Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 40: Chương 40



Mọi người ngơ ra, nhìn nhau, rồi lại "..." lặng lẽ tiếp tục nhiệm vụ, ai nấy lòng thầm thở dài, cảm thấy mình như một nhóm kẻ khờ bị ép tham gia vào trò chơi quỷ dị này.

Sau khi hóa vàng xong, họ lại vội vã lên đường. Càng đi sâu vào cuối thôn, xung quanh càng trở nên vắng vẻ, những ngọn đèn dẫn đường phía sau đã hóa thành những đốm sáng mờ nhạt, lung lay giữa sương mù đặc quánh. Trời tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất chỉ còn lại chiếc đèn lồng trong tay Lê Tri, ánh sáng mờ vàng kéo dài bóng người, rọi lên con đường nhỏ lầy lội dưới chân.

Chúc Chi Bạch đi sau cùng, mệt mỏi lẩm bẩm:

"Sao vẫn chưa tới nơi nữa vậy? Tôi sắp kiệt sức rồi đây..."

Liên Thanh Lâm bật cười, trêu chọc:

"Anh Chúc à, thể lực yếu quá đấy. Ra ngoài nhớ đi tập thể dục với tôi nhé, không thì đi mấy bước thế này cũng mệt thì thảm lắm."

Trì Y xen vào, giọng nửa đùa nửa thật:

"Nếu sống sót ra khỏi đây, tôi thề sẽ đăng ký tập gym luôn. Nhỡ đâu gặp ma, còn chạy kịp."

Nhắc tới "ra ngoài", không khí quanh họ dường như nhẹ nhõm hẳn. Những tiếng cười rì rầm vang lên trong màn mưa mịt mờ, giống như một thứ thuốc an thần tạm thời.

"Tri Tri," Trì Y nhoẻn cười, quay sang Lê Tri, "ra ngoài cùng tập gym với tôi nhé?"

Lê Tri cười khẽ:

"Được thôi."

Chúc Chi Bạch thì thở dài tự giễu:

"Xem ra đúng là tôi già thật rồi... Đi một đoạn thôi mà đau lưng, ra ngoài chắc phải tập luyện cật lực mới được."

Câu nói của anh ta ban đầu nghe rất bình thường. Nhưng khi Chúc Chi Bạch lại lặp lại lần nữa về chuyện "đau lưng", Lê Tri bỗng cảm thấy bất an.

Chúc Chi Bạch vốn là một người đàn ông khỏe mạnh, chỉ mới ngoài ba mươi, vóc dáng cường tráng. Với thể lực như vậy, chỉ đi bộ một quãng thế này lẽ ra chẳng thành vấn đề, ngay cả Trì Y — người yếu nhất nhóm — cũng còn chưa than thở, sao anh ta lại kêu mệt, còn nói mình "đau lưng" tới hai lần?

Một dự cảm lạnh lẽo dâng lên trong lòng.

Lê Tri rất muốn quay đầu lại nhìn. Nhưng cô nhớ tới lời dặn của Lý Kiến Hề trước khi xuất phát: Không bao giờ được quay đầu lại.

Cô cắn răng, không ngoái đầu, chỉ khẽ nâng cao chiếc đèn lồng trong tay, rọi ánh sáng về phía sau.

Ánh lửa lờ mờ kéo dài bóng người ra mặt đất. Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái... Năm cái bóng mờ mờ của những người đi phía trước in rõ ràng trên con đường đất ẩm ướt. Nhưng đến cái bóng của Chúc Chi Bạch đi sau cùng, cô lập tức nhận ra có điều khác thường.

Cái bóng của anh ta không đơn thuần là một hình người.

Nó cồng kềnh, méo mó, như có hai bóng người chồng lên nhau. Một cái bóng lớn u ám ôm chặt lấy cái bóng của Chúc Chi Bạch, dây dưa, quấn lấy anh ta, khiến hình dáng bóng đen trở nên dị dạng, vặn vẹo đến kinh hãi.

Đèn lồng trong tay Lê Tri khẽ run lên, ánh sáng cũng lay lắt theo.

Dưới ánh đèn lồng mờ nhòe, cái bóng đen dị dạng trên lưng Chúc Chi Bạch càng lúc càng rõ ràng.

Không ai trong nhóm phát hiện ra động tác của Lê Tri, chỉ có Hứa Thuật đi đầu khẽ liếc sang, sau đó lập tức cứng người quay đầu lại như cũ. Cái bóng kia không cao lớn, lưng gù, cổ vươn dài ra trước, cái đầu thì to bất thường như thể đang cố gắng bám chặt lên vai Chúc Chi Bạch.

Điểm cuối của cuộc hô đêm — ngôi miếu thổ địa — chỉ cách bọn họ vài trăm mét. Đoạn đường thẳng tắp, không có lấy một ngã rẽ. Lê Tri thầm quan sát địa hình xung quanh, bước chân cô chậm lại, dần dần thu hẹp khoảng cách với Cao Sĩ Quân ở phía trước.

Mộng Vân Thường

Giọng cô trầm thấp, gần như chỉ là hơi thở: "Anh lên trước tôi đi."

Cao Sĩ Quân hơi ngớ ra, không rõ Lê Tri có dụng ý gì. Nhưng vốn dĩ trong đội, cô là người lanh trí nhất, hành động nào cũng có lý do, anh không hỏi nhiều, chỉ lập tức nghe lời đổi chỗ.

Ngay sau đó, Lê Tri lại chủ động xin đổi vị trí với Liên Thanh Lâm. Cậu thanh niên còn chưa kịp hỏi han thì cô đã bước lên trước mặt cậu.

Không khí trong đoàn đột nhiên trở nên căng thẳng. Những tiếng cười đùa nhạt nhẽo lúc trước lập tức tắt ngấm, bầu không khí chùng xuống, nặng nề tới mức khiến người ta ngạt thở.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 41: Chương 41



Chúc Chi Bạch, người đi ngay sau Lê Tri, lập tức cảm thấy bất an.

Khi cô đổi chỗ xuống ngay trước mặt anh, lòng bàn tay anh đã toát mồ hôi lạnh.

"Thầy Chúc." Lê Tri quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự sắc bén lạnh lẽo: "Anh biết ném qua vai không?"

Chúc Chi Bạch sững người, như thể vừa bị ai đó hung hăng giáng một cú vào đầu. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.

Anh nuốt khan, lắp bắp: "Biết... biết chút chút..."

"Đừng căng thẳng." Giọng cô đều đều, trấn an: "Làm theo lời tôi. Tôi đếm một, hai, ba, anh ném mạnh về phía sau, hiểu không?"

Trong lúc nói, Lê Tri khẽ lắc chiếc đèn lồng, ánh sáng lập lòe soi ra bóng hai người chồng lên nhau dưới chân Chúc Chi Bạch.

Chúc Chi Bạch cúi đầu nhìn, rốt cuộc cũng thấy rõ:

Ngoài bóng mình, còn có một cái bóng nhỏ lùn, lưng còng, đang quấn chặt lấy anh ta.

Trong nháy mắt, tất cả giác quan của Chúc Chi Bạch như bị đánh thức.

Lông tơ sau gáy Chúc Chi Bạch dựng đứng lên. Anh ta cảm thấy tay ai đó khoác lên vai mình, còn có đôi chân quấn quanh hông nữa. Đúng là không thể không đau lưng được!

Chúc Chi Bạch khẽ động đậy, cố gắng làm dịu cái cảm giác cứng ngắc của cơ thể. Anh cúi đầu xuống, mắt bắt gặp đôi chân rũ dài bên hông, lắc lư theo mỗi bước đi của anh. Đôi giày vải đen sờn, lớp vải dày cộp, bàn chân nhỏ xíu trắng bệch, sưng vù – chính là hình ảnh bà cụ mà sáng nay anh nhìn thấy, người treo lủng lẳng trên cây.

"Thầy Chúc." Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Lê Tri đột ngột kéo anh khỏi cảm giác hoảng loạn. Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng đếm của Lê Tri: "Một."

Nỗi sợ hãi nhường chỗ cho một cơn giận dữ cuồn cuộn. "Mẹ nó, sao không ai bị mà mỗi mình xui xẻo thế này?"

Chúc Chi Bạch càng nghĩ càng tức, cả cơ thể anh như căng ra vì cơn thịnh nộ.

Bỗng chốc, anh nghe Lê Tri hét lớn: "Ném!"

Mẹ nó, chưa gì đã đếm? Không cần hai ba à?!

Cơn sợ hãi tột độ bùng lên, kéo theo sự giận dữ nghẹn ngào.

Trong tích tắc, Chúc Chi Bạch hét thầm trong lòng một tiếng "chết tiệt", gồng toàn bộ cơ bắp, xoay người vung mạnh ra sau.

Cái thân thể lạnh lẽo, nhũn như xác chết, bị anh quăng xuống đất mạnh mẽ.

Rầm!

Tiếng nặng nề vang lên.

Bà già đó, thân hình thấp bé, mặt mũi tím bầm, đôi mắt đỏ ngầu lồi ra như muốn rớt khỏi hốc mắt, tóc tai rũ rượi, quần áo đen ngòm như xác c.h.ế.t phình to.

Ánh mắt oán độc của bà ta chằm chằm nhìn về phía Chúc Chi Bạch, khuôn mặt méo mó vặn vẹo vì thù hận.

Bị quăng ngã, bà ta tập tễnh đứng lên, thân thể co quắp kỳ quái như con rối gãy khớp.

Cảnh tượng kinh hoàng ấy chỉ kéo dài trong nháy mắt.

Mộng Vân Thường

Lê Tri hét to, giọng dứt khoát vang dội giữa màn đêm mịt mùng:

"Chạy về miếu thổ địa!"

Không ai dám nấn ná.

Cả đám lập tức vắt chân bỏ chạy, không ai dám quay đầu nhìn lại.

Khoảng cách tới miếu chỉ còn hai, ba trăm mét, nhưng vừa chạy được một đoạn, Lê Tri đã phát hiện điều bất thường.

Ngôi miếu như một hòn đảo nhỏ cô độc giữa biển sương mù, dù họ dốc sức chạy thế nào, khoảng cách ấy vẫn không hề rút ngắn.

Không biết từ lúc nào, sương trắng đã phủ kín xung quanh, dày đặc như khói ma quái, che lấp cả đường đi lẫn bầu trời đêm.

Đèn lồng chiếu ra một quầng sáng nhỏ bé, đơn độc giữa biển sương.

Khi Lê Tri quay đầu lại, cô giật mình phát hiện: những ngọn đèn của đồng đội, ánh sáng dẫn đường lúc nãy... đã biến mất.

Không còn ai bên cạnh.

Không còn âm thanh, không còn tiếng bước chân, chỉ còn cô độc một mình giữa màn sương lạnh lẽo.

Lê Tri xiết chặt đèn lồng trong tay.

Không hoảng loạn, không sợ hãi.

Cô cúi xuống, nhặt mấy viên đá lớn, xếp thành ký hiệu đánh dấu dưới chân, rồi cắn răng, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Phải tới được miếu thổ địa.

Phải sống sót rời khỏi nơi c.h.ế.t tiệt này.

Dù phía trước có là vực sâu nuốt chửng hay lũ quỷ dữ chờ đón, cô cũng không được phép dừng lại...
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 42: Chương 42



Cảm giác phương hướng của Lê Tri trước nay luôn rất chuẩn, cô cũng chắc chắn rằng mình không hề đi lạc hay quay lại đường cũ. Thế nhưng, mười phút sau, khi ngẩng đầu lên, cô lại một lần nữa nhìn thấy ký hiệu đá mà mình đã lưu lại. Tảng đá đó, rõ ràng chỉ cách cô năm bước chân về phía trước.

Theo lời dân gian, "quỷ đả tường" có thể khiến người ta lạc lối, cứ ngỡ mình đang đi thẳng, nhưng thực ra chỉ loanh quanh trong vòng tròn nhỏ hẹp. Lê Tri thử thêm lần nữa. Lần này, cứ đi năm bước cô lại đánh dấu một lần. Nhưng mười phút sau, ở trước mặt cô... vẫn là ký hiệu ấy, y như cười nhạo sự giãy dụa vô ích của con người nhỏ bé.

"Cái quỷ gì thế này, muốn mệt c.h.ế.t tôi à?" Lê Tri nghiến răng, ngồi xổm trước đống đá, cố ép mình suy nghĩ cách phá giải. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong thì phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, dồn dập. Đồng thời, lớp sương mù trắng xóa bao phủ xung quanh cũng bắt đầu tan đi dần.

Trì Y, mồ hôi ướt đẫm trán, khuôn mặt hoảng hốt, vừa trông thấy Lê Tri thì lập tức lao tới, gần như nhào vào cô: "Tri Tri! Tôi... tôi cũng gặp phải quỷ đả tường! Chạy muốn gãy cả chân!"

Lê Tri ngẩng đầu, nhìn xuyên qua đám sương lởn vởn, chỉ thấy miếu thổ địa đã ngay trước mắt. Xung quanh vang lên tiếng gọi của những người khác, từng khuôn mặt quen thuộc lục tục hiện ra từ trong sương. Bọn họ đều giống như vừa từ cõi c.h.ế.t trở về, thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt.

Số người tụ lại... vẫn đủ. Nhưng lão bà đi theo bọn họ từ đầu—bà già gầy gò, lưng còng—đã biến mất.

Lê Tri nhíu mày, lặng lẽ quan sát xung quanh. Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn, đèn dẫn đường xa xa vẫn le lói như cũ, bầu không khí u ám ngột ngạt bao phủ khắp nơi.

Mộng Vân Thường

Trì Y thấp giọng hỏi: "Tri Tri... sao thế?"

"Con quỷ đả tường này, xuất hiện rồi lại biến mất nhanh như chớp, cứ như... chỉ muốn đùa giỡn với bọn mình."

"Không phải từng có truyền thuyết về những con quỷ thích trêu đùa con người sao?" Trì Y thì thầm, ánh mắt lơm lớp nhìn quanh như sợ bị một đôi mắt vô hình nào đó dòm ngó.

Cao Sĩ Quân đi trước, nghe vậy thì quay đầu, cau mày: "Đừng nhiều lời. Dù sao còn sống là may rồi. Làm cho xong nhiệm vụ, rồi cút khỏi cái nơi quỷ quái này thôi!"

Bước cuối cùng của nghi thức hô đêm là thắp hương, dâng sớ, và hóa vàng mã. Ngôi miếu thổ địa cũ kỹ đứng lặng lẽ trong màn đêm lạnh lẽo. Bức tượng thần ngồi giữa chính điện đã nứt vỡ, bong tróc, chẳng còn chút nào vẻ trang nghiêm như trong tưởng tượng.

Hứa Thuật thận trọng bày biện lễ vật lên bàn thờ. Mọi người quỳ xuống trước tượng thần, tiến hành nghi thức với sự khẩn trương và dè dặt đến cực độ. Khi tờ sớ cuối cùng cháy thành tro, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, như trút được tảng đá ngàn cân trong lòng.

Lúc mới đến, chỉ cần nhắc đến nơi đặt t.h.i t.h.ể thôi cũng đã khiến ai nấy dựng tóc gáy. Nhưng giờ đây, cái phòng xác c.h.ế.t kia lại giống như thiên đường, ai cũng mong sớm trở về đó.

Quy định của hô đêm là không được quay đầu nhìn lại, lúc về cũng không được đi lối cũ. Mọi người cẩn thận tránh những con đường có đèn dẫn lối, rẽ vòng ra ngoài thôn, lặng lẽ tiến về phía nơi an toàn. Họ bước nhanh như bay, thậm chí còn hận không thể mọc cánh bay thẳng về.

Băng qua một cái hồ cạn nước, bỗng vang lên tiếng thở nặng nề. Lê Tri lập tức nhớ lại—hồ này cô từng thấy khi đi chọn quan tài hôm trước. Một cái hồ đầy nước bùn đen kịt, bốc mùi tanh tưởi đến ghê người. Trên mặt hồ, những cành sen c.h.ế.t chìm trong bùn nhão nhoẹt, một con vịt bệnh tật mổ loạn xạ vào đó.

Dưới ánh sáng leo lét của đèn lồng, họ mơ hồ nhìn thấy ven hồ có một bóng người đang quỳ. "Nó" khom lưng, vùi đầu vào bùn, đôi tay cứng đờ đào bới một cách quái dị.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tất cả. Ai nấy lập tức nín thở. Liên Thanh Lâm ghé sát, giọng khẽ như gió thổi: "Nhanh lên... tranh thủ nó chưa để ý, đi mau!"

Bọn họ nhẹ chân nhẹ tay lướt đi, không ai dám phát ra một tiếng động thừa thãi. Cũng may, đến khi họ ra xa khỏi hồ, cái thứ quỳ gối kia vẫn không đuổi theo.

Chỉ đến khi trước mặt hiện ra hai chiếc đèn tang trắng treo trước cổng nhà trưởng thôn, trái tim mỗi người mới từ từ bình ổn lại.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 43: Chương 43



Trì Y suýt bật khóc vì xúc động: "Không thể tin nổi... tôi lại có ngày khao khát được quay về cái chỗ xác c.h.ế.t nằm này!"

Có cảm giác như phó bản này đang lặng lẽ thao túng tâm lý bọn họ, bào mòn từng chút ý chí.

Mọi người đẩy cổng ra, lũ lượt tiến vào, chỉ mong nhanh chóng chấm dứt đêm kinh hoàng này. Nhưng chưa kịp mừng, từ trong bóng tối đột nhiên có một bóng người lướt ra, khiến cả đám giật nảy mình.

Tiếng kêu hoảng loạn đồng loạt vang lên. Nhưng khi thấy rõ mặt người kia, họ mới thở phào.

Lê Tri hơi kinh ngạc: "Thầy Lý? Sao thầy vẫn còn ở đây, chưa trở về?"

Lý Kiến Hề lạnh nhạt liếc qua mọi người, giọng điệu hờ hững:

"Giày các người bẩn quá, rửa sạch rồi hẵng bước vào."

Mọi người sững sờ, không hiểu ra sao. Họ cúi đầu nhìn xuống chân mình. Hôm nay mưa lớn, đường thôn đầy bùn đất, lúc lên núi chặt củi giày đã nhếch nhác từ lâu. Ban ngày quay về, Lý Kiến Hề còn chẳng nói gì, sao giờ lại đột nhiên khó chịu?

Nhưng NPC đã mở lời, bọn họ không dám cãi. Bên chân tường có một cái lu lớn đựng nước, cả nhóm rối rít múc nước, ngồi lên bậc đá lau giày.

Lê Tri nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Kiến Hề. Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, đối phương thản nhiên như chẳng có chuyện gì, dời mắt đi trước.

Lê Tri lặng lẽ đi tới bậc đá, tháo giày ra. Mũi và đế giày của cô dính đầy bùn trộn với tro vàng mã, thật sự rất bẩn. Cô nhìn kỹ đế giày của mình, sau đó lại liếc qua giày của những người khác. Cả đám cũng đang lau lau chùi chùi, bùn đất và tro giấy đã biến đôi giày đắt tiền thành những mớ lộn xộn khó coi.

Mộng Vân Thường

Ánh mắt Lê Tri lướt qua từng đôi giày, đến một đôi thì khựng lại. Ánh mắt cô trầm xuống.

Đế giày kia không dính tro vàng mã, chỉ có nước bùn sền sệt màu đen.

Lê Tri thu ánh mắt, cụp mi khẽ động. Một lúc sau, cô bình thản đứng dậy, xoay người bước vào nhà.

Cao Sĩ Quân gọi với theo:

"Này, Lê Tri, giày cô còn chưa rửa sạch đâu!"

Lê Tri đáp:

"Tôi đi lấy đồ."

Lý Kiến Hề đứng bên cạnh chỉ lặng lẽ nhìn, không hề ngăn cản.

Chỉ chốc lát sau, Lê Tri ôm một con mèo đen từ trong nhà bước ra.

Mọi người thấy vậy đều biến sắc. Ai cũng biết trong thế giới này, mèo đen tượng trưng cho điềm gở.

Có người mất bình tĩnh quát lên:

"Cô ôm nó ra đây làm gì? Mau thả ra xa đi, lát nữa xác c.h.ế.t dậy thì c.h.ế.t cả lũ bây giờ!"

Lê Tri mỉm cười dịu dàng, giây tiếp theo, cô buông tay thả mèo đen bay thẳng vào trong quan tài.

"Meo..."

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong gian nhà lạnh lẽo.

Đám người chơi suýt nữa hồn bay phách lạc. Hứa Thuật phản ứng nhanh nhất, lập tức bật dậy:

"Cô điên rồi sao? Cô đang làm gì vậy?"

Anh ta vừa dứt lời, quan tài giữa nhà vang lên âm thanh "lạch cạch" ghê rợn, như tiếng khớp xương mục rữa đang cử động.

Trưởng thôn, bộ dạng như một cỗ máy han gỉ lâu ngày, từ từ duỗi thẳng sống lưng, ngồi dậy khỏi quan tài.

Đôi môi luôn rũ xuống của ông ta giờ đây nhếch lên thành nụ cười quỷ dị.

Ông ta mở đôi mắt đục ngầu c.h.ế.t chóc, chậm rãi nhìn quét khắp căn phòng, như đang lựa chọn con mồi cho đêm nay.

Ngay lúc đó, bên cạnh vang lên tiếng kêu "chan chứa tình cảm":

"Cha ơi, có quỷ chạy tới địa bàn của cha, còn dám bắt nạt bọn con!"

Bầu không khí ngưng đọng.

Trưởng thôn, đang cứng ngắc chuẩn bị nhào tới đám người chơi, động tác đột nhiên khựng lại.

Lê Tri tranh thủ thời cơ, giơ tay chỉ thẳng vào một người đang ngồi giữa bọn họ, giọng điệu chân thành tha thiết, không một chút do dự:

"Một nhà không thể có hai quỷ. Nó dám vào địa bàn của cha giương oai giễu võ, còn muốn ăn vụng đồ cúng của cha. Cha có thể nhịn, nhưng con thì không!"

Đôi mắt trắng dã của trưởng thôn chớp nhẹ một cái, rồi, như một cỗ máy được lập trình sẵn, ông ta từ từ quay đầu nhìn về phía "Chúc Chi Bạch".

Cuối cùng, những người còn lại cũng nhận ra có gì đó không ổn.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 44: Chương 44



Một tiếng thét vang lên, mọi người như chim vỡ tổ lao ra ngoài, chen lấn giẫm đạp lên nhau tìm đường sống. Nhưng trước có quỷ, sau có xác, nơi nào cũng là tử địa. Không còn cách nào khác, họ chỉ biết nhào nhao trốn sau lưng Lý Kiến Hề.

Lý Kiến Hề: ";-—"

Trên bậc đá trước cửa, giờ chỉ còn một bóng người ngồi yên bất động.

"Chúc Chi Bạch" vẫn khom lưng, cắm cúi đi giày. Đôi giày thể thao của hắn đã biến thành một đôi giày vải đen cũ kỹ từ lúc nào. Thân thể tập tễnh, động tác giống hệt lão già, từng chút từng chút đeo giày.

Trưởng thôn, thân hình cứng đờ, từng bước lê tới gần hắn.

Lê Tri nhẹ nhàng lùi về phía cửa chính, bàn tay giấu sau lưng ra hiệu cho đồng đội mau mau rút lui.

Cả đám nín thở, bước chân nhẹ như mèo, lần lượt rời khỏi ngôi nhà ma ám.

Đến khi tất cả đã ra ngoài, Lê Tri khẽ khàng kéo cánh cổng đóng lại, chặn luôn cảnh tượng kinh hoàng bên trong.

Cô quay đầu lại, thở phào, nói:

"Ổn rồi. Để hai kẻ đó tự thanh toán nhau đi."

Đồng đội: "?!"

Khán giả đang xem livestream: "..."

Khung bình luận sững sờ trước chiêu thức vừa rồi của Lê Tri:

"[Chờ đã, làm vậy cũng được sao???]"

"[Đuổi hổ trục sói, mượn đao g.i.ế.c quỷ, Lê Tri đúng là cao thủ binh pháp.]"

"[Diễn đỉnh thế này mà chưa hot thì thiên lý ở đâu? Cái tiếng 'cha ơi' vừa rồi suýt nữa làm tôi tin họ thật sự có m.á.u mủ đó mọi người ơi!]"

"[Vừa gọi cha xong là số phiếu tăng vèo vèo, gọi cha quả nhiên không thiệt chút nào.]"

"[Hu hu hu anh trai nhà tôi đâu rồi, bị con quỷ ăn mất rồi hả trời ơi...]"

Đám người chơi vẫn còn bàng hoàng, ánh mắt Trì Y nhìn Lê Tri giờ đây không khác gì nhìn thần tượng sống: "Tri Tri, sao cô biết được anh ta không phải người thật?"

Lê Tri tháo đèn tang treo ở cổng nhà trưởng thôn xuống, quay người, giọng lạnh nhạt: "Vừa đi vừa nói."

Mọi người còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác hỏi: "Đi đâu nữa cơ? Chẳng phải quay về rồi sao?"

Lê Tri nhìn vào màn đêm sâu hun hút trước mặt, ánh mắt bình thản nhưng kiên định: "Có khả năng thầy Chúc vẫn còn sống."

Không khí lập tức ngưng đọng. Cao Sĩ Quân do dự chốc lát, Hứa Thuật cau mày, rõ ràng trong lòng giằng co. Nhưng rồi, nhớ lại lần trước Lê Tri bất chấp nguy hiểm cứu người ở nhà thờ tổ, anh ta chỉ thở dài một tiếng rồi gật đầu: "Được, vậy đi tìm thử."

Có đèn tang dẫn đường, Lê Tri dẫn đầu, bước chân vững vàng, giọng nói trầm ổn: "Khi thực hiện nghi thức hô đêm, chúng ta đã hóa vàng mã suốt dọc đường, trên đế giày đều dính tro giấy. Chỉ có đế giày của thầy Chúc... không dính chút nào."

Mọi người lập tức hiểu ra. Cao Sĩ Quân lẩm bẩm: "Dù vậy... cô cũng đâu cần liều lĩnh đánh thức trưởng thôn như vậy. Lỡ như ông ta không nhận ra chúng ta mà trực tiếp tấn công thì sao?"

Trì Y giờ đã thành fan não tàn của Lê Tri, lập tức trừng mắt lườm anh: "Vậy anh có cách nào đuổi được con quỷ kia không? Tri Tri chắc chắn có lý do riêng. Anh không hiểu thì đừng nói nhiều."

Lê Tri không đáp lại, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Thuật. Đón lấy ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lẽo ấy, Hứa Thuật khẽ giật mình rồi nhanh chóng hiểu ra. Cô biết anh ta có vật phẩm giữ mạng, cũng từng ám chỉ mình có không ít vật phẩm công kích. Nếu trưởng thôn thật sự phát cuồng tấn công người chơi, Hứa Thuật chắc chắn có cách ứng phó.

So với việc đối đầu với một con quỷ xa lạ, thôn trưởng dù sao cũng "quen thuộc" hơn, nắm được quy luật hành động. Chọn đối phó với ông ta rõ ràng là phương án an toàn hơn.

Đoàn người gấp rút băng qua bóng tối. Liên Thanh Lâm sốt ruột, cậu ta vốn có quan hệ thân thiết với Chúc Chi Bạch, vừa chạy vừa thấp giọng hỏi: "Anh Chúc ở đâu nhỉ? Có phải lúc gặp quỷ đả tường bị mê hoặc chưa ra được không? Hay thử tới miếu thổ địa?"

Mộng Vân Thường

Lê Tri không quay đầu, chỉ lạnh nhạt đáp: "Hồ nước."

Hứa Thuật lập tức nhớ lại: "Ý cô là chỗ con quái vật bên hồ nước lúc nãy sao?"

Trước đó, họ chỉ lướt qua bóng người mờ ảo trong đêm tối. Ai nấy đều cho rằng đó là quái vật, không dám lại gần.

Lê Tri gật đầu: "Nước bùn dính trên đế giày con quỷ đó rất giống với bùn trong hồ. Tôi chỉ đoán, nhưng cứ tới đó trước đã."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 45: Chương 45



Khi họ lao tới hồ, cảnh tượng trước mắt khiến lòng người lạnh toát. Bóng người phủ phục bên bờ hồ vẫn chưa rời đi. Dưới ánh đèn lờ mờ, thân ảnh ấy vẫn cắm đầu đào bới đống bùn nhầy nhụa, tiếng thở hồng hộc vang vọng trong màn đêm im lặng. Chỉ là giờ đây, động tác của anh ta chậm chạp hơn trước nhiều.

Liên Thanh Lâm cố nén run rẩy, thử gọi: "Anh Chúc? Thầy Chúc? Chúc Chi Bạch?"

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nước bùn lép nhép và tiếng thở dồn dập.

Mọi người dè dặt tiến lại gần. Mượn ánh sáng của đèn tang, cuối cùng họ cũng nhìn rõ: một người đàn ông toàn thân đầy bùn đen, đang quỳ rạp xuống, từng ngụm từng ngụm nhét bùn vào miệng, mặt mũi lem nhem mùi tanh tưởi.

"Đúng là thầy Chúc rồi..."

Lê Tri không chần chừ, lập tức đưa đèn tang cho người bên cạnh, sau đó cùng Liên Thanh Lâm lao tới kéo Chúc Chi Bạch lên.

Anh ta cả người mềm oặt, đôi mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch. Không biết đã nuốt vào bụng bao nhiêu nước bùn mà phần bụng trương phình lên kỳ dị. Hít thở trở nên nặng nề, như thể mỗi lần hô hấp đều rất khó khăn.

Ngay khi thấy tình hình nguy cấp, Lê Tri lập tức trầm giọng ra lệnh: "Đỡ anh ta dậy."

Hứa Thuật không do dự, cùng với Liên Thanh Lâm, một trái một phải đỡ lấy Chúc Chi Bạch. Lê Tri bước nhanh tới phía sau anh ta, vòng tay qua eo, dùng sức ép mạnh để buộc anh ta tống hết nước bùn ra ngoài.

Chúc Chi Bạch co giật, há miệng nôn mửa không ngừng.

Khán giả trước màn hình cũng c.h.ế.t lặng theo từng nhịp thở ngắt quãng của anh ta:

"[Nếu không có chị đại Lê Tri, chắc ảnh đế đã c.h.ế.t trương bụng ở cái bãi bùn đó rồi...]"

"[Cảm ơn chị Lê Tri, cảm ơn chị đã cứu mạng thần tượng của em!]"

"[Cách c.h.ế.t ngạt này đáng sợ quá, nuốt từng ấy bùn rồi còn cứu nổi không trời?]"

Tiếng nôn mửa vang dội như trộn lẫn vào nhịp tim bồn chồn của người chơi. Sau khi Chúc Chi Bạch ói ra một đống bùn lầy nồng nặc mùi ẩm mốc, anh ta mềm oặt, ngất lịm. Cao Sĩ Quân vội cõng anh ta lên lưng, cả nhóm quyết định quay về hỏi NPC xem trong thôn này có bác sĩ nào không.

Bước chân tới trước cổng nhà, cả bọn bất giác khựng lại. Trong lòng đều thấp thỏm: quỷ trong nhà đã đánh xong chưa? Hay hai con đã cấu kết lại, chỉ chờ họ bước vào để bày tiệc máu?

Đúng lúc này, Hứa Thuật lấy hết can đảm xông lên trước, tay vươn ra định mở cửa, nhưng cánh cổng lại tự mình "cọt kẹt" mở từ trong ra.

Lý Kiến Hề ôm con mèo đen lặng lẽ bước ra ngoài. Ánh trăng nhàn nhạt rọi lên bóng dáng thon dài của hắn. Gương mặt bình tĩnh, như thể những gì vừa xảy ra trong sân chẳng liên quan gì đến mình.

Trong sân im lặng đến đáng sợ. Không còn xác sống, không còn tiếng quỷ rên. Quan tài trưởng thôn đã đóng chặt, không động tĩnh.

Nhìn thấy vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm, lục tục bước vào nhà. Lê Tri đi sau cùng, chậm rãi gọi: "Thầy Lý."

Lý Kiến Hề dừng chân, từ tốn quay đầu lại. Trong lòng anh, con mèo đen đã lăn ra ngủ ngáy phì phò. Dưới ánh trăng, gương mặt anh ta lộ ra vẻ lạnh nhạt mà cô đơn, đẹp đẽ đến mức như không thuộc về thế giới này.

Lê Tri nhoẻn miệng cười, giọng nói chân thành: "Vừa rồi cảm ơn thầy đã nhắc nhở."

Mộng Vân Thường

Lý Kiến Hề thản nhiên đáp: "Do cô tự mình đoán ra thôi, chẳng liên quan gì đến tôi."

Mặt trăng treo cao, ánh sáng lạnh lẽo phủ lên đôi mắt sâu thẳm của Lê Tri, như dâng trào một thứ tình cảm khó diễn tả thành lời. Cô nhìn anh chăm chú: "Dù sao tôi vẫn muốn cảm ơn thầy. Thầy đã giúp chúng tôi rất nhiều."

Lý Kiến Hề hơi lúng túng, ánh mắt tránh đi, đường nét khuôn mặt anh dưới ánh trăng càng trở nên sắc sảo, lạnh lùng như thể một bức tượng thần sa ngã.

Khung bình luận sôi trào:

"[Ôi trời, đẹp trai thế này thì chắc chắn là phe ta rồi, tôi tin anh ấy!]"

"[Đúng vậy! NPC này giúp đỡ đám Lê Tri bao nhiêu lần rồi còn gì, quá đáng yêu.]"

"[Tôi ăn cơm chó trong phó bản kinh dị thế này có tính là nghiệp chướng không? Nhưng mà cơm chó ngon quá, ăn tiếp!]"

"[Tổ hợp NPC x Người chơi này đúng là chạm tới tâm can tôi...]"

Lê Tri chần chừ một giây, rồi bước thêm hai bước, ngẩng đầu hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Thầy Lý, trong thôn này... có bác sĩ không? Bạn tôi đã nuốt phải bùn, tình trạng rất nguy cấp."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 46: Chương 46



Lý Kiến Hề khôi phục lại dáng vẻ xa cách thường ngày, lãnh đạm nói: "Không có."

Ánh mắt Lê Tri lóe lên sự thất vọng. Đôi môi cô mím lại, sắp sửa lên tiếng thì Lý Kiến Hề bỗng nhấp môi, do dự một lát rồi xoay người đi, buông lại một câu: "Đi theo tôi."

Không ai dám chậm trễ. Một lúc sau, Lý Kiến Hề dẫn cô ra đến khu ruộng nhỏ phía sau thôn. Dưới ánh trăng yếu ớt, từng đám cỏ xanh mơn mởn phất phơ theo gió.

Anh ta chỉ vào chúng, lạnh nhạt nói: "Loại cỏ này có thể sắc nước, thúc nôn, giải độc."

Sợ cô không tin, anh ta giải thích thêm: "Trong thôn không có bác sĩ, giao thông cách trở, bệnh gì cũng phải tự kiếm thuốc chữa thôi."

Lê Tri cúi người nhổ vài nhánh, khẽ mỉm cười cảm ơn.

Khi quay về, Hứa Thuật đã đứng sẵn ở cổng chờ, thấy cô liền vội hỏi: "Sao rồi?"

Lê Tri lắc đầu, giọng trầm thấp: "Còn nước còn tát thôi."

Mọi người lập tức nhóm lửa đun thuốc. Khi sắc được thảo dược, họ cho Chúc Chi Bạch uống. Ngay lập tức, anh ta bắt đầu nôn tiếp, lần này nôn ra phần bùn còn sót lại, không còn thứ gì kỳ dị nữa.

Tình trạng tuy đã ổn định hơn, nhưng Chúc Chi Bạch vẫn mê man bất tỉnh. Khuôn mặt anh ta tái nhợt, cơ thể gầy gò hệt như một con búp bê vỡ nát, khiến ai nhìn thấy cũng phải nghẹn lòng.

Ngày mai trưởng thôn sẽ được hạ táng, nhưng đêm nay mọi người vẫn phải gác đêm như thường lệ. Mèo đã được Lý Kiến Hề mang đi, nhiệm vụ tối nay không có sai sót, trưởng thôn có lẽ sẽ không vùng dậy để g.i.ế.c người nữa. Cả nhóm bắt đầu phân chia nhiệm vụ canh gác.

Lê Tri vẫn canh giữ đến nửa đêm, sau đó quay về phòng, chìm vào giấc ngủ say sưa. Ngày hôm sau, khi vừa thức dậy, việc đầu tiên cô làm là vội vã đi xem tình trạng của Chúc Chi Bạch.

Nhờ vào tác dụng của thảo dược hay chính ý chí sống sót mạnh mẽ của anh ta, Chúc Chi Bạch đã tỉnh lại. Tuy nhiên, sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt, không sức lực, nằm bất động trên giường. Bạn cùng phòng Cao Sĩ Quân đã kể cho anh ta nghe mọi chuyện xảy ra tối qua.

Mộng Vân Thường

Lê Tri tiến lại gần, ánh mắt của Chúc Chi Bạch lộ rõ vẻ cảm kích. Anh cố gắng ngồi dậy, giọng nói yếu ớt: "Tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô thế nào mới đủ."

Lê Tri chỉ cười nhẹ, giọng bình thản: "Em gái tôi là fan của anh, nếu anh gặp chuyện gì, con bé sẽ rất đau lòng."

Những người xem từ bên ngoài đều cảm thấy nghẹn ngào:

"[Cô ấy thật sự quá tốt bụng, đã khóc hết nước mắt rồi, cô ấy là người cuồng em gái phải không?]"

"[Đến lúc này rồi mà cô ấy vẫn lo lắng bảo vệ thần tượng của em gái. Ảnh đế à, anh phải cảm thấy may mắn khi có một fan như vậy đấy.]"

"[Trong khi người chơi ở các phó bản khác nghi ngờ lẫn nhau, thì bên này lại có người mạo hiểm cứu đồng đội, sự khác biệt rõ ràng thật.]"

"[Lê Tri cũng giỏi giả vờ quá nhỉ, lại còn đóng vai người tốt thánh thiện nữa, thật chán.]"

"[Fan của nhà nào mà rần rần lên vậy? Sợ số phiếu của Lê Tri vượt qua chính chủ nhà bạn đấy à?]"

Cảnh tượng này dường như chẳng có gì là yên ả. Mỗi khi có fan tụ tập, lại không thiếu những tranh cãi ồn ào, dù là trong chương trình kinh dị thì cũng không ngoại lệ.

Hôm nay trưởng thôn sẽ được hạ táng. Mặc dù thân thể Chúc Chi Bạch vẫn còn yếu, nhưng anh vẫn phải đứng dậy cùng cả nhóm hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này.

Vào bữa sáng, Cao Sĩ Quân gấp gáp hỏi: "Hôm nay chúng ta có thể ra ngoài và rời khỏi đây không?"

Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên Lê Tri. Cô đang ăn bánh bao, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Cho tôi thêm chút dưa muối."

Cả nhóm im lặng nhìn cô, không ai lên tiếng. Kể từ khi vào phó bản này, người chơi nào cũng giảm vài cân vì thiếu thốn thức ăn, nhưng Lê Tri thì ngược lại, cô vẫn duy trì ba bữa đầy đủ mỗi ngày và thậm chí còn có dấu hiệu béo lên. Cũng không phải cô ăn quá nhiều, mà là vì ở bên ngoài, cô chỉ ăn thức ăn giàu protein, ít tinh bột, nhưng vào phó bản lại chỉ có bánh bao và cơm, không có lựa chọn khác.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 47: Chương 47



Ăn xong bữa sáng, mọi người bước ra ngoài. Trong sân, linh cữu đã được chuẩn bị sẵn, bốn ông già gầy còm, tóc bạc phơ, đang đứng cạnh đó. Chú Cửu đang phát t.h.u.ố.c lá cho họ. Đây là những người dân thôn hiếm hoi, những người được mời đến để giúp khiêng quan tài. Tổng cộng có tám người phụ trách việc khiêng linh cữu, bao gồm bốn người dân thôn và bốn người chơi.

Liên Thanh Lâm lắc đầu, nhỏ giọng chê bai: "Sao không mời ai khỏe mạnh một chút nhỉ? Mấy ông già này gầy nhom, sợ lát nữa gãy lưng mất."

Trì Y nhún vai đáp: "Chẳng phải họ nói trong thôn không còn ai sao? Có thể tìm được bốn người tới giúp là may lắm rồi."

Lúc chuẩn bị khiêng linh cữu, nhóm người chơi quỳ xuống trước quan tài, làm lễ hóa vàng mã. Bốn ông già trong thôn thì thào với nhau, những lời than vãn vang lên trong không khí lạnh lẽo: "Bây giờ còn có chúng ta khiêng quan tài, chờ đến khi chúng ta chết, không chừng chẳng còn ai mà nhấc áo quan lên nữa."

"Thôn Quan Bình sớm muộn gì cũng chẳng còn ai, từ cái năm mà thôn chúng ta không nằm trong khu vực quy hoạch, tôi đã biết sẽ có một ngày như thế này mà."

"Đúng là ngu ngốc, nếu biết trước thì năm đó đã không xây cái cầu kia rồi, đốt hết tiền của mỗi nhà, còn chẳng được hưởng cái gì."

Lê Tri lặng lẽ ném tiền vàng vào chậu than, rồi quay lại nhìn cây cầu lớn treo lơ lửng giữa không trung. Từ góc nhìn này, cô có thể thấy nửa cây cầu chìm trong làn sương mù, đó là lối ra vào duy nhất của thôn.

Ánh mắt Lê Tri thoáng động, nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm gì thì Lý Kiến Hề đã bước tới, tay cầm chiếc búa, lạnh lùng nói: "Chiêm ngưỡng chân dung người đã c.h.ế.t lần cuối, đóng đinh nắp quan tài."

Dù trong lòng chẳng ai thực sự mong muốn được nhìn kỹ dung nhan người c.h.ế.t ấy, nhưng nghi thức đã định, bọn họ chỉ có thể làm theo. Đám người chơi lặng lẽ đi vòng quanh quan tài, nặn ra vài giọt nước mắt, cố gắng gào khóc lấy lệ, sau đó chuẩn bị đóng nắp áo quan.

"Người tuổi Dần, tuổi Thân tránh ra," giọng chú Cửu khàn khàn vang lên, "Con gái tránh xa đinh đóng hòm."

Lời vừa dứt, chiếc nắp quan tài cuối cùng cũng được hạ xuống. Sáu người chơi lập tức trốn vào một căn phòng nhỏ, lặng lẽ nghe từng tiếng búa nện vào đinh bên ngoài, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.

"Rốt cuộc cũng kết thúc rồi..." Có người thầm lẩm bẩm, giọng run rẩy.

"Nắp quan tài đóng đinh rồi," Lê Tri ghé sát vào Trì Y, thì thào, "Lần này... chắc ông ta không bò ra được đâu nhỉ?"

Tiếng gõ cuối cùng dội lên, nặng nề, sắc lạnh. Rồi đột ngột, bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống, tiếng kèn đám ma kéo dài như than khóc ai oán, xé rách màn đêm nặng trĩu. Lễ đưa tang bắt đầu.

Nghĩ tới việc nhiệm vụ sắp hoàn thành, đám người chơi càng thêm kích động, làm việc cũng chăm chỉ hơn thường lệ. Ngay cả Chúc Chi Bạch yếu ớt cũng như được tiếp thêm sinh khí, đôi mắt hắn sáng lên hẳn.

Khi mọi người đang bận buộc dây gai quanh quan tài, chú Cửu rút từ trong áo ra một chùm chìa khóa cũ kỹ, mở căn phòng kế bên nhà chính. Đó từng là phòng của trưởng thôn lúc còn sống, từ sau khi ông ta qua đời đã bị khóa kín, chưa từng hé mở.

"Đi thu dọn đồ đạc của trưởng thôn," chú Cửu trầm giọng dặn, "Lúc hạ táng phải đốt cùng, để ông ấy không lạnh lẽo trên đường xuống Hoàng Tuyền."

Dựa theo tục lệ, sau khi chôn cất, tất cả di vật của người c.h.ế.t đều phải thiêu hủy. Lê Tri và Trì Y vâng dạ rồi tiến vào căn phòng.

Không khí nơi đây còn ẩm mốc lạnh lẽo hơn cả nhà chính. Vừa bước qua ngưỡng cửa, Lê Tri đã cảm nhận được hơi ẩm đọng lại trên da thịt, mang theo mùi nấm mốc gay gắt. Nội thất đơn sơ, sát cửa sổ kê một chiếc bàn học cũ kỹ, lớp sơn bong tróc thành từng mảng.

Lê Tri liếc nhanh ra ngoài: chú Cửu đang bận chỉ huy đám người chằng dây cho áo quan, không để ý đến cô. Nhanh tay kéo tấm rèm cửa in hình trúc khép lại, cô cúi người mở ngăn kéo bàn.

Mộng Vân Thường

Bên trong phủ đầy mạng nhện, lẫn lộn vài tờ báo cũ và mấy quyển sách ố vàng. Lê Tri nhặt lên một quyển sổ tay nhỏ, lật xem lướt qua. Chỉ toàn là những ghi chú lặt vặt, chủ yếu ghi chép về nông nghiệp, sản xuất. Xem chừng lúc sinh thời, trưởng thôn thực lòng muốn thay đổi số phận nghèo đói lạc hậu của thôn Quan Bình.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 48: Chương 48



Chỉ tiếc, nỗ lực ấy cuối cùng cũng tan thành bọt nước. Thôn Quan Bình nằm lọt thỏm giữa núi rừng, đường sá gập ghềnh hiểm trở, muốn phát triển e rằng cũng chỉ là mộng tưởng xa vời.

"Sao ông ấy không nghĩ đến phát triển du lịch nhỉ?" Lê Tri thầm nghĩ. "Nếu biến nơi này thành khu nghỉ dưỡng mùa hè, biết đâu còn có cơ hội đổi đời..."

Vừa suy nghĩ, cô vừa lật sâu xuống dưới. Một xấp báo cũ úa vàng lọt vào mắt. Khi cô đang định xem kỹ, bỗng ngoài cửa sổ vang lên hai tiếng đập mạnh làm cô giật b.ắ.n người.

Qua lớp rèm mỏng, giọng chú Cửu quát lớn: "Làm cái gì mà lâu thế hả? Dọn xong chưa?"

"Xong ngay đây!" Lê Tri vội vã đáp lại. Tay cô lén nhét xấp báo vào trong áo khoác, rồi giả vờ xoay người đi về phía tủ quần áo, vờ như đang thu dọn di vật.

Mọi thứ chuẩn bị xong, bên ngoài vang lên tiếng chậu vỡ chan chát — nghi thức phá chậu báo tang. Tiếng kèn não nề nổi lên lần nữa. Lê Tri giơ cao cờ dẫn hồn, tay còn lại cầm gậy đưa ma, dẫn đầu đội hình. Trì Y ôm bài vị đi trước, sau lưng là đám người chơi khiêng quan tài, rời khỏi ngôi nhà lạnh lẽo, tiến về nghĩa địa cuối thôn.

Mộng Vân Thường

Suốt dọc đường, tiền vàng giấy bạc tung bay ngập trời, chiêng trống vang dội không ngừng. Người dân trong thôn, gần như chỉ còn lại những thân hình già nua gầy guộc, lặng lẽ ra tiễn biệt. Những bước chân tập tễnh, những đôi mắt trống rỗng như đã khóc cạn nước mắt từ lâu.

Một ngôi làng không có bóng dáng người trẻ tuổi... rồi sẽ chẳng mấy chốc mà diệt vong.

Tiền giấy rơi trắng trời như tuyết, đội đưa tang cuối cùng cũng đến nghĩa địa. Sau khi đặt quan tài xuống, mọi người bắt đầu hóa vàng, đốt đèn thả hồn. Nghĩ tới việc chỉ còn một bước nữa là kết thúc phó bản c.h.ế.t tiệt này, ai nấy đều hưng phấn đến run rẩy, làm việc càng thêm phần nhanh nhẹn, thành thạo.

Khi quan tài được từ từ hạ xuống huyệt mộ, Lý Kiến Hề lấy ra la bàn, cẩn thận xác định phương hướng Bắc-Nam. Đảm bảo không sai lệch, anh ta ra hiệu cho mọi người lấp đất.

Từng nắm đất vàng ướt át rơi xuống, phát ra những âm thanh nặng nề, lạnh lẽo. Mặt đất dần dần nuốt trọn chiếc quan tài.

Trên nền trời u ám, gió rét gào thét từng hồi như tiếng than khóc ai oán. Cờ dẫn hồn và gậy đưa ma cắm bên mộ lung lay theo từng đợt gió lạnh, tạo nên tiếng xào xạc quỷ dị.

Dưới làn gió lạnh buốt thổi vù vù, khi nắm đất cuối cùng rơi xuống lấp đầy phần mộ, trong mắt đám người chơi lộ ra vẻ hưng phấn rõ rệt.

"Xong rồi chứ?"

"Có phải... chúng ta qua cửa rồi không?"

Gió vẫn thổi, lạnh buốt như d.a.o cứa. Tất cả vẫn yên ắng như cũ, không có bất kỳ sự biến đổi nào. Trì Y khẽ kéo áo, giọng run run hỏi:

"Có phải... chưa đốt hết quần áo không?"

Không ai dám chần chừ, mọi người vội vàng quỳ sụp xuống trước ngôi mộ, đem hết di vật mang theo đốt thành tro bụi.

Họ đợi. Đợi đến khi tàn lửa cũng nguội lạnh, thế nhưng... vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Xung quanh càng lúc càng tĩnh mịch. Từ lúc nào mà đám thôn dân đến đưa tang đã tụ tập thành một đám phía sau họ.

Đám người ấy, từng gương mặt đều nở nụ cười mỉa mai, ẩn chứa oán độc, đôi mắt lạnh lẽo dán chặt lấy những người chơi đang mờ mịt như đang chế nhạo số phận của họ.

Cao Sĩ Quân là người đầu tiên không nhịn được, ôm đầu gào lên như phát điên:

"Chuyện gì thế này?! Tại sao vẫn chưa qua cửa? Chúng ta sẽ bị nhốt ở cái phó bản c.h.ế.t tiệt này đến c.h.ế.t luôn sao?!"

Hứa Thuật đứng một bên, liếc mắt nhìn Lê Tri vẫn đang trầm mặc suy tư, giọng nói nặng nề:

"Xem ra cô đoán đúng rồi. Nhiệm vụ thực sự của chúng ta... là an táng cha mẹ ruột."

"Cha mẹ ruột?! Bọn họ ở đâu? Phải đi đâu tìm?!"

Cao Sĩ Quân quỳ bệt xuống đất, ôm mặt khóc rống lên:

"Chúng ta chẳng có tí manh mối nào hết!"

Chúc Chi Bạch vốn còn cố gắng gượng, tin rằng chỉ cần hạ táng là xong, giờ hy vọng sụp đổ, cả người anh ta ngã ngồi xuống đất, ánh mắt trống rỗng như một cái xác không hồn.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 49: Chương 49



Sự tuyệt vọng của họ dường như khiến đám thôn dân hài lòng. Cuối cùng, từng người một lảo đảo quay đi, tập tễnh rời khỏi nghĩa địa.

Chỉ còn lại bọn họ, giữa bãi tha ma lạnh lẽo, cùng với tiếng gió rít từng hồi... và tiếng lật báo lạo xạo, mơ hồ như đến từ địa ngục.

Lê Tri ngồi xổm dưới đất, giở mấy tờ báo cũ ra, tay áo bị gió thổi tung phần phật.

Trì Y hoảng hốt chạy tới, giọng thì thào:

"Có manh mối gì sao?"

"Có."

Chỉ một chữ, lạnh băng, như ngọn lửa nhỏ châm vào thùng thuốc nổ.

Tất cả lập tức kéo đến, chen chúc xung quanh Lê Tri, ánh mắt sáng rực như sắp c.h.ế.t đuối vớ được bè gỗ.

Lê Tri dùng ngón tay chỉ vào một trang báo đã ố vàng, vòng tròn mực đen nguệch ngoạc tô đậm dòng tiêu đề:

"Kết nối các điểm để tạo thành khu vực, tích hợp nông thôn cũ, xây dựng thôn sinh thái xanh."

Nội dung bài báo đại khái nói về việc chính quyền huyện năm đó dự định quy hoạch vùng đất để xây dựng thôn sinh thái, phát triển du lịch, giúp dân thoát nghèo.

Các thôn trong khu vực sẽ liên kết với nhau thành một mạng lưới, hướng tới bao phủ toàn diện.

Nhưng đây chỉ là tờ báo đầu tiên.

Tờ báo thứ hai, một năm sau, trang nhất lớn đỏ chói công bố danh sách những thôn được chọn vào dự án sinh thái.

Không có tên thôn Quan Bình.

Một vạch đen thô bạo gạch chéo toàn bộ tờ báo, nét bút mạnh đến mức in hằn cả mặt sau tờ giấy.

Đọc xong, tất cả đều ngơ ngác, như bị nhốt giữa màn sương mù dày đặc.

"Ý gì vậy? Những thứ này liên quan quái gì tới tụi mình?"

Ai đó buột miệng hỏi, mang theo sự tuyệt vọng không thể che giấu.

Lê Tri cất tờ báo vào túi, ánh mắt liếc nhanh xung quanh bãi tha ma vắng lạnh, bình thản cất tiếng:

Mộng Vân Thường

"Tìm kỹ khu nghĩa địa này đi. Hệ thống yêu cầu an táng cha mẹ ruột một cách thỏa đáng... Từ 'an táng' có nghĩa là họ đã chết. Từ 'thỏa đáng' có nghĩa là t.h.i t.h.ể họ hiện giờ chưa được chôn cất tử tế. Có thể họ bị vứt xác nơi hoang dã... cũng có thể, chính nghĩa địa này có vấn đề."

Lời cô như nhát d.a.o sắc lạnh rạch vào tim mỗi người.

Không ai phản bác. Tất cả lập tức tản ra, cắm cúi tìm kiếm từng tấm bia mộ cũ kỹ mục nát, lê bước khắp nghĩa địa rộng lớn như những hồn ma mất phương hướng.

Không ai còn nghĩ đến chuyện quay về ăn cơm.

Không ai buồn để ý đến thời gian.

Ánh nắng cuối ngày kéo dài cái bóng của họ, mệt mỏi và lạnh ngắt.

Mãi đến khi mặt trời sắp lặn hẳn, một tiếng hét thất thanh vang lên từ đằng xa:

"Mau lại đây! Mọi người mau lại đây! Có khi nào... là chỗ này không?!"

Người hét lên là Liên Thanh Lâm, mặt mũi lấm lem bùn đất, hưng phấn đến mức đứng không vững.

Chỗ cậu ta phát hiện đã vượt ra ngoài ranh giới nghĩa địa, nằm ở một vùng đất hoang vu, toàn đá tảng lởm chởm, cỏ dại mọc cao quá đầu gối.

Theo phong thủy, chọn nơi chôn cất phải chú trọng đến long mạch, thế đất cần dựa núi gần sông, tụ khí dưỡng phúc.

Mộ phần đặt ở nơi gồ ghề, khô cằn, không nước không khí... là đại kỵ.

Thế nhưng ngôi mộ hoang kia, lại nằm đúng giữa vùng đất dữ ấy, như thể có người cố tình chọn chỗ xấu nhất để chôn.

Mộ hoang bị cỏ cây che phủ gần như hoàn toàn, nếu không phải Liên Thanh Lâm trong lúc lảo đảo vấp ngã mới lộ ra, thì ai cũng chỉ nghĩ đó là một bãi đất bỏ hoang.

Lê Tri bước quanh một vòng, ánh mắt trầm ngâm.

Không một dấu vết đốt hương, không một mẩu tro vàng mã, không một nén nhang cắm vội.

Một ngôi mộ bị nguyền rủa.

Một nơi mà ngay cả đất trời cũng không thèm che chở.

Đám người chơi chậm rãi dọn đám dây leo bám chằng chịt lên tấm bia đá. Khi lớp dây cuối cùng bị gạt xuống, tất cả đều sững sờ nhìn nhau.

Đây không phải một tấm bia mộ bình thường. Hình dáng của nó giống như một thanh kiếm cắm thẳng xuống đất, mũi kiếm chỉ thẳng vào lòng đất lạnh lẽo. Bia đá hẹp dần từ trên xuống dưới, bề mặt khắc chi chít mười cái tên, mỗi cái tên lại bị vẽ kín bởi những ký tự bùa đỏ kỳ dị.
 
Back
Top Bottom