Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 520



Tiểu Điềm Điềm thật sự không chịu nổi ánh mắt ai oán của anh, nên tìm cớ "chuồn" đi, cô đứng dậy, nói: “Anh họ, em dắt Bánh Bao đi chơi đây.”

Bùi Châu cũng không bận tâm. Trong mắt anh, Tịch Kính và em gái chỉ là bạn bè xã giao. Hôm nay cô đến là vì giúp anh mang đồ đến. “Được, lái xe cẩn thận nhé.”

Tiểu Điềm Điềm đi ngang qua Tịch Kính chỉ khẽ gật đầu: “Anh Tịch Kính, chúc anh sớm bình phục.”

Tịch Kính vốn luôn khiêm tốn lịch sự, nhưng lần này anh không đáp lại sự khách sáo của cô. Vẻ mặt anh như vừa giận vừa tủi thân, đáng thương hơn cả Bánh Bao giả vờ đáng thương.

Tiểu Điềm Điềm không bận tâm, quay người nhanh chóng rời đi.

Nhưng cô vừa đóng cửa lại, giọng Bùi Châu đã vang lên: “Con bé này sao lại vội vàng thế, cả điện thoại cũng không mang.”

Tịch Kính nghe vậy, quay người nhìn chiếc điện thoại trên bàn. Anh nhanh hơn Bùi Châu một bước, lấy điện thoại: “Tôi cũng định xuống lầu mua đồ, tôi sẽ mang xuống cho cô ấy.”

Nói xong, anh không đợi Bùi Châu phản ứng, cầm điện thoại ra cửa mà ngay cả giày cũng chưa kịp thay.

Sau khi vào thang máy, Tiểu Điềm Điềm thả lỏng toàn thân, nhưng trong đầu vẫn là ánh mắt tổn thương của Tịch Kính. Rõ ràng quan hệ giữa hai người không thân thiết đến vậy, nhưng cô lại cảm thấy mình giống như một kẻ bội bạc.

Thôi, không nghĩ nữa. Tiểu Điềm Điềm lắc đầu, cố gắng xóa đi hình ảnh phiền phức của Tịch Kính trong đầu. Dù sao sau này cũng không có gì liên quan, cô về đơn vị thì gần như không thể gặp Tịch Kính nữa.

Nhưng vừa về đến nhà anh họ, cô còn đang buộc dây cho con ch.ó thì nghe tiếng gõ cửa. Cô nghĩ là anh họ mình, "Anh không phải mang..."

Tiểu Điềm Điềm chưa nói xong câu, cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy người đứng trước cửa là Tịch Kính. Anh ấy vì bị ốm lại đi vội nên vẫn còn th* d*c. Nhìn thấy người mình muốn gặp, anh định mở lời nhưng vừa mới thốt ra được một câu đã ho dữ dội.

"Khụ khụ..."

Tiểu Điềm Điềm cũng không phải là người vô tâm. Tốt xấu gì Tịch Kính cũng đã giúp đỡ cô, cô còn nợ anh một bữa cơm. Bây giờ người ho đến mức này trước mặt cô, cô không thể mặc kệ được. Cô đành đỡ anh vào nhà, rồi rót cho anh một ly nước ấm.

Tịch Kính nhận lấy ly nước ấm, uống hai ngụm thì cổ họng đỡ hơn nhiều. "Cảm ơn em."

Tiểu Điềm Điềm đang buộc dây cho con chó, không ngẩng đầu lên, nói thẳng: "Không có gì. Anh đến đây có việc gì không?" Vừa nói, cô đã buộc dây xong, ngồi xổm xuống vuốt đầu con chó, nhìn Tịch Kính hỏi.

Lúc này, Tịch Kính mới giơ chiếc điện thoại trong tay ra: "Em quên cầm điện thoại. Anh mang xuống cho em."

Tiểu Điềm Điềm nhìn người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo khoác ở nhà, dưới chân còn đi đôi dép mỏng, cô không kìm được nhíu mày. Cô đưa tay lấy chiếc điện thoại của mình. Điện thoại vẫn còn ấm vì được nắm trong tay anh.

"Anh đến đây chỉ để đưa điện thoại cho em sao?" Tiểu Điềm Điềm không đợi anh nói, cô nói tiếp: "Bình thường em không dùng điện thoại nhiều. Không cần phải đến tận nơi. Anh họ thấy sẽ mang về cho em thôi." Vì ở trong quân đội, cô cũng không quá phụ thuộc vào điện thoại di động. Đương nhiên, cô nói vậy cũng là muốn nói với Tịch Kính rằng chuyện này hoàn toàn không cần thiết, cô sẽ không vì vậy mà cảm động.

"Anh biết." Tịch Kính lùi về chỗ ngồi, lại bưng ly nước uống thêm hai ngụm rồi nói tiếp: "Anh định xuống lầu mua một vài thứ, tiện thể mang xuống cho em. Nhưng không đuổi kịp. Anh nghĩ em đã về nhà rồi, thấy cũng không xa nên đến đưa thẳng cho em."

Được rồi, lời giải thích của anh ấy rất hợp lý. Tiểu Điềm Điềm, người vốn luôn được khen là lanh lợi, nhất thời không nói được gì. Cô chỉ vỗ vỗ đầu con ch.ó và nói: "Em chuẩn bị ra ngoài." Không phải cô muốn đuổi khách. Anh họ cũng đã đưa cho Tịch Kính một chiếc chìa khóa. Cô chỉ lịch sự nói rằng mình sắp đi.

Không đợi Tịch Kính trả lời, Tiểu Điềm Điềm chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa đứng lên, Tịch Kính đã chặn trước mặt cô. Tiểu Điềm Điềm không hề lùn, cao hơn một mét bảy. Nhưng khi đứng bên cạnh Tịch Kính , cô như bị bao bọc bởi bóng dáng của anh.

"Anh..."

"Bùi Nhạc Hi, tại sao em lại giả vờ xa cách với anh?"

Tiểu Điềm Điềm sửng sốt. Giọng điệu của anh vẫn mang lại cảm giác ôn hòa và khiêm tốn, nhưng lại ẩn chứa sự mạnh mẽ. Đây là lần đầu tiên Tiểu Điềm Điềm nhận thấy điều này.

"Chúng ta vốn dĩ cũng không thân thiết." Tiểu Điềm Điềm không sợ hãi đối mặt với ánh mắt anh. Cô nói không sai. Hai người chỉ có một vài lần trò chuyện ngắn ngủi. Mặc dù có vẻ thân thiện, nhưng cũng chỉ giống như khi gặp một người hàng xóm quen mặt trong chung cư, có thể nói chuyện nhưng không phải là tâm sự.

Tịch Kính nghe vậy thì tự giễu cười một tiếng: "Thì ra là không thân thiết."

Tịch Kính là người ôn hòa. Nhưng cũng chính vì vậy, chỉ cần lạc vào chút cô đơn thôi, nhìn anh liền trở nên đáng thương, gần như vô tội. Điều đó khiến Tiểu Điềm Điềm bất giác chột dạ. Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu mình có phải đã làm điều gì quá đáng, khiến một người như thế phải chịu tổn thương? Ý nghĩ đó làm cô trong nháy mắt mất hết tự tin.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 521



"Thật ra... anh Tịch Kính, em thấy chúng ta đều rất bận. Hơn nữa, tuổi tác của chúng ta cũng chênh lệch, làm bạn bè cũng không có chủ đề chung." Cô nghĩ lời mình nói rất uyển chuyển, Tịch Kính hẳn là hiểu.

Tịch Kính đương nhiên hiểu, nhưng anh không cam lòng. Còn chưa bắt đầu đã bị phủ nhận. Rõ ràng ngày cô rời đi, anh cảm thấy không phải như vậy.

"Vậy em cảm thấy anh già rồi sao?"

Không thể không nói, cách lý giải của người này rất quái gở. Tiểu Điềm Điềm cảm thấy mình có chút thất bại.

"Không có, anh không già."

"Vậy tại sao… ngay cả làm bạn em cũng không muốn?" Giọng Tịch Kính khàn đi, ánh mắt căng thẳng dõi theo cô. "Có phải vì những lời anh nói hôm đó đã khiến em khó chịu? Vì anh thích em, cho nên ... em thấy phiền không?"

Anh thật sự muốn biết. Một người từ trước tới nay luôn sống theo khuôn phép như anh, vốn chẳng tin vào cái gọi là "tình yêu sét đánh". Nếu là ngày trước, chỉ nghe thôi anh đã có thể mỉm cười mà bỏ qua. Nhưng khi bản thân lại thật sự rơi vào đó, anh mới hiểu hóa ra rất nhiều chuyện con người không thể kiểm soát nổi.

Anh không ngờ mối tình sét đánh của mình, còn chưa kịp bắt đầu đã sớm đi vào đoạn kết. Tình yêu đơn phương vốn là chuyện của một người, anh biết mình không thể cưỡng cầu. Thế nhưng… thái độ hôm đó của cô rõ ràng không phải là từ chối, chẳng phải khi ấy ánh mắt cô đã có chút dao động sao?

Vậy mà bây giờ, tất cả đều bị che giấu sau lớp vỏ xa lạ.

Tịch Kính không phải kẻ thô bạo, nhưng tính cách nghiêm túc lại khiến anh nhất định phải truy hỏi đến cùng. Nếu phải nhận "tử hình", anh thà nghe chính miệng cô nói một câu dứt khoát, còn hơn để bản thân mắc kẹt trong mơ hồ.

Những câu hỏi gấp gáp, từng lời ép sát, khiến Tiểu Điềm Điềm nghẹn lại trong cổ họng. Cô không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng Tịch Kính không để cô tránh né. Anh tiếp tục hỏi: "Tiểu Điềm Điềm, vì anh thích em nên ngay cả bạn bè cũng không làm được sao? Anh làm em chán ghét đến vậy à?"

"Không phải." Ngược lại, ngay từ đầu cô đã có một chút thiện cảm với Tịch Kính. "Em không chán ghét anh."

Tịch Kính nghe cô nói không chán ghét mình, sự mệt mỏi trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một tia mỉm cười. Mấy ngày nay anh đã tự kiểm điểm. Anh chưa từng thích ai, nên cũng không biết cách che giấu tình cảm này, thậm chí còn chưa kịp tuần tự mà đã vội vàng muốn đối phương biết mình thích họ.

Anh nghĩ người bình thường chắc chắn sẽ thấy điều đó thật khó tin. Huống chi Tiểu Điềm Điềm lại là một người rất có chủ kiến. Cô ấy xinh đẹp như vậy, bất kể ở đâu cũng là sự tồn tại thu hút nhất. Từ nhỏ đến lớn, số người thích cô ấy chắc chắn không đếm xuể. Đương nhiên không thiếu những kẻ lãng tử tùy tiện. Anh vội vàng như vậy trong mắt cô ấy chắc hẳn cũng giống kiểu người như vậy.

Sau khi tự kiểm điểm, anh cảm thấy đây không phải vấn đề của Tiểu Điềm Điềm, mà là anh đã không tạo ấn tượng tốt cho cô. Vì thế, khi biết cô không chán ghét mình, nội tâm anh đã reo lên vui sướng. Anh thì thầm hỏi: "Vậy em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không? Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc làm bạn bè."

"Tùy anh. Nhưng em cũng nói trước, em rất khó theo đuổi."

***

"Ha ha ha... Tiểu Điềm Điềm, cậu thành thật khai báo có phải cậu đã từng lừa tình Tịch Kính không, nhưng cậu lại quên mất rồi?"

Khương Thiến cũng thích nuôi chó, nhưng mẹ cô ấy không thích. Vì thế, mỗi lần nghỉ phép cô ấy lại thích cùng Tiểu Điềm Điềm dắt con ch.ó ra ngoài chơi.

Hôm nay, hai người định dắt con ch.ó đi leo núi, nhưng vì chuyện của Tịch Kính, Tiểu Điềm Điềm không còn tâm trạng nữa. Sau khi chia sẻ chuyện này với bạn thân, cô còn vô tình cười nhạo chính mình.

"Làm sao có thể?" Tiểu Điềm Điềm lườm bạn thân một cái. Cô đâu có cơ hội đó.

Khương Thiến đương nhiên biết không thể. Cô ấy đưa tay khoác vai Tiểu Điềm Điềm, ra vẻ nghiêm túc nói: "Xem ra anh ấy thật sự rất thích cậu, thích đến muốn mệnh."

"Sao tớ lại không tin nhỉ?" Tiểu Điềm Điềm lớn lên trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, được ba mẹ "rắc cẩu lương" nuôi nấng. Cô không phải không tin vào tình yêu. Dù sao ba mẹ cô đến bây giờ vẫn yêu nhau mặn nồng.

Nhưng tình cảm của Tịch Kính lại quá... khoa trương rồi? Đúng, trong mắt cô là khoa trương. Rõ ràng hai người chỉ gặp nhau một lần, anh ấy đã "tình yêu sét đánh" ư? Còn không phải cô liền không được?

Khương Thiến cũng đồng ý: "Tình yêu vốn dĩ không có lý do. Nhưng cậu không phải nói là các cậu gặp nhau trong đám cưới của bạn học anh họ cậu sao? Có lẽ anh ấy đã sớm chú ý đến cậu rồi, chỉ là đông người quá, cậu không để ý mà thôi." Thích một người chỉ là chuyện trong chớp mắt.

"Không thể nào."

"Tại sao?"

Tiểu Điềm Điềm lúc này mới kể lại chuyện hai người gặp nhau. Nhưng vừa nói xong, Khương Thiến đã chuyển chủ đề sang Thái Bình Dương: "Cậu thấy Tịch Kính thay quần áo á? Nói nhanh đi, vóc dáng anh ấy có đẹp không? Có sáu múi không? Có n.g.ự.c rắn chắc không?" Chịu ảnh hưởng sâu sắc từ tiểu thuyết, Khương Thiến nghe thấy hai chữ "vóc dáng" thì phải so sánh với những gì cô ấy đọc.

Tịch Kính có gương mặt của "tổng tài ", vóc dáng mà đẹp nữa thì càng thêm điểm.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 522



"Rất đẹp." Điểm này Tiểu Điềm Điềm cảm thấy mình không cần nói dối. Vóc dáng của Tịch Kính thật sự không thể chê vào đâu được.

Khương Thiến không nhịn được "chậc chậc" hai tiếng. Cô ấy đột nhiên hứng thú hỏi: "Tiểu Điềm Điềm, có phải anh ấy cảm thấy cậu nhìn thấy anh ấy nên muốn cậu phải chịu trách nhiệm không?"

"Hả?" Tiểu Điềm Điềm cảm thấy cái suy nghĩ này của bạn thân cũng thật quái gở.

Khương Thiến lại rất có lý lẽ riêng của mình nói: "Không phải cậu nói anh ấy là một người truyền thống và có giáo dưỡng sao?"

"Cái này không liên quan. Anh ấy đâu phải người thời cổ đại, làm gì có chuyện phong kiến như vậy? Anh ấy lớn lên ở nước ngoài, chẳng lẽ không đi biển, không đi bơi bao giờ?"

Được rồi, Khương Thiến lại bị thuyết phục. Cô ấy lẩm bẩm: "Có lẽ anh ấy đã nhìn thấy cậu từ lâu rồi. Nhưng cậu không phải nói nhân phẩm Tịch Kính khá tốt sao? Vậy thì nếu cậu cũng có chút thiện cảm với anh ấy thì cứ thử xem sao."

Tiểu Điềm Điềm cũng đã nghĩ đến việc thử. Nhưng cô lại thấy cả hai đều rất bận, nên không muốn thử.

"Tiểu Điềm Điềm, cậu nói thật đi, là cậu thấy hai người bận hay là đơn thuần cảm thấy yêu đương sẽ mất đi tự do?"

Lời này làm Tiểu Điềm Điềm sững người. Thật ra, cô nói một đống lý do, nhưng chỉ có một điều mà cô không thể dối được. Cô cảm thấy yêu đương sẽ mất đi tự do.

Kiểu tự do đó không phải là tự do giao lưu bạn bè, mà là kiểu tự do muốn ngủ thì ngủ, muốn ra ngoài thì ra, muốn liên lạc thì liên lạc, muốn không liên lạc thì không liên lạc.

Có lẽ liên quan đến tuổi tác, cô vẫn thuộc độ tuổi ham chơi. Nhưng phần lớn thời gian lại ở trong quân đội. Vì nghề nghiệp đặc thù, tất cả sự kiềm chế và trưởng thành của cô đều được dùng cho công việc. Những kỳ nghỉ hiếm hoi, cô chỉ muốn sống một cách tùy hứng.

Vì gia đình từ trước đến nay đều cho cô sự tự do, nên cô thực sự sợ hãi có người đột nhiên xuất hiện và ràng buộc mình. Mặc dù cô cũng đã nghĩ đến việc yêu đương, nhưng chỉ cần nghĩ đến phải dùng tất cả sự tự do đó để đổi lấy, cô lại thấy sợ hãi.

Nói một cách đơn giản, cô sợ rằng vì yêu đương mà mất đi sự độc lập và tự do, nên cô đã lùi bước.

Khương Thiến nhìn Tiểu Điềm Điềm không nói gì, cười lắc đầu: "Thôi rồi, đại lão bản Tịch của chúng ta thích phải cô gái yêu tự do Tiểu Điềm Điềm này thì phải tốn rất nhiều công sức để theo đuổi đấy. Nhưng con gái có bản lĩnh vốn dĩ đã khó theo đuổi rồi. Cứ xem anh ấy có bản lĩnh hay không."

Tiểu Điềm Điềm nhìn vẻ mặt "chuyên gia" của Khương Thiến thì cười, thúc nhẹ vào tay bạn: "Tớ sao cứ thấy cậu đang xem thường tớ vậy?"

"Làm gì có?" Nhưng Khương Thiến lại liếc nhìn cô bạn thân: "Nhưng tớ tin Tịch Kính chắc chắn sẽ thành công!"

"Cậu tin anh ấy như vậy sao?"

"Tớ không phải tin anh ấy, mà là tin cậu."

"Tin tớ?"

Khương Thiến gật đầu: "Đúng thế. Cậu xem, trước đây những người thích cậu cũng không ít. Nhưng chỉ cần cậu không thích, cậu sẽ lập tức từ chối, không cho một chút cơ hội nào. Nhưng cậu lại cho Tịch Kính một cơ hội, đồng ý làm bạn bè. Điều này cho thấy cán cân trong lòng cậu đã nghiêng rồi."

"Không thể nào." Tiểu Điềm Điềm không đồng ý. "Tớ chỉ cảm thấy anh ấy là bạn học của anh tớ, hơn nữa cậu không biết đâu, anh ấy trông thật sự rất đáng thương..."

Tiểu Điềm Điềm nói tiếp, nhưng chính cô cũng không thể dối lòng. Cô vẫn có thiện cảm với Tịch Kính. Chỉ là khi nghĩ đến việc yêu đương và tự do, cô lại không nhịn được muốn lùi bước.

Hai ngày sau đó, cô lại lạnh nhạt với Tịch Kính. Nhưng từ khi nhận được câu trả lời có thể làm bạn bè, Tịch Kính đã tính toán sẽ từ từ tiến tới. Đối diện với sự lạnh nhạt của Tiểu Điềm Điềm, anh cũng không hề lùi bước. Chỉ là Tiểu Điềm Điềm rất khó để hẹn gặp. Ngày nào cô cũng bận rộn. Nhưng cô cũng không cho anh cơ hội để tìm lỗi. Ví dụ như ngày hôm qua, anh muốn mời cô đi ăn, cô lại nói phải đi cùng mẹ. Cô còn hỏi lại: "Em biết chúng ta là bạn bè, nhưng người nhà thì sẽ luôn xếp trước bạn bè có phải không?"

Tịch Kính nghe giọng nói tinh nghịch trong điện thoại, thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ranh mãnh của cô khi nói câu đó. Anh biết cô muốn anh từ bỏ. Nhưng anh cũng không phải là người thích từ bỏ dễ dàng. Hơn nữa, anh cũng có thể cảm nhận được Tiểu Điềm Điềm có thiện cảm với mình. Vậy tại sao cô lại muốn che giấu nó? Nếu bây giờ anh có quyền theo đuổi cô, anh đương nhiên cũng muốn biết rõ ràng.

Vì thế, Tịch Kính đã tự mình chuẩn bị một vài món quà, xách đồ đến gõ cửa nhà Bùi Châu.

"Cậu làm gì đấy?" Bùi Châu nhìn Tịch Kính xách theo bao lớn bao nhỏ, nghĩ rằng anh ấy đến để cảm ơn mình.

"Cậu không phải nói bà nội muốn tôi đến ăn cơm sao? Mấy ngày này tôi được mọi người chăm sóc và quan tâm, tôi cũng nên đến thăm ông nội bà nội. Tối nay tôi và cậu cùng về nhé."

Bùi Châu đương nhiên không từ chối. Bà nội rất thích Tịch Kính. Nhưng nghe Tịch Kính gọi "ông nội, bà nội" một cách tự nhiên, anh ấy trừng Tịch Kính một cái rồi nói: "Cậu đúng là biết cách dỗ dành người nhà tôi. Nếu không phải cậu là chủ Tịch Thị, tớ đã nghĩ cậu đang nhắm đến bảo bối nào đó trong nhà tớ rồi."

***

Tiểu Điềm Điềm không hề thấy tức giận khi Tịch Kính tìm đến tận nhà, ngược lại cô thấy khá bình thường. Thứ nhất, ông nội và bà nội cũng đã mời anh ấy đến. Thứ hai, đối với cô, anh ấy chỉ là một người bạn của anh họ, không hơn không kém. Cô cũng không tỏ ra quá nhiệt tình.

Tịch Kính cũng không có phản ứng đặc biệt. Anh hiểu tính cách của Tiểu Điềm Điềm. Cô nhìn thì có vẻ ngọt ngào, nhưng thực ra rất có chính kiến. Nếu gây áp lực cho cô, cô sẽ lập tức dựng lên một lớp phòng vệ. Vì thế, anh chỉ cư xử như một vị khách bình thường.

Thấy thái độ của Tiểu Điềm Điềm dịu đi, Tịch Kính cảm thấy vui thầm. Có vẻ anh đã làm đúng.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 523



Có điều, thái độ của Tiểu Điềm Điềm tốt ... không được lâu lắm, khi thấy Tịch Kính đã quen thuộc hơn với mọi người trong gia đình, đặc biệt là mẹ và bà nội, cô bắt đầu thấy không vui, cô nghĩ, nếu cứ để Tịch Kính tiếp tục lấy lòng mẹ và bà nội như thế, có khi chưa cần cô đồng ý, anh ấy đã chiếm được cảm tình của cả gia đình rồi.

Ngày hôm đó, cô đã thẳng thừng nói với anh rằng rất khó để theo đuổi cô. Nếu anh chiếm được cảm tình của gia đình trước, sau này anh sẽ có đồng minh.

Đúng lúc cô cần về tứ hợp viện lấy đồ, nên cô nói với Tịch Kính:

“Anh Tịch Kính, anh có thể giúp em đi lấy đồ được không?” Lời nói nghe như đang thỉnh cầu, nhưng ánh mắt của cô lại mang theo yêu cầu.

Tịch Kính đương nhiên sẽ không từ chối, anh đứng dậy đi theo cô.

Tống Trinh nhìn thấy Tịch Kính dễ bảo như vậy, quay sang nói với Phương Tri Ý: “Thằng bé Tịch Kính này thật tốt.”

Phương Tri Ý cũng rất hài lòng với nhân phẩm của Tịch Kính: “Quả thật là không tệ.” Nhưng nhìn mối quan hệ của Tịch Kính với Tiểu Điềm Điềm chỉ ở mức bình thường, Phương Tri Ý cũng không nói thêm gì.

Vừa ra khỏi nhà, Tiểu Điềm Điềm đi rất nhanh, không thèm để ý đến anh. Mãi cho đến khi vào trong khu tứ hợp viện, cô đóng cửa lại rồi mới hung hăng lườm Tịch Kính: “Anh đừng nghĩ rằng lấy lòng bà nội và mẹ em thì em sẽ lập tức thay đổi ý định nhé.”

Tịch Kính cúi đầu, ánh mắt có chút buồn bã, có chút tủi thân. Anh đến đây hôm nay hoàn toàn không có ý định cố tình lấy lòng. Anh chỉ muốn được nhìn thấy Tiểu Điềm Điềm.

Dù đối diện với lời chỉ trích của cô, anh vẫn ôn tồn nói: “Anh không có. Kể cả anh không thích em, khi đến chơi nhà em, anh vẫn sẽ cư xử như vậy, bởi vì bà nội và dì Phương là bề trên của anh.” Chỉ là phép lịch sự tối thiểu.

Khi đối diện với người mình thích, Tịch Kính không hề che giấu bản thân, thậm chí anh còn bộc lộ nội tâm một cách thẳng thắn, hy vọng cô thấy được. Anh không phải là người cố ý lấy lòng người lớn để gây áp lực cho cô. Tình yêu của anh dành cho cô là đơn giản và thuần khiết. Nếu cô cũng thích anh, đó là điều tuyệt vời nhất. Khi cô chưa đủ thích, anh sẽ cố gắng làm thật tốt để cô biết rằng anh xứng đáng với tình cảm của cô.

Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Điềm Điềm rất được lòng người khác, đủ mọi kiểu người theo đuổi cô, từ mạnh mẽ, ngông cuồng, đến âm thầm, cố chấp. Chỉ có Tịch Kính là người điềm tĩnh, dịu dàng và lịch thiệp. Bất kể cô nói gì, anh dường như cũng không giận.

Lời chất vấn của cô bỗng chốc trở thành sự áy náy, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt cô đơn của anh. Tiểu Điềm Điềm "ngạo kiều" trở nên lung lay.

“Thích em rất khó đấy.” Bởi vì Tiểu Điềm Điềm cảm thấy chính mình cũng có chút mơ hồ, không dứt khoát. “Có thể không đáng để anh thích như vậy đâu.” Cô không tự hạ thấp mình, mà cảm thấy với tính cách và nhân phẩm của Tịch Kính, nếu anh chọn người khác, có lẽ sẽ tốt hơn.

Tịch Kính quá đỗi dịu dàng, hơn nữa, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, có lẽ anh yêu đương là để đi đến hôn nhân. Đây là áp lực lớn nhất đối với Tiểu Điềm Điềm. Có lẽ vì tuổi vẫn còn trẻ, hôn nhân đối với cô là một vấn đề còn rất xa vời.

“Em xứng đáng, Tiểu Điềm Điềm, em tốt đẹp và xuất sắc, xứng đáng được rất nhiều người yêu quý. Anh biết trong số những người thích em, anh không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội được không?”

“Tịch Kính, anh nên nhìn ra được, tạm thời em không có ý định kết hôn.”

Cô thậm chí không gọi anh là “anh”, có thể thấy được cô xem anh như một người theo đuổi bình thường. Điều này lại khiến Tịch Kính cảm thấy có chút vui vẻ: “Anh có thể chờ.”

Tịch Kính cúi người xuống, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhưng không hề thô lỗ. Dáng vẻ của anh tràn đầy sự khiêm nhường của một người theo đuổi. “Tiểu Điềm Điềm, anh biết chúng ta chênh lệch tuổi tác, bối cảnh, và thời gian ở bên nhau chưa dài, tình cảm của anh có thể chưa đủ thuyết phục. Nhưng chỉ cần em cho anh một cơ hội theo đuổi, em có thể từ từ khảo nghiệm, kiểm tra nhân phẩm của anh, thời gian bao lâu cũng không thành vấn đề.” Anh chỉ cần một cơ hội. Anh tự tin có thể khiến cô thay đổi suy nghĩ, khiến cô cảm thấy anh có tư cách trở thành bạn trai của cô.

Tiểu Điềm Điềm ngước mắt nhìn người đàn ông đang nghiêm túc trước mặt. Anh ấy thực sự làm rất tốt, lại còn giỏi mê hoặc lòng người. Tiểu Điềm Điềm nghĩ, mình cũng không có gì để mất. Nếu anh ấy đúng như những gì anh ấy nói, có một người bạn trai như vậy cũng không tệ. “Tịch Kính, em sẽ cho anh cơ hội.”

Cô vừa nói xong, thấy Tịch Kính vui mừng, cô lại lạnh giọng nói: “Nhưng anh cũng phải chuẩn bị tâm lý. Công việc của em rất bận rộn, có khi đi rất lâu cũng không có tin tức. Nếu anh không chịu nổi thì hãy nói trước, em sẽ không trách anh.”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 524



“Anh sẽ không.” Tịch Kính nói: “Anh từ nhỏ làm việc gì cũng rất nghiêm túc, thích ai cũng vậy. Tình cảm của anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi.”

Tiểu Điềm Điềm nghe lời này lại giống như một lời tỏ tình, cô vội nói: “Tỏ tình thì đừng nói vội. Em chỉ đồng ý cho anh theo đuổi, chứ chưa nói là em đã chấp nhận sự theo đuổi của anh.”

“Anh biết.” Tịch Kính nói: “Em rất khó theo đuổi!” Anh nhớ lại lời nói của cô ngày đó khi cô đang giận dỗi.

Tiểu Điềm Điềm hừ một tiếng: “Biết là được rồi. Giờ hối hận vẫn còn kịp.”

“Anh không hối hận.” Tịch Kính tiến thêm một bước, đứng song song với cô: “Sẽ không bao giờ hối hận.”

Dáng vẻ của anh vô cùng nghiêm túc. Vì khoảng cách quá gần, Tiểu Điềm Điềm cảm thấy hơi thở của anh bao trùm lấy mình. Trái tim cô bỗng lỡ một nhịp, ngay cả đối diện với anh cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng cô không muốn Tịch Kính phát hiện ra, nên cô ngạo nghễ quay đầu đi: “Tùy anh vậy.”

Tịch Kính đã có cơ hội chính thức theo đuổi Tiểu Điềm Điềm, anh ngay lập tức thừa thắng xông lên, nhưng cũng không quá lộ liễu. Anh hỏi: “Vậy sau này anh có thể gọi em là Tiểu Điềm Điềm không?” “Bùi Nhạc Hi” nghe rất hay, nhưng anh muốn được gần gũi với cô hơn.

“Ừ.” Tiểu Điềm Điềm gật đầu.

“Tiểu Điềm Điềm!” Tịch Kính lập tức vui mừng gọi tên cô, ý cười tràn ra khóe môi.

Lần đầu tiên Tiểu Điềm Điềm biết, cụm từ “quay đầu mỉm cười, trăm vẻ quyến rũ” cũng có thể dùng cho đàn ông. Không thể không thừa nhận, cuối cùng cô cũng là một người trần tục, vẫn bị vẻ đẹp mê hoặc.

Mặc dù cuối cùng đã có cơ hội theo đuổi chính thức, Tịch Kính cũng không dám làm càn. Bởi vì Tiểu Điềm Điềm không cho phép anh cho người khác biết. Vì vậy, trước mặt mọi người, anh không dám biểu lộ bất cứ điều gì.

Nhưng khi chỉ có hai người, anh là một người theo đuổi rất xứng đáng. Gần đến Tết, mẹ anh muốn về quê bố anh ở Dung Thành. Vì vậy, anh cũng phải trở về. Mặc dù không ở Bắc Kinh, nhưng anh vẫn cập nhật lịch trình cho Tiểu Điềm Điềm mỗi ngày.

Hôm nay là ngày thứ hai họ về Dung Thành. Quê của bố anh ở một thành phố dưới Dung Thành. Khí hậu nơi đó ấm áp. Vào tháng hai, miền Bắc vẫn còn tuyết bay, nhưng ở đây đã xuân về hoa nở. Trên đường có rất nhiều loại trái cây.

Tiểu Điềm Điềm không cho phép anh gọi điện thoại quá nhiều, đặc biệt là trong dịp Tết, người thân trong nhà đông, anh mà gọi điện là mẹ cô sẽ hỏi ngay. Vì vậy, mỗi sáng thức dậy, cô đều nhận được tin nhắn rất dài của Tịch Kính, đôi khi còn phải chia thành ba tin nhắn mới gửi hết.

Hôm nay, anh cùng mẹ đi chợ từ sớm, nhưng vì không hiểu tiếng địa phương nên đã xảy ra một chuyện buồn cười ... Chuyện gì anh cũng chia sẻ với Tiểu Điềm Điềm.

Tiểu Điềm Điềm nhìn tin nhắn, cô có thể hình dung được dáng vẻ của anh lúc đó. Một người đứng đầu tập đoàn Tịch thị lừng lẫy mà lại ngây ngô như vậy. Cô không nhịn được mà bật cười.

Hôm nay là ngày 30 Tết, cả nhà họ Bùi sẽ quây quần ăn bữa tất niên. Vì vậy, Bùi Châu tối qua không về nhà mà ở lại nhà ông bà nội. Sáng sớm, vừa xuống lầu, anh đã thấy em gái cầm điện thoại cười khúc khích. Anh bước lại hỏi: “Nhặt được tiền à?”

Tiểu Điềm Điềm nghe thấy tiếng anh, giật mình lật điện thoại lại. Hành động lúng túng này khiến Bùi Châu có chút nghi ngờ, anh híp mắt hỏi: “Em giấu gì vậy?”

“Em giấu gì đâu?” Tiểu Điềm Điềm dù đã trải qua huấn luyện trong môi trường quân sự, nhưng, tuổi đời còn quá nhỏ ... lúc chột dạ thì vẫn chột dạ thôi . Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh họ, cúi đầu ăn cháo.

Bùi Châu ngồi xuống, thấy cô em gái không dám ngẩng đầu nhìn mình, anh nhịn không được “chậc chậc” hai tiếng.

Tiếng động đó khiến Tiểu Điềm Điềm theo bản năng ngẩng đầu, không ngờ lại đối diện với ánh mắt dò xét của Bùi Châu. “Tiểu Điềm Điềm, em…”

Anh nói chậm lại, Tiểu Điềm Điềm trong lòng căng thẳng, nghĩ rằng mối quan hệ của cô và Tịch Kính đã bị anh họ phát hiện. Cô đang nghĩ xem nên lấy cớ gì để che giấu thì nghe Bùi Châu nói lớn: “Tối qua anh mơ thấy một giấc mơ.”

“Giấc mơ gì ạ?” Sự chuyển đề tài đột ngột này khiến Tiểu Điềm Điềm suýt không phản ứng kịp.

Bùi Châu uống một ngụm cháo, may mắn vỗ vỗ ngực: “Kinh khủng lắm! May mà chỉ là mơ. Anh mơ thấy em kết hôn với Tịch Kính, làm anh sợ c.h.ế.t khiếp. Sao cậu ta có thể xứng với em gái anh chứ!”

“…”

Bùi Châu tùy tiện một câu nói đã khiến Tiểu Điềm Điềm sợ đến ho sặc sụa. Tống Trinh đi ra thấy cháu gái ho đến gập cả người, bà đánh vào vai cháu trai một cái, rồi vội vàng vỗ nhẹ lưng để Tiểu Điềm Điềm dễ thở.

Bùi Châu nghĩ em gái mình bị chuyện của Tịch Kính dọa, vội vàng rót một ly nước ấm cho Tiểu Điềm Điềm, rồi giải thích: "Anh chỉ nói linh tinh thôi, giấc mơ đều ngược lại mà, em đừng sợ."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back