Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 250: Chương 250



Ở những bàn bên cạnh, nhóm người chơi khác vừa ăn vừa trao đổi thông tin. Bữa cơm đơn giản, nhưng lại dần hé lộ những bí mật u ám ẩn giấu trong tòa nhà.

Viên Thành thấp giọng nói:

"Tôi đã quan sát kỹ cổ tay trái của Cù Dung. Đúng là có vết sẹo, rất giống vết cắt do tự tử. Tôi còn giả vờ hỏi thăm cô ấy, nhưng phản ứng của cô ta... rất bình thường."

Một người chơi khác gật đầu:

"Phải. Cô ấy chỉ nói bị đứt tay lúc nấu ăn, giọng điệu còn nhẹ tênh như không có gì."

Lê Phong cũng lên tiếng:

"Tôi có hỏi về vụ việc từng được đăng báo, nhưng ánh mắt cô ấy... hoàn toàn trống rỗng. Không giận, không buồn, không một chút cảm xúc nào. Cứ như thể đó không phải chuyện của cô ấy."

Người ta thường không thể che giấu cảm xúc khi nhắc lại một cú sốc lớn trong đời, nhất là khi chính mình từng dùng mạng sống để phản kháng. Nhưng Cù Dung thì khác. Lạnh nhạt đến đáng sợ.

Lê Tri đặt đũa xuống, chậm rãi nói:

"Có hai khả năng. Một là, người hiện tại không phải Cù Dung thật — cô ấy đã chết, còn người thay thế chỉ đang đóng vai. Nên dĩ nhiên, sẽ không phản ứng gì."

Cô dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Hai là... Cù Dung đã khóa chặt cảm xúc tiêu cực liên quan đến vụ đó. Vụ tố cáo chính là nguồn gốc khiến cô ấy muốn chết. Nếu giờ cô ấy không còn cảm xúc gì với nó, có nghĩa là phần tâm hồn từng chịu tổn thương ấy đã bị đẩy ra khỏi cơ thể. Cô ấy vẫn sống, nhưng không còn là chính mình."

Không khí trầm hẳn xuống sau câu nói của Lê Tri.

Bên cạnh, Phù Hoan bất chợt nhớ ra điều gì:

"Đúng rồi! Cô có gặp Trần Mỹ Thiến không?"

Lê Tri gật đầu:

"Có gặp."

Lê Tri kể lại cuộc gặp gỡ với Trần Mỹ Thiến, khiến cả nhóm ngơ ngác, không ai giấu nổi sự kinh ngạc.

"Dễ dàng vậy sao? Cô trốn trong nhà vệ sinh để chờ cô ấy ra à?" Có người lắp bắp hỏi lại, cảm thấy không thể tin nổi. "NPC quan trọng như vậy mà lại xuất hiện kiểu đó? Thường thì phải có điều kiện đặc biệt chứ?"

"Không thấy quá trùng hợp sao?" Hạng Linh nhíu mày, ánh mắt sắc như dao. "Lê Tri vừa muốn gặp cô ấy, thì cô ấy liền xuất hiện.

Hơn nữa, chẳng phải trước giờ Chử Quang Ngạn là người nấu ăn sao? Vậy mà hôm nay, Lê Tri lại tình cờ bắt gặp cô ấy xách giỏ đi nấu ăn?"

Nghe vậy, không ít người cũng gật đầu, lòng sinh nghi.

Lê Tri không đáp lại ngay. Cô chống cằm, nhếch môi cười nhẹ, giọng nói thản nhiên như đang kể một chuyện rất đỗi bình thường:

"Có thể là vì… cô ấy muốn cho tôi gặp."

"Sao lại thế?" Hạng Linh hỏi lại, ánh mắt càng lúc càng sắc.

"Những ngày qua tôi luôn tìm hiểu về cô ấy, không chỉ hỏi han khắp nơi, mà tối qua còn trực tiếp đề nghị Chử Quang Ngạn cho tôi đến nhà anh ta. Nhưng anh ta từ chối." Lê Tri khẽ cong môi. "Nếu có người không muốn tôi tiếp tục điều tra… thì cách đơn giản nhất để dập tắt sự tò mò là tự mình xuất hiện."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

"Trần Mỹ Thiến biết tôi đang tìm cô ấy, nên cô ấy chủ động ra mặt." Lê Tri nói chậm rãi, từng chữ như lưỡi d.a.o rạch vào bức màn bí mật. "Cô ấy muốn tôi tin rằng: cô ấy chỉ là một người vợ bình thường. Không có gì đáng nghi ngờ."

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục:

"Thấy rồi thì đừng tìm nữa. Đừng nghi ngờ nữa."

Nhưng trong đầu Lê Tri, hình ảnh Trần Mỹ Thiến vẫn hiện lên rõ mồn một.

Người phụ nữ ấy trẻ trung, xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, bàn tay mềm mại và ấm áp khi bắt tay. Khi nhắc đến chồng mình, ánh mắt cô ấy không hề oán trách, cũng chẳng có chút căm hận nào. Trái lại, dịu dàng, điềm tĩnh, thậm chí còn mỉm cười chào đón người hàng xóm mới một cách thân thiện.

Nhưng... đó không phải dáng vẻ của một người luôn né tránh tiếp xúc, luôn ở lì trong phòng như lời bà Khâu kể. Cũng không giống một người sống nội tâm, không thích giao tiếp như Chử Quang Ngạn từng nói.

Mộng Vân Thường

Trần Mỹ Thiến rõ ràng đang cố tình để lại một hình ảnh hoàn hảo, không chút sơ hở.

"Gặp lại sau." – lời chào ấy vang lên trong đầu Lê Tri, đầy ẩn ý.

...

Sau bữa tối, khi bầu trời đã hoàn toàn chìm vào bóng đêm, Phù Hoan không quên dặn mọi người:

"Tối nay đừng ai ra khỏi phòng, nhớ lấy cái gương Tào Tuân mà làm bài học!"

Mọi người rối rít gật đầu.

"Ai mà dám liều thêm nữa chứ!"

"Tôi thà nhịn tiểu còn hơn!"

Lê Tri âm thầm giúp bà Khâu dọn dẹp bàn ghế rồi tiện thể mua một bao bột mì lớn.

Quán ăn tầng một mỗi sáng đều làm đồ ăn từ bột nên ở đó không thiếu nguyên liệu.

Lê Tri xách bao bột mì lên tầng, lúc này đèn lồng đỏ ở tầng hai vẫn chưa sáng. Cô bắt đầu rắc bột dọc theo cầu thang từ tầng sáu xuống tầng hai, để lại một lớp mỏng như tuyết phủ.

Bao bột nhanh chóng vơi đi, chỉ còn đủ để phủ kín vết chân cô đã bước qua.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 251



Mạnh Vũ Hàm đứng ở cửa, ánh mắt lo lắng:

"Chị Tri Tri… cái này có tác dụng không?"

Lê Tri nhẹ nhàng lùi lại, dùng phần bột còn lại che dấu chân:

"Sáng mai sẽ biết."

Khi ánh đèn lồng đỏ rực ở tầng hai đồng loạt bật sáng, hành lang như bị bóng ma nuốt trọn. Lê Tri đứng sát khe cửa, quan sát kỹ. Đèn lồng đêm nay không chỉ sáng mà còn rung lắc dữ dội hơn đêm trước.

Vì thiếu ngủ, chỉ vừa đặt lưng xuống, Lê Tri đã bắt đầu buồn ngủ. Nhưng bên cạnh cô, Mạnh Vũ Hàm vẫn tròn xoe mắt tỉnh táo, nói quả quyết:

"Chị Tri Tri cứ ngủ đi! Em sẽ canh cho! Em không buồn ngủ đâu!"

Lê Tri mỉm cười, xoa đầu cô bé dịu dàng:

"Vậy đêm nay phải nhờ em bảo vệ chị rồi."

Lần này không phải là một chuyến đi ngẫu nhiên. Mạnh Vũ Hàm giờ đã trở thành một người chơi. Cô bé phải học cách thích nghi với phó bản, phải biết cảnh giác, biết gánh vác trách nhiệm.

Đêm nay, cô trao vai trò gác đêm cho Mạnh Vũ Hàm.

Nghe tiếng thở đều của Lê Tri, Mạnh Vũ Hàm siết c.h.ặ.t t.a.y nhỏ.

Chị Tri Tri tin mình. Không được làm chị ấy thất vọng.

Trong bóng tối, đôi mắt cô bé mở to, lắng nghe từng tiếng động.

Nhưng qua một lúc, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Mắt cay xè, miệng ngáp không kiểm soát. Cô bé khẽ nhéo má mình, thầm cổ vũ:

"Không được ngủ! Phải canh chừng!"

[Trời ơi con bé dễ thương quáaaa!]

[Nhìn nó cố gắng mà thấy thương muốn khóc luôn ấy.]

[Phải bảo vệ Vũ Hàm bằng mọi giá nha Tri Tri!!!]

Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên ngoài hành lang.

Tiếng mở cửa.

Không chỉ một.

Rồi đến tiếng bước chân, tiếng cửa phòng kế tiếp mở ra… từng tiếng, từng tiếng… nối nhau như hiệu lệnh.

Ánh sáng đỏ từ hành lang chập chờn, lay động như đang bị ai đó cản lại.

Mạnh Vũ Hàm nín thở.

Cô bé muốn gọi Lê Tri dậy nhưng còn chưa kịp động đậy thì…

Cộc—

Cộc cộc—

Cộc cộc cộc—

Tiếng gõ cửa vang lên. Nhẹ, đều, lịch sự một cách kỳ dị.

Cô bé hoảng hốt bịt miệng. Nhưng trước khi làm vậy, một bàn tay dịu dàng đã nắm lấy tay cô – là Lê Tri.

Chị ấy đã tỉnh.

Hai người nằm im, không ai thở mạnh.

Tiếng gõ ngừng, nhưng ánh sáng đỏ vẫn không lọt qua khe cửa.

Thứ gì đó – hoặc ai đó – vẫn đang đứng bên ngoài.

Mộng Vân Thường

Một phút trôi qua.

Cộc cộc cộc—

Cộc cộc cộc—

Tiếng đập cửa lần này gấp gáp hơn, đầy giận dữ. Như thể đang mất kiên nhẫn.

Cả gian phòng chìm trong áp lực nặng nề.

Bỗng—

Từ hành lang vọng lại tiếng bóng rơi.

Cộp… cộp… cộp…

Tiếng bóng nảy đều đều như vọng lên từ cõi chết, rồi dừng lại ngay trước cửa phòng họ.

"Chị trong này đã hứa sẽ chơi bóng với ta rồi." Một giọng trẻ con vang lên, non nớt nhưng đầy bực tức. "Ngươi tránh ra!"

Là đứa bé mặc quần yếm trắng, giày thể thao – đứa trẻ họ gặp đêm trước.

Sau tiếng quát nhỏ, ánh sáng đỏ lại xuyên qua khe cửa.

Thứ kia… đã đi.

Nhưng chưa hết.

Cộc—

"Chị ơi, ra chơi bóng với em được không?"

Giọng nói non nớt lại vang lên, lần này nghe có chút buồn bã.

Không ai đáp.

Bên ngoài vọng vào tiếng thở dài, rồi là tiếng người ngồi xuống dựa lưng vào cửa.

"Kẹo chị cho em ăn hết rồi… Cũng không ai chơi với em nữa. Chán quá đi."

"Các cô chú khác đều ra rồi… Chị ơi, chị cũng ra đi mà…"

Trong bóng tối, ánh mắt sắc bén của Lê Tri nhìn chằm chằm vào khe cửa. Ngoài kia, tiếng bước chân lên xuống cầu thang vang lên mỗi lúc một dồn dập hơn.

Đêm nay… sẽ không yên bình.

Dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang, đứa trẻ vẫn loanh quanh chơi bóng trước cửa, miệng lẩm bẩm một mình như đang gọi chị gái ra cùng chơi. Dù có chút hụt hẫng khi không được đáp lại, nó vẫn không làm ầm lên, không đập cửa như "thứ gì đó" đã từng làm vào đêm trước. Quả bóng dội lên rồi nảy xuống đều đặn, vang lên những âm thanh trầm đục trong không gian u ám, vậy mà lại khiến người ta thấy yên lòng lạ lùng.

Chí ít, đứa trẻ vẫn còn ở đó — có nó, có thể đêm nay sẽ không có thứ gì khác đến gõ cửa nữa.

Nhưng hy vọng ấy cũng mong manh như ngọn nến chập chờn trước gió. Đêm đó, tiếng bước chân, tiếng gõ cửa lại dồn dập vang lên khắp tầng. Cả khi con quái vật m.á.u me thở phì phò lần nữa lảng vảng ngoài hành lang, sự sợ hãi dường như cũng đã chai sạn. Bên trong căn phòng an toàn, Lê Tri và Mạnh Vũ Hàm cuối cùng cũng có thể thiếp đi, dù là trong một giấc ngủ chẳng mấy yên bình.

Sáng hôm sau, Lê Tri là người thức dậy đầu tiên. Việc đầu tiên cô làm là mở cửa phòng.

Những chiếc đèn lồng đỏ m.á.u trên hành lang đã tắt, để lại một màu xám tro u ám. Nhưng thứ đáng chú ý là nền bột mì rắc trên sàn đã bị giẫm nát không thương tiếc. Những dấu chân hỗn loạn như vẽ lại cảnh tượng điên cuồng của đêm qua. Có những chỗ, bột mì gần như biến mất hoàn toàn, bị nghiền nát đến không còn hình dạng.

Lê Tri bật Đèn Pin Vĩnh Cửu, ánh sáng lạnh lẽo quét dọc hành lang. Cô sững lại khi phát hiện một dấu chân trần in đầy máu. Dấu chân lớn, rõ ràng là của một người đàn ông, có thể cỡ chân 43 trở lên — và quan trọng nhất, hắn đi chân trần.

Cô lập tức nhớ đến lời kể của Thân Trí Kiên — về con quái vật anh ta từng chạm mặt trên cầu thang. Anh nói mình không nhìn rõ được hình dạng, chỉ biết là "nó" toàn thân đẫm máu.

Lúc này, Mạnh Vũ Hàm dụi mắt bước ra khỏi phòng, giọng ngái ngủ: "Chị Tri Tri, chị đang làm gì vậy?"

Lê Tri quay lại, giọng nhẹ nhàng: "Em đi rửa mặt đi, chị lên lầu một lát rồi sẽ xuống."

Mạnh Vũ Hàm gật đầu rồi đi vào nhà vệ sinh.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 252



Lê Tri tiếp tục lần theo dấu chân lên tầng ba. Trên cầu thang, những dấu chân lộn xộn trải dài — phần lớn là dấu chân bình thường, có lẽ là của những "vị khách đêm" đã từng đến gõ cửa. Nhưng xen lẫn giữa chúng là dấu chân in m.á.u rõ ràng của con quái vật kia. Dấu chân đẫm m.á.u ấy đi đến tầng ba — rồi... biến mất.

Toàn bộ hành lang tầng ba hoàn toàn sạch sẽ, không có lấy một vết máu, không có cả dấu giày dính bột. Tất cả như thể chưa từng có gì xảy ra ở đây. Những dấu chân bình thường thì dừng lại ở cửa phòng Kiều Tuấn Viễn.

Lê Tri nhớ lại lời Lê Phong từng nói: đêm đầu tiên, tầng ba là nơi duy nhất không nghe thấy tiếng thở phì phò rợn người kia. Có thứ gì đó ở đây... đang khiến con quái vật phải dừng bước? Hay là thứ gì đó mà nó không dám lại gần?

Lê Tri khẽ cau mày, quay về tầng hai. Khi kiểm tra lại cả sáu tầng, cô càng chắc chắn rằng: tầng ba và tầng sáu — là hai tầng duy nhất không có dấu chân in máu.

Mộng Vân Thường

"Chúng đang che giấu thứ gì?" cô thì thầm.

Khi quay về tầng hai, Mạnh Vũ Hàm đã rửa mặt xong và đang đợi bên ngoài nhà vệ sinh. Cô bé chìa ra bàn chải có sẵn kem đánh răng, giọng nói khe khẽ: "Hôm nay không thấy chị Cù Dung đâu."

Lê Tri khựng lại một giây rồi gật đầu. Đúng là Cù Dung biến mất từ sáng sớm, nhưng chưa ai thấy rõ cô ấy rời khỏi phòng.

Khi hai người chuẩn bị xuống lầu thì lại gặp một người phụ nữ trung niên xa lạ đang đi lên từ tầng dưới. Bà ấy hơi mập, gương mặt có vài nếp nhăn nhưng sắc thái tươi tỉnh kỳ lạ, như thể chưa từng trải qua những đêm kinh hoàng tại tòa nhà này. Khi ánh mắt bà ấy chạm vào Lê Tri, cả hai đều khựng lại một giây.

Lê Tri chưa từng gặp bà ta trước đây, nhưng không hiểu sao... trong khoảnh khắc đó, một cảm giác quen thuộc lạnh lẽo dâng lên. Người phụ nữ nhanh chóng quay đi, không nói lời nào, bóng dáng khuất dần vào hành lang tầng ba.

Lê Tri đứng sững một lát, mày khẽ chau lại.

Khi họ xuống đến tầng một, khoảng sân nhỏ trước tòa nhà đã có không ít người tụ tập. Không khí nặng nề như sương mù dày đặc phủ lên từng gương mặt. Viên Thành tái mét, ánh mắt lạc thần, dù ánh mặt trời đã lên cao nhưng không xua tan nổi cơn lạnh lẽo đang giam hãm tâm trí anh ta.

"Tiểu Bành... c.h.ế.t rồi." Viên Thành nghẹn ngào nói, môi anh run rẩy: "Tối qua... tụi tôi mệt quá, không biết đã ngủ lúc nào. Trong lúc mơ màng, tôi nghe tiếng gõ cửa... Tiểu Bành còn hỏi ai đó... Tôi chưa kịp ngăn thì..."

Vai anh ta run lên từng đợt, như bị gió lạnh táp vào tận xương: "Cậu ấy ngồi dậy, mặc đồ như một cái máy... rồi đi mở cửa... Bên ngoài có thứ gì đó... nó đang đợi... Tôi không dám đi theo... chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Bành cười..."

Giọng anh ta vỡ vụn: "Cậu ấy cười rất vui vẻ... như thể đang gặp lại người thân vậy..."

Lê Tri im lặng, ánh mắt dõi lên tầng hai. Những căn phòng có dán câu đối đỏ, treo đèn lồng đêm qua nay vẫn im lìm. Tấm rèm đen dày nặng như một cánh cửa khác, chặn hết ánh sáng, ngăn cả sự sống.

Viên Thành run rẩy kể tiếp: "Tôi dùng đạo cụ khóa cửa lại... rồi tiếng cười cũng tắt dần... chắc là... cậu ấy đã bị đưa đi."

"Bị đưa đi đâu cơ chứ..." một người chơi thì thầm, ánh mắt hướng lên những tầng trên.

Phù Hoan ôm chặt hai cánh tay, cố nén cơn rùng mình: "Bọn tôi cũng nghe tiếng gõ cửa... tôi suýt nữa thì lên tiếng rồi, may mà Hạng Linh bịt miệng tôi kịp..."

Cô rùng mình: "Khi đang nửa tỉnh nửa mê... rất dễ phản xạ theo bản năng... chỉ một câu thôi... là đi luôn..."

"Tại sao lại có người gõ cửa?" Thân Trí Kiên gần như phát điên, giọng run rẩy: "Không phải điều kiện tử vong là chúng ta phải chủ động gõ cửa mới c.h.ế.t sao?"

Sau cái c.h.ế.t của Tào Tuân, Lê Phong đã dọn đến ở chung với Thân Trí Kiên. Nếu tối qua không có Lê Phong bên cạnh, có lẽ giờ này anh ta đã bị lừa gõ cửa rồi.

Lê Tri thu ánh mắt lại, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lẽo: "Lần này khi chúng ta vào phó bản, hệ thống không giới hạn thời gian nữa." Cô nói tiếp, từng chữ rõ ràng: "Chỉ yêu cầu chúng ta khám phá sự thật. Nhưng nếu cứ mãi không tìm ra, chúng ta cũng không thể ở lại đây đến hết đời được. Như vậy sẽ làm giảm tính hấp dẫn của chương trình, vi phạm nguyên tắc của ‘Show Tạp Kỹ Kinh Dị’."

Lê Phong hiểu ý cô, trầm giọng tiếp lời: "Vậy nên, điều kiện tử vong sẽ tiến hóa. Ban đầu chỉ cần không gõ cửa là an toàn. Nhưng giờ, ma quỷ sẽ chủ động gõ cửa, và nếu ai đáp lại thì... chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ tới lúc không cần gõ cửa nữa, chúng sẽ xông thẳng vào g.i.ế.c người."

Sắc mặt mọi người trắng bệch như tờ giấy.

Viên Thành gần như mất kiểm soát, rống lên: "Tôi hết đạo cụ rồi! Mẹ nó, càng ngày càng vô vọng! Có đạo cụ cũng chưa chắc sống được, huống gì là không có gì!"

"Rốt cuộc, chúng là thứ quái gì chứ?"

"Đi ăn đã." Lê Tri nói, giọng không giấu được sự mệt mỏi: "Tôi sợ nói xong các người chẳng còn nuốt nổi cơm đâu."

Mọi người: "………"

Thôi thì ăn trước đã.

Sau bữa sáng, không khí vẫn u ám như cũ. Lê Tri lên tiếng, lời nói rơi vào khoảng không lạnh buốt: "Tôi nghi trong những căn phòng đó... là nơi đặt hũ tro cốt."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 253



Chỉ một câu, khiến Viên Thành suýt phun hết sữa đậu nành vừa uống.

"Nhớ lại đi," Lê Tri nhìn quanh, ánh mắt nghiêm nghị, "Đêm đầu tiên khi đến đây, tôi từng hỏi bà chủ nhà về chuyện có ma. Bà ta không phủ nhận, trái lại còn dễ dàng đổi phòng cho chúng ta. Lúc đó tôi đã nghi ngờ."

"Người đàn ông mặc áo hoa cũng từng nói, sau khi hai người rơi lầu chết, bên ngoài đồn ầm lên rằng khu phố Nam là nhà ma, nhiều người đã trả phòng, cả tòa nhà gần như trống rỗng. Những người còn lại đa số là vì không có lựa chọn nào khác hoặc quá nghèo để dọn đi."

"Bà chủ còn giảm tiền thuê, nhưng vẫn chẳng mấy ai dám đến. Cho nên..." – Lê Tri ngừng lại, nhìn Phù Hoan.

Phù Hoan trừng mắt, thốt lên: "Bà ta bán hoặc cho người c.h.ế.t thuê nhà?!"

Lê Tri gật đầu: "Đúng. Người đàn ông áo hoa bảo, người chuyển đến đều đến ban đêm. Cù Dung cũng xác nhận chưa từng thấy họ vào ban ngày. Và, căn cứ rõ ràng nhất – những câu đối dán ở cửa – chỉ có những căn phòng dành cho người c.h.ế.t mới có."

"Còn nhớ đứa trẻ chơi bóng không?" Cô chậm rãi nói tiếp, giọng lạnh hơn: "Nó bảo bố mẹ dẫn đến đây rồi bỏ đi, không bao giờ quay lại. Bố mẹ nào lại làm vậy? Thực ra... họ chỉ đưa đến một hũ tro cốt mà thôi."

Bầu không khí ngưng đọng.

Lê Tri nhìn từng người: "Ngoài đời, nhiều người chọn mua căn hộ giá rẻ để đặt tro cốt, vì nghĩa trang quá đắt. Có nơi làm đúng quy trình, có nơi lén lút làm trong khu có người sống, hàng xóm chẳng hề hay biết. Luật pháp không can thiệp. Gặp trường hợp đó, chỉ có thể dọn đi và tự trách mình xui xẻo."

"Chung cư phố Nam có lẽ cũng vậy." Cô chốt lại.

Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, nhưng khi họ ngẩng đầu nhìn lên tầng hai – nơi các cửa sổ bị che kín bằng rèm đen – một luồng lạnh buốt len lỏi tận xương tủy.

Đêm qua, chúng còn lịch sự gõ cửa. Đêm nay thì sao? Liệu có phá cửa xông vào?

Họ phải tìm ra sự thật – và nhanh.

"Tôi có một suy đoán."

Câu nói của Lê Tri khiến tất cả tỉnh táo lại. Ánh mắt cô dõi về phía trước – nơi Chử Quang Ngạn đang đến, xách cặp công vụ. Anh ta cười dịu dàng với bà Khâu đang mặt lạnh: "Bà Khâu, cho tôi hai cái bánh bao và một túi sữa đậu nành. Tôi đi làm đây."

Dù không ưa anh ta, nhưng bà Khâu vẫn cần kiếm sống. Bà đưa đồ ăn bằng vẻ mặt khó chịu, Chử Quang Ngạn vẫn lễ độ nói cảm ơn, rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc đó, anh ta va vào Lê Tri đang tiến lại gần.

"Ôi!" Lê Tri chạm vào anh ta, vội vàng xin lỗi: "Chử tiên sinh, xin lỗi, tôi có làm anh đau không?"

Chử Quang Ngạn nhanh chóng rút tay lại, lùi một bước: "Tôi không sao. Cô có sao không? Tôi... hình như giẫm lên chân cô."

Lê Tri mỉm cười: "Không sao đâu, anh đi làm đi, tạm biệt."

Chử Quang Ngạn gật đầu, rời đi.

Phù Hoan nhìn theo, nghiến răng: "Giỏi giả vờ thật đấy! Nếu không biết bộ mặt thật, ai mà chẳng nghĩ anh ta tốt!"

"Không hẳn là giả." Lê Tri nói đầy ẩn ý, "Biết đâu... anh ta thật sự là người lịch sự, tử tế?"

Phù Hoan đập bàn: "Tử tế cái đầu tôi!"

Lê Tri nghiêng đầu, kể lại những gì cô vừa thấy: "Trên cổ anh ta có một vết thương. Nhỏ, tròn, đã đóng vảy. Ngay động mạch chính."

Phù Hoan giật mình: "Bị thương ở chỗ đó mà sống được? Đúng là mạng lớn!"

Lê Tri gọi mọi người lại, trừ Kiều Tuấn Viễn vẫn ngồi riêng một góc, nhấm nháp sữa đậu nành như chẳng quan tâm đến chuyện gì.

Sau khi Lê Tri thì thầm, nét mặt ai nấy đều thay đổi.

Phù Hoan lo lắng: "Cô định vào nhà Trần Mỹ Thiến thật sao? Nếu cô ta là quái vật, vào đó chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!"

Lê Tri bình tĩnh: "Tôi nghĩ Trần Mỹ Thiến không có ở nhà."

Cả nhóm sửng sốt.

Lê Tri gật đầu khẽ: "Tối nay sẽ rõ."

Lê Phong nhíu mày: "Một mình em vào quá nguy hiểm. Anh đi cùng."

Lê Tri bật cười: "Anh cao to như vậy, sợ cái tủ quần áo nhà cô ta không chứa nổi đâu."

"Để tôi đi cùng Lê Tri." Hạng Linh lên tiếng. "Tôi nhỏ người hơn, biết mở khóa."

Mộng Vân Thường

Lê Tri định dùng Chìa Khóa Vạn Năng, nhưng thấy vậy thì gật đầu. Tiết kiệm được lần dùng là tốt rồi.

Lúc cả nhóm bàn bạc, Kiều Tuấn Viễn vẫn ung dung như không, khiến Lê Tri không thể không nhắc nhở: "Hai ngày nay cậu ta không động tĩnh gì. Có thể đang âm thầm chuẩn bị. Dựa theo thói quen trước đây, cậu ta hay ra tay khi sắp vượt phó bản."

Phù Hoan nghiến răng: "Ước gì lần này bị loại cho rồi! Tôi không hiểu tại sao vẫn có người bầu chọn cho cái loại đó!"

Hạng Linh cười lạnh: "Nhiều lắm. Những kẻ thích xem cảnh g.i.ế.c người. Với cả... tổ chức tà đạo cũng có cơ chế bầu chọn nội bộ. Bảo kê lẫn nhau."

Muốn loại Kiều Tuấn Viễn trong phó bản, rất khó. Nhưng để cậu ta sống sót ra ngoài, sau này sẽ là mối họa lớn.

Lê Tri và Lê Phong trao nhau ánh nhìn – không cần nói cũng hiểu.

Lê Phong chỉ gật đầu nhẹ. Không biểu lộ gì.

Buổi chiều, Phù Hoan đi lên tầng sáu. Cô đứng ở hành lang, cất giọng đầy khiêu khích: "Có người sống thì khổ, lại cứ đi ghen tị với người khác. Tóc uốn xoăn mà tưởng mình đẹp chắc? Có thấy Chử tiên sinh thèm để ý đâu?!"

Câu này chọc đúng chỗ đau của bà thím tóc xoăn. Chưa nói hết câu, bà ta đã vác chổi xông ra: "Con nhãi ranh! Mày nói ai đó?!"

Phù Hoan cười khẩy: "Ai trả lời thì là người đó!"

Nói xong liền chạy, bà thím tóc xoăn tức muốn điên, vác chổi rượt theo: "Đứng lại! Hôm nay tao xé miệng mày!"

Tiếng bước chân và tiếng la hét dần xa, Lê Tri và Hạng Linh từ nhà vệ sinh tầng sáu bước ra.

Không nói nhiều, hai người lặng lẽ đến trước cửa phòng 603.

Hạng Linh lấy từ túi ra một đoạn dây thép, cúi người bắt đầu mở khóa.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 254



Dưới ánh đèn lờ mờ của đèn pin, không gian trong căn phòng 603 hiện ra tĩnh lặng, như thể mọi âm thanh đều bị chặn đứng ngay khi cửa vừa mở. Mùi hoa ly nhè nhẹ thoảng qua, dìu dặt bay trong không khí – chính là hương của bó hoa mà Chử Quang Ngạn đã mang về vài ngày trước, thứ hương khiến người ta tạm quên đi cái rùng rợn đang rình rập khắp khu chung cư này.

Trần Mỹ Thiến không có ở nhà. Đúng như Lê Tri dự đoán.

Căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác: như thể đây là tổ ấm lý tưởng của một đôi vợ chồng yêu thương nhau, không hề có bóng ma hay điều gì kinh dị từng len lỏi vào cuộc sống nơi này.

Lê Tri lia đèn pin quanh phòng. Cô nhìn thấy chiếc giường được trải phẳng phiu, tủ quần áo đối diện có cả đồ nam và nữ, thậm chí còn có đôi giày đặt gọn gàng ở góc cửa ra vào. Mọi thứ đều bình thường đến mức đáng ngờ.

Hạng Linh thử mở tủ quần áo, khẽ lách người vào trong: "Chật lắm."

Lê Tri bật cười, bước tới soi đèn pin vào tủ: "Cô nghĩ hồi đó Tiểu Ba với Cường Tử đã trốn ở đây không?"

"………" Hạng Linh im lặng.

Tủ quần áo bằng gỗ cũ kỹ, hai bên cánh có khe hở mỏng, nhìn thì nhỏ nhưng cũng đủ cho hai người có vóc dáng trung bình như họ lẩn vào bên trong. Trên tay Hạng Linh là một chiếc khẩu trang màu đen, cô đưa lên: "Cái này có thể giấu hơi thở, không bị phát hiện bởi sinh vật sống."

Lê Tri nghiêng đầu: "Đạo cụ này lấy đâu ra thế?"

"Mạn Ngữ đưa tôi."

Trong phó bản trước, Hạng Linh và Đàm Mạn Ngữ từng bị truy sát bởi đám côn trùng dị dạng. Có lẽ cũng nhờ lần đó mà cô mới có được vật phẩm quý giá như thế.

Mộng Vân Thường

Nhưng—"Sao hai người dùng chung một cái khẩu trang được?"

Không chút chần chừ, Hạng Linh tiến sát lại, một bên khẩu trang đeo lên tai mình, bên còn lại đeo lên tai Lê Tri, che kín hai khuôn mặt họ bằng lớp vải mỏng, nhẹ đến mức như không tồn tại.

Một khoảnh khắc kỳ lạ.

Lê Tri: "……… Độ co giãn cũng được phết."

Hạng Linh thản nhiên: "Do mặt cô nhỏ thôi."

"…Cảm ơn."

Hai người khẽ cười, nhưng không khí vẫn đặc quánh lại bởi áp lực vô hình. Tiếng bước chân vang lên bên ngoài khiến họ lập tức nín thở, không còn chút vui đùa nào nữa. Những bước chân đều đặn, nặng nề, từ xa lại gần rồi dừng lại trước cửa phòng. Âm thanh lách cách của chìa khóa xoay trong ổ khóa vang lên rõ mồn một, rồi "tách" – cửa mở.

Một vệt sáng yếu ớt rọi qua khe tủ.

Cánh cửa đóng lại ngay sau đó. Đèn trong phòng được bật lên.

Lê Tri nheo mắt lại, nhìn ra ngoài qua kẽ hở giữa hai cánh tủ. Trong tầm mắt cô là bóng lưng quen thuộc – Chử Quang Ngạn.

Anh ta bước vào phòng, thả chiếc cặp công vụ lên giường, rồi rót một cốc nước. Ánh sáng vàng dịu chiếu lên người khiến vẻ ngoài của anh ta càng thêm hoàn hảo – người đàn ông thành đạt, đĩnh đạc, điềm tĩnh.

Nhưng khoảnh khắc ấy chỉ tồn tại vài giây.

Anh ta đặt cốc nước xuống, bắt đầu c** đ* – áo vest, áo sơ mi, rồi đến quần. Thân hình thon gọn, săn chắc của một người đàn ông trưởng thành hiện ra dưới ánh đèn.

Khán giả xem livestream hò hét rôm rả:

["Á đù, phó bản gì cho cả cảnh 18+ vậy trời?"]

["Chị Tri ơi em xin link, cảnh nóng quá đây này!"]

["Không biết xấu hổ hả, đang livestream đấy, dừng tay!"]

Nhưng không khí trên kênh phát trực tiếp nhanh chóng lặng đi, như thể mọi người cùng lúc bị bóp nghẹt cổ họng.

Động tác kế tiếp của Chử Quang Ngạn... hoàn toàn vượt khỏi giới hạn tưởng tượng.

Anh ta giơ tay lên, chạm vào cổ mình – chính xác là vào vị trí động mạch chủ – rồi như thể đang sờ thấy một thứ gì đó. Một cái lỗ?

Tiếp theo, anh ta nắm lấy phần da cổ và kéo mạnh.

Âm thanh "rụt" ghê rợn vang lên.

Một lớp da người bắt đầu tróc ra – từ cổ, mặt, xuống bả vai. Cánh tay trắng bệch, đầy tĩnh mạch thò ra từ bên trong, nắm lấy phần da còn lại rồi tiếp tục lột.

Từ eo – xuống hông – rồi đến đôi chân—

Cuối cùng, một người khác bước ra từ lớp da đó.

Là một người phụ nữ.

Cô ta đi đến góc phòng, lấy áo choàng khoác lên người. Gương mặt cô ta hoàn toàn khác, dù không cần giới thiệu, Lê Tri cũng biết: đó là Trần Mỹ Thiến.

Chử Quang Ngạn—hoặc đúng hơn là lớp vỏ ngoài của hắn—giờ đây chỉ còn là một tấm da rũ rượi nằm bẹp trên sàn nhà như một quả bóng bị xì hơi.

Trần Mỹ Thiến quay lại, cúi người nhặt lớp da đó lên, còn cẩn thận phủi bụi, rồi gấp lại từng góc như đang gấp một bộ đồ sạch sẽ, không chút ghê tởm.

Tủ quần áo chìm trong im lặng.

Khán giả xem livestream cũng không dám thở mạnh:

["Tao… vừa xem cái gì vậy?"]

["Má ơi, lột… lột da thiệt kìa."]

["Phó bản lần này điên thật rồi…"]

["Cái cảnh này chắc sẽ ám ảnh tao cả đời."]

["Không ngờ câu 'vạch trần lớp vỏ bọc hào nhoáng' lại là… literal!"] (nghĩa là họ tưởng câu đó chỉ là một cách nói ẩn dụ (nghĩa bóng), nhưng hóa ra nó lại xảy ra theo đúng nghĩa đen.)

["Lê Tri, chị hiểu nhiệm vụ rồi đúng không?"]

Đúng vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Lê Tri hoàn toàn hiểu ra.

Nhiệm vụ lần này không chỉ là tìm kiếm một bí mật hay đối mặt với một thế lực ma quái nào đó.

Mà là vạch trần sự giả dối.

Lớp da hoàn hảo, ánh mắt dịu dàng, cử chỉ lịch thiệp… tất cả đều chỉ là một bộ mặt được khoác lên.

Và con quái vật đã bị lột da kia... chính là Chử Quang Ngạn.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 255



Dưới ánh đèn vàng vọt của phòng tắm, Trần Mỹ Thiến cẩn thận xách tấm da người còn ẩm ướt, bước tới phía sau tấm vách gỗ – nơi nhà vệ sinh được ngăn ra riêng biệt.

Cô ta lấy một chiếc móc áo, như thể đang treo bộ quần áo thường nhật, móc tấm da lên ngay dưới vòi sen. Rồi không chút ngần ngại, vặn nước.

Tiếng nước xối ào ào vang lên, vang vọng khắp căn phòng.

Tuy không nhìn thấy rõ ràng, nhưng Lê Tri có thể tưởng tượng ra mọi chi tiết như đang diễn ra trước mắt: làn nước lạnh xối thẳng vào lớp da trống rỗng, bề mặt trắng nhợt nhạt bị rửa trôi lớp bụi bẩn, còn Trần Mỹ Thiến, thản nhiên dùng xà phòng cọ rửa cả mặt trong lẫn mặt ngoài, cẩn thận như đang giặt một chiếc váy lụa mỏng manh.

Lê Tri nhắm mắt trong giây lát, nhớ lại tiếng nước chảy mà cô từng nghe đêm hôm trước, khi chạm mặt Trần Mỹ Thiến giữa hành lang tối om. Khi đó, cô ta đã cười nhạt, bảo rằng Chử Quang Ngạn đang tắm.

Ừm... giờ thì cô hiểu rồi.

Đúng là có người “đang tắm”, chỉ là, người ấy chẳng phải Chử Quang Ngạn – mà là lớp da của anh ta.

Lê Tri bất giác nghĩ đến Tiểu Ba và Cường Tử. Có thể hai tên trộm đó chưa kịp chứng kiến cảnh tượng lột da khủng khiếp này, chỉ thấy một phần thì đã hoảng hồn mà bỏ chạy. Theo lời bà thím tóc xoăn kể, ngay sau khi hai kẻ đó lẻn vào, “Chử Quang Ngạn” liền đuổi theo.

Khả năng cao, Trần Mỹ Thiến còn chưa kịp hoàn tất việc “hóa thân”, đành vội vàng mặc lại lớp da giữa chừng rồi lao ra ngoài. Tiểu Ba và Cường Tử thấy một “con người” như bị lột nửa da chạy ra từ phòng, mới kinh hãi tới mức lao xuống cầu thang mà chết.

Tối đầu tiên nhóm người chơi đến phó bản, cũng chính là đêm hai hồn ma kia quay lại. Người ở tầng một kể lại đã nghe thấy tiếng bàn thờ bị xô đổ — có lẽ khi hai hồn ma đang lặng lẽ ăn đồ cúng, thì lại bị chính con quái vật từng g.i.ế.c họ – một Chử Quang Ngạn không còn da – phát hiện.

Khổ quá. Lúc sống thì bị dọa đến chết. Chết rồi quay về cũng chẳng được yên thân.

Tiếng nước vẫn tiếp tục vang vọng, róc rách một cách rợn người. Trong tủ quần áo, Lê Tri và Hạng Linh vẫn giữ im lặng tuyệt đối, không dám động đậy dù chỉ một chút. Nhờ đạo cụ khẩu trang đặc biệt, họ tránh được việc bị phát hiện bởi bất cứ sinh vật sống nào, kể cả quái vật đang đứng gần như ngay sát họ.

Chợt, tiếng bước chân hối hả vang lên từ hành lang. Một người đang chạy gấp tới cửa phòng 603, rồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Bên trong nhà vệ sinh, tiếng nước tắt phụt. Trần Mỹ Thiến bước ra, gương mặt đầy cảnh giác.

Giọng nói Mạnh Vũ Hàm vọng vào từ ngoài cửa:

"Chú Chử? Chú có trong đó không? Bà Khâu đang đánh nhau với bà thím tóc xoăn ở tầng này, chú mau ra giúp đi!"

Chỉ một cái tên được nhắc đến – “bà Khâu” – đã khiến sắc mặt Trần Mỹ Thiến thay đổi rõ rệt.

Cô ta không nói thêm gì, lập tức bước đến mở cửa.

Mạnh Vũ Hàm đứng đó, vẻ mặt lo lắng. Khi thấy Trần Mỹ Thiến, ánh mắt cô ta chỉ d.a.o động nhẹ rồi nhanh chóng lấy lại biểu cảm tự nhiên, thậm chí còn nhập vai cực kỳ trơn tru:

"Dì ơi, chú Chử có ở nhà không?"

"Anh ấy đang tắm," Trần Mỹ Thiến đáp, giọng có phần vội vàng. "Bà Khâu sao rồi? Để dì đi cùng cháu xem thử."

Nói rồi cô ta quay người, khóa cửa lại, tiếng bước chân dần xa khỏi hành lang.

Trong tủ quần áo, Lê Tri và Hạng Linh đồng thời thở phào, tháo khẩu trang.

Hạng Linh quay sang, ngón tay chỉ về phía cửa với ánh mắt sáng rực:

"Cô giỏi thật đấy. Đúng như cô đoán, nhắc đến bà Khâu là Trần Mỹ Thiến lập tức bị đánh lạc hướng."

Một người phụ nữ từng bị chồng bạo hành nhiều năm, sống ngay đối diện căn hộ nhưng chẳng ai buồn để tâm đến tiếng khóc thầm của cô ta. Tất cả chỉ biết chỉ trích, đổ lỗi vì cô không thể sinh con, cho rằng cô xứng đáng bị đánh. Cả khu nhà, có lẽ chỉ có bà Khâu – người phụ nữ già đời ở tầng một – là dám mở miệng mắng lại Chử Quang Ngạn, dám quan tâm và đứng về phía nạn nhân.

Có lẽ đó là lý do vì sao Trần Mỹ Thiến – dù giả dạng làm Chử Quang Ngạn – vẫn đều đặn mua đồ ăn sáng từ bà Khâu. Những câu mắng chửi ấy không khiến cô tổn thương, mà ngược lại, mang đến cảm giác được an ủi, được công nhận.

Một phần vì lòng biết ơn, phần còn lại là sự day dứt – vì chính cô đã vô tình gây nên cái c.h.ế.t của hai cháu bà.

Vì vậy, khi nghe nhắc đến bà Khâu, Trần Mỹ Thiến mới dễ dàng bị phân tâm đến thế.

Trong khi Hạng Linh đang định rời đi, thì chợt nhận ra Lê Tri không đi cùng. Quay lại, thấy cô đang từ phòng tắm bước ra, trên tay là... tấm da người còn nhỏ nước.

"…" Hạng Linh nghẹn họng, cảm giác buồn nôn dâng lên như sóng trào.

Lê Tri không nói gì, bình thản cuộn lớp da lại như đang cuốn bánh tráng, rồi dùng áo khoác quấn kín:

Mộng Vân Thường

"Đi thôi."

Họ nhanh chóng rời khỏi phòng 603, tiến về phòng 104 – nơi từng là chỗ ẩn nấp của Phù Hoan, có đạo cụ bảo vệ, tương đối an toàn.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 256



Khi bước ngang tầng hai, Lê Tri vô thức liếc sang hành lang bên cạnh.

Ánh hoàng hôn chỉ còn ráng đỏ lờ mờ ngoài cửa sổ. Những chiếc đèn lồng đỏ treo dọc hành lang vẫn chưa sáng lên, nhưng lại khẽ đung đưa không ngừng dù nơi này không có lấy một cơn gió.

Đèn chưa sáng. Gió không có.

Vậy mà đèn lồng lại lắc lư dữ dội như đang... háo hức chờ đợi màn đêm buông xuống.

Chờ thứ gì đó thức tỉnh.

Hoặc... trở về.

Hạng Linh cũng cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí. Cô khẽ nói, giọng đầy căng thẳng:

"Có lẽ… phải vượt phó bản ngay tối nay thôi."

Điều kiện tử vong đang ngày càng khắc nghiệt. Có lẽ, đêm nay những hồn ma trong các căn phòng không cần gõ cửa nữa—chúng sẽ xông thẳng vào, như thể đã đợi chờ giây phút này từ lâu.

Khi cả hai xuống tới tầng một, tiếng cãi vã ngoài cửa vọng vào—gay gắt và ầm ĩ. Trước đó, Phù Hoan đã dụ bà thím tóc xoăn xuống dưới. Trong lúc cãi nhau, bà thím liên tục mỉa mai Trần Mỹ Thiến. Bà Khâu cuối cùng không chịu nổi, liền vác cây cán bột lao vào như thể tham chiến.

Không ai biết Phù Hoan đã làm gì, nhưng rõ ràng, bên ngoài còn náo loạn hơn cả những gì Lê Tri dự đoán. Dù vậy, có Lê Phong ở đó, hẳn bà Khâu sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Hai người đến trước cửa phòng 104, gõ nhẹ. Cánh cửa mở ra gần như ngay lập tức—những người chơi khác đã tụ tập đầy đủ, dường như đang chờ họ.

Lê Tri bước vào, không nói một lời, ném gói đồ được bọc trong áo khoác lên giường. Cô tiến đến cửa sổ, vẫy tay ra hiệu cho Lý Kiến Hề, người đang đứng trong chòi gác đối diện. Từ xa, Lý Kiến Hề gật đầu, sau đó rời khỏi chòi gác và đi về phía quầy của bà Khâu.

Bên ngoài dần yên ắng trở lại.

Chẳng mấy chốc, Phù Hoan và Lê Phong cũng quay lại. Ngoại trừ Kiều Tuấn Viễn, tất cả người chơi giờ đều đã tụ họp trong căn phòng chật hẹp.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phù Hoan đỏ bừng sau trận "đấu khẩu", ánh lên vẻ hưng phấn khó hiểu.

"Các cô tìm ra sự thật chưa?" – cô hào hứng hỏi.

Lê Tri gật đầu nhẹ, giọng chắc nịch:

"Gần như đã rõ."

Không chờ thêm, Phù Hoan bước đến bên giường, tay đưa ra định mở gói đồ:

"Cô mang gì từ phòng 603 về vậy?"

Hạng Linh lúng túng, giọng đầy ái ngại:

"Tôi khuyên cô nên…"

Nhưng chưa kịp nói hết, Phù Hoan đã vạch áo khoác ra, nhấc tấm da người lên.

"Trời đất… Cái gì đây…? Ọe—!"

Ngay khi tay chạm vào lớp da mịn màng nhưng kỳ dị, cảm giác kinh tởm ập đến khiến Phù Hoan suýt nôn. Cô thét lên như thể vừa chạm vào thứ gì khủng khiếp nhất thế giới, vội ném tấm da lại lên giường như ném phải rắn rết.

Hạng Linh nhìn cô, chậm rãi nói:

"…Sờ nó đi."

Phù Hoan lập tức hét toáng lên, gương mặt đỏ rực giờ chuyển sang trắng bệch:

"A a a a a—ghê c.h.ế.t đi được!!!"

Những người chơi khác cũng không khỏi rùng mình. Chỉ có Lê Phong là vẫn bình tĩnh, anh bước đến nhặt tấm da lên, quan sát kỹ lưỡng rồi phát hiện một vết rách rõ ràng nơi cổ.

"Cô ta bắt đầu lột từ đây à?" – Lê Phong hỏi.

"Đúng vậy." – Lê Tri gật đầu. "Đây có lẽ là vết thương chí mạng mà Trần Mỹ Thiến gây ra để g.i.ế.c c.h.ế.t Chử Quang Ngạn."

Lê Phong trầm ngâm:

"Trông như bị đ.â.m bằng vật sắc nhọn. Có thể trong một lần bị đánh đập, Trần Mỹ Thiến đã phản kháng, đ.â.m anh ta vào cổ khiến hắn c.h.ế.t tại chỗ."

Phù Hoan rùng mình, vòng tay ôm chặt lấy thân người nổi đầy da gà:

"Tôi có thể hiểu được việc cô ta g.i.ế.c kẻ bạo hành mình… nhưng lột da anh ta rồi mặc vào, giả làm anh ta mỗi ngày? Thế là sao chứ?"

Hạng Linh nhìn cô, ánh mắt tối lại:

"Cô sẽ sợ hãi nếu g.i.ế.c người đúng không?"

Phù Hoan ngẩn người.

Là người từng làm việc trong chính phủ, Hạng Linh từng thấy không ít trường hợp như vậy:

"Nạn nhân trở thành kẻ gây án. Với bản tính yếu đuối của Trần Mỹ Thiến, phản ứng đầu tiên sau khi g.i.ế.c người chắc chắn là hoảng loạn. Cô ta không muốn bị xã hội phán xét, không muốn ngồi tù vì một gã cặn bã. Cô ta sợ bị phát hiện nên chọn cách tàn nhẫn nhất để che giấu sự thật—giả làm hắn."

Trần Mỹ Thiến đã thành công.

Bà Khâu từng nói suốt mấy tháng qua không còn nghe tiếng Chử Quang Ngạn đánh đập ai. Và không một ai trong khu chung cư phát hiện ra hắn đã chết.

Nhưng…

"Điều này… vẫn không hợp lý…" – Phù Hoan nhíu mày. "Theo cốt truyện, Trần Mỹ Thiến chỉ là người bình thường. Sao một người bình thường lại có thể lột da người khác, mặc vào mà biến thành người đó? Cái đó chẳng khác gì… quái vật."

Phù Hoan siết chặt tay:

"Phó bản này luôn có logic. Không thể tự dưng chèn thứ vô lý như vậy được. Chỉ có thể là…"

"Vì có người giúp cô ta." – Lê Tri cắt ngang, ánh mắt lạnh như nước. "Ai đó đã dạy cô ta, hoặc cung cấp một loại tà thuật nào đó."

Cái tên mà ai cũng nghĩ đến cùng lúc vang lên:

"Cù Dung?"

Lê Tri gật đầu.

"Chử Quang Ngạn không dám lên tầng sáu, vì ở đó có người vợ đã g.i.ế.c và lột da hắn. Nhưng hắn cũng không dám đến tầng ba."

"Có gì ở tầng ba còn đáng sợ hơn cả người đã g.i.ế.c mình?" – Phù Hoan chậm rãi tiếp lời.

Cả phòng chìm trong im lặng.

Một người chơi lên tiếng:

"Vậy… Cù Dung là ai? Tại sao cô ta biết thứ tà thuật kinh dị đó?"

Lê Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống:

Mộng Vân Thường

"Trần Mỹ Thiến chắc chắn sẽ quay lại, rồi phát hiện tấm da đã biến mất. Nếu tôi đoán không lầm, cô ta sẽ đi tìm Cù Dung."

Đôi mắt cô ánh lên tia sắc lạnh:

"Đây là cơ hội duy nhất để vượt phó bản."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 257



Phòng tắm tầng ba, ánh đèn nhợt nhạt. Lê Tri và vài người khác chờ trong im lặng, tim đập rộn ràng. Cuối cùng, tiếng bước chân vội vã vang lên từ tầng trên. Âm thanh dồn dập, vội vàng. Ai đó đi thẳng đến phòng 304.

Gõ cửa. Một lúc sau, cánh cửa mở rồi đóng lại ngay lập tức.

Lê Tri bước ra từ phòng tắm, gõ cửa phòng 304, tay chậm rãi gõ ba tiếng rõ ràng.

Bên trong im lặng. Rồi cô cất tiếng, giọng nhẹ như tơ mà lạnh như băng:

"Cù Dung, tôi biết cô ở trong đó. Và cả cô Trần nữa. Tôi nghĩ… chúng ta nên nói chuyện trực tiếp."

Một lát sau, cửa phòng hé mở. Cù Dung đứng đó, gương mặt lạnh như sương, ánh mắt sắc như dao:

"Cô muốn gì?"

Lê Tri giơ hai tay lên, giọng dịu dàng:

"Tôi không có ý xấu. Tôi đứng về phía các cô."

Cô nghiêng đầu, cười nhẹ:

"Tôi cũng nghĩ Chử Quang Ngạn đáng chết."

Cù Dung cười khẩy:

"Vậy ra… cô là kẻ đã lấy tấm da."

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt cô ta bằng ánh nhìn dịu dàng đến mức khiến người ta sởn gai ốc:

"Tôi thực sự không có ác ý. Tôi có thể trả lại… nếu các cô kể cho tôi toàn bộ sự thật."

Cù Dung hờ hững đáp:

"Chỉ là một tấm da thối của gã đàn ông bẩn thỉu, giữ hay không chẳng có gì quan trọng."

"Thật sao?" – Lê Tri mỉm cười. "Vậy thì tôi sẽ cho người đốt nó."

"Đợi đã!!!"

Một tiếng hét đầy hoảng loạn vang lên. Từ sau tủ quần áo, Trần Mỹ Thiến bước ra, khuôn mặt tái nhợt như xác sống. Đôi mắt cô ta run rẩy, môi trắng bệch, giọng khẩn khoản:

"Đừng… đừng đốt nó…"

Cô ta không thể mất đi tấm da ấy. Không muốn sống với thân phận kẻ g.i.ế.c người. Không muốn bị cả thế giới phán xét. Cô ta cần sự che giấu. Cần chiếc mặt nạ mang tên "Chử Quang Ngạn".

Lê Tri nhìn cô ta, rồi quay sang Cù Dung:

"Nếu đốt tấm da của Chử Quang Ngạn, cô không thể cho cô ta… một tấm da khác sao?"

Cù Dung cau mày:

"Cô nói gì?"

"Tấm da của Tiểu Kha… hay của người phụ nữ trung niên mà tôi gặp sáng nay, chẳng hạn." – Lê Tri mỉm cười.

Cù Dung nhìn cô rất lâu.

Mộng Vân Thường

Sau cùng, cô ta cười. Nụ cười quái dị, méo mó và ghê rợn như thể cuối cùng cũng không cần phải che giấu gì nữa.

"Hóa ra… cô đã đoán ra hết rồi."

Lê Tri cười nhạt: "Cũng không khó đoán lắm mà."

Cù Dung: "…………"

Khán giả: ...

Cù Dung nhìn chằm chằm Lê Tri một lúc lâu. Ánh mắt cô ta không giấu nổi vẻ dò xét, nhưng khi đối diện với đôi mắt bình thản và chân thành ấy, cô ta lại không thấy chút ác ý nào. Cuối cùng, Cù Dung lùi ra, lạnh nhạt nói: "Được, vào nói chuyện đi."

Cánh cửa khép lại sau lưng họ. Đây là lần đầu tiên Lê Tri bước chân vào căn phòng đơn ở tầng ba.

Căn phòng nhỏ gọn gàng, trên bàn ăn phủ khăn trải bàn họa tiết hoa li ti. Giữa bàn là một lọ thủy tinh cắm hoa ly, cành hoa vẫn còn nở rộ, ngát hương.

Tấm khăn trải bàn này, Lê Tri đã thấy ở đâu đó. Đúng rồi—trong căn phòng của Trần Mỹ Thiến. Có lẽ cô ta đã mua tặng Cù Dung một cái giống hệt.

Trần Mỹ Thiến đã mua hoa, mua khăn trải bàn, thay bóng đèn cho Cù Dung. Không cần lời nói, bằng cách của mình, cô ấy đã âm thầm thể hiện lòng biết ơn với người phụ nữ duy nhất đã kéo mình lên khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Dù có thể, cô ấy… không còn là con người.

Nhưng thì sao chứ?

Người tổn thương cô ấy là con người. Người cứu cô ấy lại là một “quái vật”.

Lê Tri vừa vào, Trần Mỹ Thiến đã đứng chắn phía trước Cù Dung, toàn thân căng thẳng như đang chực chiến đấu. Giọng cô ta run rẩy nhưng cương quyết: "Chử Quang Ngạn là do tôi giết. Không liên quan gì đến cô ấy."

Lê Tri không đáp, chỉ bình tĩnh hỏi: "Cô dùng kéo đ.â.m vào cổ anh ta đúng không?"

Trần Mỹ Thiến ngớ ra, sau đó khẽ cười, nụ cười vừa cay đắng vừa mệt mỏi: "Sao cô biết…"

Cô ấy thở dài, ánh mắt xa xăm: "Lúc đó tôi đang khâu nút áo. Hộp kim chỉ để trên ghế sofa… Anh ta đi làm về, chưa kịp nói gì đã lao vào đánh tôi."

Nắm đ.ấ.m nện xuống như đá, má trái tê rần. Cô ấy còn chưa kịp kêu đau, Chử Quang Ngạn đã túm tóc kéo ngược đầu cô về phía sau:

"Cô lại nói gì với họ đúng không? Hôm nay cô có ra ngoài không?"

Giọng anh ta gằn lên như thú dữ. Mắt đỏ ngầu. Tay siết cổ cô, đè cô xuống ghế.

"Tôi vừa lên lầu thì mấy mụ già đó lại hỏi chuyện con cái. Cô mở miệng nói linh tinh cái gì hả?"

Cô ấy chỉ biết lắc đầu, nước mắt trào ra: "Không… em không nói gì cả…"

Anh ta cười nhạt, ánh mắt đầy căm hận:

"Cô muốn có con đến vậy sao? Thế thì đi mà đẻ với mấy thằng trai ngoài kia! Hay là cô làm rồi mà tôi không biết?"

Rồi như hóa điên, anh ta giáng mạnh đầu gối vào bụng cô.

Cơn đau buốt thấu trời, cô ấy không thở nổi. Đầu óc quay cuồng.

Cô ấy không làm gì sai. Không làm gì cả.

Chính anh ta—là người không thể có con. Nhưng anh ta lại bắt cô ấy gánh chịu sự nhục nhã, vì lòng tự tôn méo mó của một gã đàn ông thối nát.

Trong lúc bị bóp nghẹt giữa tuyệt vọng, tay cô ấy chạm vào chiếc kéo.

Không kịp nghĩ, không kịp do dự, khi tỉnh lại thì lưỡi kéo đã xuyên qua cổ họng anh ta.

Máu nóng b.ắ.n lên mặt cô, bỏng rát.

Chử Quang Ngạn trợn trừng mắt, tay che cổ, hoảng loạn rít lên mấy tiếng vô nghĩa rồi ngã vật xuống người cô.

Cô ấy sững sờ.

Cô đã g.i.ế.c người.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 258



Bỗng từ cửa vang lên tiếng cười khe khẽ, như một nhát d.a.o lạnh cắm sâu vào gáy:

"Thật không ngờ… cô lại phản kháng."

Trần Mỹ Thiến hoảng loạn đẩy cái xác đè nặng trên người ra, quay ngoắt đầu về phía cửa.

Cù Dung – cô phóng viên ở tầng ba – đang đứng đó, ánh mắt sáng rực như mèo đêm, tay khoanh trước ngực, miệng khẽ nhếch cười.

Trần Mỹ Thiến bật khóc, toàn thân run rẩy:

"Tôi… tôi không cố ý… tôi… tôi g.i.ế.c người rồi…"

Cô ấy ngồi sụp xuống ghế sofa, nước mắt và m.á.u hòa lẫn, ngập tràn gương mặt nhợt nhạt.

Cù Dung bước tới gần, tiếng giày lộc cộc như đếm ngược cho một bản án.

Cô ta dừng lại ngay trước mặt Trần Mỹ Thiến, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vết m.á.u trên mặt cô ấy. Giọng nói đầy ẩn ý:

"Thú vị thật. Tôi cứ nghĩ cô sẽ chọn tự tử. Mùi ấy… tôi đã ngửi thấy từ lúc bước lên tầng."

Trần Mỹ Thiến ngẩng lên, khuôn mặt méo mó, ánh mắt như lạc trong cơn ác mộng.

Cù Dung nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lát, rồi bất ngờ hạ giọng dụ dỗ như mụ phù thủy ban lời nguyền:

"Hay là… để tôi dạy cô một cách khác? Từ giờ, cô có thể mặc những bộ đồ mới cùng tôi, được không?"

Khoảnh khắc đó, ánh sáng yếu ớt lóe lên trong đôi mắt Trần Mỹ Thiến—ánh sáng của một người đang c.h.ế.t đuối bất ngờ với được tay ai kéo khỏi vực sâu.



"Kể từ lúc đó, mọi chuyện bắt đầu như vậy." Trần Mỹ Thiến kể lại, giọng cô ấy vẫn run nhưng đôi mắt lại kiên định lạ thường:

"Tôi là người g.i.ế.c anh ta. Chính tay tôi đã lột da anh ta. Cô ấy—Cù Dung—chỉ dạy tôi cách làm thôi."

Một người vợ bị bạo hành đến mức g.i.ế.c chồng và lột da. Một nữ phóng viên đứng sau chỉ dẫn, mỉm cười trước toàn bộ màn m.á.u me ấy.

Không khó hiểu khi Chử Quang Ngạn không dám bén mảng tới tầng sáu, càng không dám đặt chân lên tầng ba.

Với hắn, người phụ nữ đã dạy vợ hắn cách lột da… còn đáng sợ hơn cả kẻ trực tiếp làm điều đó.

[Khán giả: "Trời má… đây là bản hướng dẫn lột da 101 hả?"

Mộng Vân Thường

"Plot twist này tôi lật không nổi…"

"Vợ g.i.ế.c chồng thì đã sốc, còn có cả mentor nữa, gì vậy trời!"

"Cù Dung là kiểu nhân vật tôi vừa muốn ghét vừa thấy cool, ghê quá…"]

Lê Tri nhìn chằm chằm vào “Cù Dung” trước mặt, giọng cô trầm xuống:

“Cù Dung còn sống không?”

“Cù Dung” mỉm cười, giang hai tay ra như đang khoe một bộ trang phục mới. Cô ta xoay một vòng, điệu bộ đầy tự mãn:

“Còn sống như thế này thì sao gọi là không sống được?”

Lê Tri không thay đổi sắc mặt, hỏi tiếp:

“Cô đã lột da cô ấy?”

“Cù Dung” hơi nhướn mày, vẻ mặt như thể bị hỏi một câu nhàm chán:

“Chúng tôi giao dịch trên cơ sở tự nguyện. Dù sao thì cô ấy cũng không muốn sống nữa.

Thay vì c.h.ế.t một cách vô ích, chi bằng tặng tôi tấm da – tôi có thể giúp cô ấy hoàn thành những điều mà khi còn sống cô ấy không thể làm được. Ví dụ như khôi phục đoạn video bị hỏng về vụ quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c kia, lôi tên sếp đó ra trước pháp luật.”

Tự tử – liệu có ý nghĩa gì không?

Không.

Nhất là khi Cù Dung bị kéo khỏi ranh giới cái chết, thứ chờ đợi cô chỉ là vô số lời nhục mạ và dè bỉu.

Từng lời, từng chữ như d.a.o sắc cắt vào da thịt.

Bác sĩ có thể cứu mạng Cù Dung, nhưng không thể cứu trái tim đã c.h.ế.t của cô.

Khi Cù Dung giật ống truyền dịch ra khỏi tay và lặng lẽ bước lên sân thượng lần nữa… nó xuất hiện.

Nó luôn xuất hiện – mỗi lần có một người phụ nữ chìm trong tuyệt vọng định kết thúc cuộc đời mình.

Và nó đưa ra một lời đề nghị.

“Chết đi mà không làm gì thì quá lãng phí.

Đưa tôi tấm da của cô, tôi sẽ sống thay cô, và giúp cô hoàn thành những điều còn dang dở.”

Thế là nó có được vô số tấm da người.

Nó không có hình dạng, không có linh hồn.

Nó được tạo thành từ hàng trăm, hàng ngàn tấm da phụ nữ – từng người từng người một, tự tay giao phó cuộc đời của họ.

Lột một tấm, lại có một tấm khác.

Nó không bao giờ thiếu da.

Vì trên thế giới này, phụ nữ luôn phải chịu đựng đau đớn đến tận cùng.

Lê Tri lặng lẽ nhìn “Cù Dung”, rồi hỏi:

“Vậy còn Tiểu Kha?”

“Cù Dung” bật cười khẽ. Cô ta từ từ giơ tay lên, vết thương trên cổ tay lộ ra, từ đó cô ta bắt đầu lột ra một tấm da người như lột một lớp áo.

Tấm da rơi xuống.

Trước mặt Lê Tri, Tiểu Kha xuất hiện – cô gái hiền lành, rụt rè với đôi mắt luôn ươn ướt như sắp khóc.

Cô ta bước đến gần, đưa một ngón tay chạm lên trán Lê Tri.

Lê Tri lập tức chìm vào một cơn ảo giác nghẹt thở.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 259



Cô thấy mình trở thành Tiểu Kha.

Ngồi trong căn phòng làm việc chật chội, tăm tối, tay gõ lạch cạch lên bàn phím.

Trái tim nặng nề như đá tảng, ép lên lồng n.g.ự.c khiến cô khó thở.

Mỗi câu chữ viết ra là một cuộc vật lộn để hít thở.

Đột ngột, cánh cửa bật mở.

“Viết, viết, viết! Suốt ngày chỉ biết trốn trong phòng mà viết! Không giao tiếp, không bạn bè, cô là đồ bỏ đi!”

“Cô nhìn xem người ta bằng tuổi cô đã làm được những gì! Con nhà hàng xóm đã sinh con rồi! Còn cô thì sao?”

“Tôi nuôi cô khôn lớn để rồi cô làm mất mặt cả nhà này? Còn định tự tử nữa hả? Cô muốn thiên hạ nhạo báng bố mẹ cô tới c.h.ế.t à?”

“Cô là đồ bất hiếu! Nếu muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t đâu cho khuất mắt!”

Từng lời mắng như tiếng roi quất thẳng vào tâm trí Lê Tri. Cô ngạt thở. Cố há miệng, nhưng không khí dường như không còn tồn tại quanh cô.

Cảnh vật đột ngột chuyển đổi – cô đang đứng trong lòng sông lạnh lẽo, nước đã ngập tới eo.

Phía sau là giọng cười trong trẻo:

“Nhưng tôi đã phát hiện ra.”

Lê Tri quay đầu lại – một người phụ nữ trung niên đứng trên bờ sông, nở nụ cười dịu dàng.

“Dù sao cô cũng muốn c.h.ế.t rồi, vậy sao không giao dịch với tôi?”

“Được thôi.”

Tiểu Kha mỉm cười. Không chút do dự.

“Tâm nguyện của cô là gì?”

“Tôi không có gì cả.

Nếu phải nói thì… tôi tiếc nuối vì chưa hoàn thành được cuốn tiểu thuyết. Đó là tác phẩm tôi tâm đắc nhất.”

“Được. Tôi sẽ giúp cô hoàn thành nó.”

Ngón tay rời khỏi trán. Lê Tri trở lại hiện thực, tim vẫn đập mạnh, từng tế bào vẫn run rẩy.

“Tiểu Kha” đang đứng trước mặt cô, mỉm cười.

Lê Tri hỏi:

“Cô đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết đó chưa?”

“Tiểu Kha” thở dài, ánh mắt đầy u sầu:

“Chưa. Khó quá.”

Rồi ánh mắt cô ta đột nhiên sáng lên, quan sát Lê Tri đầy thích thú.

“Da của những người từng giao dịch với tôi không thể cho người khác mặc. Chỉ khi chính họ tự tay lột mới có thể dùng được.”

Cô ta cười toe toét:

“Nhưng lấy đâu ra một tấm da mới bây giờ? Tôi thấy da cô cũng khá ổn… sao không đưa cho cô ấy mặc nhỉ?”

Lê Tri điềm nhiên đáp:

Mộng Vân Thường

“Tôi nghĩ là không được.”

“Tiểu Kha” nghiêng đầu:

“Tại sao?”

Lê Tri mỉm cười, mắt ánh lên tia sắc lạnh:

“Cô không thắng được tôi.

Trước khi cô kịp lột da tôi, tôi sẽ lột da cô trước.”

“Tiểu Kha”: “……”

Giữa khoảng lặng ngột ngạt, Lê Tri đề xuất:

“Thật ra, tôi có một cách đôi bên cùng có lợi. Không ai cần phải lột da ai cả, mà cô Trần vẫn có thể sống đường hoàng dưới ánh sáng mặt trời.”

Trần Mỹ Thiến mở to mắt, thốt lên:

“Cách gì?”

Lê Tri quay đầu, chỉ vào “Tiểu Kha”:

“Để cô ta mặc da của Chử Quang Ngạn và đưa cô rời khỏi nơi này.”

Trần Mỹ Thiến sững người. Ý tưởng đó quá táo bạo. Nhưng... không phải không khả thi.

“Tiểu Kha” cau mày:

“Da đàn ông hôi lắm, tôi không thích mặc đâu.”

Rồi lại liếc nhìn Trần Mỹ Thiến, thở dài như chịu thua:

“Nhưng vì cô, tôi đành mặc tạm vậy… Dù sao cô cũng là người bạn đầu tiên của tôi.”

Nước mắt dâng tràn trong đôi mắt Trần Mỹ Thiến.

“Tiểu Kha” tiến gần lại Lê Tri, nhẹ nhàng ngửi cổ cô.

Cô ta thì thầm, khẽ cười:

“Cô cũng từng mang trong mình nỗi tuyệt vọng… Nếu một ngày nào đó cô cần giao dịch, tôi nhất định sẽ xuất hiện.

Tôi rất thích da của cô.”

Lê Tri mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh như dao:

“Cảm ơn, nhưng sẽ không có ngày đó đâu.”

“Tiểu Kha” bĩu môi, rồi lại khoác lên tấm da của “Cù Dung” và ngồi xuống giường, vắt chéo chân như đã hết hứng:

“Được rồi, mang da của Chử Quang Ngạn tới đây đi.

Sáng mai chúng ta dọn khỏi nơi này.”

Lê Tri gật đầu, mở cửa bước ra.

Tấm da của Chử Quang Ngạn vẫn đang được canh giữ ở phòng 104.

Bên ngoài đã tối hẳn, đèn lồng đỏ trên tầng hai rực lên ánh sáng ma mị. Cô tăng tốc.

Khi bước xuống đến tầng hai, cô nhìn thấy Kiều Tuấn Viễn đứng nơi hành lang, mỉm cười với cô.

Ánh sáng đỏ rọi lên gương mặt non nớt của cậu ta – đẹp như búp bê… và quỷ dị đến lạnh sống lưng.

Lê Tri vừa nhìn thấy Kiều Tuấn Viễn giơ tay, trong tay cậu ta cầm một vật trông giống như gương.

Cô còn chưa kịp nhắm mắt thì ánh sáng chói lòa từ vật đó đã lóe lên, phản chiếu thẳng vào mắt khiến cô choáng váng.

Một luồng sức mạnh vô hình nhanh chóng trói buộc lấy cơ thể, Lê Tri thử cử động ngón tay nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được. Rõ ràng, tấm gương trong tay Kiều Tuấn Viễn là một loại đạo cụ định thân.

Thấy Lê Tri đứng bất động, nụ cười trên mặt Kiều Tuấn Viễn càng rạng rỡ. Cậu ta chậm rãi tiến đến gần, giọng nói vốn mang nét trẻ con giờ lại chẳng buồn che giấu sự ác ý:

"Sắp vượt qua phó bản rồi, cũng là lúc cô phải chết."

Lê Tri chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Tôi tò mò không biết mình sẽ c.h.ế.t kiểu gì."

Kiều Tuấn Viễn nhếch môi: "Cứng miệng nhỉ."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back