Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 150: Chương 150



Tóc Hồng nhăn mặt than thở: "Nhưng mà... tất cả cũng chỉ là đoán thôi mà?"

Lê Tri bình thản đáp, giọng nhẹ như gió: "Táo bạo đưa ra giả thuyết, nhưng phải cẩn thận kiểm chứng."

Phía sau, Tóc Trắng lẩm bẩm, giọng mỉa mai: "Cô ta táo bạo trong cả giả thiết lẫn kiểm chứng luôn thì có."

Trên nền đất lạnh, t.h.i t.h.ể của Phương Lâm vẫn bị trói chặt bằng dải lụa đỏ, ánh mắt âm u như hàn băng, lạnh lùng dõi theo từng người trong phòng. Bầu không khí căng như dây đàn, nhưng Lê Tri vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giọng nói dịu dàng như ru ngủ:

"Phương Lâm, chúng tôi không phải kẻ thù. Ngược lại, chúng ta có thể hợp tác với nhau."

Tóc Hồng nuốt khan: "…Đàm phán với một con lệ quỷ treo cổ… Chị Tri đỉnh vãi."

Lê Tri nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn ấy: "Tôi đoán cô không tự nguyện treo cổ. Cô bị giết. Và linh hồn của cô vẫn quanh quẩn nơi đây vì kẻ g.i.ế.c cô... vẫn còn ở trong làng này, đúng không?"

Toàn thân Phương Lâm tỏa ra khí lạnh rợn người, như một cơn gió âm thổi thẳng từ địa ngục.

Lê Tri tiếp lời, giọng nhẹ như không: "Tôi cũng đoán rằng, cô không muốn bị đưa vào từ đường Liệt Nữ, hay chôn trong mộ Trinh nữ. Nếu đúng, hãy chớp mắt một cái."

Phương Lâm không nói lời nào.

[Khoan đã, ma có thể chớp mắt à?]

[Con ma này không giống mấy con ma bình thường... Đây là ma trong thơ Vương Duy rồi!]

...Và rồi, trong không gian tĩnh mịch, đôi mắt vô hồn của Phương Lâm... khẽ chớp.

[!!!]

[Hết hồn!]

[Đây là lần đầu thấy ma giao tiếp bằng chớp mắt luôn đấy!]

Lê Tri trầm ngâm: "Tôi nghĩ có hai lý do. Một là kẻ g.i.ế.c cô đang ở từ đường Liệt Nữ, khiến cô không dám đến gần. Hai là nếu bị chôn cất tại đó, linh hồn cô sẽ bị tiêu diệt, nuốt chửng hoặc phong ấn vĩnh viễn. Dù là lý do nào... cô cũng không muốn vào đó. Và chúng tôi... có thể giúp cô."

Phương Lâm ngừng giãy giụa. Cô nhìn Lê Tri chằm chằm, vẻ âm u trong đôi mắt như dần chuyển hóa thành chú ý.

"Sáng mai họ sẽ chôn cất cô," Lê Tri nói khẽ. "Nhưng nếu cô hợp tác với chúng tôi, tôi có thể kéo dài thời gian thêm hai ngày. Đổi lại, cô không được hại người chơi, và đến ngày lễ dựng đài, cô phải giúp chúng tôi tìm ra kẻ g.i.ế.c cô."

Phương Lâm há miệng, phát ra một âm thanh khàn khàn đầy oán khí, như tiếng thét từ địa phủ vọng về.

Không hề nao núng, Lê Tri đưa tay chạm vào cổ tay đang bị trói của Phương Lâm: "Nếu cô đồng ý, thì thỏa thuận lập tức có hiệu lực."

Tóc Hồng đứng kế bên ngẩn ngơ: "Khoan, đồng ý lúc nào vậy trời...?"

Nhưng Lê Tri đã nhanh chóng tháo dải lụa, thả lệ quỷ đang treo lơ lửng giữa không trung. Phương Lâm đứng thẳng dậy, tóc xõa rối bời, ánh mắt lạnh buốt xuyên thấu da thịt.

"Đi đi, tạm biệt," Lê Tri nói.

Phương Lâm khẽ cúi đầu, rồi xoay người trôi đi trong không khí. Nhưng khi vừa ra đến cửa, Lê Tri gọi lại:

"Khoan đã, để lại cho tôi thứ gì đó thuộc về cô. Tôi cần nó."

Một tiếng leng keng vang lên. Một vật nhỏ rơi xuống đất. Lê Tri cúi xuống nhặt lên — đó là một chiếc nắp chai nước ngọt, có lỗ nhỏ ở giữa, buộc bằng sợi chỉ đỏ.

Mộng Vân Thường

Cô nhìn nó thật kỹ, rồi cất vào túi.

Trì Y nắm chặt tay, giọng run lên vì phấn khích: "Thành công rồi! Chị Tri thật sự thuyết phục được một con lệ quỷ…"

Tóc Hồng vẫn chưa hết run: "Tôi tưởng chị bị ma nhập luôn rồi chứ…"

Trời dần sáng, âm thanh luyện giọng của đoàn hát vang vọng từ sân sau. Không khí như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ba người chạy đến hỏi dồn: "Chị Tri, sao chị biết Phương Lâm không muốn vào từ đường Liệt Nữ?"

Lê Tri chậm rãi đáp: "Một người cứng cỏi, kiêu ngạo như Đào Vũ còn coi Phương Lâm là đối thủ cạnh tranh. Điều đó chứng tỏ cô ấy không dễ khuất phục."

Cô nhớ lại câu nói của Đào Vũ hôm trước: "Cô ấy thà để xác thối rữa bên ngoài còn hơn bị chôn ở từ đường Liệt Nữ."

Đó không chỉ là sự thù hằn. Đó là tôn trọng. Là sự thấu hiểu giữa những người cùng một kiểu — mạnh mẽ, bất khuất, và không cam chịu bị chà đạp.

Quan trọng hơn, Lê Tri chắc chắn Phương Lâm không tự sát.

Ngôi làng này... còn có một thế lực đen tối đang ẩn giấu.

Cô cần thời gian. Ít nhất là hai ngày.

...

Sáng sớm, họ đến tìm Đào Vũ.

Vừa thấy họ, Đào Vũ đã nhíu mày: "Gặp mấy người sáng sớm chắc chắn không phải điềm lành!"

Trì Y cười khẽ: "Chị Đào Vũ... là chuyện của Phương Lâm."

"Đừng nói là lại kêu tôi diễn tiếp nhé! Tôi không rảnh!"

"Không không, lần này... là chuyện khác. Hôm nay Phương Lâm bị chôn cất rồi."

Đào Vũ bực bội: "Thì sao?"

Lê Tri chậm rãi nói: "Tối qua, em mơ thấy cô ấy. Trong mơ, cô ấy bảo rằng không muốn vào từ đường Liệt Nữ. Cô ấy nhờ chúng ta giúp."

Đào Vũ ngẩn người.

Lê Tri đưa ra nắp chai nước ngọt: "Tỉnh dậy, em thấy cái này trong tay. Chị từng thấy chưa?"

Mắt Đào Vũ bỗng đỏ hoe: "Đây là nắp chai nước đầu tiên Phương Lâm mua sau buổi diễn đầu tiên được thưởng tiền. Cô ấy giữ nó như báu vật..."

Giọng cô run run: "Cô ấy còn nói gì nữa không?"

"Cô ấy nói... tin rằng chị sẽ giúp."

"Con nhóc đáng ghét!" Đào Vũ mắng, nhưng nước mắt rơi lã chã: "Nói đi, tôi phải làm gì?"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 151: Chương 151



Lê Tri ghé sát tai Đào Vũ, thì thầm vài câu rất khẽ. Đào Vũ vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, rồi quay vào phòng lấy ra một lọ màu nước cùng bút trang điểm, dúi vào tay cô:

"Dùng cái này đi, đồ tôi hay xài diễn sân khấu đấy, bám màu cực tốt."

Lê Tri siết chặt món đồ, gật đầu cảm ơn. Không nói thêm lời nào, cô quay lưng, bước nhanh về phía căn nhà lớn ở cuối làng – nơi đang để thi thể của Phương Lâm.

Mộng Vân Thường

Trời vẫn còn mờ tối, nhưng trong làng đã bắt đầu lác đác ánh đèn dầu le lói, từng làn khói bếp lượn lờ tỏa ra từ các mái nhà tranh, hòa vào làn sương buổi sớm, lạnh buốt như xương.

Dù Phương Lâm chỉ là người từ nơi khác đến, dân làng vẫn chu đáo tổ chức một đám tang trang trọng cho cô. Nhưng đang vào mùa gặt, ai nấy đều tất bật ngoài đồng, trưởng làng cũng chẳng cắt được người trông coi linh cữu.

Căn nhà lớn vắng lặng đến đáng sợ. Cửa gỗ cọt kẹt mở ra, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu le lói soi rõ chiếc quan tài đen đặt giữa linh đường.

Lê Tri và nhóm bạn tiến lại gần. Trong quan tài, Phương Lâm nằm yên, cơ thể đã được thay áo quần mới, gương mặt không còn lớp trang điểm, hiện lên làn da trắng tái điểm vài vết thi đốm. Vết thắt cổ tím bầm hằn rõ quanh cổ khiến ai nhìn cũng phải rợn gáy.

Lê Tri không hề chần chừ. Cô lấy lọ sơn và cây bút từ tay áo, bắt đầu vẽ lên mặt Phương Lâm.

Chỉ trong chốc lát, một gương mặt ma quái dần hiện lên. Những vệt sơn đỏ loang như m.á.u từ khóe mắt, mép môi, cùng vệt dài chạy dọc má khiến t.h.i t.h.ể trông như một oan hồn chưa siêu thoát.

Tóc Hồng đứng bên rùng mình, dù tận mắt chứng kiến Lê Tri vẽ từng đường, cô vẫn không khỏi sợ hãi:

"Đủ rồi, đủ rồi chị Tri ơi… Chị vẽ thêm nữa là dọa c.h.ế.t người thật đó!"

Lê Tri ngắm nhìn “tác phẩm” một lúc, sau đó mới khẽ gật đầu:

"Vậy được rồi. Đi thôi."

Cả nhóm lặng lẽ rút lui, như chưa từng xuất hiện.

Sáng sớm, khi dân làng lục tục dậy chuẩn bị ra đồng, thì một tiếng kêu thất thanh vang lên từ linh đường:

"Ông bầu ơi! Ông bầu có ở đây không?! Mau đến xem đi!"

Trong căn nhà tạm nơi đoàn hát nghỉ lại, ông bầu vừa mới tỉnh giấc, mặt còn ngái ngủ, hoảng hốt:

"Gì đấy?! Có chuyện gì?"

Người đàn ông ngoài cửa mặt mày tái mét, giọng lạc đi:

"Ông mau tới linh đường! Có chuyện... chuyện lạ lắm!"

Ông bầu chưa hiểu mô tê gì, nhưng thấy cả Lê Tri và Đào Vũ lập tức đứng lên theo, ông cũng vội vã chạy theo sau.

Khi đến nơi, bên ngoài linh đường đã có vài người trung niên mặt cắt không còn giọt máu, trưởng làng cũng đang đứng đó, tay cầm gậy gõ nhẹ xuống đất, mặt trầm ngâm.

Thấy đoàn hát tới, ông gật đầu ra hiệu:

"Ông bầu, mời vào xem."

Ông bầu vừa bước đến gần quan tài thì lập tức hét lên một tiếng:

"Má ơi!!!"

Cảnh tượng trước mắt khiến chân ông mềm nhũn. Gương mặt Phương Lâm, giờ đầy m.á.u me, vết rạch như cào xước khắp má, từ miệng còn trào ra một dòng m.á.u đỏ sẫm đã khô lại.

Ông bầu run rẩy lùi lại, suýt ngã, Đào Vũ lập tức chạy tới đỡ. Cô liếc nhìn vào trong, dù đã chuẩn bị tinh thần, vẫn không tránh khỏi rùng mình.

Đào Vũ vội vàng run rẩy lên tiếng:

"Cái này... Không thể nào... Chẳng lẽ... giấc mơ của tôi là thật?!"

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía cô. Trưởng làng nhíu mày:

"Cô nói gì? Giấc mơ?"

Đào Vũ ôm ngực, hoảng hốt nói:

"Tối qua... Tôi mơ thấy Phương Lâm. Cô ấy hiện về, gương mặt bê bết máu, khóc nức nở bảo rằng không cam lòng... Cô ấy nói mình chưa diễn xong vở kịch cuối cùng, cầu xin tôi giúp cô ấy diễn nốt... Nếu không, cô ấy sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt!"

Giọng cô run rẩy như sắp khóc, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

"Tôi... Tôi còn tưởng là mơ... Còn mắng cô ấy một trận... Không ngờ... lại là thật..."

Ông bầu bật khóc nức nở:

"Trời ơi, Phương Lâm... khi sống đã mê sân khấu, c.h.ế.t rồi vẫn muốn được diễn!"

Đào Vũ nhìn trưởng làng, nghẹn ngào:

"Trưởng làng, tôi có một thỉnh cầu... Hay là tạm hoãn lễ an táng hai ngày? Cho tôi được diễn nốt vở ấy thay Phương Lâm. Có như vậy, cô ấy mới có thể yên lòng nhắm mắt..."

Lúc này, Trì Y bước tới, nhẹ giọng tiếp lời:

"Ngôi mộ Trinh nữ là nơi các liệt nữ yên nghỉ... Nếu Phương Lâm ra đi trong oán niệm, chôn cất vội vã như vậy, liệu có mạo phạm không?"

Trưởng làng cau mày suy nghĩ một lúc, rồi chầm chậm gật đầu:

"Được, hoãn lại hai ngày. Sau lễ hội hãy chôn cất. Đừng để người c.h.ế.t mang theo oán khí."

Đào Vũ xúc động cúi đầu:

"Cảm ơn trưởng làng. Phương Lâm, cô hãy yên tâm… Tôi nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô."

Ông bầu quay sang liếc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, thầm nhủ: Từ khi nào hai người này thân thiết vậy?

Lê Tri bước đến, giọng trầm xuống:

"Vậy là tốt rồi. Trì Y, đi lấy nước, chúng ta sửa lại gương mặt cho cô ấy."

Khuôn mặt đầy m.á.u kia khiến ai nhìn cũng sợ hãi. Dân làng xì xào vài câu rồi lặng lẽ rút đi, để lại căn linh đường lặng như tờ.

Khi Trì Y mang nước tới, cả nhóm bắt đầu lau sạch từng vệt sơn, từng vết “máu” trên mặt Phương Lâm, trả lại cho cô một gương mặt bình yên.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 152: Chương 152



Trên đường trở về, Đào Vũ khẽ chau mày, lòng đầy lo lắng:

"Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được đến sau buổi diễn tối mai thôi. Sau đó thì sao? Chúng ta đâu thể tranh giành cái xác của Phương Lâm với bọn họ, đúng không?"

Lê Tri nhìn thẳng về phía trước, môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh:

"Đến lúc đó, họ sẽ không còn bận tâm đến Phương Lâm nữa đâu."

Câu trả lời ấy khiến Đào Vũ rùng mình. Cô quay sang nhìn Lê Tri, cảm giác như vừa có một luồng khí lạnh xuyên qua sống lưng mình. Có gì đó trong lời nói của Lê Tri thật sự… rất không ổn.

Khi trở lại tứ hợp viện, Đào Vũ nhanh chóng theo chú Khuông đi vào trong. Ngày mai là buổi biểu diễn cuối cùng, cũng là ngày mà Trân Trinh sẽ "tự nguyện" lên đài tự sát, lễ hội truyền thống đẫm m.á.u của làng Liệt Nữ. Đoàn hát vẫn tiếp tục luyện tập, không một ai mảy may hay biết sự thật kinh hoàng đang chờ đợi mình vào tối mai.

Còn những người chơi khác, sau khi lén theo dõi cuộc đối thoại giữa Lê Tri và Phương Lâm vào buổi sáng, giờ đây đã hoàn toàn hiểu vì sao cô luôn giành được MVP trong mỗi phó bản.

[“Đm, chị này dám mặt đối mặt đàm phán với nữ quỷ kìa??”]

[“Thuyết phục một con ma luôn á, đây là nhân vật chính hay là trùm cuối vậy?”]

Trước đó, một số người chơi còn do dự không muốn giúp bà của Trân Trinh làm việc, nhưng sau khi Lê Tri lên tiếng, tất cả đều gật đầu hưởng ứng, đi theo cô làm đồng như thể cô là người dẫn đường duy nhất họ có thể tin tưởng.

Lúc ấy, bà lão – người từng nổi tiếng là khắt khe – đã không còn tỏ ra lạnh nhạt như trước. Bà chỉ lặng lẽ làm việc, không nói gì với Lê Tri, nhưng cũng không cản trở. Có vẻ như bà đã chấp nhận sự hiện diện của cô gái trẻ này.

Đến buổi trưa, khi mọi người nghỉ ngơi trong sân, bà lão đứng dậy định vào nhà ngủ thì Lê Tri lặng lẽ đi theo sau.

Trong tay cô là một cuốn sổ cũ đã ngả màu, giấy ố vàng theo thời gian. Đó là cuốn sổ mà em gái Trân Trinh lén đưa cho cô vào sáng nay – nhật ký học chữ của Trân Trinh, những dòng chữ xiêu vẹo non nớt, nhưng từng nét đều chứa đựng hy vọng sống và khát vọng được học hành.

Mộng Vân Thường

"Bà ơi, hôm qua cháu đã gặp Trân Trinh rồi."

Lê Tri giơ cuốn sổ lên. Bà lão thoáng run rẩy nơi khóe mắt, nhưng vẫn im lặng.

"Cô ấy nói… cô ấy không muốn chết. Cô ấy muốn rời khỏi nơi này. Muốn được đi học."

Đôi tay già nua run lên khi nhận lấy cuốn sổ. Bà đã nhìn Trân Trinh lớn lên từng ngày, làm sao có thể không biết cô bé ấy khao khát đến trường đến nhường nào?

"Đến cả cô ấy cũng muốn sống." – Lê Tri nhẹ giọng – "Vậy sao bà vẫn ép cô ấy chết?"

"Không phải ta ép!" – bà lão đột ngột hét lên, giọng già nua khàn đặc vì xúc động – "Ta không muốn nó chết! Nhưng… không còn cách nào khác!"

"Nhưng vẫn có cách mà." – Lê Tri đáp, ánh mắt bình tĩnh khiến bà lão không thể nhìn đi nơi khác.

Bà lão lắc đầu theo bản năng, môi mím chặt. Nhưng sự bình tĩnh của Lê Tri như có ma lực, khiến bà dần dần dịu lại, giọng nói cũng nhỏ đi:

"Cháu… cháu có cách gì? Cháu biết nơi này…"

"Bà đang nói đến Trinh Nương phải không?" – Lê Tri mỉm cười, thả một quả b.o.m nặng ký.

Sắc mặt bà lão lập tức tái mét. Bà quay đầu liếc nhìn bốn phía đầy hoảng loạn, run rẩy lao tới đóng sập cửa lại như thể sợ có thứ gì đó sẽ nghe thấy cái tên đó.

"Cháu… cháu dám nhắc đến tên cô ta!"

"Đó chẳng phải là cái tên được khắc trên cổng trinh tiết, được thờ trong từ đường Liệt Nữ đấy sao? Danh tiếng lưu truyền muôn đời, hậu thế ngưỡng mộ."

Lê Tri biết mình đã đoán đúng. Bà lão biết rõ điều gì đó. Bà sợ – nỗi sợ không đơn thuần là mê tín – mà là nỗi sợ đến từ trải nghiệm và sự thật.

"Bà từng nói, dù Trân Trinh có muốn hay không thì cô ấy cũng phải chết. Nhưng cái gọi là ‘yên bình’ mà bà nhắc đến… thật ra là tự nguyện, đúng không? Nếu cô ấy không tự nguyện… thì sẽ như Phương Lâm."

Nghe đến đây, đôi mắt bà lão mở to hoảng sợ. Hơi thở bà bắt đầu dồn dập.

"Nếu cô ấy không tự sát, thì Trinh Nương sẽ nhập vào xác cô ấy, điều khiển cô ấy tự kết liễu. Kết cục vẫn là cái chết… nhưng không còn là Trân Trinh nữa."

"Aaaaa!" – Bà lão rú lên, ngã quỵ xuống đất, hai tay run lẩy bẩy bám vào khung cửa.

Lê Tri ngồi xổm xuống bên cạnh, nắm lấy tay bà:

"Nếu có thể dùng mạng sống của bà để đổi lấy sự sống cho Trân Trinh, bà có đồng ý không?"

"Đồng ý!" – bà lão gần như gào lên không chút do dự – "Ta đã già rồi, nếu đổi mạng để con bé được sống… đáng giá!"

Lê Tri mỉm cười dịu dàng:

"Bà đã không sợ chết… thì sao lại sợ một con ma đã c.h.ế.t cả trăm năm?"

Bà lão sững sờ, như thể lần đầu tiên sau mấy chục năm, bà nhận ra điều đó.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 153: Chương 153



"Người dân trong làng thờ cúng cô ta, chứng tỏ cô ta chỉ nhắm vào những người phụ nữ mất chồng." – Lê Tri nhẹ giọng – "Chúng ta không nằm trong mục tiêu của cô ta, không cần phải sợ."

"Nhỡ… nhỡ cô ta nghe thấy thì sao…"

"Nếu cô ta nghe thấy, thì từ lâu cô ta đã biết cháu định làm gì rồi. Mà cô ta đâu có làm gì cháu?"

[“Ôi trời ơi, nữ chính đỉnh thật sự, tâm lý chiến với cả tà thần luôn á?”]

[“Chị đừng nói nữa, em bắt đầu tin chị là đạo sĩ rồi đó…”]

Sau vài phút im lặng, bà lão thở dài, nhìn Lê Tri đầy khổ sở:

"Cháu biết rồi thì… cháu định làm gì? Cô ta… không còn là ma bình thường. Trăm năm được người ta thờ cúng… cô ta đã thành tà thần rồi."

"Cháu muốn biết phần sau của câu chuyện." – Lê Tri đáp nhẹ như không.

"Phần… phần sau?" – Bà lão ngẩn người.

"Hôm qua Trân Trinh kể cháu nghe phần đầu của chuyện Trinh Nương, nhưng cháu đoán còn phần sau nữa." – Lê Tri khẽ cười, bước ra cửa – "Cháu nghĩ, cô ấy cũng muốn nghe nốt phần còn lại của mối tình đó."

Khoảng một giờ sau, bà lão dẫn Lê Tri đến nhà ông bà bên chồng của Trân Trinh. Bà cầm theo một giỏ thức ăn nóng hổi, rõ ràng là có chuẩn bị.

Bà vừa gõ cửa, mẹ chồng Trân Trinh liền ra mở, nở nụ cười xã giao:

"Bà của Trân Trinh? Sao bà lại đến vào giờ này?"

"Ta nấu vài món mà con bé thích. Ngày mai là…" – bà lão ngập ngừng – "Ta muốn nói chuyện riêng với cháu gái một chút."

"Vậy mời bà vào." – người phụ nữ mỉm cười, nhưng ánh mắt chuyển sang ngần ngại khi nhìn thấy Lê Tri – "Cô gái này… không phải người trong làng. Sao lại đi cùng bà?"

"Ta thích cô gái này." – bà lão lạnh mặt – "Muốn cô ấy đi cùng. Không được à?"

"...Được chứ, để tôi đi lấy chìa khóa."

Sau vài phút, bà ta dẫn họ đến căn phòng nhỏ bị khóa nơi giam giữ Trân Trinh. Cánh cửa mở ra sau tiếng khóa lách cách.

"Trân Trinh, bà nội con đến thăm đây."

"Bà nội!" – trong phòng vang lên tiếng gọi đầy vui mừng.

Lê Tri bước vào, ánh mắt Trân Trinh sáng rực, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu. Cô bé lập tức hiểu ý, lao tới ôm chầm lấy bà lão, dụi đầu vào lòng bà:

"Bà ơi, con nhớ bà lắm!"

Bà lão đỏ hoe mắt, lấy thức ăn trong giỏ ra:

"Ăn đi, bà làm mấy món con thích. Ăn lúc còn nóng."

Bà liếc mẹ chồng của Trân Trinh đang đứng ở cửa, gắt gỏng:

"Ta già rồi, không lôi con bé đi nổi đâu. Lo việc của bà đi, ta muốn trò chuyện riêng với cháu mình."

Người phụ nữ cười gượng:

"Vâng, vậy hai bà cháu cứ từ từ nói chuyện."

Bà lão vừa rời đi, Trân Trinh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt vui mừng, cô quay sang Lê Tri, giọng nói khe khẽ:

"Lê Tri, sao cậu lại đi cùng bà nội của mình vậy?"

Lê Tri ngồi xuống chiếc giường nhỏ, thở dài một hơi, lắc đầu với vẻ mệt mỏi:

"Mỗi lần trèo tường mệt lắm, lần này mình quyết định đi cửa chính cho khỏe."

Trân Trinh nghe vậy thì bật cười khanh khách, tiếng cười của cô trong trẻo như tiếng chim hót, vang lên đầy tự nhiên, nhưng rồi cô vội vàng đưa tay lên che miệng, sợ bị mẹ chồng nghe thấy. Mãi một lúc sau, khi đã chắc chắn không ai phát hiện, cô mới tiếp tục cười khúc khích.

Bà lão ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đượm buồn. Bà lặng lẽ lấy ra một bát cháo nóng hổi, đưa đến trước mặt Trân Trinh, giọng đầy yêu thương:

"Ăn nhanh đi, đều là những món con thích đấy. Ăn khi còn nóng, đừng để nguội."

Trân Trinh hớn hở gật đầu, ngồi xếp bằng trên giường, cô cầm bát đưa đến trước mặt Lê Tri, ánh mắt sáng rực như muốn chia sẻ niềm vui:

Mộng Vân Thường

"Lê Tri, cậu ăn cùng mình nhé!"

Lê Tri mỉm cười từ chối:

"Mình ăn rồi, cậu ăn nhiều vào. Nhân lúc cậu ăn, để bà cậu kể cho cậu một câu chuyện nhé."

Trân Trinh hào hứng:

"Được nha! Mình thích nghe chuyện lắm."

Bà lão khẽ nhắm mắt lại, đôi tay run run, như đang chuẩn bị tâm lý cho câu chuyện mình sắp kể. Sau một lúc, bà mới mở lời, giọng trầm xuống, mang theo một chút u sầu:

"Sau khi tin tức Chu Thiệu Nguyên tử trận được báo về, Trinh Nương đã quyết định tự sát để tuẫn tiết, thực hiện đúng theo lời khuyên của gia tộc."

Trân Trinh vừa ăn vừa nói:

"À, là câu chuyện về Trinh Nương sao ạ! Hôm qua con đã kể cho Lê Tri nghe rồi mà."

Bà lão lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm như nhìn về một ký ức xa xăm:

"Con chỉ biết phần đầu thôi. Còn phần sau, giờ đây gần như không ai biết đến nữa."

Bà thở dài, rồi tiếp tục kể:

"Sau khi Trinh Nương chết, dân làng ca ngợi phẩm hạnh của cô ấy và tổ chức một lễ tang long trọng, đầy đủ thủ tục. Nhưng đến ngày thứ ba sau khi cô ấy qua đời, khi t.h.i t.h.ể vẫn chưa được chôn cất, thì Chu Thiệu Nguyên đã trở về."

Trân Trinh ngừng ăn, đôi mắt mở to ngạc nhiên, vẻ mặt không thể tin vào câu chuyện.

Bà lão nhắm mắt lại, như đang chìm vào ký ức đau buồn:

"Anh ta vẫn còn sống. Được người khác cứu trên chiến trường, sau một thời gian dưỡng thương, anh ta vội vàng trở về. Nhưng chỉ muộn ba ngày thôi, vợ anh ta đã tự sát để tuẫn tiết. Chu Thiệu Nguyên khóc ngất bên quan tài vợ mình, tất cả mọi người đều cảm động trước mối tình sâu sắc của vợ chồng nhà họ Chu."

Bà lão dừng lại một chút, để Trân Trinh có thể hình dung hết được cảnh tượng đó. Trân Trinh vẫn giữ im lặng, chăm chú lắng nghe.

"Nhưng khóc xong, anh ta chẳng làm gì nữa. Anh ta tự lo liệu tang lễ cho vợ, và sau khi chôn cất xong, anh ta tiếp tục cuộc sống của mình, như chưa hề có chuyện gì xảy ra."

Trân Trinh không thể kiềm chế, hỏi lại:

"Nhưng… sao không ai cảm thấy có gì sai sao? Anh ta không thấy áy náy sao?"

Bà lão thở dài:

"Không ai cảm thấy có gì không ổn cả. Mọi người vẫn ca ngợi Trinh Nương vì sự tuẫn tiết của cô ấy, nhưng không ai cảm thấy tiếc cho cái c.h.ế.t của cô. Cũng không ai trách Chu Thiệu Nguyên vì vợ anh ta đã c.h.ế.t vì anh ta mà anh ta lại cứ tiếp tục như thế."

Một khoảng lặng kéo dài trong căn phòng, như thể thời gian đã ngừng lại để tiếp nhận câu chuyện này.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 154: Chương 154



Bà lão nhẹ nhàng tiếp tục, giọng càng lúc càng buồn bã:

"Nửa năm sau, chiếc cổng trinh tiết mà triều đình ban cho Trinh Nương đã hoàn thành. Vào ngày đó, gia đình nhà họ Chu tổ chức một bữa tiệc lớn, Chu Thiệu Nguyên dắt tay cô vợ mới cưới, vui vẻ bái thiên địa."

Trân Trinh ngồi bất động, cô không còn cảm giác thèm ăn, đôi mắt ngơ ngẩn như chưa thể tiêu hóa hết câu chuyện.

[“Cái gì vậy trời? Anh ta đi lấy vợ mới sau khi vợ cũ vừa chết?”]

[“Đúng là không còn nhân tính! Đâu có ai như vậy!"]

[“Chẳng trách dân gian lại nói chuyện về họ mãi. Tưởng cái c.h.ế.t của Trinh Nương có ý nghĩa gì đó, ai ngờ…”]

...

Mộng Vân Thường

Trân Trinh nhìn chằm chằm vào bát cơm nóng hổi, trên đó là toàn những món cô yêu thích. Nhưng không hiểu vì sao, cổ họng lại nghẹn ứ, mỗi miếng cơm như hóa thành đá tảng.

"Tại sao chứ?!" Cô đập mạnh đôi đũa xuống bàn, gằn giọng, "Trinh Nương đã vì hắn mà chết, vì sao hắn vẫn sống ung dung mà còn cưới vợ mới?"

[“Wtf? Mới đầu tưởng chuyện liệt nữ cảm động, ai ngờ ngược nữ chính kiểu này á??”]

[“Ủa rồi chồng bà Trinh là cặn bã hả???”]

Đúng vậy, vì sao?

Câu hỏi ấy, không chỉ của Trinh Nương.

Mà suốt hàng nghìn năm qua, hẳn đã có vô số người phụ nữ từng hỏi như vậy.

Nhưng chưa từng ai nhận được câu trả lời.

Gông cùm mang tên “trinh tiết” – một cái lồng vô hình nhưng rắn chắc – chưa bao giờ biến mất khỏi thế gian này. Nó giam cầm phụ nữ, không chỉ bằng thân xác mà bằng cả tư tưởng. Như một loại axit ăn mòn, nó lặng lẽ len lỏi, khiến những người phụ nữ ấy dần chấp nhận, thậm chí tự nguyện quỳ gối trước nó.

Họ bị dạy rằng phải hiền thục, phải tiết hạnh, phải trung trinh như nước mùa thu, như ngọn lửa chẳng hề lay động trước gió.

Cuối cùng, đến cả cái c.h.ế.t cũng trở thành một điều thiêng liêng.

Trinh Nương – một người phụ nữ từng ôm lòng yêu chồng tha thiết – đã vui vẻ bước vào cái c.h.ế.t chỉ vì tin rằng, như thế mới là yêu chồng trọn vẹn. Nhưng xương cốt cô còn chưa lạnh, người chồng “thương yêu” ấy đã bày tiệc cưới, vui vẻ đón dâu mới.

Vậy mà, điều kinh khủng nhất lại không phải sự phản bội ấy.

Mà là việc… Trinh Nương không căm thù hắn.

Thay vào đó, hồn ma không siêu thoát của cô lại nhắm vào những người phụ nữ khác cùng cảnh ngộ — những góa phụ bất hạnh vừa mất chồng. Bởi vì trong lòng cô, tư tưởng "trinh tiết" đã cắm rễ quá sâu. Dù sống hay đã chết, cô cũng không thể thoát ra.

Cô là nạn nhân đáng thương…

Nhưng cũng là kẻ gây hại đáng trách.

Từng người, từng người phụ nữ trong làng, chỉ cần trở thành góa phụ, đều phải tự sát vào ngày tuần thất của chồng mình. Không ai ngoại lệ.

"Ban đầu, cả làng sợ hãi. Ai cũng biết là do hồn ma Trinh Nương làm loạn." Bà nội Lê Tri run rẩy kể, đôi mắt vẩn đục ánh lên nỗi ám ảnh chưa bao giờ nguôi. "Nhưng dần dà, người ta phát hiện… chỉ cần làng xuất hiện một liệt nữ, triều đình sẽ ban cho cổng trinh tiết, miễn thuế lao dịch, được khen thưởng. Từ sợ hãi… họ chuyển sang chấp nhận."

[“Không thể tin được… c.h.ế.t xong còn bị đem ra kiếm lợi cho cả làng???”]

[“Mấy cái cổng tiết liệt này ghê quá. Má ơi, sống không được, c.h.ế.t cũng không xong…”]

Từ đó, Trinh Nương được lập miếu thờ.

Người dân gọi cô là "Tiết Liệt Nương Nương".

Mỗi đời, mỗi thế hệ đều cúng tế, mong cô ban phúc.

Họ biết cô không siêu thoát. Nhưng họ không quan tâm.

Chỉ cần cô còn đó, làng sẽ luôn có liệt nữ.

Mà liệt nữ… thì đồng nghĩa với lợi ích.

Từng cổng trinh tiết được dựng lên giữa làng như tượng đài m.á.u xương. Từng bó lúa, từng giọt rượu họ uống hàng ngày — đều đổi từ mạng sống phụ nữ mà thành.

Thậm chí, trong thời buổi đói kém, làng vẫn đủ ăn đủ mặc, còn có tiền đi nghe hát, xem kịch.

Sự sung túc ấy… xây từ xác người.

Dẫu cho thời thế đã đổi thay, liệt nữ không còn được ban thưởng nữa. Nhưng họ vẫn không thể dừng lại.

Tà thần trú ngụ trong từ đường Liệt Nữ — một sinh linh quỷ dị được nuôi bằng oán khí của những người phụ nữ tự sát — sẽ không cho phép điều đó. Mỗi khi trong làng có thêm một liệt nữ, tà thần lại càng mạnh hơn.

Thứ tà linh đó, không phải là Trinh Nương nữa.

Mà là một thứ gì đó khủng khiếp hơn, cổ xưa hơn… nuốt chửng tất cả.

Những năm gần đây, số lượng góa phụ giảm mạnh.

Người dám tự sát lại càng ít.

Vì vậy… ngay cả Phương Lâm, một người phụ nữ từ nơi khác đến, mới vừa mất chồng không lâu, cũng trở thành mục tiêu.

Nghe xong mọi chuyện, Trân Trinh cảm thấy cả người lạnh buốt. Cô quay sang bà, giọng nghèn nghẹn:

“Bà ơi, vậy tại sao… tại sao chúng ta không rời khỏi cái nơi quỷ quái này sớm hơn? Đáng lẽ phải đi từ lâu rồi…”
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 155: Chương 155



Bà nội nắm lấy tay cô, ánh mắt đục ngầu dâng lên từng tầng đau xót:

“Con tưởng bà chưa từng nghĩ đến sao? Nhưng… phụ nữ chúng ta còn có thể đi đâu chứ? Ngoài kia cũng là địa ngục thôi, chẳng khác gì ở đây. Bố mẹ con ngày trước muốn đưa chị em con ra khỏi làng, kết quả… bị bọn cướp g.i.ế.c chết.”

Mộng Vân Thường

Trân Trinh cắn chặt môi. Trái tim thắt lại từng hồi.

“Ít nhất ở đây còn có cơm ăn áo mặc, còn sống nổi… Chỉ là, phải đánh cược một lần với mạng sống.”

[“Chơi lớn vậy luôn á? Lấy chồng là chơi xổ số sinh tử?”]

[“Không c.h.ế.t đói cũng c.h.ế.t oan, đúng nghĩa hai đường c.h.ế.t luôn…”]

“Đàn ông không chịu đi,” bà nói tiếp, “vì họ là người được hưởng lợi. Còn phụ nữ như chúng ta, nếu không có chồng chống lưng, chẳng sống nổi ngoài kia.”

Một ván cược — cược chồng không c.h.ế.t sớm, cược bản thân không trở thành góa phụ.

Cược thắng thì sống đến già, sung túc mà yên ổn.

Cược thua… chỉ còn một kết cục: trở thành bài vị trong từ đường Liệt Nữ.

Giống như Trân Trinh từng nói: đó là số phận, và họ – những người phụ nữ bị giam cầm – đã học cách cam chịu.

Bà lão ngồi lặng, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lê Tri – cô gái trẻ đang cúi đầu trầm tư. Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ đôi môi khô nứt vì gió sương.

"Giờ cháu đã biết tất cả rồi… cháu vẫn còn muốn cứu Trân Trinh sao?"

Lê Tri không đáp ngay. Cô giơ bàn tay lên, khẽ lắc nhẹ ngón út – nơi mà cô đã từng ngoắc tay hứa hẹn với em gái của Trân Trinh.

"Cháu đã hứa, và cháu không bao giờ nuốt lời."

Đôi mắt Trân Trinh lúc này ánh lên một tia hy vọng rực rỡ, như thể bóng tối quanh cô chưa từng chạm tới được tâm hồn mình.

"Bà ơi, cháu tin vào Lê Tri! Chắc chắn chị ấy sẽ có cách!"

Lê Tri khẽ cười, nhưng ánh mắt cô lại sắc lạnh:

"Ừ, tôi có một cách… nhưng mạo hiểm lắm. Cậu có dám không?"

Không chút do dự, Trân Trinh gật đầu, đôi mắt kiên định không hề d.a.o động.

"Cùng lắm thì chỉ là c.h.ế.t mà thôi. Mình sẵn sàng đánh cược tất cả!"

Lê Tri lặng người nhìn cô gái nhỏ, sinh ra trong chiếc lồng sắt này nhưng chưa từng bị khuất phục. Trân Trinh không giống những người phụ nữ khác – cô như ngọn cỏ dại bướng bỉnh vươn lên giữa xiềng xích, một tia sáng yếu ớt nhưng đủ để xé rách màn đêm.

Cô cúi xuống, ghé sát tai Trân Trinh, thì thầm kế hoạch của mình – thứ sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh nơi đây.

Trân Trinh nghe xong, mím môi, siết c.h.ặ.t t.a.y lại rồi gật đầu thật mạnh:

"Mình hiểu rồi!"

Ngay khi hai người bước ra khỏi phòng, mẹ chồng của Trân Trinh đã đứng rình từ lâu, vừa thấy Lê Tri, bà ta liền tiến đến, liếc vào xác nhận Trân Trinh vẫn còn bên trong rồi cẩn thận khóa cửa lại. Sau đó bà ta quay lại, nhìn bà lão bằng nụ cười giả tạo:

"Bà của Trân Trinh, tôi không tiễn đâu nhé. Còn phải phơi lúa nữa."

Bà lão chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh tanh, không nói thêm lời nào, rồi quay người rời đi cùng Lê Tri.

Trên đường về, Lê Tri khẽ nói với bà lão, giọng đầy chắc nịch:

"Bà yên tâm, mọi thứ sẽ theo đúng kế hoạch. Cháu nhất định sẽ cứu được Trân Trinh."

Bà lão khẽ gật đầu, trong lòng vẫn mang nặng âu lo. Nhưng vào lúc này, bà chỉ còn biết đặt hết hy vọng vào Lê Tri – người duy nhất dám chống lại số phận.

Sau khi tiễn bà lão rời khỏi làng, Lê Tri quay lại tứ hợp viện. Những người chơi khác liền vây quanh, ánh mắt tràn đầy lo lắng:

"Thế nào rồi? Có manh mối gì không?"

Lê Tri kể cho họ nghe câu chuyện về Trinh Nương – hồn ma đã gieo rắc bi kịch cho bao đời phụ nữ trong làng. Khi nghe xong, ai nấy đều sững sờ.

"Không đi tìm chồng để trả thù, lại trút giận lên những người cùng khổ như mình… Đúng là độc ác!"

[Coi kìa, oan có đầu nợ có chủ chớ! Tự biến mình thành quỷ hại người rồi còn đòi thương hại à?]

[Càng nghe càng tức á, bị phản bội mà lại trút giận sai người, đúng kiểu nạn nhân thành ác nhân!]

"Mình nghĩ là cô ta không dám đối mặt với sự thật." Một người chậm rãi nói. "Cô ta bị cái thời đại đó nhào nặn đến biến dạng. Đến khi c.h.ế.t rồi, vẫn còn sống trong cái lồng mình tưởng là thiên đường."

Lê Tri khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lại.

"Tôi còn một chuyện cần xác nhận… Tôi phải vào nhà trưởng làng."

Ma quỷ có thể đáng sợ, nhưng con người – nhất là những kẻ mang quyền lực – mới thật sự khiến người ta khó đoán.

Cả nhóm nhanh chóng họp bàn, bày ra một kế hoạch chi tiết để giúp Lê Tri lẻn vào nhà trưởng làng. Gần đây là mùa thu hoạch, nhà nào cũng bận tối mắt tối mũi, và ruộng đất của nhà trưởng làng thì rộng vô kể. Trong nhà hầu như trống vắng cả ngày.

"Chỉ cần canh đúng lúc họ rời đi, tôi sẽ vào lục tìm, rồi các cậu kéo dài thời gian bên ngoài, để tôi đủ thời gian kiểm tra."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 156: Chương 156



Kế hoạch được thông qua. Hôm sau, khi mặt trời vừa lên cao, mọi người bắt đầu di chuyển.

Tóc Hồng được phân công canh gác. Khi thấy Lê Tri nhanh nhẹn như một con mèo leo qua tường nhà trưởng làng, anh ta không khỏi trầm trồ:

"Ôi trời ơi, chị Tri đúng là ninja phiên bản đời thật!"

[Coi cái dáng nhảy tường kìa, ngầu dữ thần!]

[Ủa rồi sao tui bắt đầu nghi ngờ chị Tri từng học đạo chích vậy trời?!]

Nhà trưởng làng có vẻ ngoài to lớn hơn những ngôi nhà khác, nhưng bên trong lại bố trí không khác là bao. Lê Tri nhanh chóng xác định mục tiêu – căn phòng chứa đầy sách và tài liệu.

Cô lặng lẽ chui vào, ánh mắt lia khắp căn phòng. Và ở đó, giữa đống tài liệu phủ bụi, cô tìm thấy những thứ cô cần.

Khi bước ra, còi báo hiệu vang lên – ám hiệu cho việc rút lui. Nhóm người chờ ngoài không cần ra tay nữa.

Trước khi màn đêm buông xuống, cả nhóm lại tản ra quanh làng, giả vờ đi dạo, nhưng thật ra đang ghi nhớ từng lối đi, từng ngõ ngách.

Từ cổng làng đến từ đường Liệt Nữ, con đường nào gần nhất, ít người qua lại nhất – tất cả đều phải được tính toán kỹ lưỡng. Bởi đêm mai sẽ là trận cuối cùng.

Khi họ trở lại tứ hợp viện, trời đã tối hẳn. Vừa bước vào nhà, đã nghe tiếng Đào Vũ la mắng ầm ĩ:

"Sáng thì cấm soi giếng, tối thì đừng có ngắm hoa! Ở đoàn hát bao nhiêu năm mà mấy điều cấm kỵ cơ bản cũng không nhớ hả?"

Mọi người nhìn nhau, sực nhớ những ngày đầu đến làng, mỗi sáng đều ra giếng múc nước – rõ ràng đã phạm vào điều cấm đầu tiên.

[Ủa vậy là do họ phạm kỵ mới bị gọi hồn tới hả?]

[Bắt đầu thấy sợ cái giếng rồi đó nha…]

May mà Phương Lâm giờ đã trở thành đồng minh. Nhờ vậy, đêm đó trôi qua êm đềm, không còn bóng ma hay tiếng khóc ai oán.

Sáng hôm sau, đoàn hát bắt đầu dựng sân khấu cho lễ hội đêm nay.

Các người chơi cũng không nhàn rỗi – trong lúc giúp dọn đồ, họ âm thầm hoàn thiện kế hoạch cho đêm quyết định.

Khán giả hiếm khi được chứng kiến một phó bản mà người chơi lại đoàn kết như thế này.

Họ bắt đầu lục lại dữ liệu cũ, rồi kinh ngạc nhận ra — đây là một trong số ít phó bản thuộc "Show Tạp Kỹ Kinh Dị" có tỷ lệ người chơi tử vong thấp nhất. Nếu đêm nay kế hoạch của Lê Tri suôn sẻ, tỷ lệ sống sót của nhóm người chơi trong phó bản "Làng Liệt Nữ" có thể chạm ngưỡng tám mươi phần trăm — một con số gần như không tưởng trong show.

[“Wow, lần đầu thấy phó bản có tỷ lệ sống cao vậy đó?”]

[“Chắc do chưa tới cao trào đâu, đừng vội mừng…”]

[“Không phải đâu, là do team này có Lê Tri gánh team bá đạo quá mà!”]

Khi tin tức lan ra, cư dân mạng bắt đầu xôn xao bàn tán. Không ít người hứng thú lập tức kéo vào kênh livestream để theo dõi tận mắt.

Lượng khán giả tăng nhanh chóng mặt. Phiếu bầu cho các người chơi cũng nhảy vọt theo từng phút. Trong thế giới mà "Show Tạp Kỹ Kinh Dị" đã trở thành một phần thiết yếu của đời sống hằng ngày, khán giả ngày càng khó chiều, càng kén chọn, càng thích drama có chiều sâu và twist khốc liệt. Để nổi bật giữa hàng loạt phó bản, phải có điểm sáng thật sự.

Và với phó bản "Làng Liệt Nữ", điểm sáng ấy… chính là Lê Tri.

Một người chơi không chỉ sống sót — mà còn đang làm chủ sân khấu theo cách riêng đầy ma mị của mình.

Năm ngày đã trôi qua kể từ khi phó bản khởi động. Mười người vào, đến nay vẫn còn chín người sống. Tỷ lệ sống sót: 90%.

[“Không thể tin được… phó bản kiểu này mà chưa ai phát điên?”]

[“Mấy bản khác thì c.h.é.m giết, sụp đổ tâm lý, bản này… lại có cảm giác như chơi ‘Among Us’ phiên bản dân gian u ám?”]

[“Do bọn họ có Lê Tri. Nhìn cô ta kìa, thần thái kiểu mẹ thiên hạ luôn, lệ quỷ còn phải né.”]

[“Ủa rồi có ai giải thích cho tui cái vụ ‘thuyết phục lệ quỷ’ không vậy? Mới vô nên chưa hiểu lắm??”]

[“Chị Tri chứ ai, thuyết phục cả oan hồn luôn. Kỳ này chắc lên thần cmnr!”]

[“Đội đông thì tui vote theo, khỏi nghĩ nhiều. Bầu cho Lê Tri nè!”]

Mộng Vân Thường

Khi khán giả mới đổ dồn vào kênh, thời gian trong phó bản cũng chậm rãi trôi đến buổi tối thứ sáu.

Lễ hội bắt đầu.

Sân khấu ngoài trời đã được dựng lên từ chiều, dây lụa đỏ tươi và đèn lồng đỏ rực được treo đầy quanh sân khấu. Ánh đèn chập chờn trong bóng tối, gió đêm thổi qua mang theo mùi hương kỳ dị, lẫn giữa trầm hương và m.á.u khô.

Từng nhóm dân làng tay xách nách mang, dắt theo trẻ nhỏ, kéo nhau đến ngồi kín sân. Không khí trông như một ngày hội lớn — tiếng cười nói râm ran, người người háo hức như thể đang chờ xem một vở hài kịch, không phải là nghi thức m.á.u lạnh mà họ từng âm thầm thừa nhận là "cần thiết".
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 157: Chương 157



Sau cánh gà, ông bầu kéo Đào Vũ lại, vỗ vai cô thật mạnh, cười híp mắt nói:

"Đây là lần đầu cô lên sân khấu với tư cách đào chính. Cố gắng biểu diễn cho tốt nhé, để cả làng có một đêm khó quên."

Biết rõ sau tấm màn nhung ấy là màn trình diễn rùng rợn của sự c.h.ế.t chóc, Đào Vũ chỉ nhếch môi cười lạnh, không nói lời nào.

Buổi diễn gồm năm vở. Bốn vở đầu do dân làng yêu cầu, nội dung đều xoay quanh các tích truyện về hiếu hạnh, tiết liệt, trinh tiết — đúng kiểu độc tôn lễ giáo cổ hủ. Vở cuối cùng… là "Tế Giang". Vốn dĩ do Phương Lâm đảm nhận, nhưng hiện tại, người đứng ra thay thế là Đào Vũ.

Tiếng trống vang lên từng hồi, kèn sáo réo rắt như tiếng khóc ai oán giữa đêm. Người ngồi bên dưới vỗ tay rào rào, ánh mắt lấp lánh sự chờ mong quái đản.

[“Được rồi đó, tới cảnh hay rồi!”]

[“Sao tui có cảm giác cái sân khấu này không phải để hát mà để hiến tế á?”]

[“Trời ơi cái vở cuối nghe tên đã thấy không lành rồi.”]

Khi tiếng nhạc vừa dứt, sân khấu rơi vào một khoảnh khắc tĩnh lặng đến rợn người. Đèn tắt phụt.

Và rồi — ánh sáng đỏ rực bừng lên, chiếu thẳng vào một thân ảnh đang bị kéo lê lên sân khấu.

Là Trân Trinh.

Mộng Vân Thường

Cô ta bị hai người đàn ông lực lưỡng dẫn đến, tóc tai rối bù, váy trắng như đồ tang, đôi mắt sưng mọng vì khóc nhưng không che giấu được vẻ điên loạn trong đáy mắt.

Cả sân khấu bùng nổ tiếng vỗ tay. Đám đông như bừng tỉnh, reo hò như xem tiết mục đinh của một đại nhạc hội.

Khi chú Khuông còn đang chuẩn bị dẫn đoàn hát lên sân khấu để cúi chào khán giả, như thông lệ sau mỗi buổi biểu diễn, thì một chuyện kỳ lạ bất ngờ xảy ra. Một nhóm người không liên quan đột ngột bước thẳng lên sân khấu, khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.

Chú ngơ ngác quay đầu nhìn trưởng làng đang tiến tới với dáng vẻ ung dung kỳ lạ, theo sau là một hàng người đàn ông cao lớn, ai nấy mặt mày nghiêm nghị, thân hình vạm vỡ như những vệ sĩ chuyên nghiệp.

"Trưởng làng, đây là chuyện gì vậy?" – chú Khuông cất tiếng hỏi, giọng xen lẫn hoang mang và bất an.

Trưởng làng không trả lời ngay. Bảy tám gã đàn ông trẻ tuổi lập tức toả ra, đứng vây kín lấy sân khấu. Đoàn hát bị chặn lại ngay dưới bậc thềm, không một ai được phép bước lên thêm nửa bước. Trên sân khấu giờ đây chỉ còn một người đứng đơn độc — Trân Trinh, trong bộ váy trắng nhạt như hồn ma, mái tóc xõa dài che gần hết gương mặt, bóng dáng nhỏ bé của cô trở nên yếu ớt lạ thường giữa ánh đèn rực rỡ.

Lúc ấy, trưởng làng mới nở nụ cười nhẹ, chậm rãi cất giọng:

"Cảm ơn các vị đã đem đến một đêm diễn đặc sắc. Nhưng phần tiếp theo… không còn liên quan đến đoàn hát nữa."

Lão chầm chậm bước lên chính giữa sân khấu, chống cây gậy gỗ màu đen tuyền mà ánh lửa hắt lên mặt lão khiến mọi nếp nhăn dường như trở nên sâu hơn, ma quái hơn. Có điều gì đó trong ánh mắt lão — một sự phấn khích lạnh lẽo, gần như cuồng loạn.

Lão giơ tay, và cả quảng trường lặng đi trong nháy mắt.

Trong không gian đặc quánh, tiếng trưởng làng vang lên, già nua nhưng đầy quyền uy:

"Hôm nay, tại làng Liệt Nữ, có Lâm thị — vợ của Phan Minh Chí, hai mươi tuổi. Chồng cô đã qua đời bảy ngày trước. Lâm thị là người tiết hạnh vẹn toàn, trung trinh mẫu mực, đã tự nguyện chọn con đường tuẫn tiết để danh xưng liệt nữ đời đời được ghi vào sử sách. Đức hạnh ấy, thật đáng ngưỡng mộ, thật khiến người người rơi lệ."

Lão dừng một chút, giọng dần trở nên kích động, gần như hân hoan:

"Đêm nay, cô ấy sẽ tự vẫn ngay tại sân khấu này. Mọi người có mặt hãy cùng ta làm chứng. Sau khi cô ấy qua đời, bài vị sẽ được nhập từ đường Liệt Nữ, mộ phần sẽ được an táng tại khu Trinh Nữ, tên tuổi lưu danh muôn đời!"

Dưới sân khấu bỗng vang lên những tràng pháo tay như sấm, hoan hô vang rền. Dân làng đồng loạt đứng dậy, hân hoan như thể đang chào đón một nghi lễ thần thánh, không phải cái c.h.ế.t của một con người còn đang sống.

Trưởng làng hài lòng gật đầu, rồi quay lại nhìn Trân Trinh đang đứng cúi đầu lặng lẽ:

"Lâm thị, đã đến lúc rồi. Mời cô bắt đầu đi."

Chú Khuông nghe tới đây thì sắc mặt tái nhợt, ngỡ ngàng chỉ tay về phía cô gái giữa sân khấu:

"Các người… các người định bắt cô ấy tự tử sao?!"

Một trong những người đàn ông vạm vỡ bên cạnh chú liếc mắt cảnh cáo, rồi lạnh nhạt hạ tay ông xuống:

"Không ai ép cả. Cô ấy hoàn toàn tự nguyện. Đây là phong tục của làng Liệt Nữ chúng tôi. Buổi lễ mà các vị đang ăn mừng… chính là lễ dựng đài cho cô ấy tuẫn tiết!"

Cả đoàn hát sững người. Những lời ấy như cái tát lạnh buốt giáng xuống mặt họ. Nỗi sợ hãi ập đến, từng diễn viên tái mét mặt mày. Họ đã hát, đã múa, đã góp phần làm nổi bật buổi lễ c.h.ế.t chóc này — mà không hề hay biết.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 158: Chương 158



Đào Vũ không thể nhịn thêm được nữa. Dù Lê Tri đã dặn dò phải bình tĩnh, nhưng nỗi căm phẫn đã lên đến đỉnh điểm. Cô phì một tiếng đầy khinh bỉ, giọng nói vỡ òa vì giận dữ:

"Đồ khốn nạn!"

Người đàn ông bên cạnh sa sầm mặt mày:

"Cô mắng ai đó? Cẩn thận lời lẽ, đây không phải nơi cô muốn nói gì thì nói!"

Đào Vũ cười lạnh, mắt ánh lên tia lửa:

"Tôi mắng các người đó! Không bằng súc vật! Giữa cái thời đại này rồi mà còn ép phụ nữ phải c.h.ế.t để được gọi là 'liệt nữ' à? Các người là cái giống gì mà đòi định đoạt số phận người khác? Chủ tịch đã nói: phụ nữ cũng gánh vác được nửa bầu trời, sao các người cứ xử với họ như súc vật? Đàn ông các người không phải cũng từ bụng đàn bà mà chui ra à? Nếu coi thường phụ nữ đến thế, sao không tự ra sân khấu mà c.h.ế.t đi?!"

[“Trời đất ơi, chị Đào cháy quá!!!”]

[“Nói hay lắm! Bắn rap không vấp luôn!!!”]

[“Ủa mấy ông ‘bảo vệ truyền thống’ sao im lặng vậy?”]

Mấy tên vệ sĩ bị chửi đến mức tím tái mặt mày, tức đến run người. Một tên nghiến răng rít lên:

"Đây là chuyện nội bộ của làng, không đến lượt người ngoài xen vào! Hơn nữa, đã nói rồi — cô ấy tự nguyện!"

Mộng Vân Thường

Ngay khi câu đó vừa dứt, một giọng nói trong trẻo, vang lên rõ mồn một giữa khán trường đông đúc, như lưỡi d.a.o lạnh xuyên thủng bầu không khí ngột ngạt.

"Tôi không tự nguyện."

Tất cả im bặt. Mọi ánh mắt dồn về phía cô gái vẫn đứng im từ nãy giờ.

Trân Trinh — cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt nhợt nhạt như đã c.h.ế.t từ lâu. Nhưng giọng nói thì lại rõ ràng, không hề run sợ.

"Tôi không tự nguyện. Tôi chưa bao giờ muốn chết."

Ánh mắt trưởng làng lập tức thay đổi — từ hài lòng sang lạnh băng. Môi lão mím chặt. Cây gậy trong tay siết đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.

Dưới ánh sáng mờ đỏ của đèn lồng, Trân Trinh đứng giữa sân khấu, đôi mắt sáng rực, giọng nói vang lên như một lời tuyên chiến:

"Tôi không muốn tự sát vì một người chồng mà tôi mới cưới có ba ngày đã chết! Mạng của tôi là do cha mẹ tôi cho, không phải do Phan Minh Chí! Anh ta không có quyền quyết định sống c.h.ế.t của tôi!"

Đào Vũ cười phá lên, tiếng cười the thé chói tai, như xé toạc bầu không khí giả dối đang phủ lên lễ hội.Cô vỗ tay đầy mỉa mai: "Nghe rõ chưa? Cô ấy không tự sát đâu nhé!"

Trưởng làng nghiến răng, gương mặt tối sầm, ông ta chầm chậm giơ gậy lên, chỉ thẳng vào Trân Trinh, giọng trầm lạnh như băng: "Cô dám nói lại lần nữa xem."

Trân Trinh không lùi bước, thậm chí còn tiến lên một bước, ánh mắt không hề d.a.o động: "Dù tôi có nói trăm lần, tôi cũng không tự nguyện! Tại sao khi đàn ông chết, phụ nữ phải tuẫn tiết, còn khi phụ nữ chết, đàn ông vẫn sống rồi lấy người khác? Đây là bất công! Đây là tội ác! Đây là sự áp bức ghê tởm từ các người – những kẻ tự cho mình quyền quyết định số phận của người khác!"

Đám người đoàn hát rộ lên vỗ tay. Đào Vũ hét lớn: "Hay lắm! Có người phụ nữ nào bị ép đến mức phải dùng chính mạng sống để phản kháng như thế này không? Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng!"

Một người trong đoàn hát gào lên: "Chúng ta không thể để cô ấy c.h.ế.t oan như những người trước nữa!"

[Bình luận livestream: “Trời ơi Trân Trinh đỉnh thật sự!!!”]

[Bình luận: “Nổi da gà, lời thoại xé lòng luôn.”]

[Bình luận: “Ủa là lên án trọng nam khinh nữ hay livestream trừ tà vậy mấy má???”]

Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò đối lập hoàn toàn với sự phẫn nộ rít gào của dân làng. Ai nấy trong làng đều trợn mắt gào lớn: "Chính lũ người ngoài này đã xúi giục con bé! Đuổi hết ra khỏi làng!"

Chú Khuông tức giận đến mức không chịu nổi, hét thẳng vào mặt trưởng làng: "Cả làng này là một lũ ma quỷ đội lốt người! Một lũ quái vật ăn thịt phụ nữ!"

Không khí căng như dây đàn, đám vệ sĩ siết chặt gậy gộc trong tay, đám hát chèo lùi về phía sau sân khấu, chuẩn bị cho một cuộc xô xát dữ dội. Nhưng ngay lúc đó...

Một cơn gió mạnh thốc lên từ phía rừng, tấm màn sân khấu bay phần phật như bị một bàn tay vô hình xé toạc. Ngọn đuốc quanh sân khấu đồng loạt tắt ngúm, để lại ánh đèn lồng đỏ hắt xuống không gian u ám như địa ngục.

Toàn bộ khán giả im bặt.

Ở hàng ghế dưới, bà của Trân Trinh khẽ rùng mình, tay bấu chặt lấy vạt áo. Bà biết… điều đó sắp xảy ra.

Trưởng làng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tối sẫm như hố sâu không đáy, nở nụ cười kỳ dị rồi thì thầm: "Cô sẽ tự nguyện thôi..."

Trân Trinh thoáng run lên, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở nên kiên định khi nhớ đến lời Lê Tri đã hứa: “Tôi sẽ không để cô chết.”

Cô phải tin. Cô sẽ không gục ngã.

Một cơn gió lạnh khác lùa qua như bầy rắn đang trườn trên mặt đất. Gương mặt Trân Trinh đột nhiên méo mó, nụ cười của cô trở nên kỳ quái, méo mó như được vẽ lên bằng bàn tay của một kẻ điên. Cô từ từ quay người, từng bước một tiến đến chiếc bàn nơi đặt khay lụa trắng – thứ mà dân làng đã chuẩn bị sẵn để "hoàn thành nghi lễ."

Cô cầm lấy dải lụa, bước lên ghế rồi leo lên bàn.

Đám người đoàn hát trố mắt: "Cô ấy… cô ấy làm gì thế này?!"

[Bình luận: “What??? Trân Trinh bị nhập thật rồi hả??”]

[Bình luận: “Tưởng mạnh mẽ lắm? Sao lại…”]

[Bình luận: “Không ổn rồi… Lê Tri đâu, mau cứu người ta!!!”]
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 159: Chương 159



Ngay khoảnh khắc đó, tấm màn sân khấu bất ngờ bị đẩy tung ra, một người chơi lao vọt ra, va vào vài vệ sĩ khiến họ ngã nhào. Mọi sự chú ý bị phân tán.

Lê Tri – gương mặt lạnh như băng nhưng đôi mắt rực lửa – phóng lên sân khấu, ôm chặt lấy chân Trân Trinh và kéo cô xuống khỏi bàn.

Trân Trinh ngã xuống, vừa chạm đất đã quay phắt lại, ánh mắt đỏ ngầu như thú dữ, bàn tay lao đến cổ Lê Tri như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người vừa cứu mình.

Lê Tri đã chuẩn bị. Cô lùi lại ngay sau khi kéo Trân Trinh xuống, lớn tiếng gọi: "Phương Lâm!"

Một tiếng gió gào rít, giữa ánh đèn đỏ chập chờn, một dáng người mảnh khảnh mặc đồ biểu diễn xuất hiện. Phương Lâm, với khuôn mặt trắng bệch trang điểm đậm, môi đỏ như máu, bước lên sân khấu.

Vẻ oán hận dâng tràn trên từng bước chân của cô ta.

Không nói một lời, Phương Lâm lao tới, bóp chặt cổ Trân Trinh.

Chú Khuông hét lên thất thanh: "Phương Lâm?! Là ma! Là ma thật kìa!!"

[Bình luận: “TÔI NỔI GAI ỐC KHẮP NGƯỜI!!!”]

[Bình luận: “Ma bóp ma????? Plot twist đỉnh thiệt sự!!”]

Giữa lúc đó, Lê Tri lấy ra lá bùa đặc biệt – Phù Thu Hút Quỷ Quái – dán chặt vào lưng Phương Lâm.

Lập tức, không gian rùng rợn biến đổi. Lá bùa phát ra ánh sáng lập lòe u ám. Trong phạm vi trăm dặm, mọi linh hồn oán khí đều bị triệu tập.

Gió lạnh nổi lên như bão, tiếng than khóc vang vọng khắp sân. Bóng tối xung quanh như có thứ gì đó đang bò đến – vô hình nhưng nặng nề và đầy sát khí.

Mộng Vân Thường

Một bóng đỏ mờ ảo hiện ra sau lưng Trân Trinh – chính là hồn ma Trinh Nương, đang bị lá bùa kéo ra khỏi cơ thể.

Oán hận và thù ghét bốc lên như lửa. Nhưng ngay lúc đó, Phương Lâm – với gương mặt đỏ bừng bởi giận dữ và tuyệt vọng – gào lên, lao vào Trinh Nương.

Không còn là người. Không còn là ma. Hai nữ hồn ma lồng vào nhau, cào xé như dã thú.

Cùng lúc, từng bóng ma đơn độc khác cũng hiện ra, người không đầu, người treo cổ, người run rẩy ôm bụng máu… tất cả đều bị lá bùa dẫn đến.

Sân khấu trở thành một bãi chiến trường quỷ dị.

Trinh Nương – dù là tà thần – cũng không thể chống lại đám hồn ma đầy oán niệm kia.

Trưởng làng hoàn toàn không ngờ đến sự phản kháng đột ngột này. Khi nghe Trân Trinh tuyên bố "Tôi không tự nguyện", cả người ông ta như bị sét đánh ngang tai. Sau vài giây c.h.ế.t lặng, mặt lão đỏ phừng lên vì tức giận. Gậy gỗ đập mạnh xuống sàn gỗ sân khấu, trưởng làng hét lớn như sấm:

“Bắt hết đám người ngoại lai này lại cho ta!”

Nhưng tiếng quát chưa dứt, cổ lão bỗng lạnh toát. Một thứ gì đó sắc lạnh áp sát vào làn da nhăn nheo đã bắt đầu chảy máu. Giọng nói dịu dàng nhưng lạnh buốt như lưỡi d.a.o vang lên ngay sau lưng lão:

“Trưởng làng, nếu ông không muốn cái đầu của mình rơi xuống đất như bó lúa bị cắt, thì tốt nhất đừng nhúc nhích.”

Chính là Lê Tri.

Cô đứng đó, dáng người gọn ghẽ, ánh mắt sắc như dao. Trong tay cô là một lưỡi liềm cong ánh lên sắc kim loại dưới ánh đuốc — chính là chiếc liềm cô đã mài suốt cả buổi chiều, từng đường từng góc đều tỉ mỉ như chuẩn bị cho một buổi hành quyết.

Lưỡi liềm cắt nhẹ vào da trưởng làng, m.á.u rỉ ra thành dòng nhỏ, chảy dọc theo lưỡi cong xuống cổ áo.

Sắc mặt trưởng làng lập tức tái xanh như tàu lá, giọng lão run như lá rụng:

“Đừng… đừng ai nhúc nhích! Không được động vào!”

Đám dân làng đang sục sôi khí thế lập tức khựng lại. Không ai dám liều lĩnh trước cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng đang diễn ra giữa lễ đài.

Lê Tri dùng lực đẩy nhẹ, buộc trưởng làng bước lên vài bước đối diện sân khấu, giọng cô vang lớn:

“Trinh Nương!”

Trên sân khấu, bóng đỏ méo mó ấy lập tức quay đầu lại. Cô ta là một linh hồn — là Trinh Nương, người đã c.h.ế.t vì tuẫn tiết một thế kỷ trước. Đôi mắt trống rỗng của cô trừng trừng nhìn Lê Tri, bước về phía trước theo bản năng, nhưng vừa định tiến lại thì một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên từ người Phương Lâm phía sau — bùa Hút Quỷ Quái rung mạnh, tạo thành kết giới khiến Trinh Nương bị chặn đứng tại chỗ. Cô ta nghiến răng, gương mặt đầy oán độc, nhưng không thể lại gần được thêm bước nào.

Lê Tri không hề nhìn thẳng vào hồn ma kia, cô cúi xuống, lấy ra một cuốn sách từ trong túi rồi ném xuống chân trưởng làng.

“Ông nói với cô ta đi,” cô ra lệnh, giọng bình thản mà sắc lẻm như lưỡi liềm trong tay.

Trưởng làng cúi đầu, nhìn thấy vật nằm dưới chân thì lập tức mặt mày trắng bệch.

Là gia phả của làng Liệt Nữ.

Cuốn sách cũ kỹ, được bọc vải lụa đỏ, ghi lại lịch sử phát triển của ngôi làng này suốt hơn trăm năm. Nhưng bên trong không chỉ là sử ký thông thường, mà còn là những bí mật gia tộc chưa từng tiết lộ ra ngoài — những thứ m.á.u tanh đến mức ngay cả người trong làng cũng chỉ truyền tai nhau.

“Cái… cái này… cô lấy từ đâu ra?” Trưởng làng thốt lên, giọng lạc hẳn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back