Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 80: Chương 80



Triều Tân không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hướng Vãn. Ánh mắt trượt xuống đôi chân em.

Làn da trắng nõn, ướt át dưới vòi nước.

Hơi đỏ, không biết do nước nóng, hay bị dị ứng.

Triều Tân hỏi: "Em có thấy khó chịu không?"

Khó chịu trong lòng... có tính không?

Hướng Vãn đáp: "Không ạ."

"Ừm."

Triều Tân hong khô tay dưới máy sấy, hành động này khiến Hướng Vãn suy nghĩ miên man.

Vì Triều Tân thường không thích dùng máy sấy tay, kiểu chờ đợi tốn thời gian này thường khiến chị thấy sốt ruột. Nếu không có khăn giấy, chị sẽ chụm hai tay lại, vẩy nhẹ trên bồn rửa.

Nên Hướng Vãn không chắc việc chị thong thả sấy tay ở đây có phải vì muốn ở bên cô thêm chút hay không.

Tiếng máy sấy "vù vù" như kẻ thứ ba xen vào giữa họ.

Hướng Vãn lên tiếng: "Hình như, bị quay lại rồi."

Không biết họ sẽ nghĩ gì. Cô và Triều Tân luôn cạch mặt nhau, vậy mà Triều Tân lại biết chuyện riêng tư này của cô.

"Chắc quay rồi." Triều Tân rút tay về, mím môi trước gương, khi buông ra, màu đỏ như máu lan đều, như hoa nở trên môi.

Thấy chị thản nhiên, Hướng Vãn lại không biết nói gì.

"Đi thôi, ra ngoài." Triều Tân nói.

"Em..."

Triều Tân nhìn Hướng Vãn.

"Em không có giày."

Quên mất, quan tâm quá nên loạn cả lên. Triều Tân hơi nhíu mày.

"Chờ chút, chị gọi người ta mang dép lê đến." Sau khi tiếp xúc với chất gây dị ứng, nên theo dõi thêm. Trước đây, Triều Tân gọt khoai mỡ, trưa làm cơm xong, đến chiều mới nổi mẩn.

Hơn nữa, vừa mới rửa chân xong, dù có lau khô, đi tất chắc cũng không thoải mái. Dép lê ổn hơn.

Triều Tân mở cửa, vẫy tay, trợ lý chạy đến, vừa hay cầm dép lê.

Đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nhưng Triều Tân không gọi, trợ lý không dám đến.

"Dép lê dùng một lần của khách sạn, cô Triều, không thoải mái lắm, tạm đi trước vậy."

"Cảm ơn."

Hướng Vãn vịn tường, lau khô chân bằng khăn giấy, đi dép lê rồi cùng Triều Tân đến phòng tập.

Chuyện này không gây ra sóng gió gì lớn. Dù sao cũng chẳng có ai vô duyên đến mức hỏi han chuyện riêng tư ngay trước mặt. Biên tập chạy đến hỏi, rồi kiểm tra lại lịch trình, xác nhận có thể tiếp tục ghi hình, gọi mọi người chuẩn bị, quay cảnh luyện tập.

Triều Tân mặc bộ đồ tập màu đen đã thay từ lúc ra khỏi trường quay, tay áo xắn lên lúc rửa chân cho Hướng Vãn. Lúc này, theo thói quen dựa vào piano, lật giở tập nhạc, rồi đặt lên đàn, đút tay vào túi quần, nhanh chóng nhập tâm.

"Chúng ta lớp học mới, thời gian luyện tập và làm quen không nhiều. Hơn nữa mọi người là diễn viên lồng tiếng có kinh nghiệm, nên chúng ta không học những kiến thức cơ bản nữa mà luyện tập kịch bản luôn, được không?"

"Vâng ạ." Ba người đáp.

"Chọn tư thế thoải mái nào", Triều Tân chỉ vào giữa phòng tập - nơi đã dọn thảm yoga đi, "Ngồi xuống đi."

Bốn người ngồi thành vòng tròn, Triều Tân chia kịch bản cho họ: "Đây là kịch ngắn, xem qua thì thấy lượng thoại cũng khá nhiều, ngắn thì 10 phút, dài 15 phút."

"Ba nhân vật là nữ, không cần giả giọng, khá thoải mái."

"Cốt truyện nhìn chung khá đơn giản, hơi giống phim 'Đồng bọn lập nghiệp'. Ba chị em gái cùng nhau khởi nghiệp ở thành phố lớn. Trong quá trình đó, vì vấn đề phân chia lợi nhuận và hiểu lầm trong chuyện tình cảm nên xảy ra mâu thuẫn. Sau đó, họ nhớ lại những ngày tháng cơ cực nhưng thân thiết lúc mới ra lập nghiệp. Cuối cùng, họ làm hòa với nhau, cũng làm hòa với chính mình."

"Nêu điểm nhấn, Thư Tần." Triều Tân kể sơ qua nội dung phim, nhìn kịch bản rồi gọi Thư Tần.

"Cãi nhau ạ." Thư Tần nhỏ giọng.

Triều Tân lắc đầu.

"Hồi tưởng ạ?" Thư Tần suy nghĩ kỹ, không cho rằng điểm nhấn nằm ở đoạn ôm nhau khóc lóc cuối phim.

Triều Tân vẫn lắc đầu.

"Cấu trúc rất đơn giản: cãi nhau, hồi tưởng, làm hòa. Chúng ta có thể tìm thấy những đoạn tương tự trong nhiều bộ phim. Đương nhiên, phần lớn mọi người sẽ cho rằng cảnh cao trào là điểm nhấn, vì khán giả thường ấn tượng với những phân cảnh bùng nổ cảm xúc."

Hướng Vãn và Phùng Quả im lặng gật đầu.

"Nhưng nó quá ngắn."

"Diễn xuất, thực ra là quá trình thuyết phục bản thân và thuyết phục khán giả. Kịch ngắn, có nghĩa là thời gian giao tiếp với khán giả không nhiều."

"Vậy nên, nếu muốn nó là một tác phẩm hoàn chỉnh, thì điểm chuyển biến nào trong cảm xúc cũng rất quan trọng. Nhưng ở điểm chuyển biến này, em mà không thể khiến khán giả hiểu và tin vào nguyên nhân của sự thay đổi cảm xúc đó, thì... tạch, đổ hết."

"Nó sẽ rời rạc, chỉ là những mảnh vỡ của cãi vã, hồi tưởng, làm hòa, không phải là một quá trình cảm xúc từ bùng nổ đến lắng đọng.

"Chúng ta không có nhiều thời gian, nên chị sẽ thiết kế sân khấu. Lúc cãi vã gay gắt nhất, Mạnh Tây làm vỡ đĩa, giọng của các em dừng lại ngay, sau đó chị cho tắt hết đèn trên sân khấu, để khoảng lặng 20 giây."

"Trong khoảng thời gian này, các em chỉ thở thôi, đừng phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ba giây cuối nhạc lên, đèn chiếu thẳng vào Phùng Phùng, Phùng Phùng độc thoại để dẫn dắt vào phần hồi tưởng."

"20 giây ạ?" Phùng Quả hơi lo, là chương trình thi đấu, im lặng hẳn 20 giây trên sân khấu có thể bị coi là sự cố.

Triều Tân cười: "Em có biết 20 giây đó khán giả sẽ nghĩ gì không?"

"Họ không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì, họ nghĩ, chuyện gì đang xảy ra? Họ lo lắng, sẽ nghi ngờ, lúc này cảm xúc của họ dễ dàng đồng điệu với người biểu diễn nhất."

"Nhưng cũng không thể kéo dài thời gian quá lâu, không thể thử thách sự kiên nhẫn của khán giả."

Giống như sợi dây, kéo căng quá sẽ đứt.

Hướng Vãn nhìn nghiêng mặt tập trung của chị, cảm nhận được sức hút chưa từng có.

Sức hút của một người thường đến từ sự đối lập. Sau khi chứng kiến Triều Tân trong công việc, rồi lại nhớ đến những lời dịu dàng, ân cần trên giường, Hướng Vãn cảm thấy trái tim mình như miếng thịt mềm không chịu nổi sự dày vò, bị một ngón tay chọc qua chọc lại.

Triều Tân rất quyến rũ, Hướng Vãn biết. Nhưng kỳ lạ là, cô đã nhìn thấy mặt khó ưa của Triều Tân trước, rồi mới bổ sung thêm hình ảnh thường ngày của chị. Người khác khám phá từ ngoài vào trong, còn cô thì từ trong ra ngoài.

"Được rồi", sau khi phân tích xong kịch bản, Triều Tân nhìn cả ba người, "Phân vai."

"Mạnh Tây." Triều Tân dùng bút khoanh tròn phần giới thiệu nhân vật Mạnh Tây.

"Em." Thư Tần giơ tay.

Phùng Quả nhìn kịch bản, không nói gì, cô thích vai Phùng Phùng hơn.

Thực ra đất diễn của ba người khá đều nhau, chỉ có tính cách nhân vật khác biệt. Mạnh Tây thẳng thắn, bộc trực, nghĩ gì nói đấy. Trần Tốn thì ngoài mềm trong cứng, kiên cường. Phùng Phùng ngây thơ, trong sáng, nhưng lại thiếu cảm giác an toàn.

Triều Tân nhìn Hướng Vãn, Hướng Vãn nói: "Em cũng muốn thử vai Mạnh Tây."

Trời mẹ, Phùng Quả giơ kịch bản lên, che nửa mặt dưới.

Không ngờ cô gái trông yếu đuối này lại có tính cách không nhường thế kia.

Hạng A thật ra là sân nhà của Thính Triều, nếu Phùng Quả là người ngoài như Hướng Vãn, cô sẽ chọn cách an toàn.

Phùng Quả liếc nhìn Triều Tân, Triều Tân cụp mắt nhìn kịch bản, vậy mà lại mỉm cười.

Cũng không biết tại sao, chắc vì chuyện "Hướng Vãn hỏi xin" khiến tâm trạng cô tốt hơn.

Triều Tân l**m môi, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hướng Vãn hơi dịu dàng.

"Chắc trước đây em chưa thử vai này bao giờ. Chị vừa xem qua phân cảnh, cãi nhau dữ dội đấy."

Giọng Triều Tân nhỏ nhẹ, khiến Thư Tần cũng nhìn sang.

"Nên em mới muốn thử." Hướng Vãn nhìn thẳng vào chị, nói.

Tim Triều Tân lỡ một nhịp, lại mím môi, chăm chú đọc lời thoại của Mạnh Tây một lúc, rồi mới lên tiếng, giọng nói hơi khàn.

"Nói thật, nếu xét về góc độ chuyên môn, chị khuyên em nên để Thư Tần thử vai này."

Ánh mắt Hướng Vãn tối sầm.

"Vì chị nghe em diễn vài lần rồi", Triều Tân như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, "Hơi thở của em không đủ, em biết không?"

"Hơi thở không đủ, khi lên cao, giọng em sẽ hơi bay, nếu có nhiều câu dài, thì đuôi hơi sẽ không được gọn. Chị đoán Tô Xướng cũng biết, nên mới luôn bảo em phải chắc chắn trong từng câu chữ."

Chị nói rất chân thành, Hướng Vãn hơi thất vọng, nhưng cô không phải là người dễ nản lòng. Cô suy nghĩ, rồi hỏi: "Vậy có cách nào để khắc phục không ạ?"

Triều Tân lại cười, vì "lâu rồi không gặp", Hướng Vãn ngoan như vậy, lâu rồi không gặp.

Cô nói: "Nếu chị dạy em, chị sẽ yêu cầu em tăng cường thể lực, mỗi ngày kiên trì tập 100 cái đá chân cao các thứ. Nhưng Vãn Vãn, đây không phải chuyện ngày một ngày hai, nên trong hai ngày này, chị không có cách."

Hai chữ "Vãn Vãn" được nói ra rất tự nhiên, tự nhiên đến mức Phùng Quả ngẩn người. Cô chớp mắt, cảm thấy như vừa trải qua một cú sốc.

Hướng Vãn nhíu mày, hối hận.

Cô đang nghĩ, nếu Triều Tân biết rõ điểm yếu của cô như vậy, thì sao trước đây khi ở bên nhau, chị chưa từng bắt cô tập luyện?

Hơn nữa, Triều Tân nói, thể lực của cô không tốt, vậy những đêm nào đó, lúc chị Triều ở trong tay cô nói "dừng đi mà", là thật hay giả vậy?

Nỗi buồn của Hướng Vãn xen lẫn chút tức giận, những cảm xúc này chưa từng xuất hiện kể từ khi cô và Triều Tân chia tay.

Không biết do hành động quan tâm của Triều Tân khiến cô có thêm tự tin, hay là do tiếng gọi "Vãn Vãn" vừa rồi khiến cô mềm lòng, mà cô nhận ra mình đối xử với Triều Tân khác xưa.

Cô không còn lo được lo mất, cũng không còn tự trách mình.

Nhất là khi quan sát kỹ những điểm quyến rũ của chị ở khoảng cách gần như vậy, Hướng Vãn ó cảm giác nguy hiểm.

Cùng ngồi cạnh Triều Tân, cô biết, nếu Thư Tần mà thích Triều Tân, thì quá dễ.

"Em vẫn muốn thử." Hướng Vãn cắn môi, "Muốn thử thách một lần."

Cô muốn nói, hay là để cô và Thư Tần thử giọng, để chị Triều chọn.

Nhưng Thư Tần vén tóc ra sau tai, nhìn phần giới thiệu nhân vật, nói: "Vậy em lấy vai Trần Tốn, em chưa từng lồng tiếng cho kiểu nhân vật dịu dàng thế này. Chị Quả thì sao ạ?"

"Vừa hay, em muốn thử vai Phùng Phùng." Phùng Quả cười nói.

Rồi làm mặt với Triều Tân. Này có được coi là ai cũng vui không?

Triều Tân thở dài, nói với Hướng Vãn: "Vậy... nước đến chân mới nhảy, tối nay về nhà, chạy bộ máy một tiếng."

"Máy chạy bộ ở đâu ạ?" Hướng Vãn hỏi.

"Tầng một, cạnh phòng ăn đó." Phùng Quả nói.

Hướng Vãn nhớ lại: "Nhà chúng em không có."

"Hả? Mỗi nhà một kiểu sao?" Phùng Quả ngạc nhiên, "Vậy em đến nhà chị chạy đi, vừa hay tập xong thì ăn cơm, rồi cùng về."

Hướng Vãn hơi do dự: "Có tiện không ạ?"

Khi nói câu này, mắt cô như con cá, lướt qua Triều Tân.

"Con gái hết mà, có gì không tiện đâu." Phùng Quả gãi đầu.

"Thôi, tập luyện." Triều Tân lật một trang giấy, nói.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 81: Chương 81



Buổi đọc kịch bản diễn ra đơn giản, chủ yếu là đọc lời thoại, xem có chỗ nào khó đọc không. Thông thường, khi đọc kịch bản cho kịch truyền thanh, người ta sẽ cân nhắc xem khán giả có hiểu được hay không, nhưng chương trình này không cần.

Vì yếu tố hấp dẫn người xem, chương trình này không giống các chương trình lồng tiếng khác, sử dụng những đoạn phim có sẵn, để diễn viên lồng tiếng lồng tiếng lại.

Dù sao thì khán giả cũng có ấn tượng sẵn, việc diễn giải lại những tác phẩm kinh điển này khó mà khiến người ta thấy bất ngờ. Vì vậy ban tổ chức mạnh dạn sử dụng kịch bản gốc cho cả chương trình, thu hút tối đa sự chú ý của khán giả.

Mà kịch bản gốc đồng nghĩa với việc không có hình ảnh, nên trong quá trình thi đấu, sẽ có thêm cả thiết kế sân khấu, ánh sáng và diễn xuất của diễn viên lồng tiếng. Tuy không yêu cầu cao về diễn xuất như kịch nói, không cần di chuyển nhiều, nhưng biểu cảm khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể rất quan trọng.

Thực ra, đây không phải là chuyện mà họ phải làm trong công việc lồng tiếng hàng ngày. Khi lồng tiếng, để giọng nói và diễn xuất đạt được trạng thái tốt nhất, đôi khi biểu cảm của họ rất xấu.

Nhưng trong chương trình truyền hình thực tế, với tiêu chí giải trí là hàng đầu, họ cũng phải chú ý đến việc quản lý biểu cảm.

Hướng Vãn và Thư Tần không lo, một người vốn luôn tao nhã, một người thì quen mặt với sân khấu kịch.

Phùng Quả thì hơi thiệt thòi, nên Triều Tân nhắc nhở, rồi cầm kịch bản đứng dậy, ý bảo có thể bắt đầu diễn thử.

"Mạnh Tây, tối nay chị ăn cơm ngoài, em có muốn chị mua gì mang về không?"

Trong điện thoại, giọng nói của Trần Tốn vang lên, mở đầu bằng câu hỏi dịu dàng như nước.

"Dừng lại."

Triều Tân hô cắt.

"Giọng em không ổn." Cô nói với Thư Tần đang ngồi đối diện.

"Có phải hơi... bay không ạ?" Thư Tần đưa tay lên, sờ sờ cổ họng.

Triều Tân nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ: "Cô thấy hơi giả, em cố ép giọng, vị trí phát âm quá cao."

Thư Tần hắng giọng, thử vài âm vực.

Giọng Thư Tần vốn hơi trầm, nếu không nâng lên, có lẽ sẽ không thể hiện được sự dịu dàng ngay từ đầu.

Triều Tân lắc đầu.

Cô đặt kịch bản lên đàn piano, bước đến, đứng cạnh Thư Tần, đưa tay ra: "Ngẩng đầu lên."

Thư Tần vươn cổ, ngón tay mát lạnh của Triều Tân đặt lên cổ họng Thư Tần, không ấn mạnh.

"Nuốt nước bọt." Triều Tân nói.

Thư Tần ngoan ngoãn nuốt.

"Nuốt nữa."

Lần hai.

Lặp lại ba bốn lần, đến lần thứ năm, khi Thư Tần nuốt xuống, Triều Tân khẽ nói: "Dừng."

Thư Tần giữ nguyên trạng thái hạ thấp yết hầu.

"Cứ phát âm ở vị trí này."

"Mạnh Tây, tối nay chị ăn cơm ngoài, em có muốn chị mua gì mang về không?"

Triều Tân hài lòng gật đầu với cổ họng Thư Tần, nói: "Em tự sờ thử xem, lúc nói chuyện, chỗ này rung lên, là đúng rồi đấy."

Thư Tần nghiêm túc gật đầu, đưa tay lên cổ họng, cảm nhận sự rung động của thanh quản.

Hai người đứng đối diện nói chuyện, trông hệt như thầy trò tâm đầu ý hợp. Không ai nhận ra bầu không khí xung quanh đang căng như dây đàn.

Hướng Vãn nắm chặt kịch bản, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào động tác của Triều Tân.

Cô nhớ lại lần đầu tiên hợp tác với Triều Tân, chị cũng dùng động tác để giúp cô tìm cảm xúc.

Lúc đó Hướng Vãn nghĩ gì nhỉ? Biết ơn, kính trọng, học hỏi được nhiều.

Chắc Thư Tần cũng nghĩ vậy.

Triều Tân vẫn dạy học trò như vậy à? Chắc vậy, hình như đây là thói quen của chị, lúc trước hợp tác chị cũng ôm mình.

Nhưng mà, lúc đó Triều Tân chưa từng có quan hệ với phụ nữ, nên mới thản nhiên như vậy.

Còn bây giờ, chị vẫn không hề kiêng dè?

Khoảng thời gian giao lưu với Hướng Vãn, không mang đến cho chị bất kỳ thay đổi nào?

Hướng Vãn khẽ nhíu mày, lòng chiếm hữu trỗi dậy, ha.m mu.ốn kiểm soát cũng không chịu thua. Cô bắt đầu cảm thấy mình bị xúc phạm. Nếu đã quan tâm đến cô, nếu đã có thể nhận ra tấm thảm yoga làm bằng cao su ngay, nếu đã bất chấp ống kính đưa cô đi, nếu đã không ngại ngần ngồi xổm xuống rửa chân cho cô, nếu từng chuyện từng chuyện khiến Hướng Vãn rung động.

Vậy thì tại sao Triều Tân có thể coi như chưa từng trêu chọc Hướng Vãn, rồi lại dốc lòng với một người khác như vậy?

Một khi lòng xuất hiện câu hỏi "tại sao", thì có nghĩa là "không cam lòng" chiếm ưu thế.

Hướng Vãn không cam lòng, cô muốn trở thành duy nhất, muốn trở thành người duy nhất của Triều Tân.

Nếu là hình bóng của Triều Vọng, cô không thể làm gì được, nhưng Thư Tần là người đến sau, tất cả mọi người, là người đến sau.

Hướng Vãn thầm nghĩ, lòng vô cùng khó chịu.

Đến mức khi đến phân cảnh cô phải bộc lộ sự tức giận, cô lại... đuối sức.

"Chín năm rồi, chúng ta cùng nhau phấn đấu chín năm rồi, Trần Tốn, mày coi tao là cái gì vậy hả?!"

"Âm hiểm, xảo trá, hám lợi, hai mặt, lươn lẹo, mày nói với thằng chó đó như vậy à?!"

"Lại đây, mày nói lại mấy câu đó trước mặt tao xem, nói xem cái đứa vô dụng ngày đó đã làm thế nào "lừa" mày ra khỏi ruộng ngô? Làm thế nào mà "vì tiền" cõng mày đến bệnh viện? Làm thế nào gào khản cả giọng với mẹ mày đòi cho mày đi học? Làm thế nào dùng số tiền đầu tiên kiếm được để mua bánh sinh nhật cho mày, mày nói đi! Nói rõ từng chuyện cho tao nghe!"

Hướng Vãn nuốt nước bọt.

"Trần Tốn, mày..."

Hướng Vãn thở dài.

"Mày nói với thằng chó đó..."

Phùng Quả và Thư Tần nhìn nhau, Triều Tân khoanh tay, ngón tay khẽ chạm sống mũi.

"Có vài câu", Hướng Vãn đỏ mặt, liếc nhìn Triều Tân, "hơi tục tĩu."

Triều Tân nhíu mày: "Em muốn thử mà?"

"Em chỉ nghĩ, có phát sóng được không?" Hướng Vãn nhìn chị.

"Này là chương trình chiếu mạng nên độ tuổi cho phép xem sẽ cao hơn. Hơn nữa dưới logo đài truyền hình thường có dòng chữ 'kịch bản hư cấu, vui lòng không bắt chước', trong phụ đề cũng không xuất hiện những từ ngữ tục tĩu."

"Chửi bậy không phải là chuyện nên cổ vũ. Kịch bản dùng những từ ngữ này chỉ để thể hiện nhân vật đang tức giận đến mức không kiềm chế được lời nói. Bản thân Mạnh Tây trình độ văn hóa không cao, tính cách nóng nảy, nên khi nóng giận sẽ..." Triều Tân lắc lắc ngón tay, "Ừm."

Vốn cô không định giao vai diễn này - với hoàn cảnh sống khác biệt với Hướng Vãn - cho em, là để tránh tình huống khó xử này.

Nửa câu sau không nói vì cô vừa lơ đãng. Cô nhớ lúc mình còn trẻ, không hiểu chuyện, tệ hơn cả nhân vật này, nghĩ gì nói đấy. Trong khi đó, Hướng Vãn còn cần người khác giải thích cho em về sự tồn tại của những từ ngữ th* t*c.

"Nếu em không chấp nhận được..." Triều Tân ngập ngừng.

Cô cân nhắc có nên đổi vai hay không.

"Em làm được." Hướng Vãn cắn môi.

Thư Tần làm được, cô cũng làm được.

Hướng Vãn hít sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, tức giận đọc lời thoại.

Đọc xong, cô ngước mắt nhìn Triều Tân, chờ đợi phản hồi của chị, hơi căng thẳng.

"Ừm..."

Triều Tân định nói thẳng, nhưng khi chạm phải ánh mắt Hướng Vãn, hình như cô nhận ra gì đó, nuốt lời định nói xuống, khẽ gọi: "Hướng Vãn."

Hai chữ này khiến lòng Triều Tân xao động, cũng khiến lòng Hướng Vãn xao động.

Triều Tân cảm thấy trạng thái của Hướng Vãn không tốt. Nghĩ em một mình bước vào Thính Triều, chắc em hơi lo, muốn an ủi em.

"Chị Triều." Hướng Vãn đáp lại, giọng hơi khàn.

Dễ khiến người ta liên tưởng đến những khoảnh khắc nào đó.

Hướng Vãn luôn thích gọi Triều Tân là "chị Triều" vào những lúc "không nên", song cả hai không ngờ, những lúc "không nên" này lại khiến họ bối rối vào hôm nay.

"Cách em diễn thì ổn, nhưng chị không cảm thấy em thật sự đang tức giận, em hiểu không?" Triều Tân nói.

"Tìm lại trạng thái tức giận của em đi."

Hướng Vãn im lặng ba bốn giây, đôi mắt sáng ngời, bình tĩnh nói: "Em chưa từng cãi nhau với ai bao giờ."

Chị biết rõ nhất, đúng không?

Triều Tân hơi lúng túng, tránh ánh mắt đó, cúi đầu nhìn kịch bản: "Vậy..."

"Chị muốn đi vệ sinh." Cô ngẩng đầu ra hiệu với biên tập, tiện tay tắt mic.

"Vâng vâng." Biên tập yêu cầu tạm dừng ghi hình.

Triều Tân quay đầu nhìn Hướng Vãn: "Đi cùng chị không?"

Ý tứ quá rõ, Hướng Vãn cũng tắt mic, cùng chị đi vào nhà vệ sinh.

Cửa đóng lại, phòng vệ sinh không có ai, Hướng Vãn biết Triều Tân muốn nói chuyện với cô, đứng đợi bên bồn rửa tay.

Đúng thật, Triều Tân nói thẳng: "Em không thể như vậy."

"Chị không biết em nghĩ gì, nhưng trong phòng tập, mọi hành động của chúng ta là tư liệu ghi hình, nếu cảnh này được phát sóng nguyên vẹn, với tư cách là khán giả, em nghĩ gì về diễn viên này?"

Triều Tân vắt chéo chân, dựa vào bồn rửa tay, giọng nói nhỏ nhẹ.

Thực ra cô không nên nói những lời này. Nhưng giờ Hướng Vãn đang ở trong đội của cô, ngoài cô ra, không biết còn ai có thể nhắc nhở em.

"Nhận vai rồi, nhưng không đọc được lời thoại. Chứng minh lúc nhận vai, em hoàn toàn không hiểu nội dung, cũng không hề suy nghĩ kỹ. Tìm trạng thái tức giận, em nói với chị là em chưa từng cãi nhau với ai bao giờ, vậy em diễn thế nào đây, Hướng Vãn?"

"Chúng ta là người biểu diễn, không phải người trải nghiệm, diễn cảnh bị thương nặng không lẽ phải tự làm mình bị thương thật sao? Khả năng quan sát, suy nghĩ và đồng cảm của em đâu rồi?"

"Chị từng hợp tác với em, em không phải là người thiếu chuyên nghiệp như vậy, là gì đã ảnh hưởng đến em? Là camera? Em không quen với việc ghi hình à?"

Triều Tân im lặng chờ đợi câu trả lời của em.

Hướng Vãn cụp mắt xuống, chớp mắt liên tục, rồi ngẩng lên, nhìn Triều Tân dưới ánh đèn, nói:

"Là chị."

Chị thực sự không biết sao? Lời đàm tiếu, sự công kích cũng chưa từng ảnh hưởng đến em, chỉ có Triều Tân.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 82: Chương 82



"Vừa nhìn thấy chị là em bối rối, tay chân cuống cuồng cả lên."

"Trước khi lên sân khấu em không nghĩ đến chuyện thể hiện thật tốt, em chỉ nghĩ làm cách nào để chị thấy em thể hiện tốt."

"Em không vui khi thấy chị trò chuyện với Thư Tần, cũng không thích chị chạm vào cổ người ta."

Hướng Vãn nhíu mày, mắt ngân ngấn nước.

Cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi. Vẫn là cô nói trước, tường thành của cô sụp đổ hoàn toàn.

Hơn nữa, cô còn nghe thấy tiếng ầm ầm bên tai khi tường đổ, bụi bay mù mịt, gạch đá văng tung tóe.

Nhưng thủ phạm trước mặt cô chẳng có chút phản ứng, khoanh tay dựa vào bồn rửa, bình thản nhìn cô.

Rồi khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nhìn Hướng Vãn bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: "Đừng nói nữa."

Triều Tân thở dồn dập, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: "Em mà nói thêm câu nữa, chị sẽ đẩy em vào tường, hôn em."

"Môi em, cằm em, cổ em, tai em." Triều Tân lạnh nhạt nói ra từng chữ, yết hầu chuyển động, như đang nghiến răng.

Tim Hướng Vãn đập thình thịch, thậm chí cô còn có phản ứng sinh lý, nổi da gà, bụng dưới căng lên. Cô muốn tiến lại gần, nhưng vẻ mặt Triều Tân lạnh lùng đến lạ, nó còn chả dịu dàng bằng lúc chị phê bình cô.

"Nên em đừng đến đây." Triều Tân khoanh tay, dùng ánh mắt ngăn cản Hướng Vãn.

Hướng Vãn đứng chôn chân, chớp chớp mắt nhìn chị.

"Chị nhớ em đến mức nào, có lẽ phải dùng đến những từ ngữ tục tĩu vừa rồi để diễn tả", Triều Tân hít mũi, lặp lại lần nữa, "Nên em đừng đến đây."

Đợi đến khi hơi thở của hai người dần dần bình ổn, Triều Tân mới lên tiếng, lần này cô nhìn những viên gạch men bên cạnh Hướng Vãn.

"Em từng quan hệ với chị, nên em thấy tiếc nuối, có lòng chiếm hữu, không muốn nhìn thấy chị thân thiết với người khác, chị hiểu đi."

"Nhưng chị muốn hỏi em, những chuyện em từng nói là em để tâm, em còn để tâm không?" Triều Tân ngước mắt nhìn Hướng Vãn.

Hướng Vãn không nói gì.

"Vẫn còn." Triều Tân l**m môi, nhìn phản ứng của em, cô đã có câu trả lời.

"Không hề biến mất", Triều Tân lắc đầu, khẽ nói, "Chỉ tạm thời bị những chuyện em để tâm hơn lấn át."

Triều Tân thở dài, nhếch mép cười khẩy.

Hướng Vãn không biết nói gì.

Cô thừa nhận Triều Tân nói đúng, nó thấm như lời nhận xét của chị về cô. Dạo này, cô chưa từng nghĩ đến chuyện của Triều Vọng, song bây giờ, sự không cam lòng với Triều Tân đã chiếm ưu thế.

Tâm trạng sục sôi dần nguội lạnh, như con thú sắp chết, chỉ còn mạch đập yếu ớt.

Từng nhịp, từng nhịp, không nỡ rời xa.

"Hướng Vãn", Triều Tân vén tóc ra sau, biết không thể trì hoãn thêm, nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, "Giải quyết chuyện trước mắt trước đã."

Chị nói "giải quyết trước", như thể giữa họ vẫn còn cơ hội.

"Vâng, chị nói đi." Hướng Vãn mím môi.

"Hôm nay về nhà, em nhớ tìm Tô Xướng, nói với em ấy về chuyện vừa xảy ra, xem em ấy có thể trao đổi với ban tổ chức, xin bản xem trước của tập này không."

Sau khi xem trước cũng chưa chắc được sửa hoặc cắt bỏ, vì đây là chuyện thật, nếu ban tổ chức đồng ý "tô hồng" thì là nể mặt. Nếu không đồng ý, lấy lý do chương trình thực tế phải ghi lại sự thật, thì cũng chẳng trách được.

Nhưng Tô Xướng khéo ăn khéo nói, biết đâu có thể dàn xếp ổn thỏa, nợ một ân tình. Nếu không được, thì ít nhất cũng nắm được tình hình, có thể bàn bạc trước cách xử lý.

"Vâng."

"Sau đó thì phải xem em, chương trình được dẫn dắt thế nào, chủ yếu là do trạng thái của em. Có thể nắm chắc vai diễn này không? Cho chị một câu trả lời." Triều Tân nhìn Hướng Vãn.

Hướng Vãn đang suy nghĩ, nếu nhận vai, cô phải làm thật tốt.

"Tức giận với chị một lần đi, chị xem nào." Giọng Triều Tân hơi lười biếng.

"Em..."

Hướng Vãn ngước mắt lên, nhỏ giọng hỏi: "Tức giận với chị ạ?"

Triều Tân mỉm cười: "Sao, không làm nổi à?"

Chị vừa cười, lòng Hướng Vãn đã mềm nhũn, càng không thể giận được.

Nên cô cắn môi, không nói gì.

Triều Tân đưa lưỡi chạm vào vòm miệng, l**m môi: "Vừa nãy không phải em nói, chị chạm vào người khác thì em tức giận sao? Giận đâu rồi?"

"Chị Triều", ánh mắt Hướng Vãn trở nên kiên định, nhưng lại nhìn chị với vẻ không chắc, "Chị đang dụ dỗ em."

Hướng Vãn nói rất nhỏ.

"Ừ, dụ dỗ rồi", Triều Tân thản nhiên, "Giận không?"

"Đừng đến đây." Vẫn nói câu đó, để Hướng Vãn đứng yên chỗ cũ.

Vừa nói lời ong bướm, vừa thờ ơ bất cần, tức giận không? Lời đủ lả lơi, nhưng chẳng cho đến gần, tức giận không?

Cô thấy tai Hướng Vãn đỏ ửng, môi cũng mím chặt đến tái nhợt.

Triều Tân không nói cho Hướng Vãn biết, thực ra khi con người ta tức giận nhất, không phải là gào thét, cũng không phải là nổi xung lên, mà là cảm giác bức bối, khó hiểu, tủi thân. Là bức bối đến mức khi nói cũng run run, là tủi thân đến mức phải cố gắng nén lại, sợ giọng mình nghẹn ngào.

Hướng Vãn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhịn đến lúc đọc lời thoại, là tốt nhất.

"Giữ nguyên trạng thái này, đi thôi." Nhưng Triều Tân không nhẫn tâm nổi, câu cuối dịu dàng quá đỗi.

Điều chỉnh xong cảm xúc, Hướng Vãn nhanh chóng nhập vai. Ban đầu cô cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh, nhưng vừa cất lời đã mang theo kìm nén, ngược lại nó khiến cả vở thêm phần kịch tính.

Nửa sau, việc bùng nổ diễn ra rất tự nhiên, đến mức chiếc cổ trắng nõn của cô khẽ run, mãi không ngừng.

- Hướng Vãn, chị nhớ em đến mức nào, có lẽ phải dùng đến những từ ngữ tục tĩu vừa rồi để diễn tả.

"Trần Tốn, mày coi tao là cái thá gì vậy hả?!"

- Môi em, cằm em, cổ em, tai em.

"Âm hiểm, xảo trá, hám lợi, hai mặt, lươn lẹo, mày nói với thằng chó đó vậy sao?!"

- Nên em đừng đến, em đừng đến đây.

"Mày lại đây, nói mấy câu đó trước mặt tao xem, rõ ràng, rành mạch, nói cho tao nghe!"

Vở kịch kết thúc, vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Triều Tân nhẹ vỗ tay, nói: "Giỏi."

"Cả ba thể hiện tốt lắm. Nếu giữ được trạng thái này thì chị không lo gì cả."

Triều Tân cười nhạt, nhìn đồng hồ, chào biên tập, chuẩn bị tan làm ăn cơm.

Nhân viên cũng phải ăn cơm, thế là giờ ăn tối không có người theo. Tháo mic cài áo, mọi người thở phào. Phùng Quả rủ Thư Tần và Hướng Vãn đến nhà ăn. Nhưng Triều Tân bảo hai người đi trước, cô đợi Hướng Vãn thay dép, mang giày vào.

"Chuyện ở nhà vệ sinh, xin lỗi em." Cô đút hai tay vào túi quần, nói với Hướng Vãn ngồi xổm buộc dây giày.

Rồi giải thích suy nghĩ của mình và những cảm xúc của Hướng Vãn vừa rồi rất hợp để đưa vào lồng tiếng, đồng thời chỉ ra từng điểm.

"Em có thể xin ban tổ chức đoạn này, về nhà xem lại."

Hướng Vãn buộc dây giày xong, đứng dậy: "Này có được coi là dạy kèm không?"

"Coi như vậy đi."

"Sao dạy kèm cho em? Em kém nhất à?"

"Không, vì hai người kia khá quen rồi, chị sợ em không thích ứng được."

"Nếu đổi thành người khác vào hạng A, ví dụ là Tiền Chi Nam đi, chị cũng đặc biệt quan tâm đến người ta sao?" Biết nhưng Hướng Vãn mắc hỏi, "Như đối với em?"

Không hiểu sao mình nói mấy câu thừa thải, nhưng Hướng Vãn buồn, vì ngày mai, hình như hai người sẽ không còn cơ hội nói chuyện.

"Không như đối với em đâu." Triều Tân nói.

"Vậy có lý do nào khác."

"Vì", Triều Tân cười, "Không biết khi nào mới được hợp tác với em lần nữa." Dù sao thì, lần hợp tác trước, Hướng Vãn từ chối.

Nên cô muốn, trên sân khấu này, Hướng Vãn sẽ tỏa sáng hơn.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 83: Chương 83



Thực ra lúc nãy Hướng Vãn ở trạng thái khá nguy hiểm.

Nếu sau khi bước ra, không điều chỉnh được trạng thái tốt nhất thì vì lý do chuyên môn Triều Tân sẽ đổi người. Thế nên, tập này có cắt thế nào chăng nữa, Hướng Vãn cũng không an toàn.

Mà còn có thể khiến fan Triều Tân và Hướng Vãn khẩu chiến. Triều Tân không quan tâm người khác mắng cô, nhưng cô quan tâm Hướng Vãn.

Thực ra, gameshow không phải thời điểm tốt để họ gặp lại. Có những chuyện phải cẩn thận từng chút, nhưng Hướng Vãn hoàn toàn không có khái niệm này. Trong chương trình, dường như chỉ có Hướng Vãn là người đến từ thời xưa, so với những người hiện đại sống trong bầu không khí giải trí là trên hết, em chậm hiểu hơn, cũng khinh thường hơn với những thứ giả tạo trên mạng.

Dù Triều Tân luôn cố gắng giữ hình tượng cho em, nhưng sự chân thật, trong sáng của Hướng Vãn trong bầu không khí ảo của chương trình, khiến Triều Tân rung động.

Không ai biết cô sốc thế nào khi nghe Hướng Vãn nói "là chị", đến mức phản ứng lúc đó của cô là sợ.

Sợ mình không thể tiếp tục ghi hình.

Mỗi người mang một nỗi niềm riêng, Triều Tân và Hướng Vãn đến nhà ăn.

Bữa tối được tổ chức trong phòng riêng, Phùng Quả và Thư Tần ngồi vào bàn, không đợi họ, bắt đầu ăn.

Sau máy quay, họ luôn thoải mái với nhau. Triều Tân và Hướng Vãn cũng kéo ghế ra, chào hỏi xã giao đôi câu, khen đồ ăn hôm nay ngon các thứ.

Tập luyện cả ngày, ai cũng mệt, nên trong bữa không ai nói chuyện gì nhiều, còn Phùng Quả thì ngáp ngắn ngáp dài.

Vừa ngồi xuống, Triều Tân đã thấy trên bàn có canh cà chua thịt viên Hướng Vãn thích, ngay bên tay trái. Nhưng Hướng Vãn chỉ chăm chú gắp rau muống và bí xào gần mình, không hề động đũa vào canh.

Ăn được một nửa, Thư Tần bưng bát định đứng dậy, Triều Tân đưa tay ra: "Em muốn thêm canh à? Để cô."

Thư Tần ngoan ngoãn đưa bát.

Hướng Vãn để ý, Thư Tần không hề nói cảm ơn, Triều Tân cũng rất tự nhiên múc canh, thêm hẳn hai viên thịt, còn cố tình gạt cà chua ra.

Như thể biết người ta không thích ăn cà chua.

Đưa bát canh cho Thư Tần xong, Triều Tân không buông thìa xuống, đưa tay về phía Hướng Vãn, không nói gì.

Ấm ức của Hướng Vãn đến muộn màng, vì cô chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ. Có những thứ là của cô, nhưng giờ đây phải lùi lại, xếp sau người khác, chờ một lý do chính đáng.

Cô thấy tủi thân, chua chát hơn cả bát canh cà chua nấu nhừ.

Cô đưa bát cho Triều Tân, không nhìn chị, chỉ nhìn vào động tác của chị.

Triều Tân cũng múc cho Hướng Vãn hai viên thịt, rồi cố tình lấy thêm chút cà chua cắt nhỏ.

Hướng Vãn thích ăn cà chua khi dùng canh, nhưng phải ninh nhừ, cắt nhỏ thì mới được.

Lần này Triều Tân đặt thìa, đưa bát cho Hướng Vãn bằng một tay.

Hướng Vãn húp từng ngụm, vẫn thấy khó chịu, vì Triều Tân đã múc canh cho người khác, cô không thấy ngon miệng nữa.

Bữa cơm cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo. Ăn xong, mọi người lên xe về ký túc xá.

Biệt thự của Thính Triều cách SC không xa, Hướng Vãn nhớ lời Triều Tân dặn ban ngày, nên quyết định đến đó chạy bộ.

Thư Tần và Phùng Quả mệt lử, nói muốn lên lầu tắm, thay quần áo trước.

"Chị gọi trà sữa, lát nữa tắm xong xuống uống." Phùng Quả lấy điện thoại ra.

Thư Tần ghé sát lại, gọi một cốc, rồi nhỏ giọng hỏi: "Cô Triều vẫn gọi trà sữa Ô Long kem cheese chứ ạ?"

"Ừ." Triều Tân ngồi trên sô pha.

"Ít đường, không đá." Thư Tần dặn Phùng Quả tỉ mỉ.

Rồi Phùng Quả đưa điện thoại cho Hướng Vãn: "Vãn Vãn, chọn đi nào."

Hướng Vãn cầm điện thoại, lướt ngón cái trên màn hình, nhớ lần ở trường đại học, Triều Tân nói buổi tối chị không uống được đồ ngọt, đồ lạnh, nhưng vì Hướng Vãn, chị cùng cô uống một cốc đá bào đậu xanh.

Hướng Vãn thấy hơi bực bội, kiểu bực bội không nói nên lời.

Cô được dạy dỗ rất tốt, nên hiếm khi thấy mình bực. Vì bực bội thường có nghĩa là không thể sắp xếp và định nghĩa được cảm xúc của mình lúc đó, ngay cả tâm trạng cũng không thể phân loại chính xác.

Sau đó là cảm giác ngậm ngùi. Thực ra cô quen Triều Tân chưa lâu, nhưng sao lại có nhiều kỷ niệm chung đến vậy? Giống trò đập chuột hamster mà cô từng chơi với chị ở khu vui chơi, đập chỗ này thì chỗ khác nhô lên.

Với tâm trạng này, Hướng Vãn coi việc chạy bộ như cách để giải tỏa.

Tầng một của biệt thự sáng đèn, chỉ có tiếng máy chạy bộ rào rào và tiếng bước chân đều đặn của Hướng Vãn.

Triều Tân tắm xong, xuống lầu, thay bộ đồ mặc nhà dáng thể thao, tóc xoăn buộc đuôi ngựa, ngồi xuống sô pha lật xem tạp chí do ban tổ chức chuẩn bị.

Tiếng thở rất đều, Hướng Vãn cố gắng điều hòa hơi thở.

Hai người không ai nói gì, nhưng Hướng Vãn cảm thấy, Triều Tân ngồi bên cạnh như bầu bạn với cô.

Những ngày tháng bên nhau trước đây, chắc hẳn họ không ngờ có một ngày ngay cả thời gian ở riêng với nhau cũng phải tranh thủ từng phút từng giây. Cô rất sợ Phùng Quả xuống, rất sợ Thư Tần xuống.

Mồ hôi nhễ nhại, Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào đồng hồ bấm giờ trên máy chạy bộ, như xem mình có thể ở riêng với Triều Tân bao lâu.

Tóc dính vào mặt, cô vén ra, mồ hôi rơi vào mắt, Hướng Vãn dụi, bước chân cô loạn nhịp.

Cô vịn vào tay vịn để đứng vững. Không biết từ bao giờ, Triều Tân ở phía sau, đưa sang sợi dây buộc tóc: "Buộc tóc lên em."

Hướng Vãn quay đầu, tóc đuôi ngựa của Triều Tân đã thả, sợi dây buộc tóc hình như được lấy từ tóc chị.

Thấy Hướng Vãn do dự, Triều Tân đưa tay tắt máy chạy bộ.

Lòng bàn chân hơi tê, Hướng Vãn bước xuống, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau gáy.

Triều Tân lại đưa tay cầm dây buộc tóc về phía trước.

Hướng Vãn thở d.ốc, đứng trước mặt Triều Tân, bỗng nhỏ giọng: "Tay em mỏi, không giơ nổi."

Lời nói dối vụng về, chạy bộ nhưng không giơ tay nổi? Triều Tân chớp mắt, im lặng nhìn Hướng Vãn.

Nhưng Hướng Vãn không muốn cử động, cô rất mệt, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Triều Tân nhìn Hướng Vãn chằm chằm, nói: "Chị có thể buộc tóc cho em, nhưng giờ chưa đến mười giờ, camera còn đó."

Nói rất nhỏ, hai người không bật mic, máy quay không thu được âm thanh.

Câu nói chất chứa hàm ý khiến Hướng Vãn nhói lòng.

Như thể đang nói, nếu không có camera, chị có thể buộc tóc cho Hướng Vãn. Cũng như đang nói, chị biết Hướng Vãn muốn chị buộc tóc cho.

Nhưng lại như thể... không nói gì cả.

Hướng Vãn chưa từng ngờ tới, một Triều Tân với gần lúc xa lại có thể thao túng lòng người đến thế. Dường như thứ chị nắm trong tay không phải là cảm xúc của Hướng Vãn, mà là một món đồ chơi tùy ý. Mãi sau này cô mới hiểu, Triều Tân không đùa giỡn cô, mà chính là sự lúc gần lúc xa đầy mê hoặc ấy.

Hướng Vãn không muốn trở thành món đồ chơi trong tay người khác.

Vậy nên, cô đưa tay, vơ lấy dây buộc tóc, búi gọn thành củ tỏi, rồi nhìn Triều Tân với khuôn mặt ửng đỏ vì vận động, thở d.ốc: "Chị Triều, ở đây có camera, vậy đến đến nơi không có camera nói chuyện được không?"

"Nói chuyện?" Triều Tân nhíu mày.

"Em hơi hoang mang" Hướng Vãn thành thật.

"Được. Hôm nay à?"

Hướng Vãn mím môi, nhìn quanh: "Bây giờ luôn."

Triều Tân suy nghĩ một chút, rồi nói: "Hôm nay mệt rồi, không chạy lâu nữa đâu, chị đưa em về."

Hướng Vãn gật đầu, cùng Triều Tân ra ngoài.

Cốc trà sữa chưa được uống, nhưng không quan trọng.

Gió đêm từ mặt hồ thổi tới, mang theo hơi nước mát rượi. Triều Tân đút tay vô túi quần, sánh bước cùng Hướng Vãn trên con đường sạch sẽ. Ánh đèn hai bên hắt xuống những quầng sáng lung linh, huyền ảo. Đã lâu họ mới cùng nhau tản bộ trong tâm trạng bình yên như thế, đến mức cả hai không nỡ cất lời.

"Không nói gì à, sắp đến nơi đấy." Triều Tân cúi đầu, vén tóc lòa xòa, giọng trầm thấp như có ma lực.

Hướng Vãn nói: "Chuyện của chị ít nhiều ảnh hưởng đến trạng thái của em, nên em nghĩ, chi bằng nói chuyện sớm tốt hơn."

Ối giồi, vậy ra sợ ảnh hưởng đến trạng thái.

Lý do chín chắn. Triều Tân bước theo Hướng Vãn, dừng lại dưới đèn đường.

"Trước đây chị nói, sợ không còn cơ hội hợp tác với em nữa, thực ra đã có một lần, nhưng em từ chối."

Giọng Hướng Vãn vẫn êm tai như thế, còn trong hơn cả ánh đèn đường được phát minh ra sau hàng nghìn lần thử nghiệm.

"Vì chị nói, chúng ta đừng gặp nhau nữa. Cũng vì em, không muốn làm phiền chị nữa."

"Nhưng mà chị Triều", cô ngẩng lên, nhìn Triều Tân bằng đôi mắt long lanh, "Chúng ta lại gặp nhau rồi, gặp rất nhiều lần, vậy phải làm sao?"

Phải làm sao, chị Triều?

Chị có thể dạy em nhiều kỹ thuật lồng tiếng dễ hiểu như vậy. Vậy chị có thể dạy em, làm thế nào để không buồn, làm sao để chuyên nghiệp như chị, không bị bất cứ thứ gì ảnh hướng, như thể chưa từng yêu người trước mặt được không?

"Chị không biết em sẽ đến." Triều Tân cụp mắt, nuốt nước bọt, khẽ nói.

"Nếu biết", nước mắt Hướng Vãn trào ra, nhưng cô cố mở to mắt, "Chị không muốn gặp em, đúng không?"

Triều Tân im lặng.

Hướng Vãn mím chặt môi, nuốt nước mắt, từng ngụm, như Thư Tần được yêu cầu nuốt nước bọt.

"Xét trên một phương diện nào đó, thì đúng." Cuối cùng Triều Tân cũng lên tiếng, giọng nhỏ dần rồi tắt hẳn, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Hướng Vãn.

Ánh mắt có chút tuyệt vọng.

Nếu không gặp Hướng Vãn, có lẽ cô không mất kiểm soát trước mặt nhiều người như vậy, cũng không đè nén sự quan tâm vô cớ, càng không phải đứng dưới đèn đường thế này, cảm nhận rõ ràng nhói đau trong lòng.

Rất đau, khiến cô sắp không quản lý nổi biểu cảm của mình.

"Hướng Vãn, chị rất ít khi", Triều Tân có chút nghẹn ngào, bình tĩnh lại đôi chút mới nói tiếp, "Chị rất ít khi, nói đỡ cho bản thân."

"Chị cũng không có thói quen trách móc người khác, nhưng có lúc, có đôi lúc, chị nghĩ, có hơi bất công không."

Triều Tân thở dài, cố gắng giấu cảm xúc, lối nói không muốn làm phiền Hướng Vãn: "Sau khi ăn Tết về, có lẽ chính em cũng không nhận ra, em lạnh nhạt với chị bao lâu rồi."

"Tết Nguyên tiêu, chị đi mua bánh trôi nhân hoa quả trước đây em từng nói muốn ăn. Chị nhắn tin cho em, nói ở nhà đợi em cùng Bài Bài ăn, em nói không ăn nữa. Lúc đó chị chưa nhận ra, chị chỉ nghĩ, may quá, chị chưa nấu phần của mình, chị với Bài Bài ăn thì đỡ phí."

"Hai ngày sau đó là lễ Tình nhân, đáng lẽ là lễ Tình nhân đầu tiên của chúng ta. Lúc đặt hoa chị còn nghĩ, thỏa thuận một học kỳ của chúng ta đến rồi, em chưa nói gì, vậy chắc em đợi lễ đến rồi nói?"

"Chị không biết, chị không hiểu lắm."

Triều Tân cúi đầu xuống, nói năng có chút cứng nhắc, cũng có chút vội vàng. Trong chuyện tình cảm, đôi khi cô cực vụng về, dù suy đoán vụng về này khiến cô sau đó cảm thấy xấu hổ.

Lễ Tình nhân, Hướng Vãn không đồng ý ở bên cô, hơn nữa em chỉ về nhà ăn cơm. Lúc nhận hoa, mắt em vẫn sáng lên, Triều Tân vui, nên bỏ qua chuyện cuối tuần đó - Hướng Vãn không thể tiếp tục chuyện ấy với cô trên giường.

"Còn vài chuyện nữa, chị không muốn nhắc đâu."

Triều Tân lại xắn tay áo lên cao hơn, rồi xoa xoa khuỷu tay.

"Việc em muốn ở ký túc xá, chị biết được từ người khác. Sau đó chị hỏi em hai lần, lần nào em cũng nói không về nữa, chị hiểu rồi. Chị không trách em, vì chị thấy chuyện đó rất bình thường, thật đấy."

Triều Tân gật đầu, nhìn Hướng Vãn với ánh mắt an ủi.

"Hơn nữa, chúng ta nói rồi mà, đúng không? Nếu không muốn ở bên nhau nữa, thì thôi, chả sao cả."

"Ừm... nhưng thực ra nó khó khăn hơn chị tưởng, chị mất khá nhiều thời gian."

Vậy nên mới có Triều Tân chỉn chu, chuyên tâm giảng dạy như bây giờ.

"Chuyện chị thấy bất công nhất đến bây giờ là hành động nào của em cũng nói với chị rằng em bị chị ảnh hưởng, lòng em còn chị, hơn nữa em còn thể hiện em muốn chiếm hữu chị. Chị có đoán sai không?"

Hướng Vãn im lặng, lòng nghẹn lại, khó thở.

"Lúc ở nhà vệ sinh chị còn hy vọng khi chị hỏi em còn để tâm em không, em sẽ nói không." Triều Tân dịu dàng nhìn Hướng Vãn.

Như thế, cô có thể thuyết phục bản thân rằng Hướng Vãn đã thông suốt, hoặc vẫn muốn trân trọng mối quan hệ của hai người.

Cô không chịu nổi cảm giác khi gần khi xa ấy thêm lần nào nữa.

Dù cô thực sự rất rất thích Hướng Vãn.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 84: Chương 84



Hướng Vãn nào đâu hay biết, sự do dự của mình sớm bị Triều Tân nhận ra.

Và thế là vì chút do dự ấy mà bị Triều Tân dứt khoát từ bỏ.

Thì ra Triều Tân nghĩ vậy.

Càng nghe chị giải thích, Hướng Vãn càng thêm xót xa.

Vào ngày Tết Nguyên Tiêu hôm đó, sau khi nói chuyện với Triều Tân, Hướng Vãn bỗng nhớ đến Triều Vọng. Nguyên Tiêu là ngày đoàn viên, ngay cả hai chữ "bánh trôi" cũng hàm chứa ý nghĩa sum họp. Lúc chuẩn bị về nhà, chẳng hiểu sao, cô Bài Bài nói rằng trước đây Triều Vọng cũng ôm cô nhóc như vậy. Hướng Vãn do dự, rồi tản bộ đến hội chùa, coi múa lửa, ngẩn ngơ hồi lâu.

Nhưng Triều Vọng mất rồi, ngay cả việc nhắc đến tên chị, Hướng Vãn cũng không nỡ.

Vì vậy, cô không giải thích chuyện Tết Nguyên tiêu, chỉ cắn môi nói: "Lễ Tình nhân... em không biết, cũng chưa từng đón lễ này, không ngờ nó quan trọng vậy."

Cô có thấy quảng cáo trên điện thoại, nhưng không để tâm lắm.

Hướng Vãn ngẩng phắt lên, vội nói: "Hồi đó, bọn em chỉ đón Thất tịch thôi."

Triều Tân há miệng, không biết nên đáp lại thế nào.

Vì cô bỗng thấy Hướng Vãn lúc này rất ngoan, ngoan đến mức ngọn lửa bị chính cô chôn vùi lại bùng lên.

Hướng Vãn nhìn bàn tay Triều Tân đang đặt trên đùi, lòng thầm nghĩ trước đây mình có thể tự do tung hoành trên cơ thể chị, vậy mà giờ đây ngay cả việc nắm lấy cũng phải đắn đo.

"Em làm chị tổn thương, đúng không?" Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay Triều Tân, ngẩn ngơ.

Triều Tân nhíu mày, lắc đầu: "Không hẳn là tổn thương."

"Nhưng lúc đó em chỉ muốn bình tĩnh, vì lòng em rối bời", Hướng Vãn lẩm bẩm, "Vừa liên lạc với chị, chị đã nói, đừng gặp nhau nữa."

Nghĩ mà xem, trước kia Triều Tân còn không ngại giữ cửa thang máy, nắm tay cô để giãi bày cặn kẽ, vậy mà lúc đó chị nỡ lòng nào im lặng chẳng nói thêm một câu.

Tự nhiên cô nghĩ, mình không còn quan trọng với Triều Tân.

"Ngôi sao sáng" đến đâu, "cành vàng lá ngọc" đến mấy, một khi đã yêu, mà lòng còn hoài nghi, thì cũng trở nên tự ti đến lạ lùng.

"Sau đó, em nghĩ, phải làm người yêu cũ hoàn hảo như trên mạng nói, phải để mình chết cho rồi mới được, nên..."

"Hướng Vãn." Triều Tân nhíu mày.

Hướng Vãn ngẩng lên nhìn chị.

"Không được nói chữ đó." Triều Tân nghiêm túc.

Hướng Vãn thấy lòng chua xót, lại có chút ngọt ngào, cô nhỏ giọng: "Em ví dụ thôi hà."

Triều Tân vẫn lắc đầu.

Hướng Vãn không biết nên nói tiếp thế nào. Hai người đứng dưới đèn đường, bóng con thiêu thân bay lượn rồi rơi xuống.

Họ im lặng bước tiếp, đến trước cửa biệt thự, bước lên bậc thềm. Hướng Vãn quay lại, im lặng một lúc, quyết định mở lời.

"Em xin lỗi nếu đã lạnh nhạt với chị, đây là lần đầu tiên em yêu một người tha thiết đến vậy, nên có nhiều chuyện em chưa làm tốt được."

Cô nàng vừa xin lỗi, lòng Triều Tân đã mềm nhũn. Nhìn Hướng Vãn, thở dài.

"Chị nói những thứ này với em không phải để phân định đúng sai. Trong tình cảm không có đúng sai và Hướng Vãn trong mắt chị cũng vậy."

Không phải là "không có", mà là "không cần nói", vì cô luôn yêu với tâm thế "không còn gì để mất", nên không quan tâm đối phương có đúng hay không.

"Chị chỉ muốn nói với em, chị rất thích em. Vì những chuyện em để tâm, chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng nếu em còn yêu cầu gì ở chị, chị vẫn đối xử tốt với em vô điều kiện, vẫn có thể để em muốn gì được nấy."

"Chị biết, ở điểm này, chính chị cũng không thể tự chủ hoàn toàn. Nhưng chị tin em là cô gái tốt, giờ chị trải lòng thì em không đòi hỏi thêm gì. Nếu không, em sẽ cảm thấy như mình đang làm khó chị."

"Nên chị nói với em, Vãn Vãn." Triều Tân hiếm khi cắn môi.

Cô rất tàn nhẫn, giao quyền chủ động giữ khoảng cách cho Hướng Vãn, như nói thẳng "em đừng đến đây".

Đôi mắt hạnh nhân của Hướng Vãn nheo lại. Lần đầu cô cảm nhận được sự yếu đuối không hề giấu trên người Triều Tân.

Nó khiến cô khao khát có được Triều Tân hơn bao giờ hết.

"Triều Tân." Hướng Vãn khẽ hít mũi, vì đứng trên bậc thang nên cô cao hơn Triều Tân nửa cái đầu. Cô kìm nén, giữ khoảng cách giữa hai người, không tiến thêm một bước, cũng không muốn lùi.

Nghe tiếng gọi này, tim Triều Tân khẽ rung động, ngẩng đầu nhìn Hướng Vãn.

Hướng Vãn suy nghĩ mười mấy giây, rồi dùng giọng nói trong trẻo như tuyết mùa đông: "Em, Hướng A Tịch, luôn sống ngay thẳng, đời chưa từng làm chuyện xấu, chưa từng."

Đôi mắt xinh đẹp của Hướng Vãn chớp, trong đồng tử trong suốt chỉ có hình bóng Triều Tân.

Mắt cô long lanh, khiến cho sự nghiêm túc của cô càng thêm dịu dàng.

"Hai chữ 'chưa từng' này, chắc phải dừng lại ở chị."

Triều Tân thấy lòng xao xuyến, không hiểu.

"Chị bảo nếu nói ra, em sẽ không làm khó chị, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, em nghĩ mình không làm được mất. Có lẽ em muốn làm vài chuyện chẳng tốt đẹp gì với chị, vì phần "con" trong người em, vì em không nỡ buông tay chị."

"Em..."

"Nhưng em sẽ không dối gạt chị, về chuyện chị bận tâm, trước đây thực sự em chưa nghĩ thấu đáo. Nếu chị đồng ý, xin cho em chút thời gian, để em điều chỉnh."

"Em không cần điều chỉnh..." Triều Tân ngắt lời.

Em không cần phải hạ mình.

"Em nghĩ, em muốn." Sự kiêu hãnh trong xương cốt Hướng Vãn trỗi dậy, khiến ánh mắt cô sắc bén.

"Chỉ mới bên chị một ngày mà em không thể cưỡng lại sức hút từ chị. Có lẽ, sức hấp dẫn của chị đối với em còn lớn hơn cả hai chúng ta tưởng tượng."

Và cô chắc chắn Triều Tân cũng bị cô thu hút như vậy, nên cô mới thấy tiếc nuối, nên mới muốn thử cố gắng thêm lần nữa.

Lời Hướng Vãn thẳng thắn, chân thành, khiến Triều Tân rối bời.

Hướng Vãn ngẩng khuôn mặt được trăng và đèn đường cùng bao phủ, ánh mắt lùi bước, lời nói tiến lên, dùng âm điệu dịu dàng như tiếng thở hỏi Triều Tân: "Em có thể, bắt nạt chị một chút xíu không?"

"Kiểu... không quá đáng ấy." Cô lại bổ sung bằng giọng nhỏ nhẹ.

Triều Tân cảm thấy vành tai mình nóng ran, nhưng may mà tóc tai buông xõa, có thể che, không lộ ra việc mình không thể chống đỡ nổi sức hút của Hướng Vãn lúc này.

"Kiểu nào?" Giọng hơi khàn.

Hướng Vãn nghĩ ngợi: "Mai em đến phòng chị chạy bộ, còn muốn chị đưa em về cơ."

Triều Tân không gặp gỡ nhiều cô gái, hoặc nói đúng hơn là tiếp xúc không nhiều, chả biết trên đời này còn có người thứ hai nào có thể "được voi đòi tiên" thẳng thừng vậy không.

Nhưng em thông minh như thế, tiến thoái đúng mực, đưa ra yêu cầu không quá đáng, em tấn công một cách tự nhiên, khiến người ta dù bị tấn công cũng thấy dễ chịu.

"Được." Triều Tân nói.

Đầu hàng.

Hướng Vãn mím môi, nén lại ý cười sắp hiện lên trên khóe miệng: "Vâng."

Khóe môi Triều Tân khẽ cử động, cô quá hiểu Hướng Vãn, em suýt nói lời cảm ơn.

Thấy vậy, Triều Tân hừ, mím môi, vuốt tóc.

"Cạch", đèn phía sau sáng trưng, cửa mở toàn, Tiền Chi Nam thò đầu ra.

"À ừm, chị chủ hỏi hai chị, định tâm sự đến khi nào ạ?"

?

Hướng Vãn thò nửa người vào, rồi rụt về: "Cậu, các cậu nghe lén trong này à?"

Cô khẽ nhíu mày, nhìn Triều Tân.

Tiền Chi Nam lắc đầu: "Chị chủ thấy hai người từ tầng hai, nên bảo xuống gọi."

Nói xong, cười nịnh nọt với Triều Tân, rồi nháy mắt với Hướng Vãn.

"Vào đi." Triều Tân nói.

Hướng Vãn gật đầu, nói: "Chị ngủ ngon."

"Cô Triều ngủ ngon ạ." Tiền Chi Nam vịn tay nắm cửa.

"Ngủ ngon." Triều Tân quay người đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back