Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 510



Bùi Châu cho đến mãi về sau này vẫn không thể nghĩ ra: Tại sao mình đã ra sức "nói thật" về Tịch Kính mà lại khiến ấn tượng của Tiểu Điềm Điềm về Tịch Kính càng tốt hơn ???

Ngược lại với Bùi Châu, Tiểu Điềm Điềm chỉ cảm thấy Tịch Kính rất đáng yêu. Lớn lên trong một nền văn hóa cởi mở như vậy, lại có thể ôn hòa và nho nhã như thế thì đúng là khó có được.

Nhưng hiện tại, đó cũng chỉ là một chút ấn tượng thoáng qua. Tiểu Điềm Điềm chỉ có một chút thiện cảm đơn thuần với Tịch Kính. Là kiểu thiện cảm của một người ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đối với con người anh, và những việc anh đã, đang làm.

Phải biết rằng trong thời điểm hiện tại, việc một tập đoàn lớn như Tịch Thị chuyển toàn bộ tài sản về nước sẽ thúc đẩy sự phát triển của công nghệ mới rất nhiều.

Bên này, Tịch Kính đến địa điểm tổ chức hôn lễ. Sự ngượng ngùng cũng vơi đi ít nhiều. Anh tìm một phòng thay đồ để thay bộ vest chú rể phụ. Sau khi xảy ra sự việc ngoài ý muốn lúc nãy, lần này anh vào phòng, kiểm tra kỹ lưỡng xem cửa phòng thay đồ đã khóa chưa.

Đang lúc cởi áo, anh mới phát hiện trong phòng có một tấm gương lớn. Trong gương, quần áo của anh đã được cởi ra hoàn toàn. Tịch Kính cũng là lần đầu tiên chú ý đến vóc dáng của mình. Anh gần như không bao giờ để lộ cơ thể trước mặt người ngoài, kể cả là bạn bè nam giới. Mùa hè, anh cũng mặc quần áo rất kín đáo.

Chu Vũ và Bùi Châu đều trêu chọc anh là một người cổ hủ, nói rằng anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để "cưa đổ" các cô gái. Nhưng Tịch Kính vẫn làm theo ý mình. Lần này, anh nhìn chằm chằm vào cơ thể mình trong gương, tự hỏi: "Thật sự, chỉ dựa vào vóc dáng là có thể thu hút được người khác sao?"

Vừa mới tự hỏi xong, trong đầu anh lập tức hiện lên đôi mắt xinh đẹp, mở to vì kinh ngạc. Tịch Kính giật mình. Ngay sau đó, anh xua đuổi suy nghĩ "không đứng đắn" đó và nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Chu Vũ vừa đến lấy đồ thì nhìn thấy Tịch Kính mặc bộ vest màu trầm. Tịch Kính giống như một tác phẩm điêu khắc được Thượng đế tỉ mỉ tạo ra. Rõ ràng là vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại có sức hấp dẫn kỳ lạ. Nếu không phải vợ anh ấy đã ra lệnh phải mời Tịch Kính làm chú rể phụ, anh ấy chắc chắn sẽ không mời.

Một phù rể a ! Nhưng lại làm chú rể trở thành phông nền

Aiz !

Nhưng vợ anh ấy nói rằng mấy người bạn thân là phù dâu đều độc thân, muốn nhân cơ hội này để giúp đỡ các cô ấy. Chu Vũ chỉ có thể đồng ý.

"Ơ? Tịch Kính, sao cậu thay quần áo xong mà mặt và tai đều đỏ thế?" Chu Vũ đi đến, khó hiểu liếc nhìn ra sau lưng Tịch Kính. Vẻ mặt này nếu không phải vì anh ấy hiểu Tịch Kính, anh ấy đã nghĩ rằng Tịch Kính gặp phải chuyện gì đó trong phòng thay đồ.

Tịch Kính không đổi sắc mặt, bình thản nói: "Phòng thay đồ quá ngột ngạt."

Chu Vũ nhìn rèm cửa vẫn còn lay động của phòng thay đồ đó, không chút nghi ngờ. Anh ấy vui vẻ khoác vai Tịch Kính nói: "Quên mất, đại thiếu gia như cậu chưa bao giờ thay quần áo ở những nơi như thế này. Đã làm cậu chịu thiệt rồi."

Gia đình Chu Vũ cũng khá giả, nhưng so với Tịch Kính thì còn kém xa. Lúc trước, anh ấy đi du học, thuê một căn hộ nhỏ cũng đã được coi là rất tốt. Nhưng sau đó anh ấy đến căn hộ của Tịch Kính thì mới phát hiện toilet của anh ấy còn lớn hơn cả căn hộ của mình. Hơn nữa, căn hộ đó là Tịch Kính mua.

Tịch Kính nghe vậy không nói gì. Từ nhỏ anh đã sống như vậy, nên anh thường không bận tâm những điều này. Có điều, trong mắt anh, những việc rất bình thường lại được các bạn học lấy ra để khen ngợi và làm quá. Anh cũng đã quen rồi.

Đám cưới của Chu Vũ kéo dài từ sáng đến tối, mãi đến nửa đêm mới kết thúc. Tiểu Điềm Điềm là lần đầu tiên tham gia một đám cưới như thế này. Tính cách cô vốn dĩ đã tốt, lại là nữ phi công anh hùng mới xuất hiện trong tin tức gần đây, nên cô nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Tuy nhiên, để ông bà ngoại không lo lắng, sau khi tiệc tan, Bùi Châu vẫn đưa em gái về. Tối đó, anh ngủ lại ở nhà cô.

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, thư ký của Tịch Kính đã lái xe đến đón anh. Sáng mai anh phải đi đến Hải Thành để họp, tối nay sẽ bay đến Hải Thành.

Tiểu Điềm Điềm ở Thành Nam chơi một tuần thì cũng quay về Bắc Kinh. Lần này cô vô tình làm rơi điện thoại vào hồ nước. Dù sao ngày thường cô cũng không dùng nhiều, nên cô tính về Bắc Kinh rồi mua.

Vừa lúc Khương Thiến cũng muốn đổi điện thoại, hai người hẹn nhau đi dạo ở Vương Phủ Tỉnh.

"Tiểu Điềm Điềm, anh họ tớ nói bây giờ trên thị trường có điện thoại màn hình màu. Hay là chúng ta đổi một cái màn hình màu đi?" Khương Thiến là một người rất thích chạy theo xu hướng. Có lẽ ở trong quân đội lâu quá rồi, về nhà chỉ cần có gì mới mẻ là cô ấy muốn có ngay lập tức.

Tiểu Điềm Điềm không có nhiều yêu cầu như vậy. Điện thoại chỉ để tiện liên lạc, nếu không thì lại phải đi đến buồng điện thoại để gọi. Nhưng nghe Khương Thiến nói vậy, cô cũng không từ chối.

Kết quả, hai người họ không may mắn. Vừa mua điện thoại xong, từ trong chợ đi ra, đột nhiên có một chiếc xe máy đi qua, giật lấy chiếc điện thoại mà Khương Thiến đang cầm trên tay.

Dù hai người họ là quân nhân được huấn luyện tốt, nhưng vẫn là người, người thì không thể chạy nhanh hơn xe máy. Tuy nhiên, hai người cũng không bỏ cuộc, họ liếc nhau rồi chạy băng qua các ngõ nhỏ để đuổi theo chiếc xe máy.

Hôm nay là cuối tuần, trên đường rất đông người và xe cộ. Hai người vừa đuổi vừa gọi. Tên lái xe cũng hoảng loạn, lần đầu tiên gặp phải những người kiên trì như vậy.

Rất nhiều lần suýt đ.â.m vào đồ vật ven đường. Khi định vứt xe bỏ chạy, đột nhiên có một bóng người từ bên cạnh lao đến. Tên cướp điện thoại lập tức bị khống chế. Tên lái xe thấy tình thế không ổn, đứng dậy bỏ chạy. Kết quả mới chạy được hai bước thì đã bị Tiểu Điềm Điềm và Khương Thiến đuổi kịp và bắt lấy.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 511



Tiểu Điềm Điềm bắt được kẻ đó rồi mới phát hiện người giúp họ chính là Tịch Kính. Hai người họ lần đầu gặp nhau tuy có chút ngượng, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc. Vì đã quen biết, Tịch Kính lại giúp họ một việc lớn như vậy, nên Tiểu Điềm Điềm cũng thoải mái nói: "Cảm ơn anh, anh Tịch Kính!"

Tịch Kính: "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Khương Thiến là người bị cướp nên phải ở lại nói chuyện với cảnh sát. Cô ấy đi ra, thấy Tiểu Điềm Điềm và người đàn ông đẹp trai đã nói chuyện rất vui vẻ, cô ấy lập tức đi đến, thì thầm: "Tiểu Điềm Điềm..." rồi nháy mắt, có tình huống gì đây?

Tiểu Điềm Điềm thấy Khương Thiến đi ra thì giới thiệu Tịch Kính: "Đây là Tịch Kính, bạn học đại học của anh họ tớ."

Khương Thiến quen thuộc Bùi Châu, nghe nói là bạn học đại học, cô ấy cũng thu tâm tư lại, nhanh chóng đưa tay ra bắt tay cảm ơn, còn nói muốn mời anh ấy ăn cơm.

Tịch Kính lịch sự từ chối: "Tôi sắp phải đến Bằng Thành, ba giờ chiều có chuyến bay."

Lúc này đã là giữa trưa, Tiểu Điềm Điềm liếc nhìn đồng hồ, không muốn làm lỡ việc của anh nên nói: "Vậy chờ anh Tịch Kính về, chúng tôi lại mời anh ăn cơm."

Lần này Tịch Kính không từ chối, anh mỉm cười gật đầu. Đúng lúc này, thư ký của Tịch Kính đã lái xe đến, một chiếc Mercedes màu đen.

Tịch Kính lại nói: "Tôi tiện đường đưa hai cô về nhé?"

"Không cần đâu, anh Tịch Kính. Chúng em còn định đi dạo phố." Tiểu Điềm Điềm biết anh ấy rất bận, cũng không muốn làm phiền.

Lời nói kết thúc, Tịch Kính cũng không lên xe. Thư ký đã xuống xe mở cửa xe cho anh. Anh muốn xin số điện thoại của Tiểu Điềm Điềm, nhưng lại do dự, liệu cô có nghĩ rằng anh muốn mời cô đi ăn không? Khi đang do dự, Khương Thiến đột nhiên nói: "Nếu đã muốn mời ăn cơm, thì cần phải lưu lại số điện thoại để tiện liên hệ. Tịch đại ca, anh có thể lưu lại số điện thoại của một trong hai chúng em không ? Chờ anh về chúng em liên hệ."

Tịch Kính nghe vậy, nhìn Tiểu Điềm Điềm một chút rồi lấy điện thoại ra, bật màn hình lên. Khương Thiến lại lập tức nói: "Tiểu Điềm Điềm, cậu lưu số đi." Nói xong, cô ấy dùng vai thúc nhẹ vào tay bạn thân.

Tiểu Điềm Điềm cũng không nghi ngờ, "À" một tiếng lấy điện thoại ra. Tịch Kính lúc này đã bắt đầu đọc số của mình. Tiểu Điềm Điềm nhanh chóng ấn số, theo tiếng bàn phím kết thúc, điện thoại trong tay cô cũng vang lên.

Sau khi trao đổi số điện thoại, Tịch Kính rời đi trước. Tiểu Điềm Điềm và Khương Thiến cũng lên taxi chuẩn bị đi ăn cơm. Vừa lên xe, Khương Thiến đã kích động nắm lấy tay Tiểu Điềm Điềm: "Tiểu Điềm Điềm, người kia có phải thích cậu không?"

Lời nói này làm Tiểu Điềm Điềm giật mình: "Không có. Tớ với anh ấy chỉ gặp nhau một lần, không thân thiết." Hơn nữa lần gặp đó còn rất ngượng ngùng, đến nỗi sau này đi tiệc cưới họ cũng không chạm mặt nhau. Tiểu Điềm Điềm không hiểu tại sao Khương Thiến lại nghĩ như vậy.

Khương Thiến cảm thấy mình không thể nhìn nhầm được. Lúc cô ấy đi ra, cô ấy đã chú ý thấy ánh mắt của Tịch Kính nhìn Tiểu Điềm Điềm rất dịu dàng. Cô ấy còn nghĩ hai người này đã là người yêu, kết quả lúc sau mới biết đó chỉ là bạn học của Bùi Châu. Vậy chắc chắn là người quen cũ. Hơn nữa, Tịch Kính trước khi lên xe cứ do dự, rõ ràng là có chuyện muốn nói. Cô ấy hỏi thử một chút, anh ấy lập tức lấy điện thoại ra. Khi cô ấy nói Tiểu Điềm Điềm lưu số, khóe miệng Tịch Kính còn vô thức nhếch lên. Đây chẳng phải là dáng vẻ của một chàng trai thầm thương trộm nhớ khi có được số liên lạc của cô gái sao?

Mẹ của Khương Thiến là giáo viên, Khương Thiến tuy không yêu sớm, sau này vào trường quân đội cũng bận đến mức không có thời gian. Nhưng anh họ cô ấy lại là một "lãng tử tình trường ", em họ cô ấy lại thích đọc ngôn tình. Cô ấy ở nhà không thiếu lần bị em họ lôi kéo để nói chuyện này. Mặc dù cô ấy chưa từng yêu đương, nhưng lại là một "chuyên gia lý thuyết". Điều này chắc chắn không thể thoát khỏi "hỏa nhãn kim tinh" của cô ấy.

"Mới gặp nhau một lần thôi thì đó chính là tình yêu sét đánh!"

Tiểu Điềm Điềm: "..." Cậu có thể lại thái quá hơn được không?

Đầu bên này, Tịch Kính lên xe, cầm điện thoại, lặng lẽ nhìn màn hình, màn hình sắp tắt thì lập tức bật sáng.

Trên màn hình rõ ràng hiển thị ba chữ "Bùi Nhạc Hi", bên dưới là một chuỗi số điện thoại. Suy nghĩ một lúc, anh đổi tên "Bùi Nhạc Hi" thành "Tiểu Điềm Điềm". Sau đó, anh tắt màn hình và cất điện thoại đi.

Thư ký lái xe lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà cười ngây ngô thì không khỏi nhíu mày. Ông chủ đang vui vẻ vì chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại nhận được hợp đồng lớn nào?

Chắc chắn là như thế! Nếu không thì ông chủ không thể nào vui vẻ như vậy. Xem ra tiền thưởng cuối năm lại tăng gấp đôi rồi!
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 512



Tiểu Điềm Điềm không bận tâm đến lời của Khương Thiến. Không phải vì cô không tự tin vào bản thân, mà bởi vì cô cảm Tịch Kính không phải là người như thế. Từ những gì anh họ Bùi Châu kể đã đủ để khiến cô không thể đặt Tịch Kính và “yêu từ cái nhìn đầu tiên” bên cạnh nhau.

Cô không bận tâm, nhưng Tịch Kính lại để mọi chuyện trong lòng.

Để gặp lại Tiểu Điềm Điềm, anh đã rút ngắn thời gian làm việc. Anh làm việc liên tục một ngày một đêm không nghỉ, rồi vội vã trở về Bắc Kinh vào ngày thứ ba. Thế nhưng, đã ba ngày trôi qua mà anh vẫn không nhận được tin tức gì từ Tiểu Điềm Điềm.

Anh muốn trực tiếp liên lạc với cô, nhưng lại lo lắng làm vậy sẽ có vẻ quá vồ vập, liệu cô có nghĩ anh thèm khát bữa cơm đó, rồi sẽ nghĩ xấu về anh không? Lần gặp ở tiệc cưới đã để lại ấn tượng không tốt rồi, liệu cô có ghét bỏ anh không?

Tịch Kính là một người khéo léo và lịch thiệp. Anh luôn tin rằng mình có cách giải quyết mọi việc một cách có chừng mực, sẽ không bao giờ để mình hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì.

Thế nhưng, trong chuyện này, anh lại bị cảm xúc bất ngờ nảy sinh thiêu đốt, trở nên nôn nóng, bồn chồn.

Điều này giống như một vở kịch không ai biết, anh dồn hết cảm xúc vào vai diễn nhưng lại chẳng có khán giả. Tịch Kính cảm thấy thật không thể tin được, tại sao lại như vậy?

ANh không hiểu tại sao.

Nhưng anh rất muốn gặp Tiểu Điềm Điềm.

Thực ra, ngày thành hôn không phải lần đầu tiên Tịch Kính gặp Tiểu Điềm Điềm.

Hôm diễu binh và biểu diễn bay, anh cũng có mặt trong hàng ghế khách mời. Với tư cách đại diện cho đơn vị công nghệ cao, lại có hợp tác với xưởng chế tạo thiết bị quân sự, anh được mời dự lễ. Chính hôm ấy, lần đầu tiên Tịch Kính nhìn thấy cô.

Tiểu Điềm Điềm khoác trên mình bộ quân phục bay uy nghiêm, bước đi dứt khoát, ánh mắt sáng rực niềm tin. Cô tự tin đi ngang qua, mà chỉ một khoảnh khắc thoáng qua đã khiến tim anh chấn động. Tịch Kính không thể rời mắt, ánh nhìn cứ thế đuổi theo bóng dáng cô. Người đi cùng còn mỉm cười giới thiệu với anh về đội nữ phi công sắp tham gia biểu diễn.

Khi biên đội bay lướt qua bầu trời, từng chiếc máy bay rít gió lao đi, anh được cho biết cô chính là phi công điều khiển chiếc số 6 đang thực hiện cú nhào lộn đầy táo bạo. Ngay giây phút đó, ánh mắt Tịch Kính cứ khóa chặt vào chiếc máy bay kia.

Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc phức tạp, vừa hân hoan, vừa lo lắng. Người bên cạnh cứ tưởng anh xúc động vì sức mạnh của không quân Tổ quốc. Nhưng chỉ mình anh biết, ngày hôm đó, ánh mắt anh chỉ có cô mà thôi.

Từ ấy, hình bóng cô không ngừng xuất hiện trong cuộc sống của anh, ngày một nhiều hơn, rõ rệt hơn. Thậm chí ngay cả khi ngồi ở quán cà phê, nghe ai đó trò chuyện, anh cũng sẽ bất giác bắt gặp cái tên “Tiểu Điềm Điềm” lọt vào tai mình.

Lần thứ hai họ gặp lại là ở tiệc cưới của Chu Vũ. Hôm đó, anh thật sự mừng rỡ khi thấy Bùi Châu đưa cô đến.

Nhưng niềm vui ngắn ngủi đó nhanh chóng chuyển thành lo lắng. Tại sao lần gặp mặt lại diễn ra trong hoàn cảnh như thế này?

Tịch Kính chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác trong một bộ dạng luộm thuộm như thế này, huống chi lại là trước mặt người anh ... rất thích.

Đúng vậy, là “rất thích”. Nói thế nào nhỉ, “yêu từ cái nhìn đầu tiên” vốn khó lý giải, nhưng anh biết chắc, mình đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cảm giác tim đập gấp gáp, lồng ngực rung động khi nhìn thấy cô… đó là điều chỉ thuộc về cô mà thôi.

Yêu đơn phương, suy cho cùng, là một cuộc chiến tự mình khơi mào, tự mình giằng co. Đối phương hoàn toàn không hay biết, nhưng trong lòng anh, vở kịch ấy đã dàn dựng từ lâu, với bao nhiêu hồi ức, lo âu và mong chờ.

“Nhìn gì mà ngẩn người ra thế?” Bùi Châu bước vào, thấy Tịch Kính cứ mân mê điện thoại, ngay cả khi anh gõ cửa cũng không có phản ứng. Anh khoác vai Tịch Kính, tò mò hỏi: “Chờ tin nhắn của cô gái nào à?”

Anh biết Tịch Kính sẽ không làm những chuyện này, nhưng vẫn buột miệng trêu chọc.

Không ngờ Tịch Kính lại giật mình, lúng túng tắt màn hình điện thoại, không nói gì.

Bùi Châu không để ý. Anh nghĩ rằng Tịch Kính chắc đang suy nghĩ về vấn đề cổ phiếu của công ty. Ngoài những chuyện này, anh ấy cũng chẳng nghĩ ra Tịch Kính có mối quan tâm gì khác. Anh đứng dậy, vớ lấy tệp tài liệu bên cạnh, gõ lên bàn Tịch Kính: “Tổng giám đốc Tịch, họp thôi. Đừng ngẩn người nữa, cổ phiếu của tập đoàn họ Tịch mấy ngày nay tăng vọt đấy.”

Tịch Kính gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi họp.

Hôm nay Bùi Châu mang về một tin tức rất tốt nên không khí trong phòng họp rất thoải mái, mọi người thảo luận sôi nổi. Chỉ có Tịch Kính vẫn cầm điện thoại, giống như đơn vị không liên quan. Anh không thể tập trung, cứ vô thức nhìn điện thoại.

“Đinh!” Điện thoại bỗng vang lên một tiếng nhỏ.

Mọi người trong phòng họp không chú ý, chỉ có Tịch Kính mắt sáng lên. Anh nhanh chóng mở khóa, quả nhiên là tin nhắn của Tiểu Điềm Điềm.

Hóa ra cô không biết anh đã trở về, hôm nay cô nhắn tin hỏi anh đã về chưa, có thể mời anh đi ăn cơm được không.

Niềm vui khi hy vọng trở thành sự thật tràn ngập Tịch Kính. Khi trả lời tin nhắn, khóe miệng anh vô thức nở nụ cười.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 513



Bùi Châu đã quan sát Tịch Kính cả buổi. Thấy Tịch Kính cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh định hỏi chuyện thì nghe Tịch Kính nói: “Bùi Châu, cậu tiếp tục cuộc họp thay tôi, tôi phải ra ngoài một chuyến.”

Bùi Châu: “Cậu đi đâu thế…” Anh còn chưa nói xong, Tịch Kính đã vội vã rời khỏi phòng họp.

Đi đâu vậy? Đến mức ngay cả một cuộc họp cũng không tham gia?

“Tổng giám đốc Tịch đi đâu thế nhỉ?” Đây là lần đầu tiên mọi người thấy vị sếp cuồng công việc này bỏ lại một dự án lớn như vậy để rời đi, ai cũng cảm thấy khó hiểu.

“Không phải đi hẹn hò đấy chứ?” Mọi người bàn tán. Ông chủ của họ cũng không còn trẻ nữa. Mặc dù đây là một doanh nghiệp gia đình, nhưng trong tay Tịch Kính, nó đã lớn mạnh lên gấp mấy lần chỉ trong vài năm. Mọi người đều biết điều đó. Bây giờ ông chủ muốn tìm bạn gái cũng là chuyện nên làm.

Bùi Châu nghe mọi người xôn xao bàn tán, anh nhướng mày. Bạn gái ư? Hoàn toàn không thể nào. Mấy người không hiểu sếp mình rồi. Chắc là có hẹn gặp đối tác làm ăn nào đó thôi.

Tịch Kính không để thư ký đưa đi, mà tự mình lái xe ra ngoài. Lái xe một lúc, anh mới nhớ ra mình hẹn Tiểu Điềm Điềm đi ăn tối, mà bây giờ mới là 3 giờ chiều.

Anh đỗ xe bên lề đường, nhìn dòng người và xe cộ qua lại, tự giễu mình. Đây là lần đầu tiên anh bỏ công ty một cách tùy hứng như vậy, mà lại không biết đi đâu.

Tịch Kính ngồi yên trong xe một lát, công ty thì chắc chắn không thể quay lại. Anh quyết định về nhà thay quần áo.

Vừa lái xe vào khu chung cư, anh đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang chờ đợi. Tịch Kính không nghĩ nhiều, lập tức xuống xe: “Tiểu… Bùi Nhạc Hi!”

Tiểu Điềm Điềm nghe thấy tiếng gọi, cùng Bánh Bao quay đầu lại, phát hiện đó là Tịch Kính: “Anh Tịch Kính, sao anh lại ở đây?”

Bánh Bao cũng từng gặp Tịch Kính. Thấy anh, nó mừng rỡ vẫy đuôi không ngừng.

Tịch Kính cúi xuống v**t v* nó: “Anh về nhà.”

“Ồ, anh cũng sống ở đây à?”

“Em cũng ở đây à?”

Tiểu Điềm Điềm tính cách phóng khoáng và dễ gần. Ngay cả khi giao tiếp với người lạ cũng rất tự nhiên, huống chi Tịch Kính là người quen biết và từng giúp đỡ họ. “Anh họ em ở đây. Anh ấy tặng em một căn hộ, cũng ở khu này. Nhưng gần đây đang trang trí, em qua xem tiện thể dắt Bánh Bao đi dạo.”

Thì ra là vậy. Biết sau này Tiểu Điềm Điềm cũng sẽ ở đây, Tịch Kính cảm thấy dường như ông trời cũng đang giúp anh. Nụ cười trên môi anh càng rõ ràng hơn, anh mời: “Em muốn đến nhà anh xem không?” Nói xong, anh mới nhận ra, mối quan hệ của họ bây giờ mời cô đến nhà có vẻ không thích hợp. Anh vội vàng bổ sung: “Em có thể đến xem cách trang trí nhà anh…”

Nói xong, chính anh cũng không dám nhìn Tiểu Điềm Điềm. Căn hộ này anh mua tạm thời để ở, có gì mà đẹp đâu?

Anh lo Tiểu Điềm Điềm sẽ nghĩ anh cố ý, lại nói thêm: “Nếu không tiện, thì đợi anh họ em về rồi đưa em đi cũng được.”

Tiểu Điềm Điềm nhìn vẻ mặt bối rối của Tịch Kính, ngay cả vành tai anh cũng đỏ lên, cô nhịn không được muốn cười. Bỗng cô nghĩ đến lời Khương Thiến nói, chẳng lẽ anh ấy thật sự thích mình?

Tiểu Điềm Điềm không chắc chắn, định tiếp tục quan sát. Cô gật đầu nói: “Đi thôi.”

“Cái gì?”

“Anh Tịch Kính, không phải anh mời em đến nhà anh sao?”

Tịch Kính nhìn cô gái trước mặt, nghiêng đầu cười tươi. Đôi mắt long lanh ánh lên vẻ tinh nghịch. Anh vội vã gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó, anh tránh sang một bên, mời Tiểu Điềm Điềm đi theo.

Khi vào thang máy, nhìn con số đang tăng lên, Tịch Kính thận trọng nói: “Bùi Nhạc Hi, anh thực sự chỉ muốn mời em đến xem cách trang trí thôi.”

Đúng lúc này, thang máy đến tầng họ muốn. Cửa thang máy mở ra, Tiểu Điềm Điềm dắt Bánh Bao xuống trước rồi quay lại cười hỏi: “Anh Tịch Kính, em đâu có nghi ngờ mục đích của anh đâu? Hay là anh có mục đích khác?”

“Không có, không có…” Vừa rồi anh chỉ buột miệng nói ra. Thấy cô anh rất vui, anh muốn ở cùng cô lâu hơn, cho nên mới buột miệng nói ra mời cô đến nhà, nói xong lại cảm thấy không đúng lắm. Ở nước ngoài, nếu một người đàn ông chủ động mời một cô gái đến nhà riêng, khả năng cao là không đơn thuần.

Thế nên anh sợ cô hiểu lầm, mới vội vàng giải thích, không ngờ lại nói năng lộn xộn.

Tịch Kính có chút bực bội. Tại sao trước mặt Tiểu Điềm Điềm anh lại trở nên ngốc nghếch như vậy?

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của anh, Tiểu Điềm Điềm cười càng tươi hơn. Sao lại có người thú vị đến thế? Cô không nhịn được mà muốn trêu chọc thêm: “Nếu vậy thì, anh Tịch Kính, tại sao anh lại không muốn cho em xem?”

“Anh không có…”

“Không có sao anh không mở cửa?” Tiểu Điềm Điềm chưa từng đến đây, nhưng Bánh Bao thì đã đến rồi. Nó tự đi trước, trong lúc họ nói chuyện đã không tự giác đi đến trước cửa.

Lúc này, Tịch Kính mới nhận ra khi Tiểu Điềm Điềm nói chuyện, cô ấy luôn cười, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh vẻ tinh nghịch. Lúc này anh mới bất giác hiểu ra, thì ra mình đang bị cô gái nhỏ trêu chọc.

Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, hơi cúi người đưa tay mời cô vào nhà.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 514



Tiểu Điềm Điềm không hề ngại ngùng, dắt Bánh Bao chuẩn bị vào cửa, rồi hỏi: “Bánh Bao vào được chứ?”

“Đương nhiên.” Tịch Kính gật đầu. Từ khi anh chuyển đến, Bánh Bao cũng thường xuyên đến đây.

Tiểu Điềm Điềm thực sự muốn xem cách trang trí nhà Tịch Kính. Vì vậy, khi vào, cô chăm chú quan sát. Phải công nhận, mắt thẩm mỹ không tệ.

Vì tối nay có hẹn đi ăn, Tiểu Điềm Điềm không ở lại nhà Tịch Kính quá lâu. Cô uống nửa ly nước rồi dắt Bánh Bao về nhà anh họ, sắp xếp cho nó xong thì chuẩn bị ra ngoài.

Tối nay, Khương Thiến vốn dĩ cũng sẽ có mặt, dù sao thì chiếc điện thoại mà hôm đó Tịch Kính hỗ trợ lấy lại là của cô ấy. Chỉ là cô ấy vẫn vững chắc tin rằng Tịch Kính yêu thầm Tiểu Điềm Điềm, cho nên gần đến giờ hẹn, Khương Thiến quyết định gọi điện thoại báo cho Tiểu Điềm Điềm rằng cô ấy không tới.

Khương Thiến nằm trên giường, vui vẻ nói: “ Tiểu Điềm Điềm. Cậu tin tớ đi, Tịch Kính chắc chắn thích cậu. Nếu không tin, cậu nhân cơ hội này quan sát kỹ một chút đi.” Nói xong, cô ấy không đợi Tiểu Điềm Điềm trả lời đã cúp máy.

Tiểu Điềm Điềm thực ra cũng đã nhận ra một chút. Lời nói của Khương Thiến làm cô không nhịn được ngước mắt nhìn Tịch Kính đang ngồi đối diện.

Tịch Kính không nghe thấy tiếng điện thoại, đón lấy ánh mắt của Tiểu Điềm Điềm, anh khẽ gật đầu và mỉm cười. Tiểu Điềm Điềm cũng vô thức mỉm cười đáp lại.

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Điềm Điềm nói rằng Khương Thiến không đến được, và cô ấy dặn cô phải giúp cô ấy cảm tạ thật tốt ân nhân của cô ấy

Tịch Kính không bận tâm Khương Thiến có đến hay không, nhưng vẫn lịch sự nói: “Không sao, chuyện đó chỉ là việc nhỏ thôi, không cần phải mời khách phiền phức như vậy.”

“Vậy anh Tịch Kính, tại sao anh lại đồng ý?” Tiểu Điềm Điềm chống cằm lên bàn, mỉm cười nhìn Tịch Kính. Tiểu Điềm Điềm luôn thẳng thắn lại nhiệt tình, không thích ngại ngùng, xoắn xít.

Thực ra, trong lòng cô cũng có một chút cảm tình với Tịch Kính. Cảm giác ấy đến rất tự nhiên, giống như lúc vô tình nhận ra anh thật đáng yêu, rồi từ từ trở thành một thứ tình cảm mềm mại mà cô không thể bỏ qua.

Lời Khương Thiến nói ban đầu cô không để trong lòng, nhưng hôm nay, biểu hiện của Tịch Kính khi hai người gặp nhau ở chung cư quá rõ ràng. Cô không thể giả vờ không biết.

Vì vậy, cô không vòng vo mà hỏi thẳng vào trọng tâm. Trong lòng cô nghĩ, nếu Tịch Kính không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, mối quan hệ này có lẽ sẽ kết thúc ngay sau bữa cơm. Dù sao, thích cô vốn là một chuyện rất đáng tự hào. Nếu anh không dám đối diện, có lẽ vì anh quá cẩn trọng, quá do dự. Cô không xem đó là ưu hay khuyết điểm, chỉ là bản thân cô luôn nghiêng về những người dũng cảm, dám tiến về phía trước. Thích thì có thể từ từ tiếp cận, nhưng ít nhất cũng phải có gan nói ra.

Vì bị trêu chọc một lần ở nhà, Tịch Kính bây giờ nói chuyện rất thận trọng.

Anh vốn không phải kiểu người khéo léo, càng không quen ứng phó những tình huống như thế này. Đối diện với ánh mắt trong trẻo của Tiểu Điềm Điềm, anh thoáng ngập ngừng, chỉ có thể bất lực nhìn cô một giây. Rồi anh hít một hơi thật sâu, gương mặt nghiêm túc, chân thành nói:

“Vì anh muốn gặp em.”

Câu nói “Vì anh muốn gặp em.” làm không khí trở nên tĩnh lặng. Không phải là ngượng ngùng, chỉ là có chút yên lặng.

Tiểu Điềm Điềm nghĩ thầm, Khương Thiến quả nhiên là "Hỏa nhãn kim tinh", cái gì cũng nhìn ra, ngôn tình quả nhiên không lừa người.

Còn Tịch Kính thì như một tù nhân đang chờ tuyên án. Câu “Vì anh muốn gặp em.” ngụ ý đã rất rõ ràng. Tiểu Điềm Điềm thông minh như vậy, làm sao có thể không hiểu. Vì thế anh chỉ có thể chờ, lặng lẽ chờ cô "tuyên án" cho mình.

Tiểu Điềm Điềm phát hiện Tịch Kính thật sự quá thú vị. Rõ ràng anh ấy không hề ngốc. Tập đoàn Tịch Thị có thể lớn mạnh gấp mấy lần trong tay anh, đủ để thấy anh không phải một kẻ ngốc. Nhưng trước mặt cô, anh lại thể hiện một mặt khác ngây ngô đến khó tin. Một người đàn ông đẹp như vậy mà trong tình cảm lại non nớt như thế, thực khiến người ta muốn trêu chọc. Tiểu Điềm Điềm là một tiểu công chúa được nuông chiều từ nhỏ. Mặc dù không có tính cách kiêu ngạo, ương ngạnh, nhưng trong xương cốt vẫn mang chút "tiểu ác ma". Đối diện với một người như Tịch Kính, "tiểu ác ma" ngủ sâu trong cô đã ngo ngoe rục rịch thức tỉnh.

Cô cũng không nói gì, chỉ nhướng mày, sau đó bắt đầu gọi món, hỏi Tịch Kính có kiêng ăn gì không.

Cả trái tim Tịch Kính đang treo lơ lửng, làm sao còn có tâm trạng ăn uống. Nhưng đối mặt với câu hỏi của Tiểu Điềm Điềm, anh vẫn lịch sự mở lời: "Không có gì phải kiêng."

"Anh ăn cay được không?" Đây là một quán Tứ Xuyên rất nổi tiếng. Đương nhiên, món Tứ Xuyên không phải món nào cũng cay, nhưng Tiểu Điềm Điềm lại thích ăn cay.

"Được." Tịch Kính gật đầu.

Tiểu Điềm Điềm nghe lời này thì ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Anh lớn lên ở Mỹ mà vẫn ăn cay được à?"

"Anh chỉ lớn lên ở đó. Nhà anh không ở đó, hơn nữa ba anh là người Thành Đô."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back