Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 10



Trong căn bếp nhỏ , khói bếp đã tan từ lâu mà không khí vẫn như đọng lại, trầm mặc và đặc quánh một tầng buồn khó gọi tên.

Lý Đoan Ngọc ngồi đó, lưng hơi cong, hai tay đan vào nhau trên đùi, đôi mắt nhìn về phía ánh lửa lụi tàn dưới đáy bếp, như đang lắng nghe, lại như đang trốn tránh.

Lưu Tuệ Trân nhìn thấy Lý Đoan Ngọc vẫn luôn cảm xúc không tốt , liền nhẹ giọng nói :“Cho nên vẫn nói, đưa Dạng Dạng lên Tây Bắc tìm các anh trai của con bé là quyết định đúng đắn nhất vào lúc này . Dù sao đó cũng là anh em máu mủ , trên đời này ngoài chị với lão Phương, cũng chỉ còn hai đứa nó là người thân cận nhất với con bé.”

Nói đến đây, ánh mắt Lưu Tuệ Trân thoáng liếc sang Lý Đoan Ngọc, trong mắt hiện lên chút cảm khái. Hai người là hàng xóm nhiều năm, cũng từng làm đồng sự , khi đó lão Phương được điều về Nam Đại công tác, mang theo cả vợ con, từng khiến không ít người ganh ghét — không phải vì chức vụ, mà vì khí chất cả nhà Phương gia.

Đặc biệt là chị dâu Lý Đoan Ngọc. Một người phụ nữ bước vào trung niên mà vẫn mang nét đoan chính hiền hòa, giữa thời buổi người ta chạy theo “ba tiêu chuẩn mới”, chị dâu Lý Đoan Ngọc vẫn như một cành ngọc lan, tỏa hương thanh sạch giữa sân trường đầy biến động.

Mà Dạng Dạng lại là kết tinh đẹp đẽ của hai người, chọn toàn điểm tốt để mà lớn lên. Dung mạo như trong tranh bước ra, lại được nuôi dưỡng kỹ lưỡng từ bé, thân thể hơi yếu, nhưng khí chất thanh nhã, cả người như không nhiễm chút khói lửa trần gian. Nếu đặt trong thời bình, thì chắc chắn đã sớm là tiêu chuẩn mà trăm nhà muốn cưới làm con dâu. Nhưng hiện tại, dung mạo xuất chúng lại chẳng khác gì mối họa, người thì ghen ghét , người lại thèm khát .

Trong thời đại này, vẻ đẹp không phải là một điều được tôn vinh. Nó là dấu hiệu của “tàn dư văn hóa phong kiến”, là “kẻ thù tiềm ẩn” của cách mạng, là cái cớ để người ta cáo buộc, hắt nước bẩn, thậm chí kéo người vô tội vào những màn phê đấu dài dằng dặc không hồi kết.

Chỉ để huỷ diệt .

Hoặc sở hữu nó .

Người thường sao có thể che chở được một cô gái lớn lên như thế?

Ngay khi Phương gia vừa gặp chuyện, Lưu Tuệ Trân đã từng nghĩ đến chuyện đề nghị vợ chồng Lý Đoan Ngọc quá kế Dạng Dạng sang nhà mình , lấy danh nghĩa là con gái mình . Nhưng sau đó lại nghe phong thanh có kẻ đang nhòm ngó con bé, bà liền chùn bước. Đây đâu phải là con gái Phương gia , đây chính là bảo bối của Phương gia, càng là mệnh của chị dâu Đoan Ngọc và lão Phương , một khi có sơ suất trong tay bà , e rằng bà cả đời cũng không dám ngẩng đầu nhìn người Phương gia .

Đến Tây Bắc thì khác. Hai người anh trai của Dạng Dạng là cốt nhục, là người trong nhà, có năng lực, cũng có bản lĩnh bảo vệ em gái của chính mình . Chỉ có một khuyết điểm duy nhất , là hoàn cảnh nơi đó có chút khắc nghiệt .

Đây cũng là kết quả sau nhiều đêm vợ chồng Lý Đoan Ngọc trằn trọc cân nhắc.

Con gái như hạt ngọc trên tay, giao cho ai cũng không đành lòng, ai cũng khiến người làm cha làm mẹ canh cánh trong lòng. Thế đạo này đã không còn chốn nào gọi là an toàn tuyệt đối, nhất là với một đứa nhỏ mảnh mai, mang bệnh cốt .
Chỉ có các anh trai của Dạng Dạng, con trai của ông bà mới có thể vững vàng đứng giữa sóng gió mà chở che cho em gái của mình, có huyết thống ràng buộc , cùng với tình yêu dành cho em gái của các con trai mới khiến ông bà yên lòng .
Có thể không đủ áo cơm, nhưng nhất định chúng sẽ không để em mình bị bắt nạt.
Có thể chịu cực, nhưng chúng tuyệt đối không để em mình chịu khổ oan.

“Chỉ là , Tây Bắc ... địa phương đó, mùa đông có khi lạnh tới âm ba mươi bốn độ. Không biết thân thể Dạng Dạng có chịu được không…”

“Chị dâu , chị cứ yên tâm.” Lưu Tuệ Trân vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Đoan Ngọc, giọng nói không lớn nhưng chắc nịch “Qua đông rồi, bảo Dạng Dạng đừng có ra khỏi cửa làm gì. Trong nhà cứ đốt than giữ ấm cả ngày, hỏa không ngừng, người cũng không bệnh được.”

Lời nói ấy, không chỉ là một cam đoan, mà còn là một cái neo cho tâm hồn đang tròng trành giữa sóng gió của người mẹ.

Lý Đoan Ngọc khẽ gật đầu, nước mắt rốt cuộc vẫn không cầm được, chảy thành hai dòng lặng lẽ nơi khóe mắt. Bà đưa tay lên, nhưng không lau đi, chỉ để nó trôi như một cách để nỗi lòng mình được giải tỏa.

Giọng bà run rẩy, nghẹn ngào, nhưng từng chữ đều như khắc từ tim gan:
“Tuệ Trân, ơn này… chị với lão Phương cả đời không quên. Nếu có một ngày qua được kiếp này, chị nhất định—”

“Đừng nói thế, chị dâu,” Lưu Tuệ Trân ngắt lời, mỉm cười, “Năm đó Trần gia túng thiếu, nhà miệng ăn nhiều , một cân gạo còn phải chia làm vài bữa ăn dè ăn xẻn , may mà có sự giúp đỡ của chị với lão Phương, Trần gia mới có thể vượt qua khoảng thời gian đó . Lại nói tiếp , năm ấy, lão Chu vừa mất vợ, gà trống nuôi con , lại còn phải lo công tác , hai đứa nhỏ tan học không có người trông nom chăm sóc , chẳng phải cũng thường theo hai người ăn cơm, ngủ lại Phương gia ? Nói ra thì, mấy nhà chúng ta nương tựa nhau mà sống qua biết bao nhiêu năm gió mưa, ân tình ấy chẳng phải đã sớm kết thành một khối rồi à?”

Lưu Tuệ Trân dừng một chút, lại chân thành nói tiếp :

“Chúng ta bao nhiêu năm giao tình, không phải người một nhà còn hơn người một nhà. Đã là người một nhà rồi, còn phân cái gì mà hai nhà?”

Lời vừa dứt, không khí trong bếp như được hong khô bởi ngọn lửa của chân tình. Nó không đủ làm ấm đôi tay đã nhăn nheo vì khổ cực, nhưng đủ khiến trái tim những người phụ nữ đang phải chịu bao sóng gió cảm thấy nhẹ hơn, bền hơn, như tường gạch được tô lại vữa mới giữa mùa đông xám xịt.

Lý Đoan Ngọc đứng lặng trong gian bếp nhỏ, cảm xúc trào dâng đến không biết nên nói gì cho phải. Bà chỉ lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng đã khắc ghi từng lời, từng cử chỉ, từng giọt ấm của tình nghĩa cũ. Thế đạo này, đôi khi giữ được cái tình là giữ được cả một đời người. Khi giông tố đã qua, khi mặt trời mọc lại trên đất trời hoang vu này, bà, chồng bà , cùng các con , nhất định sẽ dùng cả đời để đáp lại ân nghĩa hôm nay.

Không phải vì cần, mà vì muốn.

Bởi vì trong năm tháng cùng khổ, cái giữ người ta đứng vững, không chỉ là miếng cơm manh áo, mà còn là một câu nói ấm lòng, một bàn tay chìa ra đúng lúc.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 11



Dưới ánh đèn dầu leo lét, trong căn nhà gỗ cũ kỹ, cả ba nhà người ngồi bên nhau ăn bữa cơm đơn giản mà ấm áp. Rau luộc, chút cá kho, vài lát đậu phụ rim xì dầu, thêm bát canh dưa cải… tuy chẳng phải cao lương mỹ vị, nhưng mỗi người đều ăn rất chậm, như thể muốn níu giữ chút hơi ấm cuối cùng trước khi tiễn biệt.

Hành trình của Phương Tri Ý đến Tây Bắc, cũng coi như đã định xong. Ngày kia, cô sẽ theo dì Tuệ Trân lên tàu đi Dung Thành, nghỉ lại hai ngày rồi tiếp tục lên đường – hướng về Tây Bắc , nơi hai người anh trai đang đóng quân . Thời cuộc rối ren, xã hội đầy biến động, vật tư khan hiếm, lòng người khó dò , chẳng ai dám đoán trước được điều gì. Vì thế, mỗi quyết định rời đi, đều như một lần đánh cược sinh tử.

Càng gần giờ chia ly, lòng Lý Đoan Ngọc càng rối bời. Buổi tối cuối cùng trước khi con gái lên đường, bà kiên quyết ở lại, muốn cùng con ngủ một đêm. Phương Tuấn Khanh hiểu, không ngăn cản, chỉ lặng lẽ đứng bên nhìn hai mẹ con chuẩn bị hành lý, ánh mắt ông ẩn chứa bao nỗi niềm khó nói thành lời. Người làm cha, dù có cứng rắn đến đâu, đến phút chia ly cũng chẳng nỡ buông con gái nhỏ.

Hành lý chất cao nơi góc phòng, Lý Đoan Ngọc vừa sắp xếp vừa lẩm bẩm tính toán: cái này con cần dùng, cái kia không mang theo thì tiếc… gần như đem toàn bộ những gì quý giá nhất trong nhà đều nhét hết vào hành lý cho con gái, chỉ sợ đi đến một nơi xa , con gái phải thiếu thốn . Dẫu sao, một khi bị hạ phóng, những gì trong căn nhà này cũng chẳng còn là của họ, có giữ lại chỉ sợ cũng bị người khác thò tay lấy mất. Chi bằng đem cả cho con, vừa an tâm vừa đỡ bị người khác đục nước béo cò.

Từng chiếc áo ấm, hộp thuốc cảm, đôi tất len cũ… tất cả đều là tâm ý, là tình thương gom góp từ những tháng năm nhọc nhằn của cha mẹ.

Phương Tuấn Khanh vốn là người nề nếp, cẩn trọng. Nhưng từ khi gió đổi chiều, vì để chuẩn bị cho ngày này , hai vợ chồng ông đã thống nhất: những gì tốt đẹp nhất, nên dành hết cho đứa con cần được che chở nhất. Những gì còn lại, ông và vợ mình có thể nhịn, có thể chịu, chỉ mong con gái được yên ổn mà sống tiếp.

Lý Đoan Ngọc thấy cô con gái nhìn đống hành lý thì không khỏi mỉm cười mà nói:
“Dạng Dạng, đây là số tiền tiết kiệm cha mẹ tích cóp bao năm nay. Cả cha và mẹ đều gửi vào sổ đứng tên con. Đây là tem phiếu – phiếu mua gạo, phiếu vải, cả phiếu dầu nữa – đều là thông dụng trên cả nước, lúc cần thì lấy ra dùng. Còn đây... là đồ của hồi môn của mẹ, với ít đồ trang sức bà nội để lại cho mẹ năm xưa, giờ tất cả đều giao cho con.”

Bà vừa nói vừa cẩn thận khâu bọc nhỏ đựng tiền vào lớp lót áo trong của con gái, dặn kỹ:
“Con xem, ra ngoài thì cứ treo như vầy, đừng tự ý lấy ra. Trên đường đi cũng đừng để ai biết trong người con có gì.”

Lý Đoan Ngọc lải nhải từ chuyện nhỏ nhất , chỉ cần là nghĩ đến , bà đều nói ra , từng lời từng chữ đều như khắc vào lòng Phương Tri Ý. Cô im lặng nghe, không biết từ lúc nào, đôi mắt đã đỏ hoe, ngân ngấn nước.

Do thể trạng yếu ớt của cô , vợ chồng Lý Đoan Ngọc sớm đã bàn bạc với hai người con trai: tất cả tài sản trong nhà, về sau đều sẽ để lại cho Dạng Dạng. Hai anh trai không những không phản đối mà còn gật đầu đồng thuận. Họ hiểu rõ em gái là người cần được bảo vệ nhất, từ nhỏ đến lớn cũng đã quen việc gánh vác thay em. Nay cha mẹ nói ra, họ lại càng thấy trách nhiệm của mình nặng nề hơn.

Thế nên từ nhiều năm trước, số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng đều được gửi đứng tên con gái út.

Tuy không phải là số tiền quá lớn, nhưng cũng tích được vài ngàn đồng, thêm một đống phiếu cùng vài món trang sức quý. Năm xưa nhà họ Phương và nhà họ Lý đều không phải dạng tầm thường. Trải qua chiến loạn, đồ để lại không còn nhiều, nhưng mỗi món đều tinh tế. Dù là vòng ngọc hay phỉ thúy, ở thời này mà nói, chỉ một món cũng đủ đổi lấy một căn nhà nhỏ.

Lý Đoan Ngọc cực kỳ cẩn thận, khâu tiền giấy vào lớp trong quần áo lót, còn trang sức thì dùng khăn tay bọc kỹ rồi giấu vào túi nhỏ bên người.

“Lúc đến Tây Bắc, con cứ để bọc này trong áo khoác, không được lấy ra tùy tiện. Chờ khi gặp được anh con, sắp xếp ổn thỏa rồi hãy mang ra cất kỹ, nhớ chưa?”

Phương Tri Ý nghe mẹ dặn dò, lòng như có ai cào xé.

Từng câu từng chữ đều là tình thương vô điều kiện của cha mẹ. Chưa từng được yêu thương như thế ở mạt thế , giờ đây có được , lại càng khiến cô tham luyến , vừa thấy ấm lòng, lại không nỡ rời xa. Nhưng , càng nhiều , chính là quyết tâm tồn tại , phải sống thật tốt , không làm cho cha mẹ thất vọng và buồn lòng.

Khi thấy mẹ như sợ bỏ sót dù chỉ một đồng tiền lẻ, Phương Tri Ý cuối cùng không nhịn được, khẽ hỏi:
“Mẹ, cha mẹ không giữ lại gì cho mình sao?”

Lý Đoan Ngọc nghe vậy, chỉ mỉm cười, dịu dàng nói :
“Có chứ con. Mẹ với cha con có để lại ít tiền sinh hoạt, hơn nữa cha mẹ còn có công tác , sau này còn có lương tháng.”

Nếu thật sự bị hạ phóng, có tiền trên người ngược lại còn dễ bị dòm ngó, cho nên hai người chỉ để lại một chút tiền sinh hoạt , còn lại đều thêm vào hành lý cho con.

Phương Tri Ý không hiểu tường tận chuyện thời cuộc, nhưng ba chữ “hoài bích có tội” cô lại rất rõ. Có tiền có của tuy là tốt , nhưng đôi khi nó lại chính là tai hoạ chí mạng, đặc biệt là trong thời buổi lòng người khó đoán, mạng người rẻ như cỏ rác, thì chút tiền trong tay lại chính là cái cớ để người khác giẫm đạp.

Cô cúi đầu, khẽ nắm lấy tay mẹ, lòng âm thầm thề nguyện. Cô còn có không gian, còn có vật tư, còn có vô số đồ ăn quý báu. Chờ đến khi ổn định ở Tây Bắc, nhất định cô sẽ tìm cách gửi đồ về cho cha mẹ.

Trong mắt người lăn lộn ở mạt thế gần như cả đời như cô , cuộc đời chẳng có gì quý bằng hai chữ “ăn uống”. Ở mạt thế, có đồ ăn là ông trời. Ở thời này, vật tư cũng là thiếu thốn, lương thực càng quý giá, tóm lại đồ ăn chính là phúc phần !

Cô muốn chia sẻ thứ phúc phần ấy với cha mẹ – những người đã yêu thương cô không điều kiện, không so đo, không toan tính.

Một đêm cuối – yên tĩnh, ấm áp, và chan chứa bao điều không nói thành lời.

Cũng là một đêm ... không một ai trong họ có thể thật sự ngủ .
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 12



Phương gia bên này đã thu xếp hành lý, chỉ còn đợi thời gian đến là lên đường. Cách đó ngàn dặm, trong một căn cứ không quân bí mật, Phương Tri Lễ vừa nhận được tin báo. Anh vừa bước ra khỏi sân huấn luyện, bước chân vội vã, tựa như muốn bay đi tìm anh cả. Ban đầu, anh định thẳng đến Dung Thành đón em gái, nhưng vừa nãy khi đến văn phòng chính trị hỏi thăm , anh mới hay rằng vì những biến cố trong gia đình gần đây , văn kiện cho phép hai anh em khôi phục quyền tự do hành động vẫn chưa được phê duyệt.

Cho nên , hiện tại , hai anh em anh không ai được tự ý rời khỏi căn cứ, nếu không sẽ bị xem là đào binh mà xử lý .

Ban nãy , khi nghe những lời này ở văn phòng chính uỷ , trong lòng anh quả thật chính là tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không biết phải làm sao. Anh cả bảo đã liên lạc với một chiến hữu ở Lan Thành, nhờ họ đưa em gái từ Lan Thành về đây.

Nhưng ... Lan Thành cách Dung Thành cả ngàn cây số a!

Ngàn dặm đường xa, đường xá khúc khuỷu, tàu xe chen chúc, không khác gì một trận chiến hỗn loạn – trong thời buổi này, người khỏe mạnh đi đường đã cực nhọc, huống chi lại là một cô gái nhỏ yếu đuối? Chỉ cần gặp phải một tên lưu manh, trộm cắp hay – tệ hơn nữa – chính là đụng phải kẻ buôn người đang len lỏi đâu đó trong đám đông hỗn tạp, thì phải làm sao?

Hơn nữa, em gái anh từ nhỏ đã yếu, bệnh vặt quanh năm, chưa bao giờ đi xa một mình. Mỗi lần trái gió trở trời, con bé ho đến run người, thân thể như ngọn cỏ yếu ớt trước gió. Làm sao có thể chịu nổi một hành trình dài dằng dặc, chen chúc trên tàu hỏa, qua từng trạm từng ga?

Con bé, gì cũng không biết, lại quá lương thiện, lỡ bị lừa gạt thì phải làm sao?

Càng nghĩ càng sợ hãi!

Càng nghĩ càng lo lắng!

Càng nghĩ càng nóng ruột, không thể yên lòng!

"Nha! Phương đồng chí , lại bị mắng à?" – Giọng trêu chọc của Bùi Từ vang lên từ sau lưng, phá vỡ những suy nghĩ rối bời trong đầu Phương Tri Lễ. Bình thường, anh sẽ không dễ dàng buông tha , kiểu gì cũng phải đáp trả vài câu, nhưng lúc này, anh chẳng có tâm trạng nào để đùa giỡn cả.

"Cút, đừng phiền tôi!" – Anh phất tay, không buồn quay đầu.

Bùi Từ vừa trở về từ sân huấn luyện, chưa kịp thay đồng phục phi công, kính bảo hộ mắt kéo lên đầu, dáng vẻ lười biếng nhưng đầy khí chất. Đôi mắt đào hoa sáng rực, giọng nói lại mang chút vui sướng khi người khác gặp hoạ.

"Chậc, nóng tính như vậy? Phương đồng chí đây là lại mới bị Phương tham mưu mắng sao ?"

Phương Tri Thư, anh cả của Phương Tri Lễ, chính là tham mưu tác chiến của căn cứ. Đừng nghe tên có vẻ nho nhã , người nhìn cũng đẹp trai mà nhầm . Tính khí của Phương Tri Thư quả thật chính là ... không đùa được đâu , theo nghĩa đen.

Ngay cả đi đường, tự thân cũng mang theo khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người ta không dám lại gần.

Binh dưới quyền Phương Tri Thư, chỉ cần nghe tiếng bước chân của anh, dù có đang mơ màng ngủ cũng phải tự giác đứng nghiêm, tuyệt đối không dám nói một lời.

Tuy Phương Tri Thư và Phương Tri Lễ tuổi tác cách biệt không nhiều , nhưng huyết mạch áp chế của Phương gia phải nói là phi thường cường đại, Phương Tri Lễ người này , dù có cứng đầu tới đâu , gặp phải anh cả , tức khắc hoá trẻ nhỏ ngoan ngoãn dễ bảo. Anh cả bảo đi hướng đông liền không dám đi hướng tây .

Nói trắng ra, Phương Tri Lễ chính là bị anh cả 'mắng' mà lớn lên, nghe lời đã là việc theo bản năng.

Ngay cả Bùi Từ , không sợ trời không sợ đất , nhìn thấy Phương đại ca cũng là ngoan ngoãn đóng lại miệng , không dám trêu chọc nửa câu.

Phương Tri Lễ thở dài một hơi, nhìn về phía Bùi Từ, trong đôi mắt toát lên nỗi lo lắng không thể che giấu: "Tôi nhận được thư báo từ quê nhà . Em gái tôi muốn đến đây , mà tôi với anh cả lúc này lại không rời căn cứ được . Con bé… thể chất rất kém , từ nhỏ chưa từng rời xa cha mẹ, quanh năm chỉ loanh quanh ở quê nhà, vậy mà lần này lại phải một thân một mình vượt ngàn cây số. Cậu nói xem, tôi làm sao mà yên tâm được …”

Bùi Từ và Phương Tri Lễ quen nhau từ thuở còn trong trường huấn luyện quân sự. Quanh năm suốt tháng ở bên nhau , sáng chạy bộ, trưa luyện thể lực, tối học chính trị. Qua mấy năm trời rèn giũa nghiêm khắc trong môi trường quân đội, đến khi được điều về cùng một đơn vị, hai người đã sớm thân thiết như tay trái tay phải. Có đánh nhau thì cùng đánh, có chịu phạt thì cùng đứng gác. Cái tình nghĩa ấy, không nói ngoa, còn hơn cả ruột thịt.

Bùi Từ hiểu rất rõ tính cách của Phương Tri Lễ, cũng biết Phương gia luôn coi em gái là bảo bối . Phương Tri Lễ gười này ăn ngay nói thẳng, sống thô mà thật, trên chiến trường quyết đoán như dao cắt lụa, vậy mà chỉ cần nhắc đến em gái, vẻ mặt liền đổi khác. Bùi Từ vẫn nhớ rất rõ, cái lần đầu tiên Phương Tri Lễ nhắc đến em gái mình, giọng điệu khi ấy không giống với dáng vẻ ngang tàng thường ngày. Không có những câu "Mấy thằng kia đứng thẳng lên!", cũng không có ánh mắt sắc như dao thường dùng để dạy dỗ binh lính, mà thay vào đó… là một loại trân trọng cùng lo lắng. Đó không phải là cưng chiều đơn thuần, mà là thứ tình cảm máu mủ ruột già, khắc cốt ghi tâm

Bao năm qua vẫn vậy .

Cũng vì vậy, Bùi Từ luôn cảm thấy tò mò.

Bản thân anh là con út trong một nhà toàn trai, chẳng có chị gái cũng chẳng có em gái.

Từ nhỏ đã bị cha huấn luyện theo phương pháp thô bạo đến mức có thể viết thành cẩm nang "trị con phản nghịch" . Lão cha anh, mỗi khi nhìn mấy anh em bày trò nghịch ngợm, đều thở dài ngao ngán, ngẩng đầu nhìn trời xanh hỏi ông trời rằng: "Kiếp trước rốt cuộc tôi đã làm việc táng tận lương tâm gì , mà kiếp này ngài lại phái bầy yêu ma quỷ quái này đến đòi nợ như vậy ?"

Không chỉ một lần !

Cho nên, sống trong một đàn tháo hán như anh , cảm thấy cái gọi là "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa" chính là một khái niệm xa xỉ, xa xỉ đến mức không thể tưởng tượng được cái loại này .

Càng không thể nào hiểu nổi cái gọi là dịu dàng, bảo vệ, chăm chút dành cho một cô em gái là như thế nào.

Anh cả anh mười ba tuổi bị lão cha thẳng tay ném vào quân doanh, anh hai cũng chẳng khác bao nhiêu, tới lượt anh , có lẽ lão cha tuổi tác lớn, từ phụ tâm đột nhiên trỗi dậy , hay ... quá nhàn rỗi , ông không ném anh vào quân doanh như các anh trai, mà là tự mình tiến hành hình thức địa ngục huấn luyện : sáng quát tháo, trưa luyện thể lực, tối bắt đọc điều lệ quân đội.

Chính vì vậy , khi nghe Phương Tri Lễ nhắc đến em gái, thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt anh, Bùi Từ không nhịn được mà nhướng mày, càng thêm tò mò về cô em gái bảo bối của Phương gia , người mà có thể khiến cho 'thô hán' Phương Tri Lễ lo lắng đến vậy.

Còn đừng nói , Phương gia đối với cô em gái này đúng là phòng thủ tuyệt đối , anh làm bạn với Phương Tri Lễ nhiều năm như vậy , nhưng ngay cả tướng mạo em gái của Phương Tri Lễ ra sao , anh cũng chưa từng được nhìn thấy.

Nửa là tò mò, nửa là tình nghĩa nhiều năm, Bùi Từ gật đầu. Giọng điệu tuy tùy ý nhưng lại trầm ổn như thép rèn:
"Chuyện nhỏ. Tôi giúp cậu đón người."
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 13



Nghe vậy, Phương Tri Lễ như kẻ khát giữa trưa hè bỗng được ai rót cho gáo nước lạnh, thần trí phút chốc thanh tỉnh. Anh gần như không dám tin vào tai mình, vội vã bước lên một bước, giọng nói mang theo xúc động chân thành chưa từng có:

“Thật sao? Bùi đồng chí, tôi cảm ơn cậu trước ! Sau này chỉ cần cậu mở lời, dẫu là lên núi đao, xuống biển lửa, tôi cũng tuyệt không từ chối nửa câu!”

Anh kích động đến mức suýt chút nữa rớt nước mắt tiến lên ôm chầm lấy Bùi Từ một cái, rốt cuộc , anh và anh cả hiện tại vẫn còn đứng ở đây , cũng là nhờ sự hỗ trợ của Bùi lão thủ trưởng . Hiện tại , Bùi Từ còn giúp mình một đại ân như vậy , nghĩ đến những lần trước bản thân còn đấu khẩu, cãi vã với người ta, trong lòng Phương Tri Lễ liền dâng lên từng trận áy náy, âm thầm tự nhủ: Về sau đối với Bùi Từ khách khí một chút .

Có điều... lòng biết ơn còn chưa kịp biểu hiện ra mặt, đã bị một cái nghiêng người lười nhác , dáng vẻ ghét bỏ của Bùi Từ lạnh lùng chặn lại.

Kỳ thực, cũng là vừa khéo, chiều nay sẽ dẫn trung đội một lên đường tới khu căn cứ Tây Nam, tham gia đợt huấn luyện chuyên đề về phương án tác chiến không quân, một trong những kế hoạch quan trọng nhằm chuẩn bị phòng thủ trong tình hình biên giới bất ổn. Lộ trình lần này trùng hợp đi ngang qua Dung Thành – mà việc “tiện tay đưa người” như thế, dù là trong tình thế căng thẳng, cũng không hẳn là không thể sắp xếp.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cảm kích không che giấu được của Phương Tri Lễ, anh liền híp mắt, nhếch khóe môi lộ ra nụ cười mang theo vài phần tà khí :

“Máu chảy đầu rơi thì miễn, nhưng... tôi có một điều kiện nho nhỏ.”

“Cậu nói, cậu nói , tôi đều đồng ý!” Phương Tri Lễ mồm miệng không qua đầu óc , không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Vừa nghe đến Phương Tri Lễ , Bùi Từ lập tức bật cười, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt đào hoa bỗng sáng bừng như phản chiếu ánh nắng đầu xuân. Anh vốn đã có sẵn ưu thế trời ban – ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao, mắt dài đuôi cong mang nét đào hoa đặc trưng di truyền từ mẹ . Dù ngày thường lười nhác, dáng vẻ tùy tiện, nhưng chỉ cần hơi nhếch môi cười một cái, liền toát ra khí chất tuấn lãng phong lưu khó ai bì kịp.

Lúc này , Phương Tri Lễ đã bị những suy nghĩ về em gái và sắc đẹp trước mắt làm cho đầu óc phản ứng chậm một nhịp , hoàn toàn quên mất , người anh em này của mình ... xưa nay chưa từng làm việc lỗ vốn .

Bùi Từ ngày thường là người có lòng tốt như vậy sao ?

Không thể nào !

Bùi Từ cười gian nói : " Rất đơn giản ! Bây giờ , chỉ cần cậu ra giữa sân huấn luyện , hô to ‘Bùi ca! Trong lần huấn luyện phi hành thực chiến lần trước, kỹ năng tôi quả thực không bằng cậu! Từ nay về sau, tôi nguyện làm tiểu đệ của Bùi Từ, mãi mãi không xoay người!’ "

Thực ra Bùi Từ và Phương Tri Lễ tuổi tác chỉ hơn kém nhau hai tháng. Bùi Từ là trung đội trưởng của Trung đội bay số Một, còn Phương Tri Lễ giữ chức trung đội trưởng Phi đội bay số Ba. Đều là người trẻ, lại xuất thân từ cùng lò huấn luyện, ngày thường va chạm chẳng thiếu, thi đấu so tài cũng không ít – lúc công khai, lúc ngấm ngầm. Nói một câu dễ nghe thì là rèn giũa lẫn nhau, nói thẳng ra thì là ganh đua từng ly từng tí một.

Cái miệng của cả hai cũng chẳng ai kém ai. Lời ra câu vào, chẳng chịu nhún nhường. Nam nhân mà, ai mà chẳng có máu hiếu thắng. Dù có là bạn học năm xưa hay chiến hữu thân thiết, cũng quyết không chịu nhận mình kém hơn đối phương nửa phần. Cái kiểu tình cảm ấy, nói là bằng hữu, chẳng bằng gọi là đối thủ cả đời.

Vừa nghe Bùi Từ mở miệng nói ra điều kiện, Phương Tri Lễ lập tức sững người, sống lưng như bị một trận gió lạnh xuyên qua.

Anh nên sớm đoán được – trên đời này làm gì có chuyện tốt rơi xuống đầu từ trên trời?

Mà lại còn là chuyện tốt từ Bùi Từ, cái người xưa nay chưa từng làm việc lỗ vốn này.

Hóa ra là ở đây chờ anh!

Nghĩ đến cảnh bản thân phải đứng trước thao trường, trước mấy trăm ánh mắt nghiêm túc của bộ đội huấn luyện, dõng dạc hét lên “Bùi ca”, lại còn cam tâm tình nguyện tự xưng “tiểu đệ”, lòng Phương Tri Lễ như bị hàng vạn cây kim châm, đau đến mức chỉ muốn ngửa mặt than trời. Nếu lúc này có thể , anh rất muốn ngay tại chỗ này diễn luyện trạng thái giả chết .

Nhưng… sau một hơi thở dài kìm nén, trong đầu hiện lên gương mặt tái nhợt của em gái nhỏ ở nơi xa, cô bé ngoan ngoãn nghe lời, trải qua bao sóng gió, giờ chỉ còn trông chờ vào anh.

Chút tự tôn gì đó của một người đàn ông, đã chẳng còn mấy giá trị.

Phương Tri Lễ cắn chặt răng, lòng như có ngọn lửa đang rừng rực thiêu đốt, cuối cùng vẫn phải nhẫn xuống, từng chữ như trút ra từ kẽ răng:
“Chỉ cần cậu chịu hỗ trợ… tôi đồng ý!”

Bùi Từ vô cùng hài lòng, vươn tay vỗ mạnh lên vai anh một cái, tiếng cười phóng khoáng, đầy khí thế của kẻ thắng trận:

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa em gái nhỏ của cậu bình an tới nơi!”

Phương Tri Lễ trong lòng nghiến răng nghiến lợi: Em gái nhỏ cái đầu cậu! Em gái của cậu chắc? Cậu ngày thường không soi gương à? Cái bản mặt kia mà cũng bày đặt gọi người ta là “em gái nhỏ”!

Phương Tri Lễ trong lòng hừ lạnh, nhưng anh còn có thể là gì ? Người đứng ở dưới mái hiên thì phải cúi đầu , kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc này liền cho Bùi Từ chút mặt mũi đi , sĩ diện gì đó tạm gác lại,dù sao cũng là Phương Tri Lễ anh có việc nhờ người ta.

Phương Tri Lễ đành nuốt mắng chửi vào trong , biến hy vọng em gái an toàn thành động lực, gật gật đầu .

Kết quả ,

cho đến khi Phương Tri Lễ đứng giữa sân huấn luyện, trước ánh mắt kinh ngạc của toàn quân, ngẩng cao đầu, dõng dạc , rõ ràng , hô to một tiếng “Bùi ca” , lại một câu " tôi vĩnh viễn là tiểu đệ của Bùi ca " đầy khí thế nhưng... đau đớn như đạp phải gai xong , Phương Tri Lễ lại được một đồng đội kiêm bạn học cũ của anh và Bùi Từ kéo lại buôn chuyện , mới biết rằng — trung đội một của Bùi Từ vốn đã nhận lệnh từ trước , chuẩn bị lên đường đến căn cứ phía Tây Nam tham gia một khoá học chuyên sâu , tuyến đường đi ngang qua Dung Thành , đi cùng bọn họ lần này còn có một vị sĩ quan phụ trách huấn luyện bay, chịu trách nhiệm điều phối kỹ thuật cho toàn đội.

Cho nên , chuyến đi này hoàn toàn chẳng phải vì anh mà cố ý được sắp xếp , càng không có chuyện Bùi Từ chủ động ra tay “nghĩa hiệp” như lời cậu ta huênh hoang.

Trắng trợn đơn giản mà nói thì — Phương Tri Lễ anh ... bị lừa!

Nếu sớm biết như thế , thì anh còn cần nhờ đến Bùi Từ làm gì , trực tiếp nhờ vị sĩ quan kia không phải được rồi ?

Nếu sớm biết như thế, thì anh còn cần nghĩ ngợi rối rắm, rồi lại nhẫn nhục đáp ứng yêu cầu kia của Bùi Từ sao ?

Còn ngây ngây ngốc ngốc thật sự làm theo ???

Chính là , anh đã làm theo Bùi Từ yêu cầu rồi ...

Nhớ đến hình ảnh ' khuất nhục ' kia , Phương Tri Lễ hận đến nghiến răng nghiến lợi !

Bằng không, về sau ... tìm cơ hội bắt Bùi Từ cáo già kia làm tiểu đệ cho mình cả đời ?!

Chỉ là... Phương Tri Lễ khi ấy đâu ngờ rằng, một quyết định nảy ra trong chớp mắt đó , cuối cùng lại dẫn đến một kết cục mà anh không bao giờ tưởng tượng nổi — mất đi em gái nhỏ của mình mãi mãi.

Về sau, mỗi lần nhớ lại, anh đều muốn xách trường đao dài hai mét, chém chết cái tên cẩu nam nhân họ Bùi kia!

Chỉ tiếc, Phương Chi Lễ không phải là thần , không thể đoán trước tương lai , cho nên , lúc này anh vẫn chưa biết điều đó.

Lúc này , anh vẫn còn đang trong cơn phấn khích nửa thật nửa giả, ấp ủ một kế hoạch âm thầm trong lòng — chờ thời cơ tới, sẽ khiến tên cáo già kia nếm mùi bị “bái ca” giữa thao trường , cho biết mùi cay đắng mà anh đã phải trải qua ngày hôm nay !

Bùi Từ ! Cậu chờ !
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 14



Tàu tuyến Nam Thành đi Dung Thành khởi hành vào lúc chạng vạng. Bầu trời vẫn còn vương chút sáng tàn của hoàng hôn, nhưng tâm trạng người tiễn đưa thì đã phủ một tầng u ám nặng nề.

Phương Tri Ý được cha mẹ đưa ra ga, bên người chỉ mang theo một chiếc túi vải bạc màu đựng vài món quần áo sạch, ít tiền mặt, cùng một ít đồ vật quý giá mà mẹ nàng đã bọc kỹ trong khăn tay. Đáng lẽ hành lý có thể nhiều hơn, nhưng Lý Đoan Ngọc sau khi đắn đo vẫn quyết định để lại phần lớn. Không phải bà không muốn cho con thêm chút ấm no trên đường, mà vì sợ con gắng sức mang nặng sẽ tổn hao thân thể vốn yếu đuối. Mọi thứ bà có thể làm, cuối cùng chỉ đọng lại trong hai bàn tay nắm lấy tay con, run run không chịu buông ra.Tuy là đồ vật không nặng, nhưng tấm lòng người mẹ lại trĩu nặng không nguôi.

Đoàn người đến ga tàu, trời vừa sẩm tối, khoảng cách giờ tàu vào bến còn gần một giờ , nhưng sân ga đã đen nghịt người. Bên trong phòng chờ cũng chật kín, người người chen chúc, tiếng nói cười, tiếng bước chân, cả tiếng loa phát thanh khô khốc vọng lên trong bầu không khí hỗn tạp.

Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc dẫn con gái đến được một góc ít người , nhìn con gái nhỏ của họ mà ánh mắt nghẹn ngào. Dưới ánh đèn điện lờ mờ, gương mặt Phương Tri Ý hiện lên nhợt nhạt mà cố gắng mỉm cười, nụ cười dịu dàng khiến lòng cha mẹ như bị cứa một nhát dao.

Tây Bắc lạnh lắm, khí hậu khắc nghiệt, lại không quen người, không quen cảnh… Con nhất định phải tự chăm sóc bản thân, nghe không? Có chuyện gì không ổn, phải nói với anh cả, anh hai, đừng tự mình gánh lấy. Con còn nhỏ, đừng cậy mạnh. Nghe được sao ?”

Giọng nói bà run run, vừa dịu dàng nhưng lại vừa cố cứng cỏi, như sợ rằng chỉ cần mềm lòng một chút sẽ khóc òa mà giữ con gái lại bên mình.

Giọng bà không to, nhưng từng chữ rơi ra như rút từ tận xương tuỷ, mang theo sự dịu dàng của người mẹ lại pha chút nghẹn ngào bất lực. Bà biết rõ con mình — yếu ớt, nhạy cảm, dễ bị thương tổn. Ngoài mặt tỏ ra vui vẻ, nhưng nội tâm lại luôn khép kín, bản thân bà không thể ở cạnh con , các anh trai lại đều là nam nhân , không tránh khỏi lơ là, không có kịp thời nhận ra em gái có cái gì không đúng , lỡ chẳng may con gái nghe được điều gì đó không hay , hoặc là tin tức bọn họ hạ phóng bị người truyền đến Tây Bắc , nếu không có ai để tâm sự, rất có thể con sẽ buồn khổ trong lòng mà ảnh hưởng sức khỏe.

Hai ngày nay, thấy con sau khi ôm dậy khôi phục tốt, rạng rỡ hơn chút, lời nói cũng nhiều hơn , cả người nhìn hoạt bát lại tươi tắn , bà vui mừng lắm, song nghĩ đến cảnh con một thân một mình đi xa ngàn dặm, lòng mẹ nào nỡ yên.

“Con biết rồi , mẹ.” Phương Tri Ý cọ nhẹ đầu vào cánh tay mẹ, giọng nũng nịu như còn là một đứa nhỏ “Mẹ với cha cũng phải chăm sóc mình cho tốt đó. Con tới nơi sẽ gọi điện, sẽ viết thư, cha mẹ mà không hồi âm cho con, con giận đấy nhé !”

Lời nói nhẹ nhàng như đùa, nhưng giọng nói mang theo tia khẩn thiết. Ở thời buổi này, gọi điện là chuyện xa xỉ, viết thư thì đi cả nửa tháng chưa tới. Nhưng cô vẫn muốn nói, như giữ lấy một sợi dây nối giữa mình với mái nhà ở phương Nam — cô không muốn bị lãng quên, không muốn quá khứ những ngày sống cô đơn không có tình yêu thương ở mạt thế bị lặp lại, càng không muốn cha mẹ trở thành người lặng lẽ đứng bên lề đời cô như trong quyển sách cô đã từng đọc.

Trong sách , cha mẹ vì sợ liên lụy đến con cái , rất ít liên lạc, Phương Tri Ý không muốn như vậy, cha mẹ muốn thế cô dọn dẹp những chông gai, cô cũng muốn cha mẹ sống thật tốt , dù cha mẹ vẫn phải hạ phóng, vẫn phải chịu cực, nhưng cô có thể bảo đảm một điều — lương thực của họ sẽ đủ dùng, thân thể của họ phải khỏe mạnh. Ít nhất, điều đó cô làm được.

Lý Đoan Ngọc gật đầu, một tay bà nắm chặt tay con, tay kia khẽ vuốt những sợi tóc rối bên má con gái như muốn ghi nhớ cảm giác mềm mại này thêm lần nữa. Bà tiếp tục cẩn thận dặn dò :

“Lên tàu rồi nhớ theo sát dì Tuệ Trân, đừng nói chuyện với người lạ. Tuy thời gian con đến chỗ các anh chỉ mới định ra gần đây , nhưng cha mẹ đã bàn với các anh từ sớm, nên anh cả đã nhờ một chiến hữu của anh, khi đến Lan Thành sẽ lên tàu đón con , rồi đưa đến chỗ các anh . Nhưng đoạn đường từ Dung Thành đến Lan Thành vẫn là đoạn đường dài, con phải tự mình cố gắng, nhất định ... phải chiếu cố bản thân mình cho thật tốt , phải biết tự bảo vệ mình, biết không ?”

Phương Tri Ý tuy là mười sáu tuổi, nhưng trong mắt cha mẹ , dù cô mười bảy tuổi , mười tám tuổi , thậm chí càng nhiều hơn , nhiều hơn nữa , cho đến mãi về sau này khi ông bà nhắm mắt xuôi tay thì cô vẫn là vẫn là cô bé yếu ớt mảnh mai năm đó bệnh một trận là sốt cao cả đêm, đối với việc con gái một mình ra cửa , dù lần một , lần hai hay rất nhiều lần khác , làm cha làm mẹ vẫn là vô cùng lo lắng như cũ.

Đó là nỗi lo không vì năm tháng đổi dời mà thay đổi , vĩnh viễn vẹn nguyên như những ngày đều.

Con gái chưa đi , nhớ mong lo lắng đã giăng kín trong lòng cha mẹ.

Phương Tuấn Khanh bước tới, vỗ nhẹ vai con, ánh mắt ông sâu thẳm, giọng trầm mà vững:

“Nhớ là các anh trai của con đều phục vụ trong quân ngũ . Trên tàu có gặp gỡ chuyện gì không tốt thì không cần xông ra chịu thiệt thòi. Cứ tìm nhân viên trên tàu, nói với họ rằng con là em gái những người chiến sĩ đang chiến đấu bảo vệ biên cương, họ nhất định sẽ giúp con.”

Thời buổi này, quân nhân là người bảo vệ dân chúng, là niềm tin vững chãi giữa thời cuộc rối ren. Hơn nữa , hiện nay , mỗi đoàn tàu đều có binh sĩ tuần tra để đảm bảo an ninh. Dù cùng hai anh trai của Tri Ý thuộc binh chủng khác , nhưng những người khoác áo lính, dù khác binh chủng, vẫn cùng một lòng.

Đối với người dân cũng vậy , có khó khăn thì tìm anh giải phóng quân, đã là niềm tin đã được khắc sâu vào máu thịt, thành ký ức bản năng của cả dân tộc.

“Con nhớ rồi mà!” Phương Tri Ý rướn người ôm chặt cổ cha mẹ, ánh mắt long lanh, lời nói vừa nũng nịu lại vừa chân thành, nghiêm túc “Cha mẹ nhất định phải giữ lời đó nha. Nếu gạt con, con sẽ giận , sẽ không thèm để ý hai người nữa đâu! Con nói thật đấy !”

Hai vợ chồng nhìn con gái làm nũng , cố làm bộ tức giận trong ngực vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, gật đầu đồng thanh: “Hứa hứa, chúng ta đều nhớ kỹ rồi, Dạng Dạng của cha mẹ cứ yên tâm.”

Mãi cho đến khi tàu vào bến, tiếng còi vang dài xé toạc bầu không khí náo loạn, Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc mới lưu luyến không rời mà buông tay con ra .

Đám đông lập tức xô đẩy nhau chen chúc lên tàu. Có người còn chưa chen qua cửa đã ném hành lý qua cửa sổ lên xe . Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc chỉ có thể đứng bên ngoài sân ga, không ngừng vẫy tay với con gái , nhìn theo con gái bị Lưu Tuệ Trân vội vã kéo vào dòng người, ánh mắt ấy như muốn khắc ghi bóng hình con vào tận tim gan.

Lưu Tuệ Trân một người vừa giữ hai đứa con nhỏ, vừa mang theo Phương Tri Ý, tuy là hành lý không có nhiều nhưng là cũng không có tay rảnh rỗi, bà chỉ có thể quay đầu lại, lớn tiếng nói với hai người đang ngóng nhìn theo :
“Chị dâu, lão Phương , hai người yên tâm! Em nhất định sẽ chăm sóc Dạng Dạng thật tốt!”

Nhà ga đông nghịt người, chen chúc đến mức vai kề vai, lưng áp lưng, dùng câu "người dán người" để tả cũng không hề quá. Bên tai là tiếng ồn ào hỗn tạp, tiếng loa, tiếng gọi nhau í ới, tiếng trẻ con khóc ré...

Trong khung cảnh náo loạn ấy, Phương Tri Ý cũng muốn nói thêm gì đó, nhưng tiếng ồn ào đã nhấn chìm giọng cô. Cô chỉ còn thấy mẹ không biết có nghe thấy những lời cô nói không mà gật đầu liên tục, miệng lại mấp máy liên tục như đang cố dặn dò gì đó, nước mắt chực trào nhưng không dám rơi, còn cha thì giơ tay cao cao , vẫy mãi không ngừng, ánh mắt tràn đầy thương xót mà kiên cường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back