Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 200: Chương 200



Dưới sự chỉ đạo của Lê Tri, cả nhóm dọn hết bàn ghế trong lớp vào sát tường, tạo ra một khoảng trống lớn ở giữa. Họ dùng bảy chiếc bàn để xếp thành một vòng khép kín, chuẩn bị chơi trò “bảy góc”.

Dù chưa ai từng chơi trò này, nhưng Lê Tri đã ghi nhớ cách chơi từ lời kể của Từ Cảnh Thắng hôm đó. Cô đứng giữa vòng bàn, giải thích chi tiết:

"Vị trí bắt đầu là ở cửa, đánh dấu là số 1. Theo chiều kim đồng hồ, số 1 là Đàm Mạn Ngữ, số 2 là Tóc Hồng, số 3 là Tóc Trắng, số 4 là Ức Nhiên, số 5 là Bội Bội, số 6 là Liên Thanh Lâm, và số 7 là tôi."

"Mọi người sẽ đi theo số thứ tự đến vị trí kế tiếp. Khi tôi — người thứ 7 — đi đến vị trí số 1 thì chỗ đó sẽ trống."

"Tôi sẽ ho một tiếng để ra hiệu, rồi tiếp tục đi đến chỗ số 2, tức là vị trí của Đàm Mạn Ngữ. Lúc này cô ấy sẽ bước tiếp đến vị trí kế tiếp, cứ thế xoay vòng."

"Khi Liên Thanh Lâm — người thứ 6 — đi đến vị trí số 1, tức là chỗ bắt đầu, thì không cần đi tiếp nữa."

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt Liên Thanh Lâm, chậm rãi nói:

"Lúc đó, cậu chỉ cần đứng yên tại chỗ… rồi nói một câu: 'Trò chơi kết thúc.'"

Lê Tri hạ giọng, nghiêm túc căn dặn:

"Trong lúc chơi, bất kể nghe thấy âm thanh gì cũng không được quay đầu lại. Khi di chuyển, cho dù có nhìn thấy gì đi nữa, cũng tuyệt đối không được chạy loạn. Chỉ cần đi đến chỗ người tiếp theo theo đúng luật là được. Không được làm rối đội hình, phải tuân thủ quy tắc trò chơi."

Tất cả mọi người đồng thanh:

"Biết rồi!"

Họ chia nhau đứng vào đúng vị trí đã định. Đàm Mạn Ngữ đi tới cửa lớp, đưa tay tắt đèn, giọng nói trầm thấp, nghiêm trang hệt như đang mở một nghi thức triệu hồi:

"Bắt đầu nào."

Lớp học lập tức chìm vào bóng tối. Dưới ánh sáng lờ mờ chỉ đủ để phân biệt hình dáng mơ hồ của người trước mặt, bảy người đứng quay lưng vào nhau giữa lớp, không một ai lên tiếng.

Tiếng bước chân của Đàm Mạn Ngữ vang lên đầu tiên, cô di chuyển từ vị trí số 1 đến số 2.

Tóc Hồng là người ở vị trí số 2. Nghe tiếng bước chân đến gần, cả người cậu ta đổ mồ hôi như tắm.

Ngay sau đó, có ai đó nhẹ nhàng chạm vào vai cậu.

Theo lý, người đó phải là Đàm Mạn Ngữ. Nhưng đầu óc Tóc Hồng lúc này toàn là những hình ảnh từ các bộ phim kinh dị cậu từng xem. Mặt cắt không còn giọt máu, cậu ta run rẩy rời khỏi vị trí, tiến đến vị trí số 3 – nơi bạn thân Tóc Trắng đang đứng.

Ánh sáng yếu đến mức Tóc Hồng chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng lưng cậu bạn, nhưng không chắc liệu hình dáng ấy có phải là Tóc Trắng thật hay không.

Run rẩy chạm vào vai người trước mặt, cậu ta chuyển vị trí. Người ở vị trí số 3 cũng nhanh chóng đi đến vị trí số 4. Từng người một di chuyển theo đúng trình tự, không hề có sự cố.

Cuối cùng, Liên Thanh Lâm ở vị trí số 6 chạm vào vai Lê Tri ở vị trí số 7, rồi đứng yên tại đó.

Mộng Vân Thường

Lê Tri bắt đầu di chuyển từ vị trí số 7 trở lại số 1, tiếng bước chân của cô vang lên chậm rãi, đều đặn.

Cô ho nhẹ một tiếng. Đó là tín hiệu cho thấy vòng đầu tiên đã hoàn tất.

Một vòng nữa, chỉ cần thêm một vòng nữa là kết thúc trò chơi.

Mọi người bắt đầu thấy phấn khích.

Sau tiếng ho, Lê Tri bước đến vị trí số 2 – nơi Đàm Mạn Ngữ đang đứng. Nhưng chưa kịp đi được vài bước, một luồng khí lạnh bất ngờ phả vào sau lưng cô.

Phía sau là vị trí số 1 – lúc này đang trống.

Cô không quay đầu lại. Bước chân nhanh hơn, Lê Tri chạm vào vai Đàm Mạn Ngữ.

Vòng thứ hai bắt đầu.

Từng người lại tiếp tục di chuyển, lần lượt nối đuôi nhau trong lớp học tối mờ. Không gian tĩnh lặng đến rợn người.

Bội Bội là người đi sau cùng, di chuyển từ vị trí số 6 đến vị trí số 7 – sau lưng Liên Thanh Lâm.

Cậu ta nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cập.

Tiếng của người đang cực kỳ sợ hãi.

Lưng cậu truyền đến cảm giác run rẩy từ Bội Bội khi cô chạm vào vai mình.

Vị trí số 7 sát bên cạnh vị trí số 1. Nếu Bội Bội từ số 6 đến số 7 mà sợ đến mức đó... thì rất có thể...

Liên Thanh Lâm siết chặt món đạo cụ trong túi, trái tim cậu đập thình thịch như trống trận.

Cậu bắt đầu tiến về phía số 1.

Chỉ cần đặt chân vào đó, trò chơi sẽ kết thúc.

Tiếng bước chân vang lên rõ ràng giữa lớp học yên tĩnh, tất cả đều như nín thở chờ đợi.

"Chị Tri..." – giọng nói run rẩy của Liên Thanh Lâm vang lên, như một mũi kim đ.â.m vào không khí tĩnh mịch. "Có người... đang đứng ở vị trí số 1..."

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ lớp học như đông cứng.

Lê Tri lập tức hỏi:

"Nó trông như thế nào?"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 201: Chương 201



"Con ma ở vị trí số 1. Nó trông như thế nào?"

Nuốt khan một cái, cậu ta căng thẳng miêu tả:

"Nó... nó cao, mảnh... không giống người chút nào..."

Thật ra, Lê Tri đã lường trước tình huống này. Cô cố ý chọn mình và Liên Thanh Lâm – hai người dày dạn kinh nghiệm nhất – đứng ở hai vị trí đầu cuối. Chỉ là, xem ra hôm nay cô may mắn hơn.

Đột nhiên, Liên Thanh Lâm hít sâu một hơi lạnh:

"Chị Tri! Nó quay đầu lại nhìn em rồi! Trời ơi, nó chỉ quay mỗi cái đầu thôi!"

Lê Tri điềm tĩnh nói:

"Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Đó là chỗ của cậu! Đuổi nó đi!"

Liên Thanh Lâm sững người: "?"

"Không thể phá luật chơi. Giờ chỉ có cậu là có thể hành động."

Cái bóng ở vị trí số 1 đã hoàn toàn quay đầu lại. Trong bóng tối, nó lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía Liên Thanh Lâm.

Ánh sáng quá yếu khiến cậu không thể thấy rõ khuôn mặt nó, nhưng cậu lại thấy rõ một điều: nó đang bước về phía Lê Tri.

Không còn thời gian do dự, Liên Thanh Lâm rút đạo cụ từ túi, lao lên và vung mạnh vào mặt cái bóng.

"Bột thu nhỏ!"

Đó là đạo cụ mà cậu đã đổi từ phó bản trước với giá 799 điểm.

Cái bóng cao lêu nghêu lập tức cứng đờ. Ngay sau đó, cơ thể nó bắt đầu co rút lại, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi chỉ còn bằng một hạt đậu.

Liên Thanh Lâm không chút khách sáo, giẫm mạnh lên nó – thậm chí còn nghiến vài cái.

Xong xuôi, cậu nhanh chóng bước vào vị trí số 1:

"Trò chơi kết thúc!"

Lê Tri lập tức cúi xuống kiểm tra bảng điểm đặt tại vị trí số 2.

Tên của cô đã tăng từ 20 lên 40 điểm.

"Điểm số đã tăng."

Tức là trò chơi đã hoàn thành.

Bội Bội ngồi phệt xuống sàn như mất hết sức lực, còn Liên Thanh Lâm thì lao đến bật đèn.

Ánh đèn huỳnh quang sáng bừng khiến mọi người phải chớp mắt liên tục.

Liên Thanh Lâm cúi xuống tìm cái bóng vừa rồi, nhưng không thấy gì cả.

Tóc Hồng thì trầm trồ:

"Cậu có đạo cụ xịn như vậy à! Nếu tôi có đạo cụ đó, tôi cũng dám đối mặt với ma quỷ!"

"Xạo ke!" – Liên Thanh Lâm liếc mắt, "Cái gan của chú chắc thấy ma là tè ra quần!"

Lê Tri bước đến hỏi:

"Cậu có nhìn rõ được cái bóng đó là nam hay nữ không?"

Liên Thanh Lâm nhíu mày:

"Không phân biệt được. Nó... không giống người. Cảm giác như là một loại quỷ quái, tụ lại từ oán khí, chẳng có ý thức, chẳng có hình dạng cụ thể."

Lê Tri lặng lẽ nhìn ra cửa sổ – nơi Hướng Mẫn từng nhảy lầu tự sát.

Theo lý, nếu họ chơi trò gọi hồn trong lớp học mà Hướng Mẫn từng chết, người xuất hiện phải là cô ấy mới đúng.

Đàm Mạn Ngữ cũng tiến lại gần, khẽ hỏi:

"Cô đang tìm Hướng Mẫn à?"

Lê Tri gật đầu chậm rãi:

"Không thấy lạ sao? Không có hồn ma nào ở ký túc xá, cũng không có trong lớp học... Vậy Hướng Mẫn... đã đi đâu rồi?"

Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng tối trong lớp học như quẩn quanh bất tận. Không ai lên tiếng nữa. Không ai dám thừa nhận cảm giác lành lạnh đang len lỏi từ sống lưng lên tận ót.

"Cũng đâu có quy định rằng NPC trong phó bản nhất định phải biến thành lệ quỷ sau khi c.h.ế.t đâu." Liên Thanh Lâm nắm chặt góc áo, ánh mắt lảng tránh, rõ ràng trong lòng cậu đang có chút bất an. "Biết đâu... Hướng Mẫn c.h.ế.t rồi thì thực sự là đã chết. Không biến thành quỷ..."

Có lẽ cậu đang ám chỉ đến cái bóng mà mình đã vô tình giẫm nát trong màn chơi vừa rồi. Một cái bóng không rõ ràng, không có âm khí, không có cảm giác u ám, nhưng lại khiến người ta lạnh gáy một cách vô thức.

Lê Tri liếc nhìn về phía tòa nhà văn phòng, ánh mắt trầm lặng như giếng sâu không đáy.

Trong màn đêm đặc quánh, tòa nhà kia như một con quái vật khổng lồ đang ẩn mình. Cửa sổ như những con mắt đen ngòm không mí, theo dõi mọi thứ một cách lặng lẽ. Không gió, không tiếng động. Chỉ có cảm giác nghẹt thở lan ra trong không khí.

Cô không đáp lại lời Liên Thanh Lâm, chỉ nhẹ giọng nói: "Trước tiên, sắp xếp lại bàn ghế đã."

Mọi người lập tức hành động, bàn ghế lạch cạch va vào nhau trong im lặng. Ai nấy đều cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng động tác thì rõ ràng lúng túng.

Đột nhiên, Tóc Hồng đang dọn dẹp bỗng hét lên thất thanh: "Điểm số của Chu Kiến Chương đã lên 59 rồi?!"

Cậu ta vừa kiểm tra bảng tên trên bàn Chu Kiến Chương, ban ngày vẫn là 39 điểm. Không biết từ bao giờ, con số đó đã tăng lên 59 — chỉ cách điểm qua ải đúng một điểm nữa.

Sự phát hiện này như một nhát d.a.o xuyên qua bầu không khí ngột ngạt.

Mọi người vội vã kiểm tra điểm số của mình. Quả nhiên, điểm của nhóm Chu Kiến Chương đều tăng, vượt mốc 50 điểm.

Mộng Vân Thường

Tóc Trắng gãi đầu, mơ hồ: "Không phải... ban nãy họ nói định chơi trò gương ở ký túc xá tối nay sao? Tăng điểm cũng hợp lý mà..."

Chưa kịp dứt lời, Tóc Hồng đã tức giận vỗ đầu cậu ta một cái rõ đau: "Trò gương phải chờ sau nửa đêm mới được chơi! Còn chưa tới 12 giờ! Sao điểm lại tăng rồi?!"

"Vì họ đã chơi trò mời bút tiên trước rồi." Giọng Lê Tri lạnh đi rõ rệt, ánh mắt cô sắc như lưỡi d.a.o vừa rút ra khỏi vỏ: "Mỗi ngày chỉ được chơi một trò. Nhưng khi sang nửa đêm, tức là ngày hôm sau, giới hạn lại được đặt lại. Nếu hôm nay họ đã chơi ba trò, thì đúng 12 giờ đêm, họ có thể chơi trò thứ tư."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 202: Chương 202



Sự im lặng bao trùm cả lớp học.

Chu Kiến Chương... từ đầu đến cuối đều đang diễn trò.

Bọn họ cố ý nói to kế hoạch để nhóm Lê Tri nghe thấy, đánh lạc hướng, trong khi thực chất lại lén lút hoàn thành trò bút tiên từ trước.

Từ Ức Nhiên sốt ruột: "Vậy thì chúng ta cũng phải nhanh chóng quay lại ký túc xá chơi trò gương thôi! Chúng ta được 40 điểm rồi, hai trò trước đều đạt điểm tối đa. Nếu lần này cũng được điểm tuyệt đối, là có thể qua ải mà!"

Lê Tri lắc đầu, giọng kiên quyết: "Không kịp nữa rồi."

Kế hoạch của cô vốn là thông qua trò chơi bốn góc để gọi được linh hồn Hướng Mẫn. Nếu thành công, có thể điều tra được bí mật trong văn phòng hiệu trưởng. Như vậy, khi đối mặt với thế lực ẩn sau bức màn, họ sẽ có cơ hội chuẩn bị và tiêu diệt nó từ gốc.

"Thứ đang điều khiển Chu Kiến Chương xuất phát từ văn phòng hiệu trưởng. Bản thể của nó chắc chắn đang ẩn mình ở đó. Nếu có thể tiêu diệt được bản thể, nhóm của hắn sẽ không còn là mối đe dọa."

Nhưng — Hướng Mẫn đã không xuất hiện.

Mảnh ghép quan trọng nhất trong kế hoạch đã vắng mặt. Không có đủ thông tin, xông vào văn phòng hiệu trưởng lúc này chỉ là hành động tự sát. Quay lại ký túc xá chơi trò gương? Cũng đồng nghĩa với việc bước vào bẫy mà kẻ khác đã giăng sẵn.

"Quan trọng nhất là..." Giọng Lê Tri đột nhiên trầm xuống, như thể đang ép mọi người nhìn thẳng vào sự thật đáng sợ nhất: "Hoàn thành cả bốn trò chơi và đạt đủ điểm... liệu có thực sự qua được ải không?"

Câu nói ấy như lưỡi d.a.o lột phăng lớp vỏ hy vọng mong manh của tất cả.

Đàm Mạn Ngữ siết chặt tay, gằn giọng: "Họ đã bị thứ gì đó trong cơ thể điều khiển rồi. Họ không còn là người nữa. Cho dù điểm có đủ, họ cũng không thể qua ải. Vì... họ đã c.h.ế.t rồi."

Không khí trong lớp học đột ngột lạnh đi vài độ.

Từ Ức Nhiên rùng mình: "Nếu họ phát hiện đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng vẫn không thể qua ải... họ sẽ làm gì?"

Lê Tri đáp mà không do dự: "Họ sẽ đến tìm chúng ta. Giết chúng ta."

Sự khẳng định ấy khiến mọi người c.h.ế.t lặng.

Cô tiếp tục, ánh mắt nghiêm túc: "Chúng ta không thể quay lại ký túc xá. Một khi họ phát hiện bị kẹt lại, thứ đầu tiên họ nghĩ đến sẽ là tiêu diệt đối thủ. Nếu lúc đó chúng ta đang ở trong ký túc xá, sẽ bị bao vây từ trong ra ngoài."

Nếu như chúng vẫn là người, Lê Tri vẫn có thể nghĩ ra cách đối phó. Nhưng giờ đây, nếu chúng thực sự đã bị những con quái vật ký sinh, nếu thứ mà Bối Huyên ói ra đêm qua chính là trứng côn trùng...

Khi bọn chúng tấn công, côn trùng sẽ tràn vào như dòng thác lũ, phủ kín mọi lối thoát.

"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức." Lê Tri ra lệnh dứt khoát. "Tối nay không về ký túc xá nữa. Phải tìm một nơi an toàn để trốn."

Mộng Vân Thường

Không ai phản đối. Cũng không ai chần chừ. Cả nhóm nhanh chóng sắp xếp lại bàn ghế, tắt đèn, rồi rời khỏi lớp học, lặng lẽ như những cái bóng.

Phía sau họ, màn đêm như đang cười lạnh.

Ra khỏi tòa nhà học, một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm cả nhóm đồng loạt rùng mình như phản xạ. Gió đêm lùa vào cổ áo, lạnh đến tận xương. Cảm giác như cái c.h.ế.t đang âm thầm rình rập sau lưng, chỉ cần họ bước sai một bước thôi là sẽ bị nuốt chửng.

Lê Tri không nói gì, chỉ lặng lẽ rẽ sang hướng ngược lại ký túc xá. Những người còn lại thấy vậy lập tức bám theo, không một ai dám tách ra.

Tóc Hồng nhỏ giọng thì thầm: "Lão đại, chúng ta trốn ở đâu bây giờ?"

Ngôi trường này không lớn. Ngoài khu lớp học, ký túc xá và nhà thể chất, còn lại chỉ là sân thể thao trống trải và vài dãy nhà nhỏ kỹ thuật. Nói cách khác, không có chỗ nào đủ an toàn để giấu cả một nhóm người.

Trong khi đó, Chu Kiến Chương và đồng bọn của hắn có cả một đêm để lục tung từng ngóc ngách để g.i.ế.c họ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị truy sát trong đêm đen tĩnh mịch, tim ai nấy cũng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thế nhưng, thấy Lê Tri vẫn bình tĩnh, bước chân chắc chắn, họ ít nhiều cũng trấn an lại phần nào. Cả nhóm răm rắp theo sau cô, không một ai hỏi thêm câu nào nữa.

Lúc này, trên màn hình livestream, khán giả đã bắt đầu sục sôi:

[Ơ kìa!!! Tôi biết Lê Tri định đi đâu rồi!!!]

[Ha ha ha ha ha, mọi người đoán được chưa? Lần này chắc chắn là đi ngủ chung rồi!!!]

[Ôi trời ơi, thầy Lý ơi thầy còn ngủ nổi không với một bầy "bóng đèn" như thế này?]

[Tôi nói thật, nếu đây mà là ngôn tình trá hình thì tôi đập điện thoại luôn!]

[Thôi đi bà, ai chả muốn được NPC đẹp trai cứu mạng cơ chứ…]

Mười phút sau, Lê Tri dừng lại trước căn nhà cấp bốn nằm ngay bên cạnh phòng y tế. Cô gõ nhẹ vào cánh cửa sắt cũ màu xanh xám.

Đây là khu nhà dành cho nhân viên, Lê Tri đã âm thầm quan sát từ mấy ngày trước. Căn phòng này có dấu vết sinh hoạt, đồ đạc ngăn nắp, và hơn hết, nó nằm sát với phòng y tế nơi họ từng chữa trị—khả năng cao là của Lý Kiến Hề.

Tiếng gõ cửa vừa dứt, ánh sáng lập tức xuyên qua tấm rèm mỏng. Có tiếng động nhẹ, rồi bước chân tiến dần ra cửa.

"Cạch."

Cánh cửa mở ra từ bên trong, ánh sáng vàng từ bóng đèn chiếu xuyên màn đêm, hiện rõ dáng người cao lớn, tóc rối, mặc áo ngủ và đi dép lê.

Lý Kiến Hề đứng đó, trông có vẻ vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng, trên gương mặt không rõ là ngạc nhiên hay bất đắc dĩ.

"Thầy Lý." Lê Tri chớp mắt, giọng nhẹ nhàng như mèo con bị bỏ rơi, "Chúng em đang bị truy sát."

Lý Kiến Hề: "..."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 203: Chương 203



Phía sau cô, Liên Thanh Lâm suýt hét lên. Cậu ta cắn môi, trừng mắt nhìn NPC kia đầy ai oán.

Là hắn! Chính là cái tên NPC có nhan sắc áp đảo mình! Tên thầy âm dương c.h.ế.t tiệt đó!

Trong đầu Liên Thanh Lâm gào thét:

Cái hệ thống quỷ tha ma bắt kia, lôi anh ta ra khắp nơi làm gì? Không thể để tôi tỏa sáng một lần à? Tại sao lúc nào cũng là anh ta?!

Lý Kiến Hề lặng lẽ nghiêng người nhường lối: "Vào đi."

Sự chủ động bất ngờ khiến cả nhóm sững sờ. Họ không ngờ một NPC lại sẵn lòng giúp đỡ người chơi dễ dàng như vậy. Nhưng đây không phải lúc để hỏi "tại sao", cũng chẳng có thời gian để nghi ngờ.

Họ lập tức chen vào trong như đàn cá mắc cạn vừa được thả về nước. So với tưởng tượng ban đầu là phải chui rúc dưới cống hay gầm cầu thang, nơi này đúng là thiên đường.

Lý Kiến Hề đóng cửa, kéo kín rèm, cẩn thận kiểm tra từng khe hở, rồi mới quay lại phòng khách. Phòng chỉ có một gian, được ngăn cách bằng một tấm rèm xanh. Phía trước là ghế sofa, tủ sách nhỏ và bàn trà; phía sau có lẽ là phòng ngủ.

Cả nhóm đứng lóng ngóng như mấy đứa học sinh làm sai, không biết nên ngồi hay nên đứng. Họ tưởng NPC sẽ bắt đầu chất vấn, hay ít nhất cũng hỏi lý do. Nhưng không, anh ta chẳng nói một lời.

Anh cúi người, kéo vài chiếc chăn từ dưới gầm giường ra, điềm nhiên bắt đầu trải nệm.

Họ đứng ngẩn người ra như thể không tin được chuyện đang xảy ra.

Đây thật sự là NPC trong phó bản sao? Không phải người chơi cải trang thành NPC à?

Giường được trải phía sau rèm, tránh xa cửa ra vào, vị trí rất an toàn và kín đáo. Bảy người, trải thành một hàng dài, đủ chỗ nằm.

Lý Kiến Hề liếc nhìn đồng hồ treo tường—kim giờ vừa chỉ đến con số 12.

Anh quay đầu nhìn về phía ký túc xá ngoài cửa sổ, rồi chậm rãi nói: "Các em ngủ bên trong. Tôi ngủ ngoài này." Anh chỉ vào chiếc sofa.

Không ai phản đối. Họ gật đầu cảm ơn rối rít, nhanh chóng đi về phía sau tấm rèm. Đến lúc này, chuyện nam nữ ngủ chung cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Sống còn mới là ưu tiên.

Lý Kiến Hề tắt đèn. Phòng chìm vào bóng tối.

Lạ lùng thay, lần đầu tiên sau bao nhiêu giờ căng thẳng, bóng tối lại không còn đáng sợ nữa.

Càng tối càng tốt. Càng tối, Chu Kiến Chương sẽ càng khó tìm ra họ.

Nói là đi ngủ, nhưng chẳng ai thật sự có thể chợp mắt được.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc Chu Kiến Chương và đám người bị nguyền rủa kia đang lang thang khắp sân trường, rình mò từng ngóc ngách để truy tìm bọn họ, mọi người đều cảm thấy cả cơ thể cứng đờ, như thể chỉ cần hít thở mạnh một chút thôi cũng sẽ bị phát hiện.

Liệu tụi nó có đánh hơi được nơi này không?

Căn phòng nghỉ của giáo viên tuy biệt lập, nhưng với cánh cửa gỗ mỏng manh cùng khung cửa sổ chỉ được che bởi lớp rèm vải cũ kỹ, thì có đủ để ngăn cách với thứ đã không còn là con người kia không?

Ngay cả khi bọn họ nấp kín trong bóng tối, chỉ cần một ánh nhìn sắc như d.a.o từ bên ngoài xuyên qua, liệu có thể nhìn thấy bảy người đang run rẩy co cụm lại bên trong không?

Tóc Hồng nằm gần mép giường, không chịu nổi liền thì thào với Từ Ức Nhiên đang nằm sát bên:

"Ê, cậu đừng có run nữa, cậu run làm cái giường nó kêu cọt kẹt luôn rồi kìa."

Từ Ức Nhiên cắn răng, giọng lí nhí:

"...Xin lỗi, tôi... tôi sẽ cố gắng kiểm soát."

"Không sao đâu, cứ nhắm mắt lại ngủ đi."

Giọng của Lê Tri vang lên giữa màn đêm, nhẹ như một lớp sương mỏng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác yên tâm kỳ lạ.

"Đừng nghĩ gì hết, đếm số trong đầu đi, từ một đến một trăm, sau đó quay lại đếm ngược. Rồi sẽ ngủ được."

Ai nấy đều hít sâu một hơi, rồi cố ép mình thở ra thật chậm. Trong bóng tối, từng người bắt đầu nhắm mắt lại, cố gắng để tâm trí trôi đi khỏi nỗi sợ đang lởn vởn quanh họ như bóng ma.

Sẽ không sao đâu. Đây là khu nhà dành cho giáo viên và nhân viên, nhóm Chu Kiến Chương chắc sẽ không tìm đến đây... phải không?

Thời gian lặng lẽ trôi. Trong sự yên ắng tuyệt đối, tiếng đồng hồ treo tường vang lên từng nhịp tích tắc rõ mồn một, như đ.â.m thẳng vào tai người đang căng thẳng.

Tích tắc—

Tích tắc—

Âm thanh đều đặn, như một phép thôi miên, dần dần kéo từng người vào trạng thái mơ màng.

Trong căn phòng tối om không bật đèn, tiếng thở của nhóm Lê Tri cũng dần trở nên ổn định.

Không ai biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, từng nhịp chân nặng nề dẫm lên nền đất, xuyên qua bồn hoa trước phòng y tế, tiến dần về phía khu nhà giáo viên.

Lý Kiến Hề đang nằm trên chiếc ghế dài lập tức mở mắt. Nhưng anh không bật dậy, chỉ nằm im như một cái xác, căng tai lắng nghe âm thanh kia ngày một rõ rệt.

Mộng Vân Thường

Tiếng bước chân dừng lại.

Một khoảng im lặng c.h.ế.t chóc kéo dài... rồi có tiếng sột soạt vang lên.

Giống như có thứ gì đó đang lách vào từ khe cửa, trườn bò khắp mặt đất. Từng phòng một bị lục soát, bị xem xét như món hàng hóa tầm thường.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 204: Chương 204



Ngoài màn hình livestream, khán giả đang theo dõi góc nhìn từ nhóm Chu Kiến Chương chứng kiến mọi cảnh tượng đang diễn ra.

Họ thấy bọn họ đi từ ký túc xá đến tòa nhà học, rồi từ đó tiến thẳng về khu nhà dành cho giáo viên.

Dưới ánh đèn đêm mờ nhạt, gương mặt từng người trong nhóm Chu Kiến Chương vẫn giữ vẻ ngoài của con người, nhưng trong ánh mắt lại là sự trống rỗng đến kinh hoàng. Thứ ánh nhìn vô hồn như của xác sống, chứa đầy sát ý lặng lẽ.

[Chu Kiến Chương giờ còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ!]

[Tụi nó đâu còn là người chơi nữa, tụi nó là quái vật rồi!]

[Truy sát đêm khuya à. Mị thích nha!]

[Lê Tri mau tỉnh lại đi! Bọn chúng tới nơi rồi!!]

[Khoan đã... mấy người này tìm được khu nhà giáo viên thật rồi hả?!]

[Tui cá 1 gói cá viên chiên, chị Tri KO Chu Kiến Chương luôn]

Cuối cùng, nhóm Chu Kiến Chương dừng lại trước căn phòng cuối cùng trong dãy nhà.

Chu Kiến Chương nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Mũi anh ta hơi co giật, rồi nhếch miệng cười như thể đang ngửi được mùi hương quen thuộc.

"Ở đây rồi," anh ta thì thầm.

Thính giác và khứu giác của hắn giờ đã vượt xa loài người. Dù bên trong không bật đèn, rèm cửa dày kéo kín, hắn vẫn nghe thấy được tám nhịp thở không đồng đều từ phía sau cánh cửa.

Bối Huyên bước đến bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng không khác gì xác chết. Hai người áp mặt vào ô cửa kính, như những con thú đang săn mồi trong im lặng.

Rèm vải dày tưởng chừng đủ để ngăn cách tầm nhìn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hai gã quái vật đứng ngoài kia cùng nở một nụ cười man dại.

Họ đã thấy rồi.

Bên trong căn phòng tối, bảy cái bóng co cụm run rẩy.

Bối Huyên và Chu Kiến Chương há miệng ra.

Từ trong khoang miệng họ, từng đợt côn trùng đen kịt trào ra như thác lũ, uốn éo bò men theo khung cửa sổ, trườn vào khe hở dưới cửa chính.

Ngay lúc đó—

Một tiếng "cạch" vang lên.

Cửa phòng bất ngờ bật mở.

Người đứng ở cửa là vị giáo y nghiêm nghị, khuôn mặt vẫn không hề biến sắc dù trong bóng tối mờ mịt. Ánh mắt anh quét qua tám người đứng trước cửa, giọng lạnh lẽo vang lên:

"Đêm khuya rồi, các em đang làm gì vậy?"

Ngay lập tức, tám người kia ngừng lại.

Chu Kiến Chương và Bối Huyên vội vàng ngậm miệng. Đám côn trùng đang bò ra từ miệng cũng tan biến không dấu vết, như chưa từng tồn tại.

Dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang khu nhà dành cho nhân viên, gương mặt Lý Kiến Hề không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Anh lạnh giọng: "Đây là khu nhà ở của nhân viên, ai cho phép những học sinh như các em vào đây?"

Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua từng gương mặt trong nhóm học sinh phía trước, như lưỡi d.a.o sắc bén quét ngang qua làn da. Cả người anh tỏa ra khí thế nghiêm nghị khiến người ta không rét mà run. "Các em học lớp nào? Giáo viên chủ nhiệm là ai?"

Tám người không hẹn mà cùng lùi lại một bước, trên mặt đồng loạt hiện lên vẻ sợ hãi rõ rệt.

Lý Kiến Hề gằn giọng quát: "Nửa đêm không ngủ mà đi lung tung trong trường, đứng yên đó! Tôi sẽ gọi giáo viên chủ nhiệm của các em ngay lập tức!"

Nói xong, anh thật sự quay người, định đi vào phòng để gọi điện thoại. Chu Kiến Chương hoảng hốt, gắng gượng lắm mới bật ra được vài tiếng khàn đặc: "Thầy ơi... em xin lỗi... chúng em về ngủ ngay đây ạ."

Lý Kiến Hề dừng lại, quay đầu, ánh mắt tối sầm như đang nhìn xuyên thấu người đối diện: "Nếu còn để tôi phát hiện các em vi phạm nội quy, tất cả sẽ bị ghi vào sổ hạnh kiểm."

Bối Huyên siết chặt hai tay, trong mắt lộ rõ vẻ không cam lòng. Nhưng đối mặt với uy nghiêm của thầy giáo, cùng nội quy nghiêm khắc của ngôi trường quái dị này, cô ta không dám làm càn. Đôi mắt cô ta vô thức liếc về sau lưng anh, nhìn qua khe cửa khẽ mở hé, cô ta có thể thấy rõ những hình thể đỏ rực của thân nhiệt đang nấp sau tấm màn trắng mỏng.

Cô ta run lên, nhưng không dám bước tới. Người thầy giáo trước mặt — quá đáng sợ. Cô ta biết rõ, nếu bị bắt quả tang, hậu quả sẽ không chỉ là bị ghi sổ hạnh kiểm, mà có thể là... cái chết.

Cuối cùng, tám người đành lặng lẽ quay lưng rời đi, mang theo sự không cam lòng và nỗi sợ hãi tột cùng.

Lý Kiến Hề đứng yên tại chỗ, chỉ đến khi chắc chắn bọn họ đã đi xa hẳn, anh mới quay lại, nhẹ nhàng khép cửa, rồi lặng lẽ trở về nằm xuống ghế sofa.

Mộng Vân Thường

Trong phòng, bảy người đang nín thở ẩn nấp mới dám thở phào nhẹ nhõm. Họ không dám ho, không dám động đậy, chỉ đến giờ phút này, sống sót sau cuộc kiểm tra bất ngờ, mới dám run rẩy mà thả lỏng một chút.

"Thầy Lý..." Trong bóng tối tĩnh mịch, giọng nói dịu dàng của Lê Tri vang lên như một làn gió mỏng: "Cảm ơn thầy."

Lý Kiến Hề nhắm mắt lại, giọng anh trầm thấp: "Ngủ đi. Không sao rồi."

Lúc này, thực sự đã an toàn... ít nhất là trong đêm nay.

Dù vẫn còn sợ hãi đọng lại, nhưng sự mệt mỏi cùng màn đêm dày đặc nhanh chóng cuốn họ vào giấc ngủ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back