Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 150: Chương 150



Thấy cô ấy vui vẻ như vậy, trong mắt Tô Dung thoáng qua một chút kinh ngạc kỳ lạ. Đều bị quy tắc quái đàm chọn trúng, lại vô cùng có hứng thú với thức ăn của nơi này, thật không có vấn đề gì chứ?

Mới vừa rồi cô gái này biểu hiện ra ngoài cũng không quá giống là lần đầu tiên tiến vào quái đàm, coi như lúc trước là ôm đùi đại lão thông qua, cũng không nên không có tính cảnh giác như vậy đi?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt của cô không biểu hiện ra chút không đúng nào, hai người cùng đi nói với nhân viên áo xanh da trời ở bên kia: "Có thể gọi đồ ăn không?"

Nhân viên áo xanh da trời lập tức nhiệt tình đứng lên, đưa đến một thực đơn: "Tất nhiên là có thể! Xin mời tùy ý, đồ ăn chỗ này của chúng tôi đều là nguyên liệu mới vận chuyển đến ngày hôm nay, rất tươi."

"Mấy ngày sau đó thì sao?" Đột nhiên Ngô Úy mở miệng: "Cũng sẽ có máy bay vận chuyển nguyên liệu đến sao?"

Anh ta vừa nói lời này, đôi mắt của những người khác đều sáng lên. Nếu quả thật mỗi ngày đều có máy bay vận chuyển đến, có lẽ máy bay chính là phương pháp chạy trốn tốt nhất của bọn họ.

Nhưng nhân viên đã lắc đầu như trong dự đoán: "Mấy ngày nay sẽ không có máy bay vận chuyển đồ đến, nhưng mấy vị không cần lo lắng, chúng tôi sử dụng kỹ thuật ướp lạnh mới nhất, sẽ không để cho thức ăn bị hư. Hơn nữa vận chuyển hôm nay đủ cho chống đỡ bốn ngày, mọi người chỉ cần hưởng thụ là được rồi."

---

Cho nên đồ ăn đúng là không cần tiêu tiền? Nhìn thực đơn, chị Đường tùy ý gọi một ít sau đó quay đầu hỏi: "Các người có người nào muốn ăn sáng không?"

Tiền Hạo Vũ yếu ớt nói: "Chuyện đó... Tôi, tôi còn chưa có ăn sáng."

Nghe vậy chị Đường trực tiếp ném thực đơn cho cậu ta: "Vậy cậu chọn đi."

Nói xong tùy tiện tìm một cái chỗ ngồi giáp biển ngồi xuống chờ đồ ăn.

Tô Dung ngồi xuống bên cạnh cô ấy, mấy người khác cũng đều đi đến, mọi người ngồi xuống cùng một cái bàn.

Đồ ăn còn chưa lên, trong quá trình chờ đợi cũng rất nhàm chán. Tề Hàn chống cằm, thuận miệng hỏi: "Lại nói cũng không biết trên chiếc thuyền này trừ nhân viên NPC ra, thì có du khách gì đó không."

Chị Đường lắc đầu: "Chắc là không có, nếu không lúc này trên boong thuyền không chỉ có chúng ta."

Boong thuyền là thánh địa để ngắm cảnh, nếu quả thật có du khách, mặc kệ lúc nào cũng sẽ đầy ắp người. Bọn họ ở chỗ này là như vậy, đã đủ nói rõ vấn đề rồi.

Bên kia Tiền Hạo Vũ đã gọi món xong, ngồi vào vị trí cuối cùng mọi người để dành ra: "Cũng không biết tổng cộng có mấy điều tra viên."

Một đoạn đối thoại đơn giản, Tô Dung lấy được rất nhiều thông tin. Trước mắt nhận được thư chỉ có một mình cô, bởi vì trên bức thư có nói rõ số điều tra viên tham gia, nhưng những người này lại không biết.

Có gì đặc biệt ở chỗ này sao? Tô Dung hơi suy nghĩ đến chuyện này.

Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên, bữa sáng cũng không muốn ăn quá nhiều dầu mỡ, chỉ là có một ít món trung tây kết hợp, cùng với bánh ngọt.

Tô Dung không ăn gì cả, cô ăn sáng rồi, tạm thời còn chưa đói. Còn những người khác mỗi người cầm một ít đồ ăn lên. Trái lại không phải không sợ đồ ăn có vấn đề, chỉ là ở một nơi giống như đảo hoang thế này, nếu như đồ ăn có vấn đề, đó không phải là trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ sao? Cho nên trong lòng mọi người đều suy đoán những đồ ăn này an toàn.

Không quá bao lâu, tám người khác cũng lục tục đến. Một người trong đó tên là Tiểu Vương vừa đến đã lập tức mở to miệng la hét: "Thật là đói, tôi còn chưa ăn sáng! Có đồ ăn sao?"

"Tôi gọi một ít." Tiền Hạo Vũ yếu ớt nói, sau đó đưa hamburger không có người nào động đến cho anh ta.

Tiểu Vương lập tức ăn ngốn nghiến, những người khác cũng rối rít gọi món lấp đầy cái bụng.

Trong tám người này chỉ có hai cô gái, còn dư lại đều là đàn ông con trai. Toàn thể tổng cộng có 13 người, năm nữ, tám nam.

Lúc này thời gian đã đến chín giờ sáng, mọi người đều đơn giản giới thiệu mình. Trong mấy phút ngắn ngủi, Tô Dung rất dễ dàng đoán được không tính cô, trong 12 người này, có ba người đều có tính cách lãnh đạo, có hai người có tính cách độc lai độc vãng, những người còn lại thì trước mắt biểu hiện bình thường không có gì lạ cả.

Trong đám con gái, chỉ có chị Đường cố ý lộ ra tính cách lãnh đạo, trừ một người thích hành động một mình ra, mấy cô gái còn lại đều tự nhiên vây quanh chị Đường. Dưới hoàn cảnh này cùng giới tình dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau hơn.

Đối với chuyện dẫn đội, hiển nhiên chị Đường rất thành thạo, rất nhanh đã quyết định: "Chúng ta đi đến cửa hàng tổng hợp xem thử đi?"

Mấy cô gái không có ý kiến gì, vì vậy chị Đường cũng không hỏi những người khác, trực tiếp dẫn các cô đi đến cửa hàng tổng hợp.

Mấy người đàn ông phía sau liếc nhìn nhau, đều đuổi theo. Nếu như đến trễ bỏ lỡ đầu mối gì đó, vậy thì mất nhiều còn hơn được.

Trong cửa hàng tổng hợp cũng chỉ có một nhân viên áo xanh da trời, chỉ là còn có một nhân viên áo màu đen đi lang thang bên trong. Trong quy tắc bốn có nói --- một khi tầng nào đó xuất hiện nhân viên của những tầng khác, vậy đại biểu nhân viên này có chuyện phải làm.

Còn về làm chuyện gì, ít nhất trước mắt bọn họ không có sức để đi tìm tòi nghiên cứu.

Rất nhanh nhân viên áo đen đã biến mất trong tầm mắt của mọi người, Tô Dung nhìn lướt qua từng kệ hàng, nơi này có khu quần áo, khu thực phẩm, khu đồ dùng hằng ngày,... làm cho cô nhớ lại siêu thị An vui.

Chỉ là nơi này hiển nhiên không có nguy hiểm gì, chị Đường hỏi nhân viên thu ngân áo xanh da trời: "Những thứ này đều phải bỏ tiền ra mua sao?"

"Không phải." Ngoài dự đoán, nhân viên lắc đầu một cái: "Những thứ này không cần bỏ tiền ra mua."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 151: Chương 151



"Vậy...."

"Nhưng cũng không phải là miễn phí." Trước khi chị Đường hỏi, nhân viên lại bổ sung: "Đồ trong này cần thịt cá để mua."

"Thịt cá?" Mọi người ngẩn ra, một người đàn ông có phong cách nghệ thuật gia cột tóc đuôi ngựa không nhịn được hỏi: "Không phải nói trên thuyền không có cá sao?"

Nhân viên cười không nói gì.

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng, mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Một lát sau Ngô Úy hỏi: "Đồ bên trong cửa hàng có khác gì với bên ngoài không?"

"Có lẽ sẽ có đi." Nhân viên nhún vai nói: "Dù sao cho tới nay đều được định giá cả như vậy, chỉ là làm nhân viên bán hàng, tôi vẫn đề nghị các du khách mua sản phẩm của cửa hàng tổng hợp chúng tôi."

Tô Dung đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hỏi: "Các người được tài trợ bởi 'Tập đoàn Tích Tắc' sao?"

Lần trước tiệm nhỏ trong vườn bách thảo Màu đỏ là do 'Tập đoàn Tích Tắc' mở, nếu như nơi này cũng là như vậy, có lẽ cô có thể chờ những điều tra viên này đi rồi lại đi hỏi những manh mối khác.

Nhưng mà nhân viên lại lắc đầu nói: "Không phải, tất cả nhân viên và vật liệu đồ dùng của con thuyền Giao Nhân đều là do 'Sở nghiên cứu số 3' tài trợ."

'Sở nghiên cứu số 3', tổ chức của các nhà khoa học điên.

Nhất thời Tô Dung cảm thấy không được bình thường, đám người kia có thể thành lập vườn bách thảo Màu đỏ, ở bên trong đó nuôi nhiều quỷ quái như thế, Tô Dung rất khó tin tưởng trên chiếc du thuyền này sẽ không xuất hiện tình huống tương tự.

Mà trong những điều tra viên cũng có không ít người lộ ra vẻ mặt khó coi, mọi người đều biết, quái đàm liên quan đến ba tổ chức lớn này đều có độ khó vượt qua bình thường. Bởi vì một khi có liên quan đến ba tổ chức, quái đàm đó sẽ có quỷ quái cường đại, hơn nữa có thể không chỉ là một. Bởi vì quỷ quái thông thường đều không thể nào làm cho ba tổ chức lớn chú ý được.

Mà ở trong này, 'Chìa khóa cứu đời' có hứng thú với quỷ quái cường đại, 'Sở nghiên cứu số 3' thì cảm thấy hứng thú với quỷ quái hiếm lạ. Tóm lại đều không phải là tin tức tốt mà điều tra viên muốn nghe.

Cuối cùng chị Đường cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng ngay sau đó lại lập tức trở lại dáng vẻ quyến rũ hờ hững như trước: "Nếu như nhân viên đề nghị chúng tôi mua, vậy dù sao cũng phải chỉ ra một con đường sáng cho chúng tôi chứ? Cá có thể câu được trên biển sao?"

Nhưng đối mặt với yêu cầu của một người đẹp như vậy, nhân viên cũng không có chút mềm lòng nào, trực tiếp nói ra lời văn mẫu không biết: "Tôi cũng không biết, quý khách có thể thử một chút."

Thấy không thể hỏi ra được manh mối từ trên người của nhân viên này, mọi người không thể làm khác hơn là rời khỏi cửa hàng tổng hợp.

Đứng trên boong thuyền, tất cả mọi người đều yên lặng.

"Trên quy tắc có nói, cá chỉ xuất hiện trong nước, vậy câu cá chắc không có vấn đề gì. Tôi cảm thấy chuyện duy nhất cần suy nghĩ chính là câu cá phải dùng mồi câu gì? Nhìn bộ dạng này chắc là không phải là mồi câu bình thường." Nam cột tóc đuôi ngựa nói.

Tô Dung có thể nhìn ra quy tắc sai đúng, biết rõ lời này của anh ta là sai, cả quy tắc thứ 8 đều sai, nói cách khác cá không chỉ xuất hiện ở trong nước, còn sẽ xuất hiện trên trời và trên thuyền. Thậm chí có thể cá hoàn toàn không ở trong nước, chỉ có thể ở trên trời và trên thuyền.

Hiển nhiên bí mật ẩn giấu trong cửa hàng tổng hợp có rất nhiều, đầu tiên đồ bán ở chỗ đó có khác gì với bên ngoài không? Thứ hai rốt cuộc thịt cá đổi đồ vật là gì?

Liên tưởng đến tên của chiếc du thuyền này --- Giao Nhân. Tô Dung đột nhiên có một suy nghĩ. Cô có chút muốn trở về hỏi thử nhân viên, cái tên này là đến như thế nào? Nhưng nghĩ đến dáng vẻ giả ngu mới vừa rồi của nhân viên áo xanh da trời, đoán chừng chắc cũng không thể hỏi được gì.

Như đã nói qua, bây giờ có một việc làm cho Tô Dung rất tò mò.

Đã biết quy tắc sáu là sai, trừ cửa hàng tổng hợp ra, những nơi khác đều cần trả tiền. Vậy rốt cuộc những nơi nào cần trả tiền?

"Tiểu Tiểu, em định đi theo ai?" Đột nhiên chị Đường hỏi.

Đừng thấy Tô Dung đang suy nghĩ, nhưng cô cũng phân tâm nghe bọn họ thảo luận cái gì. Nội dung những người này tranh luận tất nhiên là tiếp theo nên làm gì.

Có một nhóm thì cho rằng trước tiên thăm dò hết tầng hai, ví dụ như tìm thử phòng y tế ở đâu. Một nhóm khác thì muốn trở lại tầng một, đi xem thử rốt cuộc có tầng phụ hay không.

Tô Dung đã sớm có câu trả lời trong chuyện này, ít nhất trước mắt bọn họ nhất định không tìm được tầng phụ. Dù sao vị trí phòng của cô ở cuối hành lang, một đường đi tới, có thể nói là đã dạo hết tầng một. Trừ cầu thang đi lên tầng hai ra, toàn bộ lầu một không có bất kỳ cầu thang thông đến chỗ nào cả.

Dựa vào suy đoán của cô, phải đạt được yêu cầu đặc biệt gì đó, tầng phụ mới có thể mở. ví dụ như được nhân viên đề cử đi đến tầng phụ.

Cũng có một nhóm khác hy vọng có thể thăm dò sơ lượt bốn tầng, sau đó thảo luận tỉ mỉ.

Còn có một nhóm người muốn trực tiếp đến phòng thể dục, đây là nơi bắt buộc phải đi mỗi ngày, sớm hoàn thành cũng yên tâm hơn.

Chị Đường là một trong số những người muốn đi phòng thể dục.

Tô Dung suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy em đi với chị đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi."

Tất nhiên, nguyên nhân càng quan trọng chính là, rõ ràng chị Đường có chút thực lực, nếu cô muốn ôm đùi biểu hiện vô năng mặt ngoài, tất nhiên phải đi theo người có năng lực rồi.

Chị Đường nở nụ cười hài lòng, nhìn về phía hai người cũng có suy nghĩ giống như cô ấy. Bọn họ theo thứ tự là Tiền Hạo Vũ cùng với người tên Chu Hâm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 152: Chương 152



Rất nhanh mọi người đã tổ đội xong, sau đó gọn gàng sạch sẽ mỗi người đi một ngã. Lần này bên trong quái đàm không có người mới nào, mặc dù có một ít người biểu hiện không quá thông minh, nhưng đúng là mới bắt đầu chưa ai hành động muốn tìm c.h.ế.t cả.

Nói đến lúc bắt đầu, đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó: "Các người có phát hiện tờ giấy trong phòng hay không? Trên tờ giấy của tôi viết không nên sử dụng bồn tắm."

Vẫn là câu nói kia, đây không phải là một chuyện cần phải giấu diếm, cho nên trực tiếp nói rõ trái lại sẽ tốt hơn.

Đại khái không ngờ sẽ có người hỏi thẳng vấn đề thế này, ba người còn lại đều sửng sốt một chút. Vẫn là chị Đường phản ứng nhanh nhất, nói thẳng: "Chị cũng tìm được giống em."

Hai người còn lại, Tiền Hạo Vũ gãi đầu nói: "Tôi không tìm được tờ giấy nào cả, hai người tìm được ở đâu thế?"

"Ở gần bồn rửa tay." Tô Dung nói với anh ta.

Lần này còn lại Chu Hâm, trước đó Tiền Hạo Vũ đã dùng câu trả lời không biết, bây giờ nếu anh ta lại dùng cũng tỏ ra rất không thành thật. Tiểu đội này của bọn họ vốn không có tín nhiệm gì đáng nói, nếu như lại giấu diếm lẫn nhau, vậy tiếp theo chỉ sợ sẽ kéo chân sau lẫn nhau.

Thầm mắng mình tại sao lại nói chậm như vậy, Chu Hâm nở nụ cười tươi nói: "Tôi cũng phát hiện ra một tờ giấy, phía trên nói ban đêm không cần để ý đến tiếng động bên ngoài."

Nghe vậy, Tô Dung cố làm ra vẻ ngây thơ nhìn về phía chị Đường: "Thì ra còn có tờ giấy không giống nhau. Em còn tưởng rằng tất cả tờ giấy của mọi người đều giống nhau nha!"

Chị Đường không nghĩ đến cô lại vạch trần mình ở góc độ này, chỉ là nhìn vẻ mặt của đối phương, cô ấy cũng không xác định được Tô Dung là đang âm dương quái khí hay là chỉ ngây thơ hỏi như vậy.

Nhưng mặc kệ cô dùng suy nghĩ gì nói những lời này, ít ra hai người khác nhất định sẽ nghi ngờ nội dung tờ giấy của cô ấy khác với Tô Dung.

Nếu không, có người giống có người không giống thì sao được, trừ phi cô ấy có thể trực tiếp lấy giấy ra cho bọn họ xem.

Chị Đường di chuyển con ngươi một vòng, cười duyên nói: "Em xem trí nhớ của chị này, đột nhiên chị nghĩ ra rồi, tờ giấy của chị không giống với em lắm. Phía trên của chị nói tiếng động kỳ lạ của nhà vệ sinh không phải bởi vì thoát nước. Đều là chuyện trong nhà vệ sinh, cho nên chị lẫn lộn mất!"

Khẳng định sẽ không ai tin lời giải thích này của cô ấy, nhưng có người tin hay không cũng không quan trọng, dù sao cô ấy cũng đã nói trên tờ giấy viết cái gì. Trước đó mọi người cũng chỉ là người xa lạ, cô ấy giấu diếm một chút cũng là chuyện bình thường. Mà Tô Dung thẳng thắn như vậy mới được xem là dị loại. Người khác sẽ nghi ngờ Tô Dung cũng không nghi ngờ cô ấy.

Nhưng nếu cô ấy bị vạch trần, người khác cũng đừng nghĩ sống tốt! Chị Đường nhìn về phía Tiền Hạo Vũ, bày ra bộ dạng vì tốt cho cậu ta: "Không phải cậu không tìm được tờ giấy sao? Đến lúc đó chúng ta đi đến phòng của cậu tìm giúp câu, tránh cho cậu lại bỏ rơi đầu mối."

Tất nhiên Tiền Hạo Vũ không có cách nào từ chối, dù sao cậu ta đã nghe đầu mối của ba người khác, không có cách nào không quan tâm được: "Vậy thì cảm ơn mọi người."

Sau khi nói chuyện mấy câu với nhau, tiểu đội được lập ra tạm thời này lập tức có thêm mấy phần lực lượng ngưng kết. Đối với người xa lạ mà nói, có gì có thể kéo gần quan hệ bằng chuyện biết chung, bảo vệ chung một bí mật chứ?

Đi tới lầu ba, mùi nước khử trùng trở nên nồng nặc, bên trong còn xen lẫn mùi tanh của biển, ngửi vào thật sự có chút kỳ quái.

Bên trong cái tầng lầu rất phong phú, rạp chiếu phim, phòng tập thể dục,... cái gì cũng có. Nhưng trong quy tắc chỉ nói phải đi đến phòng thể dục, chưa nói những nơi khác như thế nào. Cho nên mặc dù mấy người đều cảm thấy những nơi khác có mờ ám, nhưng tạm thời cũng không có ý định đi.

Trái lại nhìn qua phòng tập thể dục cũng không khác biệt gì với phòng thể dục ở thế giới thật, các loại dụng cụ rất đầy đủ. bên trong có bốn nhân viên mặc đồng phục áo màu đen, một người trong đó đứng ở quầy chỗ cửa, ngoài ra còn có ba người tùy ý đi trong phòng.

Nhân viên đứng ở cửa quầy thấy bọn họ, lập tức nhiệt tình chiêu đãi: "Các vị đến tập thể dục sao? Chỗ này của chúng tôi có rất nhiều hạng mục, có thể làm cho quý khách hài lòng với việc rèn luyện sức khỏe ở chỗ chúng tôi."

Đại khái bởi vì thường đến phòng thể dục, Chu Hâm thuộc nằm lòng nói này, trực tiếp hỏi: "Cần làm thẻ không? Có thu lệ phí hạng mục không?"

"Đều không có!" Nhân viên cười híp mắt trả lời: "Tất cả hạng mục của chúng tôi đều hoàn toàn miễn phí, chỉ là trước khi rèn luyện, vi các vị đọc quy tắc dành cho du khách của chúng tôi."

Hắn ta vừa nói vừa đưa một tờ giấy đến.

Quy tắc dành cho du khách của phòng thể dục

Một, nếu trước đó quý khách đã ăn ở phòng ăn ngoài trời thì nên tiến hành vận động hai tay; ăn ở phòng ăn buffet thì nên tiến hành vận động nửa người dưới; đã ăn ở hai phòng ăn thì phải tiến hành tập yoga.

Hai, mỗi hạng mục vận động đều có huấn luyện viên chuyên môn làm hướng dẫn, nếu như không có huấn luyện viên, mời không được tùy tiện sử dụng dụng cụ tập thể dục.

Ba, vì để cho quá trình tập thể dục không nhàm chán, chúng tôi có lắp đặt tivi ở trong tập thể dục. Trong quá trình tập thể dục du khách có thể xem ti vi để giải buồn.

Bốn, nếu như du khách nghe được tiếng động kỳ quái xuất hiện trong dụng cụ vận động, mời lập tức ngừng sử dụng dụng cụ đó sau đó báo lại với huấn luyện viên, huấn luyện viên sẽ tìm dụng cụ mới cho bạn.

Năm, vốn dĩ phòng thể dục không có hồ bơi, nếu như có bất kỳ người nào nói với bạn nhìn thấy hồ bơi, mời tuyệt đối đừng tin, cũng lập tức báo chuyện này cho nhân viên ở quầy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 153: Chương 153



Sáu, phòng thể dụng cung cấp đồ uống dành cho vận động, thống nhất dùng đóng gói màu cam. Nếu như nhìn thấy nước uống đựng bằng ly màu khác, xin đừng chạm vào, cũng báo cho nhân viên ở quầy.

Bảy, khu nghỉ ngơi có nhà vệ sinh, còn có ghế salon màu xanh da trời, nếu như thấy ghế salon màu đỏ, xin nhanh chóng lui ra báo nhanh cho nhân viên ở quầy.

Tám, trước khi chưa hoàn thành mục tiêu rèn luyện ngày đó, mời không nên rời khỏi phòng thể dục, một ngày chỉ có thể rèn luyện một lần.

Tổng cộng có tám quy tắc, ba, năm là sai, hơn nữa còn là sai hoàn toàn. Tivi có vấn đề, hồ bơi có tồn tại. Chỉ là không biết vấn đề bên trong của hai nơi này có chỗ nào.

Tô Dung đột nhiên chú ý đến một vấn đề, nhìn về phía nhân viên kia, hỏi: "Vậy cửa hàng tổng hợp thì sao? Trong cửa hàng tổng hợp cũng có đồ ăn đi? Nếu như tôi ăn đồ ăn của cửa hàng tổng hợp thì nên làm thế nào?"

Nghe được vấn đề này, nhân viên mỉm cười đáp: "Nếu như ăn đồ ăn của cửa hàng tổng hợp, vậy dùng loại rèn luyện nào cũng được."

Tại sao sẽ như vậy? Đồ ăn trong cửa hàng tổng hợp có gì đặc biệt sao? Hay là nói nhân viên chắc chắn cô không có cách nào cả ngày ăn đồ ăn của cửa hàng, cho nên mới nói như vậy?

Chu Hâm lấy được linh cảm từ trong câu hỏi của cô, cậu ta hỏi: "Vậy nếu như cả ngày không ăn cơm thì sao?"

"Đề nghị du khách không nên làm như vậy." Nhân vụ mỉm cười trả lời.

Cả ngày không ăn cơm, nhất định sẽ đói bụng. sau khi đói bụng không nói đến chuyện có thể hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện hay không, chỉ nói về mặt tinh thần thôi, cũng vô cùng có hại, có thể bị "nó" ảnh hưởng.

Đúng là một vấn đề ngu ngốc.

Tô Dung nhếch mép, nhìn về phía chị Đường: "Làm thế nào đây? Hiện tại chúng ta muốn bắt đầu rèn luyện sao?"

Chị Đường nhìn những quy tắc này suy nghĩ một lát, sau đó nhìn về phía cô: "Chị nhớ Tiểu Tiểu em không có ăn đồ ăn ở phòng ăn ngoài trời đúng không?"

Quả nhiên là bị chú ý, Tô Dung thành thật gật đầu: "Đúng vậy, trước khi tới đây đã ăn sáng nên không đói, cho nên lúc nãy không ăn."

"Vậy thì không sao, em chờ ăn cơm trưa và cơm tối ăn ở phòng ăn buffet rồi rèn luyện nửa người dưới là được. Trong hai người các cậu chọn một người tiến hành vận động hai tay ngay bây giờ, người cuối cùng thì cùng tôi chờ ăn ở phòng ăn buffet tiến hành vận động yoga." Hai ba lời, chị Đường đã sắp xếp xong cho mọi người.

Cần thiết thăm dò được sự khác nhau giữa ba loại vận động này, mà bây giờ cũng không nhìn ra được nguy hiểm gì, cho nên ba người còn lại đều gật đầu, không có phản bác đối phương.

Chu Hâm và Tiền Hạo Vũ liếc nhìn nhau, hai người cũng không muốn là người đầu tiên đi thăm dò. Mặc dù bình thường trong giai đoạn đầu của quái đàm không có nguy hiểm bằng giai đoạn sau, nhưng người c.h.ế.t ở giai đoạn đầu cũng không ít.

Nhất là còn phải một mình trải nghiệm phòng thể dục rất quỷ dị, trong lòng hai người đều kháng cự. Trong quái đàm là người đầu tiên thăm dò một nơi, thường thường đều sẽ không có kết quả tốt.

Đại khái nhìn ra được Tiền Hạo Vũ dễ bắt nạt, Chu Hâm trực tiếp cường thế mở miệng: "Tôi đi thể nghiệm yoga đi, cậu đi rèn luyện hai tay đi."

Mặc dù Tiền Hạo Vũ biểu hiện bên ngoài rất đần độn, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa cậu ta là người ngu! Loại chuyện này rõ ràng là đi chịu chết, cậu ta đồng ý mới lạ: "Nếu không hai chúng ta đổi nhau đi! Tôi không có thói quen rèn luyện vào buổi sáng, tôi thấy anh đúng là người thường xuyên tập thể dục."

"Tôi cũng không có thói quen rèn luyện buổi sáng." Chu Hâm lập tức nói, suy nghĩ một chút, uy h.i.ế.p nhìn về phía Tô Dung: "Nếu không bây giờ cô chọn một người rèn luyện ngay bây giờ đi?"

Trong bốn người, chỉ có Tô Dung và chị Đường là không cần rèn luyện ngay bây giờ, bởi vì cô không ăn gì cả, là người duy nhất có thể thể nghiệm vận động người dưới. Chị Đường làm người cường thế, cũng không tiện gây khó dễ.

Cho nên để cho Tô Dung làm người lựa chọn, hơn nữa ở trong mắt Chu Hâm uy h.i.ế.p cô là lựa chọn tốt nhất. Dĩ nhiên anh ta cũng không định làm gì cô, chỉ là muốn hù họa cô một chút mà thôi.

Nếu Tô Dung thật sự là người nhát gan sợ chuyện, có lẽ sẽ chọn Tiền Hạo Vũ, dù sao nhìn cậu ta đúng là người dễ bị bắt nạt, người mà, luôn có thói quen chèn ép kẻ yếu hơn.

Nhưng hiển nhiên Tô Dung không bị hù sợ, một chút uy h.i.ế.p này không là gì với cô cả. Chỉ là cô cũng không thể trực tiếp chọn Chu Hâm, dù sao còn phải bảo vệ thiết lập nhân vật của mình.

"Hai người oẳn tù tì quyết định đi!" Đây là câu trả lời của cô, mặc dù nhất định sẽ làm cho Chu Hâm tức giận, nhưng có quan hệ gì với cô chứ? Nếu không phải vì nhân vật ngây thơ thẳng thắn mình muốn xây dựng trong quái đàm này, cô đã trực tiếp móc xẻng ra đánh Chu Hâm trước rồi.

Chị Đường nghe được câu trả lời của cô, trực tiếp cười ra tiếng, sau đó cũng phụ họa lời của Tô Dung: "Tôi cảm thấy đây là một phương pháp tốt, các người thấy sao?"

Chị Đường cũng đã lên tiếng rồi, hai người khác cũng không có cách nào. Mặc dù Chu Hâm không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu lại trợn mắt nhìn Tô Dung một cái, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được."

Oẳn tù tì một ván quyết định thắng thua, chính là đang đánh cờ với vận may. Hình như đối với chuyện này Chu Hâm có nghiên cứu, anh ta đột nhiên nói: "Tôi ra cái búa."

Nghe được câu này, trong lòng Tô Dung đã hiểu. Nếu như cô oẳn tù tì với Chu Hâm, cô sẽ ra cây kéo.

Bởi vì rõ ràng có thể nhìn thấy được Chu Hâm là một người đa nghi, lúc mình nhìn người khác, đều sẽ mang theo ý kiến cá nhân. Anh ta cho là người khác sẽ nói dối, vậy chứng mình anh ta cũng là một người có thói quen nói dối.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 154: Chương 154



Cho nên nếu nói mình sẽ ra cái búa, vậy tuyệt đối không thể ra búa được. Nếu không ra búa, vậy cũng chỉ có hai lựa chọn là kéo và bao. Chỉ cần ra kéo, vậy mặc kệ như thế nào cũng sẽ không thua, còn có 50% trực tiếp thắng.

Tất nhiên, nếu như muốn mạo hiểm thắng trực tiếp, ra bao sẽ có xác suất chiến thắng lớn hơn.

Chu Hâm là người tương đối tự tin, nếu không cũng sẽ không trắng trợn uy h.i.ế.p Tô Dung như vậy. Người tự tin cũng theo bản năng tự tin lời nói dối của mình sẽ không bị người khác nhìn ra. Cho nên anh ta càng nghiêng về chuyện người khác sẽ tin anh ta ra búa, cho nên tiếp theo sẽ ra bao. Còn nếu nghĩ người khác ra bao, anh ta sẽ tự ra kéo.

Cho nên Tô Dung cho rằng muốn thắng, ra búa là tốt nhất. Búa đập kéo mà.

Nhưng so sánh với suy luận trước đó, suy luận này có tính thất bại sẽ lớn hơn nhiều. Cho nên nếu muốn chắc chắn, ra kéo thì chỉ có hai khả năng là huề và thắng thôi.

Nhắc đến sao cô lại hiểu rõ như thế, trừ sự quan sát tỉ mỉ của bản thân ra, còn phải cảm ơn nguyên chủ chọn ngành tâm lý học, khoảng thời gian này cô thường xuyên hiểu rõ kiến thức về cái này.

Trò chơi kéo búa bao chính là đang kiểm tra tâm lý của người chơi, lúc trước Tô Dung bởi vì cảm thấy hứng thú, từng có cố ý tìm hiểu, bây giờ mới có thể phân tích như vậy.

Tiền Hạo Vũ không nói gì, chỉ là yên lắng chắp hai tay sau lưng. Hai người đứng đối diện với nhau, chị Đường làm trọng tài: "Kéo, búa, bao!"

Một người ra kéo.

Một người ra búa.

Người thắng là Tiền Hạo Vũ.

Thấy tình hình này, Tô Dung nhíu mày, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Tiền Hạo Vũ, nếu như đối phương là ra tùy ý, vậy chỉ có nói vận may của cậu ta tốt, nếu như đối phương cũng trải qua phân tích suy nghĩ giống như cô, sau đó chọn búa, vậy Tô Dung cô vẫn nên suy nghĩ lại tính tình của người này một chút.

Một người sẽ buông tha sự thận trọng, lựa chọn mạo hiểm, tính cách không thể nào là loại ngu ngốc vô năng như Tiền Hạo Vũ biểu hiện ra vậy.

Quả nhiên có chuyện giấu diếm sao?

---

Mặc dù Chu Hâm vô cùng không muốn, nhưng anh ta thua cũng là sự thật người khác nhìn thấy. Muốn đổi ý, sợ rằng không có cách nào hợp tác với những người khác. Ở trong một loại quái đàm có quy mô rộng này, một người không thể thăm dò hết được. Nếu quả thật không có người nào đồng ý trao đổi đầu mối với anh ta, sợ rằng cách cái c.h.ế.t không xa nữa.

Cho nên anh ta không có cách nào đổi ý, chỉ có thể mặt mày xám xịt đi về phía quầy.

Mới vừa rồi nhân viên áo đen ở quầy vẫn luôn kiên nhẫn chờ bọn họ bàn bạc, bây giờ cuối cùng cũng thấy có người đi đến, lập tức hỏi: "Xin hỏi du khách muốn tiến hành rèn luyện cái gì?"

"Rèn luyện hai tay." Chu Hâm mím môi, nhanh chóng trả lời.

Nhân viên đứng ở quầy gật đầu, lớn tiếng gọi người: "Huấn luyện hai tay!"

Một huấn luyện viên mặc quần áo đen chạy đến, trước tiên gật đầu với nhân viên trước quầy, sau đó nhìn về phía Chu Hâm: "Là anh muốn huấn luyện hai tay sao? Đi cùng với tôi."

Mắt thấy Chu Hâm đi một bước quay đầu ba lần bị mang đi rồi, Tô Dung biết rõ còn hỏi: "Chúng ta muốn ở lại chỗ này chờ anh ta huấn luyện xong sao?"

Chị Đường tựa người vào trước quầy suy nghĩ một chút: "Huấn luyện này mất bao lâu?"

Nhân viên đứng quầy nói: "Ít nhất là hai giờ."

Nghe vậy, chị Đường quyết định thật nhanh: "Chúng ta đi trước, chờ cậu ta đi ra thì tự đi tìm chúng ta."

"Vậy tiếp theo nên đi đâu?" Tô Dung hỏi, thuận tiện liếc nhìn Tiền Hạo Vũ.

Sau khi thắng Chu Hâm, cậu ta không nói lời nào, còn yên lặng hơn trước nữa.

Chú ý đến ánh mắt của cô, Tiền Hạo Vũ có chút ngượng ngùng nói: "Nếu không trở về phòng của tôi tìm tờ giấy?"

Hiển nhiên chuyện này là không thể, không phải vào lúc bắt buộc trở về thì không có ai sẽ từ bỏ cơ hội thăm dò ngày đầu tiên, hơn nữa lúc này chỉ là buổi sáng mà thôi.

"Trước tiên đi dạo tầng này một chút." Chị Đường quyết định: "Mặc dù thiết bị ở chỗ này nhiều, nhưng cũng không thể thật sự có tác dụng để cho chúng ta thả lòng giải trí. Trước tiên đi đến rạp chiếu phim rồi đi KTV dạo một chút, sau đó lại đi lên trên lầu nhìn thử, như vậy chắc cũng sẽ gần đến buổi trưa, chúng ta vừa khéo có thể trở về đón Chu Hâm, sau đó cùng đi đến phòng ăn buffet."

Sự sắp xếp này rất hợp ý của Tô Dung, cô lập tức gật đầu nói: "Không thành vấn đề, bên cạnh cái này chắc là rạp chiếu phim, chúng ta cùng nhau đi vào đi."

Bên cạnh phòng thể dục chính là rạp chiếu phim, sau khi đi vào rạp chiếu phim, nhân viên áo đen mỉm cười hỏi: "Mấy vị là muốn xem phim sao? Chỗ này của chúng tôi có mấy bộ phim hay, có thể tùy ý lựa chọn."

Nghe vậy, chị Đường lập tức hứng thú nói: "Lấy một ít cho chúng tôi nhìn thử đi?"

Nhân viên áo màu đen tiện tay cầm ra ba đĩa phim, ba cái đều là màu xanh, phía trên chia ra viết "Đại mạo hiểm thế giới đáy biển", "Biển sau hàng chục ngàn mét", "Những động vật đáng yêu của đại dương".

Trừ cái đầu tiên là phim hoạt hình ra, hai phim khác đều là phim tài liệu. Nhưng mặc kệ thế nào, đều có liên quan đến biển cả. Không có gì bất ngờ xảy ra, những phim khác cũng là như vậy.

"Những phim này đều là miễn phí sao?" Người hỏi vẫn chị Đường, Chu Hâm vừa đi, trong đội ngũ người thích hợp trao đổi cũng chỉ còn một mình chị Đường.

Không bất ngờ, nhân viên áo đen gật đầu: "Tất cả phim ở chỗ này đều là miễn phí, bất kỳ lúc nào cũng có thể đến xem."

"Nói này có quy tắc hay không?"

"Chỉ có một quy tắc, lúc đang chiếu phim, không thể rời khỏi chỗ ngồi." Nhân viên trả lời: "Hơn nữa không thể ngủ quên giữa bộ phim."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 155: Chương 155



Không thể ngủ quên giữa bộ phim là một thông tin tương đối có ích, điều này nói rõ, trong lúc xem phim có thể sẽ bởi vì chuyện gì đó mà ngủ quên mất. Sau khi ngủ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định rất nguy hiểm.

Chỉ là rất kỳ lạ, khác với phòng thể dục và phòng khách tổ chức tiệc tối, trong quy tắc không có yêu cầu điều tra viên phải xem phim. Đã như vậy, coi như trong rạp chiếu phim gặp nguy hiểm, bọn họ cũng hoàn toàn có thể lựa chọn tránh đi. Vậy nguy hiểm kia thiết lập có ý nghĩa gì?

Tô Dung ngẩng đầu quan sát rạp chiếu phim một hồi lâu, bây giờ cô đang đứng ở cửa, không có cách nào nhìn toàn cảnh bên trong. Nhưng có thể nhìn thấy màn ảnh lớn bên trong, phía trước đặt rất nhiều ghế ngồi, trên trần nhà còn có rất nhiều đèn soi, nhìn qua giống như là rạp chiếu phim bình thường.

Thu hồi tầm mắt, cô nhìn về phía chị Đường: "Đi đến chỗ tiếp theo sao?"

Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ không xem phim, trừ phi có cần gì đó.

Không bất ngờ, chị Đường vừa bước đi ra ngoài vừa nói: "Đi KTV thôi! Tôi cảm thấy chỗ đó chắc cũng không khác gì với rạp chiếu phim ở chỗ này."

Đúng như dự đoán, đều là nói giải trí, bên trong KTV đều chỉ có một nhân viên, nói cho Tô Dung biết nếu bọn họ muốn ca hát, ít nhất phải hát xong ba bài mới có thể rời đi.

Nơi này cũng là miễn phí.

Đừng thấy thiết bị lầu ba có nhiều thứ, nhưng đi dạo hết cũng không mất bao nhiêu thời gian. Còn nếu quả thật vào rạp chiếu phim và KTv sợ rằng phải tổn hơn nửa ngày, nhưng vấn đề là bọn họ không có vào.

Biết rõ chỗ này có điều kỳ quái, nhưng không có đầu mối, chị Đường chỉ có thể lựa chọn rời đi: "Chúng ta đi lầu bốn đi, chắc những người đó đã dạo hết lầu bốn rồi."

Trừ bốn người các cô ra, còn lại chín người, trong đó hai người ở lại lầu hai, hai người trở lại lầu một, còn năm người trực tiếp đi lầu bốn. Dựa theo thời gian, chắc bọn họ đã đi dạo hết lầu bốn rồi. Chẳng qua lâu như vậy cũng không có xuống, sợ là xảy ra vấn đề gì đó.

Đi vào lầu bốn cũng không phải trực tiếp tiến vào phòng khiêu vũ, ở bên ngoài còn có một cái phòng khác. Mùi nước hòa rất nồng mang theo mùi quýt tràn đầy cái tầng này, còn ngửi rất thơm.

Bọn họ mới vừa đi lên lầu, đã thấy trên lầu có một người đứng ở cửa, rõ ràng đang tranh luận với nhân viên.

Thấy thiếu một người, Tô Dung lập tức ý thức được chuyện gì đó.

"Các người đang làm gì vậy?" Chị Đưởng hỏi.

Tề Hàn chợt quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt: "Chị Đường, có người c.h.ế.t rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?" Chị Đường lập tức hỏi: "Ai chết? Chết ở trong phòng khiêu vũ sao?"

Tô Dung và Tiền Hạo Vũ đều vểnh tai lắng nghe, đối với người ở trong quái đàm, cái c.h.ế.t của người khác chính là kinh nghiệm dạy dỗ để mình tránh khỏi cái chết, tất nhiên phải lắng nghe cho kỹ.

"Bởi vì quy tắc thứ 10, sau khi chúng tôi đi vào phòng khiêu vũ thì đều rất yên lặng, không ai dám nói chuyện. Phòng khiêu vũ này rất lớn, mặt trên còn có một cái đài trung tâm. Lúc Tiểu Vương định leo lên đài, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên vô tình đạp trúng nhạc cụ gì đó, sau đó... Sau đó..."

Cô ấy che miệng lại, giọng nói trở nên nghẹn ngào, không nhịn được muốn ói. Nhìn vào không giống như đau lòng cho cái c.h.ế.t của Tiểu Vương, mà là sợ hãi đối với kiểu c.h.ế.t đó.

Thấy cô không nói được, chị Đường nhìn về phía một người khác: "Tiểu Vương c.h.ế.t như thế nào?"

"... Chết vì nhảy khiêu vũ." Người nói là một người nhuộm tóc màu xanh, vẻ mặt cũng rất khó coi, mang theo sự sợ hãi nồng đậm: "Bởi vì vi phạm quy tắc không thể phát ra tiếng, đột nhiên cậu ta bắt đầu khiêu vũ. Là cái loại nhảy hai người đó, nhìn vào giống như cậu ta đang nhảy với một người khác, nhìn rất vui vẻ. Nhưng biên độ mà cậu ta nhảy ngày càng lớn, ngày càng lớn, cuối cùng bởi vì nhảy quá sức mà tay chân đều bị rơi rớt ra, Nếu bây giờ cô đi vào phòng khiêu vũ, chắc có thể thấy t.h.i t.h.ể văng tứ tung cùng với trên bức tường tràn đầy m.á.u tươi của cậu ta."

Hai người khác cũng không tranh luận với nhân viên nữa, trong đó Ngô Úy mặt không cảm xúc mở miệng: "Cậu ta không phải thật vui vẻ, chắc là bị khống chế vẻ mặt."

"Nhảy rớt bộ phận cơ thể/" Tiền Hạo Vũ hiếm khi mở miệng hỏi.

Nam buộc tóc đuôi ngựa có khí chất nghệ thuật gật đầu, dùng một loại phương thức dễ hiểu giải thích cho mọi người: "Khi cậu dùng lực rất lớn vung cánh tay, cánh tay sẽ bị trật khớp, nếu như dùng lực lớn hơn nữa, vượt qua sức chịu đựng thì có thể làm cho cánh tay... bị đứt rời ra. Mà tứ chi và đầu của Tiểu Vương chính là vì dùng sức vùng vẫy quá lớn trong lúc nhảy mà rơi rớt ra."

Nhất thời ba người đều yên lặng, bởi vì cho dù ai cũng có thể nghĩ được loại c.h.ế.t này có bao nhiêu đau đớn. Là cần bao nhiêu sức, mới có thể làm khớp xương bị trật đứt rời ra, ngay cả da thịt cũng bị xé rách.

Bình thường gãy xương đã vô cùng đau rồi, tất nhiên loại kiểu c.h.ế.t này đau đớn vô cùng. Hơn nữa, tứ chí và đầu khẳng định sẽ không rơi ra cùng lúc, rất có thể là lần lượt rời khỏi thân thể. Đoạn thời gian trước khi Tiểu Vương c.h.ế.t hẳn, nhất định chính là sống không bằng chết.

"Vậy mới vừa rồi các người nói gì với nhân viên kia?" Miễn cưỡng nhịn xuống sự buồn nôn, chị Đường cũng không suy nghĩ sâu kiểu c.h.ế.t của Tiểu Vương nữa, hỏi một vấn đề mới.

Nói đến chỗ này, Tề Hàn lập tức căm hận nói: "Trước khi chúng em đi vào, cái tên kia nói cho chúng em biết phòng khiêu vũ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Chờ trong chúng em c.h.ế.t một người đi ra rồi, hỏi nhân viên kia tại sao có người chết. Nhân viên kia lại nói vào lúc chúng em đi vào cũng chỉ có bốn người, người nào bị chết?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 156: Chương 156



Tô Dung: "..."

Cô lộ ra vẻ mặt không dám tin: "Sau đó các người tranh luận chuyện này với nhân viên kia?"

Đây thật sự là quá to gan! Rõ ràng có vấn đề, còn dám cãi vả với nhân viên? Là đang ngại sống quá lâu sao?

Tề Hàn bĩu môi nói: "Không có, chúng tôi là tranh thủ muốn xem camera, thế nhưng nhân viên áo đỏ kia nói chỉ có trung tâm 'Sở nghiên cứu số 3' mới có video ghi hình lại, hắn ta sẽ không giúp chúng ta lấy."

Nghe được câu này, chị Đường nhíu mày: "Tại sao không muốn giúp đỡ? Hắn ta sợ trung tâm sao?

Lúc trước mọi người cũng không suy nghĩ vấn đề này, nam cột tóc đuôi ngựa lập tức quay đầu hỏi: "Tại sao các người không muốn giúp đỡ lấy video giám sát? Là bởi vì sợ trung tâm sao?"

Nhưng nhân viên kia bình tĩnh lắc đầu, thậm chí còn hỏi ngược lại bọn họ: "Tất nhiên không sợ, tại sao phải sợ trung tâm chứ?"

Nói xong, hắn ta nhìn về phía ba người Tô Dung mới đến: "Ba vị du khách này có muốn vào phòng khiêu vũ xem một chút không?"

Chị Đường là người lắc đầu trước tiên, sau đó nhìn nam cột tóc đuôi ngựa: "Các người ở trong phòng khiêu vũ phát hiện ra cái gì đó không?"

Loại thời điểm này trảo đổi đầu mối cho nhau rất cần thiết, nam cột tóc đuôi ngựa thành thật trả lời: "Nhìn qua bên trong không có gì đặc biệt cả, trên tường chạm trổ bức tranh người cá đang ăn cơm, trên đài trung tâm cũng có một bức tượng con cá. Trừ cái này ra chính là nơi đó rất dễ phát ra âm thanh, cho nên chúng tôi cũng không dám ở lâu kiểm tra nhiều."

Người tò mò muốn xem nhiều đã chết, nhưng anh ta cũng không nói lời này ra.

"Nhóm các người còn một người nữa đâu?" Đột nhiên Ngô Úy hỏi.

Lúc này Tề Hàn mới nhớ đến, vốn dĩ trong đội ngũ của bọn họ còn một người, nhất thời căng thẳng: "Đội ngũ các người cũng có người c.h.ế.t sao?"

Mặc dù chưa xác định Chu Hâm c.h.ế.t hay chưa, nhưng chị Đường vẫn lắc đầu: "Không có, cậu ta đi phòng thể dục rèn luyện."

Nói xong, thì nói tình huống phòng thể dục cho bọn họ.

Mắt thấy thời gian cũng sắp đến gần buổi trưa, nam cột tóc đuôi ngựa đề nghị: "Vậy trước tiên chúng ta đến phòng thể dục xem thử, nếu như Chu Hâm đi ra, thì cùng anh ta ăn cơm."

Đây vốn chính là kế hoạch lúc trước của bọn họ, tất nhiên chị Đường không có ý kiến. Chỉ là Tô Dung lại có vấn đề: "Tôi có thể tiến vào phòng khiêu vũ nhìn thử không? Tôi muốn nhìn tử trạng của Tiểu Vương một chút."

Sở dĩ là muốn như vậy, một là cô có kinh nghiệm trong việc nghiệm thi thể. Thi thể được xem như là chứng cứ cuối cùng người c.h.ế.t để lại, thường sẽ có thể thấy được rất nhiều đầu mối. Lúc trước khi muốn phá án, t.h.i t.h.ể đều là thứ giúp đỡ tốt nhất.

Thứ hai chính là bởi vì lời mới vừa rồi của nhân viên áo đỏ làm cho cô nghi ngờ, đối phương chắc chắn Tiểu Vương không tồn tại như vậy. Vậy nếu như bây giờ hắn ta vào xem t.h.i t.h.ể của Tiểu Vương, vậy cũng trực tiếp xem như không nhìn thấy sao? Hay là nói --- t.h.i t.h.ể của Tiểu Vương đã biến mất?

Ôm suy nghĩ này, cô rón rén đi vào phòng khiêu vũ. Quả nhiên cô đoán không sai

Thi thể trong phòng khiêu vũ đã biến mất. Không có tình trạng chân tay cụt đầu văng khắp nơi.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, m.á.u tươi văng trên tường vẫn còn, cũng không có biến mất theo thi thể.

Chuyện này không giống với sự đoán của Tô Dung, ở trong tưởng tượng của cô, Tiểu Vương phải biến mất hoàn toàn trên du thuyền này mới đúng. Sao t.h.i t.h.ể biến mất, m.á.u tươi vẫn còn ở hiện trường chứ?

"Nhân viên làm việc có thể đi vào được không?" Cô đi ra phòng khiêu vũ mở miệng nói?

Nhân viên áo đỏ bình tĩnh gật đầu, đi theo cô vào phòng. Những người khác từ tò mò cũng đi theo rồi.

Tô Dung chỉ là để cho bọn họ nhìn hiện trường một cái, rất nhanh đã rời đi, dù sao không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào trong phòng khiêu vũ, muốn nói còn phải ra ngoài nói.

Chò sau khi đi ra ngoài Tô Dung mới hỏi: "Nếu anh nói hoàn toàn không có người tên là Tiểu Vương, vậy anh có thể giải thích một chút, m.á.u tươi trên tường và đất là từ đâu đến không?"

Lúc này những người khác còn đang kinh ngạc t.h.i t.h.ể của Tiểu Vương biến mất, nghe vậy đều sáng mắt nhìn chằm chằm nhân viên làm việc. Nếu như có thể mượn chuyện này để nhân viên thừa nhận sự tồn tại của Tiểu Vương, như vậy bọn họ cũng có thể đạt được nhiều tin tức hơn.

Nhưng đối với loại chuyện này, hiển nhiên nhân viên áo đỏ đã sớm có đối sách: "Đó là lúc dùng sơn, vô tình vẩy lên tường. Thật xin lỗi ảnh hưởng đến trải nghiệm của du khách, chúng tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp."

Người đàn ông tóc xanh không nhịn được hỏi: "Vậy mùi m.á.u tanh thì sao? Mùi m.á.u tanh nồng đậm như vậy, anh nói đó là sơn sao?"

Nhân viên áo đó vô cùng bình tĩnh, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm chuyên nghiệp: "Xin lỗi, tôi không có ngửi được mùi m.á.u tanh gì đó."

Rõ ràng người này định làm người mù, vấn đề là bọn họ không có cách nào với hắn ta.

Sau khi lấy được lời giải thích là "sơn" của nhân viên, Tô Dung cũng không hỏi nữa. Cô đang suy nghĩ đến một vấn đề --- tại sao m.á.u lại không biến mất.

Vốn dĩ cô cho rằng tất cả đều là quỷ quái quấy phá, ví dụ như người c.h.ế.t đều bị hiến tặng cho quỷ quái, cho nên t.h.i t.h.ể mới có thể biến mất.

Nhưng nếu dựa theo lời giải thích này, vậy m.á.u cũng nên biến mất mới đúng, dù sao đối với quỷ quái mà nói, nhất định phải làm cho tất cả chứng cứ đều biến mất, mới có thể theo như lời nhân viên "Tiểu Vương hoàn toàn không tồn tại".

Nhưng bây giờ m.á.u không biến mất, cô không thể không nghĩ đến một khả năng khác --- t.h.i t.h.ể cũng không phải bị qủy quái lấy đi, mà là bị những người khác mang đi. Hơn nữa những người này có quan hệ rất sâu với nhân viên làm việc.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 157: Chương 157



Nếu nghĩ như vậy, tất cả đều có thể liên kết được với nhau. Tất nhiên con người không thể ở trong thời gian ngắn dọn dẹp t.h.i t.h.ể cùng m.á.u trên vách tường sạch sẽ không còn cái gì, bọn họ chỉ có thể dọn t.h.i t.h.ể đi mà thôi.

Mà nhân viên giúp đỡ bao che, có thể giữa bọn họ có giao dịch gì đó.

"Tiếu Tiểu, mới vừa rồi tại sao đột nhiên muốn vào phòng khiêu vũ?" Chị Đường hỏi.

Nghe vậy, Tô Dung nở một nụ cười chân thành: "Bởi vì em học chuyên ngành pháp y, muốn đi xem thi thể, có lẽ có thể tìm được đầu mối gì đó."

Nhân viên pháp y là một nghề nghiệp rất cần thiết, mà cô trùng hợp có một phần kinh nghiệm về ngành nghề này. Gương mặt này nhiều nhất cũng chỉ là sinh viên năm nhất đại học, sinh viên năm nhất nắm giữ một chút kiến thức kia, không quá nhiều, tất nhiên ngụy trang cũng sẽ dễ dàng hơn.

Sở dĩ lừa gạt đối phương nói mình là học ngành pháp y, trừ vì cái cớ mới vừa rồi ra, còn có một nguyên nhân khác lỡ như cô tiêu diệt được nguồn ô nhiễm của quái đàm này, sau đó người còn sống trong quái đàm này đi ra ngoài, nhất định sẽ nói chuyên ngành "nhân viên pháp y" của cô cho người khác biết.

Nhân viên pháp y rất khó ngụy trang, người bên ngoài khẳng định sẽ rất tin tưởng. Như vậy thân phận "Cà Phê" của cô sẽ có thêm một tầng đảm bảo. Dù sao ai cũng không ngờ một sinh viên đại học năm nhất ngành tâm lý học có thể quen thuộc từ ngữ chuyên nghiệp của nhân viên pháp y? Nhất là trong lý lịch của nguyên chủ chưa từng học được những thứ này.

Loại chuyện xuyên qua này cũng không phải người bình thường có thể đoán được, chỉ trong trong quái đàm ngụy trang đầy đủ, cô sẽ không thể bị phát hiện được.

"Vậy cô có phát hiện cái gì không?" Tóc xanh lập tức nói.

Tô Dung dở khóc dở cười nhún vai: "Tôi ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không thấy, có thể phát hiện ra được cái gì chứ?"

Tóc xanh cũng ý thức được mình hỏi một vấn đề ngu ngốc, ngại ngùng cười với Tô Dung.

Vấn đề có thể phát hiện cũng đã phát hiện xong, vì vậy đoàn người đi xuống lầu dưới.

Một đường từ hành lang đi qua KTV, rạp chiếu phim, cho nên đi tới phòng thể dục ở tận bên trong. Cửa phòng thể dục không có ai, chị Đường đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu, lập tức hỏi nhân viên ở quầy: "Du khách trước đó vào vẫn còn rèn luyện sao?"

May mắn chính là nhân viên trong quầy nhìn thời gian một chút, sau đó nói: "Chắc còn kém năm phút nữa, vị khách đó có thể đi ra."

Năm phút cũng rất ngắn, mọi người vây quanh ở cửa phòng thể dục chờ Chu Hâm ra. Cậu ta chính là người đầu tiên đi vào phòng thể cụ, nhất định có thể thu hoạch được nhiều đầu mối.

Rất nhanh, Chu Hâm lảo đảo lắc lư đi ra khỏi phòng thể dục. Trên trán của anh ta tràn đầy mồ hôi, sắc mặt có chút trắng bệch, vẻ mặt hơi hốt hoảng.

Tất cả mọi người lập tức vây đến, chị Đường hỏi trước: "Câu không sao chứ? Ở trong xảy ra chuyện gì sao?"

Thấy mọi người, Chu Hâm sửng sốt một chút, sau đó trả lời: "Rèn luyện hai tay nâng tạ tay, nửa giờ nghỉ một lần, kiên trì tập hai tiếng."

Gần như lực lượng được tăng thêm là mỗi điều tra viên chỉ cần thông qua một quái đàm thì đều có thể được khen thưởng, Chu Hâm cũng không ngoại lệ. Nhưng mặc dù là như vậy, rèn luyện hai tiếng đồng hồ cũng làm cho cậu ta vô cùng mệt mỏi.

"Không có xảy ra nguy hiểm gì sao?" Tề Hàn bất ngờ hỏi.

Nhưng Chu Hâm lại lắc đầu: "Không có, tập thể dục như bình thường, không gặp nguy hiểm gì cả.

Cái này thật sự làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ, theo lý thuyết nói bắt buộc đi mỗi ngày, không thể nào tuyệt đối an toàn được. Quan trọng nhất chính là dựa theo lời của Chu Hâm, nơi này chỉ là một phòng thể dục bình thường mà thôi. Phòng thể dục bình thường cần mỗi ngày đều phải đi sao? Có ý nghĩa gì chứ?

"Anh có xem tivi không?" Tô Dung đột nhiên hỏi.

Dựa theo công cụ nhắc nhở ô nhiễm, tivi trong phòng thể dục có vấn đề. Nếu như Chu Hâm xem tivi, có lẽ cô có thể biết được trong tivi có vấn đề gì.

Nhắc đến đề tài này, tinh thần Chu Hâm hơn tỉnh táo lại, cậu ta nói: "Có xem, là chương trình biển cả, còn rất thú vị, động vật dưới biển rất phong phú."

Tại sao có thể như vậy? Nghe ý của anh ta, tivi đều hoàn toàn không thành vấn đề.

Không đúng, cũng không thể nói hoàn toàn không thành vấn đề. Giống với rạp chiếu phim, hình ảnh của tivi cũng có liên quan đến sinh vật biển cả, rất khó không để cho người ta nghi ngờ nội dung bên trong có vấn đề.

Chị Đường cũng ý thức được có chút vấn đề, hơi nhíu mày: "Cậu xem xong chương trình thật sự không cảm thấy có vấn đề gì sao? Cậu có biết bây giờ tinh thần của mình không được tốt không?"

Tất cả mọi người đều cho rằng Chu Hâm không biết tình trạng không tốt của mình bây giờ, nhưng thật ra trong lòng Chu Hâm hiểu rõ. Anh ta cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Tôi biết nha, các người rèn luyện hai tiếng đồng hồ, các người cũng sẽ có trạng thái như tôi."

Lời này thật sự cũng không sai, nâng tạ hai tiếng, cho dù ai cũng không có cách nào tinh thần sáng lạng được? Biểu hiện bây giờ của Chu Hâm có thể là bị ô nhiễm, nhưng cũng có thể chỉ là mệt mà thôi.

Quan trọng nhất chính là, mặc kệ như thế nào, anh ta ở trong phòng thể dục lại không bị thường. Chuyện này đồng nghĩa với việc, bây giờ những người khác tiến vào phòng thể dục, chắc cũng sẽ không bị gì.

Ở bên trong quái đàm, bị thương là một chuyện rất đáng sợ, thân thể và tinh thần bị hao tổn đồng nghĩa với việc "nó" sẽ càng chú ý đến bạn hơn, hơn nữa bạn không có cách nào chống lại năng lực hạ xuống của "nó"

Trước mắt phòng thể dục tương đối an toàn, chuyện này làm cho những người còn chưa tiến vào phòng thể dục bắt đầu rục rích.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 158: Chương 158



Bởi vì trước đó mấy người chị Đường đã bàn bạc xong, cho nên trái lại bây giờ không có người nào định đi vào phòng thể dục. Mà mấy người khác thì rối rít đi tìm nhân viên trong quây, cũng muốn bắt đầu rèn luyện hôm nay.

Nhân viên trong quầy cũng không từ chối, ghi tên từng người, sau đó gọi huấn luyện viên, dẫn bọn họ đi.

Cuối cùng còn dư lại bốn người Tô Dung, cùng với Ngô Úy.

Chị Đường khoang hai tay trước ngực, tò mò nhìn Ngô Úy: "Tại sao anh không đi? Đây chính là hạng mục đã chứng minh tạm thời không nguy hiểm."

Đối với vấn đề này, hiển nhiên Ngô Úy không muốn trả lời. tùy ý liếc nhìn cô ấy, sau đó xoay người rời đi.

"Thật tốt, tôi thích rồi." Bị anh ta không nể mặt như vậy, trái lại chị Đường lại cười, trong mắt còn có chút thích thú.

Vẻ mặt của Tô Dung chính là một lời khó nói hết, cô cảm giác giống như mình đang xem tiểu thuyết nam chính xuyên qua một quyển sách gì đó, nam chính biểu hiện đặc biệt một chút, lập tức hấp dẫn mỹ nữ chú ý.

Chú ý đến vẻ mặt của cô, chị Đường lại lần nữa cười ra tiếng: "Em sẽ không cho là chị vừa ý anh ta chứ?"

"Vậy chị..." Tô Dung có chút nghi ngờ.

Chị Đường lại lần nữa nhìn về phương hướng mà Ngô Úy rời đi, sâu xa nói: "Nhất định anh ta đã phát hiện ra cái gì, mới không có đi cùng với những người kia. Nếu như có thể lấy được đầu mối từ trong tay của anh ta, có lẽ chúng ta cũng có thể biến được bí mật của phòng thể dục."

Thì ra là như vậy, nhất thời Tô Dung cũng cảm thấy đúng. Cô đã nói mà, sao chị Đường có thể đột nhiên chú ý đến đối phương được.

"Cho nên chị định dùng mỹ nhân kế à?" Tiền Hạo Vũ cũng thuận miệng hỏi một câu, nếu như là mỹ nhân kế, vậy không có chuyện của cậu ta rồi.

Nghe được vấn đề này, chị Đường nhún vai: "Nhưng cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó, hoàn toàn không có tác dụng. Cho nên tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tìm một tin tức ngang hàng ngang sức để trao đổi với anh ta đi."

Tô Dung gật đầu đồng ý, mặc dù Ngô Úy là người thích hành động một mình, nhưng rõ ràng không phải loại không thể trao đổi gì đó, Nếu như có tin tức đủ quan trọng, anh ta sẽ không từ chối trao đổi.

Mà Chu Hâm ở một bên mệt mỏi nghe đối thoại của bọn họ, chờ bọn họ nói xong mới hỏi: "Có thể đi ăn cơm được không? Tôi thật sự đói bụng?"

"Cậu muốn đi đến phòng ăn ngoài trời hay là phòng ăn buffet?" Chị Đường hỏi anh ta.

Ba người bọn họ khẳng định sẽ đi phòng ăn buffet, nhưng Chu Hâm vẫn có không gian lựa chọn.

"Tôi đi cùng với các người đi." Chu Hâm cũng không suy nghĩ nhiều, định đi theo đoàn.

---

Bốn người cùng nhau đi vào phòng ăn buffet, nơi đó đã có ba người. Bọn họ chính là bốn người đã ở lại tầng dưới, trong đó có một người đàn ông mặc áo lông màu xanh lục, một người đàn ông khác mặc quần ống loe. Cô gái duy nhất cũng giống Tô Dung buộc tóc đuôi ngựa, tuy nhiên lại không có tóc mái, nhìn qua càng nhẹ nhàng lưu loát hơn.

Người đàn ông áo lông nhìn thấy mấy người chị Đường, ôn hòa hỏi: "Mấy người các người chỉ có ba người đến đây sao, còn những người khác đâu?"

Anh ta rất rõ ràng trong thời gian hơn hai tiếng mấy người bọn họ không thể chỉ thăm dò tầng ba, nhưng đám người anh ta lại không nhìn thấy mấy người này ở tầng 2, vậy chắc chắn mấy người họ đã đến tầng bốn.

Tổng cộng tầng ba và tầng bốn có đến chín người, sao bây giờ chỉ có bốn người?

So sánh với anh ta, người đàn ông mặc quần ống loe lại càng thêm mất kiên nhẫn, tùy tiện hỏi: "Không phải bọn họ đã c.h.ế.t hết rồi chứ?"

Nghe thấy câu hỏi này, Tô Dung lập tức hiểu rõ: Người còn lại trong bọn họ chắc chắn đã chết. Chẳng trách chỉ có ba người xuất hiện.

Bởi vì người ta chỉ có thể tưởng tượng ra những thứ mà bản thân đã gặp phải, nếu không phải người của bọn họ chết, người đàn ông mặc quần ống loe cũng sẽ không vô thức cho rằng người phía bên này cũng đã chết.

Nhưng những người khác không nhận ra vấn đề này, chị Đường lắc đầu: "Đã c.h.ế.t một một người, những người còn lại đều đến phòng tập thể dục rèn luyện. Không biết Ngô Uý đã đi đâu."

"Đến phòng tập thể dục rèn luyện?" Người đàn ông mặc quần ống loe kinh ngạc trừng lớn mắt: "Bọn họ dũng cảm như vậy sao?"

Vẫn là người đàn ông mặc áo lông thông minh hơn một chút, suy nghĩ một chút liền đoán được sự thật: "Có người đã thử nghiệm rồi sao?"

Chị Đường gật đầu, chỉ vào Chu Hâm đứng bên cạnh: "Vị này đã đến đó rèn luyện rồi, theo như cậu ấy nói thì không có vấn đề gì."

Nghe vậy, người đàn ông mặc quần ống loe lập tức động lòng. Nếu hiện tại đi đến đó không có vấn đề gì, vậy hắn ta cũng phải nhanh chóng đến đó. Dù sao những thứ này mỗi ngày đều phải đến một lần, sớm c.h.ế.t sớm siêu sinh.

Không biết có phải đã đạt thành liên minh với hắn ta hay không, người đàn ông mặc áo lông nhanh chóng đứng dậy ngăn cản người đàn ông ống loe, dịu giọng nói: "Vậy xin hỏi tại sao mấy người các người lại không đến đó?"

Chu Hâm đang rất đói, nghe vậy có chút không kiên nhẫn: "Sao các người cứ hỏi tới hỏi lui như vậy hả? Còn để người khác ăn cơm không!"

Điểm chính trong lời nói của anh ta là "Không cho người khác ăn cơm", nhưng người đàn ông áo lông lại tự hiểu rằng trọng điểm là "Sao cứ hỏi bọn họ".

Vì thế người đàn ông áo lông chủ động giải thích những thứ bọn họ đã phát hiện ở tầng hai: "Xin lỗi, là do tôi đã hỏi quá nhiều. Sau khi mọi người rời đi, chúng tôi đã tìm thấy phòng y tế. Nhưng chúng tôi không thể trực tiếp tìm thấy, phải hỏi nhân viên mới biết được, chỉ khi có người cảm thấy không khỏe, phòng y tế mới mở ra."

Tô Dung nhìn thấy bọn họ hiểu lầm, nhưng sự hiểu lầm này rất vừa ý Tô Dung, cho nên cô cũng không giải thích, chỉ để Chu Hâm tự đi lấy đồ ăn cho mình.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 159: Chương 159



Nghe xong lời kể của người đàn ông mặc áo lông, chị Đường cười nhạo một tiếng: "Cho nên thật ra các người không thu hoạch được gì?"

"Đương nhiên không phải." Người đàn ông áo lông cũng biết chỉ với một ít manh mối như thế này cũng không thể qua cửa được, lại tiếp tục nói: "Không đến được phòng y tế, chúng tôi liền tìm kiếm manh mối ở tầng hai. Cô đừng nói, chúng tôi thật sự tìm được tin tức liên quan đến ‘Cá’!"

Lời vừa nói ra, tinh thần của mọi người lập tức trở nên tỉnh táo. "Cá" có thể nói chính là yêu cầu đầu tiên mà hiện tại bọn họ đang cần. Nếu có thể có được thịt cá, bọn họ có thể đến cửa hàng tổng hợp mua sắm.

"Lúc ấy chúng tôi hỏi một nhân viên ở phòng ăn ngoài trời, quán ăn có bán thịt cá không. Hắn nói không có, bọn họ không bán thịt cá. Chúng tôi lại hỏi trên thuyền có thịt cá không? Hắn nói cho chúng tôi biết tất nhiên cá phải ở dưới biển."

Nói thật nếu câu nói tiếp theo của người đàn ông áo lông kết luận là "Cho nên chắc chắn cá đang ở trong biển", Tô Dung chắc chắn sẽ lựa chọn từ chối hợp tác cùng với người này.

Nhưng rất may anh ta không nói như vậy, mà chuyển giọng: "Nhưng đáp án sao có thể đơn giản như thế được? Hơn nữa thái độ của hắn rõ ràng là đang lừa người. Tôi liền hỏi lại hắn, nếu cá ở trong biển thì vì sao các người lại không dám câu lên? Hắn dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn tôi…"

Lúc này người đàn ông quần loe lập tức phụ họa: "Chính là ánh mắt rất kỳ quái, giống như đang nhìn một tên ngốc vậy."

Người đàn ông áo lông: "…"

Anh ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Người nhân viên nói với tôi, cá này không cần câu. Sau khi hắn nói xong câu đó thì không nói gì nữa, nhưng theo tôi nghĩ những lời này đã làm lộ ra rất nhiều tin tức."

Thật vậy, cá không cần câu, từ câu đầu tiên đã biết rõ đây chắc chắc không phải cá bình thường. Nếu không phải cá bình thường, cũng không nhất định phải ở trong biển.

Đồng nghĩa với việc, không cần câu cá thì người ta có thể dùng cách khác để lấy được cá.

"Dường như đám nhân viên này biết được rất nhiều tin tức, nhưng đều giấu diếm không nói." Chu Hâm bưng đồ ăn trở về đúng lúc nghe được câu nói sau của người đàn ông áo lông, lập tức bất mãn phàn nàn.

Tô dung nhìn đồ ăn mà cậu ta lấy trong tay, bò bít tết, trứng cá muối, sushi… Thật sự vô cùng xa hoa cao cấp.

Bản thân cô cũng có chút đói bụng, vì vậy đứng lên định đi lấy một ít đồ ăn, thuận tiện hỏi: "Các người có ai muốn tôi mang cơm giúp không?"

"Chị muốn! Salad rau dưa và cháo trắng là được." Nói chuyện chính là chị Đường.

Chu Hâm đứng một bên không nhịn được nói: "Cô chỉ ăn một chút như vậy thôi sao? Ngay cả thịt cũng không có? Trong quái đàm thì không cần giảm béo đâu!"

Chị Đường cười như không cười nhìn cậu ta một cái, không trả lời.

"Làm phiền cô mang cho tôi và Tiểu Lưu một phần cháo, cháo gì cũng được." Người đàn ông áo lông nói, Tiểu Lưu chính là người đàn ông mặc quần ống loe.

Tiểu Lưu vốn muốn ăn một chút thịt, nhưng lại bị người đàn ông áo lông mỉm cười trừng một cái, lập tức không dám nói tiếp nữa.

Cơm và thức ăn chay trong quái đàm chắc chắn là đáng tin, nhưng còn thịt lại không biết là thịt của thứ quỷ gì. Lỡ như là "Thịt cá", vậy không phải sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc sao?

Nhưng rõ ràng Chu Hâm không hề nghĩ đến điều này, những người khác cũng không cảnh tỉnh cậu ta. Dù sao khi cậu ta trở về, trong miệng cũng đã ngậm một miếng thịt rồi. Ăn cũng đã ăn rồi, nếu nhắc nhở ngoại trừ khiến lòng người hoảng loạn, cũng không có tác dụng khác, còn có khả năng bị người ta ghen ghét. Những người ở đây đều là nhân tinh, đương nhiên không ai lắm miệng.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa và Tiền Hạo Vũ cùng nhau đứng lên, định cùng Tô Dung đi đến phòng buffet. Ba người đi cùng nhau sẽ khiến người khác yên tâm hơn, dù sao ba người bọn họ cũng không có khả năng thông đồng làm bậy hạ thuốc những người khác đúng không?

Đi đến khu vực lấy cơm, Tiền Hạo Vũ nhẹ giọng hỏi: "Tây Tây à, người đi cùng với cô đã c.h.ế.t rồi sao?"

Tây Tây là tên của nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, cô ấy báo tên sau Tô Dung, Tô Dung vô cũng nghi ngờ cô ấy đã sao chép ý tưởng đặt tên của mình.

Tây Tây gật đầu, không nhìn ra biểu cảm gì: "Hắn ta c.h.ế.t trong nhà vệ sinh"

"Có thể nói cụ thể một chút không?" Tiền Hạo Vũ lập tức hỏi.

"Chờ trở về đã."

Tô Dung cũng vô cùng nóng lòng muốn biết được sự thật nên nhanh chóng chọn bốn chén cháo đặt lên khay, cùng hai người họ đi trở về.

Sau khi trở về chỗ ngồi, quả nhiên Tây Tây đã bắt đầu nói về chuyện mà cô ấy đã trải qua ở bên kia.

Cô ấy và người c.h.ế.t cùng nhau đi đến tầng một, đầu tiên là dạo một vòng quanh tầng một, sau khi phát hiện không có bất kỳ nơi nào có thể thông đến nơi khác, liền đi đến phòng của mình điều tra một chút.

Sau đó khi người c.h.ế.t tiến vào phòng của mình, trong nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến tiếng vang "Lộc cộc lộc cộc". Quy tắc nói tình hình này an toàn, không cần phải quan tâm. Người c.h.ế.t chỉ tin nửa câu nói đầu, nhưng không hề tin nửa câu phía sau.

Vì thế cô ta quyết định đi đến nhà vệ sinh xem xét.

Tô Dung: "……"

Không thể không nói, đây là một tên tự tìm c.h.ế.t vô cùng tinh tế.

"Sau đó thì sao?" Chị Đường lên tiếng truy vấn, tờ giấy mà cô ấy đạt được có nội dung liên quan đến vấn đề này. Nếu chứng thực, vậy có thể chứng minh tờ giấy được phát hiện trong phòng là đáng tin.

"Tôi không muốn đi vào nên ở bên ngoài chờ cô ta. Kết quả cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đóng lại, tôi không mở ra được. Lên tiếng gọi người thì không ai trả lời, bên trong nửa ngày cũng không có tiếng động nào. Đợi một hồi lâu cửa tự động mở ra, tôi nhìn vào bên trong cánh cửa, chỉ nhìn thấy một chậu m.á.u loãng, không thấy bóng dáng cô ta đâu cả." Tây Tây một hơi kể hết mọi chuyện, uống một ngụm nước, không nói chuyện nữa.
 
Back
Top Bottom