Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 50: Chương 50



Lê Tri nhíu mày, cảm giác lạnh buốt lan dọc sống lưng. Cô khẽ nói:

"Ngôi mộ này... có vấn đề lớn."

Trong văn hóa Trung Hoa, chuyện ma chay, an táng từ xưa đã được coi trọng, từng chi tiết, từng nghi lễ đều phải tuân thủ nghiêm ngặt. Từ lúc bước chân vào phó bản đến giờ, bọn họ đã thấy được điều đó trong từng lễ thức.

Theo lệ thường, tên của người c.h.ế.t và ngày sinh tử sẽ được khắc lên bia, tô bằng sơn đỏ; còn mộ phần của người sống thì khắc chữ xanh. Nhưng tấm bia trước mặt bọn họ — tên thì đen kịt, phù văn đỏ thẫm xoắn xuýt quanh từng con chữ như sợi dây trói buộc linh hồn, khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng như bị kéo sâu vào một vực thẳm không đáy.

Không chỉ vậy, mộ hợp táng bình thường chỉ có vợ chồng hoặc người thân thiết m.á.u mủ. Mười người xa lạ không có dây mơ rễ má gì mà lại nằm chung dưới một tấm mộ, chỉ có một khả năng — mộ tuẫn táng.

Nghe lời Lê Tri, cả đám đều c.h.ế.t lặng, không ai dám lên tiếng.

Ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, xuất hiện một ngôi mộ tuẫn táng lại còn có dấu hiệu phong ấn bằng bùa chú, dù nghĩ thế nào cũng không phải chuyện tốt lành.

Hứa Thuật nhíu mày, giọng trầm hẳn xuống:

"Muốn đào không?"

Chưa kịp đợi Lê Tri trả lời, Cao Sĩ Quân đã nhảy dựng lên, giọng run run vì hoảng sợ:

"Không được! Tuyệt đối không được!"

Mấy ngày sống trong phó bản này đã bào mòn hết can đảm của Cao Sĩ Quân. Anh ta siết chặt hai tay, cố nén nỗi sợ đang trào lên ngập ngụa trong lòng:

"Chẳng phải nhiệm vụ của chúng ta là tìm cha mẹ ruột hay sao? Ngôi mộ này rõ ràng bị phong ấn, nhỡ đâu trong đó... là thứ không thể động vào thì sao?"

Anh ta không nói tiếp được nữa, nhưng ánh mắt ngập tràn sự tuyệt vọng.

Những người khác cũng trầm mặc. Đào lên, nếu gặp được manh mối thì còn đỡ, lỡ đâu lại đào phải cái gì kinh khủng hơn thì sao? Một mình trưởng thôn đã khiến họ c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống, nếu bên trong này còn tận mười kẻ như vậy, bọn họ chắc chắn không sống nổi tới sáng.

Lê Tri ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả khoảng không, gió lạnh rít qua khe núi như tiếng quỷ khóc.

"Chúng ta không có lựa chọn khác," cô lạnh lùng nói.

Trưởng thôn đã được an táng. Nếu họ không hoàn thành nhiệm vụ thật sự, đêm nay, sau khi bóng tối bao trùm, thứ gì sẽ tìm đến đây? Những gì chưa biết luôn đáng sợ hơn những gì đã thấy, và càng khó đối phó hơn gấp bội.

Hứa Thuật nắm chặt tay, thấp giọng hỏi:

Mộng Vân Thường

"Cô nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"

"Tôi cần nghiệm chứng thêm một chút," Lê Tri đáp, rồi cúi người nhặt lấy chiếc xẻng sắt dưới đất. Cô liếc qua từng khuôn mặt, ánh mắt lạnh lùng và kiên định:

"Ai sợ thì có thể rời đi. Tôi không ép."

Bên ngoài, khán giả đang theo dõi cũng như nín thở.

[Đào ngôi mộ này nguy hiểm quá, chẳng có chút thông tin nào, liệu bọn họ có qua nổi không?]

[Không lẽ đây là mộ của cha mẹ ruột bọn họ?]

[Nếu đúng là như vậy thì phải đào thôi, cái mộ này rõ ràng không được an táng tử tế.]

[Rốt cuộc trong cái thôn c.h.ế.t tiệt này đã từng xảy ra chuyện gì? Thời nay rồi mà còn tuẫn táng?]

[Tôi có cảm giác dân trong thôn đều là ác quỷ đội lốt người.]

[Tôi tin tưởng Lê Tri vô điều kiện! Nếu tôi cũng rơi vào phó bản, cô ấy bảo làm gì tôi làm nấy luôn!]

[Bởi vì từ đầu đến giờ, mọi hành động của Lê Tri đều khiến người ta yên tâm, vững vàng một cách kỳ lạ.]

Cuối cùng, không ai bỏ đi.

Dù sợ hãi, dù trong lòng run rẩy, nhưng họ vẫn lựa chọn đứng cạnh Lê Tri. Rời đi thì biết trốn vào đâu? Trong cái thôn ma quái này, chẳng nơi nào có thể gọi là an toàn. Thà đánh cược tất cả vào người con gái trước mặt còn hơn.

Dưới ánh hoàng hôn đang dần tắt, Liên Thanh Lâm siết chặt cây xẻng sắt trong tay, không buồn nói nhiều, hít sâu một hơi rồi cất giọng hối thúc: "Muốn đào thì mau đào đi, tranh thủ trước khi trời tối hẳn."

Một câu của cậu ta khiến cả đám giật mình tỉnh ngộ. Không ai muốn tưởng tượng cảnh đào mộ khi màn đêm buông xuống — những thứ ẩn nấp trong bóng tối chắc chắn sẽ còn khủng khiếp hơn nhiều. Mọi người vội vã xúm lại, xẻng cuốc không ngừng tay. Họ đã có kinh nghiệm từ hôm trước khi làm lễ an táng dưới sự chỉ dẫn của thầy âm dương, nên động tác lần này cũng thuần thục hơn hẳn.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 51: Chương 51



Nhưng càng đào sâu, sắc mặt của từng người càng trắng bệch.

Hố mộ này nhỏ bất thường, nhỏ đến mức không ai tin được nó có thể chứa nổi mười mấy t.h.i t.h.ể như lời đồn. Cỏ dại phủ kín mặt đất dần bị san bằng, tiếng xẻng sắt va vào đất vang lên khô khốc, khiến từng hồi tim của mọi người như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cứ mỗi nhát xẻng xúc xuống, khoảng cách giữa họ và sự thật lạnh lẽo kia lại ngắn thêm một đoạn.

Bỗng một tiếng "keng" vang lên, rõ mồn một giữa không gian u ám. Tất cả lập tức ngừng tay, hô hấp cũng như đông cứng lại.

Trì Y lau mồ hôi lạnh trên trán, môi run rẩy: "Tôi... tôi đào trúng quan tài rồi!"

Dưới lớp bùn đất ướt át, một góc quan tài đen sì lộ ra, xung quanh còn quấn lằng nhằng dây đỏ. Lê Tri không chần chừ, cúi người dùng tay hất đất, lộ ra thêm phần dây đỏ quấn chặt từ dưới lên trên, từng vòng từng vòng, như một thứ phong ấn thô sơ nhưng đầy ác ý, tựa hệt phù văn vẽ trên tấm bia đá lúc trước.

Ánh chiều tà chỉ còn le lói, nhuộm màu trời đất bằng một thứ sắc vàng lạnh lẽo sắp tắt.

Cao Sĩ Quân nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài, mặt trắng bệch như tờ giấy: "Trong này... nhất định phong ấn thứ gì rất kinh khủng. Hay chúng ta đừng mở ra thì hơn?"

Nhưng chẳng ai buồn để tâm đến lời cậu ta. Bây giờ, từng phút từng giây còn ánh sáng đều quý giá như vàng, ai cũng biết một khi trời tối hoàn toàn, bất cứ chuyện gì khủng khiếp cũng có thể xảy ra. Cả nhóm vội vàng đào hết đất xung quanh, để lộ toàn bộ chiếc quan tài.

Đó là một cỗ quan tài đen bóng, bị quấn kín mít bởi dây đỏ. Những sợi dây chằng chịt ấy đan thành một hình phù lạ lùng ngay chính giữa nắp hòm. Ở bốn góc còn treo lủng lẳng mấy chiếc chuông đồng nhỏ đã bị oxy hóa thành những vệt xanh rỉ sét, phát ra thứ âm thanh u u kỳ quái mỗi khi gió thổi qua.

Mộng Vân Thường

Nhìn qua cũng đủ hiểu, chiếc quan tài này không phải dùng để an táng đơn thuần, mà là để trấn áp thứ gì đó không nên tồn tại.

Liên Thanh Lâm đứng thẳng trong hố, liếc nhìn về phía thôn Quan Bình mờ ảo trong sương đêm, thì thầm: "Nếu dân trong thôn phát hiện ra chúng ta đang làm chuyện này... chắc chắn sẽ ngăn cản."

Nghe vậy, Lê Tri lại cong khóe môi, nụ cười nhàn nhạt hiện lên giữa gió lạnh, ánh mắt sâu thẳm như đáy giếng: "Ác ý của họ đối với chúng ta lớn như vậy, biết đâu, thứ bị phong ấn trong đây mới là đồng minh của chúng ta thì sao?"

Nói xong, cô vung tay dứt khoát: "Mở quan tài đi."

Cả đám chỉ cảm thấy m.á.u trong người như sôi lên, vừa sợ vừa phấn khích. Sáng đóng đinh, tối nạy đinh, phó bản này đúng là chơi mạng thật sự. Họ chia nhau ra, đẩy mạnh nắp hòm. Những chiếc chuông đồng đồng loạt khẽ rung, âm thanh như tiếng than khóc rền rĩ vang vọng khắp nghĩa địa.

Ngay khoảnh khắc nắp quan tài bật tung, một luồng gió lạnh buốt từ trong lòng đất phả thẳng lên, mang theo mùi gỗ mục tanh nồng, mơ hồ còn lẫn mùi m.á.u tươi đã thối rữa.

Trong nháy mắt, những người nhát gan đều hoảng sợ nhắm tịt mắt.

Nhưng rồi... chẳng có bàn tay gầy guộc nào vươn ra, chẳng có quái vật dị hình nào nhảy xổ lên.

Trong quan tài trống không — chỉ có vô số bài vị bày la liệt từ đầu đến cuối. Trên mỗi bài vị đều dán một lá bùa vàng, chú văn kỳ dị không khác gì ký hiệu dây đỏ trên nắp quan tài. Dưới mỗi bài vị còn đè một chùm tóc đen nhánh.

Cả nhóm c.h.ế.t lặng.

"Cái... cái này là gì vậy?" Một người run run hỏi, giọng lạc đi vì kinh hãi.

Khung bình luận trong trò chơi cũng nổ tung:

[Là tà thuật đó! Tà thuật dùng tóc người để luyện hồn kìa!]

[Khốn kiếp, thôn này rốt cuộc đã làm gì? Muốn phong ấn ai?]

[Đây hoàn toàn không phải mộ chôn người, mà là mộ giam giữ linh hồn! Không cho đầu thai luôn!]

Lê Tri nhặt một bài vị lên, lật mặt bùa vàng, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Tên trên bài vị giống hệt những cái tên được khắc trên bia mộ lúc trước. Cô lại nhặt thêm vài bài vị khác, nhìn kỹ năm sinh, năm mất, lông mày càng lúc càng cau chặt.

"Bọn họ..." Giọng Lê Tri lạnh đi, "đều c.h.ế.t cùng một năm."

Cô đặt nhẹ bài vị xuống, ánh mắt xuyên qua màn đêm, nhìn về phía cây cầu lớn nối vào thôn Quan Bình, nơi sương mù dày đặc đang dần nuốt chửng bóng tối.

"Chắc chắn..." Lê Tri nói, từng chữ như gõ vào lòng mỗi người, "chết cùng một ngày."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 52: Chương 52



Dưới màn đêm buông xuống, thôn Quan Bình chìm trong bóng tối bỗng nhiên lấp lóe ánh sáng lấm tấm. Từng ngọn đuốc leo lét như ma trơi, từng đốm từng đốm tụ lại, hướng thẳng về phía bọn họ.

"Không ổn rồi, bị phát hiện!" – Liên Thanh Lâm nhanh chóng leo ra khỏi hố, sắc mặt tái xanh. Anh ta vừa nhìn xung quanh, vừa thấp giọng: "Dân thôn đuổi tới! Giờ làm sao đây?"

Lê Tri không hề do dự, ra quyết định dứt khoát: "Đi tìm xe! Tập trung về phía cầu lớn của thôn!"

Mọi người nghe xong đều sững người. Cây cầu lớn kia chẳng phải nơi tốt lành gì, lần trước qua đó còn suýt bị quỷ đả tường vây hãm. Nhưng giờ đâu còn thời gian nghi ngờ, không chạy thì chỉ có nước bị tóm sống.

Không ai lên tiếng nữa, cả đám lập tức trèo khỏi hố chôn, rẽ vào con đường khác, cố tránh đám dân thôn đang gào thét phía sau. Chạy được một quãng khá xa, bọn họ còn nghe thấy tiếng chửi rủa tức tối vọng lại từ hố chôn.

Bên ngoài thôn giờ trống không, chỉ còn chiếc xe tang chú Cửu dùng đón bọn họ lúc trước đậu xập xệ ngoài bức tường. Nhưng vấn đề là — họ không có chìa khóa.

"Hay là... cứ chạy bộ?" – Liên Thanh Lâm thở hồng hộc, còn nảy ra ý kiến: "Tôi có thể cõng anh Chúc chạy!"

Chúc Chi Bạch nở nụ cười yếu ớt: "Cảm ơn cậu, người anh em."

Lê Tri lắc đầu: "Bọn họ có thể lái xe đuổi theo. Phải tìm chìa khóa. Nếu không thấy thì đành dùng cách khác, nhưng sẽ hơi mạo hiểm."

Trì Y hỏi dồn: "Cách gì vậy?"

Lê Tri không trả lời ngay, cô chỉ lạnh lùng bước vào nhà: "Ẩn mình. Chờ chú Cửu tới mở xe, chúng ta sẽ cướp."

Bên trong sân, linh đường đã bị tháo dỡ, chỉ còn lác đác vài nén vàng cháy dở. Cả đám như những bóng ma, cẩn thận lục soát khắp nhà. Nhưng dù tìm lật tung từng ngóc ngách, vẫn không thấy bóng dáng cái chìa khóa đâu.

Họ chui rúc vào những góc khuất, cố tìm chỗ trốn.

"Trốn dưới gầm xe được không?" – Một người đề nghị.

"Tôi có thể leo lên cây, chờ ông ta mở cửa xe rồi nhảy xuống." – Người khác tiếp lời.

"Bên cạnh tường có đống cỏ khô, ta núp ở đó cũng ổn."

Đang thì thào tính toán, đột nhiên, một tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Tiếng bước chân ấy, chậm rãi, đều đặn, từ xa tiến lại gần.

Tất cả nín thở, căng thẳng tới cực điểm.

Nhờ ánh đèn nhập nhoạng, họ lờ mờ thấy được bóng người đang tới gần — là thầy Âm Dương áo xanh. Gương mặt anh ta vô cảm, trong tay cầm một chiếc la bàn, lặng lẽ đi ngang qua.

"Cạch."

Một chùm chìa khóa rơi xuống ngay trước mặt bọn họ, phát ra tiếng động nhỏ xíu nhưng lại chói tai trong không gian c.h.ế.t lặng này.

Không ai kịp phản ứng. Chỉ thấy thầy Âm Dương vẫn không quay đầu, cứ thế từng bước từng bước biến mất vào bóng đêm.

Người chơi: "Ơ... ơ?"

Khán giả livestream: "Ơ.. Ơ.. Ơ..."

Khoan đã, hành động giúp đỡ này... có phải quá trắng trợn rồi không?

Mặc cho tình huống khẩn cấp, những người từng lăn lộn trong giới giải trí vẫn không nhịn được mà cùng nảy ra một suy nghĩ:

— "Diễn xuất thật trân thế kia mà cũng dám ra mặt à?"

Nhưng suy nghĩ chỉ lướt qua rất nhanh. Những ngọn đuốc phía xa đã tạo thành một hàng dài, gấp gáp áp sát. Không còn kịp do dự, Lê Tri cúi xuống nhặt lấy chùm chìa khóa: "Đi!"

Liên Thanh Lâm phấn khích: "Để tôi lái! Tôi lái cho! Tôi là fan cứng của Haruna xe thần đấy!" (tên 1 bộ manga)

Lê Tri nhíu mày. Nếu trên đường xảy ra biến cố, cô cần có khả năng phản ứng nhanh, vì vậy cũng không nhiều lời, trực tiếp ném chìa khóa cho cậu ta.

Mộng Vân Thường

Trì Y lo lắng hỏi: "Xe tang yêu cầu bằng B1 đúng không? Anh có bằng B1 chưa?"

Liên Thanh Lâm vừa kéo cửa xe vừa quay lại, vẻ mặt như thể nghe chuyện nực cười: "Vào phó bản rồi còn bằng với chả cấp gì nữa? Ai rảnh đi hỏi cảnh sát giao thông à?"

Cũng đúng...
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 53: Chương 53



Ngoài phó bản, đám fan theo dõi livestream vội vã phơi bày sự thật phũ phàng:

"[Anh em à, ông này thi bằng lái rớt ba lần rồi đấy!]"

"[Cái gì mà B1, C2 còn chưa thi được kia kìa!]"

"[Nhóc con này vào phó bản xong quên luôn luật giao thông rồi!]"

"[Tiểu Liên, làm thế này là phản bội hết lòng tin của chị Lê Tri đó!]"

Mọi người không hề hay biết, bọn họ vừa vội vã nhảy lên chiếc "xe tang" do một thiếu niên mới mười chín tuổi lái. Còn chưa kịp ngồi yên chỗ, chiếc xe đã phát ra tiếng động lớn, động cơ gầm rú rồi phóng vọt đi như điên.

Trì Y bị xóc mạnh đến mức ngã lăn ra lối đi, vừa ôm bụng vừa hét lớn: "Liên Thanh Lâm! Cậu muốn g.i.ế.c người đấy à?!"

Phía trước vang lên giọng nói vội vàng, đầy áy náy: "Xin lỗi! Xin lỗi! Lâu rồi tôi không lái số sàn... Tôi sẽ vững tay hơn!"

Những hàng ghế sắt lạnh toát hiện rõ dưới ánh đèn tù mù, không còn bóng dáng người giấy nào trên xe. Qua cửa kính phía sau, có thể lờ mờ thấy đoàn người cầm đuốc đang bị bỏ lại phía xa. Cảm giác k*ch th*ch vì chạy trốn lấn át cả nỗi sợ, adrenaline trào dâng trong từng mạch máu.

Chiếc xe xóc nảy dữ dội trên con đường núi gập ghềnh. Trì Y lảo đảo muốn nôn ra mật xanh: "Liên Thanh Lâm, cậu chắc chắn mình có bằng lái thật đấy chứ?!"

Câu trả lời của cô là một cú trượt bánh sau, xe rít lên một tiếng dài như xé toạc không gian.

Trì Y ôm lấy ghế, mặt mày xanh mét: "Ọe..."

May thay, sau quãng đường hoảng loạn đến điên người đó, cuối cùng họ cũng an toàn đến được điểm cần đến — cầu lớn thôn Quan Bình. Dưới ánh trăng mờ ảo, cây cầu chìm trong lớp sương mù dày đặc. Chiếc xe tang dừng khựng lại ở đầu cầu, bánh xe nghiến trên mặt đất vang lên âm thanh chói tai, làm ai nấy đều thấy lạnh sống lưng.

Mọi người lục tục xuống xe, tâm trạng nặng nề, ánh mắt bất giác nhìn về phía tấm bia cầu dựng thẳng ở đầu cầu.

Ngày đầu tiên bị kéo vào phó bản, họ đã từng đến đây xem xét, nhưng lúc đó chẳng phát hiện ra điều gì bất thường. Lần này, khi thấy Lê Tri thản nhiên lấy ra một tấm bài vị từ trong n.g.ự.c áo, chỉ vào những con số khắc trên bia và bài vị, tất cả lập tức giật mình.

Ngày c.h.ế.t trên bài vị và ngày khánh thành cây cầu... trùng khớp.

Cao Sĩ Quân nuốt nước bọt, đôi mắt mở lớn: "Ý cậu là... có liên quan?"

Lê Tri gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Anh còn nhớ tin tức trên báo không? Chính quyền đang chuẩn bị quy hoạch khu vực mới, lập khu sinh thái nông thôn để phát triển du lịch. Đây là cách tốt nhất để thoát nghèo cho những vùng đất hẻo lánh như thôn Quan Bình."

Mọi người sực nhớ tới dòng tin tức bị đánh dấu đỏ chói trong tờ báo mà họ đọc ngày đầu tiên.

"Thôn Quan Bình vốn dĩ quá nghèo, dân số ngày càng ít. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cả thôn sẽ mãi mãi chìm trong hoang vu. Họ cần một phép màu... và cây cầu này chính là 'phép màu' đó."

Một luồng khí lạnh không biết từ đâu thổi tới khiến ai nấy sởn gai ốc.

Lê Tri chỉ tay về phía những ngọn núi bao quanh thôn: "Bốn bề là núi non hiểm trở. Không có cây cầu này, muốn vào thôn phải đi đường vòng rất xa, cực kỳ bất tiện. Nếu là người xét duyệt dự án, các anh có chọn một nơi hẻo lánh như vậy không?"

Không ai trả lời, vì đáp án đã quá rõ ràng.

Hứa Thuật nghiêm mặt, trầm ngâm nói: "Vậy nên họ phải gấp rút xây cầu trước khi chính sách ban hành. Nếu không, cơ hội đổi đời sẽ vuột mất."

"Có thể họ đã biết tin đồn từ trước." Lê Tri lặng lẽ tiếp lời, giọng nói lạnh đến mức như rơi từ tầng hầm sâu thẳm nhất: "Để hoàn thành cây cầu đúng hạn, để đổi lấy vận mệnh mới cho cả thôn... họ đã làm ra chuyện không thể tha thứ."

Cô cầm lấy một chiếc xẻng sắt từ trên xe, đưa cho mọi người: "Đào bia cầu lên đi. Nếu như ngôi mộ tuẫn táng có bùa trấn yểm, tôi dám chắc dưới bia cầu này cũng có thứ tương tự."

Liên Thanh Lâm và Hứa Thuật không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng cầm lấy xẻng bắt đầu đào.

Mộng Vân Thường

Không gian quanh họ chìm vào yên lặng ngột ngạt, chỉ còn tiếng xẻng sắt đ.â.m sâu vào đất đá vang vọng giữa màn sương trắng đục.

Cao Sĩ Quân run rẩy liên hồi, bàn tay nắm chặt lấy tay áo Trì Y. Bất chợt, anh ta hét lên kinh hoàng, giọng vỡ ra vì sợ hãi: "Nhìn kìa! Bọn họ đuổi kịp rồi!"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 54: Chương 54



Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Trong màn đêm mờ mịt, một chuỗi ánh đuốc dài uốn lượn men theo con đường núi quanh co, mỗi bước tiến gần càng làm tiếng xe ba gác kêu kình kịch vang vọng trong gió, hướng thẳng về phía cây cầu lớn.

Chúc Chi Bạch nghiến chặt răng, gằn giọng: "Chỉ là đám già yếu bệnh tật, sợ bọn họ làm gì! Nếu cần thì liều mạng với chúng nó luôn!"

Hứa Thuật và Liên Thanh Lâm đồng loạt gia tăng tốc độ đào bới, động tác nhanh tới mức chỉ còn thấy tàn ảnh vung lên trong bóng tối. Nhưng bia cầu quá dài, chôn sâu dưới nền đất lạnh lẽo, xẻng đào càng xuống càng khó vận lực. Trong khi đó, những ngọn đuốc đang lao tới mỗi lúc một gần, kèm theo những tràng chửi rủa đầy thù hận từ phía thôn dân.

Dẫn đầu đoàn người là chú Cửu, nửa ngồi trên chiếc xe ba gác ọp ẹp, tay cầm ngọn đuốc cháy hừng hực, tay còn lại siết chặt chiếc rìu gỉ sét. Ánh lửa đỏ rực phản chiếu lên gương mặt giận dữ méo mó của ông ta, khiến vẻ ngoài trông như một ác quỷ sắp lao vào ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Lê Tri liếc nhìn đám người, khóe môi nhếch lên lạnh lùng: "Tới nhanh như vậy... Xem ra, quyết định đào bia cầu là chính xác."

Cao Sĩ Quân run cầm cập, cuống cuồng thúc giục: "Vậy thì mau lên! Đào lẹ đi! Mau đào đi!"

Hứa Thuật không nhịn được quay đầu quát: "Anh đã sợ ma rồi, giờ còn sợ cả người à? Không mau ra ngăn bọn họ lại đi!"

Cao Sĩ Quân ngẩn ra một giây, rồi như bừng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn. Đúng vậy! Chúng chỉ là người, tại sao phải sợ? Lấy hết can đảm, anh ta ưỡn thẳng lưng, hít sâu một hơi rồi loạng choạng bước tới vài bước.

Mộng Vân Thường

Liên Thanh Lâm nhanh chóng nhét cái xẻng vào tay Trì Y - người duy nhất không có sức chiến đấu - để cô tiếp tục đào, còn cậu cùng Lê Tri tiến lên đầu cầu.

Đám dân làng ào ào lao tới, dù đều là những thân hình còng gập, già nua, nhưng mỗi người tay lăm lăm cuốc xẻng, lưỡi liềm, nét mặt hung tợn, toát ra khí thế khiến người ta không dám coi thường.

Lê Tri hạ thấp giọng, khẽ nói với đồng đội: "Bắt giặc thì bắt vua trước. Lát nữa, mục tiêu của chúng ta là chú Cửu."

Cao Sĩ Quân siết chặt nắm đấm, mặt mũi vặn vẹo vì vừa căng thẳng vừa kích động.

Tiếng bánh xe ba gác lạo xạo nghiến qua mặt cầu, những bóng người nhảy từ trên xe xuống, tiến lại gần trong ánh lửa bập bùng. Chú Cửu nheo đôi mắt đỏ ngầu, gằn giọng lạnh lẽo: "Chúng mày tự tìm đường chết!"

Liên Thanh Lâm không kìm được, vung ngón giữa về phía đối phương, hét lớn: "Lão già thối tha! Nhìn đây! Nếu có gan thì solo 1:1 với ông đây!"

Chú Cửu nở nụ cười âm hiểm, quát một tiếng ra lệnh: "Cùng xông lên!"

Liên Thanh Lâm: "..."

Cậu chửi thầm một câu trong lòng: "Mẹ nó, rốt cuộc vẫn mắc bẫy!"

Cuộc hỗn chiến nổ ra trong không khí căng thẳng ngột ngạt. Giữa lúc sinh tử chỉ cách nhau gang tấc, từ phía sau bỗng vọng lên tiếng reo mừng kinh ngạc của Trì Y: "Đào ra rồi!"

Sắc mặt chú Cửu lập tức biến đổi. Cô gái vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bọn họ cũng bắt đầu rung chuyển. Những gương mặt căm hận kia trong chớp mắt trở nên trắng bệch vì hoảng sợ, không biết ai là người đầu tiên run rẩy hét lên: "Bọn chúng đã phá phong ấn!"

Mộ tuẫn táng và bia cầu – hai điểm phong ấn trấn giữ thôn Quan Bình – đến giờ đều bị đào bật ra.

Lê Tri ngoái đầu nhìn. Tấm bia cầu dài nặng đã được kéo đổ xuống đất, bề mặt dưới của nó in hằn những lá bùa đỏ chói, còn mơ hồ thấy khắc đầy chữ lạ.

Hứa Thuật thò đầu nhìn, hô lớn: "Tên dưới bia cầu trùng khớp với tên trên bia mộ!"

Một tia lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt Lê Tri. Đến nước này, mọi manh mối đã ghép lại với nhau thành một sự thật kinh hoàng.

Trong nháy mắt, tiếng rền vang mỗi lúc một lớn, nền đất rung chuyển dữ dội, đá núi lăn ầm ầm. Toàn bộ cây cầu lớn như một sợi dây thần khổng lồ, lắc lư nghiêng ngả, chao đảo dữ dội.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 55: Chương 55



Ngay tại đầu cầu, mặt đất từ từ phồng lên, méo mó như thể có thứ gì đó khổng lồ đang vặn vẹo, giãy giụa, muốn xuyên thủng lên từ cõi chết.

Rồi đột ngột, tất cả chuyển động ngừng lại. Không gian trở nên c.h.ế.t lặng, chỉ còn tiếng ngọn đuốc cháy lốp bốp giữa gió đêm.

Hai bên đối đầu, ai nấy đều nín thở. Chú Cửu nở một nụ cười nham hiểm, giơ cao chiếc rìu định lao tới. Nhưng khi ông ta vừa bước chân lên phía trước...

Một cánh tay xương khô trắng hếu đột ngột vươn lên từ dưới mặt đất, chộp lấy cổ chân của ông ta.

Chú Cửu chưa kịp phản ứng đã trượt ngã, chiếc rìu gỉ sét văng ra xa, nụ cười trên gương mặt méo mó đông cứng lại trong sự hoảng loạn cực độ.

Từ dưới lớp đất bùn, một cánh tay xương trắng khác cũng từ từ thò ra, những giọt bùn m.á.u nhễu nhão theo từng động tác. Hai cánh tay gân guốc chống xuống mặt đất, bắt đầu gồng lên, như đang cố kéo thứ gì đó còn khủng khiếp hơn trồi lên khỏi cõi âm.

Chẳng biết ai trong đám người chơi hoảng loạn đã ném mạnh cây đuốc xuống đất, tiếng "bốp" vang lên trong màn đêm tĩnh mịch như một tiếng trống khai tử. Đám dân thôn đang lăm lăm vũ khí, còn định liều c.h.ế.t với người chơi, lập tức bị dọa đến hồn vía lên mây, quay đầu tháo chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Từ dưới lòng đất, một bộ xương khổng lồ đang từ từ trồi lên, nửa thân đã lộ ra ngoài. Khung xương dị dạng ghê rợn, trên vai mọc lổn nhổn bảy tám cái đầu, chỗ nên là tay thì mọc chân, chỗ nên là chân lại mọc cánh tay. Nó như thể được ghép từ mười mấy bộ xương người khác nhau, tạo thành một con quái vật nham nhở, vặn vẹo.

Âm thanh chạy trốn náo loạn của đám dân thôn dường như đã chọc giận quái vật. Những cái đầu trên vai nó đồng loạt xoay ngoặt một góc chín mươi độ, hốc mắt trống rỗng đen ngòm khóa chặt vào những kẻ bỏ chạy. Bộ xương khô lồm cồm bò ra khỏi hố đất, hàng chục cái tay chân đỡ lấy cơ thể khổng lồ, ngọ nguậy trườn đi trên mặt đất như một con nhện khổng lồ.

Tiếng thét thảm thiết vang lên liên tiếp. Cây cầu lớn dài chưa đầy hai trăm mét của thôn Quan Bình trong chớp mắt hóa thành con đường máu, nơi cái c.h.ế.t càn quét không chút thương tiếc. Dân làng lần lượt bị bộ xương khô tóm gọn, thân thể bọn họ mềm nhũn như búp bê vải trong tay nó, dễ dàng bị xé toạc thành từng mảnh m.á.u thịt be bét.

Máu tươi phun tung tóe, loang đầy trên cây cầu đá cũ kỹ. Những dòng m.á.u đỏ thẫm tràn ra như những chiếc xúc tu sống, bò dọc mặt cầu, tắt ngấm cả ngọn đuốc cháy dở. Chỉ trong chốc lát, tất cả dân làng đuổi theo đều đã bị xé xác, thịt nát xương tan.

Mộng Vân Thường

Không khí đặc quánh mùi m.á.u tanh nồng đến mức khiến người ta buồn nôn. Ánh trăng lờ mờ soi lên nhóm người chơi đang đứng bất động như tượng, sắc mặt ai nấy trắng bệch. Chỉ cần nhìn kỹ mới thấy, đôi chân bọn họ đang run lên từng hồi dữ dội. Trì Y cắn chặt răng, cố kìm nén cơn nôn, cuối cùng vẫn chịu không nổi, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống, nôn thốc nôn tháo ra đất.

"Cạch, cạch..."

Tiếng khớp xương lạo xạo vang lên. Bộ xương khô chậm rãi quay đầu lại, mười cái đầu lắc lư theo từng cử động, cùng lúc nhìn chằm chằm về phía nhóm người chơi run rẩy trên cầu. Nó chậm rãi nhấc từng bước, những chân tay lộn xộn dẫm đạp lên t.h.i t.h.ể đẫm máu, từng bước từng bước bò về phía họ.

Cả đám người chơi đứng c.h.ế.t trân, rõ ràng đều biết rằng với tốc độ của quái vật kia, bọn họ chẳng có lấy một cơ hội thoát thân.

Cao Sĩ Quân run rẩy co quắp trên mặt đất, vừa khóc lóc vừa lắp bắp gọi mẹ. Hứa Thuật thì cắn răng siết chặt đạo cụ phòng thân trong tay, cân nhắc xem có nên liều mạng chạy trốn hay không.

Bộ xương khô bò đến chỗ chú Cửu - kẻ đang giả c.h.ế.t - thì đột ngột dừng lại. Một cái tay xương xẩu chầm chậm vươn ra, lật khuôn mặt chú ta lên. Chú Cửu nhắm nghiền mắt, cố gắng nín thở, song lồng n.g.ự.c vẫn hơi phập phồng vì căng thẳng.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 56: Chương 56



Mười cái đầu trên vai bộ xương cùng nghiêng xuống, chăm chú nhìn gã đàn ông tội nghiệp. Rồi, rất chậm rãi, nó nhấc cánh tay đầy gai nhọn lên, nhắm thẳng vào n.g.ự.c chú Cửu như chuẩn bị móc trái tim ra khỏi lồng ngực.

"Chờ đã."

Một giọng nói trầm thấp, dứt khoát cất lên giữa màn đêm.

Trì Y hoảng hốt quay đầu lại, thấy Lê Tri đã tiến lên trước một bước. Cô hoảng hốt vươn tay định kéo bạn mình lại, khàn giọng hét lên: "Tri Tri, cậu điên rồi sao?!"

Nhưng dưới ánh trăng ảm đạm, bộ xương khô quả nhiên dừng động tác lại vì tiếng gọi của Lê Tri. Mười cái đầu đồng loạt xoay về phía cô, hốc mắt đen ngòm, như đang soi mói từng cử động nhỏ nhất.

Xi măng, bùn đất và m.á.u tươi dính trên khung xương nhỏ từng giọt tí tách xuống mặt cầu, như nước mắt đục ngầu nhỏ xuống từ những đầu khớp méo mó. Mỗi bước chân Lê Tri tiến tới, những giọt m.á.u dính đất ấy dường như tự động rẽ đường, tránh khỏi mũi giày sạch sẽ của cô.

Lê Tri lạnh lùng bước tới bên cạnh chú Cửu, ngồi xuống không chút do dự, một tay túm lấy cổ áo ông ta, lôi mạnh gã đàn ông lên khỏi mặt đất.

Gương mặt chú Cửu co giật dữ dội, lộ ra vẻ sợ hãi đến cực độ. Ông ta không dám chống cự, chỉ run rẩy cầu xin bằng ánh mắt.

Lê Tri bật cười lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn như mang theo hơi lạnh từ cõi c.h.ế.t trở về:

"Muốn sống à?"

Chú Cửu gật đầu lia lịa, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Ánh mắt Lê Tri quét qua bầy người chơi, lướt nhanh qua bộ xương khô vẫn đứng đợi lệnh phía sau, rồi cúi đầu ghé sát vào tai chú Cửu, thì thầm từng chữ một:

"Vậy thì... Hai mươi năm trước khi xây cây cầu này, các người đã làm chuyện gì táng tận lương tâm đến mức quỷ thần không dung thế này?"

Chú Cửu cuối cùng cũng không còn nằm yên, mở mắt ra, ánh nhìn sắc lạnh như d.a.o cắt, trừng mắt nhìn cô với vẻ tức giận tột cùng.

Lê Tri đứng chờ một lát, thấy hắn vẫn im lặng, liền khẽ mở lời, giọng điệu trầm tĩnh: “Có một tục lệ xưa trong dân gian, được gọi là ‘đánh sinh cọc’. Người ta sẽ chọn một người sống, rồi dùng xi măng chôn ngay dưới trụ cầu, nơi chuẩn bị động thổ. Đây là cách họ tin rằng có thể an ủi, trấn áp những linh hồn, quỷ thần sẽ bị động bởi sự chuyển động của cầu. Họ làm vậy để cầu cho việc xây cầu được suôn sẻ, thuận lợi.”

Mộng Vân Thường

Mấy người đứng đằng sau không hẹn mà cùng rùng mình, hít vào một hơi lạnh buốt. Lê Tri bước tới, nhìn thẳng vào đôi môi run rẩy của chú Cửu, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

"Chính các người đã g.i.ế.c cha mẹ chúng tôi như thế này sao?"

Chú Cửu thở hồng hộc, gắng sức giãy giụa khỏi bàn tay của cô. Nhưng bộ xương bên cạnh đột nhiên vươn tay ra, chụp lấy đầu ông ta, ép mạnh xuống đất. Xi măng lạnh lẽo thấm đẫm đầu ngón tay xương trắng, nhỏ tong tỏng lên trán ông ta, như thể giây tiếp theo, chỉ cần siết nhẹ, cái đầu kia sẽ nát bét.

Chú Cửu hoảng sợ, thân thể đông cứng, không dám động đậy nữa. Nhưng miệng lão vẫn cứng cỏi, thốt ra từng chữ:

"Không phải giết... là cúng tế! Xây cầu là việc lớn, vốn dĩ cần phải hiến tế cho quỷ thần... Lúc trước, chẳng phải vì không cúng tế nên cầu mới đổ sụp giữa chừng đó sao?"

Khuôn mặt già nua của ông ta vặn vẹo trong cơn điên loạn:

"Bọn họ... bọn họ làm hỏng phong thủy, khiến quỷ thần nổi giận! Đó không phải lỗi kỹ thuật! Là thần Núi nổi giận! Để xoa dịu thần Núi, chỉ có thể dùng mạng người sống mà tế lễ! Chúng tôi không còn thời gian... không thể chờ đợi lâu hơn... Thôn Quan Bình chỉ có một cơ hội này thôi! Nếu không có cây cầu đó, thôn sẽ chết!"

Lê Tri nhìn chằm chằm vào lão, lòng lạnh ngắt. Cô lạnh lùng siết chặt cổ áo ông ta, giọng nói sắc như dao:

"Cho nên các người liền lôi mạng sống của người vô tội ra để lấp cầu?"

Chú Cửu bị siết đến đỏ bừng mặt, cổ họng phát ra tiếng "khục khục" khó nghe.

Mọi chuyện ngày ấy như được vén màn, bày ra trước mắt bọn họ.

Năm đó, sau khi cầu sụp, có người đàn ông khác họ - một người từng học qua kỹ thuật xây dựng - đứng ra giải thích. Anh ta nói nguyên nhân chính là do dây chống gió buộc sai vị trí, dẫn đến kết cấu vòm yếu, chịu không nổi trọng lực. Anh ta còn giải thích đủ mọi lý do, toàn những thuật ngữ chuyên ngành...
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 57: Chương 57



Nhưng với đám người dân thôn quê chưa từng biết đến chữ nghĩa, lời nói ấy chẳng khác gì tiếng quạ kêu. Trong mắt họ, vòm cầu sập là bởi quỷ thần nổi giận. Là do phong thủy bị phá! Chỉ cần hiến tế m.á.u tươi, cầu mới có thể dựng lên được.

Người trong thôn gào khóc, la hét, đổ tội lên những người khác họ kia. Họ khăng khăng cho rằng, chỉ cần hiến tế những kẻ ngoại tộc này, thần Núi sẽ nguôi giận, cây cầu sẽ được hoàn thành.

Khi ấy, trưởng thôn đứng ra bảo đảm:

"Chúng tôi sẽ nuôi nấng những đứa trẻ mồ côi ấy. Sẽ để chúng lớn lên bình an. Cha mẹ chúng cũng sẽ được thôn Quan Bình ghi nhớ công lao."

Chỉ bằng vài câu thề thốt, chỉ bằng một cây cầu chưa hoàn thiện, mười ba mạng người bị trói chặt, quẳng vào hố móng trụ.

Họ giãy giụa. Họ khóc lóc. Họ gào thét mắng chửi. Nhưng tất cả những tiếng kêu đó, cuối cùng đều bị tiếng máy trộn xi măng nuốt chửng, bị dòng xi măng đặc quánh đổ xuống, vùi lấp không sót một lời cầu cứu.

Dưới sự chỉ đạo của những kẻ già trong thôn, dân làng còn chôn cả quần áo và di vật của những người bị hiến tế bên cạnh bia cầu, khiến nó trở thành phong ấn trấn giữ linh hồn họ. Không cho phép họ đầu thai, không cho phép họ siêu sinh, chỉ có thể mãi mãi kẹt lại dưới lòng đất, vĩnh viễn bảo vệ cây cầu nhuốm m.á.u này.

Sau này, chính phủ cử người tới khảo sát khu vực, thấy dân làng góp tiền góp sức xây cầu nên rất khích lệ, còn cho chuyên gia tới hỗ trợ.

Chuyên gia đứng tại công trường, cau mày chỉ ra rằng: "Dây chống gió buộc sai vị trí, lực chịu tải mất cân bằng, mới dẫn tới vòm cầu đổ sụp."

Câu nói ấy, giống hệt như lời người khác họ năm xưa đã nói.

Nhưng lần này, toàn bộ thôn Quan Bình đều giữ im lặng. Không ai nhắc lại, cũng không ai phản đối. Bởi vì bọn họ biết, nếu thừa nhận điều đó, thì m.á.u tươi và oan hồn dưới chân họ... đều là tội nghiệt không thể gột rửa...

Dưới ánh trăng xám nhợt, cuối cùng đến tận đêm nay, những người già cuối cùng còn sót lại trong thôn Quan Bình cũng bị bộ xương khô g.i.ế.c sạch.

Chú Cửu quỳ rạp trên mặt đất đầy m.á.u và những mảnh t.h.i t.h.ể vụn vỡ, hai tay bấu chặt xuống nền đất lạnh lẽo. Ông ta ngửa đầu cười như kẻ điên, trong tiếng cười lẫn lộn nỗi tuyệt vọng và cố chấp:

"Chúng tôi không sai... Chúng tôi không làm gì sai cả... Chúng tôi chỉ muốn cứu thôn mà thôi..."

Liên Thanh Lâm mặt mày tái mét, mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Cậu ta lao tới, đá văng ông ta ra như đá một bao rác, chỉ thẳng vào mặt mà mắng lớn:

"Ông còn mặt mũi mà nói mấy lời đó à? Các người vì d*c v*ng bản thân mà g.i.ế.c hại biết bao sinh mạng vô tội. Thôn Quan Bình mục ruỗng, hóa thành nơi c.h.ế.t chóc này chính là báo ứng cho tội ác của các người!"

Cậu ta giận đến mức tay run lên, chưa kịp nguôi cơn tức đã vung thêm mấy cú đ.ấ.m thô bạo vào người chú Cửu:

"Chờ tao qua được cửa này, tao mà tha cho cái mạng chó của mày thì tao không mang họ Liên nữa!"

Chú Cửu ngã lăn ra đất, không còn sức mà giãy dụa, chỉ lặp đi lặp lại như một con rối đứt dây: "Chúng tôi chỉ muốn cứu thôn... chỉ muốn cứu thôn..."

Ở bên cạnh, bộ xương trắng khổng lồ đứng lặng. Dưới ánh trăng mờ, hình thù vặn vẹo của nó trông vừa khủng khiếp vừa tang thương. Khi ánh mắt người chơi dần thích ứng, họ chợt nhận ra—trong từng khúc xương cứng đờ đó, không chỉ có sát khí mà còn phảng phất một nỗi buồn mơ hồ, như thể... nó đang bảo vệ bọn họ.

Mộng Vân Thường

Cả nhóm do dự bước lại gần. Sáu người đứng trên cây cầu cũ, ngẩng đầu nhìn lên bộ xương trắng. Còn bộ xương, cũng cúi thấp xuống, yên lặng quan sát họ.

Khoảnh khắc ấy, như cha mẹ thất lạc hai mươi năm đang tìm lại đứa con yêu quý của mình.

Một lúc lâu sau, trong tiếng gió rít qua khe núi, Lê Tri cất tiếng, giọng nói mềm đi, run run nhưng vô cùng kiên định:

"Cha mẹ... Chúng con đã về rồi. Hãy yên nghỉ đi."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 58: Chương 58



Gió lạnh quét qua, thổi bay mùi m.á.u tanh nồng nặc, mang theo hương cỏ xanh dìu dịu, quét sạch nỗi sợ hãi đang giăng đầy trong không trung.

Ở một nơi nào đó ngoài màn hình, trong các phòng livestream, hàng loạt bình luận liên tục hiện lên:

[Cha mẹ dù c.h.ế.t cũng không quên bảo vệ con cái... đau lòng quá...]

[Chương trình kinh dị cái gì chứ, rõ ràng là lấy d.a.o tình thân ra cứa vào tim người ta mà...]

[Cả phó bản này nếu không có Lê Tri dẫn dắt, chắc chắn tất cả đã c.h.ế.t sạch rồi!]

[Bây giờ còn ai chưa quỳ lạy chị đại văn võ song toàn Lê Tri nữa không? Mau đi bầu chọn đi!!!]

Trong thế giới phó bản, các người chơi cẩn thận nhặt từng khúc xương, từng mảnh tàn tích trắng hếu vương vãi trên mặt đất, nhẹ nhàng đặt vào chiếc xe tang cũ kỹ.

Không ai còn sợ hãi nữa. Ngay cả Liên Thanh Lâm, người lúc trước còn suýt khóc thét, cũng định giành lái xe. Nhưng Trì Y nhanh tay ngăn lại:

"Cậu mà lái thì thà để xe tự chạy còn hơn."

Vậy nên, như một lẽ đương nhiên, Lê Tri nắm lấy vô lăng.

Dù chưa có bằng lái chính thức, cô vẫn là người bình tĩnh và vững vàng nhất bây giờ.

Khi đoàn người rời khỏi cầu Quan Bình, trời đã bắt đầu hửng sáng. Ánh dương rón rén nhuộm nhạt bầu trời, nhưng thôn Quan Bình thì vẫn lặng câm như một nấm mồ lớn.

Chiếc xe tang chạy chầm chậm qua cổng chào mục nát. Từ ven đường, một con mèo đen đột nhiên nhảy ra, dáng đi uyển chuyển như lướt, dẫn đường cho họ.

Ánh mắt Lê Tri khẽ động. Cô siết nhẹ tay lái, ra hiệu cho mọi người:

"Theo nó."

Chiếc xe rẽ vào những con đường đất đá lầy lội, bánh xe kêu răng rắc dưới bùn. Con mèo đen nhẹ nhàng nhảy lên bức tường thấp của một ngôi nhà bỏ hoang.

Lê Tri dừng xe dưới chân tường. Cả nhóm bước xuống, lặng lẽ đẩy cánh cổng gỗ bong tróc sơn đã bạc màu.

Sân nhà cỏ dại mọc um tùm, từng bụi lớn đung đưa trong gió như những linh hồn lang thang. Đây là một ngôi nhà bình thường—hoặc đúng hơn, từng là như vậy.

Trong phòng, mạng nhện chằng chịt như muốn níu giữ những ngày tháng đã chết. Lớp bụi dày phủ kín mọi vật. Trong một hộc tủ mục nát, một khung ảnh cũ kỹ bị úp mặt xuống.

Lê Tri cúi người nhặt nó lên, khẽ phủi lớp bụi mờ.

Dưới ánh trăng tàn, hiện lên là hình ảnh một đôi nam nữ còn rất trẻ, tựa đầu vào nhau, cười rạng rỡ.

Phía sau tấm ảnh có ghi vài dòng chữ—họ tên và ngày tháng chụp, trùng khớp với hai cái tên được khắc trên bia mộ trong nghĩa trang.

Nhịp tim Lê Tri khẽ chùng xuống.

Cô mím môi, ôm tấm ảnh vào lòng.

Có lẽ đây chính là cha mẹ của nhân vật cô đang nhập vai... Một cặp đôi còn quá trẻ, quá đỗi ngây thơ, chưa kịp trưởng thành đã bị chôn vùi trong m.á.u và thù hận.

Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như nghẹt thở cùng với cô.

Ngoài phòng vang lên những âm thanh chào hỏi của các người chơi. Lê Tri bước ra, và ngay lập tức nhìn thấy Lý Kiến Hề đã đứng đó từ lúc nào không hay. Cô mỉm cười, ánh mắt vẫn sắc lạnh, rồi nhẹ nhàng nói:

"Thầy Lý, chúng tôi muốn làm tang lễ cho cha mẹ mình. Làm phiền thầy."

Lý Kiến Hề khẽ gật đầu, không có chút do dự:

"Ân oán đã tiêu tan. Nghi thức sẽ giản lược, chỉ mong sớm mồ yên mả đẹp."

Thế nhưng, không ai trong nhóm có thể nghỉ ngơi. Bởi trong lòng họ biết rõ, đêm dài lắm mộng, và việc chuẩn bị tang lễ không thể chậm trễ. Họ bắt tay vào công việc ngay lập tức, không ngừng di chuyển, rối rít thu dọn vật dụng cần thiết.

Mộng Vân Thường

Thời gian trôi qua, họ dần quen với quy trình, mỗi người đều thành thạo hơn trước. Mặc dù giờ đây, những bộ xương không còn dễ phân biệt nữa, các linh hồn trộn lẫn vào nhau khiến việc nhận diện trở nên vô cùng khó khăn. Vì vậy, họ đành chọn phương án hợp táng, làm lại nghi thức cũ, chỉ có điều, quy trình lần này được rút ngắn đi rất nhiều.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 59: Chương 59



Các người chơi đã chọn được một mảnh đất phong thủy tốt, lưng tựa núi, bên cạnh sông. Họ đào mộ, lập bia, và khi nắm đất cuối cùng rơi xuống, tất cả mọi người, kể cả những khán giả phía sau màn hình, đều nghe thấy âm thanh lạnh lẽo từ hệ thống:

[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ an táng người thân. Qua cửa phó bản "Sơn thôn táng thi", chuẩn bị tiến vào giai đoạn tổng kết độ nổi tiếng. Cảm ơn vì đã theo dõi, xin chờ đón chương tiếp theo của chương trình, hẹn gặp lại.]

Khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo như một bức tranh thủy mặc. Non xanh nước biếc, mặt trời dần lặn xuống cuối chân trời, và cả Lý Kiến Hề cũng như tan vào trong ánh chiều tím nhạt, giống như gợn sóng mờ ảo. Bên tai, giọng Hứa Thuật vang lên, không giấu được sự phấn khích:

"Qua cửa rồi!"

Nhưng rồi, tất cả bỗng trở nên mơ hồ, ý thức như lạc vào không gian khác. Chỉ trong một khoảnh khắc, mọi người chợt tỉnh lại. Khi họ mở mắt, phát hiện mình đã đứng trong một căn phòng vuông màu trắng mờ. Bên trong có ghế sofa, bàn trà, và trên bàn là những cốc nước, trông chẳng khác gì một phòng nghỉ đơn giản.

Các người chơi mới đều cho rằng sau khi qua cửa, họ sẽ được truyền tống ra ngoài, không ngờ lại bị đưa đến nơi này. Sự hoang mang và sợ hãi ban đầu dần qua đi, khi họ nhận ra những người đồng đội quen thuộc vẫn đứng bên cạnh. Lúc này, mọi người mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Còn chưa kịp lên tiếng hỏi, Hứa Thuật đã chủ động giải thích:

"Nơi này là phòng an toàn. Sau khi vượt qua phó bản, người chơi sẽ vào đây để tổng kết độ nổi tiếng và nhận phần thưởng qua cửa. Trong phòng an toàn, mọi người không thể làm tổn thương nhau, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Đây là khu vực tuyệt đối an toàn, nhưng cũng không tiếp sóng khán giả. Sau mười phút, phòng an toàn sẽ tự động đóng lại."

Liên Thanh Lâm tròn mắt, vui mừng không giấu nổi, hỏi:

Mộng Vân Thường

"Còn có phần thưởng sao?"

Hứa Thuật ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn, cười tươi:

"Đương nhiên rồi. Phần thưởng qua cửa phó bản luôn là điều mà người chơi mong chờ nhất, đó là lý do chính khiến mọi người đổ xô tới tham gia các phó bản."

Lê Tri lặng lẽ quan sát Hứa Thuật, rồi khẽ lên tiếng:

"Vậy Cao Sĩ Quân đâu? Cậu ấy bị giữ lại trong phó bản sao?"

Lúc này, ba người còn lại mới giật mình nhận ra, trong phòng chỉ có năm người, không thấy bóng dáng Cao Sĩ Quân đâu cả. Khi mới bước vào phó bản, hệ thống đã thông báo rõ ràng rằng người chơi có độ nổi tiếng thấp nhất sẽ bị đào thải, trở thành "bữa tối" cho ma quái. Những sự kiện gần đây trong phó bản quá nguy hiểm và khủng khiếp, đến mức bọn họ tạm thời quên mất cơ chế đào thải này. Giờ nghe Lê Tri nhắc tới, sắc mặt của họ lập tức thay đổi, không còn vui vẻ nữa.

Hứa Thuật lắc đầu, vẻ mặt không rõ cảm xúc:

"Không biết. Nhưng người chơi có độ nổi tiếng thấp nhất chưa bao giờ bước vào phòng an toàn. Hệ thống sẽ trực tiếp đào thải họ khi qua cửa, có thể đã bị bỏ lại trong phó bản... cũng có thể đã bị ma quái ăn thịt."

Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Cảm giác nhẹ nhõm khi vừa qua cửa giờ đây đã biến mất, thay vào đó là một sự sợ hãi tột cùng. Một nơi như phó bản, đầy quái vật, hiểm nguy và c.h.ế.t chóc, sao lại có người tìm đến, mong muốn được tham gia?

Nhưng rất nhanh, bọn họ hiểu được nguyên nhân.

Trên bức tường trắng trong phòng xuất hiện một màn hình lớn, và bảng xếp hạng cũng lập tức hiện lên. Giọng hệ thống vang lên lạnh lùng:

[Thời gian bỏ phiếu kết thúc, độ nổi tiếng được thống kê như sau:

Hạng nhất: Liên Thanh Lâm. Tổng giá trị độ nổi tiếng thu được: 2.807.610.

Hạng hai: Trì Y. Tổng giá trị độ nổi tiếng thu được: 1.068.920.

Hạng ba: Chúc Chi Bạch. Tổng giá trị độ nổi tiếng thu được: 620.991.

Hạng bốn: Lê Tri. Tổng giá trị độ nổi tiếng thu được: 590.878.

Hạng năm: Hứa Thuật. Tổng giá trị độ nổi tiếng thu được: 231.900.]
 
Back
Top Bottom