Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 240: Chương 240



Dưới ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời, cửa hàng thực phẩm duy nhất ở đầu phố như một góc chợ thu nhỏ, vừa mộc mạc, vừa ấm cúng. Cửa hàng bán đủ thứ: từ rau củ, trái cây, hoa tươi đến cả hủ tiếu xào và cơm chiên. Thứ gì cũng có, mà thứ gì cũng tươm tất.

Lê Tri gọi hai phần hủ tiếu xào, rồi nhân lúc chờ đợi, cô chậm rãi dạo một vòng quanh cửa hàng. Mùi hương hoa ly nhè nhẹ phảng phất trong không khí khiến bước chân cô chậm lại. Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở những bó hoa được cắm ngay ngắn trong thùng nước. Hoa ly. Giống hệt bó hoa hôm qua Chử Quang Ngạn mang về. Rất có thể, anh ta cũng đã mua ở đây.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ chọn vài cành hoa ly, rồi với tay lấy một túi nhựa treo trên tường, cho thêm vài quả táo vào. Từng hành động của cô đều gọn gàng, dứt khoát, như đã suy tính trước.

Tại quầy tính tiền, chủ quán rút ra một tờ báo đã cắt sẵn từ dưới quầy, khéo léo bọc những cành hoa lại rồi vừa làm vừa nói với vẻ hồ hởi:

"Loại hoa này dễ chăm lắm cô ơi, chỉ cần thay nước thường xuyên thì sẽ tươi rất lâu đấy."

Mộng Vân Thường

Lê Tri mỉm cười nhận lấy, ánh mắt cô khẽ d.a.o động, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.

Khi cô quay trở về chung cư, còn chưa bước vào cổng, cửa điện tử đã mở ra. Lý Kiến Hề từ bên trong bước ra, bàn tay tự nhiên đón lấy túi đồ từ tay cô, động tác thuần thục, tựa như đã quen thuộc từ lâu.

Lê Tri không nói gì, chỉ rút một cành hoa ly từ bó hoa đã được gói sẵn, nhẹ nhàng c*m v** ô cửa nhỏ của phòng bảo vệ. Hương hoa nhanh chóng lan tỏa, lấn át cả mùi thức ăn vẫn còn vấn vít trong không khí đầu chiều.

Lý Kiến Hề khựng lại một nhịp, ánh mắt chuyển dần từ cành hoa sang gương mặt cô.

Lê Tri bật cười, ánh mắt cong cong như trăng non đầu tháng:

"Tặng anh hoa đấy."

Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen thẳm phản chiếu ánh hoàng hôn như nuốt trọn cả thế giới. Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên, gần như nhẹ hơn cả tiếng gió:

"Cảm ơn, tôi rất thích."

[“TẶNG HOA RỒI KÌA!!! Trời ơi tui đang phát cuồng đây!”]

[“NPC như Lý Kiến Hề mà cũng có ngày được nhận hoa, tui khóc luôn á!!”]

[“Cảnh này làm tim tôi đập loạn xạ! Lê Tri, chị là nữ thần của tôi!!!”]

[“Khoan, tui thấy hơi sai sai… Lê Tri tỉnh lắm, bà ấy chắc gì đã thích ảnh? Có khi chỉ là cảm ơn vì chai thuốc cầm m.á.u thôi?”]

[“Bảnh cũng nghĩ vậy, ánh mắt của Lê Tri không có tí rung động nào hết trơn á.”]

[“Cặp này BE chắc luôn, nhưng BE kiểu đẹp, kiểu khiến người ta nhớ mãi…”]

[“Mấy người thôi đi! Ánh mắt Lê Tri nhìn ảnh mà gọi là không rung động thì mắt mấy người bị gì vậy?”]

[“Đừng để tình cảm che mờ lý trí, chèo thuyền thì chèo nhưng đừng ảo tưởng.”]

Không khí trong phó bản dần trở nên lạnh lẽo. Trời tối rất nhanh, ánh nắng sau bữa ăn như bị nuốt chửng, để lại màu trời xám xịt. Người chơi vội vã thu dọn rồi quay về phòng. Trong lúc đó, Phù Hoan thì thầm kể lại chuyện Kiều Tuấn Viễn từng ra tay với đồng đội trong một phó bản trước. Tin tức lan nhanh hơn virus, không ai dám lại gần cậu ta nữa.

Kiều Tuấn Viễn ngồi đơn độc trong một góc, trông có vẻ tội nghiệp, nhưng không ai còn để cảm xúc lấn át lý trí.

Trong căn chung cư ảm đạm, ánh đèn lồng đỏ bắt đầu sáng lên ở hành lang tầng hai, như m.á.u nhỏ giọt từ không trung, nhuộm u ám cả lối đi.

Lê Tri ôm bó hoa và túi táo, bước đến trước phòng 205. Đèn lồng của hai phòng bên cạnh khẽ lung lay, ánh sáng hắt lên cánh cửa khiến bóng tối loang loáng như có sinh khí. Cô mở cửa, bật đèn và bước vào.

Mạnh Vũ Hàm ngồi bên bàn, thấy túi táo thì reo lên:

"Chị Tri, đây là trái cây tráng miệng sau bữa ăn hả?"

Lê Tri cười nhạt, lấy một quả ra đưa cho cô bé:

"Em ăn một quả đi, còn lại để mang đi biếu hàng xóm."

Mạnh Vũ Hàm lập tức đặt quả táo trở lại túi, ánh mắt long lanh:

"Vậy thì em không ăn nữa. Khi nào mình đi thăm hàng xóm ạ?"

"Ngay bây giờ." – Lê Tri đáp, rồi cầm lấy túi táo, ánh mắt thoáng nhìn đồng hồ tường. Trời chưa tối hẳn, tính thời gian thì có lẽ nồi canh của Chử Quang Ngạn cũng vừa hầm xong.

Hai người lại bước ra ngoài, lần này đi lên tầng ba. Không khí ở đây khác hẳn tầng hai. Dù đèn hành lang vẫn sáng, nhưng không còn ánh đỏ u ám. Thứ ánh sáng trắng dịu lại khiến nơi này có vẻ bình thường hơn.

Phòng 304 của Cù Dung đang mở cửa, nhưng bên trong tối đen như mực.

Dưới ánh sáng yếu ớt của hành lang, họ thấy một bóng người đứng trên ghế, tay đang vặn nhẹ bóng đèn.

"Xong rồi, thử bật đèn xem." – Giọng Chử Quang Ngạn vang lên.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 241: Chương 241



Ngay sau đó, Cù Dung bật công tắc. Ánh đèn ấm áp lan ra, chiếu sáng căn phòng gọn gàng đơn sơ.

Lê Tri đứng ngay cửa, ánh mắt lặng lẽ lướt qua căn phòng. Một cái liếc mắt, đủ để ghi nhớ hết mọi chi tiết: phong cách đơn giản, sạch sẽ, có dấu hiệu sinh hoạt rõ rệt. Cô nghĩ, đúng như mình đoán – Cù Dung sống một mình.

Chiếc bàn gần cửa sổ chất đầy sách, một chiếc laptop đặt ngay ngắn. Bàn tròn giữa phòng có tô canh sườn ngô và một phần cơm, mùi thơm còn phảng phất, có lẽ do Chử Quang Ngạn vừa mang xuống.

Tất cả đều bình thường. Nhưng sự bình thường ấy, trong không khí u ám của phó bản, lại như một lớp mặt nạ. Càng hoàn hảo, càng khiến người ta không thể yên tâm.

Hai bóng người đứng ngoài cửa hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn hành lang. Lê Tri nở nụ cười dịu dàng, nhanh chóng lên tiếng:

"Cù Dung, tôi và em gái mang chút trái cây đến tặng cô."

Cù Dung bước ra, tay xoa đầu Mạnh Vũ Hàm như một cử chỉ thân thiết, rồi nhận lấy túi táo:

"Cô khách sáo quá."

Cô nghiêng người, định quay vào trong:

"Tôi đang chuẩn bị ăn cơm, các cô ăn rồi chứ?"

Lê Tri vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ nhàng đáp:

"Chúng tôi ăn rồi. Nhưng nghĩ mới chuyển đến, nên tiện lên chào hỏi hàng xóm một tiếng."

Cô hơi nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, giọng nói vẫn nhẹ như gió:

"Chử tiên sinh cũng ở đây à?"

Bên trong, Chử Quang Ngạn vừa thay xong bóng đèn, bước xuống khỏi chiếc ghế nhỏ. Anh ta phủi tay, ánh mắt không chút d.a.o động:

Mộng Vân Thường

"Ừ."

Nét mặt anh ta không có lấy một chút ngượng ngùng hay lo lắng, hoàn toàn bình thản như thể việc bị bắt gặp ở nhà một người phụ nữ độc thân vào buổi tối chẳng có gì bất thường.

Anh ta đi ra ngoài, nói với Cù Dung:

"Cô cứ dùng tạm bóng đèn này. Nếu lại hỏng thì có thể là do hệ thống điện, lần sau phải kiểm tra kỹ hơn."

Cù Dung gật đầu:

"Được."

Hai người họ nói chuyện với nhau hết sức tự nhiên và ăn ý. Không giống kiểu hàng xóm bình thường, càng không giống người xa lạ. Cảm giác này, khiến không khí giữa họ trở nên kỳ lạ.

Lê Tri vẫn giữ nụ cười, hỏi:

"Chử tiên sinh định về rồi sao?"

Chử Quang Ngạn mỉm cười đáp:

"Ừ. Mỹ Thiến đang đợi tôi về ăn cơm."

Lê Tri khẽ gật, ánh mắt sáng lên như có điều gì đó vừa lóe lên trong suy nghĩ:

"Giờ chúng ta đã là hàng xóm, tôi cũng muốn đến thăm vợ anh."

Gương mặt Chử Quang Ngạn vẫn không biến sắc, nhưng trong giọng nói lại thoáng chút áy náy:

"Tính cách vợ tôi khá hướng nội, không thích gặp người lạ... nên không cần đâu. Cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi sẽ chuyển lời."

Lê Tri thở dài khe khẽ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt điềm tĩnh kia:

"Thật đáng tiếc."

Chử Quang Ngạn chỉ cười nhẹ, cúi đầu chào rồi quay người rời đi. Cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng anh ta.

Lê Tri quay sang nhìn Cù Dung. Cô ấy vẫn đứng ở cửa, tay cầm túi táo, không hề có ý định mời hai người vào trong. Trên môi vẫn là nụ cười khách sáo:

"Tôi chuẩn bị ăn cơm rồi, cô cũng về nghỉ ngơi sớm đi."

Cô ấy giơ túi táo lên, nói thêm với vẻ vui vẻ:

"Cảm ơn vì túi táo nhé."

Lê Tri nhìn vào bên trong căn phòng một lần cuối, ánh mắt lướt qua chiếc bàn học. Cô mỉm cười đáp lại:

"Không có gì. Vậy chúng tôi đi trước nhé."

"Tạm biệt." – Cù Dung vẫy tay.

Lê Tri dắt Mạnh Vũ Hàm rời khỏi. Mãi đến khi họ bước xuống đến cầu thang, phía sau mới vang lên tiếng "cạch" rất khẽ – âm thanh của cánh cửa vừa khép lại.

Mạnh Vũ Hàm níu c.h.ặ.t t.a.y Lê Tri, nhỏ giọng:

"Chị Tri Tri, hai người đó thật kỳ lạ. Họ chẳng có ý tứ gì cả."

Ngay cả một đứa trẻ như cô bé cũng có thể nhận ra bầu không khí bất thường ấy.

Chử Quang Ngạn quan tâm quá mức đến Cù Dung – điều mà không chỉ Lê Tri để ý, mà ngay cả bà Khâu lúc ban ngày cũng từng nhắc đến. Cả khu nhà đều biết hai người không có quan hệ huyết thống, chỉ là hàng xóm. Nhưng hôm nay, thái độ của Cù Dung không hề giống như một người bị làm phiền. Trái lại, cô ấy dường như còn thấy hài lòng.

Lê Tri nghĩ đến những mảnh ghép đang dần ăn khớp, trong lòng có cảm giác gì đó nặng trĩu.

Khi bước xuống đến tầng hai, một âm thanh vang lên trong hành lang khiến cô khựng lại.

Bốp—

Bốp—

Tiếng bóng nảy lên mặt sàn vẳng đến trong không gian tối om. Không có đèn hành lang. Tất cả chìm trong bóng tối.

Mạnh Vũ Hàm hơi run, giậm chân lên mặt sàn. Đèn cảm ứng bật sáng, ánh sáng mờ mờ tỏa ra, chiếu vào những chiếc đèn lồng đỏ treo lơ lửng. Cả hành lang bỗng trở nên đỏ rực như được nhuộm máu.

Cô bé nắm chặt áo Lê Tri, đi sát bên cô, từng bước cẩn thận.

Trước mắt họ hiện ra hành lang tầng hai — đỏ, mờ và lạnh.

Một đứa trẻ đứng đó, giữa hành lang. Nó mặc quần yếm, đi giày thể thao trắng. Trên tay là quả bóng cao su màu đỏ đang nảy lên nảy xuống. Đèn lồng đỏ hắt ánh sáng u ám lên khuôn mặt đứa trẻ, khiến nó trở nên xám xịt như phủ bụi tro. Không một chút sức sống. Một thứ tử khí vô hình toát ra từ thân thể nhỏ bé ấy.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 242: Chương 242



Phía sau nó là một cánh cửa đang mở, ánh sáng từ trong phòng hắt ra cũng là ánh sáng đỏ — từ những chiếc đèn lồng treo dọc trần. Câu đối dán ngay ngắn, lối trang trí y hệt Tết. Nhưng ở đây... không có mùa xuân.

Quả bóng nảy lên một lần nữa.

Sau đó, đứa trẻ ôm lấy bóng, chậm rãi ngước mặt nhìn về phía cuối hành lang — nơi Lê Tri và Mạnh Vũ Hàm đang đứng.

Mộng Vân Thường

Lê Tri không hề tỏ ra sợ hãi. Ánh mắt cô thản nhiên như nhìn thấy một người quen, một người đã đợi cô từ lâu.

Đứa trẻ nhìn Mạnh Vũ Hàm, ánh mắt lấp lóe tia tinh quái, rồi bất ngờ cất tiếng gọi:

"Chị ơi, chơi bóng với em nhé?"

Mạnh Vũ Hàm tái mặt, sợ đến mức suýt bật khóc.

Lê Tri bỗng nở nụ cười:

"Được thôi. Em ném bóng qua đây nào."

Đứa trẻ nghiêng đầu, có vẻ bất ngờ. Dường như nó thấy hứng thú. Nó nhấc tay, ném quả bóng về phía cô.

Lê Tri cúi người bắt lấy bóng, không chút do dự quay người, ném mạnh quả bóng vào phòng tắm phía sau.

Bốp!

Tiếng bóng va vào tường vang lên như tiếng va chạm của xương khô.

Cô vỗ tay, nụ cười vẫn còn trên môi:

"Được rồi, đến lượt em rồi. Đi nhặt bóng đi nào."

Đứa trẻ chắc cũng không ngờ rằng, một trò chơi đơn giản như chơi bóng lại bị chơi ngược đến mức ấy.

Quả bóng lăn tròn trên nền gạch lạnh, va vào cửa phòng vệ sinh rồi biến mất vào bên trong, như thể bị một bàn tay vô hình kéo tuột đi. Đứa trẻ mặc quần yếm đứng thẫn thờ nhìn theo, đôi mắt đen kịt không tròng trắng ánh lên vẻ tủi thân đến nao lòng. Khuôn mặt nó trắng bệch, như được nặn từ bột mì, không chút sức sống. Dưới ánh đèn đỏ lờ mờ đang lắc lư từ hành lang hắt xuống, môi nó mím lại, cả người như run lên từng nhịp, trông như thể sắp òa khóc đến nơi.

Mạnh Vũ Hàm hoảng hốt. Cô bé chưa từng đối mặt trực tiếp với thứ gì vừa kỳ quái, vừa yếu đuối thế này. Cô cuống quýt lên tiếng:

"Này, đừng khóc! Chị cho em kẹo nhé, chịu không?"

Vừa nói, cô vừa vội móc từ túi ra một nắm kẹo trái cây mà bà Khâu tặng hồi chiều. Đủ vị, đủ màu. Chiêu này ngày xưa cô hay dùng để dỗ bọn trẻ con mỗi khi lỡ tay bắt nạt chúng. Ăn kẹo của cô thì không được mách người lớn — quy tắc bất thành văn của lũ trẻ phố cô ở.

Lê Tri đứng cạnh không ngăn cản hành động của cô bé.

Từ đầu đến giờ, Mạnh Vũ Hàm vẫn là người ít được chú ý nhất trong nhóm. Không có màn thể hiện đặc biệt nào, điểm nhân khí cũng lẹt đẹt chẳng tăng nổi. Lê Tri không nỡ để cô bé ra ngoài làm nhiệm vụ một mình, nhưng cũng hiểu, nếu Mạnh Vũ Hàm có thể tự mình xử lý tình huống lần này, rất có thể sẽ tạo được một bước đột phá lớn trong phó bản.

Cô âm thầm tính toán. Nếu mọi chuyện vượt ngoài kiểm soát, cô vẫn có thể can thiệp kịp thời.

Không ngờ, chiêu “dụ kẹo” ấy không chỉ hiệu quả với người sống, mà cả trong phó bản này cũng có thể dùng được.

Đứa trẻ chớp mắt, giương đôi mắt đen thẳm nhìn những viên kẹo lấp lánh trong tay Mạnh Vũ Hàm. Nó chần chừ một lúc rồi rụt rè nói:

"Bố mẹ không cho em ăn kẹo…"

Mạnh Vũ Hàm bật cười, nói đầy tự nhiên:

"Giờ bố mẹ không ở đây, em ăn đi, họ cũng không biết đâu!"

Đứa trẻ lập tức tươi cười, vẻ rụt rè tan biến trong nháy mắt:

"Vậy hả…?"

Nó bắt đầu bước lại gần, từng bước một, chậm rãi. Tiếng bước chân của nó dội lên nền hành lang vang vọng một cách kỳ quái. Ánh sáng đỏ đung đưa trên trần nhà kéo theo bóng nó dài ngoằng như ma quỷ.

Bàn tay Mạnh Vũ Hàm giơ ra phía trước khẽ run, nhưng cô vẫn giữ vững dáng đứng, còn chủ động bước lên vài bước.

Đứa trẻ dừng trước mặt cô, ánh mắt háo hức chọn từng viên kẹo như đang lựa báu vật. Nó ngước lên hỏi:

"Chị cho em hết mấy viên này hả?"

"Đúng rồi, chị cho em hết!" – Mạnh Vũ Hàm mỉm cười trấn an.

Đứa trẻ cười vui vẻ, mở túi nhỏ trước quần yếm ra, Mạnh Vũ Hàm liền đổ cả nắm kẹo vào đó. Nó ôm lấy túi kẹo đầy ắp, vỗ vỗ lên, thỏa mãn:

"Cảm ơn chị."

Thấy vậy, Mạnh Vũ Hàm nhanh trí hỏi tiếp:

"Khi nào bố mẹ em về? Phải ăn hết kẹo trước khi họ về nhé!"

Đứa trẻ buồn bã cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng gió:

"Không biết nữa. Lâu lắm rồi em không gặp bố mẹ. Họ để em ở đây rồi đi luôn, chưa về lần nào cả."

Nó vừa nói vừa lấy ra một viên kẹo vị đào, bóc vỏ rồi nhét vào miệng, vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện.

"Bố mẹ không có nhà thì không được mở cửa ra ngoài chơi đâu nhé!" – Mạnh Vũ Hàm nghiêm giọng nhắc nhở – "Bên ngoài nguy hiểm lắm đấy!"

"Em ngủ dậy, không ai gõ cửa rủ em chơi nên em tự ra ngoài tìm bạn." – Đứa trẻ nhai kẹo, má phồng lên, giọng nói lờ đờ nghe có phần ngây ngô, khiến người đối diện vừa sợ vừa thấy thương – "Mấy cô chú trong tòa nhà này chẳng ai chơi với em cả."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 243: Chương 243



Lê Tri ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi:

"Những cô chú nào không chơi với em vậy?"

Đứa trẻ xoay người lại, tay chỉ thẳng về phía hành lang, giọng chắc nịch:

"Những cô chú sống ở đó."

Nó chỉ vào dãy phòng có treo đèn lồng đỏ rực.

Lê Tri khẽ gật đầu, dường như đã hiểu điều gì đó. Cô vẫn giữ giọng dịu dàng, như đang dỗ một đứa em nhỏ:

"Tìm lại quả bóng rồi về phòng cất đi nhé. Nếu không mấy cô chú kia thấy, họ sẽ lấy mất túi kẹo của em đấy."

Đứa trẻ hoảng hốt ôm chặt túi kẹo:

"Không được!"

"Vậy em về phòng cất nhanh đi, đừng ra ngoài nữa." – Lê Tri nói tiếp, nhẹ nhưng dứt khoát.

Đứa trẻ gật đầu thật mạnh, ôm túi kẹo rồi chạy biến vào nhà vệ sinh. Quả bóng của nó vẫn còn nằm chỏng chơ trên nền gạch. Nó cúi xuống nhặt lấy rồi quay người chạy về căn phòng mở cửa sẵn, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng nó, im lặng đến lạnh gáy. Hành lang trở lại vẻ tĩnh mịch đáng ngờ, chỉ còn tiếng đèn lồng khẽ đung đưa trong gió lặng.

Lê Tri đứng thẳng dậy, ánh mắt như phủ một màn sương lạnh, nắm lấy bàn tay Mạnh Vũ Hàm đã đẫm mồ hôi:

"Đi, về phòng thôi."

Hai người bước đi, bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn đỏ.

Phòng 205 vẫn yên bình như trước. So với cảm giác nghẹt thở ban nãy, không gian nơi này bỗng trở nên dễ thở hơn rất nhiều.

Mạnh Vũ Hàm nhẹ nhàng lấy bó hoa ly được bọc trong giấy báo ra khỏi gầm giường, rồi c*m v** chiếc lọ thủy tinh đặt nơi góc bàn. Chỉ trong chốc lát, hương thơm nồng nàn của hoa ly lan tỏa khắp căn phòng, lấn át hoàn toàn mùi ẩm mốc dai dẳng. Không khí trở nên dễ chịu hơn, dường như cũng tươi sáng thêm một chút giữa bầu không khí u ám nặng nề.

Cô bé xoay người, định vò tờ báo gói hoa lại để ném vào thùng rác thì đột nhiên nghe thấy giọng Lê Tri vang lên:

"Khoan đã."

Lê Tri bước đến, rút từ tay cô bé tờ báo đã bị cắt nhỏ, mắt dừng lại ở một dòng tiêu đề in đậm màu đen nổi bật giữa nền giấy xám. Dưới tiêu đề là một bức ảnh đen trắng, chụp cảnh một cô gái dáng người mảnh khảnh đang đứng bên mép sân thượng, gió thổi tung mái tóc dài.

Mộng Vân Thường

Lê Tri đưa tờ báo đến gần ánh đèn, đọc rõ từng chữ:

"Cô gái tự tử vì bị bố mẹ ép cưới."

Nội dung bên dưới kể về một cô gái dùng tên giả là Tiểu Cầm, mới 23 tuổi. Vì bị bố mẹ liên tục ép cưới, cô rơi vào khủng hoảng tinh thần, leo lên sân thượng định nhảy lầu tự sát. May thay, lính cứu hỏa đã kịp thời đến hiện trường và thuyết phục thành công, cứu cô khỏi cái chết.

Bài báo mô tả: Tiểu Cầm là một nhà văn trẻ sống khép kín, nội tâm, không giỏi giao tiếp. Bố mẹ lo lắng cho con gái đến 23 tuổi vẫn chưa có bạn trai nên liên tục thúc ép cô đi xem mắt. Chính sự gò ép ấy đã đẩy Tiểu Cầm đến bờ vực.

Kết thúc bài viết là lời khuyên đầy thiện ý, kêu gọi các bậc phụ huynh hãy lắng nghe con cái, đừng để áp lực hôn nhân phá hủy tâm lý của họ. Đồng thời, nhắn nhủ người trẻ rằng: Cuộc sống luôn có lối thoát, đừng buông tay với chính mình.

Lê Tri lặng người một lúc, ánh mắt trầm ngâm dán vào bức ảnh trên tờ báo. Trong đầu cô, hình ảnh của Tiểu Kha — cô gái mảnh khảnh mà cô gặp ban ngày — lại hiện ra rõ mồn một.

Cô gái trong bài báo rất có thể chính là Tiểu Kha.

Tờ báo ghi rõ cô ấy được cứu sống, và sân thượng trong ảnh không giống khu nhà Nam Phố. Có lẽ sau vụ việc, cô ấy đã chuyển đến đây để tránh xa bố mẹ, tránh những áp lực lặp lại. Lê Tri không biết rõ chi tiết, nhưng trực giác cho cô cảm giác rằng Tiểu Kha không hề thoát khỏi bóng ma quá khứ một cách dễ dàng.

Mạnh Vũ Hàm đứng bên, cũng lặng lẽ đọc xong bài viết. Cô bé ngẩng đầu, hỏi:

"Chị Tri Tri, sau khi được cứu... bố mẹ của Tiểu Cầm có còn ép cô ấy cưới nữa không?"

Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại như mũi d.a.o xoáy vào ngực.

Không ai biết. Bài báo không nhắc đến bố mẹ của cô ấy đã làm gì khi cô đứng trên sân thượng — họ có gào khóc, có quỳ lạy hay chỉ im lặng đứng nhìn? Sau khi được cứu, họ có thay đổi không, hay vẫn tiếp tục ép cô sống theo khuôn mẫu họ vẽ ra?

Không có ai trả lời. Chỉ có những khoảng lặng.

Lê Tri cẩn thận gấp tờ báo lại, cất vào ba lô:

"Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm hiểu."

Hai người dọn dẹp sơ qua căn phòng rồi nằm xuống giường. Nhưng cả hai đều không ngủ được. Trong đầu họ vẫn văng vẳng tiếng bóng nảy đêm qua, vẫn nhớ rõ cái bóng quái dị chặn ngang hành lang. Có vẻ như con quái vật ấy chỉ xuất hiện một lần rồi biến mất, không phải thứ sẽ lặp lại mỗi đêm. Chỉ cần nín thở khi nó xuất hiện là có thể thoát thân — ít nhất, là lý thuyết là vậy.

Những người chơi khác cũng có suy nghĩ tương tự. Ai nấy đã nằm xuống giường, nhưng đều mở to mắt trong bóng tối, không ai dám ngủ trước.

Đêm trôi qua nặng nề.

Tại một căn phòng tầng một, Tào Tuân — một streamer bán hàng online vừa chuyển sang làm người chơi sau khi phó bản mở ra — đang ngồi cạnh Thân Trí Kiên, một nam diễn viên vô danh.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 244: Chương 244



Tào Tuân khẽ thì thầm, giọng trầm đầy lo lắng:

"Thật sự phải làm thế sao?"

Thân Trí Kiên không trả lời, chỉ lặng lẽ kiểm tra đạo cụ. Tào Tuân nhìn người đồng đội, rồi tự lẩm bẩm như tự cổ vũ mình:

"Nếu bây giờ không liều mạng, đợi đến lúc phó bản kết thúc mà bị loại thì cũng chết! Phải tăng nhân khí lên thôi!"

Anh ta biết mình không có ngoại hình nổi bật, không có danh tiếng lớn, lại càng chẳng được fan cuồng như những streamer hàng đầu. Trong cái phó bản này, điểm nhân khí là cái dây thòng lọng treo trên cổ anh ta — phải giành lấy sự chú ý thì mới sống sót được!

Tào Tuân chỉnh lại mic, thì thầm vào camera:

"Anh em trong livestream nhớ giữ mạng, đêm nay tôi sẽ đối mặt trực tiếp với quái vật. Cùng xem nó là thứ gì."

Thân Trí Kiên cắn răng, cuối cùng cũng gật đầu:

"Được! Nếu thật sự trên người con quái vật có manh mối, có khi đó là nhiệm vụ ẩn. Chúng ta không thể bỏ lỡ."

Họ nhanh chóng thu dọn đạo cụ, mở cửa nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tiến vào hành lang tầng một.

Không gian bên ngoài tối đen như mực. Họ bước thật khẽ, đến mức đèn cảm ứng cũng không bật lên. Chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn đường hắt qua khe cửa sổ, in hình những chiếc bóng méo mó lên tường.

Họ theo đúng kế hoạch, len lỏi vào góc khuất hình tam giác phía sau cầu thang thoát hiểm.

Theo lời đồn sáng nay, con quái vật thường đi từ tầng hai xuống — nếu ẩn nấp ở đây, họ có thể nhìn thấy nó.

Bụi bặm, mạng nhện, mùi ẩm mốc quện chặt vào mũi họ. Không gian hẹp đến mức chỉ vừa đủ để hai người thu mình lại. Cả hai bịt chặt mũi miệng, tay nắm chặt đạo cụ, mồ hôi rịn ra ướt đẫm lưng áo.

Tiếng tích tắc trong đầu như kéo dài vô tận.

Rồi đột nhiên...

Tiếng bước chân vang lên từ tầng hai. Chậm rãi. Kéo lê. Mỗi bước như gõ lên dây thần kinh.

Tào Tuân và Thân Trí Kiên nín thở.

Tiếng bước chân dừng lại. Tiếp đó là âm thanh nước chảy ào ào vang lên từ trên đầu — từ phòng vệ sinh tầng hai.

Cả hai ngồi lặng như đá.

Một phút.

Hai phút.

Không có thêm tiếng động nào.

Thân Trí Kiên hơi cử động, xê dịch đôi chân đang tê dại.

Mộng Vân Thường

Rồi đột nhiên… một mùi tanh tưởi ập đến.

Mùi máu.

Thân Trí Kiên hít hít mũi, lẩm bẩm:

"Hình như... mùi máu?"

Mùi tanh đậm đặc, sắc lẹm như d.a.o cắt, lan khắp không gian nhỏ hẹp họ đang ẩn nấp. Gió lạnh len vào hành lang, mang theo cái mùi ấy luồn lách vào tận trong tim gan.

Anh ta đưa tay đẩy nhẹ Tào Tuân, thấp giọng:

"Cậu có ngửi thấy..."

Chưa kịp nói hết câu, một cái bóng đen rạp người từ tầng hai bò xuống.

Bóng nó che hết ánh sáng nhập nhoạng từ đèn đường, kéo theo một làn khí lạnh rít lên từng khớp xương.

Thân thể nó dài ngoằng, cổ vặn vẹo, mắt không có tròng, miệng ngoác tận mang tai.

Nó cúi xuống, nghiêng đầu về phía họ, rồi nở một nụ cười đầy nhầy nhụa:

"Tìm thấy các người rồi..."

Tào Tuân cứng đờ. Thân Trí Kiên gần như hét lên.

Nhưng tiếng hét đã bị nghẹn lại bởi một bàn tay xương xẩu từ bóng tối đang đưa về phía cổ họ...

...

Lê Tri gần như thức trắng cả đêm, nhưng con quái vật đêm qua vẫn không xuất hiện. Tuy nhiên, hành lang bên ngoài vẫn vang lên những âm thanh quen thuộc: tiếng bước chân, tiếng cửa mở, tiếng nước chảy. Những âm thanh này gợi nhớ đến những "cô chú" mà đứa trẻ chơi bóng đã nhắc đến, khiến Lê Tri chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng.

Khi trời bắt đầu hửng sáng, tiếng bước chân vang lên từ tầng trên, có lẽ ai đó đã thức dậy. Lê Tri mới chợp mắt được một chút thì Mạnh Vũ Hàm đã leo lên giường, lay gọi cô:

"Chị Tri Tri, dậy thôi!"

Lê Tri thở dài, đành ngồi dậy. Mạnh Vũ Hàm kéo rèm cửa, ánh sáng tràn vào phòng, căn phòng bừng sáng. Cô bé đứng bên giường, nhẹ nhàng thực hiện vài động tác thể dục buổi sáng. Chợt nhớ ra điều gì, cô bé quay lại, có chút lo lắng hỏi:

"Chị Tri Tri, đêm qua con quái vật không đến à?"

Lê Tri xoa xoa đầu, cảm thấy hơi choáng váng khi mặc quần áo:

"Ừ, nó không đến."

Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành. Cô cầm đồ vệ sinh cá nhân, mở cửa:

"Đi rửa mặt trước, xong rồi chúng ta xuống dưới xem tình hình."

Khi trời sáng, những chiếc đèn lồng cũng tắt. Lê Tri đoán rằng việc đèn lồng sáng là một tín hiệu, biểu thị rằng những hồn ma trong phòng có thể ra ngoài hoạt động, nhưng khi đèn tắt, chúng phải quay về phòng. Mà người chơi gõ cửa có thể là kích hoạt điều kiện tử vong trong phó bản này. Một khi đã gõ cửa thì vào buổi tối, những người trong phòng đó sẽ đến tìm đến bạn để "chơi."

Khi Lê Tri và Mạnh Vũ Hàm đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, có tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên cạnh. Cô ngoảnh lại và thấy Cù Dung đang bưng một cái chậu đi xuống.

Hai người mỉm cười chào hỏi nhau. Cù Dung mở vòi nước lấy một cốc nước, khi đang bóp kem đánh răng, cô ấy hỏi Lê Tri:

"Đêm qua cô không ngủ ngon à?"

Lê Tri sờ lên mặt:Wikisource

"Rõ ràng vậy hử?"

Cù Dung cười:

"Quầng thâm mắt còn tệ hơn hôm qua đấy."

Lê Tri thở dài, nhân cơ hội hỏi:

"Trên tầng ba còn phòng nào trống không? Nếu không còn cách nào khác thì tôi sẽ chuyển lên đó. Tầng hai này thật sự quá ồn ào."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 245: Chương 245



Cù Dung đang đánh răng, giọng cô ấy vang lên lẫn trong tiếng kem đánh răng:

"Tôi không rõ, cô hỏi chủ nhà thử xem."

Lê Tri lau mặt, giả bộ tò mò:

"Cô bé viết văn tên Tiểu Kha ở tầng ba sống ở phòng nào nhỉ? Đây là lần đầu tiên tôi gặp một tác giả ngoài đời đấy."

Cù Dung lắc đầu bối rối:

"Tiểu Kha? Tôi không biết cô ấy. Tôi không quen với mấy người hàng xóm ở đây lắm."

Lê Tri chỉ cười gật đầu.

Rửa mặt xong, cô dắt Mạnh Vũ Hàm xuống lầu, đến chỗ bà Khâu ăn sáng. Các người chơi khác cũng lần lượt đến, mọi người đã ngầm đồng ý coi quầy ăn sáng của bà Khâu là nơi tập hợp hàng ngày.

Vừa gặp mặt, nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của nhau, tất cả đều trao nhau cái nhìn hiểu ý.

Có vẻ như ai cũng thức trắng đêm để đợi quái vật.

Chỉ có Mạnh Vũ Hàm và Kiều Tuấn Viễn là trông có vẻ tỉnh táo hơn.

Lê Tri đếm số người, chờ thêm một lúc rồi phát hiện thiếu mất hai người chơi.

Những người khác cũng nhận ra:

"Tào Tuân và Thân Trí Kiên đâu rồi?"

Dự cảm chẳng lành đã trở thành hiện thực, Lê Tri bước về phía khu chung cư:

"Đi xem thử."

Hai người kia ở phòng 105. Dù là ban ngày, hành lang tầng một vẫn rất tối tăm và lạnh lẽo một cách khó hiểu. Lê Tri gõ cửa nhưng không có phản hồi, cô đang định phá cửa thì Hạng Linh ngăn lại:

"Để tôi làm cho."

Mộng Vân Thường

Cô ấy lấy ra một đoạn dây thép mỏng, chọc vào ổ khóa vài cái, rất nhanh, một tiếng "cách" vang lên, cửa phòng bật mở.

Mọi người đều kinh ngạc:

"Cô còn biết làm việc này nữa à?"

Hạng Linh cười bẽn lẽn:

"Tôi đã tập trước khi vào phó bản."

Lê Tri: "...?"

Chẳng lẽ các người chơi do chính phủ huấn luyện còn được dạy cả kỹ năng mở khóa nữa à?

Cô bật đèn tường, ngay lập tức nhìn thấy toàn bộ căn phòng đơn lẻ, nhưng không có ai bên trong. Những người khác bắt đầu lo lắng:

"Bọn họ cứ thế mà biến mất? Hôm qua họ đâu có đi gõ cửa phòng nào đâu mà!"

Lê Tri liếc nhìn giường, thấy nó được xếp gọn gàng, không có dấu vết của ai đã ngủ trên đó. Ánh mắt cô quét từ giường đến cửa, rồi từ ngoài cửa nhìn về phía cầu thang cuối hành lang. Nếu đoán tâm lý của hai người kia, có lẽ họ đã đi theo lối đó.

Lê Tri chỉ tay ra ngoài:

"Hãy thử xem ở cầu thang."

Mọi người đi về phía cầu thang, vừa bước vào trong, họ đã thấy một chiếc ô đen nằm lặng lẽ trong góc hẹp đầy những đồ cũ.

Chiếc ô được gấp gọn lại, nằm im trong góc, nếu không phải họ đặc biệt đến tìm thì chắc cũng khó mà nhận ra.

Lê Tri cúi xuống nhặt chiếc ô lên, bấm nút tự động mở, ngay lập tức, một người rơi ra từ bên trong.

Mọi người giật nảy mình, tim đập thình thịch.

Như một trò ảo thuật biến người!

Bóng người rơi xuống sàn, nhưng nhanh chóng được Lê Phong nhanh tay đỡ lấy. Mọi người nhìn kỹ lại thì mới nhận ra đó là Thân Trí Kiên.

Cả người Thân Trí Kiên đẫm máu, mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt thì mờ đục lờ đờ, thần trí mơ hồ như kẻ mất hồn.

Nếu không có Lê Phong nhanh tay đỡ lấy, có lẽ anh ta đã ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo ngay trước mắt mọi người.

Người chơi lập tức vây lại, cuống quýt đưa anh ta về phòng, có người rót nước, có người tìm khăn lau máu, cố gắng khiến anh ta tỉnh táo.

Thân Trí Kiên nằm trên giường, sau một hồi hoảng loạn, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.

Vừa thấy đồng đội xung quanh, anh ta bỗng sững người, rồi gào khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi:

"Tào... Tào Tuân c.h.ế.t rồi... Máu, rất nhiều máu..."

Anh ta bật khóc nức nở, tiếng gào thét như lưỡi d.a.o cứa vào lòng người nghe, khiến ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Có vẻ như cảnh tượng đêm qua đã vượt quá sức chịu đựng, khiến Thân Trí Kiên gần như phát điên.

Cả nhóm thay phiên nhau hỏi han, cuối cùng cũng ghép lại được toàn bộ câu chuyện kinh hoàng:

Tối qua, Thân Trí Kiên và Tào Tuân trốn trong cầu thang, nhưng không ngờ lại bị quái vật phát hiện.

Cả hai nín thở để ẩn mình như cách đã thử đêm trước, nhưng lần này, nó không hề có tác dụng.

Tào Tuân bị quái vật kéo đi ngay trước mắt Thân Trí Kiên. Trong cơn hỗn loạn, anh ta rút ra một đạo cụ—chiếc ô ẩn thân, và may mắn thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

Thân Trí Kiên vừa khóc, vừa lặp đi lặp lại câu nói:

"Rất nhiều máu... toàn thân nó đều là máu... không phải của tôi, là m.á.u nó mang theo..."

Không khí trong phòng trầm xuống như đá tảng.

Lê Tri nhíu mày, giọng trầm và chắc nịch:

"Nín thở chỉ có tác dụng khi chưa bị phát hiện. Một khi quái vật đã nhìn thấy rồi thì dù không thở, nó vẫn biết chúng ta ở đó."

Cô liếc nhìn mọi người đang rối loạn, phân tích tiếp:

"Nó có cả thị giác và thính giác. Trong hành lang tối om đó, nhịp tim, hơi thở, tất cả đều như tiếng trống vang dội... Không bị phát hiện mới là lạ."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 246: Chương 246



Cô quay lại phía Thân Trí Kiên, hỏi:

"Anh có nhìn rõ con quái vật không?"

Anh ta chỉ lắc đầu, cổ cứng đờ như bị đông cứng:

"Không... tối lắm... chỉ thấy nó toàn là máu..."

Lê Tri cau mày. Cô nhìn vết m.á.u loang trên áo Thân Trí Kiên, có thể khẳng định: Đó là m.á.u của Tào Tuân—máu mà con quái vật mang theo khi định bắt thêm một người nữa.

Thân Trí Kiên run rẩy thì thào:

"Tôi nghe thấy tiếng xé... rồi tiếng 'cạch' của chiếc ô đóng lại..."

Chiếc ô ẩn thân quả thực đã cứu anh ta, che đi toàn bộ dấu vết sự sống.

Sau khi an ủi Thân Trí Kiên, mọi người rời khỏi phòng, quay lại quầy ăn sáng. Ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề, chẳng ai nuốt nổi vài miếng cơm.

Nếu cả ngày không tìm được manh mối gì, họ sẽ phải điều tra vào ban đêm—một đêm đối đầu trực diện với con quái vật đã g.i.ế.c Tào Tuân.

Không khí càng thêm ngột ngạt.

Lê Tri ngẩng lên, đặt chén sữa đậu nành đã uống cạn xuống, lấy từ trong áo ra một tờ báo cũ đã được gấp gọn.

"Tôi tìm được cái này. Có thể là một manh mối."

Cả nhóm lập tức sống lại hy vọng. Ai nấy vây quanh tờ báo, đọc kỹ từng dòng chữ.

"Vậy... Tiểu Kha là người hay ma vậy?"

"Tôi nghĩ là người. Hôm qua còn thấy cô ấy xuống bán cơm mà. Ma thì sao bán được cơm?"

"Biết đâu cô ấy là ma ban ngày ngủ, ban đêm đi làm thêm thì sao?"

Lê Tri không tham gia vào cuộc bàn luận mà đi hỏi bà Khâu đang đứng nấu ăn gần đó.

"Bà Khâu, bà có nhớ cô gái tên Tiểu Kha không?"

Bà Khâu nhớ lại một lúc rồi đáp:

"À, là cô bé ít nói đúng không? Tôi cũng chẳng gặp cô ấy mấy, thỉnh thoảng mới tới mua cơm, cũng không trò chuyện gì..."

Lê Tri gật đầu. Thái độ và mô tả đều trùng khớp với những gì bài báo nhắc đến—một cô gái hướng nội, ít giao tiếp.

Cô quay lại bàn, trầm ngâm:

"Có thể trong những tờ báo ở cửa hàng thực phẩm vẫn còn manh mối khác. Tôi sẽ đi mua hết về."

Vài người xung phong đi theo, số còn lại ở lại canh chừng và chờ Tiểu Kha.

Khi Lê Tri rời khỏi chung cư, vừa vặn gặp Chử Quang Ngạn. Anh ta vẫn như mọi ngày: vest phẳng phiu, tóc chải gọn, tay cầm túi rác.

"Chử tiên sinh, chào buổi sáng. Hôm nay anh không qua chỗ bà Khâu ăn sáng sao?"

Anh ta mỉm cười đáp lại:

"Chào cô. Tôi còn ít canh hôm qua, sáng nay hâm lại ăn luôn rồi."

Rồi anh thong thả vứt túi rác vào thùng, rẽ vào một con đường bị sương mù bao phủ—nơi người chơi không thể đặt chân tới.

Tại cửa hàng thực phẩm, ông chủ tươi cười niềm nở. Khi nghe Lê Tri muốn mua mấy tờ báo cũ, ông ta ngạc nhiên ra mặt.

"Báo cũ ấy à? Tôi toàn dùng để gói hàng, vứt dưới gầm bàn ấy. Cô lấy hết cũng được!"

Ông ta lôi ra một chồng báo dày, nặng khoảng năm cân. Lê Tri cảm ơn rồi mang về.

Thấy chồng báo cao như núi, cả nhóm đều méo mặt. Nhưng vì manh mối, ai nấy đều cắm đầu vào lật từng trang.

Đến trưa, chỉ ăn vội hộp cơm rồi lại tiếp tục công việc.

Vài tiếng sau, cả căn phòng 104 ngập trong giấy báo, nhưng kết quả thì... trắng tay.

"Chẳng lẽ tin về Tiểu Kha chỉ là tình cờ? Lục hết rồi mà chẳng có gì thêm..."

Lê Tri đứng dậy, bước ra cửa sổ hít thở. Khi ánh mắt lướt qua phòng bảo vệ gần đó—cô khựng lại.

"Vẫn còn một tờ báo chưa xem."

Đó là tờ báo gói bó hoa ly mà Chử Quang Ngạn mua hôm qua.

Hai phút sau—cả nhóm đứng trước thùng rác đầy mùi hôi và vết bẩn nhớp nhúa, mặt ai cũng như muốn bốc khói.

"Đừng nói là phải moi nó ra nhé..."

Nhưng Lê Tri không ngại ngần. Cô nhớ rất rõ túi rác mà Chử Quang Ngạn vứt sáng nay.

Mọi người bịt mũi, gạt đi cảm giác buồn nôn, lục tung đống rác. Cuối cùng—

"Tìm thấy rồi."

Mộng Vân Thường

Tờ báo chỉ bị vò nhàu, không dính nước. Sau khi rửa sạch tay, họ mở nó ra xem.

Mặt báo đã bị cắt bớt, nhưng tiêu đề vẫn rõ ràng:

Một nữ phóng viên bị quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c tại nơi làm việc, sau khi tố cáo bất thành đã cố tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình.

Mọi người đọc xong nội dung trong tờ báo thì lập tức ngẩng lên nhìn nhau, ánh mắt ngờ vực:

"Cô phóng viên trong bài này… có phải là Cù Dung không?"

Phù Hoan hơi ngập ngừng:

"Nhưng mà… Cù Dung đâu có giống kiểu người sẽ tự tử?"

Đúng vậy.

Cù Dung với vẻ ngoài rạng rỡ, ăn nói hoạt bát, luôn tươi cười và phóng khoáng. Không ai có thể tưởng tượng cô ấy từng tuyệt vọng đến mức phải tìm đến cái chết.

Lê Tri cầm tờ báo, đọc lại lần nữa.

Trong bài viết, nữ phóng viên đã đứng ra tố cáo cấp trên quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c mình nhiều lần dưới danh nghĩa công việc.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 247: Chương 247



Cô không phải là nạn nhân duy nhất. Nhưng lại là người đầu tiên dám công khai mọi chuyện.

Kết quả, cấp trên của cô ta lập tức phản bác, nói rằng cô bịa đặt để trả thù vì không được thăng chức.

Cuộc điều tra đi vào ngõ cụt vì thiếu bằng chứng.

Từ người bị hại, nữ phóng viên trở thành kẻ nói dối trong mắt dư luận.

Không thể chứng minh sự thật, cô đã c.ắ.t c.ổ tay, lấy mạng sống để bảo vệ danh dự của mình.

May mắn – hay có lẽ là bất hạnh – cô được cứu sống.

Nhưng sau đó thì sao? Tờ báo không hề nhắc đến.

Không có kết luận nào. Không một lời kết. Chỉ có khoảng trống đáng sợ.

Hạng Linh đặt hai tờ báo cạnh nhau, so sánh:

"Hai câu chuyện này giống nhau đến kỳ lạ. Tiểu Kha và Cù Dung – đều là phụ nữ, đều tự tử trong tuyệt vọng, đều sống sót. Nhưng sau đó thì sao? Câu chuyện đâu phải kết thúc chỉ vì họ chưa chết."

Cô dừng lại một nhịp, rồi cất giọng trầm, đầy uất ức:

"Nỗi đau không dừng lại. Nó vẫn tiếp diễn."

Cô nhìn từng người:

"Tiểu Kha được lính cứu hỏa cứu sống rồi thì sao? Cô ấy có thật sự không bị ép cưới nữa không?

Cù Dung sau khi tự tử rồi tỉnh lại, liệu có thể bịt miệng được miệng đời? Hay chỉ càng bị giễu cợt, dè bỉu thêm?"

"Có ai nghĩ đến không?" – giọng cô thấp hẳn xuống – "Sau khi dốc hết can đảm, sau khi đã liều chết, điều gì chờ đợi họ? Là một cuộc đời mới... hay chỉ là một cơn ác mộng khác, dài và sâu hơn?"

Phù Hoan cau mày, trầm ngâm:

"Chắc chắn giữa hai người này phải có mối liên hệ. Cả hai đều dọn đến sống trong khu chung cư này… sau khi tự tử."

Cô nhìn lên các tầng:

"Có khi nào… tòa nhà này có gì đó đặc biệt không?"

Lê Tri im lặng một lúc, rồi khẽ nói:

"Không phải do tòa nhà. Mà vì có một điểm chung ở đây."

Lê Phong như vừa bừng tỉnh:

"Ý em là... Trần Mỹ Thiến?"

Lê Tri gật đầu:

"Một người phụ nữ bị bạo hành suốt bao năm, bị giam cầm trong chính cuộc sống hôn nhân của mình. Không có đường lui. Không thể thoát ra."

"Tiểu Kha, Cù Dung, Trần Mỹ Thiến… Họ đều là phụ nữ. Đều đau khổ. Đều tuyệt vọng. Và quan trọng nhất – đều không có lối thoát."

Phù Hoan siết chặt tay, căm phẫn:

"Vậy có khi nào Trần Mỹ Thiến cũng từng chọn cách tự tử? Bà Khâu có nói, mấy tháng rồi không thấy cô ấy bị đánh nữa. Có thể… cô ấy đã c.h.ế.t rồi?"

"Chử Quang Ngạn đột nhiên thay đổi, biết đâu là do hắn sợ. Có thể cô ấy c.h.ế.t rồi, và hắn đang sợ cô ấy quay về tìm mình?"

Một người chơi khác nhíu mày:

"Nhưng nếu vậy… tại sao Cù Dung vẫn thân thiết với Chử Quang Ngạn? Nếu cô ấy từng bị tổn thương như bài báo nói, sao lại không ghê tởm hắn? Không tránh xa hắn?"

Người khác lắc đầu:

"Có thể là do cô ấy không biết?"

"Không đời nào!" – một giọng nữ phản bác – "Bà Khâu ở tầng một còn biết, chẳng lẽ sống ở tầng ba mà cô ấy không nghe thấy gì?"

Mọi người rơi vào trầm mặc. Những câu hỏi bủa vây mà không có lời giải đáp.

Mọi thứ trong phó bản này… rối rắm và u ám đến đáng sợ.

"Chúng ta đã tìm được rất nhiều manh mối!" – Phù Hoan cố gắng vực dậy tinh thần – "Chỉ cần một mối nối nữa thôi là có thể ghép được toàn bộ câu chuyện lại!"

Lê Tri đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo:

"Sắp đến giờ tan tầm rồi. Lúc này sẽ có nhiều người ra vào. Mọi người tản ra thu thập thêm thông tin."

Cô dẫn Mạnh Vũ Hàm rời khỏi phòng.

Phù Hoan chạy theo:

"Đại lão, cô định đi đâu?"

"Tầng sáu. Tôi muốn gặp Trần Mỹ Thiến."

Phù Hoan rùng mình, nhưng vẫn gật đầu:

"Tôi đi với cô."

Ba người lên tầng sáu.

Tầng này chỉ có hai hộ sinh sống: gia đình Chử Quang Ngạn – Trần Mỹ Thiến ở phòng 603, và người phụ nữ tóc xoăn mà họ từng gặp ở phòng 606.

Cửa sắt nhà 606 mở toang, chỉ còn cửa lưới khép lại.

Một mùi thơm dịu dàng lan ra từ bếp chung – mùi thịt hầm.

Lê Tri bước đến, khẽ mỉm cười:

"Dì ơi, dì đang hầm món gì thế? Ở tận tầng dưới mà cháu cũng ngửi thấy mùi thơm rồi đấy."

Mộng Vân Thường

Người phụ nữ tóc xoăn nghe vậy, liền bước ra mở cửa, giọng điệu khiêm nhường:

"À, chỉ là món hầm đơn giản thôi mà."

Lê Tri vẫn giữ giọng thân thiện:

"Hôm qua nhà anh Chử cũng hầm canh. Tầng sáu đúng là ăn uống sung túc thật."

Vừa nghe nhắc đến nhà bên, sắc mặt bà ta lập tức đổi, khẽ nhếch môi đầy cay nghiệt:

"Chúng tôi thì làm gì được như thế! Người ta chỉ biết nằm ở nhà cả ngày, không cần làm gì mà vẫn có đồ ăn ngon. Tôi muốn ăn thì phải tự nấu đây này."

Sự đố kỵ gần như toát ra khỏi từng lời nói của bà ta.

Phù Hoan giận sôi, không nhịn được nữa:

"Bị bạo hành mà gọi là có phúc à? Nếu ghen tị thế, hay để cháu đổi cho dì nhé? Vừa được ăn canh ngon, vừa được ăn đòn luôn?"

Bà thím tóc xoăn trừng mắt nhìn cô, lửa giận bốc lên:

"Cô là ai mà dám nói vậy hả?"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 248: Chương 248



Phù Hoan khoanh tay, lông mày dựng ngược, không hề lùi bước:

"Tôi là người biết phân biệt đúng sai. Dì thì sao? Chỉ biết ghen ăn tức ở? Người ta bị đánh thì dì câm như hến, giờ lại chê người ta sung sướng?"

"Liên quan gì đến tôi?!" – bà ta bật lại – "Với lại, ai bảo cô ta không biết đẻ? Không đẻ được thì bị đánh là đúng! Đàn bà ai mà chẳng từng bị chồng đánh? Chử tiên sinh ấy hả, vừa có tiền vừa đẹp trai, tìm mỏi mắt cũng không thấy được người như thế! Bị đánh thì đã sao? Chẳng phải cô ta vẫn sống dai đó thôi?"

"Cô ta còn từng tự tử đấy, mà có c.h.ế.t đâu! Không nỡ bỏ cái đời sung sướng này thì đừng có giả vờ đáng thương!"

Phù Hoan bật cười lạnh:

"Theo dì thì phụ nữ phải nhặt chồng từ trong thùng rác lên mới gọi là có giá trị à?"

Hai người lời qua tiếng lại, không ai nhường ai.

Còn Lê Tri – từ đầu đến cuối không chen lời.

Cô chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt của phòng 603.

Tiếng cãi vã ồn ào đến mức tầng nào cũng nghe thấy, đương nhiên Trần Mỹ Thiến không thể không biết.

Bị hàng xóm sỉ nhục thẳng mặt như thế, nếu cô ta vẫn dửng dưng thì đúng là quá kỳ lạ. Hoặc là... cô ta thật sự đã nghe thấy, nhưng không thể ra ngoài.

Lời lẽ cay độc của bà thím tóc xoăn đã vô tình xác nhận một điều: Trần Mỹ Thiến từng có ý định tự tử.

Sau một hồi lời qua tiếng lại, nhận thấy không thể moi thêm được thông tin gì, Phù Hoan nháy mắt với Lê Tri rồi cả hai rút lui nhanh chóng.

Bà thím tóc xoăn nổi giận, đuổi theo như muốn ăn tươi nuốt sống:

"Đừng có chạy! Có gan thì đứng lại! Tôi phải xé cái miệng cô ra mới hả dạ!"

Lê Tri nhẹ nhàng đưa tay ra ngăn bà ta lại.

Không ai thấy cô dùng sức, nhưng bà thím tóc xoăn đột ngột như bị một lực vô hình kéo xuống. Cả người bà ta nhào xuống đất, đầu gối đập mạnh vào sàn đá, vang lên tiếng rắc rắc rợn người. Gương mặt bà ta tái xanh vì đau đớn, chỉ biết há miệng mà không phát ra nổi một lời chửi rủa.

Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đó:

"Dì ơi, sao dì lại quỳ xuống thế? Thôi đứng dậy đi, làm gì đến mức ấy..."

Bà thím tóc xoăn vừa nhục vừa tức, khuôn mặt méo mó, nhưng không thể phản bác được câu nào.

Lê Tri nhìn bà ta, khóe môi cong lên nhàn nhạt, không nói thêm lời nào, chỉ quay người rời đi trong im lặng.

Khi xuống đến tầng một, Phù Hoan đã đứng đợi ở cửa.

Thấy Lê Tri đi xuống, cô ấy nhướng mày, cười rạng rỡ:

"Sao rồi? Cũng ra trò lắm đúng không?"

Lê Tri giơ ngón cái lên tán thưởng.

Phù Hoan cười hả hê, nhưng chẳng bao lâu sau lại hạ giọng, gương mặt trở nên u ám:

"Nhưng mà nói thật, mấy người như bà thím kia tôi gặp ngoài đời nhiều lắm. Bản thân sống chẳng ra gì, lại không chịu được khi thấy người khác sống yên ổn. Suốt ngày chỉ tìm niềm vui trên nỗi đau của người khác."

Lê Tri ngước nhìn bầu trời đã bắt đầu nhuộm màu hoàng hôn.

Cô đưa Mạnh Vũ Hàm cho Phù Hoan chăm sóc rồi một mình quay lại tầng sáu.

Lần này, cô không gõ cửa ai, chỉ lặng lẽ lên thẳng tầng và trốn vào nhà vệ sinh nữ ở gần hành lang.

Chử Quang Ngạn sắp tan làm. Việc Trần Mỹ Thiến không bao giờ xuất hiện vào ban ngày có thể do bị giam giữ, cũng có thể là vì một lý do kỳ lạ nào đó khiến cô ta không thể ra ngoài.

Nhưng bà Khâu đã từng nhắc rằng vài ngày trước, Trần Mỹ Thiến có giúp bà chuẩn bị mâm cơm cúng. Thời điểm đó chính là lúc hoàng hôn.

Có lẽ... Trần Mỹ Thiến cũng giống như những người đã c.h.ế.t ở tầng hai – bị giới hạn hành động theo thời gian. Chỉ đến khi Chử Quang Ngạn về nhà, cô ta mới có thể ra ngoài.

Đây rất có thể là cơ hội duy nhất để gặp mặt trực tiếp Trần Mỹ Thiến.

Tầng sáu lúc này tĩnh mịch đến rợn người.

Lê Tri đứng nép trong nhà vệ sinh, chỉ có thể nghe tiếng bà thím tóc xoăn đang lục đục đi lại trong hành lang, bưng nồi canh mới hầm xong vào phòng. Tiếng cửa đóng sầm cùng tiếng lẩm bẩm chửi bới vang vọng – rõ ràng bà ta vẫn chưa hết hậm hực.

Một lát sau, tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.

Tiếng bước chân quen thuộc, đều đặn và trầm ổn – là Chử Quang Ngạn. Lê Tri có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh ta: áo vest chỉnh tề, cặp công vụ trong tay, điềm nhiên bước lên từng bậc thang như một người đàn ông thành đạt trở về tổ ấm.

Khi đến hành lang tầng sáu, anh ta dừng lại, tra chìa vào ổ, rồi mở cửa phòng – khép lại rất nhẹ.

Và rồi, hoàn toàn yên tĩnh.

Mộng Vân Thường

Không có tiếng chào hỏi, không có cuộc trò chuyện vợ chồng, chẳng có lấy một thanh âm chứng minh rằng bên trong có ai đang chờ đợi.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 249: Chương 249



Nhưng Lê Tri không hề tỏ ra sốt ruột.

Cô vẫn đứng im, tựa vào tường, dáng vẻ bình thản đến đáng sợ, như thể cô biết chắc chắn thời điểm của mình đang đến.

Một lúc sau, âm thanh khẽ khàng vang lên từ hành lang.

Tiếng mở cửa.

Nhẹ hơn trước.

Lê Tri bước ra khỏi nhà vệ sinh đúng lúc một người phụ nữ trẻ tuổi từ phòng 603 đi ra, trên tay xách một chiếc giỏ nhỏ – có vẻ là đi nấu ăn.

Cô ta có làn da trắng, dáng vẻ dịu dàng và thanh tú, trang điểm nhẹ, tóc buộc gọn gàng sau gáy. Vừa trông thấy Lê Tri bất ngờ bước ra, ánh mắt cô ta khẽ hoảng hốt.

Cửa phòng 603 phía sau khép hờ, bên trong vang lên tiếng nước chảy – Chử Quang Ngạn đang tắm.

"Chào cô, tôi là hàng xóm mới chuyển đến, ở phòng 205." Lê Tri chủ động bước tới, mỉm cười thân thiện. "Tầng của chúng tôi đang bị cắt nước nên tôi lên đây dùng nhờ nhà vệ sinh."

Cái cớ nghe có vẻ hời hợt, nhưng người phụ nữ ấy không nghi ngờ gì, chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại:

"Chào cô."

"Vậy... cô là vợ của Chử tiên sinh đúng không?" Lê Tri hỏi thẳng.

Người phụ nữ gật đầu:

"Đúng rồi, tôi tên là Trần Mỹ Thiến."

Lê Tri đưa tay ra bắt tay:

"Tôi có nghe Chử tiên sinh nhắc về cô. Anh ấy luôn miệng khen cô dịu dàng."

Cô liếc nhìn về phía cửa phòng:

"Anh ấy về rồi à?"

"Về rồi. Anh ấy đang tắm." Trần Mỹ Thiến đáp. Bàn tay cô mềm mại, ấm áp, làn da trắng hồng – rõ ràng là tay của một người còn sống.

Lê Tri mỉm cười:

"Phòng của cô có phòng tắm riêng à? Tiện quá nhỉ."

Trần Mỹ Thiến nhẹ nhàng nói:

"Chồng tôi tự sửa lại đấy. Anh ấy sạch sẽ, không thích dùng phòng tắm chung."

Trong ánh sáng nhạt của hành lang, nụ cười của cô ấy dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống một người từng muốn kết liễu đời mình.

Trần Mỹ Thiến mỉm cười xin lỗi:

"Tôi phải đi nấu cơm rồi."

Lê Tri gật đầu:

"Vậy hẹn gặp lại cô sau nhé. Chào cô."

"Gặp lại sau." Trần Mỹ Thiến đáp lại, ánh mắt không hề có chút nghi ngờ hay bất an.

Lê Tri chậm rãi bước xuống tầng bốn, đứng lặng chờ thêm một lúc.

Lợi thế của tòa nhà cũ kỹ, cách âm kém chính là đây — cô có thể nghe rõ mồn một tiếng động nhỏ nhất từ căn bếp phòng 603. Tiếng lạch cạch bát đũa vang lên đều đặn, tiếp đến là tiếng dọn thức ăn, rồi tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Sau đó, tất cả chìm vào im lặng.

Lê Tri trầm ngâm quay người rời đi. Khi vừa bước ra khỏi khu chung cư, cô bắt gặp Lý Kiến Hề đang đứng ngay cổng, tay xách vài túi ni-lông căng phồng. Dáng vẻ của anh trông như đã chờ ở đó một lúc lâu rồi.

Cô bước đến gần, ánh mắt tò mò liếc nhìn mấy túi anh đang cầm:

"Anh mua gì vậy?"

Lý Kiến Hề nâng túi lên, mỉm cười đáp:

"Bữa tối."

Anh dừng một nhịp, giọng chân thành như một lời hứa ngắn gọn:

"Hôm qua em mời anh, hôm nay để anh mời lại."

Lê Tri không nhịn được bật cười vì cách anh nghiêm túc với lời mời qua mời lại:

"Được thôi, đi nào, ăn tối."

Quán cơm của bà Khâu đã có không ít người ngồi sẵn. Thật may mắn vì phó bản này lại có một NPC bán cơm ổn định như vậy, bằng không, vừa điều tra vừa bị đói chắc chỉ còn đường ngồi góc tường nhai gạch.

Vừa thấy hai người họ bước vào, Phù Hoan liền như bừng sáng, bê hộp cơm của mình tới ngồi ké vào bàn, nhanh như chớp chiếm lấy chỗ gần nhất để "gặm đường".

Lê Phong từ xa nhìn thấy liền khẽ nhíu mày, trong đầu bất giác hiện lên lời hứa với em gái hôm qua: không can thiệp vào chuyện của Lê Tri. Nhưng... thực tế lúc này, lời hứa đó bỗng trở nên khó thực hiện hơn bao giờ hết.

Lý Kiến Hề lần lượt lấy từng hộp cơm từ túi ni-lông ra, đặt đầy bàn. Lê Tri kinh ngạc nhìn anh:

"Sao anh mua nhiều vậy?"

"Anh không biết em thích ăn gì, nên mỗi món lấy một ít."

Lý Kiến Hề trả lời đơn giản, như thể đó là điều đương nhiên.

Phù Hoan cúi đầu, cố giấu đi nụ cười đang lan khắp mặt.

Lê Tri nhìn mấy hộp cơm phủ kín bàn, đoán rằng anh thật sự đã mua sạch thực đơn hôm nay của cửa hàng. Cô khẽ mỉm cười, rồi quay sang gọi:

"Hoan Hoan, qua đây ăn cùng đi."

Phù Hoan ngẩng lên, mắt sáng rực, nhưng vẫn liếc nhìn Lý Kiến Hề như thể đang dò phản ứng của NPC. Dù sao anh cũng là "chồng" của Lê Tri trong phó bản này — liệu có khó chịu khi người khác đụng vào đồ mình mua không?

Mộng Vân Thường

Nhưng Lý Kiến Hề chẳng biểu lộ gì ngoài sự bình thản thường thấy.

Lê Tri cười nói thêm:

"Nhiều lắm, ăn không hết thì lãng phí."

Mạnh Vũ Hàm không khách sáo, đã bắt đầu gắp thức ăn từ lúc nào. Thấy vậy, Phù Hoan cũng thả lỏng, ngồi xuống ăn nhiệt tình.

Bốn người vây quanh bàn ăn nhỏ, ánh đèn mờ nhạt, hơi cơm nóng phả lên gương mặt ai nấy, tạo nên một bầu không khí ấm áp hiếm hoi giữa khung cảnh phó bản lạnh lẽo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back