Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 160: Chương 160



"Tình huống này… Có chút giống với Tiểu Vương đúng không?" Tô Dung cố ý thuận miệng nói.

Những lời này quả nhiên đã đánh thức chị Đường: "Không sai! Hai người c.h.ế.t này đều biến mất không nhìn thấy bóng dáng!"

Không, thứ quan trọng hơn chính là m.á.u vẫn còn ở hiện trường. Trong lòng Tô Dung yên lặng phản bác cô ấy.

Ba người còn lại đều không biết chuyện của Tiểu Vương, vì thế chị Đường lời ít ý nhiều kể lại một lần.

Sau khi nghe thấy Tô Dung vậy mà lại là sinh viên học chuyên ngành pháp y, ba người khác không hẹn mà cùng nhau dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.

Tô Dung ra vẻ ngượng ngùng gãi đầu, học theo dáng vẻ giống hệt Tạ Kha Kha: "Có chuyện gì sao?"

"Thật là lợi hại!" Người mở miệng đầu tiên vậy mà lại chính là Tây Tây thích hành động một mình, hai mắt cô ấy phát sáng, lập tức xích lại gần đây: "Không ngờ rằng cô lại là pháp y đấy? Nghề nghiệp của hai chúng ta còn có vài điểm tương tự nhau đó!"

"Chẳng lẽ cô là cảnh sát?" Tô Dung kinh ngạc hỏi.

Tây Tây lắc đầu: "Tôi làm việc ở nhà tang lễ."

Những người khác: "…"

Không biết vì sao, bầu không khí trong nhà ăn đột nhiên trở nên lạnh hơn.

Tô Dung dở khóc dở cười, nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ nhiệt tình, cô hoàn toàn không hề kì thị nghề nghiệp của đối phương, tuy nhiên cô cũng đã hiểu, vì sao lúc trước Tây Tây toàn trưng ra khuôn mặt lạnh. Làm việc ở nhà tang lễ, đã định trước sẽ gặp phải những người kỳ thị, dần dần cũng không còn nhiệt tình nữa.

Pháp y cũng giống như vậy, những người bạn làm pháp y thân thiết của Tô Dung ở kiếp trước, 90% người làm việc trong nghề nghiệp này đều có biểu hiện chậm chạp trong lời nói.

"Chúng ta thật sự rất có duyên đấy!" Cô cười nói: "Đáng tiếc người c.h.ế.t trong quái đàm này đều sẽ biến mất, tôi cũng không có đất dụng võ"

"Không có việc gì, không phải lúc nãy chị Đường đã nói rồi sao? Chỉ cần ở hiện trường, t.h.i t.h.ể sẽ không biến mất." Có lẽ bởi vì gặp được người có nghề nghiệp tương tự, biểu hiện của Tây Tây vô cùng nhiệt tình.

Tô Dung đột nhiên bị những lời nói này của cô ấy đánh thức, vốn dĩ suy đoán còn chưa dám chắc chắn cũng đã có thể xác định.

Vốn dĩ cô đoán những t.h.i t.h.ể đó không phải bị quỷ quái mang đi, mà là một người khác nào đó. Nhưng chung quy đó chỉ là một suy đoán lớn mật, không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thực tế.

Nhưng Tây Tây đã cho cô linh cảm, đúng vậy, nếu thật sự là quỷ quái quấy phá, vậy khi vừa c.h.ế.t t.h.i t.h.ể sẽ lập tức biến mất, chứ không phải chờ sau khi mọi người rời đi, mới biến mất ở nơi mà mọi người không nhìn thấy.

Chỉ có nhân loại mới có thể giả thần giả quỷ như vậy.

Như vậy xem ra, quái đàm này ít nhất vẫn còn một phe phái bị che giấu.

Ăn cơm xong, chị Đường nhìn về phía Tô Dung: " Hiện tại em có muốn đi huấn luyện cùng chị không?"

Tô Dung lắc đầu: "Chờ buổi tối đi… Không phải rèn luyện đều là vào buổi tối và buổi sáng, không có giữa trưa sao? Thể lực của em không đủ, chỉ sợ hiện tại không thể chịu nổi qua hai tiếng."

Đây thật ra chỉ là một nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là Tô Dung không thể nào xác định được quy tắc trong phòng tập thể dục.

Quy tắc trong phòng tập thể dục nói rằng Trước ăn cơm ở nhà ăn xx, phải lập tức tiến hành vận động xx, câu nói này tưởng chừng đơn giản rõ ràng, nhưng thật chất lại có một điểm mơ hồ—— "Trước" đang ám chỉ điều gì.

Thời gian thường là thông tin then chốt dễ bị che giấu trong quái đàm, cho nên Tô Dung luôn luôn chú ý đến điểm này nhiều hơn.

Thời gian tiêu chuẩn chính xác có lẽ đang ám chỉ cái tên nào đó trong khu thời gian.

Rõ ràng từ "Trước"" không hề đạt được yêu cầu này, nó quá mơ hồ.

Nếu hiện tại cô đến phòng tập thể dục, vậy đợi đến ngày mai khi đến phòng tập thể dục, thì thời gian ăn cơm sẽ được tính dựa trên hai lần đến phòng tập, hay dựa theo thời gian từ lúc ăn cơm đến 12 giờ ngày mai đi đến phòng tập?

Với tiêu chuẩn lừa gạt người của nhân viên áo đen, chỉ sợ là hoàn toàn không trả lời câu hỏi này của cô.

Đến lúc đó cô chỉ có thể tự mình suy đoán, nếu đoán sai thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên sau khi ăn xong cơm chiều chính là thời gian tốt nhất, như vậy căn bản sẽ không gặp phải vấn đề này, bởi vì cho dù là trường hợp nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau.

Đương nhiên những cân nhắc này cô không thể nói ra được, trong quái đàm này, cô cần giả vờ thành một người ngốc nghếch, thiết lập nhân vật giống với Tạ Kha Kha. Nếu nói những điều này ra, chẳng phải sẽ trực tiếp từ bỏ thiết lập nhân vật sao?

Cho nên cô chỉ có thể mờ mịt đưa ra ý kiến, còn có nghe hay không, đó chính là chuyện của bản thân bọn họ. Dù sao mọi người đều là người xa lạ, cô cũng không có nghĩa vụ phải cứu người.

Nghe xong lời cô nói, chị Đường thật sự do dự một chút: "…Mặc kệ như thế nào? Trước tiên cứ lên xem thử mấy người kia đã đi ra chưa. Nhìn thời gian có lẽ cũng sắp đến hai tiếng rồi, bọn họ chắc cũng gần xong rồi đấy."

Rõ ràng đây cũng là thứ người khác muốn biết nhất, không ai có ý kiến, mọi người cùng nhau đi đến tầng 3.

Cửa phòng tập thể dục trống rỗng, nhân viên áo đen nhàm chán đứng ở quầy lễ tân. Vừa nhìn thấy một số người đi về phía này, hắn lập tức lên tinh thần.

Chị Đường hỏi: "Nhóm người vào trước đã ra chưa?"

"Vẫn chưa ra, có lẽ còn khoảng nửa tiếng nữa đấy." Nhân viên trả lời đầy chuyên nghiệp

Vì xác định suy đoán của mình, Tô Dung mơ hồ hỏi hắn: "Tôi chỉ mới ăn ở phòng ăn buffet thôi, nên tập thể dục như thế nào đây?"

"Vận động th*n d*** đấy, trí nhớ của cô quá kém!"

"Ngài có thể dựa vào bảng quy tắc để tiến hành xem xét."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 161: Chương 161



Giọng nói của Tiểu Lưu mặc quần ống loe và nhân viên cùng nhau vang lên.

Quả nhiên hắn không trả lời vấn đề này, trong lòng Tô Dung đã hiểu rõ.

Thời gian nửa tiếng cũng không lâu lắm, nhưng trên du thuyền không có bất cứ thứ gì để giải trí, thật sự rất nhàm chán.

Chị Đường có ý định dựa vào cơ hội này để tìm hiểu thêm một chút manh mối: "Xin hỏi trong tiệc tối có chỗ nào cần tiêu tiền không?"

Vốn dĩ vấn đề này có thể hỏi nhân viên ảo đỏ ở tầng trên, nhưng cái tên nhân viên mặc áo đỏ kia nói dối không hề chớp mắt, hỏi hắn cũng không có tác dụng gì. Cho dù hắn cho bọn họ câu trả lời, bọn họ cũng không dám tin!

"Không có, các vật tư và phương tiện trên du thuyền đều không cần phải tiêu tiền, còn có sự phục vụ hiện tại của chúng tôi." Câu trả lời của nhân viên áo đen hoàn toàn giống với những gì được cung cấp trong quy tắc.

Nhưng sở dĩ gọi là "Gần như giống nhau", chính là do vẫn còn có những điểm khác nhau. Chị Đường nhạy bén nắm bắt sự khác biệt: "‘Sự phục vụ hiện tại’ là có ý gì? Sau này các người sẽ không phục vụ như vậy nữa sao?"

"Không phải như thế." Nhân viên áo đen thong thả giải thích: "Tôi nói ‘sự phục vụ hiện tại’, chính là đang chỉ việc các nhân viên giải đáp thắc mắc của các vị hiện tại, sắp xếp hoạt động phục vụ. Phải biết rằng, theo lý thuyết sự phục vụ của nhân viên có chắc hẳn cũng cần phải thu phí."

Điều này là đương nhiên, nhưng bình thường phí phục vụ của nhân viên đều được tính trong giá sản phẩm buôn bán. Nếu các sản phẩm dịch vụ nơi này đều miễn phí, như vậy theo lý thuyết nhân viên nên được thu phí phục vụ đơn lẻ. Nhưng lên chiếc du thuyền này cũng là miễn phí, giống hệt với quy tắc đã nói.

Những người khác không biết quy tắc có sai sót, sau khi nghe nhân viên áo đen giải thích xong cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng Tô Dung lại không như vậy.

Một là bởi vì cô biết quy tắc đó là sai, hai là vì cô không cho rằng nếu chỉ muốn nói những lời này, nhân viên lại cần nói thêm câu "Sự phục vụ hiện tại" như lúc nãy. Cô luôn cảm thấy trong những lời này vẫn còn có ý nghĩa gì đó bị che giấu, ngoại trừ "Phục vụ trong tương lai" mà chị Đường nhắc đến, có lẽ nó vẫn còn liên quan đến một thứ khác.

Không đợi Tô Dung suy nghĩ kĩ, mấy người Tề Hàn đã đi ra.

Giống với Chu Hâm, vẻ mặt của bọn họ cũng vô cùng mệt mỏi và hoảng hốt.

"Tôi rất đói!" Tề Hàn vừa đi ra ngoài liền nhịn không được kể khổ với Tô Dung, sớm biết như vậy lúc nãy đã cùng cô đi ăn trưa sau đó mới rèn luyện.

"Cơm ở phòng ăn buffet dưới tầng có mùi vị không tệ." Tô Dung an ủi cô ấy, sau đó hỏi: "Cô ở bên trong như thế nào? Có gặp phải nguy hiểm gì không?"

Tề Hàn lắc đầu: "Không có, giống với những gì Chu Hâm nói. Bên trong chỉ là rèn luyện mà thôi. Nhưng mà rất mệt, ở thế giới hiện thực tôi cũng chưa từng rèn luyện, cảm giác đến quái đàm là có thể giảm béo."

Như vậy thoạt nhìn dường như cũng không có vấn đề gì? Tô Dung không quá chắc chắn có phải bản thân đang suy nghĩ nhiều hay không. Là một thám tử, cô vốn có tính nghi ngờ rất nặng. Tuy nhiên dù sao đây cũng chỉ mới là ngày đầu tiên, không quá nguy hiểm cũng là điều bình thường.

"Đúng rồi Tiểu Tiểu, hiện tại em vẫn chưa định đi vào trong sao?" Chị Đường đi tới hỏi.

Tô Dung kiên định gật đầu, hiện tại phòng tập thể dục không có nguy hiểm cũng không đồng nghĩa với việc cô sẽ đổi ý. Trước khi không có cách nào hiểu rõ tiền đề thời gian chính xác, sau khi ăn tối rồi đi rèn luyện mới là giải pháp tốt nhất.

Thấy thế, cô ấy vui vẻ lùi về phía sau một bước, tiện tay vuốt mái tóc ngắn: "Vậy buổi tối chị mới đi cũng được, đến lúc đó hai chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tuy rằng là nói như thế, nhưng Tô Dung biết cô ấy làm vậy là vì muốn giúp đỡ cô. Dù sao trước mắt Tô Dung không hề có biểu hiện đặc biệt lợi hại nào, còn chị Đường lại là đại lão có đạo cụ quái đàm. Cô ấy đi cùng với cô, cũng chỉ có thể là vì muốn giúp đỡ cô.

"Cảm ơn chị Đường." Trên mặt Tô Dung lộ ra vẻ cảm kích, sau đó hỏi Tiền Bạo Vũ: "Bây giờ anh đi à?"

Không biết xuất phát từ mục đích gì, Tiền Hạo Vũ cũng lắc đầu: "Tôi cũng chờ buổi tối rồi đi."

Tô Dung lập tức nói: "Vậy đúng lúc, chúng ta đến phòng anh xem thử có đồ vật gì không!"

Mấy người bọn họ đều đã nghe nội dung của những tờ giấy khác, chỉ có của Tiền Hạo Vũ là chưa. Người khác có lẽ sẽ quên chuyện này, nhưng cô chắc chắc sẽ không như vậy.

Được cô nhắc nhở, chị Đường lập tức phản ứng lại: "Đúng vậy, vừa lúc hiện tại cũng không có việc gì làm, đến phòng cậu xem thử cũng được. Lúc nãy suýt chút nữa đã quên rồi."

Chu Hâm vui sướng khi người gặp họa nói: "Đúng vậy đúng vậy! Tiền Hạo Vũ sức quan sát của cậu không tốt, chúng tôi đến giúp cậu tìm thử, tránh việc để sót manh mối gì đó."

Tuy rằng hiểu rõ đối phương đang âm dương quái khí, nhưng Tiền Hạo Vũ cũng không có biểu hiện tức giận gì, ngược lại còn ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy bây giờ đến phòng tôi đi, mọi người đừng quên nếu nghe thấy âm thanh trong nhà vệ sinh, tuyệt đối không thể đi vào."

Sự cảnh cáo mà một người khác đã dùng sinh mệnh để đổi, tất nhiên bọn họ sẽ không thể quên.

"Các người muốn đi đâu?" Người đàn ông áo lông đột nhiên hỏi, rõ ràng anh ta biết bọn họ có việc muốn hoạt động riêng lẻ, nhưng vẫn muốn chen một chân vào. Tây Tây cũng nhích lại gần đây, rõ ràng cô ấy cũng cho rằng đây là cơ hội giao lưu manh mối rất tốt.

Thấy bọn họ cũng muốn tham gia, chị Đường nhìn anh ta mấy cái, đột nhiên nói: "Có lẽ anh cũng đã phát hiện thứ gì đó trong phòng đúng không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 162: Chương 162



"Cô đang nói tờ giấy đó sao?" Qủa nhiên người đàn ông áo lông cũng phát hiện manh mối.

Chị Đương gật đầu: "Nếu các người nói cho chúng tôi biết trên tờ giấy đó có viết gì, chúng tôi sẽ cho các người đi theo."

"Cái đó… Tôi không thấy, nhưng tôi có thể đưa mọi người đến phòng của tôi." Người tỏ thái độ đầu tiên chính là Tây Tây, lúc đó cô ấy cảm thấy nhà vệ sinh chắc chắn có vấn đề, nên vẫn chưa tiến vào.

"Tất nhiên là có thể." Người đàn ông áo lông nhanh chóng đồng ý: "Tờ giấy của tôi viết rằng ‘Nhân viên sẽ nói dối, không thể tin tưởng hoàn toàn’, còn nội dung trên tờ giấy của Tiểu Lưu…"

Anh ta thâm ý nhìn lướt qua tất cả mọi người: "Là ‘Chỉ có một người có thể kết thúc tất cả’."

Những lời này là có ý gì?!

Mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau, Chu Hâm không nhịn được hỏi: "Cái gì gọi là chỉ có một người mới có thể kết thúc tất cả? Chỉ có một người có thể thông quan sao? Hay là ám chỉ người đó có thân phận đặc biệt?"

Câu cuối cùng của cậu ta rõ ràng đã chạm vào điểm mấu chốt, trước mặt mọi người trở nên sáng ngời, chị Đường suy tư nói: "Nếu nói như vậy, mấy người chúng ta ở trong quái đàm này, chẳng lẽ không chỉ có thân phận điều tra viên bình thường?"

Tiểu Lưu mặc quần ống loe gãi đầu, cũng bởi vì hắn ta không hiểu được manh mối này, nên mới lựa chọn chia sẻ cùng những người khác.

"Câu ‘hoàn toàn thông quan’ này là có ý gì?" Tiền Hạo Vũ đột nhiên mở miệng hỏi: "Đang nói đến việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao? Nếu là như thế, vậy chúng ta cũng không cần quá chú ý đến vấn đề này."

Dù sao việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm thật sự rất khó khăn, đối với đa số điều tra viên mà nói, thông quan mới là quan trọng nhất. Nếu tin tức này chỉ là manh mối để tiêu diệt nguồn ô nhiễm, vậy bọn họ thật sự không cần để ý quá nhiều.

Mấy người đối diện cùng nhau tiến hành phân tích manh mối, Chu Hâm đột nhiên cảnh giác nhìn về phía Tiểu Lưu: "Vì sao chúng tôi đều nhận được manh mối bình thường, còn anh lại nhận được manh mối quan trọng như vậy? Không phải anh bịa ra đó chứ!"

Tiểu Lưu không hiểu vì sao bản thân lại bị nghi ngờ nên lập tức tức giận: "Tôi nói bừa những thứ này thì có lợi ích gì sao? Có thể cho tôi tiền tệ quái đàm à? Sớm biết như vậy đã không nói cho anh biết!"

Người đàn ông áo lông giữ chặt hắn ta, dịu giọng nói: "Về vấn đề này, chúng tôi cũng không biết vì sao lại như vậy. Nhưng tôi nghi ngờ người có được manh mối đặc biệt như thế này không chỉ có một mình Tiểu Lưu."

Sự nghi ngờ này cũng rất hợp lý, chị Đường nhanh chóng quyết định: "Hiện tại chúng ta đến tầng một tìm manh mối đi."

Đi vào phòng Tiền Hạo Vũ, anh ta ở phòng 1524. Số của căn phòng hoàn toàn không liên quan gì đến bản thân căn phòng, hoàn toàn chỉ là bốn con số được sắp xếp ngẫu nhiên.

Tô Dung quan sát một chút, phát hiện phòng của anh ta và phòng của bản thân hoàn toàn không có gì khác biệt. Xem ra đấy chính là bố trí tiêu chuẩn của một căn phòng, phòng của tất cả mọi người đều như thế này.

Bởi vì những người khác đều phát hiện manh mối trong nhà vệ sinh, cho nên mọi người lắng nghe tiếng động một chút, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Người đi vào đầu tiên là Tiền Hạo Vũ, anh ta đi đến trước gương tìm kiếm một lúc, quả nhiên cũng tìm được một tờ giấy.

Tuy nhiên lại khiến người ta thất vọng, manh mối trên tờ giấy là "Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng động lạ tuyệt đối không được tiến vào".

Manh mối này đã từng xuất hiện, chính vì vậy nên một người ở tầng một đã bỏ mạng. Cho nên tờ giấy này hoàn toàn vô dụng.

"Nói vậy tờ giấy của hai người c.h.ế.t vẫn chưa lấy đi đúng không?" Chị Đường đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, sau đó làm đầu tàu gương mẫu đi ra ngoài: "Trước mắt chúng ta cứ lấy manh mối đến tay đã, sau đó so sánh thử xem có thứ gì không giống nhau hay không."

Không đợi những người khác đi ra ngoài, Chu Hâm liền gãi gãi đầu: "Các người biết bọn họ ở phòng nào sao?"

Bước chân của mọi người lập tức dừng lại. Đúng rồi, tầng một có gần một trăm căn phòng, sắp xếp theo trình tự ngẫu nhiên, ai biết bọn họ ở phòng nào chứ?

Tây Tây nhấc tay lên: "Phòng của tôi và phòng của cô gái đã c.h.ế.t trong phòng tôi biết."

"Vậy đi đến hai phòng này trước."

Mọi người đến phòng của Tây Tây trước, phòng của cô ấy là 1222. Nhanh chóng tìm được tờ giấy trong nhà vệ sinh, phía trên tờ giấy viết "Không ai có thể sống qua ngày thứ tư."

Một câu nói như vậy cũng đủ để mọi người hít thở không thông. Trước khi nhìn thấy tờ giấy này, tất cả mọi người đều cho rằng điều kiện chính để thông quan quái đàm này là sống sót ở đây qua bốn ngày. Nhưng nội dung trên tờ giấy này đã đánh vỡ suy nghĩ viển vông của bọn họ, ngày thứ tư không thể nào thông quan được. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng với tình hình trước mắt, những gì viết trên tờ giấy chính là sự thật.

Nói cách khác cho tới tận bây giờ, bọn họ vẫn chưa tìm được điều kiện để thông quan.

Biểu cảm của mọi người đều trở nên nghiêm trọng, Tây Tây trực tiếp đi ra ngoài, nhanh chóng đưa mọi người đến phòng 1230, đây là phòng của cô gái đã chết.

Nhà vệ sinh ở đây không có thay đổi gì so với trước khi Tây Tây rời đi, trong bồn tắm là m.á.u loãng đỏ thắm, toàn bộ phòng tắm tràn ngập mùi m.á.u tanh tưởi và mùi cá.

Ngửi thấy mùi trong không khí, Tô Dung chau mày: "Vì sao lại có mùi cá nặng như vậy?"

Mùi m.á.u từ đâu mà đến ai ai cũng biết, nhưng còn mùi cá thì sao?

"Tôi biết rồi!" Tiểu Lưu đột nhiên kêu lên: "Là ‘ cá ’ g.i.ế.c cô ta!"

Nghe vậy, mọi người đều lộ ra biểu cảm suy tư. Sự suy đoán này không phải không có lý, mùi cá tanh tràn ngập khắp căn phòng đều đang ám chỉ điều này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 163: Chương 163



"Nhưng t.h.i t.h.ể đi đâu rồi?" Tô Dung muốn nhắc nhở mọi người, có khả năng chính ‘Cá’ đã dọn t.h.i t.h.ể đi rồi.

Nhưng rõ ràng bọn họ không hiểu được suy nghĩ của cô, Chu Hâm nói một cách đương nhiên: "Đương nhiên là bị "Nó" lấy đi rồi, ‘ Cá ’ g.i.ế.c điều tra viên, hiến tế cho "Nó"."

Rất có logic, nếu không phải Tô Dung đã sớm nghĩ đến một khả năng khác, có lẽ thật sự sẽ bị cậu ta thuyết phục.

Nhưng vẫn là câu nói kia, nếu thật sự là "Nó" đang quấy phá, vậy m.á.u loãng kia cũng có thể biến mất, không cần phải tránh né người khác như vậy.

Cho dù là Tiểu Vương c.h.ế.t lúc trước, hay cô gái c.h.ế.t trong phòng này, khi t.h.i t.h.ể biến mất đều không có ai nhìn thấy

Nơi nào ánh mắt không thể chạm đến, nơi đó đều vô cùng dơ bẩn.

Tờ giấy vẫn ở chỗ cũ, phía trên vẫn là một câu như cũ—— "Chết tiệt tôi chưa bao giờ học nghệ thuật!"

Khác với những tờ giấy lúc trước, nhắc nhở này thật sự khiến bọn họ như lọt vào sương mù. Chưa từng học nghệ thuật là có ý gì? Quái đàm này có thứ gì cần dùng đến nghệ thuật sao?

"Mọi người có suy nghĩ gì về hai tờ giấy này không?" Chị Đường hỏi mọi người.

Tây Tây trả lời cô ấy đầu tiên: "Cái thứ hai có thể đang nói đến tiệc tối, nơi đó có phòng khiêu vũ, nói không chừng sẽ cần khiêu vũ đấy."

Chị Đường gật đầu lại lắc đầu: "Vậy vì sao không nói thẳng là khiêu vũ mà phải dùng từ nghệ thuật để thay thế?"

"Nói thẳng ra có lẽ sẽ không thể thông qua được đúng không?" Tiền Hạo Vũ suy đoán: "Chỉ có thể dùng lời nói mơ hồ như thế này để trình bày? Thứ có liên quan đến nghệ thuật trong quái đàm này, có lẽ chỉ có phòng khiêu vũ."

Người đàn ông áo lông đưa ra ý kiến: "Chờ đến thời gian ăn tối, tôi sẽ dò hỏi manh mối của những người khác. Cái này thoạt nhìn rất quan trọng, chúng ta không thể bỏ lỡ được."

Những người khác cũng đồng ý gật đầu, vì thế đến thời gian ăn tối, chị Đường dẫn đầu nói: "Trong phòng chúng ta mỗi người đều có một tờ giấy chứa manh mối, bảy người chúng tôi đã chia sẻ manh mối cho nhau bao gồm cả manh mối của cô gái đã chết, các người có muốn chia sẻ manh mối với chúng tôi không?"

Tóc xanh nghi hoặc nói: "Manh mối trong phòng? Thì ra trong phòng còn có manh mối sao?"

Người trả lời hắn ta là người đàn ông cột tóc đuôi ngựa: "Có, tôi đã lấy được."

Trước khi hắn ta rời khỏi phòng, cũng đã tìm tỉ mỉ trong phòng, đương nhiên không bỏ lỡ tờ giấy trong phòng.

Cô gái nhỏ Tề Hàn ngồi bên cạnh vỗ bả vai hắn ta, dáng vẻ chị em tốt: "Không sao đâu, tôi cũng không phát hiện."

Nam tóc xanh: "……"

Không quan tâm đến hai con gà bên cạnh đang mổ nhau, Ngô Uý gật gật đầu: "Tôi đồng ý."

Rất nhanh sau đó họ đã lấy được bốn tờ giấy của mấy người bọn họ và cả tờ giấy của Tiểu Vương đã chết. Năm tờ giấy đó phân biệt là:

"Nhân viên biết rất nhiều tin tức, nhưng chúng ta không thể lấy được."

"Chúng ta cần phải bảo vệ người đó, nhưng ai muốn g.i.ế.c hắn?"

"Có người mất tích, tôi nghi ngờ hắn ở tầng -1."

"Người kia không có khả năng sống sót, quái đàm c.h.ế.t tiệt này rõ ràng đang chơi xấu!"

"Tôi đã không có cách nào rời khỏi con thuyền này."

Tổng cộng là năm manh mối, mỗi một cái đền khiến mọi người lọt vào trong sương mù. Trên bàn ăn vô cùng yên lặng, không ai nói gì cả. Mỗi người đều đang tự hỏi, tự hỏi manh mối này đang ám chỉ điều gì.

Thật ra điều đầu tiên rất đơn giản, tất cả mọi người đều biết những nhân viên đó biết rất nhiều sự việc bên trong.

Nhưng còn điều thứ hai thì sao?

Cần phải bảo vệ một người, Tô Dung nghĩ đó chính là người có thể kết thúc tất cả được nhắc đến trong tờ giấy của Tiểu Lưu. Bảo vệ hắn rất quan trọng, bởi vì hắn đại diện cho một cách thông quan khác.

Nhưng câu "Ai muốn g.i.ế.c hắn" thật sự khiến manh mối này trở nên khó khăn hơn. Có người muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm này, người này có thể là nhân viên, là thuyền trưởng, là "Cá", là "Nó", thậm chí là các điều tra viên khác.

Tuy nhiên Tô Dung cảm thấy lựa chọn "Cá" và "Nó" có thể loại bỏ, bởi vì bọn nó vốn dĩ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t điều tra viên.

Nghĩ đến đây, Tô Dung không khỏi trừng lớn đôi mắt. Rốt cuộc là nhân viên muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người này, hay là —— trong các điều tra viên có nội gián?

Điều thứ ba đã nói rõ tầng -1 (tầng phụ) thật sự tồn tại, đây là điều Tô Dung đã biết, không có gì đáng để thảo luận.

Điều thứ tư lại rất thú vị, nếu "Người kia" trong hai tờ giấy đều ám chỉ cùng một người, vậy vì sao hắn lại không có cách nào sống sót chứ? Nếu đã biết được đâu là nguồn ô nhiễm gây hại, chắc chắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để bảo vệ mình. Nói cách khác, có thể là những thủ đoạn này khiến "Người kia" không cách nào sống sót?

Còn điều cuối cùng, cũng là điều cô không thể nào hiểu được, không có cách nào rời khỏi con thuyền này là vì đã c.h.ế.t sao? Hay vì một nguyên nhân khác nào đó mới khiến hắn không có cách nào rời khỏi đây?

Trầm mặc thật lâu, Tô Dung đột nhiên đứng lên: "Tôi muốn đến phòng tập thể dục."

Cơm chiều cũng đã ăn xong, đương nhiên phải đến phòng tập thể dục sớm một chút. Hiện tại đã là 8 giờ, nếu qua 11 giờ vẫn còn ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm.

Chị Đường cũng là người chưa đến phòng tập thể dục cũng đứng lên, bảy người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn cùng nhau đi đến phòng tập. Khi đi đến cửa chị Đường đột nhiên xoay người hỏi: "Các người có định đến tiệc tối không?"

9 giờ mỗi ngày đều có tiệc tối, tuy nhiên chỉ có tiệc tối ngày cuối cùng mới ép buộc tất cả mọi người đều phải đi.

Không ai đáp lời, cho dù mọi người đều cho rằng đến tiệc tối có lẽ sẽ tìm được rất nhiều manh mối, nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, có ai không biết ở đó vô cùng nguy hiểm chứ? Bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên, vẫn chưa có người tình nguyện đi chịu chết.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 164: Chương 164



Vốn dĩ chị Đường chỉ thuận miệng hỏi, thấy không ai đáp lời, nhún nhún vai, sau đó ôm lấy bả vai Tô Dung cùng đi đến phòng tập thể dục.

Trời đã khuya, nhưng đèn trong phòng tập vẫn sáng. Nhân viên áo đen đứng trước quầy lễ tân, khi nhìn thấy mấy người họ đi đến, lập tức tươi cười nghênh đón: "Các vị tới rèn luyện sao?"

Mọi người mồm năm miệng mười nói cho nhân viên biết bài tập thể dục của mình, trong đó người phải tập luyện nửa người dưới chỉ có một mình Tô Dung.

Huấn luyện viên đưa cô đến bên cạnh máy chạy bộ: "Cô cần phải chạy ở phía trên hai tiếng, tốc độ sẽ không quá nhanh, cứ nửa tiếng nghỉ một lần. Đến giờ tôi sẽ đến gọi cô nghỉ ngơi."

Nói xong , hắn bật chiếc TV lớn được đặt trước máy chạy bộ, sau đó mở máy chạy bộ lên, thuận tiện nói với cô: "Khi chạy bộ sẽ có chút nhàm chán, có thể xem TV để giải trí."

Bởi vì chỉ có cô là người duy nhất luyện tập hai chân, khu vực chạy bộ cũng tương đối độc lập với những khu vực còn lại, cho nên Tô Dung cũng không nhìn thấy những người khác đang làm gì.

Cô bước lên máy chạy bộ, tầm mắt chuyên chú nhìn chân mình, hoàn toàn không hề nhìn TV. Nếu đã biết TV có vấn đề, tất nhiên cô sẽ không biết rõ còn cố phạm sai lầm.

Huấn luyện viên cũng không nhìn chằm chằm vào cô, không biết đã đến nơi nào nghỉ ngơi rồi. Tô Dung cứ cúi đầu như vậy im lặng đếm đến 1900, cuối cùng huấn luyện viên cũng trở về.

Tuy nhiên lúc này chỉ mới 20 phút, hắn trở về làm gì?

"Bắt đầu luyện tập vẫy đuôi." Huấn luyện viên khởi động máy chạy, lạnh lùng ra lệnh.

Tô Dung sửng sốt một chút, không hiểu hắn muốn làm gì.

Chú ý đến cô không có động tác gì, huấn luyện viên đối diện với tầm mắt nghi hoặc của Tô Dung, cũng sửng sốt một chút: "Cô không……"

Hắn chỉ nói đến một nửa, lại giống như bừng tỉnh lập tức ngậm miệng: "Tôi thấy cô chạy bộ quá nhàm chán nên định đổi bộ môn khác cho cô nghỉ ngơi"

Lời giải thích cứng ngắc này tất nhiên không thể khiến Tô Dung tin tưởng, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, mà gật đầu: "Tôi thấy chạy bộ không nhàm chán chút nào, ngài không cần lo lắng."

Huấn luyện viên xấu hổ gật đầu, liếc mắt sâu xa nhìn Tô Dung một cái, sau đó bước nhanh rời đi. Thấy bóng dáng hắn biến mất, nụ cười trên mặt Tô Dung trầm xuống, nhảy xuống khỏi máy chạy bộ, nhanh chóng đi đến khu vực yoga.

Cô không hề nghênh ngang đi đến, mà dùng máy móc che chắn cho mình, lặng lẽ đi đến xem xét tình hình.

Trong khu yoga, mấy người chị Đường đang nằm nghiêng trên tấm thảm yoga, chắp tay trước n.g.ự.c đưa qua đỉnh đầu, thân thể không ngừng uốn éo vặn vẹo như rắn. Động tác của mỗi người đều rất đồng đều, giống như đang bị điều khiển.

Đây là động tác yoga?

Tô Dung trăm phần trăm không tin, tuy rằng cô không hiểu biết về yoga, nhưng cũng không cho rằng trong yoga lại có những động tác ma quái như vậy. Hơn nữa trường hợp này quá quỷ dị, nếu tự động rèn luyện thì sẽ không thể nào đều nhịp với nhau như vậy được. Nực cười, ngay cả thể dục buổi sáng còn có người làm việc riêng đấy! Ai lại đi tập yoga nhìn là biết có vấn đề như thế này chứ?

Sau khi xác nhận tình huống ở chỗ này, Tô Dung không dám trì hoãn nữa, đang chuẩn bị chạy trở về. Nhưng trong lúc cô định quay đầu lại, ánh mắt của cô lập tức đối diện với ánh mắt của huấn luyện viên bên này.

Tô Dung trừng lớn đôi mắt, trong chớp mắt tim cô như ngừng đập.

Huấn luyện viên áo đen lộ ra nụ cười quỷ dị, giơ tay chỉ vào hướng cô đang đứng: "Hạng mục rèn luyện tiếp theo, bắt lấy người kia."

--------------------

Khi nhìn thấy những người đó giống như đã mất đi thần trí nghe thấy mệnh lệnh của huấn luyện viên, đồng lập đứng lên như tang thi, hai mắt vô hồn nhìn cô, Tô Dung có cảm giác mình sắp xong rồi.

Không gian trong phòng tập thể dục có hạn, dưới tình huống không thể rời đi, bị nhiều người vây quanh như vậy bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn.

Tuy rằng lý trí đã suy đoán như vậy, nhưng khi mấy người chị Đường chạy về phía cô, Tô Dung vẫn quay đầu bỏ chạy. Bị bắt là một chuyện, nhưng tự mình rối loạn lại là một chuyện khác.

Dù sao đám người kia bây giờ cũng không có quá nhiều ý thức, nếu thật sự không được thì cô cứ xem như đám người thực vật lúc trước, một cái xẻng liền xong việc, cho dù chạy không thoát cô cũng có thể dùng xẻng gõ tỉnh mấy người.

Trong lúc này thật sự là cơ hội tốt để phán đoán thực lực của bọn họ, rõ ràng, thực lực của chị Đường là mạnh nhất, tốc độ của cô ấy rất nhanh, tốc độ của Tô Dung đã được tăng thêm nhưng ở trước mặt cô ấy lại hoàn toàn không đủ dùng.

Tiếng bước chân hỗn loạn phía sau dần dần tới gần, Tô Dung thở hổn hển, hai chân dùng hết toàn bộ sức lực nhanh chóng chạy đi, trong lòng âm thầm kêu khổ. Rõ ràng cô là một người lao động trí óc, vì sao lại gặp phải loại tình huống này chứ?

Thể lực của cô cạn kiệt từng chút một, ngay khi cô hạ quyết tâm định quay đầu lại, tiếng bước chân đột nhiên biến mất.

Không khí yên lặng đến đáng sợ.

Tô Dung đột nhiên xoay người, nhìn thấy phía sau không có một bóng người. Phòng tập thể dục vốn dĩ được bật đèn sáng ngời lại chỉ còn vài ngọn đèn nhỏ, có một bể bơi trống vắng cách đó không xa, nhìn vô cùng quỷ dị.

Quy tắc thứ năm trong phòng tập thể dục Phòng tập thể dục không có bể bơi

Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Dung lập tức nhận ra bản thân đã bị lừa.

Vừa rồi bởi vì chạy quá vội nên chưa kịp suy nghĩ. Hiện tại nghĩ lại, với tốc độ đó của chị Đường, sao có thể lâu như vậy cũng không đuổi kịp cô chứ? Chỉ có một loại khả năng, bọn họ cố ý đuổi theo cô, khiến cô chạy về phía này.

Hiện tại, cô đã rơi vào bẫy.

Quy tắc thứ năm có màu đỏ, Tô Dung đã sớm biết trong phòng tập có bể bơi tồn tại. Nhưng bể bơi này có an toàn hay không, chắc chắn vẫn là một dấu chấm hỏi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 165: Chương 165



Hiện tại xem ra, bể bơi này có quỷ quái.

Tô Dung không biết trên núi có hổ hay không, nhưng cũng không có dũng khí vào núi bắt hổ, cô liếc mắt nhìn hồ nước màu xanh phía xa một cái, xoay người muốn tìm đường ra ở hướng ngược lại.

Vừa mới quay người lại, Tô Dung lại dừng bước một lần nữa. Tuy rằng bây giờ cô đang ở hướng ngược lại, nhưng vẫn có một bể bơi giống hệt lúc nãy!

Trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt, Tô Dung chuyển hướng về bên trái.

—— Phía bên trái cũng là bể bơi.

Chuyển hướng về bên phải.

—— Phía bên phải cũng là bể bơi.

Cô đã bị bể bơi bao quanh!

Cái này không cần suy nghĩ cũng có thể xác nhận, bể bơi đó chắc chắn có vấn đề, hơn nữa có lẽ chính là loại vấn đề vừa đến gần sẽ chết.

Nhưng hiện tại cô đã bị nó bao quanh, cho dù là đi về hướng nào, phía trước vẫn sẽ có bể bơi này.

Phải làm sao bây giờ? Cô phải làm thế nào để thoát khỏi không gian này? Đại não của Tô Dung nhanh chóng xoay chuyển.

Hiện tại đang có sẵn một phương án để giải quyết, đó chính là đứng im tại chỗ chờ đến một tiếng rưỡi. Hai tiếng sau bọn họ có thể đi ra ngoài, có khả năng nhất định không gian này sẽ tự động biến mất.

Nhưng quái đàm sẽ cho cô cơ hội này sao?

Rõ ràng là không.

Trong lúc Tô Dung đang tự suy nghĩ kế hoạch đối phó, cô đột nhiên xoa hai mắt, nhìn chằm chằm vào bể bơi. Nếu cô đoán không sai, hình như bể bơi phía trước…Đến gần hơn lúc nãy một chút rồi?

Rất nhanh sau đó Tô Dung liền xác định cô không đoán sai, bởi vì cô đã trơ mắt nhìn thấy bể bơi trước mặt di chuyển một khoảng cách ngắn về phía cô.

Quay đầu nhìn về bốn hướng xung quanh, các bể bơi khác đều cách cô rất gần. Tô Dung lập tức nhận ra, nếu cô còn tiếp tục chờ, không đến mười phút, mấy bể bơi này sẽ lập tức di chuyển đến trước mặt cô.

Đến lúc đó có thể nói cô chỉ có chạy đằng trời!

Phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết, Tô Dung biết thời gian đang rất cấp bách, trong đầu điên cuồng nhớ lại các quy tắc. Nhưng quy tắc thứ năm hoàn toàn là màu đỏ, thậm chí còn phủ nhận sự tồn tại của bể bơi, hoàn toàn không hề cung cấp biện pháp nào để giải quyết nó.

Nhưng có một quy tắc bị che giấu trong các quy tắc khác đó là "Nếu có thắc mắc vui lòng liên hệ với lễ tân", nhưng vấn đề là hiện tại cô đang bị nhốt trong một không gian nhỏ, hoàn toàn không có cách nào tìm được quầy lễ tân.

Không thể trông cậy vào quy tắc, vậy chỉ có thể dựa vào tình huống hiện tại suy nghĩ lại từ đầu.

Vấn đề đầu tiên chính là vì sao cô lại tiến vào không gian này?

Trong quy tắc quái đàm, quỷ quái muốn xuất hiện cũng phải có logic, không có khả năng đột nhiên xuất hiện g.i.ế.c người. Chỉ khi cô vi phạm quy tắc, đối phương mới có cơ hội xuất hiện.

Nhưng cô đã vi phạm quy tắc gì?

Rất rõ ràng, Tô Dung lập tức nhớ đến mệnh lệnh của huấn luyện viên áo đen. Hắn ra lệnh cho những người khác bắt lấy cô, nhưng trên thực tế có lẽ mấy người chị Đường đều không dùng hết sức lực, nếu không cô sẽ không thể chạy trốn đến nơi này.

Đúng vậy! Đây chính là vấn đề mấu chốt!

Trong quá trình này, chắc chắn cô đã vi phạm quy tắc nào đó mới có thể bị đẩy đến không gian này.

Quy tắc này không nằm trên văn bản, bởi vì Tô Dung đã nhìn rất nhiều lần, chắc chắn cô sẽ không vi phạm quy tắc trong phòng thể thao.

Vậy chỉ có thể là quy tắc bằng lời nói, trong rạp chiếu phim bên kia cũng có một nhân viên đã nói ra quy tắc bằng lời nói, việc này chứng minh cho dù không có trên văn bản, quy tắc chỉ nói bằng lời, cũng được tính.

Huấn luyện viên đã nói gì với cô?

Cô cần phải chạy ở phía trên hai tiếng, tốc độ sẽ không quá nhanh, cứ nửa tiếng nghỉ ngơi một lần.

Tô Dung có trí nhớ vô cùng tốt nên lập tức nhớ ra những lời này.

Cô lập tức hiểu ra, đám người kia đuổi theo cô là bởi vì cô đã rời khỏi máy chạy bộ. Nếu cô có thể kịp thời chạy về máy chạy bộ, có lẽ hiện tại đã được an toàn.

Chỉ tiếc lúc ấy cô luống cuống tay chân, không kịp suy nghĩ đến những thứ này.

Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Không có máy chạy bộ, cô đã bị định sẵn sẽ luôn vi phạm quy tắc. Chẳng lẽ cứ như vậy nhận thua chờ chết?

Không! Còn có một biện pháp nữa!

Tô Dung đột nhiên nhớ lại khi huấn luyện viên trở về lần đó, bởi vì nghĩ rằng cô đã bị TV khống chế, cho nên trực tiếp ra lệnh cho cô làm động tác vẫy đuôi.

Có lẽ động tác vẫy đuôi cũng nằm trong quy tắc, hơn nữa còn không cần máy chạy bộ. Nói cách khác chỉ cần cô làm ra động tác vẫy đuôi ở đây, có lẽ sẽ thoát được vòng vây.

Nhưng động tác vẫy đuôi là cái gì?

Tô Dung cố gắng nhớ lại quy tắc, điều thứ nhất mô tả lại ba loại vận động—— tập thân trên, tập th*n d*** và tập yoga.

Tương ứng với phòng ăn ngoài trời, phòng ăn buffet, hoặc kết hợp cả hai phòng ăn.

So sánh như vậy, không khó đoán ra "Tập yoga" cũng có thể là cái tên thay thế cho "Tập toàn thân", là sự kết hợp giữa vận động thân trên và vận động th*n d***.

Nhận ra điều này, hai mắt Tô Dung lập tức sáng ngời. Vừa rồi cô đã nhìn thấy động tác của bọn họ, nửa người trên hai tay chắp trước n.g.ự.c sau đó đưa ra sau đầu liên tục đưa qua trái và phải, nửa người dưới lại giống như một con rắn không ngừng đong đưa.

Mắt thấy bể bơi đã gần trong gang tấc, chỉ còn cách cô không đến 5 mét, cô nhanh chóng quyết định nằm xuống đất, nửa người trên bất động, nửa người dưới cố gắng làm ra động tác lắc lư quyến rũ.

Sau khi làm vậy được khoảng mười lần, trong lòng cô vô cùng căng thẳng, cô đã chuẩn bị tốt một khi bể bơi đến gần, cô sẽ lập tức rút xẻng ra đập bể bơi này thành từng mảnh, nhưng không gian vốn dĩ đang u ám lại lập tức trở nên sáng ngời.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 166: Chương 166



Cô đã thoát ra rồi!

Tô Dung dừng động tác lại, thong thả nằm trên mặt đất, nhìn trần nhà thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ thả lỏng một lát cô liền nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh đến máy chạy bộ. Cô phải nhanh chóng lên đó, để tránh việc lại bị kéo vào không gian c.h.ế.t tiệt kia.

Chờ đến khi cô trở về lần nữa, huấn luyện viên áo đen dường như không có chuyện gì xảy ra cả, giúp Tô Dung mở máy chạy bộ, để cô bước lên đó.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên, Tô Dung trở lại quầy lễ tân, những người khác cũng đã có mặt ở đó

Trên mặt bọn họ mang theo sự mệt mỏi giống hệt Chu Hâm, không, phải nói là còn mệt mỏi hơn một chút mới đúng. Dù sao đa số bọn họ đều vận động toàn thân, chắc chắn sẽ khó khăn hơn nhiều so với người chỉ vận động thân trên.

Tô Dung thử hỏi chị Đường: "Em vận động th*n d*** nên tập ở máy chạy bộ, mọi người thì sao? Tập Yoga là cái gì?"

"Là các động tác yoga." Chị Đường không hề suy nghĩ đã trả lời: "Ngồi trên tấm thảm yoga, sau đó làm ra những động tác vừa kỳ lạ vừa ngu ngốc."

Rõ ràng điều này không hề giống với những gì Tô Dung đã tận mắt chứng kiến, xem ra mấy người bọn họ đều đã bị TV thôi miên, quên hết những việc đã trải qua lúc nãy.

Cô trầm tư rũ mắt xuống, cũng không nói sự thật với bọn họ. Hiện tại không phải thời điểm thích hợp, nếu nói ra còn phải giải thích vì sao cô không xem TV, Tô Dung thật sự không muốn giải thích những thứ này.

Hiện tại điều quan trọng nhất chính là tìm hiểu xem vì sao huấn luyện viên lại muốn bọn họ làm ra những động tác như vậy, nếu bởi vì có quá nhiều người biết được sự thật, không xem TV mà đi loạn khắp nơi, không chỉ khó thăm dò được sự thật mà còn gây ra rắc rối.

Bây giờ đã là 9 giờ rưỡi, 11 giờ chính là thời hạn cuối cùng, ở tầng một còn có khả năng sẽ gặp được quỷ quái làm chậm trễ thời gian, cho nên mọi người đều không có ý định đi dạo bên ngoài, sôi nổi trở về phòng của mình.

Phòng của Tô Dung và chị Đường rất gần nhau, hơn nữa đều ở cùng một tầng. Hai người sóng vai cùng đi, chị Đường đột nhiên mở miệng hỏi: "Sao chị lại có cảm giác phòng tập thể dục có gì đó không ổn."

Nghe vậy, Tô Dung ngoài ý muốn nhìn cô ấy: "Vì sao lại nói như vậy?"

"Với lượng vận động ít như vậy vốn dĩ không thể làm chị có cảm giác mệt mỏi như thế này." Chị Đường trả lời, trên mặt mang theo nụ cười tự tin: "Chị vẫn rất tin tưởng vào nhận thức của bản thân, hôm nay chắc chắn chị đã chạy bộ trong phòng tập."

Không thể không nói, cô ấy thật sự nói đúng. Tô Dung có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không hề để lộ ra chút nào. Tuy rằng cô gần như đã đoán được toàn bộ sự thật dưới tình huống này nói cho cô ấy biết có khả năng càng tốt hơn. Nhưng tờ giấy manh mối lúc trước có một câu "Ai muốn hại hắn" vẫn khiến Tô Dung sinh ra sự cảnh giác.

Dựa theo suy đoán của cô, tên khốn muốn hại người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm không phải nhân viên thì chính là điều tra viên, như vậy nếu là người sau, như vậy trong đội ngũ của bọn họ chắc chắn có ít nhất một nội gián.

Dưới tình huống như vậy, cô cần phải duy trì sự cảnh giác với tất cả mọi người. Hiện tại Tô Dung vẫn chưa biết ai là người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, nhưng cho dù là ai, Tô Dung cũng không muốn trở thành đá lót đường trên con đường thành công của người đó. Cho nên phương pháp tốt nhất chính là không giúp ai cả, tự mình cố gắng thông quan. Đương nhiên nếu có thể tìm hiểu được thân phận của mỗi người thì là tốt nhất.

Chờ sau khi nhìn thấy chị Đường trở về phòng, Tô Dung vội vàng quay trở lại quầy lễ tân. Nhân viên lễ tân ở tầng một phục vụ 24 giờ, nhìn thấy Tô Dung đi đến liền vô cùng chuyên nghiệp hỏi: "Xin hỏi ngài có yêu cầu gì sao?"

Tô Dung gật gật đầu: "Có thể cung cấp cho tôi một máy ghi âm được không?"

Trên du thuyền xa hoa như vậy tất nhiên các đồ vật đều được trang bị đầy đủ, nhân viên đồ xanh gật đầu: "Đêm nay có thể sẽ không tìm thấy, ngày mai đưa cho ngài có được không?"

Đương nhiên Tô Dung không có ý kiến gì, sau khi tạm biệt, cô liền trở về phòng, nằm ở trên giường, một lần nữa sắp xếp lại manh mối ngày hôm nay.

Thu hoạch ngày hôm nay không thể nói không lớn, nhưng cũng dẫn đến rất nhiều câu đố chưa được giải đáp.

Hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là "Cá" là cái gì, chỉ khi có thịt cá, mới có thể mở khóa cửa hàng tổng hợp, từ đó có thể tìm hiểu đồ vật bên trong cửa hàng tổng hợp có gì khác với bên ngoài.

Chắc chắn nhân viên biết đáp án của vấn đề này, nhưng phải làm thế nào để nhân viên mở miệng vẫn là một vấn đề khó khăn.

Trước mắt trong các quy tắc của du thuyền, điều thứ sáu chính là điều Tô Dung thắc mắc nhất, cô vẫn chưa tìm hiểu được ngoại trừ cửa hàng tổng hợp ở bên ngoài có chỗ nào cần tiêu tiền. Hiện tại khả năng duy nhất chính là hai nơi : tầng phụ (tầng phụ) và tiệc tối. Nếu thật ra mà nói, nếu thật sự chỉ có hai nơi này, vậy quy tắc hoàn toàn không cần phải giấu diếm?

Tô Dung cho rằng bản thân đã bỏ qua điều gì đó, "Nó" sửa lại quy tắc nhất định là có mục đích, không có khả năng chỉ tiện tay sửa.

Chắc chắn cô đã bỏ qua thứ gì đó.

Ngoại trừ cửa hàng tổng hợp, tất cả mọi thứ trên thuyền đều miễn phí, bao gồm vật tư, phương tiện và sự phục vụ.

Tô Dung cẩn thận đọc lại quy tắc này một lần nữa, ban đầu cô cảm thấy là địa điểm có vấn đề, nhưng tại sao lại không phải chứ? Nếu ngay từ đầu phương hướng của cô đã sai thì sao?

Vật tư, phương tiện và sự phục vụ, trước mắt những vật tư và phương tiên bọn họ gặp được thật sự đều miễn phí, ngoài ra sự phục vụ cùng miễn phí.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 167: Chương 167



Đột nhiên cô nhanh trí nghĩ đến câu "Sự phục vụ hiện tại" của nhân viên đồ đen.

Lúc ấy linh cảm cô chợt lóe, nhưng lại có một số việc xảy ra, nên linh cảm đã bị đánh tan. Nhưng hiện tại, Tô Dung đã nhớ lại một lần nữa.

Lúc ấy cô cảm thấy thứ tương ứng với "Hiện tại" này có khả năng không phải "Tương lai", vậy thì là cái gì? Kết hợp với những suy nghĩ vừa rồi, Tô Dung đưa ra kết luận —— là "Che giấu".

"Sự phục vụ hiện tại" kết hợp với ngữ cảnh đó, bản thân nó cũng có ý nghĩa là "Sự phục vụ ngoài mặt". Từ trái nghĩa của "Sự phục vụ ngoài mặt" còn không phải là "Sự phục vụ bị che giấu" sao?

Nói cách khác, trên chiếc du thuyền này, thứ thật sự cần tiêu tiền chính là sự phục vụ bị che giấu của những nhân viên đó! Ví dụ như những giọng điều bất thường và các bí mật mà họ biết!

Nghĩ thông suốt điều này, Tô Dung kích động đến mức không ngủ được. Nếu thật sự có thể có được sự trợ giúp của những nhân viên đó, vậy những bí mật mà quái đàm này đang che giấu sẽ bị cô vạch trần.

Theo những gì Tô Dung thấy, tuy rằng quái đàm này có thời gian là bốn ngày, nhưng sự thật là vào ngày thứ tư, hoặc nên nói là buổi tối ngày thứ tư.

Tiệc tối đó chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, ít nhất nếu có thể, Tô Dung tuyệt đối sẽ không tham gia.

Cho dù tinh thần vô cùng hưng phấn, nhưng cơ thể đã đến cực hạn. Mí mắt Tô Dung vô thức rủ xuống, bình yên tiến vào mộng đẹp.

Quái đàm này không yêu cầu phải dậy sớm, muốn ngủ đến khi nào cũng được. Tuy nhiên không đợi đến lúc Tô Dung tự nhiên tỉnh, cô đã bị tiếng đập cửa gọi dậy.

"Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu? Có ở bên trong không? Không phải đã xảy ra chuyện chứ?"

Nghe thấy tiếng đập cửa, Tô Dung vốn dĩ đang ngủ ngon lập tức trở nên tỉnh táo. Cô nhìn thời gian trước, sau khi xác định bây giờ là ban ngày, Tô Dung sửa sang lại mái tóc rối bù, đi ra mở cửa.

Đứng trước cửa chính là mấy người chị Đường.

Ánh mắt Tô Dung quét qua một vòng, nhạy bén chú ý đến tổng cộng có chín người. Phòng của cô nằm ở tận cùng bên trong hành lang, nói cách khác, muốn đến đây thì sẽ phải đi qua phòng của tất cả mọi người.

Nhớ đến tiếng la lúc nãy của chị Đường, trong mắt Tô Dung hiện ra một tia hiểu rõ: "Sao sớm như vậy đã gọi em rồi? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Chết người." Chị Đường gật đầu: "Tiểu Phùng đã chết."

Tiểu Phùng chính là nam tóc xanh ban đầu lựa chọn đi đến phòng khiêu vũ với người đàn ông tóc đuôi ngựa, ban ngày anh ta không hề có cảm giác tồn tại, không ngờ rằng buổi tối lại chết.

"Mọi người phát hiện anh ta c.h.ế.t như thế nào?" Tô Dung nghi hoặc hỏi.

"Là tôi phát hiện." Tiền Hạo Vũ giơ lên tay trả lời vấn đề này: "Tôi thức dậy tương đối sớm, khi vừa đi ra ngoài đã thấy hành lang tràn đầy vết máu, giống như có người c.h.ế.t ở nơi đó. Tôi hoảng sợ, nhanh chóng gọi những người khác dậy. Một đường gọi mọi người cho đến tận chỗ của cô, chỉ có một mình Tiểu Phùng mất tích."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức đi ra: "Dẫn tôi đến xem hiện trường đi."

Bởi vì mọi người đều biết cô học ngành pháp y, nên cũng mong chờ Tô Dung có thể thông qua vết m.á.u còn sót lại tại hiện trường để tìm ra một chút manh mối.

Đến hiện trường vụ án, vết m.á.u trải rộng từ sàn nhà đến tận trên tường. Có một vũng m.á.u b.ắ.n tung tóe từ chỗ cô đi đến. Sau đó m.á.u tiếp tục chảy về phía trước. Khi đến nơi tập trung nhiều m.á.u nhất, mơ hồ thấy được hình một bóng người ngồi dựa vào tường. Có lẽ đây cũng chính là tư thế khi c.h.ế.t của người đó.

Đừng nói, hiện trường vụ án như vậy Tô Dung đã từng gặp qua. Đối với hiện trường vụ án, cô thật sự có kiến thức rất rộng rãi, đây cũng chính là thức khiến Tô Dung tự tin giả dạng thì pháp y.

"Phòng của người c.h.ế.t ở đâu?" Tô Dung hỏi.

Tề Hàn chỉ vào một căn phòng cách đó khoảng năm sáu phòng: "Ở chỗ đó, phòng 1540."

Việc này rõ ràng là không đúng, bởi vì phòng 1540 nằm ngược lại với hướng của vết máu. Nói cách khác, trước khi c.h.ế.t người này đã đi ra khỏi phòng, đi về phía cuối hành lang, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, lại chạy trở về. Trong quá trình chạy cả người đã đầm đìa m.á.u tươi, cuối cùng mất hết sức lực dựa vào tường rồi ngồi xuống đất.

Nhưng có thứ gì ở cuối hành lang đã đuổi theo anh ta?

Tô Dung lại nhìn vào vũng m.á.u đã sắp biến thành màu đen, nhanh chóng đưa ra phán đoán: "Thời gian người này tử vong có lẽ khoảng 8 tiếng trước, hiện tại là 7 giờ sáng, nói cách khác người c.h.ế.t có lẽ đã tử vong vào khoảng 11 giờ."

11 giờ chính là thời gian cấm đi lại vào ban đêm, c.h.ế.t khi còn ở bên ngoài cũng không có gì kì lạ.

Nhưng bọn họ đều không phải người mới, đối với quy tắc luôn là khắc lên điếu thuốc rồi hít vào phổi*. Sau 11 giờ không được đi ra ngoài chính là một quy tắc rất dễ nhớ, người c.h.ế.t không thể nào không nhớ được.

*
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 168: Chương 168



Quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng, trong lòng Tô Dung đã có suy đoán: Nội gián gọi người c.h.ế.t đi ra ngoài, sau đó kéo dài thời gian không cho người c.h.ế.t trở về. Vấn đề ở đây là hắn cũng phải trở về phòng trước 11 giờ, nếu không hắn cũng sẽ tử vong cùng với người chết.

Nói cách khác, vị trí cuối cùng của bọn họ, chắc chắn rất gần với phòng của nội gián.

Căn cứ vào vết m.á.u để suy đoán, vị trí phòng của nội gián chắc chắn rất gần với phòng của Tô Dung. Tất cả những thành viên ở phòng bên phải phòng của người c.h.ế.t đều được loại khỏi phạm vi nghi ngờ.

Như vậy người đáng nghi ngờ chỉ còn lại: Chị Đường, Tiền Hạo Vũ, nam tóc đuôi ngựa, Tề Hàn và người đàn ông áo lông.

Nhưng Tô Dung không hề nói ra tất cả những thứ này, cô chỉ trần thuật lại thời gian tử vong và một ít manh mối còn lại tại hiện trường.

Lúc cô vẫn còn chưa biết rõ nội gián là ai, không biết mục đích cuối cùng của kẻ đó là gì, trong tình huống như vậy, đối với Tô Dung mà nói, việc bảo vệ an toàn của bản thân vẫn quan trọng nhất.

Mới sáng sớm đã có người chết, bầu không khí trên du thuyền lại càng thêm nặng nề. Khi ăn sáng cả đám người đều tinh thần không yên, bốn cô gái ngồi cùng nhau vùi đầu vào ăn.

Tề Hàn lo sợ bất an nhích sát vào bên cạnh chị Đường: "Bây giờ chỉ mới qua ngày đầu tiên đã có ba người chết, độ khó của quái đàm này có phải có hơi cao rồi không?"

"Vẫn còn ổn, chưa đến một nửa đâu." Chị Đường ngậm điếu t.h.u.ố.c lá thản nhiên trả lời, điếu thuốc cô ấy đang hút không phải là đạo cụ quái đàm ngày hôm qua, mà là thuốc lát trên du thuyền cô ấy cố ý yêu cầu nhân viên.

"Tiếp theo phải làm gì đây?" Tề Hàn trưng ra khuôn mặt khóc tang: "Dường như không còn chuyện gì để làm nữa rồi."

Thật sự là như vậy, những nơi cần thăm dò bọn họ đều đã thăm dò trong ngày đầu tiên, ngày hôm sau tất nhiên không có chuyện gì để làm. Nhưng nếu thật sự không làm gì cả, chờ đến ngày thứ tư kết cục đoàn diệt không phải là ván đã đóng thuyền sao.

"Lúc trước em làm thế nào để thông quan quái đàm vậy?" Chị Đường dường như đột nhiên có hứng thú, mỉm cười hỏi cô ấy.

Tề Hàn cũng rất thành thật: "Quái đàm đó hình như không khó lắm? Có mấy đại lão nhanh chóng tìm được manh mối, sau đó sắp xếp nhiệm vụ cho em, cuối cùng không hiểu gì thì đã được thông quan rồi."

Đơn giản là nói bản thân cô ấy được nằm thắng.

Có không ít điều tra viên đều như vậy, bọn họ không được bồi dưỡng chuyên nghiệp, chỉ bởi vì vận may rất tốt nên trở thành điều tra viên. Nhưng chính vì như vậy nên đồng nghĩa với việc bọn họ rất khó có thể thông quan quái đàm lần thứ hai, dù sao không phải đa số mọi người đều liên tục có vận may tốt đến như vậy

Chị Đường suy nghĩ một chút rồi nói với cô ấy: "Nếu em muốn thông quan thì tối nay tham dự tiệc tối cùng với chị, chỗ đó chắc chắn sẽ có manh mối quan trọng."

"Hôm nay chị đã muốn tham gia tiệc tối rồi sao?" Nghe được lời này, Tô Dung kinh ngạc hỏi: "Nơi đó rất nguy hiểm!"

"Tất nhiên chị biết." Chị Đường thong dong nhả một ngụm khói: "Nhưng luôn phải đi, đi càng sớm ngược lại sẽ càng an toàn."

Lời này nói không sai, càng đến thời gian sau của quái đàm, sức mạnh của "Nó" sẽ càng mạnh mẽ hơn. Đến lúc đó nếu muốn đến tiệc tối, hệ số nguy hiểm sẽ tăng theo cấp số nhân.

"Tuy nhiên tốt nhất là có người đi cùng với chị, hai người so với một người thì xác suất sống sót cũng sẽ cao hơn." Khi nói những lời này cô ấy nhìn Tề Hàn, dường như đang dò hỏi xem cô ấy có đồng ý không.

Tề Hàn cắn chặt răng, cuối cùng dùng sức gật gật đầu: "Em đi cùng chị!"

"Tôi sẽ đi tìm xem phòng y tế ở đâu." Tây Tây đứng lên: "Hôm qua khi đứng trên boong thuyền tôi đã mơ hồ có cảm giác không thoải mái, hôm nay lại thêm một chút nữa, có lẽ có thể đến phòng y tế."

"Tôi đi cùng cô." Tô Dung lập tức nói, nếu Tây Tây thật sự không thoải mái, chắc chắn phải có người đi cùng cô ấy đến phòng y tế. Nếu chị Đường và Tề Hàn đã quyết định đi tiệc tối, vậy vị trí đi cùng Tây Tây tất nhiên sẽ rơi xuống người cô.

Sau khi uống xong một ngụm cháo cuối cùng, Tô Dung nhìn về phía chị Đường: "Chị Đường có thể đi đến chỗ này cùng em một chút không? Em có việc muốn nhờ chị hỗ trợ."

Nghe vậy, chị Đường ngoài ý muốn gật gật đầu, đi theo Tô Dung đến nơi cách xa những người khác. Cô ấy luôn có sự tự tin tuyệt đối với năng lực của mình, tất nhiên cũng không sợ Tô Dung sẽ hại mình.

Tô Dung lấy tờ một trăm tệ quái đàm trong người ra, đây chính là quyết định mà cô đã suy nghĩ rất cẩn thận: "Chị có thể đổi tiền này thành tiền lẻ giúp em không?"

Chị Đường hiếm khi sửng sốt một chút: "Vì sao lại muốn làm như vậy?"

Tô Dung đã sớm chuẩn bị lời nói dối để đối phó với cô ấy: "Lúc trước em tình cờ có được một trăm tệ quái đàm, nhưng tiền này lại không tiện sử dụng trong quái đàm, cho nên khi vừa mới tiến vào quái đàm này em đã có ý định tìm người đổi tiền rồi."

Điều này thật sự không hề sai, lần trước khi Tô Dung tiến vào thế giới quái đàm mới phát hiện ra, sức mua của tiền tệ quái đàm rất cao, có tỉ lệ đến 5:1 so với tiền tệ ở thế giới hiện thực.

Nếu trong thế giới hiện thực tiền đi xe là 20 tệ, thì tiền đi xe trong thế giới quái đàm chỉnh có 4 tệ. Đương nhiên đây là giá cả ban ngày, buổi tối thì lại khác.

Đối với những điều tra viên bình thường không có nhiều tiền mà nói, dùng tiền lẻ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng đối với điều tra viên đã trải qua rất nhiều quái đàm như chị Đường mà nói, dùng tiền lớn sẽ thuận tiện hơn, đây chính là nguyên nhân chính cô muốn trao đổi với cô ấy.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 169: Chương 169



"Em không sợ chị trực tiếp cướp mất một chút tiền này của em sao?" Nghe được những gì cô nói, thật ra chị Đường không hề nghi ngờ, cô ấy rất hứng thú hỏi một vấn đề khác.

Nghe vậy, sắc mặt Tô Dung không hề thay đổi: "Chị cũng đã nói ‘ một chút’."

Từ khi quái đàm bắt đầu, hai người gặp mặt nhau, Tô Dung không thể không nhận ra chị Đường là một người rất rộng rãi. Có không ít đạo cụ, thực lực cũng đủ mạnh. Người như vậy thật sự chướng mắt chút tiền này của Tô Dung. Nếu không phải như vậy, Tô Dung cũng sẽ không to gan đến mức lấy tiền ra. Đạo lý giàu có không nên để lộ ra ngoài, cô vẫn hiểu rõ.

"Nhưng đổi cho em thì chị có được lợi ích gì không?" Chị Đường không buông tha tiếp tục hỏi: "Đừng đem việc chị cần tiền lớn hơn để nói, đối với chị cũng không có gì khác biệt đâu."

Tô Dung suy nghĩ một chút, trả lời cô ấy: "Em có thể nói cho chị biết một manh mối về quái đàm này."

Lời vừa nói ra, chị Đường lập tức đánh giá Tô Dung từ trên xuống dưới: "Chị đã xem thường em rồi sao?"

Tô Dung vẫn chưa quên thiết lập nhân vật của mình, vội vàng nhỏ giọng nói: "Không, là manh mối em phát hiện vào tối hôm qua. Có thể phát hiện manh mối đó cũng là do trùng hợp, không phải bây giờ em định nói với chị rồi sao?"

"Đêm qua?" Chị Đường suy tư trong chốc lát: "Ở phòng tập thể dục sao?"

Đêm qua chỉ có một hoạt động ở phòng tập thể dục mà thôi, tất nhiên cô ấy có thể đoán ra. Tô Dung gật đầu: "Đúng vậy, chị Đường đồng ý với em đi!"

Đây là một phi vụ làm ăn chắc chắn có lời, chị Đường cũng nhìn ra được Tô Dung càng đơn giản muốn nói cho cô ấy biết manh mối này hơn, chứ không phải chỉ vì giao dịch, mày cô ấy giãn ra: "Được rồi, chị đồng ý."

Nói xong trực tiếp lấy mười tờ mười tệ trong túi áo ra: "Như vậy được không?"

Tô Dung vội vàng gật đầu, sau khi nhận lấy lập tức nói cho cô ấy biết manh mối: "TV trong phòng tập thể dục có vấn đề, sau khi xem một lúc sẽ bị thôi miên và khống chế. Hôm qua khi em vận động trên máy chạy bộ, bởi vì sợ chạy bị té, nên vẫn không ngẩng đầu lên. Lúc này mới phát hiện sự khác thường của những người khác."

Thật ra lúc nãy trước khi ăn sáng, cô không hề có ý định nói cho đối phương biết những nội dung này. Dù sao dưới tình huống đã biết có nội gián, thứ như manh mối vẫn nên độc chiếm thì tốt hơn.

Nhưng hành động chủ động tham gia tiệc tối lúc nãy của chị Đường đã đả động đến Tô Dung, cô không tin rằng một nội gián có thể vì đoàn đội mà làm đến trình độ này. Hơn nữa với thực lực của chị Đường, nếu thật sự cô ấy là nội gián, chỉ sợ có khả năng sẽ trực tiếp đại sát tứ phương.

"Thật vậy sao?" Chị Đường kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nhanh chóng nghĩ thông suốt: "Cho nên hôm qua chị mới có cảm giác mệt mỏi hơn cả việc luyện tập, bởi vì chị bị thôi miên, nên đã vô thức rèn luyện đúng không?"

Không hổ là đại lão đã trải qua nhiều quái đàm, tư duy vô cùng nhanh nhẹn. Tô Dung cho cô ấy một đáp án khẳng định, cũng đem việc đã trải qua tối hôm qua kể cho cô ấy, tuy nhiên cô đã che giấu việc cô bị bọn họ rượt đuổi chạy vào không gian kì lạ kia.

Nếu nói chuyện đó ra ngoài, sẽ rất dễ dàng bại lộ chuyện cô không đơn giản như biểu hiện ở bên ngoài.

Chị Đường gật đầu: "Chị đã biết, cảm ơn tin tức của em, hôm nay chị sẽ tự mình đi tra xét một lần."

Tô Dung cũng không lo lắng cô ấy sẽ rời vào không gian kì dị có bể bơi, sở dĩ hôm qua cô đi vào đó, nguyên nhân chủ yếu là do chỉ có một mình cô tiến hành hạng mục vận động kia. Không có nhóm kiểm soát, đương nhiên có thể tự do vận động đi đến những khu vực khác xem xét.

Chỉ cần chị Đường tránh rơi vào tình huống này, không rời khỏi vị trí, thì sẽ không rơi vào tuyệt cảnh như vậy.

Sau khi nói chuyện xong, cô và chị Đường cùng nhau đi trở về. Tây Tây và Tề Hàn vẫn có chút chừng mực, không hỏi xem cô và chị Đường rốt cuộc đã nói chuyện gì.

Lúc đó hai người cũng đã ăn xong bữa sáng, Tây Tây đứng lên, nói với Tô Dung: "Đi thôi? Chúng ta đi boong thuyền."

Tô Dung gật đầu, hôm nay thật sự bọn họ không cần phải đi đến những địa phương cũ để thăm dò, thời gian rất dư dả, cô cũng không vội đến tìm nhân viên để kiểm chứng suy đoán của mình.

Hai người đi vào boong thuyền phơi nắng, ngoài ý muốn phát hiện Tiểu Lưu và Chu Hâm cũng ở đây. Cô thấy hai người họ vô cùng tự tại, không biết lấy được kính râm từ đâu, đang nằm trên ghế dài phơi nắng trên biển.

"…… Các người thật sự là khách du lịch à?" Tô Dung nhịn không được hỏi.

Tiểu Lưu kéo kính râm xuống một góc, tùy tiện nói: "Dù sao những nơi cần thăm dò hôm qua cũng đã thăm dò xong hết rồi, những nơi khác cũng không phải chỗ chúng tôi có thể đi, hôm nay cứ gác chuyện đó sang một bên đi, chờ mấy người anh Trịnh thăm dò trở về sẽ chỉ huy!"

Hắn ta thật sự hiểu rất rõ thực lực của bản thân, tiến vào quái đàm chỉ dựa vào bản thân hắn ta thì chỉ có con đường chết. Tuy nhiên hắn ta không hề đến gần những nơi nguy hiểm, có thể dựa vào người khác mang thông quan thì sẽ cố gắng dựa vào người khác.

Chu Hâm cũng bị hắn ta thuyết phục, tuy rằng cậu ta tự nhận bản thân có thể tự thông quan một quái đàm, trên người vẫn có chút thực lực. Nhưng nếu có thể bớt một chút nguy hiểm thì ai lại không muốn chứ? Dù sao vẫn còn một người "Đồng phạm", nếu như bị mắng thì hắn ta sẽ bị mắng đầu tiên.

Việc này cũng giống như khi còn đi học, nếu chỉ có một mình bản thân không làm bài tập hè thì chắc chắn sẽ không dám. Nhưng nếu cậu bạn thân nói với bạn rằng cậu ta cũng không có ý định làm bài tập hè, vậy tất nhiên bạn sẽ có dũng khí để làm loạn một trận.
 
Back
Top Bottom