Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu Vương

Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu Vương
Chương 10: Chương 10



Vừa nghe đến hai chữ “Đế Thính”, hắn liền như gặp quỷ, kinh hãi lùi về sau mấy bước, đồng thời cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình.

“Đế Thính… ngươi tìm Đế Thính làm gì?”

Hắn không ngừng xoa xoa hai tay, thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc nhìn ta đầy vẻ bất an.

Ta nheo mắt, chậm rãi nói:

“Nghe đồn thuở đó tại địa phủ, chính Đế Thính là kẻ đầu tiên phân biệt hai vị Mỹ Hầu Vương, cho nên ta nghĩ, nó hẳn biết được không ít chuyện, đúng chăng?

Bồ Tát chi bằng hãy triệu Đế Thính ra đây, bần tăng có vài điều muốn thỉnh hỏi.”

Nói đoạn, ta chậm rãi bước lên phía trước, đối mặt với hắn.

“Bồ Tát, chắc hẳn không thành vấn đề chứ?”

Địa Tạng Vương Bồ Tát bất giác lùi lại hai bước, có phần lúng túng mà nói:

“Đương nhiên được, đương nhiên được.”

Hắn phất tay áo một cái, lập tức một dị thú hiện thân trước mặt chúng ta.

Dị thú kia có đầu hổ, một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân, tập hợp vạn vật ưu tú mà sinh ra, có năng lực thông âm dương, phân biệt chân giả.

Chỉ là, lúc này trên thân Đế Thính lại phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, tựa hồ thân thể đã bị người xé nát.

Khi nó trông thấy ta và Tiểu Bạch Long, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng, song lại mau chóng ảm đạm.

“Đế Thính, hắn có mấy điều muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải trả lời thật lòng.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Đế Thính ngoái đầu nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát một cái, rồi gật đầu đáp ứng.

Ta hít sâu một hơi, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo.

Sau đó, ta cất tiếng, từng chữ một rõ ràng:

“Đế Thính, ta là ai?”

Chúng nhân trong điện lập tức ngây ra, Đế Thính trầm ngâm một chốc rồi đáp:

“Ngươi là Đường Tam Tạng, chuyển thế của Kim Thiền Tử, người đi thỉnh kinh Tây Thiên.”

Chân ngôn.

“Người bên cạnh ta là ai?”

Ta chỉ tay về phía Tiểu Bạch Long.

Đế Thính lập tức trả lời:

“Là Tam Thái tử Tây Hải Long Vương, hiện hóa thân thành Bạch Long Mã trong đoàn thỉnh kinh.”

Chân ngôn.

Ta nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát, liền thấy thân thể hắn đang run rẩy dữ dội.

Ta khẽ thở ra một hơi, tựa như mây mù trong lòng đều tan biến.

Quy tắc từng nói: Đế Thính sẽ nói dối, Địa Tạng sẽ nói thật.

Nhưng vừa nãy, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại luôn tựa hồ đang gian dối, khiến ta mơ hồ sinh nghi.

Cho nên, ta mượn cớ triệu Đế Thính ra, và khi trông thấy thân thể Đế Thính chi chít vết thương, liền liên tưởng đến cảnh Quan Âm Bồ Tát phá thể từ thân Trư Bát Giới chui ra.

Vì vậy, ta lập tức tiến hành một phép thử.

Ta liên tiếp hỏi hai câu đơn giản rõ ràng, phát hiện Đế Thính đều trả lời chân thực.

Chân tướng lập tức hiện rõ.

Ta nhìn Đế Thính, giơ tay chỉ về phía Địa Tạng, hỏi:

“Hắn là ai?”

Hai âm thanh, một trước một sau vang lên.

“Hắn là Đế Thính.”

Chân ngôn.

“Ta là Địa Tạng!!”

Giả ngôn.
 
Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu Vương
Chương 11: Chương 11



Tình cảnh trước mắt đã vô cùng rõ ràng.

Tuy không hiểu vì sao lại thế, nhưng hiện tại bày ra trước mắt chúng ta là: linh hồn của Địa Tạng Vương Bồ Tát bị giam trong thân thể Đế Thính, còn cái gọi là “Địa Tạng Vương Bồ Tát” trước mặt, thực chất thân thể là Đế Thính.

Lúc này, “Địa Tạng Vương Bồ Tát” mắt đỏ rực, mặt mũi vặn vẹo, oán độc mà gầm gừ:

“Đường Tam Tạng, vì sao, vì sao ngươi lại nhận ra được!

Chỉ cần ngươi không phát hiện, ta liền có thể trở thành Thần của cõi U Minh, không còn phải chịu cảnh bị giam trong thân thú!

Vậy mà tại sao! Tại sao ngươi lại nhìn thấu!”

“Địa Tạng Vương Bồ Tát” điên cuồng gào thét, ngay khoảnh khắc đó, trên người hắn bắt đầu xuất hiện những vết nứt lan tràn khắp toàn thân.

Chớp mắt sau, thân thể “Địa Tạng Vương Bồ Tát” ầm ầm vỡ vụn, hiện ra nguyên hình: dị thú đầu hổ, sừng đơn, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân.

Mà Đế Thính bên cạnh cũng không ngừng phồng to lên, cuối cùng da thịt nứt toác, tụ lại thành hình người.

Chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát chân chính.

Ngài chậm rãi mở mắt, nhìn ta, âm thanh uy nghiêm từ bi vang vọng:

“Tam Tạng, may mà ngươi đã phát hiện ra chuyện này.”

Ta chau mày hỏi:

“Bồ Tát, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Địa Tạng Vương Bồ Tát dài thở một tiếng, thần sắc đầy mỏi mệt:

“Hôm đó, hai tên Tôn Ngộ Không từ dương gian đánh xuống địa phủ, từ điện Tần Quảng Vương đánh tới trước đạo tràng của ta, thế trận kinh thiên động địa, đảo lộn âm dương, lập tức đã khiến ta chú ý.

Sau đó, trong số đó có một Tôn Ngộ Không tìm đến ta, muốn nhờ Đế Thính phân biệt thật giả.

Vì vậy, ta triệu Đế Thính tới để phán xét.”

Nói đến đây, thân hình ngài khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, như nhớ lại điều gì kinh khủng đến cực điểm.

“Đế Thính đã làm được, nó phân biệt được thật giả.

Nhưng nó không dám nói.

Nếu nó tiết lộ đáp án, trong khoảnh khắc sẽ bị nát thân diệt hồn, cả địa phủ cũng phải táng mạng theo!”

Ta nhíu chặt mày, khó hiểu hỏi:

“Nhưng Phật Tổ Như Lai đã nói, giả Tôn Ngộ Không chỉ là Lục Nhĩ Mi Hầu, cũng là một trong Tứ Đại Hỗn Thế Chi Hầu, lẽ nào lại đáng sợ đến thế sao?”

“Không, hoàn toàn không phải như ngươi nghĩ.”

Địa Tạng Vương Bồ Tát điên cuồng lắc đầu, thân hình cũng run rẩy dữ dội hơn:

“Cái xác kia, có thể là thân thể của Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng linh hồn bên trong tuyệt đối không phải!

Trong thân thể ấy, chất chứa vô số linh hồn tà dị!

Ta tận mắt nhìn thấy bóng dáng của Như Lai, của Quan Âm, của Trư Bát Giới… thậm chí còn thấy cả tam hồn thất phách của chính ta!

Ngươi có thể tưởng tượng được không?

Chính linh hồn của ta lại xuất hiện trong thân thể kẻ khác!

Chưa hết, Đế Thính còn nhìn thấy…”

Ngài dừng lại giây lát, giọng trầm xuống:

“Vô số con mắt!

Tựa như qua thân thể ấy, có hàng vạn ánh mắt đang dò xét cả Tam Giới!

Tầm nhìn đó ghê tởm như ôn dịch, nơi ánh mắt quét qua, vạn vật đều bị ô nhiễm!”

Ngực ngài phập phồng dữ dội, thân thể run rẩy mà kể tiếp:

“Ta và Đế Thính đã bị nó nhìn trúng.

Một đôi mắt từ thân thể quái vật ấy tách ra, ẩn vào trong đôi mắt của Đế Thính.

Sau khi hai Tôn Ngộ Không rời đi, con mắt ấy liền hiện hình.

Nó g.i.ế.c sạch âm binh trong địa phủ, c.h.é.m nát thân xác của ta và Đế Thính, rồi tráo đổi linh hồn của chúng ta, nhốt lại trong đạo tràng.

Nó nói với Đế Thính:

Nếu Đường Tam Tạng không phát hiện ra, thì thân thể Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ vĩnh viễn thuộc về Đế Thính.

Đế Thính sẽ trở thành thần của cõi U Minh, trở thành thần của một thế giới mới.

Ngược lại, nếu ngươi nhận ra được sự tình, thì sẽ trả lại nguyên trạng.”

Ta đã bị câu chuyện ấy làm cho kinh hãi đến mức không thốt nên lời, phải qua một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận được những tin tức hỗn loạn đó.

Ta nuốt nước bọt, hạ giọng hỏi:

“Vậy rốt cuộc, cái thứ đó làm vậy để làm gì? Vì sao phải bày trò như thế?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Địa Tạng Vương Bồ Tát đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn ta, đáp:

“Vấn đề này, ta cũng từng hỏi nó.”

Ngài dời ánh mắt đi nơi khác, thần sắc tuyệt vọng mà khẽ thì thầm:

“Quái vật đó chỉ trả lời một câu.

Nó nói:

‘Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi, làm vậy chỉ để cho cuộc chơi thêm phần thú vị.’”
 
Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu Vương
Chương 12: Chương 12



“Cái gì?!”

“Trò chơi? Làm vậy chỉ để cho vui?!!”

Ta và Tiểu Bạch Long đồng thời trợn to mắt, kinh hãi mà gào lên.

Ta từng nghĩ đến vô số khả năng, nhưng chưa từng nghĩ nguyên nhân lại hoang đường đến vậy.

Tam giới hôm nay trở nên đáng sợ quỷ dị thế này, vậy mà tất cả chỉ vì… để cho vui?

Ta nhất thời không biết phải nói gì.

Trầm mặc hồi lâu, ngay lúc ta định tiếp tục truy hỏi thì dị biến xảy ra!

Thân thể Địa Tạng Vương Bồ Tát đột nhiên kịch liệt run rẩy, hai má của ngài rách toạc ra, từ trong vết rách lộ ra một đôi mắt đen ngòm.

Cùng lúc đó, một thanh âm lạnh lẽo quen thuộc vang lên:

“Chân giả địa phủ đã kết thúc, xin mời nêu câu hỏi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chú ý, ngươi chỉ có duy nhất một lần hỏi.”

Ta bị màn biến hóa đột ngột này dọa cho giật mình, phải ổn định tâm thần hồi lâu mới trấn định lại được.

Đó chính là giọng nói đã từng đọc quy tắc trước đây, không ngờ lúc này lại một lần nữa xuất hiện.

Ta hắng giọng, nhìn chằm chằm Địa Tạng Vương Bồ Tát, cất tiếng hỏi:

“Tôn Ngộ Không thật sự… đang ở đâu?”

Vừa dứt lời, ta dán chặt ánh mắt vào ngài.

Chỉ thấy ngài như thể mất đi tri giác, mở miệng đáp:

“Một nửa trên đường lấy kinh…

Một nửa ở Hoa Quả Sơn…”

Câu trả lời vừa dứt, đôi mắt đen quỷ dị kia lập tức biến mất, Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng lập tức ngã gục xuống.

Ngài nặng nề đổ xuống mặt đất, âm thanh đó khiến Tiểu Bạch Long giật mình.

Hắn vội vàng chạy tới đỡ lấy ngài, nhưng khi chạm vào, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Sư… sư phụ, ngài ấy… ngài ấy c.h.ế.t rồi…”

Mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên trán ta, sự tàn khốc của hiện thực khiến ta rơi vào tuyệt vọng.

Ngay cả Địa Tạng Vương Bồ Tát, trong mắt bọn chúng cũng chỉ là một công cụ có cũng được, không cũng chẳng sao hay sao?

“Xem ra, ngài ấy lưu lại đây, chỉ để chờ ta hỏi ra vấn đề.”

“Vấn đề? Vấn đề gì?”

Tiểu Bạch Long sững sờ nhìn ta hỏi.

Lần này, đến lượt ta kinh ngạc.

“Ngươi vừa rồi không nhìn thấy gì sao?”

Tiểu Bạch Long càng thêm nghi hoặc, lắc đầu nói:

“Sư phụ, vừa rồi ta chỉ nghe thấy Bồ Tát lặp lại lời của ai đó, sau đó thì ngài ấy ngã xuống rồi.”

“Hửm?”

Nếu hắn không nói dối, vậy thì những quy tắc kia rất có thể chỉ mình ta mới nhìn thấy.

Dù sao đi nữa, hiện giờ cần phải rời khỏi nơi này đã.

“Tiểu Bạch Long, chốn này không thể lưu lại lâu, chúng ta mau trở lại dương gian thôi.”

“Vâng, sư phụ.”

Tiểu Bạch Long lập tức vận dụng pháp thuật, hóa ra bạch vân nâng đỡ ta, đưa ta rời khỏi địa phủ.

Cứ như vậy, chúng ta rời khỏi địa phủ.
 
Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu Vương
Chương 13: Chương 13



Sau khi trở về dương gian, ta cẩn thận suy ngẫm câu nói cuối cùng mà Địa Tạng Vương Bồ Tát để lại:

“Một nửa trên đường thỉnh kinh, một nửa tại Hoa Quả Sơn.”

Vì sao lại là “một nửa, một nửa”?

Một cỗ hàn ý lạnh thấu tâm can bất chợt trào dâng, khiến toàn thân ta lạnh lẽo tựa như rơi vào hầm băng.

Thế nhưng lúc này, việc cấp bách trước mắt, chỉ có thể cắn răng, dựa theo manh mối ấy mà lần tìm tung tích của Ngộ Không.

Nhớ lại hành trình gấp gáp, bí ẩn suốt quãng đường vừa qua, ta khẽ bật cười tự giễu, rồi nói với Tiểu Bạch Long:

“Hiện nay tình thế như thể đang tiến hành một cuộc trắc nghiệm cửa ải, vượt qua Địa Phủ rồi lại phải đến nơi khác phá quan vậy.”

Lời vừa dứt, Tiểu Bạch Long im lặng trong chốc lát, đoạn hỏi:

“Thưa sư phụ, ‘trắc nghiệm cửa ải’ là vật gì? Vì sao đồ đệ từ trước đến nay chưa từng nghe qua?”

Nghe vậy, lòng ta đột nhiên chấn động, bàng hoàng sững sờ.

“Trắc nghiệm cửa ải”… vì cớ gì ta lại buột miệng thốt ra lời ấy? Đây lại là ngôn từ thuộc Tam Giới sao?

Một cảm giác biến hóa khó lòng diễn tả tựa hồ đang âm thầm nảy sinh trong thân thể ta, giống như là do những yêu tà xâm nhập kia để lại.

Ta không đáp lời Tiểu Bạch Long, chỉ đổi chủ đề, nói rằng:

“Chúng ta đi Linh Sơn xem thử.”

“Vâng.”

Tiểu Bạch Long xác định phương hướng, rồi hóa thành một đạo bạch quang, bay vút về phía ấy.

Ta ngồi ngay ngắn trên lưng rồng, vừa đi vừa không ngừng âm thầm niệm lại những điều luật cuối cùng mà Địa Tạng Vương Bồ Tát từng nhắc nhở, gắng sức xâu chuỗi mọi đầu mối để tìm ra chân tướng.

【Hãy hồi tưởng nơi hai Ngộ Không tranh đấu, kỹ càng suy xét điểm khả nghi.】

【Hoa Quả Sơn có xương cốt phơi bày, Thuỷ Liêm động giấu yêu ma.】

【Giả làm thật khi thật cũng thành giả, không có mà có, có rồi lại không.】

Ta đã đến địa phủ nơi hai người đại náo, cũng từ đó thu được tin tức trọng yếu.

Sau đó, hai người từng đánh tới Nam Hải, Quan Âm Bồ Tát nơi Nam Hải ta cũng đã gặp qua, chỉ là thật giả khó phân.

Hiện tại, chỉ còn Đại Lôi Âm Tự trên Linh Sơn là ta chưa từng ghé tới – nơi ấy cũng chính là chỗ giả Ngộ Không bị kết liễu.

Kỳ thực, ngẫm nghĩ kỹ càng, tại Linh Sơn quả nhiên tồn tại điều quái dị.

Vì sao Phật Tổ lại phải ngay trước mặt chúng ta đánh c.h.ế.t giả Ngộ Không?

Ngài đã chứng đắc đại thừa Phật pháp, lẽ nào còn gây thêm sát nghiệp? Vì sao lại nhẫn tâm lấy chưởng lực đánh giả Ngộ Không nát thành một bãi m.á.u bùn?

Giả Ngộ Không lúc sắp c.h.ế.t dường như còn muốn nói điều gì đó, song lại bị Như Lai dùng một chưởng đánh tan thành tro bụi.

Như Lai… dường như đang diệt khẩu.

“Thưa sư phụ, đã tới Linh Sơn rồi.”

Chúng ta đáp xuống trước cửa Đại Lôi Âm Tự.

Tiếng tụng kinh tựa sấm động vạn Phật nơi đây khi xưa, nay đã hoàn toàn tiêu tán.

Chưa kịp đẩy cửa, mùi tanh hôi của m.á.u tươi đã xộc thẳng vào mũi, khiến lòng ta dâng lên linh cảm chẳng lành.

“Bất ổn rồi!”

Không kịp hành lễ, ta lập tức đẩy mạnh cửa điện.

Một cảnh tượng trước mắt khiến khí huyết toàn thân ta sôi trào, thân thể cứng đờ vì sợ hãi, không sao nhúc nhích nổi.

Trước mặt ta, vô số thân thể Phật đà bị xé nát tả tơi, một con khỉ đang lúi húi moi móc ngũ tạng lục phủ của họ.

Thấy ta bước vào, nó quay đầu lại, vừa nhai ngón tay vừa lẩm bẩm:

“Thưa sư phụ, đệ tử trên đường thỉnh kinh chờ lâu nhàm chán, nên tới đây tìm chút đồ ăn.

Sư phụ sẽ không trách phạt đệ tử chứ?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Nó ung dung lau khóe miệng, ngay khoảnh khắc ấy, thân hình đã loáng cái xuất hiện trước mặt ta.

Tiểu Bạch Long hoàn toàn không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

“Ngộ Không” khẽ cúi đầu, kề sát bên tai ta, thấp giọng thì thầm:

“Thưa sư phụ, người không tìm thấy chân thân Tề Thiên Đại Thánh, mà lại gặp ta trước.

Người… đã vi phạm quy tắc.”

Dứt lời, ta chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, trước mắt tối sầm, lập tức rơi vào hắc ám vô biên.
 
Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu Vương
Chương 14: Chương 14



Khi ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở dưới một dòng thác.

Nước xiết từ trên cao đổ xuống ầm ầm, thế nhưng động quật nơi ta trú ngụ lại hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào.

Nơi đây là… Thuỷ Liêm Động?

Ta dốc hết toàn lực ngồi dậy, nào ngờ lại thấy bên cạnh mình có một thi thể.

Thi thể ấy mặc hổ bì váy, đầu đội kim cô, tay nắm gậy Như Ý, khắp người chi chít vết thương trí mạng.

Một nỗi bi ai không thể diễn tả ập thẳng vào tâm trí ta.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đây chính là Tề Thiên Đại Thánh chân chính mà ta khổ cực tìm kiếm bấy lâu.

Bỗng nhiên, từ ngoài Thuỷ Liêm Động, một thân ảnh chậm rãi bước vào.

Kẻ ấy cũng mặc hổ bì váy, đầu đội kim cô, dáng dấp so với t.h.i t.h.ể dưới đất không khác chút nào.

Thấy ta tỉnh lại, hắn thản nhiên cất lời:

“Giết Tôn Ngộ Không quả thực quá đỗi gian nan. Rõ ràng đã nhờ Phật Tổ đánh hắn nát thành bãi máu, vậy mà hắn vẫn có thể sống sót trở lại.

Bất đắc dĩ, ta đành phải mang hắn về Hoa Quả Sơn, c.h.é.m g.i.ế.c hắn lặp đi lặp lại vô số lần, mới có thể hoàn toàn xoá sạch sinh mạng hắn.

Chẳng những vậy, ta còn thuận tay lột luôn tấm da của Trư Bát Giới.”

Hắn đưa tay chỉ xuống bên chân ta. Lúc này ta mới phát hiện, dưới chân mình còn có một cỗ t.h.i t.h.ể không còn da thịt.

Hắn tiếp lời:

“Ngay lần đầu tiên Trư Bát Giới đặt chân tới Hoa Quả Sơn, ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

‘Cốt nhục phơi Hoa Quả Sơn, yêu tà ẩn Thuỷ Liêm động’, kỳ thực chính là chỉ đến t.h.i t.h.ể của Ngộ Không và Bát Giới mà thôi, chỉ là ngươi chưa từng nghĩ sâu về câu nói ấy.

Còn về cái gọi là ‘một nửa chân thật’ của Ngộ Không, chính là vì nửa phần hồn phách đã bị ta nuốt vào thân xác, tượng trưng cho đường thỉnh kinh; còn nửa phần thân xác thì lưu lại nơi Hoa Quả Sơn.”

Ta run rẩy giơ tay lên, đôi mắt đỏ ngầu quát lớn:

“Ngươi đã sát hại bọn họ! Rốt cuộc ngươi là ai?!”

Hắn không đáp lại câu hỏi sau cùng của ta, chỉ giơ một ngón tay, khẽ lắc lư qua lại, ung dung nói:

“Không, không thể gọi là sát hại được. Ta chỉ là tiêu diệt nhục thân của bọn họ, còn linh hồn đã bị ta nuốt vào thân, chẳng mấy chốc sẽ hoá thành thần minh mới.”

Ta nhìn kẻ trước mắt, chỉ cảm thấy hắn đã điên loạn đến cực điểm, vì vậy lớn tiếng quát:

“Miệng thì luôn rêu rao thần linh thế giới mới, nhưng trong mắt ta các ngươi chẳng qua chỉ là một lũ điên loạn mà thôi!”

“Điên loạn?”

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương hại, đoạn lạnh nhạt nói:

“Các ngươi mới là những kẻ đáng thương.

Tự cho mình có thể nghịch chuyển thiên mệnh, đối kháng với ta, quả thật tự cho là đúng.

Những quy tắc mà ngươi thấy, chính là do ta viết nên; còn chúng sinh của Tam Giới, cũng chẳng qua chỉ là những văn tự do ta tạo ra.

Ta muốn các ngươi sống, thì các ngươi sống; muốn các ngươi chết, liền lập tức bị xoá sổ.”

Ta ngẩn ngơ nghe hắn nói, đại não trong khoảnh khắc trống rỗng, không thể nào phản ứng.

Hắn thấy bộ dạng ta như vậy, lại tiếp tục:

“Ta muốn thế giới này an bình, thì sẽ không cho phép có chiến tranh, chỉ còn lại việc thỉnh kinh mà thôi.

Nhưng nếu ta cần thế giới này tràn ngập kh*ng b*, tàn sát, tuyệt vọng, thì tất cả chúng sinh đều sẽ trở thành loài dã thú, tự g.i.ế.c lẫn nhau.

Ngươi vẫn chưa hiểu sao, Đường Tam Tạng?

Tam Giới trong mắt ta, chẳng qua chỉ là một trò chơi; còn những quy tắc mà ngươi gắng gượng tuân thủ, cũng chỉ là trò chơi nhỏ do ta bày ra.”

Tâm trí ta hoàn toàn tê liệt, bầu không khí tuyệt vọng giăng khắp Thuỷ Liêm Động.

Thông qua ánh mắt hắn, ta dường như trông thấy vô số thần phật chen chúc trong thân thể hắn, đôi mắt đỏ rực như dã thú đói khát, tựa hồ muốn nhào tới xé xác ta.

Hắn bước lên một bước nhỏ, trên thân thể liền mọc ra vô số con mắt, từng con từng con đều lạnh lùng dán chặt lấy ta.

“Thế giới này đã thay đổi chín phần.

Chỉ cần g.i.ế.c được ngươi, thế giới mới sẽ hoàn thành.”

Hắn giơ một bàn tay, áp chặt vào thiên linh cái của ta.

Ngay khoảnh khắc hắn định hạ thủ, từ trong thân thể hắn bỗng vang lên một thanh âm yếu ớt nhưng kiên định:

“Sư phụ, hãy nhìn thẳng vào mắt nó!”
 
Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu Vương
Chương 15: Chương 15



“Ngộ Không!”

Ta mừng rỡ như điên, đôi mắt vốn đã sinh ra tử chí cũng bỗng chốc bừng lên ánh sáng sinh cơ.

Kẻ kia rõ ràng hoảng loạn, vẻ mặt không thể tin nổi, bật thốt:

“Không thể nào! Ngươi sao còn có thể giữ được thần trí?!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôn Ngộ Không tiếp tục yếu ớt đáp lại:

“Yêu nghiệt, ngươi cũng quá xem thường… Tề Thiên Đại Thánh rồi.”

Vừa dứt lời, ta liền thấy đôi mắt đen ngòm kia tiêu tán, thay vào đó là một đôi đồng tử vàng óng.

Hoả Nhãn Kim Tinh!

Ngộ Không đã đoạt lại thân thể!

“Sư phụ, hiện giờ ta chỉ có thể khôi phục thanh tỉnh trong chốc lát, vậy nên phải nhanh chóng nói ngắn gọn với người.

Trong thân thể hắn, ta đã thấy rõ — kẻ xâm lấn Tam Giới chính là sức mạnh đến từ tầng thứ cao hơn, chúng ta căn bản không thể đối kháng. Tam Giới tất sẽ biến thành một thế giới quái đàm.

Ta, Bát Giới và những người khác đều đã bị nhiễm tà khí, không thể bảo toàn thần trí, tương lai tất sẽ hoá điên.

Thế nhưng, chúng ta còn có thể đi trước một bước, lập nên quy tắc, để người trở thành chủ nhân của quy tắc ấy.

Như vậy, khi những tồn tại cao vị kia hạ giới, bắt buộc phải tuân theo quy tắc do người lập ra.

Sư phụ, hiện tại ta sẽ dùng thân thể này để g.i.ế.c người.

Một hồn phách của Tam Giới mượn tay kẻ từ chiều không gian khác hạ sát người, như vậy sẽ dẫn phát hỗn loạn thời không.

Lúc người tử vong, sẽ có thể siêu thoát khỏi Tam Giới.

Ngay sau đó, người có thể lập nên quy tắc thuộc về chính mình, phủ định toàn bộ quy tắc vốn có của chúng.”

Nghe đến đây, ta đã hiểu rõ ý Ngộ Không.

Vì thế, ta nhắm nghiền hai mắt, nhẹ giọng nói:

“Ngộ Không, động thủ đi.”

“Sư phụ, đắc tội rồi.”

Một cây Như Ý Kim Cô Bổng nặng mười ba nghìn năm trăm cân, hung hăng giáng xuống thẳng đỉnh đầu ta.
 
Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu Vương
Chương 16: Chương 16 (Hoàn)



Vạn vật trước mắt ta dần dần tiêu tán, ta chỉ cảm thấy bản thân đã thấu suốt hết thảy hư vọng cùng trói buộc, hoá thành một phần của thiên địa.

Giờ khắc này, đôi mắt ta xuyên thấu qua toàn bộ thế giới, trông thấy tận nơi xa xăm ở một chiều không gian khác — kẻ đầu sỏ thực sự.

Hắn lạnh lùng viết nên gì đó, tuỳ ý thay đổi thế giới của chúng ta.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Đã như vậy… thì đừng trách ta.”

Nhìn một màn trước mắt, ta khẽ hít sâu một hơi, âm thầm tại tâm khảm dựng lập nên những quy tắc mới, phủ lấp hoàn toàn quy tắc cũ của chiều không gian kia.

Quy tắc mới như sau:

【Hoan nghênh chư vị đến với Tây Du Thế Giới.】

【Xin hãy tuân thủ những quy tắc dưới đây.】

【Đừng tin lời Trư Bát Giới, trên đời này vốn không tồn tại Cao Lão Trang.】

【Tôn Ngộ Không là giả, nếu phát hiện hắn mọc ra sáu cái tai, lập tức tránh xa, tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mắt hắn!】

【Khi Đường Tăng cất lời hoá duyên, phải mau chóng c.h.é.m xuống huyết nhục trên thân, bỏ vào bình bát, chớ có do dự!】

【Khi màn đêm buông xuống, trên mình Bạch Long Mã sẽ mọc đầy những mụn nhọt, tuyệt đối không được đụng vào da thịt nó!】

【Hãy tìm chân kinh, đó chính là chìa khoá phá giải tất cả…】

~Hoàn~
 
Back
Top Bottom