Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)

[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 343:(19)


◎ Không còn đường thoát ◎Thế nhưng, đôi khi nhìn bề ngoài dường như có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng thực chất lại chẳng có lựa chọn nào cả.Ngay lúc Nguyễn Thanh quyết định sẽ không đi, thì tiếng phát thanh trên du thuyền lại vang lên một lần nữa."

Quý khách lưu ý, xin hãy đến tham dự vũ hội đúng giờ.

Nếu có vị nào không đến đúng thời gian quy định, sẽ bị coi là kẻ trốn vé, hậu quả khôn lường."

Ngữ khí của nhân viên nghe có vẻ khách khí, nhưng nội dung của phát thanh lại bá đạo và ngang ngược đến chẳng thèm che giấu ý đồ thật sự nữa.Ban đầu, những người chơi khác cũng định làm giống Nguyễn Thanh, tức là không đi.

Nhưng sau khi nghe thông báo này, họ chẳng còn lựa chọn nào khác.Nếu tất cả bọn họ đều không đi, thì sẽ quá dễ bị chú ý.

Chỉ cần kiểm tra sơ qua thôi cũng sẽ bị lôi ra hết, đến lúc đó tình cảnh của đám người chơi sẽ càng thêm nguy hiểm.Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị coi là kẻ trốn vé, nhưng chắc chắn sẽ chẳng có kết cục nào tốt đẹp.Vũ hội được tổ chức ở đại sảnh tổng hợp tầng ba.

Có lẽ để đủ chỗ cho tất cả khách tham dự, nhân viên đã dời toàn bộ các tiện ích khác đi, để trống toàn bộ sảnh lớn.Dù chỉ là một buổi tiệc được quyết định vội vàng, nhưng cách bày trí nơi tổ chức lại vô cùng xa hoa, hoàn toàn không giống như một sự kiện ngẫu hứng.Mới còn mười phút nữa mới đến giờ khai mạc, vậy mà sảnh lớn đã đông nghẹt khách.Rượu ngon chén ngọc, xa hoa lộng lẫy.

Ánh sáng từ những chùm đèn pha lê trên trần tỏa xuống dịu dàng, không hề chói mắt, lại phảng phất cảm giác hưởng lạc, phồn hoa.Không ít người tụm ba tụm bảy trò chuyện khe khẽ, nhưng không quá ồn ào.

Tiếng vĩ cầm du dương vang vọng trong không gian, toát lên sự sang trọng và tao nhã.Khách khứa qua lại ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, lộng lẫy, đều mang dáng vẻ thành đạt.

Toàn cảnh chẳng khác nào một buổi dạ tiệc xa hoa trong khách sạn năm sao, chứ không giống một hoạt động trên du thuyền.Đám người chơi thì không quá phô trương, cũng không mặc đồ quá nổi bật.

Thậm chí phần lớn vì muốn tiện cho việc hành động, họ còn chẳng thèm mặc lễ phục, cuối cùng thì cứ thế lặng lẽ hòa vào dòng người.Những vị khách bốc trúng thiệp mời cũng không phải toàn là người giàu có, vẫn có không ít người không chuẩn bị lễ phục.

Vì vậy việc người chơi ăn mặc bình thường cũng không quá khác biệt.Một người chơi mặc vest nhìn những người khác lần lượt rời đi tham dự vũ hội, rồi lại quay sang nhìn Nguyễn Thanh vẫn ngồi yên bất động, do dự lên tiếng:
"Đại ca, anh thật sự không đi sao?"

Nguyễn Thanh chẳng thèm ngẩng đầu, đáp gọn lỏn:
"Không đi."

Vốn dĩ cậu đã là kẻ trốn vé, đi hay không đi căn bản cũng chẳng có gì khác biệt.

Huống chi, chính mình còn giữ trong tay thẻ quyền hạn của nhân viên và của Lâm Chi Diễn.

Cho dù không may đụng phải nhân viên, cậu cũng có cách để thoát thân.Người chơi mặc vest thoáng chần chừ, gương mặt lộ rõ vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo những người khác đến đại sảnh tầng ba.Phòng đọc sách chỉ còn lại một mình Nguyễn Thanh, chỉ còn tiếng lật sách vang lên khe khẽ.Khi cậu đang mải mê đọc cuốn sách viết về Tà Thần, bỗng phía sau truyền đến một tiếng động lạ.Nguyễn Thanh giật thót, quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh, trong lòng tràn ngập cảnh giác.

Cả người căng lên, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.Thế nhưng cảnh tượng đáng sợ mà cậu tưởng tượng lại không hề xảy ra.

Chỉ thấy từ góc tối u ám bị mọi người bỏ qua trong thư phòng, một người bước ra.Hứa...

Cẩn Ngôn?Đôi mắt dưới vành mũ của Nguyễn Thanh khẽ nheo lại trong thoáng chốc.

Người này... vẫn luôn ở đây sao?Sách trong thư phòng được sắp xếp theo quy luật, góc ấy toàn là các tác phẩm văn học, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến những thứ bọn họ cần tìm.

Thế nên vừa rồi chẳng có người chơi nào bén mảng tới.Ngay cả Nguyễn Thanh cũng đã bỏ qua góc đó, nhưng không ngờ từ nãy tới giờ lại có người ở đó.Nếu chỉ là một người chơi thì còn đỡ.

Nhưng Hứa Cẩn Ngôn không phải người chơi.Một trong những quy tắc của trò chơi kinh hoàng vô tận: người chơi tuyệt đối không được tiết lộ thông tin về trò chơi cho NPC.Vậy rốt cuộc, người này đã nghe thấy bao nhiêu?Hứa Cẩn Ngôn trông như vừa ngủ dậy trong góc, gương mặt còn phảng phất vẻ uể oải, mệt mỏi.

Hắn ngáp một cái, rồi thản nhiên đi ngang qua Nguyễn Thanh.Toàn bộ quá trình, hắn không hề liếc nhìn Nguyễn Thanh một lần nào.Nhưng ngay khi sắp đi đến cửa, Hứa Cẩn Ngôn bỗng dừng chân, hơi nghiêng người, ngẩng cằm nhìn về phía Nguyễn Thanh đang ngồi."

Bạn học Hạ, nếu cậu không đi dự vũ hội... sẽ chết đó."

Nói xong, hắn liền rời đi, để lại một mình Nguyễn Thanh sững sờ nhìn về phía cánh cửa.Hứa Cẩn Ngôn... nhận ra cậu sao?Rõ ràng đây mới là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Vậy tại sao Hứa Cẩn Ngôn lại có thể nhận ra cậu?Phải biết rằng diện mạo bây giờ của cậu đã hoàn toàn khác với Hạ Thanh lúc trước.

Dù là người quen thuộc với Hạ Thanh nhất cũng không thể nào nhận ra được.Những người đàn ông kia chỉ có thể nhận ra cậu nhờ vào thể chất đặc biệt, chứ không phải nhờ vào gương mặt Hạ Thanh.

Thế nhưng Hứa Cẩn Ngôn lại thẳng thừng nhận ra cậu chính là Hạ Thanh.Quá kỳ lạ.Thời gian nhanh chóng trôi tới tám giờ tối.

Nguyễn Thanh cúi mắt trầm ngâm vài giây, cuối cùng cũng bước đi, vừa kịp đến hội trường tầng ba vào đúng giây cuối cùng.Khi hắn đến nơi, vũ hội đã bắt đầu.

Cả đại sảnh vang lên khúc nhạc tao nhã, khách mời giữa sàn đang uyển chuyển nhảy điệu Valse.Nguyễn Thanh kéo thấp vành mũ, lặng lẽ đứng trong góc tối, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình.Khách đến dự vũ hội đông vô kể, chẳng ai chú ý đến bóng dáng Nguyễn Thanh ở góc phòng, ngoại trừ những người chơi cũng đang tụ tập ở đó.Người chơi mặc vest vừa nhìn thấy cậu thì mắt sáng lên, lập tức bước đến:
"Đại ca, anh cũng đến rồi à?"

Nguyễn Thanh chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không hề giải thích lý do vì sao cậu lại xuất hiện ở đây.Người chơi mặc vest cũng chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt ấy.

Dù sao thì mấy cao thủ thường ngày vẫn hay có chút lạnh lùng như vậy.Thời gian từng chút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Toàn bộ vũ hội vẫn diễn ra bình thường một cách khó tin.Chỉ có một điều khác lạ: Lâm Chi Diễn không hề xuất hiện.Đám khách mời sớm đã quên mất chuyện "ngài Lâm sẽ phát biểu" từ ban nãy, chỉ còn những người chơi cảm thấy bất thường.Nếu buổi vũ hội này thực sự chẳng có gì, thì tại sao lại phải dồn ép tất cả khách mời đến đây, thậm chí còn dùng cả biện pháp cứng rắn?Ban đầu, người chơi vốn rải rác ở khắp nơi, nhưng cảm giác bất an trong lòng mỗi người ngày càng dâng cao theo thời gian.

Họ bắt đầu lần lượt tụ tập về phía Nguyễn Thanh, dần hình thành một xu hướng... lấy cậu làm trung tâm.Khán giả trong phòng livestream khi nhìn thấy cảnh này đều rơi vào im lặng.【Tôi phải nói sao đây, vợ tôi thông minh thì đúng là thông minh thật đấy, nhưng khả năng chiến đấu thì thật sự không ổn.

Các người đừng có cái kiểu ôm đùi rồi chẳng cần cố gắng nữa được không!

Nếu mà kéo chân vợ tôi thì tôi nguyền rủa các người luôn đấy!】【Điều này chứng minh diễn xuất của vợ tôi quả thật quá đỉnh, khiến ai nấy đều tin tưởng không nghi ngờ.

Nhưng cũng coi như bọn họ còn có mắt nhìn, biết đi theo vợ tôi thì tốt hơn.

Nếu không thì giờ này còn chẳng biết phó bản này rốt cuộc là cái gì.】【Thật chẳng hiểu vợ tôi mang theo đám phế vật này làm gì.

Rõ ràng vợ có đủ thực lực để một mình càn quét mà.】Đám người chơi lúc này chẳng còn tâm trí để để ý đến bình luận.

Bọn họ căng mắt nhìn khắp nơi trong buổi vũ hội, đề phòng bất cứ nguy hiểm nào có thể bất ngờ ập đến.Thế nhưng, cho dù có nhìn đến mức mắt mỏi nhừ, họ vẫn chẳng phát hiện ra điểm bất thường nào.Người chơi mặc vest cũng không thấy vấn đề gì, bèn liếc sang Nguyễn Thanh đang cúi đầu nhắm mắt dưỡng thần, khẽ hỏi nhỏ:
"Đại ca, anh thấy sao?"

Nguyễn Thanh trầm giọng đáp:
"Bây giờ mới chín giờ."

Nghe vậy, đám người chơi thoáng ngẩn ra, chẳng hiểu ba chữ "mới chín giờ" có ý nghĩa gì.Giọng hắn khàn khàn vang lên lần nữa:
"Còn nhớ tối qua lúc nào du thuyền nhiệt độ đột ngột hạ xuống không?"

Mười giờ.Đúng mười giờ tối hôm qua, nhiệt độ bất thường đột ngột giảm xuống.

Mà trên thiệp mời cũng ghi rõ thời gian của buổi vũ hội: từ tám giờ đến mười giờ tối.Vậy thì — đúng mười giờ nhất định sẽ xảy ra chuyện.Nhờ lời nhắc này của Nguyễn Thanh, những người chơi khác cũng chợt nhớ đến hiện tượng kỳ lạ của đêm qua.

Họ vội vàng nhìn đồng hồ, và lập tức bàng hoàng nhận ra — chỉ còn vài phút nữa là đến mười giờ!Có gì đó không ổn.

Rõ ràng bọn họ mới ở buổi vũ hội khoảng hơn một tiếng, sao lại đã trôi qua tận hai tiếng rồi?Ngay cả Nguyễn Thanh cũng khẽ nhíu mày.

Quả thật, thời gian ở đây trôi nhanh gấp đôi so với cảm nhận bình thường.Khi đám người chơi còn đang rối trí, tiếng nhạc vũ hội bỗng chốc dừng lại.

Sau đó, tiếng micro vang lên, khuếch đại khắp sảnh.Đó là giọng nói của Lâm Chi Diễn."

Trước hết, chúc mừng quý khách đã trúng suất tham gia lần này.

Rất vui được gặp gỡ mọi người tại đây."

Ngữ khí của Lâm Chi Diễn lạnh nhạt, không mang theo một chút cảm xúc nào, nghe chẳng khác gì đang đọc kịch bản.

Trong lời nói ấy, không hề có lấy nửa phần vui mừng.Có lẽ hắn cũng chẳng buồn che giấu nữa.

Hắn khẽ dừng lại, rồi bật cười nhẹ."

Nhưng chuyến du thuyền bảy ngày xa hoa này... sẽ kết thúc sớm.

Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau tham gia một trò chơi trốn tìm."

Khách khứa trong hội trường thoạt đầu còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đắm mình trong dư âm của tiếng hoan hô vừa nãy.Trò chơi trốn tìm...?

Là dự án trò chơi mới sao?Thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo, vô tình trên gương mặt Lâm Chi Diễn, trong lòng mọi người đều dấy lên một dự cảm chẳng lành.Không khí trong sảnh dần lắng xuống, rồi rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Chỉ còn lại giọng nói lãnh đạm của Lâm Chi Diễn vang vọng:"Xin mời các vị khách, trong khoảng thời gian cuối cùng này — hãy vùng vẫy cho thỏa thích đi."

Ngay khi lời hắn vừa dứt, từ thân tàu truyền đến những tiếng va chạm kịch liệt, xen lẫn với âm thanh dồn dập như có thứ gì đó đang đập vào kính và thân tàu.Mọi người theo bản năng đồng loạt nhìn về phía cửa sổ bằng kính, trong mắt tràn đầy bất an.Thế nhưng, chỉ một giây sau, nỗi bất an ấy liền hóa thành kinh hoàng.

Tất cả mọi người trong sảnh đều trợn trừng mắt, nhìn những khung cửa kính đang bám chặt lấy một hàng dài những cái bóng đáng sợ.

Mái tóc dài rũ rượi của chúng che khuất gần như toàn bộ gương mặt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy chi chít đôi mắt mọc đầy trên gương mặt ấy.Những thứ quỷ dị có hình dáng con người, nhưng khắp cơ thể lại mọc kín mắt.

Ngũ quan trên mặt đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại một cái miệng nứt toác đến tận mang tai, cùng vô số con ngươi không ngừng đảo qua lại.

Chỉ cần nhìn lướt qua thôi, cũng khiến người ta lạnh toát sống lưng, da đầu tê dại.Lúc này, đám bóng quái dị ấy đang hưng phấn và thèm khát nhìn chằm chằm vào hành khách trong khoang, điên cuồng đập mạnh vào cửa kính, như thể chỉ muốn chui vào trong để nuốt chửng tất cả."

RẦM——!!!"

Âm thanh chói tai vang lên, đó là tiếng kính vỡ, cũng là tiếng đèn chùm trên trần rơi xuống nát vụn.Cả hội trường vũ hội lập tức chìm vào bóng tối."

Á——!!!"

Tiếng hét thảm vang lên ngay sau đó.

Các vị khách mời cuối cùng cũng phản ứng lại, ai nấy gào thét hoảng loạn, chen chúc tìm đường thoát, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này.Nhưng đây là tầng ba của du thuyền, lối duy nhất để chạy chỉ có thể là chạy lên trên.

Tất cả khách mời liền ùn ùn kéo nhau về phía thang máy.Thế nhưng, khi vừa đến gần, họ mới phát hiện — thiệp mời trong tay không còn khởi động được thang máy nữa.Không chỉ một người, mà là tất cả.

Toàn bộ thiệp mời đều mất hiệu lực.Đám khách nhân tuyệt vọng nhìn lũ quái vật đang lao đến, liền vội vàng đổi hướng, chạy tán loạn về phía các căn phòng trên tầng ba.

Ít nhất... cửa phòng có thể chống đỡ thêm chút thời gian.Nhưng khi họ thử mở cửa, lại phát hiện thiệp mời cũng không thể mở khóa phòng.

Giờ đây, tấm thiệp mời chẳng khác nào một tờ giấy bỏ đi.Họ đã hoàn toàn mất đường thoát.Những vị khách chạy chậm hơn lập tức bị quái vật bắt kịp, chết thảm trong cái miệng ấy.

Âm thanh xé rách, nhai nuốt vang vọng khắp khoang thuyền, khiến ai nghe cũng phải run rẩy.Chỉ chưa đầy mười phút, tầng ba của du thuyền vốn xa hoa lộng lẫy đã biến thành địa ngục nhuốm máu.

Khắp nơi là vết máu loang lổ, thi thể tàn khuyết, chẳng còn chút dáng vẻ nào của sự hào nhoáng ban đầu....Nguyễn Thanh cùng những người chơi khác ngay từ lúc Lâm Chi Diễn bắt đầu cất lời đã nhận ra có điều bất thường.

Khi phát hiện ra bên ngoài kính là lũ quái vật đáng sợ tựa như thủy quỷ, bọn họ lập tức rời khỏi hội trường vũ hội mà chẳng chút do dự.Có người chơi thử dùng thiệp mời để quét mở thang máy, kết quả là thất bại.

Cả cửa thang bộ cũng không thể mở.Nguyễn Thanh hoàn toàn không bất ngờ.

Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán — từ đầu đến cuối, những tấm thiệp mời này chưa bao giờ mang quyền hạn thật sự trên du thuyền.

Chúng chỉ là quyền hạn tạm thời.Một khi quyền hạn bị hủy bỏ, bọn họ sẽ bị nhốt chặt trong tầng này, chờ chết.Nguyễn Thanh vẫn giữ được bình tĩnh.

Hắn lấy ra thẻ quyền hạn của nhân viên, quét một cái, và lập tức thang máy khởi động bình thường.Quyền hạn của nhân viên — vẫn có thể sử dụng.Trên du thuyền có không ít thang máy, ít nhất cũng bảy tám cái.

Nhưng trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, không thể nào di chuyển nhanh chóng hết cả ngàn khách mời.Ngược lại, vì ai cũng chen lấn để lên thang máy, rất có thể sẽ dẫn đến giẫm đạp, thậm chí làm hỏng cả thang.Không những chẳng cứu được ai, mà còn đẩy tình thế vào cảnh ngộ thảm khốc hơn.Ban đầu, Nguyễn Thanh còn do dự định để lại một tấm thẻ quyền hạn, nhưng cuối cùng hắn từ bỏ ý nghĩ đó.

Hắn nhanh chóng cùng nhóm người chơi rời khỏi tầng ba.Hiện tại, nơi nguy hiểm chính là tầng ba.

Sau khi rời khỏi đó, Nguyễn Thanh ném tấm thẻ quyền hạn thuộc về Lâm Chi Diễn cho một người chơi, còn bản thân thì giữ lấy thẻ quyền hạn của nhân viên, trực tiếp đi lên tầng tám của du thuyền.Trước đó, khi kiểm tra cấu trúc con tàu, cậu đã phát hiện ở tầng tám có máy tính, và máy tính này kết nối mạng nội bộ.Ngay từ khi Lâm Chi Diễn dùng điện thoại của mình để gọi thẳng đến điện thoại của cậu, Nguyễn Thanh đã nhận ra — trên du thuyền tồn tại một hệ thống mạng kín.Chỉ cần có máy tính và có mạng, cậu hoàn toàn có thể thay đổi quyền hạn vận hành của du thuyền.Thế nhưng, Nguyễn Thanh phát hiện hệ thống mạng nội bộ ở đây không chỉ có một.

Hiện tại, cậu chỉ có thể mở được quyền hạn từ tầng ba đến tầng sáu — bao gồm cửa phòng và thang máy.

Những quyền hạn khác, cậu không thể can thiệp bằng tấn công mạng.Không chần chừ, Nguyễn Thanh lập tức hủy bỏ yêu cầu "quẹt thẻ mới mở được cửa" của toàn bộ phòng trên tầng ba, trực tiếp mở tung tất cả cửa phòng.Đây chính là con đường sống duy nhất còn lại cho những vị khách ở tầng ba.

Chỉ cần kịp thời chui vào phòng, bọn họ chưa chắc đã không có cơ hội sống sót.Việc này không phải vì Nguyễn Thanh mềm lòng.

Trong phạm vi khả năng cho phép, cậu vẫn sẽ chọn cứu người.

Hơn nữa, cứu những khách mời kia thực chất cũng chính là cứu lấy bản thân cậu.Đám tà giáo kia không phải vô cớ muốn tàn sát nhiều người như vậy.

Đó là bởi để triệu hồi Tà Thần, cần máu tươi và tế phẩm.Mà linh hồn của những vị khách này — chính là tế phẩm.Một khi số người chết đạt đến mức chúng mong muốn, bọn tà giáo nhất định sẽ trực tiếp triệu hồi Tà Thần.

Nguyễn Thanh tuyệt đối không dám lạc quan mà nghĩ đến khả năng "triệu hồi thất bại".Nếu không có cậu, nghi thức đó chưa chắc đã thành công.

Nhưng chỉ cần cậu tồn tại trong phó bản này, thì nghi thức ấy sẽ chắc chắn hoàn thành.Bởi vì cái tên Tà Thần kia là — K'thayat.Chính là kẻ đã xuất hiện trong phó bản đầu tiên của cậu, "Phòng livestream kinh hoàng".

Cũng chính là chủ nhân thực sự của phòng livestream ấy, đồng thời là chủ nhân của con mắt khổng lồ mà Ôn Lễ đã nghiên cứu.Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng dưới đáy biển ngày đó, toàn thân Nguyễn Thanh đã lạnh toát.

Cậu tuyệt đối không thể để "Ngài" được triệu hồi thành công.

Nếu điều đó xảy ra, bọn họ chắc chắn sẽ chết trong phó bản này.Nguyễn Thanh mở toàn bộ cửa phòng mà chẳng chút do dự.

Nhưng khi định mở quyền hạn của thang máy, cậu lại thoáng chần chừ.Một khi mở thang máy, lũ quái vật kia cũng có khả năng đi lên các tầng trên.

Khi đó, từ tầng bốn đến tầng sáu sẽ không còn an toàn nữa.Thế nhưng, sự do dự đó chỉ kéo dài chưa tới ba giây.

Nguyễn Thanh dứt khoát mở quyền hạn thang máy.Chỉ cần tế phẩm không chết, thì sẽ không thể trở thành tế phẩm.

Mà không có tế phẩm, nghi thức triệu hồi sẽ không thể hoàn tất.Bởi vì, tế phẩm chân chính chính là máu và linh hồn con người.Về phần nơi an toàn, từ tầng sáu trở lên đều cần thẻ quyền hạn đặc biệt mới có thể vào.

Cậu không có quyền hủy bỏ hạn chế đó, đồng nghĩa với việc lũ quái vật cũng không thể dễ dàng tiếp cận.Trừ khi — toàn bộ hệ thống quyền hạn của du thuyền bị tắt hoàn toàn.Nhưng xét tình hình hiện tại, kẻ phía sau hẳn là muốn nhốt toàn bộ khách ở tầng ba, nên gần như không có khả năng chủ động tắt hệ thống.

Hơn nữa, nghe nói từ tầng sáu trở lên còn có những "vị khách quý" khác.

Lâm Chi Diễn chắc chắn sẽ không điên rồ đến mức kéo cả những kẻ đó xuống nước.Vì vậy, từ tầng sáu trở lên của du thuyền tạm thời vẫn còn an toàn.Sau khi mở quyền hạn xong, Nguyễn Thanh nhanh chóng rời tầng tám, định đi tìm những người chơi khác để hội họp.

Sức chiến đấu của cậu thật sự quá yếu.

Cho dù lũ quái vật chưa thể lên ngay, nhưng đi một mình tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.Thế nhưng, điều Nguyễn Thanh không ngờ tới là — nhóm người chơi kia, cầm theo tấm thẻ quyền hạn mà cậu đưa, vô tình lại xông thẳng vào trung tâm điều khiển quyền hạn của du thuyền.Nguyễn Thanh nhìn thấy một người chơi trong số đó đang chuẩn bị nhấn xuống một nút bấm, đôi mắt lập tức giật giật, theo phản xạ muốn lên tiếng ngăn cản.Nhưng đã muộn.

Người chơi ấy đã ấn xuống.Ánh mắt Nguyễn Thanh lập tức cứng lại.

Với loại quyền hạn này, chỉ có thẻ của Lâm Chi Diễn tuyệt đối là không đủ.

Nhất định còn cần xác nhận vân tay, thậm chí là quét võng mạc của chính hắn.Cứ thế mà bấm bừa... khác nào tự nguyện báo động toàn bộ hệ thống?Sự thật chứng minh, mọi chuyện còn tệ hại hơn cả Nguyễn Thanh nghĩ.Ngay khi người chơi ấy ấn nút, một tiếng "ẦM——!!!" vang dội nổ tung.

Cả bàn điều khiển quyền hạn trực tiếp nổ tung, mang theo cả sinh mạng của người chơi đó, hắn chết ngay tại chỗ.Nhưng những người chơi còn lại chẳng ai rảnh mà quan tâm đến người vừa chết kia.

Sau vụ nổ, trung tâm điều khiển lập tức nhấp nháy ánh đỏ, mang đến một loại áp lực vô hình, khiến tâm trạng căng thẳng của mọi người bị đẩy lên cực điểm.Ngay giây kế tiếp, một giọng phát thanh lạnh lẽo vô tình vang lên:"Hệ thống quyền hạn của du thuyền Marganet đã bị tắt."

Nghe thấy không phải là hệ thống tự hủy của tàu khởi động, nhóm người chơi mới thở phào nhẹ nhõm.Nhưng hơi thở ấy chỉ kịp thả ra nửa chừng thì toàn bộ bọn họ đều sững lại.

Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía bàn điều khiển đã bị phá hủy, trong mắt dấy lên kinh ngạc và khó tin.Hệ thống quyền hạn của du thuyền...

đã bị tắt?Không lẽ... quyền hạn của thang máy cũng nằm trong đó?Một dự cảm xấu ập đến trong lòng mỗi người.

Có người vội vàng chạy vào buồng thang máy, nhấn nút chọn tầng."

Ting!"

Lần này, thang máy thật sự chuyển động.

Và người đó hoàn toàn không hề quẹt thẻ.Điều đó có nghĩa là, bây giờ muốn đi thang máy không cần quyền hạn nữa.

Cửa cầu thang bộ cũng vậy — không cần bất kỳ xác nhận nào, bất cứ ai cũng có thể tự do đi lại giữa tất cả các tầng của du thuyền.Bao gồm cả... lũ quái vật.Hệ thống quyền hạn của du thuyền bị phá hủy, đồng nghĩa với việc trên con tàu này — không còn nơi nào an toàn nữa.Sắc mặt nhóm người chơi lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Ban đầu, họ vốn định chặn đứng thang máy, ngăn không cho quái vật leo lên.

Không ngờ lại vô tình khiến toàn bộ quyền hạn mở tung, trực tiếp kéo mọi người vào tình cảnh tệ hại hơn.Lúc này, tất cả đều hận không thể sống lại để chém tên đã ấn nút kia thêm mấy nhát.

Nhưng nói gì thì cũng đã muộn.

Người đó đã chết, còn hệ thống đã hoàn toàn sụp đổ.Giờ đây, bọn họ cũng chỉ có thể giống như những vị khách kia — ra sức trốn tránh lũ quái vật, cầu mong giành được một con đường sống.Nhưng không chỉ thế.

Trong lúc né tránh, họ còn phải tìm ra trận pháp triệu hồi Tà Thần trên du thuyền, và phá hủy nó triệt để.Bởi trong phó bản này, biết tên của Tà Thần chẳng có tác dụng gì.

Cách duy nhất để vượt qua — chính là sống sót đủ bảy ngày.Vậy nên, trong năm ngày còn lại, họ nhất định phải dốc toàn lực ngăn cản bọn tà giáo hoàn thành nghi thức triệu hồi.Hệ thống quyền hạn của du thuyền đã hoàn toàn tê liệt, khách ở tầng ba điên cuồng chen chúc chạy lên các tầng phía trên, cuối cùng vẫn kéo theo lũ quái vật tràn lên.Nguyễn Thanh ban đầu cũng chạy cùng nhóm người chơi khác, nhưng thể lực của cậu hoàn toàn không đủ để bám theo.

Kết quả, cậu bị bỏ lại phía sau.May mắn thay, tốc độ của lũ quái vật không quá nhanh, mà chúng chủ yếu dựa vào thị giác để tìm con mồi; thính giác lại chẳng mấy nhạy bén.

Chỉ cần ẩn nấp khéo léo, chưa chắc đã là con đường chết.Sau khi nhận ra điều này, Nguyễn Thanh không còn miễn cưỡng bản thân phải chạy theo đám người chơi nữa.

Xét về khả năng trốn, cậu cũng không đến nỗi kém.Thế nhưng, điều khiến Nguyễn Thanh lạnh sống lưng là — bất kể cậu trốn ở đâu, quái vật luôn tìm được đến.
...Như thể chúng biết chính xác cậu đang ẩn nấp chỗ nào vậy.Trong khi đó, rõ ràng những vị khách khác chỉ cần tránh khỏi tầm nhìn thì quái vật lập tức mất dấu, không tài nào tìm được.Nguyễn Thanh khẽ nhấc góc rèm, lặng lẽ quan sát ra bên ngoài.

Tấm màn dày hoàn toàn che khuất thân hình, nhưng ngay bên kia, con quái vật toàn thân phủ đầy mắt đang chậm rãi tiến lại gần.Cậu mím chặt môi, bàn tay nắm lấy con dao ăn run lên khe khẽ, không để phát ra một tiếng động nào.Thế nhưng... mặc kệ im lặng thế nào, con quái vật ấy vẫn đang từ từ tiến về phía cậu.Nguyễn Thanh muốn liều mạng lao ra, nhưng phía sau lưng cậu, một con quái vật khác cũng đang áp sát dần.Không còn lối thoát.Quái vật càng lúc càng gần.

Ngay khoảnh khắc Nguyễn Thanh chuẩn bị dốc hết sức để xông ra, một bàn tay bất ngờ từ phía sau bịt chặt miệng cậu lại....Ai?Cậu không nhìn thấy người phía sau, điều đó càng khiến hắn căng thẳng tột độ.

Nguyễn Thanh liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế ấy."

Ưm...

ưm ưm..."

Thế nhưng sức lực chênh lệch quá lớn.

Dù chống cự thế nào, vẫn không thể thoát được, thậm chí cả cơ thể cũng bị giam cứng lại trong vòng tay của người kia.Có lẽ do sự giãy giụa của Nguyễn Thanh quá kịch liệt, người đàn ông kia đành phải hạ giọng, thì thầm bên tai hắn:"Đừng động."

Nguyễn Thanh lập tức sững người.

Bởi giọng nói ấy... quá mức đặc biệt, quá dễ để nhận ra.Đó chính là người mà Lâm Chi Diễn gọi bằng cái tên "Ngài Tề".Cũng chính là... kim chủ cũ của cậu.
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 344:(20)


◎ Đứng dậy rồi ◎Lũ quái vật vô cùng nhạy cảm với ánh sáng, chỉ cần một vật khẽ động thôi là chúng có thể lập tức bắt được.

Những con mắt mọc chi chít khắp cơ thể chúng dường như không phải chỉ để trang trí, mà thật sự có thể nhìn thấy.Ngay cả khi đứng sau lưng chúng, quái vật vẫn có thể quái dị mà "nhìn" được.Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng hoàn toàn điếc.

Với những âm thanh rõ ràng, chúng vẫn sẽ lập tức có phản ứng.Nguyễn Thanh bị Tề Lâm Thiên bịt chặt miệng, lắng nghe từng tiếng nhỏ giọt cùng tiếng bước chân nặng nề đang dần tiến lại gần, không dám kháng cự thêm.

Bởi vì không chỉ một con đang tới gần — mà tất cả những con quái vật xung quanh đều đồng loạt di chuyển về phía này.

Bây giờ đã chẳng còn cơ hội nào để lao ra ngoài nữa.Cậu chỉ có thể cầu nguyện rằng lũ quái vật vẫn chưa phát hiện ra họ.Tề Lâm Thiên cũng không khá hơn, cả người căng thẳng, thần kinh tập trung cao độ để nhận biết từng chuyển động bên ngoài.Sức chiến đấu của những quái vật này cực kỳ khủng khiếp, đòn tấn công thông thường gần như không thể gây tổn thương, hơn nữa còn sở hữu sức mạnh phi thường — ngay cả những cánh cửa đặc chế trên du thuyền cũng có thể bị chúng đập nát.

Một khi bị lộ vị trí, chẳng khác nào bị đóng dấu "tử vong", sớm muộn cũng trở thành thức ăn trong bụng chúng.Càng đáng sợ hơn, những con mắt ấy giống như có sự sống riêng.

Dù tách khỏi thân thể quái vật, chúng cũng chẳng dễ dàng chết đi, thậm chí còn có thể tự động bò trở về ký chủ.Nếu khoảng cách quá xa, những con mắt này sẽ tìm cách bám vào sinh vật sống ở gần đó.

Giống như... ký sinh.Đáng sợ nhất là, chúng không ký sinh ngoài da.

Một khi bám lên cơ thể con người, con mắt sẽ lập tức chui thẳng vào trong thịt, hòa vào da.Muốn loại bỏ ư?

Trừ phi dùng dao xẻo cả phần thịt bị ký sinh, nếu không thì vĩnh viễn chẳng thể tách rời.Nguyễn Thanh không rõ hậu quả của việc bị mắt ký sinh là gì, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ của lũ quái vật hiện giờ... cũng đã đủ để hiểu đó chắc chắn không phải kết cục tốt đẹp.Vậy nên, lựa chọn tốt nhất khi gặp chúng chính là chạy trốn, thoát khỏi tầm nhìn của chúng càng nhanh càng tốt.Nhưng lúc này, cả hai đã bị dồn vào góc chết trên du thuyền.

Thang máy và cầu thang đều quá xa, chẳng có lấy một lối thoát.Một mình Tề Lâm Thiên thì còn có thể ứng phó với một con.

Nhưng bên ngoài hiện giờ có đến sáu con — hoàn toàn không có khả năng thắng.Trừ khi... có người mạo hiểm dẫn dụ bớt đi vài con.Nhưng đám vệ sĩ hắn mang theo lên du thuyền đều đã chết sạch, giờ đây người duy nhất hắn có thể trông cậy chỉ còn lại chính bản thân.Tinh thần căng như dây đàn, Tề Lâm Thiên lắng nghe từng tiếng nhỏ giọt bên ngoài.

Ngay khoảnh khắc tiếng động vang lên ngay sát bên, hắn ôm chặt lấy vòng eo của người trong lòng, không một tiếng động kéo cả hai lùi lại phía sau, tránh khỏi bàn tay khổng lồ vô tình quơ tới của quái vật.Tấm rèm cửa khẽ lay động vì bàn tay kia, nhưng may mắn thay, nó không bị vén lên.

Hai người ẩn nấp phía sau vẫn chưa bị phát hiện.Nguyễn Thanh lập tức tái mặt, thân thể run rẩy không ngừng.

Không chỉ vì sợ hãi khi quái vật ở gần trong gang tấc...Mà còn bởi vòng tay siết chặt của người đàn ông vô tình ép lên vết hằn trên eo cậu.Vết thương ở đó vốn dĩ chưa được xử lý, bị ôm ghì mạnh đến vậy thật sự đau điếng cả người.Thế nhưng người đàn ông hiển nhiên không hề hay biết, vẫn giữ nguyên lực đạo, không hề buông ra.Cơn đau kích thích khiến tầm mắt của Nguyễn Thanh trở nên mơ hồ, đầu óc trống rỗng, đôi mắt cũng dần dâng đầy nước.

Cuối cùng, những giọt lệ rơi xuống không tiếng động, lăn dài trên mặt.Tề Lâm Thiên đang bịt chặt miệng cậu, tự nhưng cảm nhận được những giọt nước bất ngờ rơi trên tay mình.

Sự ấm lạnh ấy, như một cánh lông vũ nhẹ nhàng khẽ quét qua tâm can, lại khơi dậy vô số ý niệm u ám.Cảm giác kỳ lạ đó lại một lần nữa xuất hiện.

Giống hệt như khi hắn phải đối mặt với người yêu kia của Lâm Chi Diễn.

Mọi xúc cảm đều bị phóng đại lên gấp bội — cả ham muốn, lẫn những ý nghĩ đen tối chẳng bao giờ nên có.Ánh mắt Tề Lâm Thiên tối lại, cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng.Cậu đội mũ, giấu kín gương mặt dưới vành mũ.

Ánh mắt hắn dịch xuống, dừng lại nơi khuy áo trước ngực.Cả hai đang ẩn mình sau rèm cửa, phần lớn ánh sáng bị chặn lại, chỉ có chút sáng mỏng manh len lỏi qua vải rèm, không đủ xua tan bóng tối.

Song, một khi đã quen với bóng tối, tầm nhìn cũng chẳng bị ảnh hưởng quá nhiều.

Hắn có thể thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt.Thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng, hơi rộng so với người.

Nhưng chính vì bị hắn ôm siết, vòng eo mảnh khảnh kia lại hiện rõ không sót chút nào.Hắn thậm chí có thể ôm gọn hai thiếu niên như vậy chỉ bằng một tay.Đồng phục bao kín thân thể, tay cũng bị tay áo che khuất, chỉ còn lộ ra chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh, cùng một đoạn xương quai xanh thoáng hiện sau cơn giãy giụa vừa nãy.

Tinh tế, mê hoặc... khiến người ta dễ dàng sinh ra những ý nghĩ không nên có.Rõ ràng quái vật chỉ cách một tấm rèm mỏng, nguy hiểm kề sát, nhưng Tề Lâm Thiên vào lúc này lại không cách nào kìm được sự phân tán chú ý của mình.Trong không gian chật hẹp, tối tăm, ngay cả mùi nước hoa vốn khiến hắn ghét cay ghét đắng, giờ đây cũng khiến hắn thoáng thất thần.Khoan...

Nước hoa?Hắn cúi đầu hơn chút nữa, mùi hoa nhài nồng nặc lập tức xộc vào mũi.

Nếu là trước kia, hắn đã sớm cau mày tránh xa.

Nhưng lúc này, hắn lại khẽ hít một hơi.Hương hoa nhài vốn gắt, quá nồng nàn sẽ gây khó chịu.

Thế nhưng hắn lại chẳng thấy khó ngửi, bởi dưới tầng hương ấy... còn ẩn giấu một mùi thơm nhàn nhạt, mà tinh khiết.Mùi lan thoảng như sương đêm, thanh khiết như đoá hoa nơi thung sâu vắng lặng trong một đêm mưa.

Thứ hương vị có thể gột rửa mọi tạp niệm, soi sáng cả góc tối tâm hồn.Đó chính là mùi hương hoa lan mà hắn từng bắt gặp trong văn phòng của Lâm Chi Diễn.

Một mùi hương đậm đến mức ngay cả sự xộc xệch của hoa nhài cũng không tài nào che lấp.Hừ.Ánh mắt Tề Lâm Thiên càng trở nên thâm trầm.Nguyễn Thanh hoàn toàn không biết mình vừa để lộ dấu vết.

Sau khi cơn đau dữ dội qua đi, đầu óc hắn nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo, toàn bộ sự chú ý đã đặt hết ra bên ngoài tấm rèm.Ngay phía trước, quái vật đang đứng sát bên, chỉ cách họ bằng một lớp vải mỏng manh.

Khoảng cách gần đến mức, Nguyễn Thanh có thể ngửi thấy rõ mùi tanh tưởi tỏa ra từ cơ thể nó...Nguyễn Thanh vốn cho rằng cơ thể quái vật hẳn sẽ bốc mùi tanh tưởi, hoặc thối rữa, hay ít nhất cũng phải nồng nặc mùi cá biển.

Nhưng ngoài dự đoán, những mùi ấy hoàn toàn không tồn tại — chỉ có một hương vị mằn mặn nhàn nhạt của nước biển.Tựa như bọn chúng vừa từ vực sâu hải dương bò lên.Có lẽ, những con quái vật này thật sự bắt nguồn từ nơi sâu thẳm nhất của đại dương.

Và hiển nhiên, Lâm Chi Diễn sớm đã biết điều đó.

Bằng chứng là những cánh cửa trên du thuyền đều được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, mục đích rõ ràng chính là để ngăn cản những sinh vật đến từ đáy biển này.Chỉ tiếc rằng, toàn bộ hệ thống quyền hạn đã bị các người chơi vô tình phá hủy.Tấm rèm chắn tầm nhìn, quái vật dường như không phát hiện ra họ, nhưng nó cũng không chịu rời đi.

Lúc này, nó đang chậm rãi lùng sục xung quanh, cố gắng lần ra tung tích con mồi.

Không ít lần, cả bóng dáng khủng khiếp của nó còn in hằn lên mặt vải.

Khoảng cách gần đến mức, ngay cả âm thanh con ngươi trên cơ thể nó xoay chuyển cũng nghe rõ mồn một — đủ khiến da đầu người ta run rẩy từng đợt.May thay, Nguyễn Thanh và Tề Lâm Thiên đều không phát ra chút động tĩnh nào, thân hình cũng giấu kín sau lớp rèm.

Quái vật loay hoay một hồi như con ruồi mất đầu, rồi rốt cuộc bị tiếng gào thét thảm thiết từ xa thu hút, chuyển hướng bỏ đi.Tiếng bước chân nặng nề và âm thanh nhỏ giọt quái dị chậm rãi xa dần, cuối cùng biến mất khỏi hành lang.Nguyễn Thanh thở phào một hơi thật dài — nhưng hơi thở ấy chưa kịp thoát ra trọn vẹn thì lập tức đông cứng nơi cổ họng.

Bởi vì chiếc mũ của cậu...

đã bị người ta bất ngờ giật xuống.Nguyễn Thanh theo phản xạ muốn che mặt, nhưng bàn tay cứng đờ trong không trung.

Cậu không dám nhúc nhích — quái vật còn chưa đi xa, bất cứ một động tác dư thừa nào va chạm vào rèm cũng có thể khiến nó quay lại ngay.Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả vốn bị cảnh quái vật làm cho khiếp đảm đến mức chẳng dám nhìn thẳng, nay thấy tình huống này liền bùng nổ phấn khích:【Ô hô!

Vợ yêu cuối cùng cũng lộ mặt rồi!

Dù kim chủ hiện tại vẫn chưa biết trốn ở xó xỉnh nào, nhưng tôi inexplicably ( không thể giải thích được) kích động quá!】
【Ôi trời, "chồng cũ" cuối cùng cũng chịu đứng lên rồi!

Không đứng dậy thì tôi còn tưởng hắn ta ngu thật cơ!】
【Công nhận số hắn ta đỏ thật, hết lần này đến lần khác đều tình cờ gặp vợ.

So với kim chủ hiện tại kia, một người đi thang máy lên, một người đi xuống mà vẫn chưa gặp được.

Còn có thằng người chơi kia, xui xẻo đến mức cách một cánh cửa thôi cũng lỡ mất.】
【Phải nói, vận khí của anh này thật sự tốt ghê, trốn quái vật mà cũng có thể gặp được vợ đưa tới tận tay.】
【Ấy khoan... các người chắc chắn đây là vận may à?

Tôi lại thấy có gì đó sai sai.

Đừng quên, tầng hắn ở là tầng 16, còn đây rõ ràng là tầng 9.

Dù may mắn thế nào, cũng không thể "tình cờ" xuất hiện đúng chỗ này chứ...】Tề Lâm Thiên sau khi giật mũ, lập tức dùng ngón tay nâng cằm Nguyễn Thanh lên, động tác mạnh mẽ, không cho phép né tránh.

Ép buộc cậu phải ngẩng đầu thêm vài phân.Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, nét tuấn mỹ bỗng phủ kín bởi u ám, rồi lạnh lùng nghiến từng chữ:"Hạ!

Thanh!"

Thân thể Nguyễn Thanh run rẩy từng hồi, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt mà không thốt ra nửa lời.Mặc dù từ lâu đã đoán ra người này chính là kim chủ cũ của Hạ Thanh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Thanh thực sự đối mặt với Tề Lâm Thiên.Biểu cảm của Tề Lâm Thiên xưa nay hoặc là thờ ơ, hoặc hời hợt, hoặc dửng dưng lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên khuôn mặt hắn trở nên khó coi đến vậy, đủ thấy hắn đã tức giận đến mức nào.Cả người hắn như muốn bùng nổ.

Hắn cố gắng đè nén ngọn lửa đang cuồn cuộn trong lồng ngực, cúi sát xuống, giọng trầm thấp đến mức chỉ một mình Nguyễn Thanh nghe thấy, từng chữ nghiến ra kẽ răng:"Cậu dám...

đội nón xanh cho tôi?"

Cơ thể Nguyễn Thanh khẽ run lên, nhịp tim suýt nữa thì ngừng đập.

Không chỉ vì lời nói đầy sát khí ấy, mà còn bởi con quái vật ngay gần đó.Phải biết rằng nó vẫn chưa đi xa, tiếng bước chân nặng nề vẫn còn vang vọng đâu đây.

Chỉ cần phát ra chút động tĩnh dư thừa, rất có thể sẽ lại dẫn nó quay trở lại.May thay, loài quái vật này đối với âm thanh không mấy nhạy cảm, cộng thêm Tề Lâm Thiên đã hạ giọng xuống thấp đến cực hạn, nên chưa khiến nó chú ý.Nguyễn Thanh khẽ thở ra, nhưng khi nhìn sang gương mặt đang chìm trong phẫn nộ kia, cậu lại bất giác lắc đầu thật khẽ, dáng vẻ yếu ớt, đáng thương như thể chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.Nhưng bởi cằm bị ngón tay Tề Lâm Thiên ghì chặt, độ cong của cái lắc đầu gần như chẳng thấy rõ.

Ngược lại, chính động tác nhỏ bé ấy lại càng khiến hắn siết mạnh hơn, đến nỗi làn da trắng mịn của cằm đã bắt đầu ửng đỏ, vành mắt Nguyễn Thanh lại lần nữa ngấn lệ.Đôi môi run rẩy khẽ mấp máy, vô thanh mà tuyệt vọng:"Tôi... không có."

Một thoáng ngập ngừng, cậu lại lí nhí:
"Tôi... tôi đã gửi tin nhắn chia tay cho ngài rồi."

Sắc mặt Tề Lâm Thiên càng thêm u ám:"Tôi nhớ rõ... hình như tôi chưa bao giờ đồng ý."

Đúng vậy, hắn đã thấy tin nhắn ấy.

Nhưng xem xong, hắn chỉ hờ hững ném sang một bên, chẳng buồn để tâm.Trong mắt hắn, kẻ kia chẳng qua chỉ là một món đồ trang trí — một bình hoa đẹp nhưng vô dụng, đến cả tư cách nói "chia tay" cũng không có.

Việc cho phép tồn tại bên cạnh hắn, chẳng qua chỉ là để che mắt người đời.Ấy thế mà giờ đây... hắn lại không sao khống chế nổi chính mình.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh kẻ này nép trong vòng tay Lâm Chi Diễn, máu trong người hắn đã sôi sục, chỉ muốn hủy diệt tất cả.Hình ảnh hai người ấy thậm chí còn ngay trước mắt hắn, ngay trong văn phòng kia...Ánh mắt Tề Lâm Thiên càng lúc càng tối sầm, tràn ngập nguy hiểm.Nguyễn Thanh vừa thoáng thấy liền biết không ổn, trong lòng hoảng hốt.

Cậu sợ hắn không màng đến quái vật, thốt ra những lời khiến cả hai chết chung, nên theo bản năng đưa tay định che miệng hắn lại.Nhưng động tác của Tề Lâm Thiên còn nhanh hơn.Ngón tay ghì chặt cằm khẽ dùng lực, rồi hắn xoay người, ép chặt Nguyễn Thanh vào bức tường lạnh lẽo, cúi xuống hung hăng cướp lấy đôi môi cậu.Thân thể Nguyễn Thanh cứng đờ, theo bản năng giãy giụa, nhưng hoàn toàn bất lực.

Vài lần vùng vẫy bất thành, cuối cùng cậu chỉ có thể buông xuôi, để mặc hắn hôn mình.Nhưng Tề Lâm Thiên hiển nhiên không hài lòng với một cái chạm môi hời hợt.

Ngón tay hắn siết chặt hơn, buộc Nguyễn Thanh đau đớn hé mở đôi môi.

Nhân cơ hội đó, lưỡi hắn mạnh mẽ xâm nhập, tàn nhẫn cuốn lấy, vừa bá đạo vừa ngang ngược, mặc sức càn quét trong khoang miệng ấm áp kia.Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Nguyễn Thanh mở to đôi mắt.

Chỉ đến khi trong miệng xuất hiện thứ không thuộc về mình, cậu mới bàng hoàng phản ứng, luống cuống đưa tay muốn đẩy Tề Lâm Thiên ra.Nhưng sức hắn mạnh hơn nhiều, cậu căn bản không thể thoát nổi.

Cằm bị giữ chặt, ngay cả việc cắn răng kháng cự cũng trở nên bất khả thi.Huống hồ, con quái vật vẫn còn lảng vảng gần đó, Nguyễn Thanh nào dám giãy giụa mạnh, chỉ đành gắng gượng vùng vẫy đôi chút.Trong phòng phát trực tiếp, khán giả đã nổ tung.【Mẹ nó!

Tôi bảo anh đứng lên, nhưng không bảo anh làm quá thế này!

Thả vợ tôi ra ngay!!!】
【Aaaa!

Anh dựa vào cái gì hả!?

Vợ tôi đâu phải để cho anh hôn!

Tôi muốn xem màn đấu đá máu chó, chứ ai cho anh chen vào hôn người ta!

Mau buông ra!!!】
【Vợ mau giết hắn đi!

Tôi chịu không nổi rồi!

Thằng đàn ông khốn kiếp này có tư cách gì?

Chẳng qua chỉ là kim chủ cũ bị vứt bỏ thôi!

Còn dám nhân cơ hội mà ra tay, hèn hạ!】Nhưng giữa lúc tiếng chửi bới đang ngập tràn, màn hình livestream bỗng tối sầm.

Chỉ còn lại dòng bình luận chen chúc, còn âm thanh thì hoàn toàn biến mất."

Ưm..."

Nụ hôn của Tề Lâm Thiên không hề có chút thương tiếc, mang theo áp bức đến nghẹt thở.

Hắn hôn ngang ngược, chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của Nguyễn Thanh.Nguyễn Thanh gần như không thở nổi.

Thiếu dưỡng khí khiến nước mắt lại trào ra, lăn dài trên má.Cậu run rẩy đưa tay, vô lực mà đẩy hắn, nhưng lực đạo yếu ớt chẳng khác nào muỗi chích, hoàn toàn vô dụng.Cuối cùng, vẫn là Tề Lâm Thiên "ban ơn", hơi nới ra một chút, cho cậu cơ hội hít thở.

Nhưng chỉ là một chút thôi.Ánh mắt hắn trầm hẳn, cúi xuống nhìn thiếu niên trong vòng tay mình.

Lông mi dài của cậu vương đầy lệ, run run như cánh chim non, ánh sáng hắt xuống càng làm gương mặt ấy thêm mê hoặc.

Nguyễn Thanh mềm nhũn, tựa hẳn vào người hắn, gấp gáp thở dốc.Có lẽ vì sợ động tĩnh quá lớn sẽ kinh động quái vật, cậu nén lại hơi thở của mình, cố gắng hít thật khẽ.

Nhưng chính sự kìm nén ấy lại càng khiến cảnh tượng trước mắt thêm mất kiểm soát—giống như đang ẩn nhẫn một loại khoái cảm khó gọi thành tên.Môi cậu vì bị hôn dồn dập mà đỏ tươi như quả anh đào chín mọng, đẹp đến mức khiến người ta khó lòng kìm nén.Ánh mắt Tề Lâm Thiên tối sâu, lần nữa cúi xuống hôn.Khác với sự thô bạo khi nãy, nụ hôn này lại chứa đựng sự dịu dàng quái gở, nhưng vẫn tràn đầy chiếm hữu, không cho phép kháng cự.Hơi thở của Nguyễn Thanh lại lần nữa bị cướp đoạt, song cậu đã chẳng còn sức để phản kháng, chỉ có thể thụ động tiếp nhận tất cả.Khi thấy cậu gần như sắp ngạt, Tề Lâm Thiên mới hơi lui lại, cho cậu một tia dưỡng khí.

Đồng thời, hắn cúi đầu, lần này hôn xuống cần cổ trắng ngần.Cảm giác nóng rực từ môi hắn chạm vào da khiến cơ thể Nguyễn Thanh cứng lại, theo bản năng nghiêng đầu tránh né.Nhưng Tề Lâm Thiên đâu cho cậu cơ hội.

Bàn tay hắn giữ chặt gáy, cưỡng ép để cậu ngẩng lên, rồi lại cúi xuống, hung hăng chiếm lấy đôi môi ấy thêm lần nữa."

Ưm..."

Nụ hôn kéo dài, dai dẳng đến mức toàn thân Nguyễn Thanh mất hết sức lực.

Cậu chỉ có thể dựa hẳn vào bức tường lạnh phía sau, để mặc cơ thể rũ xuống trong vòng tay hắn.⸻Khi Tề Lâm Thiên một lần nữa hôn xuống cổ, Nguyễn Thanh đã chẳng còn chút sức lực để né tránh, chỉ có thể vô lực ngẩng đầu.Hơi thở sớm đã rối loạn, nhịp tim cũng loạn nhịp.Dù bên ngoài quái vật vẫn tung hoành, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng gào thét thê lương, nhưng sau tấm rèm lại chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.Như thể nơi này đã tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.Chiếc áo khoác đồng phục trên người Nguyễn Thanh từ lâu đã bị kéo bung, chỉ còn lại sơ mi trắng bên trong.

Đó là chiếc sơ mi thuộc về cậu, nhưng vì mấy chiếc cúc trên cùng chưa cài, cộng thêm áo khoác đồng phục kéo khóa khá cao nên bình thường chẳng ai để ý.Lúc này, nơi cổ cậu phủ đầy dấu vết—những vết hôn chằng chịt, vừa mờ ám vừa ám muội.Đúng lúc Tề Lâm Thiên cúi xuống, cắn khẽ vào chiếc cúc áo sơ mi, Nguyễn Thanh đôi mắt rũ xuống, vô lực nhìn người trước mặt, trong đầu khẽ gọi:【Hệ thống, bảo phân thân của ngươi đừng quá đáng nữa.】Đáp lại cậu chỉ là khoảng lặng chết chóc, như thể vốn chẳng hề tồn tại cái gọi là "hệ thống".【Giả vờ chết à?】
Nguyễn Thanh lạnh nhạt lên tiếng trong đầu, 【Được thôi.】
【Đừng hối hận là được.】Lần này hệ thống rốt cuộc cũng không giả chết nữa.

Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo thứ cảm xúc bị kìm nén nào đó:【...Ta dừng lại không được.

Phó bản này khá đặc biệt, ta không thể trực tiếp khống chế hắn, cùng lắm chỉ có thể âm thầm ám chỉ mà thôi.】Chính vì vậy, Tề Lâm Thiên mới có thể mỗi lần đều kịp thời xuất hiện, mới "tình cờ" chạm mặt ở nơi này.Nhưng hiện tại, chút ám chỉ yếu ớt kia rõ ràng chẳng còn tác dụng gì nữa.【Không được thì... ngươi giết hắn đi.】Nguyễn Thanh: "..."

Cậu đương nhiên không thể thật sự ra tay giết Tề Lâm Thiên.

Trước đây chưa đối diện trực tiếp thì còn chưa nhận ra hắn chính là phân thân của hệ thống, nhưng giờ đã biết, cậu càng không thể hạ sát thủ.Nguyễn Thanh khẽ run mi mắt, đang định giả bộ ngất xỉu để thoát thân thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân...không phải bước chân quái vật.Tiếng bước của quái vật vừa nặng nề, vừa lê thê, còn kèm theo tiếng nước nhỏ giọt.

Nhưng âm thanh ngoài kia lại rõ ràng, dứt khoát—đó là tiếng giày da gõ trên sàn.Ngoài kia là con người.

Hơn nữa không chỉ một.Là người chơi?

Hay nhân viên trên du thuyền?Chẳng mấy chốc, Nguyễn Thanh đã biết họ là ai.Người đi đầu chính là nhân viên phụ trách... cùng với Lâm Chi Diễn.Xong rồi.Nếu để Lâm Chi Diễn nhìn thấy mình và Tề Lâm Thiên trong bộ dạng này, hôm nay cả hai bọn họ đừng mong sống sót mà rời khỏi tầng tám.Huống chi, dấu vết trên môi và cổ mình, vừa nhìn qua là đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra—không cách nào giải thích.Toàn thân Nguyễn Thanh lập tức cứng như đá, không dám nhúc nhích dù chỉ nửa phân.Tầng tám nằm ở vị trí lưng chừng trên du thuyền, không phải khu phòng nghỉ, cũng chẳng phải khu vui chơi, mà là tầng đặc biệt dùng để vận hành quyền hạn hệ thống.

Ở đây gần như không có chỗ nào có thể ẩn nấp, vì vậy vốn dĩ chẳng mấy ai lưu lại lâu trên tầng này.Không biết từ lúc nào, lũ quái vật đã rời đi, để lại không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng bước chân và tiếng đối thoại của hai người vang vọng.Người nhân viên dẫn đầu đi ngay phía sau Lâm Chi Diễn, lạnh giọng nói:
"Lâm tiên sinh, tắt toàn bộ hệ thống quyền hạn liệu có quá mạo hiểm không?

Như vậy ngay cả chúng ta cũng sẽ rơi vào nguy hiểm."

"Thế nào?"

Lâm Chi Diễn vừa bước đi vừa hờ hững đáp, "Đến chút nguy hiểm này mà cậu cũng đối phó không nổi sao?"

Ánh mắt người nhân viên thoáng trầm xuống.

Dĩ nhiên hắn có thể dễ dàng ứng phó, nhưng... cậu thiếu niên yếu ớt kia thì không.Một sinh viên đại học bình thường, yếu đuối và mong manh, có lẽ ngay cả cảnh đánh nhau còn chưa từng trải qua, huống chi là đối diện với đám quái vật ghê rợn này.Thế nhưng, khi hắn quay lại phòng, lại phát hiện thiếu niên kia đã biến mất.Nếu hệ thống quyền hạn của du thuyền vẫn còn hoạt động thì mọi chuyện còn đỡ.

Dù sao cậu ta đã lấy thẻ quyền hạn từ người hắn, lại còn có thêm một chiếc khác do Lâm Chi Diễn đưa, chỉ cần trốn ở tầng sáu trở lên thì vẫn xem như an toàn, bởi lũ quái vật hiếm khi xuất hiện ở đó.Nhưng nếu hệ thống quyền hạn bị tắt hoàn toàn, quái vật sẽ có thể tự do đi khắp nơi.

Khi ấy, trên du thuyền sẽ chẳng còn chỗ nào an toàn nữa.Một thiếu niên như cậu ta, hoàn toàn không có sức phản kháng, một khi chạm trán lũ sinh vật kinh tởm kia thì kết cục thế nào khỏi cần nghĩ cũng biết.Đến lúc đó, e rằng chỉ còn cách triệu hồi tà thần mới có hy vọng cứu sống.Nhưng liệu có thể triệu hồi thành công hay không lại là chuyện khác.

Suốt ngần ấy thời gian, bọn họ đã thử không biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa một lần nhận được bất kỳ hồi đáp nào từ tà thần.

Ngược lại, chính bọn họ còn biến thành quái vật chẳng ra người.Có lẽ một ngày nào đó, họ thật sự sẽ triệu hồi thành công, nhưng hắn không thể chờ thêm nữa.

Không có thiếu niên ấy, hắn thậm chí không chịu nổi một giây nào.Ngay cả niềm cuồng nhiệt muốn triệu hồi tà thần trước kia, giờ đây cũng đã vô cớ tan biến.Người nhân viên không đáp lại lời Lâm Chi Diễn.

Hắn chỉ nhìn y, giọng lạnh như băng:
"Lâm tiên sinh hẳn phải rõ ràng—chúng ta đang ở ngay trung tâm của cơn bão, chứ không phải một chút nguy hiểm nhỏ nhặt."
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 345:(21)


◎Con mắt của ác ma/ ma nhãn◎Không gian chật hẹp và tối tăm sẽ phóng đại mọi giác quan, khiến cơ thể trở nên nhạy cảm bất thường.Ngay khi nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người bên ngoài, cơ thể Nguyễn Thanh lập tức cứng đờ, chỉ sợ bị phát hiện.Nhưng Tề Lâm Thiên thì không.

Hắn chỉ hơi dừng lại một thoáng khi nghe thấy tiếng động, rồi lại tiếp tục cúi đầu cắn lấy khuy áo sơ mi của cậu.Thậm chí, vì cảm thấy cắn không tiện, hắn còn dùng một tay ôm lấy eo Nguyễn Thanh, kéo cậu sát hơn vào ngực mình, chân lại chen vào giữa hai chân cậu, rồi khẽ nghiêng người ép xuống.Có lẽ hắn đã nhận ra bên hông Nguyễn Thanh có vết thương, nên khi ôm cũng cố tình tránh chỗ đó, không để cậu đau thêm.Nguyễn Thanh muốn ngăn hắn lại, nhưng sức cậu không đủ mạnh, dù có dùng cả hai tay giữ chặt cậu cũng chẳng làm gì được.Cậu hiểu rõ, người đàn ông này đang tức giận — tức giận vì cảnh tượng hắn trông thấy trong văn phòng hôm đó.Dù trong văn phòng khi ấy thực sự chưa xảy ra chuyện gì, nhưng dưới sự dẫn dắt của âm thanh và tư thế mập mờ kia, bất cứ ai cũng sẽ hiểu lầm rằng có gì đó đã xảy ra.

Tề Lâm Thiên nổi giận cũng là điều dễ hiểu.Nhưng bây giờ tuyệt đối không phải lúc để tức giận.Hai người ngoài kia vẫn chưa đi xa, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra bọn họ.Thế nhưng Tề Lâm Thiên dường như chẳng hề để tâm, hoặc có lẽ là không còn sợ gì nữa.

Không phải kiểu "không sợ vì mình mạnh hơn", mà là kiểu cá vỡ chum, không cần sống nữa.Nếu hắn thực sự đủ sức đấu lại họ, thì vừa nãy khi gặp quái vật cũng đã không phải cùng trốn như cậu.Phân thân của hệ thống trong phó bản này, xem ra chỉ là một con người bình thường.

Dù có là chủ nhân du thuyền, có được những quyền hạn mà người thường không có, thì cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ phàm tục.Nguyễn Thanh không dám giãy giụa quá mạnh, sợ rằng sẽ kích động hắn phát ra tiếng động.Nếu để hai người kia phát hiện, chưa chắc cậu đã chết ngay, nhưng Tề Lâm Thiên chắc chắn sẽ lập tức mất mạng.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một kẻ dám chạm vào cậu còn sống.Sự chiếm hữu bệnh hoạn của bọn họ xưa nay chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí đã đạt đến mức độ đáng sợ.Thế nhưng vì cậu không dám giãy mạnh, nên sự chống cự yếu ớt kia lại càng giống như kiểu nửa muốn nửa không, hoặc giống như đang ngầm khuyến khích hắn tiếp tục.Tư thế quen thuộc ấy, tựa như cậu đã quá thành thạo trong việc dùng thủ đoạn như vậy.Đã có thể trong vài ngày ngắn ngủi lôi kéo được Lâm Chi Dẫn lên du thuyền, thì làm sao có thể nói là không quen thuộc chứ?Ánh mắt Tề Lâm Thiên trở nên âm u khó lường.

Hắn nhìn chằm chằm vào hàng khuy áo của thiếu niên, trong đáy mắt sâu thẳm toàn là nguy hiểm không tên.

Động tác của hắn hoàn toàn không hề có ý dừng lại, vẫn tiếp tục ngậm lấy khuy áo của cậu.Cả hành động mang theo sự mờ ám đầy ám chỉ, vừa khiêu khích vừa gợi tình.Hắn không dùng tay để giật tung khuy áo, mà khẽ ngậm lấy vạt áo, khiến khuy áo trượt qua khe hở và tự mở ra.Chỉ có điều, vì không phải dùng tay, tốc độ chậm đến mức nửa ngày mới mở được một chiếc.Khi một chiếc khuy áo được tháo ra, chiếc sơ mi lập tức mất đi sự gò bó, hơi xộc xệch sang một bên, tuy chưa đến mức quá lộ liễu, nhưng cũng đủ làm không khí trở nên nóng bỏng khác thường.Sau khi cắn mở chiếc khuy đầu tiên, Tề Lâm Thiên lại tiếp tục trượt xuống, không chút lưu tình mà cắn vào chiếc khuy thứ hai trên áo sơ mi thiếu niên.Áo sơ mi lại một lần nữa bung ra thêm, để lộ làn da trắng nõn mịn màng, mơ hồ thấp thoáng cảnh sắc trước ngực.Lần này, hắn không tiếp tục gỡ khuy áo nữa.

Đôi mắt tối lại khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, rồi trực tiếp cúi đầu xuống."

Ưm..."

Hơi thở của Nguyễn Thanh đã sớm loạn nhịp, gương mặt tinh xảo nhuộm đỏ ửng, cả người như ngập trong một tầng sương mờ mê hoặc.

Cậu cắn chặt môi dưới, ngón tay bấu lấy tay áo vest của hắn, dùng sức đến mức làm nhăn cả lớp vải.Thế nhưng, người kia vẫn không chịu buông tha, thậm chí còn càng lúc càng đi quá giới hạn.Tầng tám, từ thang máy đến phòng điều khiển du thuyền vốn chỉ mất chưa tới hai phút đi bộ.

Rõ ràng, mục tiêu của hai người bên ngoài chính là phòng điều khiển.Nhưng vào giây phút này, thời gian lại như kéo dài vô tận.

Mỗi giây trôi qua đều như tiếng chân ốc sên bò chậm chạp.Nguyễn Thanh cứ ngỡ đã qua rất lâu, thế mà vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng trò chuyện ngoài kia.Chỉ là, âm thanh ấy dần xa hơn, có lẽ sắp đi khỏi nơi này.Chính vì vậy, động tác của Tề Lâm Thiên càng thêm phóng túng.Một tay hắn nâng người cậu lên cao hơn, tay còn lại thì luồn vào từ vạt áo sơ mi, chậm rãi men theo vòng eo nhỏ nhắn, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve làn da mảnh mai nơi bụng dưới.Trái ngược với sự mịn màng yếu ớt của Nguyễn Thanh, bàn tay hắn vừa thô cứng vừa nóng rực, nơi chạm qua đều để lại từng cơn run rẩy.Có lẽ bởi cậu chưa từng bị đối xử như thế này, cũng chưa từng có ai dám đi quá giới hạn như vậy, nên sự kích thích khiến cơ thể không ngừng run nhẹ.Thế nhưng, bàn tay ấy vẫn còn đang đi xuống, cuối cùng dừng lại ở nơi yếu ớt nhất."

Ưm..."

Đôi mắt trong trẻo của Nguyễn Thanh đã phủ một tầng hơi nước, cậu cắn chặt ống tay áo sơ mi của mình, chỉ sợ bản thân phát ra chút âm thanh nào.Nhưng gương mặt lại sớm phủ đầy sắc thái tình dục, ánh mắt ướt át trở nên mơ hồ, hoàn toàn không còn vẻ ngụy trang thường ngày.

Chỉ trong khoảnh khắc này, cậu mới lộ ra dáng vẻ chân thật nhất của mình.Ngón tay thon dài trắng trẻo của cậu siết chặt lấy cánh tay Tề Lâm Thiên, đến mức các đầu ngón trở nên tái nhợt.

Hơi thở cũng gấp gáp không ngừng.Nếu không phải được hắn ôm chặt, lại có bức tường phía sau chống đỡ, cậu đã sớm vì toàn thân vô lực mà ngã ngồi xuống đất.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Nguyễn Thanh mềm nhũn, ngả vào lòng hắn, đầu gục vào ngực, cả cơ thể mảnh mai khẽ run rẩy.Tề Lâm Thiên cũng không hành động thêm, chỉ ôm chặt lấy người trong ngực, để cậu từ từ ổn định nhịp thở.Hắn sớm đã biết mình hiểu lầm — người trong lòng không hề từng trải như hắn tưởng, mà ngược lại, non nớt đến mức hoàn toàn không có kinh nghiệm.Ngay cả việc tự mình chạm vào cũng chưa từng, nếu không phản ứng sẽ chẳng vụng về đến thế, cũng sẽ không... nhanh đến vậy.Ngay cả kỹ thuật hôn cũng tệ hại, thở dốc lộn xộn, hắn lẽ ra đã sớm nhận ra rồi mới phải.
( 😱😱😱😱😱 shock vãi 2 a đã làm cái gì vậy nè, tưởng cơm chay hoá ra là cơm chay trộn nước bò)
Cơn giận trong lòng Tề Lâm Thiên sớm đã tan biến, chỉ còn lại hưng phấn cùng khoái cảm, khóe môi hắn cũng không kìm được mà khẽ nhếch lên.Hắn cúi mắt nhìn đầu ngón tay của mình, cuối cùng đưa vào miệng ngậm lấy.Nguyễn Thanh thấy vậy thì kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, môi mấp máy, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.

Cuối cùng, chỉ run rẩy, yếu ớt thốt ra ba chữ:"Đồ... biến thái."

Âm thanh nhỏ đến đáng thương, gần như nghẹn lại thành tiếng nức nở, còn mang theo chút run rẩy vì hơi thở vẫn chưa ổn định.Thế nhưng Tề Lâm Thiên lại nghe rất rõ, thậm chí còn bật ra một tràng cười trầm thấp đầy khoái chí.Cười xong, hắn đưa trán mình áp vào trán cậu, khàn giọng nói:"Có vị mặn..."

"Tôi còn tưởng sẽ là ngọt cơ."

Giọng nói của hắn vốn vô cùng êm tai, từng chữ rõ ràng, lại mang theo từ tính.

Nhưng chính hắn lại dùng chất giọng kiêu sa mê hoặc ấy, để thốt ra những lời lẽ như vậy, khiến hắn trông chẳng khác nào một kẻ văn nhã bại hoại.Huống hồ, áo quần của Nguyễn Thanh đã sớm rối loạn, còn Tề Lâm Thiên thì vẫn chỉnh tề trong bộ vest phẳng phiu, nhiều nhất cũng chỉ có chỗ ngực và cánh tay bị cậu níu nhăn.

Tất cả khiến hắn hiện lên dáng vẻ một con thú khoác áo người.Nguyễn Thanh không ngờ hắn lại thốt ra câu như thế, nhất thời sững sờ, rồi vội đưa tay lau khóe môi mình, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.Nhưng vào khoảnh khắc này, gương mặt của cậu vẫn phủ sắc hồng nhàn nhạt, khóe mắt xinh đẹp lại như phết thêm phấn hồng, cả người mang vẻ quyến rũ mê ly, hoàn toàn chẳng có chút nào đáng sợ.Ngược lại, như đang mê hoặc, mời gọi người khác.Vì thế, sau cái trừng mắt ấy, cậu liền nhìn thấy ánh mắt của Tề Lâm Thiên tối sầm lại.

Cậu hoảng hốt, vội cúi đầu né tránh, chui rúc vào trong ngực hắn.Ánh mắt của Tề Lâm Thiên quả thật đã tối hẳn.

Người trong lòng hắn đã được thỏa mãn, nhưng bản thân hắn thì chưa, thậm chí còn vì giai nhân trong ngực mà sắp phát điên.Thế nhưng, đây tuyệt đối không phải lúc thích hợp để tiếp tục.Vừa rồi còn là giúp cậu, hắn vẫn còn miễn cưỡng giữ tỉnh táo để lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Nhưng nếu đến lượt mình, hắn chắc chắn sẽ hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết cùng cậu chôn vùi cả hai tại chỗ này.Hắn không muốn chết.

Trước kia không muốn, mà bây giờ lại càng không.Huống hồ, người trong lòng hắn yếu đuối đến vậy, nếu hắn chết, e rằng cậu cũng chẳng sống nổi.Tề Lâm Thiên nhắm mắt lại, dằn xuống cơn xúc động muốn bùng nổ, ép bản thân kìm hãm tất cả những phản ứng không nên có.Hệ thống và phân thân vốn có cảm ứng chung, những gì Tề Lâm Thiên trải qua, hắn cũng cảm nhận được rõ rệt.Hắn không ngờ Nguyễn Thanh lại khiến Tề Lâm Thiên bước đến mức này.Phải biết, trong tay cậu có dao.

Nếu thực sự không muốn, cậu có cả trăm ngàn cách ngăn cản hắn, chứ không phải từng bước từng bước thỏa hiệp như vậy.Trái tim hệ thống bỗng khựng lại — điều này có phải đồng nghĩa rằng, cậu cũng ít nhiều quan tâm đến hắn, thậm chí... có chút thích hắn?Hay tất cả vẫn chỉ là một phần thưởng ban cho một con cờ?Hắn không thể chắc chắn, cũng chẳng đoán nổi trong lòng cậu rốt cuộc có tình cảm hay không.Dường như, bất kể là khả năng nào, điều duy nhất hắn có thể làm... cũng chỉ là chấp nhận tất cả những gì cậu ban cho.Dù là tình yêu hay sự lợi dụng, hắn dường như đều cam tâm tình nguyện, ngọt ngào như mật.Bởi thế giới của hắn, từ lâu đã chẳng thể thiếu vắng người ấy nữa rồi.Có lẽ người kia sớm đã đoán trước được tình huống này, nên mới không cho phép bất kỳ phân thân nào có ý thức và ký ức đến gần cậu, trước khi "Ngài" hoàn toàn trở lại.

Vì vậy, hắn mới bị hạ cấm chế.Chỉ đáng tiếc, sau khi dung hợp sức mạnh của ba con trùm phụ bản, hắn đã có đủ thực lực để khẽ khàng lách qua những kẽ hở của cấm chế ấy.

Chỉ cần sức mạnh hắn lại mạnh thêm một bậc, chưa chắc không thể lay động, thậm chí phá bỏ hoàn toàn cấm chế này.

Đến lúc đó, hắn sẽ trở thành kẻ thắng lợi lớn nhất.Chỉ là... tất cả đều phải dựa vào điều kiện Nguyễn Thanh không chết trong phó bản, và tuyệt đối không để người kia phát giác.......Tiếng bước chân và giọng nói của Lâm Chi Diễn cùng tên nhân viên dẫn đầu đã biến mất từ lâu, nhưng tầng thứ tám này tuyệt đối không nên ở lại lâu.

Ở cùng một tầng với hai kẻ đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.Trong lúc Tề Lâm Thiên đang ổn định lại cảm xúc, Nguyễn Thanh đã dùng khăn giấy lau sạch những dấu vết trên người, sau đó cài lại khuy áo sơ mi, kéo khóa áo khoác đồng phục ngoài.Nhưng đồng phục vốn không phải loại cổ cao, hoàn toàn không che nổi những dấu vết chằng chịt trên cổ cậu.

Nguyễn Thanh đành phải dùng dao nhỏ cắt một đoạn rèm cửa làm khăn quàng, quấn lên cổ để che đi toàn bộ.Trên du thuyền xa hoa, mọi vật dụng đều thuộc loại hảo hạng, ngay cả rèm cửa cũng là chất liệu nhung thượng phẩm.

Cắt ra làm khăn quàng lại chẳng hề lạc lõng, trái lại còn giống hệt một chiếc khăn tinh xảo, thậm chí cảm giác mềm mại thoải mái còn hơn cả quần áo cậu đang mặc.Tề Lâm Thiên nhìn Nguyễn Thanh che giấu dấu vết, trong lòng có chút bất mãn.

Ngay khi hắn định mở miệng, Nguyễn Thanh liếc hắn một cái.Ánh mắt ấy rất nhạt, chẳng mang theo bất kỳ cảm xúc gì, dường như chỉ là một cái nhìn thoáng qua.

Vậy mà chẳng hiểu sao, Tề Lâm Thiên lại im lặng, chẳng thốt được nửa lời.Đợi đến khi hắn nhận ra mình vừa mới "chùn bước", thì đã muộn.

Nguyễn Thanh đã mở rèm đi ra ngoài, hắn chỉ có thể sa sầm mặt mũi mà đi theo.Tầng thứ tám vốn hiếm khách, nên quái vật cũng chẳng nhiều.

Hai người đi ngược lại hướng mà Lâm Chi Diễn và tên nhân viên khi nãy đã đi, chẳng mấy chốc đã rời khỏi tầng này.Du thuyền lúc này đã chẳng còn chút dáng vẻ xa hoa tráng lệ ban đầu.

Khắp nơi đều vương đầy máu tươi, xác chết, và thứ chất lỏng nhớp nháp chẳng rõ nguồn gốc.Thứ dịch nhầy này giống hệt chất nhầy mà Nguyễn Thanh từng phát hiện trong ly rượu vang của nạn nhân đầu tiên.Trái tim cậu hơi trĩu xuống — quái vật rất có khả năng không chỉ đến từ biển sâu.

Ngay trên con du thuyền này, vốn dĩ đã tồn tại loại quái vật đó.Chỉ là... cụ thể chúng đã có sẵn từ trước khi thuyền rời bến, hay là sau đó mới bò lên từ biển thì khó mà xác định.Dù sao, việc quái vật tồn tại đã là sự thật, nguồn gốc của chúng lúc này không còn quan trọng nữa.

Điều khiến Nguyễn Thanh quan tâm hơn chính là lời bọn chúng vừa nói: "Trung tâm cơn bão rất nguy hiểm."

Trung tâm bão rất nguy hiểm?

Lẽ nào trên du thuyền này, ngoài quái vật, còn tồn tại những mối nguy khác?Mà để khiến cả hai kẻ kia đều nói như vậy, thì mức độ nguy hiểm ấy tuyệt đối không hề thấp.

Dù gì, vừa rồi bọn chúng còn có thể thản nhiên đi xuyên qua đàn quái vật, chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi.Chẳng lẽ... con du thuyền này thực sự sẽ lật chìm?Với tư cách là chủ nhân của Marganet, Tề Lâm Thiên dĩ nhiên hiểu rõ phần nào về du thuyền của mình.

Hắn khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:"Không đâu.

Con du thuyền này được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt, có thể giữ thăng bằng rất tốt trên biển.

Trừ khi gặp phải thủy triều tử vong hay loại xoáy nước chết chóc nào đó, nếu không tuyệt đối không thể lật."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:"Nhưng... nếu thân thuyền bị phá hỏng, thì khả năng rất lớn là con thuyền này sẽ chìm xuống đáy biển."

Vật liệu đặc biệt kia vừa chắc chắn, vừa giữ cân bằng ổn định, song lại có một nhược điểm duy nhất — quá nặng.

Thứ gì nặng quá đều dễ chìm.Một khi thân tàu thủng, nước biển tràn vào bên trong, con thuyền này chắc chắn sẽ lao thẳng xuống đáy.

Huống hồ kích thước nó quá đồ sộ, chỉ cần xảy ra sự cố thôi cũng khó lòng xử lý an toàn.Nếu là trước kia, Tề Lâm Thiên dám khẳng định sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng giờ đây những sinh vật phi khoa học như quái vật cũng đã xuất hiện, hắn chẳng còn dám chắc liệu có thứ gì đủ sức phá hỏng thân tàu hay không.Nguyễn Thanh nghe vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn:"Anh có quyền hạn để mở lại hệ thống điều khiển của du thuyền không?"

Trước đó, cậu từng cho rằng chính người chơi nào đó vô tình phá hỏng hệ thống điều khiển.

Nhưng dựa vào đoạn đối thoại giữa Lâm Chi Diễn và tên nhân viên dẫn đầu, thì hệ thống điều khiển vốn dĩ không hề bị phá, mà là bị Lâm Chi Diễn cố ý tắt đi.Nếu khởi động lại được hệ thống điều khiển, tình hình chắc chắn sẽ khá hơn nhiều, bởi hiện tại phần lớn quái vật vẫn còn tập trung ở các tầng bên dưới."

Tôi dĩ nhiên có quyền mở, nhưng tôi không biết hệ thống điều khiển nằm ở đâu." – Tề Lâm Thiên cau mày, đoạn lại như sực nhớ ra – "Trong phòng tôi hình như có tài liệu về du thuyền."

Nghe vậy, Nguyễn Thanh liền đi cùng hắn lên tầng mười sáu.Tầng mười sáu đã là tầng áp chót.

Bình thường, ngoài Tề Lâm Thiên và vệ sĩ thân cận của hắn, không ai có quyền được lên đây.

Nhưng vì hệ thống điều khiển đã bị vô hiệu, tầng mười sáu — nơi xa nhất so với các tầng dưới — hiện đang tập trung khá nhiều khách còn sống sót.Tề Lâm Thiên không hề để tâm tới bọn họ, chỉ kéo tay Nguyễn Thanh thẳng đến thư phòng của mình.Cánh cửa thư phòng không cần thẻ quyền hạn vẫn có thể mở.

Nhưng khi bước vào, cả hai lập tức bắt gặp hai cái xác đang nằm trong vũng máu — chính là xác của vệ sĩ hắn.Có lẽ vì bên trong có xác chết nên những người sống sót kia thấy không an toàn, chẳng ai dám ở lại.Tề Lâm Thiên chẳng buồn để ý, nhanh chóng lục soát khắp căn phòng.

Cuối cùng, ở góc tủ sách, hắn tìm được một tập tài liệu liên quan đến du thuyền, cùng với bản sơ đồ mặt bằng.Hai người cùng nhau chăm chú xem xét, nhưng phát hiện trong tài liệu chẳng hề ghi chép vị trí hệ thống điều khiển ở tầng nào, thậm chí những phần lõi quan trọng cũng không có.Đây rõ ràng là một bản tài liệu không đầy đủ.

Bất kỳ ai đọc kỹ cũng sẽ nhận ra điểm bất thường.

Thế nhưng, kẻ biên soạn lại giống như biết chắc Tề Lâm Thiên sẽ chẳng bao giờ thèm đọc kỹ, nên làm hết sức qua loa, chỉ khiến bề ngoài trông có vẻ chi tiết.Sắc mặt Tề Lâm Thiên dần sa sầm:"Lâm Chi Diễn chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước."

Rõ ràng, ngay từ khi bắt đầu chế tạo con du thuyền này, Lâm Chi Diễn đã sớm tính toán cho ngày hôm nay.Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, muốn tìm được hệ thống điều khiển của du thuyền thì chỉ có thể tự mình đi tìm.

May mà Tề Lâm Thiên vẫn còn thẻ quyền hạn của hắn, cộng thêm quyền hạn tổng của con thuyền.Thế nhưng Nguyễn Thanh lại không mấy lạc quan, cậu mím môi:"Lâm Chi Diễn thật sự sẽ đưa cho anh quyền hạn thực sự của du thuyền sao?"— Sẽ không.Nếu là cậu trong vai Lâm Chi Diễn, chắc chắn cậu cũng tuyệt đối không giao thứ đó cho Tề Lâm Thiên.Tề Lâm Thiên hiển nhiên cũng nghĩ tới khả năng này, sắc mặt hắn nhất thời càng thêm u ám.Nguyễn Thanh chợt nhớ ra chiếc thẻ quyền hạn mà cậu đã đưa cho gã người chơi mặc tây trang — đó chính là thẻ của Lâm Chi Diễn.

Nếu còn một tia hy vọng để mở lại hệ thống điều khiển, thì nó nằm ở chiếc thẻ ấy.Dù sao thì thẻ quyền hạn của chính Lâm Chi Diễn, chắc chắn là quyền lực tối cao.Nguyễn Thanh đem ý nghĩ này nói cho Tề Lâm Thiên, không ngờ hắn lập tức bắt lấy trọng điểm, ánh mắt trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm cậu:"Tại sao em lại có thẻ quyền hạn của Lâm Chi Diễn?"

Nguyễn Thanh: "..."

Cậu không muốn trả lời, nhưng Tề Lâm Thiên hiển nhiên không định bỏ qua, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Ánh mắt ấy như đang cảnh cáo: nếu không cho hắn một lời giải thích thỏa đáng, nhất định sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.Nguyễn Thanh mím chặt môi, cuối cùng đành hạ giọng giải thích:"Tối hôm qua."

Nghe vậy, ánh nhìn của Tề Lâm Thiên càng trở nên nguy hiểm:"Tối?"

"Chiều!" — Nguyễn Thanh vội sửa lại, giọng nhanh đến mức không kịp nghĩ — "Tôi nhớ nhầm, là chiều hôm qua."

"Chiều hôm qua, lúc có người bất ngờ chết, hắn nhận được tin báo nên rời khỏi văn phòng.

Tôi mới nhân cơ hội lén lấy thẻ quyền hạn của hắn."

Sắc mặt Tề Lâm Thiên lúc này mới dịu xuống một chút."

Lần sau tránh xa hắn một chút."

Nguyễn Thanh thấy hắn tin thật, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, để mặc cho Tề Lâm Thiên nắm tay kéo ra khỏi phòng.Nhưng khi cả hai mới đi được nửa đường, trong đầu Nguyễn Thanh bỗng vang lên giọng nói của hệ thống:【Ma nhãn ở trên bàn.】Nguyễn Thanh nghe vậy liền dừng lại, quay phắt đầu nhìn về phía bàn làm việc.Ở góc bàn, đặt một chiếc hộp tinh xảo, bên trên có để một khối cầu tròn đen nhánh.

Trên bề mặt cầu chỉ có một đường cong kéo dài từ trái sang phải, uốn xuống phía dưới.Đó chính là hoa văn biểu tượng của du thuyền Marganet.Nguyễn Thanh từng thấy qua trên đồng phục tây trang của vệ sĩ Tề Lâm Thiên, nhưng lúc đó quá nhanh nên cậu chỉ thoáng lướt qua, còn tưởng là một kiểu thiết kế bình thường.Giờ đây nhìn kỹ mới nhận ra — thứ đó rất có thể không phải khối cầu, mà là... một con mắt.Đường cong kia căn bản chẳng phải họa tiết gì, mà chính là mí mắt.

Chỉ vì con mắt ấy đang nhắm lại, nên chưa từng có ai liên tưởng đến việc nó thật sự là một nhãn cầu.Nguyễn Thanh chăm chú nhìn khối cầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, rồi nhạt giọng hỏi trong đầu:【Tại sao đột nhiên lại đưa ma nhãn cho tôi?】Nếu nhớ không lầm, hệ thống vốn luôn giữ khư khư đạo cụ của cậu, chưa từng để cậu nhận được bất kỳ vật phẩm nào rơi ra từ phó bản.Theo lý thuyết, người chơi có màn thể hiện xuất sắc nhất trong phó bản sẽ được một cơ hội rút thưởng, phần thưởng thường là vật phẩm rơi ra từ phó bản.Nhưng từ trước tới giờ, cậu chưa từng có được bất cứ thứ gì cả.Trước đây, dù Nguyễn Thanh từng hỏi qua vài lần nhưng hệ thống đều né tránh, không cho câu trả lời rõ ràng.

Từ đó về sau, cậu cũng chẳng nhắc lại nữa.Đây là lần đầu tiên hệ thống chủ động đưa đồ cho cậu — hơn nữa lại còn là Ma Nhãn (Ánh mắt của Ác Ma), thứ ngay cả Tô Chẩm cũng thèm muốn.Giọng hệ thống vang lên, trầm thấp như thì thầm:【Phó bản lần này có chút đặc biệt.

Nếu không có vật này, cậu có thể bị lây nhiễm.】
【Những con mắt đó... có khả năng lây nhiễm cực mạnh.】
【Một khi bị ký sinh, cuối cùng sẽ biến thành quái vật.】Đã hóa thành quái vật thì tất nhiên chẳng còn hy vọng thông qua phó bản.Nguyễn Thanh cũng từng nhận ra điểm này: những con mắt kia chẳng khác nào vật sống, cắm rễ thật sâu vào thân thể quái vật.【Dùng dao moi bỏ chỗ thịt bị ký sinh cũng không có tác dụng sao?】【Không.】Hệ thống đáp lại cực nhanh, dường như sợ cậu ôm hy vọng, còn nhấn mạnh một lần nữa:【Hoàn toàn vô dụng.】
【Một khi mắt ký sinh thành công, chất dịch sẽ xâm nhập mạch máu, nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Cuối cùng, những con mắt sẽ từ trong cơ thể mọc ra, cho đến khi bao phủ khắp người, biến nạn nhân thành quái vật.】Hệ thống cố tình che giấu một phần sự thật, khiến tình hình nghe có vẻ tuyệt vọng hơn, để hoàn toàn dập tắt ý nghĩ của Nguyễn Thanh.Thực tế thì moi bỏ đúng là vô ích, nhưng nếu hành động đủ nhanh, đủ tàn nhẫn, trong khoảnh khắc dịch độc chưa kịp lan truyền toàn thân mà kịp chặt bỏ bộ phận bị ký sinh, vẫn có một cơ hội nhỏ tránh khỏi lây nhiễm.Chỉ có điều, mấy ai đủ quyết tuyệt và lạnh lùng đến mức tự chặt đi một phần thân thể?

Chỉ cần do dự một giây thôi, đã muộn rồi.Nói cách khác, bị ký sinh gần như đồng nghĩa với cái chết chắc chắn.Mà hệ thống hiểu rõ — người này thực sự đủ tàn nhẫn.

Nếu cậu biết được còn một con đường sống như vậy, rất có thể sẽ thật sự xuống tay với chính cơ thể mình.Chính vì thế, lần này hệ thống mới mạo hiểm giao cho cậu Ma Nhãn.Ma Nhãn vốn là một bộ phận từ thân thể của "kẻ đó".

Lực lượng ẩn chứa trong nó khủng khiếp đến mức sẽ vô thức ăn mòn tất cả những gì ở gần, bao gồm cả kẻ sử dụng.Giống như những NPC trong các phó bản đã bị bóng tối nuốt chửng, cuối cùng trở thành một phần của hắn.

Họ chỉ tưởng rằng bản thân vẫn là chính mình, thực ra chỉ là ký ức trước khi bị đồng hóa còn sót lại mà thôi.Đó cũng là lý do hệ thống chưa từng dám đưa đạo cụ nào cho Nguyễn Thanh, càng không dám giao Ma Nhãn.

Bởi so với người khác, thân thể cậu yếu hơn, càng dễ bị ăn mòn.Nhưng bây giờ, Nguyễn Thanh đã có thể điều khiển thần lực, lại thêm việc cậu đã tự phong ấn Ma Nhãn.

Chỉ cần không chủ động sử dụng nó, hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
 
Back
Top Bottom