Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 140: Chương 140



Tô Dung nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, Thiến Thiến có thể cho chị nhìn một chút không? Hoặc là em nói vấn đề của chân em, chị mới có thể giúp em giải quyết vấn đề!"

Do dự một chút, cuối cùng cô bé gật đầu, kéo gấu váy lên. Tô Dung nhìn xong lập tức trợn to mắt, trong mắt lộ ra sự tức giận.

Hai cái bắp chân nhỏ như cây trúc có nhiều vết bầm tím trải rộng, trên mặt bắp chân còn có dấu tay rõ ràng.

Vốn dĩ cô chỉ cho rằng chân của cô bé có vấn đề. ví dụ như què gì đó. Dù sao nhìn cô bé mặc váy hồng xinh đẹp, chợt nhìn còn tưởng rằng cô bé chắc chắn được cha mẹ yêu thương. Nhưng bây giờ xem ra, đây rõ ràng bạo lực gia đình!

Thậm chí nghiêm trọng hơn một chút, khả năng này chính là xâm hại trẻ em!

"Chị có thể xem cánh tay của em không?" Tô Dung nhanh chóng quyết định, nếu như là loại phạm tội này, không thể nào chỉ giới hạn hai chân.

Quả nhiên, đối với tay, cô bé cũng không cẩn thận như chân, nghe xong thì ngoan ngoãn kéo tay áo lên. Trên cánh tay nhỏ bé tất cả đều là dấu vết bị ngược đãi.

"Đây là... Ai làm? Ba mẹ sao? Hay là người khác?" Tô Dung chỉ vào vết thương trên cánh tay, cẩn thận hỏi.

"Là ba nha." Cô bé vui vẻ nói: "Ba rất thích rất thích em!"

Cô bé vừa nói xong lời này, Tô Dung cảm giác được tốc độ xe lại tăng lên rồi.

Kết hợp với đầu mối lúc trước, cô đột nhiên ý thức được --- tài xế này có quan hệ gì với cô bé này?

Không muốn có người phát hiện vấn đề của cô bé, không muốn cô bé tức giận, không muốn cô bé khen ngợi ba mình. Nếu là các loại khả năng này, chắc tài xế là người rất quan tâm đến cô bé đi?

Trong nháy mắt Tô Dung bị trí nhớ của kiếp trước k*ch th*ch, Tô Dung nhớ lúc trước mình có gặp qua một vụ án. Tài xế xe buýt trăm phương ngàn kế dẫn kẻ thù lên xe, sau đó dẫn theo kẻ thù cùng với những hành khách thấy c.h.ế.t mà không cứu lấy mạng đổi mạng.

Tình cảnh này, vô cùng tương tự!

Trong chiếc xe này có kẻ thù của tài xế, cũng chính là ba của bé gái sao?

Tô Dung lại dịu dàng hỏi: "Ba em có ở trên xe này không?"

Nhưng mà cô bé lại lắc đầu: "Ba không có ở trên xe."

Câu này hiển nhiên nằm ngoài suy đoán của Tô Dung, ba không có ở trên xe, tài xế lại muốn kéo bọn họ chôn cùng với cô bé?

Cô muốn hỏi thử cô bé và tài xế có quan hệ gì, nhưng liên quan đến chuyện của quỷ quái, có thể không nhắc đến thì tốt nhất. Lỡ như tài xế mở miệng nói chuyện với cô, cô trả lời hay không trả lời.

Độ tiến triển lại bị kẹt lại, Tô Dung nhíu mày, suy nghĩ thử lại mình có phải bỏ quên chỗ nào đó sao.

Là nhân viên an toàn sao/ Đột nhiên cô nghĩ đến vấn đề này, nhân viên an toàn giống như bị bỏ quên. Chẳng phải hắn ta là người giải quyết khó khăn của hành khách sao? Nhưng cô lại nhìn không thấy.

Tài xế là quỷ quái, Tô Dung không chọc nổi, nhưng nhân viên an toàn thì cô dám hỏi: "Vậy anh trai mặc đồng phục màu đen kia là gì của em thế?"

Cô bé nhìn theo phương hướng mà cô chỉ, sau đó hết sức phấn khởi nói: "Người đó là cậu của em!"

Quả nhiên có quan hệ!

Tô Dung lập tức hỏi:"Cậu cũng làm qua chuyện đó với em sao? Chính là... Cậu cũng "thích" em như ba thích em sao?"

Cô mới vừa hỏi câu này xong, Tô Dung lập tức cảm nhận được nhân viên an toàn đang trợn mắt nhìn mình. Nhất thời trong lòng Tô Dung đã có câu trả lời.

Quả nhiên, cô bé lắc đầu: "Cậu không có thích em như vậy."

Nghe vậy, Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu. Xem ra, cậu của cô bé cũng biết chuyện này, hơn nữa đồng thời cảm thấy hổ thẹn vì chuyện này. Chỉ là hắn ta biết lúc nào, tại sao không hành động.

Còn trong câu chuyện này, nhân vật "mẹ" đi chỗ nào? Ngay cả cậu cũng xuất hiện, vậy mẹ thì sao?

Tô Dung không ngẩng đầu, trái tim đã bay đến chỗ tài xế. Từ đầu đến cuối cô không dám nhìn qua chỗ tài xế, theo bản năng cho rằng tài xế xe buýt chính là đàn ông.

Nhưng nếu như là phái nữ thì sao? Chính xác mà nói, nếu như tài xế là mẹ của cô bé thì sao?

Cô nhìn cánh tay đầy vết thương của cô bé, giật mình một cái, đột nhiên ý thức được có thể mình đã mắc một sai lầm.

Mặc kệ là ai ngược đãi cô bé, người trên xe có quan hệ gì cũng không quan trọng, giải quyết vấn đề của cô bé mới quan trọng nhất. Chỉ có khi cô bé an toàn, cái quái đàm này mới có thể kết thúc. Vậy sao có thể để cho cô bé được an toàn đây? Tất nhiên là báo cảnh sát.

Cô lập tức thử thăm dò: "Thiến Thiến biết cảnh sát là nghề nghiệp gì không?"

Cô vừa nói ra lời này, tốc độ xe lại tăng lên!

Tô Dung căng thẳng trong lòng, quả nhiên không thể báo cảnh sát sao? Nhưng tại sao chứ?

Một giây tiếp theo cô đã biết được đáp án.

Cô bé lần đầu tiên lộ ra vẻ chán ghét: "Bọn họ là người xấu! Bọn họ muốn bắt ba đi! Thiến Thiến ghét cảnh sát nhất!"

Xem ra người nhà đã lựa chọn báo cảnh sát, nhưng bởi vì cô bé không muốn, cho nên mới đành phải dừng lại. Dù sao nếu như cô bé không muốn làm chứng chỉ vào ba mình, cắn c.h.ế.t nói ba mình không làm. Thậm chí tòa án cũng không thể làm được gì tên súc vật kia.

Chỉ là không biết cô bé là ngây thơ bị ba mình lừa hay là bị chứng bệnh Stockholm.

Hội chứng Stockholm chính là người bị hại không chỉ không chán ghét người hại mình, trái lại còn sinh ra tình cảm với đối phương, ví dụ như tình yêu, ví dụ như con tin yêu người bắt cóc mình.

Trên thức tế có rất nhiều ví dụ về chuyện này, tất nhiên con tin yêu kẻ bắt bóc là một loại tương đối cực đoan, càng thường gặp hơn chính là vợ bị bạo lực gia đình càng lệ thuộc vào chồng mình hơn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 141: Chương 141



Lại nói một đứa bé nhỏ như vậy có thể bị Stockholm sao?

Mặc kệ nói như thế nào, cô đã biết vấn đề mấu chốt của lần này. Khơi thông tư tưởng cho cô bé, hoặc là để cho cô bé biết hành vi của ba mình là sai, hoặc là để cho cô bé đồng ý báo cảnh sát.

Cô suy nghĩ một chút, cất giọng nói: "Xe này lái thật nhanh nha, tôi cũng không có thời gian nói chuyện nhiều với Thiến Thiến nữa."

Đúng như dự đoán, sau khi cô nói xong, tốc độ xe đột nhiên chậm lại.

Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi cô bé: "Không phải em nói những thứ ở trên đùi trên tay của em là biểu hiện ba thích em sao? Vậy tại sao mới vừa rồi chị muốn xem, em lại muốn từ chối chứ?"

Lời này có chút hơi "người lớn" nhưng cô bé thông minh vẫn có thể hiểu được, giải thích: "Ba nói loại chuyện này chỉ có người thân mới có thể làm với nhau, người ngoài làm chính là người xấu."

Tô Dung tức giận trong lòng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải. Người ba này cũng không biết là cẩn thận hay là muốn chiếm làm của riêng, dù sao cô nghe thật sự muốn ói.

Tô Dung nhanh chóng sắp xếp lại lời muốn nói, sau đó cười híp mắt mở miệng: "Thiến Thiến, em cảm thấy những chuyện mà ba em làm với em có thoải mái hay không?"

Thấy cô bé hiện ra vẻ do dự, cô lập tức nói: "Đứa bé ngoan không thể nói dối nha."

"... Không, không thoải mái lắm." Lúc này cô bé mới do dự trả lại, nói xong còn gấp gáp bổ sung: "Nhưng Thiến Thiến có thể chịu đựng được! Đây là biểu hiện ba thích em!"

"Biểu hiện thích một người không chỉ có một loại này nha." Tô Dung hướng dẫn từng bước: "Ôm em một cái, hôn gương mặt của em một cái, tất cả đều là biểu hiện thích em. Em sẽ cảm thấy khó chịu với những cái này sao?"

Những cái này mẹ và cậu đều đã làm với cô bé, cô bé lắc đầu: "Không cảm thấy khó chịu."

"Vậy rõ ràng có phương pháp biểu đạt yêu thích thoải mái, tại sao lại phải dùng phương pháp không thỏa mái chứ?"

"Bởi vì... Bởi vì ba thích nha..." Cô bé rõ ràng cũng đang bối rối.

"Nhưng Thiến Thiến không thích mà." Tô Dung đã tìm được bí quyết, giọng điệu càng dịu dàng hơn: "Thích là lẫn nhau, em không hy vọng ba không vui, ba khẳng định cũng không hy vọng em không vui có đúng không?"

"Đúng!" Nghe được cô nói gia đình bọn họ là thích lẫn nhau, cô bé lập tức vui vẻ đáp lại.

"Nếu ba cũng không hy vọng em khó chịu, vậy em nên làm thế nào?"

Cô bé không xác định hỏi: "Trực tiếp nơi với ba?"

Tô Dung lắc đầu một cái: "Trực tiếp nói với ba, lỡ như em đau lòng thì sao?"

"Vậy phải làm thế nào đây!" Cô bé cũng lo lắng: "Không muốn ba đau lòng!"

Không có thời gian tiếp tục kéo dài, Tô Dung lập tức trả lời: "Nói cho cảnh sát."

"Nhưng cảnh sát là người xấu." Cô bé lộ ra vẻ kháng cự.

Tô Dung ung dung thuyết phục cô bé: "Chính vì cảnh sát là người xấu, mới không sợ làm tổn thương người khác nha. Bọn họ nói chuyện này với ba của em, ba của em khẳng định sẽ chỉ tức giận với bọn họ. Ba của em đã tức giận một lần rồi, em nói, sau này sẽ không còn tức giận đau lòng nữa đúng không?"

Lời nói cong vẹo này lập tức làm cho cô bé mơ màng, cô bé do dự gật đầu: "Hình như là đúng."

Trên xe, những hành khách dân địa phương nghe được đối thoại của bọn họ không ngừng kêu giỏi lắm. Thân phận của đại lão phía sau không phải là chuyện dụ bắt tội phạm chứ? Lừa gạt con nít thật sự quá thành thạo.

Không biết suy nghĩ trong lòng của những người khác, Tô Dung tiếp tục cười híp mắt vỗ tay nói: "Vậy không phải là được rồi sao? Để cho người nhà của em báo cảnh sát là được. Sau khi thấy cảnh sát ba của em nhất định sẽ tức giận, nhưng em không thể mềm lòng được. Em phải tin tưởng, ba em chỉ tức giận với những cảnh sát kia thôi. Chờ cảnh sát nói chuyện xong với ba em, em lại đi an ủi ba em là được. Đến lúc đó ba em sẽ càng thích em hơn."

Câu nói sau cùng không nghi ngờ rất hợp tâm ý của cô bé, đôi mắt của cô bé sáng rực lên, dùng sức gật đầu một cái, vui vẻ nói: "Em biết rồi!"

Cô bé nói xong thì chạy chậm đến bên cạnh nhân viên an toàn, kéo lấy tay của hắn ta: "Cậu ơi, sau khi chúng ta xuống xe thì báo cảnh sát đi!"

Nhân viên an toàn khó nén được sự ngạc nhiên mừng rỡ, gật đầu liên tục, kéo bé gái đi tới phía trước đầu xe, kích động nói với tài xế: "Chị ơi, Thiến Thiến nguyện ý đi tìm cảnh sát!"

Không có người nào dám nhìn phản ứng của tài xế, chờ nhân viên an toàn trở lại vị trí cũ, Tô Dung mới dám nhìn hắn ta một cái. Chỉ thấy đối phương giơ ngón cái với cô. Trong lòng của cô lập tức thả lòng, biết cuối cùng mình cũng qua được thử thách này rồi.

Hoàn toàn yên tâm, suy nghĩ trong đầu Tô Dung cũng nới lỏng ra, không nhịn được xâu chuỗi mọi chuyện trong quái đàm quy tắc này.

Rất hiển nhiên cửa ải cuối cùng này mới là quan trọng nhất, vậy những cửa ải trước có tác dụng gì.

Chắc là suy đoán lúc trước của cô không sai, những dấu vết biểu hiện trên người bọn họ chính là cách c.h.ế.t trong tương lai của bọn họ.

Nhưng mặc kệ như thế nào, tài xế nhận định chờ sau khi cô bé lên xe, mới mở ra đại pháo lấy mạng đổi mạng, dù sao mục đích của quỷ quái tài xế ở đây chính là để cho cô bé nguyện ý báo cảnh sát.

Mặc dù quỷ quái vô cùng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô, nhưng chỉ cần ở bên trong quái đàm quy tắc, không chỉ có điều tra viên, quỷ quái cũng sẽ bị quy tắc trói buộc. Cô hoàn thành tâm nguyện của tài xế, quỷ quái không thể tổn thương cô được.

Trở lại vấn đề trước, nếu như giữ lại những người ở trước mặt này thì sẽ như thế nào.

Người của ải đầu tiên và ải thứ hai đại khái có lẽ sẽ có thể dọa phụ nữ, không để cho bọn họ dám đi qua, dám nói chuyện, muốn giải quyết vấn đề tất nhiên sẽ khó càng thêm khó.

Vậy ải thứ ba thì sao?

Dựa theo suy đoán lúc trước và biểu hiện của quái đàm, ải thứ ba là nhất định phải chết. Trên xe nhiều người như vậy, đến người đứng cũng phải chết, hoàn toàn không thấy cô bé.

Tổng kết lại sự khác biệt của ba ải kia, cuối cùng cô cũng nghĩ ra, Ải thứ ba là quỷ quái lập bẫy, mà không phải là ý nguyện của tài xế. Tai nạn dẫm đạp khó như vậy lại xảy ra trên xe buýt này, đại khái chính là tài xế không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.

Là quỷ quái trong bóng tối quấy phá, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ trước khi cô bé này lên xe.

Bây giờ chỉ còn là vấn đề của cửa ải cuối cùng, Tô Dung nhìn về phía nhân viên an toàn --- tại sao lại cố gắng không nên tìm nhân viên an toàn giúp đỡ?

Nhìn ra được từ đầu đến cuối nhân viên an toàn đều tương đối lí trí, cũng không hy vọng tài xế làm ra hành động xúc động. Lên cái xe này cũng là muốn ngăn cản chị mình.

Như vậy nếu như tìm hắn ta giúp đỡ, sẽ xảy ra chuyện gì?

Chú ý đến ánh mắt của cô, hình như nhân viên an toàn giống như biết cô đang suy nghĩ gì, cúi đầu người nói với cô bé: "Cũng may mẹ con nguyện ý nghe cậu, dẫn Thiến Thiến đi tìm cảnh sát. Nếu không có thể gặp phải phiền phức rồi."

Thiến Thiến không biết cậu đang nói bóng gió, chỉ là vui vẻ nói: "Chờ chú cảnh sát nói chuyện xong với ba, ba sẽ dùng cách thoải mái hơn thích con đi!"

"Tất nhiên rồi." Nhắc đến người ba đó, trong mắt nhân viên an toàn tràn đầy tức giận, nhưng vẫn cố gắng trả lời người bạn nhỏ.

mà bên kia, mặc dù hắn ta nói bóng nói gió, nhưng Tô Dung cũng biết được ý của hắn ta.

Nếu như nhân viên an toàn giúp đỡ hành khách, đại khái đều sẽ bị cho rằng không phải cùng một phe với quỷ quái. Có thể chuyện báo cảnh sát cũng là nhân viên an toàn nhắc đến, nếu như tài xế không tin tưởng hắn ta nữa, tất nhiên cũng sẽ không đồng ý báo cảnh sát.

Đến lúc đó còn có thể khuyên như thế nào? Ngay cả Tô Dung nghĩ xong cũng khó mà tưởng tượng nổi.

Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng may lúc trước không tìm nhân viên an toàn đến giúp đỡ, nếu không chỉ sợ không có cách nào xoay chuyển tình huống được.

Sau năm phút, đến trạm cuối cùng.

Một tiếng két vang lên, cửa xe mở ra. Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tô Dung dẫn đầu đứng lên, sải bước đi ra khỏi xe buýt.

Lúc này những người khác cũng lục tục đi theo sau lưng cô, nhanh chóng đi ra khỏi quái đàm quy tắc này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 142: Chương 142



Lúc xuống xe, quả nhiên bên ngoài đã trở lại thành thế giới bình thường. Bây giờ cô đang ở trong một con phố buôn bán, phần lớn cửa tiệm trên đường đều trang trí theo phong cách tối tăm quái đản, cực kỳ thích hợp với sương mù xuất hiện ở chỗ này.

Cũng ở chỗ này, Tô Dung mới thật sự cảm thấy, cái thế giới này cùng với thế giới của cô thật sự không giống nhau.

Thẩm mỹ thịnh hành của thế giới này là như vậy sao? Hay là nói bị ép phải như vậy?

Không có suy nghĩ nhiều, Tô Dung rất nhanh tìm được mục tiêu của mình --- trụ sở chính là ''Tập đoàn Tích Tắc''.

Được xem là công ty kinh doanh lớn nhất trong thế giới quái đàm, trụ sở chính của ''Tập đoàn Tích Tắc'' chính là cao ốc ở vị trí vô cùng quan trọng của trung tâm thành phố. Toàn thể tòa nhà cao lớn chọc trời được phủ một lớp xám bạc, cửa sổ được thiết kế thành vảy cá, thật giống như một mỹ nhân ngư có cái đuôi màu bạc đứng lặng lẽ ở trung tâm thành phố. Vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị, tạo thành một trong những kiến trúc đặc trưng nhất của thế giới quái đàm.

Đang lúc cô nhấc chân muốn đi đến tòa cao ốc này, một cô gái vỗ vai của cô.

Tô Dung khống chế xúc động theo bản năng muốn làm một động tác khiêng người qua vai, cô quay đầu lại, đã nhìn thấy người vỗ vai mình, là cô gái trên xe buýt kia. Cũng chính là cô gái có tham gia duy trì trật tự của ải thứ ba, và chủ động trao đổi với cô bé của ải thứ tư.

Bởi vì có hảo cảm với cô gái này, vẻ mặt Tô Dung cũng trở nên ôn hòa hơn: "Đích đến của cô cũng là trạm này sao!"

Cô gái kia kích động gật đầu: "Đại lão, cô còn nhớ tôi sao!"

"Tất nhiên, mới vừa rồi cô biểu hiện rất tốt." Tô Dung cười nói: "Hơn nữa tôi cũng không phải đại lão gì đó."

Sau khi được cô khen ngợi, cô gái trực tiếp coi thường câu thứ hai, nhiệt tình giới thiệu mình: "Tôi tên là Lâm Tịch Chiếu, làm việc ở 'Tập đoàn Tích Tắc'. Chính là tòa cao ốc bên kia. Công ty thường tổ chức huấn luyện cho chúng tôi, cho nên quen thuộc quái đàm quy tắc hơn một chút so với người khác."

Nghe xong lời này, trước tiên Tô Dung không chú ý đến tin tức đối phương là nhân viên của 'Tập đoàn Tích Tắc', mà là chú ý đến một chi tiết, cô ấy giới thiệu 'Tập đoàn Tích Tắc' cho mình.

Mọi người điều biết, 'Tập đoàn Tích Tắc' là một trong ba tổ chức lớn nổi tiếng của thế giới quái đàm. Chuyện của công ty này, từ một loại ý nghĩa nào đó, mọi người ai cũng biết đến, có thể nói là rất bình thường.

Cũng giống như cô sẽ không nói với người khác cô khát rồi muốn uống nước, mà dân địa phương ở chỗ này cũng sẽ không giới thiệu 'Tập đoàn Tích Tắc' ai cũng biết đối với "người địa phương" là cô đây.

Có thể để cho cô gái này theo bản năng giới thiệu một chuyện này chỉ có một loại khả năng --- cô ấy cho rằng cô không phải là dân địa phương của thế giới quái đàm này, mới có thể lấy thân phận chủ nhân giới thiệu kiến trúc đặc biệt của thế giới này.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của cô trở nên thâm sâu hơn: "Tôi cho rằng cô sẽ trách tôi?"

"Cái gì?" Cô gái kia sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên biết ý của cô, nhấp môi nói: "Không có... Mặc dù lần này quái đàm khó như vậy là có nguyên nhân từ cô, nhưng đúng là cô cũng cứu chúng tôi. Công ty của chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với người bên ngoài, cho nên tôi không có cảm giác thù địch người bên ngoài gì đó."

Nghe vậy, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Không phải bởi vì Lâm Tịch Chiếu không trách cô, mà là bởi vì lời của đối phương là nói thật. Cô rất có hảo cảm với cô gái này, nhưng nếu như đối phương nói dối trong loại chuyện này, cô sẽ không thể không nghi ngờ dụng ý của đối phương.

"Vậy thì tốt, tôi muốn đi đến trụ sở chính hỏi một ít chuyện, hai chúng ta cùng đi đi." Tô Dung đưa ra lời mời.

Tất nhiên Lâm Tịch Chiếu sẽ không từ chối, vui vẻ băng qua đường với Tô Dung, trên đường đi còn nói với cô: "Tôi là nhân viên lễ tân, coi như là nhân viên tầng chót của trong công ty. Chẳng qua cô cũng đừng thấy dễ dàng, tôi cũng là tranh giành sức đầu mẻ trán mới có thể vào được!"

Đây là chuyện tất nhiên, dù sao cũng là một công ty lớn, cho dù là lễ tân, cũng có một bó người muốn chui vào. Lâm Tịch Chiếu có thể trở thành lễ tân, khẳng định không thể dựa hết vào sắc đẹp được, trình độ học vấn cũng cao mới có thể được tuyển vào.

Nói đến trình độ học vấn, trái lại Tô Dung nghĩ đến một vấn đề: "Cái thế giới này có trường học nào rất nổi tiếng không?

Giống như đại học Q, đại học P vậy.

Lâm Tịch Chiếu gật đầu một cách đương nhiên: "Tất nhiên là có rồi! Trái lại tiểu học trung học cơ sở thì không có gì nổi tiếng cả, nhưng có trường trung học phổ thông. 'trường trung học phổ thông thứ 13' vô cùng nổi tiếng. Học sinh thuận lợi tốt nghiệp ở chỗ đó, cơ bản đều được tạm đại thu nhận."

Cái gọi là tam đại chính là ba tổ chức lớn kia, đừng thấy trong đó 'Chìa khóa cứu đời' là ở phe quỷ quái, nhưng phúc lợi đối với giáo đồ rất là tốt. Hơn nữa còn là một thế lực khổng lồ, cho nên ở trong thế giới quái đàm cũng là một chỗ tốt để người ta chạy theo như vịt.

Dĩ nhiên 'trường trung học phổ thông thứ 13' Tô Dung nghe nhiều nên quen, trên thực tế chắc chắn các điều tra viên đều sẽ nghe nhiều mà quen với cái tên này, bởi vì nó là một trong bốn Quái đàm quy tắc cố định lớn.

Tô Dung lập tức hỏi một ít tin tức liên quan đến trường học này, quái đàm mà dân địa phương và bọn họ trải qua khác nhau, mặc dù cũng sẽ không bị quy tắc nhận ra. Nhưng chuyện này không có nghĩa là tin tức của dân địa phương là vô dụng, mặc dù câu chuyện bên trong không giống nhau, nhưng một ít bối cảnh lớn đều sẽ có chỗ giống nhau.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 143: Chương 143



Nhưng Lâm Tịch Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật ra tôi cũng không biết cái trường học theo chế độ khép kín này, chỉ có người đi học bên trong mới biết được. Mà sau khi những người đó đi ra khỏi trường học, đều là những người mà tôi không tiếp xúc được."

Đúng vậy, là Quái đàm quy tắc cố định, phải có mấy phần cổ quái mới đúng. Chỉ sợ coi như Lâm Tịch Chiếu có gặp rồi hỏi, những người này cũng sẽ đóng chặt miệng không nói gì.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đi đến cửa công ty. Lâm Tịch Chiếu là bởi vì công việc bên ngoài mới rời công ty, bây giờ phải đi tìm cấp trên báo cáo.

Sau khi Tô Dung nhìn cô ấy rời đi, lại bắt đầu do dự. Cô thật sự muốn trực tiếp đến trụ sở chính sao? Trước đó vì tiền quái đàm cám dỗ mà mờ đầu óc, hơn nữa trong thực tế thân phận thật của cô cũng được xem như an toàn, 'Tập đoàn Tích Tắc' là một công ty lớn, sẽ không bởi vì thân phận điều tra viên của cô mà giam cô, cho nên cô mới muốn đi đến chỗ này thử một chút.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, cô cảm thấy mình có chút xúc động.

Lúc ấy cô vượt qua được quái đàm taxi, thì có thông báo toàn cầu. Nói cách khác, người gửi ghim cài áo cho cô, đã rõ ràng người nắm giữ ghim cài áo này chính là "Cà phê".

Mặc dù không rõ ràng những ghim cài áo này có gì đặc biệt, thông qua ghim cài áo có thể xác nhận được thân phận hay không. Nhưng Tô Dung cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, cái thế giới này cũng có người tương tự như tà giáo, ví dụ như 'Chìa khóa cứu đời'. Lại nói lần trước cô tiêu diệt nguồn ô nhiễm của vườn bách thảo Màu đỏ, bây giờ chắc đã bị bọn họ kéo vào danh sách đen đi.

Nói tóm lại cô không thể tùy tiện bộc lộ thân phận của mình ra được.

Trước đó, dưới tình huống không nhìn thấy ghim cài áo, chủ tiệm trong vườn bách thảo Màu đỏ cũng biết được cô có ghim cài áo, có thể thấy được bọn họ có trang bị cảm ứng. Bây giờ ở bên ngoài có thể không bị phát hiện, nhưng nếu như đi vào công ty, thì không nhất định được.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung làm bộ là người qua đường vòng quanh một vòng công ty rồi mới rời đi. Dù sao 'Tập đoàn Tích Tắc' cũng là một công ty lớn nổi tiếng thế giới này, có rất nhiều người tò mò đi dạo như cô cũng không có gì đột ngột cả.

Chẳng qua cứ như vậy, chẳng phải cô tự nhiên không công trải qua một quái đàm nguy hiểm sao? Tới cũng đã đến rồi, nhưng lại không làm gì cả, đây không phải là quá thua thiệt rồi sao!

Cách buổi chiều 5 giờ còn 2 tiếng nữa, cô ngồi xe buýt một tiếng là có thể trở về, nói cách khác có thể dạo nửa giờ ở bên ngoài.

Sau khi tính toán xong thời gian, Tô Dung trực tiếp đi dạo trong phố buôn bán. Trên tay cô hoàn toàn không có tiền. Tất nhiên mục tiêu không phải là vì mua đồ rồi.

Rất nhanh, Tô Dung tìm được mục tiêu của mình, đi thẳng vào.

Đó là một cửa hàng chuyên bán điện thoại di động, đừng hỏi, hỏi chính là tiệm điện thoại của 'Tập đoàn Tích Tắc'. Cũng đã mở tiệm ở gần công ty trụ sở chính, tất nhiên không phải là của công ty khác.

Cả người cô đều là quần áo màu đen, không khác gì với dân địa phương, bởi vì không phải ngày nghỉ, trong tiệm chỉ có hai ba khách hàng.

Một nhân viên trong tiệm thấy cô, lập tức tiến lên. Tô Dung vẫy tay nói: "Tự tôi xem là được rồi."

Trái lại nhân viên kia cũng không dây dưa nhiều, tiếp tục đứng ở quầy chơi điện thoại di động. Mà bên này, Tô Dung thuận tay cầm một cái điện thoại đã được mở trên quầy trưng bày, làm bộ đang kiểm tra chức năng của máy, mở phần mềm tìm kiếm ra.

Đúng vậy, cô là đến để mượn dùng điện thoại lên mạng.

Ở chỗ này di động của thế giới hiện thực không thể nào dùng được, Mai Lạc cũng không phát điện thoại di động cho bọn họ. Một là bởi vì điện thoại rất đắt tiền, không mua nổi. Hai là bởi vì có rất nhiều quỷ quái đều là sinh ra từ internet, một đám điều tra viên dùng điện thoại, vô cùng có khả năng để cho quỷ quái thông qua internet phát hiện cứ điểm của bọn họ.

Nhưng ở chỗ này thì sẽ không sợ, dù gì cũng là tiệm bán điện thoại của thế lực lớn, nếu có thể bị quỷ quái đi vào, không phải là đập bản hiệu của 'Tập đoàn Tích Tắc' sao?

Dù sao thân phận điều tra viên của mình cũng đã bị Lâm Tịch Chiếu biến, chỉ cần không bại lộ thân phận "Cà phê" thì không thành vấn đề.

Cô nhập đề tài mà mình cảm thấy hứng thú nhất: Đạo cụ quái đàm.

Khác với thế giới thật giấu kín như bưng, nơi này có chuyên mục giới thiệu đạo cụ quái đàm.

"...Đạo cụ quái đàm là vật phẩm chứa quỷ quái thậm chí lực lượng của "nó", có năng lực đặc biệt, có một ít có trình độ đối kháng với quỷ quái nhất định."

Phía dưới giới thiệu mẫu đạo cụ quái đàm có tính cột mốc, một trong số đó chính là thẻ trở về thực tế mà luật sư cầm trong tay ở quái đàm vườn bách thảo. Vật này ngay cả ba tổ chức lớn cũng không thể sản xuất, chỉ có bên trong Quái đàm quy tắc cố định mới có thể đạt được. Là một loại đạo cụ đặc biệt.

Bốn Quái đàm quy tắc cố định là quái đàm ngưng tụ lực lượng nòng cốt nhất của "nó", bên trong có số lượng đạo cụ quái đàm nhiều, vào đó một chuyến, nếu còn có thể sống đi ra ngoài, đó nhất định chính là một đêm chợt giàu, thực lực cũng sẽ nhanh chóng được tăng cường.

Nhưng có bao nhiêu lợi ích thì có bấy nhiêu nguy hiểm, muốn sống sót đi ra từ nơi đó thật sự là một việc tuyệt đối không dễ dàng.

Tiếp đó Tô Dung lại tìm kiếm cách làm thế nào mua đạo cụ quái đàm, nhưng lần này để cho cô thất vọng rồi. Chợ bình thường của thế giới quái đàm đúng là có bán đạo cụ quái đàm, nhưng tác dụng không được quá lớn, ví dụ như thẻ đạo cụ có thể tăng thêm tốc độ, lực lượng gì đó, hơn nữa muốn mua còn cần bổ xung thêm thẻ căn cước.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 144: Chương 144



Tiếp đó cô lại tìm tòi các nơi của Quái đàm quy tắc cố định, đại khái biết được một chút bối cảnh bên trong, lúc này mới hài lòng rời đi.

Không thể không nói, nhân viên trong tiệm điện thoại này có thái độ rất tốt, cũng không đuổi cô đi.

Dọc theo đường trở về, hiếm khi không xảy ra chuyện bất ngờ gì, cô thuận lợi trở về tiểu khu, tiến vào trong cứ điểm. Trong cứ điểm đã có không ít người trở về, dù sao bọn họ chỉ có thể đi dạo ở nơi gần đây, hoàn toàn không thể xem được cái gì.

Tạ Kha Kha cũng đã trở về, mặc dù trong tay của cậu có đạo cụ quái đám khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm, nhưng bởi vì người chân chính tiêu diệt nguồn ô nhiễm không phải là cậu, cậu lại không có đóng góp gì trong đó, cho nên thật ra cũng chỉ là một khen thưởng nhỏ mà thôi.

Đây cũng là chuyện sau đó Tô Dung mới biết, cậu cũng lấy được đạo cụ khen thưởng tăng cường, tăng cường hình thái của cỏ bốn lá kia, có thể hoán đổi giữa thực vật và hình xăm.

Nói như thế nào đây... Đúng thật là có chút tác dụng, thấy thế nào cũng không thua thiệt. Tạ Kha Kha tự cảm thấy như thế, vui vẻ nhận phần thưởng này.

Nhưng mặc dù Tạ Kha Kha có đạo cụ, nhưng cậu vẫn không có đi dạo quá xa, Tô Dung hỏi cậu nguyên nhân, cậu có lý chẳng sợ nói: "Tại sao phải đi? Anh Mai không phải đã nói chỉ để cho chúng ta đi dạo gần đây thôi sao?"

"Anh ấy nói là người không thể che giấu hơi thở bên ngoài, nhưng cậu có thể." Mặc dù Tô Dung đoán được cậu ta muốn nói gì, nhưng vẫn trêu chọc một chút.

Đúng như dự đoán, Tạ Kha Kha gãi đầu nói: "Hả? Là như vậy sao? Nhưng tôi rất ngốc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?"

Nghe được câu trả lời như dự đoán, Tô Dung vỗ vai cậu ta một cái, chân thành nói: "Làm tốt lắm, sau này cũng phải kiên trì với suy nghĩ này."

Sau khi trở về trường học, mọi người cũng không lập tức trở về ký túc xá, mà là ở trong phòng thí nghiệm thảo luận. Mặc dù chỉ có phạm vi một tiểu khu, không có gì đáng xem, nhưng tóm lại vẫn có người gặp chuyện xui xẻo.

Ví dụ như người xui xẻo số 1, nhìn thấy dân địa phương trong tiểu khu cãi nhau. Lý do gây gổ chính là --- "Quỷ anh nuôi có phải đã ăn quỷ của tôi nuôi rồi không!"

Mới lúc đầu người xui xẻo số 1 còn tưởng rằng bọn họ nói chuyện có khẩu âm địa phương, nói "con rùa" thành "quỷ". Anh ta đứng ở chỗ đó cứ suy nghĩ con rùa có thể ăn đồng loại của mình sao? Sau đó bỏ lỡ thời cơ cách xa hiện trường, bị hai dân địa phương gọi đến chủ trì công đạo.

Dân địa phương A: "Quỷ nhà tôi nuôi cực kỳ yếu ớt, bình thường đều ăn linh hồn của mấy loại động vật gà thỏ gì đó, hoặc là đi trong tiểu khu tìm hút linh hồn của mèo chết, linh hồn của bọn nó tương đối có nhiều năng lượng hơn một chút. Kết quả sáng sớm hôm nay đi ra ngoài, nó đã không trở về nữa ! Hu hu hu ---"

Dân địa phương B: "Quỷ nhà anh thì có quan hệ gì với tôi? Quỷ nhà ai mà không có đi ra ngoài, sao chỉ nhắm vào quỷ nhà tôi chứ?"

Người xui xẻo số 1 chậm chạm cảm thấy không đúng, hai chân run rẩy, ngay cả một lời cũng không dám mở miệng nói chuyện. Anh ta chỉ sợ lộ ra thân phận điều tra viên của mình, sau đó dân địa phương B sẽ phái quỷ nhà mình đến ăn anh ta.

Dân địa phương A: "Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, khoảng thời gian này quỷ đi ra ngoài dạo chỉ có của anh! Hơn nữa quỷ của nhà anh mạnh như thế, hoàn toàn có thể ăn quỷ của tôi!"

Dân địa phương B: "Anh có bằng chứ sao? Không được vô cớ bêu xấu người khác?"

Dân địa phương A/B nhìn người xui xẻo số 1: "Cậu nói trong chúng tôi ai có lý hơn!"

Người xui xẻo số 1 khóc không ra nước mắt, má nó, sao anh ta biết ai nói có lý hơn! Không trách dân phong của thế giới quái đàm lại dũng mãnh như vậy? Người nào cũng nuôi tiểu quỷ?

Cũng may cuối cùng anh ta thông minh, làm bộ thành một người câm điếc, lúc này mới trốn thoát được một kiếp.

Nghe xong chuyện này của anh ta, Tô Dung không khỏi nhớ lại Tiểu Âm và Tiểu Dương trong quái đàm quy tắc taxi. Vốn dĩ cho rằng chỉ có bọn họ là ngoại lệ, nhưng bây giờ xem ra, loại chuyện nuôi quỷ này không hề hiếm lạ trong thế giới quái đàm.

Chẳng qua cũng bình thường, cái thế giới quái đàm khắp nơi đều là quỷ quái. Không đánh lại cũng chỉ có thể gia nhập, nuôi một tiểu quỷ bảo vệ mình, sao lại không làm chứ?

Dĩ nhiên cũng chỉ ở nơi do "nó" thống trị, có âm khí hoành hành mới có thể phổ biến loại nuôi quỷ này, nếu như ở thế giới hiện thực, cái giá phải trả để nuôi một con tiểu quỷ rất lớn, hơn nữa phần lớn người nuôi tiểu quỷ đều là người có suy nghĩ xấu xa.

Đối với chuyện mà người xui xẻo số 1 gặp gỡ, mọi người đều thầm biểu lộ sự đồng tình, nhưng bày tỏ anh ta đáng đời. Vậy mà dám xem náo nhiệt của thế giới quái đàm, không trực tiếp chọn anh ta vào quái đàm quy tắc cũng xem như là tốt rồi.

Tô Dung: "..."

Cảm thấy là đang nói đến mình.

Người xui xẻo số 2 chính là gặp chuyện ở tiệm cơm vô cùng ngon trong miệng của Mai Lạc. Theo sự miêu tả của người này, rõ ràng anh ta chỉ đi qua một tiệm cơm nhìn vừa nhỏ vừa cũ, kết quả bên trong lại truyền ra một mùi thơm cực kỳ mê người.

Chờ lúc anh ta lấy lại được tinh thần, thân thể đã ngồi ở bên trong tiệm. Bà chủ cầm thực đơn cười híp mắt hỏi anh ta, trên mặt còn trang điểm một lớp phấn trắng thật dày: "Vị khách này muốn ăn cái gì?"

Người xui xẻo thứ 2 thiếu chút nữa bị dọa sợ tiểu ra quần, nhưng cũng không phải là người ngu, trước còn được Xã trưởng nhắc nhở, ai không nhìn ra được chỗ này có quỷ dị chứ!

Trái lại anh ta cũng biết lúc này rời đi có lẽ sẽ xảy ra chuyện, cho nên chỉ cố gắng bình tĩnh hỏi: "Tôi có thể xem thử thực đơn không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 145: Chương 145



Bà chủ khẽ mỉm cười, đưa thực đơn cho anh ta: "Tất nhiên."

Người xui xẻo số 2 liếc nhìn thực đơn, vốn dĩ anh ta muốn tìm thử một ít đồ ăn chay đối phó qua loa, nhưng mà đập vào mắt của anh ta chính là "Mảnh phổi vợ chồng", "Tai rõ mắt sáng", "Xương cốt thơm nồng"...

Rốt cuộc những thứ này là gì, người xui xẻo số 2 cũng không dám nghĩ sâu, tay cầm thực đơn cũng khẽ run.

Bà chủ còn có bên cạnh thúc giục: "Sao vị khách này lại không gọi đồ ăn? Những người khách khác đều đang sốt ruột chờ đấy."

Nghe được lời của bà ta, người xui xẻo số 2 theo bản năng ngẩng đầu lên một cái, đã nhìn thấy những người khách khác đều đang nhìn chằm chằm mình, trong mắt mang theo sự tham lam khó mà nói nên lời. Thật giống như một khi anh ta từ chối, thì bọn họ sẽ nhào lên ăn anh ta vậy.

"Vậy sao cậu lại chạy trốn thành công?" Có một nữ sinh hơi nóng tính không nhịn được truy hỏi.

"May mà anh Mai phát đồ ăn cho tôi." Người xui xẻo số 2 cũng cảm thấy vui mừng: "Tôi lấy bánh báo nhét trong người ra, hỏi bà ta có thể giúp tôi hâm nóng cái bánh bao này được không."

"Bà chủ đồng ý?" Nữ sinh kinh ngạc trợn to mắt.

Người xui xẻo số 2 gật đầu một cái: "Vẻ mặt của bà ta chính là một lời khó nói hết, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, cũng không có lấy tiền của tôi. Sau đó tôi cầm bánh bao được hâm nóng vội vàng chạy ra ngoài."

Tất cả mọi người đều không nhịn được mà cảm khái vận may của anh ta, phương thức thoát ra ngoài này cũng rất độc đáo.

Mai Lạc ở phía sau nghe được đối thoại của bọn họ, trong mắt là ý cười thản nhiên cùng bất đắc dĩ.

Cười dĩ nhiên là những việc mà hai người xui xẻo này trải qua, mới vừa đi đến thế giới quái đàm đã đụng đến những chuyện này. Theo sự thăm dò sâu không ngừng của bọn họ, loại chuyện này cũng sẽ tăng chứ không giảm, càng sớm gặp phải thì càng an toàn.

Bất đắc dĩ chính là bởi vì nếu bọn họ có cách, cũng sẽ không để cho những người trẻ tuổi mới vào đại học chủ động đối mặt với nguy hiểm. Thế giới quái đàm cất giấu quá nhiều bí mật, mà điều tra viên có thể dùng thì lại quá ít. Chỉ có thể bắt đầu đào tạo từng người một.

Chờ mọi người gần nói chuyện xong, Mai Lạc vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Như vậy, lần hoạt động xã đoàn này của chúng ta tuyên bố hoàn thành viên mãn, lần tiếp theo đến thế giới quái đàm chính là chờ đến nghỉ đông, đến lúc đó người nguyện ý tham gia sẽ phải ở lại trường một đoạn thời gian."

Tô Dung đã có ý định sẽ ở lại, dù sao ở quê quán cũng không có người nào ràng buộc cô, coi như toàn bộ kỳ nghỉ đông sống ở chỗ này cũng không có chuyện gì. Chẳng qua giá phòng ở đế đô có chút đắt, cũng may mỗi tháng điều tra viên đều có trợ cấp tốt, hoàn toàn có thể chống đỡ được cuộc sống của cô.

Khác với cô, Tạ Kha Kha rất là phiền não: "Nhưng tôi muốn trở về thăm ba tôi, cũng không biết phải ở lại trường bao lâu, nếu như thời gian quá lâu, tôi có thể buông tha cho lần vào thế giới quái đàm tiếp theo."

Mặc dù thế giới quái đàm vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với một sinh viên trẻ tuổi cũng là một trải nghiệm mạo hiểm khó quên. Nhất là những sinh viên còn chưa gặp phải nguy hiểm, cũng không kịp đợi i muốn lại lần nữa đi vào.

Người có thể khắc chế mình như Tạ Kha Kha cũng có rất ít.

Nghe được lời này của cậu ta, Tô Dung không nhịn được cười một tiếng: "Vậy thì về nhà đi, dù sao bây giờ chúng ta cũng không thăm dò được gì, nhiều nhất chỉ là tìm hiểu một chút mà thôi."

Trở lại ký túc xá, trừ Lý Cầm Phương đi thư viện ra, hai người khác đều ở ký túc xá. Khác với không khí căng thẳng mỗi khi hai người này ở cùng một chỗ, lúc này bầu không khí phòng ký túc xá rất hài hòa. Hai người ngồi chung ở trước bàn đọc sách xem phim, còn cùng nhau ăn một bịch ăn vặt.

Tô Dung không khỏi nhướng mày, rất nhanh kịp phản ứng lại, đây là Tôn Giai Kỳ đã nói xin lỗi.

Không thể không nói tốc độ hành động của Tôn Giai Kỳ rất nhanh, vốn dĩ cô còn cho rằng đối phương sẽ xoắn xuýt một khoảng thời gian.

Nghe được động tĩnh sau lưng, hai người đang xem phim say mê mới tỉnh hồn lại. Lập tức thấy được Tô Dung mặc quần áo màu đen không biết lúc nào đứng ở sau lưng bọn họ.

"Chao ôi, Tô Dung, cậu hù c.h.ế.t bọn tôi rồi!" Điền Khinh Khinh sợ hết hồn, một tay che n.g.ự.c kêu lên.

Tô Dung dọa người ta sợ, vô tội nhún vai nói: "Là hai người xem phim quá tập trung."

Tôn Giai Kỳ chớp mắt với cô: "Tô Dung, cậu có muốn cùng nhau xem phim không? Gần đây có một bộ phim rất hot."

"Không được, tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Dung lắc đầu một cái. Đừng thấy chỉ mới ra ngoài bốn tiếng đồng hồ, nhưng cô không chỉ đi vào thế giới quái đàm, còn trải qua một trận quái đàm quy tắc, bây giờ có thể nói cả người cô đều rất mệt mỏi.

Nghe vậy, Điền Khinh Khinh tò mò nhìn cô nằm ở trên ghế: "Hoạt động xã đoàn của các người là làm gì vậy? Đi một lần là bốn tiếng đồng hồ."

Cách nói thống nhất của xã đoàn quái đàm chính là đi nhà ma chơi, tất nhiên Tô Dung sẽ không để lộ, hơn nữa từ trong tận đáy lòng cảm thấy Mai Lạc có thể nghĩ ra lý do này thật sự là một người thông minh.

Mãi đến khi Điền Khinh Khinh hứng thú đề nghị: "Nếu không tuần đến chúng ta cũng đến nhà ma chơi đi? Vừa khéo từ khi khai giảng đến bây giờ, phòng ký túc xá chúng ta cũng không đi chơi với nhau!"

Tô Dung: "..."

Trái lại cũng không phải cô không muốn đi nhà ma, chủ yếu là cô đối với chỗ này thật sự có một ít bóng ma trong lòng. Ở thế giới kiếp trước, nhà ma chính là nơi g.i.ế.c người giấu xác rất tốt. Trong căn phòng mờ tối, t.h.i t.h.ể thật xen lẫn trong đống t.h.i t.h.ể giả, m.á.u tươi cùng với sơn đỏ trộn chung với nhau, mùi sơn nồng đậm che giấu đi mùi tanh của m.á.u tươi, du khách đến chơi đều không phát hiện ra được
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 146: Chương 146



Sau đó đến khi chân tướng rõ ràng thì đến lúc sắp đóng cửa.

Dĩ nhiên nhà ma của cái thế giới này cũng không khá hơn chút nào, tuy không có nhiều vụ án nhưng nhà ma thật sự là một nơi tốt để bị chọn vào quái đàm quy tắc. Nhất là cô còn là một điều tra viên, "thức ăn ngon" mà quỷ quái thích nhất.

Nói chính xác chính là, Tô Dung luôn cảm thấy hành vi đi thám hiểm nhà ma của vai chính trong phim kinh dị thật sự rất nhược trí. Nhưng nếu như không từ chối Điền Khinh Khinh, vậy cô cũng sắp trở thành loại nhược trí này rồi.

"Gần đây tôi không có thời gian, nếu muốn tụ tập với nhau thì đi đến chỗ gần đây ăn một bữa cơm là được." Tô Dung lấy thời gian học tập bận rộn để từ chối: "Hoặc là ba người các cậu đi đi, tôi thật sự có chút bận rộn."

Nghe vậy, Điền Khinh Khinh bĩu môi nói: "Vậy chúng ta chờ thêm một khoảng thời gian nữa lại đi, phòng ngủ tổng cộng có bốn người, thiếu một người tham gia sao có thể được?"

Tô Dung cũng biết mình làm người ta không vui, nhưng cô đúng là không muốn tham gia bất kỳ hoạt động nào hết, cũng không muốn đi chỗ nào cả, nhất là loại nơi có thể nhìn thấy được trong phim kinh dị như nhà ma kia.

---

Ba ngày tiếp theo không xảy ra chuyện gì cả, nên đi học thì đi học, nên rèn luyện thì rèn luyện. Chuyện đáng giá nhắc đến duy nhất chính là cuối cùng Ví sinh tiền cũng sinh ra 100 tệ quái đàm.

Tô Dung biết cô lập tức phải đi vào quái đàm quy tắc tiếp theo rồi.

Nếu những người khác không thành công thông qua quái đàm quy tắcsẽ mất đi trí nhớ, sau đó trong vòng một tuần sẽ chết. Nhưng lần này cô không giống, bởi vì biết quái đàm sẽ xuất hiện vào ngày 4 tháng 10, cho nên nếu như cả ngày mai không tiến vào quái đàm, vậy đại biểu cô xong đời rồi.

Còn để thời gian cho cô để lại di chúc, không hổ là đoàn du lịch nổi tiếng của thế giới quái đàm, thật thân thiết.

Chắc còn phải cảm ơn đoàn du lịch này nữa.

Nhìn thời khóa biểu của ngày mai, sinh viên năm nhất đại học vĩnh viễn bận rộn như vậy, cả ngày mai đều đầy tiết. Nói cách khác, cô rất có thể đang học, hoặc là đang chạy đến lớp thì bị tiến vào quái đàm.

Vậy thì đúng là có chút xui xẻo.

Bởi vì không biết ngày mai lúc nào tiến vào quái đàm quy tắc, cho nên muốn xin nghỉ, thì phải xin nghỉ học cả ngày. Nhưng nghỉ cả ngày, nội dung bài học bị bỏ qua quá nhiều. Tô Dung tự nhận mình là học sinh giỏi, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Ngày hôm sau đi học, hiếm thấy cô có chút bồn chồn. Lúc nào cũng nghĩ khi nào mình sẽ tiến vào quái đàm, tất nhiên không thể chăm chú nghe giảng. Chắc cũng không có ai giữ được bình tĩnh trong hoàn cạnh này. Vừa sợ vừa hưng phấn, còn có sự háo hức nữa.

Cũng may quái đàm không để cho cô chờ quá lâu, lúc học tiết đầu tiên của hôm nay, Tô Dung cảm thấy trước mắt choáng váng một trận.

Cô vừa mở mắt ra, phát hiện mình đã ở trong một gian phòng một người được xem là sang trọng. Mà lúc này bản thân cô đang ngồi trên chiếc giường trắng như tuyết, bộ dạng giống như mới vừa tỉnh ngủ.

Tô Dung sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng lại, bắt đầu quan sát xung quanh.

Gian phòng này không quá lớn, trừ một gian có thể được xem là nhà vệ sinh phòng tắm ra, cũng chỉ còn lại một gian phòng ngủ này mà thôi.

Gian phòng này giống như phòng ngủ của nhà bình thường. Không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa được xem như bền chắc. Bên trong phòng bày một cái tủ sách, một cái ghế, còn có một cái tủ đầu giường. Sau đó là cái giường, đây chính là tất cả đồ đạc bên trong phòng. Trên bàn sách có một tờ giấy, còn có một ống bút, bên trong có mấy cây bút. Tô Dung đứng dậy cầm tờ giấy trên bàn, phía trên chính là quy tắc của quái đàm lần này.

《 Hướng dẫn của du thuyền số hiệu Giao Nhân 》

Hoan nghênh du khách đi lên du thuyền số hiệu Giao Nhân, trước khi dạo chơi mời đọc hướng dẫn này, bảo đảm ngài có thể có một chuyến đi bốn ngày vui vẻ trên biển.

Một, du thuyền tổng cộng chỉ có bốn tầng, tầng một là khoang thuyền, tầng hai là boang thuyền, phòng ăn ngoài trời, cửa hàng tổng hợp cùng với phòng y tế, tầng ba là khu giải trí có phòng thể dục, rạp chiếu phim, phòng ăn buffet, KTV,...mở cửa 24/24. Tầng bốn là phòng khiêu vũ, mỗi đêm ở chỗ này đều sẽ tổ chức tiệc tùng.

Hai, nhân viên tầng một mặc đồng phục áo màu xanh lá cây, nhân viên của tầng hai mặc đồng phục áo màu xanh da trời. Nhân viên tầng ba mặc đồng phục áo màu đen, nhân viên tầng bốn mặc đồng phục áo màu đỏ.

Ba, nhân viên là bạn tốt, có thể nhờ xin giúp đỡ. Nhưng xin đừng xin giúp đỡ nhân viên vốn không thuộc về tầng bạn cần giúp đỡ, bọn họ còn có chuyện cần làm của mình.

Bốn, vì hóa giải sự mệt mỏi cơ thể khi bạn ở trên thuyền lâu dài trên biển, mỗi ngày nên đi đến phòng thể dục một lần.

Năm, trên thuyền không có tầng phụ, nếu như có bất kỳ nhân viên nào nói với bạn trên thuyền có một tầng phụ, thậm chí còn muốn dẫn bạn đi đến tầng phụ, mời nghiêm túc từ chối, sau đó nhanh chóng báo cho nhân viên mặc áo đồng phục đúng màu với tầng bạn đang ở.

Sáu, trừ cửa hàng tổng hợp ra, tất cả mọi thứ trên thuyền đều miễn phí, bao gồm vật liệu, phương tiện, phục vụ.

Bảy, phòng ăn có các loại đồ ăn thơm ngon. Nếu như trong đồ ăn của bạn xuất hiện cá, mời lập tức rời khỏi phòng ăn. Nhớ lấy, không được ăn bất kỳ loại cá nào.

Tám, cá chỉ sẽ xuất hiện trong nước, tuyệt đối sẽ không có ở trên thuyền.

Chín, buổi tối 9 giờ mỗi ngày sẽ mở tiệc tối, có thể tùy ý tham gia, nhưng ngày thứ tư (cuối cùng) nhất định phải tham gia tiệc tối.

Mười, buổi tối trước 9 giờ phải đi đến tầng thứ tư, sau khi đi vào không cần nói gì cả. Ở tầng bốn lúc còn chưa mở tiệc thì ở đây sẽ tiến hành điều chỉnh thử nhạc cụ, dụng cụ, lớn tiếng sẽ ảnh hưởng đến công việc này.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 147: Chương 147



Mười một, trừ phi tham gia tiệc tối, nếu không buổi tối trước 11 giờ nhất định phải trở về khoang thuyền, trước năm giờ sáng ngày hôm sau thì không được rời khỏi.

Mười hai, bên trong khoang thuyền tuyệt đối an toàn, nếu như buổi tối bạn có nghe được tiếng "ực ực" kỳ lạ trong nhà vệ sinh, mời không cần để ý đến, đây chỉ là du thuyền đang thoát nước mà thôi.

Mười ba, xin nhớ số phòng của mình, buổi tối lúc ngủ không nên đi sai phòng ngủ. Nếu như phát hiện mình không có cách nào nhớ được số phòng của mình, hoặc là không tìm được phòng của mình, xin nhanh chóng tìm nhân viên áo xanh trợ giúp. Trong lúc đó không được nói chuyện với bất kỳ ai, trừ nhân viên áo xanh.

Mười bốn, ở trên thuyền, nhất là trên boong thuyền cảm thấy choáng váng là chuyện bình thường, nếu thật sự không thoải mái thì có thể đi đến phòng y tế lấy thuốc uống.

Tổng cộng có 14 quy tắc, có chừng 7 quy tắc là có vấn đề, chiếm một nửa.

Không hổ là quái đàm có độ khó vượt qua 10 quy tắc, nếu như không phải có công cụ nhắc nhở ô nhiễm, ai có thể phán đoán chuẩn xác được bên trong những quy tắc này có bao nhiêu quy tắc bị sai chứ?

Quy tắc bị nhiễm đỏ là câu đầu tiên của quy tắc thứ nhất Du thuyền tổng cộng có bốn tầng.

Nói cách khác du thuyền này không chỉ có bốn tầng.

Quy tắc hai ba bốn đều không có vấn đề gì, cả quy tắc thứ năm điều là màu đỏ. Như vậy có thể thấy du thuyền này có một tầng phụ, hơn nữa khi có người muốn dẫn cô đi tầng phụ, thì không thể nói cho nhân viên biết. Nhưng có muốn đi cùng với người này hay không, cái này thì phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Điều này cũng chứng minh sự sai lầm của quy tắc thứ nhất, cộng thêm một tầng phụ, thì cả du thuyền này có năm tầng.

Quy tắc thứ sáu cũng là màu đỏ, cái này có chút làm cho Tô Dung bất ngờ. Đồ trên thuyền không phải miễn phí sao? Chẳng lẽ phải dùng tiền tệ quái đàm? Trên tay cô cũng chỉ có 100 tệ quái đàm, sợ rằng không đủ.

Quy tắc sai lầm tiếp theo chính là quy tắc thứ tám, cái quy tắc này làm cho Tô Dung thật sự không nghĩ ra được cái gì. Thật sự sẽ có cá xuất hiện, nếu tất cả cá đều bơi trong không trung? Vậy sẽ là tình cảnh gì?

Tiếp theo chính là quy tắc thứ mười, phần sau bị sai. Nói cách khác nếu trước chín giờ tối đi đến phòng khiêu vũ thì không thể nói chuyện. Nhưng về phần tại sao không thể nói chuyện, trong quy tắc cho ra câu trả lời sai.

Tô Dung đoán nơi đó có quỷ quái.

Quy tắc thứ mười hai cũng sai hết, cái này làm cho cô cảm giác vô cùng không an toàn. Bên trong khoang thuyền lại có nguy hiểm sao? Nhìn cái này thì nguy hiểm là đến nhà vệ sinh?

Nửa đoạn trước của quy tắc thứ mười bốn bị sai, ở trên thuyền cảm thấy bị choáng váng chính là có thể vấn đề. Sở dĩ nói có thể có vấn đề, là bởi vì cũng sẽ có người bị say sóng. Nếu như say sóng làm cho choáng váng thì chắc không có vấn đề gì, nhưng nếu như có một nguyên nhân khác, ví dụ như ô nhiễm làm cho choáng váng, vậy có thể là gặp phải phiền phức rồi. Cũng không biết phòng y tế gì đó có tác dụng hay không

Trên tủ đầu giường đặt một cái đồng hồ báo thức màu xanh, thời gian đồng hồ báo thức biểu hiện là 9 giờ 10 phút, chính là thời gian cô tiến vào quái đàm.

Chắc thời gian không có vấn đề gì, Tô Dung lại lần nữa đọc quy tắc, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

Cái quái đàm này cũng không có nói cách thông qua như thế nào, nhưng dựa theo bốn ngày trên du thuyền, chắc là sống sót trong bốn ngày này thì được xem như thông qua.

Trong quy tắc nói, nơi bắt buộc phải đi chỉ có hai nơi, một là mỗi ngày đều phải đi đến phòng tập thể dục, một cái khác chính là ngày thứ tư phải tham gia tiệc tối.

Không nói đến chuyện khác, hai nơi này khẳng định sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhất là tiệc tối gì đó, Tô Dung không biết bên trong sẽ xảy ra nguy hiểm gì. Nhưng loại tiệc tối này có rất nhiều người tham gia đi? Tổng cộng trên du thuyền của bọn họ có 13 du khách, như vậy thật sự tạo thành một bữa tiệc tối sao? Coi như tất cả nhân viên làm việc đều tham gia, cũng rất kỳ lạ đi?

Trong thời gian ngắn không thể nhìn ra được những chuyện khác, Tô Dung đứng lên, trực tiếp đi về nhà vệ sinh.

Bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu, quái đàm bốn ngày, không đạo lý nào mới bắt đầu đã xuất hiện một nguy hiểm lớn. Lúc này thăm dò mọi nơi chính là có lợi nhất. Tất nhiên Xẻng phệ linh cũng làm cho Tô Dung có một cảm giác an toàn rất lớn, để cho cô có dũng khí tiến hành thăm dò. Nếu như hai tay không có vũ khí gì, cô sẽ chờ sau khi biết được nhiều tin tức hơn mới có thể mạo hiểm.

Nhà vệ sinh được bao vây bởi thủy tinh sương mù, vừa đi vào có một cổ mùi tanh của biển truyền đến. Bên trong có một cái gương, bồn rửa tay, bồn cầu, cùng với một cái bồn tắm. Mặt tường là gạch sứ màu trắng, nhìn qua vô cùng bình thường.

Trước bồn rửa tay đặt kem đánh răng, bài chải đánh răng, đồ rửa mặt mà khách sạn hay chuẩn bị, phía trên là gương. Tô Dung đứng ở trước gương, tiện tay mở khăn lông ra, lại nhìn thấy một tờ giấy.

Cô sửng sốt một chút, khom người nhặt tờ giấy lên. trên đó viết một hàng chữ ---"Tuyệt đối không nên sử dụng bồn tắm!"

Bồn tắm? Bồn tắm có vấn đề sao? Loại quy tắc trên giấy này công cụ nhắc nhở ô nhiễm đều có tác dụng, nếu quy tắc không thay đổi màu sắc, cũng đã nói là quy tắc chính xác. Đến gần bồn tắm sẽ xảy ra nguy hiểm.

Tô Dung duy trì động tác khom người, nhưng vô cùng bình tĩnh nhanh chóng bỏ tay vào trong túi, trừ Ví sinh tiền và ghim cài áo ra, cô chỉ để một tấm thẻ bài ở bên ngoài.

Chính là thẻ bài của Xẻng phệ linh!

Đây chính là thủ đoạn công kích có tính hữu hiệu đối với quỷ quái duy nhất của cô, mặc dù nhất định không đánh c.h.ế.t được boss chân chính, nhưng lỡ như chỗ này cũng chỉ là tiểu quỷ thì sao?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 148: Chương 148



Một giây thật sự cầm cái xẻng kia ở trong tay, Tô Dung cảm thấy yên tâm không ít. Bây giờ cô có một cổ xúc động, trực tiếp đánh nát bồn tắm này. Nhưng làm như vậy khẳng định không được, lỡ như bản thân bồn tắm chính là một vật phong ấn, đập nát bồn tắm, quỷ quái kia thật sự đi ra thì làm thế nào?

Tô Dung đứng thẳng người lên, nhìn về phía bồn tắm không có gì khác lạ kia, Tô Dung nhíu mày, cuối cùng vẫn không làm gì, xoay người rời đi. Cho đến khi đóng cửa, mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ngồi lại trên giường, Tô Dung lập tức quyết định, chờ lát nữa đi ra ngoài tìm nhân viên lấy tấm ván, trực tiếp đậy bồn tắm lại. Loại nguy hiểm biểu lộ ra mặt ngoài thế này, đương nhiên có thể tránh thì cứ tránh?

Cảnh tượng liên quan đến quái quái đàm này không ít, hơn nữa cộng với chuyện mới vừa rồi, hệ số nguy hiểm cũng rất lớn. Tô Dung chỉnh lại quần áo, thu nhỏ xẻng bỏ vào trong tay áo, đứng lên mở cửa, định đi ra ngoài.

Sau khi đi ra khỏi phòng, Tô Dung mới phát hiện phòng của cô ở cuối hành lang, thật ra vị trí này không tốt lắm, cách cửa ra vào quá xa, mặc kệ đi vào hay là chạy trốn cũng không tiện.

Chuyện đầu tiên đi ra ngoài chính là xem bảng tên ghi số phòng, cô còn nhớ quy tắc thứ mười ba, số phòng rất có tác dụng, cô không thể quên được.

Số phòng của cô chính là 1225.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung cầm bút thuận tay lấy trong phòng ghi mấy con số này vào cánh tay. Bên trong quy tắc nói có thể quên số phòng, mặc dù không xác định có phải là quỷ quái quấy phá hay không, nhưng chuẩn bị kỹ càng một chút không phải là chuyện xấu.

Mới vừa cất bút xong, phòng 1233 cách không xa mở cửa ra. Đi qua ngoài là một người đẹp tóc ngắn rất quyến rũ, người này mặc một cái váy ngắn màu đỏ ôm sát người.

Chẳng qua váy ngắn có phần đuôi không ngắn lắm, còn có rất nhiều nơi sút chỉ. Tô Dung suy đoán chắc là đối phương sau khi phát hiện mình tiến vào quái đàm, trực tiếp xé váy dài thành váy ngắn cho dễ hành động.

Người đẹp cũng nhìn về phía cô, thân thể hơi dựa vào tường, quả nhiên bộ dạng vô cùng phong tình vạn chúng: "Xin chào buổi sáng cô gái nhỏ."

Ở trong quái đàm này Tô Dung có một khuôn mặt trẻ con, còn trẻ hơn cả mình ở bên ngoài thực tế. Quần áo len trên người cũng biến thành áo hoodie màu hồng.

Tô Dung chớp mắt mấy cái, không phản bác, mà là thuận theo tự nhiên nói: "Xin chào chị, có muốn đi dạo du thuyền này với nhau không?"

"Gọi chị là chị Đường là được." Người đẹp khẽ cười một tiếng, tiện tay từ trong túi rút ra một hộp thuốc lá: "Có để ý chị hút thuốc hay không?"

Thấy cô ấy cầm ra một hộp thuốc lá, còn có bậc lửa, Tô Dung trợn mắt há miệng: "Không ngại... Trong quái đàm còn có thể mang theo những thứ này sao?"

Vì che dấu thân phận, ở quái đàm lần trước, Tô Dung lập tức đã quyết định, trong quái đàm lớn lên có khuôn mặt gì, cô sẽ biểu hiện ra cái đó. Là thám tử, gặp nhiều loại người, học thay đổi vẻ mặt cũng rất không tệ. Bệnh lâu thành bác sĩ, cô miễn cưỡng cũng được xem như là một diễn viên tốt.

Nếu gương mặt này lộ ra vẻ non nót, vậy cô biểu hiện khoa trương một chút cũng không có vấn đề gì, vừa khéo còn có thể làm người khác hạ cảnh giác xuống.

Sở dĩ bên trong quái đàm lần trước biểu hiện lợi hại như vậy, trừ nguyên nhân khuôn mặt ra, quan trọng đó là một quái đàm hợp tác. Cô muốn lãnh đạo người khác, tất nhiên phải biểu hiện ra bản lĩnh của mình.

Nhưng quái đàm lần này thì khác, trong quy tắc không có biểu hiện ra ý hợp tác, hơn nữa người còn nhiều hơn. Cố gắng đừng để người ta chú ý đến mình mới tốt.

Chị Đường cong đôi môi đỏ mọng lên nói: "Sao có thể có khả năng, đây là đạo cụ trong quái đàm."

"Vậy... Thật là quá xa xỉ." Tô Dung làm ra bộ dạng sửng sốt, trong lòng lại bắt đầu đoán tác dụng của hộp thuốc lá.

Đạo cụ quái đàm có thể sử dụng trong giai đoạn bắt đầu, tất nhiên không có tính kịp thời gì đó. Nhưng cụ thể là cái gì cũng không nhất định, tóm lại vào khoảng thời gian người đẹp này hút thuốc vẫn phải cẩn thận một chút.

Như đã nói qua, dám trắng trợn lấy đạo cụ ra, không sợ người khác tham lam cướp của mình. Nếu như không phải tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của mình, vậy chính là hộp t.h.u.ố.c lá kia có vấn đề.

Mặc kệ là như thế nào, vẫn là câu nói kia --- cẩn thận thì hơn.

"Chị gọi em là Tiểu Tiểu là được rồi." Thuận miệng đặt một cái tên không giống lúc trước, Tô Dung gãi đầu nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài đi?"

Chị Đường tiện tay vuốt mái tóc ngắn, gật đầu một cái, lắc lư đi ra ngoài. Nhìn qua cô ấy rất xinh đẹp quyến rũ, nhưng dáng đi lại rất hiên ngang lưu loát.

Đi được một đoạn hành lang, càng đi đến gần chỗ cầu thang, mùi tanh của biển lại nồng hơn. Đại khái là bởi vì tầng hai là boong thuyền, cách biển rất gần.

Cuối hành lang, bên cạnh cửa cầu thang có một cái quầy gỗ. Trước quầy chỉ có một nhân viên đứng sau đó, mặc đồng phục màu xanh lá cây. Lúc thấy hai người đến, nhân viên mỉm cười khéo léo: "Xin chào buổi sáng hai vị, hoang nghênh hai vị đến chơi du thuyền Giao Nhân, hy vọng hai vị có thể có một chuyến đi bốn ngày vui vẻ."

Tô Dung lễ phép hỏi: "Xin hỏi có thể giúp tôi đậy kín bồn tắm lại không, tôi không cần bồn tắm, cũng không có thói quen trong nhà vệ sinh có loại đồ này."

Sở dĩ không để cho đối phương trực tiếp dọn bồn tắm đi, cũng sợ đánh nát bồn tắm thả ra quỷ quái gì đó. Nếu vật này xuất hiện trong phòng, nói không chừng có chỗ cần dùng. Để như vậy có thể xảy ra vấn đề, nhưng chắc đậy kín lại sẽ không có chuyện gì.

"Tất nhiên là có thể." Nhân viên áo xanh sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu nói: "Chúng tôi lập tức đi sắp xếp, trước khi cô trở về sẽ dán kín bồn tắm lại."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 149: Chương 149



Bên cạnh quầy chính là cầu thang lên lầu, cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ, Tô Dung quay đầu lại, trên mặt tràn đầy ngây thơ, hỏi: "Sao vậy ạ?"

Chị Đường vô cùng hứng thú hỏi: "Tại sao muốn dán kín bồn tắm lại?"

"Bởi vì ở trong nhà vệ sinh em phát hiện một tờ giấy, phía trên nói không nên sử dụng bồn tắm." Tô Dung vừa đi lên cầu thang, vừa thành thật trả lời.

Cô không cần phải nói dối chuyện này, chỉ là đầu mối một tờ giấy mà thôi. Nếu như mỗi phòng đều có, nói không chừng chị Đường đã phát hiện. Nếu như chỉ có phòng của cô có, như vậy mỗi phòng khác chắc cũng sẽ có những manh mối khác.

Đối với loại đầu mối này, vốn dĩ là bù đắp cho nhau. Trước mắt quái đàm còn chưa lộ ra ý các điều tra viên cạnh tranh lẫn nhau, vậy chỉ cần không liên quan đến lợi ích của mình, cũng không cần quá giấu diếm.

Đối với Tô Dung mà nói, còn có thể thuận tiện đắp nặn hình tượng cô gái nhỏ ngây thơ một chút.

Trong mắt của chị Đường cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, lại như có điều suy nghĩ hỏi: "Vậy tại sao không trực tiếp để cho nhân viên dọn bồn tắm đi chứ? Như vậy không phải làm một lần nhàn nhã suốt đời sao?"

Là đang thăm dò mình sao? Tô Dung bình tĩnh bày ra bộ dạng hiểu ra: "Đúng vậy nha! Còn có thể như vậy!"

Sau đó cô ngượng ngùng gãi đầu: "Em quên mất còn có thể làm như vậy, đáng tiếc mới vừa rồi đã nói với nhân viên rồi, bây giờ cũng không tiện đổi ý nữa."

Lúc này chị Đường không nói gì, hai người cùng đi lên lầu hai.

Đi ra lầu hai chính là boong thuyền, mặt biển màu xanh da trời mênh m.ô.n.g nhìn không thấy điểm cuối, sóng biển cuồn cuộn làm cho người ta nhìn đến quáng mắt. Trên mặt biển hiện ra sương mù nhàn nhạt, mặt trời bị ẩn trong mây nhìn không rõ. Gió biển thổi một cái, mùi tanh của biển nồng nặc mới vừa rồi cũng phai nhạt hơn một chút.

Bầu trời không có một con chim nào, mặt biển cũng không có chút sức sống, thật giống như đảo hoang ngăn cách với đời.

Vừa đi đến boong thuyền, người đẹp chị Đường đã duỗi người, dáng người thướt tha đặc biệt xinh đẹp. Cô ấy đi đến chỗ lan can, một tay dựa vào lan can, một tay khác thì kẹp điếu thuốc, vừa hút vừa nói: "Ai nha, trước đó còn nói lúc ăn tết sẽ đi ngắm biển, không nghĩ đến hoàn thành được nguyện vọng bên trong quái đàm. Chỉ là chỗ biển này xấu quá, có chút ô nhiễm ánh mắt của người ta."

Cảnh đẹp mỹ nhân, Tô Dung lại không có tâm trạng thưởng thức. Cô quan sát xung quanh mọt vọng, phòng ăn ngoài trời nằm ở bên kia, nhân viên mặc áo xanh da trời đang ngồi ở trong một cái liều. Cách hắn ta không xa chính là cửa hàng tổng hợp, nhìn qua bên trong bày đồ vật la liệt phong phú.

Không biết phòng y tế ở chỗ nào, có thể là ở bên trong cửa hạng tổng hợp.

Nhưng như đã nói, trừ đồ trong cửa hàng tổng hợp ra thì đều là miễn phí, vậy cần gì phải đi của hàng tổng hợp mua đồ chứ? Tiền trong cửa hàng tổng hợp là tiền quái đàm sao? Nếu là như vậy, vậy 100 tệ quái đàm trong tay cô cũng không có tác dụng gì lớn lắm.

Chú ý tới cô đang nhìn ở một phía khác, chị Đường quay đầu lại: "Em muốn đi cửa hàng tổng hợp sao?"

Tô Dung ngại ngùng cười một tiếng: "Em không có tiền, đi cũng không mua được gì."

"Không sao cả, chị đi với em!" Chị Đường ôm bả vai của cô, vừa định đi đến bên kia, cửa cầu thang lại vang lên tiếng vang.

Hai người cùng nhau nhìn về phía bên kia, đã nhìn thấy có ba người kết bạn đi lên. Là tổ hợp hai nam một nữ, người nam mặc một bộ quần áo da, đầu cắt ngắn một tất, một người khác thì áo sơ mi quần jean, cắt đầu như một cái mã vạch. Cô gái duy nhất có vóc người thon nhỏ, đầu tóc ngắn nhìn qua rất ngoan ngoãn đáng yêu. Nhìn qua ba người này đều là người xa lạ không quen biết nhau.

Cô gái kia nhìn thấy chỗ này còn có hai cô gái như mình, lập tức vui mừng, bước nhanh đến: "Xin chào hai người, tôi là Tề Hàn, chúng ta cùng nhau đi dạo được không?"

Nhìn một cái cũng biết hai người các cô là điều tra viên, cô gái có thể nhận ra cũng rất bình thường.

"Tiểu Tiểu." Tô Dung tự giới thiệu mình, thuận tiện cũng giúp người bên cạnh giới thiệu: "Người này là chị Đường."

Chị Đường gật đầu với Tề Hàn một cái, phun ra khói thuốc, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía hai người đàn ông kia, lúc này không tiếng động thắng tiếng động.

Đầu mã vạch lập tức đỏ mặt, hốt hoảng nói: "Tôi. . Tôi tên là Tiền Hạo Vũ, đây là lần thứ hai tiến vào quái đàm!"

"Ngô Úy." Đây là nam áo da, quả nhiên người như quần áo, một câu cũng không nguyện ý nói nhiều, cũng không có một chút thể hiện gì đối với đại mỹ nữ như chị Đường.

Trong năm người chỉ có Tiền Hạo Vũ là nói số lượng quái đàm mình trải qua, nhìn vào đúng là không thông minh lắm. Nhưng ai có thể chắc chắn anh ta không phải là vì để làm cho người khác hạ cảnh giác đối với mình xuống mới cố ý biểu hiện thành như vậy giống với Tô Dung.

"Chúng ta có nên ở chỗ này chờ những người khác hay không?" Tính cách Tề Hàn hoạt bát, nhìn về phía chị Đường: "Trước đó mọi người còn thấy điều tra viên khác hay không?"

Tô Dung vui vẻ ẩn thân, yên lặng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Chị Đường gật đầu: "Chờ đi, đây là lúc dễ dàng tập họp tất cả điều tra viên lại, mới vừa rồi chúng tôi không nhìn thấy điều tra viên khác, nếu như đoán không nhầm, tôi và Tiểu Tiểu chắc là người đi ra đầu tiên."

Đối với sự sắp xếp này mọi người không có dị nghị gì, Tô Dung nhìn nhân viên ở bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có muốn gọi một ít đồ ăn vừa ăn vừa chờ không? Dù sao cũng là miễn phí."

Cô có một số việc cần kiểm chứng.

Nghe vậy, Tề Hàn lập tức hứng phấn gật đầu: "Được nha! Tôi còn chưa ăn đồ ăn trên du thuyền đâu! Nghe nói rất cao cấp!"
 
Back
Top Bottom