Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu

Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 20: Chương 20



Chứng kiến động tác của tôi, người phụ nữ qu.ỷ dị kia càng trở nên hưng phấn.

“Tôi muốn nữa!!! Tôi muốn thêm nữa!!!” Dứt lời, cô ta cười gằn nhào về hướng tôi.

Luồng m.á.u tanh nồng trong không khí lập tức tràn ngập khắp nơi. Tôi chỉ cảm thấy luồng khí tanh hôi kia khiến cổ họng mình nhịn không được muốn nôn mửa, nhưng hiện giờ chỉ có thể liều mạng đè xuống đó.

Bởi vì người phụ nữ kia… Không! Là con quái vật kia đang từng bước hướng về phía tôi.

Từ trước đến nay, tôi luôn vô cùng… vô cùng chán ghét chạy bộ nên khả năng vận động của cơ thể cũng đương nhiên không được tốt.

Nhưng khi người phụ nữ kia tiến tới gần, lúc mảnh sứ sắc bén sắp cắt đứt cổ họng tôi thì không biết từ nơi nào bộc phát sức lực, tôi lập tức đá thật mạnh vào bắp chân của cô ta. Sau đó, tôi bổ nhào về phía cây s.ú.n.g khử trùng ở trước mặt, không chút do dự nào liền phun ngay vào người cô ta.

“Á!!!”

Giọng của người phụ nữ tựa như một lưỡi d.a.o sắc nhọn cào vào mặt inox đang cầm trên tay. Tôi gần như vô thức muốn che hai lỗ tai của mình nhưng nỗi sợ hãi to lớn ùa về vẫn khiến tôi nắm chặt cây s.ú.n.g khử trùng b.ắ.n vào người phụ nữ ở đối diện.

Theo luồng sương do s.ú.n.g khử trùng phun tới, người phụ nữ kia… đã biến mất không còn thấy đâu nữa! Chỉ có điều, vết m.á.u bên trong thang máy cùng cái x.ác của người đàn ông đã gục xuống đất kia thì vẫn không theo luồng sương mù mà biến mất.

Tàn dư như cũ vẫn lưu lại đó…

Lúc này, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa chạy ra góc nôn mửa.

Cho dù trước đó 604 ch.ết còn thê thảm hơn nhiều so với người đàn ông ở trước mắt này nhưng thời gian tồn tại của kẻ kia rất ngắn hạn, sau khi bị tiêu độc qua liền hoàn toàn biến mất dấu vết. Còn trên người gã đàn ông này thì vẫn lưu lại độ ấm. Tròng mắt của gã ta nhìn trừng trừng về phía trước, trên đất lưu lại một vũng m.á.u tươi.

Tôi đột nhiên ý thức được gã ta… là một người sống bình thường. Bởi vì trải qua những lần thực nghiệm trước đó, tôi phát hiện ra việc tiêu độc chỉ có tác dụng đối với những thứ không bình thường. Nếu là đối phó với hộ gia đình bình thường thì s.ú.n.g khử trùng của tôi sẽ hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

[Mấy thứ kia đang đi gi.ết người…]

[Mình nhất định phải chạy! Mình phải chạy thôi!]

Ngay lúc này, từ cách vách truyền đến động tĩnh. Tôi tập trung nhìn, thấy nơi phát ra âm thanh đúng là từ phòng 402.

[Cái… Chuyện gì nữa đây?]

Nghĩ đến cái x.ác người đàn ông ở cửa thang máy, lòng tôi đột nhiên có một suy đoán không ổn thế là liền vội vàng cầm theo s.ú.n.g khử trùng cẩn thận đi từng bước về phía trước.

Cửa nhà 402 hoàn toàn mở rộng, tôi dễ dàng chứng kiến được tình cảnh bên trong.

“Đừng… Đừng gi.ết tôi!”

Chỉ thấy trong phòng có một kẻ cực kỳ cao lớn đang cả người đẫm máu, dùng một tay bóp c.ổ một người phụ nữ.

Theo hành động của hắn, cơ thể của người phụ nữ dần dần bị nhấc lên cao, hai chân bất lực vùng vẫy giữa không trung. Nhưng bởi vì cổ họng bị bóp chặt nên cô ta căn bản không có cách nào hét lên, chỉ đành không ngừng giãy dụa giữa không trung.

Nhìn tình cảnh trước mắt, lòng tôi đương nhiên là cực độ sợ hãi.

[Thứ đó rốt cuộc là gì vậy?]

Tôi theo bản năng muốn rút lui nhưng ngay lúc này lại thấy có một bóng dáng nhỏ bé từ trong góc nhà chạy ra.

“Qu.ái v.ật dám b.ắt n.ạt mẹ tao! Tao làm Ultraman đánh ch.ết mày!” Một cậu nhóc cầm theo món đồ chơi Ultraman muốn đạp vào người con qu.ái v.ật thần bí kia.

Nhưng vào giây tiếp theo, con qu.ái v.ật lại phát ra âm thanh “Khà! Khà! Khà!”

Sau đó hắn quăng người phụ nữ trong tay đi, lập tức xách cậu nhóc lên cao.

Động tác tiếp theo phát sinh quá nhanh, nếu không phải là tôi đã tận mắt chứng kiến thì căn bản sẽ không thể nào tưởng tượng nổi còn có chuyện như vậy!

Chỉ thấy miệng của con qu.ái v.ật đột nhiên biến lớn, nuốt chửng cậu nhóc kia.

“Răng! Rắc! Răng! Rắc!”

Là âm thanh nhai nuốt xương cốt đặc biệt vang lên lúc bấy giờ.

“Quả nhiên… vẫn là nộn ngon hơn!”

“A!!! A Bảo!!!”

“A BẢO!!!”

Người phụ nữ lập tức đứng phắt dậy, hung hăng nhào về phía con qu.ái v.ật.

“Xoảng!”

“Rầm! Rầm!”

Người phụ nữ nhanh chóng húc bay con qu.ái v.ật, tiếp đó truyền đến âm thanh kịch liệt chấn động.

“Ầm!”

Người phụ nữ đã cùng con qu.ái v.ật rớt xuống lầu…

Hết thảy phát sinh quá nhanh, tôi hoàn toàn còn chưa phản ứng kịp. Mà lúc này, điện thoại của tôi lại lần nữa vang lên âm thanh.

Lúc này tôi mới biết hóa ra con quái vật kia mới chính là hộ 404!
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 21: Chương 21



Lúc tất cả đã yên tĩnh trở lại, tôi mới có thể nhìn rõ chuyện gì đã phát sinh ở tầng 4.

Toàn bộ cửa phòng của các hộ 401, 402, 403, 404 đều đang mở rộng. Tôi bắt đầu tìm từ phòng 401, phát hiện ra 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7 cái x.ác. Trừ bỏ cậu nhóc đã bị nuốt chửng cùng người phụ nữ đã rơi lầu thì tôi tìm được tổng cộng có 7 cỗ t.h.i t.h.ể đã bị c.ắt đ.ứt c.ổ h.ọng.

Tôi nôn ói đến mức trong bụng kiệt quệ, rốt cuộc không thể nôn ói ra được gì nữa. Cùng lúc cũng phát hiện ra vì sao phòng 404 phải cần tôi đến tiêu độc.

Trong phòng 404 bày mười mấy túi đồ ăn còn tươi mới. Theo lý, chúng hẳn chính là những thứ đã bị tôi vứt vào thùng rác màu đỏ nhưng hiện tại lại xuất hiện ở nơi này.

Chắc là người trong phòng 404 đã lén lút xuống lầu lượm lại những thứ đồ ăn nên mới dẫn đến tai ương hiện tại.

[Quả nhiên, tham lam đều phải trả cái giá đắt!]

Tôi cũng không hề quên người phụ nữ đã rơi lầu kia, nhưng khi xuống dưới xem thì mới phát hiện phía dưới đã có người

“Đây… Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao lại tự nhiên có người nhảy lầu?!”

Một người đàn ông cùng người phụ nữ đứng đó nói với nhau, tôi nhớ họ là đôi vợ chồng của phòng 501.

Tôi đến gần nhìn, Thẩm Đình Đình và dì Trương cũng có mặt ở đây.

“Sao vậy trời? A di đà phật! A di đà phật!”

Dì Trương là người tin Phật nên ngay lập tức đã niệm Phật, cạnh bên còn có một người đàn ông gầy yếu đang vỗ vai dì ấy an ủi.

Lúc này, tôi bước ra làm bọn họ nhanh chóng hoảng sợ.

“A!!!” Dì Trương hét lên.

“Cô… Sao cô…” Dì Trương vừa nói vừa cất bước rời xa tôi.

Có lẽ bởi vì m.áu còn dính trên người tôi nên mới khiến dì Trương bị hoảng sợ như vậy. Tôi cũng hết cách, chỉ đành ở trước mặt mọi người kể lại hết những gì đã phát sinh.

Đám đông nghe vậy đương nhiên không tin, nhưng khi bọn họ đi theo tôi lên tầng 4 thì sắc mặt tất cả liền trở nên cực kỳ kinh hoàng.

Tôi biết rốt cuộc bọn họ cũng đã tin tưởng mình rồi.

“Sao… Sao ch.ết nhiều người quá vậy?!!!”

“Cứu!!!” Người phụ nữ ở phòng 501 vừa la lên, chồng của cô ta liền níu lấy vợ mình lại.

“Em la cái gì! Chẳng phải lầu trưởng đã tiêu diệt 404 rồi sao? Chỉ cần chúng ta tuân thủ theo quy tắc thì sẽ không gặp chuyện gì cả!” Dứt lời, gã dữ tợn đá mắt ra hiệu với người phụ nữ, sau đó dẫn vợ mình rời đi. “Vợ tôi còn đang mang bầu, ở đây không tiện, tôi dẫn cô ấy về trước.”

Nghe vậy, dì Trương cùng bạn già của mình cũng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Thẩm Đình Đình.

“Chị Bồ Câu, giờ mình tới nhà chị được không?”

Tôi không từ chối Thẩm Đình Đình, cứ thế dẫn cô bé về phòng 504.

Hiện tại tôi biết rất rõ người ở lầu 4 đều đã ch.ết hết cả rồi. Bây giờ chỉ còn lại có phòng 501, 503, phòng tôi và phòng của Thẩm Đình Đình.

“Chị Bồ Câu, chúng mình… cũng sẽ ch.ết sao?”

“Ch.ết thì ch.ết, thế giới này cứ thế thôi!”

“Nhưng mà em không muốn ch.ết giống bọn họ, quá thấy ghê rồi.”

“Em muốn ch.ết sạch sẽ chút, có ch.ết cũng phải xinh đẹp.”

Thẩm Đình Đình cùng tôi ngồi trên ban công nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài. Trăng thật tròn, nhưng tôi không biết liệu đây có phải là lần cuối cùng chúng tôi được ngồi bên nhau ngắm trăng hay không…

“Chị Bồ Câu, chúng ta bây giờ coi như là bạn có phải không?” Lúc thốt ra lời này, Thẩm Đình Đình thẳng tắp nhìn tôi.

“Đương nhiên rồi! Chúng ta bây giờ chắc chắn là bạn.”

“Chẳng phải trước đó em luôn nói muốn cho mọi người thấy em sao? Đợi lát nữa chị làm tập tiếp theo sẽ để cho mọi người nhìn thấy em.” Cho dù hiện tại chúng tôi đang bị vây trong khốn cảnh cũng phải có hy vọng.

Nghĩ vậy, tôi lấy ra máy quay của mình rồi nói với Thẩm Đình Đình: “Đình Đình, quay thử đi! Chút nữa chị sẽ cắt ghép, biên tập, cho em cũng lên tivi một lần.”

“Chẳng phải trước đó em luôn nói muốn cho mọi người thấy em sao? Đợi lát nữa chị làm tập tiếp theo sẽ để cho mọi người nhìn thấy em.” Cho dù hiện tại chúng tôi đang bị vây trong khốn cảnh cũng phải có hy vọng.

Nghĩ vậy, tôi lấy ra máy quay của mình rồi nói với Thẩm Đình Đình: “Đình Đình, quay thử đi! Chút nữa chị sẽ cắt ghép, biên tập vào, cho em cũng lên tivi một lần.”

Ban đầu, Thẩm Đình Đình nghe vậy còn có chút ngượng ngùng nhưng dưới sự nhiệt tình của tôi, cô bé vẫn là về nhà thay trang phục và giày múa, cùng tôi đi lên tầng thượng để trình diễn.

Tuy tôi không am hiểu vũ đạo nhưng vẫn cảm thấy cô bé múa rất hay.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một thiếu nữ mặc trang phục trắng nhẹ nhàng nhảy múa dưới trăng.

“Đình Đình, điệu múa này tên gì?”

“Nó được gọi là hy vọng. Bồ Câu, khi nào chị làm xong tập này thì gửi thư cho em xem với. Điện thoại của em hư rồi, giờ chỉ chat được bằng thư thôi.”

“Ừ.”

Tôi cẩn thận quay video, sau đó về nhà biên tập suốt đêm mới gửi đi.

[Dù có thể sống qua ngày mai hay không thì tôi cũng mong mọi người sẽ không cần đánh mất hy vọng trong nghịch cảnh!]
 
Phong Lâu Quái Đàm - Cố Sự Âu
Chương 22: Chương 22 (Hoàn)



Trước khi đăng video, tôi gửi nó cho Thẩm Đình Đình xem trước. Lại không ngờ, cô bé đã lập tức trả lời tôi bằng một phong thư dài:
 
Back
Top Bottom