Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 240: Chương 240



Dưới ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời, cửa hàng thực phẩm duy nhất ở đầu phố như một góc chợ thu nhỏ, vừa mộc mạc, vừa ấm cúng. Cửa hàng bán đủ thứ: từ rau củ, trái cây, hoa tươi đến cả hủ tiếu xào và cơm chiên. Thứ gì cũng có, mà thứ gì cũng tươm tất.

Lê Tri gọi hai phần hủ tiếu xào, rồi nhân lúc chờ đợi, cô chậm rãi dạo một vòng quanh cửa hàng. Mùi hương hoa ly nhè nhẹ phảng phất trong không khí khiến bước chân cô chậm lại. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở những bó hoa được cắm ngay ngắn trong thùng nước. Hoa ly. Giống hệt bó hoa hôm qua Chử Quang Ngạn mang về. Rất có thể, anh ta cũng đã mua ở đây.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ chọn vài cành hoa ly, rồi với tay lấy một túi nhựa treo trên tường, cho thêm vài quả táo vào. Từng hành động của cô đều gọn gàng, dứt khoát, như đã suy tính trước.

Tại quầy tính tiền, chủ quán rút ra một tờ báo đã cắt sẵn từ dưới quầy, khéo léo bọc những cành hoa lại rồi vừa làm vừa nói với vẻ hồ hởi:

"Loại hoa này dễ chăm lắm cô ơi, chỉ cần thay nước thường xuyên thì sẽ tươi rất lâu đấy."

Mộng Vân Thường

Lê Tri mỉm cười nhận lấy, ánh mắt cô khẽ d.a.o động, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.

Khi cô quay trở về chung cư, còn chưa bước vào cổng, cửa điện tử đã mở ra. Lý Kiến Hề từ bên trong bước ra, bàn tay tự nhiên đón lấy túi đồ từ tay cô, động tác thuần thục, tựa như đã quen thuộc từ lâu.

Lê Tri không nói gì, chỉ rút một cành hoa ly từ bó hoa đã được gói sẵn, nhẹ nhàng c*m v** ô cửa nhỏ của phòng bảo vệ. Hương hoa nhanh chóng lan tỏa, lấn át cả mùi thức ăn vẫn còn vấn vít trong không khí đầu chiều.

Lý Kiến Hề khựng lại một nhịp, ánh mắt chuyển dần từ cành hoa sang gương mặt cô.

Lê Tri bật cười, ánh mắt cong cong như trăng non đầu tháng:

"Tặng anh hoa đấy."

Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen thẳm phản chiếu ánh hoàng hôn như nuốt trọn cả thế giới. Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên, gần như nhẹ hơn cả tiếng gió:

"Cảm ơn, tôi rất thích."

[“TẶNG HOA RỒI KÌA!!! Trời ơi tui đang phát cuồng đây!”]

[“NPC như Lý Kiến Hề mà cũng có ngày được nhận hoa, tui khóc luôn á!!”]

[“Cảnh này làm tim tôi đập loạn xạ! Lê Tri, chị là nữ thần của tôi!!!”]

[“Khoan, tui thấy hơi sai sai… Lê Tri tỉnh lắm, bà ấy chắc gì đã thích ảnh? Có khi chỉ là cảm ơn vì chai thuốc cầm m.á.u thôi?”]

[“Bảnh cũng nghĩ vậy, ánh mắt của Lê Tri không có tí rung động nào hết trơn á.”]

[“Cặp này BE chắc luôn, nhưng BE kiểu đẹp, kiểu khiến người ta nhớ mãi…”]

[“Mấy người thôi đi! Ánh mắt Lê Tri nhìn ảnh mà gọi là không rung động thì mắt mấy người bị gì vậy?”]

[“Đừng để tình cảm che mờ lý trí, chèo thuyền thì chèo nhưng đừng ảo tưởng.”]

Không khí trong phó bản dần trở nên lạnh lẽo. Trời tối rất nhanh, ánh nắng sau bữa ăn như bị nuốt chửng, để lại màu trời xám xịt. Người chơi vội vã thu dọn rồi quay về phòng. Trong lúc đó, Phù Hoan thì thầm kể lại chuyện Kiều Tuấn Viễn từng ra tay với đồng đội trong một phó bản trước. Tin tức lan nhanh hơn virus, không ai dám lại gần cậu ta nữa.

Kiều Tuấn Viễn ngồi đơn độc trong một góc, trông có vẻ tội nghiệp, nhưng không ai còn để cảm xúc lấn át lý trí.

Trong căn chung cư ảm đạm, ánh đèn lồng đỏ bắt đầu sáng lên ở hành lang tầng hai, như m.á.u nhỏ giọt từ không trung, nhuộm u ám cả lối đi.

Lê Tri ôm bó hoa và túi táo, bước đến trước phòng 205. Đèn lồng của hai phòng bên cạnh khẽ lung lay, ánh sáng hắt lên cánh cửa khiến bóng tối loang loáng như có sinh khí. Cô mở cửa, bật đèn và bước vào.

Mạnh Vũ Hàm ngồi bên bàn, thấy túi táo thì reo lên:

"Chị Tri, đây là trái cây tráng miệng sau bữa ăn hả?"

Lê Tri cười nhạt, lấy một quả ra đưa cho cô bé:

"Em ăn một quả đi, còn lại để mang đi biếu hàng xóm."

Mạnh Vũ Hàm lập tức đặt quả táo trở lại túi, ánh mắt long lanh:

"Vậy thì em không ăn nữa. Khi nào mình đi thăm hàng xóm ạ?"

"Ngay bây giờ." – Lê Tri đáp, rồi cầm lấy túi táo, ánh mắt thoáng nhìn đồng hồ tường. Trời chưa tối hẳn, tính thời gian thì có lẽ nồi canh của Chử Quang Ngạn cũng vừa hầm xong.

Hai người lại bước ra ngoài, lần này đi lên tầng ba. Không khí ở đây khác hẳn tầng hai. Dù đèn hành lang vẫn sáng, nhưng không còn ánh đỏ u ám. Thứ ánh sáng trắng dịu lại khiến nơi này có vẻ bình thường hơn.

Phòng 304 của Cù Dung đang mở cửa, nhưng bên trong tối đen như mực.

Dưới ánh sáng yếu ớt của hành lang, họ thấy một bóng người đứng trên ghế, tay đang vặn nhẹ bóng đèn.

"Xong rồi, thử bật đèn xem." – Giọng Chử Quang Ngạn vang lên.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 241: Chương 241



Ngay sau đó, Cù Dung bật công tắc. Ánh đèn ấm áp lan ra, chiếu sáng căn phòng gọn gàng đơn sơ.

Lê Tri đứng ngay cửa, ánh mắt lặng lẽ lướt qua căn phòng. Một cái liếc mắt, đủ để ghi nhớ hết mọi chi tiết: phong cách đơn giản, sạch sẽ, có dấu hiệu sinh hoạt rõ rệt. Cô nghĩ, đúng như mình đoán – Cù Dung sống một mình.

Chiếc bàn gần cửa sổ chất đầy sách, một chiếc laptop đặt ngay ngắn. Bàn tròn giữa phòng có tô canh sườn ngô và một phần cơm, mùi thơm còn phảng phất, có lẽ do Chử Quang Ngạn vừa mang xuống.

Tất cả đều bình thường. Nhưng sự bình thường ấy, trong không khí u ám của phó bản, lại như một lớp mặt nạ. Càng hoàn hảo, càng khiến người ta không thể yên tâm.

Hai bóng người đứng ngoài cửa hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn hành lang. Lê Tri nở nụ cười dịu dàng, nhanh chóng lên tiếng:

"Cù Dung, tôi và em gái mang chút trái cây đến tặng cô."

Cù Dung bước ra, tay xoa đầu Mạnh Vũ Hàm như một cử chỉ thân thiết, rồi nhận lấy túi táo:

"Cô khách sáo quá."

Cô nghiêng người, định quay vào trong:

"Tôi đang chuẩn bị ăn cơm, các cô ăn rồi chứ?"

Lê Tri vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ nhàng đáp:

"Chúng tôi ăn rồi. Nhưng nghĩ mới chuyển đến, nên tiện lên chào hỏi hàng xóm một tiếng."

Cô hơi nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, giọng nói vẫn nhẹ như gió:

"Chử tiên sinh cũng ở đây à?"

Bên trong, Chử Quang Ngạn vừa thay xong bóng đèn, bước xuống khỏi chiếc ghế nhỏ. Anh ta phủi tay, ánh mắt không chút d.a.o động:

Mộng Vân Thường

"Ừ."

Nét mặt anh ta không có lấy một chút ngượng ngùng hay lo lắng, hoàn toàn bình thản như thể việc bị bắt gặp ở nhà một người phụ nữ độc thân vào buổi tối chẳng có gì bất thường.

Anh ta đi ra ngoài, nói với Cù Dung:

"Cô cứ dùng tạm bóng đèn này. Nếu lại hỏng thì có thể là do hệ thống điện, lần sau phải kiểm tra kỹ hơn."

Cù Dung gật đầu:

"Được."

Hai người họ nói chuyện với nhau hết sức tự nhiên và ăn ý. Không giống kiểu hàng xóm bình thường, càng không giống người xa lạ. Cảm giác này, khiến không khí giữa họ trở nên kỳ lạ.

Lê Tri vẫn giữ nụ cười, hỏi:

"Chử tiên sinh định về rồi sao?"

Chử Quang Ngạn mỉm cười đáp:

"Ừ. Mỹ Thiến đang đợi tôi về ăn cơm."

Lê Tri khẽ gật, ánh mắt sáng lên như có điều gì đó vừa lóe lên trong suy nghĩ:

"Giờ chúng ta đã là hàng xóm, tôi cũng muốn đến thăm vợ anh."

Gương mặt Chử Quang Ngạn vẫn không biến sắc, nhưng trong giọng nói lại thoáng chút áy náy:

"Tính cách vợ tôi khá hướng nội, không thích gặp người lạ... nên không cần đâu. Cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi sẽ chuyển lời."

Lê Tri thở dài khe khẽ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt điềm tĩnh kia:

"Thật đáng tiếc."

Chử Quang Ngạn chỉ cười nhẹ, cúi đầu chào rồi quay người rời đi. Cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng anh ta.

Lê Tri quay sang nhìn Cù Dung. Cô ấy vẫn đứng ở cửa, tay cầm túi táo, không hề có ý định mời hai người vào trong. Trên môi vẫn là nụ cười khách sáo:

"Tôi chuẩn bị ăn cơm rồi, cô cũng về nghỉ ngơi sớm đi."

Cô ấy giơ túi táo lên, nói thêm với vẻ vui vẻ:

"Cảm ơn vì túi táo nhé."

Lê Tri nhìn vào bên trong căn phòng một lần cuối, ánh mắt lướt qua chiếc bàn học. Cô mỉm cười đáp lại:

"Không có gì. Vậy chúng tôi đi trước nhé."

"Tạm biệt." – Cù Dung vẫy tay.

Lê Tri dắt Mạnh Vũ Hàm rời khỏi. Mãi đến khi họ bước xuống đến cầu thang, phía sau mới vang lên tiếng "cạch" rất khẽ – âm thanh của cánh cửa vừa khép lại.

Mạnh Vũ Hàm níu c.h.ặ.t t.a.y Lê Tri, nhỏ giọng:

"Chị Tri Tri, hai người đó thật kỳ lạ. Họ chẳng có ý tứ gì cả."

Ngay cả một đứa trẻ như cô bé cũng có thể nhận ra bầu không khí bất thường ấy.

Chử Quang Ngạn quan tâm quá mức đến Cù Dung – điều mà không chỉ Lê Tri để ý, mà ngay cả bà Khâu lúc ban ngày cũng từng nhắc đến. Cả khu nhà đều biết hai người không có quan hệ huyết thống, chỉ là hàng xóm. Nhưng hôm nay, thái độ của Cù Dung không hề giống như một người bị làm phiền. Trái lại, cô ấy dường như còn thấy hài lòng.

Lê Tri nghĩ đến những mảnh ghép đang dần ăn khớp, trong lòng có cảm giác gì đó nặng trĩu.

Khi bước xuống đến tầng hai, một âm thanh vang lên trong hành lang khiến cô khựng lại.

Bốp—

Bốp—

Tiếng bóng nảy lên mặt sàn vẳng đến trong không gian tối om. Không có đèn hành lang. Tất cả chìm trong bóng tối.

Mạnh Vũ Hàm hơi run, giậm chân lên mặt sàn. Đèn cảm ứng bật sáng, ánh sáng mờ mờ tỏa ra, chiếu vào những chiếc đèn lồng đỏ treo lơ lửng. Cả hành lang bỗng trở nên đỏ rực như được nhuộm máu.

Cô bé nắm chặt áo Lê Tri, đi sát bên cô, từng bước cẩn thận.

Trước mắt họ hiện ra hành lang tầng hai — đỏ, mờ và lạnh.

Một đứa trẻ đứng đó, giữa hành lang. Nó mặc quần yếm, đi giày thể thao trắng. Trên tay là quả bóng cao su màu đỏ đang nảy lên nảy xuống. Đèn lồng đỏ hắt ánh sáng u ám lên khuôn mặt đứa trẻ, khiến nó trở nên xám xịt như phủ bụi tro. Không một chút sức sống. Một thứ tử khí vô hình toát ra từ thân thể nhỏ bé ấy.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 242: Chương 242



Phía sau nó là một cánh cửa đang mở, ánh sáng từ trong phòng hắt ra cũng là ánh sáng đỏ — từ những chiếc đèn lồng treo dọc trần. Câu đối dán ngay ngắn, lối trang trí y hệt Tết. Nhưng ở đây... không có mùa xuân.

Quả bóng nảy lên một lần nữa.

Sau đó, đứa trẻ ôm lấy bóng, chậm rãi ngước mặt nhìn về phía cuối hành lang — nơi Lê Tri và Mạnh Vũ Hàm đang đứng.

Mộng Vân Thường

Lê Tri không hề tỏ ra sợ hãi. Ánh mắt cô thản nhiên như nhìn thấy một người quen, một người đã đợi cô từ lâu.

Đứa trẻ nhìn Mạnh Vũ Hàm, ánh mắt lấp lóe tia tinh quái, rồi bất ngờ cất tiếng gọi:

"Chị ơi, chơi bóng với em nhé?"

Mạnh Vũ Hàm tái mặt, sợ đến mức suýt bật khóc.

Lê Tri bỗng nở nụ cười:

"Được thôi. Em ném bóng qua đây nào."

Đứa trẻ nghiêng đầu, có vẻ bất ngờ. Dường như nó thấy hứng thú. Nó nhấc tay, ném quả bóng về phía cô.

Lê Tri cúi người bắt lấy bóng, không chút do dự quay người, ném mạnh quả bóng vào phòng tắm phía sau.

Bốp!

Tiếng bóng va vào tường vang lên như tiếng va chạm của xương khô.

Cô vỗ tay, nụ cười vẫn còn trên môi:

"Được rồi, đến lượt em rồi. Đi nhặt bóng đi nào."

Đứa trẻ chắc cũng không ngờ rằng, một trò chơi đơn giản như chơi bóng lại bị chơi ngược đến mức ấy.

Quả bóng lăn tròn trên nền gạch lạnh, va vào cửa phòng vệ sinh rồi biến mất vào bên trong, như thể bị một bàn tay vô hình kéo tuột đi. Đứa trẻ mặc quần yếm đứng thẫn thờ nhìn theo, đôi mắt đen kịt không tròng trắng ánh lên vẻ tủi thân đến nao lòng. Khuôn mặt nó trắng bệch, như được nặn từ bột mì, không chút sức sống. Dưới ánh đèn đỏ lờ mờ đang lắc lư từ hành lang hắt xuống, môi nó mím lại, cả người như run lên từng nhịp, trông như thể sắp òa khóc đến nơi.

Mạnh Vũ Hàm hoảng hốt. Cô bé chưa từng đối mặt trực tiếp với thứ gì vừa kỳ quái, vừa yếu đuối thế này. Cô cuống quýt lên tiếng:

"Này, đừng khóc! Chị cho em kẹo nhé, chịu không?"

Vừa nói, cô vừa vội móc từ túi ra một nắm kẹo trái cây mà bà Khâu tặng hồi chiều. Đủ vị, đủ màu. Chiêu này ngày xưa cô hay dùng để dỗ bọn trẻ con mỗi khi lỡ tay bắt nạt chúng. Ăn kẹo của cô thì không được mách người lớn — quy tắc bất thành văn của lũ trẻ phố cô ở.

Lê Tri đứng cạnh không ngăn cản hành động của cô bé.

Từ đầu đến giờ, Mạnh Vũ Hàm vẫn là người ít được chú ý nhất trong nhóm. Không có màn thể hiện đặc biệt nào, điểm nhân khí cũng lẹt đẹt chẳng tăng nổi. Lê Tri không nỡ để cô bé ra ngoài làm nhiệm vụ một mình, nhưng cũng hiểu, nếu Mạnh Vũ Hàm có thể tự mình xử lý tình huống lần này, rất có thể sẽ tạo được một bước đột phá lớn trong phó bản.

Cô âm thầm tính toán. Nếu mọi chuyện vượt ngoài kiểm soát, cô vẫn có thể can thiệp kịp thời.

Không ngờ, chiêu “dụ kẹo” ấy không chỉ hiệu quả với người sống, mà cả trong phó bản này cũng có thể dùng được.

Đứa trẻ chớp mắt, giương đôi mắt đen thẳm nhìn những viên kẹo lấp lánh trong tay Mạnh Vũ Hàm. Nó chần chừ một lúc rồi rụt rè nói:

"Bố mẹ không cho em ăn kẹo…"

Mạnh Vũ Hàm bật cười, nói đầy tự nhiên:

"Giờ bố mẹ không ở đây, em ăn đi, họ cũng không biết đâu!"

Đứa trẻ lập tức tươi cười, vẻ rụt rè tan biến trong nháy mắt:

"Vậy hả…?"

Nó bắt đầu bước lại gần, từng bước một, chậm rãi. Tiếng bước chân của nó dội lên nền hành lang vang vọng một cách kỳ quái. Ánh sáng đỏ đung đưa trên trần nhà kéo theo bóng nó dài ngoằng như ma quỷ.

Bàn tay Mạnh Vũ Hàm giơ ra phía trước khẽ run, nhưng cô vẫn giữ vững dáng đứng, còn chủ động bước lên vài bước.

Đứa trẻ dừng trước mặt cô, ánh mắt háo hức chọn từng viên kẹo như đang lựa báu vật. Nó ngước lên hỏi:

"Chị cho em hết mấy viên này hả?"

"Đúng rồi, chị cho em hết!" – Mạnh Vũ Hàm mỉm cười trấn an.

Đứa trẻ cười vui vẻ, mở túi nhỏ trước quần yếm ra, Mạnh Vũ Hàm liền đổ cả nắm kẹo vào đó. Nó ôm lấy túi kẹo đầy ắp, vỗ vỗ lên, thỏa mãn:

"Cảm ơn chị."

Thấy vậy, Mạnh Vũ Hàm nhanh trí hỏi tiếp:

"Khi nào bố mẹ em về? Phải ăn hết kẹo trước khi họ về nhé!"

Đứa trẻ buồn bã cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng gió:

"Không biết nữa. Lâu lắm rồi em không gặp bố mẹ. Họ để em ở đây rồi đi luôn, chưa về lần nào cả."

Nó vừa nói vừa lấy ra một viên kẹo vị đào, bóc vỏ rồi nhét vào miệng, vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện.

"Bố mẹ không có nhà thì không được mở cửa ra ngoài chơi đâu nhé!" – Mạnh Vũ Hàm nghiêm giọng nhắc nhở – "Bên ngoài nguy hiểm lắm đấy!"

"Em ngủ dậy, không ai gõ cửa rủ em chơi nên em tự ra ngoài tìm bạn." – Đứa trẻ nhai kẹo, má phồng lên, giọng nói lờ đờ nghe có phần ngây ngô, khiến người đối diện vừa sợ vừa thấy thương – "Mấy cô chú trong tòa nhà này chẳng ai chơi với em cả."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 243: Chương 243



Lê Tri ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi:

"Những cô chú nào không chơi với em vậy?"

Đứa trẻ xoay người lại, tay chỉ thẳng về phía hành lang, giọng chắc nịch:

"Những cô chú sống ở đó."

Nó chỉ vào dãy phòng có treo đèn lồng đỏ rực.

Lê Tri khẽ gật đầu, dường như đã hiểu điều gì đó. Cô vẫn giữ giọng dịu dàng, như đang dỗ một đứa em nhỏ:

"Tìm lại quả bóng rồi về phòng cất đi nhé. Nếu không mấy cô chú kia thấy, họ sẽ lấy mất túi kẹo của em đấy."

Đứa trẻ hoảng hốt ôm chặt túi kẹo:

"Không được!"

"Vậy em về phòng cất nhanh đi, đừng ra ngoài nữa." – Lê Tri nói tiếp, nhẹ nhưng dứt khoát.

Đứa trẻ gật đầu thật mạnh, ôm túi kẹo rồi chạy biến vào nhà vệ sinh. Quả bóng của nó vẫn còn nằm chỏng chơ trên nền gạch. Nó cúi xuống nhặt lấy rồi quay người chạy về căn phòng mở cửa sẵn, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng nó, im lặng đến lạnh gáy. Hành lang trở lại vẻ tĩnh mịch đáng ngờ, chỉ còn tiếng đèn lồng khẽ đung đưa trong gió lặng.

Lê Tri đứng thẳng dậy, ánh mắt như phủ một màn sương lạnh, nắm lấy bàn tay Mạnh Vũ Hàm đã đẫm mồ hôi:

"Đi, về phòng thôi."

Hai người bước đi, bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn đỏ.

Phòng 205 vẫn yên bình như trước. So với cảm giác nghẹt thở ban nãy, không gian nơi này bỗng trở nên dễ thở hơn rất nhiều.

Mạnh Vũ Hàm nhẹ nhàng lấy bó hoa ly được bọc trong giấy báo ra khỏi gầm giường, rồi c*m v** chiếc lọ thủy tinh đặt nơi góc bàn. Chỉ trong chốc lát, hương thơm nồng nàn của hoa ly lan tỏa khắp căn phòng, lấn át hoàn toàn mùi ẩm mốc dai dẳng. Không khí trở nên dễ chịu hơn, dường như cũng tươi sáng thêm một chút giữa bầu không khí u ám nặng nề.

Cô bé xoay người, định vò tờ báo gói hoa lại để ném vào thùng rác thì đột nhiên nghe thấy giọng Lê Tri vang lên:

"Khoan đã."

Lê Tri bước đến, rút từ tay cô bé tờ báo đã bị cắt nhỏ, mắt dừng lại ở một dòng tiêu đề in đậm màu đen nổi bật giữa nền giấy xám. Dưới tiêu đề là một bức ảnh đen trắng, chụp cảnh một cô gái dáng người mảnh khảnh đang đứng bên mép sân thượng, gió thổi tung mái tóc dài.

Mộng Vân Thường

Lê Tri đưa tờ báo đến gần ánh đèn, đọc rõ từng chữ:

"Cô gái tự tử vì bị bố mẹ ép cưới."

Nội dung bên dưới kể về một cô gái dùng tên giả là Tiểu Cầm, mới 23 tuổi. Vì bị bố mẹ liên tục ép cưới, cô rơi vào khủng hoảng tinh thần, leo lên sân thượng định nhảy lầu tự sát. May thay, lính cứu hỏa đã kịp thời đến hiện trường và thuyết phục thành công, cứu cô khỏi cái chết.

Bài báo mô tả: Tiểu Cầm là một nhà văn trẻ sống khép kín, nội tâm, không giỏi giao tiếp. Bố mẹ lo lắng cho con gái đến 23 tuổi vẫn chưa có bạn trai nên liên tục thúc ép cô đi xem mắt. Chính sự gò ép ấy đã đẩy Tiểu Cầm đến bờ vực.

Kết thúc bài viết là lời khuyên đầy thiện ý, kêu gọi các bậc phụ huynh hãy lắng nghe con cái, đừng để áp lực hôn nhân phá hủy tâm lý của họ. Đồng thời, nhắn nhủ người trẻ rằng: Cuộc sống luôn có lối thoát, đừng buông tay với chính mình.

Lê Tri lặng người một lúc, ánh mắt trầm ngâm dán vào bức ảnh trên tờ báo. Trong đầu cô, hình ảnh của Tiểu Kha — cô gái mảnh khảnh mà cô gặp ban ngày — lại hiện ra rõ mồn một.

Cô gái trong bài báo rất có thể chính là Tiểu Kha.

Tờ báo ghi rõ cô ấy được cứu sống, và sân thượng trong ảnh không giống khu nhà Nam Phố. Có lẽ sau vụ việc, cô ấy đã chuyển đến đây để tránh xa bố mẹ, tránh những áp lực lặp lại. Lê Tri không biết rõ chi tiết, nhưng trực giác cho cô cảm giác rằng Tiểu Kha không hề thoát khỏi bóng ma quá khứ một cách dễ dàng.

Mạnh Vũ Hàm đứng bên, cũng lặng lẽ đọc xong bài viết. Cô bé ngẩng đầu, hỏi:

"Chị Tri Tri, sau khi được cứu... bố mẹ của Tiểu Cầm có còn ép cô ấy cưới nữa không?"

Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại như mũi d.a.o xoáy vào ngực.

Không ai biết. Bài báo không nhắc đến bố mẹ của cô ấy đã làm gì khi cô đứng trên sân thượng — họ có gào khóc, có quỳ lạy hay chỉ im lặng đứng nhìn? Sau khi được cứu, họ có thay đổi không, hay vẫn tiếp tục ép cô sống theo khuôn mẫu họ vẽ ra?

Không có ai trả lời. Chỉ có những khoảng lặng.

Lê Tri cẩn thận gấp tờ báo lại, cất vào ba lô:

"Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm hiểu."

Hai người dọn dẹp sơ qua căn phòng rồi nằm xuống giường. Nhưng cả hai đều không ngủ được. Trong đầu họ vẫn văng vẳng tiếng bóng nảy đêm qua, vẫn nhớ rõ cái bóng quái dị chặn ngang hành lang. Có vẻ như con quái vật ấy chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất, không phải thứ sẽ lặp lại mỗi đêm. Chỉ cần nín thở khi nó xuất hiện là có thể thoát thân — ít nhất, là lý thuyết là vậy.

Những người chơi khác cũng có suy nghĩ tương tự. Ai nấy đã nằm xuống giường, nhưng đều mở to mắt trong bóng tối, không ai dám ngủ trước.

Đêm trôi qua nặng nề.

Tại một căn phòng tầng một, Tào Tuân — một streamer bán hàng online vừa chuyển sang làm người chơi sau khi phó bản mở ra — đang ngồi cạnh Thân Trí Kiên, một nam diễn viên vô danh.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 244: Chương 244



Tào Tuân khẽ thì thầm, giọng trầm đầy lo lắng:

"Thật sự phải làm thế sao?"

Thân Trí Kiên không trả lời, chỉ lặng lẽ kiểm tra đạo cụ. Tào Tuân nhìn người đồng đội, rồi tự lẩm bẩm như tự cổ vũ mình:

"Nếu bây giờ không liều mạng, đợi đến lúc phó bản kết thúc mà bị loại thì cũng chết! Phải tăng nhân khí lên thôi!"

Anh ta biết mình không có ngoại hình nổi bật, không có danh tiếng lớn, lại càng chẳng được fan cuồng như những streamer hàng đầu. Trong cái phó bản này, điểm nhân khí là cái dây thòng lọng treo trên cổ anh ta — phải giành lấy sự chú ý thì mới sống sót được!

Tào Tuân chỉnh lại mic, thì thầm vào camera:

"Anh em trong livestream nhớ giữ mạng, đêm nay tôi sẽ đối mặt trực tiếp với quái vật. Cùng xem nó là thứ gì."

Thân Trí Kiên cắn răng, cuối cùng cũng gật đầu:

"Được! Nếu thật sự trên người con quái vật có manh mối, có khi đó là nhiệm vụ ẩn. Chúng ta không thể bỏ lỡ."

Họ nhanh chóng thu dọn đạo cụ, mở cửa nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tiến vào hành lang tầng một.

Không gian bên ngoài tối đen như mực. Họ bước thật khẽ, đến mức đèn cảm ứng cũng không bật lên. Chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn đường hắt qua khe cửa sổ, in hình những chiếc bóng méo mó lên tường.

Họ theo đúng kế hoạch, len lỏi vào góc khuất hình tam giác phía sau cầu thang thoát hiểm.

Theo lời đồn sáng nay, con quái vật thường đi từ tầng hai xuống — nếu ẩn nấp ở đây, họ có thể nhìn thấy nó.

Bụi bặm, mạng nhện, mùi ẩm mốc quện chặt vào mũi họ. Không gian hẹp đến mức chỉ vừa đủ để hai người thu mình lại. Cả hai bịt chặt mũi miệng, tay nắm chặt đạo cụ, mồ hôi rịn ra ướt đẫm lưng áo.

Tiếng tích tắc trong đầu như kéo dài vô tận.

Rồi đột nhiên...

Tiếng bước chân vang lên từ tầng hai. Chậm rãi. Kéo lê. Mỗi bước như gõ lên dây thần kinh.

Tào Tuân và Thân Trí Kiên nín thở.

Tiếng bước chân dừng lại. Tiếp đó là âm thanh nước chảy ào ào vang lên từ trên đầu — từ phòng vệ sinh tầng hai.

Cả hai ngồi lặng như đá.

Một phút.

Hai phút.

Không có thêm tiếng động nào.

Thân Trí Kiên hơi cử động, xê dịch đôi chân đang tê dại.

Mộng Vân Thường

Rồi đột nhiên… một mùi tanh tưởi ập đến.

Mùi máu.

Thân Trí Kiên hít hít mũi, lẩm bẩm:

"Hình như... mùi máu?"

Mùi tanh đậm đặc, sắc lẹm như d.a.o cắt, lan khắp không gian nhỏ hẹp họ đang ẩn nấp. Gió lạnh len vào hành lang, mang theo cái mùi ấy luồn lách vào tận trong tim gan.

Anh ta đưa tay đẩy nhẹ Tào Tuân, thấp giọng:

"Cậu có ngửi thấy..."

Chưa kịp nói hết câu, một cái bóng đen rạp người từ tầng hai bò xuống.

Bóng nó che hết ánh sáng nhập nhoạng từ đèn đường, kéo theo một làn khí lạnh rít lên từng khớp xương.

Thân thể nó dài ngoằng, cổ vặn vẹo, mắt không có tròng, miệng ngoác tận mang tai.

Nó cúi xuống, nghiêng đầu về phía họ, rồi nở một nụ cười đầy nhầy nhụa:

"Tìm thấy các người rồi..."

Tào Tuân cứng đờ. Thân Trí Kiên gần như hét lên.

Nhưng tiếng hét đã bị nghẹn lại bởi một bàn tay xương xẩu từ bóng tối đang đưa về phía cổ họ...

...

Lê Tri gần như thức trắng cả đêm, nhưng con quái vật đêm qua vẫn không xuất hiện. Tuy nhiên, hành lang bên ngoài vẫn vang lên những âm thanh quen thuộc: tiếng bước chân, tiếng cửa mở, tiếng nước chảy. Những âm thanh này gợi nhớ đến những "cô chú" mà đứa trẻ chơi bóng đã nhắc đến, khiến Lê Tri chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng.

Khi trời bắt đầu hửng sáng, tiếng bước chân vang lên từ tầng trên, có lẽ ai đó đã thức dậy. Lê Tri mới chợp mắt được một chút thì Mạnh Vũ Hàm đã leo lên giường, lay gọi cô:

"Chị Tri Tri, dậy thôi!"

Lê Tri thở dài, đành ngồi dậy. Mạnh Vũ Hàm kéo rèm cửa, ánh sáng tràn vào phòng, căn phòng bừng sáng. Cô bé đứng bên giường, nhẹ nhàng thực hiện vài động tác thể dục buổi sáng. Chợt nhớ ra điều gì, cô bé quay lại, có chút lo lắng hỏi:

"Chị Tri Tri, đêm qua con quái vật không đến à?"

Lê Tri xoa xoa đầu, cảm thấy hơi choáng váng khi mặc quần áo:

"Ừ, nó không đến."

Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành. Cô cầm đồ vệ sinh cá nhân, mở cửa:

"Đi rửa mặt trước, xong rồi chúng ta xuống dưới xem tình hình."

Khi trời sáng, những chiếc đèn lồng cũng tắt. Lê Tri đoán rằng việc đèn lồng sáng là một tín hiệu, biểu thị rằng những hồn ma trong phòng có thể ra ngoài hoạt động, nhưng khi đèn tắt, chúng phải quay về phòng. Mà người chơi gõ cửa có thể là kích hoạt điều kiện tử vong trong phó bản này. Một khi đã gõ cửa thì vào buổi tối, những người trong phòng đó sẽ đến tìm đến bạn để "chơi."

Khi Lê Tri và Mạnh Vũ Hàm đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, có tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên cạnh. Cô ngoảnh lại và thấy Cù Dung đang bưng một cái chậu đi xuống.

Hai người mỉm cười chào hỏi nhau. Cù Dung mở vòi nước lấy một cốc nước, khi đang bóp kem đánh răng, cô ấy hỏi Lê Tri:

"Đêm qua cô không ngủ ngon à?"

Lê Tri sờ lên mặt:Wikisource

"Rõ ràng vậy hử?"

Cù Dung cười:

"Quầng thâm mắt còn tệ hơn hôm qua đấy."

Lê Tri thở dài, nhân cơ hội hỏi:

"Trên tầng ba còn phòng nào trống không? Nếu không còn cách nào khác thì tôi sẽ chuyển lên đó. Tầng hai này thật sự quá ồn ào."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back