Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 170: Chương 170



Anh Trịnh là tên của người đàn ông mặc áo lông, cũng không biết vì sao Tiểu Lưu và anh Trịnh lại có mối quan hệ tốt như vậy. Tô Dung nghĩ như vậy, cũng cứ hỏi như vậy: "Lúc trước anh và anh Trịnh đã quen biết nhau rồi sao?"

"Nói ra thì có thể cô sẽ không tin, nhưng chúng tôi thật sự quen biết nhau đấy!" Tiểu Lưu vô cùng đắc ý cười nói: "Tôi có thể thông quan quái đàm đầu tiên, chính là nhờ anh Trịnh mang đi đấy! Sau đó hai người chúng tôi liền trở thành bạn bè trong thế giới hiện thực, đây là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau trong quái đàm."

Trong khoảng thời gian ngắn Tô Dung không biết nên kinh ngạc việc hai người bọn họ thật sự quen biết nhau, hay nên kinh ngạc việc một người như Tiểu Lưu lại có thể thông quan nhiều hơn một quái đàm.

Có lẽ biểu cảm của cô quá mức rõ ràng, nên Tiểu Lưu ho khan một tiếng, giải thích: "Thật ra mấy năm trước quái đàm không khó như bây giờ, chỉ là không biết vì sao độ khó lại đột nhiên tăng lên như vậy. Quái đàm tôi thông quan đều là quái đàm mấy năm trước, năm nay thì đây là lần đầu tiên tôi tiến vào quái đàm."

Thì ra là thế, vậy thì dễ hiểu. Tuy rằng Tô Dung không biết vì sao quái đàm lại đột nhiên trở nên khó khăn hơn, nhưng loài người đang không ngừng tiến bộ, quái đàm cũng tiến bộ thì cũng không có gì khó hiểu

Tây Tây cũng hiếm khi sinh ra hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ: "Vậy vận may của anh khá tốt đấy."

"Như nhau thôi." Tiểu Lưu cười khổ một tiếng: "Nếu vận may thật sự tốt, thì đã không trở thành điều tra viên rồi. Lúc trước tôi còn cảm thấy trở thành điều tra viên thật hạnh phúc, chờ đến khi bản thân thật sự trở thành điều tra viên, tôi mới nhận ra cảm giác buộc đầu vào thắt lưng* thật sự không dễ chịu chút nào."

*Y chỉ mạng sống của một người luôn luôn gặp nguy hiểm

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc. Những người lúc trước không được chọn trở thành điều tra viên, phần lớn bọn họ đều có những suy nghĩ như vậy. Mãi cho đến khi được lựa chọn, mới biết được những nguy hiểm bên trong.

"Đã ở trong quái đàm rồi, đừng nói những chuyện khiến người ta không vui nữa." Chu Hâm không kiên nhẫn nói, sau đó nhìn về phía hai người Tô Dung: "Hai người đến đây làm gì? Cũng muốn buông xuôi với chúng tôi sao?"

Tô Dung lắc đầu: "Chúng tôi đang thử xem có đến phòng y tế được hay không, tôi có cảm giác nói không chừng ở đó sẽ có được chút manh mối."

"Rất dũng cảm." Chu Hâm giơ ngón tay cái với cô: "Nhưng dù sao cũng ở lại boong thuyền, hai người hoàn toàn có thể thoải mái giống như chúng tôi."

Nói tới đây Tô Dung đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Hai người vẫn luôn ở boong thuyền, không sợ tự đưa mình đến phòng y tế luôn sao?"

Dù sao, quy tắc đã nói rõ, nếu ở lại boong thuyền quá lâu, có khả năng sẽ có cảm giác choáng váng, nếu có cảm giác này thì đồng nghĩa với việc cần phải đến phòng y tế.

"Vậy thì tôi sẽ cống hiến vì mọi người." Chu Hâm vô lại nói.

Tiểu Lưu hưng phấn đập tay với cậu ta: "Anh hùng ý kiến giống nhau!"

Cái này khiến Tô Dung hoàn toàn bội phục, hai người liếc nhau, cũng nhanh chóng dọn hai cái ghế dài ra nằm phơi nắng.

Chờ đến khi đám người anh Trịnh đi đến boong thuyền, liền nhìn thấy một cảnh tượng như thế này—— hai nam hai nữ nằm song song trên bốn chiếc ghế dài phơi nắng, thảnh thơi giống như bọn họ thật sự được đi nghỉ mát trên du thuyền.

Những người khác: "……"

Rõ ràng anh Trịnh đã tập mãi thành quen với tính tình của Tiểu Lưu, nhưng vẫn bất lực với tính cách của hắn ta. Rõ ràng lúc trước hai cô gái nhỏ này còn có dáng vẻ tiến về phía trước, sao bây giờ lại cùng nhau buông xuôi rồi?

"Chúng tôi đang chuẩn bị để đến phòng y tế." Tô Dung giải thích cho bản thân và Tây Tây, không phải hai người các cô thật sự nằm hưởng thụ: "Mọi người tới làm gì?"

"Tôi đã đoán được thịt cá là gì rồi, muốn đến tìm nhân viên cửa hàng tổng hợp thử xem." Anh Trịnh đột nhiên nói ra một tin chấn động.

Mọi người lập tức trở nên tỉnh táo, Tiểu Lưu nhìn Tề Hàn và Tiền Hạo Vũ phía sau anh Trịnh kêu lên: "Anh, anh thật sự không nghĩa khí! Sao lại đưa cậu ta theo mà không đưa em?"

Anh Trịnh tức giận chất vấn: "Không phải chính cậu đã nói chờ đến khi anh yêu cầu mới đến hỗ trợ, trước đó thì đừng tìm cậu sao?"

Tiền Hạo Vũ lúc nãy vẫn luôn không nói chuyện gãi đầu: "Tôi chỉ trùng hợp gặp được anh Trịnh thôi, chúng tôi có trò chuyện một chút về việc suy đoán thịt cá, sau đó đột nhiên có một ý tưởng."

Sắc mặt Tề Hàn có chút trắng bệch, chạy chậm đến bên cạnh Tô Dung, nhỏ giọng nói: "Bọn họ cảm thấy thứ gọi là thịt cá chính là thịt người."

Nghe vậy, Tô Dung sửng sốt. Đây là suy đoán lúc trước cô chưa từng nghĩ đến, tuy nhiên hiện tại suy nghĩ lại một chút, thật sự có khả năng này.

Ngày hôm qua ở phòng tập thể dục, động tác mà huấn luyện viên yêu cầu bọn họ làm trong vô thức, rõ ràng chính là động tác của cá ở dưới biển. Nói chính xác hơn một chút, chính là động tác khi bơi lội của người cá.

Con thuyền này vốn dĩ được gọi là thuyền Giao Nhân, muốn biến bọn họ thành người cá, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Nhưng nếu bọn họ thật sự là người cá, vậy thịt của bọn họ không phải là thịt người sao!

"Mọi người định nghiệm chứng như thế nào?" Tiểu Lưu đột nhiên nghĩ đến vấn đề này: "Không phải là cắt một miếng thịt đi đến hỏi nhân viên đó chứ?"

Anh Trịnh nhún vai: "Trước tiên anh định đi qua hỏi trực tiếp, nếu thật sự không được thì sẽ cắt thịt."

Nghe vậy, Tiểu Lưu trực tiếp đứng lên: "Vậy cứ cắt thịt em đi, dù sao em cũng vô dụng. Anh còn cần thăm dò bản đồ, nếu bị thương thì thật sự không tiện."

"Này người anh em!" Chu Hâm cũng đứng lên, bất mãn oán giận với Tiểu Lưu: "Anh như vậy làm tôi thật sự không giống người mà."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 171: Chương 171



Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Tô Dung chớp chớp mắt: "Chuyện này có lẽ tôi có thể giúp?"

"Để một cô gái nhỏ như cô đến cắt thịt sao?" Tiểu Lưu liếc nhìn cô một cái: "Vậy chúng tôi đây đều không phải người."

Phải biết rằng ở đây Tô Dung là người nhỏ nhất, để cô nhóc nhỏ nhất cắt thịt, bọn họ có còn là người không đây?

Tề Hàn nhỏ giọng hỏi bên tai Tô Dung và Tây Tây: "Dùng m.á.u có được không? Tôi đang đến kỳ kinh nguyệt, có sẵn đấy."

Tô Dung: "……"

Cô ho khan một tiếng, cao giọng nói: "Tôi không muốn cắt thịt, nhưng tôi có thể nghĩ ra cách khác. Tóm lại cứ để tôi thử trước xem sao, nếu không được thì mọi người cùng nhau thảo luận."

Nói xong cô cũng không quan tâm đến mọi người nữa, trực tiếp đi đến cửa hàng tổng hợp. Sau khi đi vào bên trong cửa hàng tổng hợp, thấy bên ngoài không có ai đi theo, Tô Dung mới hỏi nhân viên: "Thịt người bị ô nhiễm chính là thịt cá sao?"

Đây là đáp án cô căn cứ vào suy đoán của mọi người để đoán ra, thịt cá chính là thịt người cách nói này có chút gượng ép, nhưng nếu thịt người bị ô nhiễm là thịt cá thì điều này hoàn toàn hợp lý.

Hậu quả của việc bị ô nhiễm trong quái đám này có khả năng chính là biến người thành một loài cá.

Người nhân viên đồ xanh lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: "Xin lỗi, tôi……"

Hắn còn chưa nói xong, Tô Dung đã lấy tờ mười tệ quái đàm ra: "Tiền boa, tôi muốn biết sự thật."

"…… Đúng vậy." Im lặng một lát, nhân viên nhận lấy tiền boa, đưa ra đáp án khẳng định.

"Vậy những vật phẩm bên trong cửa hàng tổng hợp được dùng để làm gì?" Tô Dung nhìn về phía nhân viên, tốt bụng hỏi thêm một câu: "Cần thêm tiền không?"

Nhưng lần này nhân viên kiên định lắc đầu: "Đây không phải vấn đề cho thêm tiền là có thể giải quyết."

Đó chính là quy tắc. Tô Dung hiểu rõ: "Tôi sẽ đoán, anh chỉ cần trả lời có hoặc không là được, sao hả?"

Thấy nhân viên còn có ý muốn từ chối, cô lại nhanh chóng nói trước khi đối phương mở miệng: "Được rồi, anh chỉ cần lắng nghe khi tôi đặt câu hỏi là được."

Nói xong cô cũng không cho đối phương cơ hội từ chối, trực tiếp hỏi: "Những vật phẩm bên trong có chứa manh mối thông quan không? Có manh mối về nội gián không?"

Chú ý đến biểu cảm của đối phương một chút, Tô Dung hiểu rõ: "Xem ra hướng đi sai rồi."

Cô liên tục hỏi tiếp: "Có thể diệt trừ nguồn ô nhiễm? Có thể ức chế ô nhiễm? Có thể giảm bớt sự chú ý của "Nó"?"

Cuối cùng Tô Dung đưa ra một đáp án chính xác: "Có thể giảm bớt sự chú ý của "Nó", xem ra đây chính là điểm mấu chốt để thông quan."

Thật sự không dám giấu giếm, cả người nhân viên đồ xanh đều choáng váng, hắn không hiểu vì sao bản thân chưa nói gì cả, nhưng đối phương lại có thể nhanh chóng biết được đáp án chính xác. Chẳng lẽ trên mặt hắn có viết chữ?

"Một chút thủ thuật nhỏ thôi." Nhìn thấy hắn sắp hỏng mất, Tô Dung giải thích một câu đơn giản

Là một thám tử, nhìn mặt đoán ý chính là bản lĩnh kiếm cơm, đặc biệt là khi cô chuyên tâm quan sát một ai đó. Cho dù là biểu cảm rất nhỏ, động tác thay đổi đều không thể trốn khỏi đôi mắt cô. Ở phương diện này, có lẽ những giáo sư tâm lý học tiếng tăm lẫy lừng đều không bằng cô.

Không tiếp tục nhiều lời với hắn nữa, Tô Dung đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp, gật đầu với mọi người: "Thịt người bị ô nhiễm, chính là thịt cá."

Tề Hàn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Tiểu Tiểu cô thật sự hỏi ra sao? Cô làm như thế nào vậy?"

Cô ấy đã tự mình trải nghiệm sự cứng miệng của những nhân viên đó, nếu bọn họ không muốn nói thì tuyệt đối sẽ không nói. Cho dù bọn họ có hỏi hay đe dọa như thế nào cũng vô ích.

Thật ra đây cũng chính là một sự hiểu lầm mà các điều tra viên mắc phải, trong mắt bọn họ, những nhân viên quái đàm này đều là con rối của quỷ quái, tất nhiên không có cách nào để hối lộ, càng đừng nói đến việc thu tiền boa gì đó.

Nhưng trên thực tế đây không phải quái đàm do quỷ quái thành lập, khi vừa mới lên thuyền bọn họ đã biết được lai lịch của chiếc du thuyền này —— đây là du thuyền do "Sở nghiên cứu số 3" bỏ vốn chế tạo.

Nói cách khác, nhân viên trên thuyền này không chỉ có con rối của quỷ quái, còn có nhân viên của thế giới quái đàm do "Sở nghiên cứu số 3" phái tới. Nếu là người, thì có thể hối lộ.

Đối với câu hỏi của Tề Hàn, Tô Dung cũng không định trả lời. Mấy người này, có vài người đều là nội gián trong phạm vi nghi ngờ của cô, tuy rằng Tô Dung không biết mối quan hệ giữa nội gián và nhân viên, nhưng cô cũng không có ý định tiết lộ bất cứ tin tức gì cho nội gián biết.

"Tôi đã biết thêm một tin tức."

"Cái gì?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

Ánh mắt Tô Dung nhanh chóng đảo qua người Tiền Hạo Vũ, sau đó mở miệng nói: "Nếu mọi người muốn đến cửa hàng tổng hợp, không thể cắt thịt của bản thân được."

Việc này rõ ràng đã đánh nát sự tính toán của mọi người, anh Trịnh nghi hoặc hỏi: "Vì sao? Thịt của chúng ta không phải thịt cá sao? Chúng ta cứ cắt thịt của mình, sau đó trao đổi thì không được hay sao?"

"Không phải như thế." Tô Dung lắc đầu: "Đồ vật trong cửa hàng tổng hợp có khả năng giảm sự chú ý của "Nó" với mọi người."

Nhận được đáp án này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên tiến vào quái đàm, tất nhiên nhanh chóng hiểu được ý của Tô Dung.

Người bị thương, vốn dĩ vô cùng dễ dàng bị "Nó" chú ý. Nếu bọn họ vì một đạo cụ có thể giảm bớt sự chú ý của "Nó", cố ý làm chính mình bị thương, vậy chẳng phải là c** q**n đánh rắm sao?

"Vì thế lấy thịt người c.h.ế.t chính là biện pháp tốt nhất đúng không!" Tiểu Lưu đột nhiên nghĩ đến phương pháp này, hưng phấn nói ra.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 172: Chương 172



"…"

Mọi người đều im lặng, ánh mắt mọi người lặng lẽ đặt trên người hắn ta. Tiểu Lưu cảm giác được có chút không đúng, sờ cái mũi: "Làm sao vậy? Tôi nói sai gì sao?"

Anh Trịnh mỉm cười, ấn mạnh đầu Tiểu Lưu xuống: "Nói không tồi, lần sau đừng nói nữa."

Bọn họ kiêng kị như thế, tất nhiên là bởi vì điều này liên quan đến sự cạnh tranh giữa các điều tra viên.

Thi thể của các điều tra viên bị "Nó" g.i.ế.c c.h.ế.t đều biến mất, vậy bọn họ phải tìm t.h.i t.h.ể ở đâu chứ? Chẳng phải bọn họ phải tự g.i.ế.c c.h.ế.t điều tra viên, như vậy mới có thể lấy được thịt đối phương sao.

Chủ đề nhạy cảm như thế cũng là nguyên nhân khiến mọi người đều im lặng.

Bầu không khí vốn đang hài hòa lập tức bị phá vỡ, ánh mắt mọi người nhìn người khác đều không khỏi mang theo một tia cảnh giác. Ai cũng không muốn đột nhiên bị đồng đội đ.â.m sau lưng một dao, c.h.ế.t trong quái đàm này.

"Chúng tôi tiếp tục đi tìm manh mối" Anh Trịnh túm lấy Tiểu Lưu, nhìn thoáng qua Tô Dung, sau đó gật đầu xin lỗi những người khác, không quan tâm đến sự giãy giụa yếu đuối của Tiểu Lưu, kéo theo hắn ta xoay người rời đi.

Chu Hâm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn về phía Tô Dung: "Này, cô có muốn đi cùng tôi không?"

Theo cậu ta thấy, người có thể thông báo manh mối quan trọng như vậy cho mọi người sẽ không chủ động hỏi người khác. Nếu cô có tâm tư khác, vậy ban đầu không cần nói điều này ra, sau đó cứ yên lặng hại người không phải sẽ tốt hơn sao? Không có ai nghi ngờ cô. Nếu cô đã lựa chọn nói ra, vậy chắc chắn có thể tin tưởng cô.

Đây cũng chính là nguyên nhân Tô Dung đồng ý nói việc này ra, cô muốn đặt bản thân vào trạng thái trở thành người dễ được tin tưởng nhất.

Cho dù là anh Trịnh lúc nãy, nếu Tô Dung mở miệng, anh ta cũng sẽ không để ý cho cô gia nhập, nếu không lúc nãy anh ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô một cái.

Từ cái liếc mắt đó Tô Dung đã nhận ra được thiện ý của đối phương dành cho cô.

Ngay cả Chu Hâm cũng có thể nghĩ đến việc này, những người khác cũng sẽ nghĩ đến. Tây Tây giữ c.h.ặ.t t.a.y Tô Dung, chân thành đảm bảo: "Tôi tuyệt đối sẽ không hại cô đâu, không phải lúc đầu đã nói hai chúng ta là một tổ sao?"

Tuy rằng vốn dĩ cô là một con sói cô độc, nhưng cô hiểu rõ dưới tình huống này, tìm một người bạn chính là lựa chọn tốt nhất. Dù sao nếu chỉ đơn độc một mình, nói không chừng sẽ trở thành "thịt cá" bị các điều tra viên khác tấn công. Đến lúc đó ngay cả c.h.ế.t thế nào cũng không biết được.

Nếu có đồng đội, mức độ nguy hiểm sẽ giảm hơn rất nhiều.

"Cô có để ý việc tôi kéo thêm một người không?" Tô Dung hỏi, vốn dĩ cô cũng không có ý định giải tán với đối phương.

Tây Tây lắc đầu, cô ấy cho rằng Tô Dung định kéo thêm chị Đường và Tề Hàn, dù sao bốn người bọn họ đều là phụ nữ: "Đều nghe theo cô."

Vì thế Tô Dung nhìn về phía Tiền Hạo Vũ: "Chúng ta đi cùng nhau đi."

Rõ ràng Tiền Hạo Vũ cũng rất ngạc nhiên, chỉ vào chính mình: "Tôi?"

Tô Dung gật gật đầu: "Tới không?"

Tuy rằng không rõ Tô Dung muốn làm gì, nhưng Tiền Hạo Vũ vẫn gật đầu, anh ta cũng không muốn trở thành người kì lạ: "Tới tới tới."

"Vậy tôi phải làm sao" Tề Hàn vốn dĩ cho rằng Tô Dung sẽ mời cô, lúc này rõ ràng rất luống cuống: "Tiểu Tiểu tôi không muốn ở một mình đâu!"

Tô Dung trấn an cô ấy: "Bình tĩnh, không phải cô đã sớm cùng tổ với chị Đường sao?"

"A, đúng vậy!" Lúc này Tề Hàn mới nhớ tới, bởi vì chị Đường không có ở đây, nên cô ấy vô thức xem nhẹ đối phương. Lúc này nghe Tô Dung nói như vậy, lập tức trở nên an tâm hơn. Thực lực của chị Đường vẫn còn bày ra ở đó, chắc chắn có thể bảo vệ cô an toàn.

Còn về phần chị Đường có g.i.ế.c cô ấy lấy thịt hay không, thật ra Tề Hàn không hề sợ hãi, ít nhất hôm nay cô ấy không cần lo lắng, bởi vì chị Đường vẫn còn muốn cô ấy đi cùng đến tiệc tối, chắc chắn trước đó sẽ không tổn thương cô ấy.

"Vậy còn tôi?" Chu Hâm chỉ vào chính mình, không dám tin người cuối cùng không có tổ lại chính là cậu ta, nhân duyên của cậu ta kém như vậy hay sao?

"Đúng lúc anh và chị Đường cùng với Tề Hàn một tổ không phải rất tốt sao?" Tô Dung đã sớm sắp xếp cho cậu ta xong: "Thực lực của chị Đường rất mạnh, cũng không sợ anh hại chị ấy."

"Vậy nếu cô ta hại tôi thì sao!" Tất nhiên Chu Hâm biết thực lực của chị Đường rất mạnh.

Vẻ mặt của Tô Dung rất lạnh nhạt: "Chỉ cần anh chết, mặc kệ việc Tề Hàn có c.h.ế.t hay không, mọi người đều sẽ tránh xa chị Đường. Đến lúc đó không có những người khác hỗ trợ, chị ấy khó có thể thông quan quái đàm này, cho nên chị ấy sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy."

Dù sao trong ba người bọn họ, người có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Hâm chỉ có mình chị Đường. Cho nên một khi Chu Hâm tử vong, chắc chắn chị Đường sẽ bị những người khác nghi ngờ và bài xích.

Đây chính là phương pháp tổ đội Tô Dung nhanh chóng nghĩ ra sau khi biết được đáp án của nhân viên. Cô biết rõ chắc chắn anh Trịnh và Tiểu Lưu sẽ cùng một tổ, trong những người còn lại, cô cần phải đảm bảo nội gián không có cách nào g.i.ế.c người.

Ngày hôm qua những người có khả năng là nội gián bao gồm: Chị Đường,Tiền Hạo Vũ, người đàn ông tóc đuôi ngựa, Tề Hàn, người đàn ông áo lông. Chị Đường bị loại trừ, vậy chỉ còn lại bốn người.

Bởi vì thực lực của chị Đường nhất kỵ tuyệt trần* cho nên cô ấy hoàn toàn áp chế được Tề Hàn, cũng không sợ Chu Hâm nhất thời nổi lòng tham. Tổ đội ba người của bọn họ chính là tổ đội tốt nhất.

Dưới tình huống Tây Tây không có vấn đề, tất nhiên cô sẽ chú ý đến người còn lại trong tổ của họ, Tiền Hạo Vũ nhiều hơn một chút.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 173: Chương 173



Trong tổ đội này của bọn họ, những người khác chắc chắn tin tưởng Tô Dung sẽ không g.i.ế.c người, nếu người c.h.ế.t là Tây Tây, vậy Tiền Hạo Vũ chắc chắn không thể thoát tội. Còn nếu người c.h.ế.t là cô, vậy chàng trai Tiền Hạo Vũ vẫn là kẻ bị nghi ngờ nhất.

Đương nhiên, Tô Dung tin tưởng người c.h.ế.t chắc chắn không phải cô.

Cuối cùng là người đàn ông tóc đuôi ngựa và Ngô Úy, Ngô Úy dám đơn độc một mình, tuyệt đối là có thực lực, để anh ta giám sát tóc đuôi ngựa cũng khiến Tô Dung rất yên tâm.

Sở dĩ chia tổ đội như vậy, đương nhiên mục đích quan trọng nhất chính là tìm ra nội gián kia.

Nhìn mọi người rời đi, Tô Dung thở dài. Cô thật sự đã vì đội ngũ này mà trả giá bằng rất nhiều tế bào não.

--------------------

Tuy rằng không biết vì sao Tô Dung lại muốn kéo Tiền Hạo Vũ nhập bọn, những vốn dĩ Tây Tây cũng không phải là một người nói nhiều, cũng không hỏi cô nguyên nhân. Còn về phần Tiền Hạo Vũ, không biết tên này xuất phát từ suy nghĩ gì, cũng không nói chuyện, chỉ ở lại boong thuyền cùng với hai người Tô Dung.

Khi đến gần giữa trưa, Tây Tây nắm lấy tay Tô Dung, giọng nói suy yếu: "Đầu của tôi rất choáng váng, có cảm giác không ổn lắm"

Tô Dung lập tức đứng lên khỏi ghế: "Chúng ta đi tìm phòng y tế."

Là chàng trai duy nhất trong tổ ba người, Tiền Hạo Vũ chủ động bế Tây Tây lên, sau đó hỏi Tô Dung: "Phòng y tế ở đâu?"

Tô Dung bước nhanh vào cửa hàng tổng hợp, trực tiếp hỏi nhân viên: "Ở chỗ chúng tôi có người bị say tàu, có thể mở phòng y tế không?"

"Đương nhiên rồi." Nhân viên chỉ vào phía bên trong cửa hàng tổng hợp: "Phòng y tế ở ngay bên kia."

Dựa theo phương hướng mà hắn chỉ, ba người Tô Dung nhanh chóng tìm được phòng y tế. Đó là một căn phòng có cánh cửa lớn màu xanh rất bình thường, phía trên có bản hiệu "Phòng y tế".

Tô Dung gõ cửa, một giọng nam vang lên: "Vào đi."

Tô Dung đẩy cửa ra, bên trong không hề có cảnh tượng kh*ng b* như cô tưởng tượng, cũng bình thường như bất kì phòng y tế nào của các trường học.

Bác sĩ nam mặc áo khoác trắng dài ngồi trên ghế, nhìn cô rồi đẩy mắt kính: "Ai trong số các người có vấn đề?"

"Là cô ấy, đầu của cô ấy rất choáng váng." Tô Dung vội vàng chỉ vào Tây Tây, Tiền Hạo Vũ nhanh chóng đặt Tây Tây lên trên một giường bệnh.

Bác sĩ đi đến xem xét, kéo mí mắt của Tây Tây ra nhìn thử, sau đó lấy một hộp thuốc từ ngăn tủ ra, lấy một viên thuốc nhỏ lớn bằng ngón tay út bên trong ra: "Uống cái này vào thì sẽ tốt thôi."

Nhìn viên thuốc đó, ba người Tô Dung đều rơi vào sự im lặng.

"Đây là… Thuốc gì?" Tô Dung hỏi.

"Thuốc say tàu." Bác sĩ trả lời, gương mặt không hề thay đổi.

Tô Dung / Tiền Hạo Vũ / Tây Tây:……

Lừa quỷ à! Hộp thuốc màu trắng đó không hề có nhãn mác, rõ ràng là có vấn đề, vậy mà còn dám nói là thuốc say tàu? Dù là đứa ngốc cũng không tin đâu.

"Thất thần làm gì? Cho cô ấy uống thuốc đi!" Bác sĩ không kiên nhẫn nói: "Nếu không thì các người nhanh đi đi, đừng lãng phí thời gian của tôi"

Thấy thế, Tô Dung lập tức nhận lấy thuốc, đưa cho Tây Tây bình tĩnh nói: "Uống không? Tôi kiến nghị cô nên uống, nhưng nếu thật sự xảy ra vấn đề, tôi sẽ không chịu trách nhiệm, cho nên bản thân cô phải suy nghĩ rõ ràng."

Tô Dung sẽ không làm những việc vô ích như khuyên nhủ người khác, cuối cùng nếu xảy ra vấn đề, người bị hại chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên đầu cô.

Vừa rồi cô suy nghĩ một chút đã biết được, nếu ở trên boong thuyền quá lâu thì sẽ bị ô nhiễm, vậy còn cần phải hại người sao? Thật ra hoàn toàn không cần thiết, bởi vì nếu đã bị ô nhiễm, sau này rất dễ bị gia tăng độ ô nhiễm.

Nếu là như thế, cần gì phải vẽ rắn thêm chân chứ?

Việc này chỉ có thể chứng minh thứ này không có vấn đề gì lớn, ít nhất cũng có thể ức chế ô nhiễm. Về phần mục đích chính của việc thiết lập của phòng y tế, Tô Dung biết hiện tại cô không thể biết được.

Theo cô thấy, chiếc du thuyền đáng c.h.ế.t này chính là thí nghiệm của "Sở nghiên cứu số 3", tất cả bọn họ đều là chuột bạch, bị ô nhiễm chính là số phận của họ.

Vậy vì sao phải thiết lập phòng y tế? Bị ô nhiễm trên boong thuyền và bị ô nhiễm ở những nơi khác có sự khác nhau sao?

"…… Tôi muốn uống." Trầm mặc một lát, Tây Tây ngẩng đầu, kiên định nói. Mục đích chính để cô ấy đến nơi này chính là vì muốn trải nghiệm cách trị liệu, nếu bởi vì sợ hãi mà không trải nghiệm được, vậy chẳng phải giống như chưa từng đến sao?

Nói xong Tây Tây nhận lấy viên thuốc trong tay Tô Dung, một hơi nuốt xuống. Bác sĩ vừa lòng đưa cho cô ấy một ly nước ấm: "Uống nước đi, đừng để bị nghẹn."

Thấy thế, Tô Dung hỏi bác sĩ: "Có thể cho thêm vài viên thuốc không? Lỡ như sau này có người lại ngất xỉu chúng tôi cũng không cần làm phiền ngài."

Nghe được câu nói này, bác sĩ khẽ cau mày, sâu xa liếc nhìn Tô Dung một cái. Sau đó xoay người, lấy mấy viên thuốc từ trong hộp thuốc ra, có chút không nỡ đưa cho cô: "Được rồi, xem như cô biết nhìn hàng."

Nhìn thấy phản ứng này, ngược lại Tô Dung trở nên yên tâm hơn không ít. Nếu bác sĩ thật sự trực tiếp lấy ra một hộp đưa cho cô, cô mới không thể yên tâm.

Phải biết rằng loại thuốc ức chế ô nhiễm này chắc chắn vô cùng quý giá, hắn càng không nỡ buông thì càng có khả năng là thật hơn.

Uống xong viên thuốc trong chốc lát, tinh thần của Tây Tây đã trở nên tốt hơn: "Tôi cảm giác khá hơn nhiều rồi, viên thuốc này thật sự có thể dùng!"

Tô Dung yên lòng: "Nếu cô cảm giác khá hơn nhiều, vậy chúng ta đừng làm phiền bác sĩ nữa, đi ăn cơm đi. Cũng đã giữa trưa rồi, chắc chắn cô cũng đã đói bụng."

Nói xong lời này, trong mắt cô hiện lên một tia sáng, nhìn về phía bác sĩ: "Cũng 12 giờ trưa rồi, bác sĩbị, anh cũng đói bụng đúng không? Có cần tôi mang cơm cho anh không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 174: Chương 174



"A, các người ăn…" Bác sĩ vừa định trào phúng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cảnh giác trừng mắt liếc Tô Dung một cái: "Không cần, chúng tôi chỉ ăn cơm của nhân viên"

Quả nhiên là đồ ăn có vấn đề… Tô Dung rũ mắt xuống, sau đó lại lộ ra nụ cười vô tội: "Được rồi, tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ."

Ba người cùng nhau rời khỏi phòng y tế, Tiền Hạo Vũ đột nhiên hỏi: "Tiểu Tiểu, vì sao lúc nãy cô lại muốn mang cơm giúp bác sĩ? Cô phát hiện ra cái gì sao?"

Tô Dung nhún nhún vai, vẻ mặt rất bình tĩnh: "Tôi cảm thấy cơm có vấn đề, không phải trong quy tắc cũng nói rõ bọn họ đã động tay động chân vào thức ăn sao."

Nhưng mà vốn dĩ cô chỉ nghĩ chỗ nào đó trong phòng ăn có vấn đề, hiện tại xem ra tất cả đều có vấn đề.

Tuy nhiên Tô Dung không tin Tiền Hạo Vũ không hiểu được ý của cô, hỏi cô như vậy là vì muốn củng cố thiết lập nhân vật ngốc nghếch của mình, hơn nữa còn muốn thử cô?

Đáng tiếc cô hoàn toàn không tin tưởng người này, trên thực tế sự cảnh giác mà Tô Dung dành cho Tiền Hạo Vũ đã nâng lên mức cao nhất, cô vô cùng nghi ngờ đối phương chính là nội gián, chỉ là hiện tại cô vẫn chưa có chứng cứ để chứng minh.

Việc che giấu bản thân trong quái đàm cũng không đại diện cho điều gì, tuy rằng trực giác của một thám tử nói cho Tô Dung biết đối phương chắc chắn có vấn đề, nhưng là một thám tử đủ tư cách, cô tuyệt đối sẽ không chỉ dựa vào trực giác để xử án. Cô tin tưởng bản thân có thể tìm ra sự thật, hơn nữa Tô Dung cảm thấy bản thân cô đã cách sự thật rất gần.

Hôm nay sẽ đến tầng hai, mấy người bọn họ đã hẹn trước cùng nhau khi ở trên boong thuyền, mọi người sẽ đến phòng ăn trên tầng hai để ăn cơm. Khi có nhiều người sẽ không có ai tìm c.h.ế.t đi hại người khác.

Khi mọi người ngồi cùng nhau, chị Đường đã tuyên bố việc tối nay cô ấy và Tề Hàn sẽ cùng nhau tham gia tiệc tối.

Anh Trịnh còn nói ra phát hiện quan trọng của bọn họ: "Quái đàm này, trong số các điều tra viên của chúng ta có nội gián."

Một lời nói khơi dậy ngàn cơn sóng, bầu không khí vốn đang hài hòa ở phòng ăn lập tức trở nên đông cứng.

Ánh mắt của Tô Dung dừng lại trên người Tiền Hạo Vũ, quả nhiên nhìn thấy đối phương khẽ mím môi, chuyên chú nhìn chằm chằm vào anh Trịnh ở phía bên kia

"Có chứng cứ gì không?" Chị Đường hỏi, biểu cảm của cô ấy hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Nếu có nội gián, tôi cảm thấy trước tiên chúng ta phải bắt được kẻ đó mới tốt, trong các điều tra viên lại đ.â.m sau lưng nhau trong quái đàm, chúng ta ở đây cũng đừng nghĩ đến việc sống sót nữa."

Đối với sự nghi ngờ của mọi người, anh Trịnh không chút hoang mang nói: "Có lẽ mọi người đều biết bức tranh trong phòng khiêu vũ ở tầng bốn đúng không?"

"Bức tranh những mỹ nhân ngư đó à?" Mọi người gật đầu, thật ra mọi người đều đã biết điều này, tất cả là do Tề Hàn nói với bọn họ.

Thở dài, anh Trịnh nói với mọi người: "Nhưng có khả năng mọi người không phát hiện ra, tuy rằng trong bức tranh là những mỹ nhân ngư, nhưng vị trí của mỗi một mỹ nhân ngư cùng với tổng thể hình ảnh, thật ra chính là một phiên bản của《 Bữa tối cuối cùng 》 ."

《 Bữa tối cuối cùng 》 là bức tranh sơn dầu nổi tiếng của Da Vinci, hình ảnh miêu tả Jesus đang dùng bữa tối cuối cùng với mười hai môn đồ.

Bởi vì đã có vài người đi đến phòng khiêu vũ ở tầng bốn, hơn nữa đã có người c.h.ế.t trong phòng khiêu vũ, cho nên sau đó những người khác cũng không có ý định đi xem lại. Mãi đến khi anh Trịnh và Tiểu Lưu đến đó, mới phát hiện vấn đề này.

Thấy mọi người sửng sốt, anh Trịnh tiếp tục nói: "Trong bức tranh《 Bữa tối cuối cùng 》 này tính cả Jesus tổng cộng có 13 người, đúng lúc trùng hợp với số điều tra viên của chúng ta, mà trong 13 người này, Judas là một tên phản đồ."

Đây thật sự xem như một cái búa không nhỏ, vốn dĩ trong quái đàm xảy ra chuyện này cũng rất bình thường, mọi người nhanh chóng tiếp nhận giả thuyết này. Tề Hàn bất an hỏi: "Vậy các người có biết ai là nội gián không?"

Anh Trịnh lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Dung: "Hiện tại tôi vẫn chưa biết người này là ai, lần này sở dĩ nói tin tức này ra, cũng là vì muốn quan sát phản ứng của mọi người. Tôi phát hiện dường như Tiểu Tiểu không hề thấy kinh ngạc trước tin tức này thì phải?"

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Tô Dung, mọi người đều muốn nghe một lời giải thích.

"Tôi thật sự không kinh ngạc, bởi vì tôi đã sớm đoán được rồi." Tô Dung trả lời, nếu việc nội gián đã bị vạch trần, vậy cô cũng có thể nói ra một ít manh mối phát hiện lúc trước, cho mọi người cách để loại trừ: "Là khi tôi nhìn thấy t.h.i t.h.ể vào buổi sáng hôm nay."

Cô nói những điều đáng nghi của người c.h.ế.t cho mọi người nghe, hơn nữa còn nói ra bốn đối tượng cô nghi ngờ, cũng chính là Tiền Hạo Vũ, anh Trịnh, người đàn ông tóc đuôi ngựa và Tề Hàn.

Nói xong cô nhìn về phía tóc đuôi ngựa, tuy rằng vốn dĩ cô đang nghi ngờ Tiền Hạo Vũ, cô lại phát hiện điều đáng nghi ngờ trên người người này: "Có lẽ anh học nghệ thuật đúng không, vì sao lúc đến phòng khiêu vũ lại không phát hiện vấn đề này?"

Việc tóc đuôi ngựa học nghệ thuật tuy rằng anh ta không chủ động nói ra, nhưng Tô Dung đã sớm phát hiện. Không nói đến vấn đề khí chất, chỉ riêng giọng nói thanh thoát của anh ta cũng khó có thể bỏ qua.

"Ai nói tôi không phát hiện?" Tóc đuôi ngựa nhún vai: "Chỉ là tôi không muốn nói cho các người biết thôi. Nếu tôi nói chuyện này ra, vậy nội gián đó chắc chắn sẽ làm việc cẩn thận hơn, đến lúc đó không phải càng khó phát hiện sao? Tôi muốn chờ đến khi tìm được manh mối xác thực, sau đó một kích tất sát."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 175: Chương 175



Anh ta nói cũng không phải không có lý, chị Đường thong thả nhìn anh ta: "Vậy hiện tại anh đã có mục tiêu chưa? Hoặc nên nói là đối tượng nghi ngờ?"

"Có mấy người." Tóc đuôi ngựa sờ sờ cằm: "Tề Hàn, Tiền Hạo Vũ, Tây Tây và Ngô Úy. Bốn người này đều có hiềm nghi. Tây Tây và Tề Hàn đều đã tiếp xúc với người chết, Tiền Hạo Vũ và Ngô Úy quá điệu thấp cũng có vấn đề. Nếu kết hợp cùng với phạm vi nghi ngờ của Tiểu Tiểu, vậy chính là một trong hai người Tiền Hạo Vũ và Tề Hàn"

"Vậy hai người có muốn giải thích gì không?" Chị Đường lại nhìn về phía hai nhân vật trọng điểm, cũng cho thêm một liều thuốc mạnh: "Nếu hai người không có gì để giải thích, vậy hai người các người một tổ đi."

"Không phải chứ? Chị không thể làm như vậy được!" Nghe được lời này của cô ấy, Tề Hàn lập tức nóng nảy: "Em thật sự không phải nội gián, lúc trước em còn đồng ý đi tiệc tối cùng chị đấy, nếu em là nội gián, vì sao phải đẩy bản thân vào hiểm cảnh như vậy chứ?"

Cô ấy thật sự rất lo lắng, nếu bản thân đi cùng với Tiền Hạo Vũ, chưa biết chừng sẽ bị đối phương hại chết. Đến lúc đó những người khác có thể thuận lợi tìm ra nội gián, nhưng vấn đề là ngay cả mạng cô ấy cũng không còn.

Lời này cũng rất có lý, chị Đường suy nghĩ rồi nói: "Dù sao tôi cũng không sợ bị nội gián đ.â.m sau lưng, vốn dĩ Tề Hàn muốn tiếp tục thăm dò với tôi, vậy chúng tôi cứ tiếp tục đi cùng nhau đi."

Là người trải qua nhiều quái đàm nhất trong số mọi người ở đây, cô ấy có thực lực rất mạnh, một anh khỏe chấp mười anh khôn, đương nhiên không sợ người khác làm ra chuyện xấu.

"Cảm ơn cảm ơn!" Tề Hàn cảm động đến rơi nước mắt: "Em nhất định sẽ không kéo chân sau đâu!"

"Vậy Tiền Hạo Vũ…" Tóc đuôi ngựa nhìn về phía một đối tượng hoài nghi khác.

"Tôi chưa từng làm chuyện xấu gì đúng không, các người không thể chỉ nghi ngờ không có chứng cứ lại muốn vu oan hãm hại người khác được!" Thoạt nhìn Tiền Hạo Vũ cũng vô cùng ủy khuất, tháo mắt kính xuống xoa xoa đôi mắt: "Vấn đề thịt cá lúc trước không phải là tôi nhắc nhở các người sao, dù sao thế nào thì cũng xem như tôi làm chuyện tốt đúng không?"

"Vậy cũng chưa chắc." Đối mặt với con gái, có lẽ chị Đường sẽ dịu dàng hơn một chút, nhưng đối với đàn ông, cô ấy không hề lưu tình một chút nào: "Từ sau khi mọi người biết được chuyện thịt cá chính là thịt người, bầu không khí trên thuyền này kém như thế nào, không cần tôi phải nói nhiều đúng không? Nếu không phải Tiểu Tiểu kịp thời chia tổ để ổn định mọi người, sự hỗn loạn trong đó, đúng lúc rất thuận lợi cho người nào đó đục nước béo cò."

Người ta thường nói m.ô.n.g quyết định bộ não, chị Đường đã nhận định Tiền Hạo Vũ chính là nội gián, đương nhiên đối với mỗi hành vi của anh ta đều sẽ suy đoán theo hướng xấu xa.

"Mông quyết định bộ não" là một câu nói phổ biến trên Internet, có nghĩa là dù m.ô.n.g bạn ngồi ở vị trí nào thì trong đầu bạn cũng sẽ có những suy nghĩ tương ứng.

Nhưng những người khác không cho là như vậy, Chu Hâm nhăn mày lại: "Cô cũng không cần phải nghĩ xấu cho người khác như vậy, Tiền Hạo Vũ làm chuyện tốt chính là sự thật, cái cô gọi là mục đích cũng chỉ là suy đoán chủ quan của cô mà thôi."

Trên thực tế cậu ta nói thật sự không sai, về mặt pháp lý chính là vô tội trắng án, nhưng nơi này là thế giới quái đàm, thật ra không cần phải như thế. Nhưng nếu chỉ bởi vì nghi ngờ liền bỏ rơi một người, vậy thật sự có chút không có tính người.

"Vậy anh và anh ta cùng một tổ đi" Tô Dung đột nhiên mở miệng, trên mặt là biểu cảm trong sáng ngu ngốc trước sau như một: "Nếu Chu Hâm đã tin tưởng Tiền Hạo Vũ như vậy, chắc chắn sẽ không ngại cùng tổ với anh ta đâu đúng không."

Nghe vậy, sắc mặt Chu Hâm lập tức thay đổi. Cậu ta không nghĩ rằng Tiền Hạo Vũ thật sự là nội gián, nhưng cũng không thể phủ nhận việc hiện tại đối phương chính là đối tượng nội gián khả nghi nhất. Cũng giống với suy nghĩ của Tề Hàn, lỡ như cậu ta bị đối phương g.i.ế.c chết, những người khác có thể xác định rõ ràng Tiền Hạo Vũ là nội gián, nhưng cái mạng này của cậu ta lại không thể tìm được nữa!

"Tôi không……" Không đợi cậu ta giải thích, chị Đường đã đánh một gậy: "Như vậy cũng tốt, nói vậy mọi người đều hài lòng với sự chia tổ này."

Những người khác đều là người nhận được lợi ích, tất nhiên không ai phủ nhận điều này. Người duy nhất muốn phản đối chính là Chu Hâm nhưng vì vừa rồi đã bị cắt ngang nên cũng mất hết dũng khí.

Giống như những gì Tô Dung nói, lúc nãy cậu ta đã nói giúp đối phương, hiện tại lại từ chối tổ đội với đối phương, vậy không phải là đánh vào mặt mình sao? Cho dù da mặt cậu ta có dày, những người khác cũng không chắc chắn sẽ đồng ý cho cậu ta được như ý nguyện.

Tiền Hạo Vũ cúi đầu, sắc mặt có chút tối tăm. Cho dù là ai ngay ngày hôm sau đã bị toàn bộ những người khác nghi ngờ là nội gián cũng không thoải mái được.

Thời gian buổi chiều rất nhàm chán, ngày đầu tiên mọi người hiệu suất cao nên đã thăm dò hết bản đồ, ngày hôm sau tìm được nội gián, có cảm giác quái đàm này cũng không quá khó.

Tô Dung nằm trên giường trong phòng, tự hỏi vì sao quái đàm này lại có vẻ dễ dàng hơn những quái đàm khác.

Điều đầu tiên có thể khẳng định chính là, các đồng đội đều thật sự rất đáng tin cậy. Tuy rằng có những người không quá thông minh, nhưng không có người thích lợi dụng, cũng không có người quấy rối, so với những điều tra viên cô gặp lúc trước thật sự tiến bộ hơn rất nhiều.

Tuy nhiên dù sao đây cũng là quái đàm có độ khó khăn vượt qua mười người, những người được chọn vào điều có bản lĩnh. Đặc biệt trong đội ngũ còn có một đại lão như chị Đường trấn áp, thật sự rất yên tâm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 176: Chương 176



Nhưng trong lòng Tô Dung vẫn có cảm giác bất an, cô luôn cảm thấy dường như bản thân đã bỏ qua thứ gì đó. Trước mắt vẫn chưa biết phải thoát khỏi quái đàm này như thế nào, cũng không có tin tức về tầng phụ. Hơn nữa tình hình trước mắt thật sự quá nhẹ nhàng, tuy rằng đã có ba người chết, nhưng bọn họ lại dễ dàng lẩn tránh sự tử vong, hoàn toàn không khiến mọi người dâng lên sự cảnh giác.

Cô rất khó không nghĩ đến việc có thể xảy ra trong quái đàm này, lúc trước không hề gặp sát khí thật sự, chờ đến cuối cùng lại chính là kết cục c.h.ế.t hết cả đội. Có thể chắc chắn rằng, buổi tiệc tối ngày thứ tư thật sự muốn mạng người.

Hơn nữa tuy rằng phát hiện nội gián, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ cụ thể, Tô Dung cũng không dám thả lỏng cảnh giác. Lỡ như bọn họ thật sự đoán sai thì sao?

Vẫn nên tìm được manh mối về nội gián.

Chờ đến buổi tối mọi người cùng đi đến phòng tập thể dục, Tô Dung vốn đang lo lắng việc huấn luyện viên hôm qua cố ý nhắm vào cô. Nhưng đối phương giống như đã bị mất trí nhớ, đối xử với cô rất bình thường.

Buổi tối hôm nay Tô Dung rèn luyện cùng với Tây Tây, Ngô Úy, và tóc đuôi ngựa nghệ thuật, bốn người bọn họ đều tập yoga. Năm người còn lại tập các loại vận động khác. Tiền Hạo Vũ có lẽ cũng biết bản thân không được mọi người chào đón, cho nên khi ăn xong cơm trưa liền đi rèn luyện.

Ngày hôm nay Tô Dung mới phát hiện, hôm qua cô đã suy nghĩ quá khó khăn. Không muốn lựa chọn sai hạng mục vận động, không chỉ cần phải chú ý đến thời gian, ăn xong bữa tối rồi đến cũng là một cách.

Luôn ăn ở phòng ăn ngoài trời hoặc phòng ăn buffet cũng là một cách, như vậy dù đến khi nào, cũng chỉ là một loại vận động.

Trừ cái này ra, ăn phối hợp cũng là một cách. Giống như Tây Tây và người đàn ông tóc đuôi ngựa, mỗi lần đều là tập yoga.

Nói lại thì, dường như ở đây đang thiếu một ai đó. Nhưng cô nghĩ không ra, dù sao cũng là chuyện của người khác, cô cũng không chú ý.

Tuy rằng Tô Dung không hề cảnh báo mọi người không được xem TV, nhưng Ngô Úy và Tây Tây vẫn tự mình nhận ra, hôm nay không hẹn mà cùng không xem TV. Ngày hôm qua bọn họ đã nhận ra vấn đề, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có TV chính là đồ vật duy nhất có thể ảnh hưởng để bọn họ, cho nên hôm nay không hẹn mà cùng không xem.

Vì thế cuối cùng ba người nhìn thấy người đàn ông tóc đuôi ngựa duy nhất xem TV nghe theo lệnh huấn luyện viên, rung đùi lắc lư trên tấm thảm yoga, đều không khỏi trầm mặc.

Tây Tây nuốt một ngụm nước miếng, không dám tin hỏi hai người khác: "Hôm qua tôi đã như vậy sao?!"

"…… Sao lại không chứ" Tô Dung đưa ra một đáp án ba phải sao cũng được, còn Ngô Úy thì trực tiếp xem nhẹ câu hỏi của cô ấy

"Chúng ta có nên đi đến chỗ khác xem thử không?" Do dự một chút, Tây Tây hỏi Tô Dung, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để thăm dò.

Bởi vì lúc trước đã thăm dò một lần, nên Tô Dung cũng không có lòng hiếu kỳ quá lớn: "Cô có thể đi, tuy nhiên nhất định… phải quay lại trong vòng 5 phút"

Cô tính toán đơn giản một chút, lúc ấy cô đã rời khỏi máy chạy bộ khoảng 5 phút, sau đó liền có chuyện. Đây có lẽ là một mốc thời gian. Nói xong Tô Dung kể lại trải nghiệm lần trước cho bọn họ nghe. Dù sao cũng đã xác định không có nội gián ở đây, chút manh mối này tất nhiên có thể nói cho mọi người biết.

Ngô Úy nhìn cô một cái, hiếm khi mở miệng: "Cô thật sự là sinh viên à?"

Nghe vậy, Tây Tây cũng nhìn chằm chằm Tô Dung, muốn một đáp án.

Tô Dung nhún vai, hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy Tiểu Tiểu thật sự là tên thật của tôi sao?"

Hai người: "…"

Bọn họ lập tức không nói nên lời. Cũng đúng, ban đầu Tô Dung đã cung cấp một cái tên giả, vậy sao bọn họ có thể cho rằng nghề nghiệp mà đối phương nói là thật chứ?

Hôm nay không giống ngày hôm qua, sau khi rèn luyện được một tiếng, huấn luyện viên một lần nữa đi tới: "Tập luyện cũng lâu rồi, mọi người có thể đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút."

Đây là phân đoạn không có trong ngày hôm qua, quy tắc thật sự có nhắc đến phòng nghỉ trong phòng tập thể dục, hơn nữa rõ ràng bên trong có quỷ quái. Tô Dung gần như dám khẳng định, bọn họ vừa đi, trăm phần trăm sẽ gặp phải tình huống đặc biệt nào đó trong quy tắc.

"Có thể không đi không?" Cô có ý muốn giãy giụa.

"Không được có ý kiến, tập luyện lâu thì cần phải nghỉ ngơi." Huấn luyện viên trả lời nói.

Tô Dung lập tức hiểu rõ, nếu hiện tại không đến phòng nghỉ, xác suất gặp được quỷ quái là 100%, nếu đi thì xác suất là 50%.

Vậy quả nhiên vẫn phải đi, ai biết bên ngoài sẽ gặp phải thứ quỷ quái gì chứ. Lỡ như chạm mặt trực tiếp với quỷ quái, cô có thể đi tìm c.h.ế.t ngay lập tức.

Suy nghĩ một chút, Tô Dung rút ra một tờ mười tệ quái đàm đưa cho huấn luyện viên: "Nếu gặp phải những thứ trong phòng nghỉ, có cách nào để giải quyết không?"

Huấn luyện viên nhận lấy tiền, làm hết phận sự chuyên nghiệp nói ra đáp án: "Nếu phòng nghỉ có vấn đề, có thể để một người ở lại trông coi, những người còn lại đi tìm huấn luyện viên hỗ trợ."

Lời vừa nói ra, sắc mặt ba người lập tức thay đổi. Ẩn ý trong lời nói này rất rõ ràng, chỉ cần hy sinh một người, những người khác có thể an toàn.

Chú ý đến tóc đuôi ngựa vẫn đang làm động tác yoga, Tây Tây chỉ vào anh ta: "Anh ta không cần đi cùng chúng tôi sao?"

"Bởi vì anh ta còn đang rèn luyện, nếu các người cũng rèn luyện như vậy thì không cần phải nghỉ ngơi."

Nói cách khác chính là nếu bọn họ cũng bị TV thôi miên, vậy không cần đi đến phòng nghỉ. Tuy nhiên việc này không có khả năng, quỷ mới biết rèn luyện như vậy rốt cuộc có lợi ích gì.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 177: Chương 177



Ba người liếc mắt nhìn nhau, thở dài, cùng nhau đi về phía phòng nghỉ.

Ngoài dự đoán chính là, phòng nghỉ cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Không có đồ uống thể thao được đóng gói với màu sắc khác, cũng không có sô pha màu đỏ.

Bọn họ chờ qua mười phút, đến lúc huấn luyện viên đến gọi bọn họ trở về rèn luyện, cũng không xuất hiện bất kì điều gì dị thường.

Mãi cho đến khi kết thúc rèn luyện hôm nay, khi trở lại trước quầy lễ tân, ba người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tây Tây gãi gãi đầu, biểu tình kinh ngạc: "Hôm nay vận may tốt đến vậy sao"

Tô Dung cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Ngô Úy: "Anh là Hoàng gia Châu u à*?"

Ngô Úy lắc đầu: "…… Có lẽ âm với âm lại thành dương?"

"Cái khác tôi không biết, như nếu nói chúng ta không gặp được." Tây Tây nhướng mày, chỉ về phía bốn người chật vật đi ra khỏi phòng tập thể dục: "Vậy có lẽ bị những người khác gặp rồi."

Tóc của Tề Hàn rối bời, trên người dính không ít vảy cá. Anh Trịnh và Tiểu Lưu cũng như thế, trên người có một mùi cá tanh tưởi. Chỉ có duy nhất một mình chị Đường nhìn qua khá sạch sẽ, nhưng biểu tình của cô ấy cũng không quá tốt.

"Hai người gặp phải chuyện gì sao?" Tô Dung không nhịn được hỏi.

Chị Đường gật đầu: "Sau khi chúng tôi đi vào phòng nghỉ, phát hiện sô pha biến thành màu đỏ, vì thế lập tức muốn đi ra ngoài. Nhưng vừa quay đầu thì cánh cửa phía sau đã biến mất, nơi này biến thành một không gian bị bịt kín. Sau đó không biết từ đâu nhảy ra một đống người đầu cá, điên cuồng tất công chúng tôi."

"Nhưng mà chị Đường rất lợi hại, chị ấy gần như chỉ một mình đã đánh đám người đầu cá đó liên tục bỏ chạy!" Tề Hàn vô cùng bội phục: "Mọi người không biết lúc ấy chị Đường ngầu thế nào đâu!"

"Đúng rồi, có phải các người thiếu một người không?" Chị Đường không hề quan tâm đến việc những người khác khen ngợi cô ấy, thấy mấy người Tô Dung chỉ có ba người, nghi hoặc hỏi.

Tô Dung gật gật đầu: "Một người khác vẫn còn phải rèn luyện thêm chút nữa"

Lúc ấy sau khi đến thời gian hai tiếng, huấn luyện viên yêu cầu bọn họ rời đi trước, hắn nói với bọn họ tóc đuôi ngựa còn cần phải ở lại thêm chút nữa.

"Bên phía mọi người thì sao? Chu Hâm đi đâu rồi?" Sau khi trả lời xong cô cũng hỏi ngược lại.

"Chu Hâm cũng bị giữ lại." Tiểu Lưu nói rồi nhìn về phía nhân viên lễ tân: "Khi nào mấy người Chu Hâm mới ra ngoài?"

"Chu Hâm nào?" Nhân viên lộ ra biểu cảm nghi hoặc: "Bên trong phòng tập thể dục vẫn còn một du khách sao?"

Trong lúc hắn đang nói chuyện, người đàn ông tóc đuôi ngựa xoa đầu đi ra: "Sao các người đều đi ra rồi? Thời gian rèn luyện hôm nay của tôi nhiều hơn à?"

Không ai trả lời anh ta, mọi người đều sợ hãi trước lời nói của người nhân viên. Hình ảnh này sao lại quen mắt như vậy chứ? Lúc ấy khi Tiểu Vương chết, nhân viên đồ đỏ cũng đã nói như vậy. Trực tiếp phủ nhận sự tồn tại của Tiểu Vương.

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng phòng tập thể dục đã an toàn, nhưng cuối cùng nó cũng lộ ra răng nanh của mình.

"Vậy chẳng lẽ…. Chu Hâm đã xảy ra chuyện?" Tề Hàn cẩn thận hỏi.

Tô Dung gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra: "Có thể anh ta đã tập sai động tác vận động."

Dường như Chu Hâm ăn cơm rất tùy tiện, nhưng bởi vì phán đoán thời gian sai, ngày đầu tiên cậu ta tập thể dục vào lúc giữa trưa, cho nên rất dễ chọn sai động tác.

Lại có người chết, bầu không khí vốn dĩ đang thả lỏng lại lập tức trở nên nghiêm túc hơn. Rời khỏi phòng tập, mọi người đều không biết nên nói gì. Tất nhiên mọi người đều không có quá nhiều cảm xúc, việc có người c.h.ế.t trong quái đàm giống như cơm uống nước thật sự rất bình thường, mọi người hoàn toàn không có quá nhiều sự bi thương.

Thở dài một tiếng, chị Đường đứng ra nói: "Chờ lát nữa tôi và Tề Hàn sẽ tham gia tiệc tối, tôi sẽ mang theo vài tờ giấy, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ viết lại manh mối lên giấy, sau đó giấu trong góc phòng khiêu vũ. Ngày hôm sau nếu chúng tôi không ra ngoài, mọi người đừng quên đến phòng khiêu vũ tìm manh mối."

Trong mắt Tề Hàn đong đầy nước mắt: "Cái đó… Nếu tôi thật sự không thể ra ngoài, tôi sẽ viết địa chỉ gia đình tôi vào một tờ giấy trong đó. Làm phiền mọi người đến đó tìm tôi, nói cho tôi biết rằng tôi sẽ c.h.ế.t trong vòng một tuần. Cầu xin mọi người!"

"Tôi nhất định sẽ giúp cô." Tây Tây đưa ra hứa hẹn, những người khác cũng cùng nhau gật đầu.

Chờ đến khi hai người họ rời đi, từng người trong bọn họ cũng trở về phòng của mình. Tô Dung dựa vào gối đầu, hiện tại cũng đã không còn sớm, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không ngủ được, còn không bằng suy nghĩ lại manh mối, ví dụ như manh mối về nội gián.

Đầu tiên có thể chắc chắn rằng cô vẫn chưa tìm được manh mối nào, manh mối về nội gián chắc chắn đang ở nơi nào đó mà cô không chú ý. Nhưng rốt cuộc là ở đâu chứ?

Trong phòng có lẽ không có manh mối, cùng lắm thì trong phòng của nội gián sẽ có một ít đồ vật…

Nói đến cái này, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến một điểm đáng nghi ngờ! Lúc ấy Tiền Hạo Vũ nói bản thân không tìm được manh mối, sau đó khi quay trở lại mới lấy tờ giấy trong nhà vệ sinh ra.

Nhưng trước mắt không nói đến việc cậu ta vọt vào nhà vệ sinh đầu tiên, chỉ nói đến việc bọn họ là người phát hiện ra nội dung của manh mối đó, thật ra hiện tại nghĩ lại cũng rất khả nghi.

Rất có thể Tiền Hạo Vũ đã sớm cầm lấy tờ giấy manh mối của mình, sau đó bỏ ra chút thời gian viết một tờ giấy mới, lúc đi vào tìm manh mối thì đã trao đổi chúng với nhau

Tuy nhiên đây cũng chỉ là suy đoán chủ quan, không hề có chứng cứ xác thực.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 178: Chương 178



Nếu manh mối không có ở trong phòng, vậy chỉ có thể là ở bên ngoài. Là thứ tự các căn phòng sao?

Không, thứ tự của các căn phòng không hề có vấn đề. Phòng của Tiền Hạo Vũ nằm bên trái trung tâm, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Phòng gần nhất bên cạnh chính là phòng của Tây Tây, cô ấy hoàn toàn không có cơ hội gây án. Về phần người đàn ông tóc đuôi ngựa nói cô ấy chính là người cuối cùng tiếp xúc với người phụ nữ đã chết, Tô Dung không tin nếu Tây Tây là nội gián thì sẽ ngu ngốc đến mức tự đặt mình lên đống lửa.

Từ số phòng cũng có thể nhìn ra những căn phòng được sắp xếp rất lộn xộn…

Khoan đã? Số phòng?

Tô Dung đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Bởi vì cô đã từng tham gia quái đàm xe buýt, số ghế cũng được sắp xếp ngẫu nhiên, cho nên vì kinh nghiệm lần trước nên lần này cô đã vô thức xem manh mối này.

Nhưng hiện tại suy nghĩ lại, nguyên nhân lần đó chỗ ngồi được sắp xếp ngẫu nhiên là vì cô chính là điều tra viên duy nhất, rõ ràng cô đã bị nhắm vào, nhưng lần này thì không nhất định như vậy.

Nếu dãy số lần này không bị sắp xếp ngẫu nhiên thì sao

Nghĩ như vậy, Tô Dung yên lặng viết mấy số phòng mình còn nhớ lên giấy trắng.

Tô Dung 1225

Chị Đường 1233

Tiền Hạo Vũ 1524

Tây Tây 1222

Người phụ nữ đã c.h.ế.t 1230

Người đàn ông đã c.h.ế.t 1540

Đây chính là những số phòng mà cô nhớ.

Thoạt nhìn những dãy số này không hề liên quan đến nhau, ngoại trừ con số đầu tiên đều đại diện cho tầng 1, nhưng Tô Dung thật sự đã quá quen thuộc với mật mã bằng số, gần như cô đã lập tức nhìn ra—— khi cộng những con số này lại thì mới chính là số thứ tự của họ.

Chị Đường là số 9, Tiền Hạo Vũ là số 12, Tây Tây là số 7, người phụ nữ đã c.h.ế.t là số 6, còn người đàn ông đã c.h.ế.t là số 10. Số 12 của Tiền Hạo Vũ, đúng lúc đại diện cho tên phản đồ Judas trong số 12 môn đồ.

Nhưng vấn đề là, vì sao cô cũng có số thứ tự là 10?

Điều này rất kì lạ, nhưng Tô Dung cảm thấy suy đoán của mình về số thứ tự này hoàn toàn không sai. Nhưng ngày mai vẫn nên xem lại số phòng của tất cả mọi người, chờ sau khi ghi chép lại số của tất cả mọi người, nói không chừng sẽ có phát hiện mới

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Dung dậy rất sớm để chứng thực suy đoán ngày hôm qua của mình. Cô thức dậy đi ra ngoài, sau khi xác nhận ngoài hành lang không có ai, thì gõ cửa phòng của Tây Tây.

Trong lòng Tô Dung hiểu rất rõ, ngay lúc này đi ra ngoài một mình nguy hiểm như thế nào, tất nhiên cô không thể nào đặt bản thân vào sự nguy hiểm được.

Phòng của Tây Tây nằm bên ngoài cùng tầng 1, Tô Dung một đường đi ngang qua phòng của các điều tra viên khác. Đến trước cửa phòng Tiền Hạo Vũ, cửa đột nhiên mở ra.

Nghe thấy âm thanh, cô giật mình, quyết đoán rút thẻ bài ra nhét vào trong túi áo.

Tiền Hạo Vũ từ trong phòng đi ra, ngại ngùng mỉm cười: "Tiểu Tiểu sao cô lại ở đây?"

Tô Dung không tin tên này không nghe thấy tiếng bước chân mà chỉ trùng hợp mở cửa ra ngoài, cô nở nụ cười giả tạo: "Tôi đến tìm Tây Tây xem thử có manh mối gì không."

"Thì ra là như thế, tôi có thể đi cùng hai người không?" Anh ta ngượng ngùng hỏi.

Thấy cô dường như muốn từ chối, Tiền Hạo Vũ lôi kéo Tô Dung nói chuyện trong chốc lát, có ý muốn kéo gần mối quan hệ, cuối cùng lại hỏi một lần: "Tôi có thể đi thăm dò cùng hai người không?"

"Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định…" Tô Dung vừa định từ chối anh ta, lại đột nhiên nhìn thấy một nhân viên đồ đỏ đi ngang qua quầy lễ tân, nói gì đó với nhân viên đồ xanh, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Được biết, nhân viên của tầng lầu này đi đến tầng lầu khác là do có chuyện cần phải xử lý, nhưng rốt cuộc bọn họ cần xử lý chuyện gì chứ?

Thấy nhân viên đồ đỏ đã đi xa, Tô Dung không suy nghĩ quá nhiều, vội vàng đuổi theo. Tiền Hạo Vũ thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, cũng bước nhanh đi theo.

Người nhân viên đó đi thẳng lên boong thuyền ở tầng hai, sau đó trực tiếp nhảy xuống từ lan can.

Tô Dung trừng lớn mắt, nhanh chóng chạy đến bên cạnh lan can nhìn xuống. Mặt biển không hề có chút gợn sóng khi người này nhảy xuống, yên tĩnh giống như lúc nãy chưa từng xảy ra bất cứ việc tìm.

Sao lại như thế? Tên nhân viên kia nhảy xuống làm gì? Chẳng lẽ đáy biển chính là tầng phụ? Hay có bí mật gì đó bị ẩn giấu bên trong?

Trong lúc đầu óc Tô Dung đang điên cuồng suy nghĩ, Tiền Hạo Vũ cũng lặng lẽ đi đến gần.

Anh ta nhìn bóng dáng cô gái ghé vào trên lan can, trong mắt hiện lên sự ác độc điên cuồng, rón ra rón rén tới gần, duỗi hai tay về phía trước.

Vị trí này, chỉ cần bản thân dùng một chút lực, lập tức có thể đẩy người này xuống.

Cô chính là người cuối cùng bị nghi ngờ, chỉ cần đẩy cô xuống, anh ta sẽ có được phương pháp thông quan quái đàm này!

Trên mặt Tiền Hạo Vũ lộ ra nụ cười điên cuồng, anh ta tập trung toàn bộ sức lực toàn thân vào hai tay, đột nhiên ——

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Dung đột nhiên ngồi xổm xuống tránh được cái đẩy từ phía sau lưng. Không biết từ lúc nào, cái xẻng trong tay đã đặt ra phía sau chân, trực tiếp khiến người đàn ông này mất đi trọng tâm ngã nhào về phía trước.

Tiền Hạo Vũ hoàn toàn không ngờ còn có thể như vậy, cả người xoay mạnh một cái, đột nhiên rơi ra ngoài lan can, từ hung thủ trở thành kẻ bị hại.

Tuy nhiên anh ta rất nhanh tay lẹ mắt, đôi tay kịp thời nắm lấy mép thuyền, khó khăn lắm mới không rơi xuống biển. Nhưng tư thế này lại cực kỳ nguy hiểm, không bao lâu sau anh ta sẽ mất hết sức lực rồi ngã xuống

"Cứu…… Cứu mạng!" Tiền Hạo Vũ vô cùng hoảng sợ, anh ta hoàn toàn không muốn c.h.ế.t một chút nào: "Tiểu Tiểu mau kéo tôi lên với, tôi sắp rơi rồi!"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 179: Chương 179



Tô Dung không khỏi lộ ra biểu cảm khó hiểu: "Anh cho rằng tôi không biết vừa rồi anh định làm gì sao?"

"Vừa rồi tôi định làm gì chứ?" Tiền Hạo Vũ hiểu rõ tình hình trước mắt, quyết định đưa ra chủ ý giả ngu giả ngơ: "Lúc nãy tôi chỉ muốn đi qua xem thử mà thôi, ai biết dưới chân lại đột nhiên xuất hiện một cái xẻng chứ, sau đó tôi không cẩn thận nên rơi ra ngoài. Tôi còn chưa hỏi cô vì sao lại dùng xẻng cản chân tôi đấy?"

"Đều là hồ ly ngàn năm, anh còn muốn chơi trò Liêu Trai với tôi à?" Tô Dung thong thả ung dung giẫm lên bàn tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch của anh ta, nhẹ nhàng dùng sức: "Vốn dĩ trước khi có chứng cứ xác thực, tôi cũng không có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t anh. Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể nói anh ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo thôi."

Còn không phải như vậy sao, vốn dĩ muốn hại người khác, kết quả ngược lại khiến bản thân rơi vào tình huống này.

"Hai người đang làm gì vậy?" Đột nhiên, phía sau lưng vang lên âm thanh hoảng sợ của Tiểu Lưu: "Tiểu Tiểu cô muốn g.i.ế.c Tiền Hạo Vũ sao?!"

Dưới góc nhìn của hắn ta, Tiền Hạo Vũ đã hoàn toàn rơi khỏi thân thuyền, nếu buông lỏng hai tay, anh ta sẽ lập tức rơi xuống biển. Còn Tô Dung lại dùng chân đạp lên tay anh ta, dáng vẻ vô cùng giống kẻ ác.

Sở dĩ Tô Dung nói nhiều với Tiền Hạo Vũ như vậy, là vì cô còn có chút nghi ngờ muốn biết được đáp án từ miệng của Tiền Hạo Vũ. Tên này là nội gián, chắc chắn sẽ có được một số tin tức bị che giấu với người thường. Nếu trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta, thật sự có chút lãng phí.

Ví dụ như lúc này anh ta nói cô là kẻ cuối cùng bị nghi ngờ, Tô Dung không hiểu những lời này là có ý gì. Cô là người bị nghi ngờ gì chứ?

Nhưng hiện tại giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, cô chỉ cảm thấy sớm biết như vậy còn không bằng để anh ta rơi xuống luôn, như bây giờ lại là cành mẹ đẻ cành con, quả nhiên vai ác c.h.ế.t là do nói quá nhiều.

Khoan đã, rõ ràng cô đứng về phía chính nghĩa mà?

Tô Dung giẫm một chân lên tay Tiền Hạo Vũ, không cho anh ta cơ hội trèo lên, quay đầu nhìn về phía Tiểu Lưu: "Anh Trịnh đâu?"

Tiểu Lưu không hiểu rõ chuyện gì bị cô hỏi như vậy, đánh yếu ớt trả lời: "Anh ấy đến nhà vệ sinh rồi, sẽ lập tức ra ngay."

"Anh nói chuyện với cô ta làm gì? Mau cứu tôi đi, cô ta chính là nội gián đấy!" Tiền Hạo Vũ gần như bị chỉ số thông minh của Tiểu Lưu làm tức chết, la lớn, hy vọng Tiểu Lưu có thể nhanh chóng chạy đến kéo anh ta lên.

Lúc này, Tiểu Lưu mới phản ứng lại, dù sao chỗ này vẫn có một người đang cần sự giúp đỡ, lập tức muốn chạy đến.

Tô Dung ngăn hắn ta lại: "Anh ta mới là nội gián, vừa rồi anh ta định g.i.ế.c tôi nhưng lại bị tôi g.i.ế.c ngược."

"Anh không ngốc đến mức tin lời cô ta nói chứ, anh nhìn xem hiện tại là ai muốn g.i.ế.c ai?" Tiền Hạo Vũ cũng hỏi ngược lại đầy lý trí, hiện tại điều anh ta cần nhất chính là có người kéo anh ta lên, chờ sau khi đi lên không gian hoạt động cũng sẽ lớn hơn.

Trong lúc nhất thời Tiểu Lưu rất do dự, không biết tin tưởng ai. Tuy rằng vốn dĩ bọn họ đều có suy đoán Tiền Hạo Vũ chính là nội gián, nhưng tình hình trước mắt khiến hắn ta không khỏi hoài nghi Tô Dung. Dù sao thì những gì hắn ta nhìn thấy thật sự rất có vấn đề.

Thấy thế, Tô Dung không nhịn được thở dài: "Được rồi, trước mắt cứ chờ anh Trịnh đến rồi tôi lại giải thích."

Rất nhanh sau đó, anh Trịnh nhanh chóng trở về, rõ ràng anh ta cũng không yên tâm việc để Tiểu Lưu ở lại một mình. Khi trở về nhìn thấy cảnh tượng này, cả người đều choáng váng: "Tôi…Đã bỏ lỡ việc gì sao?"

"Anh Trịnh cứu mạng! Cô ta muốn g.i.ế.c tôi! Cô ta mới chính là nội gián!" Tiền Hạo Vũ lớn tiếng hét lên: "Cô ta lừa tôi đến đây, nói với tôi dưới đáy biển có cái gì đó, sau đó nhân lúc tôi đang xem thì đẩy tôi xuống. Nếu không phải Tiểu Lưu kịp thời đuổi đến, hiện tại tôi đã mất mạng rồi."

Tô Dung cười lạnh một tiếng: "Tôi g.i.ế.c anh vì lý do gì? Việc anh là nội gián chính là chuyện ván đã đóng thuyền, tôi làm điều thừa thãi này làm gì?"

Nói xong, cô nhìn về phía anh Trịnh, giải thích sự thật lại một lần nữa.

Anh Trịnh cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên đồng ý tin tưởng những gì Tô Dung nói. Anh ta đi đến hỏi Tiền Hạo Vũ: "Vì sao lại lựa chọn g.i.ế.c Tiểu Tiểu?"

Tô Dung có thể trả lời một phần cho câu hỏi này: "Anh ta nói tôi là kẻ hiềm nghi cuối cùng, tôi nghi ngờ trên tờ giấy kia có lẽ chính là manh mối về người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm."

Đây chính là điều Tô Dung vừa nghĩ đến, bản thân cô và những người khác có một điểm không giống nhau, đó chính là cô được mời lên du thuyền này miễn phí.

Bởi vì thời gian đã trôi qua rất lâu, nên lúc trước Tô Dung không hề nghĩ đến vấn đề này. Nhưng thật ra khi cô vừa mới nhận được thư mời, cũng đã chú ý đến vấn đề này. Bây giờ lại bị Tiền Hạo Vũ chỉ ra điểm đặc biệt, cô lập tức nhớ đến điểm đặc biệt đó.

Chẳng qua cô không rõ vì sao đối phương lại biết cô có thể là người đặc biệt kia.

"Tôi không hiểu các người đang nói gì." Muốn Tiền Hạo Vũ thừa nhận việc này là hoàn toàn không có khả năng, anh ta bày ra vẻ mặt khuất nhục: "Rõ ràng là các người cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn áp đặt cái danh nội gián này lên người tôi! Tôi muốn các người gọi những người khác đến đi cùng nhau thảo luận!"

Tô Dung đã có chút không kiên nhẫn: "Anh không có tư cách đưa ra yêu cầu, hoặc là bây giờ trả lời câu hỏi của tôi, hoặc là tôi sẽ dừng chân đá anh rơi xuống ngay lập tức."

Đối mặt với loại tội phạm này, cô có rất nhiều kinh nghiệm. Có những tên không phải cứ mềm giọng khuyên nhủ thì sẽ thành công, huống chi hiện tại cô đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, cần gì phải ăn nói nhẹ nhàng chứ.
 
Back
Top Bottom