Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 20: Chương 20



"À! Được!" Lý Quý gật đầu không ngừng.

Tần Tĩnh Trì nhớ đến chân giò kho tàu, lúc trở về bước chân như bay.

Hắn vừa vào cửa đã thấy mọi người tha thiết mong chờ nhìn hắn: "A ca, cuối cùng ca cũng về rồi!"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn cậu không nói nên lời, nói với Giang Oản Oản: "Các ngươi ăn trước đi! Không cần để ý đến ta."

"Không sao, cũng chỉ một lát thôi!"

Tần Tĩnh Nghiễn bưng cơm lên, liền gắp chân giò ăn ngấu nghiến.

"Tẩu tử! Thế mà tẩu có thể làm chân giò thơm như vậy! Quá lợi hại rồi!"

Giang Oản Oản nhìn cậu ăn rất ngon, chỉ mỉm cười, tiếp tục gắp thức ăn cho Đoàn Đoàn.

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn ăn rất vui vẻ, đều không để ý đến việc nói chuyện.

Tần Tĩnh Trì ăn chân giò, hắn luôn cảm thấy món ăn lần này còn thơm hơn món lần trước!

"Oản Oản, có phải nàng đã thêm thứ gì đặc biệt không? Không chỉ không có mùi hôi, còn có một mùi thơm không nói nên lời!"

Giang Oản Oản mỉm cười: "Bởi vì ta dùng hoa tiêu ướp một lần trước rồi mới kho, cho nên chắc chắn đặc biệt thơm!"

"Tẩu tử, hoa tiêu là gì?"

Giang Oản Oản nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta cũng không nói rõ được, chính là sau khi hầm xong có thể khử mùi hôi, còn có thể tỏa ra mùi thơm nồng, hình dáng rất giống thảo dược."

Mọi người gật đầu như hiểu như không, Giang Oản Oản dở khóc dở cười: "Được rồi, tập trung ăn cơm đi!"

"Nếu các ngươi muốn ăn cá thì cũng có thể đi vớt về làm cá luộc ăn, còn có thể làm loại cá viên như hôm đó chúng ta ăn."

Đoàn Đoàn nghe đến cá viên liền sốt ruột kéo lấy vạt áo Giang Oản Oản: "Nương ơi nương… Đoàn Đoàn muốn ăn cá viên!"

"Được! Hôm nào bảo cha con vớt nhiều cá đem về đây, nương làm cá viên cho con ăn, ừm... Chúng ta có thể làm thành cá viên chiên."

Đoàn Đoàn đôi mắt to tròn chớp chớp còn nuốt nước miếng, nghĩ đến đồ ăn ngon, cả người liền biến thành một mèo nhỏ tham ăn.

Mọi người bên này đều ăn rất thỏa mãn, mà hàng xóm bên cạnh họ, thì không như vậy.

Lý Quý đem bát chân giò Tần Tĩnh Trì vào nhà, mặc dù ngửi thấy mùi thơm nhưng hắn ta biết thứ chân giò này vừa hôi vừa tanh, dù làm thế nào cũng không thể ngon bằng thịt thuần túy.

Hắn ta vốn định để một lát chờ thê tử xào xong thịt, rồi trộn với thịt ăn vài miếng.

Nào ngờ Tiểu Bảo ấm ức nhìn hắn ta: "Cha! Ăn!"

"Ôi trời, Tiểu Bảo, chờ một chút, lát nữa nương con xào xong thịt, cha cho con ăn no!"

Nhưng Tiểu Bảo nào chịu nghe lời hắn ta khuyên, cậu bé ngửi thấy đồ ăn ngon liền muốn ăn, không chờ được.

Lý Quý thấy cậu bé làm nũng với mình, trong lòng lập tức mềm nhũn: "Được được được, cha gắp cho con ăn!"

Hắn ta đút từng miếng một cho cậu bé, nhìn thấy Tiểu Bảo ăn rất ngon thì kinh ngạc vô cùng, phải biết rằng bình thường nhà hắn ta làm đồ ăn ngon gì, tiểu tế tử này cũng chưa từng ăn vui vẻ như vậy.

Hắn ta nghi hoặc muốn nếm thử xem mùi vị thế nào nên gắp một miếng bỏ vào miệng mình.

Vừa cho vào miệng đã xộc lên mùi thơm nồng và mùi thơm của hoa tiêu hòa quyện vào nhau, chân giò mềm mại, hương vị này tuyệt vời!

Nhìn bát chân giò đã vơi đi hơn nửa, lại cúi đầu nhìn Tiểu Bảo ăn ngon lành, hắn ta rơi lệ hối hận, tiểu tế tử nhà hắn ta quá ranh ma.

Hắn ta thật sự không ngờ lại ngon như vậy!

"Tiểu Bảo, nương con sắp nấu xong thịt rồi, con ăn ít thôi, nếu không lát nữa ăn không nổi!"

Tiểu Bảo nhìn cha mình, do dự một lát: "Ăn… Ăn thịt!"

Cuối cùng Lý Quý cũng giữ được số chân giò không nhiều trong bát, thế nhưng chờ Lý Thị bưng thịt lên, bọn họ lại không muốn ăn.

Trước kia cho rằng thịt là thứ ngon nhất trên đời, bây giờ lại không có chút cảm giác thèm ăn nào, trong lòng toàn là chân giò vừa ăn xong!

Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Tĩnh Trì đã bắt đầu xử lý số gỗ đã mang về hôm qua.

Giang Oản Oản thì cho Đoàn Đoàn ở trong phòng ngủ, hôm nay thời tiết hơi lạnh nên Giang Oản Oản để Đoàn Đoàn nằm trong ổ chăn ngủ thêm một lúc.

Bản thân nàng thì lấy giấy bút ra, định vẽ một con d.a.o cắt khoai tây hình nanh sói.

Mặt d.a.o vẽ thành hình lượn sóng, cán d.a.o thì vẽ đại khái, cứ theo hình dạng của d.a.o bình thường mà vẽ là được.

Vẽ xong, nàng cầm bản vẽ đến phòng làm gỗ tìm Trần Tĩnh Trì: "Đây là con d.a.o ta vẽ, ngươi xem có thể làm được không?"

Trần Tĩnh Trì cầm lấy liếc nhìn, tuy hình dạng rất kỳ lạ nhưng hắn cũng không hỏi nhiều: "Có lẽ là được, ngày mai ta đến huyện đặt làm!"

Giang Oản Oản ngẫm nghĩ rồi lại nói: "À! Đúng rồi, còn phải có một cái nồi sắt to nữa!" Hôm đó nàng đi huyện hỏi thăm một lúc, cái to hơn một chút thì phải bốn đến năm trăm văn, cũng không tính là quá đắt!

Trần Tĩnh Trì do dự gật đầu. Dù sao bọn họ đi huyện cũng kiếm được một hai lượng bạc, tuy rằng món khoai tây nanh sói nàng nói cũng không chắc chắn sẽ thành công, nhưng mua nồi sắt về cũng không coi là lãng phí.

Giang Oản Oản dặn dò hắn xong thì định đi làm ớt bột cay tê, khoai tây nanh sói quan trọng nhất vẫn là ớt và các loại gia vị. Còn Trần Tĩnh Trì thì tiếp tục xử lý gỗ.

Giang Oản Oản rang ớt khô, hạt vừng, đậu phộng và vài loại đại hồi đều rang chín rồi nghiền thành bột, hoa tiêu hôm đó hái về cũng nghiền thành bột.

Trong bột ớt cho thêm bột vừng đã nghiền, bột đậu phộng, bột đại hồi và bột hoa tiêu rồi lại cho thêm muối và đường.

Giang Oản Oản nếm thử, vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nàng nghĩ trái nghĩ phải, đột nhiên vỗ đầu nhớ ra còn có thể cho thêm bột thì là!

Cho thêm bột thì là rồi nếm thử lần nữa, hương vị lập tức trở nên phong phú hơn, đáng tiếc là không có bột ngọt và hạt nêm, nếu không thì hương vị sẽ càng tuyệt hơn!

Nhưng mà dù không có, chỉ riêng như vậy cũng đã coi như là rất ngon rồi, Giang Oản Oản không nghĩ nữa, lại rửa thêm chút hành lá và rau mùi để đó, sau đó lấy vài củ khoai tây ra gọt vỏ rồi chậm rãi cắt thành hình nanh sói, nếu cắt xong mấy củ khoai tây thì có lẽ tay nàng đã không còn sức, nàng ngẫm nghĩ vẫn là có con d.a.o cắt khoai tây hình nanh sói tiện hơn!

Nàng vừa cắt xong khoai tây, Đoàn Đoàn đã tự mình dậy, tìm đến: "Nương…"

Giang Oản Oản hôn cậu bé một cái: "Có phải Đoàn Đoàn của chúng ta đói rồi không?"

Khuôn mặt Đoàn Đoàn đỏ bừng, đặc biệt ngượng ngùng, hôm nay cậu bé ngủ rất lâu, đến gần giờ ăn trưa mới dậy...

"Nương, sao nương không gọi con dậy! Con... Con ngủ thật lâu!"

"Hôm nay trời rất lạnh, không cần dậy, chúng ta cũng không có việc gì làm."

Đoàn Đoàn nghe lời nương nói, lúc này mới vui vẻ trở lại: "Vâng vâng!"

Đoàn Đoàn nhìn khoai tây trên thớt, kỳ lạ hỏi: "Nương, sao khoai tây lại phải cắt như thế này?"

Giang Oản Oản mượn gió bẻ măng: "Đợi nương làm xong, Đoàn Đoàn sẽ biết."

"Được rồi, nương phải chiên khoai tây, Đoàn Đoàn tránh xa một chút, cẩn thận dầu b.ắ.n vào người!"

"Vậy... Vậy con đi tìm cha!"

Đợi Tiểu Đoàn Tử chạy ra ngoài, Giang Oản Oản mới bắt đầu nấu khoai tây nanh sói, nàng đổ dầu vào nồi tiếp đó đổ khoai tây vào chiên.

Giang Oản Oản thích ăn kiểu giòn giòn một chút, cho nên khoai tây vừa chín tới nàng đã vớt một ít ra, số còn lại thì chiên đến khi khoai tây chuyển sang màu vàng mới múc hết vào chậu gỗ nhỏ.

Trước tiên chia thành hai kiểu khoai tây thành phần nhỏ, sau đó cho gia vị ớt bột cay tê, hành lá và rau mùi vào số khoai tay còn lại, rồi nàng cho thêm chút nước tương và giấm, cuối cùng là đậy nắp lắc mạnh cho tới khi gia vị và khoai tây hòa quyện vào nhau là được.

Phần chia riêng ra kia cũng trộn theo cách tương tự, chỉ là cho những thứ như ớt bột cay tê, để cho Đoàn Đoàn ăn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 21: Chương 21



"Mau đến ăn cơm nào!" Giang Oản Oản đẩy cửa phòng làm gỗ, Trần Tĩnh Trì đang ngồi không biết đang làm gì, Đoàn Đoàn ngồi trên đùi hắn nhỏ giọng nói chuyện, còn cười híp mắt.

Nghe nàng nói, Trần Tĩnh Trì buông đồ trong tay xuống liền bế Đoàn Đoàn bước ra.

"Đây chính là khoai tây nanh sói ta nói, hai người nếm thử xem, có thể bán được không."

"Tĩnh Trì, ta chiên hai loại, một loại là vừa chín tới, một loại là chiên giòn, ngươi nếm thử cả hai đi."

Sau đó cầm lấy phần nhạt hơn: "Đây là của Đoàn Đoàn chúng ta."

Đoàn Đoàn nhìn phần trong tay nàng rồi lại nhìn hai đĩa kia, nghi hoặc hỏi: "Nương, sao của Đoàn Đoàn lại trắng thế?"

"Bởi vì con còn quá nhỏ, ăn nhạt một chút, nếu không sẽ đau bụng."

Đoàn Đoàn trầm ngâm gật đầu: "Ồ, vậy được ạ."

Trần Tĩnh Trì gắp một miếng khoai tây giòn rụm lên cắn một miếng, thơm cay giòn rụm, tuy có hơi cay lưỡi nhưng lại không thể ngừng ăn được.

Ăn xong một miếng, lại gắp phần khoai tây chiên vàng giòn kia, ăn vào miệng, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, cũng rất ngon.

Đoàn Đoàn từng miếng từng miếng ăn, mắt đảo quanh tròn xoe, tuy phần của cậu bé rất ngon nhưng cậu bé rất muốn nếm thử hai đĩa đỏ đỏ kia, nhìn có vẻ ngon hơn!

"Nương… Đoàn Đoàn muốn nếm thử loại của cha nương." Chỉ thấy cậu bé chắp hai tay lại, đáng yêu cầu xin.

Giang Oản Oản mềm lòng gắp cho cậu bé một miếng giòn tan, đôi mắt Đoàn Đoàn lập tức sáng lên, cái đầu nhỏ chồm tới ngậm lấy miếng khoai tây trên đũa của Giang Oản Oản.

Đoàn Đoàn rôm rốp nhai khoai tây, vừa ăn xong, đã bị cay đến mức liên tục hít hà.

Giang Oản Oản vừa buồn cười vừa bất lực: "Đã bảo tiểu hài tử không nên ăn, bị cay rồi chứ gì."

"Chờ nương một chút, nương rót cho con chút nước uống."

Đoàn Đoàn ực ực uống một bát nước to, mới mở miệng nói: "Nương, cay quá! Nhưng mà... Nhưng mà ngon hơn phần của con nhiều! Loại giòn giòn này ngon hơn loại cháy cháy kia!"

Trên thực tế, khoai tây nanh sói phải là loại giòn tan mới chính tông, nếu chiên quá lâu thì các gia vị sẽ không bám được, hương vị cũng không ngon bằng loại giòn tan.

Nhưng mà trước đây nàng làm, rất nhiều người đều muốn ăn loại giòn cháy, cho nên nàng mới làm cả hai loại.

Trần Tĩnh Trì mỗi loại đều ăn vài miếng: "Quả thực, tuy đều ngon, nhưng loại giòn tan đúng là có vị hơn!"

Giang Oản Oản nghiêm túc gật đầu: "Vậy đến lúc đó ta chỉ chiên loại giòn tan, như vậy thì ta sẽ chiên nhanh hơn, nếu có người yêu cầu loại mềm, ta sẽ chiên thêm một lúc nữa."

Hôm nay cả nhà ăn cơm không chỉ đơn thuần là thưởng thức đồ ăn ngon, mà còn phải ăn cẩn thận tỉ mỉ để đưa ra đề xuất. Tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ tổng kết ra được một quyết định là chỉ chiên loại giòn tan.

"Tĩnh Trì, ngươi nghĩ xem sẽ có ai mua không?"

Trần Tĩnh Trì nhìn ra nỗi lo lắng của nàng, nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, khoai tây nanh sói này ngon như vậy, cho dù có bày ở tửu lâu lớn, thì cũng sẽ có người tranh nhau mua!"

Nghe được lời trấn an của nam nhân này dành cho mình, không hiểu sao Giang Oản Oản lại có thể bình tĩnh lại, và thêm được mấy phần tự tin: "Vậy mấy ngày nay chúng ta cứ đặt trước những thứ cần thiết! Tranh thủ mở sạp hàng sớm một chút!"

Trần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ đôi mắt sáng ngời của nàng, không kìm được đưa tay xoa đầu nàng: "Được! Ngày mai ta sẽ đi đặt làm!"

Giang Oản Oản gật đầu, có chút hoảng loạn cũng có chút ngượng ngùng, nàng cúi đầu, mất tập trung gắp khoai tây ăn.

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì dậy sớm đi đặt mua nồi sắt và dao, còn Giang Oản Oản ở nhà xem còn gì cần chuẩn bị nữa không.

Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy đã đầy đủ, cho đến lúc ăn trưa, nàng bưng bát lên mới chợt nhận ra bọn họ không có thứ gì để đựng khoai tây, chẳng lẽ lại để người ta tự mang bát đến mua?

Nhưng dùng bát gì lại là một vấn đề lớn, nếu dùng loại bát mà bọn họ đang dùng thì chi phí quá cao, mà nơi đây lại không giống như thời hiện đại trước kia, có hộp cơm dùng một lần.

Giang Oản Oản suy nghĩ hồi lâu, trong lúc nàng đang trầm tư, Đoàn Đoàn nhảy nhót đi vào, trên tay còn cầm một con chuồn chuồn nhỏ bằng tre, nhìn kỹ thì chính là con mà Tần Tĩnh Nghiễn đã làm cho cậu bé lần trước.

Ánh mắt Giang Oản Oản nóng rực nhìn con chuồn chuồn trong tay Đoàn Đoàn, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, vui vẻ bế Đoàn Đoàn lên, hôn mạnh mấy cái.

Đoàn Đoàn nhìn ánh mắt của nương, ngây ngốc lên tiếng: "Nương cũng thích con chuồn chuồn nhỏ này sao?"

Hỏi xong, lông mày nhỏ nhíu lại, như thể đã đưa ra quyết định gì đó rất nặng nề: "Vậy Đoàn Đoàn tặng cho nương nhé!" Tuy cậu bé rất thích con chuồn chuồn nhỏ này và cậu bé cũng chỉ có mỗi món đồ chơi này, nhưng nếu nương thích thì cậu bé có thể tặng cho nương!

Giang Oản Oản thấy bộ dạng nhịn đau nhường nhịn của cậu bé, bật cười thành tiếng, vui vẻ nói: "Vậy đưa cho nương rồi thì Đoàn Đoàn làm sao bây giờ?"

Đoàn Đoàn mím môi, nhắm mắt đưa con chuồn chuồn nhỏ cho Giang Oản Oản: "Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn bảo tiểu thúc thúc đan cho con một con khác, con này tặng cho nương!"

Giang Oản Oản thương yêu hôn cậu bé một cái: "Nương nói đùa thôi, nương là người lớn rồi, không thích những thứ này đâu. Nhưng vẫn cảm ơn Đoàn Đoàn!"

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên nghi hoặc, "Nhưng mà... Nhưng mà nương cứ nhìn nó mãi!"

Giang Oản Oản dở khóc dở cười: "Nương chỉ là nghĩ đến việc có thể dùng tre để làm bát, nên có chút kích động thôi."

Đoàn Đoàn mở to đôi mắt ngây thơ, gãi gãi đầu, đáp lại một tiếng: "Ồ!"

"Được rồi, đi chơi đi!"

Giang Oản Oản không hiểu rõ người trong thôn, cũng không biết nhà ai có tre, chỉ có thể đợi Tần Tĩnh Trì quay về rồi hỏi.

Buổi chiều, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng trở về, Giang Oản Oản nghĩ ra chủ ý nhưng không thể tự mình làm, liền có chút khó chịu, thấy hắn rốt cuộc đã về liền vội vàng kéo hắn lại: "Ngươi có biết nhà ai có tre không?"

Tần Tĩnh Trì bị bộ dạng vội vàng của nàng dọa cho giật mình, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, hóa ra chỉ là hỏi tre, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngón tay gõ nhẹ lên trán Giang Oản Oản: "Nàng làm ta sợ c.h.ế.t khiếp! Ta còn tưởng xảy ra chuyện gì, sao lại vội vàng như vậy!"

Giang Oản Oản đau đớn xoa trán, ấm ức lại tức giận trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Trì.

Nhưng nàng vốn là một mỹ nhân, dung mạo dịu dàng lại rạng rỡ, trừng mắt với Tần Tĩnh Trì hoàn toàn không có lực uy h**p, ngược lại có chút ý tứ nũng nịu trách móc, khiến người ta càng muốn bắt nạt.

Tần Tĩnh Trì đè nén sự rung động và vui mừng trong lòng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nàng muốn tre làm gì?"

Lúc này Giang Oản Oản mới bắt đầu nói với hắn về chuyện chính.

"Ta nghĩ, nếu làm khoai tây, khi ra khỏi nồi phải dùng bát để đựng nhưng nếu dùng loại bát mà chúng ta ăn cơm thì chi phí quá cao, hơn nữa lỡ người ta ăn xong mang đi mất, vậy chẳng phải chúng ta lỗ c.h.ế.t sao."

"Cho nên, ta nghĩ có thể dùng tre làm thành những ống tre nhỏ để làm bát, sau đó lại dùng tre làm một ít que tre."

Thấy Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nhìn nàng, liền giải thích: "Tăm tre chính là những que tre nhỏ dài như kim, chỉ là to hơn và dài hơn một chút."

Tần Tĩnh Trì hiểu ý gật đầu, nói: "Thật ra trong thôn có mấy nhà trồng tre, cha mẹ cũng có, chỉ là không nhiều, còn có nhà Đại Ngưu ca cũng có, chúng ta có thể đi hỏi bọn họ."

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút: "Nhưng nếu chúng ta tự làm ống tre và tăm tre, nhất định sẽ không kịp, hay là hỏi Đại Ngưu ca, để huynh ấy giúp chúng ta làm. Thật ra làm rất đơn giản, đến lúc đó có thể 5 ống tre một đồng tiền, tăm tre thì 100 que một đồng tiền, thế nào?"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được! Vậy đi hỏi thử xem, chúng ta tự làm mẫu trước để bọn họ làm theo."

"Nhưng chúng ta không có tre?"

"Không sao, nàng đợi đó, ta về nhà cha nương chặt một cây mang về."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 22: Chương 22



Tần Tĩnh Trì làm việc rất nhanh gọn, chặt tre về, hắn liền làm theo lời Giang Oản Oản nói, làm ra ống tre và tăm tre, Giang Oản Oản xem qua thấy vừa ý, hai người liền vội vàng cầm đi tìm Đại Ngưu.

"Đại Ngưu ca! Đại Ngưu ca!"

Tần Gia Bảo, cũng chính là Cẩu Đản, đang chơi trong sân, nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy ra mở cửa: "Tĩnh Trì thúc thúc!"

"Cha! Tĩnh Trì thúc thúc đến tìm cha!"

Cẩu Đản hưng phấn nhìn hai người bọn họ: "Tĩnh Trì thúc thúc, Đoàn Đoàn không đi cùng hai người sao?"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười: "Nó đang chơi ở nhà, không đi theo, nếu cháu nhớ nó thì có thể đến nhà ta tìm nó chơi."

Giang Oản Oản nhìn Cẩu Đản bụ bẫm, cũng rất thích cậu bé, nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của Đoàn Đoàn khi nhắc đến cậu bé, có lẽ tiểu tử này đối xử với Đoàn Đoàn rất tốt.

Nghĩ đến đây, Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé: "Gia Bảo, cháu có thời gian rảnh thì đến tìm Đoàn Đoàn chơi, đến lúc đó thẩm thẩm sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa!"

Trong lòng Cẩu Đản có chút kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép nói: "Vâng, cảm ơn thẩm thẩm!"

Lúc này Đại Ngưu nghe thấy tiếng nhi tử, đi ra, nhìn thấy Tần Tĩnh Trì, hắn ta bước nhanh đến: "Tĩnh Trì à? Tìm ta có việc gì?"

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Đại Ngưu ca, ta và Oản Oản muốn tìm huynh bàn chuyện làm ăn."

Đại Ngưu nghi hoặc nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy hai người mau vào nhà nói chuyện đi!"

Mời Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngồi xuống, Đại Ngưu liền nóng lòng hỏi: "Tĩnh Trì, đệ nói là làm ăn gì đấy?"

"Là thế này, ta và Oản Oản muốn làm chút đồ ăn để bán nhưng số lượng quá nhiều, nếu dùng bát thì chi phí quá cao, nhà huynh không phải có một rừng tre sao, hai chúng ta liền nghĩ có thể làm ống tre để thay thế."

Nói đến đây, lại lấy ra ống tre và tăm tre mà bọn họ đã làm: "Huynh xem, làm thành như thế này, ta và Oản Oản đều bận rộn không làm xuể, muốn giao cho huynh làm. Đến lúc đó huynh làm năm ống tre và một trăm que tăm, chúng ta đều trả một đồng tiền. Đương nhiên, tiền nguyên liệu tre chúng ta sẽ tính riêng."

Đại Ngưu kinh ngạc nhìn hắn: "Đệ nói thật sao?"

Giang Oản Oản cười gật đầu: "Đại Ngưu ca, là thật, hơn nữa chúng ta còn thu mua lâu dài!"

Đại Ngưu hưng phấn, vui mừng, cười hết cả mặt nói: "Tốt tốt tốt! Ta đảm bảo sẽ làm tốt cho hai người! Yên tâm đi!"

"À! Đúng rồi, Đại Ngưu ca, huynh làm xong có thể giúp chúng ta luộc qua nước sôi được không?"

Giang Oản Oản mới nhớ ra, ống tre và tăm tre đều phải khử trùng mới dùng được!

Đại Ngưu lập tức đồng ý: "Chuyện này có gì không được, ta làm xong sẽ bảo nương của Cẩu Đản luộc kỹ cho hai người!"

Mấy người hẹn xong thời gian lấy hàng, Tần Tĩnh Trì mới dẫn Giang Oản Oản cáo từ: "Đại Ngưu ca, vậy chúng ta về trước đây! Huynh làm việc đi!"

Đại Ngưu cười ngây ngô đáp: "Được! Vậy hai người về đi! Ta sẽ tranh thủ làm!"

Vài ngày sau, Tần Tĩnh Trì đến huyện thành lấy nồi và d.a.o đã đặt làm về.

Giang Oản Oản xem qua, rất hài lòng!

Đại Ngưu cũng đã đưa 200 ống tre và mấy trăm que tăm đã làm xong, đều đã được luộc qua nước sôi trước, rất vệ sinh và sạch sẽ.

Hai ngày nay Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn lại lên núi đào khoai tây, trong nhà hiện giờ đã có hơn một vạn cân.

Giang Oản Oản thấy dụng cụ đã làm xong, nàng cũng không định trì hoãn thêm nữa, dự định hôm nay sẽ chuẩn bị trước tất cả nguyên liệu cần dùng, thừa dịp ngày mai huyện có chợ phiên, lượng người qua lại tương đối lớn, trực tiếp bắt đầu bày bán.

"Tĩnh Trì, ngươi giúp ta gọt khoai tây đi, hôm nay chúng ta chuẩn bị cho xong, ngày mai đi huyện thành nhé!"

"Được!"

Hai người nhân lúc trời còn sớm, liền tranh thủ bắt tay vào làm, một người gọt vỏ, một người cắt, ngay cả Đoàn Đoàn cũng không chịu thua kém giúp nương rửa khoai tây.

Cả nhà bận rộn một canh giờ, làm được một thùng lớn khoai tây ngâm nước, ước chừng có thể được bảy tám mươi cân.

Tuy rất mệt nhưng cả nhà đều rất vui vẻ, tràn đầy quyết tâm cho ngày mai!

Làm xong khoai tây, Giang Oản Oản lại trộn mấy cân bột ớt ngũ vị hương, hẳn là đủ dùng một thời gian dài. Hành lá và rau mùi Giang Oản Oản định sáng mai sẽ rửa rồi cắt, nếu làm tối nay, ngày mai có thể sẽ héo úa.

Làm xong mọi thứ, ba người ngồi nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi nghe thấy bụng của bánh bao nhỏ kêu ục ục, Giang Oản Oản mới chợt nhận ra, bọn họ đều chưa ăn cơm!

"Đoàn Đoàn, con và cha nghỉ ngơi thêm một lát, nương đi nấu cơm cho hai người ăn."

Tần Tĩnh Trì nắm lấy tay nàng: "Ta giúp nàng! Nàng cũng mệt rồi!"

Giang Oản Oản nhìn hắn, gật đầu. Trong lòng nàng mềm mại, chua xót, hóa ra đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao?

Nàng lại lén nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Tĩnh Trì, khẽ nói một câu: "Thật tốt!"

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nhìn nàng: "Hả? Sao vậy?"

Giang Oản Oản vội vàng lắc đầu: "Không có gì, ta nói là không biết ăn gì."

Lúc này, Đoàn Đoàn đi tới ôm lấy chân nàng: "Nương ơi! Chúng ta có thể ăn mì có trứng không?"

Nhìn thấy nương cúi đầu nhìn mình, cậu bé có chút xấu hổ che mặt, giải thích: "Đoàn Đoàn chỉ là cảm thấy mì đó rất ngon!"

Giang Oản Oản ôm cậu bé hôn một cái: "Được! Bảo bối của chúng ta muốn ăn gì thì ăn nấy!"

Một khắc sau, ba bát mì trứng thơm phức được bày lên bàn ăn.

Đoàn Đoàn vội vàng kéo bát nhỏ của mình về phía trước, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ!

"Nương ơi, trứng ngon quá!"

Trứng luộc lòng đào ngấm đầy nước sốt, cắn một miếng nước sốt đậm đà, ngon đến mức hận không thể nuốt cả lưỡi!

Tần Tĩnh Trì không muốn giống nhóc con ăn từng miếng nhỏ, hắn hai miếng là hết một quả trứng, ăn rất sảng khoái!

Giang Oản Oản nhìn hai phụ tử ăn vui vẻ, trong lòng cũng đặc biệt vui mừng! Không có gì khiến người ta vui hơn việc người khác công nhận tài nấu nướng của mình! Huống chi bọn họ còn là... Người mà mình yêu.

Ngày hôm sau Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dậy sớm, nàng rửa sạch hành lá và rau mùi rồi cắt nhỏ. Nghĩ đến việc có người nhất định không thích ăn hành lá và rau mùi, nàng đã không trộn chung vào nhau, đến lúc đó không ăn loại nào thì không cho vào là được, cũng tiện.

Một bát lớn hành lá và một bát lớn rau mùi là đủ cho bảy tám mươi cân khoai tây!

Chuẩn bị xong xuôi, Tần Tĩnh Trì liền bê những thứ cần dùng lên xe đẩy. Giang Oản Oản vào bếp hấp sơ qua mấy cái bánh bao.

Làm xong nàng liền đi gọi Đoàn Đoàn dậy.

Vốn định đưa tiểu tử đến nhà gia gia nãi nãi nhưng cậu bé không chịu, nhất định muốn đi theo hai người đến huyện.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lại đặc biệt cưng chiều nó, sao nỡ từ chối, đành phải đồng ý.

"Đoàn Đoàn, dậy đi! Còn không dậy, cha và nương đi mất đấy, chỉ còn mình con ở nhà thôi!"

Đoàn Đoàn nhíu chặt mày, mím môi, kéo chăn trùm kín đầu. Thân thể còn co rúm lại.

Giang Oản Oản nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu bé, che miệng cười, những lúc khác vốn có thể để cậu bé ngủ thêm một lát, nhưng hôm nay thời gian khá gấp nên cũng chỉ đành gọi con heo lười nhỏ này dậy.

Nàng đưa tay vào trong chăn, ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé: "Đoàn Đoàn, mau tỉnh lại đi, chúng ta phải xuất phát rồi!"

Tần Tĩnh Trì đi vào nhìn tiểu tử vẫn còn đang nũng nịu trong lòng nương, đưa tay đón lấy cậu bé vào lòng mình, vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của cậu bé: "Heo lười nhỏ, mau dậy đi!"

Đoàn Đoàn bị cha vỗ mông, mới chậm rãi mở đôi mắt mơ màng, nhìn Tần Tĩnh Trì, mềm mại gọi một tiếng: "Cha."

Sau đó liền ngây ngốc để mặc cha bế đi rửa mặt. Đợi đến khi ngồi vào bàn, bị nương nhét vào miệng một cái bánh bao, cậu bé mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Giang Oản Oản thấy cậu bé tỉnh táo, liền trêu chọc: "Không biết là bảo bối nhà ai, hôm qua hùng hồn nói muốn dậy sớm hơn chúng ta, kết quả hôm nay còn phải cha và nương thay phiên nhau gọi mới chịu dậy."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 23: Chương 23



Tần Tĩnh Trì nhìn bánh bao nhỏ, lấy tay che miệng cười trộm.

Đoàn Đoàn mờ mịt nhìn hai người, mới ý thức được cha và nương đang trêu chọc mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thấy hai người vẫn còn cười, cậu bé xấu hổ vô cùng: "Cha! Nương!"

Giang Oản Oản đưa cho cậu bé một cái bánh bao nhỏ, ngừng cười, dỗ dành cậu bé: "Được rồi được rồi, không cười con nữa, mau ăn đi, chúng ta còn phải đi huyện sớm! Hôm nay là ngày trọng đại! Đến lúc đó Đoàn Đoàn giúp chúng ta mời chào khách được không?"

"Nương ơi, mời chào là gì?"

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, nói: "Ừm... Chính là gọi người, ví dụ như "Đi qua đi lại đừng bỏ lỡ, khoai tây lang nha cay giòn ngon tuyệt vời, mua một phần đi!" Gọi như vậy là được."

Đoàn Đoàn nghe xong cảm thấy rất đơn giản, nghĩ đến nhiệm vụ của mình, lập tức hăng hái vô cùng!

"Vậy cha nương mau ăn đi! Bây giờ Đoàn Đoàn muốn thử luôn!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đồng thời xoa đầu cậu bé, nhìn nhau cười.

Ăn sáng xong, bên ngoài trời tờ mờ sáng, trên trời còn vài ngôi sao, đường chân trời dâng lên ánh sáng mờ nhạt, theo thời gian từng phút từng giây trôi qua, dần dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường chiếu sáng bầu trời.

Đợi đến khi ba người đẩy xe đẩy đi đến huyện, trời đã sáng rõ.

Tần Tĩnh Trì dẫn Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đi dạo trên phố, dừng lại trước một quầy bán bánh bao.

Tần Tĩnh Trì thấy vị trí này không tồi, liền đi nộp tiền thuê chỗ bán hàng mười ngày.

Quay lại liền dỡ những thứ lặt vặt trên xe xuống, nhóm lò than, bắc chảo dầu lên, đổ vào chảo gần nửa bình dầu.

Người bán hàng bên cạnh thấy bọn họ đổ nhiều dầu như vậy, trợn mắt nhìn bọn họ, như thể đang nhìn hai kẻ ngốc!

"Hai người làm gì vậy? Sao lại cần nhiều dầu như vậy?"

"Đại nương, chúng ta muốn làm món gọi là khoai tây nanh sói, đợi ta làm xong, bà có thể nếm thử!"

Người bán hàng kia vội vàng lắc đầu, cho nhiều dầu như vậy, phải bán đắt lắm!

"Không... Không cần đâu!"

Giang Oản Oản thấy bộ dạng sợ bị lừa của bà ta liền ngừng lời, bắt đầu chiên khoai tây.

Vì vẫn chưa có ai mua nên Giang Oản Oản định chiên thử một ít và đưa cho những người đi qua ăn thử, bởi vì khoai tây được cắt thành từng miếng nhỏ nên sẽ không lãng phí quá nhiều.

Đổ khoai tây vào nồi, chỉ sau vài phút đã được chiên giòn, Giang Oản Oản lập tức vớt khoai tây vào một cái chậu gỗ, sau đó cho ngũ vị hương, ớt, hành, rau thơm, xì dầu và giấm vào trong chiếc chậu gỗ này.

Sau đó đậy một cái nắp lên và lắc một lúc, vừa mở nắp ra, qua làn sương mù trắng xóa, có thể nhìn thấy màu đỏ đất nhạt của món khoai tây nanh sói, đồng thời còn kèm theo một mùi thơm cay nồng!

Những người đi ngang qua sạp hàng của họ ngửi được mùi thơm này cũng vô thức dừng lại và đi đến trước sạp hàng.

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng lấy tăm xiên một miếng rồi cho vào trong miệng, sau đó nàng nói: “Đây là món khoai tây nanh sói mới ra lò, vị tê cay giòn rụm, chỉ năm văn tiền một phần, có thể ăn thử trước khi mua!”

Giang Oản Oản biết hầu hết bánh bao nhân thịt trong huyện chỉ có ba văn tiền một cái, mặc dù khoai tây nhà nàng không được tính là đồ ăn mặn, nhưng trong quá trình làm không chỉ tốn rất nhiều dầu mà còn phải dùng đến rất nhiều hương liệu và gia vị, điều quan trọng hơn là món này rất ngon!

Vì vậy nếu bán giá năm văn tiền thì vẫn rất đáng đồng tiền bát gạo.

Một đống người đi đến trước quầy hàng nhưng đều không nếm thử, chỉ có một nữ nhân dẫn theo con hỏi: “Món khoai tây nanh sói này của các ngươi là món gì vậy?”

Giang Oản Oản vừa cười vừa nói: “Đây là món mà chúng ta mới phát hiện ra.”

Mọi người nghe thấy nàng nói vậy thì không khỏi nghi ngờ.

“Thứ ngươi mới phát hiện ra mà dám bày sạp bán hàng sao?”

“Nếu có độc thì sao giờ?”

“Đúng thế!”

“Hơn nữa cũng không phải là đồ ăn mặn, thế mà còn bán đắt như vậy!”

“Vừa rồi thấy nàng bỏ rất nhiều thứ linh tinh vào đó, cũng không biết đó là cái gì!”

Nhưng vẫn có một vài người cảm thấy kích động.

“Nhưng ngửi mùi rất thơm đó!”

“Đúng rồi, nhìn trông thấy rất thèm!”

“Ta cũng hơi muốn ăn!”

Giang Oản Oản thấy mọi người nhao nhao nói chuyện, nàng nhíu mày: “Được rồi! Mọi người yên lặng đi ạ, các ngươi không cần lo lắng chuyện có độc không bởi vì ngày nào nhà ta cũng ăn thứ này, vừa rồi các ngươi cũng thấy ta ăn mà!”

“Hơn nữa con trai nhà ta cũng rất thích ăn.” Nói xong, nàng xiên một miếng đưa cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn nhai vài cái rồi nuốt xuống, sau đó cậu bé mềm mại nói: “Thúc thúc thẩm thẩm, gia gia nãi nãi, món khoai tây này nhà con ăn ngon lắm đó! Ngày nào Đoàn Đoàn cũng ăn hết!”

Nữ nhân có con kia thấy Đoàn Đoàn đáng yêu, lại nhìn nữ nhi đang cầm tay mình trông rất thèm ăn, vì vậy hình như đã hạ quyết tâm nói: “Vậy để ta nếm thử trước, nếu ngon thì ta mới mua, được không?”

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh hớn hở: “Được ạ, thẩm thẩm mau nếm thử đi ạ!”

Nữ nhân thấy Đoàn Đoàn đáng yêu như vậy thì cũng nở nụ cười. Nàng ấy

cầm một cái tăm xiên một miếng rồi cho vào trong miệng, nàng ấy nhai chậm vài lần rồi nuốt xuống, đôi mắt trở nên sáng bừng, sau đó lại xiên thêm một miếng.

Thấy nàng ấy đang ăn năm sáu miếng, hơn nữa còn càng ăn càng nhanh, Giang Oản Oản mỉm cười rồi nói: “Ngươi cảm thấy thế nào? Ăn ngon không ạ?”

Lúc này nữ nhân mới áy náy đặt cái tăm xuống, thật sự quá ngon khiến nàng ấy không nhịn được mà muốn ăn thêm, lại quay đầu thấy nữ nhi đang mong chờ nhìn chằm chằm nàng ấy.

Mặt nữ nhân đỏ bừng: “Cho... Cho ta một phần... Không.. Hai phần đi! Nào, cho hai phần!”

Thấy người khác vừa nếm thử đã mua luôn, những người ở xung quanh lập tức như ong vỡ tổ mà cầm tăm lên ăn thử.

Có lẽ là do cảm thấy quá ngon nên bọn họ ăn rất nhanh, chỉ thoáng chốc mà khoai tây trong chậu đã ít đi hơn phân nửa.

Tần Tĩnh Trì nhíu mày, hắn tiến lên ngăn cản: “Nếu các ngươi cảm thấy ngon thì hãy bỏ tiền ra mua, ở đây chỉ có mỗi một phần ăn thử, nếu các ngươi ăn hết thì những người khác ăn thử thế nào?”

Mọi người nghe thấy Tần Tĩnh Trì nói vậy, rồi lại nhìn trong chậu không còn quá nhiều khoai tây nanh sói, lúc này mới hậm hực dừng ăn lại.

Nhưng vẫn có một vài mụ già bày trò vô liêm sỉ vẫn tiếp tục ăn, mấy mụ ta còn nói năng hùng hồn như thể rất có lý lẽ: “Đây không phải là phần ăn thử của các ngươi sao? Tại sao lại không cho người khác ăn chứ!”

Giang Oản Oản tức giận bưng chậu gỗ đặt vào trong quầy hàng, nàng nói: “Giờ ăn thử đã kết thúc! Vừa rồi các ngươi đã nếm thử, cũng biết được mùi vị của nó thế nào, muốn ăn thì mua một phần năm văn tiền, một phần sẽ bằng ống tre này.” Giang Oản Oản vừa lấy ống tre vừa ra hiệu.

“Món này của ngươi đắt quá rồi đấy! Bánh bao thịt chỉ có ba văn một cái, mà cái này của ngươi lại không phải là thịt, sao lại bán đắt như vậy được chứ?”

Giang Oản Oản chậm rãi giải thích: “Vừa rồi các ngươi cũng thấy rồi đó, lúc chiên ta đã cho rất nhiều dầu, hơn nữa các loại hương liệu và gia vị ta cho vào cũng rất đắt, thật ra ta lời không được bao nhiêu tiền đâu!”

Mọi người nghĩ tới số dầu vừa được đồ vào nồi thì cũng tin tưởng lời nàng nói.

Một người có vẻ ngoài thư sinh đứng trong đám người nói: "Mặc kệ đi, dù sao món này ngon hơn tất cả những món ta từng ăn!” Người này là học sinh của Thường Hoa học viện, tên là Vương Lâm Chi, vốn dĩ hôm nay cậu ấy chỉ định ra ngoài mua một vài cái bánh bao hấp hoặc thứ gì đó để ăn, đồ ăn trong học viện của bọn họ thật sự không ngon lắm, cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ăn một món ngon như vậy.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 24: Chương 24



Sau đó nói với Giang Oản Oản: “Lão bản, ngươi cho ta năm phần, cho nhiều ớt, ta mua về chia cho mấy bạn học cùng ăn!”

Giang Oản Oản cười đáp: “Được! Ta sẽ làm cho ngươi ngay!”

Chỉ một lúc sau, năm phần khoai tây nanh sói đã được đưa đến tay Vương Lâm Chi, cậu ấy trả tiền rồi vui vẻ cầm khoai tây bước ra khỏi đám người.

Những người vây xem cũng vội vàng bảo Giang Oản Oản làm cho bọn họ.

“Ta mua một phần!”

“Ta lấy năm phần!”

“Ta mua ba phần, cho thêm loại rau màu xanh kia!”

Giang Oản Oản nghe thấy vậy, nàng dở khóc dở cười chỉ vào hành lá và rau thơm rồi giải thích: “Cái này là hành lá cắt nhỏ, còn cái này gọi là rau thơm!”

Chỉ chốc lát sau, số khoai tây đã được bán hơn phân nửa, mới đầu nàng còn tưởng sẽ không bán được!

Vừa mới có hai người mua xong, Giang Oản Oản định ngồi nghỉ ngơi một lát, kết quả lại thấy ở cuối đường có một đám người đang đi tới, sắc mặt Giang Oản Oản lập tức trở nên tái nhợt: “Tĩnh Trì! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đừng nói mấy người kia là kiểu ác bá đi thu phí bảo vệ đấy nhé?”

Tần Tĩnh Trì nhíu mày, hắn lắc đầu đáp lại: “Huyện này của chúng ta được quản lý rất tốt, có lẽ sẽ không có ác bá đâu!”

Đoàn Đoàn cũng sợ hãi trốn sau lưng Tần Tĩnh Trì, cậu bé không biết có nên bật khóc hay không.

Thấy đám người kia tới gần, Đoàn Đoàn mới bật cười rồi đi tới trước mặt cha nó: “Nương ơi nương! Đó là thư sinh ca ca mới vừa mua khoai tây nhà chúng ta!”

Vương Lâm Chi cầm năm phần khoai tây nanh sói về, nhưng cậu ấy lại không ngờ được trong chốc lát, mấy người bạn học chia nhau đống khoai tây kia, nào còn phần của cậu ấy nữa!

Nhiều người như thế, hơn nữa còn đều là người có khẩu vị rất nặng, bình thường ở nhà thường xuyên ăn ớt trái, món khoai tây nanh sói này vừa thơm vừa cay, trùng hợp lại rất vừa ý bọn họ!

Chỉ có năm phần khoai tây nanh sói nào đủ để bọn họ ăn, mỗi người chỉ ăn được một hai miếng là đã hết khiến bọn họ cảm thấy rất thèm ăn!

Giang Oản Oản nhìn những người thư sinh này, trong lòng nàng cảm thấy rất vui vẻ, nếu bọn họ thích ăn thì có lẽ sau này sẽ trở thành nguồn khách hàng cố định đó!

“Lão bản! Mỗi người lấy hai phần khoai tây nanh sói, ở đây chúng ta có tổng cộng... Mười hai người!” Vẫn còn cách sạp hàng một đoạn đường mà Vương Lâm Chi đã hét to.

Giang Oản Oản cũng nhiệt tình đáp lại mấy người thư sinh này: “Được! Để ta làm! Các ngươi chờ ta một lát nhé!”

Tần Tĩnh Trì cho khoai tây vào chảo dầu, còn Giang Oản Oản thì hỏi đám người kia: “Các ngươi ăn cả ớt và rau thơm đúng không?”

Đám người suy nghĩ một lát, sau đó đồng loạt trăm miệng một lời đáp lại: “Cho nhiều cay hơn! Những cái khác thì tùy!”

Giang Oản Oản mỉm cười: “Được!”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ngồi trên cái ghế nhỏ, đôi mắt to tròn của cậu bé nhìn chằm chằm mấy người thư sinh này, Vương Lâm Chi thấy cậu bé đáng yêu, vì vậy đã nói với Giang Oản Oản: “Lão bản, đây là con trai nhà ngươi hả? Trông dễ thương thật đó!”

Đoàn Đoàn thấy thư sinh ca ca khen cậu bé dễ thương, gương mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đỏ bừng, nhưng cậu bé vẫn lễ phép nói: “Ca ca, đệ tên là Đoàn Đoàn! Ca ca có thể gọi đệ là Đoàn Đoàn ạ!”

Giang Oản Oản buồn cười kéo tay Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn phải gọi là thúc thúc, bọn họ đều lớn hơn tiểu thúc thúc của con đó!”

Bánh bao nhỏ hiểu chuyện gật đầu: “Vâng ạ!”

Vương Lâm Chi thấy cậu bé đáng yêu, cậu ấy bế cậu bé lên cao: “Mẫu thân con nói đúng, con phải gọi bọn ta là thúc thúc!”

“Thúc thúc!” Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì gọi rất ngọt ngào.

Một đám người ôm tới ôm lui Đoàn Đoàn, tất cả đều rất thích cậu bé!

Đoàn Đoàn cười khúc khích trong vòng tay của các thúc thúc, trông cậu bé cực kỳ vui vẻ.

Sau khi khoai tây được chiên xong, mọi người mới thả Đoàn Đoàn xuống và định đi trả tiền.

Giang Oản Oản sắp xếp gọn gàng cho bọn họ, nàng nói: “Các ngươi có nhiều người tới mua hàng nhà ta, vậy ta sẽ giảm giá cho mỗi người các ngươi hai văn tiền! Sau này mọi người có thể dẫn theo bạn học đi cùng, như thế tất cả mọi người đều sẽ được giảm giá!”

Đã là thư sinh đi học ở học viện trong huyện thì điều kiện gia đình chắc chắn sẽ khá tốt, thật ra một hai văn tiền này đối với bọn họ mà nói chẳng là gì, nhưng thấy lão bản cố ý giảm giá cho họ thì vẫn cảm thấy rất vui vẻ! Vì vậy trong lòng thầm quyết định sau này sẽ thường xuyên tới đây ăn!

Vương Lâm Chi là người hoạt bát năng nổ, khi nghe thấy Giang Oản Oản nói vậy, cậu ấy vừa cười vừa nói: “Vậy thì tốt rồi! Sau này chắc chắn ta sẽ lôi kéo thật nhiều người tới mua hàng nhà các ngươi!”

Mọi người nhận lấy phần khoai tây của mình, khi ngửi được mùi hương cay nồng này thì đều nóng lòng muốn bắt đầu ăn ngay.

Khoai tây vừa mới được ra lò nên còn nóng hổi, vì vậy khi ăn đã lập tức cảm nhận được vị cay giòn, vị cay nồng trong miệng càng rõ ràng hơn.

Vừa rồi mấy phần do Vương Lâm Chi mang về đã bị nguội khi đi đường mà vẫn rất ngon, nhưng mùi vị của những phần khoai tây vừa ra lò này lại càng đậm đà và ngon hơn nhiều!

Mọi người ăn cho đã nghiền, thậm chí còn có mấy người trong số đó muốn mua thêm vài phần, nhưng bọn họ vừa mới ăn cơm ở trong nhà ăn của học viện, lại còn ăn thêm hai phần khoai tây, bây giờ chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng!

Nhưng lại không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa, vì vậy đành mang về cho những người khác cùng ăn!

Thấy các thúc thúc sắp rời đi, Đoàn Đoàn mất mát hỏi Vương Lâm Chi: “Thúc thúc, ngày mai thúc có đến không ạ?”

Vương Lâm Chi xoa đầu cậu bé: “Đến chứ! Sau này thúc thúc sẽ đến thường xuyên, như vậy sẽ có thể chơi với Đoàn Đoàn của chúng ta!”

Đoàn Đoàn nghe thấy cậu ấy nói vậy, gương mặt nhỏ đang nhăn nhó lập tức vui vẻ cười: “Vâng ạ! Vậy Đoàn Đoàn chờ thúc thúc tới!”

Một đám người ôm bụng ung dung đi về phía trường học.

Mấy phần khoai tây còn lại được mang về trường, vừa về đã bị mấy bạn học cùng lớp mới đến trường đánh cướp sạch sẽ.

Các học trò vừa từ nhà đến học viện đều là con nhà giàu ở trên trấn, bọn họ cảm thấy đồ ăn của trường học rất không ngon, vì vậy ngày nào cũng về nhà để ăn cơm.

Vốn dĩ vừa mới ăn no ở nhà, kết quả vừa được ăn những miếng khoai tây giòn rụm thơm nồng này, ai cũng muốn đi mua thêm vài phần để ăn, nhưng đã tới thời gian vào lớp, vì vậy họ chỉ đành thầm hạ quyết tâm sau khi tan học sẽ đi mua thêm vài phần.

Nhưng cuối cùng cũng chờ đến thời gian tan học, một đám người vui vẻ đi tới quầy hàng lúc trước của Giang Oản Oản, nhưng nào còn bóng dáng của họ ở đó nữa...

Vốn dĩ buổi trưa trước khi nhóm thư sinh tới, thùng khoai tây cũng chỉ còn lại gần một nửa, sau khi bọn họ mỗi người mua hai phần mang về, một thùng khoai tây lớn gần như đã nhìn thấy đáy, sau đó lại có vài vị khách tới mua, đương nhiên đã nhanh chóng bán hết sạch.

Vì vậy họ vui vẻ đóng cửa hàng, Giang Oản Oản dẫn hai cha con đi tới tiệm vải.

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn không có mấy bộ quần áo, hơn nữa toàn là những bộ được vá lại, rất rách rưới! Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, vì vậy nên may cho họ thêm hai bộ quần áo dày, còn phải mua một cái chăn thật dày nữa!

Giang Oản Oản chọn đi chọn lại, cuối cùng nàng chọn được một cuộn vải bố màu xanh da trời và một cuộn màu xanh đậm, mặc dù vải bố đắt hơn vải thô một chút nhưng nàng thật sự không mua nổi các loại gấm vóc, một cuộn tốn mất hai lượng bạc đó! Không những vải bố thoải mái hơn vải thô mà lại chỉ cần bốn trăm văn tiền một cuộn.

Chọn vải xong, Giang Oản Oản lại đi mua bông để may quần áo, còn phải mua năm cân bông để làm chăn bông nữa, những thứ này đã tốn hết của nàng một lượng bạc! Đây đã là mức giá nàng tốn mất nửa ngày để mặc cả được!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 25: Chương 25



Tần Tĩnh Trì đặt vải và bông lên trên xe đẩy rồi bế Đoàn Đoàn ngồi lên, sau đó đôi phu thê mới chậm rãi đi về nhà.

Về đến nhà, ba người cảm thấy rất đói, trưa nay bọn họ chỉ mua một cái bánh và ăn một ít khoai tây, vì vậy đã đói bụng lâu rồi.

Giang Oản Oản nhanh chóng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp nấu cơm, còn Tần Tĩnh Trì cũng không chịu ngồi yên, hắn đi vào trong phòng làm gỗ và bắt đầu nghiên cứu cách làm bàn trà của mình.

Mặc dù hôm nay Đoàn Đoàn không hoàn thành nhiệm vụ thu hút khách hàng, nhưng thằng bé thân làm linh vật chơi bời suốt một ngày nên cũng đã cảm thấy rất mệt mỏi, vừa về đến nhà, rửa mặt xong, cậu bé được nương bế lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Giang Oản Oản hấp lại số cơm gạo lứt tối hôm qua vẫn còn thừa, sau đó nàng lấy một miếng thịt khô ở trong không gian ra, rửa sạch cắt miếng, rồi lại nạo khoai tây để làm khoai tây sợi.

Tiếp theo thái chút hành gừng tỏi, ớt xanh và một ít mầm tỏi.

Khi cơm trên bếp được hấp nóng, nàng bắt đầu xào thịt khô, cho thịt khô vào xào chín, bỏ ra, cho hành gừng tỏi, ớt xanh và mầm tỏi non vào đảo thơm, thêm một chút muối cho vừa ăn, sau đó mới tiếp tục cho thịt khô vào xào cùng rồi bày ra đĩa.

Cuối cùng làm thêm một đĩa khoai tây sợi xào ớt xanh là xong.

Sau khi đặt hết các món lên bàn, Giang Oản Oản đi tới phòng làm gỗ gọi Tần Tĩnh Trì ra ăn cơm, gọi Tần Tĩnh Trì xong thì nàng mới đi đánh thức bánh bao nhỏ đang nằm ngủ trên giường dậy.

Đoàn Đoàn mơ màng để mặc nương mặc quần áo, đi giày cho cậu bé, sau khi cậu bé được đặt ngồi lên ghế trước bàn ăn và ngửi được mùi thơm của thức ăn thì mới dần tỉnh táo lại, sau đó lập tức khôi phục dáng vẻ của chú mèo ham ăn.

Tần Tĩnh Trì rửa tay xong đi vào, hắn ngửi mùi đồ ăn rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn như gió cuốn.

Khi một nhà ba người ăn no nê thì cũng là lúc mặt trời sắp xuống núi.

“Có lẽ lượng khoai tây ngày mai chúng ta bán được sẽ chẳng kém hôm nay là bao! Mặc dù việc buôn bán hôm nay rất tốt, vẫn còn sớm mà đã hết hàng nhưng hôm nay là ngày họp chợ nên có rất nhiều người, ngày mai sẽ không được nhiều như vậy, hôm nay mọi người đã được nếm thử hết rồi, có thể sẽ có rất nhiều khách quen quay lại, việc buôn bán chắc cũng không kém đi.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Ta nghe nàng!”

Vì vậy hai người vẫn cắt một thùng khoai tây như ngày hôm qua đã chuẩn bị.

Khi mọi việc xong xuôi thì sắc trời cũng đã tối sầm.

Thắp đèn lên, một nhà ba người ngồi trên giường bắt đầu đếm số tiền hôm nay kiếm được.

Hai cuộn vải tốn hết tám trăm văn tiền, bông một lượng bạc, Giang Oản Oản thở dài, nàng đã sắp tiêu hết hai lượng bạc rồi!

Bây giờ trong tay còn một lượng hai trăm văn tiền, sáng nay nàng mang theo một lượng bạc của lần bán bàn ghế trước, vì vậy phải trừ đi một lượng bạc, cộng thêm số tiền hôm nay mới bỏ ra, vậy hôm nay nàng lãi được gần hai lượng bạc.

Mặc dù khoai tây không tốn nhiều tiền nhưng gia vị đã tốn gần một trăm văn tiền, dầu ăn cũng tốn mất năm mươi văn, vì vậy ngày hôm nay nàng kiếm được khoảng một lượng tám trăm năm mươi văn tiền.

Tính tới đây, Tần Tĩnh Trì ngẩn người, hắn hoàn toàn không ngờ việc này lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy! Số bàn ghế lần trước hắn phải mất tận hai mươi ngày mới làm xong, cuối cùng khi bán đi cũng chỉ được hơn một lượng bạc một chút.

Giang Oản Oản thấy vẻ kinh ngạc của hắn, nàng cười giải thích: “Mặc dù chúng ta bán không đắt lắm nhưng cũng chỉ có một phần, hơn nữa số lượng bán ra được rất nhiều, cuối cùng cộng lại đương nhiên sẽ tăng lên!”

Tần Tĩnh Trì nhìn nụ cười xinh đẹp đầy tự tin của Giang Oản Oản, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, Giang Oản Oản thấy hắn ngơ ngác nhìn mình thì cảm thấy rất xấu hổ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đầu của hai người càng ngày càng gần lại, khi sắp chạm vào nhau, bên tai lại vang lên giọng nói mềm mại của Đoàn Đoàn: “Cha nương! Vậy sau này chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền đúng không ạ?”

Mặc dù Đoàn Đoàn còn nhỏ nhưng cậu bé cũng đã biết được ít nhiều về khái niệm tiền bạc.

Cậu bé biết năm ngoái gia gia nãi nãi bán bé heo trong nhà chỉ được hơn hai lượng bạc, hôm nay thấy cha và nương cậu bé nói bán lời được khoảng hai lượng bạc khiến đôi mắt to tròn của cậu bé mở to, vậy chẳng phải họ đi bán khoai tây thơm thơm kia một ngày thì sẽ có thể mua được một bé heo sao!

Nghĩ như vậy cậu bé vui vẻ hỏi cha nương mà lại hoàn toàn không biết bây giờ mình ở trong mắt cha nương chính là một cái bóng đèn nhỏ cực kỳ sáng!

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bị cắt ngang, hai người xấu hổ vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Sau đó lại nghe thấy bánh bao nhỏ nhà mình đang lẩm bẩm: “Vậy sau này chúng ta sẽ có thể mua rất nhiều heo con, gà con và vịt con!”

“Còn có thể mua được bánh ngọt nữa!” Năm ngoái trước Tết Nguyên Đán, Tần Tĩnh Nghiễn được nghỉ, cậu trở về đã mang cho cậu bé một miếng bánh nhỏ, từ đó chú mèo tham ăn này vẫn nhớ cho tới tận bây giờ!

Một lát sau cậu bé nói tiếp: “Bé heo, gà con và vịt con lớn lên chắc chắn sẽ rất ngon! Năm ngoái nãi nãi làm gà cho con ăn rất ngon! Cả thịt nương làm cũng ngon!”

Nghe thấy lời nói trẻ con của cậu bé, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản dở khóc dở cười liếc nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng!

Con mèo nhỏ ham ăn này! Cứ tưởng rằng cậu bé cảm thấy gà vịt rất đáng yêu nên muốn nuôi, nàng còn lo có lẽ cậu bé sẽ khóc nếu nuôi lớn để làm thịt, kết quả ai ngờ người ta muốn ăn nên mới muốn nuôi!

Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng cười của cha nương, cậu bé nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hai người họ: “Cha nương, sao hai người lại cười vậy ạ? Đoàn Đoàn nói không đúng sao?”

Tần Tĩnh Trì x** n*n gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cậu bé, hắn vừa cười vừa nói: “Đoàn Đoàn nói rất đúng!”

Đoàn Đoàn nhăn mặt như một ông cụ non, cậu bé nhào vào lòng Giang Oản Oản và chỉ để lại một cái m.ô.n.g nhỏ cho Tần Tĩnh Trì, sau đó buồn rầu nói: “Nương ơi… Cha đáng ghét quá! Cha véo mặt con đau quá!”

Giang Oản Oản ôm cậu bé, nàng cười mắng Tần Tĩnh Trì: “Ngươi đừng véo mặt con! Làm Đoàn Đoàn của chúng ta đau rồi kìa!”

“Bảo bối, chúng ta không chấp nhặt với cha con nữa, cha thật đáng ghét mà!”

Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng lấp lánh, cậu bé hỏi: “Nương, nương cũng cảm thấy như vậy ạ? Cha quá đáng ghét đúng không ạ?”

“Đúng vậy, cha rất đáng ghét! Hôm nay chúng ta mặc kệ cha, được không hả?”

Đoàn Đoàn cau mày, cậu bé suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Không được! Mặc dù cha rất đáng ghét, nhưng... Nhưng cha tốt lắm đó ạ! Chúng ta... Chúng ta vẫn nên tha thứ cho cha đi ạ!”

Trước kia khi nương không quan tâm cậu bé, cha sẽ dẫn cậu bé đi ra ngoài chơi, sẽ cho cậu bé ngồi lên vai cha! Thậm chí còn lén lút cho cậu bé kẹo nữa! Cha rất tốt!

Nhưng... Nhưng cậu bé không dám nói cho nương biết, nếu không nương sẽ rất tức giận.

Giang Oản Oản nghe thấy thằng nhóc nói vậy, nàng nhìn Tần Tĩnh Trì rồi ra hiệu cho hắn bế Đoàn Đoàn.

Nghe thấy giọng điệu trẻ con của Đoàn Đoàn, trong lòng Tần Tĩnh Trì có đủ loại cảm xúc, hắn không khỏi nhớ tới khi thằng nhóc này vừa mới ra đời.

Khi đó Giang Oản Oản không có sữa, hơn nữa nàng còn hoàn toàn không quan tâm tới cậu bé, thằng nhóc đói đến mức khóc òa lên, đáng thương như một con mèo con vậy, lúc đó hắn chỉ đành gửi Đoàn Đoàn cho cha nương, nuôi lớn cậu bé bằng cháo gạo.

Khi đó hắn vẫn còn theo học sư phụ của hắn, ngày nào cũng làm rất nhiều công việc bẩn thỉu mệt mỏi, nhưng lại không kiếm được bao nhiêu tiền.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 26: Chương 26



Thấy thằng bé càng ngày càng gầy đi, hắn mới quyết định tách ra làm việc một mình, sau đó làm việc cật lực cuối cùng cũng có được một chút bạc, có thể mua sữa dê cho thằng bé uống.

Dần dần, thằng bé lớn hơn một chút, khi cậu bé biết nói chuyện thì cũng là lúc hắn đón cậu bé về nuôi.

Nhưng rốt cuộc công việc của hắn quá bận rộn, chỉ khi đến buổi tối hoặc thỉnh thoảng được rảnh rỗi thì hắn mới có thể chơi với cậu bé một lúc.

Giang Oản Oản thì không quan tâm đến nó, mặc dù nàng không cố ý không cho cậu bé ăn cơm nhưng kiểu gì cũng sẽ quên mình đã có con trai, khi thằng bé ra ngoài chơi được một lúc rồi về thì đã không còn cơm ăn, mà cậu bé lại là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết khóc lóc.

Hàng xóm không nhìn nổi nên sẽ cho cậu bé một hai miếng ăn, hoặc là có thể đến nhà Cẩu Đản để cùng ăn cơm.

Cứ như vậy, cho dù thường xuyên bị đói bụng, Đoàn Đoàn thấp gầy cũng đã lớn hơn một chút nhưng cậu bé vẫn vô cùng hiểu chuyện, ở nhà tự giặt quần áo của mình, thỉnh thoảng cậu bé cũng sẽ giặt quần áo giúp Giang Oản Oản.

Không chỉ như vậy, tối nào cậu bé cũng ngồi xổm trước cửa nhà bọn họ để chờ Tần Tĩnh Trì, khi hắn vừa về đến nhà, cậu bé sẽ chạy tới ôm chân hắn rồi gọi “Cha!” rất ngọt ngào.

Sau đó cậu bé sẽ kéo tay hắn làm nũng: “Sao cha lại về muộn vậy ạ, An An chán quá! An An rất nhớ cha!”

Nghĩ tới đây, Tần Tĩnh Trì cảm thấy rất đau lòng, hắn ôm chặt thằng bé vào trong lòng, thơm lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi nói: “Bảo bối, trước kia là cha không tốt, để con ở nhà một mình, không thường xuyên chơi với con, còn để con đói bụng. Sau này cha sẽ thường xuyên mua bánh ngọt cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta, chơi với Đoàn Đoàn, được không?”

Đôi mắt của Đoàn Đoàn lập tức sáng lấp lánh, cậu bé hớn hở ra mặt nói: “Vâng ạ! Sau nay cha phải chơi cùng Đoàn Đoàn đó! Đại Ngưu thúc thúc hay dẫn Cẩu Đản ca ca lên huyện chơi đó ạ!”

Nói đến đây, thằng nhóc không khỏi phàn nàn: “Lúc trước cha không chỉ không dần Đoàn Đoàn ra ngoài chơi mà ngày nào cũng về lúc tối muộn! Đoàn Đoàn chờ đến lúc buồn ngủ vẫn không thấy cha về! Cha thối!”

Tần Tĩnh Trì an ủi xoa đầu cậu bé: “Sau này cha sẽ không như vậy nữa, sẽ không bỏ Đoàn Đoàn ở nhà một mình nữa!”

Dường như Đoàn Đoàn đã tha thứ cho hắn, cậu bé nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi ạ!”

Tần Tĩnh Trì gật đầu, sau đó hai cha con lập tức bắt đầu chơi trò đ.â.m râu, mặt của Tần Tĩnh Trì cọ vào mặt bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ cảm thấy ngứa nhưng cũng rất vui vẻ, cậu bé cười khanh khách không ngừng.

Giang Oản Oản nhìn bầu không khí ấm áp giữa hai người họ, nàng cảm thấy rất vui vẻ nhưng cũng có hơi đau lòng, nàng không được tham gia vào cuộc sống trước kia của họ, Tần Tĩnh Trì lại là người quan trọng nhất với Đoàn Đoàn, tình cảm giữa hai người họ không phải là thứ nàng có thể bồi dưỡng trong một sớm một chiều.

Nhưng nàng đã trở thành một thành viên trong căn nhà này, nàng tin dần dần mình cũng sẽ trở thành người quan trọng nhất với họ.

Nghĩ đến chuyện ngày mai phải dậy sớm hơn, nàng xoa đầu Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta phải dậy sớm để đi bán khoai tây đó!”

Sau đó nàng lại nhìn Tần Tĩnh Trì: “Ngươi cùng đừng đùa với Đoàn Đoàn nữa, ngày mai bận lắm đó.”

Tần Tĩnh Trì dịu dàng cười nói: “Được, đi ngủ thôi!”

Nói xong, hắn đặt Đoàn Đoàn vào trong chăn rồi thơm lên mặt cậu bé một cái: “Mau đi ngủ đi, ngày mai cha lại chơi với con!”

Đoàn Đoàn gật đầu, cậu bé cười nói: “Vâng ạ! Cha và nương cũng đi ngủ sớm đi ạ!”

Giang Oản Oản cúi người thơm cậu bé một cái: “Được, nương và cha cùng ngủ với con, chúng ta thi xem ai ngủ trước được không?”

Đoàn Đoàn lập tức nhắm mắt lại: “Được ạ! Chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ ngủ trước!”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nằm bên cạnh bán bao nhỏ, khi thấy mới được một lúc mà cậu bé đã ngủ khò khò, hai người không khỏi bật cười thành tiếng.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, cả hai đều vô thức nhìn sang chỗ khác. Một lúc sau, đột nhiên Tần Tĩnh Trì vươn tay nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn đang nằm ở giữa giường sang bên cạnh, sau đó hắn ôm Giang Oản Oản vào trong lòng.

Giang Oản Oản vừa kinh ngạc vừa xấu hổ: “Ngươi... Ngươi...”

Không để nàng kịp nói gì, Tần Tình Trì đã cúi đầu hôn nàng, Giang Oản Oản mở to mắt, nàng không dám cử động mà chỉ có thể để mặc cho Tần Tĩnh Trì giở thói ngang ngược trong miệng nàng.

Khi Giang Oản Oản cảm thấy mình không thể thở được nữa thì Tần Tĩnh Trì mới thả nàng ra, áp trán vào mũi nàng, hắn liên tục thở hổn hển như thể đang đè nén cái gì đó.

Cuối cùng Giang Oản Oản mới được hít thở nên cũng thở hổn hển, Tần Tĩnh Trì nhìn nàng không chớp mắt, sau đó phát ra tiếng cười trầm thấp.

Giang Oản Oản cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nàng tức giận xoay người sang chỗ khác.

Vừa mới xoay người, Tần Tĩnh Trì đã lập tức dán vào lưng nàng, hắn ôm nàng vào lòng, miệng kề sát bên tai nàng và khẽ nói: “Ngủ đi.”

Nghe thấy giọng nói đầy từ tính của hắn, Giang Oản Oản nhắm mắt, nàng nở nụ cười rồi nhẹ giọng đáp lại: “Vâng.”

Một nhà ba người ngọt ngào tiến vào giấc mộng đẹp, đến khi Giang Oản Oản tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã lặng lẽ ló đầu.

Nàng mơ màng nhìn xung quanh và phát hiện Tần Tĩnh Trì và bánh bao nhỏ không còn ở trên giường nữa. Nghĩ tới việc hôm nay phải đi mở quầy hàng, lúc này nàng mới tỉnh táo lại rồi vội vàng mặc quần áo vào.

Lúc này, Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn đi vào: “Nàng đừng vội, ta đã chuẩn bị đồ đạc hết rồi, một lát nữa chúng ta vào huyện mua hai cái bánh bao để ăn, đừng ăn ở nhà, nàng rửa mặt đi rồi chúng ta bắt đầu xuất phát.”

Giang Oản Oản mặc quần áo hẳn hoi và đi giày vào, nàng đi tới trước mặt Tần Tĩnh Trì rồi cúi đầu thơm Đoàn Đoàn một cái, sau một lúc suy nghĩ, nàng ngẩng đầu thơm một cái thật nhanh lên mặt Tần Tĩnh Trì, sau đó vội vàng đi ra ngoài rửa mặt.

Tần Tĩnh Trì và bánh bao nhỏ nhìn nhau, cả hai vô thức nở nụ cười hạnh phúc. Đoàn Đoàn còn kích động nói: “Cha! Nương vừa thơm cha kìa! Đây là lần đầu tiên con thấy nương thơm cha đó!”

Cậu bé nghĩ một lúc rồi lại kiêu ngạo nói tiếp: “Nhưng mà chắc chắn nương thích Đoàn Đoàn hơn, nương rất hay thơm Đoàn Đoàn! Nhưng nương lại không thường thơm cha đâu đó!”

Tần Tĩnh Trì dở khóc dở cười khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé, hắn phụ họa: “Đúng rồi, nương thích Đoàn Đoàn nhất!”

Nói xong, nụ cười trên mặt Đoàn Đoàn càng vui tươi hơn, hai lúm đồng tiền nhỏ tràn ngập ý cười.

Đến khi Giang Oản Oản thu dọn đồ đạc xong, một nhà ba người mới bắt đầu lên đường.

Khi đến nơi bày quầy hàng vào ngày hôm qua thì đã có một đám người đứng chờ sẵn ở đó, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản giật mình, hai người còn tưởng rằng vị trí của họ đã bị người khác chiếm mất.

Đến khi bọn họ đẩy xe tới gần hơn, có người trong số người đó mới lo lắng hét lên: “Sao bây giờ các ngươi mới đến vậy? Ta phải chờ rất lâu rồi đó! Cho ta mười phần khoai tây nanh sói, nhớ cho nhiều rau thơm gì đó nhé!”

Những người khác cũng phàn nàn việc bọn họ tới quá muộn, sau đó đồng loạt nói ra yêu cầu của mình.

“Ta mua hai phần, bỏ nhiều tiêu!”

“Ta lấy năm phần, cho nhiều giấm!

“Còn của ta ba phần!”

...

Giang Oản Oản dở khóc dở cười an ủi bọn họ: “Các ngươi đừng vội vàng, bởi vì có quá nhiều người nên có lẽ phải chờ thêm một lát nữa!”

“Không sao đâu! Chúng ta đã chờ lâu như vậy rồi, ngươi làm nhanh lên là được!”

Giang Oản Oản không ngờ việc buôn bán hôm nay lại có thể tốt như vậy! Vừa mới tới nơi mà đã bán được gần một phần ba số khoai đã chuẩn bị rồi.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 27: Chương 27



Đến buổi trưa, trong thùng gỗ to chỉ còn lại khoảng mười phần.

Mà lúc này, cuối cùng bên Thường Hoa học viện đã được tan học, các thư sinh hôm qua chưa mua được khoai tây vội vàng thu dọn sách vở, bắt cặp với nhau rồi bước nhanh tới quầy hàng của nhà Giang Oản Oản.

Đến nơi, khi biết được chỉ còn lại mười phần khoai tây, đám người bắt đầu than thở:

“Lão bản à! Sao các ngươi không làm nhiều hơn vậy vậy?”

“Đúng thế lão bản à! Chiều hôm qua chúng ta tan học thì các ngươi đã đi mất, sao hôm nay mới đến trưa mà đã bán hết vậy chứ?”

Còn có người chưa từ bỏ ý định, cậu ta hy vọng hỏi: “Thật sự chỉ còn lại mười phần sao?”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cậu ta oán giận nói: “Ít như vậy thì chúng ta chia kiểu gì đây? Hôm qua đã không mua được rồi, vậy mà hôm nay cũng không còn!”

Đoàn Đoàn thấy bọn họ to giọng thì sợ tới mức trốn đằng sau lưng cha mình, sau đó cậu bé thò đầu ra nhìn lén giữa cánh tay cha.

Còn Giang Oản Oản đang sốt ruột muốn giải thích nhưng bọn họ thi nhau nói nên nàng hoàn toàn không có cơ hội để lên tiếng, Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái, sau đó hắn nghiêm túc nhìn mọi người rồi nói: “Các ngươi đừng nóng vội! Bình tĩnh một chút!”

Đến khi mọi người đã yên lặng, Giang Oản Oản mới từ tốn nói: “Mong mọi người lượng thứ, chúng ta cũng không còn cách nào nữa, thật sự chỉ còn lại mười phần.”

Sau một hồi suy nghĩ, Giang Oản Oản tiếp tục nói: “Hay là như vậy đi, các ngươi muốn mua bao nhiêu thì cứ nói thằng với ta, ngày mai ta sẽ giữ phần lại cho các ngươi, đến buổi trưa lúc tan học tới đây thì ta sẽ làm cho các ngươi!”

Vương Lâm Chi bị đám người chèn ép, khi nghe thấy Giang Oản Oản nói vậy, cậu ấy cũng lớn tiếng khuyên bảo: “Đấy là do việc buôn bán của lão bản người ta quá tốt, các ngươi cũng đừng có vội vàng làm gì, điều này đã đủ để chứng minh người ta làm ăn tốt rồi mà! Hôm nay chúng ta cứ mua trước mười phần đi, đợi đến ngày mai mua nhiều hơn là được rồi!”

Giang Oản Oản cảm ơn cậu ấy: “Đúng đúng đúng, ta sẽ làm mười phần trước cho các ngươi, sau đó ta sẽ nhớ kỹ số phần mà mai các ngươi cần là được!”

Lúc này mọi người mới dừng cuộc nói chuyện này rồi báo số phần mình cần cho Giang Oản Oản biết.

Bọn họ nghĩ tới ngày mai có thể ăn được vài phần liền thì cũng không tiếp tục làm loạn nữa, chỉ là khi đợi được mười phần khoai tây nanh sói kia ra lò, sau khi ăn xong, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu hơn, ngon như vậy mà chỉ có ngần ấy khoai tây, chia tới chia lui, mỗi người cũng chỉ được ăn mấy miếng.

Sau khi ăn khoai tây xong, cơn thèm ăn đã bị dụ ra ngoài, vì vậy khi bọn họ trở lại học viện để ăn cơm trưa thì không thể nuốt nổi, trong miệng trong lòng chỉ còn lại mỗi khoai tây nanh sói, bọn họ đã hoàn toàn bị hương vị cay giòn của nó quyến rũ.

Còn ở bên kia, tâm trạng của Giang Oản Oản lại không giống như bọn họ, việc buôn bán hôm nay tốt như thế khiến nàng không kìm lòng được mà bật cười thành tiếng.

Tần Tĩnh Trì đã dọn dẹp xong, hắn đi tới nhìn nàng rồi nói: :”Chúng ta đi đến tiệm bánh ngọt mua cho Đoàn Đoàn ít bánh hoa quế đi, thằng bé thích ăn cái này!”

Giang Oản Oản nắm lấy tay của bánh bao nhỏ, nàng liên tục gật đầu rồi nói lớn: “Mua! Mua thật nhiều để bảo bối nhà chúng ta ăn!”

Đoàn Đoàn vui vẻ nhảy nhót: “Oa! Con cảm ơn cha nương!”

Tần Tĩnh Trì để xe đẩy ở quầy hàng của bọn họ, nhờ đại nương bán bánh bao bên cạnh trông giúp.

Đại nương bán bánh bao cũng rất vui vẻ, cười hì hì nhận lời. Hai ngày nay Tần Tĩnh Trì bọn họ đều chiên cho bà ta một phần khoai tây nanh sói để ăn, tự nhiên bà ta ghi nhớ ân tình của bọn họ.

Sau đó Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mỗi người nắm một tay Đoàn Đoàn, liền đi về phía tiệm bánh ngọt.

Trong tiệm bánh ngọt bày biện đủ loại bánh ngọt, nghĩ đến Đoàn Đoàn thích ăn bánh quế hoa, bọn họ liền mua một phần, sau khi trả tiền muốn kéo Đoàn Đoàn đi, nào ngờ tiểu tử lại nhìn chằm chằm một loại bánh màu hồng phấn trong tủ mà ngẩn người.

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì một cái, sau đó liền nói với lão bản: "Lão bản, ông gói thêm cho chúng tôi năm cái bánh màu hồng phấn này nữa!"

Lão bản vội vàng gói cho bọn họ, hỏi giá cả lại là năm mươi đồng!

Bọn họ mua mười cái bánh quế hoa cũng chỉ có ba mươi đồng! Giang Oản Oản nhíu mày: "Lão bản, đây là bánh gì vậy? Sao lại bán đắt như thế!"

"Ây da, khách quan, ngài không biết đấy thôi, đây là bánh hoa đào, trên bánh còn có hoa văn hoa đào, cho nên bán đắt hơn một chút."

Giang Oản Oản nhìn những loại bánh khác, quả thực đều tương đối thô ráp, toàn là hình vuông vức, so sánh ra thì bánh hoa đào quả thực bắt mắt hơn.

Giang Oản Oản có chút do dự, nàng cảm thấy bánh hoa đào này có lẽ chỉ đẹp mã chứ không ra gì, chưa chắc đã ngon, bánh hoa đào muốn làm ngon cũng không đơn giản. Nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Đoàn Đoàn, nàng cắn răng: "Vậy... Vậy lấy luôn!"

Cuối cùng bánh quế hoa và bánh hoa đào đều để cho bánh bao nhỏ tự xách, cậu bé vui vẻ nhảy nhót.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đi phía sau cậu bé, hai người nhìn bộ dạng hoạt bát đáng yêu của cậu bé, trong mắt đều tràn đầy ý cười.

Đi được một đoạn, Giang Oản Oản nhìn thấy có người bán kẹo hồ lô, nghĩ đến hình như tiểu tử rất thích, liền bảo Tần Tĩnh Trì lén lút đi mua một xiên, lát nữa cho bánh bao nhỏ một bất ngờ.

Tần Tĩnh Trì giấu kẹo hồ lô ra sau lưng, đi đến trước mặt tiểu tử, trong lòng trong mắt Đoàn Đoàn đều là bánh ngọt trong tay mình, sao có thể chú ý đến sự khác thường của cha, cậu bé chỉ ngoan ngoãn nói: "Cha ơi, chúng ta đi chậm một chút, đợi nương với!"

Tần Tĩnh Trì nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu bé, cũng không giấu nữa, động tác nhanh chóng đưa kẹo hồ lô ra trước mặt Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn ngây ngốc nhìn kẹo hồ lô, có chút không biết làm sao, thật ra lúc nãy cậu bé đã nhìn thấy kẹo hồ lô, tuy rất muốn ăn nhưng nương đã mua cho cậu bé bánh ngọt rất đắt, nếu còn đòi kẹo hồ lô nữa thì sẽ là đứa trẻ hư!

Tần Tĩnh Trì nhìn nhi tử ngây ngốc, nghi hoặc ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé: "Đoàn Đoàn, sao vậy? Cha mua kẹo hồ lô cho con, con không thích sao?"

Đoàn Đoàn do dự nói: "Cha ơi, nhưng mà... Nhưng mà nương đã mua cho Đoàn Đoàn rất nhiều bánh ngọt rồi, Đoàn Đoàn còn có thể ăn kẹo hồ lô nữa sao? Bánh ngọt đắt lắm!"

Tần Tĩnh Trì nhét một viên kẹo hồ lô vào miệng cậu bé: "Có thể, sau này Đoàn Đoàn muốn ăn gì, cứ nói với cha và nương, chúng ta sẽ mua cho con, được không?"

Hai má Đoàn Đoàn phồng lên, nhai kẹo hồ lô trong miệng, ngọt ngào, cậu bé thích thú nheo mắt lại.

Đợi cậu bé ăn xong, Tần Tĩnh Trì liền nhét kẹo hồ lô vào tay cậu bé: "Tự cầm lấy ăn từ từ đi."

Đoàn Đoàn nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó lại run run đưa lên: "Cha ăn!"

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé: "Cha không ăn, Đoàn Đoàn ăn đi!"

Đoàn Đoàn thấy cha từ chối, liền cầm kẹo hồ lô chạy đến trước mặt Giang Oản Oản, khoe khoang nói: "Nương ơi! Ăn kẹo hồ lô, là cha mua cho Đoàn Đoàn đấy!"

Giang Oản Oản lau vụn kẹo hồ lô bên mép cậu bé, chấm chấm mũi nhỏ của cậu bé, cười trêu chọc: "Mèo tham ăn nhỏ, ăn đến cả khóe miệng đều dính vụn kẹo!"

Đoàn Đoàn xấu hổ lại che miệng, bịt tai lắc đầu nói: "Không có! Khóe miệng Đoàn Đoàn không có vụn kẹo hồ lô!"

Giang Oản Oản cười cười: "Được rồi, vừa rồi nương đã lau cho con rồi."

Lúc này Đoàn Đoàn mới yên tâm buông tay xuống, sau đó lại giơ kẹo hồ lô trong tay lên: "Nương ơi, mau ăn đi! Ngọt lắm!"

Giang Oản Oản nắm tay nhỏ của cậu bé, lắc đầu: "Nương không thích ăn, Đoàn Đoàn ăn đi!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 28: Chương 28



Đoàn Đoàn nghi hoặc nhìn Giang Oản Oản, như thể đang hỏi "Ngon như vậy! Sao lại không thích?"

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé: "Mau ăn đi!"

Đợi đến khi ba người trở về quầy hàng, bên cạnh quầy hàng có một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc rất khá, thấy bọn họ quay lại, mắt sáng lên, sau đó lại vội vàng nói: "Lão bản! Cuối cùng các người cũng đã về, khoai tây nanh sói nhà ông hôm nay bán hết rồi sao?"

Giang Oản Oản nghi hoặc nhìn nàng ta, sau đó gật đầu: "Quả thực đã bán hết!"

Nữ tử kia nhíu mày tiếc nuối, suy nghĩ một chút, lại vội vàng hỏi: "Vậy ngày mai các người còn đến chứ? Ngày mai giữ cho ta mười phần… À không... Giữ hai mươi phần đi! Tiểu thư nhà ta rất thích ăn!"

Việc làm ăn tự tìm đến cửa, sao có thể từ chối, Giang Oản Oản vội vàng nói: "Được! Vậy ngày mai ngươi đến sớm một chút nhé."

"Vâng! Được!"

Giang Oản Oản nhìn nữ tử rời đi, nói với Tần Tĩnh Trì: "Vừa rồi nàng ta nói tiểu thư, vậy nàng ta chính là nha hoàn! Nha hoàn mà đã ăn mặc tốt như vậy! Ước chừng là người nhà giàu có!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu phụ họa: "Ừ."

Giang Oản Oản cũng không nghĩ nhiều nữa, thúc giục Tần Tĩnh Trì: "Chúng ta mau đẩy xe về thôi!"

Đợi đến khi cả nhà đều về đến nhà, mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu.

Giang Oản Oản đổ hết đồng tiền trong túi ra bàn, nàng và Tần Tĩnh Trì bắt đầu đếm tiền.

Cuối cùng tính ra, hôm nay bọn họ kiếm được khoản hai lượng và năm trăm đồng tiền!

Giang Oản Oản vui mừng khôn xiết, nói: "Hôm nay chúng ta ăn chút gì ngon!"

Sau đó nhìn hai cha con hỏi: "Hai người muốn ăn gì?"

Đoàn Đoàn buột miệng nói: "Tôm! Còn có... Còn có cá tròn tròn!"

Tần Tĩnh Trì nghe lời tiểu Đoàn Tử, cổ họng trượt trượt, sau đó cũng nhìn Giang Oản Oản gật đầu.

"Được! Hôm nay ăn tôm và cá! Lát nữa chúng ta sẽ đi bắt!"

Đang lúc bọn họ thảo luận, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa bốp bốp, Tần Tĩnh Trì đi qua mở cửa, thấy Đại Ngưu đang cõng một gùi lớn ống tre và que tre đứng trước cửa nhà hắn, phía sau còn có Cẩu Đản đi theo.

"Đại Ngưu ca, mau vào!"

Tần Tĩnh Trì giúp Đại Ngưu đặt gùi xuống, liền mời người vào nhà ngồi.

Đại Ngưu lắc đầu: "Ta không ngồi đâu, trong nhà còn có việc!" Nói xong hắn ta liền muốn dẫn Cẩu Đản về.

Lúc này, Đoàn Đoàn tò mò đi ra sân, nhìn thấy Cẩu Đản ca ca và Đại Ngưu thúc thúc, mắt sáng lên, vừa chạy vừa gọi: "Cẩu Đản ca ca! Đại Ngưu thúc thúc!"

Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé như quả pháo nhỏ xông tới, vội vàng ôm lấy cậu bé, dở khóc dở cười cọ cọ mũi cậu bé: "Đi đường đừng có nhanh quá, ngã thì sao?"

Đoàn Đoàn đỏ mặt, lí nhí nói: "Lần sau Đoàn Đoàn không như vậy nữa! Con... Chỉ là con nhìn thấy Cẩu Đản ca ca nên quá vui mừng thôi!"

Nói xong hai tiểu tử còn cười không ngừng.

Tần Tĩnh Trì đặt cậu bé xuống: "Con dẫn Cẩu Đản ca ca vào chơi đi!"

Thấy Đại Ngưu do dự, nói: "Đại Ngưu ca, hay là hôm nay để Cẩu Đản ở nhà ta chơi với Đoàn Đoàn đi!"

Đại Ngưu suy nghĩ một chút, dù sao nhi tử mình ở đâu cũng là chơi, liền đồng ý: "Được, vậy tối ta sẽ đến đón nó."

"Cẩu Đản ca ca, chúng ta mau vào đi!" Đoàn Đoàn nắm tay Cẩu Đản, muốn đi vào nhà.

Cẩu Đản kéo Đoàn Đoàn lại, vội vàng nói: "Nhưng Nhị Oa còn đang đợi ta, ta vốn định đến gọi đệ!"

Đoàn Đoàn luống cuống nhìn Tần Tĩnh Trì đi vào phía sau: "Cha ơi, Nhị Oa ca ca còn đang đợi chúng con, chúng con có thể ra ngoài chơi không?"

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút nói: "Dù sao chúng ta cũng sắp đi bắt cá tôm, ta và nương con dẫn hai đứa đi cùng, tiện thể gọi Nhị Oa đến ăn cơm cùng luôn."

Đoàn Đoàn vui mừng khôn xiết, giòn giã nói một câu: "Được ạ!"

Một lát sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản xách theo thùng gỗ và vợt lưới tự chế, dẫn hai tiểu tử đi gọi Nhị Oa ở bên kia cây hòe trước, sau đó cả nhóm mới đi về phía bờ sông.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi phía sau trò chuyện, ba tiểu tử tay nắm tay đi phía trước, ríu rít nói chuyện không ngừng.

"Đoàn Đoàn, Nhị Oa, hôm qua ta phát hiện một tổ chim trên cây sau nhà ta!" Cẩu Đản hưng phấn nói.

Sau đó lại ỉu xìu nói: "Đáng tiếc trứng chim bên trong đều đã nở! Có năm quả cơ!"

Nhị Oa và Đoàn Đoàn cũng rất thất vọng, đồng thanh nói: "Thật đáng tiếc!"

Thấy Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca đều rất buồn, Đoàn Đoàn nhỏ giọng nói: "Hai người đừng buồn! Hôm nay cha đệ mua cho đệ kẹo hồ lô, bọn họ đều không ăn, còn thừa ba cái, đều bị Đoàn Đoàn giấu đi, lát nữa về cho hai người ăn!"

Nhị Oa kinh ngạc hỏi: "Cha đệ thật tốt với đệ! Kẹo hồ lô có vị gì?"

Gia đình Nhị Oa cũng rất nghèo khó, cha cậu bé lúc cậu bé còn chưa sinh ra đã bị ngã gãy chân, vẫn luôn què, chỉ có thể dựa vào việc đan giỏ tre kiếm tiền, nương cậu bé may vá khá tốt, dựa vào việc khâu vá kiếm thêm chút tiền trang trải, cho nên cũng chưa từng được ăn đồ ăn vặt gì.

Đoàn Đoàn hưng phấn miêu tả: "Ngọt ngọt, chua chua, giòn giòn, ngon lắm!"

Nghe Đoàn Đoàn nói, hai người đều không tự chủ được nuốt nước miếng.

Cẩu Đản Nhi đã từng được ăn một lần cách đây mấy năm, cậu bé cảm thấy đó là thứ ngon nhất trên đời, nhưng cậu bé lớn tuổi hơn một chút cũng không giống như hai đệ đệ nhỏ không kiêng kỵ gì, bèn ghé vào tai Đoàn Đoàn, nhỏ giọng nói: "Đoàn Đoàn, nếu đệ cho chúng ta ăn, cha nương đệ có không vui không? Kẹo hồ lô đắt lắm!"

Đoàn Đoàn nghe xong, nhíu mày, chạy thẳng đến trước mặt cha nương, hỏi: "Cha ơi, kẹo hồ lô của con còn thừa mấy cái, con có thể chia cho Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca ăn không?"

Giang Oản Oản nghe xong, nhìn hai tiểu tử đang lúng túng đứng trước mặt bọn họ, mở miệng nói: "Bọn họ là bạn tốt của con, bạn tốt với nhau chia sẻ đồ ăn ngon là chuyện đương nhiên, cho nên Đoàn Đoàn có thể chia cho bạn của mình!"

Tần Tĩnh Trì cũng cười gật đầu.

Đoàn Đoàn nghe xong thì cười toe toét, chạy đến nắm tay hai tiểu tử kia: "Nương và cha con đều nói có thể!"

Cẩu Đản và Nhị Oa ngượng ngùng nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Tĩnh Trì thúc thúc và thẩm thẩm!"

Giang Oản Oản bước lên, cười xoa đầu bọn họ: "Sau này, các cháu có thể đến nhà ta tìm Đoàn Đoàn chơi nhiều hơn!"

Hai tiểu tử vui vẻ vội vàng gật đầu:

"Vâng!"

"Biết rồi!"

Mấy người vừa đi vừa nói vừa cười, chốc lát đã đến bờ sông, có lẽ là hoàn toàn không có ai đánh bắt cá nên cá trong sông một chút cũng không sợ người, điều này ngược lại thuận tiện cho bọn họ.

Giang Oản Oản lấy vợt lưới ra, tùy tiện chặn ở giữa sông, còn bỏ thêm chút gạo thô vào trong vợt.

Một lát sau, Giang Oản Oản nhấc vợt lưới lên, bên trong đã có rất nhiều cá tôm, tuy phần lớn đều tương đối nhỏ nhưng có một con cá khoảng bốn năm cân, hơn nữa tôm bên trong đều khá to.

Lấy con cá lớn và tôm trong vợt ra, Giang Oản Oản liền tiếp tục thả vợt lưới xuống sông.

Ba tiểu tử nhìn say sưa, cảm thấy thú vị vô cùng, cũng muốn thử nhưng Giang Oản Oản nghiêm nghị từ chối: "Các con đừng qua đây, không thể tự ý xuống nước, có rất nhiều trẻ con ham chơi, rơi xuống nước c.h.ế.t đuối!"

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của mấy tiểu tử, Giang Oản Oản dịu giọng: "Nếu các con xảy ra chuyện, người nhà sẽ lo lắng biết bao nhiêu! Cho nên sau này nếu các con tự ra ngoài chơi cũng đừng đến gần bờ sông, biết không?"

Mấy tiểu tử vội vàng gật đầu.

"Ngoan lắm!"

Bên kia Tần Tĩnh Trì không bao lâu đã bắt được một con cá nặng năm sáu cân, còn có tôm lớn khoảng sáu bảy cân, hắn ước chừng hẳn là đủ ăn rồi liền thu dọn đi tìm nhóm Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nhìn cá tôm trong tay hắn, giơ ngón tay cái lên: "Chàng giỏi quá! Nhưng ta cũng bắt được một con cá khoảng bốn cân, tôm thì ít hơn, có lẽ chỉ có hai ba cân nhưng cộng lại cũng đủ rồi!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 29: Chương 29



Tần Tĩnh Trì nhận lấy cá tôm từ nàng, sau đó gọi mấy tiểu tử về nhà.

Cẩu Đản nhìn cá tôm trong tay Tĩnh Trì thúc thúc, lén lút ghé vào tai Đoàn Đoàn hỏi: "Đoàn Đoàn, sao Tĩnh Trì thúc thúc và thẩm thẩm lại bắt cá và con rết nhiều chân vậy?"

Đoàn Đoàn nhếch miệng, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là để ăn rồi, cá và tôm do nương đệ làm ngon lắm, lát nữa các huynh sẽ biết!"

Cẩu Đản và Nhị Oa nhìn nhau, có chút đồng tình nhìn Đoàn Đoàn, nhà bọn họ tuy không ăn nổi thịt nhưng rau dại và cơm gạo thô vẫn có thể ăn no, nhà Đoàn Đoàn lại bắt cá và con rết tanh hôi để ăn, vậy phải khó khăn đến mức nào!

Hai tiểu tử dọc đường đều có chút im lặng, sắc mặt phức tạp nhưng cả nhà Giang Oản Oản đều không phát hiện.

Đợi đến khi về nhà, Giang Oản Oản mời hai vị khách nhỏ ngồi xuống, lấy bánh ngọt mua cho Đoàn Đoàn lúc trưa ra đặt lên bàn: "Các cháu ăn bánh ngọt đi, thẩm thẩm đi nấu cơm!"

Đoàn Đoàn kéo tay nương: "Nương ơi! Cha và nương cũng ăn đi!" cậu bé biết bánh ngọt này rất đắt! Sao cha và nương lại không ăn chứ!

Giang Oản Oản nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cậu bé, bất đắc dĩ cầm lấy một cái bánh quế hoa và một cái bánh hoa đào: "Được rồi, nương và cha con nếm thử mùi vị là được, con và hai ca ca chia nhau ăn!"

Đoàn Đoàn thấy nương chỉ lấy hai cái, lông mày nhỏ nhíu lại: "Nương ăn nhiều thêm chút nữa!"

Giang Oản Oản dỗ dành cậu bé nói: "Nương và cha đều không thích ăn đồ ngọt lắm, chỉ có trẻ con như các con mới thích!"

"Thật sao?"

"Thật! Được rồi, đừng quậy nữa! Nương đi làm đồ ăn ngon cho các con!"

Lúc này Đoàn Đoàn mới buông tay Giang Oản Oản ra: "Vâng, vậy con và Cẩu Đản ca ca còn có Nhị Oa ca ca sẽ ăn hết bánh ngọt."

Giang Oản Oản chấm chấm mũi nhỏ của nó: "Được! Các con ăn đi!"

Giang Oản Oản đi ra, nhìn bánh ngọt trong tay, nghĩ đến bộ dạng của Đoàn Đoàn nhà mình, bất đắc dĩ lại ngọt ngào cười cười.

Nàng bẻ một chút hai loại bánh để nếm thử, số còn lại đều đưa cho Tần Tĩnh Trì.

Hai loại bánh vừa cho vào miệng đều là vị ngọt, cảm giác rất thô ráp, mùi vị rất bình thường, hoàn toàn không ngon bằng nàng tự làm, sau này tiểu tử muốn ăn, vẫn là tự bọn họ làm đi!

Tần Tĩnh Trì ăn cũng không thích lắm, quá ngọt.

Tần Tĩnh Trì ăn xong bánh ngọt trong tay, liền định đi làm bàn: "Ta đến phòng làm gỗ trước, nàng cần giúp gì thì gọi ta."

"Được!"

Giang Oản Oản xách hai con cá đen, định một con để làm viên cá, một con để làm cá sốt tiêu.

Trước tiên xử lý sạch cá, con nhỏ cắt lát rồi cho vào vò đất thêm chút hành gừng để ướp, sau đó lọc xương con cá lớn, băm nhỏ thịt cá trên thớt, trong lúc băm nhặt hết xương cá lớn.

Đợi đến khi băm thịt cá thành thịt nhuyễn, Giang Oản Oản xoa xoa cổ tay ê ẩm, nghỉ ngơi một lát mới bắt đầu cho thêm chút bột năng và gia vị vào thịt nhuyễn rồi khuấy đều.

Khuấy xong, liền bắt đầu nặn viên cá, viên cá nặn xong đều cho vào nước nóng lăn qua một lượt để định hình.

Đợi viên cá nặn xong, chuẩn bị hành gừng tỏi ớt cần thiết, lại xử lý một đĩa tôm lớn, cơm gạo thô trên bếp cũng đã chín.

Dọn cơm xuống là có thể bắt đầu nấu ăn. Cho ít dầu vào chảo, phi thơm hành gừng tỏi, cho xương cá vào ninh một lúc, đợi nước dùng chuyển sang màu trắng sữa liền cho rau củ vào chần chín rồi vớt ra. Sau đó từ từ cho cá lát vào, cá lát vừa chín tới là được, lúc này cá lát là mềm nhất.

Sau đó đổ cá lát cùng nước dùng vào vò đất đựng rau củ, cho thêm một nắm nhỏ ớt và tiêu vào vò, lại rưới dầu nóng lên, món cá sốt tiêu cay thơm ngon tuyệt đã hoàn thành.

Viên cá hôm nay, Giang Oản Oản định phần lớn làm thành viên cá chiên, số còn lại làm canh viên cá.

Cho dầu vào chảo, chiên từng viên cá đến khi bề mặt vàng óng thì vớt ra, chiên xong hết, rắc lên trên một ít bột ớt ngũ vị hương, cắn một miếng, dai giòn cay ngon!

"Ừm! Ngon!" Giang Oản Oản không khỏi khen ngợi.

Thật ra nàng cảm thấy lượng thức ăn đã đủ rồi nhưng nghĩ đến tiểu Đoàn Tử còn rất thích món tôm kho, nàng liền tiếp tục động thủ.

Cho dầu vào chảo, phi thơm hành gừng tỏi và ớt, cho tôm vào xào qua vài cái, thêm ít nước lại thêm gia vị, đậy nắp nồi om một lúc là được.

Cuối cùng lại nấu thêm canh viên cá đơn giản, vậy là đủ món!

Bày thức ăn lên bàn, Giang Oản Oản liền gọi các tiểu tử vào chỗ, lúc này, Tần Tĩnh Trì cũng ngửi thấy mùi thơm đi vào.

Hắn nhìn thức ăn trên bàn, không khỏi thèm thuồng, gắp một viên cá chiên chưa từng ăn qua, còn chấm thêm chút bột ớt, liền cho vào miệng.

Tuy vừa vào miệng còn rất nóng nhưng vị dai giòn cay ngon khiến hắn hoàn toàn ngây người, hắn cảm thấy ngon hơn nhiều so với canh viên cá lần trước làm!

Vừa ăn xong liền gắp thêm một viên: "Cái này ngon quá!"

Ba tiểu tử nhìn thức ăn thơm phức đầy bàn, nhận lấy cơm Giang Oản Oản múc cho, liền không nhịn được cầm đũa lên, đều đồng loạt gắp viên cá chiên mà Tần Tĩnh Trì khen ngon.

Cẩu Đản và Nhị Oa chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy, miệng ăn viên cá, mắt trợn tròn, thật sự quá ngon!

Đoàn Đoàn ăn một miếng, tiểu tử liền không nói nên lời, chuyên tâm ăn viên cá, ngay cả tôm mà cậu bé thích cũng không để ý đến.

Giang Oản Oản nhìn mấy tiểu tử đều nhìn chằm chằm viên cá mà ăn, dở khóc dở cười nhắc nhở: "Tôm và cá lát cũng rất ngon! Các con cũng nếm thử món khác đi!"

Nói xong còn gắp cho mỗi người mấy con tôm và một đũa cá lát.

Tần Tĩnh Trì nghe lời Giang Oản Oản, lặng lẽ chuyển đũa đang hướng về viên cá chiên sang món tôm kho bên cạnh.

Giang Oản Oản liếc thấy động tác của hắn, che miệng cười trộm một cái, lại gắp cho hắn một đũa cá lát.

Tần Tĩnh Trì cười nhìn nàng một cái, gắp một đũa cá lát cho vào miệng, cá lát vừa chần chín liền vớt ra, vô cùng tươi ngon mềm mịn, bề mặt bao bọc hương vị kí.ch th.ích của tiêu và ớt, mùi vị kia thật sự tuyệt vời!

Mấy tiểu tử ăn hết thức ăn trong bát, liền không còn dính mắt vào viên cá chiên nữa, bởi vì tất cả các món đều quá ngon.

Vừa ăn xong một miếng cá lát thơm cay mềm mịn, miếng tiếp theo liền do dự không biết nên gắp thêm một đũa cá lát nữa, hay là gắp chút viên cá chiên và tôm để ăn.

Cẩu Đản và Nhị Oa càng ăn đến mức không ngẩng đầu lên được, mắt dán chặt vào các món ăn.

Đợi đến khi Đoàn Đoàn sắp ăn no, hai người bọn họ vẫn còn đang ăn ngon lành.

Đoàn Đoàn nhìn bọn họ, cười tủm tỉm nói: "Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca, cơm nương đệ làm có phải rất ngon không?"

Hai người nhìn nhau, mới nhìn cậu bé gật đầu lia lịa: "Ngon! Quá ngon!"

Đoàn Đoàn kiêu kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Đệ đã nói rồi mà, cơm nương đệ làm là ngon nhất!"

Cẩu Đản và Nhị Oa đang ăn ngon miệng, đều không để ý đến nó, bánh bao nhỏ cũng không tức giận, còn như chủ nhà nhỏ gắp thức ăn cho bọn họ.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều đã ăn gần xong nhưng nhìn hai tiểu tử này vẫn chưa ăn no, sợ bọn họ cảm thấy bất tiện nên đều không buông đũa xuống, chỉ thỉnh thoảng gắp một viên cá ăn.

Đợi đến khi mọi người đều buông đũa xuống, trong chậu gỗ nhỏ còn thừa lại một phần ba viên cá chiên, không còn cách nào, viên cá chiên làm quá nhiều, hơn nữa tuy viên cá chiên ngon nhưng các món khác cũng không kém, cuối cùng còn thừa lại khá nhiều.

Ăn cơm xong, bọn họ còn phải làm khoai tây cho ngày mai.

Giang Oản Oản thấy hai vị khách nhỏ đều rất thích viên cá chiên, liền chia số viên cá còn lại thành hai phần cho bọn họ mang về nhà ăn.

"Tĩnh Trì, trời cũng không còn sớm, chàng đưa hai tiểu tử về nhà trước đi, quay lại chúng ta sẽ làm khoai tây cho ngày mai."

Đoàn Đoàn cũng vội vàng góp vui nói: "Con và cha cùng đi tiễn ca ca!"
 
Back
Top Bottom