Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 130: Chương 130



Lê Tri vẫn nhìn chăm chú vào sân trong, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang bàn chuyện thường ngày:

“Nhóc Hồng, đỡ tôi lên. Tôi trèo vào xem thử.”

Cậu khựng lại, mặt hơi đỏ lên:

“...Tên em không phải là Nhóc Hồng.”

Lê Tri quay đầu, nhướng mày:

“Thế cậu tên gì?”

Chàng trai chần chừ mấy giây, rồi thở hắt ra:

“Thôi... cứ gọi em là Nhóc Hồng đi cũng được.”

Cậu nói vậy, nhưng rõ ràng càng thêm lo lắng. Mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, ánh mắt không ngừng đảo quanh.

“Chị Tri, thật sự phải vào à? Cánh cửa này khóa ngoài, có khi trong nhà chẳng có ai đâu. Mà lỡ bị phát hiện thì sao…”

“Vào xem một chút sẽ rõ,” Lê Tri đáp, mắt ước lượng chiều cao của bức tường. “Cậu biết huýt sáo chứ?”

Cậu trai tóc hồng lập tức huýt thử một tràng. Âm thanh vang lên sắc bén, đủ khiến mấy con gà trong sân bên kia cũng giật mình ngẩng đầu.

Lê Tri gật đầu hài lòng:

“Nghe này, tôi vào trong. Cậu ở ngoài canh gác. Nếu có người lạ đi ngang, huýt hai tiếng. Khi an toàn thì huýt một tiếng. Còn nếu là chủ nhà trở về, huýt liền ba tiếng, nhớ chưa?”

Mộng Vân Thường

“Rõ…” Nhóc Hồng gật đầu, mặt căng như dây đàn.

Cậu cúi xuống, vòng tay ôm lấy chân Lê Tri rồi từ từ nâng cô lên. Dù là idol bước ra từ nhóm nhạc nổi tiếng, giờ phút này cậu lại giống như một đàn em ngoan ngoãn trong phi vụ trộm chó.

Lê Tri nhanh nhẹn bám vào đỉnh tường, nhún người nhảy qua, động tác gọn gàng dứt khoát.

Từ bên kia tường, vọng lại tiếng rơi nhẹ như chiếc lá chạm đất.

Cậu vội núp sau đống cỏ khô gần đó, ánh mắt căng thẳng dõi về phía đường làng.

Trong sân, mấy con gà giật bắn, chạy loạn khi thấy người lạ. Lê Tri tiếp đất an toàn, nhanh chóng lướt qua khoảng sân chật chội, mắt không ngừng quan sát.

Cảnh vật nơi đây đậm chất nông thôn cũ kỹ: vài cái cuốc, xẻng dựng sát tường, dưới mái hiên là đống rau còn dính đất, chưa kịp đem phơi hay nấu.

Cánh cửa chính căn nhà mở toang, bên trong tối om như hũ nút.

Lê Tri nhón chân, ép người sát tường rồi rón rén nhìn vào.

Đúng lúc đó, một khuôn mặt đàn ông bất ngờ hiện ra ngay trong tầm mắt.

Cô lập tức nín thở, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nhưng chỉ mất một giây sau, cô nhận ra mình đã bị hù.

Đó không phải người thật – mà là một bức di ảnh.

Bức ảnh đen trắng to hơn bình thường, được treo ngay chính giữa phòng khách. Người trong ảnh là một người đàn ông trẻ, gương mặt u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng ra cửa. Không gian xung quanh vốn đã âm u, gặp thêm đôi mắt kia khiến không khí trở nên đặc quánh, như có thứ gì đó đang âm thầm rình rập.

Cô khẽ rùng mình.

Gia đình này... mới có tang. Và cái cách họ treo di ảnh như thể cố tình dọa người khác. Trong ánh sáng mờ mờ, nhìn thoáng qua đúng là tưởng có người đang đứng đó, chờ ai đó bước vào để bất thình lình túm lấy.

Lê Tri bình tĩnh lại, bước chậm rãi quan sát khắp căn phòng. Ngoài bức di ảnh gây ám ảnh kia, không có gì bất thường.

Cô tiếp tục lần lượt kiểm tra các phòng còn lại.

Đúng lúc ấy, từ ngoài sân vang lên hai tiếng huýt sáo ngắn, gấp gáp.

Lê Tri lập tức ngồi thụp xuống, nín thở.

Vài giây sau, lại có thêm một tiếng huýt – báo hiệu an toàn.

Cô thở ra nhẹ nhõm, rồi tiếp tục men theo hành lang, đi đến căn phòng cuối cùng ở mép sân.

Khác với những căn khác, cửa phòng này bị khóa kín.

Cô đứng trước cánh cửa gỗ nặng trịch, ánh mắt hơi hẹp lại.

Sau vài giây do dự, Lê Tri đưa tay lên, gõ nhẹ ba cái vào cửa.

Tiếng gõ vang vọng trong khoảng sân vắng, đập vào từng nhịp tim của người đang theo dõi.

——

Phía bên kia màn hình livestream, khán giả như nín thở.

“Cứu bé! Bức di ảnh kia suýt làm bé Tri khóc thét!”

“Ánh mắt người trong ảnh đáng sợ vãi, cứ như sắp từ trong khung hình nhảy ra bóp cổ người ta ấy!”

“Căn nhà này sao mà rợn thế… Lê Tri còn đi chậm như sên, tui xem mà sốt ruột muốn đập bàn!”

“Nhóc Hồng huýt sáo trông đáng thương gì đâu, tay run rẩy, nhìn cưng muốn xỉu!”

Khán giả sôi trào, nhưng trong căn nhà âm u ấy, chỉ có gió thổi qua khe cửa, mang theo mùi ẩm mốc rỉ sét, và một cái gì đó... đang chờ.

Lê Tri vẫn im lặng trước cánh cửa khóa, cô nhẹ nhàng gõ cửa...
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 131: Chương 131



Từ bên trong căn nhà vang lên tiếng động bất ngờ, kéo theo một giọng nói căng thẳng:

"Ai ngoài đó?"

Mộng Vân Thường

Lê Tri gọi khẽ, giọng mềm như gió thoảng: "Trân Trinh?"

Giọng nữ bên trong lập tức căng thẳng hơn: "Cô là ai?"

Một đôi tay thô ráp nắm chặt lấy song sắt nơi ô cửa nhỏ, rồi gương mặt của một cô gái trẻ lộ ra — làn da rám nắng vì gió mưa, lốm đốm tàn nhang, có phần thô ráp, nhưng đôi mắt lại sáng trong đến kỳ lạ, như giấu cả một ngọn lửa đang cháy rực trong đáy lòng.

Ánh mắt cô ấy đầy cảnh giác, nhưng khi thấy người ngoài là một cô gái, vẻ căng thẳng liền dịu đi phần nào.

"Tôi chưa từng gặp cô. Sao cô vào được đây?" Cô gái hỏi, giọng vẫn đề phòng.

Lê Tri mỉm cười dịu dàng, cố xoa dịu bầu không khí: "Đừng sợ. Tôi không có ý xấu. Tôi là người trong đoàn hát, hôm qua tụi tôi có biểu diễn ở làng của cô."

Có lẽ vì ánh mắt của Lê Tri quá chân thành, nên sự đề phòng trong mắt Trân Trinh dần tan đi. Cô mím môi, có phần tò mò: "Có đoàn hát đến à? Không lạ, tối qua tôi có nghe thấy tiếng hát. Nhưng... cô tìm tôi làm gì?"

"Tôi đến để mời cô đi xem hát." Lê Tri nói thẳng. "Tối qua cả làng đều đi. Đoàn tụi tôi diễn hay lắm. Nếu cô không xem thì tiếc thật."

Trân Trinh cúi đầu, lắc đầu nhè nhẹ: "Cảm ơn... nhưng tôi không đi được."

Lê Tri tiến gần hơn, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa sắt: "Cô bị nhốt ở đây à? Đã làm gì sai sao?"

Trân Trinh không đáp, chỉ thì thầm: "Cô đi đi... Nếu bố mẹ chồng tôi về mà thấy cô, họ sẽ nổi giận."

"Đừng lo." Lê Tri mỉm cười. "Tôi có người canh bên ngoài rồi. Nếu họ về bất ngờ thì tôi trèo tường chạy."

Câu nói khiến Trân Trinh ngỡ ngàng bật cười — nụ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh xinh xắn, mang theo chút bối rối hiếm hoi: "Cô đến đây chỉ để mời tôi đi xem hát thôi sao? Nhưng... hình như tôi không quen cô mà?"

"Cứ gọi tôi là Lê Tri." Cô chìa tay ra, mỉm cười chân thành. "Giờ thì quen rồi."

Trân Trinh nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ đưa tay ra qua khe sắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tay Lê Tri, chạm như sợ hãi, như khao khát.

"Lê Tri... là chữ gì vậy?"

"Lê trong ‘lê minh’ – bình minh. Tri trong ‘tri thức’ – hiểu biết."

Trân Trinh ngượng ngùng: "Xin lỗi... tôi chưa từng đi học, không biết hai chữ đó viết thế nào. Nhưng tên cô... đẹp lắm." Cô ấy lẩm nhẩm lại, như sợ quên mất: "Tri thức... chắc cô được đi học rồi nhỉ?"

Lê Tri gật đầu.

Trân Trinh ánh lên vẻ ngưỡng mộ, đôi mắt sáng rỡ: "Thật tốt... Tôi từng nghe người ngoài nói, phụ nữ bây giờ có thể đi học — tiểu học, trung học, cả đại học nữa... có thật không?"

"Ở làng cô không có trường học à?" Lê Tri hỏi lại.

"Có chứ. Nhưng chỉ con trai mới được học. Phụ nữ không được đi học chữ."

Tia nghiêm nghị thoáng qua trong mắt Lê Tri: "Tại sao?"

"Trưởng làng nói, phụ nữ không cần biết chữ, chỉ cần biết chăm chồng dạy con là đủ." Trân Trinh lại cười, nụ cười phai nhạt như nắng chiều. "Nhưng tôi cũng từng nghe đọc sách. Là trưởng làng đọc cho chúng tôi nghe. Một quyển tên 'Nữ giới', một quyển 'Nữ đức', còn có cả 'Liệt nữ truyện'. Cô đã đọc chưa?"

Lê Tri khẽ lắc đầu. "Tôi chưa từng đọc mấy quyển đó."

Trân Trinh ngạc nhiên: "Thật sao? Nhưng... cô từng đi học rồi mà?"

"Phụ nữ bên ngoài không đọc mấy quyển đó nữa." Lê Tri nhìn thẳng vào mắt cô. "Chúng đã bị loại bỏ từ lâu rồi. Chúng không đúng. Không ai đọc nữa cả."

Đôi mắt Trân Trinh mở to, như không thể tin nổi. Một lúc lâu sau, cô mới lặng lẽ hỏi:

"Vậy... các cô đọc gì?"

"Chúng tôi đọc Lỗ Tấn, đọc về thiên văn, địa lý, toán học, sinh học, lịch sử, ngoại ngữ — mọi thứ. Ngoại trừ mấy cuốn kia, thứ gì cũng có thể đọc."

Trân Trinh nhìn cô, ánh mắt dần mềm lại. Rồi thì thầm: "Tuyệt vời thật..."

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô có muốn đi học không?"

"Muốn chứ!" Trân Trinh đáp ngay, nhưng niềm vui chưa kịp sáng đã vụt tắt. Giọng cô trầm xuống: "Nhưng tôi không thể... tôi sắp c.h.ế.t rồi."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 132: Chương 132



Lê Tri sững lại. Cô hạ giọng: "Tại sao?"

"Bởi vì... chồng tôi đã chết. Tôi phải tuẫn tiết vì anh ấy." Trân Trinh nói như thể đó là chuyện hiển nhiên, không hề miễn cưỡng. "Một người vợ mất chồng... thì không thể sống tiếp. Bốn ngày nữa... tôi sẽ phải chết."

Lê Tri định nói gì đó, nhưng bên ngoài đột nhiên vang lên ba tiếng huýt sáo — dồn dập, như lửa cháy bén rơm.

Ngay sau đó là ba tiếng liên tiếp nữa. Rõ ràng là Tóc Hồng đang ra sức báo động.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cổng. Rồi tiếng ổ khóa xoay mạnh.

Trân Trinh hoảng hốt. Cô chỉ về phía sau: "Chạy đi! Cửa sau có lối thoát! Mau!"

Lê Tri chỉ kịp nói nhanh: "Tôi sẽ quay lại." Rồi lập tức biến mất sau bức tường.

Ngay khi bóng dáng cô khuất khỏi ô cửa sổ, cánh cổng bật mở. Một người phụ nữ trung niên, mặt mày giận dữ, bước vào. Bà ta đặt chiếc giỏ xuống đất rồi đi thẳng tới chỗ giam Trân Trinh, đập mạnh vào cửa:

"Trân Trinh! Mày làm gì đấy? Tại sao đám hát tuồng kia lại hỏi đến mày?"

Giọng Trân Trinh từ bên trong vang lên yếu ớt: "Con không biết... con vẫn bị nhốt trong này mà."

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh: "Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn! Con trai tao vừa mới mất, nếu mày làm gì có lỗi, thì dù có c.h.ế.t tuẫn tiết, tao cũng không cho mày được thờ trong từ đường Liệt Nữ đâu!"

Ngay lúc đó, phía cửa sau vang lên tiếng động lớn — như có gì đó bị đá đổ.

Người phụ nữ biến sắc, vội chạy ra sau.

Trân Trinh lao tới cửa sổ, lo sợ Lê Tri sẽ bị bắt. Nhưng một lúc sau, chỉ thấy người phụ nữ quay lại, vẻ mặt nghi hoặc, nhưng không tra hỏi gì thêm.

Lê Tri lúc ấy đã thoát ra ngoài, leo tường qua cái xô cũ, rồi chạy vòng về cổng trước, nơi cô thấy Tóc Hồng đang nhảy nhót vì lo lắng như thể sắp bốc cháy.

"Nhóc Hồng." Cô gọi khẽ.

Tóc Hồng quay lại, mừng rỡ như thấy Phật sống: "Chị Tri! Trời ơi, em tưởng chị bị bắt rồi!"

"Đi thôi." Lê Tri nói ngắn gọn.

Cậu chàng lau mồ hôi đầy trán: "Chị Tri! Chị gặp được Trân Trinh rồi à?"

Lê Tri khẽ gật đầu.

Tóc Hồng reo lên: "Vậy chị hỏi được tâm nguyện của cô ấy chưa?"

"Về rồi nói tiếp." Giọng cô trầm xuống.

Khi về tới căn nhà tứ hợp nơi đoàn hát tạm trú, những người chơi khác cũng đã lần lượt quay lại, nhưng không ai có manh mối gì về Trân Trinh. Tất cả đều bó tay.

Tóc Hồng vội khoe: "Tụi em gặp được cô ấy rồi!"

Mọi người lập tức quay sang: "Ở đâu? Cô ấy muốn nhờ gì?"

Tóc Hồng chỉ tay về phía Lê Tri, người từ lúc về vẫn giữ im lặng.

Mộng Vân Thường

Lê Tri ngẩng lên, giọng lạnh như sương đêm: "Ngôi làng này có luật — vợ phải tự sát để tuẫn tiết khi chồng qua đời. Trân Trinh vừa mất chồng. Cô ấy đang bị nhốt, và sẽ phải c.h.ế.t sau bốn ngày nữa."

Một người sững sờ hỏi: "Vậy tâm nguyện của cô ấy... là muốn trốn khỏi làng này, sống tiếp đúng không?"

Lê Tri lặng người, rồi khẽ lắc đầu: "Không. Cô ấy chấp nhận cái c.h.ế.t đó. Một cách tự nguyện."

Mấy người chơi bàng hoàng, gần như không tin vào tai mình. Một người buột miệng kêu lên:

"Không thể nào! Làm gì có ai lại tự nguyện đi c.h.ế.t chứ?"

Một người khác do dự lên tiếng:

"Nhưng… chưa chắc đâu. Phương Lâm chẳng phải ví dụ điển hình đấy à? Còn Trân Trinh… cô ấy lớn lên ở cái làng này, từ nhỏ đã bị nhồi nhét tư tưởng tiết hạnh, sống c.h.ế.t vì trinh tiết. Ở cái làng Liệt Nữ này, ai mà chẳng tin vào điều đó?"

Lời nói vừa dứt, không khí trong phòng lặng ngắt. Ai nấy đều mang vẻ trầm ngâm.

Một lúc sau, Ôn Thiên Tuyết khẽ nói:

"Nếu thật sự là như vậy, thì điều chúng ta cần làm… có lẽ chính là giúp cô ấy hoàn thành di nguyện. Di nguyện cũng được xem là một loại tâm nguyện, đúng không?"

Cô quay sang hỏi: "Mà nhà Trân Trinh ở đâu? Hay là chúng ta quay lại tìm cô ấy, nói chuyện kỹ hơn xem rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì."

Lê Tri lắc đầu, giọng nghiêm túc:

"Không được. Hôm nay chúng ta đã hỏi quá nhiều về Trân Trinh, dân làng bắt đầu đề phòng rồi. Thái độ của họ rõ ràng là đang xa lánh dần. Nếu quay lại lúc này, chắc chắn sẽ khiến tình hình tệ hơn. Muốn tiếp cận cô ấy, chỉ có thể chờ cơ hội… lẻn vào khi trong nhà không có ai."

Ánh mắt cô thoáng qua chút lạnh lùng, nhớ lại lúc trèo tường rời khỏi căn nhà kia, sau lưng là tiếng mắng xối xả của người phụ nữ trung niên.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 133: Chương 133



"Chắc chắn sau chuyện hôm nay, họ sẽ canh chừng Trân Trinh nghiêm ngặt hơn nữa."

Trì Y thở dài chán nản:

"Thật sự nhớ cái chai thuốc Tàng Hình ở phó bản trước ghê... Giờ thì vô dụng hết."

Mộng Vân Thường

Lê Tri trầm ngâm một lúc, rồi đột ngột nói:

"Thực ra, vẫn còn một cách. Tối qua khi dân làng kéo nhau ra sân đình xem hát, cả làng vắng tanh."

Một người trong nhóm nhanh chóng phản bác:

"Nhưng dân làng đâu phải dư dả gì, vé thì đắt đỏ, tối qua đã xem rồi, hôm nay chắc chắn họ không đến nữa đâu. Muốn thuyết phục ông bầu mở thêm suất diễn cũng vô dụng thôi."

Lê Tri nhếch môi, ánh mắt sắc bén:

"Nếu buổi diễn tối nay là miễn phí thì sao?"

Cả nhóm lập tức ồ lên. Có người thốt:

"Nói thì dễ. Nhưng ai hát miễn phí cho được? Chẳng lẽ là tụi mình?"

Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang ba chàng trai Tóc Hồng, Tóc Trắng và Tóc Vàng.

Ba người họ ngẩn ra, đồng thanh:

"Sao mọi người lại nhìn bọn tôi?!"

Trì Y cười mím chi, ánh mắt giảo hoạt:

"Các cậu cũng là idol chuyên biểu diễn sân khấu mà, không thì lên múa vài bài, kéo dài thời gian một chút cũng tốt."

Tóc Hồng suýt bật ngửa:

"Chị đùa đấy à! Mấy bài tụi em nhảy toàn động tác táo bạo. Ở cái thời đại này bị coi là văn hóa phẩm đồi trụy đấy! Lỡ đâu bị dân làng lôi ra ngâm lồng heo thì xong đời!"

Tóc Vàng chen vào:

"Muốn nhảy thì cũng phải có khán giả hiểu chứ! Bọn họ chỉ thích hí khúc thôi mà!"

Ai cũng biết đó chỉ là trò đùa nửa thật nửa chơi, bởi ở thời đại này, ngoài hí khúc, tất cả các loại hình nghệ thuật khác đều bị coi là dị đoan, thậm chí là tà đạo.

Khi cả nhóm chìm vào im lặng, Lê Tri khẽ nghiêng đầu, lắng tai nghe. Từ phía sân sau vọng lại tiếng luyện giọng đều đặn, cao vút và đầy nội lực. Cô nói:

"Có thể còn một cách nữa. Đào Vũ có lẽ sẽ đồng ý giúp chúng ta."

Một người chớp mắt, nghi ngờ hỏi:

"Là Đào Vũ hôm qua đóng giả Phương Lâm lên sân khấu giải hạn ấy à? Người mới nổi lên làm trụ cột của đoàn hát?"

Trong các phó bản trước, NPC chỉ như công cụ dẫn dắt cốt truyện, chưa từng có chuyện người chơi chủ động cầu xin một NPC không liên quan giúp đỡ. Việc Lê Tri đưa ra đề nghị này khiến cả nhóm thoáng lưỡng lự.

Liệu Đào Vũ sẽ giúp họ không?

Lê Tri không chần chừ. Cô đứng dậy, quả quyết nói:

"Cứ thử xem. Dù sao cũng không còn gì để mất."

Cả nhóm lặng lẽ đi theo sau cô, băng qua hành lang quanh co, vượt qua những cánh cổng chạm trổ tinh xảo, rồi bước vào một sân diễn rộng lớn đầy đạo cụ. Không khí nơi đây vẫn còn vương mùi phấn trang điểm và mồ hôi.

Lê Tri ghé vào tai Trì Y thì thầm:

"Cậu đi đi. Khóc vào."

Trì Y lập tức dụi mắt, khiến đôi mắt đỏ hoe lên chỉ trong vài giây, như vừa trải qua một nỗi tủi thân tột độ.

Trong sân, Đào Vũ đang mặc đồ luyện tập, đứng một chân trên ghế, một chân giơ cao ngang đầu gối, tập động tác giãn gân cốt. Mái tóc cô ta được b.í.m gọn, búi sau đầu, khuôn mặt đã tẩy trang, nhưng khí chất sắc lạnh vẫn không giảm chút nào.

Thấy nhóm người chơi ló đầu vào, cô ta cau mày, trượt chân khỏi ghế rồi nhảy xuống:

"Gì đấy? Nhìn cứ như ăn trộm! Có chuyện gì thì nói!"

Trì Y chậm rãi bước tới, đôi mắt long lanh ngấn nước:

"Chị Đào Vũ… chị là người tốt nhất mà em từng gặp, chị giúp bọn em với được không?"

Đào Vũ nhăn mặt, xua tay đầy cảnh giác:

"Thôi đi, đừng giở trò nịnh bợ với tôi. Có chuyện gì thì nói thẳng! Hay lại là ông bầu cắt khẩu phần nữa hả?"

Trì Y làm mặt tội nghiệp, nhẹ nhàng khoác tay Đào Vũ, giọng khẩn thiết:

"Chị cứ đi với bọn em trước đã, chuyện này… chỉ muốn nói riêng với chị thôi."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 134: Chương 134



Lượt xem: 8

Dù vẻ mặt đầy khó chịu, Đào Vũ vẫn chịu khó đi theo đám người chơi về lại căn phòng trong tứ hợp viện. Vừa đặt chân tới, cô đã khoanh tay lại, bực dọc:

"Được rồi, bớt giở trò bí ẩn đi. Ai nấy mặt mày như đưa đám, người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi nợ tiền cả đoàn đấy. Muốn nói gì thì nói nhanh lên!"

Trì Y thở dài, giọng trĩu nặng buồn bã:

"Chị Đào Vũ, hôm nay bọn em có đi dạo quanh làng một vòng. Tình cờ nghe được một chuyện rất kinh khủng…"

Cô ngập ngừng một nhịp, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Ở ngôi làng này, khi một người đàn ông qua đời, vợ của họ sẽ bị ép phải tự sát theo. Giống như chuyện của chị Phương Lâm tối qua."

Đào Vũ lập tức nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mặt mày đầy khinh miệt:

"Nhắc đến cái thứ nhu nhược đó làm gì? Đúng là xui xẻo như cả cái làng này!"

Tối hôm trước, cả đám người chơi đều chứng kiến cô mắng Phương Lâm thậm tệ, gọi việc c.h.ế.t theo chồng là chuyện vô nghĩa, chỉ tổ khiến phụ nữ thêm hèn yếu.

Trì Y thấy phản ứng đó, liền mừng thầm trong bụng. Cô nhanh chóng đẩy tiếp:

"Bọn em nghe nói... bốn ngày nữa lại có một người phụ nữ bị ép tuẫn tiết. Cô ấy vừa mới mất chồng, và hiện tại đang bị giam lỏng trong nhà chồng."

Sắc mặt Đào Vũ lập tức đổi khác. Đôi mắt sắt lẹm của cô mở to, ánh nhìn hoài nghi:

"Thật à? Không đùa chứ?"

Tóc Hồng gật đầu lia lịa, những người khác cũng xác nhận bằng vẻ mặt nghiêm túc.

"Thật đấy chị, tụi em tận tai nghe được luôn."

Đào Vũ rít qua kẽ răng:

"Mẹ kiếp, cái làng này đúng là điên rồi. Cổ hủ đến mức muốn bóp c.h.ế.t người ta mà!"

Thấy cảm xúc của đối phương đang dâng lên, Trì Y tranh thủ dịu giọng năn nỉ:

"Phụ nữ đúng là quá khổ, chị Đào Vũ à, chúng ta giúp cô ấy đi. Cứ nghĩ đến việc phải c.h.ế.t chỉ vì chồng mình đã chết... đúng là không cam lòng."

Đào Vũ lập tức thu lại cơn giận, ánh mắt nheo lại đầy cảnh giác:

"Các cô cậu định làm gì? Đừng nói mấy trò ngu ngốc kiểu 'giải cứu người đẹp' đấy nhé!"

Trì Y đáp nhẹ nhàng, như đang kể một chuyện thường ngày:

Mộng Vân Thường

"Bọn em chỉ cần chị giúp một việc nhỏ thôi. Tối nay chị biểu diễn một vở kịch miễn phí, thu hút dân làng đến xem. Khi đó, bọn em sẽ tranh thủ cứu cô ấy ra ngoài. Chị chỉ cần đứng trên sân khấu thôi, chuyện khác bọn em lo hết!"

Đào Vũ cười khẩy, phất tay rồi quay lưng:

"Tôi không rảnh! Tạm biệt!"

"Ơ khoan đã!"

Tóc Hồng hoảng hốt, vội vàng chạy tới đóng sập cửa, chặn lối ra. Cả bọn lao đến chặn đường, mặt mày ai nấy đều mang vẻ cầu khẩn.

Đào Vũ bật cười, giọng lạnh như băng:

"Gì đây? Định nhốt tôi lại à? Có tin tôi hét lên một tiếng là ông bầu chạy đến ngay không? Tưởng tôi dễ dọa lắm chắc?"

Nhưng rồi ánh mắt cô lại trầm xuống, lạnh lùng liếc từng người một:

"Các cô cậu lo được thân mình chưa mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân? Bây giờ khổ đau đầy rẫy, ai cũng muốn cứu người, thế thì ai sống nổi?!"

"Chị giúp đi mà, chị Đào Vũ."

Trì Y hạ thấp giọng, nũng nịu chẳng khác gì đang đứng trên sân khấu nhập vai nhân vật bị hắt hủi.

"Chị diễn một vở thôi, thật đấy. Không dính dáng gì đến chị đâu. Nếu không thành công thì bọn em cũng không để chị bị liên lụy."

Đào Vũ trợn mắt:

"Tôi không phải sợ bị liên lụy! Tôi chỉ thấy... mấy đứa như các cô đúng là phiền c.h.ế.t được!"

Nói vậy, nhưng rồi cô cũng thở dài, mắt cụp xuống đầy mệt mỏi. Cô nhớ tới Phương Lâm, người từng là kình địch một thời, suốt ngày tranh giành vai chính. Giờ Phương Lâm đã chết, danh tiếng để lại cho cô — mà sao cô chẳng thấy vui vẻ gì.

Cuối cùng, cô gằn giọng:

"Thôi được. Coi như tôi tích chút đức cho bản thân."

Cả đám vỡ òa trong sung sướng, Tóc Hồng nhảy cẫng lên, suýt nữa ôm lấy cô nếu không bị lườm cháy mặt.

Trì Y hỏi thêm:

"Nhưng chị ơi, muốn biểu diễn thì phải được ông bầu cho phép… Liệu ông ta có đồng ý không?"

Đào Vũ bĩu môi:

"Tưởng tôi không có cách chắc? Đợi đấy mà xem."

Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng sau, có người gõ cửa báo tin: tối nay Đào Vũ sẽ biểu diễn một vở kịch miễn phí ở sân khấu ngoài trời gần cổng làng. Đám người chơi phải đi thông báo khắp làng cho dân đến xem.

Tóc Hồng xách cái cồng gõ rầm rầm khắp các con hẻm, miệng hét vang:

"Đêm nay có hát tuồng miễn phí nha bà con! Hát thật, diễn thật, đẹp thật, không thu tiền!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 135: Chương 135



Nghe tin này, dân làng ai nấy đều háo hức. Trưởng làng cũng đến dò hỏi, nhưng ông bầu đã có sẵn lời giải thích: Phương Lâm đã chết, Đào Vũ là trụ cột mới, muốn thử sức trước đêm diễn chính thức bốn ngày nữa, nên buổi diễn hôm nay là tập dượt, không bán vé.

Trưởng làng nghe xong chỉ "Ừm" một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi.

Tối đến, dân làng kéo ghế ra sân khấu. Bọn trẻ con cũng nhớ lời hứa ban sáng, chạy đi tìm Lê Tri để được chỉ cách lăn vòng sắt.

Lê Tri cười nhẹ, chơi cùng chúng một lúc rồi nhắn:

"Đi xem hát đi, nhớ vỗ tay nhiều vào nhé."

Khi âm thanh mở màn vang lên, cô cùng Trì Y và Tóc Hồng nhanh chóng rời khỏi đám đông, lặng lẽ tiến về ngôi nhà có treo cờ tang — nơi Trân Trinh đang bị giam.

Bảy người chơi còn lại tản ra, hòa lẫn vào đám đông dân làng, đóng vai khán giả bình thường.

Trên sân khấu, Đào Vũ chọn một vở dài lê thê, có đoạn trống dài, đoạn độc thoại nội tâm, kéo lê từng nhịp. Giọng cô vang lên từng hồi, trầm bổng như ru ngủ, nhưng mục tiêu lại rõ ràng: kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Căn nhà kia nằm cuối làng, đường đi không khó. Chẳng mấy chốc, ba người đã có mặt.

Cổng chính khóa chặt, nhưng Lê Tri biết rõ cửa sau là ngả vào nhanh nhất.

Cái giỏ cô đặt hồi sáng vẫn còn nằm đó, lặng lẽ như thể đang chờ đợi một cuộc vượt ngục.

Tóc Hồng cúi xuống làm bệ đỡ, nhẹ giọng:

"Nhanh lên, chị Tri!"

Lê Tri nắm tay Trì Y, cả hai bước lên cái giỏ, nắm mép tường, rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong.

Bóng 2 người biến mất sau bức tường thấp, chỉ còn Tóc Hồng đứng lại, nheo mắt cảnh giác như một con mèo canh cửa, sẵn sàng huýt sáo nếu có người đến gần.

Dưới màn đêm đen đặc quánh như mực, sân nhà Trân Trinh tĩnh mịch đến rợn người. Gió thổi khe khẽ lướt qua những khung cửa gỗ cũ kĩ, như thể thì thầm một thứ âm thanh ma mị chỉ dành cho kẻ chết.

Lê Tri không vội gõ cửa ngay. Cô đi một vòng quanh sân, từng bước chân nhẹ tênh như lướt qua không khí. Sau khi chắc chắn không có ai trong nhà, cô mới tiến đến bên cánh cửa bị khóa, gõ nhẹ ba tiếng, giọng nói dịu dàng như mảnh trăng treo đầu ngõ:

"Trân Trân, là mình… Lê Tri đây."

Mộng Vân Thường

Trong căn phòng tối om, có tiếng động nhỏ. Một bóng người bật dậy. Một lát sau, ánh sáng leo lét từ đèn dầu len lỏi qua khe cửa sổ nhỏ, soi rõ gương mặt thiếu nữ sau tấm kính mờ. Đôi mắt cô sáng rực lên dưới ánh đèn, như thể không tin vào điều mình đang thấy.

"Lê Tri? Là cậu thật sao?"

Trân Trinh run rẩy áp mặt sát vào khung cửa sổ, ánh nhìn tràn đầy vui mừng và ngạc nhiên. Cô không ngờ Lê Tri lại thực sự quay lại.

Cả ngày hôm nay, cô sống trong nỗi bất an tột độ. Sau khi Lê Tri rời đi vào buổi sáng, bố mẹ chồng cô như cảnh giác hơn hẳn. Họ không còn rời nhà cùng lúc, luôn để một người ở lại để canh chừng. Cô nhiều lần nhìn ra ngoài qua khe cửa, mỗi lần đều cảm thấy có một đôi mắt vô hình đang dõi theo mình.

Cho đến khi trời sập tối, có tiếng hàng xóm mời bố mẹ chồng cô đi xem hát. Một suất hát miễn phí — điều xa xỉ với những người dân quanh năm chỉ biết cắm mặt vào đồng ruộng. Sau một hồi đắn đo, họ vẫn quyết định đi. Trước khi rời nhà, họ cẩn thận khóa thêm một ổ khóa nữa vào cửa phòng cô.

Trân Trinh nào hay biết, đó chính là kế hoạch của Lê Tri và nhóm người chơi. Với cô, việc được gặp lại người bạn duy nhất nơi u tối này, đã là một tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời.

Cô nhìn sang người đi cùng Lê Tri, gương mặt có phần xa lạ. Người kia nhanh chóng nở nụ cười thân thiện:

"Trân Trân, mình là Trì Y. 'Tri' như hồ nước, 'Y' như tựa vào. Bọn mình đến đây… để giúp cậu."

"Giúp mình ư?" Trân Trinh nghiêng đầu, có vẻ không hiểu.

Trì Y nắm chặt tay: "Bọn mình muốn đưa cậu ra khỏi đây. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, bốn ngày nữa, cậu sẽ không cần phải… chết."

Đôi mắt Trân Trinh mở lớn. Ngọn đèn dầu khẽ rung theo hơi thở gấp gáp của cô. Cô lùi lại một bước, giọng hoảng hốt:

"Không… mình không thể đi đâu cả. Mình phải ở lại đây."

"Nhưng tại sao? Cậu còn trẻ thế kia, sao lại muốn kết thúc cuộc đời?"

Trì Y nhíu mày, giọng cô lộ vẻ nôn nóng.

Trân Trinh cúi đầu, như thể đang thú tội:

"Vì đây là số phận của mình. Số mình không tốt, thì phải nhận lấy thôi."

"Nhưng…"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 136: Chương 136



Trì Y vừa định phản bác thì bị Lê Tri giơ tay ngăn lại. Lê Tri bước đến gần khung cửa, mắt đối mắt với Trân Trinh qua lớp kính bụi mờ. Giọng cô rất nhẹ, nhưng mỗi từ đều như một chiếc kim, đ.â.m vào tận tim người nghe:

"Trân Trinh, cậu thật sự muốn tuẫn tiết sao? Là tự nguyện?"

Trân Trinh gật đầu khẽ như gió thoảng:

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao họ lại nhốt cậu?"

Lê Tri hỏi, chậm rãi và đều đặn như đang thôi miên.

Trân Trinh sững sờ. Cô không trả lời.

"Nếu cậu thực sự tự nguyện, họ chỉ cần để cậu tự do. Khi đến ngày, cậu sẽ tự mình kết liễu. Nhưng không, họ khóa cậu lại, không phải một mà là hai ổ khóa. Họ sợ cậu chạy. Họ sợ cậu thay đổi quyết định."

Câu nói cuối cùng của Lê Tri như nhát búa bổ xuống. Trân Trinh đứng yên, gương mặt tái nhợt.

"Bởi vì họ biết, tận đáy lòng, cậu không hề muốn chết. Họ sợ điều đó, nên mới phải ép buộc."

Giọng cô không hề cao, nhưng âm thanh lạnh như gió mùa đông. Trân Trinh khẽ run lên, tay siết chặt thành nắm, cố giữ đèn không rơi.

"Cậu thật sự… chưa từng, dù chỉ một giây, nghĩ đến việc sống tiếp sao?"

Ánh mắt Trân Trinh mơ hồ. Một hồi sau, cô thì thào như mộng du:

"Chuyện này đã diễn ra hàng trăm năm rồi. Phụ nữ mất chồng, đều phải tuẫn tiết. Mình có gì đặc biệt đâu? Ai cũng vậy cả…"

Trì Y không nhịn được nữa, cắt ngang:

"Chỉ vì 'ai cũng vậy' thì phải tiếp tục làm điều sai à? Nếu từ đầu đã là sai thì sao?"

Trân Trinh lùi lại, sắc mặt trắng bệch. Giọng cô lạc đi:

"Không… không phải… Các cậu đừng nói nữa. Đi đi, đừng quay lại nữa."

Câu nói ấy, không phải là ghét bỏ, mà là bất lực. Là sợ hãi. Là một người cả đời chưa từng được quyền lựa chọn, nay không dám đối mặt với khát khao tự do vừa mới nhen nhóm.

Lê Tri không nói thêm, chỉ rút từ trong áo ra một cuốn sách mỏng, lặng lẽ đưa qua khe cửa:

"Trân Trinh, tặng cậu cái này. Cậu thích đọc sách mà, đúng không?"

Trân Trinh ngẩn người, dè dặt đón lấy:

"Nhưng… mình không biết chữ."

"Không sao, là sách tranh. Chỉ có hình vẽ thôi, cậu nhìn là hiểu."

Lê Tri mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như một lời vỗ về.

Trân Trinh siết chặt cuốn sách trong tay, ánh mắt rưng rưng:

"Cảm ơn cậu, Lê Tri… thật lòng cảm ơn."

Lê Tri nghiêng đầu:

"Trước khi cậu… rời đi, mình muốn biết, cậu có tâm nguyện nào không? Mình sẽ giúp cậu hoàn thành."

Trân Trinh trầm ngâm hồi lâu, rồi đáp:

"Mình không cầu gì cho bản thân. Chỉ mong sau khi mình chết, bà và em gái có thể sống tốt, có cơm ăn áo mặc, không bị ai bắt nạt. Mình hy vọng bà được sống thọ, và em gái sẽ lấy được người chồng hiền lành, không như mình…"

Mộng Vân Thường

"Ừ, mình hiểu rồi. Ngày mai mình sẽ đến nhà họ, giúp họ làm chút việc, nhất là sắp đến mùa thu hoạch rồi."

Lê Tri nói, lời hứa như một lời thề dưới trăng.

"Thật hả? Tốt quá… Mình sợ khi mình không còn, họ sẽ khổ cực…"

Trân Trinh xúc động, khóe mắt đỏ hoe.

"Lê Tri, nếu mình vào được Từ đường Liệt Nữ, mình sẽ phù hộ cho cậu."

Lê Tri gật đầu, mỉm cười:

"Ừ, vậy thì cậu phải phù hộ thật mạnh vào nhé."

Cô ghi lại địa chỉ nhà bà và em gái Trân Trinh, rồi cùng Trì Y lặng lẽ rời đi trong đêm. Đằng sau họ, ánh đèn dầu le lói vẫn còn cháy, nhưng bóng thiếu nữ bên cửa sổ thì đã ngồi sụp xuống, ôm chặt cuốn sách vào lòng, như ôm lấy một chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trong thế giới lạnh giá này.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, ba người lặng lẽ quay trở lại bức tường cũ. Lê Tri và Trì Y nhẹ nhàng trèo ra ngoài, đáp xuống nền đất ẩm ướt không một tiếng động. Vừa chạm chân xuống, Tóc Hồng đã chạy tới, mặt mừng rỡ:

"Kế này đúng là thiên tài, không sai một bước nào luôn! Không có ai quay lại cả, cả làng đều đang xem hát! Hai chị hỏi được gì chưa?"

Trì Y siết chặt tay, gương mặt tái xanh đầy tức giận: "Cô ấy bị thuần hóa rồi. Cái làng này đúng là một trại PUA khổng lồ! Toàn bộ người dân ở đây đều là bọn điên! Tôi thật sự chỉ muốn g.i.ế.c hết bọn họ, g.i.ế.c sạch!"

Lê Tri không nói gì, chỉ ngoái đầu lại nhìn căn nhà treo cờ tang đã khuất sau màn đêm dày đặc. Giọng cô bình tĩnh vang lên: "Đi thôi. Ngày mai, chúng ta đến gặp bà ngoại cô ấy."

Cả ba quay trở về tứ hợp viện. Từ sân khấu ngoài trời, tiếng hát tuồng vẫn văng vẳng truyền tới. Đào Vũ đúng là đã dốc hết sức giữ chân dân làng. Mỗi câu hát đều kéo dài lê thê như muốn cột chặt linh hồn người nghe ở lại.

Trì Y thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía tiếng nhạc phát ra: "Chúng ta không thể coi những NPC trong phó bản này chỉ là dữ liệu được. Họ có cảm xúc, có nỗi sợ, có nước mắt và cả niềm tin. Thấy như thế, ai mà nỡ quay lưng?"

Chẳng bao lâu sau, buổi diễn kết thúc, những người chơi còn lại lục tục trở về, vẻ mặt ai cũng đượm vẻ nặng nề.

Tuy kế hoạch không hề có kẽ hở, nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng tột cùng.

Nghe Trì Y kể lại, không ai giấu được vẻ chán nản.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 137: Chương 137



"Tâm nguyện của cô ấy là mong bà sống lâu trăm tuổi, em gái trưởng thành lấy được người tốt. Vậy thì chúng ta giúp kiểu gì được? Ở lại đây mười mấy năm à? Rồi còn bà của cô ấy, phải chờ đến khi qua đời nữa?"

"Có khi nào đây không phải là tâm nguyện thực sự không?" – một người hỏi nhỏ.

Ôn Thiên Tuyết khoanh tay, dựa vào cột nhà, lạnh lùng nói: "Thử thách lần này, khó nhất chính là phân biệt thật giả. Nếu đến lúc Trân Trinh c.h.ế.t mà chúng ta vẫn không tìm ra tâm nguyện thật sự, thì nhiệm vụ sẽ thất bại."

Ban đầu, khi hệ thống công bố nhiệm vụ, ai cũng tưởng đây là phần nghỉ xả hơi sau những chuỗi ngày c.h.ế.t chóc căng thẳng. Nhưng giờ thì mọi người đều hiểu: hệ thống chưa bao giờ nương tay. Nó là kẻ hành xác tàn nhẫn nhất – luôn biết cách hành hạ người chơi bằng thứ gọi là 'lương tâm' và 'nhân tính'.

Không ai có thể chắc chắn tâm nguyện của Trân Trinh là gì. Cho dù chính miệng cô ấy nói ra, thì liệu đó có phải là điều mà linh hồn cô thật sự mong mỏi không?

Thảo luận mãi mà vẫn không ra manh mối, cả nhóm đành thống nhất: ngày mai sẽ đến nhà bà ngoại của Trân Trinh, mong tìm được chút manh mối mới.

Đêm đó, cuối cùng cũng không ai phải ra giếng kéo nước. Ai cũng tranh thủ rửa mặt sơ sài rồi tắt đèn đi ngủ. Bên ngoài, sân viện chìm trong màn đêm đặc quánh, chỉ còn tiếng côn trùng đơn điệu vang lên giữa yên lặng như thể thế gian này chưa từng tồn tại con người.

Trì Y nằm trằn trọc, đôi mắt mở to nhìn trần nhà bằng gỗ mục.

"Nếu đến ngày cuối cùng vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, mình nhất định sẽ thiêu rụi cái nơi quỷ quái này trước khi chết!" – cô nghiến răng ken két. "Cái từ đường Liệt Nữ gì chứ! Mình sẽ đốt sạch! Không để ai sống sót!"

Bên cạnh, Lê Tri xoay người lại, mắt khẽ động: "Ngày mai, sau khi thăm nhà bà Trân Trinh, chúng ta sẽ ghé từ đường Liệt Nữ."

Nghe thế, Trì Y lập tức hạ giọng: "Tri Tri, cậu nghĩ có khi nào từ đường Liệt Nữ là đầu mối chính, giống hai phó bản trước không? Biết đâu nếu phá hủy nơi đó, mấy linh hồn từng bị ép c.h.ế.t sẽ trỗi dậy, g.i.ế.c sạch dân làng?"

Cô chưa kịp ngừng suy diễn thì lại tiếp tục sục sôi phẫn nộ: "Nhưng nếu họ đều như Trân Trinh, cam tâm đi chết, thì làm gì có oán hận nào đủ để hóa thành ác linh? Trân Trinh còn muốn phù hộ cho cậu sau khi chết, muốn được vào từ đường Liệt Nữ. Rõ ràng bọn dân làng đã tẩy não họ, biến cái nơi đó thành thiên đường giả tạo, để c.h.ế.t cũng trở thành vinh quang."

"Ngủ đi." – Lê Tri khẽ nhắc, giọng cô vẫn điềm tĩnh đến lạnh lẽo. Sự trấn tĩnh ấy lan sang cả Trì Y, khiến cô cũng lặng dần, không còn nói nữa.

Đêm trôi đi trong bình lặng. Không có tiếng động bất thường, không có kẻ nào mò đến giếng nước. Họ an toàn ngủ qua đêm, giấc ngủ hiếm hoi giữa cơn ác mộng đang kéo dài từng ngày.

Cho đến rạng sáng, một âm thanh khẽ khàng vang lên từ xa—tiếng hát tuồng.

Mộng Vân Thường

Không ít diễn viên trong đoàn hay dậy sớm luyện giọng, người chơi đã quá quen với âm thanh này nên không mấy để tâm. Nhưng lần này lại khác. Giọng hát vang vọng từ xa rồi từ từ áp sát, từng nốt cao vút như xé toạc màn sương sớm, lặng lẽ len lỏi vào giữa sân viện.

Tiếng hát dừng lại gần những bể nước đặt trong sân.

Lúc này, những người chơi đang ngủ say mới bắt đầu bừng tỉnh. Âm thanh thấm đẫm bi ai như xuyên qua tai mà đ.â.m thẳng vào tim:

"... Thượng Hương bái biệt dưỡng dục ân, từ biệt lão mẫu sau rồi tự vẫn."

Giọng hát đột ngột vút cao, chói tai như kim thép xuyên qua óc:

"Chi bằng một cái c.h.ế.t để gặp lại phu quân!"

Trì Y bừng tỉnh khỏi giấc mơ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bàn tay lạnh buốt đã bịt chặt miệng cô.

Cô vùng vẫy theo phản xạ, nhưng một giọng nói nhỏ nhẹ lập tức vang lên bên tai:

"Đừng lên tiếng." – là giọng của Lê Tri
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 138: Chương 138



Trì Y lập tức tỉnh táo, mồ hôi lạnh rịn ướt sống lưng khi nghe thấy tiếng hát tuồng lanh lảnh, réo rắt vọng vào từ bên ngoài cánh cửa.

Ánh sáng yếu ớt của buổi sớm xuyên qua khe cửa, chỉ đủ soi lờ mờ những đường nét mơ hồ trong phòng. Trì Y cố giữ tỉnh táo bằng cách chớp mắt liên tục, trong khi Lê Tri từ từ buông tay khỏi miệng cô.

"Là Phương Lâm phải không?" Trì Y dùng khẩu hình để hỏi, giọng run rẩy.

Lê Tri gật đầu nhẹ, mắt không rời khỏi cánh cửa: "Nghe giống cô ta."

Đêm qua, họ đã bàn bạc rất kỹ. Nếu như Phương Lâm – người thuộc đoàn hát – sau khi c.h.ế.t quay lại g.i.ế.c người, cô ta hẳn sẽ tuân theo một quy luật nhất định của đoàn diễn. Vấn đề là… ai trong số họ đã vô tình chạm vào điều cấm kỵ đó?

Chưa kịp nghĩ sâu hơn, tiếng hát rợn người bên ngoài đột ngột dừng lại. Không khí trở nên đặc quánh như bị bóp nghẹt. Cả hai nín thở, chăm chú lắng nghe, nhưng mọi thứ hoàn toàn im lặng – im lặng đến ghê rợn.

Nhưng Lê Tri biết – Phương Lâm vẫn chưa đi. Trực giác mách bảo cô như vậy.

Mộng Vân Thường

Quả nhiên, một lát sau, tiếng gõ cửa trầm đục chậm rãi vang lên, đều đặn và lạnh lẽo.

Chỉ là… tiếng gõ không phát ra từ cửa phòng họ.

Lê Tri nghiêng đầu, khẽ ra hiệu im lặng, rồi thì thầm: "Tiếng gõ ở phòng bên cạnh, nơi Ôn Thiên Tuyết và Hà An Liên đang ở."

Trì Y giật mình, nắm chặt chiếc đồng hồ dừng thời gian lấy được từ phó bản trước, ánh mắt lộ vẻ lo lắng hỏi Lê Tri có nên cứu người không. Dù Ôn Thiên Tuyết là đối thủ không đội trời chung, nhưng trong tình cảnh sống còn thế này, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lê Tri lắc đầu, giọng cực nhỏ: "Cô ta có đạo cụ. Nếu là tôi, tôi cũng không muốn người khác nhảy vào cứu. Đây không chỉ là vượt phó bản, mà là cuộc chiến độ nổi tiếng. Ai cũng có toan tính riêng."

Quả đúng như vậy, không ai dại gì liều mình cứu người giữa đêm khuya khi chẳng biết điều gì đang chờ phía trước. Cả khu nhà chìm trong sự im lặng c.h.ế.t chóc, không một ai ló đầu ra, chỉ có tiếng gõ cửa cứ thế vang lên, đều đều, lạnh buốt từng nhịp.

Tiếng gõ ấy… không giống tay người, mà như tiếng gì đó cứng, thô ráp, va vào gỗ.

Trì Y chưa kịp hình dung ra thì bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng hét thất thanh, rồi bị bóp nghẹt giữa chừng – như thể miệng người hét bị bịt lại bằng một lớp vải dày. Ngay sau đó là tiếng va đập loảng xoảng và âm thanh ma sát kéo lê rợn người.

Lê Tri bật dậy khỏi giường: "Đi!"

Cả hai lao ra khỏi phòng, vừa kịp thấy một bóng ma trong trang phục diễn màu xanh lam vút qua cổng gỗ chạm trổ, kéo theo hai dải lụa trắng dài. Ôn Thiên Tuyết và Hà An Liên bị trói cổ bởi chính những dải lụa đó, lôi tuột ra khỏi phòng như hai con rối vô lực.

Một chiếc kéo vàng rơi khỏi tay Ôn Thiên Tuyết, ánh mắt cô ta tuyệt vọng đến tột cùng khi bị kéo đi, đôi giày gần như bật khỏi chân. Trì Y cố gắng lao tới giữ lại, nhưng chỉ kịp chạm vào mũi giày của cô ta.

Không chút chần chừ, Lê Tri cúi xuống nhặt chiếc kéo rồi đuổi theo.

"Tri Tri!" – Trì Y hét lên, nhưng Lê Tri đã biến mất sau hành lang dài u tối.

Cửa các phòng khác lần lượt mở ra, Tóc Hồng và hai người anh em của mình lao ra, mặt hoảng hốt: "Chuyện gì vậy? Chị Tri đâu rồi?!"

Không kịp giải thích, Trì Y cũng lao theo.

Dải lụa trắng kéo hai cô gái đi với tốc độ kinh hoàng, nhưng hành lang trong khu nhà cổ ngoằn ngoèo, đầy vật cản: những ngưỡng cửa, tảng đá trang trí, đèn lồng treo thấp. Hai thân thể bị kéo lê va đập vào đủ thứ, m.á.u nhuộm đỏ từng vết trầy xước – và điều đó lại vô tình giúp Lê Tri rút ngắn khoảng cách.

Đến cánh cổng cuối cùng, phía trước là cái giếng nước quen thuộc. Dải lụa đã kéo họ đến đây.

Không chần chừ, Lê Tri lao người đè lên Ôn Thiên Tuyết, dùng chính trọng lượng cơ thể để làm chậm đà kéo, sau đó dùng kéo quấn quanh lụa và cắt mạnh.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 139: Chương 139



Dù chỉ trong vài giây, Ôn Thiên Tuyết đã bị kéo đi thêm một đoạn, cổ đỏ bầm vì bị siết chặt. Nhưng khi sợi lụa cuối cùng đứt ra, cô ta rũ xuống đất, ho sặc sụa, hơi thở đứt quãng như người c.h.ế.t đuối vừa được vớt lên.

Ngay khoảnh khắc đó, dải lụa nổi điên, xoắn chặt lấy tay Lê Tri. Từ bóng tối cạnh giếng, Phương Lâm xuất hiện.

Cô ta treo lơ lửng giữa không trung, đầu ngón chân chạm đất, tóc dài phủ kín nửa khuôn mặt, má đánh son đỏ như máu, đôi mắt trống rỗng như hai hố sâu không đáy.

Lê Tri không do dự chuyển từ cắt sang đâm. Cô đ.â.m xuyên qua dải lụa đang quấn cổ tay, mạnh mẽ kéo xuống. Tấm vải rách toạc, phát ra tiếng xé “rít” đầy đau đớn. Từ miệng Phương Lâm phát ra âm thanh kỳ dị – nửa như cười, nửa như khóc.

Nhưng trong lúc hỗn loạn, dải lụa còn lại đã kéo phăng Hà An Liên xuống giếng.

Lê Tri nhào đến, chỉ kịp thấy vạt áo trắng bị nuốt chửng trong làn nước. Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt giếng – nhưng không thể làm gì hơn. Giếng quá hẹp, dây kéo nước không chịu nổi trọng lượng một người lớn.

Phương Lâm đứng cạnh giếng thì thầm thứ ngôn ngữ cổ xưa quái dị, rồi lết đi bằng hai chân lê thê trên mặt đất, kéo theo tấm áo dài chạm đất. Mỗi bước đi là một vệt m.á.u loang.

Lúc này Trì Y và Tóc Hồng mới đuổi kịp. Họ chỉ còn biết đứng lặng trước cái giếng, nhìn mặt nước từ từ lặng xuống.

Phía sau vang lên tiếng khóc nghẹn của Ôn Thiên Tuyết, đầy bi ai và run rẩy.

Trên màn hình phát sóng, hàng vạn khán giả cuối cùng cũng thở phào, nhưng không ai có thể nói rằng họ đang cảm thấy dễ chịu:

"Ai bảo đạo cụ trong tay thì sẽ an toàn? Cái kéo trừ tà của Ôn Thiên Tuyết chỉ để làm cảnh à?"

"Hà An Liên còn thảm hơn, có đạo cụ nhảy cao mười mét cũng bị kéo xuống giếng – chẳng kịp xài!"

"Tôi không hiểu, sao Lê Tri không cứu người sớm hơn?"

"Mọi người đều là người chơi cá nhân. Không cứu là lựa chọn, cứu là nhân đạo."

"Tôi thấy Lê Tri rất đáng nể. Không ai buộc cô ấy phải làm vậy cả."

"Nếu không ai cứu ai thì còn khác gì lũ quỷ trong phó bản này?"

"Có lẽ... Lê Tri chính là giới hạn cuối cùng của lòng người ở đây."

Trì Y tiến đến đỡ Ôn Thiên Tuyết dậy. Vết bầm trên cổ cô ta trông như dấu tay in rõ rệt, tiếng nói đã khàn đặc.

Tóc Hồng run giọng: "Cô ta… sẽ quay lại nữa không?"

Lê Tri ngước nhìn sắc trời, mắt vẫn dán vào bóng tối chưa tan: "Sắp sáng rồi. Chắc là không."

Cả nhóm quay lại sân, những người chơi khác cũng lần lượt thức dậy. Ai cũng giả vờ quan tâm, nhưng trong ánh mắt đều có sự dò xét lẫn ngầm phán xét – vì chỉ có Ôn Thiên Tuyết được cứu.

Một người hỏi: "Rốt cuộc là ai đã chạm vào điều cấm? Hôm qua chúng ta đâu có tách nhau?"

Mộng Vân Thường

Lê Tri đột nhiên quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bể nước giữa sân: "Sáng qua, ai là người đầu tiên ra giếng lấy nước?"

Không ai đáp lời. Một lúc sau, Ôn Thiên Tuyết ho khan, khàn giọng nói: "Là tôi… với An Liên. Muốn ghi điểm, nên dậy sớm lấy nước rửa bể."

Trời lúc ấy chỉ vừa hửng sáng – giống thời điểm hiện tại.

Tóc Hồng nhăn mặt: "Chúng tôi… chỉ đứng cạnh giếng thôi, không đụng vào. Vậy… chắc là không sao đâu ha?"

Không ai trả lời.

Cái giếng đã trở thành thứ không ai dám tới gần. Hà An Liên đã bị kéo xuống đó, không rõ sống chết. Họ chỉ biết cầu mong lượng nước trữ từ hôm qua đủ để sống sót… trước khi Phương Lâm quay lại.

Sự mất mát của một đồng đội khiến không khí trong tứ hợp viện trở nên u ám và nặng nề. Ai nấy đều mang vẻ mặt trầm mặc. Dù có người trong lòng thầm thở phào khi đối thủ cạnh tranh đã vĩnh viễn rời cuộc chơi, thì cũng không ai dám để lộ chút cảm xúc vui mừng nào ra ngoài. Trong thế giới nơi từng cái liếc mắt cũng có thể bị xem là dấu hiệu phản bội, cảm xúc thật trở thành món đồ xa xỉ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back