĩnh Trì an ủi nói: "Huyện lệnh đại nhân rất thích Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cũng rất vui vẻ nên mới trò chuyện với ông ấy, mọi người đừng lo."

Tần phụ Tần mẫu nghe vậy thì vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không khỏi tự hào nghĩ, quả nhiên là tôn tử ngoan của họ, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng thích nó! Còn dám trò chuyện với huyện lệnh đại nhân nữa chứ!

Tần Tĩnh Trì không quan tâm đến tâm trạng của họ, giải thích một hồi rồi nhanh chân đi về phía nhà bếp.

Giang Oản Oản đang thái cá thì thấy hắn vào bếp, nàng vui vẻ nói: "May mà hôm nay cha nương đi bắt cá, nếu không thì không nhiều món rồi!"

Tần Tĩnh Trì dịu dàng nhìn nàng: "Nàng định làm món gì? Ta giúp nàng!"

Giang Oản Oản nghi hoặc nhìn hắn: "Huyện lệnh đại nhân đâu?"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười: "Ông ấy đang ôm Đoàn Đoàn trò chuyện! Có vẻ rất thích Đoàn Đoàn của chúng ta!"

Giang Oản Oản vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Đoàn Đoàn của chúng ta đáng yêu như vậy, thích cũng là bình thường!"

Sau đó lại hỏi: "Huyện lệnh đại nhân nói gì với các ngươi?"

Nói đến chuyện này, Tần Tĩnh Trì lại lo lắng: "Huyện lệnh đại nhân muốn mỗi nhà trong thôn chúng ta để lại một mẫu đất để thử trồng khoai tây, cũng không biết có trồng được không."

Giang Oản Oản còn tưởng là chuyện gì, thấy hắn lo lắng như vậy, lập tức an ủi: "Chàng yên tâm, khoai tây ở trên núi còn có thể lớn như vậy, hẳn là rất dễ trồng, sản lượng chắc chắn cũng cao!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Nàng nói cũng có lý, hy vọng là như vậy! Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nàng định làm gì? Hôm nay có nhiều người như vậy, phải làm thêm vài món mới được!"

"Ta biết, ta đã nghĩ ra làm gì rồi, chẳng phải hôm qua chúng ta đã mua thịt ba chỉ và sườn sao, ta muốn dùng để làm thịt ba chỉ sốt tỏi và sườn xào chua ngọt."

"Còn cá tôm mà cha nương hôm nay bắt được, thì làm cá nấu dưa chua và tôm kho, vừa khéo là dưa chua ta muối mấy hôm trước đã có thể ăn rồi!"

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh nghe rất chăm chú, lại nghe nàng nói: "Về món chay, ta xào một đĩa khoai tây xào ớt xanh và cà tím, à đúng rồi, có thể trộn thêm một đĩa dưa chuột, cuối cùng nấu một nồi canh cải thảo là được!"

Tần Tĩnh Trì nghe có mấy món chưa từng ăn, không khỏi bắt đầu mong đợi.

"Được, nàng quyết định là được, cần ta làm gì không?"

"Không cần, ta đã chuẩn bị đồ ăn gần xong rồi, dưa chuột là trộn sẵn, đã trộn xong rồi. Đợi cơm chín là có thể bắt đầu xào!"

Hai người vừa nói vừa cười, mùi thơm của gạo dần dần trở nên nồng nàn hơn, Giang Oản Oản thấy cơm nấu gần xong, liền bắt đầu nấu ăn.

Đổ nước vào nồi, cho cả một miếng thịt ba chỉ vào thêm hành, gừng và đại hồi vào, sau đó đậy nắp nồi hấp chín rồi vớt ra để vào nước lạnh làm nguội.

Tiếp đó nàng đổ dầu vào nồi, cho hành, gừng, tỏi vào phi tới khi thơm, mới cho dưa chua vào xào một lúc rồi lại thêm nước, đợi nước sôi thì nêm muối, nước tương và một ít đường vào.

Rút bớt vài thanh củi giữ lửa nhỏ, lúc này nàng mới từ từ cho từng lát cá vào, dùng xẻng lật nhẹ vài lần là cá chín, tiếp đó đổ cả cá trong nồi với dưa chua và nước vào nồi sành, cho thêm ớt và hoa tiêu vào, cuối cùng là rưới dầu nóng lên, mùi thơm cay nồng lan tỏa khắp phòng.

Sườn xào chua ngọt và tôm kho là những món mà nhà bọn họ thường ăn nên Giang Oản Oản làm cũng rất thuận tay, chỉ một lát sau, sườn xào chua ngọt mềm và tôm kho thơm ngon hấp dẫn cũng đã làm xong.

Sau cùng, xào một đĩa khoai tây xào ớt xanh và cà tím đơn giản, lại dùng cải thảo và nấm hương nấu một nồi canh nấm hương cải thảo, vậy là các món ăn cơ bản đã xong.

Giang Oản Oản xào xong các món ăn, thấy thịt ba chỉ hẳn đã nguội hẳn, liền lấy nó ra khỏi nước lạnh thái thành từng lát mỏng, xếp ngay ngắn vào đĩa lớn.

Nhưng quan trọng nhất của thịt ba chỉ sốt tỏi chính là nước sốt, Giang Oản Oản lấy một cái bát nhỏ, cho vào đó bột ớt và mè trắng, đun nóng một ít dầu rồi đổ vào bát, tiếp đó thêm tỏi băm, gừng băm, muối, nước tương, giấm, đường và hành lá băm vào, khuấy đều rồi mới rưới đều nước sốt lên thịt ba chỉ, như vậy là món thịt ba chỉ sốt tỏi vừa ngon vừa kí.ch th.ích vị giác, béo mà không ngấy đã hoàn thành!

Tần Tĩnh Trì vẫn luôn ở bên cạnh nàng nhìn, từng món ăn tỏa ra mùi thơm, hắn ôm bụng sôi ùng ục, nôn nóng nói: "Ta bê hết các món ăn qua đấy! Mùi thơm này quá hấp dẫn, ta nhịn không được muốn ăn rồi!"

Giang Oản Oản lau tay, cười nói: "Được, ta gọi cha nương đến giúp chúng ta bê, đồ ăn hơi nhiều."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 42: Chương 42



"Được!"

Tần Tĩnh Trì và Tần phụ Tần mẫu bưng thức ăn lên trước, vốn Giang Oản Oản đi sau cùng định bưng cơm, kết quả lại không cẩn thận bị mấy cái vò đất bịt kín ở góc tường suýt làm cho vấp ngã, Giang Oản Oản giật mình, may mà nàng còn chưa bưng cơm lên nếu không chắc chắn sẽ đổ.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm mấy cái vò đất ở góc tường, Giang Oản Oản mới nhớ ra đây là rượu nho nàng ủ. Thời gian này bận rộn, mấy cái vò này lại ở trong bóng tối góc tường, bình thường đều không chú ý đến, suýt nữa thì quên mất!

Suy nghĩ, hình như đã ủ được gần hai mươi ngày rồi, nàng còn chưa lọc bã nho bên trong!

Nghĩ đến huyện lệnh đại nhân còn đang ở đây, nàng liền mở vò ra định rót một bình. Vừa mở nắp, mùi rượu thơm phức, trong quá trình rót còn có thể nhìn thấy màu đỏ của rượu nho, màu sắc rực rỡ đẹp mắt!

Tần Tĩnh Trì thấy nàng còn chưa bưng cơm lên, vội vàng đi tìm người, chưa vào bếp đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hắn nuốt nước miếng, hít sâu một hơi. Tuy hắn bình thường không thường xuyên uống rượu nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ uống một chút, trong nháy mắt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc như vậy, ngược lại khiến con sâu rượu trong bụng hắn trỗi dậy.

"Nhưng trong nhà cũng không mua rượu, sao lại thơm như vậy?"

Tần Tĩnh Trì lẩm bẩm tự nói một câu, bước chân lại càng nhanh hơn.

Vừa vào cửa liền kinh ngạc hỏi: "Oản Oản, sao ta lại ngửi thấy mùi rượu? Chúng ta cũng không mua mà!"

Giang Oản Oản rót đầy một bình rượu mới đứng thẳng dậy, nghe vậy cười nói: "Chàng quên rượu nho chúng ta ủ cách đây không lâu sao?"

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc vô cùng, hắn cho rằng nho kia chưa chắc đã ủ được rượu, dù sao cũng chưa từng có ai làm như vậy, ai ngờ lại thành công ủ ra, hơn nữa mùi vị còn thơm như vậy!

Giang Oản Oản cũng không quản hắn, mặc kệ bộ dạng không thể tin được, nàng nói: "Huyện lệnh đại nhân đang ở đây, ta rót một bình ra chiêu đãi trước, bã nho trong vò còn chưa lọc sạch đâu! Đợi ăn cơm xong ta sẽ làm!"

"Được rồi, chàng giúp ta bưng cơm đi, ta đang cầm rượu."

Tần Tĩnh Trì vội vàng gật đầu: "Được! Chúng ta mau đi thôi!"

Lý Viễn và Đoàn Đoàn vừa nói vừa cười, từng đĩa thức ăn màu sắc hương vị đầy đủ liền được bưng lên bàn, ông ấy ngửi thấy mùi thơm liền thèm ch.ảy nước miếng, lặng lẽ nuốt nước miếng một cách bình tĩnh.

Đoàn Đoàn ghé trên vai ông ấy, nhìn thấy ông ấy nuốt nước miếng, che miệng cười trộm, ghé vào tai ông ấy nhỏ giọng nói: "Bá bá, cơm nương con làm có phải rất thơm không! Đoàn Đoàn nhìn thấy bá bá nuốt nước miếng rồi!"

Lý Viễn bị tiểu tử này vạch trần cũng không tức giận, sảng khoái cười ha ha, nói: "Đúng vậy! Những món này ngửi rất thơm! Bá bá đều nóng lòng muốn nếm thử!"

Tần phụ Tần mẫu bưng thức ăn lên liền đi ra ngoài, lúc này bên cạnh bàn ăn chỉ có Tần Đại Hải lúng túng ngồi, thấy huyện lệnh đại nhân nói muốn ăn, vừa định nói gì đó, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cuối cùng cũng một người bưng cơm một người xách rượu đi vào.

Giang Oản Oản đặt rượu lên bàn, hành lễ với Lý Viễn: "Ngài đợi lâu rồi, cơm canh đạm bạc nơi thôn dã không biết ngài có ăn quen không, ngài mau nếm thử đi!"

Lý Viễn cười nói: "Những món ngươi làm, ta đều chưa từng ăn qua, màu sắc hương vị đều đủ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ch.ảy nước miếng rồi."

Đoàn Đoàn biết sắp ăn cơm, ngoan ngoãn nói: "Bá bá, ăn cơm rồi, bá bá thả Đoàn Đoàn xuống đi!"

Lý Viễn đặt nó xuống ghế bên cạnh: "Được, con ngồi bên cạnh bá bá đi!"

Giang Oản Oản lại lấy thêm mấy cái chén rượu, mở bình rượu rót vào, nói: "Đây là rượu ủ mấy ngày trước, dùng nho ủ, mùi vị ngửi rất ngon, ngài thử xem."

Lý Viễn nhìn rượu màu đỏ, kinh ngạc vô cùng: "Rượu này ngửi thơm, không ngờ ngay cả màu sắc cũng đẹp như vậy! Ta thật sự phải nếm thử cho kỹ!"

Nhìn mấy người vẫn còn lúng túng đứng, ông ấy nói: "Các ngươi đừng căng thẳng, đều ngồi xuống ăn cơm đi, còn có hai vị lão nhân gia vừa rồi, cũng gọi vào ăn cùng đi!"

Giang Oản Oản vội vàng gật đầu, "Vâng! Ta đi gọi người ngay."

Đợi đến khi cả nhóm đều ngồi vào chỗ, Lý Viễn mới mở đầu, trước tiên uống một ngụm rượu, rượu nho vừa vào miệng hương thơm ngào ngạt nồng nàn, mùi rượu thơm nồng đồng thời còn có một mùi hương trái cây tinh tế, uống liền mấy ngụm, mới khen ngợi: "Rượu ngon! Rượu ngon!"

Giang Oản Oản cười nói: "Ngài nếm thử thức ăn đi!"

Lý Viễn gắp một miếng thịt ba chỉ sốt tỏi, vừa ăn một miếng liền yêu thích không buông tay, thịt ba chỉ sốt tỏi mùi tỏi nồng nàn, chua cay khai vị, béo mà không ngấy, Lý Viễn lại gắp thêm mấy đũa.

Giải tỏa chút cơn thèm, sau đó mới đưa đũa sang món cá chua cay, gắp một miếng thịt cá nếm thử, thịt cá mềm mịn, có vị chua của dưa chua, còn có vị cay tê nồng nàn của ớt và tiêu, khiến người ta ăn một miếng liền yêu thích!

Đợi đến khi nếm hết tất cả các món, lại nhâm nhi một chén rượu, mới mở miệng nói: "Quả nhiên khoai tây các ngươi bán ngon như vậy, hóa ra đó chỉ là phần nổi của tảng băng, thức ăn này thật sự là mỹ vị, lúc trước ta ở kinh đô, cũng chưa từng được thưởng thức mỹ vị như vậy!"

Tần Đại Hải vốn đang ăn vui vẻ nghe ông ấy nói, liền nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng xuống giả vờ nghiêm túc nghe, trên thực tế ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn những món ngon trên bàn.

Còn chưa đợi mọi người mở miệng, Lý Viễn lại nói: "Chỉ là mỹ vị như vậy không thể thường xuyên ăn quả là một điều đáng tiếc!"

Giang Oản Oản nghe vậy vội vàng nói: "Nếu ngài không chê, có thể thường xuyên đến nhà làm khách, muốn ăn gì đều làm cho ngài!"

Lý Viễn sảng khoái cười, nói: "Vậy thì tốt quá! Sau này ta sẽ đến quấy rầy nhiều hơn, các ngươi đừng chê ta phiền phức!"

Tần Tĩnh Trì vội nói: "Sao có thể chứ, ngài có thể đến nhà chúng tôi thật là sự vinh hạnh cho chúng tôi!"

Lý Viễn ăn thức ăn ngon, uống rượu ngon, ngược lại hoàn toàn không có thái độ quan liêu, thái độ cũng càng thêm hòa nhã: "Sau này, các ngươi cứ coi ta như bạn bè, cũng đừng ngài ngài ngài ngài nữa, nghe cứ tưởng ta còn đang ở công đường!"

Mấy người thấy ông ấy hòa nhã, cũng dần dần buông bỏ sự sợ hãi trong lòng, Tần Tĩnh Trì cùng ông ấy uống rượu, gật đầu nói: "Đúng đúng đúng! Bạn bè, bạn bè!"

Đoàn Đoàn ăn no, tự lau miệng nhỏ, kéo Lý Viễn nói: "Đoàn Đoàn rất thích bá bá, sau này bá bá thường xuyên đến tìm Đoàn Đoàn chơi nhé!"

Lý Viễn quay đầu, sờ cái mũi nhỏ đáng yêu của nó: "Được! Bá bá sẽ đến thường xuyên, bá bá có một ái nữ, rất thích trẻ con, sau này bá bá cũng sẽ mang con bé đến!"

Lý Viễn cũng không nói ái nữ ông ấy thích Đoàn Đoàn, đến lúc đó hai người gặp mặt, chắc chắn sẽ là một bất ngờ!

Một lát sau lại nói: "Đoàn Đoàn thích bá bá, vậy khi nào có thời gian đến nhà bá bá chơi được không?"

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Được ạ!"

Lý Viễn nhìn Giang Oản Oản nói: "Bình thường nếu các ngươi đi trấn trên bán khoai tây thì mang tiểu tử theo, đến lúc đó để nó đến nhà ta chơi, đợi các ngươi dọn hàng xong rồi đón nó về là được."

Giang Oản Oản cười gật đầu: "Được, đến lúc đó ngài đừng chê nó ồn ào là được."

Đoàn Đoàn ngượng ngùng nhìn Lý Viễn, lại mím môi, ủy khuất nhìn Giang Oản Oản: "Nương ơi Đoàn Đoàn không ồn ào!"

Còn chưa đợi Giang Oản Oản nói gì, Lý Viễn liền ôm nó vào lòng: "Nương con nói đùa thôi, bá bá không chê con ồn ào, cho dù ồn ào cũng thích."

Đoàn Đoàn càng thêm xấu hổ, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng ông ấy.

Lý Viễn xoa đầu nó, cười ha ha, nói với mấy người họ: "Tiểu tử này đáng yêu như vậy, ta thật sự muốn ôm nó về nhà!"

Nói cười vui vẻ, cơm cũng ăn gần xong, sáng nay Lý Viễn không đi xem đê, buổi chiều thế nào cũng phải đi, liền cáo từ.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 43: Chương 43



Mấy người nơm nớp lo sợ hồi lâu, nghe ông ấy nói muốn đi, trong nháy mắt liền bắt đầu thả lỏng tinh thần.

Giang Oản Oản nghĩ nghĩ nói: "Nếu ngài thích rượu này, ta rót cho ngài một ít, ngài mang về uống?"

Lý Viễn cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá! Nếu có thể, trà nhà ngươi ta uống cũng rất ngon, hay là cũng cho ta một ít?"

"Đương nhiên là có thể, ngài thích là tốt rồi!"

Giang Oản Oản đóng gói xong xuôi, cùng Tần Tĩnh Trì bọn họ tiễn Lý Viễn ra cửa, Đoàn Đoàn nắm tay Lý Viễn, nhíu chặt mày, ngẩng đầu nói với Lý Viễn: "Bá bá, bá bá phải thường xuyên đến tìm Đoàn Đoàn chơi đấy!"

Lý Viễn véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé, nói: "Được! Bá bá rảnh sẽ đến!"

Đoàn Đoàn là đứa trẻ hay bịn rịn, ai ôm ấp cậu bé, hôn cậu bé một cách thân thiết, cậu bé sẽ không nỡ để người ta đi, người ta vừa đi nhất định sẽ là bộ dạng ủ rũ đáng thương.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng biết tính khí của nhi tử mình, cũng không quản, dù sao trẻ con năng lượng dồi dào, ước chừng đến chiều lại vui vẻ chơi những thứ khác.

Mấy người đang nói chuyện, Tần Tĩnh Nghiễn từ bên ngoài trở về, cũng không biết cậu sáng sớm đã đi đâu, cả buổi sáng không thấy người, lúc này ngược lại bộ dạng vui mừng hớn hở.

"Ca ca, tẩu tử, đệ về rồi!"

Cậu nhìn thấy Lý Viễn trước cửa nhà, lại không nhận ra đây là huyện lệnh đại nhân của bọn họ, cậu tuy đã từng gặp qua nhưng cũng chỉ nhớ mơ hồ, đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, ngược lại sẽ không nghĩ hắn là người có thân phận đặc biệt gì.

Cậu chỉ cười gật đầu với Lý Viễn, nhìn Tần Tĩnh Trì liền hỏi: "Ca ca, vị khách này là?"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn cậu: "Đừng vô lễ, vị này là huyện lệnh đại nhân!"

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong lời này, nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau mới kinh ngạc nói: "A? Huyện... Huyện lệnh đại nhân?"

Nhìn thấy mấy người đều gật đầu, cậu vội vàng hành lễ: "Tiểu... Tiểu sinh bái kiến đại... Đại nhân!"

Lý Viễn nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện, cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thán, cả nhà này quả nhiên ai cũng đều có dung mạo tuấn tú, dựa theo những gì ông ấy tìm hiểu trong khoảng thời gian này, phẩm tính cũng đều rất tốt, ngay cả Đoàn Đoàn nhỏ nhất cũng mềm mại đáng yêu. Thiếu niên trước mặt cũng là một người tuấn tú tao nhã, tuy có chút hoạt bát nhưng cũng không cảm thấy ồn ào.

Nghĩ đến đây, ấn tượng của Lý Viễn đối với nhà này càng tốt hơn, cũng càng thêm có ý muốn kết giao thật tốt.

Chỉ là không biết sau này ông ấy biết nhi nữ mình đã để mắt đến vào người thiếu niên này, trong lòng sẽ có cảm tưởng gì.

Lý Viễn vỗ vai cậu: "Không cần đa lễ, đây cũng không phải ở công đường!"

Nói xong lại vỗ tay Đoàn Đoàn, liền lên ngựa đi.

Tần Tĩnh Nghiễn tò mò nhìn bóng lưng Lý Viễn, ngây ngốc hỏi: "Ca ca, tẩu tử! Sao huyện lệnh đại nhân lại ở nhà chúng ta? Hơn nữa huyện lệnh đại nhân lại không hề nghiêm khắc!"

Giang Oản Oản gật đầu: "Huyện lệnh đại nhân trước mặt chúng ta không hề có dáng vẻ cao cao tại thượng, đối đãi với chúng ta cũng rất thân thiện, quả thực là một vị quan tốt!"

Tần Đại Hải thấy huyện lệnh rốt cuộc đã rời đi, lúc này mới vỗ vai Tần Tĩnh Trì nói: "Ngươi và tức phụ ngươi thật không tồi, huyện lệnh đại nhân coi trọng khoai tây nhà các ngươi, cả thôn chúng ta đều được thơm lây, sang năm chúng ta phải làm cho tốt, không thể làm hỏng việc!"

Tần Tĩnh Trì trịnh trọng gật đầu: "Trưởng thôn nói phải!"

Tần phụ Tần mẫu dìu nhau, trước kia, bọn họ chỉ từng nhìn thấy huyện lệnh đại nhân từ xa trên phố, sao có cơ hội đứng trước mặt ông ấy, hôm nay trước mặt huyện lệnh đại nhân, đều không dám nói lời nào, bây giờ chân vẫn còn mềm nhũn.

Tần Đại Hải vốn định đi, lại đột nhiên nhớ đến rượu vừa uống, liền ngượng ngùng nói: "Oản Oản à, rượu nho gì đó của ngươi có thể cho ta một ít không?"

Giang Oản Oản cười nói: "Đương nhiên là có thể, ngài đợi ta một chút, ta rót cho ngài một bình!"

Đợi Tần Đại Hải ung dung xách rượu về, Giang Oản Oản lúc này mới có thời gian, dự định đi lọc bã nho trong rượu nho ra trước, may mà sau khi ủ rượu xong không lâu nàng đã chuẩn bị một miếng vải thưa lớn.

Tần mẫu biết nàng muốn đi làm rượu cũng đi giúp nàng, hai người bận rộn nửa canh giờ liền lọc xong bã trong rượu nho.

Hôm nay bọn họ đã khoanh vùng đất ở, Tần Tĩnh Trì cũng không định đợi lâu, lập tức đi sang nhà bên cạnh, muốn hỏi Lý Quý về việc đi huyện đặt mua gạch ngói.

Nhà Lý Quý là nhà mới xây năm ngoái, hắn ta tương đối quen thuộc với những thứ này.

"Tam ca? Tam ca?"

Lý Quý nghe thấy tiếng Tần Tĩnh Trì vội vàng buông cái hốt rác đang cầm xuống, đi mở cửa: "Tĩnh Trì à, sao đệ lại đến đây? Có việc gì?"

"Tam ca, nhà đệ vừa mới đi khoanh vùng đất ở, định xây nhà, mà nhà huynh cũng mới xây năm ngoái nên đệ đến hỏi gạch ngói của huynh đặt mua ở đâu?"

Lý Quý nghe hắn nói, kinh ngạc vô cùng: "Đệ muốn xây nhà? Khoanh vùng đất ở chỗ nào?"

Tần Tĩnh Trì chỉ vào bên cạnh nói: "Đệ đi khoanh vùng mảnh đất này."

Lý Quý nhíu mày: "Mảnh đất này phải tốn không ít bạc đấy? Đệ xây nhà to cỡ nào?"

Suy nghĩ, lại nói: "Đệ bán khoai tây kia có thể dành dụm được bao nhiêu tiền! Khoanh vùng một mảnh đất lớn như vậy không đáng!"

Tần Tĩnh Trì biết hắn ta cũng là lòng tốt, bất đắc dĩ nói: "Huynh yên tâm, trong lòng đệ biết rõ, thời gian này cũng dành dụm được chút bạc, đệ ước chừng hẳn là đủ, chủ yếu là đệ cũng muốn xây nhà to hơn một chút, xây xong sẽ đón cha nương đệ đến ở cùng, cả nhà ở cùng nhau cũng còn có chỗ để nương tựa vào nhau."

Lý Quý nghe xong lời giải thích của hắn, sắc mặt mới dãn ra hơn một chút: "Vậy thì được, huynh chỉ sợ đệ không nắm rõ tình hình, dồn hết bạc vào việc mua khu đất, sợ đến lúc xây nhà không đủ tiền."

"Gạch ngói gì đó, nhà họ Hoàng trong huyện bán cũng coi như công bằng, thế này đi, huynh đi cùng đệ xem thử, trước kia huynh đã từng mua ở nhà hắn, huynh đi cùng hắn cũng sẽ không hét giá cao."

"Vậy thì làm phiền tam ca rồi, tối nay huynh bảo tẩu tử đừng nấu cơm, dẫn Tiểu Bảo đến nhà đệ ăn cơm đi!"

Lý Quý nghĩ đến mùi thơm từ nhà hắn truyền ra, sao nỡ từ chối, vội vàng đồng ý: "Vậy thì tốt quá! Mỗi lần nhà đệ nấu cơm, mùi thơm có thể bay xa cả dặm, lần nào nhà huynh cũng đều ngửi thấy, thơm c.h.ế.t người!"

Tần Tĩnh Trì hạnh phúc cười khẽ: "Đều là Oản Oản làm, nàng ấy nấu cơm rất ngon."

"Vậy hôm nay chúng ta phải nếm thử cho kỹ."

Hai người nói chuyện một lúc, Tần Tĩnh Trì lại về nhà dặn dò: "Oản Oản, Lý tam ca và ta đi huyện đặt mua gạch ngói, ta muốn tối nay mời cả nhà bọn họ ăn một bữa cơm, lại phải làm phiền nàng một chút."

Giang Oản Oản dở khóc dở cười: "Ngày nào ta không nấu cơm? Hơn nữa người ta giúp chúng ta, mời người ta ăn cơm cũng là chuyện nên làm."

Tần Tĩnh Trì không nhịn được, cúi đầu hôn nàng một lúc lâu, mới nói: "Vậy ta đi trước, lát nữa nàng cứ gọi A Nghiễn giúp đỡ."

Giang Oản Oản cũng xấu hổ hôn hắn một cái: "Biết rồi! Chàng mau đi đi!"

Hai người bây giờ cả ngày như hình với bóng, thậm chí Tần Tĩnh Nghiễn mỗi ngày đều đụng phải mấy lần hai người đang tình tứ.

Sau khi ca ca rời đi, Tần Tĩnh Nghiễn lập tức đi tới bên cạnh Giang Oản Oản, cậu vui vẻ nói: “Tẩu tử, cuốn truyện đệ viết được tiệm sách trong huyện mua đó! Họ nói là sẽ in ra để bán!”

Giang Oản Oản cực kỳ kinh ngạc: “Bán sao? Vậy lão bản kia muốn mua đứt hả? Đệ bán bao nhiêu tiền?”

Tẫn Tĩnh Nghiễn vui vẻ nói: “Bán được một lượng bạc ạ! Không uổng công đệ viết mấy tháng trời!”

Giang Oản Oản cau mày, viết mấy tháng thì có lẽ sẽ có rất nhiều từ, một lượng bạc...
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 44: Chương 44



Nghĩ đến đây, nàng nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi nói: “A Nghiễn, đệ đã đưa bản viết tay của đệ cho lão bản kia chưa?”

Tần Tĩnh Nghiễn lắc đầu, cậu nói: “Chưa ạ, ông ta vừa đọc mấy từ bản thảo của đệ đã lập tức đồng ý mua luôn, đợi ngày mai đệ mang hết bản thảo đến rồi sẽ thanh toán tiền cho đệ.”

Giang Oản Oản suy nghĩ một lát: “A Nghiễn, vậy đệ mang cuốn truyện đệ viết tới đây cho ta đọc thử đi.”

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng gật đầu: “Vâng ạ! Không ngờ tẩu tử còn có hứng thú với cái này!”

Giang Oản Oản mỉm cười nhưng cũng không nói gì, cũng may trước khi cha nương muốn gả nữ nhi cho kẻ có tiền nên đã từng cho nàng đến học viện vài năm, bây giờ cho dù nàng có thể đọc được viết được thì cũng sẽ không bị người khác nghi ngờ.

Tần Tĩnh Nghiễn nhanh chóng cầm một quyển vở siêu dày tới, quyển vở này có trang giấy rất to, gáy vở dùng chỉ để khâu lại với nhau, Giang Oản Oản nghĩ có lẽ cậu đã mua giấy về tự làm.

Mở trang vở ra, tuy chữ viết bên trong rất nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng, chỉ một tờ đã được mấy trăm chữ, từ độ dày của quyển sách này, nàng cảm thấy số lượng chữ trong cuốn này phải lên tới hàng trăm nghìn.

Giang Oản Oản lật sách và từ từ đọc, chỉ mới đọc được mười mấy trang nhưng Giang Oản Oản đã bị cốt truyện trong quyển sách thu hút.

Trong quyển sách của Tần Tĩnh Nghiễn kể về một cậu bé có cuộc sống vô cùng thê thảm, ban đầu phải đi ăn xin để kiếm sống, sau này tình cờ gặp được một vị võ tướng bị rơi xuống nước, võ tướng kia bị mất hết ký ức và không thể nhớ được bất cứ thứ gì, vì vậy đã nhận nuôi cậu bé này, vị võ tướng dạy cậu bé võ nghệ nhưng võ tướng cũng dần dần già đi, cuối cùng đến khi c.h.ế.t mà vẫn chưa thể nhớ lại những chuyện đã từng quên.

Cậu bé dần lớn lên, sau khi võ tướng chết, cậu bé tham gia thi võ, sau đó từng bước trở thành đại tướng quân hộ quốc, bởi vì thích phong cảnh ở phía Bắc Trường Thành nên đã đóng quân tại chốt hiểm yếu ở vùng biên cương, nhưng cuối cùng lại bị gian tế gài bẫy mà c.h.ế.t trận nơi sa trường.

Ngoài ra còn có một đoạn ký ức của một ông cụ trong thôn làng nơi bọn họ sống, ở trong thôn họ có một cặp cha con rất kỳ lạ, mặc dù vẻ ngoài trông rất giống nhau nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó ở trước mặt bọn họ, cậu bé kia vẫn luôn gọi người đàn ông đó là cha nuôi.

Cuối cùng mãi đến khi tất cả bọn họ đều chết, họ vẫn không biết rằng sau khi vị võ tướng kia xuất ngũ, ông ấy vui vẻ trở về nhà tìm nương tử và con của mình, lại được biết cả hai người đã c.h.ế.t trong chiến loạn, bởi vì quá đau lòng nên đã mất đi toàn bộ trí nhớ, vì vậy ông ấy đã đi lang thang khắp nơi, mãi cho đến khi gặp được cậu bé đang thương và nhận nuôi cậu.

Khi cậu bé được hơn hai tuổi, nương vì bảo vệ cậu bé nên đã bị quân địch nước khác sát hại, từ đó để lại cậu bé lang thang khắp nơi.

Giang Oản Oản đọc tới đây, nàng không khỏi rơi nước mắt, không chỉ vì hoàn cảnh đau lòng chiến loạn lưu lạc, mà cũng vì cảm thấy buồn thay cho vị võ tướng và cậu bé khi tất cả mọi người đều biết bọn họ là phụ tử nhưng chính bọn họ lại không biết.

Đọc được mấy chục trang, mặc dù đã biết kết cục của quyển truyện nhưng nàng vẫn muốn mỗi ngày đọc một chút, từ từ đọc hết.

Đóng cuốn sách lại, Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Nghiễn và nói: “Quyển truyện này của đệ viết rất hay, khí thế huy hoàng, bi kịch hận nước thù nhà và thân thế của nhân vật chính khiến người ta phải thổn thức cũng được xây dựng rất tốt!”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe lời khen ngợi của nàng thì cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng mà vui vẻ vẫn chiếm phần nhiều hơn!

Giang Oản Oản thấy cậu vui vẻ như vậy, nàng nói thêm: “Nhưng mà đệ không nên bán nó đi, đệ viết mất mấy tháng trời, lại còn là một quyển truyện hay như thế, sao chỉ có thể bán được một lượng bạc chứ!”

Đây là lần đầu tiên Tần Tĩnh Nghiễn kiếm được nhiều tiền như thế, vì vậy khi nghe thấy Giang Oản Oản nói vậy thì cảm thấy rất nghi ngờ: “Nhưng sách của đệ cũng không nổi tiếng, thật ra một lượng bạc đã là rất nhiều rồi.”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Đó là bởi vì chưa có ai được đọc nó, ta cảm thấy chỉ cần là bất cứ ai được đọc thì đều sẽ bị hấp dẫn!”

“Đệ cứ giữ nó lại đi, đợi sau khi chúng ta tiết kiệm được một chút tiền, khi đó ta sẽ nghĩ cách ra hiệu sách in ra và ghi tên của đệ ở trên đó, để cho tất cả mọi người đều có thể biết được.”

Tẫn Tĩnh Nghiễn nghe được suy nghĩ của nàng thì cũng d.a.o động, nếu bán quyển sách này cho lão bản kia, vậy chắc chắn tên của cậu sẽ không được ghi ở trên đó, nếu thật sự giống như tẩu tử nói... Vậy có lẽ cậu nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh giấc.

Lúc đó cậu vẫn chưa biết chẳng bao lâu sau tất cả sẽ trở thành hiện thực, thậm chí quyển sách này của cậu sẽ được rất nhiều người săn đón.

Giang Oản Oản thấy cậu ngơ ngác cười, nàng chỉ có thể bất lực đẩy cậu một cái: “Hoàn hồn chưa?”

Bây giờ Tần Tĩnh Nghiễn mới tỉnh lại từ trong tưởng tượng đẹp đẽ, sau đó chỉ thấy cậu nghiêm túc nói: “Tẩu tử, đệ không bán nữa, sau này đệ chỉ có thể dựa vào tẩu, hy vọng tương lai sẽ có một cuốn sách in tên đệ trên đó.”

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng gật đầu: “Đương nhiên là có thể rồi, đệ cứ tin ta!”

Hai người nói chuyện đến khi mặt trời dần lặn về phía tây, Giang Oản Oản mới nhận ra căn nhà đang dần tối đi, bây giờ nàng mới nhớ ra nhà mình có mời khách tới ăn cơm.

“A Nghiễn, đệ mau chóng đi rửa mấy nguyên liệu nấu ăn cho ta đi, đại ca đệ bao sẽ mời cả nhà Lý Tam ca tới nhà ăn cơm.”

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng theo nàng vào phòng bếp, Giang Oản Oản định làm mấy món ăn giống lúc trưa, Tần phụ và Tần mẫu muốn về căn nhà cũ ở bên kia nên buổi tối không ăn ở đây, vì vậy như thế là đủ rồi.

Nhưng nàng nghĩ vẫn nên làm món thanh đạm cho Tiểu Bảo nhà sát vách và Đoàn Đoàn nhà bọn họ, thằng nhóc kia rất thích ăn cay, bảo cậu bé ăn nhiều dưa leo, uống thêm chút canh mà lại không chịu nghe.

Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi, nàng quyết định làm món trứng hấp cho hai thằng bé, những món ăn mới nàng chưa từng làm thì Đoàn Đoàn sẽ ăn nhiều hơn những món còn lại.

“A Nghiễn, đệ giúp ta rửa rau là được rồi.”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu, cậu cầm rau rửa rất nghiêm túc, chỉ là tốc độ rửa của cậu rất chậm, Giang Oản Oản ở bên cạnh đã g.i.ế.c hết cá và tôm xong rồi mà cậu vẫn đang rửa rau.

Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu mà chỉ biết cười lắc đầu, nhưng ít nhất như thế sẽ rửa rất sạch.

Giang Oản Oản mặc kệ cậu, nàng bắt đầu xào thức ăn, xem xét đến chuyện hai thằng bé rất lười bóc vỏ nên hôm nay Giang Oản Oản đã bóc vỏ tôm từ trước, sau đó làm món tôm xào tỏi, cũng không cay, như vậy cho dù hai thằng bé có ăn nhiều thì cũng không sao cả.

Nàng đang nấu cơm, một lát sau, Tần Tĩnh Trì đã trở lại, hắn đi vào phòng bếp thấy vẫn còn đang nấu cơm, vì vậy cũng rửa tay sạch sẽ và bắt đầu phụ giúp.

Giang Oản Oản cười nói: “Hôm nay các chàng rất thuận lợi phải không? Trở về sớm vậy.”

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn cùng rửa rau, hắn cười nói: “Đúng vậy, có Lý Tam ca đi cùng, ông chủ không hề tăng già một chút nào, giá cả rất hợp lý, hơn nữa chúng ta đặt số lượng nhiều nên được giá rẻ hơn một chút, khoảng hai văn tiền một miếng ngói, vì vậy việc đặt trước cũng rất suôn sẻ nhưng mà phải đặt cọc ba lượng bạc.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Vậy thì tốt, đã đặt ngói xong rồi, còn thiếu cái gì nữa không ạ?”

“Còn phải tìm gỗ thô để làm đầm gỗ chẳng hạn. Nàng đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ nhờ người trong thôn giúp đỡ, chuyện xây nhà có lẽ còn phải tìm một đội xây dựng chuyên xây nhà, như thế có thể hoàn thành nhanh hơn.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 45: Chương 45



Giang Oản Oản gật đầu: “Vâng ạ, chàng cứ quyết định là được.”

Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh hỏi: “Ca ca, hai người định xây nhà kiểu gì vậy? Giống nhà của trưởng thôn sao?”

Nhà của Tần Đại Hải là căn nhà một tầng lợp ngói gạch xanh, có rất nhiều gian phòng, nhà chính rộng rãi sáng sủa, căn nhà này có thể coi là căn nhà xa hoa nhất trong thôn làng của bọn họ.

Tần Tĩnh Trì cũng do dự một chút, hắn lắc đầu, sau đó hỏi Giang Oản Oản: “Oản Oản, nàng có thích căn nhà giống của trưởng thôn không?”

Giang Oản Oản nhớ lại, căn nhà của Tần Đại Hải chỉ được xây một tầng, vuông vức, trông rất bình thường.

Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu rồi nói: “Căn nhà giống của trưởng thôn quá bình thường, nhà chúng ta không phải xây quá rộng, chúng ta có thể xây kiểu nhà hai tầng và thêm một gác xép, như vậy chắc chắn sẽ không dùng hết nền nhà nhưng không sao cả, chúng ta có thể làm một cái sân thật rộng và trồng đủ loại hoa quả, thậm chí còn có thể chừa lại một khu để trồng rau nữa.”

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy nàng nói vậy, hai mắt của họ lập tức sáng lên, cả hai đều cảm thấy nếu xây nhà như vậy chắc chắn sẽ rất đẹp, chỉ là...

“Oản Oản, nếu xây theo kiểu nàng nói thì có lẽ sẽ tốn rất nhiều bạc, mà bây giờ số tiền trong tay chúng ta không có nhiều.”

Giang Oản Oản cười nói: “Không sao hết, mỗi ngày chúng ta đều đi bán khoai tây kiếm được khá nhiều tiền, vì vậy chắc chắn có thể xây được căn nhà này, hơn nữa chúng ta sẽ ở đây rất lâu, đương nhiên phải xây thật tốt thì mới thoải mái ở được.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Được, vậy thì cứ xây như thế đi, nhưng mà nàng có thể phác thảo kiểu nhà mà nàng thích được không? Giống như vẽ án thư dó.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Đương nhiên là có thể ạ.”

Ba người vừa nấu cơm vừa nói chuyện về chủ đề liên quan tới phòng ốc, thời gian thấm thoát trôi qua, trong lúc đó từng món ăn cũng được ra lò, Tần Tĩnh Nghiễn rất thèm ăn, cậu cầm đũa lên ăn vụng: “Ôi trời! Tẩu tử à, món thịt lợn thái lát sốt tỏi này ngon quá! Phần mỡ không bị ngấy, phần nạc không bị khô chút nào, vị chua cay rất ngon miệng, thậm chí đệ có thể ăn được ba bát cơm với món này đó!”

Tần Tĩnh Trì vỗ đầu cậu: “Đệ chỉ biết ăn thôi, sáng hôm nay đệ đi làm gì thế? Mới sáng sớm đã không thấy đệ đâu, trưa nay tẩu tử cũng làm những món này, ai bảo đệ chạy khắp nơi không thấy mặt, không được ăn còn trách ai?” Trưa nay khi Tần Tĩnh Nghiễn trở về thì cũng là lúc bọn họ đã ăn trưa xong, hơn nữa còn không thừa một chút đồ ăn nào, vì vậy Tần Tĩnh Nghiễn trở về cũng không biết được bọn họ đã ăn những món gì.

Thấy đại ca nói vậy, Tần Tĩnh Nghiễn cảm thấy vô cùng hối hận, cậu vội vàng gắp thêm một miếng thịt lợn thái lát sốt tỏi để an ủi tiếc nuối bỏ lỡ món ngon trưa nay của cậu.

Giang Oản Oản bất lực nở nụ cười: “Đệ đệ rất có triển vọng đó, quyển truyện đệ ấy viết được lão bản tiệm sách coi trọng và muốn mua nó nữa đấy.”

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới cẩn thận quan sát cậu một lúc, hiếm khi hắn nói: “Không tệ nha, tốt xấu gì cũng không phí công đến học viện mấy năm nay.”

Trong lúc nói chuyện, Giang Oản Oản vừa bưng món trứng hấp là món cuối cùng ra ngoài.

Sau khi đặt hết món ăn lên trên bàn, Đoàn Đoàn nắm tay Tiểu Bảo chạy từ ngoài sân vào, hắn thấy ở xa là phu thê Lý Quý đang đi tới, vì vậy nóng lòng ra ngoài chào đón bọn họ.

Đoàn Đoàn dẫn Tiểu Bảo đi tới trước bàn cơm, cậu bé nhìn Tần Tĩnh Trì rồi nói: “Cha ơi, Đoàn Đoàn muốn ngồi cùng Tiểu Bảo đệ đệ ạ.”

Tần Tĩnh Trì bế hai thằng nhóc lên ghế, sau đó vuốt nhẹ cái mũi nhỏ của cậu bé, hắn nói: “Vậy Đoàn Đoàn phải chăm sóc đệ đệ đó.”

Đoàn Đoàn cười hì hì, cậu bé nói cùng với tiếng cười giòn tan: “Vâng ạ! Lát nữa Đoàn Đoàn sẽ gắp thức ăn cho đệ đệ.”

Tiểu Bảo ngồi trên ghế, đôi mắt to tròn của cậu bé nhìn chằm chằm các món ăn ở trên bàn, bàn tay nhỏ nhắn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Đoàn Đoàn, cậu bé chỉ vào món ăn ở trên bàn rồi mềm mại nói: “Ca ca, thơm quá!”

Đoàn Đoàn cảm thấy cậu bé nhỏ nhắn rất đáng yêu, Đoàn Đoàn cực kỳ thích cậu bé, vì vậy đã ôm đầu rồi thơm một cái lên mặt Tiểu Bảo, thậm chí còn phát ra tiếng vang rất to: “Moa… Moa…”

Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn Đoàn Đoàn, một lát sau, hai thằng nhóc nhìn nhau cười rất ngọt ngào, cả hai quên hết tất cả và bắt đầu chơi trò đệ thơm ta, ta thơm đệ, hai thằng nhóc quên mất cả bàn đồ ăn ngon.

Tàn Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn hai đứa bé vui vẻ chơi với nhau thì cũng vô thức nở nụ cười.

Lúc này, Lý Quý và nương tử của hắn ta mới đi vào nhà. Vốn dĩ Tần Tĩnh Trì bảo Lý Quý cứ ngồi ở nhà hắn, sau đó để Tần Tĩnh Nghiễn đi gọi Lý Thị và Tiểu Bảo, nhưng mà Lý Quý không ngồi yên mà nhất quyết muốn đi đón nương tử và hài tử của mình, vì vậy Tần Tĩnh Trì cũng đành theo ý hắn ta.

Hai người vừa đi vào, Giang Oản Oản lập tức mời bọn họ ngồi xuống: “Tam ca, Tam tẩu, hai người mau ngồi xuống ăn cơm đi ạ.”

Đôi phu thê Lý Quý nhìn một bàn toàn những món ăn thơm lừng thì cũng không khỏi nuốt nước miếng, Lý Quý cười nói: “Tay nghề của đệ muội thật sự giỏi thật đó, mỗi lần nhà muội nấu cơm, mùi thơm phải bay đi rất xa, cho dù chúng ta đã ngồi ở trong nhà thì vẫn ngửi thấy được! Món móng giò lần trước đệ muội đưa cho chúng ta ăn cũng rất ngon, Tiểu Bảo nhà huynh rất thích ăn món đó, khi ấy ăn liên tục không dừng luôn!”

Lý Thị ở bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, cũng không biết hai người làm nó thế nào mà có thể nấu móng giò ngon như thế!”

Giang Oản Oản nghe thấy vậy thì bật cười, nàng nói: “Thật ra cũng không có gì khó, nếu Tiểu Bảo thích thì khi nào có thời gian, muội sẽ dạy tẩu tử nấu, hơn nữa móng giò rất rẻ nên có thể thường xuyên mua về nấu cho Tiểu Bảo ăn.”

Hai người nhìn nhau, Lý Thị mừng rỡ nói: “Thật sự có thể dạy ta sao? Ta còn tưởng sau này đệ muội sẽ nấu để bán nữa đó.”

“Cái này có là gì đâu ạ chỉ một món ăn mà thôi, được rồi, tam ca tam tẩu, hai người mau ngồi xuống ăn đi ạ! Tiểu Bảo và Đoàn Đoàn sẽ ngồi với nhau, muội sẽ chăm sóc hai đứa nó nên hai người cứ yên tâm ăn cơm đi.”

Hai người gật đầu, sau đó nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con ngồi với Đoàn Đoàn ca ca nhé.”

Tiểu Bảo đang nhìn chằm chằm món ăn ở trên bàn nên có lẽ không nghe thấy lời của hai người họ, cả hai bất lực mỉm cười rồi không để ý tới cậu bé nữa.

Đoàn Đoàn nghiêng đầu, đầu tiên cậu bé gắp cho Tiểu Bảo một miếng tôm xào tỏi: “Đệ đệ mau ăn đi, ngon lắm đó!”

Đôi phu thê Lý Quý vừa ăn một miếng thịt lợn thái lát sốt tỏi thì lập tức bị món ăn này chinh phục hoàn toàn, cả hai không nếm thử những món khác mà chỉ ăn mỗi món này.

Giang Oản Oản bất lực cười, nàng cầm đũa sạch gắp cho hai người mấy con tôm xào tỏi và một muỗng canh cá chua rồi nói: “Hai người nếm thử tôm xào tỏi và canh chua cá đi, mùi vị cũng không tệ đâu!”

Hai người xấu hổ nở nụ cười rồi lại tiếp tục bắt đầu ăn, vốn dĩ bọn họ cho rằng món thịt lợn thái lát sốt tỏi đã là rất ngon rồi, kết quả miếng tôm xào tỏi mà Giang Oản Oản gắp cho bọn họ không chỉ thơm mùi tỏi, ăn chắc thịt mà còn có một mùi vị rất riêng của những con tôm, hoàn toàn không thua gì thịt lợn thái lát sốt tỏi.

Lại uống thử một ngụm canh chua cá, vừa ăn đã có thể cảm nhận được vị cay chua đậm đà, kết hợp với vị tê tê của tiêu xanh, rất phù hợp để làm món khai vị!

Lúc này, cuối cùng hai người cũng không chỉ ăn mỗi một món nữa mà đều nếm thử mỗi món một lần, sau cùng cảm thấy tất cả các món đều rất ngon, cả hai hoàn toàn đắm chìm trong tay nghề nấu nướng của Giang Oản Oản.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 46: Chương 46



Bọn họa ăn trong vui sướng và hoàn toàn không để ý tới nhi tử đang ngồi cạnh Đoàn Đoàn.

Nhưng mà Tiểu Bảo cũng không thèm đoái hoài gì tới cha nương của cậu bé, thỉnh thoảng sẽ được Đoàn Đoàn gắp đồ ăn cho, cậu bé ăn từng miếng nhỏ một cách ngon lành!

Giang Oản Oản thấy Đoàn Đoàn và Tiểu Bảo vẫn chưa ăn trứng hấp, nàng cầm một cái thìa lớn múc cho hai thằng bé mỗi người một thìa: “Đây là trứng hấp cố ý làm cho các con, mau ăn thử đi!”

Đoàn Đoàn không biết món này được làm từ trứng gà, cậu bé thấy món này không thơm như các món xung quanh nên cậu bé không ăn và cũng không gắp cho Tiểu Bảo.

Thấy Giang Oản Oản nói vậy, Đoàn Đoàn mới cầm thìa múc một miếng trứng hấp để ăn, mềm như tơ lụa, chỉ cần khẽ nuốt là sẽ lập tức xuống bụng, trong trứng hấp còn có thêm mấy con tôm bóc vỏ, vì vậy không chỉ có mùi thơm của trứng gà mà còn có vị tươi ngon của nõn tôm, Đoàn Đoàn chỉ mới ăn một miếng đã cảm thấy rất thích.

Mà Tiểu Bảo ở bên cạnh cậu bé đã nhanh chóng ăn xong, cậu bé l.i.ế.m môi, mở to đôi mắt to tròn rồi rụt rè kéo ống tay áo của Giang Oản Oản vừa múc trứng hấp cho mình: “Ngon quá! Con muốn nữa!”

Giang Oản Oản nhìn vẻ mặt dễ thương của cậu bé, nàng lập tức múc thêm một thìa lớn, thậm chí còn múc thêm mấy con tôm bóc vỏ, sau đó cũng múc cho Đoàn Đoàn nhà mình một thìa nữa.

Hai thằng bé rất thích ăn trứng hấp nên không đoái hoài gì tới thức ăn khác nữa, chẳng mấy chốc hai đứa đã ăn sạch bát trứng hấp lớn.

Lý Thị thấy Tiểu Bảo thích ăn món trứng hấp này thì muốn nói gì đó, nhưng lại bị Giang Oản Oản cắt ngang: “Tẩu tử, muội thấy Tiểu Bảo rất thích ăn trứng hấp, vậy muội sẽ dạy cho tẩu làm, như vậy tẩu sẽ có thể thường xuyên nấu cho thằng bé ăn, có lẽ trẻ con đều thích hết.”

Lý Thị cực kỳ vui vẻ: “Được được được! Thật sự cảm ơn đệ muội rất nhiều! Thằng oắt con nhà tẩu rất kén ăn, mỗi lần ăn cơm với muội thì thằng bé lại có thể ăn thêm một bát nữa.”

Ở một bên khác, Tần Tĩnh Trì đang nói chuyện với Lý Quý về chuyện xây nhà, cuối cùng sau một hồi nói chuyện, hai người quyết định ngày hôm sau sẽ đi tìm đội xây dựng.

Khoảng thời gian này đã sắp kết thúc vụ mùa, mấy nam nhân ở trong thôn cũng có thời gian rảnh rỗi nên có thể nhờ giúp đỡ, Tần Tĩnh Trì hỏi ý kiến của Giang Oản Oản, hai người định sẽ trả cho người dân trong thôn hai mươi văn tiền một ngày và bao ăn trưa.

Sau khi cả nhà Lý Quý rời đi, Tần Tĩnh Nghiễn cũng vội vàng về nhà, còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản dọn dẹp qua phòng bếp, sau đó cả nhà đi tắm rồi lên giường nằm.

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản nằm trên giường, còn Đoàn Đoàn thì lăn tới lăn lui chơi ở trên giường.

“Tĩnh Trì, hay là sau này cứ để ta và đệ đệ đi bán hàng, còn cha mẹ ở nhà nấu cơm cho công nhân, chàng thì vẫn tiếp tục làm án thư nhé?”

Tần Tĩnh Trì hôn lên trán nàng một cái, hắn gật đầu: “Được! Ta nghe nàng.”

Đoàn Đoàn cầm bàn chân của mình nhìn một hồi lâu, sau đó cậu bé giơ chân ra trước mặt Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Cha nương! Hai người nhìn đi ạ, móng chân của Đoàn Đoàn dài lắm rồi!”

Giang Oản Oản nhìn bàn chân trắng nõn của nó, rồi lại nhìn móng chân đúng là đã hơi dài, vì vậy nàng nói: “Để nương cắt cho con.”

Sau đó nàng vỗ vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé rồi sai sử: “Con mau đi lấy cho nương cái kéo đi.”

Đoàn Đoàn nghe lời bò xuống giường, sau một hồi, cậu bé cầm cái kéo trong ngăn tủi rồi đưa cho nàng: “Nương ơi, đây ạ!”

Sau đó Đoàn Đoàn còn rất tự giác nằm xuống, đôi chân đặt lên đùi Giang Oản Oản, còn cả người cậu bé thì tựa vào trong lòng Tần Tĩnh Trì, bàn tay bé nhỏ khẽ vu.ốt ve tay của cha, cậu bé cảm thấy rất sung sướng!

Tần Tĩnh Trì ôm cậu bé bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn non mềm của cậu bé, mặt thằng bé bị bàn tay của hắn bóp tới bóp lui trở nên biến dạng, nhưng nhóc con chưa bao giờ cảm thấy ghét hắn, thậm chí còn rất thích hành động này của cha mình.

Giang Oản Oản cắt móng chân cho cậu bé, nàng nhìn hai cha con vui vẻ chơi với nhau thì bất lực mỉm cười, thật sự là hai tên quỷ ngây thơ mà.

Đột nhiên Đoàn Đoàn buồn bã ni: “Cha nương, sắp tới sinh nhật của Cẩu Đản ca ca rồi ạ, Đoàn Đoàn muốn tặng cho ca ca một món quà nhưng Đoàn Đoàn lại không biết nên tặng cái gì.”

Nhờ Đoàn Đoàn nhắc nhở, lúc này Giang Oản Oản mới nhận ra hình như nàng không biết sinh nhật của thằng bé là vào ngày nào!

Thế là nàng thử hỏi: “Vậy vào ngày sinh nhật, Đoàn Đoàn muốn được tặng quà gì nào?”

Lực chú ý của Đoàn Đoàn lập tức bị nàng hấp dẫn, cậu bé bắt đầu ra sức tưởng tượng đến ngày sinh nhật của mình nhưng một lát sau lại buồn bã nói: “Nhưng sinh nhật của Đoàn Đoàn là vào mùa đông mà, phải còn rất lâu rất lâu nữa!”

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản một cái, hắn dường như vô ý thơm Đoàn Đoàn một cái rồi nói: “Cũng không lâu lắm đầu, Đoàn Đoàn được sinh vào mùng mười tháng chạp, cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, con có thể suy nghĩ thật kỹ xem con muốn gì, đến sinh nhật cha và nương sẽ mua cho con.”

Giang Oản Oản thấy hắn nói vậy, trong lòng nàng thầm nhớ kỹ ngày này.

Giang Oản Oản đã cắt móng chân xong, nàng đặt cái kéo xuống cái bàn cạnh giường, nàng cử động cơ thể tới nằm cùng với Tần Tĩnh Trì, ôm thằng bé rồi nói: “Cha con nói đúng đá, năm nay cha nương sẽ mua một món quà sinh nhật thật đẹp cho Đoàn Đoàn.”

Đoàn Đoàn cảm thấy rất vui vẻ, cậu bé thơm Tần Tĩnh Trì, rồi lại thơm Giang Oản Oản một cái, sau đó kéo tay hai người và phấn khích nói: ”Vậy Đoàn Đoàn sẽ suy nghĩ thật kỹ, ừm... Đoàn Đoàn muốn ăn ngon, muốn có một cái chong chóng tre mới, chuồn chuồn nhỏ của Đoàn Đoàn cũng đã cũ rồi!”

Nghĩ tới đây, cậu bé đột nhiên nhớ tới con bướm nhỏ trưa nay mới được mang về: “A! Nương ơi, bướm nhỏ của con! Con quên mất!”

Không để Giang Oản Oản kịp nói gì, cậu bé vội vàng nhảy xuống giường rồi chạy chậm tới bên bệ cửa sổ, cậu bé giơ tay lấy cái lồng trúc nhỏ xuống để xem thử, trong đó nào còn con bướm nào nữa!

Giang Oản Oản bất lực cười thành tiếng: “Con mau lên giường đi, bướm nhỏ có cánh đã bay mất rồi.”

Đoàn Đoàn suy nghĩ một hồi, lúc này mới nín khóc và mỉm cười, cậu bé che miệng xấu hổ cười: “Đoàn Đoàn quên mất, cũng may nương nhớ rõ.”

Giang Oản Oản bế cậu bé lên giường và đặt cậu bé vào trong chăn nằm giữa hai người, nàng khẽ vuốt cái mũi nhỏ của Đoàn Đoàn: “Đồ ngốc!”

Đoàn Đoàn nghe thấy nàng nói vậy, không biết cậu bé nghĩ đến cái gì, đôi môi mím chặt rồi nhào vào trong lòng Tần Tĩnh Trì, sau đó giọng nói buồn bực của cậu bé truyền ra: “Đoàn Đoàn không phải là đồ ngốc, Đoàn Đoàn không ngốc! Nương là người xấu!”

Giang Oản Oản cau mày, một lát sau nàng mới nhớ ra lúc trước khi nguyên chủ thấy Đoàn Đoàn giặt quần áo không sạch hay quét nhà không sạch thì đều sẽ mắng cậu bé là đồ ngu, nói cậu bé vụng về, đến mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong.

Giang Oản Oản lập tức nghẹn họng, nàng không ngờ mặc dù bây giờ bánh bao nhỏ càng ngày càng hoạt bát, không còn câu nệ ở trước mặt nàng nữa nhưng cậu bé vẫn nhớ những chuyện lúc trước.

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng với ánh mắt an ủi, sau đó hắn nâng đầu của Đoàn Đoàn lên, đôi mắt của thằng bé đã tràn ngập nước mắt, mũi cũng đỏ ửng lên, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thấy cậu bé như vậy đều cảm thấy rất đau lòng.

Tần Tĩnh Trì đỡ lấy gương mặt nhỏ đó, thơm cậu bé vài cái, sau đó hắn mới an ủi: “Bảo bối đừng khóc, nương con không mắng con đâu, nàng ấy chỉ trêu con mà thôi.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 47: Chương 47



Giang Oản Oản ngồi bên cạnh, khi thấy dáng vẻ khóc thút thít của cậu bé, trái tim đau như bị d.a.o cứa, nàng vội vàng ôm cậu bé vào lòng rồi xin lỗi: “Bảo bối, nương xin lỗi, nương không cố ý nói vậy, nương cực kỳ rất yêu con, không cố ý mắng con đâu.”

Đoàn Đoàn cảm thấy rất đau lòng, cậu bé nức nở: “Nương... Đừng... Đừng biến thành nương của lúc trước! Đoàn Đoàn không... Không thích đâu! Đoàn Đoàn muốn nương của bây giờ, thích nương của bây giờ cơ!”

Trong lòng Giang Oản Oản vô cùng chua xót nhưng nàng không thể làm gì với những việc trước kia nguyên chủ đã làm, vì vậy chỉ có thể ôm chặt cậu bé và liên tục đảm đảm: “Bảo bối đừng khóc, là nương sai, sau này nương sẽ không bao giờ mắng con nữa, nương sẽ không thay đổi đâu!”

Đoàn Đoàn co người nằm khóc trong lòng nàng, gương mặt vô cùng ấm ức, một bàn tay của Giang Oản Oản xoa đầu nó, bàn tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay của Tần Tĩnh Trì.

Tẫn Tĩnh Trì nhìn hai người, hắn chỉ cảm thấy cả hai như thỏ mẹ và thỏ con vậy, đôi mắt đỏ hoe, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, hắn vươn tay ôm cả hai mẫu tử vào trong lòng, im lặng an ủi họ.

Qua một hồi lâu, Đoàn Đoàn mới dần dừng khóc thút thít, cậu bé vùi đầu vào trong cổ Giang Oản Oản và buồn rầu nói: “Nương sẽ không mắng Đoàn Đoàn nữa đúng không ạ? Sẽ không thay đổi nữa, sẽ luôn đối xử tốt với Đoàn Đoàn đúng không ạ?”

Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp của nó, Giang Oản Oản vội vàng gật đầu, nàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé rồi hôn lên vài cái và nói: “Nương đảm bảo sẽ luôn đối xử tốt với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn là người quan trọng nhất với cha và nương, là bảo bối của hai chúng ta, sau này nương sẽ không mắt bảo bối của nương đâu.”

Đoàn Đoàn “Vâng” một tiếng rất khẽ, cậu bé ngẩng đầu lên khỏi cổ nàng rồi thơm lên mặt nàng một cái: “Vậy nương cũng là bảo bối của Đoàn Đoàn!”

Sau đó cậu bé quay người thơm Tần Tĩnh Trì một cái: “Cha cũng vậy!”

Tần Tĩnh Trì dịu dàng hôn Đoàn Đoàn một cái, rồi lại hôn Giang Oản Oản, sau đó hắn ôm cả hai người vào lòng rồi nói: “Đoàn Đoàn và Oản Oản cũng là bảo bối của cha.”

Đôi mắt của Giang Oản Oản ngập nước, nàng nhìn hắn một cái nhưng lại không hề nói gì mà chỉ thầm hạ quyết tâm ở trong lòng.

Đoàn Đoàn khóc rất lâu, bây giờ cuối cùng cũng dần nín khóc và cũng không còn đau lòng nữa, cậu bé nằm trong lòng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, giọng điệu trẻ con của cậu bé câu được câu không bắt đầu nói về băn khoăn lúc đầu của mình: “Cha nương… Hai người giúp Đoàn Đoàn nghĩ xem nên tặng quà gì cho Cẩu Đản ca ca đi ạ.”

Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, nàng nghiêm túc gợi ý: “Hay là chờ khi nào sinh nhật ca ca, nương sẽ dạy con làm chút điểm tâm, hoặc là bảo cha con làm một chú chuồn chuồn nhỏ hay thứ gì đó để tặng cho ca ca được không?”

Tần Tĩnh Trì cũng không chịu thua kém nói: “Nếu không cha làm một con ngựa gỗ nhỏ để làm quà nhé?”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé mím môi và ấm ức nói: “Cha vẫn chưa làm ngựa gỗ cho Đoàn Đoàn mà!”

Tần Tĩnh Trì nghe thấy vậy, hắn hơi khựng lại, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Trước đây hắn làm nghề mộc cũng là vì để kiếm tiền nhưng lại chưa từng nghĩ tới chuyện làm một món đồ chơi cho thằng bé, hắn chợt cảm thấy mình không xứng làm cha, vì vậy vội vàng đè lòng áy náy xuống rồi dỗ dành cậu bé, đồng thời còn tát vài cái lên mặt mình: “Cha xin lỗi bảo bối, là cha không đúng, con tha thứ cho cha được không, sau này cha chỉ làm đồ chơi cho mình Đoàn Đoàn được không?”

Đoàn Đoàn thấy hắn tự tát vào mặt mình thì vội vàng ôm cả hai tay của hắn vào trong lòng mình, cậu bé nói: “Cha đừng đánh nữa nhé? Đoàn Đoàn biết cha bận rất nhiều việc, Đoàn Đoàn có chuồn chuồn nhỏ của tiểu thúc thúc rồi, chơi với nó cũng rất vui!”

Tần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này của Đoàn Đoàn, hắn mềm lòng và liên tục thơm lên mặt cậu bé.

Giang Oản Oản ở bên cạnh nghe thấy vậy, nàng cực kỳ yêu tiểu bảo bối ngoan ngoãn khéo hiểu lòng người này.

Đoàn Đoàn bị cha thơm lên mặt chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cậu bé liên tục cười khanh khách.

Chỉ là trước đó cậu bé đã khóc rất lâu nên cảm thấy rất mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi, khi ngủ cậu bé vẫn còn nở nụ cười trên môi, hai tay còn nắm chặt lấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.

Hai người thấy cậu bé vừa ngủ thì cũng nằm xuống, Đoàn Đoàn co người như một quả bóng nhỏ nằm ngủ say giữa hai người, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nằm đối mặt nhìn đối phương thật lâu.

Giang Oản Oản do dự một hồi lâu, sau đó nàng chậm rãi nói: “Tĩnh Trì, ta có chuyện muốn nói với chàng, chàng... Đừng sợ.”

Tần Tĩnh Trì khẽ nhíu mày, hắn nghi ngờ chờ lời nói tiếp theo của nàng.

Giang Oản Oản né tránh ánh mắt của hắn, nàng nhắm mắt lại rồi khó khăn nói: “Thật ra, ta... Không phải là Giang Oản Oản, ta đến từ một nơi rất xa và đã c.h.ế.t rồi, nhưng không biết vì sao sau khi ta tỉnh lại thì đã ở trong cơ thể của nàng ấy...”

Tần Tĩnh Trì cắn chặt răng, như thể căng thẳng lại cũng như sợ hãi, nhưng hai loại cảm xúc này không xuất hiện vì chuyện Giang Oản Oản chiếm cơ thể của nguyên chủ, mà là sợ... Sợ rằng nàng sẽ rời đi...

Giang Oản Oản mãi không nghe thấy hắn nói gì, nàng cho rằng hắn đang sợ mình, oán hận vì mình đã chiếm lấy cơ thể nương tử của hắn, khi nàng vừa muốn nói gì đó thì lại bị Tần Tĩnh Trì chặn miệng, nàng có thể cảm nhận được bờ môi lành lạnh của hắn đang khẽ run...

Giang Oản Oản rơi nước mắt, một lát sau nàng thả tay Đoàn Đoàn ra rồi xoa đầu Tần Tĩnh Trì và nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn. Trong khoảnh khắc này, nàng đã nhìn thấy hàng ngàn vì sao trong đôi mắt của hắn, dường như tất cả những trải nghiệm phi thực tế cũng bắt đầu có dấu vết để lần theo.

Có lẽ từ rất lâu, cuộc gặp gỡ của bọn họ đã được sắp xếp...

Tần Tĩnh Trì dần dần tỉnh táo lại từ trong nụ hôn của nàng, hắn vừa ôm vừa hôn lên mái tóc mềm mại của nàng, như thể sợ làm phiền tới nàng mà nhẹ giọng hỏi: “Vậy... Nàng có rời đi không?”

Giang Oản Oản nhìn hắn, nàng nghiêm túc lắc đầu: “Không ạ!” Nàng biết nguyên chủ quả thực đã hoàn toàn c.h.ế.t rồi, bây giờ cơ thể này thuộc về chính nàng.

Tần Tĩnh Trì nghe thấy vậy, cục đá ngàn cân treo trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống: “Vậy thì tốt rồi!”

Trong lòng Tần Tĩnh Trì có rất nhiều suy nghĩ, có ngàn vạn vấn đề muốn nói ra, nhưng khi biết nàng sẽ không rời đi thì dường như tất cả vấn đề đã không còn quan trọng nữa.

Bây giờ khi nàng nói ra những lời này, cuối cùng hắn mới biết rõ lý do tất cả xảy ra thay đổi, một con người ích kỷ vừa lười nhác vừa lạnh lùng với mình và Đoàn Đoàn có thể trở nên hiền lành dịu dàng, một người vốn không biết nấu cơm lại có thể làm ra những món ngon tuyệt vời, thì ra là bởi không phải là người ban đầu...

Giang Oản Oản ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng cười nói: “Bí mật quan trọng nhất của ta cũng đã nói cho chàng biết rồi chàng... Không có gì muốn hỏi sao?”

Tần Tĩnh Trì cẩn thận nhìn nàng, hắn khẽ nói: “Hai người giống nhau sao?”

Giang Oản Oản cười một tiếng: “Giống như như đúc, đến tên cũng giống.”

Tần Tĩnh Trì lại hỏi: “Vậy... Nàng đến từ... Đâu?”

Giang Oản Oản tạm ngừng, nàng im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Thế giới lúc trước của ta rất kinh khủng, có rất nhiều quái vật đặc biệt, chỉ cần bị những con quái vật kia cắn một cái thôi thì con người sẽ lập tức biến thành quái vật.”

Giang Oản Oản khẽ vỗ vào tay hắn rồi tiếp tục nói: “Một ngày nào đó, ta và những người trong căn cứ của chúng ta... Cứ xem như là người một thôn cùng đi vào một cái thôn làng khác để tìm thức ăn, kết quả đến khi sắp xong thì đột nhiên xuất hiện rất nhiều quái vật... Sau đó ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 48: Chương 48



Tần Tĩnh Trì không nói nên lời, hắn ôm chặt nàng vào lòng, hôn nàng, im lặng an ủi nàng.

Màn đêm dần buông xuống, Giang Oản Oản mơ màng nằm trong vòng tay hắn, ngay khi Tần Tĩnh Trì cho rằng mình đã ngủ thì lại nghe thấy nàng nói: “Trước kia ta chưa từng ở bên ai, cùng không có cha mẹ, ta muốn sống thật tốt với chàng và Đoàn Đoàn là thật.”

“Ừm, ta biết.”

Giang Oản Oản dần ngủ thiếp đi, Tần Tĩnh Trì cẩn thận đắp chăn cho nàng và Đoàn Đoàn, hắn nằm nghiêng gối đầu lên tay, sau đó ngẩn người nhìn nàng.

Thì ra người hắn thích là một linh hồn đến từ một nơi xa xôi rất đặc biệt, hắn cho rằng hắn thích sự thay đổi to lớn của Giang Oản Oản, nhưng thật ra là hắn yêu Oản Oản vốn dịu dàng và tốt bụng này.

Nghĩ tới đây, Tần Tĩnh Trì không khỏi ngồi dậy rồi hôn nàng một cái.

Giờ phút này, Tần Tĩnh Trì đang cảm thấy mình rất may mắn, may mà nàng đến cho mình và Đoàn Đoàn một ngôi nhà chân chính.

Hắn nhìn Giang Oản Oản đặt tay cạnh tai nằm bên cạnh mình, rồi lại nhìn Đoàn Đoàn cùng đang đặt tay cạnh tai ngáy khò khò ở một bên khác mà không khỏi bật cười, động tác nhỏ khi ngủ này quả thực như đúc ra từ một khuôn, Đoàn Đoàn với người trước kia tuyệt đối không giống mẫu tử mà lại giống Oản Oản bây giờ hơn.

Cho dù bây giờ có rất nhiều câu hỏi muốn được Giang Oản Oản giải đáp nhưng Tần Tĩnh Trì cũng không sốt ruột, dù sao bọn họ còn thời gian cả đời, mà cả đời thì rất dài…

Ngày hôm sau có một đám người tụ tập trong sân, tất cả đều là thanh niên trai tráng ở trong thôn, không biết tin tức bọn họ sắp xây nhà từ đâu ra, hơn nữa bây giờ vụ mùa đã kết thúc, tất cả mọi người đều đang rất rảnh rỗi nên đương nhiên ai cũng muốn có suất làm việc, vì vậy mới sáng sớm mà đã tới tự đề cử mình.

“Tĩnh Trì ca, đệ rất khỏe đó, hơn nữa lúc trước còn thường xuyên đi giúp người ta xây nhà với thúc thúc của đệ!”

“Chất nhi à, ngươi đừng thấy thúc đã già, thật ra thúc rất khỏe đó!”

“Tĩnh Trì, nhà ngươi định xây rộng như thế nào? Cần bao nhiêu người?”

...

Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn đám người này, nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào, một lát sau khi thấy mọi người dần yên lặng thì hắn mới nói: “Mọi người yên lặng đi, có lẽ nhà ta phải cần rất nhiều người giúp, nếu các ngươi đã tới thì đỡ cho ta phải đến nhà thăm hỏi, ta và nương tử quyết định tiền công cho thợ xây nhà là bao cơm trưa hằng ngày với thêm ba mươi văn tiền.”

Vốn dĩ sẽ trẻ hai mươi văn tiền nhưng Giang Oản Oản lại cảm thấy công việc này tốn rất nhiều sức nên có lẽ hai mươi văn tiền sẽ hơi ít, vì vậy đã tăng thêm mười văn nữa, như thế mọi người sẽ tích cực làm việc hơn.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đã phấn khích thảo luận: “Ba mươi văn tiền? Sao lại nhiều vậy?”

“Hơn nữa còn bao cơm trưa đúng không?”

“Ta còn tưởng nhiều lắm cũng chỉ có mươi lăm văn tiền thôi, hơn nữa còn bao cơm trưa đó!”

“Mức giá này tương đương với giá trên huyện đấy!”

Có người tò mò nên đã thảo luận lý do vì sao đột nhiên hắn lại muốn xây nhà luôn: “Ngươi nói xem nhà bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ta nghe nói hôm qua bọn họ đã vẽ một nền nhà to lắm đó, chỉ mỗi mảnh đất này đã không rẻ rồi!”

Có người biết một chút đã lập tức trả lời: “Nghe nói bây giờ bọn họ đang bày quầy hàng ở trên trấn, bán khoai tây gì đó, hình như kiếm được tiền đó!”

“Cái đấy có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”

“Lần trước tỷ tỷ ta lên huyện có thấy được một ống trúc khoai tây của bọn họ có giá năm văn tiền, còn đắt hơn cả bánh bao nhân thịt đấy, có lẽ mỗi ngày phải kiếm được mấy trăm văn tiền!”

Tần Tĩnh Trì thấy bọn họ lại ồn ào, hắn nói tiếp: “Nếu mọi người bằng lòng tới giúp ta xây nhà thì sáng ngày mai hãy tới đây, tất cả mọi người có thể tới nhưng mà ta phải nói trước một câu, chúng ta sẽ trả tiền theo ngày, nếu có kẻ dám lừa lọc dùng mánh khóe thì chúng ta sẽ không cần dùng nữa!”

Đám người gật đầu, bọn họ vào trong huyện làm việc vặt mỗi ngày phải cõng một hai trăm cân vật nặng, việc xây nhà nhẹ hơn việc này rất nhiều, vì vậy nào ai dám dùng mánh khóe gì.

Sau khi bọn họ xác nhận có thể làm việc này thì cũng từ từ giải tán.

Nhưng trong sân nhà vẫn còn một người không rời đi, đó là Tần Đắc Chính cha của Nhị Oa, hắn ta cũng coi như là cùng thế hệ với Tần Tĩnh Trì, hắn còn phải gọi hắn ta một tiếng ca, hơn nữa vì Đoàn Đoàn và Nhị Oa chơi thân với nhau nên Tần Tĩnh Trì cũng khá thân thiết với nhà bọn họ.

Tần Tĩnh Trì nghi ngờ nhìn hắn ta, hắn nói: “Đắc Chính ca, ca còn chuyện gì sao ạ?”

Tần Đắc Chính xấu hổ đứng đó, mặc dù Tần Tĩnh Trì có quan hệ tốt với nhà bọn họ nhưng hắn ta cảm thấy với tình huống này của mình mà lại đưa ra yêu cầu như vậy thì rất không biết xấu hổ.

Do dự mãi, hắn ta mới ngượng ngùng nói: “Tĩnh Trì à, ca có thể tham gia việc này của nhà đệ được không? Đệ cũng biết cái chân này của ca...”

Tần Tĩnh Trì cười gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ, ngày mai ca cứ đến bình thường là được, dù sao cũng có rất nhiều việc, mà ca lại có thể làm được phần lớn trong số đó.”

“À! Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi!”

Tần Đắc Chính nghe thấy vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ta yên tâm và vui vẻ trở về.

Hắn ta đi đứng không được bình thường bên dù có lên huyện thì cũng không tìm được việc vặt nào có thể làm, những người đốc công kia không bằng lòng muốn thuê hắn ta, hiện tại vụ mùa đã kết thúc, mọi người đều rảnh rỗi nên cũng bắt đầu đi tìm việc để làm, vì thế hắn ta càng không tìm được việc.

Hôm nay nghe thấy chuyện nhà Tần Tĩnh Trì có nhận thợ xây nhà, vì vậy hắn run sợ muốn đi thử một mình, vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì nhưng khi nghe thấy tin mình có thể đến làm thì đương nhiên cảm thấy rất vui mừng, về đến nhà còn ôm Nhị Oa thơm một cái.

Nhị Oa ngơ ngác nhìn cha của cậu bé, tâm trí non nớt của cậu bé không thể hiểu được vì sao một người sáng đi còn ủ rũ cúi đầu mà vừa ra ngoài một chuyến đã trở nên vui vẻ như vậy.

Nhưng mà cậu bé thích cha mình vui vẻ chứ không phải là người cha suốt ngày chỉ cảm thấy buồn bã khiến cậu bé và nương cũng buồn theo.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Giang Oản Oản mới bế Đoàn Đoàn rời khỏi giường, nàng mơ màng bế thằng bé ra khỏi chăn rồi bắt đầu mặc quần áo cho cậu bé, còn Đoàn Đoàn thì rất ngoan, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo giơ chân thì giơ chân.

Giang Oản Oản mặc quần áo gọn gàng cho Đoàn Đoàn, khi thấy dáng vẻ mơ màng đáng yêu của cậu bé thì không khỏi ôm thằng bé thơm một cái, sau đó mới bắt đầu tự mặc quần áo.

Tần Tĩnh Trì từ bên ngoài đi vào và lập tức nhìn thấy thằng nhóc đang buồn ngủ ngã trái ngã phải ở trên giường, hắn lập tức mềm lòng đi tới bế cậu bé vào lòng, một lúc sau, Đoàn Đoàn dựa vào n.g.ự.c hắn ngủ thiếp đi.

Giang Oản Oản bất lực nhìn Tần Tĩnh Trì: “Chàng đó, ta vất vả lắm mới đánh thức được thằng bé dậy, mặc quần áo xong rồi mà chàng vừa vào đã cho thằng bé ngủ.”

Trong lúc nói chuyện, nàng còn đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Đoàn Đoàn và cười nói: “Ngủ chẳng khác gì con heo con cả!”

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng, hai người đều ăn ý không nói chuyện tối hôm qua.

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không biết ai nhìn thấy hôm qua chúng ta vẽ nền nhà, chuyện chúng ta muốn xây nhà đã truyền ra ngoài rồi, sáng nay mọi người đã tới nhà hỏi chuyện nhưng mà cũng đỡ cho ta phải đi tới từng nhà tìm người.”

Giang Oản Oản nghe thấy vậy thì mừng rỡ, lần này đã có thể tiết kiệm được một ngày.

Đôi mắt sáng lấp lánh, nàng nói: “Vậy lát nữa chàng lên huyện tìm một đội thi công đi, mau lên, ngày mai là có thể khởi công rồi!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 49: Chương 49



Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Sau khi Tần Tĩnh Trì đi lên huyện, Giang Oản Oản lập tức lấy giấy bút ra phác thảo một bản vẽ nhà đơn giản, ở tầng một thiết kế một đại sảnh rộng rãi sáng sủa, một căn bếp thật to, ba phòng ngủ và một nhà vệ sinh, nàng muốn thiết kế một bồn cầu ngồi xổm có thể xả nước ở trong nhà vệ sinh, nối một đường ống dẫn ra ngoài thông vào hố ngầm, màu xuân năm sau nàng định chia sân ra để trồng trọt các loại rau củ, đúng lúc có thể dùng tới.

Tầng hai chỉ có bốn căn phòng ngủ, ở phía trước tầng hai phải chừa một khoảng để làm sân thượng, tầng ba thiết kế làm một cái gác xép, vừa đẹp vừa có thể làm thành phòng đồ chơi cho Đoàn Đoàn, sau này thằng bé cũng có thể dẫn bạn bè tới đây chơi.

Giang Oản Oản nhìn bản vẽ trong tay, dường như nàng đã có thể tưởng tượng ra sau khi căn nhà được xây xong sẽ như thế nào.

Buổi chiều, Tần Tĩnh Trì đã dẫn đội thi công của thợ cả Diêu là Diêu Khôn về, đối phương nói muốn xem địa hình trước.

Cũng may Diêu Khôn cảm thấy nơi này khá tốt, cũng có nền móng ổn.

Vì vậy ông ấy chỉ quan tâm đến kích thước căn nhà: “Các ngươi định xây căn nhà này to thế nào?”

Nhân cơ hội này, Giang Oản Oản lập tức đưa bản vẽ của nàng ra trước mặt ông ấy: “Ngài nhìn xem, căn nhà có thể xây được như vậy không?”

Diêu Khôn nhìn bản vẽ trên giấy, đầu tiên là mỉm cười, sau đó vuốt râu, cau mày và im lặng.

Qua một hồi lâu, hai người mới nghe thấy ông ấy nói: “Kiểu dáng căn nhà này của ngươi đẹp theo kiểu đặc biệt, nhưng để xây dựng thì lại rất khó.”

Giang Oản Oản vừa nghe xong thì cũng hơi nhụt chí, khi nàng vừa định hỏi lại thì lại thấy Diêu Khôn nói tiếp: “Nhưng mà cũng không phải là không thể, phải tìm được đầm gỗ thật tốt, hơn nữa nếu muốn xây thì cũng phải tốn rất nhiều bạc!”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau rồi hỏi: “Vậy có thể ước chừng xem cần bao nhiêu bạc không ạ?”

Diêu Khôn suy nghĩ một hồi, sau đó cẩn thận nói: “Ít nhất phải cần năm mươi lượng.”

Cái giá này mới là ước tính sơ qua, khi thấy đôi phu thê bọn họ mãi không nói gì, ông ấy lắc đầu mà chỉ cảm thấy đáng tiếc, chỉ mới nhìn bản vẽ của căn nhà đã thấy rất đẹp rồi, nếu mà xây được thì rất tuyệt vời, thế nhưng sao nhà nông người ta có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy được chứ?

Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu ngài có thể xây được căn nhà thật đẹp giúp chúng ta, tất nhiên chất lượng phải đạt tiêu chuẩn vậy chúng ta cắn răng vẫn có thể bỏ ra năm mươi lượng.”

Diêu Khôn thấy nàng nói vậy thì nhìn Tần Tĩnh Trì một cái, khi thấy hắn gật đầu, ông ấy lập tức nói: “Các ngươi yên tâm, nếu có thể xây được căn nhà này thì cũng có chỗ tốt cho ta, vì thế đương nhiên sẽ tận tâm tận lực.”

Sau khi thương lượng xong, cuối cùng đã quyết định ngày hôm sau sẽ lập tức khởi công.

Tiễn Diêu Khôn đi, Tần Tĩnh Trì do dự một hồi lâu, hắn vẫn cảm thấy hơi lo lắng: “Oản Oản, dù ngày nào chúng ta cũng bày quần hàng để bán thì vẫn không thể tích được đủ số bạc này, hơn nữa có nhiều người giúp đỡ như vậy thì căn nhà sẽ được xây rất nhanh. Trong khoảng thời gian ngắn chúng ta chắc chắn không thể bán được nhiều như thế.”

Giang Oản Oản cũng ý thức được vấn đề này, nàng cũng đã nghĩ ra cách giải quyết, nếu không nàng cũng sẽ không đồng ý như thế.

“Nếu chúng ta chỉ dựa vào việc bán khoai tây thì có lẽ sẽ không đủ, ta nghĩ nên phải bán thêm thứ gì đó..”

Thấy Tần Tĩnh Trì nghi ngờ, nàng mỉm cười: “Cá viên chiên!”

“Thịt cá không cần nhiều tiền, chúng ta có thể nhờ người trong thôn bắt giúp chúng ta, sau đó thu mua theo giá một văn tiền một cân.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu, hắn phấn khích nói: “Được, cá viên chiên còn thơm hơn cả khoai tây, hơn nữa cũng coi như là thịt, có lẽ sẽ... Sẽ bán rất chạy!”

Hai người lập tức quyết định kỹ càng, hai ngày sau, Giang Oản Oản chuẩn bị hai trăm cân khoai tây và năm mươi cân cá viên, cá viên sẽ được bán theo giá tám văn tiền, chỉ cao hơn một ít so với khoai tây, bởi vì nàng không biết có thể bán được không nên không chuẩn bị quá nhiều.

Ba bốn ngày liền bọn họ không đi bán hàng, vì vậy khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đẩy xe tới chỗ bọn họ bán hàng lúc trước, nơi đó đã có người đứng, Giang Oản Oản chỉ cho rằng bọn họ không đến nên đã có người khác mở quầy hàng chiếm chỗ mà thôi, kết quả khi Tần Tĩnh Nghiễn vừa nhìn kỹ thì mới phát hiện cái quán nhỏ kia bán khoai tây nanh sói giống hệt bọn họ, chỉ là khoai tây được cắt bằng tay, mùi vị thì không biết thế nào.

Tần Tĩnh Nghiễn bước lên hai bước và lập tức nghe thấy phụ nhân kia rao bán: “Khoai tây nanh sói, ba văn một phần! Chỉ ba văn mà thôi!”

Tần Tĩnh Nghiễn cảm thấy rất tức giận, khi cậu định tiến lên để lý luận thì lại bị Giang Oản Oản níu lại: “Đừng xúc động!”

Tần Tĩnh Nghiễn vừa bất lực vừa ấm ức, cậu nói: “Tẩu tử! Sao bọn họ có thể như vậy được chứ?”

“Không sao đâu, chúng ta cứ bày hàng bên cạnh bọn họ đi, mùi vị của chúng ta không kém, hơn nữa chúng ta còn có cá viên nên không phải lo lắng.”

Phụ nhân kia thấy hai người đi tới thì liếc mắt, thậm chí còn khiêu khích “hừ” một tiếng.

Giang Oản Oản giữ chặt Tẫn Tĩnh Nghiễn lại, nàng giả vờ không nghe thấy, trước kia nàng cũng từng mở cửa hàng và cũng từng bày quầy hàng nhỏ, có rất nhiều người bán đủ loại đồ ăn vặt nhưng chủ yếu vẫn là do mùi vị hấp dẫn người khác. Chỉ là nàng không ngờ có người khác biết khoai tây bọn họ bán là cái gì, nhưng mà nghĩ lại những người này phải thật sự rơi vào đường cùng thì người ta mới chỉ có thể lên núi đào vài thứ để ăn, cứ thế phát hiện cũng không khó nói.

Hôm nay bọn họ tới rất sớm, bây giờ vẫn chưa có vị khách nào tới hỏi, đợi một lúc sau thì cũng liên tục có người tới, chỉ là những người kia lại đi thẳng tới quầy hàng ở bên cạnh hai người.

Giang Oản Oản cẩn thận quan sát thử thì thấy có vài người là khách quen của mình.

Những người này thấy nàng còn không cảm thấy xấu hổ một chút nào, bọn họ còn vô ý phàn nàn: “Lão bản, khoai tây nhà các ngươi bán đắt quá, Nhị Nương người ta cũng chỉ bán ba văn tiền một phần, hơn nữa còn nhiều hơn các ngươi rất nhiều!”

Giang Oản Oản mỉm cười: “Vậy chắc khoai tây của vị chủ quán này ngon hơn chúng ta rất nhiều nhỉ?”

Người kia hơi khựng lại, sau đó lúng túng nhìn Lâm Nhị Nương rồi phản bác: “Người ta bán rẻ hơn ngươi rất nhiều!”

Giang Oản Oản thấy hắn ta không trả lời thẳng thì lập tức biết mùi vị của khoai tây kia chắc chắn không ngon chút nào.

Có quầy hàng khoai tây bán rẻ hơn ở bên cạnh, vì vậy cả buổi sáng, Giang Oản Oản không thể bán được một phần khoai tây nào, mặc dù phần khoai tây nanh sói của nàng chỉ đắt hơn Lâm Nhị Nương hai văn tiền, mặc dù có cá viên nhưng khi nghe thấy phải mua mất tám văn tiền thì cũng không có ai hỏi thăm.

Tần Tĩnh Nghiễn đứng bên cạnh, khi thấy cả buổi trưa vẫn không bán được một phần nào, cậu lo lắng không thôi: “Phải làm sao bây giờ tẩu tử? Nếu không thì chúng ta rao bán đi!”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Vô dụng thôi.” Nàng biết trừ phi hai người hạ giá, bằng không cho dù rao bán thì cũng chỉ là may áo cưới cho người bên cạnh mà thôi.

Nàng suy nghĩ một hồi, bây giờ chỉ có thể xem trưa nay các thư sinh trong học viện có tới không thôi.

Mười giờ trưa, vốn dĩ bên học viện đã được tan học nhưng vẫn không thấy một hai, tuy ngoài mặt Giang Oản Oản có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang rất bối rối, chẳng lẽ hôm nay không bán được dù chỉ một phần sao?

Qua một hồi lâu, ngay khi Giang Oản Oản sắp từ bỏ thì cuối cùng quầy hàng ở bên cạnh cũng đã có người tới.
 
Back
Top Bottom