Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 30



Bùi Từ không để ý đến giọng điệu trách móc kia, anh nhích người ngồi ổn hơn rồi khẽ hỏi:
“Anh thấy em cứ trở mình mãi, không ngủ được à? Có phải thấy trong người không khỏe?”

Giọng anh rất nhỏ, nhưng mang theo sự quan tâm rõ rệt. Không phải kiểu hỏi qua loa, mà là thực lòng để tâm.

Phương Tri Ý nghe vậy, có chút xấu hổ, cảm giác mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Một lúc sau, cô mím môi, lắc lắc đầu: “Không phải ạ.”

“Vậy thì sao? Mới đi được có ngày đầu mà em đã mất ngủ, mai mốt sao chịu nổi.”

Bùi Từ là bộ đội, lại còn là lính không quân, cái nghề đòi hỏi thần kinh vững và phản ứng nhạy hơn người thường. Ban đầu, anh chỉ tưởng cô lạ giường, nằm không quen nên cứ trở mình mãi. Nhưng nằm nghe mãi mà không thấy nhịp thở đều đều như người đã ngủ, lại thi thoảng nghe tiếng thở dài khe khẽ, anh bắt đầu cảm thấy lạ.

Anh lo cô không khỏe, định đến xem sao, ai ngờ lại làm cô giật mình.

Phương Tri Ý ngập ngừng một lát, rồi thì thầm:
“Em… sợ có trộm.”

Nếu là trước kia, cô sẽ chẳng bao giờ sợ hãi. Nhưng giờ đây, mang theo thân thể yếu ớt này, đương nhiên phải cẩn thận hết mức. Đây là tất cả gia sản mà cha mẹ tích cóp được, cô tuyệt đối không thể để mất nó !

Bùi Từ nghe vậy thì phì cười, không kiềm được, ngả đầu vào vách tàu:
“Trộm nào mà gan lớn vậy? Không thấy áo khoác quân phục anh treo trên kia à? Mặc quân trang đi tàu cũng không phải để phơi nắng phơi gió, là để dọa trộm đấy!”

Anh giơ tay chỉ vào chiếc áo không quân đang treo đầu giường, nghiêm trang nói như thật.
“Thời này ai mà không biết, đụng vào quân nhân là rước họa. Trộm cắp cũng có ‘nguyên tắc nghề nghiệp’ nha, thấy quân trang là lặng lẽ đi qua. Không ai dại mà dây vào.”

Nghe Bùi Từ nói vậy, Phương Tri Ý tuy không hiểu rõ tình hình, nhưng nhìn anh, lòng cô tự nhiên thấy yên tâm hẳn. Nửa đêm hôm đó, vì biết có Bùi Từ vẫn luôn ngồi ở đó, cô cuối cùng cũng có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Bùi Từ thấy Phương Tri Ý đã ngủ say, mới kéo chăn đắp lại cho cô, rồi lui về giường mình. Anh định leo lên giường ngủ, nhưng nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của cô, anh không nằm xuống mà cầm áo khoác, trở lại cuối giường Phương Tri Ý, dựa vào cột giường, khoác áo và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sáng sớm, anh trai nằm ở giường trên đi vệ sinh. Vừa xuống giường, thấy Bùi Từ đang ngồi ở đó, tò mò hỏi: “Đồng chí, cậu không nghỉ ngơi sao?” Nói xong, anh ta liếc nhìn giường của Bùi Từ, có giường nằm đàng hoàng lại không chịu ngủ, quá lãng phí!

Bùi Từ không giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Em gái tôi nhát gan.”

Người đàn ông dựa vào ánh sáng lờ mờ bên ngoài nhìn Phương Tri Ý đang ngủ say, rồi lại nhìn Bùi Từ, trong lòng thầm than: Tình cảm anh em này đúng là thật tốt, người anh này đúng là không có gì để chê! Chỉ là ...

Hai người này lớn lên chẳng giống nhau tí nào.

Đẹp thì đều đẹp, nhưng lại chẳng có nét tương đồng nào. Nếu không phải cậu thanh niên này chủ động nói đây là em gái mình, anh ta còn tưởng cậu ta đưa vợ đi đâu đó.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chuyện nhà người ta cũng không tiện nhiều lời, nên anh ta cũng không hỏi thêm gì, đi vệ sinh xong lại trèo lên giường ngủ tiếp.

Hai đêm tiếp theo, Bùi Từ đều đợi Phương Tri Ý ngủ say rồi mới ngồi ở cuối giường cô để "gác đêm".

Có lẽ cũng nhờ có bóng dáng ấy trong khoang tàu mà mấy người nằm giường gần đó ngủ yên tâm hơn hẳn, chẳng còn ai thì thào rì rầm như ngày đầu nữa.

Đến rạng sáng ngày thứ tư, khi trời còn chưa tỏ hẳn, đoàn tàu rầm rì chạy vào địa phận Ô Thị – vùng biên cương xa xôi, cũng là thành phố lớn nhất ở nơi tận cùng phương Bắc của Tổ quốc. Gió lạnh thổi qua khe cửa tàu, mang theo mùi đất cát hoang vu và vị sương đêm đặc trưng chỉ có ở miền biên giới.

Phương Tri Ý tỉnh giấc sớm hơn thường ngày. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ đục vẫn treo lơ lửng giữa nền trời nhàn nhạt, lớn hơn, sáng hơn rất nhiều so với những đêm cô từng thấy ở Nam Thành hay Dung Thành. Ánh trăng chiếu vào khoang tàu, rọi lên những gương mặt còn say ngủ và cả bóng dáng người lính trẻ đang ngồi lặng im ở cuối giường cô.

Thì ra, mấy đêm nay anh vẫn luôn lặng lẽ canh giấc cho cô như vậy. Không trách được mỗi tối đều thúc giục cô ngủ sớm, sáng hôm sau trời còn chưa tỏ mà anh đã đứng ở đầu lối đi giường nằm.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 31



Phương Tri Ý nhìn anh đang thiếp ngủ, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên táo bạo hơn thường lệ. Trong khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi giữa toa tàu lắc lư, cô phát hiện ngũ quan của Bùi Từ thật ra rất tinh tế: chân mày không sắc lạnh như khi nghiêm nghị, mà ôn hòa, trầm ổn; sống mũi cao thẳng, môi mím nhẹ như thói quen của người đã quen giữ gìn kỷ luật; không quá mỏng, cũng chẳng quá dày. Anh ngủ yên, hơi thở đều đặn, hệt như một người lính gác canh yên bình sau đêm dài hành quân.

Cúc áo sơ mi vốn chỉnh tề đã bung mất một khuy, lộ ra yết hầu rắn rỏi và vầng ngực vững chãi lờ mờ dưới lớp vải mỏng. Chiếc áo khoác quân phục tuột khỏi người, rơi xuống tận chân giường.

Xuất phát từ lòng biết ơn, cô khẽ nghiêng người, định cúi xuống nhặt áo giúp anh. Nhưng khi đến gần, cô chợt nhận ra hàng mi của anh rất dài – vừa dài vừa rậm, cong nhẹ, trông thật đẹp mắt

Phương Tri Ý thầm nghĩ, người đâu mà ngay cả khi ngủ cũng khiến người khác khó rời mắt. Mỗi một nét đều như được chạm khắc bằng dụng tâm, vừa cứng cỏi lại vừa khiến người nhìn mềm lòng.

Cô vẫn còn mải ngắm nhìn, thì bất chợt—Bùi Từ mở mắt.

Anh mở mắt rất nhẹ, rất chậm, như đã sớm đoán được người trước mặt sẽ chưa chịu rút lui. Mắt đối mắt, cả hai đều sững lại trong thoáng chốc. Ánh trăng chiếu vào đôi con ngươi đen thẫm của anh, phản chiếu gương mặt cô gần trong gang tấc.

Thực ra, Bùi Từ đã tỉnh khi Phương Tri Ý mở mắt, nhưng anh không định mở mắt ra ngay. Anh nghĩ giờ còn sớm, cứ nhắm mắt dưỡng thần, dù sao theo thói quen của cô, khi thấy an toàn sẽ lại ngủ tiếp. Nào ngờ, hôm nay cô nàng này không chỉ không ngủ, mà còn nhìn chằm chằm vào mình, đã nhìn thì thôi đi, lại còn từng bước áp sát, đến mức hơi thở nhẹ của cô phả cả lên mặt anh, từng làn ấm áp, y như có luồng điện nhỏ luồn dọc sống lưng.

Anh vốn tự tin định lực mình không tệ – dù sao cũng là người từng qua huấn luyện sinh tử, nhưng trước ánh mắt chăm chú của cô gái nhỏ, cái gọi là định lực ấy dường như cũng bắt đầu lung lay.

Phương Tri Ý không ngờ anh lại mở mắt bất thình lình. Tuy anh tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô trong veo, rõ ràng là đã tỉnh từ lâu rồi. Cô bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt, nhìn chằm chằm Bùi Từ một lúc lâu mà không thốt nên lời.

“Dạng Dạng…” Anh thấy lông mi cô run run không ngừng, vốn định trêu chọc hỏi cô đang nhìn gì, nhưng chưa kịp nói hết câu, Phương Tri Ý đã giật nảy mình, như con thỏ nhỏ bị kinh động, cả người hoảng loạn lui về sau.

“Bộp!”

Cô lùi nhanh quá, không để ý đập trán vào thành vách gỗ cứng.

Âm thanh ấy tuy không lớn, nhưng cũng khiến lòng người giật thót. Bùi Từ vừa kinh hãi vừa áy náy, lập tức ngồi bật dậy, đưa tay về phía cô: “Dạng Dạng, đụng trúng đâu rồi? Để anh xem.”

Thực ra, vách trong tàu hỏa làm bằng gỗ, giữa lớp gỗ và lớp tôn bên ngoài có một khoảng rỗng, lại có gối đầu lót nên nghe thì kêu to nhưng thực ra không đau lắm.

Phương Tri Ý nghe thấy tiếng Bùi Từ, ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u không chịu ngẩng lên. Cô nghĩ đến tính tình của Bùi Từ, vẫn luôn thích trêu chọc đến mình xấu hổ không có chỗ trốn, lần này bản thân nhìn lén anh còn bị anh bị bắt quả tang, không biết sẽ bị anh cười nhạo đến bao giờ.

Không được !

Máu có thể chảy nhưng mặt thì không thể mất!

Tuyệt đối không để Bùi Từ nhìn !

Lúc này, Bùi Từ nào còn tâm trí mà trêu chọc cô. Thấy Phương Tri Ý không chịu ngẩng đầu, sợ cô đ.â.m mạnh, tay anh dùng sức. Bàn tay người đàn ông dày rộng, có lực, nắm lấy cổ tay cô như gọng kìm sắt, một lực vừa phải nhưng kiên quyết khiến Phương Tri Ý không giãy ra được.

“Dạng Dạng, ngoan nào, để anh xem một chút thôi.”

Động tĩnh của hai người đánh thức người nằm giường bên cạnh. Anh trai giường bên bị đánh thức, thấy vậy liền bật dậy cười khà khà: “Cô bé, mau cho anh xem đi, em xem anh trai sốt ruột thế kìa!”

Lời nói của người kia càng khiến vành tai Phương Tri Ý đỏ lên như lửa. Cô càng không dám lộ mặt.

Hơn nữa, ngay cả khi người kia không nói gì, Phương Tri Ý cũng không phải là đối thủ của Bùi Từ. Anh chỉ cần hơi dùng sức một chút, Phương Tri Ý đã bị "cưỡng chế" lật mặt lên.

Anh vòng một tay ra sau vai cô, tay kia vén nhẹ mái tóc mềm mại đang che trán. Động tác tuy dứt khoát, nhưng vô cùng cẩn trọng.

Dưới ánh sáng mờ mờ của rạng đông, một mảng da trắng nõn đỏ lên vì va đập hiện ra trước mắt.

Anh nhẹ nhàng ấn ngón tay lên, thử độ sưng.

“Có đau không?” Anh khẽ hỏi, mắt vẫn không rời chỗ sưng đỏ.

Phương Tri Ý mím môi, giọng nhỏ như muỗi: “…Không đau ạ.”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 32



Người anh giường bên cười cười rồi đi ra ngoài, để lại khoang tàu vắng lặng chỉ còn hai người.

Bên ngoài, trời đã bắt đầu hửng sáng. Ánh sáng mỏng tang xuyên qua rặng thông bên đường, chớp nháy theo từng nhịp tàu lăn bánh, hắt những vệt sáng dài lên khuôn mặt cô gái.

Mái tóc đen buông xõa trên gối, làn da trắng như ngó sen, vì cử động vật lộn ban nãy mà sắc hồng ửng lên nơi má, nơi trán, chói mắt đến lạ thường.

Bùi Từ bỗng thấy cổ họng khô khốc.

Anh nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi khẽ:

“Vừa nãy… em đang nhìn gì vậy?”

Phương Tri Ý cắn môi, trong lòng hối hận vô cùng. Biết ngay tên này sẽ không dễ buông tha cho cô. Mà người anh giường bên cũng đã quay lại, cứ đứng đó xem náo nhiệt.

Trong phút chốc, cô nảy ra một ý. Cô xoay người lại, ngước nhìn anh, nhoẻn miệng cười.

Nụ cười ấy dịu dàng như nắng sớm, đôi mắt hạnh ánh nước, long lanh vô tội.

“Bùi Từ ca, anh thật sự muốn biết sao?” Giọng nói mềm mại ngọt lịm, cuối câu còn hơi cong lên như làm nũng.

Tim Bùi Từ khẽ run rẩy, đầu óc trong chốc lát hỗn loạn thành một đống hồ nhão.

“…Em nói thử xem.” Giọng anh khàn hẳn đi, ánh mắt chẳng còn được vững vàng như thường ngày.

Phương Tri Ý mỉm cười, dịu dàng nói:

“Em thấy mắt anh có ghèn đấy.”

“…”

Một giây yên lặng.

Sau đó là tiếng cười bật ra từ người bên cạnh.

Bùi Từ lúc này mới kịp phản ứng: mình bị cô nàng này trêu chọc!

Anh nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô gái nhỏ vẫn đang cười nghiêng ngả:

“Phương Tri Ý!!”

Giờ phút này, làm gì còn thỏ con rụt rè nào? Rõ ràng là một "tiểu ác ma" đang giả bộ ngây thơ!

Phương Tri Ý cuối cùng cũng được chứng kiến cảnh Bùi Từ chịu thiệt thòi, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hả hê nho nhỏ. Cô không cười thành tiếng, nhưng đuôi mắt cong cong như trăng non đầu tháng đã sớm bán đứng tâm trạng lúc này.

Người thường có thể vẫn nhìn thấy trong đôi mắt ấy nét ngây thơ trong trẻo, tựa hồ như cô gái nhỏ chưa từng biết đến hiểm độc thế gian, chỉ là một cô gái nhỏ sinh ra trong thời loạn thế, lớn lên trong sự nâng niu bảo bọc. Nhưng ... chỉ có chính cô mới biết, bản thân mình không phải là như vậy. Đằng sau ánh nhìn như nai con ấy là bao nhiêu tháng năm m.á.u lửa, là cảnh từng cánh tay cầm d.a.o c.ắ.t c.ổ kẻ phản bội, là những đêm cô đơn giữa trùng vây tang thi, không dám chợp mắt chỉ vì sơ sẩy một khắc sẽ mất mạng nơi tận thế hoang tàn.

Trong một thế giới không còn bình minh và tiếng người, nơi sinh tồn là điều duy nhất đáng giá, tính cách cô từng lạnh lẽo đến mức tàn nhẫn. Lúc ấy, niềm vui duy nhất cô có, chính là trêu chọc đám xác sống ngốc nghếch, khiến chúng bị vướng bẫy, kêu gào tuyệt vọng, rồi đứng trên cao, lặng lẽ nhìn từng cái xác giãy dụa dưới chân mình.

Thế nên, khi xuyên đến thế giới này, một thế giới còn có tiếng tàu chạy, còn có gió ban mai, có người thân yêu, và có cả người như Bùi Từ, bản năng sinh tồn như dã thú trong cô đã "thu mình" lại.

Cô khoác lên mình một lớp vỏ bọc để thích nghi trong thế giới hoàn toàn xa lạ này.

Cô sợ mình sẽ bị bài xích.

Mà cô thì không muốn như vậy, cô yêu nơi này, cô muốn ở lại nơi này mãi mãi, nơi có những người yêu thương cô.

Cô đã cẩn thận chôn giấu tính cách vốn có của mình.

Thế nhưng, Bùi Từ lại chạm đúng nơi mềm yếu nhất trong cô, một cách nhẹ nhàng mà không ai ngờ tới.

Anh không giống bất kỳ ai cô từng gặp, dù là ở mạt thế tàn khốc hay trong thế giới này. Người ấy, là một chàng trai thẳng thắn, sắc sảo, trên người luôn mang theo hơi thở của gió trời và ánh nắng. Dáng vẻ tiêu sái, tự tin, như thể ngay cả khi đứng giữa ranh giới sinh tử, anh vẫn có thể nở nụ cười thản nhiên. Ánh mắt anh sáng, giọng nói mang theo nét đùa cợt vô hại, mỗi câu nói ra đều như cố tình chọc ghẹo, khiến cô không đỏ mặt thì cũng dậm chân xấu hổ.

Thế nhưng chính cái sự trêu chọc ấy, lại khiến bản năng cảnh giác đã ăn sâu vào m.á.u cô dần dần buông lỏng. Anh không cần ép buộc, không cần dò xét, chỉ bằng sự chân thành, thản nhiên như nắng sớm và gió mát, đã khiến một góc trong lòng cô lặng lẽ tan chảy.

Cô vẫn là Phương Tri Ý từng g.i.ế.c người, g.i.ế.c tang thi, là đại lão của mạt thế từng tay không chống đỡ cả một căn cứ. Nhưng ở trước mặt anh, cái tính cách nghịch ngợm từng bị tận thế đè nén, lại lặng lẽ trỗi dậy. Cô bắt đầu muốn trêu chọc lại, muốn nhìn xem khi Bùi Từ lúng túng sẽ ra sao, cũng muốn vì một nụ cười của anh mà thử làm điều gì đó nhẹ nhàng, ngây ngô như những thiếu nữ khác, ở đúng độ tuổi này, ở thế giới "yên bình" này.

Bởi vậy, khi Bùi Từ tức giận đi rửa mặt hai lần, soi gương mấy lượt rồi quay trở lại, anh lại nghe thấy Phương Tri Ý khe khẽ ngân nga.

Bùi Từ: "..."

Bùi từ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được mà trừng cô một cái.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 33



Phương Tri ý lúc này đã nắm được tính cách của Bùi Từ, nào đâu biết sợ là gì.

Thấy Bùi Từ quay trở lại, cô nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, đôi mắt cong cong, đôi môi nở nụ cười, ngọt ngọt ngào ngào "Bùi từ ca `"

Giọng điệu kia, ánh mắt kia, quả thật khiến người nghe không thể nghiêm khắc nổi. Mà Bùi Từ thì vừa nghe ba chữ ấy, trái tim không hiểu sao lại mềm đi, sắc mặt tuy khó chịu nhưng tay chân lại chẳng biết đặt đâu.

Thế rồi, nụ cười hồn nhiên kia khẽ lay động, để lộ răng trắng đều tăm tắp, sau đó anh nghe thanh âm "tiểu ác ma" vang lên bên tai : “Anh rửa mặt vẫn chưa sạch đâu nha!”

Bùi Từ: “…”

Lại bị "tiểu ác ma" lừa gạt !

Phương Tri Ý tựa như tìm được “tử huyệt” của Bùi Từ. Từ đó về sau, cô làm gì cũng xen thêm một tiếng “Bùi Từ ca”, biết rõ chỉ cần gọi như thế, anh sẽ không nỡ mắng, càng không nỡ giận. Mà bản thân Bùi Từ, mỗi khi nghe tiếng gọi ngọt lịm kia, dù có nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng bản thân lại vẫn nghe theo như bị trúng tà.

Có lúc, anh còn nghi ngờ mình có phải bị cô “thuần hóa” giống như huấn luyện một chú cún. Trước cho ăn đường ngọt, sau mới ra mệnh lệnh—mà khổ nỗi, anh lại không thể cự tuyệt, càng đáng sợ hơn là chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện đó luôn.

Tàu vẫn chạy trong màn sáng mờ nhạt của rạng đông. Ngoài cửa sổ, trời vừa hửng sáng, ánh bình minh bị rặng thông hai bên che khuất, chỉ lộ ra từng vệt mỏng len lỏi chiếu vào khoang. Trong thứ ánh sáng nhấp nháy ấy, gương mặt trắng hồng của Phương Tri Ý càng lộ rõ vẻ rạng rỡ, xinh đẹp dịu dàng.

Chỉ là, đâu ai biết—phía sau vẻ ngây thơ ấy là một linh hồn từng bước ra từ địa ngục, đang âm thầm học cách tin tưởng lại ánh sáng, học cách cười đùa, học cách sống như một cô gái bình thường ở thập niên bảy mươi.

Và cứ như vậy, giữa những câu chọc ghẹo qua lại, giữa nụ cười có phần ngây ngô của thiếu nữ và ánh mắt vừa bất lực vừa dịu dàng của người quân nhân, chuyến tàu sắt cuối cùng cũng lăn bánh vào ga Ô Thị, đưa hai người trẻ tuổi bước vào một hành trình hoàn toàn mới.

Hôm nay Tri Thư có nhiệm vụ, không thể rời vị trí. Anh là chỉ huy tác chiến, giữ vai trò chủ lực trong một đợt huấn luyện cấp khu, việc đứng dậy rời khỏi thao trường chẳng khác nào bỏ lại tuyến đầu. Nhưng Tri Lễ thì không có buổi tập, từ sáng sớm đã tranh thủ đến ga Ô Thị chờ em gái.

Nơi đây là vùng Tây Bắc biên viễn, khí hậu hanh khô, gió thổi rát mặt, đất trời bạt ngàn núi non và bụi cát. Nhà ga cũng nhỏ bé, đơn sơ như bao ga tàu nơi biên cương tổ quốc — chẳng đông đúc, cũng không ồn ã. Vài tốp thanh niên trí thức đang chờ xe đón về nông trường, số còn lại là cán bộ hoặc binh sĩ đến luân chuyển công tác, ai nấy đều lặng lẽ, trầm mặc trong ánh nắng gay gắt buổi sớm.

Cũng bởi vậy, ngay khi đoàn tàu vừa dừng hẳn, trong làn hơi nước bốc lên lãng đãng, Tri Lễ đã trông thấy ngay Bùi Từ đang nghiêng người che cho cô gái nhỏ bước xuống từ toa số năm.

“Dạng Dạng!”

Anh gọi lớn, chân bước nhanh xuyên qua đám đông, gạt qua những người vội vã, vội vàng tiến tới, dang tay ôm trọn em gái mình vào lòng.

Mùi hương dịu nhẹ và mát lành của gió đồng, của ánh nắng trên tóc, hòa lẫn với mùi quen thuộc của gia đình khiến lòng cô run rẩy. Một cảm xúc lâu rồi không có bỗng chốc trào dâng — đó là cảm giác được trở về. Được che chở. Được nhớ mong.

Nỗi nhớ nhung người thân của nguyên chủ sâu thẳm trong lòng trỗi dậy, bao trùm lấy cô, một người từng sống sót ở tận cùng mạt thế — mạnh mẽ mà cũng đầy vết nứt. Cô nghẹn ngào đến không cất thành lời. Hốc mắt nóng bừng, cổ họng tắc nghẹn, chỉ kịp bật lên một tiếng gọi theo bản năng:

“Anh hai…”

Giọng cô mềm mại, trong trẻo, lại mang theo chút run rẩy không giấu nổi, như con suối nhỏ chảy qua phiến đá, khiến lòng người đau nhói.

Phương Tri Ý cảm thấy lòng mình đột ngột chua xót, khó cầm được nước mắt. Yết hầu cô khẽ lăn, hốc mắt nóng bừng, một tiếng gọi theo bản năng từ trong tiềm thức bật ra: “Anh hai!”

Hai chữ "anh hai" vừa mềm vừa ngọt, làm cho Phương Tri Lễ cảm thấy trong lòng xót xa. Anh lùi lại một chút để nhìn ngắm em gái lâu ngày mới gặp lại. Hình ảnh em gái bé bỏng trong ký ức của anh, vẫn dừng lại ở một cô nhóc nhỏ xíu, quanh năm bệnh tật quấn thân, cứ mỗi lần đến mùa đổi gió là lại khóc rấm rứt vì sốt, vì ho, vì đau. Khi anh rời nhà nhập học trường quân sự, nó mới sáu, bảy tuổi, cứ níu lấy vạt áo anh mà dặn đi dặn lại: "Anh hai nhớ viết thư cho em nha..."

Vậy mà chớp mắt đã bao năm. Bao mùa đông qua đi, bao lần anh về rồi lại vội vã rời đi, những lần gặp mặt thưa thớt như sương mai đầu cỏ. Có lần anh cùng anh cả chạy xe về giữa đêm chỉ để thăm con bé một chút, nhưng lại chỉ có thể nhìn nó từ xa qua cửa sổ phòng bệnh—gầy guộc, xanh xao, ngay cả một câu gọi anh cũng chẳng kịp nói. Cứ thế, khoảng cách giữa họ càng lúc càng dài, như thể thời gian vô tình xóa nhòa dần những gì đã từng thân thuộc.

Nhưng hôm nay, người đứng trước mặt anh không còn là đứa bé cần người bế bồng ngày trước nữa.

Thiếu nữ trước mặt, tuy thân hình vẫn mảnh mai, nước da vẫn trắng như men sứ, nhưng trong ánh mắt kia—ánh mắt long lanh như nước mùa thu—lại có một vẻ điềm tĩnh, sáng rõ, khiến người khác không khỏi sinh lòng kính trọng xen lẫn xót xa. Có điều gì đó đã thay đổi. Không chỉ là dáng hình, mà là thứ khí chất thầm lặng toát ra từ cô, như nhành liễu mềm đã biết cúi đầu trước gió mà không gãy, như đóa hoa nhỏ nơi biên cương đã bắt đầu học cách đón nắng, tự mình lớn lên trong gió bụi.

Phương Tri Lễ nhìn em gái, trong lòng chợt nghẹn lại.

Anh và anh cả đã bỏ lỡ quá nhiều năm tháng bên cạnh con bé rồi.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 34



“Anh cả hôm nay có nhiệm vụ, lẽ ra anh ấy muốn cùng anh đến đón em, nhưng anh ấy thực sự không thể rời đi được. Tuy nhiên, anh cả và anh đã sắp xếp mọi thứ trong nhà ổn thỏa rồi, chỉ chờ Dạng Dạng trở về thôi.”

Nói xong câu đó, Phương Tri Lễ khẽ liếc nhìn em gái, ánh mắt không giấu được sự đắn đo và cẩn trọng.

Dù là anh em một nhà, nhưng thời gian và khoảng cách chẳng phải lúc nào cũng để người ta giữ trọn cảm giác thân thiết ban đầu. Nhất là với Dạng Dạng, phần lớn thời gian trải qua đều là ở trên giường bệnh và những bức thư hiếm hoi từ hai người anh trai bận rộn. Phương Tri Lễ sợ con bé nghĩ ngợi, sợ cô tủi thân vì lần đầu đến nơi xa lạ này mà không thấy anh cả ra đón, nên vội thay anh cả nói lời giải thích.

“Anh hai, em biết mà.”
Phương Tri Ý mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

Tuy cô mới đặt chân đến thế giới này chưa lâu, nhưng những kiến thức cơ bản cô đều đã nắm được, vai trò và trách nhiệm của quân nhân, cô đều đã tìm hiểu qua.

Huống hồ anh cả "Phương Tri Ý" là người ưu tú như vậy, được rèn giũa trong môi trường nghiêm khắc, trưởng thành giữa kỷ luật và bổn phận, anh cả chắc chắn rất bận rộn.

Phương Tri Lễ nghe em gái nói vậy, ánh mắt khẽ dừng lại nơi khuôn mặt cô.

Trong đôi mắt trong trẻo kia không còn chút vẩn đục hay bướng bỉnh trẻ con như ngày nào, chỉ còn lại sự thấu hiểu và bình tĩnh khiến người làm anh không khỏi bất ngờ. Không biết từ lúc nào, cô bé hay vòi vĩnh năm xưa đã học được cách nghĩ cho người khác, biết đâu là điều nên giữ, đâu là điều nên buông.

Anh thoáng sững người, rồi trong lòng dâng lên một thứ cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa xót xa, bởi vì em gái như vậy càng làm cho anh khắc sâu một nhận thức: em gái đã lớn, mà người làm anh lại không hề hay biết.

Phương Tri Lễ bật cười, nụ cười mang theo cả sự yên tâm lẫn dịu dàng:
“Vậy... Dạng Dạng, chúng ta về nhà thôi.”

“Vâng.” Phương Tri Ý khẽ gật đầu.

Phương Tri Lễ thấy em gái gật đầu mới chuyển ánh mắt sang người Bùi Từ.

Ngày thường, hai người tuy hay cãi cọ, nhưng đối phương là người như thế nào thì cả hai đều hiểu rõ trong lòng, nếu không thì không thể làm huynh đệ vào sinh ra tử được. Dù Bùi Từ trước khi đi còn “chơi” mình một vố, nhưng Tri Lễ nhìn tinh thần và sắc mặt của em gái mình, đoán chừng suốt chặng đường Bùi Từ đã chăm sóc con bé rất tốt, chỉ bởi vì điều đó, Tri Lễ nguyện ý biến "thù hận thành tơ lụa", thu lại vẻ bỡn cợt thường ngày, chân thành cảm ơn Bùi Từ:

“Bùi Từ, lần này cảm ơn cậu.”

Bùi Từ “hừ” một tiếng, tiện tay ném hai kiện hành lý trong tay vào lòng Tri Lễ: “Chỉ có thế thôi sao?”

“Lần sau thực chiến tôi sẽ yểm trợ máy bay cho Bùi trung đội trưởng!” Tri Lễ cười, cầm lấy hành lý, không hề so đo thái độ của Bùi Từ, còn cam tâm tình nguyện làm “công cụ” cho Bùi Từ.

Bùi Từ nghe xong vẫn “hừ” một tiếng, nhưng ý cười trên mặt đã rất rõ ràng. Hai người họ, từ khi còn ở trường quân sự đến khi về đơn vị đều luôn ganh đua kèn cựa, chẳng ai chịu kém ai. Nay Tri Lễ chịu hạ mình “đi dưới cờ” làm cánh phụ cho mình, đương nhiên khiến Bùi Từ thấy “mát lòng mát dạ”.

Chỉ là anh cười xong lại liếc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng một bên. Lúc này trông cô thật sự rất ngoan.

Phương Tri Ý nhận thấy ánh mắt của Bùi Từ, nhưng không dám nhìn anh.

Bùi Từ cảm thấy buồn cười. Cô gái nhỏ này là đang sợ anh mách tội với anh trai sao?

Thích giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh trai như vậy?

Không đúng rồi.

Mỗi lần Tri Lễ kể về em gái mình đều là đau đớn muốn c.h.ế.t muốn sống, theo lý thuyết không phải là nên cực kỳ cưng chiều cô gái nhỏ, cô gái nhỏ muốn gió được gió muốn mưa thì mưa sao ? Sao còn phải giả vờ ngoan ngoãn?

Phương Tri Ý chưa từng nghĩ mình cần phải giả vờ ngoan ngoãn.

Cô chỉ muốn để hai người anh trai thấy rằng: cô đã trưởng thành, không còn là đứa em gái yếu đuối, dễ tổn thương mà họ từng phải nâng niu, che chở từng chút một. Chỉ khi chính họ nhận ra điều đó, họ mới có thể thật sự yên tâm, mới có thể vững vàng làm nhiệm vụ của mình mà không cần quay đầu lo lắng cho cô.

Cô không quên — trong sách, “Phương Tri Ý” là một cô gái quá nhạy cảm. Vừa đến quân khu, còn chưa thích nghi với khí hậu và nếp sống, lại bị mấy lời vô tình hữu ý của người ngoài khiến tinh thần dao động. Khi ấy, anh hai đang huấn luyện cấp cao, vậy mà nhiều lần vì “em gái” mà mất tập trung, dẫn đến bị chỉ trích trong hội nghị chính trị tư tưởng, thậm chí còn bỏ lỡ đợt xét chọn tham gia thử nghiệm ném bom — cơ hội mà biết bao phi công trẻ đều mơ ước. Anh mang chuyện đó trong lòng rất lâu, đến tận sau này khi cô ra đi … anh lại càng không thể tha thứ cho chính mình.

Mà giờ đây, người đứng ở đây đã không còn là "Phương Tri Ý" trước kia. Cô mang theo ký ức và ý chí của một đại lão sống sót từ mạt thế, trải qua tang thương và sinh tử, đã từng một tay vác súng máy, một tay cứu người. Cô sẽ không để những vết xe đổ lặp lại. Cô sẽ không tự ti, cũng không vì một lời nói mà nhốt mình trong bóng tối; càng không để bản thân trở thành gánh nặng đè nặng lên trái tim hai người anh trai.

Lần này, gia đình họ đều phải thật tốt.

Bởi vậy, cô không muốn cách nhìn của các anh trai về mình lại xuất phát từ miệng người khác, dù người đó có là đồng đội thân thiết, cô sợ các anh sẽ cho rằng cô vì sợ bị ghét bỏ mà phải kìm nén tính cách, cố tình lấy lòng mọi người.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 35



Bùi Từ tuy tò mò nhưng cũng không vạch trần cô. Anh chỉ nhìn cô một cái đầy ẩn ý.

Chỉ cái nhìn đầy ẩn ý đó thôi cũng khiến Phương Tri Ý có chút cảm giác nguy hiểm. Cô sợ người này không giữ lời, vội vàng giục: “Anh hai, khi nào thì chúng ta về nhà?”

Tri Lễ nghe thấy tiếng em gái, chợt nghĩ đến việc em gái đã ngồi xe mấy ngày mấy đêm. Anh tự trách mình không suy nghĩ chu đáo, vội vàng nói: “Dạng Dạng, bây giờ chúng ta liền đi."

Quân khu cách nhà ga còn hơn ba chục cây số. Sau khi xuống tàu, hành khách thường được đơn vị tổ chức xe vận chuyển thân nhân cán bộ chiến sĩ về doanh trại. Nhưng Phương Tri Lễ hiểu rất rõ thể trạng em gái mình, vừa mới khỏi bệnh, lại gầy yếu như thế, sao có thể chen chúc với bao người trên xe khách? Thế nên, từ mấy hôm trước, anh đã chủ động làm công văn xin điều riêng một chiếc xe jeep chuyên dụng.

Xe thuộc quyền điều động của Trạm vận tải cơ động, trực thuộc Tiểu đoàn Hậu cần – Kỹ thuật của căn cứ. Người được phân công lái xe là một đồng chí công vụ quân nhân, chuyên phụ trách tiếp đón cán bộ về trạm.

Chiếc xe dừng lại bên rìa sân ga. Gió đầu mùa lùa qua khiến vạt áo xanh bộ đội của Tri Lễ khẽ bay. Anh không nói lời thừa, chỉ bước nhanh đến kéo cửa xe phía sau, nghiêng người chắn gió, để em gái bước lên trước.

Phương Tri Ý cúi đầu bước vào. Chiếc ba lô nhỏ đặt trên đùi, đôi mắt hạnh khẽ liếc qua nội thất xe đơn sơ mà sạch sẽ. Cô vừa ngồi ổn, ghế lái phía trước bỗng xoay đầu lại, một giọng nam trẻ tuổi vang lên:

“Đây là em gái của Phương trung đội trưởng à? Đúng là… xinh thật đấy!”

Tri Lễ nghe vậy, liếc nhìn em gái đã ngồi ổn. Mái tóc đen nhánh như thác nước được tết b.í.m gọn gàng xõa xuống sau lưng, dưới hàng lông mày cong như lá liễu là đôi mắt hạnh ngập nước, tựa như được bao phủ bởi mưa bụi Giang Nam. Ngũ quan tinh xảo, cười lên rạng rỡ như gió xuân hóa mưa phùn. Dáng vẻ này, đừng nói ở biên cương, nơi “lang nhiều thịt thiếu” như thế này, ngay cả ở Nam Đại kia cũng đủ khiến một đám tiểu tử thối bu lại như mèo thấy mỡ.

Tri Lễ lập tức cảm thấy có chút nguy hiểm. Anh sợ em gái nhỏ nhà mình bị đám sói đói này để mắt tới. Anh bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, lại lạnh lùng liếc nhìn người vừa nói chuyện: “Lái xe của anh cho tốt đi."

Bùi Từ lúc này cũng lạnh lùng tiếp lời: “Đúng vậy, lái xe thì cứ lái xe đi, sao mà nói nhiều thế?”

Đồng chí tài xế tội nghiệp không hiểu sao chỉ một câu nói mà lại bị hai vị này công kích công khai như vậy, nhưng không dám nói gì, chỉ liếc nhìn Bùi Từ một cái. Phương trung đội trưởng mắng mình thì thôi đi, Bùi trung đội trưởng dựa vào cái gì chứ? Lại không phải em gái của anh ta! Hừ !

Chiếc xe Jeep quân sự bắt đầu lăn bánh, không gian bên trong tức thì chìm vào yên tĩnh. Đồng chí tài xế tập trung vào tay lái, còn Bùi Từ thì khẽ nhắm mắt dưỡng thần. Phương Tri Ý ngồi bên cửa sổ, đôi tay áp vào tấm kính lạnh, say sưa ngắm nhìn cảnh vật hoang sơ, xa lạ lướt qua như dòng nước.

Phương Tri Lễ dù là anh trai ruột của Phương Tri Ý, nhưng hai anh em đã xa cách quá lâu. Bản thân Phương Tri Lễ quanh năm chỉ tiếp xúc với máy bay, với một đám đực rựa thúi hoắc, đừng nói là con gái, ngay cả một con muỗi mẹ còn hiếm có, nên đối diện với em gái, anh có chút lúng túng, chưa biết phải làm sao để gần gũi với cô em gái bé bỏng nay đã lớn này. Anh chẳng biết Dạng Dạng thích gì, nghĩ gì, thậm chí không biết phải nói chuyện gì để em gái cảm thấy hứng thú. Cuối cùng, anh chỉ đành bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hàng ngày.

“Dạng Dạng, có lạnh không em?” Giọng Phương Tri Lễ vang lên, mang theo sự quan tâm chân thật.

Biên cương sáng sớm có chút se lạnh, nhưng Phương Tri Ý đã được Bùi Từ nhắc nhở từ trước khi lên tàu. Cô mặc chiếc váy dài màu tối, bên ngoài khoác thêm chiếc áo dệt kim mỏng màu đỏ, nên chẳng hề cảm thấy lạnh chút nào.

Nghe tiếng anh trai, Phương Tri Ý quay đầu lại, khẽ lắc đầu: “Anh hai, em không lạnh đâu ạ.” Đang nói, cô bỗng reo lên đầy kinh ngạc, chỉ tay ra rừng thông ngoài cửa sổ, phía sau lưng Phương Tri Lễ: “Anh hai, trong rừng cây có chú sóc nhỏ kìa !"

Phương Tri Lễ cứ nghĩ cô em gái bé bỏng nhìn thấy thứ gì hiếm lạ lắm. Nghe là sóc, anh bật cười thành tiếng: “Ở đây rừng thông nhiều, sóc cũng không thiếu đâu, ngày nào cũng có thể thấy.”

Anh vừa nói, vừa liếc sang nét mặt phấn khởi của cô em gái, trong lòng bỗng thấy mềm nhũn, lại lật ra vài mẩu chuyện vụn vặt để kể tiếp: “Không chỉ có sóc đâu, em còn có thể thấy cáo nữa. Mùa đông đến, tuyết dày đến gối, bầy sói kéo nhau xuống núi kiếm ăn, lắm khi còn chạm tới tận hàng rào doanh trại. Năm ngoái, có con báo tuyết về, đi ngang qua trại nuôi gia súc của dân, chỉ kêu lên một tiếng đã ngoạm mất con dê rồi chạy mất hút lên núi."
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 36



Đồng chí tài xế ngồi phía trước nghe đến đoạn Phương Tri Lễ kể chuyện báo tuyết cắn dê, sói kéo từng đàn xuống núi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

“Phương trung đội trưởng, anh chắc chắn muốn kể mấy chuyện này cho em gái nghe à?” Anh ta nửa đùa nửa thật quay đầu, ánh mắt liếc lên kính chiếu hậu, vẻ khó tin không giấu nổi.

Ngay cả Bùi Từ ngồi bên ghế phụ cũng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn người phía sau, ánh mắt có chút tò mò lẫn quan tâm. Nơi đất cằn sỏi đá, trời đông giá rét này, không phải ai cũng dễ gì chịu đựng nổi. Một cô gái nhỏ mới từ trong thành phố chuyển tới, nghe mấy câu chuyện kiểu ấy, không biết sẽ bị dọa đến mức nào.

Thế nhưng — lúc Bùi Từ quay đầu lại, điều anh nhìn thấy không phải vẻ mặt sợ sệt, mà lại là gương mặt nghiêng nghiêng với đôi mắt đen láy, ánh mắt chăm chú nhìn về phía anh trai mình.
“Rồi sao nữa, anh hai?”

Phương Tri Lễ tiếc nuối lắc đầu, giọng vẫn mang theo chút bất lực:
“Con dê đó thì làm sao đuổi kịp nữa.”

Anh dừng lại một chút, rồi kể tiếp:
“Mùa đông ở chỗ bọn anh, tuyết rơi dày lắm, có năm dày đến hai ba mét trên núi. Những con báo tuyết, lũ sói, khi không kiếm được mồi thì sẽ mò xuống tìm đến những đàn cừu của bà con dưới chân núi. Thành ra cứ đến đông là bộ đội phải cắt người thay phiên nhau đi xua thú, nếu không một mùa đông trôi qua là cừu của dân lại mất sạch một nửa.”

Anh vừa dứt lời, bất giác phát hiện ánh mắt Bùi Từ đang lặng lẽ lướt qua mình rồi dừng lại nơi gương mặt cô em gái bé bỏng.

Phương Tri Lễ bỗng bừng tỉnh: em gái mình chính là một cái "tiểu thục nữ", thích sóc con, hay những sinh vật nhỏ đáng yêu không có nghĩa là sẽ thích sói hay báo tuyết, những loài mãnh thú đáng sợ kia!

Anh lập tức nhíu mày, vẻ mặt đầy bứt rứt. Một tay tháo phăng chiếc mũ quân phục đang đội, tay kia luống cuống gãi đầu như thể muốn gãi ra được một lời giải thích hợp lý. Sau một lúc lúng túng, anh mới rụt rè hỏi:

“Dạng Dạng... có sợ không đấy?”

Em gái từ nhỏ đã nhát gan, giờ mới đến lại bị câu chuyện về sói và báo tuyết mà anh kể doạ sợ thì c.h.ế.t dở!

Ai ngờ Phương Tri Ý nghe xong không chỉ không tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại còn khẽ cong cong đôi mắt, trong ánh mắt phảng phất nét sáng ngời hưng phấn lẫn chút nghịch ngợm trẻ con. Giọng cô trong veo:

“Em không sợ!”

Lời vừa thốt ra, hai người ngồi ghế trước không hẹn mà cùng khẽ bật cười.

Bùi Từ quay đầu lại, ánh mắt thoáng qua gương mặt cô bé nhỏ nhắn kia, khóe môi nhếch nhẹ:
“Thật không sợ?”

Tài xế ngồi cạnh cũng bất giác quay lại nhìn, trong lòng mang theo vài phần kinh ngạc. Anh đã lái xe cho đơn vị mấy năm, đưa đón không biết bao nhiêu hộ quân nhân chuyển đến căn cứ. Đại đa số phụ nữ, dù là cô gái trẻ hay người có chút tuổi đi theo chồng, nghe đến chuyện trên núi có dã thú đều biến sắc, chỉ mong trời không cho mình đụng phải. Còn cô gái này—em ruột của Phương trung đội trưởng, thoạt nhìn gầy gò yếu đuối như cọng hành trong gió—vậy mà lại dám nói không sợ?

Anh bật cười, nửa trêu ghẹo nửa nhắc nhở:
“Báo tuyết với sói đều là mãnh thú cả đấy, cắn người không nương tay đâu! Nhất là báo tuyết, nhanh như điện giật, tàn bạo lắm!”

Lời vừa dứt, trong xe chợt im bặt.

Hai luồng ánh mắt đồng thời bắn tới, một lạnh lùng như băng tuyết, một sắc bén như dao. Tài xế vừa run rẩy kéo cổ áo, vừa thầm rủa mình: Chậc ! Miệng tiện !

Phương Tri Ý không để ý đến ánh mắt của anh hai và Bùi Từ, chỉ nghe lời đồng chí tài xế nói, rất tự tin đáp:

“Em thật sự không sợ. Nếu gặp phải, em còn muốn bắt sống nó nữa kia!”

Ở tận thế, những chuyện như vậy với Phương Tri Ý chẳng là gì. Khi ấy, cô khỏe mạnh, nhanh nhẹn, lại được rèn giũa qua vô vàn cuộc sinh tồn khốc liệt. Một mình đối đầu bầy tang thi, tay không đánh lạc hướng mãnh thú, hay đào hầm bẫy sói — đều là kỹ năng cô thành thạo như bản năng.

Nhưng hiện tại thì sao?

Cô chỉ là một thiếu nữ yếu ớt vừa mới thoát khỏi giường bệnh, đến chạy vài bước cũng thở hổn hển. Cô biết rõ mình bây giờ chỉ có thể nói cho “sướng miệng”. Nhưng, cái cảm giác nói ra những điều mình từng làm được ấy… lại khiến cô có cảm giác vui sướng bí ẩn. Như thể chỉ cần thốt lên thôi là có thể kéo gần khoảng cách với chính mình của kiếp trước — một Phương Tri Ý mạnh mẽ, dũng cảm, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng cô vừa dứt lời, cả chiếc xe chợt im phăng phắc. Mãi một lúc sau, Bùi Từ mới cười như không cười liếc nhìn Phương Tri Ý. Cô nàng này thật là lợi hại thật đấy! Còn muốn bắt sống báo tuyết với sói nữa chứ?

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt kiêu hãnh của cô, anh lại khẽ cười, phối hợp với lời nói của cô: “Vậy lúc nào em thấy thì gọi anh nhé, anh đến giúp em.”

Phương Tri Lễ cũng vội vàng hùa theo, mặc dù phản ứng so với Bùi Từ rõ ràng là đã chậm một nhịp: “Đúng vậy, anh hai cũng giúp em nữa!”

Lời này vừa nghe đã biết là đang dỗ dành trẻ con. Phương Tri Ý bĩu môi, cô mới không tin họ. Ở cái thời đại này, ai có thể tay không bắt sống mãnh thú chứ? Bản thân cô còn biết mình khoác lác cơ mà !
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 37



Bùi Từ nhịn cười một lúc lâu, cuối cùng khóe môi vẫn nhếch lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Phương Tri Ý đang biến hóa. Anh cảm thấy cô lúc này càng linh động và đáng yêu hơn nhiều so với lúc giả vờ ngoan ngoãn.

Phương Tri Lễ hùa theo em gái xong lại nhìn cô thật sâu. Anh quả nhiên không hiểu rõ em gái nhỏ nhà mình nữa rồi. Lúc này, con bé còn có tâm tình đùa giỡn với họ. Nhưng cũng chính vì vậy, anh mới có thể cảm nhận được, tình hình của em gái gần đây còn tốt hơn cả những gì hai anh em anh mong đợi. Cơ thể dường như đã tốt hơn trước, cả người tươi tắn, xinh đẹp, khiến người nhìn vào cũng vô thức vui lây. Anh nhất định phải chăm sóc em gái thật tốt, để con bé mãi giữ được vẻ ngây thơ, tươi sáng như bây giờ.

Từ khi Phương Tri Ý nói muốn bắt sống báo tuyết, sự xa lạ giữa hai anh em dường như tan biến. Chiếc xe vốn yên tĩnh bỗng trở nên thân thiện hơn, tiếng cười không ngớt trên con đường núi dài dằng dặc.

Sau hai giờ ngồi xe vòng vèo xuyên qua núi non trùng điệp, cuối cùng, cảnh vật trước mắt cũng dần hiện ra dáng dấp của một doanh trại quân đội. Nơi rừng xanh mênh mông nối tiếp trời cao, một cánh cổng sắt lớn sừng sững hiện lên giữa lớp sương mù lãng đãng. Trên biển sắt cao cao là hàng chữ nghiêm trang: “Căn cứ Không quân XX.”

Chiếc Jeep lăn bánh chậm lại, dừng ngay trước cổng. Vì cô là người thân lần đầu tiên đến căn cứ, cho dù có xe chuyên dụng đưa đón, Phương Tri Lễ vẫn phải xuống xe làm thủ tục. Giấy giới thiệu từ Nam Thành, giấy tờ chứng minh thân phận của cô đều được trình ra rõ ràng. Đồng chí gác cổng là một thanh niên trẻ tuổi, sau khi kiểm tra cẩn thận, liền đứng nghiêm thực hiện một cái kính quân lễ tiêu chuẩn, sau đó mở cổng sắt, cho xe đi vào.

Chiếc xe chầm chậm chạy qua con đường chính của căn cứ. Hai bên là những dãy nhà cấp bốn gọn gàng, được xây bằng gạch đỏ, mái lợp ngói xi măng, giản dị mà sạch sẽ. Xa xa, tiếng còi huấn luyện vang vọng, xen lẫn tiếng bước chân chỉnh tề, âm vang khắp núi rừng. Xe rẽ vào khu nhà dành cho gia đình quân nhân. Ở đây, mỗi căn nhà đều có một khoảng sân nho nhỏ phía trước, trong sân có treo dây phơi, là những mẻ nấm khô, mộc nhĩ, hoặc vài bó rau rừng được hái về từ núi – mang đậm sắc thái sinh hoạt của hậu phương quân đội thời kỳ bao cấp.

Sau hai giờ ngồi xe vòng vèo xuyên qua núi non trùng điệp, cuối cùng, cảnh vật trước mắt cũng dần hiện ra dáng dấp của một doanh trại quân đội. Nơi rừng xanh mênh mông nối tiếp trời cao, một cánh cổng sắt lớn sừng sững hiện lên giữa lớp sương mù lãng đãng. Trên biển sắt cao cao là hàng chữ nghiêm trang: “Căn cứ Không quân XX.”

Chiếc Jeep lăn bánh chậm lại, dừng ngay trước cổng. Vì cô là người thân lần đầu tiên đến căn cứ, cho dù có xe chuyên dụng đưa đón, Phương Tri Lễ vẫn phải xuống xe làm thủ tục. Giấy giới thiệu từ Nam Thành, giấy tờ chứng minh thân phận của cô đều được trình ra rõ ràng. Đồng chí gác cổng là một thanh niên trẻ tuổi, sau khi kiểm tra cẩn thận, liền đứng nghiêm thực hiện một cái kính quân lễ tiêu chuẩn, sau đó mở cổng sắt, cho xe đi vào.

Dưới ánh nắng hiếm hoi của vùng cao, cảnh vật nơi đây vừa chân thực, vừa như một bức tranh cũ kỹ.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà cấp bốn lớn hơn hẳn so với những căn vừa đi qua. Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, góc tường trồng mấy khóm hoa dại không rõ tên, nhưng màu sắc tươi tắn, thân cao quá thắt lưng, lay động trong gió như đang thì thầm đón chào người mới.

Phương Tri Lễ mở cửa xe, vòng lại đỡ cô xuống. “Dạng Dạng, em xem, có thích không?”

Từ khi hay tin Phương Tri Ý sẽ tạm thời đến sống tại căn cứ, hai anh em Phương gia vốn chen chúc trong ký túc xá liền lập tức nộp đơn xin phân lại nhà. Không chờ phê chuẩn xong xuôi, Phương Tri Lễ đã cùng anh cả Phương Tri Thư tranh thủ từng ngày quét dọn, thu dọn sân vườn, dọn dẹp từng kẽ gạch, góc sân. Mảnh sân vốn trơ trọi đất cằn cũng được trồng thêm rau dưa mầm nhỏ – là do Phương Tri Thư xin được ít giống từ người quen trên nông trường. Mấy bụi hoa dại không rõ tên sắc thắm kia, nghe đâu là anh cả lặn lội đào về từ ven suối, cố ý trồng men theo chân tường, nhìn rất là có sức sống.

“Thích ạ.” Phương Tri Ý đứng trong sân, liếc nhìn xung quanh. Sân nhà được dọn dẹp sạch sẽ, cô rất thích.

“Anh cả khi nào thì về nhà ạ?” Cô thấy cửa phòng bên trong sân vẫn đóng chặt, đoán là anh cả vẫn chưa về.

Cô vừa dứt lời, bên ngoài cổng viện vang lên một giọng nói ôn hòa, mát lạnh: “Dạng Dạng?”

Phương Tri Ý kinh ngạc quay đầu lại, đứng ở cổng đúng là anh cả Phương Tri Thư của "Phương Tri Ý". Phương Tri Thư lớn hơn Phương Tri Ý mười ba tuổi, năm nay đã 29. Thực ra, gương mặt hai anh em có nét tương đồng hơn một chút, đứng cạnh nhau rất dễ nhận ra là anh em ruột. Nhưng không như Phương Tri Ý được tỉ mỉ cẩn trọng dưỡng trong nhà, gương mặt Phương Tri Thư qua năm tháng trầm tích, đã mang nét đẹp ẩn chứa sự điềm tĩnh và khí phách.

“Anh cả!”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 38



Không giống em trai sôi nổi hoạt bát, Phương Tri Thư xưa nay luôn kiệm lời, ít biểu lộ tình cảm. Nhưng khoảnh khắc ấy, khi nghe thấy em gái ngọt ngọt ngào ngào hô, anh vẫn vội vàng sải bước dài tiến lại, không nói một lời dư thừa, trực tiếp vươn tay ôm em gái nhỏ vào lòng.

“Dạng Dạng, anh cả xin lỗi, anh cả không thể về đón em được.”

“Dạng Dạng… anh cả xin lỗi. Anh không thể tự mình về đón em được.”

Giọng nói trầm thấp, mang theo làn gió núi dìu dịu phả vào tai, từng chữ như rơi nhẹ trên mặt nước, khiến lòng người chao đảo.

Phương Tri Thư đứng trước mặt cô, cao lớn, trầm ổn, khí chất quân nhân trầm tĩnh mà vững chãi. Nhưng trong ánh mắt anh giờ phút này, lại có một tia áy náy thật sâu – không phải loại áy náy xã giao, mà là thứ ray rứt âm ỉ khắc cốt ghi tâm.

Anh là con trưởng trong nhà, hơn em gái những mười ba tuổi. Khi em còn chưa biết gọi “cha” cho rõ, anh đã cõng em qua sân sau, dỗ bằng kẹo đường đun chảy, thay cha mẹ làm chỗ dựa. Vậy mà hôm nay, khi nhà xảy ra chuyện, anh lại không thể đích thân đón em gái về. Một mình em gái, mang thân thể yếu đuối, vượt ngàn dặm đường dài, từ Nam Thành đến căn cứ hoang vắng này.

Nghĩ đến đây, lòng Phương Tri Thư như bị ai bóp chặt. Anh tự trách mình vì đã không thể gánh hết giông gió thay em.

Phương Tri Ý nhào vào lòng anh cả, nỗi xúc động và chua xót vốn kìm nén trong đáy mắt không chịu nổi lời nói dịu dàng của anh. Sự phấn khích khi gặp người thân, cùng nỗi lo lắng cho cha mẹ lúc này dường như đều tìm được chỗ dựa, hóa thành nước mắt trào ra khóe mi. “Anh cả.”

Phương Tri Thư ôm em gái mình, khẽ thở dài: “Anh cả ở.”

Bỗng nhiên, Phương Tri Ý ngẩng đầu lên: “Anh cả, cha mẹ…” Cô biết đại khái thời gian cha mẹ xuống nông thôn chưa lâu, mình ở nơi này đừng nói là giúp đỡ, bản thân có khi còn khiến cha mẹ lo lắng. Vào lúc này, anh cả dường như đã trở thành chỗ dựa của cả nhà, cũng khiến mọi lo lắng của Phương Tri Ý có chỗ phát tiết. Cô muốn nói cho anh cả biết, cô ổn, rất ổn, chỉ là cha mẹ có thể .... sẽ không tốt lắm.

“Anh cả đều biết,” Phương Tri Thư khẽ nói, giọng trầm thấp như gió sớm lướt qua dãy núi xa. Anh đưa tay lau nước mắt trên má em gái, bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng như sợ làm đau một cánh hoa. “Chuyện trong nhà, anh đang tìm cách giải quyết. Dạng Dạng đừng lo.”

Anh không cần hỏi, cũng biết em gái đã đoán ra. Dù ngày em rời đi, trong nhà vẫn chưa thực sự có chuyện gì xảy ra, nhưng Dạng Dạng từ nhỏ đã thông minh, tâm tư kín đáo, nhìn một hiểu mười. Gần đây tình hình miền Nam ngày một phức tạp, cha mẹ buộc phải đưa con gái ra đi, từng chi tiết nhỏ ấy, với một người tinh ý như em gái anh, làm sao không hiểu?

Suốt dọc đường đi, em gái chắc hẳn đã lo lắng nhiều, vừa nghĩ đến cha mẹ, vừa không biết tình hình trong nhà đến đâu. Một thân một mình vượt ngàn dặm, mang theo không chỉ là hành lý, mà là bao nhiêu nỗi niềm chất chứa trong lòng, không dám kể cùng ai. Càng nghĩ, lòng anh càng trĩu nặng. Làm anh cả, làm quân nhân – hai vai gánh trách nhiệm, vậy mà lại để em gái nhỏ phải vất vả lo lắng. Đó là lỗi của anh.

Phương Tri Ý không nghi ngờ câu nào trong lời anh cả nói. Cô biết rõ, nếu anh đã mở miệng nói “đang tìm cách giải quyết”, thì chắc chắn đã bắt đầu hành động.

“Vâng… Em không lo nữa.” Cô khẽ gật đầu, giọng nhẹ như gió. Rồi dừng một chút, cô ngẩng lên nhìn anh: “Anh cả, em có thể gọi điện báo bình an cho cha mẹ không?”

Cô muốn nghe giọng cha mẹ, dù chỉ là một câu. Muốn để họ biết mình đã đến nơi, đã gặp được anh cả và anh hai, muốn để họ biết rằng cô vẫn khỏe, mọi thứ đều ổn. Nhưng nói xong, cô lại thoáng do dự, nhớ ra tình hình lúc này không phải muốn gọi là gọi được. Cô khẽ nói thêm: “Nếu không được, gửi điện báo cũng được.”

Sự tin tưởng và dựa dẫm của em gái khiến trái tim vị chỉ huy tác chiến lạnh lùng mềm nhũn. Chỉ cần em gái muốn, anh sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn.

“Được, chiều nay anh cả sẽ đưa em đi gọi điện cho cha mẹ.”

Lúc này, mặt trời đã lên cao, treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Phương Tri Thư thấy mặt em gái bị nắng chiếu đỏ bừng, sợ em gái bị nóng, liền khẽ giọng nói tiếp: “Anh cả đưa Dạng Dạng vào xem nhà trước đã nhé?”

Phương Tri Ý vừa gật đầu vừa theo anh cả vào nhà. Phương Tri Lễ cũng nhanh chóng đi theo. Bùi Từ nhìn cảnh ba anh em tình cảm sâu đậm, không tiến lại gần mà chủ động giúp chuyển hành lý.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 39



Phương Tri Thư là chính đoàn cấp, đã phục vụ nhiều năm trong lực lượng không quân, từng kinh qua vùng biên căng thẳng và nhiều nhiệm vụ đặc biệt. Căn nhà phân cho anh là nhà tập thể độc lập trong khu sinh hoạt sĩ quan trung – cao cấp của sư đoàn, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, bếp và nhà vệ sinh khép kín. Nhà được xây theo tiêu chuẩn giữ ấm mùa đông, thiết kế gọn gàng – thực dụng. Các phòng ngủ không lớn, nhưng tường đều được dán giấy cách nhiệt, sàn nhà trải chiếu cói ép để giữ ấm. Bếp đặt bên trái cửa chính, đối diện là buồng vệ sinh; cả hai đều thông với đường ống nước sinh hoạt – một điều không phải gia đình nào ở thời ấy cũng có.

Đi thẳng từ cửa vào là phòng khách – tuy bài trí đơn giản với bàn trà, vài chiếc ghế gỗ cùng tủ radio, nhưng sạch sẽ, ngay ngắn, phảng phất khí chất nghiêm cẩn của người chủ nhà. Ba phòng ngủ song song sau lưng phòng khách, cửa khép kín, cách nhau bằng tường gạch mộc đã được trát lại cẩn thận.

Phương Tri Thư để lại phòng giữa cho em gái nhỏ – căn phòng yên tĩnh và ít bị nắng chiếu trực tiếp nhất trong ba phòng. Bên ngoài cửa gỗ có treo thêm một tấm rèm dệt bằng sợi len nhuộm màu, là loại vải rèm dân dụng được quân khu phát cho gia đình sĩ quan năm ngoái, giúp giữ nhiệt và đảm bảo sự riêng tư. Ngày thường nếu cửa mở, rèm vẫn buông nhẹ, đủ ngăn tầm mắt người ngoài.

Phương Tri Ý đứng trong căn phòng, tay nhẹ vuốt tấm rèm cửa, ánh mắt khẽ động.

Trong phòng đặt một chiếc giường gỗ bạch đàn nhỏ nhưng chắc chắn, phía chân giường kê sát tường là chiếc tủ đứng bằng gỗ mộc, nước sơn đã hơi cũ nhưng góc cạnh vuông vức, rõ ràng từng được người ta lau chùi cẩn thận. Không khí trong phòng có mùi gỗ, phảng phất thêm hương mát nhè nhẹ từ xà phòng bánh – là mùi sạch sẽ, có cảm giác nhà.

Điều khiến cô có phần bất ngờ là bộ chăn đệm trên giường – không phải loại chăn quân dụng cứng nhắc, nặng nề và dày cộm thường thấy, mà là chăn bông cotton mỏng nhẹ, phủ lớp vải kẻ sọc xanh trắng – kiểu dệt tươi mới, thanh nhã, là hàng của nhà máy chăn đơn Hải Thành. Mẫu mã tuy không hoa lệ, nhưng lại tinh tế và dịu mắt, hoàn toàn không phải thứ mà hai người đàn ông độc thân bình thường sẽ mua.

Cô chậm rãi đưa tay vuốt mép chăn, đầu ngón tay cảm nhận từng đường gân vải mềm mại.

“Dạng Dạng có thích không?” Phương Tri Thư nhìn em gái cứ ngắm nghía cái này, sờ sờ cái kia, với vẻ tò mò lạ lẫm, liền cúi đầu hỏi.

“Thích ạ.”

Nghe thấy em gái nhỏ khẽ nói một tiếng “thích”, trên gương mặt luôn nghiêm nghị của Phương Tri Thư liền hiện lên một nụ cười dịu dàng, chân thành.

“Vậy sau này,” anh nhìn cô, giọng trầm thấp nhưng vững chãi như ngọn núi sau lưng, “đây chính là nhà của Dạng Dạng.”

Một câu ấy, nhẹ nhàng mà rơi vào lòng Phương Tri Ý như giọt nước âm thầm thấm qua tầng đất khô cằn.

Cô ngước nhìn anh cả, trong lòng cô dường như có một thứ gì đó đang chậm rãi nứt vỡ rồi tan ra – là vỏ bọc cô độc, là phòng bị bẩm sinh của một người từng sống giữa hoang mạc đổ nát của mạt thế.

Khi ở mạt thế, cô từng là người đứng trên đỉnh, nắm quyền sinh sát, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ không nhà. Cô đã từng trải qua vô vàn đêm dài chỉ có tiếng gió rít và tiếng súng, thức giấc giữa xác người, ngủ trong bụi cỏ mục. Cô từng không cho phép mình dừng lại – vì chỉ cần dừng lại, là bị diệt.

Nhưng hiện tại – cô có một nơi để về. Có người mở cửa đón, có người thay cô nhóm lửa, chuẩn bị từng chăn đệm, từng bữa ăn. Cô không cần đề phòng sát khí, cũng không cần nắm sẵn dao găm dưới gối.

Nơi này – là nhà.

Trải qua không biết bao nhiêu năm lang bạt kỳ hồ ở mạt thế, mãi cho đến khi tới thế giới này, Phương Tri Ý mới thực sự hiểu được một chữ "nhà" có bao nhiêu dịu dàng.

Cô khẽ cụp mắt xuống, giấu đi sự chấn động thoáng hiện trong đáy mắt. Một khắc sau, lại lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt nhìn về phía hai người anh – khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười rất nhẹ.

Không phải cười vì vui, mà là cười vì biết ơn và trân trọng.

Cha mẹ tuy còn đang ở phương xa, nhưng cô biết rõ – mình không còn là kẻ bị vứt bỏ giữa dòng đời nữa. Cô đã có nơi để ngừng chân, để nghỉ ngơi khi mỏi mệt. Có người nhà, có huyết mạch, có ràng buộc – là thứ mà dù có dùng vũ khí mạnh đến đâu cũng không thể giành được trong mạt thế.

Phương Tri Ý siết chặt ngón tay.

Từ giờ trở đi, cả nhà họ – nhất định sẽ sống tốt!
 
Back
Top