Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 530



Đứng ở cửa phòng, Tiểu Điềm Điềm nhất quyết không chịu vào. Tịch Kính cũng đứng ở cửa cùng cô. Thỉnh thoảng có khách đi qua lại nhìn hai người.

Tiểu Điềm Điềm cuối cùng cũng không chịu được, cô xấu hổ nói: “Mở cửa đi, em muốn vào.” Dù sao cũng không đi được, vào trong rồi nói.

Tịch Kính lúc này mới lấy thẻ phòng ra, theo sát cô vào trong. Vừa vào, Tiểu Điềm Điềm đã véo mạnh vào tay anh.

Anh không hề trốn tránh, cũng không kêu đau. Tiểu Điềm Điềm biết mình dùng lực không nhỏ, nhưng thấy anh im lặng chịu đựng, cô cũng không "tàn nhẫn" nổi nữa.

Tịch Kính vốn dĩ là người dịu dàng, ngoại hình cũng không có tính công kích. Một khi anh tỏ ra yếu thế, sẽ mang lại cho người ta một cảm giác tủi thân đặc biệt, khiến người khác không thể giận.

“Tiểu Điềm Điềm, hết giận chưa?” Tịch Kính thấy cô buông tay, anh vòng tay ôm cô vào lòng, không làm gì quá đáng nhưng cũng không để cô rời đi. Cô chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.

Đây là một trong số ít lần anh tỏ ra mạnh mẽ kể từ khi bọn họ gặp nhau, và Tiểu Điềm Điềm không thể vùng ra được. Lúc này cô mới biết, trong chuyện sức lực, những tiểu xảo của mình chẳng có tác dụng gì, chẳng qua là anh vẫn luôn để cô "tự tung tự tác" mà thôi

“Em không giận. Với lại, em giận vì chuyện gì chứ?” Cố tỏ ra mạnh miệng mới là sở trường của Tiểu Điềm Điềm.

Cô càng như vậy, Tịch Kính càng biết mình có cơ hội. Anh vòng một tay ôm eo cô, một tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cô, chăm chú nhìn cô.

Anh nhìn đến mức Tiểu Điềm Điềm nghĩ anh sẽ hôn mình, nhưng cô lại nghe anh nói: “Tiểu Điềm Điềm, anh chưa từng thích ai cả. Em là người đầu tiên anh thích. Anh biết anh hơn em nhiều tuổi, nhưng đối diện với người mình thích, anh không thể làm được như mọi người nghĩ, rằng không có gì có thể lay chuyển cảm xúc của anh. Mọi chuyện về em đều khiến anh không thể kiểm soát cảm xúc. Hồn anh bị em cuốn đi rồi. Em vui thì anh vui, em buồn thì anh cũng buồn. Anh muốn gặp em mỗi ngày, không liên lạc được anh sẽ rất khó chịu, và còn tức giận với chính mình nữa…”

“Anh biết điều đó rất ấu trĩ và buồn cười, nhưng Tiểu Điềm Điềm, anh không thể kiểm soát được. Anh không nói trước với em chuyện của Tịch Phỉ, làm em không vui, anh xin lỗi. Nhưng xin em đừng lờ anh đi, đừng vì chuyện này mà thu hồi cơ hội, được không?”

Tiểu Điềm Điềm là người điển hình cho kiểu "ăn mềm không ăn cứng". Mà Tịch Kính người này, dường như sinh ra để khắc chế cô. Anh càng nhún nhường, cô càng mềm lòng. Tiểu Điềm Điềm thật sự cảm thấy anh ấy không có một chút tính tình nào.

"Nếu em không đồng ý, em có thể rời khỏi khách sạn không?" Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn Tịch Kính, nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt Tịch Kính lấp lánh, đột nhiên anh khẽ cười, rồi hỏi lại một câu: "Nếu anh không cho em đi, thì sao?"

Anh rất thông minh, lại đẩy vấn đề cho Tiểu Điềm Điềm. Thực ra, từ khi Tiểu Điềm Điềm giận dỗi chặn số điện thoại của anh, Tịch Kính đã biết cô không chỉ tức giận mà còn ... ghen. Cô ấy có thể ghen chứng tỏ cô không hề dửng dưng. Chỉ là cô quá cứng miệng, c.h.ế.t sống không chịu thừa nhận có thiện cảm với anh. Tịch Kính nhận ra được điều này đã vui sướng cả đêm, nên khi tới đây anh đã không đến tìm cô ngay. Anh muốn để cho cô có thời gian nhìn rõ nội tâm của mình.

Tiểu Điềm Điềm phát hiện người đàn ông này đang dần trở nên phúc hắc, cô không muốn để ý đến anh nhưng lại thấy bực mình: "Anh dám?"

Trắng trợn đe doạ, nhưng chẳng có chút lực sát thương nào.

Tịch Kính đưa tay véo má cô: "Anh dám, nhưng anh sẽ không làm thế. Tiểu Điềm Điềm, anh đang theo đuổi em. Anh muốn ở bên em lâu dài, chứ không phải chỉ vui đùa nhất thời."

Lời nói thẳng thắn như vậy làm Tiểu Điềm Điềm có chút ngượng, ánh mắt cũng có chút trốn tránh. Nhưng với tính cách của mình, cô sẽ không để người khác nắm thóp. Cô bất mãn lẩm bẩm: "Nói thật hay ho. Cứ như người đưa em đến đây không phải là anh vậy."

"Anh xin lỗi." Tịch Kính lại thành khẩn xin lỗi. "Anh đưa em đến đây chỉ là để xin lỗi em." Dù là chuyện của Tịch Phỉ hay những chuyện khác, anh cảm thấy mình đã làm cô không vui, nên anh cần phải xin lỗi.

"Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh." Tiểu Điềm Điềm không muốn bị Tịch Kính ôm mãi, cô đưa tay đẩy anh một chút, muốn rời đi.

Tịch Kính nhìn cô gái đang bướng bỉnh trong lòng, anh không buông tay: "Vậy anh có thể được coi là đã theo đuổi được em chưa?"

Lời này làm Tiểu Điềm Điềm trợn tròn mắt, nói: "Em chỉ nói là tha thứ..."

"Ưm!"

Một nụ hôn bất ngờ làm Tiểu Điềm Điềm sững sờ. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: "Anh ấy dám ?"

Tịch Kính không chỉ dám, mà còn dám bảo cô nhắm mắt. Mặc dù nụ hôn này khiến Tiểu Điềm Điềm không kịp chuẩn bị, nhưng nó vẫn rất dịu dàng, không hề mang tính chiếm hữu. Nó chỉ là một chút đụng chạm nhẹ nhàng , ôn nhu, giống như một phép thử.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 531



Đứng ở cửa phòng, Tiểu Điềm Điềm nhất quyết không chịu vào. Tịch Kính cũng đứng ở cửa cùng cô. Thỉnh thoảng có khách đi qua lại nhìn hai người.

Tiểu Điềm Điềm cuối cùng cũng không chịu được, cô xấu hổ nói: “Mở cửa đi, em muốn vào.” Dù sao cũng không đi được, vào trong rồi nói.

Tịch Kính lúc này mới lấy thẻ phòng ra, theo sát cô vào trong. Vừa vào, Tiểu Điềm Điềm đã véo mạnh vào tay anh.

Anh không hề trốn tránh, cũng không kêu đau. Tiểu Điềm Điềm biết mình dùng lực không nhỏ, nhưng thấy anh im lặng chịu đựng, cô cũng không "tàn nhẫn" nổi nữa.

Tịch Kính vốn dĩ là người dịu dàng, ngoại hình cũng không có tính công kích. Một khi anh tỏ ra yếu thế, sẽ mang lại cho người ta một cảm giác tủi thân đặc biệt, khiến người khác không thể giận.

“Tiểu Điềm Điềm, hết giận chưa?” Tịch Kính thấy cô buông tay, anh vòng tay ôm cô vào lòng, không làm gì quá đáng nhưng cũng không để cô rời đi. Cô chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.

Đây là một trong số ít lần anh tỏ ra mạnh mẽ kể từ khi bọn họ gặp nhau, và Tiểu Điềm Điềm không thể vùng ra được. Lúc này cô mới biết, trong chuyện sức lực, những tiểu xảo của mình chẳng có tác dụng gì, chẳng qua là anh vẫn luôn để cô "tự tung tự tác" mà thôi

“Em không giận. Với lại, em giận vì chuyện gì chứ?” Cố tỏ ra mạnh miệng mới là sở trường của Tiểu Điềm Điềm.

Cô càng như vậy, Tịch Kính càng biết mình có cơ hội. Anh vòng một tay ôm eo cô, một tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cô, chăm chú nhìn cô.

Anh nhìn đến mức Tiểu Điềm Điềm nghĩ anh sẽ hôn mình, nhưng cô lại nghe anh nói: “Tiểu Điềm Điềm, anh chưa từng thích ai cả. Em là người đầu tiên anh thích. Anh biết anh hơn em nhiều tuổi, nhưng đối diện với người mình thích, anh không thể làm được như mọi người nghĩ, rằng không có gì có thể lay chuyển cảm xúc của anh. Mọi chuyện về em đều khiến anh không thể kiểm soát cảm xúc. Hồn anh bị em cuốn đi rồi. Em vui thì anh vui, em buồn thì anh cũng buồn. Anh muốn gặp em mỗi ngày, không liên lạc được anh sẽ rất khó chịu, và còn tức giận với chính mình nữa…”

“Anh biết điều đó rất ấu trĩ và buồn cười, nhưng Tiểu Điềm Điềm, anh không thể kiểm soát được. Anh không nói trước với em chuyện của Tịch Phỉ, làm em không vui, anh xin lỗi. Nhưng xin em đừng lờ anh đi, đừng vì chuyện này mà thu hồi cơ hội, được không?”

Tiểu Điềm Điềm là người điển hình cho kiểu "ăn mềm không ăn cứng". Mà Tịch Kính người này, dường như sinh ra để khắc chế cô. Anh càng nhún nhường, cô càng mềm lòng. Tiểu Điềm Điềm thật sự cảm thấy anh ấy không có một chút tính tình nào.

"Nếu em không đồng ý, em có thể rời khỏi khách sạn không?" Tiểu Điềm Điềm nghiêng đầu nhìn Tịch Kính, nghiêm túc hỏi.

Ánh mắt Tịch Kính lấp lánh, đột nhiên anh khẽ cười, rồi hỏi lại một câu: "Nếu anh không cho em đi, thì sao?"

Anh rất thông minh, lại đẩy vấn đề cho Tiểu Điềm Điềm. Thực ra, từ khi Tiểu Điềm Điềm giận dỗi chặn số điện thoại của anh, Tịch Kính đã biết cô không chỉ tức giận mà còn ... ghen. Cô ấy có thể ghen chứng tỏ cô không hề dửng dưng. Chỉ là cô quá cứng miệng, c.h.ế.t sống không chịu thừa nhận có thiện cảm với anh. Tịch Kính nhận ra được điều này đã vui sướng cả đêm, nên khi tới đây anh đã không đến tìm cô ngay. Anh muốn để cho cô có thời gian nhìn rõ nội tâm của mình.

Tiểu Điềm Điềm phát hiện người đàn ông này đang dần trở nên phúc hắc, cô không muốn để ý đến anh nhưng lại thấy bực mình: "Anh dám?"

Trắng trợn đe doạ, nhưng chẳng có chút lực sát thương nào.

Tịch Kính đưa tay véo má cô: "Anh dám, nhưng anh sẽ không làm thế. Tiểu Điềm Điềm, anh đang theo đuổi em. Anh muốn ở bên em lâu dài, chứ không phải chỉ vui đùa nhất thời."

Lời nói thẳng thắn như vậy làm Tiểu Điềm Điềm có chút ngượng, ánh mắt cũng có chút trốn tránh. Nhưng với tính cách của mình, cô sẽ không để người khác nắm thóp. Cô bất mãn lẩm bẩm: "Nói thật hay ho. Cứ như người đưa em đến đây không phải là anh vậy."

"Anh xin lỗi." Tịch Kính lại thành khẩn xin lỗi. "Anh đưa em đến đây chỉ là để xin lỗi em." Dù là chuyện của Tịch Phỉ hay những chuyện khác, anh cảm thấy mình đã làm cô không vui, nên anh cần phải xin lỗi.

"Được rồi, em chấp nhận lời xin lỗi của anh." Tiểu Điềm Điềm không muốn bị Tịch Kính ôm mãi, cô đưa tay đẩy anh một chút, muốn rời đi.

Tịch Kính nhìn cô gái đang bướng bỉnh trong lòng, anh không buông tay: "Vậy anh có thể được coi là đã theo đuổi được em chưa?"

Lời này làm Tiểu Điềm Điềm trợn tròn mắt, nói: "Em chỉ nói là tha thứ..."

"Ưm!"

Một nụ hôn bất ngờ làm Tiểu Điềm Điềm sững sờ. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: "Anh ấy dám ?"

Tịch Kính không chỉ dám, mà còn dám bảo cô nhắm mắt. Mặc dù nụ hôn này khiến Tiểu Điềm Điềm không kịp chuẩn bị, nhưng nó vẫn rất dịu dàng, không hề mang tính chiếm hữu. Nó chỉ là một chút đụng chạm nhẹ nhàng , ôn nhu, giống như một phép thử.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 532



Dần dần, Tiểu Điềm Điềm chìm đắm trong sự dịu dàng đó. Nụ hôn của Tịch Kính từ môi di chuyển đến chóp mũi, gò má, rồi cuối cùng là một nụ hôn nhẹ ở vành tai: "Tiểu Điềm Điềm, em cũng có cảm giác với anh." Đây không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.

Tiểu Điềm Điềm cứng miệng, trừng mắt nhìn Tịch Kính nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Không có."

Tịch Kính ôm chặt lưng cô, ấn cô vào lòng mình: "Vậy tại sao khi anh hôn em, em lại không né tránh?"

Vừa rồi anh không hề dùng sức mạnh, anh cho cô không gian để từ chối. Thậm chí nếu cô tát anh một cái, Tịch Kính cũng sẽ thấy là điều hiển nhiên. Nhưng cô gái trong lòng anh không hề từ chối, thậm chí còn đáp lại.

Điều này làm Tịch Kính vui sướng vô cùng, càng khẳng định người mình thích cũng thích mình. Nhưng Tịch Kính không dám nói quá thẳng thừng. Tiểu công chúa quá bướng bỉnh, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu anh cố ý vạch trần làm cô khó xử, người phải chịu dày vò chắc chắn là anh.

Anh cảm thấy mình thật xấu xa, giống như một tên thợ săn dụ dỗ con thỏ trắng nhỏ. Dùng củ cà rốt để dụ dỗ cô dần dần đến gần và chấp nhận mình.

"Ai mà biết anh muốn hôn chứ? Hơn nữa, bình thường anh biểu hiện ra vẻ chính trực, ai mà biết anh là loại người này. Hừ, thật uổng công em còn cảm thấy anh là người chính trực, một người đẹp trai như thế mà ..."

Tịch Kính nhìn cô gái như một con nhím nhỏ, cứ vừa mắng vừa phun những cái gai ra ngoài, trong mắt anh thật sự rất đáng yêu. Tiểu công chúa trông có vẻ bướng bỉnh, nhưng thực ra không hề có chút uy h.i.ế.p nào. Mà cũng bởi cô coi anh như người thân cận, mới dám thoải mái bộc lộ bản tính thế này. Nếu không, cô đã sớm xoay người bỏ đi rồi.

Chỉ tiếc rằng, bản thân tiểu công chúa còn chưa nhận ra điều ấy, lại vô thức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tịch Kính. Tiểu Điềm Điềm mắng anh nhưng chẳng hiểu sao mắng mắng lại thành đang khen ngợi, làm nụ cười trên khóe môi Tịch Kính càng rõ ràng hơn.

Người thích Tiểu Điềm Điềm không ít, nhưng trước nay, trong mắt cô chỉ có huấn luyện và bầu trời. Cô từng nghĩ, gặp Tịch Kính cũng sẽ giống như đối diện với công việc—nghiêm túc, không thiên vị.

Nhưng tình cảm vốn chẳng tuân theo lý trí. Từ khoảnh khắc có thiện cảm, cán cân đã âm thầm nghiêng về một phía. Chỉ là cô không muốn thừa nhận. Tính cách tùy hứng, tự do như gió, sao có thể bị một người đàn ông ảnh hưởng? Càng không thừa nhận, cô càng che giấu, đến nỗi ngay cả khi bị sự ôn nhu kiên nhẫn của Tịch Kính bao vây, bản thân cũng chẳng hề nhận ra—cô đã sớm động lòng rồi.

Bây giờ rõ ràng giống như đang giận dỗi người yêu,mãi cho đến khi nhìn thấy nụ cười của Tịch Kính, Tiểu Điềm Điềm mới bất giác bừng tỉnh.

Cô cảm thấy nụ cười kia thật chướng mắt, lập tức trợn tròn mắt, hung hăng chất vấn:
"Anh cười cái gì mà cười?"

Tịch Kính không hề giải thích, ngược lại mượn chính lời cô vừa mắng để chặn đường lui:
"Tiểu Điềm Điềm đang thừa nhận anh đẹp trai à?"

Anh vốn chưa từng để ý đến ngoại hình của mình, cũng chẳng coi đó là ưu thế. Nhưng giờ phút này, Tịch Kính lại đặc biệt cảm ơn ba mẹ đã ban cho anh gương mặt này—bởi vì Tiểu Điềm Điềm thích. Chỉ cần là điều cô thích, trong mắt anh, tất cả đều trở thành đáng giá.

Tịch Kính thực sự rất đẹp trai. Tiểu Điềm Điềm vốn là người thích cái đẹp, một người có thể khiến cô nhìn thêm hai mắt chắc chắn là rất đẹp. Huống chi có thể thích, thì chắc chắn là cực kỳ đẹp trai. Nhưng cô sẽ không thừa nhận, kẻo Tịch Kính càng thêm đắc ý. "Bình thường thôi."

Tịch Kính đồng ý gật đầu. Anh cũng tự cho rằng mình chỉ bình thường thôi. So với Tiểu Điềm Điềm, anh cảm thấy mình không xứng. Nhưng bình thường cũng tốt, đẹp cũng tốt, chỉ cần là cô thích.

Cuối cùng, Tiểu Điềm Điềm đẩy Tịch Kính ra được. Nhưng anh cũng có việc bận, bởi vì tối nay anh phải ở lại nhà dì Mỹ Phương, nên anh phải thu dọn đồ đạc.

Tiểu Điềm Điềm cảm thấy dù sao mình cũng không ngăn cản được, nên đành chờ ở một bên. Đương nhiên, tiểu công chúa vẫn mang theo những cái gai hoa hồng, miệng không nói được lời hay.

Nhưng cô cố tình "bới lông tìm vết" vào tai Tịch Kính đều biến thành lời nũng nịu giữa những người yêu nhau. Bởi vì nếu Tiểu Điềm Điềm thật sự không muốn nói chuyện với anh, cô sẽ không nói với anh một câu nào.

Tịch Kính đến vội nên đồ đạc cũng không có gì nhiều, anh nhanh chóng thu dọn xong. Ra khỏi khách sạn và ngồi vào xe, lúc này Tịch Kính mới nhớ ra Tiểu Điềm Điềm đã không ngăn cản anh ở lại cùng cô đêm nay, khóe môi anh không nhịn được cong lên. Anh cố ý hỏi Tiểu Điềm Điềm.

Tiểu Điềm Điềm thấy người này đột nhiên ngây thơ như vậy, lườm anh một cái: "Em không cho thì anh sẽ không ở sao?"

"Không." Biết người mình thích cũng thích mình, Tịch Kính dường như tự tin hơn rất nhiều. Dù vẫn dịu dàng, nhưng lời nói đã có chút "gợi đòn".

Tiểu Điềm Điềm bực mình, không muốn để ý đến anh. Tịch Kính cũng không giận, anh nghiêm túc lái xe, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh.

"Anh còn chưa được chuyển chính thức đâu." Tiểu Điềm Điềm không nhịn được nữa, mở lời.

"Anh biết."

Biết cái gì mà biết!
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 533



Dì Mỹ Phương thấy Tịch Kính mang đồ đến, nhân lúc Tiểu Điềm Điềm lên lầu, bà gọi: "Tịch Kính, cháu vào sân giúp dì dọn tuyết đi."

Làm việc là giả, có chuyện muốn hỏi mới là thật. Tịch Kính đương nhiên biết điều đó. Anh đặt đồ xuống rồi đi theo dì Mỹ Phương ra ngoài. Thật ra, ngay cả khi dì Mỹ Phương không hỏi, Tịch Kính cũng đã tính bộc bạch. Dù sao, người trước mắt cũng là bậc trưởng bối.

Dì Mỹ Phương không vòng vo: "Vì sao cháu lại thích Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta?"

Trong mắt dì Mỹ Phương, Tiểu Điềm Điềm đương nhiên là cái gì cũng tốt. Nhưng thân phận của Tịch Kính lại không giống. Dù là gia cảnh hay địa vị xã hội. Mà gia đình như vậy thì bên trong lại càng phức tạp. Dù dì ấy không hiểu rõ lắm những chuyện trong giới hào môn, nhưng tin tức thì không ít, đặc biệt là tin tức ở Cảng Thành. Mấy năm nay dì ấy thường xuyên hợp tác với bên Cảng Thành, cũng hay đến đó. Mặc dù trước đây dì ấy không tiếp xúc được với những gia tộc như Tịch Thị, nhưng các phóng viên thì có thể chụp được.

Tịch Kính dì ấy không hiểu, nhưng Tịch gia ở Cảng Thành thì lại vô cùng hỗn loạn. Tin tức bao nuôi các tiểu minh tinh, đêm đêm tiệc tùng của mấy người anh em họ của Tịch Kính thì ngày nào cũng có. Dì lo lắng Tịch Kính cũng cảm thấy Tiểu Điềm Điềm đơn thuần nên dễ khống chế. Nếu là như vậy, dì Mỹ Phương cũng sẽ không đồng ý.

"Tiểu Điềm Điềm rất xuất sắc. Cháu tin rằng chỉ cần là đàn ông đã từng tiếp xúc với cô ấy thì đều sẽ bị cô ấy thu hút. Cháu cũng là người bình thường, cháu cũng bị sự xuất sắc của cô ấy thu hút."

Điểm này thì dì Mỹ Phương đồng ý: "Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta quả thật rất xuất sắc." Nói xong, bà không nhịn được kể lại những chuyện từ nhỏ của Tiểu Điềm Điềm.

Tịch Kính nghe rất nghiêm túc. Hóa ra cô ấy thật sự xuất sắc từ nhỏ. Anh không khỏi có chút vui sướng. Được một cô gái xuất sắc như vậy thích, anh có tài đức gì đâu? "Vậy cháu và Tiểu Điềm Điềm có nghiêm túc không?" Dì Mỹ Phương nói xong, liếc nhìn Tịch Kính.

"Vâng, rất nghiêm túc." Tịch Kính hứa hẹn xong lại nói về chuyện Tịch gia ở Cảng Thành.

Mặc dù bây giờ hai nhà gần như không có liên quan gì, kể từ sau khi ba anh qua đời, anh ấy không còn liên quan gì đến bên Cảng Thành nữa. Nhưng nói cho cùng thì họ đều họ Tịch. Trước đây không chỉ cùng họ mà còn liên quan đến cả sự nghiệp. Nói muốn hoàn toàn cắt đứt cũng không thực tế. Ngay cả chuyện của Tịch Phỉ, cô ấy vẫn ở nhà cũ ở Cảng Thành. Cô ấy cũng sẽ đến thăm hỏi anh và mẹ. Nhưng mối quan hệ chỉ có thế thôi. Anh ấy nói rõ như vậy cũng là hy vọng dì Mỹ Phương biết rằng Tịch Gia mà anh ấy và bà ấy biết là khác nhau.

Tịch Kính là một người ôn hòa. Vì sự giáo dưỡng của bản thân, khi nói những lời này, anh càng thêm chân thành. Dì Mỹ Phương mấy năm nay đi khắp nơi, cũng đã gặp qua đủ loại người. Một người có chân thành hay không, dì ấy gần như chỉ cần nhìn một cái là có thể biết. Tịch Kính không nghi ngờ gì là rất chân thành, cũng có thể do gương mặt kia quá vô hại cho nên dì Mỹ Phương vô thức đã bị thuyết phục.

Tịch Kính biết dì ấy quan tâm đến Tiểu Điềm Điềm. Là một trưởng bối, dì ấy có quyền nghi ngờ bất cứ điều gì. Anh không hề cảm thấy có vấn đề gì, mà càng nghiêm túc giải thích: "Dì Mỹ Phương, những lời này cháu nói có thể dì sẽ không tin, nhưng đây là suy nghĩ chân thật nhất của cháu. Cháu chưa từng thích ai. Tiểu Điềm Điềm là cô gái đầu tiên cháu thích, đương nhiên cũng là người cuối cùng."

"Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta được cưng chiều từ nhỏ. Trông như được nuôi thả, nhưng trong chuyện đại sự của cuộc đời thì tuyệt đối sẽ không qua loa. Đừng nói là ba mẹ, các anh chị của cô ấy, ngay cả người dì không cùng huyết thống như cháu cũng vậy. Dì biết hiện tại tài sản và địa vị xã hội của cháu rất lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta là những người tham lam. Trong mắt chúng ta, hạnh phúc của Tiểu Điềm Điềm là quan trọng nhất. Không cầu cháu phải vô tư yêu cô ấy như ba mẹ cô ấy, nhưng cháu nhất định phải toàn tâm toàn ý che chở cô ấy."

"Cháu biết. Hiện tại cháu còn không biết mình có thể làm hài lòng tất cả mọi người trong gia đình Tiểu Điềm Điềm hay không, nhưng cháu nhất định sẽ cố gắng để tất cả mọi người đều hài lòng."

Dì Mỹ Phương cười gật đầu: "Bọn dì thì dễ nói rồi. Cháu còn phải làm Tiểu Điềm Điềm hài lòng nữa kìa." Vừa rồi bà đã luôn chú ý đến Tiểu Điềm Điềm, cô gái nhỏ chắc chắn sẽ làm khó Tịch Kính. Bà đã nhìn ra, cũng có thể thấy Tiểu Điềm Điềm đối với Tịch Kính đã không còn giống như trước. Bà nghĩ, cô gái nhỏ làm khó chàng trai này một chút cũng tốt. Đừng để cậu ấy theo đuổi dễ dàng quá, sẽ không biết trân trọng.

"Cháu sẽ làm Tiểu Điềm Điềm cũng vô cùng hài lòng."

Nói đến đây, dì Mỹ Phương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu khẳng định, coi như là đã chấp nhận Tịch Kính. Đương nhiên, chuyện này tạm thời sẽ không nói với Phương Tri Ý, vì Tiểu Điềm Điềm nói cô phải chờ xác định rồi mới nói với gia đình.

Dì Mỹ Phương ban đầu còn sợ Tiểu Điềm Điềm sẽ chịu thiệt thòi, nhưng nhìn cô gái nhỏ ranh mãnh như một con tiểu hồ ly, bà biết cô ấy có suy nghĩ của riêng mình. Bà cũng sẽ không nhiều lời. Hơn nữa, Tiểu Điềm Điềm vẫn chưa chính thức đồng ý Tịch Kính. Nếu bây giờ gia đình biết, có lẽ không cần Tiểu Điềm Điềm gật đầu, thân phận của Tịch Kính cũng sẽ trở nên "chính thức" rồi.

Dì Mỹ Phương đương nhiên sẽ không làm chuyện này.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 534



Tiếp đó, Tịch Kính ở lại Bắc Thành chơi với Tiểu Điềm Điềm hai ngày. Buổi tối còn dẫn cô đi ngắm đèn băng. Dì Mỹ Phương cũng đi cùng hai người. Dọc đường đi, bà nhìn Tịch Kính chăm sóc Tiểu Điềm Điềm một cách cẩn thận, bà vô thức nghĩ đến vợ chồng Phương Tri Ý và Bùi Từ. Tịch Kính quả thực có dáng vẻ của Bùi Từ khi cưng chiều vợ con. Quan sát hai ngày, bà lại càng yên tâm về Tịch Kính hơn.

Ngày rời đi, thời tiết đặc biệt đẹp. Sau Tết, thời tiết ngày càng ấm áp, lớp tuyết hai bên đường cũng đã bắt đầu tan chảy. Gió xuân thổi vào mặt, trái tim Tịch Kính cũng giống như thời tiết này, được gió xuân sưởi ấm. Tiểu Điềm Điềm tuy vẫn chưa chính thức đồng ý, nhưng người sáng suốt đều biết cô chỉ là cứng miệng mà thôi.

Trở về Bắc Kinh, Tiểu Điềm Điềm lập tức gọi điện thoại cho Khương Thiến. Hai người mấy ngày không gặp nên vô cùng nhớ nhau. Thật ra không phải là vô cùng nhớ, chủ yếu là ngày đó Khương Thiến đột nhiên nhận được điện thoại từ Tiểu Điềm Điềm, cô tức giận nói rằng bạn gái của Tịch Kính ở Cảng Thành đến tìm anh. Cô ấy còn chưa kịp hỏi nhiều thì Tiểu Điềm Điềm đã cúp máy. Sau đó cô ấy gọi lại, Tiểu Điềm Điềm đều không nghe máy. Cô ấy muốn hỏi anh trai Bùi, nhưng chuyện này Tiểu Điềm Điềm còn chưa nói với người nhà, tự ý hỏi thì có phải là tiết lộ bí mật không?

Khó khăn lắm mới biết Tiểu Điềm Điềm đi Bắc Thành, nếu không phải mỗi ngày bị mẹ ép đi xem mặt, cô ấy đã đuổi theo đến Bắc Thành rồi. Kết quả, cô ấy còn chưa đi, thì bạn thân đã gọi điện thoại đến, hơn nữa người còn đã quay về.

Khương Thiến nhanh chóng chạy đến tứ hợp viện Tiểu Điềm Điềm đang ở để chờ cô. Căn tứ hợp viện mấy năm nay được dì Phương chăm sóc giống như một công viên vậy. Tiểu Điềm Điềm rảnh rỗi thì thích đọc sách và cho cá ăn ở đây.

Khương Thiến nghe tiếng ô tô thì nhanh chóng mở cửa đi ra. Cô ấy chỉ kịp thấy chiếc xe rời đi. "Tiểu Điềm Điềm, cậu và Tịch Kính đã chính thức ở bên nhau rồi à?" Cô ấy nhìn vẻ mặt rạng rỡ của bạn, kích động hỏi.

"Không có. Tớ đâu có dễ theo đuổi như vậy."

Mặc dù cô cứng miệng, nhưng trước "hoả nhãn kim tinh" của Khương Thiến, hành động của cô đã nói lên tất cả. Khương Thiến cũng không vạch trần, còn phụ họa gật đầu: "Đúng thế. Muốn theo đuổi Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta thì phải tốn chút công phu. Nếu không thì dựa vào cái gì mà cậu đồng ý chứ? Chúng ta phải làm khó anh ấy một chút."

Giọng điệu trêu chọc đó làm Tiểu Điềm Điềm đưa tay đẩy nhẹ bạn: "Tớ đâu phải loại người không biết điều."

Khương Thiến cười hỏi lại: "Thật sao?"

"Đương nhiên." Tiểu Điềm Điềm nói đầy tự tin.

Khương Thiến không nhịn được "chậc chậc" hai tiếng, cố ý nhíu mày hỏi: "Vậy ai là người chưa hỏi rõ đã chặn số điện thoại người ta, sau đó còn nói dối là về đơn vị, thực ra là lén lút chạy đến Bắc Thành?"

"Hừ, rốt cuộc cậu là bạn học của tớ hay là bạn của anh ấy thế? Cậu nói xem có phải cậu ở chung một phe với anh ấy không?" Tiểu Điềm Điềm nói rồi định cù lét cô ấy.

Khương Thiến vừa chạy vừa cười xin tha: "Tớ sai rồi, tớ sai rồi."

Hai người cứ thế đùa giỡn trong sân, mãi đến khi vào nhà mới dừng lại. Khương Thiến lúc này mới vội vàng hỏi Tiểu Điềm Điềm về chuyện ở Bắc Thành.

Tiểu Điềm Điềm là lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến chuyện yêu đương. Mặc dù ngoài miệng vẫn nói phải chờ Tịch Kính theo đuổi thêm một thời gian nữa, nhưng cô đã tự động thêm thân phận "bạn trai" cho anh rồi. Bạn thân nhất của cô là Khương Thiến, đương nhiên cô không giấu giếm gì. Nhưng cô không nói chuyện hai người hôn nhau. Nếu Khương Thiến biết cô bị hôn mà không né tránh, không chừng lại trêu chọc cô.

Tiểu Điềm Điềm cả đời mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Rốt cuộc bị vẻ đẹp mê hoặc, cô cảm thấy có chút mất mặt.

Khương Thiến nghe mà đắc ý, cảm giác như rơi vào hũ mật. Quả nhiên xem người khác yêu đương là ngọt ngào nhất. Mặc dù ngày nào cô cũng bị ép đi xem mặt, nhưng nghe bạn thân yêu đương ngọt ngào, cô ấy cũng cảm thấy không "khổ sở" nữa.

Khương Thiến và Tiểu Điềm Điềm chơi một buổi chiều thì chuẩn bị ai về nhà nấy. Lần này Tiểu Điềm Điềm mang theo rất nhiều đặc sản từ Bắc Thành về, còn có những món quà dì Mỹ Phương mua cho bà nội và mẹ.

Vì đồ quá nhiều nên cô gọi điện cho Bùi Châu đến giúp. Bùi Châu cứ nghĩ em gái mình mấy ngày nay ở trong đơn vị, không ngờ lại lén lút chạy đến Bắc Thành chơi. Nhìn thấy một đống đồ vật trong sân, anh quan tâm nói: "Sao đi Bắc Thành chơi mà không gọi anh, mang nhiều đồ thế này mệt lắm không?"

Nếu là trước đây, Tiểu Điềm Điềm đã phải kể công của mình. Nhưng lần này, cô có chút chột dạ. Rốt cuộc, toàn bộ hành trình đều là Tịch Kính giúp đỡ. Hiện tại cô vẫn chưa muốn nói chuyện này với người nhà. Nói dối luôn khiến cô chột dạ.

"Cũng được ạ."

"Được cái gì mà được?" Bùi Châu xách tất cả đồ vào tay, chính anh còn thấy nặng, em gái anh sao lại không thấy nặng? "Hai ngày nay Tịch Kính cũng ở Bắc Thành. Biết em đi Bắc Thành chơi, anh đã bảo cậu ấy đưa em về rồi." Có một tên "c*-li" còn hơn là để em gái mình mệt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back