Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 140: Chương 140



Lê Tri đưa chiếc kéo vàng trừ tà lại cho Ôn Thiên Tuyết. Cô ta đón lấy bằng đôi tay vẫn còn run rẩy, ánh mắt nhìn Lê Tri và Trì Y đầy phức tạp, không còn sự kiêu ngạo thường ngày, mà thay vào đó là một chút bối rối, một chút xấu hổ.

Cô ta chưa từng nghĩ, trong phó bản đáng sợ này, người sẵn sàng liều mạng cứu mình đầu tiên lại là hai kẻ mà cô luôn xem là đối thủ. Đặc biệt là Trì Y — người mà cô luôn cho rằng nếu có cơ hội, sẽ chẳng ngại ngần đẩy cô vào chỗ c.h.ế.t để giảm bớt sự cạnh tranh.

Thế nhưng giờ đây, tất cả suy nghĩ ấy đều sụp đổ. Ôn Thiên Tuyết hơi cúi đầu, khó khăn nói ra lời cảm ơn:

"…Cảm ơn hai người…"

Trì Y khựng lại một chút, gương mặt có phần ngượng ngùng. Dù gì đứng trước mặt cô giờ là kẻ từng đối đầu gay gắt suốt bao mùa livestream, từng tung chiêu dìm hàng không ít lần. Trong lòng Trì Y cũng có chút phức tạp. Nhưng rồi cô cố nén lại, cố làm ra vẻ tự nhiên, lạnh nhạt nói:

"Cầm cho chắc vào, rảnh thì luyện thêm cách dùng. Cây kéo này không phải món đồ trang sức đâu."

Ôn Thiên Tuyết gật đầu, lần đầu tiên không phản bác hay lên mặt với cô.

Lê Tri bên cạnh lên tiếng, giọng vẫn điềm đạm:

"Sau khi nghe tiếng gõ cửa, bên trong đã xảy ra chuyện gì? Cái dải lụa trắng đó… có phải đột ngột xuất hiện không?"

Ôn Thiên Tuyết khẽ rùng mình, nhớ lại những gì vừa xảy ra khiến sắc mặt trắng bệch:

"Giường bọn tôi nằm đối diện với cửa. Lúc đó chỉ nghe tiếng gõ, nhưng khi mở ra thì không thấy ai cả. Tôi nghĩ, thay vì cứ ngồi chờ chết, chi bằng chủ động ra ngoài xem thử. Dù gì trong tay tôi cũng có kéo…"

Cô ta ngừng lại một chút, vẻ mặt xấu hổ. Thực ra, trong lòng cô ta còn một lý do khác.

Trì Y đã có Lê Tri đồng hành, độ nổi tiếng đang dần vượt mặt cô. Nếu có thể một mình trừ được nữ quỷ, chẳng phải sẽ giành lại được tình cảm từ khán giả, lấy lại vị trí trung tâm sao?

Nhưng cô ta không ngờ, mình lại suýt mất mạng…

"…Tôi mở cửa, ngoài hành lang không có ai, nhưng tiếng gõ vẫn cứ vang lên. Rồi tôi ngẩng đầu nhìn lên…"

Giọng nói của cô ta trở nên run rẩy, dường như mỗi chữ thốt ra đều phải vượt qua hàng lớp sợ hãi:

Mộng Vân Thường

"Tôi thấy… một đôi giày thêu lơ lửng ngay trên đầu mình. Gió nhẹ thổi qua, làm hai bàn chân đung đưa... đầu mũi giày cứ thế gõ vào cánh cửa, tạo ra tiếng 'cộc cộc'…"

Không khí trong phòng chợt trầm hẳn xuống. Lê Tri im lặng, ánh mắt tối lại. Cuối cùng cô đã hiểu vì sao tiếng gõ cửa đó lại khiến cô có cảm giác bất an đến vậy—nó không đến từ phía trước, mà là từ… bên trên.

Cô khẽ gật đầu, xem như đã hiểu rõ mọi chuyện, rồi dịu giọng an ủi Ôn Thiên Tuyết vài câu. Không cần nói nhiều, cũng không cần vờ thân thiết—chỉ là một chút thiện ý đủ để không khiến đối phương cảm thấy đơn độc.

Trời sáng dần. Từ sân sau vang lên tiếng gõ mõ, tiếng hát của đoàn tuồng đã bắt đầu.

Sau khi ăn sáng vội vàng, cả nhóm lên đường tìm đến nhà bà của Trân Trinh theo chỉ dẫn hôm qua. Họ men theo con đường đất vòng vèo hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy ngôi nhà nhỏ với cây quế già mọc trước cổng, đúng như mô tả.

Trong sân là một cô bé gầy gò, làn da sạm nắng, đang cặm cụi đẩy cối xay to gần gấp đôi thân hình nhỏ bé của mình. Gương mặt cô bé đỏ ửng vì sức, mồ hôi lăn dài hai bên má.

Thấy người lạ xuất hiện, cô bé lập tức hoảng sợ, nép sau chiếc cối đá, hét lớn:

"Bà ơi! Có người đến!"

Từ gian nhà chính, một bà cụ tóc bạc trắng, dáng người lưng còng, tay cầm cái rá bước ra. Mắt bà là đôi mắt tam bạch — lòng trắng bao quanh đồng tử khiến người ta rợn tóc gáy khi nhìn vào. Nhưng ngược lại, giọng nói của bà lại nhẹ nhàng một cách kỳ lạ:

"Người của đoàn hát à? Tìm bà già này có chuyện gì?"

Tóc Hồng nhận ra, thì thầm:

"Chính là bà ta… cái bà hôm trước không cho tụi mình ngồi ghế đầu khi xem hát…"

Trì Y nhanh nhẹn tiến lên, nở nụ cười ngọt như đường phèn:

"Bà ơi, tụi con là bạn của Trân Trân, cô ấy nhờ tụi con đến thăm bà."

Ánh mắt bà cụ quét qua nhóm người, rồi bất chợt lạnh đi như bị đóng băng:

"Nói bậy! Con bé Trân Trinh lớn chừng này còn chưa bao giờ rời khỏi làng. Bạn ở đâu ra? Đi đi! Mau đi đi cho khuất mắt ta!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 141: Chương 141



Lê Tri chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

"Trân Trân nói rằng cô ấy rất lo lắng vì không có mình ở đây. Mùa thu hoạch tới, bà và em gái sẽ vất vả lắm... Bà ơi, có việc gì cần bọn cháu giúp không?"

Ánh mắt bà lão run rẩy, tia sáng trong đồng tử phản chiếu rõ nét ánh trời mờ nhạt. Sau vài giây im lặng, bà lạnh giọng hỏi lại:

"Thế các cô... đã gặp Trân Trinh rồi sao?"

Không chờ câu trả lời, bà đột ngột gắt lên, giọng mang theo sự cay độc và oán hận như thể nghẹn trong họng từ lâu lắm rồi:

"Các cô sẽ chỉ mang lại rắc rối cho nó thôi! Tôi không cần các cô giúp đỡ! Nếu thật sự muốn giúp, thì đừng tìm nó nữa!"

Một người chơi phía sau không nhịn được, lên tiếng phản bác:

"Bà ơi! Đó là cháu gái ruột của bà mà! Bà thực sự có thể dửng dưng nhìn cô ấy đi vào chỗ c.h.ế.t sao?!"

Lời nói ấy như chạm đến dây thần kinh cuối cùng của bà lão. Khuôn mặt già nua nhăn lại, run lên vì giận dữ. Bà chộp lấy cây chổi trong góc rồi bất ngờ vùng lên, giáng mạnh xuống nền đất, bụi bặm tung lên mù mịt:

"Đi! Mau cút đi! Đừng có tìm chúng tôi nữa! Chuyện của Trân Trinh không liên quan đến các cô, các cô cũng chẳng quản nổi đâu! Không muốn c.h.ế.t thì cút đi càng xa càng tốt!"

Bà lão điên cuồng vung chổi đuổi họ, đám người chơi bất ngờ bị đánh tới tấp bằng thứ công cụ đầy bụi đất, phải giơ tay che mặt lùi lại. Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đóng sập mạnh tới mức rung lên, sau cánh cửa chỉ còn vọng ra tiếng nức nở của một cô bé và tiếng quát tháo sắc lạnh của bà già.

Không khí trong sân trở nên nặng nề như bị phủ bởi một lớp bụi thời gian. Một cảm giác bất lực lan ra, bám víu lên từng cử động, từng ánh mắt của những người chơi.

Lê Tri thu lại nét dịu dàng, khẽ thở dài rồi nói:

"Đi thôi. Đến từ đường Liệt Nữ xem thử."

Từ đường Liệt Nữ là nơi nổi tiếng nhất của làng, nằm trên một ngọn đồi thấp phía đông, phải băng qua con đường mòn đầy cỏ dại và leo lên hơn năm mươi bậc thang đá mới tới được.

Mộng Vân Thường

Khi lên đến đỉnh bậc thang, họ đứng trước một cổng vòm bằng gạch xanh, uy nghi và lạnh lẽo. Kiểu dáng cổ điển: bốn trụ ba gian, trên mỗi đỉnh trụ đặt một con sư tử đá đang há miệng, mắt trợn trừng như đang giận dữ gầm lên từ quá khứ xa xăm. Chân cổng có tạc trống chầu, những hoa văn tinh xảo nhưng cũng đã mờ mịt theo năm tháng.

Chính giữa cổng có khắc hai chữ to: "Trinh Tiết".

Bên trái là niên đại đã phai mờ, bên phải chỉ còn có thể lờ mờ thấy dòng chữ: "Chi thê Trinh Nương lập".

Lê Tri đưa mắt nhìn dòng chữ ấy, trong đầu hiện lên lời của trưởng làng đêm đầu tiên đến đây — triều đình từng ban cổng trinh tiết cho Trinh Nương. Vậy thì đây chính là minh chứng cho cái gọi là "vinh quang" của một đời phụ nữ bị đóng khung trong sự hy sinh.

Một công trình đá đơn thuần, nhưng lại như ngọn núi vô hình đè lên đời sống của hàng loạt phụ nữ, ép họ sống — và c.h.ế.t — theo một định nghĩa rỗng tuếch về danh dự.

Đi qua cổng vòm là đến từ đường, một tòa nhà trang nghiêm, mái cong uốn lượn, tường gạch phủ đầy rêu xanh. Trước cổng có hai người đàn ông cao lớn đứng gác, mỗi người đều cầm gậy sắt, ánh mắt đầy cảnh giác.

Thấy nhóm người chơi bước tới, một trong hai lên tiếng:

"Các người đến đây làm gì?"

Lê Tri khẽ cúi đầu, giọng cung kính nhưng rõ ràng:

"Hai anh ơi, bọn em nghe danh từ đường Liệt Nữ đã lâu, muốn vào thắp hương bái lạy."

Hai người kia nhìn nhau, vẻ mặt hơi dịu xuống nhưng vẫn nhắc nhở bằng giọng nghiêm khắc:

"Vào thì vào, nhưng trong từ đường cấm làm loạn. Cẩn trọng lời nói, hành động. Thắp hương xong thì ra, không được đi lung tung."

Cả nhóm đồng thanh gật đầu rồi theo một người lính canh bước vào trong.

Từ đường khá rộng, ánh sáng nhập nhoạng xuyên qua lớp cửa gỗ khiến không gian bên trong mờ ảo như phủ một tầng khói. Trên bàn thờ là hàng trăm bài vị được đặt ngay ngắn, lặng lẽ quan sát kẻ sống với đôi mắt vô hình. Nhang khói cuộn quanh không trung như những linh hồn chưa thể siêu sinh, bám víu giữa hai cõi.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 142: Chương 142



Lê Tri lặng lẽ tiến tới, cắm một nén nhang, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng bài vị.

Không, không có tên ai cả.

Chỉ là những dòng chữ khắc đều đều như một bản án định sẵn:

"Khả Hồng chi thê, Lý thị."

"Trương Tuấn Tài chi thê, Đỗ thị."

Mộng Vân Thường

"Lư Hưng Đằng chi thê, Lưu thị."

Không một người phụ nữ nào có tên riêng trên bài vị của mình. Dù sống hay chết, họ vẫn chỉ là vợ của ai đó. Một cái bóng không tên, một món đồ có chủ. Sống thì bị trói buộc, c.h.ế.t rồi vẫn phải đứng cạnh danh tiếng của chồng như một phần trang trí danh dự cho người khác.

Ngày sinh, ngày mất khắc trên bài vị dài ngắn không đều. Có người thọ đến bảy mươi, tám mươi. Nhưng cũng có người... chỉ mới mười bảy tuổi.

Một người chơi đứng cạnh Lê Tri thì thầm:

"Họ... đều là những người phụ nữ đã tự vẫn để giữ trinh tiết?"

Dưới tầng hương nghi ngút, trên bàn thờ cao nhất trong từ đường Liệt Nữ, có một bài vị đặc biệt hơn hẳn những cái còn lại. Lê Tri nheo mắt nhìn, cuối cùng cũng đọc rõ được dòng chữ khắc bên trên:

"Chu Thiệu Nguyên chi thê, Trinh Nương."

Cô lặng lẽ tính toán năm sinh, năm mất được ghi trên bài vị. Nếu đối chiếu với thời điểm hiện tại của ngôi làng này, thì người phụ nữ tên Trinh Nương kia đã c.h.ế.t cách đây hơn một trăm năm. Một thế kỷ trôi qua, bài vị trong từ đường vẫn không ngừng tăng lên, chứng tỏ m.á.u của phụ nữ nơi đây đã đổ liên tục trong suốt quãng thời gian ấy.

Không khí trong từ đường như bị hút cạn. Những người chơi nữ trong nhóm đều siết chặt nắm tay, ánh mắt bốc lửa phẫn nộ.

Trì Y liếc nhìn người canh gác, nhân lúc đối phương quay mặt đi liền lặng lẽ nhổ một bãi nước bọt xuống nền gạch.

Sau khi thắp vài nén nhang lấy lệ, cả nhóm vội vàng rời khỏi nơi khiến người ta buốt sống lưng ấy.

Vừa bước xuống khỏi bậc thềm, Trì Y không nhịn được nữa mà hét lên một câu như muốn phun ra toàn bộ phẫn uất trong lòng:

"Khỉ thật! Gọi là từ đường Liệt Nữ cái con khỉ! Phải gọi là từ đường sát nhân mới đúng! Một đám đàn ông c.h.ế.t rồi mà cũng không buông tha, còn kéo vợ mình c.h.ế.t theo. Không bằng lợn chó!"

Ôn Thiên Tuyết bên cạnh lập tức gật đầu tán đồng, giọng cũng đầy căm phẫn:

"Mắng là lợn chó cũng tổn thương động vật quá đấy chứ! Lợn còn biết cười, chó còn biết quẫy đuôi, đáng yêu hơn đám người này trăm lần!"

Tóc Hồng nghe mà toát mồ hôi, khẽ nhắc nhở:

"Hai chị, nhỏ tiếng thôi... Lỡ mà dân làng nghe được thì đêm nay chúng ta khỏi ngủ luôn đấy!"

Trì Y liếc cậu một cái sắc lẹm:

"Im đi! Bây giờ tôi đang cực kỳ ghét đàn ông! Đứng gần tôi một bước cũng là phạm tội!"

Tóc Hồng tội nghiệp:

"Ơ nhưng em cũng ghét bọn họ mà... Em còn chưa có bạn gái đấy, oan quá!"

Từ đường chẳng để lại chút manh mối nào ngoài một bầu không khí quái đản và một đống bài vị nhuốm máu. Nhưng có một chi tiết khiến Lê Tri lưu tâm—nơi này được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Trong cái làng nghèo đến mức ăn còn không đủ no này, vậy mà vẫn có thể điều một người đàn ông khỏe mạnh chỉ để... canh một từ đường. Điều đó chỉ có thể chứng minh một việc: nơi này quá quan trọng, quan trọng đến mức phải hy sinh cả sức lao động quý giá nhất.

Trên đường quay về, ánh nắng buổi sớm chiếu xuống cánh đồng lúa chín vàng. Gió nhẹ lay động những bông lúa trĩu hạt, tạo thành những đợt sóng vàng cuồn cuộn.

Lê Tri đứng bên đường nhìn một lúc, rồi nói với mọi người:

"Chúng ta đi mượn vài cái liềm. Giúp bà của Trân Trinh gặt lúa đi."

Một người chơi lẩm bẩm phản đối:

"Giúp làm gì? Bà ấy thậm chí còn không muốn nói chuyện với tụi mình. Giúp xong cũng vô ích thôi."

Lê Tri chỉ cười, nhẹ giọng đáp:

"Duỗi tay không đánh mặt người cười. Không cần hỏi gì hết, cứ cúi đầu làm việc. Bà ấy đuổi cũng không đi. Cứ xem như đền ơn Trân Trinh, cô bé đó xứng đáng được sống."

Cô tin, người có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ tốt như Trân Trinh, tuyệt đối không phải là người m.á.u lạnh.

Trong nhóm có ba người không muốn tham gia, họ tách ra đi tìm manh mối. Năm người còn lại theo Lê Tri, bắt đầu hành trình lao động nông nghiệp trong bối cảnh u ám kỳ lạ của ngôi làng c.h.ế.t chóc.

Sau khi mượn được liềm từ dân làng, họ theo con đường nhỏ cạnh gốc cây quế, đi thẳng ra cánh đồng. Từ xa đã thấy một bóng dáng gầy gò còng lưng cắt lúa.

Bà của Trân Trinh đội nón lá, bước đi chậm chạp. Cái liềm run rẩy trên tay như sắp rơi bất cứ lúc nào.

Nhìn cảnh đó, Tóc Hồng thì thào:

"Chắc bà ấy phải làm cả tuần mới xong mất..."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 143: Chương 143



Lê Tri không nói gì, chỉ ra hiệu bằng tay. Cả nhóm lặng lẽ bước xuống ruộng, không ai lên tiếng, bắt đầu gặt.

Tiếng lúa bị cắt xoẹt xoẹt vang lên liên tục.

Bà lão ngẩng đầu nhìn thấy một đám người, lập tức nổi giận mắng:

"Đi đi! Mấy người còn tới làm gì? Tôi không cần ai giúp hết!"

Nhưng không ai phản ứng lại.

Bà mắng một lúc lâu, thấy đám người kia như câm điếc, mặt lạnh như tiền, không thèm đáp lời, chỉ chăm chăm làm việc.

Bà lão bực đến run cả tay, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ thở dài rồi tiếp tục làm việc, lặng lẽ hòa vào nhóm người lạ kỳ đó.

Đến gần trưa, bà bỗng vứt liềm, bỏ đi thẳng. Tóc Hồng tranh thủ duỗi lưng, than thở:

"Chị Tri ơi, bà ấy bỏ đi rồi, mình có làm tiếp không?"

Lê Tri híp mắt nhìn theo bóng lưng khuất dần, mỉm cười:

"Làm chứ. Biết đâu bà ấy về nấu cơm cho tụi mình thì sao?"

"Chị nằm mơ giữa ban ngày đấy à..." Tóc Hồng nuốt lời lại nửa chừng, chẳng dám nói tiếp. Lê Tri mà nghe được thì thể nào cũng bị cắt khẩu phần ăn ảo.

Nhưng ai ngờ được, một giờ sau, bà lão thực sự quay lại—tay xách giỏ cơm!

Bà đặt giỏ lên bờ ruộng, giọng vẫn cộc lốc:

"Lại đây, ăn cơm đi."

Lê Tri tươi rói đi tới, cầm lấy bát nước uống một ngụm rồi nói:

"Cảm ơn bà, bà tốt lắm."

Bà lão hừ lạnh, nhưng không nói thêm lời nào.

Trong giỏ không có sơn hào hải vị, nhưng cơm trắng tinh, rau xanh nấu vừa miệng, đủ biết bà đã bỏ tâm vào bữa ăn này.

Sau khi ăn trưa, mọi người tiếp tục làm việc, muốn hoàn thành cánh đồng trước khi mặt trời lặn.

Giữa lúc ấy, em gái của Trân Trinh mang nước ra hai lần. Cô bé ngồi xổm trên bờ ruộng, nhìn nhóm người lạ bằng ánh mắt tò mò. Cuối cùng, không nhịn được, cô bé tiến đến gần Lê Tri, ngập ngừng hỏi:

"Chị là bạn của chị Trân Trinh thật ạ?"

Lê Tri nở nụ cười dịu dàng:

"Tất nhiên rồi. Chị gái em thích đọc sách lắm đúng không?"

"Vâng! Nhưng chị ấy không được vào lớp học. Trước đây còn dẫn em đi nghe lén ngoài cửa, bị thầy phát hiện rồi bị đánh một trận." Cô bé vừa nói vừa bật cười khúc khích.

Lê Tri lấy viên đường phèn từ túi áo đưa cho cô bé:

"Chị gái em còn thích gì nữa nào?"

"Chị ấy thích làm việc nhà, thích theo người ta lên núi. Chị ấy nói muốn đứng trên đỉnh núi cao nhất để nhìn ra ngoài làng. Chị ấy bảo sau này nhất định sẽ đi xa."

Cô bé lặng lẽ nhìn lên, giọng thì thầm:

"Chị ơi, bên ngoài làng... có gì đẹp không?"

Lê Tri xoa đầu em:

Mộng Vân Thường

"Bên ngoài đẹp lắm. Sau này em lớn, em có thể tự đi xem."

Trong mắt cô bé lóe lên ánh sáng rực rỡ của khát vọng, nhưng lại nhanh chóng chùng xuống:

"Đáng tiếc là chị gái em không ra ngoài được nữa..."

Cô bé mím môi, giọng nhỏ như tiếng muỗi:

"Chị ơi... chị giúp chị gái em được không? Em không muốn chị ấy c.h.ế.t đâu..."

Lê Tri cúi người, chống tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt cô bé:

"Chị hứa. Chị nhất định sẽ cứu chị gái em."

"Thật không? Chị không gạt em chứ?"

Lê Tri chìa ngón út ra:

"Chúng ta móc ngoéo, không được nuốt lời."

Hai ngón út móc vào nhau, một giao ước vô hình được hình thành.

Phía xa, bà lão nhìn thấy tất cả, đôi mắt già nua đỏ hoe. Bà nói, giọng khàn và nặng nề:

"Cháu đừng lừa con bé. Nó mà mừng hụt thì tội nghiệp lắm."

Lê Tri đứng thẳng, bình tĩnh đáp:

"Cháu không lừa em ấy."

Bà lão nhìn sâu vào mắt cô, rồi lại cúi đầu, giọng bà khàn đặc, như đã buông xuôi:

"Bà biết cháu có lòng... nhưng vô ích thôi. Cháu không cứu nổi nó đâu. Dù có đưa nó rời khỏi làng, nó cũng sẽ chết."

Lê Tri trầm giọng hỏi:

"Ý bà là sao?"

Bà lão rùng mình, môi run rẩy, như thể muốn nói ra điều gì đó nhưng lại sợ. Cuối cùng, bà chỉ lặng lẽ nói một câu đầy ẩn ý:

"Cô gái đoàn hát tự tử… Cháu không thấy cái c.h.ế.t của cô ta rất kỳ quái sao?"

Lê Tri nhíu mày. Đương nhiên là kỳ quái. Cô ta không c.h.ế.t sớm, không c.h.ế.t muộn, lại chọn đúng đêm đầu tiên đoàn hát đến làng, treo cổ ngay trên sân khấu. Chết chưa đầy hai phút đã biến thành oán linh, không siêu thoát, lảng vảng trong làng hại người.

Bà lão nhắm mắt lại, lời nói như đinh đóng cột:

"Ở làng Liệt Nữ này… phụ nữ mất chồng, dù tình nguyện hay không… cũng khó thoát khỏi cái chết."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 144: Chương 144



Dù có muốn hay không, cuối cùng con người vẫn không thể tránh khỏi cái chết.

Và đến lúc ấy, Trân Trinh cũng không ngoại lệ.

Hai câu nói đơn giản của bà lão lại như hai mũi kim sắc bén đ.â.m xuyên qua lớp sương mù trong đầu Lê Tri. Những manh mối cô thu thập được mấy ngày qua, từng chi tiết lẻ tẻ giờ đây dần kết nối với nhau. Một suy nghĩ mơ hồ dần hình thành, nhưng cô không hỏi thêm. Rõ ràng, bà lão đang che giấu điều gì đó. Nếu ép hỏi, e rằng bà sẽ càng im lặng hơn nữa.

Lê Tri nhẹ nhàng chuyển chủ đề, giọng cô hạ xuống, mềm mại như gió lùa qua rặng tre:

“Bà ơi… Vậy ông của Trân Trinh đâu rồi ạ?”

Bà lão thoáng sững người. Nét sợ hãi trong mắt dần tan đi, thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm và cay đắng:

“Bà không giống như bọn họ... Sau ba năm lấy chồng mà mãi không có con, nhà chồng cho rằng bà không biết sinh nở. Rồi họ viết một tờ hưu thư, đuổi bà về nhà mẹ đẻ.”

Giọng bà trầm hẳn xuống, như đang kể lại một vết sẹo chẳng bao giờ lành:

“Phụ nữ một khi đã bị bỏ, lại vì không thể sinh con… thì đời coi như xong rồi. Chẳng còn ai muốn rước nữa cả. Mà làng của bà khi ấy bị giặc cướp thiêu rụi, bà không còn nhà để về. Thế là bà ở lại đây, sống một mình cho tới giờ.”

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm rối mớ tóc bạc trắng của bà. Bà tiếp tục, giọng nghẹn ngào:

“Sau này, bố mẹ của Trân Trinh đi đường thì gặp cướp, cả hai đều bị giết. Lúc ấy con bé còn nhỏ xíu, đứa em gái thì vừa mới chào đời. Bà không đành lòng, nên đã nuôi cả hai từ đó đến giờ.”

Lê Tri nghe đến đây, trong lòng dâng lên một cảm giác ngột ngạt khó tả. Chiến tranh, mất mát, bất công… Tất cả như bủa vây người phụ nữ già cỗi trước mặt.

“Thời ấy loạn lạc khắp nơi,” bà lão nói tiếp, tay đặt nhẹ lên tay Lê Tri như truyền lại chút hơi ấm cuối cùng, “bà là phụ nữ, lại phải nuôi hai đứa nhỏ, thì còn nơi nào để đi nữa? Ngoài việc bám rễ ở cái làng này, bà chẳng có lựa chọn nào khác.”

Bà bỗng nghẹn lại, đôi mắt đục ngầu rơm rớm nước:

“Bà thương Trân Trinh như con ruột. Nuôi nó lớn từng ngày, từng chút một… Làm sao bà có thể nhẫn tâm để nó bước vào chỗ chết? Nhưng bà bất lực… Nó không may mắn, biết làm sao bây giờ?”

Bà lão ngẩng đầu, giọng run run nhưng đầy đau đớn:

“Bà không muốn nó giống những người phụ nữ khác. Nên bà chọn cho nó một người chồng khỏe mạnh, không bệnh tật, chỉ mong chúng có thể sống hạnh phúc. Ai ngờ...”

Bà dừng lại, nén tiếng nấc, rồi gằn giọng:

“Mới cưới ba ngày, chồng nó đã chết. Ngã từ trên núi xuống khi đang chặt củi. Chết ngay tại chỗ. Đó chính là... số mệnh!”

Bà đưa tay lau nước mắt, ánh mắt đột nhiên lạnh như thép, nghiến răng nói từng chữ:

“Chết thì c.h.ế.t thôi. Chết sớm để kiếp sau đầu thai làm đàn ông. Biết đâu... sẽ sống tốt hơn.”

Không khí chợt trở nên nặng nề. Những thanh niên đứng gần đó, ban nãy còn vô tư gặt lúa, giờ đã ngừng tay, ai nấy lặng im như tượng gỗ. Bà lão đảo mắt một lượt, rồi cất giọng khản đặc, như lời cảnh báo nhưng cũng là van xin:

“Những chuyện ở đây không liên quan gì đến các cháu. Các cháu là người từ nơi khác đến, đừng can dự nữa. Ba ngày lễ xong, rời khỏi đây ngay. Làng Liệt Nữ không phải là nơi tốt đẹp... Đừng bao giờ quay lại.”

Trì Y cố giữ vẻ ngây thơ, hỏi như không biết gì:

“Bà ơi, ba ngày sau là lễ gì vậy ạ? Cháu lớn thế này rồi mà chưa từng nghe tới một lễ hội nào vào thời gian này cả.”

Gương mặt bà lão bỗng trở nên kỳ lạ. Bà im lặng một hồi lâu, rồi khẽ thở ra một hơi dài:

“Lễ dựng đài tự sát.”

Một nụ cười méo mó xuất hiện trên môi bà – chẳng giống cười, cũng không phải khóc. Nó chỉ là một biểu cảm méo mó của kẻ đã chai lì với nỗi đau, cố gắng lôi ra chút an ủi cuối cùng trong một thế giới vô vọng:

“Lễ ấy... dành riêng cho Trân Trinh của chúng tôi. Sau khi các cháu biểu diễn xong, nó cũng sẽ lên đài để... biểu diễn.”

Không khí như đông cứng lại. Một buổi chiều ấm áp, nhưng từng người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Trì Y nghẹn họng, khẽ hỏi:

“Biểu diễn gì cơ ạ?”

Bà lão cúi đầu, khẽ cười – nụ cười của người đã mất hết hi vọng:

“Biểu diễn tự sát. Mọi người sẽ vỗ tay, khen ngợi và tiễn đưa nó lên đường.”

Cơn rùng mình đồng loạt chạy dọc sống lưng cả đám thanh niên.

Lê Tri, vẫn giữ bình tĩnh trong ánh mắt nhưng giọng nói đã thấp đi vài phần:

“Giống như Phương Lâm, người của đoàn hát bọn cháu, phải không bà?”

Nghe đến cái tên ấy, bà lão lập tức run lên bần bật, nét mặt biến sắc, miệng lắp bắp:

Mộng Vân Thường

“Không... không giống... không giống đâu...”

Bà vừa lùi lại, vừa lẩm bẩm những câu vô nghĩa, rồi như phát điên, túm lấy tay cô bé bên cạnh, giật mạnh:

“Đi thôi! Đi thôi! Đừng hỏi nữa!”

Tiếng bước chân kéo lê của bà và cô bé nhỏ lẫn vào tiếng gió u u thổi qua cánh đồng. Những bó lúa đã được xếp ngay ngắn thành từng chồng, vàng óng dưới nắng chiều… nhưng giữa khung cảnh thanh bình ấy, mọi người chỉ thấy một màu tang tóc vô hình đang dần bao phủ.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 145: Chương 145



Cả nhóm im lặng đến nghẹt thở. Bầu không khí đè nặng như có thể bóp nghẹt trái tim bất cứ ai.

Lần này, ngay cả Tóc Hồng cũng không thể nhịn được nữa. Cậu ta gầm lên, phẫn nộ như sắp phát điên:

"Người trong cái làng này đều bị bệnh hết rồi sao?! Tụi họ thích thú khi nhìn người khác tự sát đến mức còn tổ chức lễ hội ăn mừng? Đám điên loạn! Đây là cái quỷ gì vậy chứ?!"

Giọng nói đầy hứng khởi của lão trưởng làng ngày hôm đó bỗng vang vọng lại trong đầu họ như một lời nguyền ám ảnh.

Lão cười hề hề, vỗ tay nói:

"Để dân làng vui vẻ đón lễ, ta sẽ bỏ tiền mời cả đoàn hát đến diễn! Phải có không khí chứ!"

Thì ra, cái gọi là "vui vẻ đón lễ" trong miệng lão chính là biến cảnh phụ nữ vô tội tự sát thành tiết mục tiêu khiển cho cả làng. Một bữa tiệc đẫm m.á.u được gói gọn trong những tràng pháo tay và tiếng cười.

Trì Y nghiến răng, cả người run lên vì tức giận:

"Trước khi rời khỏi nơi quỷ quái này, tao nhất định sẽ đốt sạch nó!"

Ôn Thiên Tuyết – người luôn nổi tiếng là dịu dàng ngọt ngào – lại lạnh lùng nói, giọng không mang chút cảm xúc:

"Trong phó bản này g.i.ế.c người không bị tính mạng chế tài, vậy sao chúng ta không phóng hỏa, thiêu c.h.ế.t hết lũ khốn này đi?"

Kẻ thù không đội trời chung bấy lâu, giờ đây lại cùng chung suy nghĩ m.á.u lạnh đến rùng mình.

Nhưng Lê Tri – người dẫn đầu nhóm – lại ngắt lời một cách dứt khoát:

"Trước tiên phải đem lúa về đã. Nếu tối nay trời mưa, lúa sẽ hỏng ngoài đồng."

Tóc Hồng ngơ ngác:

"Chị Tri, chị nghe vậy mà không nổi điên sao?"

Lê Tri liếc xéo cậu ta, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:

"Phải hoàn thành nhiệm vụ trước. Sau đó muốn phóng hỏa g.i.ế.c người thì hãy làm. Không thể đảo lộn thứ tự được."

Trì Y gật đầu lia lịa, như được kéo về khỏi bờ vực của điên loạn:

"Đúng! Phải giữ mạng trước! Không thể để mấy thứ rác rưởi này khiến mình c.h.ế.t oan. Phải bình tĩnh!"

Cả nhóm lặng lẽ gom từng bó lúa, chất vào giỏ, gánh về nhà bà cụ của Trân Trinh.

Khi họ trở lại, bà lão không còn ở đó. Chỉ có cô em gái nhỏ của Trân Trinh mang nước ra cho họ, khuôn mặt non nớt không che giấu được nỗi sợ.

Mặt trời đã lặn khi bó lúa cuối cùng được đặt vào trong nhà. Ai nấy đều rã rời. Vừa đặt chân vào căn tứ hợp viện, họ đã thấy trưởng làng đứng đợi sẵn, miệng cười như thể đang chào đón ngày hội lớn.

"Đám tang của Phương Lâm đã chuẩn bị xong rồi," lão nói, giọng đều đều như đang thông báo chuyện ăn uống thường nhật.

"Đêm nay quàn linh, sáng mai đưa vào từ đường Liệt Nữ rồi chôn tại mộ Trinh Nữ. Cả làng đã chuẩn bị tiệc trong sân lớn, mời các vị đến tiễn đưa lần cuối."

Chủ đoàn hát vội vàng đồng ý như chó vồ xương. Nghe nói có cỗ bàn, cả đoàn hí hửng như trẻ con được phát quà. Trong năm hiếm hoi họ được ăn thịt, huống chi còn là tiệc làng tổ chức – “hoành tráng” hơn bất kỳ dịp nào.

Tất nhiên, nhóm người chơi cũng đi cùng. Không phải vì đói, mà vì cần biết thêm manh mối. Sự tò mò đen tối dẫn họ bước vào sân lớn – nơi lều tang đã dựng, quan tài đặt ở chính giữa. Thi thể Phương Lâm nằm bên trong, gương mặt trắng bệch như vẫn còn mang theo nỗi sợ hãi.

Bên ngoài là hơn chục bàn tiệc bày đầy thức ăn. Dân làng cười cười nói nói, nhộn nhịp như đang tham dự một lễ cưới. Không ai khóc. Không một giọt nước mắt.

Người chơi chỉ biết im lặng. Họ ngồi vào bàn như những chiếc bóng, đưa mắt nhìn nhau đầy căng thẳng rồi lặng lẽ cúi đầu ăn. Những món ăn vốn hấp dẫn bây giờ lại đắng ngắt như tro than.

Chỉ có những kẻ đã biết sự thật mới cảm thấy từng miếng thịt, từng chén canh như nhồi xác người vào bụng.

Mộng Vân Thường

Lê Tri ăn qua loa vài miếng cho có, sau đó lặng lẽ rút khỏi bàn tiệc.

Giờ này, cả làng đều đang tụ tập tại sân lớn – là thời điểm lý tưởng nhất để tìm gặp Trân Trinh.

Trời chưa tối hẳn. Cô quay lại tứ hợp viện lấy ít giấy bút, rồi lẻn đến nhà bố mẹ chồng của Trân Trinh.

Không cần nhờ đến Tóc Hồng, cô tự mình trèo tường bằng kỹ thuật ba bước mà Lê Phong từng dạy. Với thể lực của cô, mọi chuyện trở nên dễ dàng. Vừa đặt chân xuống sân, đám gà đang mổ thóc ngẩng đầu nhìn cô, không còn chạy trốn như trước. Chúng đã quen với sự hiện diện của cô rồi.

Lê Tri bước tới cửa sổ phát ra ánh sáng mờ nhạt, khẽ gọi:

"Trân Trân."

Trong phòng, cô gái nhỏ bật dậy như vừa tỉnh mộng.

"Lê Tri! Cậu lại đến nữa sao!" Trân Trinh mừng rỡ, nhưng ánh mắt đầy lo lắng. "Ngày nào cậu cũng trèo tường vào như vậy, không sợ bị phát hiện à?"

"Nếu bị phát hiện thì giờ này mình đã thành tro bụi rồi." Lê Tri bật cười, giọng nhẹ bẫng. "Cậu đang làm gì vậy?"

Trân Trinh giơ lên một cuốn sách tranh:

"Mình đang xem cuốn sách mà cậu tặng. Những bức tranh này thật lạ, rất cuốn hút. Họ là nữ tướng phải không? Mặc áo giáp, cưỡi ngựa, nhìn oai quá!"

Lê Tri gật đầu:

"Đúng rồi. Họ là Dương Môn nữ tướng. Cậu biết không?"

Trân Trinh lắc đầu, đôi mắt tròn xoe:

"Mình không biết tên họ, nhưng nghe rất mạnh mẽ!"

Lê Tri tựa vào khung cửa sổ, ánh mắt lấp lánh trong ánh chiều tà, kể cho Trân Trinh nghe về những nữ chiến binh huyền thoại. Giọng cô đầy sinh động, truyền cảm, như mang cả chiến trường về trong từng lời nói.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 146: Chương 146



Trân Trinh nghe mà mắt không chớp, như bị cuốn vào thế giới khác.

"Họ thật sự tồn tại sao? Mình cứ tưởng đó chỉ là truyện bịa," cô ngạc nhiên hỏi. "Thì ra phụ nữ cũng có thể ra trận chiến đấu..."

"Những gì đàn ông làm được, phụ nữ cũng có thể làm." Lê Tri đáp, rồi lấy giấy bút ra. "Trân Trân, hôm nay mình đã gặp bà và em gái cậu. Em gái cậu nói cậu thích chữ nghĩa, nên mình mang cái này đến."

Trân Trinh rưng rưng cầm giấy bút, nước mắt rưng rưng nơi khóe mi.

"Nhưng mình không biết viết... Mình chỉ nhìn theo sách mà vẽ thôi."

"Mình sẽ dạy." Lê Tri mỉm cười dịu dàng. "Đầu tiên, viết tên cậu nhé."

Cô viết hai chữ “Trân Trân” thật nắn nót lên tờ giấy.

Trân Trinh nhìn kỹ rồi nghiêng đầu hỏi:

"Sao hai chữ này giống nhau vậy?"

Lê Tri khựng lại trong giây lát:

"Chữ ‘Trân’ trong ‘quý giá’. Không phải cậu tên là Trân Trân sao?"

Trân Trinh ngập ngừng:

"Mẹ mình nói... tên mình là ‘Trân’ trong ‘trinh tiết quý giá’. Là thầy giáo đặt tên... để giữ đức hạnh."

Sự im lặng bao trùm lấy hai người. Một lúc sau, Lê Tri lặng lẽ viết lại: “Trân Trinh”.

Trân Trinh cầm lên so sánh, rồi thốt khẽ:

"Mình thấy cái tên đầu tiên đẹp hơn."

Lê Tri mỉm cười:

"Nếu sau này cậu muốn, cậu có thể đổi tên. ‘Báu vật quý giá’ – là một cái tên dành cho những ai đáng được trân trọng."

Trân Trinh khẽ lặp lại như đang mơ:

"Báu vật... quý giá..."

Cô run rẩy một chút, rồi như gom hết dũng khí trong đời, hỏi nhỏ:

"Lê Tri... thế giới bên ngoài... như thế nào?"

Lê Tri tựa đầu vào khung cửa, đôi mắt trong veo như soi thấu vạn vật:

"Ở ngoài kia, cậu có thể làm bất cứ điều gì. Ai cũng có lựa chọn riêng. Mỗi cô gái đều có thể sống cuộc sống của chính mình."

Trân Trinh cúi đầu, thì thầm như đang nói với chính mình:

"Mình... cũng có thể có cuộc sống riêng sao?"

"Dĩ nhiên rồi," Lê Tri đáp, chắc nịch. "Nếu cậu muốn."

Trân Trinh nhìn cô thật lâu, rồi bỗng nói, giọng nhỏ như tiếng gió lùa qua cửa sổ:

"Hồi nhỏ, mình từng thấy một cô trong làng... Sau khi chồng chết, cô ấy lên đài tự sát. Mọi người đều vỗ tay, khen ngợi, còn mình thì chỉ thấy... cổ của cô ấy bị sợi lụa trắng siết chặt đến đứt lìa. Mình nghĩ chắc chắn rất đau..."

Cô nghẹn ngào, đôi mắt hoang mang:

"Nhưng dường như chỉ có mình thấy như vậy. Mình không dám nói ra, cũng không hiểu vì sao mình lại thấy nó sai trái..."

"Chỉ cần cậu muốn học, cậu sẽ hiểu." Lê Tri thì thầm.

Bởi vì một khi đã biết nghi ngờ – tức là đã bắt đầu thức tỉnh.

Tư tưởng của con người giống như cỏ dại – bị đè nát, bị vùi lấp, nhưng chỉ cần có một khe nứt nhỏ, nó sẽ bén rễ và lớn lên.

Và trong lòng Trân Trinh... hạt mầm đó đã mọc rồi.

Cây cỏ dại bị giam hãm trong bóng tối chỉ cần le lói một tia sáng thôi cũng sẽ vươn mình tìm về phía ánh sáng. Trong mắt Trân Trinh, Lê Tri chính là tia sáng ấy—kiên định, dịu dàng, và đủ mạnh mẽ để xé toạc bóng đêm đang bao phủ lấy cô.

Giọng nói của Lê Tri vang lên, không lớn, nhưng lại rành rọt, tựa như âm thanh của chân lý:

"Vậy thì hãy đi học. Hãy đến trường, đọc sách, tự mình khám phá thế giới ngoài kia. Tìm lấy câu trả lời cho chính mình, chứ đừng chờ ai ban phát nó."

Trân Trinh sững sờ, đôi mắt mở to, lấp lánh ánh sáng hy vọng như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng dài:

Mộng Vân Thường

"Mình… mình vẫn còn cơ hội sao?"

Lê Tri gật đầu, ánh mắt bình tĩnh mà kiên quyết:

"Bây giờ cậu vẫn còn sống. Chừng nào còn sống, cậu vẫn còn quyền lựa chọn."

Câu nói đó như một nhát d.a.o cắt đứt sợi dây trói buộc Trân Trinh bao năm qua. Cô thì thào nhắc lại:

"Sống… sống…"

Từng từ một rơi khỏi môi, mỗi lần lặp lại đều mang theo sức nặng. Đôi mắt cô dần trở nên sắc bén, mang theo quyết tâm chưa từng có:

"Mình muốn sống. Mình không muốn c.h.ế.t theo người chồng mà mình chỉ mới cưới ba ngày!"

Lê Tri mỉm cười nhẹ, trong lòng dâng lên một tia nhẹ nhõm. Cô biết, Trân Trinh cuối cùng cũng đã thức tỉnh.

Bất ngờ, Trân Trinh lao tới cửa sổ, hai bàn tay thô ráp siết chặt song sắt, ánh mắt rực cháy hy vọng nhưng cũng không giấu được lo lắng:

"Lê Tri! Mình không muốn c.h.ế.t như vậy! Mình phải làm gì đây?"

Lê Tri chậm rãi đưa tay đặt lên khung cửa, giọng vững vàng như lời hứa không thể thất hứa:

"Chỉ cần cậu thật lòng muốn sống, mình và các đồng đội nhất định sẽ tìm cách giúp cậu."

Cô gái kia gật đầu liên tục, như bám víu vào chiếc phao cứu sinh cuối cùng giữa biển sâu. Nhưng rồi cô lại cúi đầu, giọng nhỏ đi vì sợ hãi:

"Nhưng… lễ dựng đài tự sát sắp tới rồi. Càng gần ngày đó, việc canh gác trong làng càng nghiêm ngặt. Cho dù mình có thoát khỏi căn nhà này… thì cũng không thoát nổi ngôi làng. Trước đây từng có người trốn, nhưng hôm sau lại bị bắt về…"

Lê Tri nắm chặt tay, ánh mắt sáng quắc:

"Mình sẽ nghĩ cách. Trước khi ngày đó tới, mình sẽ đưa cậu ra ngoài. Chỉ cần cậu không buông bỏ, thì sẽ không ai có thể bắt cậu chết."

Trân Trinh như được tiếp thêm sức mạnh. Cô nghẹn ngào:

"Lê Tri, mình tin cậu! Cậu là người thông minh và dũng cảm nhất mà mình từng gặp!"

Lê Tri khẽ mỉm cười, ánh mắt dõi về phía trời chiều đang dần buông. Tiếng cười nói xa xa của dân làng báo hiệu bữa cỗ tan, không còn nhiều thời gian.

Cô lén đưa vào tay Trân Trinh một cuốn sổ nhỏ và cây bút chì, khẽ hỏi:

"Hôm nay bọn mình đến từ đường Liệt Nữ, thấy bài vị cao nhất là của Trinh Nương. Cậu biết cô ta không?"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 147: Chương 147



Trân Trinh gật đầu:

"Biết chứ. Đó là liệt nữ đầu tiên tuẫn tiết theo chồng – Trinh Nương. Chuyện của cô ấy, từ nhỏ mình đã được nghe kể không biết bao nhiêu lần."

Cô bắt đầu kể bằng giọng đều đều, như lặp lại một bài học thuộc lòng:

"Trinh Nương yêu chồng là Chu Thiệu Nguyên tha thiết. Nhưng sau khi cưới không lâu thì anh bị bắt đi lính. Hơn một năm sau, tin chồng tử trận được đưa về, kèm theo cả chiếu chỉ truy phong vì chiến công hiển hách."

Cô dừng một chút, như đang cân nhắc lại những điều tưởng chừng rất quen thuộc:

"Người ta nói, đó là vinh dự. Nhưng Trinh Nương đau đớn đến mức chọn cách c.h.ế.t để đi theo chồng. Cô ấy tự lên đài tự sát, treo cổ trước sự chứng kiến của cả làng. Sau đó, quan trên nghe chuyện, báo về triều đình, triều đình cho dựng cổng trinh tiết và xây từ đường để tưởng niệm. Từ đó cái làng này mới nổi tiếng, mang tên làng Liệt Nữ…"

Một câu chuyện nghe qua chỉ như một bi kịch tình yêu cổ xưa, nhưng càng nghe càng thấy ẩn giấu điều gì đó sai trái.

Lê Tri liếc nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng bước chân dân làng đang trở lại. Cô lập tức hạ giọng:

"Cậu cứ ở đây, ăn uống đầy đủ, giữ sức. Mình sẽ quay lại sớm thôi."

Trân Trinh gật đầu mạnh mẽ. Khi thấy Lê Tri đi khuất, cô còn kiễng chân lên nhìn theo mãi cho đến khi tiếng ổ khóa cổng vang lên, cô mới vội vã tắt đèn dầu, ôm lấy giấy bút và cuốn truyện tranh mà Lê Tri mang đến, chui tọt vào chăn, giấu như một kho báu.

Lễ tang kết thúc. Thi thể Phương Lâm sẽ được quàn lại một đêm nữa, sáng mai chôn trong mộ Trinh nữ. Bài vị sẽ được đưa vào từ đường, một phần “vinh quang” mới cho làng Liệt Nữ.

Lê Tri về đến căn tứ hợp viện, đứng ngay cửa chờ đồng đội trở về. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng Đào Vũ cười lạnh:

"Ông trưởng làng này cũng hào phóng thật. Tôi cứ tưởng mồm mép cho có, không ngờ lại tổ chức cho Phương Lâm một đám tang long trọng đến vậy."

Một người khác gật gù:

"Đúng thế! Còn trẻ mà được chôn trong mộ Trinh nữ, cả làng cúng tế, cũng coi như là... có phúc."

Lời vừa dứt, Đào Vũ quay phắt lại, cười nhạt:

"Chết trẻ mà gọi là có phúc à? Nếu anh thấy chôn ở từ đường Liệt Nữ là vinh quang, thì đi c.h.ế.t thử xem!"

Người kia lập tức tím mặt, câm như hến. Dù sao thì Đào Vũ cũng là trụ cột của đoàn, không ai dám cãi lời cô. Gã lầm lũi cúi đầu, lặng lẽ bước nhanh vào trong, chẳng dám hó hé thêm lời nào nữa.

Đào Vũ khoanh tay, gằn từng chữ, giọng đầy khinh miệt:

“Cái gì cơ?! Ai mà thèm được chôn trong cái từ đường Liệt Nữ c.h.ế.t tiệt đó! Nếu là tôi, tôi thà phơi xác ngoài đồng, để cho gió mưa cắn xé, thịt nát xương tan, còn hơn phải đặt chân vào cái chốn ô uế kia!”

Nói xong, cô vội vàng tự tát vào miệng, líu ríu nói thêm:

“Phì phì phì! Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!”

("Đồng ngôn vô kỵ" là một câu cửa miệng thường dùng khi ai đó lỡ miệng nói điều xui xẻo—nghĩa là lời trẻ con nói không cần kiêng dè, như một cách để xua đi vận rủi.)

Phía sau có người phá lên cười:

“Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn dám nói ‘đồng ngôn vô kỵ’?”

Đào Vũ bĩu môi:

“Chị đây thích nói gì thì nói, không ai cấm được!”

Cô vừa lườm nguýt vừa cười đùa với mấy người còn lại, rồi cùng mọi người bước vào tứ hợp viện. Những người chơi khác cũng lục đục kéo theo sau.

Từ xa, Trì Y đã thấy Lê Tri đang đứng trước cửa, dáng người cô gái ấy vẫn lạnh nhạt như mọi khi, giống như một bóng râm lặng lẽ giữa sân gạch đầy nắng. Trì Y liền chạy lại, nhảy nhót trước mặt cô:

“Tri Tri! Cậu đang nghĩ gì mà đứng ngẩn ra vậy? Mình vẫy tay muốn gãy cả tay mà cậu không thèm nhìn luôn!”

Lê Tri nhếch môi, cười nhạt:

“Không có gì đâu. Vào thôi.”

Trì Y lập tức làm bộ đau lòng, chắp tay lên ngực, vẻ mặt khoa trương như thể tim gan bị ai bóp nát:

“Ôi trời đất! Mình không còn là bạn thân của cậu nữa rồi! Giữa chúng ta… có bí mật!”

Lê Tri khẽ cười, rồi vươn tay đẩy nhẹ đầu cô một cái. Im lặng vài giây, cô mới thấp giọng nói:

“Mình vừa nghĩ ra một chuyện, nhưng cần kiểm chứng. Bây giờ mà nói với cậu, sợ là sẽ dọa cậu c.h.ế.t khiếp.”

Trì Y bĩu môi:

“Cậu xem thường mình à? Mình gan dạ lắm đấy nhé! Cậu cứ nói đi, mình không sợ!”

Lê Tri ngoắc tay, Trì Y lập tức ngoan ngoãn ghé sát lại. Nhưng chỉ vừa nghe xong mấy câu thì nét mặt hớn hở ban nãy lập tức xụ xuống như bánh tráng gặp mưa:

Mộng Vân Thường

“Ơ... thật á?”

Lê Tri nhướng mày.

Trì Y lập tức ôm đầu r*n r*:

“Hu hu—cậu không thương mình gì hết...”

Trước màn hình, khán giả sục sôi tò mò:

[Có cái quái gì mà VIP như chúng tôi lại không được nghe vậy hả trời?]

[Lê Tri úp mở quá đáng nha!]

[Cô ấy đang giấu một mưu kế gì đó... Mùi drama kịch tính bốc lên nồng nặc luôn rồi!]

[Mau phát đoạn đó đi, tôi có tiền, tôi nạp rồi!]

[Tôi nghi Lê Tri chuẩn bị chơi lớn đấy…]
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 148: Chương 148



Tối hôm đó, sau khi ai nấy đều tắm rửa xong xuôi, Lê Tri đang chuẩn bị chốt cửa ngủ thì ba người—Tóc Hồng, Tóc Trắng và Tóc Vàng—đột ngột ôm chăn lò dò bước vào. Vẻ mặt cả bọn như những chú cún nhỏ bị chủ bỏ rơi.

Tóc Hồng rụt rè lên tiếng:

“Chị Tri... bọn em... bọn em ngủ cùng phòng với mấy chị được không?”

Lê Tri liếc mắt nhìn một cái, ánh nhìn chẳng rõ là ghét bỏ hay trầm tư. Tóc Hồng cười trừ, rồi vội biện hộ:

“Sáng nay tụi mình cùng đi ra giếng mà! Nếu như điều kiện tử vong đã bị kích hoạt thì ở cùng nhau vẫn tốt hơn, ít ra còn có người hỗ trợ. À, bọn em có đạo cụ này, chị cứ dùng thoải mái!”

Trì Y phía sau lập tức chen vào, giọng sắc như dao:

“Chị em tôi không cần mấy đạo cụ rẻ tiền của mấy cậu, chỉ sợ các cậu ngáy to như heo rừng thôi!”

Tóc Hồng quýnh lên, giơ ba ngón tay thề thốt:

“Tụi em ngủ ngoan lắm! Không ngáy! Em đảm bảo luôn!”

Thực tế, trong phó bản, nguyên tắc là mỗi người một phòng để hạn chế nguy cơ tử vong hàng loạt nếu lỡ phòng bị ám. Nhưng nếu điều kiện đã kích hoạt từ sáng, thì giờ có nằm cùng nhau cũng chẳng khác gì.

Lê Tri lạnh nhạt tránh sang một bên, ra hiệu:

“Trải chăn dưới đất mà nằm.”

Ba người mừng rỡ như vớ được cứu tinh:

“Dạ! Cảm ơn chị Tri! Chị Tri là thần tượng số một của tụi em!”

Sau khi cả năm người đều yên vị, Lê Tri tắt đèn dầu cạnh giường. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng nhợt nhạt hắt vào qua khung cửa gỗ, in lên nền nhà những bóng cây lắc lư như vết mực nhòe.

Ba người Tóc Hồng thở nhẹ như mèo con, sợ phá giấc ngủ của Lê Tri.

Nhưng phòng nhỏ như vậy, dù Trì Y có cố thì thầm, thì họ vẫn nghe rõ mồn một đoạn đối thoại giữa hai cô gái.

Trì Y:

“Kế hoạch đó của cậu... có cần mấy cậu này hỗ trợ không?”

Lê Tri:

“Không cần.”

Trì Y:

“Vậy mấy món đạo cụ kia dùng được không?”

Lê Tri:

“Là họ đổi bằng mạng sống mới có. Cứ để họ giữ thì hơn.”

Ba người Tóc Hồng – Tóc Trắng – Tóc Vàng:

“……”

Là đang... coi thường người ta đúng không?

Tóc Hồng vùng dậy như lò xo:

“Chị Tri! Nếu chị cần tụi em làm gì thì cứ nói, đừng ngại nha!”

Trong bóng tối, giọng của Lê Tri vang lên nhẹ nhàng mà rắn như thép:

“Không cần. Mấy cậu chỉ cần sống sót là được.”

Tóc Hồng vùng vằng:

“Chị khinh tụi em hả?!”

Lê Tri không do dự:

“Ừ.”

“……”

Tóc Hồng chán nản nằm xuống, cảm giác bị đ.â.m một nhát chí mạng vào lòng tự tôn.

Một lúc sau, cậu lại nghe thấy giọng nói mơ hồ mà khiến sống lưng tê rần:

“Nếu nửa đêm Phương Lâm thật sự đến… tôi định sẽ nói chuyện với cô ấy. Mấy cậu chỉ cần giữ im lặng, đừng làm loạn.”

Ba người Tóc Hồng/Trắng/Vàng:

“???”

Chị định làm gì cơ???

Chị Tri ơi, chị biết Phương Lâm là ma không đấy?!

Trên mạng, khán giả cũng đã sôi sục:

[Tôi không tin chỉ là "nói chuyện" đâu!]

[Trước cô ấy còn giả làm ma nữa mà?! Giờ chắc sắp sửa có trò mới!]

[Sao tự nhiên thấy… thương con ma thế nhỉ?]

Đêm đó, không chỉ khán giả mà ba người Tóc Hồng cũng thức trắng.

Tóc Hồng mơ màng thiếp đi, trong cơn mơ thấy cảnh tượng đáng sợ: Lê Tri đứng trước cửa, đối diện với một bóng ma mặc áo đỏ—Phương Lâm. Hai người mỉm cười nói chuyện, như hai người bạn lâu năm. Đến cuối cùng, Lê Tri quay đầu lại, chỉ thẳng về phía họ đang nằm dưới đất:

“Cô đói đúng không? Vậy… lấy bọn họ mà ăn.”

Tóc Hồng giật b.ắ.n người tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi.

Bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng, ánh sáng nhợt nhạt rọi qua khung cửa. Căn phòng yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng thở. Cậu không biết ai tỉnh, ai còn ngủ, chỉ biết khẽ trở mình, ôm chặt lấy chăn, cố trấn an mình sau cơn ác mộng.

Nhưng còn chưa kịp thở phào thì—

Tiếng hát tuồng rền rĩ quen thuộc lại vang lên.

Âm thanh ấy chầm chậm, lê thê, xuyên qua từng cánh cửa gỗ, từng vết chạm khắc, như có ai đang khóc giữa lòng đêm.

Tiếng hát càng lúc càng gần.

Cơ thể Tóc Hồng cứng lại như đá.

Một giọng nói vang lên từ giường:

“Cô ấy đến rồi.”

Là giọng của Lê Tri. Cô vẫn thức. Chỉ một câu thôi đã khiến Tóc Hồng cảm thấy an lòng đôi chút. Cậu toan ngồi dậy thì thấy bóng người nhẹ nhàng rời khỏi giường. Dưới ánh sáng mờ, Lê Tri cầm một chiếc đồng hồ bấm giờ, bước thẳng ra phía cửa.

Cô không hề sợ hãi. Dáng vẻ đó như thể… đang đi ra gặp một người quen.

Tóc Hồng còn chưa kịp hiểu điều gì, thì đã nghe thấy cô nói khẽ:

“Cậu cứ nằm yên đấy.”

Ngay giây khắc đó, Tóc Hồng cảm thấy thứ gọi là “an toàn tuyệt đối”… hóa ra là như vậy.

Cậu ôm chăn, rúc sâu vào góc tường.

Mộng Vân Thường

Lê Tri đứng trước cửa, nghiêng người dựa vào cột. Bên ngoài là tiếng hát đã dừng lại, chỉ còn hơi lạnh xuyên qua từng kẽ gỗ, len lỏi thấm vào xương.

Rồi—

Cốc—cốc cốc—

Tiếng gõ vang lên.

Lê Tri ngẩng đầu.

Qua khe cửa, cô nhìn thấy một đôi chân trắng toát đang lơ lửng trước cửa.

Chúng đung đưa giữa không trung, chao đảo trong gió, như chiếc đèn lồng bị treo ngược dưới mái hiên.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 149: Chương 149



Dưới ánh sáng lờ mờ, cả bốn người trong phòng đều căng thẳng dõi theo ánh mắt của Lê Tri, nơi cánh cửa sổ vẫn khẽ rung lên trong gió đêm. Một đôi chân trắng bệch, thõng xuống không trung, đung đưa nhè nhẹ như thể đang ngân nga bản nhạc tiễn đưa sinh mệnh.

Ba người Tóc Hồng sợ hãi ôm chặt lấy nhau, sắc mặt trắng bệch như bị rút cạn máu. Bầu không khí lạnh lẽo như thể vừa có ai đó mở cánh cửa thông sang thế giới bên kia. Nhưng Lê Tri, cô gái luôn giữ vẻ bình thản trong mọi tình huống, lại bất ngờ lên tiếng, giọng nói dịu dàng và thản nhiên như đang trò chuyện với người quen cũ:

"Phương Lâm, treo mình trên đó có mệt không? Hay là cô xuống đây, chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện?"

Cả phòng chìm trong im lặng. Ba người Tóc Hồng, Tóc Trắng, Tóc Vàng đồng loạt quay đầu nhìn cô như thể vừa nghe phải một câu chuyện hoang đường. Không khí xung quanh dường như càng lạnh thêm vài độ.

Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa đầy ám ảnh bỗng chốc im bặt, nhưng ngay sau đó, đôi chân trước cửa lại đung đưa mạnh hơn. Âm thanh vang lên như trống thúc hồn, từng nhịp như thúc giục tử thần mở cửa bước vào.

Một dải lụa trắng rơi phất phơ từ trên cao, mềm mại nhưng lại mang theo sát khí rợn người, lao thẳng về phía cửa sổ như thể có mắt, như thể biết chính xác mục tiêu của mình là ai.

Lê Tri lùi lại hai bước, nhưng giọng cô vẫn bình tĩnh như trước:

"Chúng ta là người văn minh, tiên lễ hậu binh. Cô cứ nghe tôi nói xong rồi hãy quyết định có ra tay hay không, được không?"

Cô vừa dứt lời, cánh cửa đóng chặt đột ngột bật tung. Dải lụa trắng như sống dậy, cuốn thẳng về phía cổ của Lê Tri trong chớp mắt.

"Chị——!!" Tóc Hồng hét thất thanh phía sau.

Ngay lúc đó, tất cả đều đóng băng.

Gió ngừng thổi. Cành cây không còn lay động. Đôi chân treo lơ lửng khựng lại giữa không trung. Dải lụa trắng cũng bị đông cứng, chỉ còn cách cổ của Lê Tri vài phân.

Thời gian dừng lại.

Không một giây chần chừ, Lê Tri lập tức bước qua ngưỡng cửa, túm lấy đôi chân lơ lửng của Phương Lâm rồi kéo mạnh xuống.

"Rầm!"

Thân thể cứng đờ của Phương Lâm rơi xuống đất như một bao cát, phát ra tiếng động khiến người ta rợn gáy. Khán giả xem livestream gần như phát điên:

[??? Cái gì vừa xảy ra vậy?!]

[Trời má ơi chị gái này chơi chiêu gì thế?!]

[6666666666666666 Đỉnh thật sự! Lê Tri chị là thần!]

[Từ nay phiếu của em chỉ dồn cho chị, không cần suy nghĩ!]

[Phương Lâm à, cú ngã đó chắc đau lắm nhỉ… hí hí hí]

[Chị ơi chị dùng “dừng thời gian” kiểu gì vậy? Em tưởng chỉ có trong phim!]

[Cô ấy định làm gì tiếp đây trời?!]

Trên màn hình, Lê Tri không để lãng phí một giây nào. Cô lập tức túm lấy dải lụa trắng kia, cuốn vòng quanh cơ thể Phương Lâm, động tác gọn gàng, chính xác đến lạnh người. Không một chút hoảng loạn, cô như thể đã tập dượt hàng trăm lần.

Phương Lâm bị quấn chặt như xác ướp, chỉ còn khuôn mặt trắng bệch trang điểm đậm, đầy những vết thâm tím hiện rõ dưới ánh sáng yếu ớt.

Đúng giây cuối cùng, Lê Tri thắt chặt dải lụa thành một cái nơ ngay trước cổ Phương Lâm.

Vút!

Gió trở lại. Lá cây tiếp tục xào xạc. Mọi thứ quay về quỹ đạo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Chị…??!" Tóc Hồng hét to cái tên còn dang dở từ mười giây trước, mặt cắt không còn giọt máu, bật dậy khỏi giường như lò xo. "Cái đậu má?! Chuyện gì vừa rồi vậy?!"

Trên sàn nhà, Phương Lâm bị trói chặt như bó củi, ánh mắt đầy oán hận trừng trừng nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt mình.

Lê Tri ngồi xổm xuống, dịu dàng nói như đang an ủi một đứa trẻ:

"Tôi đã nói rồi mà, chúng ta hoàn toàn có thể nói chuyện đàng hoàng. Nhưng cô lại thích dùng vũ lực, thì tôi đành phải nói chuyện theo cách này thôi."

Ba người Tóc Hồng bò lồm cồm từ giường xuống, mặt mày vừa sợ vừa khâm phục, như thể chỉ muốn quỳ lạy cô ngay tại chỗ.

Ngay cả Trì Y – người đã biết trước kế hoạch – cũng không giấu nổi vẻ kinh hoàng. Cô lắp bắp:

"Đó… đó là một con lệ quỷ treo cổ thật sự đấy… Sao cậu lại… trói cô ta như trói gà thế được?"

Mộng Vân Thường

Ngoài cửa, Phương Lâm rít lên đầy căm hận, tiếng hét ai oán vang vọng khắp sân, thân thể giãy giụa điên loạn dưới lớp lụa trắng nhưng không thể thoát ra.

"Chị Tri Tri ơi…" Tóc Hồng run lẩy bẩy, níu c.h.ặ.t t.a.y cô, "cô ấy không thoát ra được đâu… đúng không?"

Lê Tri thản nhiên đáp: "Dải lụa này là vũ khí g.i.ế.c cô ấy, cũng là thứ ràng buộc cô ấy. Khi còn sống nó đã cướp đi sinh mạng của cô ấy, thì khi chết, nó vẫn có thể kiềm chế cô ấy."

Tóc Hồng há hốc miệng, vẻ mặt như vừa chứng kiến một phép màu. "Chị ơi… sao chị biết mấy thứ này vậy? Chị học ở đâu thế? Thầy nào dạy hay vậy?"

Lê Tri nhẹ nhàng đáp, mắt ánh lên chút trêu chọc: "Phim ảnh thường chiếu như thế, ma quỷ luôn sợ hãi thứ đã kết liễu chúng."

"…Hả?" Tóc Hồng đờ người.

Cô cười, lắc đầu rồi nói tiếp: "Đùa đấy. Hôm qua khi tôi dùng kéo cắt thử dải lụa này, Phương Lâm đã có phản ứng rất bất thường. Nên tôi đoán, cô ta vừa sợ vừa hận thứ này."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back