Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 30: Chương 30



Tần Tĩnh Trì xoa đầu nó: "Được! Vậy con đi cùng cha tiễn ca ca về nhà."

Cẩu Đản và Nhị Oa cầm viên cá chiên Giang Oản Oản đưa, đặc biệt ngượng ngùng, Cẩu Đản lớn hơn một chút, biết từ chối, xấu hổ nói: "Thẩm thẩm, hai người giữ lại ăn đi! Chúng cháu đã ăn rất nhiều rồi!"

Giang Oản Oản cố ý làm bộ tức giận, nói: "Các cháu còn không nhận, ta sẽ tức giận đấy, sao? Chê viên cá này là thức ăn thừa sao?"

Cẩu Đản và Nhị Oa lập tức tái mặt, luống cuống giải thích: "Không... Không... Không có... Không có chê! Ngon như vậy, sao có thể chê chứ! Chỉ là chúng cháu cảm thấy có thể để lại cho Đoàn Đoàn đệ đệ ăn."

Giang Oản Oản xoa đầu bọn họ: "Được rồi, thẩm thẩm nói đùa thôi, nhà chúng ta thường xuyên làm, Đoàn Đoàn cũng thường xuyên ăn, cháu đừng quan tâm nó. Các cháu cứ yên tâm mang về là được."

Hai tiểu tử thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng nhận lấy: "Vậy... Cảm ơn thẩm thẩm!"

"Không cần cảm ơn, sau này đến tìm Đoàn Đoàn chơi, ta lại làm món khác cho các cháu ăn!"

Hai người mắt sáng ngời, vui mừng khôn xiết: "Vâng! Cảm ơn thẩm thẩm!"

Tần Tĩnh Trì gọi hai tiểu tử: "Được rồi! Đi thôi! Ta đưa các cháu về."

Nhà Cẩu Đản và Nhị Oa cách nhau rất gần, đưa bọn họ về cũng tiện, đợi bọn họ đều về nhà an toàn, Tần Tĩnh Trì liền đặt bánh bao nhỏ lên vai mình, hai cha con mới đi về hướng nhà.

Đoàn Đoàn d*ng h** ch*n nhỏ ra ngồi trên vai cha, hai tay ôm lấy đầu hắn, cười khúc khích trong suốt đoạn đường về, Tần Tĩnh Trì bị nụ cười của bảo bối nhà mình làm vui lây, khóe miệng cũng không ngừng nhếch lên.

“Cẩn Đản, con cầm cái gì trong tay vậy?” Cẩn Đản vừa bước vào cửa, cha của cậu bé với đôi mắt tinh tường đã chú ý tới thứ đồ trong tay cậu bé, đồng thời cũng đã ngửi được mùi thơm.

Cẩn Đản vội vàng đưa cá viên chiên trong tay ra và vui vẻ nói: “Cha, cha và nương mau ăn thử đi ạ! Đây là cá viên chiên mà Tĩnh Trì thúc thúc cho con đó ạ!”

Đại Ngưu nghe thấy cậu bé nói vậy thì cũng không còn để ý tới mùi thơm nữa, hắn ta lập tức véo tai cậu bé và bắt đầu dạy dỗ: “Sao con lại mang đồ ăn của nhà người ta về hả? Cái thằng ranh con này, nhà Tĩnh Trì thúc thúc của con vốn không giàu có gì, bây giờ con còn bắt người ta cho con đồ ăn!”

Cẩn Đản kéo tay cha đang véo tai mình: “Đau con! Cha, con có muốn mang về đâu, nhưng Oản Oản thẩm thẩm cứ bảo con mang về cho cha nương!”

“Còn cho cả Nhị Oa nữa! Cái này ăn ngon lắm đó ạ! Thẩm thẩm nói nó được làm từ cá, ngon lắm đó!”

“Thẩm thẩm làm món cá hấp tiêu, cá viên chiên, còn cả tôm gì đó nữa! Tất cả đều vô cùng ngon, con chưa từng ăn món nào ngon như vậy!”

“Cha, chúng ta cũng đi bắt cá để ăn đi ạ!”

Cẩn Đản líu lo nói những món cậu bé đã được ăn thử ngon như thế nào, thậm chí còn nheo mắt lại để cảm nhận dư vị.

Đại Ngưu nhìn đứa nhi tử ngốc nghếch của mình: “Con lừa ai đó hả? Mấy con cá kia hôi tanh như thế, sao có thể ngon được chứ?”

Cẩn Đản thấy cha mình không tin, cậu bé nôn nóng gãi đầu rồi vội vàng giải thích: “Thật sự rất ngon đó ạ!

Nói xong, cậu bé nhận ra mình vẫn còn đang cầm cá viên chiên, đôi mắt lập tức sáng bừng: “Cha không tin thì ăn thử món này đi ạ, cái này cũng được làm từ cá đó!”

Đại Ngưu nửa tin nửa ngờ, hắn ta đưa tay cầm một viên bỏ vào trong miệng, từ từ nhai vài cái, đôi mắt mở to, sau đó nhanh chóng nuốt xuống rồi lại lấy thêm một cái nữa cho vào trong miệng.

Mặc dù cá viên đã nguội nên độ ngon đã giảm đi rất nhiều, nhưng đối với Đại Ngưu mà nói thì vẫn là món ngon kỳ lạ!

Cẩn Đản thấy cha mình ăn thêm một cái mà vẫn chưa dừng lại, cậu bé vội vàng cướp lại cá viên: “Cha! Cha ăn ít thôi, nương vẫn chưa được ăn đâu ạ!”

Cái mặt mo của Đại Ngưu đỏ bừng, hắn ta cảm thấy rất chột dạ: “Chẳng qua là quá ngon nên cha mới không nhịn được mà ăn thêm vài cái thôi sao.”

Nhìn số cá viên chiên vẫn còn hơn phân nửa, Đại Ngưu nuốt nước miếng rồi nhìn sang chỗ khác: “Con cầm đi ăn với nương đi!”

“Con không ăn đâu, con ăn no rồi! Hôm nay lúc nhà Tĩnh Trì thúc thúc vẫn chưa ăn cơm, Đoàn Đoàn còn cho con và Nhị Oa hồ lô bọc đường với một ít bánh ngọt trông rất đẹp để ăn đó!”

Cẩn Đản nhớ tới vị ngọt của hồ lô bọc đường và sự ngọt ngào của bánh ngọt, rồi lại nhớ tới những món ngon hơn sau đó, cậu bé cảm thấy hôm nay thật sự đã hạnh phúc muốn chết!

“Sau đó những món ăn thẩm thẩm làm đều rất ngon, đều làm từ cá và côn trùng nhiều chân! Con và Nhị Oa đã được ăn rất nhiều đó ạ! Bây giờ con vẫn còn cảm thấy no!”

“Vậy thì con cầm tới cho nương con ăn đi!”

Đại Ngưu và nương tử của hắn ta ăn hết cá viên chiên nhưng vẫn cảm thấy chưa hài lòng, hai người nghĩ một ngày nào đó phải ra sông bắt cá mới được, nhưng có ngon không thì lại không thể biết trước được.

Ở bên kia, Nhị Oa vừa về tới nhà cũng bị mắng, thậm chí còn bị đánh vài cái vào mông: “Ai bảo con tùy tiện lấy đồ nhà người ta! Sau này không được lấy nữa!”

Nhị Oa mếu máo, cảm thấy vô cùng ấm ức, cậu bé nhỏ giọng giải thích: “Là do Tĩnh Trì thúc thúc bảo con mang về, chúng con không từ chối được nên mới cầm về đấy chứ.”

Tần Đắc Chính thấy dáng vẻ ấm ức của nhi tử thì cảm thấy rất đau lòng, hắn ta an ủi cậu bé: “Được rồi, cầm về rồi thì thôi, sau đó bảo nương con tặng lại người ta chút thức ăn là được.”

Sau đó hắn ta cầm cá viên chiên, khập khiễng đi tới phòng bếp đưa cho nương tử của mình: “Đây là món Nhị Oa mang từ nhà Tĩnh Trì về, trông có vẻ nguội mất rồi, nàng hấp lại cho nóng đi.”

Tần Thị đang muốn nói gì đó, Tần Đắc Chính lại nói thêm: “Ta đã nói với Nhị Oa rồi, hôm nào nhà chúng ta mang hai quả trứng gà tới nhà Đoàn Đoàn là được.”

Tần Thị liên tục gật đầu: “Ta nhớ rồi!”

Đến khi cá viên chiên được hấp nóng, đặt lên bàn, từ lúc hấp mọi người đã ngửi được mùi thơm, vừa được đặt lên bàn, tất cả đều không hẹn mà cùng gắp một viên ăn thử.

Đôi phu thê kinh ngạc nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Ngon quá!” Mặc dù sau khi cá viên chiên được hấp lên đã mất đi độ giòn, nhưng khi ăn vẫn cảm nhận vị cay tê của nó.

Sau đó Tần Thị lại gắp cho nhi tử nhà mình một viên, nhưng Nhị Oa lại lắc đầu, cậu bé vẫn còn no, không thể ăn thêm được.

Cuối cùng đôi phu thê bọn họ đã ăn cơm với cá viên chiên, còn đĩa rau dại xào với mỡ heo được Tần Thị làm thêm lại không hề được động đến.

Bên này, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bận rộn hơn một canh giờ mới chuẩn bị xong số khoai tây cho ngày mai, Giang Oản Oản làm thêm hai mươi mấy cân so với lúc đầu chuẩn bị, cộng với phần được đặt trước kia, tổng cộng có khoảng một trăm ba mươi cân.

Bây giờ Đoàn Đoàn vừa ngủ thì sẽ bị cha cậu bé chuyển từ giữa giường sang bên cạnh, Giang Oản Oản nằm sát bên Tần Tĩnh Trì, nàng mất tự nhiên bàn bạc với hắn.

“Bàn trà của chàng phải tốn rất nhiều thời gian hoàn thiện, ngày nào cũng lên trấn bán khoai tây với ta, về nhà còn phải chuẩn bị cho ngày hôm sau, như vậy sẽ không có thời gian để làm.”

“Mà theo lời chàng nói thì bàn trà kiếm được nhiều tiền hơn việc bán khoai tây!”

“Dù sao bây giờ cha nương cũng khá rảnh rỗi, cũng sắp thu hoạch lương thực xong rồi, hay là nhờ cha nương tới giúp đỡ, ban ngày ta và nương đi bán khoai tây, còn chàng và đệ đệ ở nhà làm bàn trà đi.”

“Nhưng mà...” Bọn họ mới vừa bán được hai ngày nên hắn vẫn cảm thấy khá lo lắng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 31: Chương 31



Giang Oản Oản nhìn ra sự lo lắng của hắn: “Không sao đâu, huyện ta được

quản lý rất tốt mà, sẽ không có người xấu đâu, hơn nữa chúng ta phải nhanh chóng tiết kiệm tiền để lợp nhà, khi đó xây lớn hơn một chút, như vậy sẽ có thể đón cha nương tới ở cùng.”

Tần Tĩnh Trì kéo nàng lại gần mình, hắn hôn lên trán nàng một cái: “Được! Ta nghe nàng! Nhưng mà đợi ngày mai về rồi chúng ta đi nói với cha nương.”

“Vâng!”

...

Ngày hôm sau, khi bọn họ tới mở hàng thì đã có một đám người đứng chờ ở đó.

Một nam nhân trung niên cười to nói: “Lão bản! Khoai tây nhà ngươi thật sự quá ghê gớm, hôm qua ta mua hai phần về mà lại bị nương tử nhà ta mắng bảo ta mua quá ít đó! Hôm nay trong nhà có khách, ngươi chiên cho ta mười phần đi!”

Tần Tĩnh Trì cởi mở cười nói: “Được!”

Những người khác cũng không chơi yếu thế.

“Cả ta nữa, cả ta nữa! Cho ta năm phần!”

“Ta lấy ba phần nhiều giấm, nương tử ta đang mang thai vẫn luôn không ăn được cái gì, hôm qua nhờ có khoai tây nhà ngươi mà đã ăn được hơn một bát cơm.”

Tần Tĩnh Trì trấn an mọi người: “Mọi người đừng nóng vội! Nương tử nhà ta đang chiên rồi!”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bận rộn một hồi lâu, vừa chiên vừa trộn khoai tây cho mọi người xong thì lại có thêm một lớp người nữa, cuối cùng biến thành ba tầng trong ba tầng ngoài, trông rất đồ sộ!

Những người khác vốn không định mua, nhưng khi thấy có nhiều người vây quanh như vậy thì cũng tò mò muốn mua một phần ăn thử.

Điều này khiến trong lòng Giang Oản Oản vừa hối hận vừa vui vẻ, vui vẻ bởi vì việc buôn bán hôm nay quá tốt, nhưng cũng hối hận bởi hôm qua nàng chỉ chuẩn bị có một trăm ba mươi cân khoai.

Bán đến hơn nửa canh giờ nữa, số khoai tây còn lại là phần hôm qua người ta đặt trước.

Sau khi bán phần cuối cùng, Giang Oản Oản cười nói: “Rất xin lỗi mọi người! Hôm nay chúng ta đã bán hết rồi, nếu mọi người muốn ăn thì ngày mai lại tới nhé!” Nhưng những người vây quanh quầy hàng của bọn họ lại không dễ nói chuyện, có những người mắt tinh đã hiện vẫn còn rất nhiều khoai tây trong thùng: “Lão bản à, làm gì có ai buôn bán như vậy chứ! Ta thấy các ngươi vẫn còn một thùng khoai lớn kia kìa, sao lại không bán nữa vậy!”

Giang Oản Oản dở khóc dở cười, lúc trước nàng sợ khách hàng nhìn thấy thì sẽ nghĩ ngợi nên đã cố ý để số khoai tây đặt trước vào một thùng khác, ai ngờ được những vị khách này lại có đôi mắt tinh tường như vậy!

Nàng chỉ đành bất lực giải thích: “Đây là số khoai mà hôm qua có khách đã đặt trước, vì vậy chúng ta phải để lại cho người ta!”

“Nhưng đã sắp trưa rồi mà bọn họ vẫn chưa đến, có lẽ sẽ không tới đâu, bằng không ngươi cứ bán cho chúng ta đi!”

“Vậy ngài lại không biết rồi ạ, số khoai này được thư sinh ở Thường Hoa học viện đặt trước, trưa nay tan học thì họ mới có thể tới đây được!” Giang Oản Oản cười giải thích.

Đám người thấy là người đọc sách đặt trước thì cũng không làm càn làm bậy nữa, còn những người vốn chỉ định ăn thử nghe thấy vậy lại càng cảm thấy tò mò hơn, món này phải ngon đến thế nào mới có thể khiến người đọc sách cũng đặt trước vậy!

Những người đã được ăn thử vào ngày hôm qua, hôm nay không thể mua được khoai tây thì lại cảm thấy khó chịu, khi thấy được đặt trước, họ lập tức đặt liền mười phần: “Lão bản, ta đặt mười phần, ngày mai ngươi nhớ để lại cho ta đó!”

Những người khác thấy vậy thì cũng đồng loạt đặt trước, đại đa số đều chỉ đặt ba năm phần, nhưng có người đang rất thèm đã đặt luôn hai mươi phần.

Không chỉ những người không mua được mà còn có rất nhiều người vừa ăn thử nên muốn mua tiếp, khi thấy đã bán hết thì cũng đặt trước theo mọi người.

Một mình Giang Oản Oản ghi lại, khi thấy mọi người đã tản đi gần hết, nàng lặng kẽ tính thử, chỉ riêng phần đặt trước này đã cần có năm mươi cân khoai tây!

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ cười tươi híp mắt của nàng thì cũng rất vui vẻ, hắn đi tới lau mồ hôi trên trán, vén tóc ra sau tai giúp nàng rồi khẽ nói: “Những người đặt trước hôm qua vẫn chưa tới, nàng nghĩ ngơi một lát đi!”

Giang Oản Oản gật đầu, xong lại nghĩ đến cái gì đó, nàng vội vàng tới ôm Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con đói bụng chưa? Để nương đi mua mì cho con ăn nhé!”

Giang Oản Oản không để Đoàn Đoàn kịp trả lời, nàng nhìn Tần Tĩnh Trì: “Chàng trông sạp hàng nhé, ta đi một chút rồi về ngay!”

Một lúc sau, Giang Oản Oản bưng một cái khay về, trên khay có ba bát mì hai lớn một nhỏ.

Giang Oản Oản kích động đặt khay xuống cái bàn trước mặt hai người họ: “Vậy mà ta lại thấy có người bán mì thịt bò! Nghe rất thơm phải không, hai cha con mau ăn đi!”

Nàng vừa ăn vừa nói với Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh: “Có thể g.i.ế.c trâu bò được sao?”

Tần Tĩnh Tri bất lực nhìn nàng: “Mấy năm trước triều đình đã ban hành lệnh ngoại trừ trâu dùng để đi cày, nếu nhà muốn nuôi để ăn cũng được! Nàng xem trí nhớ của nàng kìa!”

Giang Oản Oản lảng tránh: “À! Phải không vậy? Ta không nhớ rõ nữa, lên huyện nhiều lần rồi mà vẫn chưa thấy có người bán thịt bò, đương nhiên... Không nhớ ra mà.”

“Những con trâu bò rất quan trọng với người dân bình thường như chúng ta nên nào nỡ nuôi để bán hoặc là ăn thịt chứ! Vì vậy không thường thấy đâu.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Thì ra là vậy!”

Đoàn Đoàn tập trung ăn mì, cậu bé cười tủm tỉm nhìn cha rồi lại nhìn nương, cảm thấy rất sung sướng!

“Nương ơi… Cái thịt này không ngon bằng nương làm!”

Giang Oản Oản gắp cho Đoàn Đoàn hai miếng thịt bò trong bát của mình: “Thịt bò này là đồ tốt đó, Đoàn Đoàn phải ăn nhiều vào.”

Tần Tĩnh Trì thấy nàng gắp hết thịt trong bát sang cho Đoàn Đoàn, hắn lập tức gắp thịt của mình cho nàng: “Nàng cũng ăn đi!”

Giang Oản Oản nhìn thịt trong bát mình, nàng ngọt ngào đáp: “Vâng.”

Ba người ăn mì xong, Giang Oản Oản đi trả khay và bát đũa.

Đến khi nàng trở về gian hàng nhỏ của mình, các thư sinh ở học viện vẫn chưa tới nhưng lại có hai cô nương đến, cả hai đều ăn mặc khá tốt, một người trong đó mặc lộng lẫy hơn.

Giang Oản Oản nhìn kỹ, lúc này nàng mới phát hiện một trong hai người này là cô nương đã đặt khoai tây trước, có lẽ người ăn mặc lộng lẫy kia chính mà tiểu thư nhà nàng ấy.

Giang Oản Oản vội vàng cười chào đón: “Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi! Đây là phần ta làm cho hai người.”

Nha hoàn tên là Tiểu Ngọc, còn vị tiểu thư kia chính là nữ nhi của quan huyện, nhưng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản lại không biết điều này.

Tiểu Ngọc nhìn số khoai tây đang được chiên ở trong nồi rồi lặng lẽ nói với Lý Tuyết Trân: “Tiểu thư, đó chính là khoai tây nanh sói mà ngày đó nô tì mua về, nô tì đã đặt trước hai mươi phần nên tiểu thư có thể ăn nhiều hơn!”

Lý Tuyết Trân vừa cười vừa nói: “Được! Hai mươi phần thì rất nhiều nên có thể mang về cho cha nương cùng ăn.”

“Vâng ạ, chắc chắn lão gia và phu nhân cũng sẽ thích nó!”

Một lát sau, Tiểu Ngọc thấy quầy hàng của bọn họ vẫn luôn không có ai tới thì nghi ngờ hỏi: “Bà chủ, sao hôm nay nhà các ngươi không có ai tới mua hàng vậy?”

Đoàn Đoàn nhìn hai tỷ tỷ xinh đẹp ở trước mặt, cậu bé vừa thông minh vừa dễ thương đáp lại: “Tỷ tỷ, khoai tây nhà đệ bán hết rồi! Mẫu thân nói số còn lại là phần của các ca ca thư sinh ở học viện!”

Tiểu Ngọc và Lý Tuyết Trân nhìn nhau, quả là một bánh bao nhỏ dễ thương!

Lý Tuyết Trân đưa tay xoa đầu cậu bé: “Đệ tên gì vậy?”

Đoàn Đoàn híp mắt: “Tỷ tỷ, đệ tên là Đoàn Đoàn!”

“Đoàn Đoàn à, tỷ tỷ có thể bế đệ được không?”

Mặc dù Đoàn Đoàn rất thích tỷ tỷ xinh đẹp này nhưng quần áo tỷ tỷ mặc rất đẹp, còn cậu bé đã cọ qua cọ lại khắp quầy hàng, quần áo có hơi bẩn rồi!

cậu bé lắc đầu: “Không được! Quần áo của Đoàn Đoàn bị bẩn, quần áo của tỷ tỷ đẹp như thế, sẽ bị bẩn mất đó ạ!”

Lý Tuyết Trân thấy cậu bé ngoan ngoãn như vậy thì càng thích cậu bé hơn: “Không sao đâu, tỷ tỷ rất thích Đoàn Đoàn, tỷ tỷ muốn ôm đệ!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 32: Chương 32



Đoàn Đoàn được Lý Tuyết Trân ôm vào lòng, gương mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, cậu bé nhẹ nhàng ôm cổ nàng ấy.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn nhà mình thân thiết với người lạ như vậy thì cảm thấy rất bất lực: “Tiểu thư, ngươi nên thả nó ra đi ạ, nó ham chơi nên trên người bị bẩn hết rồi!”

Tiểu Ngọc cũng phụ họa: “Đúng thế, tiểu thư thả thằng bé xuống đi ạ!”

Lý Tuyết Trân lắc đầu: “Thằng bé rất đáng yêu, cũng không bẩn chút nào!”

Đoàn Đoàn vui vẻ cười híp mắt: “Nương, tỷ tỷ không chê con bẩn!”

“Con đó!”

Lý Tuyết Trân chỉ bế Đoàn Đoàn một lúc thì khoai tây của hai nàng ấy đã được chiên xong, cho vào chậu gỗ để trộn gia vị, ngay sau đó một mùi thơm cay nồng lập tức bay ra.

Cho dù Lý Tuyết Trân không phải là người có khẩu vị ăn uống quá nặng nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được mà muốn nếm thử.

Nàng ấy thả Đoàn Đoàn xuống rồi nhận lấy ống trúc đựng khoai tây, khoai tây vừa được ra lò vẫn còn nóng hổi, nàng ấy nóng lòng muốn ăn thử một miếng, mùi vị này còn ngon hơn cả phần lần trước Tiểu Ngọc mang về!

Sau đó nàng ấy nói với Tiểu Ngọc: “Món này phải ăn lúc mới ra lò là ngon nhất!”

Tiểu Ngọc cũng đang ăn khoai tây, nàng ấy nghe thấy vậy thì vội vàng gật đầu: “Ưm... Đúng rồi ạ!”

Lý Tuyết Trân lại đi tới chọc Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, đệ cùng ăn với tỷ đi!”

Giang Oản Oản thấy thế, khi nàng đang định ngăn cản thì thấy Đoàn Đoàn lắc đầu: “Tỷ tỷ, Đoàn Đoàn có thể ăn khoai tây bất cứ lúc nào, hơn nữa đệ mới ăn mì xong, vẫn còn đang rất no ạ!”

“Được thôi!”

Hai người đứng bên cạnh quầy hàng nhà bọn họ, sau khi mỗi người ăn hết một phần khoai tây rồi mới mang những phần còn lại về nhà.

Khi về đến nhà, hôm nay Lý Viễn cũng ở nhà, Lý Tuyết Trân nhìn thấy cha ở trong nhà thì lập tức đưa phần khoai tây còn nóng hổi ở trong tay cho ông ấy như dâng hiến bảo bối: “Cha, cha nếm thử món mà con mới mua đi ạ, ngon lắm đó!”

Lý Viễn nhận lấy món ăn từ nữ nhi, ông ấy không khỏi lắc đâu, bây giờ nữ nhi cũng coi như là hiền lành dịu dàng khi ở ngoài, nhưng ở nhà vẫn chẳng khác gì khi còn bé, vừa hoạt bát vừa ồn ào!

Ngửi được mùi thơm phức của khoai tây trong tay, Lý Viễn không khỏi tò mò về mùi vị của nó.

Cầm cái tăm do nữ nhi nhà mình đưa cho, xiên một miếng và nếm thử, sau đó ông ấy không khỏi cảm thấy bất ngờ, trước kia khi vẫn còn ở kinh thành, ông ấy cũng đã từng ăn thử rất nhiều món ngon mỹ vị, hơn nữa cũng từng thưởng thức tay nghề của ngự trù.

Nhưng khi ông ấy ăn khoai tây gì đó thì vẫn phải cảm thấy hơi ngạc nhiên, món ăn này chẳng kém gì những món ngon kia!

Lý Tuyết Trân nhìn cha nàng ấy ăn uống vui vẻ, cũng vui vẻ trò chuyện với ông ấy: "Cha, ăn có ngon không? Lão bản của quán làm món khoai tây này là một cặp phu thê trẻ, diện mạo của họ không tồi, rất xứng đôi, quan trọng nhất là họ có một nhi tử! Tiểu tử này vô cùng đáng yêu!"

"Nếu cha thấy nó chắc chắn cha sẽ thích nó! Con muốn ôm nó nhưng nó không cho con ôm, nó nói là nó quá dơ sẽ làm bẩn quần áo của con, ngoan ngoãn hiểu chuyện quá chừng luôn! Ha ha ha."

Sau đó nàng ấy vô cùng hào hứng nói tiếp: "Mỗi ngày ở trong nhà hoài cũng chán, nên con quyết định sau này ngày nào cũng đến mua khoai tây nanh sói ăn, sau khi quen thân với chủ quán rồi sẽ đưa tiểu bảo bối về nhà chơi."

Nhưng mà lực chú ý của cha nàng ấy đều ở trên món khoai tây, hoàn toàn không chú ý nàng ấy đang nói cái gì, chỉ thất thần đáp lại: "Được đó!"

Lý Viễn ăn xong hai phần khoai tây trên ống tre thì thấy hơi no, ông ấy suy nghĩ cẩn thận lại, phát hiện khoai tây có thể làm no bụng, nếu dễ trồng và được phổ biến rộng rãi cho dân chúng biết thì tốt quá! Chỉ là không biết... Sản lượng như thế nào? Nên tìm hiểu kỹ lại rồi lập kế hoạch mới được!

Trong Thường Hoa học viện, Vương Lâm Chi che bụng đang kêu ùng ục của mình lại, nhỏ giọng nói với Tần Duyệt đang ngồi trước mặt mình: "Lát nữa tan học chúng ta đi mua khoai tây nanh sói ăn đi! Ta đói muốn c.h.ế.t rồi!"

Tần Duyệt cực kỳ tò mò: "Nó có ngon như lời ngươi nói không vậy?" Hai ngày trước nhà cậu ta có việc, không có đến học viện nên không biết hình dáng món khoai tây nanh sói đang phổ biến ra làm sao.

Vương Lâm Chi gật đầu rất nghiêm túc: "Rất là ngon luôn đó, bây giờ nó là món yêu thích nhất trong lòng ta! Thậm chí ngay cả Thẩm Nham cũng thích nữa!"

Nói vậy thì Tần Duyệt tin, nhà Thẩm Nham là nhà giàu nhất trong huyện họ, từ nhỏ đến lớn cậu ta cái gì mà chưa từng ăn đâu, nếu cậu ta thích có lẽ món khoai tây nanh sói kia là một món ngon hiếm có!

Vương Lâm Chi ngồi ẹo tới ẹo lui trên ghế, nghĩ đến hương vị của khoai tây nanh sói thì trong lòng lập tức ngứa ngáy, là do Trần phu tử đã đến giờ tan học rồi mà vẫn còn híp mắt trên bục giảng, toàn nói chi, hồ, giả, dã gì đó hoàn toàn không ý thức được đã đến giờ ăn cơm rồi!

Không chỉ một mình cậu ta mà những người khác cũng ngồi không yên, tuy rằng ngày hôm qua họ đã đặt khoai tây trước rồi nhưng lỡ như chủ quán bán hết nhanh, phần họ đặt trước cũng bị bán cho người khác thì xong luôn!

Trần phu tử đang giảng hăng say thì nghe thấy tiếng xì xào trong lớp, ông ta nhíu mày, định nổi giận thì có một thư sinh dũng cảm lên tiếng nói: "Phu tử, ta đói bụng quá, hay là tan học trước đi!"

Mặt mày Trần phu tử nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng: "Được rồi... Được rồi! Chúng ta nói đến đây thôi!"

Cuối cùng ông ta cũng bước ra khỏi cửa lớp, bọn thư sinh trong lớp vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, thúc giục nhau: "Ngươi nhanh lên coi!"

"Nếu bán hết thì là sao bây giờ?"

"Ôi trời, không sao đâu, chúng ta đặt trước rồi mà!"

"Nhưng mà chúng ta chưa có đưa tiền cọc, lỡ người ta không đợi chúng ta được, bán cho người khác thì sao?"

"Không thể nào! Cả ngày hôm nay ta đều nghĩ về hương vị đó không đấy!"

Giang Oản Oản đang chờ đến sốt ruột thì cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một đám người đi từ xa đến. Thì ra là đám thư sinh kia, nàng vui vẻ, lập tức bỏ khoai tây vào trong nồi.

"Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi, bọn ta đã bán xong được nửa canh giờ rồi đó, chỉ còn phần các ngươi đã đặt trước thôi!"

Đám thư sinh cũng cảm thấy có lỗi: "Lão bản, thật xin lỗi! Phu tử của bọn ta hôm nay dạy quá giờ! Không phải do bọn ta đến trễ đâu."

Thẩm Nham thấy thấy lão bản và lão bản nương của quán khá đáng tin cậy, nên nói: "Như vậy đi! Các ngươi đợi bọn ta lâu thế rồi, để ta đưa cho các ngươi thêm một lượng bạc xem như thù lao được không?"

Tần Tĩnh Trì nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: "Không cần đâu. Bọn ta đã nhận lời đặt trước cho các ngươi rồi, chờ các ngươi là chuyện nên làm, ngươi không cần làm vậy!"

Thẩm Nham nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhún nhún vai, cũng không ép buộc.

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì, nói với Thẩm Nham: "Hôm nay các ngươi còn đặt trước không?"

Mọi người đồng thanh: "Đương nhiên có!"

Vốn dĩ Tần Duyệt đứng phía sau Vương Lâm Chi, đột nhiên nghe thấy giọng của Tần Tĩnh Trì, cảm thấy rất quen tai nên kéo Vương Lâm Chi đi lên phía trước.

Mới vừa tiến lên hai bước đã thấy khuôn mặt quen thuộc của Tần Tĩnh Trì, cậu ấy kinh ngạc hét lên: "Tĩnh Trì ca!"

Tần Tĩnh Trì ngạc nhiên nhìn Tần Duyệt: "A Duyệt?" Tần Duyệt là nhi tử trưởng thôn của họ, trưởng thôn của họ cũng là tam thúc của hắn, có mối quan hệ không tồi với nhà họ.

Tần Duyệt cực kỳ hưng phấn: "Tĩnh Trì ca, thì ra món khoai tây nanh sói đặc biệt thơm ngon mà Lâm Chi nói là cho hai người làm!"

Tần Tĩnh Trì cười gật đầu: "Đúng vậy!"

Hắn nhìn đám thư sinh, sau đó nói: "Nếu mọi người đều đồng môn của A Duyệt, vậy ta sẽ giảm giá cho mọi người một ít, chỉ cần ba văn cho một phần khoai tây nanh sói là được!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 33: Chương 33



Tần Duyệt xấu hổ không thôi, vội vàng lắc đầu: "Không được, hai người cũng đâu có làm mấy ngày đâu, mỗi ngày vất vả như thế cũng không kiếm được bao nhiêu, sao có thể giảm giá nhiều như vậy được?"

Thẩm Nham cũng nói theo: "Thật sự không cần đâu, vốn dĩ để các ngươi ở đây chờ bọn ta lâu như vậy đã thấy rất có lỗi rồi, làm sao để các ngươi giảm giá cho nữa!"

Tuy có một số người cũng muốn được giảm giá, nhưng Thẩm Nham đã lên tiếng nên bọn họ cũng không tiện nói gì khác.

Tần Tĩnh Trì thấy bọn họ kiên trì như vậy thì vỗ vỗ vào lưng Tần Duyệt: "Được rồi, vậy hôm nào các ngươi đến nữa, để tẩu tử giảm giá cho các ngươi nhé!"

Giang Oản Oản đứng một bên cười cười: "Đã là đồng môn của A Duyệt, đương nhiên là được!"

Đoàn Đoàn nhìn thấy một đám đông đứng nói chuyện, cậu bé không chen được câu nào, mím môi quay người ôm lấy cha, mềm mại gọi: "Cha…"

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới bế tiểu gia hỏa bị bao phủ trong đám người lên: "Sao thế?"

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Cha và nương đều không để ý đến Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Trì bất lực hôn đầu cậu bé: "Cha và nương bận quá, không để ý đến Đoàn Đoàn của chúng ta, cha xin lỗi!"

Đoàn Đoàn rộng lượng nói: "Không sao, Đoàn Đoàn cũng không có thật sự tức giận."

Tần Duyệt nhìn bánh bao nhỏ trong lòng Tần Tĩnh Trì, giơ tay ra muốn ôm cậu bé vào lòng mình: "Tĩnh Trì ca, để đệ ôm An An một cái đi! Cũng lâu rồi đệ chưa gặp nó!"

Đoàn Đoàn nhìn thấy Tần Duyệt, vui vẻ lên tiếng: "Tiểu Duyệt thúc!"

"Ừ! An An có nhớ thúc không?"

"Nhớ ạ! Đoàn Đoàn rất nhớ thúc!"

"À! Đúng rồi! Bây giờ cháu đã có nhũ danh rồi đó, là Đoàn Đoàn nha!"

Giang Oản Oản đang trộn khoai tây, nghe thấy giọng điệu đầy kiêu ngạo của tiểu gia hỏa nhà mình, không nhịn được cười ra tiếng, đúng là đi đến đâu cũng không quên khoe nhũ danh của mình.

Tần Duyệt thì thầm to nhỏ nói chuyện với Đoàn Đoàn, Giang Oản Oản trộn khoai tây rồi chia phần cho bọn họ, ngoại trừ những món hôm qua họ đã đặt trước thì còn dư lại hai phần, Giang Oản Oản làm cho Tần Duyệt: "Các ngươi nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi! Thật ra lúc khoai tây nanh sói ngon nhất là lúc vừa mới lấy ra khỏi nồi đó!"

Mọi người nhận lấy phần của mình, bất chấp dùng que đ.â.m đưa vào miệng! Những lời cảm thán ngạc nhiên nối tiếp nhau vang lên.

"Quào... Ngon quá!"

"Đúng vị rồi, ta đã nghĩ suốt buổi sáng đó!"

"Còn không phải sao! Ngày đầu tiên ta ăn nó đã ngạc nhiên đến ngây người!"

Thẩm Nham được xem như một người đã ăn biết bao nhiêu thứ sơn hào hải vị nhưng vẫn ăn rất nhiệt tình!

Cuối cùng đám người cũng được ăn no nê, chưa đã thèm mà lau lau miệng, lại đặt trước phần khoai tây cho ngày hôm sau với Giang Oản Oản rồi mới quay lại học viện.

Sau khi thu dọn sạch sẽ, Giang Oản Oản nhớ lại trong nhà không còn đồ ăn nên nói với hai phụ tử: "Chúng ta đi mua chút thịt và rau đi! Trong nhà hết đồ ăn rồi."

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn đồng thanh gật đầu: "Được."

Hôm nay họ bán hết rất sớm, khi đến quầy hàng bán thịt lợn thì thịt vẫn còn rất tươi.

Nghĩ đến hôm nay bọn họ sẽ gọi phụ mẫu và cả Tần Tĩnh Nghiễn đến giúp đỡ, Giang Oản Oản định mua nhiều thịt thêm một chút, nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh, hỏi ý kiến bọn họ: "Hai phụ tử muốn ăn gì?"

Đoàn Đoàn phiền não, cậu bé cảm thấy món sườn heo và chân giò mà nương làm hôm đó rất ngon! Cậu bé không biết phải chọn cái nào.

Tân Tĩnh Trì cảm thấy ăn gì cũng được, nên để Giang Oản Oản làm chủ: "Nàng xem rồi mua đi!"

Giang Oản Oản gật đầu, lại nhìn về phía Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, còn con thì sao? Con muốn ăn gì? Nương mua cho con."

Đoàn Đoàn nhíu lông mày nhỏ, rối rắm vô cùng, nhưng cảm thấy nương nấu món nào cũng rất ngon, trước kia cậu bé không thích ăn cá tôm, nhưng nương nấu thì ăn rất là ngon, chân giò ăn cũng rất ngon nữa!

Loay hoay một hồi, cuối cùng chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Nương nấu món nào cũng ngon! Nương mua đi!"

Giang Oản Oản bật cười liếc nhìn cậu bé, biểu cảm của tiểu tử này vừa rồi phong phú đến độ nàng còn tưởng cậu bé muốn chọn thịt kỳ lạ nào nữa chứ.

Nếu để nàng quyết định, vậy...

"Lão bản, cho bốn cân sườn lợn đi!"

"Ruột già và gan lợn của nhà ngươi bán sao đây?"

Lão bản vừa thấy nàng thuận miệng hỏi phu quân và nhi tử muốn ăn gì, còn tưởng nàng là khách quan lớn đến mua hàng, ai ngờ thế mà chọn sườn lợn với cả mấy thứ không đáng tiền nữa!

Nhưng thái độ của hắn vẫn không xấu đi: "Sườn lợn mười văn một cân, còn mấy thứ ruột già và gan lợn đó ngươi trả thêm năm xu nữa là được! Chỉ là ruột già và gan lợn không ăn được đâu, ngươi mua cũng chỉ lãng phí mà thôi, còn không bằng mua mấy thứ khác."

Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì cũng ngạc nhiên nhìn nàng: "Nàng mua mấy loại thịt khác đi, mua mấy thứ đó cũng vô dụng, đều là đồ cho chó ăn thôi!"

Đoàn Đoàn cũng nhìn nàng, bịt mũi lại: "Đúng đó nương! Lòng lợn thối quá, chắc chắn không thể ăn được đâu!"

Vẻ mặt Giang Oản Oản đầy tự tin: "Yên tâm đi! Ta có thể làm món cá tôm ngon vậy thì những thứ khác cũng không thành vấn đề, chờ đến tối hai người ăn rồi sẽ không nói như vậy nữa, sợ hai người còn sẽ quấn lấy ta đòi ăn thêm ấy chứ!"

Hai người thấy nàng kiên trì như vậy nên tùy theo ý nàng, dù sao cũng chỉ tốn có năm văn mà thôi.

Họ mua thịt xong, lại đi đến chỗ bán rau củ xem sao, Giang Oản Oản thấy củ cải trắng trông mọng nước nên mua mười cân, định về nhà làm món củ cải muối, buổi sáng ăn kèm với cháo trắng cũng không tồi.

Cuối cùng họ mua thêm một ít cải thìa rồi về nhà, nhưng khi vừa rời khỏi quán thịt lợn không bao lâu thì nhìn thấy có người bán vò, Giang Oản Oản đi qua nhìn nhìn, chọn vài cái to, sau này dùng để muối dưa chua gì đó cũng được.

Về đến nhà cất hết đồ, rồi một nhà ba người không nghỉ ngơi mà đến nhà Tần phụ Tần mẫu.

Đoàn Đoàn còn chưa tới cửa đã hưng phấn hô lên: "Gia gia! Nãi nãi! Tiểu thúc thúc! Đoàn Đoàn tới rồi nè!"

Tần phụ Tần mẫu đang ở vườn hái rau, nghe thấy tiếng nói của Đoàn Đoàn, Tần mẫu ngẩng đầu vỗ Tần phụ vẫn đang cúi người: "Lão đầu tử, có nghe thấy gì không! Có phải là giọng tôn tử ngoan phải không?"

Tần phụ vội vàng đứng thẳng dậy, cẩn thận lắng nghe: "Không có mà! Có phải nàng nhớ Đoàn Đoàn quá hay không? Chúng ta hái thêm chút dưa chuột và bắp cải gửi cho tôn tử ngoan đi."

Tần mẫu gật gật đầu: "Được rồi!"

Hai người nói chuyện, Đoàn Đoàn được cha bế tới vườn rau: "Gia gia! Nãi nãi! Đoàn Đoàn đến rồi nè!"

Tần phụ Tần mẫu kinh hỷ nhìn đại nhi tử và tôn tử ngoan đột nhiên xuất hiện, hai người cười híp mắt, Tần mẫu ôm lấy Đoàn Đoàn vào trong lòng: "Ối chà! Tôn tử ngoan của bà!" Nói xong còn hôn cậu bé vài cái.

Tần Tĩnh Trì chờ ông bà cháu nói chuyện một hồi, nói: "Cha nương, vừa rồi bọn con vừa đến nhà, không thấy cha nương ở đó nên con dẫn Đoàn Đoàn và Oản Oản đến đây!"

Tần phụ Tần mẫu nhìn nhau, vội gật đầu: "Vậy đi nhanh đi, Oản Oản tới con cũng không nói sớm nữa!"

Tần Tĩnh Trì bất lực cười cười: "Cha, đưa giỏ rau cho con đi."

Thấy Tần mẫu còn ôm Đoàn Đoàn nên nói thêm: "Nương, con đường này gồ ghề lồi lõm, nương đưa Đoàn Đoàn cho con đi."

Tần mẫu suy nghĩ một lúc rồi đưa Đoàn Đoàn cho hắn, nếu bà có té thì không sao, nhưng nếu tôn tử yêu quý của bà bị ngã thì không được!

"Vậy con đưa giỏ rau cho cha con đi, nếu không cũng không ôm được Đoàn Đoàn."

"Vâng."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đang trò chuyện bên ngoài vườn rau, thấy mấy người họ từ vườn rau đi ra.

Giang Oản Oản vội vàng đi tới, lấy giỏ rau trong tay của Tần phụ đi: "Cha, để con xách cho!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 34: Chương 34



Tần phụ có chút không biết phải làm sao nhìn Giang Oản Oản: "Hả? Để cha xách là được rồi, đến cửa nhà ngay ấy mà."

Tần mẫu nắm lấy tay Giang Oản Oản: "Không cần đâu Oản Oản, cha con còn đủ khỏe để xách giỏ rau mà, để cho lão đầu tử xách đi, con đừng lo lắng cho lão!"

Giang Oản Oản kiên trì nhận lấy giỏ rau, cười nói với hai người: "Còn một đoạn đường nữa lận mà, đưa cho con xách cho! Đường này không dễ đi, cha nương, hai người cẩn thận một chút."

Hai cụ có chút được sủng mà sợ, vui mừng nói: "Được được được! Vậy vất vả cho con rồi Oản Oản, con giúp cha xách."

Tần Tĩnh Nghiễn cõng chiếc gùi cải xanh trên lưng, đi bên cạnh ca cậu và nói chuyện với Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, con có nhớ tiểu thúc thúc không?"

Đoàn Đoàn ôm cổ Tần Tĩnh Trì, nghe thế thì quay đầu cười hì hì nói: "Dạ nhớ! Đoàn Đoàn rất là nhớ tiểu thúc thúc!"

Tần Tĩnh Nghiễn còn muốn nói gì đó thì bị Tần Tĩnh Trì cắt ngang: "Được rồi, đệ cõng nhiều đồ ăn vậy rồi, càng nói chuyện càng mệt thêm đấy!"

Tần Tĩnh Nghiễn thấy ca cậu quan tâm đến mình thì cười với Đoàn Đoàn, yên lặng ngậm miệng lại.

Tần phụ Tần mẫu đi phía trước mở cửa, rồi nắm lấy tay Đoàn Đoàn, gọi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vào nhà.

Mọi người ngồi lúng túng trước bàn ăn, một lát sau, Tần mẫu mới thử lên tiếng nói trước: "Sao hai đứa lại qua đây?"

Tần Tĩnh Trì nhấp một ngụm nước rồi mới chậm rãi nói: "Nương, là thế này, bây giờ con và Oản Oản mỗi ngày vào trong huyện mở quán bán khoai tây, công việc khá tốt, nhưng mỗi ngày bọn con có hơi bận rộn, con không có thời gian làm mộc nữa."

"Con nghĩ, dù sao bây giờ cha nương cũng không có việc gì làm, nếu không qua bên kia giúp bọn con đi!"

Tần mẫu đồng ý ngay: "Đương nhiên là được rồi! Dù sao cha mẹ cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm."

Giang Oản Oản cũng cười mở miệng nói: "Cha nương, sau này cha nương đi bán khoai tây với con nha, đệ đệ ở nhà làm nghề mộc với ca ca."

"Được được được! Các con sắp xếp là được rồi!"

Suy nghĩ một hồi Tần mẫu lại lo lắng hỏi: "Oản Oản! Người mua khoai tây của bọn con có nhiều không?"

Giang Oản Oản cười giải thích thêm với bà: "Bây giờ bọn con có thể bán được một trăm ba mươi cân vào buổi trưa, một ngày có thể kiếm được khoảng ba lượng bạc!"

"Ồ..."

Tần phụ và Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy thế cũng kinh ngạc há hốc mồm.

Tần mẫu nghe vậy, khiếp sợ nói không nên lời, phải biết rằng ba lượng bạc là thu nhập của một hộ gia đình trong nửa năm, nếu một ngày có thể kiếm được nhiều như vậy thì một năm sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây!

Đoàn Đoàn ngồi trong lòng Tần mẫu, nhìn dáng vẻ khiếp sợ của bà, cậu bé che lại miệng nhỏ nhịn không được cười trộm.

Giang Oản Oản cưng chiều nhìn thoáng qua tiểu tế tử nhà mình, còn nói thêm: "Thật ra bọn con cũng mới bắt đầu làm mấy ngày thôi, không biết công việc buôn bán sau này sẽ như thế nào, có thể là do họ cảm thấy thức ăn tương đối mới lạ cho nên người tới mua hơi nhiều."

Ba người dần dần hồi phục tinh thần lại, vội hỏi: "Oản Oản? Vậy khoai tây của bọn con còn bao nhiêu? Có đủ dùng không?"

Tần phụ cũng lên tiếng: "Nếu không ta và Tĩnh Trì Tĩnh Nghiễn đi đào thêm chút nữa."

Ánh mắt Tần Tĩnh Nghiễn nóng như lửa nhìn tẩu tử: "Đúng vậy đó tẩu tử, bọn đệ đi đào thêm một chút, nhân lúc bây giờ còn bán được."

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười cười: "Không cần đâu, trong nhà còn nhiều lắm, cũng đủ dùng rồi!"

Tần mẫu nghe thấy thế thì yên tâm gật đầu: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!"

Nghĩ đến bọn họ một ngày có thể kiếm được ba lượng bạc thì rất vui vẻ, suy nghĩ một hồi lại lo lắng nói: "Oản Oản à, nhân lúc công việc buôn bán còn tốt thế này, bọn con dành dụm một số tiền đi, qua mấy tháng nữa xây một ngôi nhà lớn hơn!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cười nhìn nhau: "Nương, nương đừng lo lắng, bọn con cũng đã nghĩ đến rồi, nếu không mùa đông đến, lạnh quá Đoàn Đoàn cũng không chịu nổi."

"Với lại thêm một chút thời gian nữa, cha nương và đệ đệ dọn đến sống cùng bọn con đi!"

Tần phụ Tần mẫu nghe Giang Oản Oản nói, hai người sửng sốt một hồi mới nói: "Không cần đâu, cha nương ở nhà cũ này cũng được, bọn con không cần lo lắng cho cha nương đâu."

Trong lòng Giang Oản Oản chua xót, nàng nghĩ có thể là do nguyên chủ đã quá đáng nên hai cụ mới nơm nớp lo sợ như vậy.

Nàng nắm tay Tần mẫu nói: "Nương, cha nương không muốn sống với bọn con, có phải còn đang giận con không?"

Tần mẫu vội lắc đầu: "Không có không có! Chỉ là cha nương đã lớn tuổi rồi, sợ gây thêm phiền phức cho bọn con thôi."

"Làm sao mà phiền được, nương đến còn có thể giúp con chăm sóc cho Đoàn Đoàn, huống chi, cha nương không nên sống riêng, trước kia đều là do con không tốt, sau này một nhà bọn con sẽ hiếu thảo với cha nương."

Trong lòng Tần phụ Tần mẫu chua xót lại vui mừng: "Chỉ cần bọn con sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."

"Hơn nữa Đoàn Đoàn nhà ta ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này cơ mà, cần gì một lão bà như nương lo lắng chăm sóc đâu!"

Đoàn Đoàn nghe nãi nãi khen mình, che miệng nhỏ lại cười trộm hì hì.

Tần mẫu nhận ra cậu bé ở trong lòng mình cười vui vẻ như thế, không khỏi hôn cậu bé thêm vài cái.

Người một nhà trò chuyện tươi cười một hồi lâu, thời gian trôi qua rất nhanh.

Giang Oản Oản nhìn mặt trời đã ngả về phía tây mới chợt nhận ra đã đến giờ cơm chiều rồi, khoai tây ngày mai còn chưa chuẩn bị xong đâu!

"Cha nương, a đệ, hôm nay mọi người qua nhà bọn con ăn cơm đi, hôm nay con đi chợ mua rất nhiều đồ ăn đó!"

Tần phụ Tần mẫu cùng đáp: “Được! Đúng rồi, hôm nay sau giờ ngọ bọn con đã chạy tới đây rồi, chắc khoai tây ngày mai còn chưa chuẩn bị xong đúng không? Vậy đi nhanh đi, chúng ta có nhiều người như vậy nên chuẩn bị khoai tây cho ngày mai trước đi!"

Giang Oản Oản cảm thấy yên lòng không thôi, thì ra trong nhà có người già lại tốt như thế, giống như tất cả mọi chuyện đều được họ lo liệu hết vậy.

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nàng, siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, không tiếng động an ủi.

Giang Oản Oản nắm chặt lấy tay hắn, cười rạng rỡ: "Đi thôi!"

Trong mắt Tần Tĩnh Trì đầy ý cười: "Ừ!"

Dưới ánh hoàng hôn chiều tà, cả nhà vui vẻ phấn chấn đi về nhà.

"Nương, vậy cha nương chuẩn bị khoai tây với Tĩnh Trì cho ngày mai đi! À, đúng rồi, hình như chúng ta phải chuẩn bị hai trăm cân, phần đặt trước ngày mai có lẽ khoảng một trăm cân!"

Khoé mắt Tần mẫu đều là ý cười, vui vẻ trả lời: "Được được được! Con đi nấu cơm đi!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 35: Chương 35



Đoàn Đoàn đi theo nương của cậu bé một vòng: "Nương ơi nương, con đi với nương!"

Tiểu tử rất thông minh, biết đi theo nương là có thể nếm được hương vị thơm ngon đầu tiên, nhưng cũng không phải đòi đi cho bằng được.

Giang Oản Oản gật đầu: "Được."

Sau đó bế Đoàn Đoàn lên, lau mồ hôi cho cậu bé, chạm vào cái mũi nhỏ của cậu bé: "Nhìn con xem, đầu đầy mồ hôi rồi đây nè, ai bảo cứ vừa đi vừa chơi đùa với tiểu thúc thúc của con."

Tiểu tử chột dạ liếc mắt đi chỗ khác, nhìn ngó khắp nơi, còn biết đánh trống lảng nói sang chuyện khác: "Nương, hôm nay chúng ta ăn gì vậy ạ? Mà cho dù nương nấu món nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ rất ngon."

Giang Oản Oản buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt của Đoàn Đoàn, rồi hôn cậu bé: "Con thật đúng là tiểu quỷ lanh lợi!"

Sau đó bế cậu bé cao hơn một chút: "Đi thôi! Nương đi làm đồ ăn ngon cho Đoàn Đoàn nhà ta!"

Đoàn Đoàn ôm chặt lấy cổ nàng, đôi mắt sáng rực lên: "Đồ ăn ngon!"

Đặt Đoàn Đoàn ngồi xuống ghế nhỏ trong phòng bếp: "Con ngoan ngoãn ngồi đây nhé!"

"Nhưng mà Đoàn Đoàn muốn giúp nương mà!"

Giang Oản Oản cúi đầu mặc tạp dề, liếc nhìn cậu bé: "Ừm... Nếu lát nữa có việc Đoàn Đoàn có thể làm, nương sẽ cho con làm giúp nương, được không?"

Đoàn Đoàn giòn tan đáp: "Vâng ạ!"

Giang Oản Oản vo gạo lứt nấu cơm trước, sau đó lấy lòng lợn ra, xử lý ruột già là một đại công trình khó!

Đầu tiên rửa sơ ruột già trước, rồi bỏ vào hai muỗng muối và bột mì vào, nhào nặng vài lần rồi lộn mặt bên trong của ruột già ra, tiếp tục nhào nặng thêm vài lần nữa, rồi tiếp tục cho nước vào rửa thêm vài lần nữa cho sạch là xong.

Còn gan lợn thì tương đối đơn giản, rửa sơ hai nước, rồi thái thành miếng vừa ăn, rửa thêm vài lần, tiếp đó lại bỏ vào trong nước ngâm. Sườn lợn cũng rửa sạch rồi chặt thành từng miếng nhỏ rồi bỏ sang bên cạnh.

Sau đó chuẩn bị các nguyên liệu, băm hành, gừng, tỏi và ớt cay, lúc này nàng ra ngoài vườn hái một bó hành to, tiếp đó cắt ra khoảng một bát lớn!

Sau khi chuẩn bị đầy đủ các nguyên vật liệu nấu ăn thì mùi thơm đặc trưng của cơm gạo lứt tỏa ra.

Giang Oản Oản lấy cơm ra khỏi nồi rửa sạch, đổ vào trong nồi thêm vài bát nước, rồi bỏ ruột già vào, bỏ thêm vài lát gừng và một nắm hành lá để khử mùi tanh, sau đó đậy nắp lại đun lửa nhỏ. Nấu một lúc mới vớt ruột già ra, rửa sạch dưới nước lạnh vài lần, sau đó thái thành từng miếng nhỏ.

Đổ nước trong nồi ra, cho một lượng dầu ăn vừa phải vào, chờ đến khi bắt đầu bốc khói thì bỏ ruột già đã cắt xong lúc nãy vào xào.

Xào đến khi bên bề mặt của ruột già hơi ngả vàng, mỡ bên trong đã chín thì thả gừng, tỏi, ớt cay và hạt tiêu đã chuẩn bị vào rồi tiếp tục xào, chờ đến khi tỏa mùi hương thì cho muối, giấm, nước tương và một ít đường vào, nêm nếm sao cho vừa miệng. Chỉ một lát sau, một đĩa ruột già khìa nóng hổi với đầy đủ mùi vị thơm ngon ra lò.

Sau khi xào ruột già thì không còn mùi hôi tanh nữa, ban đầu Đoàn Đoàn còn chau mày, nhìn ruột già ghét bỏ vô cùng! Nhưng mà chờ đến khi mùi hương không ngừng bay ra khỏi nồi, cậu bé cũng không biết mình đã đi lên phía trước hồi nào, còn trộm nuốt nước miếng.

Giang Oản Oản lấy đũa gắp một miếng ruột già ra, Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn miếng ruột già đó, cho đến khi miếng ruột già nằm trong miệng cậu bé rồi, cậu bé mới nhận ra, nhai vài cái, mở to mắt ngạc nhiên nhìn Giang Oản Oản: "Nương ơi! Ngon quá đi!"

Giang Oản Oản bật cười, lấy một cái bát nhỏ gắp ruột già đưa cho cậu bé: "Đoàn Đoàn, con ăn trong chén nhỏ này một chút trước nhé, không thể ăn quá nhiều được. Nếu không lát nữa đến giờ ăn cơm con lại no, không ăn vô nữa."

Đoàn Đoàn chuyên tâm ăn ruột già trong bát, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!”

Giang Oản Oản rửa nồi rồi bắt đầu làm gan lợn.

Cho gan lợn vào nước sôi trụng sơ qua, đợi gan lợn đổi màu thì lập tức vớt ra, sau đó đổ dầu vào nồi, cho gan lợn vào xào chín, tiếp tục thêm gừng, tỏi, ớt và hạt tiêu vào đảo đều cho đến khi dậy mùi thơm rồi nêm muối, nước tương cho vừa ăn, cuối cùng cho thêm chút hành lá vào, món gan lợn xào hoàn thành.

Giang Oản Oản bày gan lợn ra đĩa, còn gắp vào chén Đoàn Đoàn thêm vài miếng, bánh bao nhỏ đã ăn xong ruột già lâu rồi, đang trông mong mà nhìn chằm chằm vào... Đĩa gan lợn của nàng.

Giang Oản Oản thấy cậu bé ăn vui vẻ như vậy, trong lòng thỏa mãn vô cùng, nangf lau lau mặt cho cậu bé, bất lực cười: "Con ăn từ từ thôi, nương chưa nấu đồ ăn xong hết đâu, con đừng có ăn no rồi không ăn được nữa bây giờ."

Đoàn Đoàn quẹt miệng, nói chắc nịch: "Bụng Đoàn Đoàn có thể chứa rất nhiều đồ ăn đó, con không no một chút nào cả!"

"Nương biết rồi, Đoàn Đoàn nhà ta là mèo con háu ăn nhất! Có phải không nào?"

Đoàn Đoàn dẫu môi: "Đoàn Đoàn không phải mèo con háu ăn, chỉ là cơm nương nấu quá ngon thôi!"

Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ ngạo kiều của cậu bé, cười đến đau bụng: "Được rồi, nương không chọc con nữa, Đoàn Đoàn ăn chậm thôi, nương đi nấu món sườn đã!"

Trụng sườn lợn rồi vớt ra, sau đó cho dầu vào nồi, bỏ thêm vài muỗng đường phèn để làm nước màu, sau khi thành nước màu thì đổ sườn lợn vào đảo qua đảo lại, tiếp theo cho hoa hồi, lá thơm, vỏ quế, hoa tiêu và một ít ớt khô vào.

Tuy sườn lợn chua ngọt không có bỏ ớt cay nhưng Giang Oản Oản cảm thấy có một chút vị cay sẽ trung hòa một chút vị ngọt, ăn vào sẽ không bị quá ngán, cuối cùng nàng rưới thêm một ít nước tương để điều chỉnh màu sắc, sau đó bỏ nước sôi vào, đậy nắp lại chờ sườn chín.

Bật lửa lớn, sườn lợn được hầm đến khi mềm nhừ. Giang Oản Oản dùng một chiếc đũa c*m v** thịt lợn xem thử, thấy có thể lấy xương ra khỏi thịt dễ dàng thì hài lòng gật đầu, sau đó cho thêm muối và giấm nêm nếm cho vừa ăn, rải thêm mè trắng rồi bày sườn lợn ra đĩa, rắc thêm chút hành lá cắt nhỏ.

Miếng sườn lợn chua ngọt có màu đỏ hồng, mùi hương thơm lừng!

Giang Oản Oản nhìn đôi mắt nhỏ của Đoàn Đoàn muốn dính vào sườn lợn thì lấy đôi đũa gắp cho cậu bé một miếng thịt đã lấy xương ra, miếng thịt vừa mới vào miệng Đoàn Đoàn lập tức hét lên, Giang Oản Oản hoảng sợ, tưởng rằng miếng sườn còn nóng quá, kết quả giây tiếp theo tiểu tử này đã nói: "Nương ơi! Ngon quá đi! Ngon quá đi! Ngon hơn cá viên nhỏ nữa!"

Giang Oản Oản khẽ cười, nàng biết ngay tiểu tử này sẽ thích kiểu chua chua ngọt ngọt của sườn lợn chua ngọt này mà, trước kia cá viên chiên là món ngon nhất trong lòng cậu bé, bây giờ bị sườn lợn chua ngọt đánh bại rồi.

Giang Oản Oản nấu canh cải trắng là món cuối cùng, thức ăn đã xong hết.

Hôm nay có rất nhiều món, nhà họ có lẽ cũng ăn không hết, nghĩ như vậy, Giang Oản Oản lấy ruột khìa, gan lợn xào và sườn lợn chua ngọt mỗi thứ một ít cho vào nồi sành, đậy nắp lại rồi đưa cho Tần Tĩnh Trì.

"Hôm nay làm hơi nhiều món, cho nên ta chia ra một ít, chàng đưa đến nhà Tần tam thúc đi, trước kia họ đã chăm sóc cho Đoàn Đoàn nên coi như đây là một chút tâm ý! Đoàn Đoàn rất thích sườn lợn chua ngọt hôm nay đó, có lẽ Tiểu Bảo nhà huynh ấy cũng sẽ thích!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được! Ta đi ngay đây!"

"Chàng đi nhanh về nhanh nhé, ta chờ chàng về ăn cơm!"

Giang Oản Oản dọn đồ ra bàn, Tần phụ Tần mẫu đã chuẩn bị xong số khoai tây cho ngày mai: "Cha nương! A đệ, mau rửa tay thôi, chúng ta chuẩn bị ăn tối thôi!"

Đoàn Đoàn ôm bát nhỏ của mình để lên bàn, rồi loạng choạng trèo lên ghế.

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng bế nó lên, đặt nó ngồi xuống ghế. Đoàn Đoàn bĩu môi, phàn nàn nói: "Tiểu thúc thúc! Lúc thúc bế con kéo theo cả quần áo của con, tay con bị chà sát đau quá!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhéo khuôn mặt nhỏ của nó: "Không phải thúc sợ con bị ngã hay sao."

"Hứ!"

Tần Tĩnh Nghiễn bị những món ăn trên bàn hấp dẫn: "Đoàn Đoàn! Hôm nay nương của con nấu đồ ăn trông ngon thế!"

Đoàn Đoàn bây giờ mới nhìn cậu: "Đương nhiên rồi, Đoàn Đoàn đã nếm thử rồi, siêu cấp ngon luôn!"

Tần Tĩnh Nghiễn thấy cha nương cậu còn chưa đi vào, thật sự nhịn không nổi cơn thèm nữa, gắp một miếng sườn lợn nhét vào trong miệng! Sườn lợn chua ngọt ngon vừa miệng, nếu ăn cùng bát cơm nữa thì thật tuyệt vời! Tần Tĩnh Nghiễn say mê, nghĩ thế nào thì cậu làm thê ấy, lập tức lấy bát cơm của mọi người xới cơm vào.

Lúc này, Tần Tĩnh Trì cũng đi theo Tần phụ Tần mẫu đi đến, nhìn cậu đang xới cơm cho mọi người, Tần mẫu hiếm khi khen ngợi: "Không tệ, còn biết xới cơm cơ đấy!"

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu, cậu mới không để cho bọn họ biết cậu chỉ muốn nhanh xới cơm cho xong, để còn được ăn nhanh đâu.

Tần phụ Tần mẫu không biết ruột khìa và gan lợn được làm bằng thịt gì, hai người nhìn bàn ăn toàn là thịt, không khỏi cảm thấy đau lòng: "Oản Oản, sao con... Sao con còn nấu nhiều thịt thế này?"

"Nương, mọi người nếm thử trước xem ăn có ngon không?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 36: Chương 36



Tần phụ Tần mẫu nhìn nhau, hai người gắp lát gan lợn bỏ vào trong miệng, gan lợn vào miệng trơn mềm ngon mịn, cay cay sảng khoái, Tần mẫu cắn một miếng, vội hỏi: "Đây là thịt gì thế? Sao ăn còn thấy ngon hơn thịt lợn thế?"

Giang Oản Oản do dự, chỉ vào ruột khìa nói: "Mọi người thử thêm cái này đi!"

Hai người lại gắp một miếng ruột già lên ăn, ruột già được xào chín kỹ càng, ăn vào thì có vị cay cay, thơm phức, dai dai kết hợp với hương vị đặc trưng của ruột già khiến món ăn càng thêm đậm đà.

Tần phụ vô cùng thích ruột khìa, ăn thích nên gắp nhiều hơn.

Tần mẫu ăn ruột khìa xong, chưa đã thèm nên đưa đũa về món sườn lợn chua ngọt, hoàn toàn đã quên đi vấn đề lúc nãy bà ấy mới quan tâm.

Mùi vị chua chua ngọt ngọt của sườn lợn vào trong miệng, Tần mẫu hoàn toàn không có vấn đề gì, ăn từng miếng từng miếng đến vui sướng, còn không quên gắp cho Đoàn Đoàn mấy miếng.

Tần Tĩnh Nghiễn không quan tâm là thịt gì, cậu đang ăn hăng say, còn vô cùng thông minh lấy nước sốt của sườn lợn chua ngọt rưới lên cơm gạo lứt trộn lên rồi ăn.

Tần Tĩnh Trì cực kỳ kinh ngạc nhưng nhớ lại cá tanh như vậy mà Oản Oản còn có thể chế biến ra món ăn ngon như thế, thì ruột già gan lợn này nấu ra được mỹ vị cũng không có gì lạ.

Thấy bọn họ ăn ngon miệng như vậy, Giang Oản Oản mở miệng nói: "Mọi người ăn mà không nhận ra là thịt gì sao?"

Bánh bao nhỏ che miệng cười, nó không nói cho gia gia nãi nãi biết là thịt gì đâu! Để bọn họ chơi trò đoán thử rất thú vị!

Giang Oản Oản thấy bọn họ lắc đầu, mới bật mí nói: "Đây là món làm từ gan lợn, còn đây là món làm từ ruột già!"

Tần phụ Tần mẫu kinh ngạc: "Hả? Những món này đều là lòng lợn sao? Nhưng mà sao nó còn ngon hơn thịt lợn thế!"

Tần Tĩnh Nghiễn ở một bên cũng ngây người, thứ cậu vừa mới ăn kia là ruột già thối hoắc đó hả? Sao có thể được? Cậu không ngửi được mùi thối nào hết!

Giang Oản Oản gật đầu chắc nịch, Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn cũng phụ họa chứng minh: "Oản Oản nói sự thật đó, bọn con cùng đi mua mà!"

"Đúng rồi! Lúc nương lấy ra thối lắm, Đoàn Đoàn bị thối đến sắp xỉu luôn, nhưng mà sau khi nương làm xong thì nó trở nên thơm ơi là thơm luôn!”

Tần phụ Tần mẫu nhìn thức ăn trên bàn, tự dưng thấy choáng váng đầu óc, những thứ này thật sự là lòng lợn? Sao có thể!

Tần mẫu mất phản ứng một lúc lâu, sau đó mắt sáng ngời nhìn Giang Oản Oản, ngoan quá! Nàng dâu của bà vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền, lại còn có thể làm cả lòng lợn không ai muốn mua, hơn nữa ăn còn ngon hơn cả thịt lợn!

Lúc đầu còn tưởng đồ ăn trên bàn toàn là thịt, tốn không ít tiền nhưng không ngờ toàn là loại thịt không đáng tiền, bà lập tức không đau lòng nữa, cũng không hỏi đông hỏi tây gì thêm, tiếp tục vui vẻ ăn cơm.

Cả nhà ăn cơm xong, Tần mẫu nắm lấy tay của Giang Oản Oản, hỏi: "Oản Oản à, lòng lợn này con làm như thế nào hay vậy? Không hề tanh hôi một chút nào, con chỉ nương làm với, để nương làm cho cha con và A Nghiễn ăn."

Sau đó lại vui vẻ tiếp tục nói: "Lòng lợn rẻ như thế mà nấu lên ăn rất ngon, sau này chờ con dạy nương rồi, nương không mua thịt lợn ăn nữa, chỉ mua lòng lợn về ăn thôi!"

Giang Oản Oản dở khóc dở cười, khuyên nhủ bà ấy: "Nương, tuy rằng lòng lợn ngon nhưng thịt lợn rất tốt cho cơ thể, thỉnh thoảng hẳn ăn lòng lợn."

"Hoặc là mua ít xương sườn gì đó về hầm cũng được, tuy sườn lợn rẻ hơn thịt lợn, nhưng thật ra ngon hơn thịt nạc!"

Tần mẫu như suy tư gì đó gật gật đầu: "Được, nương nghe con!"

Tần Tĩnh Nghiễn ăn no căng bụng, nằm liệt trên ghế, cảm khái nói: "Nếu mà mỗi ngày đệ có thể ăn cơm tẩu tử nấu thì quả thật sướng như tiên luôn!"

Giang Oản Oản cười cười, nói: "Sau này mọi người đều đến đây giúp đỡ, đương nhiên mỗi ngày đều có thể ăn rồi. Hơn nữa sau này nhà chúng ta xây lại nhà lớn, người một nhà sẽ ở cùng một chỗ, còn sợ không có đồ ăn ngon ăn sao?"

Đầu óc Tần Tĩnh Nghiễn trống rỗng, tưởng tượng ra cuộc sống sau này, cười haha không ngừng: "Tẩu tử, tẩu thật là tốt!"

Tần Tĩnh Trì nghe vậy phòng bị liếc nhìn cậu, Tần Tĩnh Nghiễn vốn đang nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp, kết quả vô ý nhìn thoáng qua ánh mắt ca của cậu, giật giật khóe môi, cạn lời! Cậu chỉ cảm khái có thể được ăn mấy món ăn tẩu tử nấu mà thôi! Ca của cậu nghĩ cái gì vậy chứ!

Giang Oản Oản nhìn bên ngoài trời vẫn còn sáng, nói với Tần mẫu: "Nương, mấy hôm trước con có mua hai mảnh vải với một ít bông, con muốn may hai bộ quần áo cho Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn, nhưng mà con không biết làm, nương may giúp con đi!"

Tần mẫu vội vàng đáp: "Được! Dù sao bọn con cũng bận mà, để nương làm cho!"

Nhìn vải Giang Oản Oản lấy ra, hai mắt Tần mẫu sáng ngời: "Hai mảnh vải con mua có màu sắc không tồi, Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn mặc vào nhất định rất đẹp!"

Giang Oản Oản vuốt vuốt tấm vải: "Đúng vậy, con cũng thấy đẹp, cảm thấy rất hợp với chàng ấy!"

Tần mẫu cầm tấm vải lập tức ngứa tay: "Hay là để nương đem về nhà may cho, xét theo chiều dài của tấm vải thì mỗi loại có thể may quần áo cho Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn đó mỗi người hai bộ đó."

"Nương may cho hai phụ tử một chiếc áo mỏng, có thể mặc mùa hè, thêm vải bông và cái còn lại để làm thành áo mặc mùa đông!"

Giang Oản Oản vô cùng vui vẻ, sao không đồng ý được: "Vâng! Dù sao ngày mai mọi người cũng đến đây mà, có thời gian may không ạ?"

Tần mẫu vỗ vỗ tay nàng: "Con yên tâm, tay chân của nương còn nhanh nhẹn lắm, cho dù một ngày chỉ may một canh giờ thì chỉ cần mấy ngày là may xong!"

Giang Oản Oản gật gật đầu: "Vậy được rồi, vất vả cho nương rồi!"

Tần mẫu nhìn nhi tức phụ ngoan ngoãn dịu dàng hiện giờ, trong lòng đủ loại cảm xúc ngổn ngang, nắm lấy tay nàng, thì thầm: "Oản Oản à, nương biết bây giờ con rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cuộc sống sau này nhất định trôi qua không tệ, bọn con cũng không nên cãi nhau nha, nếu A Trì bắt nạt gì con thì con nói cho nương biết, nương dạy dỗ nó cho con, nương nói thì nó vẫn nghe!"

Giang Oản Oản yên lòng: "Vâng, chờ chàng ấy bắt nạt con, con lập tức đi tìm nương cáo trạng!"

Hai người mẹ chồng nàng dâu nói chuyện rất vui vẻ, Tần phụ lên tiếng: "Lão bà tử, chúng ta về nhà thôi, ngày mai lại đến đây sớm một chút!"

"Ồ! Được rồi!"

"Oản Oản, vậy nương về nhé."

Giang Oản Oản đi theo bà ra tới cửa, dặn dò Tần Tĩnh Nghiễn: "A Nghiễn, trên đường có chỗ khó đi đệ chú ý đỡ cha nương nhé, cẩn thận một chút."

Tần Tĩnh Nghiễn đáp: "Vâng, đệ biết rồi tẩu tử, tẩu đừng lo lắng."

Tần phụ thả Đoàn Đoàn trong lòng xuống: "Tôn tử ngoan, gia gia nãi nãi về nhé!"

Sau đó quay qua nói với Tần Tĩnh Trì và Oản Oản: "Được rồi, bọn con vào nhà đi, bên ngoài trời rất lạnh, bọn ta cũng về đây!"

"Vâng! Đi từ từ thôi nhé!"

Chờ bóng dáng ba người biến mất ở cuối con đường nhỏ, Đoàn Đoàn mới lôi kéo cha nương của nó đi vào: "Cha nương nhanh lên nha! Đoàn Đoàn lạnh quá đi à! Tay đóng băng hết rồi nè!"

Tần Tĩnh Trì bế cậu bé ôm vào trong lòng, mỉm cười hôn cậu bé: "Được rồi, đi vào đặt Đoàn Đoàn vào chăn để sưởi ấm giường cho chúng ta!"

Bánh bao nhỏ bị đôi môi lạnh băng của cha hôn lên cổ, lập tức sợ hãi rụt cổ: "A! Cha hư quá!"

Giang Oản Oản nhìn hai phụ tử chơi đùa vui cười, đứng ở bên cạnh mỉm cười: "Được rồi! Tĩnh Trì đừng trêu Đoàn Đoàn nữa!"

Tiếng cười của một nhà ba người truyền đi rất xa...

Mà gia đình Lý Quý bên cạnh đang ăn ngấu nghiến món ăn mà bọn họ đưa qua.

Lý Quý gắp vài đũa ruột già bỏ vào trong miệng, cảm khái nói: "Nương tử của Tĩnh Trì cũng không biết nấu như thế nào mà thịt này ăn ngon thế không biết! Rất dai, cũng không biết làm bằng thịt gì!"

Lý Thị ăn gan lợn xào, cũng gật đầu theo: "Lúc hắn đưa qua có nói là thịt gì không? Hình như chúng ta chưa từng ăn bao giờ hay sao ấy, cũng không biết có phải còn đắt hơn thịt lợn không!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 37: Chương 37



Lại ăn thêm một ít, tiếp tục nói: "Chàng nói xem, lần sau chúng ta đưa thịt lợn cho họ có được không? Cũng không thể ăn không trả tiền của người ta mà đồ ăn còn ngon vậy nữa!"

"Cũng được, Tĩnh Trì cũng không phải người để ý những thứ đó, chờ có cơ hội ta hỏi thử hắn xem đây là thịt gì, lần sau chúng ta cũng mua chút về nhà nấu ăn thử!"

Lý Thị gật gật đầu: "Ừ!"

Nàng ta vừa ăn vừa lau mặt cho Tiểu Bảo bên cạnh, tiểu tử này vô cùng thích sườn lợn chua ngọt, cha nương cậu bé mỗi người chỉ ăn được một miếng, thấy cậu bé thích ăn thì không nỡ ăn nữa, gắp một phần để riêng qua chừa cho ngày mai cho cậu bé ăn, phần còn lại thì đổ vào nửa bát cơm trộn lên để dụ cậu bé ăn cơm.

Lý Thị thấy nhi tử nhà mình ăn vui vẻ như vậy, nói: "Đợi ta có thời gian tìm nương tử của Tĩnh Trì học cách nấu, học xong rồi về nhà nấu cho nhi tử của ta ăn!"

Lý Quý chần chờ lên tiếng: "Người ta sẽ đồng ý chỉ nàng sao? Món ăn ngon như vậy, lỡ như sau này muội ấy muốn nấu bán rồi sao."

Bây giờ Lý Thị mới ảo não phản ứng lại: "Đúng ha! Người ta có lòng tốt đưa thịt cho chúng ta, nếu mà còn đến học nữa xác thật quá không biết xấu hổ rồi!"

"Để ta đi mua rồi về tự làm thử xem sao! Thịt này hình như là xương sườn hay sao ấy, mùi vị ngọt ngào, có lẽ bên trong còn bỏ thêm đường."

Một lát sau lại tò mò nói: "Chàng nói xem sao người ta lại nghĩ đến việc thêm đường vào thịt thế? Nếu chúng ta chưa từng nếm thử, chỉ nghe thấy thêm đường vào thịt thôi thì nói không chừng sẽ cảm thấy rất khó ăn ấy! Đúng là trí óc người ta linh hoạt thật, có thể nghĩ ra cách làm này!"

Lý Quý ngầm đồng ý gật gật đầu: "Còn không phải sao?"

"Đúng rồi, ngày mai trong huyện họp chợ, ta đi mua chút xương sườn! Dù sao xương sườn lớn hơn thịt mỡ nhiều nhưng rẻ hơn nhiều!"

Lý Thị đồng ý, gật gật đầu: "Ừ!”

“Ngày mai huyện sẽ họp chợ lớn, ta nghĩ, ngày mai chúng ta vẫn cùng đi đi, hơn nữa ngày đầu tiên cha nương cũng có thể không quen.”

Giang Oản Oản dựa vào n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ôi trời, chàng không nói ta cũng quên mất ngày mai họp chợ rồi, vậy chúng ta nên thái thêm chút khoai tây!”

“Không sao, bán hết sớm cũng có thể về sớm. Lần trước chẳng phải nàng nói đợi nho núi chín, nàng sẽ hái về sao, ngày mai chúng ta từ huyện về thì đi xem đi, ta đoán là đã chín rồi.”

Giang Oản Oản vỗ vỗ đầu: "Thật là, dạo này bận quá, ta quên mất chuyện này rồi, đợi hái về ta sẽ nấu rượu cho chàng và cha uống!”

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nhìn nàng: “Nho núi làm sao nấu rượu được?”

Giang Oản Oản chớp chớp mắt, cười bí ẩn: “Đợi ta nấu rồi chàng sẽ biết!”

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ hôn nàng, sau đó ôm chặt người vào lòng: “Được!”

Giang Oản Oản đỏ mặt thẹn thùng, quay người đi đắp lại chăn cho Đoàn Đoàn đang ngủ say ở bên trong giường, nói: “Ngủ đi!”

Ngày hôm sau, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn vừa tờ mờ sáng đã đến, Giang Oản Oản mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa định dậy thì bị Tần Tĩnh Trì giữ lại: “Nàng ngủ thêm một lát đi, có lẽ là cha nương đến rồi.”

Tần Tĩnh Trì ra ngoài, Giang Oản Oản mơ màng ôm Đoàn Đoàn ấm áp trong lòng, lại ngủ thiếp đi.

Ba nam nhân trong nhà dọn dẹp đồ đạc bên ngoài, Tần mẫu liền vào phòng ngủ xem, vừa vào đã thấy hai mẫu tử vẫn ngủ rất say trên giường, thỉnh thoảng Đoàn Đoàn lại chẹp chẹp miệng, Tần mẫu nhìn thấy vậy, chỉ thấy tôn tử ngoan của mình đáng yêu vô cùng!

Thấy họ nhất thời sẽ không tỉnh, Tần mẫu lại lặng lẽ đi ra ngoài, giúp đỡ ba phụ tử bên ngoài.

Tất cả đồ đạc đã dọn gần xong, Tần Tĩnh Trì liền vào phòng ngủ gọi hai mẫu tử dậy.

Giang Oản Oản biết họ đã dọn xong đồ đạc mà nàng vẫn còn ngủ liền vội vàng bò dậy, không khỏi phàn nàn: “Chàng cũng không gọi ta sớm một chút!”

Vừa nói vừa tiện tay mặc quần áo cho Đoàn Đoàn, rồi bế cậu bé cùng ra ngoài rửa mặt.

Cuối cùng cả nhà cũng đẩy xe đẩy đến sạp hàng của họ, nơi đó còn có một đám đông vây quanh.

Tần phụ Tần mẫu nhìn cảnh tượng này từ xa, còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Tần mẫu vội kéo Giang Oản Oản: “Oản Oản à, quầy hàng của các con sao lại có nhiều người thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Giang Oản Oản đã có kinh nghiệm của mấy ngày trước, đương nhiên biết là chuyện gì rồi, nàng cười trấn an: “Nương, ngương đừng lo, những người đó chắc là vây quanh đó chờ mua khoai tây của chúng ta đấy!”

“Hả?” Tần mẫu còn muốn nói gì đó, những người vây quanh quầy hàng đã nhìn thấy họ, chỉ nghe có người lớn tiếng hô: “Lão bản, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta đã đặt trước hôm qua rồi, ngươi nhanh chiên cho ta đi!”

Những người khác cũng không chịu thua: “Còn ta còn ta!”

“Ta cũng đặt năm phần!”

“Mười phần của ta đâu!”

Tần Tĩnh Trì vừa bắc chảo dầu lên, vừa nói với mọi người: “Đừng vội, những người đã đặt trước chắc chắn sẽ mua được, chỉ là đông người như vậy thì phải từ từ, cũng không thiếu phần của các người đâu.”

Mọi người lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, lặng lẽ chờ khoai tây ra lò, những người nhận được trước thì lập tức ăn ngay tại quầy hàng, mùi thơm khiến những người bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ còn cách thúc giục: “Lão bản, ngươi nhanh lên nào! Mùi thơm quá!”

Giang Oản Oản vừa đóng khoai tây vừa cười: “Đừng vội, họ nhận trước thì ăn trước, lát nữa người khác cũng nhìn các ngươi ăn đấy!”

Nói đến đây, nàng đã lần lượt đóng khoai tây của họ vào ống tre: “Này! Lần sau nhớ đến thường xuyên nhé!”

Đợi những người vây quanh nhận khoai tây, trả tiền rồi đi xa, Tần phụ Tần mẫu vẫn còn ngây người, mãi không hoàn hồn, chỉ một ống tre khoai tây mà lại bán được năm văn tiền! Vả lại mọi người còn xếp hàng để mua!

Giang Oản Oản nhìn vẻ ngây người của hai người, mỉm cười cũng không nói gì, đợi họ bán chung với nàng bán hai ngày là quen thôi.

Tần Tĩnh Nghiễn không quan tâm đến những chuyện này, tẩu tử làm cho cậu và Đoàn Đoàn mỗi người một ống tre khoai tây, hai người ngồi trên bậc thềm sau sạp hàng mà híp mắt, vui vẻ ăn khoai tây, thật là thoải mái!

Lý Tuyết Trân dẫn Tiểu Ngọc đến từ sớm. Giang Oản Oản nhìn thấy họ, mắt sáng lên, liền cho hết khoai tây họ đặt trước vào chảo chiên, đợi họ đến gần, nàng nhiệt tình nói: “Các muội đến rồi! Ta đang chiên cho các muội.”

Lý Tuyết Trân nhìn khắp nơi, nàng nhíu mày nghi hoặc, hỏi: “Lão bản, Tiểu Đoàn Đoàn đâu?”

Giang Oản Oản nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

Lý Tuyết Trân sốt ruột: “Hôm nay các người không mang Đoàn Đoàn đến sao?”

Giang Oản Oản định mở miệng, Đoàn Đoàn đã chạy ra từ phía sau, vui mừng nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp! Tỷ tìm Đoàn Đoàn sao?”

Lý Tuyết Trân nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười: “Đoàn Đoàn, lại đây! Tỷ bế nào!”

Tần Tĩnh Nghiễn đi theo sau Đoàn Đoàn, nhìn Lý Tuyết Trân dịu dàng xinh đẹp trước mặt, không khỏi ngây người.

Lý Tuyết Trân bế Đoàn Đoàn, cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, ngẩng đầu lên liền thấy người kia đang ngây ngốc nhìn mình.

Nàng ấy đánh giá từ trên xuống dưới, người này tuy mặc quần áo thô kệch nhưng sạch sẽ gọn gàng, dung mạo cũng rất tuấn tú, nàng ấy thầm nghĩ, cũng là một thiếu niên khôi ngô.

Trước đây cũng có rất nhiều thư sinh học tử theo đuổi nàng ấy nhưng chỉ là vì địa vị của cha nàng ấy mà thôi, nàng ấy cũng không biết những người đó có mấy phần chân thành với mình, đương nhiên cha nàng ấy cũng không đồng ý để nàng ấy ở bên những người đó.

Còn nhìn vẻ ngây ngốc của người trước mặt, nhìn rất chân thành, nàng ấy không ghét nên mỉm cười với cậu.

Tần Tĩnh Nghiễn ôm chặt trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, mặt đỏ bừng, cũng cười ngây ngô với Lý Tuyết Trân.

Lý Tuyết Trân thấy vẻ ngốc nghếch của cậu, lại thấy cậu có chút đáng yêu, nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 38: Chương 38



Tần Tĩnh Nghiễn quay đầu, tay chân luống cuống đi đến trước mặt Giang Oản Oản, lắp bắp nói: “Tẩu... Tẩu tử, ta... Ta giúp tẩu!”

Giang Oản Oản nhìn vẻ bối rối của cậu khiến nàng khó hiểu, nghe vậy liền đưa khoai tây vừa làm xong cho cậu: “Vậy đệ giúp ta đưa cho hai vị tiểu thư này đi!”

Tần Tĩnh Nghiễn nhận lấy khoai tây, lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, cậu cẩn thận liếc nhìn Lý Tuyết Trân, trong lòng vô cùng căng thẳng, cứ cảm thấy khoai tây trong tay nặng ngàn cân!

Giang Oản Oản thấy cậu còn ngây ra đó lập tức vỗ cậu một cái, nghi hoặc nói: “Đệ làm sao vậy? Hồn vía lên mây rồi!”

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng giải thích: “Không... Không có gì.”

Sau đó mới dưới sự quan sát của Giang Oản Oản, cứng đầu đưa khoai tây cho Lý Tuyết Trân: “Ngươi... Ngươi... Khoai tây của ngươi! Xin cầm lấy!”

Lý Tuyết Trân buông Đoàn Đoàn xuống đưa tay nhận lấy khoai tây, trong lúc nhận vô tình chạm vào tay Tần Tĩnh Nghiễn, cậu sửng sốt, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa định nói gì đó thì thấy người trước mắt đã mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, giống như bị trêu chọc, nhìn cảnh này khiến nàng ấy há miệng nhưng không nói nên lời.

Một lúc sau, nàng ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trả tiền, không nói gì đã kéo Tiểu Ngọc đi, chỉ có điều bàn tay nắm chặt vạt áo Tiểu Ngọc chứng tỏ nàng ấy không hề phớt lờ giống như vẻ ngoài.

Vào giữa trưa, các thư sinh của học viện đã đến lấy phần họ đã đặt trước, khoai tây hôm nay về cơ bản đã bán hết.

Thu dọn đồ đạc vào xe đẩy nhờ đại nương bên cạnh trông hộ, Giang Oản Oản định dẫn mọi người đến tiệm mì lần trước để ăn mì, nhưng hôm nay đã hết thịt bò, mọi người đều gọi một phần theo sở thích của mình.

Một nhóm người thong thả trở về nhà, đi hơn nửa giờ cũng không thấy mệt, Giang Oản Oản muốn trực tiếp lên núi hái nho rừng: "Chúng ta đi ngay bây giờ đi!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Đưa Tĩnh Nghiễn đi theo, cha nương ở nhà với Đoàn Đoàn đi."

"Ừ, được!"

Giang Oản Oản gọi Tần mẫu một tiếng: "Nương, người và cha ở nhà trông Đoàn Đoàn đi, chúng con lên núi xem một chút!"

Tần mẫu nói: "Các con định đi đào khoai tây à?"

Giang Oản Oản mỉm cười lắc đầu: "Không ạ, lần trước con và Tĩnh Trì đi đã thấy rất nhiều nho rừng, chúng con định hái một ít về."

Tần mẫu không yên tâm lại nói: "Nhiều không? Các con hái hết được không? Hay là để lão đầu tử cũng đi cùng các con?"

"Không cần đâu, chúng con không hái được nhiều, không mất nhiều thời gian đâu."

"Được rồi, vậy các con đừng vào sâu trong núi, trong núi có thú dữ!"

"Chúng con biết rồi!"

Khi sắp đến gốc nho đó, Giang Oản Oản đã nhìn thấy trên dây leo một chùm nho màu đỏ tím: "Tĩnh Trì! Ngươi xem! Lần này nho hẳn đã chín rồi, nhìn màu sắc kia có vẻ không tệ."

"Ừ! Xem ra thời gian này không có ai đến hái."

Giang Oản Oản phấn khích đi tới, hái một quả bỏ vào miệng cắn một miếng, nước ép ngọt ngào lập tức nổ tung giữa môi và lưỡi. Nàng kinh ngạc nhìn Tần Tĩnh Trì: "Ngọt quá!"

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn cũng hái vài quả nếm thử: "Ừ! Thật sự rất ngọt!"

"Tẩu tử, nho này ngọt quá, nếu đem đi bán chắc bán được giá cao lắm!"

Giang Oản Oản cười nói: "Một cây này cũng không kết nhiều quả, hái về nhà ăn là được rồi, ăn không hết thì đem ngâm rượu!"

Nói xong, nàng cầm lấy cái giỏ: "Được rồi, chúng ta hái hết xuống đi! Mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng phải hái một lúc lâu đấy!"

Hai người nghe nàng nói, cũng vội vàng đè cành cây xuống bắt đầu hái. Hái được nửa canh giờ thì cơ bản đã hái xong, đựng được khoảng hai gùi.

Giang Oản Oản xếp nho ngay ngắn vào gùi, giúp hai người đeo gùi lên lưng rồi nói: "Được! Xong hết rồi, chúng ta về thôi!"

Khi về, họ không đi theo con đường lúc lên, Giang Oản Oản muốn đi dọc đường xem có thể hái được hạt tiêu xanh không.

Hôm nay đặc biệt may mắn, trên đường về không chỉ phát hiện ra một cây tiêu, mà còn phát hiện ra một đám khoai tây lớn, quả là bất ngờ ngoài ý muốn.

Nhưng hôm nay chắc chắn không thể đào khoai tây được, họ đều không mang theo dụng cụ, chỉ có thể đợi đến hôm nào mà Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn rảnh rỗi thì đào, còn hạt tiêu xanh thì hôm nay có thể hái hết.

Hôm nay cây tiêu này rất to, lượng hạt tiêu cũng rất nhiều, vì vậy khi hái xong hạt tiêu thì đã trôi qua một canh giờ, mặt trời cũng dần ngả về tây.

Ba người lúc về không khỏi bước nhanh hơn, khi về đến nhà, trời đã bắt đầu sập tối.

Tần phụ Tần mẫu đang cắt khoai tây thì nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra giúp họ hạ gùi xuống: "Các con cuối cùng cũng về rồi, còn bảo không đi lâu, mặt trời sắp lặn rồi các con mới về!"

Giang Oản Oản cười giải thích: "Lúc về chúng con gặp một cây tiêu đặc biệt lớn, có vẻ do hái nên mất quá nhiều thời gian!"

"À! Đúng rồi, hôm nay chúng con hái được nho ngọt lắm, con rửa một chậu ra cho mọi người cùng ăn!"

Đoàn Đoàn vừa về đã ôm lấy chân nàng, nghe nàng nói đến nho, bản tính háu ăn lập tức trỗi dậy, buông tay rồi tự mình đi đến bên gùi hái một chùm nho nhỏ ăn: "Oa! Thật sự rất ngọt! Đoàn Đoàn thích!"

Giang Oản Oản nhéo nhẹ má cậu bé: "Đoàn Đoàn thích là tốt, nhưng không được ăn nhiều, sẽ bị đau bụng đấy!"

Cậu bé gật đầu: "Con biết rồi nương, Đoàn Đoàn chỉ ăn một ít thôi!"

Giang Oản Oản không nhịn được hôn cậu bé một cái thật mạnh: "Thật là bảo bối ngoan của nương!"

Đoàn Đoàn ngượng ngùng che mặt, một lúc sau cũng sáp tới gần hôn Giang Oản Oản một cái, sau đó ngượng ngùng ôm chùm nho nhỏ trong tay chạy đi.

Giang Oản Oản đi vào sân thì thấy khoai tây đã chuẩn bị xong gần hết: "Nương! Người đã làm xong khoai tây rồi sao? Con còn muốn tranh thủ lúc còn sáng về cắt đây."

Mẹ Tần cười nói: "Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi, nên đã gọt vỏ và cắt hết rồi."

"Các con bận rộn cả ngày chắc cũng lười nấu cơm, hay là ta nấu mì cho các con ăn tạm nhé!"

"Vâng, ăn mì đi! Con xử lý nho trước đã."

Giang Oản Oản rửa sạch để khô những quả nho chín, được khoảng ba mươi cân, sau đó rửa sạch và để khô những cái vại mua về lần trước, cho vào mỗi vại khoảng mười cân nho, một cân đường phèn, tiếp đó bóp nát hết nho rồi đậy kín lại, để ở góc tường cho lên men là được.

Làm xong rượu nho thì nàng ăn mì đơn giản mà Tần mẫu đã làm, còn nhóm người Tần mẫu đều đã về.

Giang Oản Oản tiễn họ về ở cửa xong, thì thấy Tần Tĩnh Trì ngồi xổm ở góc tường nhìn rượu nho nàng ủ. Thấy nàng trở lại, có chút nghi hoặc nói: "Đơn giản như vậy là ủ xong rồi sao?"

Giang Oản Oản ngồi xổm bên cạnh hắn, nói: "Đâu nhanh như vậy, còn phải lên men khoảng hai mươi ngày nữa, sau đó lọc hết bã nho bên trong mới được."

Đoàn Đoàn đi một vòng trong nhà không thấy cha nương, không khỏi sốt ruột, vừa định hét lớn thì nhìn thấy hai cái đầu ló ra ở góc tường.

Đoàn Đoàn che miệng cười trộm, tưởng hai người đang chơi trốn tìm với cậu, thế là lặng lẽ đi tới, dang hai tay ra, một tay ôm đầu Giang Oản Oản, một tay ôm đầu Tần Tĩnh Trì, phấn khích nói: "Bị Đoàn Đoàn bắt được rồi!"

Sau đó lại bĩu môi: "Hóa ra cha nương ở đây, hại Đoàn Đoàn tìm mãi!"

Tần Tĩnh Trì bế cậu bé lên, bật cười nói: "Vậy thì Đoàn Đoàn của chúng ta giỏi lắm, cha và nương trốn kỹ như vậy mà con vẫn phát hiện ra được, đúng là một nhóc lanh lợi!"

Đoàn Đoàn cười khúc khích, sau đó ghé vào tai hắn thì thầm: "Thật ra Đoàn Đoàn tìm mãi, sau đó đột nhiên nhìn thấy đầu của hai cha nương!"

Tần Tĩnh Trì hôn cậu bé, tiếp tục trêu chọc: "Phải không, vậy lần sau cha và nương phải trốn kỹ hơn một chút hay rõ hơn một chút đây?"

Đoàn Đoàn nhíu mày, gãi đầu, suy nghĩ một lúc, tủi thân nói: "Dù sao cũng không được để Đoàn Đoàn không tìm thấy!"

"Được! Sau này cha sẽ trốn ở nơi Đoàn Đoàn có thể phát hiện ra ngay, được không?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 39: Chương 39



Cậu bé vui vẻ hôn Tần Tĩnh Trì một cái: "Được ạ! Cha tốt nhất!"

Một lúc sau, lại bổ sung: "Nương cũng tốt nhất!"

Giang Oản Oản nhìn hai phụ tử, mỉm cười không ngừng, nàng đứng dậy nói: "Được rồi! Chúng ta vào nhà thôi!"

Khi Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn vào nhà thì đột nhiên va vào mứt hồng treo trên mái hiên, Đoàn Đoàn cảm thấy đầu mình như va rớt thứ gì đó, vội vàng gọi Giang Oản Oản bên cạnh: "Nương! Hình như Đoàn Đoàn va phải thứ gì đó!"

Giang Oản Oản nhìn kỹ thì thấy đó là mứt hồng màn nàng đã làm, phía trên còn phủ một lớp sương trắng, nàng cười nhẹ, chọc mũi cậu bé: "Là mứt hồng nương làm, nếu không phải Đoàn Đoàn làm rơi xuống, nương suýt nữa đã quên mất, mấy ngày nay trời nắng đẹp, mứt hồng này chắc cũng ăn được rồi!"

Mắt Đoàn Đoàn sáng lên, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Vậy Đoàn Đoàn có thể ăn ngay bây giờ không? Tuyệt quá!"

"Đúng vậy, đều có thể ăn được, nương sẽ lấy hết xuống cho Đoàn Đoàn ăn!"

Nói xong, Giang Oản Oản liền kiễng chân định lấy mứt hồng trên mái hiên, do lúc treo nàng đứng trên ghế, cho nên bây giờ nàng đương nhiên là không với tới, Giang Oản Oản chán nản nghĩ, thôi vậy, vẫn nên đi lấy ghế!

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ tủi thân của nàng, cười nhẹ một tiếng rồi đặt Đoàn Đoàn xuống đất, sau đó hai tay ôm lấy chân nàng để nàng ngồi trên vai mình lấy.

Giang Oản Oản đột nhiên cảm thấy cơ thể mình lơ lửng, giật mình "Á!" một tiếng, đợi khi ngồi vững trên vai Tần Tĩnh Trì, nàng mới ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, cúi đầu tức giận vỗ nhẹ vào Tần Tĩnh Trì: "Chàng làm ta sợ c.h.ế.t khiếp!"

Tần Tĩnh Trì cười an ủi: "Được rồi, nhanh lấy xuống đi!"

Lúc này Giang Oản Oản mới nhớ ra chính sự, cẩn thận lấy từng chùm mứt hồng xuống.

Bẻ một chiếc mứt hồng ra, phần thịt quả bên trong mềm mại, còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt.

Chia đôi quả mứt hồng đã bẻ cho Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn, nói: "Nếm thử xem có ngọt không."

Đoàn Đoàn không kịp chờ đợi đã cắn một miếng lớn, cậu bé nghiêm túc nếm thử một cách chậm rãi, chỉ là không kiên trì được bao lâu đã bắt đầu ăn từng miếng nhỏ: "Ngon! Ngọt!"

Tần Tĩnh Trì ăn một miếng, kinh ngạc nói: "Mứt hồng này không hề chát chút nào! Ta nhớ lúc chúng ta mới hái về thì vừa chát vừa chua!"

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Mứt hồng vốn rất ngọt, thời tiết dạo này khá đẹp, nên mứt hồng làm ra cũng rất thành công!"

Tần Tĩnh Trì ăn một nửa mứt hồng thì không ăn nữa, một là muốn để dành cho nương tử và nhi tử ăn, hai là mứt hồng hơi quá ngọt, hắn ăn thấy hơi ngấy.

Giang Oản Oản biết hắn không thích ăn ngọt nên cũng không ép, nhưng đối với Đoàn Đoàn thì đây lại là món quá ngon, mềm mại, ngọt ngào, trong lòng cậu bé thầm nghĩ còn ngon hơn cả kẹo hồ lô!

Giang Oản Oản cũng không dám để cậu bé ăn quá nhiều: "Đoàn Đoàn, con ăn ít thôi, ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng, còn rất đau nữa!"

Đoàn Đoàn nghe lời nàng, ôm lấy má mình lại luyến tiếc nhìn mứt hồng trong tay, tủi thân hỏi: "Vậy Đoàn Đoàn có thể ăn bao nhiêu ạ? Nhưng mứt hồng thật sự rất ngon!"

Giang Oản Oản ngẫm nghĩ rồi nói: "Mỗi ngày nương sẽ cho Đoàn Đoàn ăn một quả, được không?"

Đoàn Đoàn tuy thấy một quả là quá ít, nhưng nghĩ đến sau này sẽ đau răng thì cậu bé lại sợ, cậu bé đã thấy một số bá bá trong thôn bị đau răng rất dữ dội, cả khuôn mặt đều sưng vù, thật đáng sợ!

Nghĩ đến đây, cậu bé vội vàng gật đầu: "Vâng! Đoàn Đoàn chỉ ăn một quả!"

Sau đó lại nói: "Vậy nương có thể cho Đoàn Đoàn vài quả không, Đoàn Đoàn muốn chia cho Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca!"

Giang Oản Oản bế cậu bé lên rồi hôn một cái: "Được! Nhưng họ cũng không được ăn nhiều! Ngày mai con ở nhà với cha, rồi đi tìm các ca ca chơi, hoặc bảo các ca ca đến nhà chúng ta cũng được!"

Đoàn Đoàn nghi hoặc hỏi: "Ngày mai cha không đi bán khoai tây với nương sao?"

"Cha ở nhà có việc, ngày mai gia gia nãi nãi và nương sẽ đi!"

Cậu bé gật đầu: "Vâng vâng, Đoàn Đoàn biết rồi!"

...

Thời gian trôi qua thoắt cái đã hơn nửa tháng, thời gian này khoai tây của họ bán được ngày càng tốt, đã tích cóp được khoảng bốn mươi lượng bạc, số tiền này đủ để họ xây một ngôi nhà ngói gạch xanh rồi.

Bận rộn nửa tháng nay, hôm nay mọi người đều nghỉ ngơi ở nhà một ngày, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì định đi tìm trưởng thôn cùng đến huyện để phân chia một mảnh đất xây nhà, tranh thủ trước khi mùa đông đến, nhanh chóng xây nhà để mùa đông tới sẽ có thể thoải mái hơn một chút.

Hai người xách một miếng thịt ba chỉ đến nhà trưởng thôn.

Hôm nay Tần Duyệt được nghỉ, vừa hay ở nhà, cậu ấy đứng trong sân thấy hai người từ xa đang đi về phía nhà cậu ấy.

Cậu ấy vội vẫy tay: "Tĩnh Trì ca! Tẩu tử!"

Tần Tĩnh Trì bước nhanh đến, cười nói: "Hôm nay đệ không phải đến học viện sao?"

Tần Duyệt cười nói: "Hôm nay bọn ta được nghỉ!"

Thấy hai người họ còn xách theo một miếng thịt, cậu ấy nghi hoặc hỏi: "Tĩnh Trì ca, hai người có chuyện gì muốn tìm cha ta sao? Sao còn xách thịt đến đây, sao có thể để nhà huynh tốn kém như vậy, mỗi lần ta đi mua khoai tây, tẩu tử và thúc đều cho ta rất nhiều! Như vậy ta cũng ngại!"

Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu ấy: "Có gì đâu! Chúng ta đến tìm trưởng thôn để phân chia đất xây nhà, chúng ta định tranh thủ trước khi mùa đông đến, nhanh chóng xây nhà, nếu không thì đừng nói đến Đoàn Đoàn, chúng ta cũng khó mà chịu đựng được."

Tần Duyệt gật đầu: "Thì ra là vậy, hai người mau vào nhà ngồi đi, cha ta ra ngoài rồi, chắc là sẽ sớm về thôi."

Hai người ngồi đợi một lúc, Tần Đại Hải xách một bình rượu về, Tần Duyệt vội nói: "Cha, Tĩnh Trì ca và tẩu tử đến tìm cha để phân chia đất xây nhà! Cha đi đâu thế? Lâu thế này không về, nương cũng không biết đi đâu."

Tần Đại Hải thong thả đặt bình rượu xuống, lúc này mới vào sảnh nhỏ, nhìn Tần Tĩnh Trì nói: "Tiểu tử nhà họ Tần, nghe tiểu tử ta nói các ngươi đang bán thứ khoai tây gì đó, làm ăn không tệ chứ?"

"Buôn bán cũng tạm, hôm nào trưởng thôn đến huyện có thể đến nếm thử, cha nương và nương tử của ta thường bán ở đó!"

Tần Đại Hải vỗ vai hắn, nói: "Làm ăn tốt là được, tích cóp thêm chút tiền để xây nhà, sau này còn có thể cho Tiểu Kỳ An nhà ngươi đến học đường đi học, tiểu tử đó trông rất thông minh, biết đâu có thể thành tài!"

Tần Tĩnh Trì nghĩ đến bánh bao nhỏ nhà mình, giọng điệu cũng không khỏi dịu dàng hơn nhiều: "Ngài nói đúng! Ta và Oản Oản cũng nghĩ như vậy! Cũng không cầu mong nó có thể thành tài gì lớn, chỉ mong nó biết chữ, có thể hiểu rõ lẽ phải là được."

Tần Đại Hải nhìn dáng vẻ dịu dàng của Giang Oản Oản lúc này, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cảm thán nói: "Oản Oản à, sau này ngươi cứ theo Tĩnh Trì sống tốt, ngươi xem bây giờ tốt biết bao, mắt thấy nhà ngươi đã sắp xây nhà mới rồi, sau này đều là ngày tốt, ngươi đừng như trước kia nghĩ quẩn nữa!"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ gật đầu rồi nhìn Tần Tĩnh Trì, nói: "Ta biết rồi, sau này sẽ không tính tình nháo lên giống như trước kia nữa."

Tần Đại Hải nói chuyện với họ một lúc, mới nhớ ra chính sự: "Các ngươi định phân chia đất nào?"

Tần Tĩnh Trì nói: "Thì là mảnh đất bên cạnh nhà ta, dù sao thì ở đó vẫn luôn bỏ hoang."

Tần Đại Hải suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mảnh đất đó có phải là quá lớn không, các ngươi phân chia một nửa thôi?"

"Chúng ta muốn cả, định xây nhà lớn một chút, đến lúc đó ở cùng với cha nương ta."

Tần Đại Hải nhíu mày, nhắc nhở: "Như vậy phải tốn không ít bạc, ước tính ít nhất cũng phải mười lăm lượng, các ngươi..."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, nói: "Ngài yên tâm, thời gian này chúng ta cũng tích cóp được một ít, hẳn là đủ rồi!"
 
Back
Top Bottom