Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 70: Chương 70



Đầu dây bên kia im lìm.

Hướng Vãn ngồi trước bàn học, nhìn màn hình máy tính tối đen, ngẩn ngơ.

Cô ấn Enter, nhập mật khẩu, màn hình sáng, nhìn màn hình khóa, rồi đưa tay, mở máy.

Xã hội hiện đại thực sự có phép thuật. Ánh đèn là một loại phép thuật, bật lên, nó sẽ khiến người ta có cảm giác như đang sống trong ban ngày.

Hai mươi phút sau, Hướng Vãn mới từ từ nhớ lại mình và Triều Tân đã nói những gì.

Chị Triều nói, muốn chia tay với cô, không gặp nhau nữa vì Hướng Vãn không thể chấp nhận việc mình giống chị gái chị.

Thấy chưa, lo lắng của Hướng Vãn đâu phải là không có lý. Nếu mình và Triều Vọng có chút xung đột, dù không phải là xung đột trực tiếp thì Triều Tân cũng sẽ không chút do dự mà bỏ rơi cô.

Chắc còn chả suy nghĩ.

Câu "đừng gặp nhau nữa" nói ra quá nhanh, gần như là buột miệng.

Nước mắt Hướng Vãn rơi. Cô co chân, gác lên thanh chắn sắt dưới gầm bàn như bạn cùng phòng, hai tay ôm chân, cúi đầu khóc.

Thực ra nào có dự án thực tế xã hội, cả ký túc xá chỉ có mình cô.

Cô không muốn nhắn tin vì sợ nghe thanh âm Triều Tân sẽ không nỡ, nhưng cuối cùng cô vẫn gọi. Cô muốn nói rằng cô sợ, thật ra từ trước đến nay, cô luôn muốn tìm một điểm tựa trong thế giới này, một điểm tựa hoàn toàn thuộc về mình.

Cô cứ nghĩ đó là Triều Tân. Thậm chí những khuyết điểm mà Triều Tân cho rằng mình không có quan hệ xã hội, trong mắt Hướng Vãn lại là ưu điểm.

Cô rất khao khát cảm giác hai người ôm nhau trú mưa, cô sẽ cảm thấy vòng tay ấy mới là thứ thật sự thuộc về mình.

Rồi sau đó cô ra ngoài học tập, làm việc, thay đổi, dù ở trong môi trường nào, cô cũng không thấy sợ

Thì ra Triều Tân - người từng nói chỉ cần Hướng Vãn muốn, chị luôn chờ cô, cũng sẽ rời xa cô.

Sao nước mắt rơi hoài vậy? Nghẹn cả mũi lẫn cổ họng. Cô đâu đau lòng lắm, chỉ là chút xíu tiếc nuối và ngậm ngùi.

Hướng Vãn đưa tay, lau nước mắt bằng mu bàn tay, rồi búi tóc lên, hít mũi, cầm chậu đi rửa mặt.

Đến cái chậu cũng do Triều Tân mua.

Cô ngẩng đầu, rèm cửa cũng thế.

Lúc nãy đau lòng, giờ là tủi thân, tủi thân đến mức cô muốn gục ngã. Cô cứ ngẩng đầu rồi cúi đầu, cúi đầu rồi ngẩng đầu, vậy mà không biết nên nhìn vào đâu.

Bực bội quá đi.

Cô trốn vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu. Trong không gian kín mít, cuối cùng cô không muốn khóc thêm.

Nhưng tim cô bắt đầu đau âm ỉ, là cơn đau vật lý, đau thắt, đau đến mức cô nấc lên, đau đến mức cô muốn nôn.

Cô che miệng, nuốt cơn buồn nôn xuống, lúc này mới nhận ra, hình như cả ngày hôm cô chưa ăn gì.

Bị đầy hơi, cô cứ nấc mãi không thôi.

Hướng Vãn lấy tay che mặt, ngón tay ấn vào sống mũi, chớp mắt từng nhịp chậm rãi, đều đặn, không ngừng tự nhủ, sức khỏe quan trọng, sức khỏe quan trọng.

Rồi cô tự hỏi, mình muốn ăn gì nhỉ? Lâu thế này không ăn gì, chắc đói lắm rồi.

Cơn buồn nôn lại ập đến, cô nấc lên, bụng khó chịu, chẳng muốn ăn gì.

Cô cảm thấy không ổn lắm, nên nhắn tin WeChat hỏi Lâu Bình Bình.

"Lâu Bình Bình."

"???" Hướng Vãn hiếm khi tìm, Lâu Bình Bình giật nảy mình.

"Sao thế? Lại có bài tập nữa hả?"

"Không phải, muốn hỏi cậu ăn gì thôi."

"????????"

Lâu Bình Bình trả lời bằng tin nhắn thoại: "Tôi ăn bánh chưng mẹ gói, sao vậy? Cậu muốn tìm người ăn cơm cùng hả?"

"Không, tôi không biết ăn gì." Hướng Vãn vẫn nhắn tin.

"Hết cả hồn hà. Cậu lướt vòng bạn bè của tôi xem, dạo này tôi ăn nhiều món ngon lắm, chụp ảnh lại hết đó, cậu xem thử, biết đâu có cảm hứng."

Hướng Vãn cảm ơn, rồi lướt vòng bạn bè của Lâu Bình Bình.

Tâm trạng cô dần bình tĩnh, vì món nào cũng hấp dẫn, tuy không muốn ăn nhưng cũng đủ để no mắt.

Ngón tay cái lướt chậm rãi trên màn hình, bỗng có một giọt nước rơi xuống chính giữa bức ảnh, Hướng Vãn không chút do dự lau đi, không còn giọt thứ hai.

Đồ đạc của Hướng Vãn ở nhà Triều Tân không nhiều, nói đúng ra là đồ của cô vốn không nhiều.

Đồ dùng sinh hoạt cần thiết cô đã mang đến trường hết, nhà Triều Tân chỉ còn vài bộ quần áo ít mặc.

Vì vậy, cô không vội đến lấy, định một thời gian nữa, nếu thuận tiện thì sẽ nhờ chị mang đến trường, hoặc nhờ Vu Chu khuâng về hộ.

Thôi đừng nói với Bành Hướng Chi thì hơn, kẻo chị lo.

Hướng Vãn chưa từng yêu đương, càng chưa từng chia tay. Lần này với Triều Tân, cũng chẳng khác gì chia tay.

Vậy nên, sau khi bình tĩnh, cô muốn làm một người yêu cũ không gây thêm phiền phức.

Cô chỉ có thể học từ phim ảnh, học từ những mẩu chuyện trên Weibo, hình như có nhiều người nói, người yêu cũ tốt nhất là: chết cho rồi.

Nhớ đến việc Triều Tân cúp máy nhanh như vậy và hành động thật sự không liên lạc lại, có lẽ Triều Tân cũng đồng tình với quan điểm này.

Hướng Vãn trở lại giai đoạn kiềm chế mà cô giỏi và tự hào nhất, như trước khi gặp Triều Tân.

Như lúc mới đến thế giới này.

Đôi khi cũng có chút không cam lòng. Vì cô từng có ảo tưởng rằng mình có thể buông thả, muốn làm gì thì làm, là chính mình trước mặt Triều Tân. Nhưng sau đó mới phát hiện, hóa ra "là chính mình" mà cô nghĩ, có những lúc, không hoàn toàn là thế.

Nhưng Hướng Vãn lại học được thêm một bài học, vì cô phát hiện, thời gian sau khi chia tay trôi qua càng lúc càng nhanh.

Ngày đầu tiên chia tay, cô đã khóc vì cái chậu nhựa, tấm rèm cửa và bình nước nóng.

Ngày thứ hai chia tay, cô xuống lầu dưới ánh nắng chín giờ, cố ý nhìn chiếc ghế dài mà Triều Tân từng ngồi.

Ngày thứ năm chia tay, cô mua bánh mì kẹp thịt ở cổng trường, khi nghe thấy tiếng còi xe, cô quay đầu lại với hy vọng không dám thừa nhận, nhìn từ bánh xe lên trên, xem chiếc xe có phải màu bạc hay không.

Tuần thứ hai chia tay, cô không còn nhớ đến lời dặn của Triều Tân khi lấy canh.

Tuần thứ tư chia tay, trong thực đơn của căng tin có món canh cà chua thịt viên, cô gọi một phần, nhận ra cách làm khác hẳn. Triều Tân sẽ luộc cà chua trước, rồi mới cắt nhỏ, khi nấu canh, cà chua nhừ và mềm hơn, còn cà chua ở căng tin cứng, cà chua là cà chua, nước là nước.

Giữa tháng thứ hai chia tay, khi chạy bộ buổi tối, cô bắt đầu thấy may mắn vì chưa kịp đưa Triều Tân đến sân vận động. Nếu không, cơn nghiện chắc càng nặng hơn.

Triều Tân thì khác, tuy cũng chưa từng yêu đương, nhưng đã trải qua chia ly quá nhiều lần.

Chỉ là lần kết thúc này với Hướng Vãn có chút khác.

Trước đây, cô không quan tâm đến việc ai là người chủ động nói lời chia tay. Cô nhớ mang máng lần trước, cô đút tay vào túi, dựa vào cửa, nghe thấy người bên trong gào thét, "đồ sao chổi, cút càng xa càng tốt".

Cô thờ ơ nghe hết câu, còn đủ kiên nhẫn cúi xuống buộc dây giày rồi ung dung quay người ra về.

Nhưng hôm đó, khi nghe thấy giọng Hướng Vãn trong điện thoại, cô thấy sợ.

Sợ nghe thấy những lời tổn thương từ miệng Hướng Vãn, nên cô phải nói trước.

Triều Tân rất giỏi "lấy độc trị độc", cũng có thể, cô đã quen với sự dịu dàng của Hướng Vãn.

Không nỡ nhìn em khó xử, cũng không nỡ để Hướng Vãn áy náy vì nói lời chia tay. Em tốt bụng thế, sau này chắc càng nghĩ càng áy náy.

Điểm khác thường thứ hai là, sau khi nói lời chia tay, Triều Tân đã dừng lại hẳn mười giây.

Cô không biết mười giây đó mình đang chờ đợi gì. Có thể chỉ cần một tiếng thở dài của Hướng Vãn, cũng có thể là, chút nhân từ hiếm hoi của Triều Tân dành cho chính mình.

Có lẽ tự nhủ, cho mình một cơ hội đi, Triều Tân, biết đâu lần này sẽ khác.

Nhưng mười giây quá ngắn, không đủ để nói hết câu.

Cúp máy xong, cô đứng dậy khỏi tấm thảm, bát mì đã nguội lạnh, nổi lên một lớp dầu, nhìn mà thấy buồn nôn.

Triều Tân bắt đầu nhớ xem Bài Bài thích ăn món gì, rồi ghi chú vào sổ những thứ cần mua.

Vốn dĩ những chuyện này thuộc nằm lòng, chẳng cần phải ghi chép.

Nhưng khi nghĩ đến món tiếp theo, cô lại quên mất món vừa mới quyết định, vất vả lắm mới nhớ thì lại quên món thứ hai.

Cứ lặp đi lặp lại, cô nhíu mày mở sổ ghi chú ra.

Rồi đi chợ, nấu nướng, đón Bài Bài.

Ơn trời, hôm nay Bài Bài không phải học thêm, tan học sớm.

Nghe cháu kể chuyện trên đường đi, cô nói với cô nhóc hôm nay sẽ làm món cánh gà sốt coca mà cô nhóc thích nhất. Bài Bài reo lên "dì Tân muôn năm", Triều Tân mỉm cười. Ngoài cửa sổ xe vừa vặn là cổng trường Đại học Giang.

Cô lái xe qua, mắt không hề liếc sang.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 71: Chương 71



Triều Tân không cho rằng mình quyết định theo cảm tính.

Ngược lại, nghĩ kỹ hơn, việc lạnh nhạt của Hướng Vãn những ngày qua đã cho thấy rõ vấn đề. Hơn nữa, Triều Tân còn dùng giọng điệu níu kéo hỏi hẳn ba lần, Hướng Vãn từ chối.

Thế là đủ, dây dưa thêm nữa chỉ tổn khó coi.

Mà, Triều Tân và Hướng Vãn đã có hẹn ước, cho em thời gian một học kỳ, vốn nên chuẩn bị sẵn sàng cho một đáp án khác. Nói đúng hơn, Triều Tân luôn chuẩn bị cho một đáp án khác.

Bản thân Hướng Vãn là niềm vui bất ngờ trong cuộc đời, có được khoảng thời gian này, coi như đã nhận được sự ưu ái hiếm hoi.

Chỉ là, lòng tham thỉnh thoảng trỗi dậy.

Ví dụ như, khi cắt rau sẽ lơ đãng, vô thức lắng nghe tiếng động ở khóa cửa. Có lần nghe thấy tiếng mở cửa, cô bỏ dao xuống ngay, đi ra ngoài, thấy Bài Bài ngồi xổm nói: "Dì, mèo nhà hàng xóm chạy sang, cưng quá à!"

Lại ví dụ như, cô bắt đầu kè kè điện thoại bên mình, khi bàn hợp đồng ở studio, có khi ăn cơm với khách hàng, cô cũng vô thức nắm chặt điện thoại, thỉnh thoảng mở ra xem giờ.

Cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, khi nào Hướng Vãn mới đến lấy đồ? Em có quên đồ không? Hay là, em không muốn gặp cô, nên ngay cả đồ đạc cũng không cần nữa?

Cô muốn hỏi Hướng Vãn, nhưng cảm thấy như đang giục em rời đi. Cô không nỡ làm vậy với Hướng Vãn, cũng không nỡ làm vậy với chính mình.

Đồ đạc Hướng Vãn để lại ở đây là tia hy vọng mong manh hơn cả sợi dây câu. Nó có thể chứng minh rằng họ còn chút liên quan. Dù sợi dây câu này theo thời gian trôi, dần dần bị kéo căng, ngày càng mỏng, ngày càng nhỏ, sắp đứt.

Bài Bài hơi chậm hiểu, gần hết tháng, mới nhớ ra hỏi: "Cô Hướng đâu rồi ạ? Dạo này hình như không thấy chị."

"Cô Hướng bận lắm." Triều Tân nói.

"Dạ, vậy dì hỏi chị khi nào về."

Triều Tân tập trung cắt hoa quả: "Con có việc gì à?"

"Hồi Tết chị kể cho con nghe chuyện về tướng quân Vương Đôn thời nhà Lý, bảo con đoán xem con cún Tuyết Đoàn Tử nhà ông ấy màu gì. Con tra cứu tư liệu mãi, còn hỏi cô giáo, cô giáo nói con chó tên là Tuyết Đoàn Tử, chắc màu trắng.

"Con nghĩ, đúng rồi! Sao con ngốc thế nhỉ? Con muốn hỏi chị để kiểm tra đáp án."

Bài Bài đứng bên cạnh bàn bếp, nhìn dì chằm chằm.

Triều Tân nhớ đến vẻ tinh nghịch của Hướng Vãn khi hỏi chuyện Tuyết Đoàn Tử, cô cười gượng, cụp mắt: "Không cần hỏi nữa đâu, màu trắng đấy."

"Ơ, thật sự là màu trắng ạ?" Bài Bài không thể tin.

"Ừ." Triều Tân cầm múi quýt, đút cho cô nhóc.

Bài Bài ngậm hoa quả, lầm bầm bỏ đi.

Triều Tân cắt hoa quả tiếp. Bỗng tim như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, hơi ngạt thở.

Đầu tháng thứ hai, nhận được email mời tham gia một bộ kịch bách hợp. Triều Tân xem qua cốt truyện và danh sách nhân sự, nhưng không có thông tin về diễn viên lồng tiếng hợp tác, theo lệ thường, hỏi người phụ trách.

Đối phương trả lời: "Cô Triều, bên em rất muốn hợp tác với cô nên gửi lời mời đến cô trước, những người khác vẫn chưa quyết định, nhưng bên em muốn mời cô và cô Hướng hợp tác."

Triều Tân ngồi trên ghế, xoa xoa cánh tay, véo mạnh, đỏ ửng.

Sau đó, cô duỗi thẳng lưng, lạnh lùng gõ mấy chữ: Anh hỏi em ấy trước đi.

Đối phương trả lời rất nhanh, coi email như tin nhắn QQ: "Cô Triều không tiện ạ?"

"Không có", Triều Tân nói, "Chỉ nghe nói dạo này em ấy bận học, ít nhận kịch mới nên chắc phải xem em ấy có thời gian không."

Con trỏ nhấp nháy vài cái, Triều Tân ấn nút gửi.

Email này nhận hồi âm rất lâu, lâu hơn cả lúc đợi kết quả thử giọng lần đầu tiên.

Bị hàng trăm con kiến cắn xé tim gan, cũng chỉ có thể diễn tả bằng mấy chữ này.

Diễn viên hài trên chương trình tạp kỹ đang làm trò, tiếng "ha ha ha" không ngớt, Triều Tân ngồi vắt chéo chân, thờ ơ, cầm điện thoại xem.

Đặt xuống ba giây, lại cầm lên, tắt wifi, wifi nhà cô lúc nào cũng chập chờn, 5G còn nhanh hơn.

Điện thoại nằm cạnh, ngón tay gõ lên màn hình như đang chơi đàn piano, bỗng cô nhíu mày nhớ ra gì đó, đi dép lê vào phòng thu âm. Máy tính vẫn dừng ở giao diện email.

Triều Tân cúi người xuống, ấn vào "Nhận thư", thanh tiến trình chạy như chiếc xe tải ầm ầm, không có thư mới.

Lại ấn lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư.

Thì ra không phải do ứng dụng trên điện thoại chậm thông báo. Triều Tân tự giễu.

Đứng dậy, cụp mắt đợi một lúc, Triều Tân theo thói quen đưa lưỡi chạm vào vòm miệng, rồi quay người đi ra ngoài.

Hơn một giờ đêm, Triều Tân ngồi dựa vào đầu giường ngẩn ngơ như mấy đêm trước.

Điện thoại sáng lên trong khoảnh khắc yên tĩnh. Email được trả lời.

Đối phương nói: Cô Triều nói đúng, cô Hướng không có thời gian thật ạ. Vậy bên em sẽ liên hệ với những người khác, bên em định mời cô Kỷ Minh Tranh.

Thực ra Hướng Vãn có thời gian, mấy hôm trước, khi Triều Tân đến studio ký hợp đồng với freelancer Phùng Quả, Phùng Quả nói vừa mới thu âm xong một bộ với em.

Triều Tân thản nhiên hỏi: Thế à? Dạo này em ấy khỏe không? Lần trước hợp tác xong cũng lâu rồi chưa gặp.

Phùng Quả nói: Trạng thái rất tốt ạ. Bây giờ nổi tiếng, ngôi sao sáng nhất tiếp theo chắc vẫn của SC.

Nửa câu sau Triều Tân không nghe, chỉ dừng lại ở câu "trạng thái của rất tốt".

Trên gối còn vương mùi dầu gội và sữa tắm của Hướng Vãn. Mặc dù đã thay ga giường một lần, nhưng cô vẫn cảm thấy mùi hương đó.

Sau này cô mới nhận ra, vì mình và Hướng Vãn dùng chung dầu gội. Thế nên Triều Tân đặt mua, thay toàn bộ sản phẩm chăm sóc tóc và cơ thể, kể cả kem dưỡng da mặt.

Hướng Vãn thật sự không muốn gặp cô. Triều Tân đắp chăn, nhắm mắt lại, trong đầu cô là câu nói này.

Hôm sau là thứ Bảy, Triều Tân thức dậy trả lời email trước, nói rằng mình nhận lời, rồi gọi điện cho Vu Chu, hỏi hôm nay Vu Chu có rảnh không.

Vu Chu hơi ngạc nhiên, vội nói, có chứ.

Triều Tân nói, Hướng Vãn có chút đồ đạc ở nhà mình, cô muốn mang đến trường cho em, nhưng không tiện lên lầu, có thể nhờ Vu Chu mang đến ký túc xá được không.

Thực sự là có vấn đề. Vu Chu im lặng một lát, nhưng mối quan hệ giữa cô và Triều Tân không cho phép cô hỏi thẳng. Sau lần gọi điện trước, cô đã hối hận vì sự đường đột của mình rất nhiều lần.

Vu Chu suy nghĩ, nói: "Chiều nay đi chị, chị xem mấy giờ thì tiện, em qua lấy."

Ngập ngừng một chút, rồi nói thêm: "Em tự qua."

Đừng nói với Tô Xướng thì hơn.

Triều Tân hẹn gặp Vu Chu lúc ba giờ chiều ở cổng trường. Vu Chu mặc áo khoác dạ dáng dài, đứng đợi chị trong gió. Triều Tân dừng xe bên đường, lấy từ cốp xe ra một chiếc vali to và một túi nilon, Vu Chu định cầm, Triều Tân suy nghĩ, nói: "Để chị mang đến tận ký túc xá, hơi nặng."

Gió to, Vu Chu hơi khó mở mắt, nên không khách sáo, nói: "Vâng ạ."

Hai người sóng vai đi về phía ký túc xá, không ai nói gì. Đến vườn hoa, Vu Chu mới lên tiếng: "Lần trước em gọi điện cho chị..."

"Không sao", Triều Tân cúi đầu, "Chị nói chuyện với Vãn Vãn rồi."

Gọi là "Vãn Vãn", như vô tình nói rằng hai người chia tay trong hòa bình, không cãi vã, không oán trách, để Vu Chu và các bạn yên tâm.

Vu Chu đành nuốt lời định nói. Đến dưới lầu, Triều Tân đưa vali và túi nilon cho Vu Chu, gãi sống mũi hơi ngứa, nói: "Em đưa túi nilon lên trên rồi bảo em ấy dọn trước, bên trong có nước hoa hồng các thứ, dễ vỡ. Còn trong vali chị để mấy món đồ trang trí bằng gỗ, chị sợ đè vỡ lọ thủy tinh, nên để riêng ra."

Vu Chu chăm chú lắng nghe, ghi nhớ, do dự: "Chị không lên gặp em ấy ạ?"

"Thôi, chị còn việc."

"Dạ vậy cũng được, chị cứ làm việc đi, lát nữa em đưa đồ xong sẽ rủ em ấy đi ăn cơm."

"Cảm ơn, làm phiền em." Triều Tân nói nhỏ.

Vu Chu thở dài, tạm biệt Triều Tân, đăng ký khách đến thăm, xách đồ lên lầu.

Triều Tân đứng dưới lầu một lúc, trong gió vẫn có những cặp đôi yêu nhau quấn quýt, cô đứng đó trông lạc lõng vô cùng, nên siết áo khoác, xoay người bước đi, tiếng giày cao gót vang lên "lộp cộp".

Lá cây ngô đồng hai bên đường bị giẫm kêu xào xạc. Cô gái bước từ sạp báo đến dừng bước.

Hướng Vãn ôm sách, nheo mắt nhìn bóng lưng nơi góc đường. Chiếc áo khoác đen, mái tóc xoăn dài hơi rối trong gió, vai co lại vì lạnh, vừa siết áo khoác vừa ra ngoài.

Dáng đi thật sự rất giống...

Cô nghiêng đầu muốn nhìn kỹ, nhưng thoáng cái không thấy đâu, như thể chỉ là ảo giác của cô.

Cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, không có tin nhắn nào.

Hướng Vãn ôm chặt sách, chớp mắt dưới cơn gió, đi về phía ký túc xá.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 72: Chương 72



Cửa phòng ký túc xá mở toang, Lâu Bình Bình đang ngồi trang điểm trong góc. Vu Chu xách vali đứng ở cửa, như định nhắn tin cho Hướng Vãn. Thấy Hướng Vãn vào, mắt Vu Chu sáng lên, nói: "Trời, vừa hay, đang định tìm em."

"Này là..." Hướng Vãn nhìn chiếc vali quen thuộc, tim khẽ thắt.

Triều Tân đến? Vậy là bóng lưng vừa nãy là chị?

Vu Chu hơi lúng túng, hắng giọng: "Ờ, có chút đồ, mang đến cho em."

Nói năng ấp úng, không rõ.

Hướng Vãn hiểu, Triều Tân đến để vạch rõ ranh giới.

Nhưng cô không đau lòng mấy vì đã chuẩn bị tinh thần mấy chục ngày nay. Chỉ không ngờ, chị không thèm lên lầu, áo khoác là chiếc chị mặc khi về nhà cô dịp Tết. Không biết lúc lấy ra từ tủ quần áo, chị có nhớ đến việc nó từng nằm trong vòng tay Hướng Vãn hay không.

Hướng Vãn không quen kể lể chuyện tình cảm của mình với người khác nên cô chỉ im lặng ăn cơm cùng Vu Chu, hai người trò chuyện về việc học tập gần đây. Thấy Hướng Vãn ổn, Vu Chu cũng yên tâm.

Lúc ra về, Vu Chu nhíu mày, bỗng hỏi: "Chị Triều có hút thuốc không?"

Hướng Vãn giật mình, nhưng thản nhiên đáp: "Trước đây có hút, cơ mà không nhiều."

"Thảo nào, lúc chị ấy đưa đồ cho chị, chị ngửi thấy mùi thuốc lá trên áo khoác của chị ấy." Vu Chu đút tay vào túi, đá đá mấy viên sỏi dưới chân.

Đá hai ba cái, nói: "Chị về đây."

Chị hút thuốc lại sao? Hình như lâu rồi chị không hút.

Câu này của Vu Chu rất cao tay, thể như lặng lẽ ném bom vào lòng Hướng Vãn.

Ban đầu quả bom rơi xuống không gây tiếng động, sau đó mới bắt đầu sủi bọt. Giữa những bọt nước đó, Hướng Vãn có chút nhớ Triều Tân, nên đến tháng thứ ba, cô bắt đầu cho phép mình tìm kiếm tin tức về chị.

Ngoài dự đoán, mà cũng nằm trong dự đoán, chị sống rất tốt.

Nhận mấy bộ kịch, độ nổi tiếng trên mạng tăng vọt. Bây giờ mỗi bài đăng quảng cáo của chị có vài nghìn lượt thích, mở ra, toàn là bình luận của fan couple.

Có người đổi avatar thành ảnh hoạt hình của Triều Tân và người khác, có người dùng ảnh của Triều Tân. Ra mắt cũng được hơn hai năm, Hướng Vãn biết trang chủ của họ sẽ nhộn nhịp.

Nhưng cô không kìm được, ấn vào xem.

Nhộn nhịp thật, có ảnh Triều Tân tham gia sự kiện offline, nhìn người khác, ánh mắt chị vẫn lạnh lùng và lười biếng, nhưng qua ống kính của fan và hiệu ứng chỉnh sửa ảnh, lại toát lên sự cấm dục "dụ người phạm tội".

Còn có ảnh chụp góc nghiêng, mắt chị nhìn bạn diễn đầy kiên định, khóe miệng hơi nhếch.

"Chết chìm trong hint!" - Họ nói.

Trong siêu thoại còn có video, cắt ghép những đoạn ghi âm Triều Tân tham gia phỏng vấn và giao lưu trực tuyến, ngay cả một cái nhướng mày cũng quyến rũ chết người.

Chị cả trong giới lồng tiếng - Triều Tân bắt đầu kinh doanh, thu về cả ao cá.

Vì trên mạng không có nữ diễn viên lồng tiếng nào trưởng thành và bí ẩn như chị, lạnh lùng mà không lạnh nhạt, quyến rũ mà không kiêu ngạo. Chị thường cụp mắt với vẻ chán đời, nhưng chỉ cần ánh mắt chị lay động, nhìn sang đối phương, thì nốt ruồi kia như điểm nhấn, khiến ánh mắt ấy trở nên mờ ám, khơi gợi trí tưởng tượng.

Nếu lúc này chị lại chậm rãi giơ mic lên, nhếch mép hỏi ngược "hửm?", thì thực sự là căng đét.

Cư dân mạng không nhất thiết thích người giỏi nhất, nhưng nhất định thích người độc đáo nhất ở thời điểm hiện tại.

Họ đã gặp người lạnh lùng, gặp người quyến rũ; gặp người thân thiện đáng yêu; gặp người nghiêm túc cứng nhắc, nhưng chưa từng gặp ai như Triều Tân, mâu thuẫn, tinh tế, khó đoán, lúc gần lúc xa.

Hơn nữa chị còn có khí chất "nữ cường", phụ nữ có năng lực luôn là điểm cộng lớn nhất, ngay cả khi nắm tay ngẩn ngơ cũng rất thu hút.

Hướng Vãn có thể đoán được vì sao chị lại chăm chỉ kinh doanh như vậy. Vì studio của chị đã đi vào hoạt động, cũng nghe nói chị ký hợp đồng với vài người mới.

Chị muốn dẫn dắt người mới.

Cũng giống như bộ kịch mà cô từng từ chối, vai nữ thứ tư được giao cho Thư Tần - người chưa từng có tên tuổi.

Tuy chỉ là vai nữ thứ tư, nhưng chưa từng có tác phẩm nào, vừa ra mắt đã được tham gia thương mại, hơn nữa còn là nhân vật có tên tuổi, có đất diễn, điểm xuất phát không thể coi là thấp.

Hướng Vãn gập máy tính, leo lên giường tầng ngủ.

Thực ra chia tay là chuyện nhỏ, nhưng nó rất gian xảo. Lúc đó chỉ là câu nói nhẹ bẫng, cảm xúc lấn át tất cả, thậm chí khiến bản thân không nhận ra sức nặng của câu nói đó.

Sau đó, nó dùng thời gian dài để nói cho ta biết, bên cạnh người đó thật sự không còn chỗ cho ta nữa.

Không có là không có. Như tắt đèn, không phải tắt từng bóng một, chả phải mất dần, mà là "tách" một cái, tối om.

Rồi nó dùng trí tưởng tượng để dày vò ta, ta nhớ người ấy hơn bất kỳ lúc nào khi còn yêu nhau. Nhớ người ấy đang làm gì, có đau khổ như mình không; hơn nữa còn bắt đầu tưởng tượng, tưởng tượng người ấy có nói cười vui vẻ với ai khác trong bếp không; khi đưa tay ra bắt tay đối tác có gặp được người bạn mới khiến người ấy sáng mắt ra không. Màn đêm buông xuống, thường thì lúc này người ấy sẽ thấy hơi buồn, nếu có người tâm sự với người ấy thì sao? Tàn nhẫn hơn là, tưởng tượng xem có người mới nào đang nằm bên cạnh người ấy không.

Sau khi hành hạ "con người" trong ta đến tiều tụy, giai đoạn khó khăn nhất cũng qua đi.

Có người mất ba hai ngày, có người mất ba hai tháng.

Hướng Vãn may mắn hơn, là kiểu người trước.

Bước vào giai đoạn bình ổn, chỉ còn lại hoang mang thỉnh thoảng dâng lên. Thế mà lại dễ dàng cắt đứt liên lạc như vậy, thì ra thứ mình từng cho là vững chắc, chỉ có thế.

Ngay cả mỉa mai cũng chẳng còn, Hướng Vãn nhận được một lời mời làm việc đặc biệt.

Là tham gia chương trình truyền hình thực tế về diễn viên lồng tiếng.

"Diễn đi! Giọng hay" là chương trình truyền hình thực tế mới của đài Cam, về đề tài diễn viên lồng tiếng. Các studio gồm những người trẻ, thi đấu với hình thức huấn luyện viên dẫn dắt học trò.

Cuối cùng, thông qua điểm số của huấn luyện viên và ban giám khảo chuyên môn, sẽ chọn ra đội chiến thắng và ngôi sao mới triển vọng nhất của ngành.

Thư mời được gửi đến SC, Tô Xướng định đưa Hướng Vãn đi cùng.

Vì Hướng Vãn quay lại trường học, nên số lượng tác phẩm giảm, tần suất nhận kịch mới cũng ít. Thế nên, để duy trì độ nổi tiếng, cô cần chương trình này.

Hơn nữa, sau khi trao đổi với ban tổ chức, việc ghi hình chủ yếu vào cuối tuần, vì vậy không ảnh hưởng đến việc học của Hướng Vãn.

Do có phần thi đấu giữa các đội, để đảm bảo tính công bằng, ba đội còn lại được giữ bí mật. Song, Tô Xướng đoán chắc cũng chỉ là những cái tên nổi tiếng trong ngành, lão làng dẫn dắt vài người mới, nhân tiện xuất hiện trên sóng truyền hình, nhanh thu hút sự chú ý.

Hướng Vãn quay lại SC, cùng Tô Xướng và hai đồng nghiệp khác ký hợp đồng.

Lịch trình của ban tổ chức rất gấp. Vừa ký xong đã bắt đầu phỏng vấn, sau đó dành cả buổi chiều để quay bổ sung cảnh Tô Xướng thông báo cho các đồng nghiệp.

Tiền Chi Nam rất giỏi pha trò, rõ biết trước, nhưng vẫn giả vờ há hốc mồm kinh ngạc, rồi ôm đầu gục xuống bàn: "Trời đất ơi, chưa từng tham gia chương trình truyền hình thực tế như này, hồi hộp quá."

Tô Xướng liếc sang, ý bảo diễn hơi quá.

Tiền Chi Nam le lưỡi sau lưng máy quay, cười hì hì nhướng mày với Tô Xướng.

Mười ngày sau, chương trình "Diễn đi! Giọng hay" chính thức công bố, bốn đội tập hợp đầy đủ, bao gồm:

Linh Việt - huấn luyện viên Triệu Nguyên Hy, học viên Lưu Sảng, Mạnh Mông Mông, Chu Khởi Nguyện.

SC - huấn luyện viên Tô Xướng, học viên Hướng Vãn, Tiền Chi Nam, Lư Thiến Bình.

Tam Thanh - huấn luyện viên Ngô Phong, học viên Cung Khiêm, Dư Nam, Đường Tiểu Hỏa.

Thính Triều - huấn luyện viên Triều Tân, học viên Thư Tần, Phùng Quả, Dương Tiêu Tiêu.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 73: Chương 73



Giới lồng tiếng sôi sục. Sự kiện quy tụ các studio lồng tiếng hàng đầu này chẳng khác nào một bữa tiệc lớn, nhất là khi được sản xuất bởi đài truyền hình nổi tiếng như đài Cam.

Ông lớn dày dặn kinh nghiệm trong lĩnh vực gameshow, lần đầu thử sức với cuộc thi lồng tiếng thực sự khiến người ta mong đợi.

Nhiều khán giả đoán, liệu đây có phải là bước đột phá của nghề lồng tiếng - vốn là một ngành nghề nhỏ bé - hay không.

Giữa sự chú ý ngày càng tăng, công tác chuẩn bị của ban tổ chức diễn ra trong lặng lẽ.

Lần đầu tiên Hướng Vãn đến hậu trường của chương trình. Từ SC, họ được đưa đến tòa nhà của đài truyền hình bằng xe bus mini màu đen in logo chương trình. Ở cửa sau có một số fan có kinh nghiệm ghi hình tập trung, họ đưa điện thoại, thư và hoa cho Tô Xướng cùng Hướng Vãn, cẩn thận dặn dò họ đừng hồi hộp, cố gắng thể hiện, ăn uống đầy đủ.

Tô Xướng cười, gật đầu đáp ứng từng người, còn nói đùa: "Sao cứ như đi thi đại học ấy?"

Tô Xướng hiếm khi trò chuyện với người hâm mộ, mọi người hưởng ứng, cười ầm lên.

Giữa tiếng cười, có cô gái nhỏ giọng nói: "Chị Xướng, chăm sóc Vãn Vãn ạ."

Tô Xướng vốn đi qua rồi, nghe vậy thì dừng bước, quay đầu, nhướng mày.

Lư Thiến Bình cười thầm đầy ý tứ, Tiền Chi Nam hét lên: "Sao thế? Chỉ chăm sóc Hướng Vãn thôi hả? Không chăm sóc em à?"

Các fan cười ồ lên. Tiền Chi Nam giả vờ tủi thân: "Không tặng hoa cho em thì thôi, chăm sóc cũng phân biệt đối xử."

Các fan an ủi: "Lần sau bọn chị tặng cho."

"Mọi người nói rồi đó." Tiền Chi Nam cười toe toét.

Sau một hồi trêu đùa, bảo vệ ngăn người hâm mộ, đưa bốn người họ vào phòng trang điểm.

Hậu trường được trang trí với tông trắng sữa, cửa phòng trang điểm xanh lam. Lần này không dùng phòng trang điểm lớn như các chương trình khác mà chia thành bốn phòng nghỉ nhỏ theo từng đội. Bên phải là khu vực trang điểm có gương, bên trái là khu vực xem thi đấu gồm sô pha da đen, bàn trà mặt kính đen và một bộ thiết bị livestream be bé.

Cửa phòng nghỉ đóng lại, mọi người ngồi xuống khu vực xem thi đấu trước, đặt hoa và thư sang một bên. Biên tập viên chương trình cử trợ lý đến dọn, nhóm quay phim điều chỉnh ánh sáng và góc máy đối diện. Hướng Vãn không quen lắm, chỉ cúi đầu nhìn tập tài liệu quảng cáo in logo chương trình trên bàn.

Biên tập viên dựa vào thiết bị livestream, vuốt dây đeo thẻ nhân viên, nói: "Mọi người vất vả rồi. Tôi là đạo diễn của chương trình, Kiều Phương, mọi người cũng có thể gọi tôi là Nana. Mọi việc lớn nhỏ của nhóm chúng ta có thể tìm tôi để trao đổi, mọi người đừng khách sáo, mình là người một nhà, ha ha ha."

"À, về quy trình thì tôi trao đổi với mọi người rồi. Chương trình gồm 8 tập, phát sóng trong hai tháng. Hai tập đầu thi tự do, sau đó các huấn luyện viên sẽ nghe "mù", thông qua điểm số để xếp hạng. Tuy là hình thức thi đấu theo đội, nhưng cũng chia thành các hạng A, B, C, D. Quán quân cuối cùng được chọn ra từ hạng A sau tập 7. Vì vậy, với các học viên, việc giữ vững vị trí ở hạng A rất quan trọng."

"Nhưng mọi người cũng đừng lo, chương trình không có chế độ loại." Cô mỉm cười, nhìn trợ lý đang ngồi xổm đưa trà lên.

"Mình sẽ ghi hình tập trung, có các hoạt động và phỏng vấn buổi tối để làm tư liệu hậu trường, nên trong thời gian ghi hình vào cuối tuần là ghi hình khép kín. Có nghĩa, chiều thứ Sáu hàng tuần, mọi người sẽ đến đài truyền hình tập trung, thứ Sáu, thứ Bảy ở biệt thự do chương trình sắp xếp, mỗi đội một biệt thự, đến tối Chủ nhật kết thúc ghi hình của tuần đó. Có vấn đề gì không nào?"

"Không có." Tiền Chi Nam và mọi người lắc đầu, hành lý đã chuẩn bị xong.

"Tuyệt cả là vời!" Kiều Phương vui vẻ đáp, "Vậy mọi người nghỉ ngơi, hôm nay ghi hình buổi chiều, trường quay A1. Khán giả vào trường quay lúc 1 giờ chiều, 2 giờ bắt đầu ghi hình. Ừm... nhóm mình có stylist riêng đúng không?"

Kiều Phương nhìn nhân viên phía bên kia.

"Có." Tô Xướng nói.

"Được."

Kiều Phương vỗ tay, đứng dậy khỏi bàn: "Mọi người, bắt đầu làm việc thôi~ Tập trung tinh thần nào~"

Trong phòng nghỉ hỗn loạn nhưng đâu vào đấy. Stylist bắt tay vào trao đổi với nhân viên về khu vực trang điểm, lần lượt chuẩn bị trang phục. Chuyên gia trang điểm và trợ lý bày đồ nghề lên bàn, mở ra, như cao thủ võ lâm bày binh bố trận.

Hướng Vãn ngồi trước gương, đèn sáng trưng khiến cô hơi nhức mắt, cũng khiến những khuyết điểm trên khuôn mặt do thiếu ngủ lộ rõ.

Cô nhắm mắt, cảm nhận ngón tay của chuyên gia trang điểm ấn vào mặt mình. Đầu mũi thoang thoảng hương phấn hoa, bên tai là tiếng bước chân lộn xộn nhưng có trật tự. Thế giới yên tĩnh lại, khiến cô bắt đầu thấy hồi hộp.

Nhẩm lại lời thoại cho phần thi tự do, cô nhớ đến Triều Tân.

Người không thích giao thiệp như chị sẽ ứng xử với ban tổ chức thế nào, nhỉ? Nhưng cô nhớ ra, Triều Tân từng tham gia gameshow hồi trẻ, chắc có kinh nghiệm hơn cô.

Vài tiếng nữa, cô và Triều Tân sẽ gặp lại.

Trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, có âm thanh, có ánh sáng, màn hình LED hoành tráng và cả tiếng hò reo của người hâm mộ.

Hướng Vãn sẽ đứng ở vị trí trung tâm, chờ Triều Tân đánh giá.

Hướng Vãn không ngờ gặp lại trong hoàn cảnh này.

Quá bất công.

Cô có thể tưởng tượng, ánh đèn sân khấu và màn hình lớn sẽ khiến Triều Tân - với tư cách là huấn luyện viên - nhìn thấy rõ cô. Song, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của Triều Tân trên ghế ngồi phía xa.

Thôi bỏ đi, những suy nghĩ thừa thãi đó cô đã nghĩ hết từ ngày chương trình công bố danh sách.

Hợp đồng cũng ký, nếu bỏ thi, Tô Xướng phải bồi thường rất nhiều tiền.

Cô thở dài, tiếp tục học lời thoại.

Gần đến giờ ghi hình, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở hậu trường dần trở nên hỗn loạn, gấp gáp, thỉnh thoảng nghe thấy đạo diễn hiện trường thông báo tình hình qua bộ đàm.

Giữa tiếng rè rè, giọng nói của đạo diễn hiện trường ngắt quãng, gần như là rống lên.

"Nhóm 2, nhóm 2, sẵn sàng, huấn luyện viên vào vị trí."

"Rõ." Kiều Phương ấn bộ đàm đáp lại.

Rồi tiến lên hai bước, vịn lưng ghế của Tô Xướng, nhìn chuyên gia trang điểm đang xịt khoáng cho Tô Xướng qua gương: "Cô Tô, xong chưa ạ?"

"Xong rồi." Tô Xướng gật đầu, đứng dậy.

"Được, em đưa các thí sinh qua, Tiểu Tề đi cùng cô, rồi cô dẫn theo một trợ lý trang điểm, tranh thủ lúc nghỉ giải lao dặm lại." Kiều Phương đỡ lưng Tô Xướng, ra hiệu cho Tiểu Tề đi theo.

Tô Xướng phối hợp với Tiểu Tề kiểm tra lại mic cài áo, cười với các học viên, nhẹ nhàng nói: "Đừng hồi hộp."

"Yên tâm đi chị Xướng, bọn em sẽ làm chị nở mày nở mặt." Tiền Chi Nam vẫn ăn quýt.

"Ăn ít thôi, lát nữa nghẹn đấy." Lư Thiến Bình mắng.

"Hướng Vãn." Tô Xướng đứng chỗ cửa, gọi Hướng Vãn.

"Vâng ạ." Hướng Vãn không nói gì, chỉ gật đầu.

Tô Xướng cũng gật đầu, theo Tiểu Tề về phía lối vào trường quay.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 74: Chương 74



Tiền Chi Nam và Lư Thiến Bình ngồi vào khu vực xem, thiết bị livestream kết nối với tín hiệu hiện trường. Ánh đèn lạnh bao trùm sân khấu mang phong cách công nghiệp, màn hình lớn và bục sân khấu đậm hơi thở công nghệ. Bốn huấn luyện viên chưa vào chỗ, MC đang khuấy động khán giả.

"Quý vị ơi, để không ảnh hưởng buổi ghi hình, xin quý vị đừng ồn ào, trò chuyện, vui lòng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng."

"Sau đó, nhìn theo hiệu lệnh của tôi. Nếu tôi giơ tay lên, mọi người vỗ tay, nếu tôi giơ lên rồi hạ xuống hai lần, quý vị hò reo lên, càng nhiệt tình càng tốt, để huấn luyện viên và cả thí sinh cảm nhận được sự ủng hộ của mọi người, ổn không?"

Đạo diễn hiện trường bắt đầu điều khiển không khí khán giả, ghi hình trước một số phản ứng.

Tiền Chi Nam cười, mày qua mắt lại với Lư Thiến Bình.

Sau khi thông báo xong nội quy, khán giả có chút sốt ruột, vì họ đã đợi một tiếng đồng hồ ở bên ngoài, vào trường quay lại ngồi thêm một tiếng.

Lúc này, khu vực gần lối đi bên phải có tiếng xôn xao, khán giả nhìn sang, nghe thấy có người nhỏ giọng: "Tô Xướng, Tô Xướng kìa."

Tô Xướng đến, vậy sắp ghi hình.

Sau khi thử lại ánh sáng vài lần, màn hình chiếu logo chương trình, cuối cùng đạo diễn cầm loa lên nói: "Quý vị trật tự, chúng ta chuẩn bị ghi hình."

MC dày dặn kinh nghiệm bước ra sân khấu, chỉ vài câu nói dí dỏm đã khuấy động không khí, khán giả cũng không còn thấy mỏi mệt, phấn khích bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát.

Mở màn là phần giới thiệu của bốn huấn luyện viên. Đèn tắt, chỉ còn lại vài tia sáng xanh di chuyển, như cá voi trắng đang lặn xuống biển sâu. Giữa ánh đèn sáng và tối, giọng nói Tô Xướng vang lên.

"Âm thanh là một phần không thể thiếu của thế giới. Chúng ta dựa vào âm thanh để thể hiện, giao tiếp, kết nối với người khác, cũng kết nối với thế giới. Chúng ta rung động trước âm thanh và màu sắc của thế giới, vì chúng tạo nên những câu chuyện."

"Còn chúng tôi là những người dùng âm thanh để kể chuyện."

"Lắng nghe là một từ ngữ tuyệt đến nhường nào, phải đến khi màng nhĩ bạn khẽ rung động, bạn mới cảm nhận được."

"Nghe thấy là một từ ngữ đẹp ra sao, phải đến khi trái tim bạn khẽ rung động, bạn mới cảm nhận được."

"Có thể lắng tôi không? Có thể, nghe tôi không?"

Giọng nói trong trẻo lắng xuống, khán giả nén lại tiếng reo hò. Trống nổi, gió rít gào, trên màn hình lớn hiện lên những thước phim quen thuộc. Bốn huấn luyện viên thay đổi cảm xúc và giọng điệu theo từng cảnh phim, tái hiện lại khoảnh khắc kinh điển.

Có những trận chiến sinh tử, có những bài diễn thuyết hùng hồn, có những lời tâm tình dưới trăng, có những cuộc đàm phán quyết liệt.

Cũng có bi thương, ai oán, khóc lóc, vui buồn lẫn lộn và khí phách giang hồ.

Đoạn kịch dài tám phút giống như cao thủ võ lâm đang thi triển võ công, đẩy không khí hiện trường lên cao trào.

Khán giả như bùng nổ, tiếng hò reo vang dội, như muốn lật tung trường quay.

Ngay cả các học viên ngồi ở khu vực xem thi đấu cũng nổi da gà. Tiền Chi Nam dừng tay bóc hạt dưa, há mồm: "Mẹ ơi..."

Giữa tiếng hò reo chói tai, bốn huấn luyện viên bước ra từ sau sân khấu.

Hướng Vãn do dự nghiêng đầu, định nhìn Triều Tân qua màn hình, thì Tiểu Tề chạy giục: "Cô Hướng, nhanh lên nhanh lên nhanh lên, đến lượt rồi."

Cô vội đứng dậy, vỗ tay với Tiền Chi Nam và Lư Thiến Bình, nén hồi hộp, theo Tiểu Tề ra sân khấu.

Càng đến gần trường quay, càng thấy rõ sự bận rộn khi nhiều chương trình cùng ghi hình.

Có trợ lý stylist ôm quần áo chạy vụt qua, rơi giày cao gót, Hướng Vãn cúi xuống định nhặt lên.

Tiểu Tề nắm lấy tay cô: "Kệ đi."

Đối phương không quay đầu, cũng không dừng bước, kéo Hướng Vãn đi, đến khi vào hậu trường mới buông tay.

Kiểm tra lại tóc lần cuối, có thể nghe thấy tiếng vỗ tay khi thí sinh đầu tiên bước ra sân khấu.

Hướng Vãn bỗng nhớ lại những gì Tô Xướng phân tích với cô trước trận đấu.

Studio Tam Thanh dạo này không có nhân tố mới nổi bật. Linh Việt là công ty được thành lập bởi các thành viên của một nhóm lồng tiếng online lâu đời. Triệu Nguyên Hy rất tham vọng, muốn cướp người, nhưng lính mới cũng chỉ tham gia vài bộ kịch, trình độ bình thường. Ba người Triệu Nguyên Hy dẫn dắt lần này từng tham gia lồng tiếng, nên cũng nắm được điểm mạnh, điểm yếu của họ.

Khó đoán nhất là Thính Triều.

Phùng Quả - freelancer hạng hai trong giới, Dương Tiêu Tiêu cũng có tác phẩm vai chính tiêu biểu, nhưng khi Thính Triều công bố danh sách, lại để Thư Tần thi đầu.

Vòng thi tự do đầu tiên là mỗi studio cử một thành viên ra thi đấu, thay phiên nhau. Vì vậy, người xuất hiện đầu tiên chắc chắn là người mà studio cho rằng thu hút nhất.

Tô Xướng gần như đoán được cả thể loại mà Tam Thanh và Linh Việt sẽ chọn, nhưng Thư Tần thì không biết gì.

Thư Tần chưa ra ngoài lồng tiếng, cũng chưa có tác phẩm chính thức.

Khó hiểu nhất là, tại sao Triều Tân không quan tâm đến vị thế của Phùng Quả trong giới, mà để Thư Tần đứng mũi chịu sào? Hơn nữa, cả studio Thính Triều không có ý kiến.

Hướng Vãn thu hồi suy nghĩ, nhớ lại lời dặn của Tô Xướng.

Chị nói, ưu điểm lớn nhất của Hướng Vãn là chất giọng. Nếu so về diễn xuất, kinh nghiệm, thì cô không có nhiều cơ hội chiến thắng. Nếu võ công của người khác là kiếm pháp, thì võ công của Hướng Vãn là quyền pháp.

Cô không cần những thứ hoa hòe hoa sói, chỉ cần dùng chất giọng trong trẻo như tuyết của mình để chạm đến trái tim từng người là được.

Không cần cảm xúc dạt dào, nếu không sẽ dễ phá hỏng chất giọng. Hơn nữa, để thu hút khán giả và thể hiện năng lực, phần lớn mọi người sẽ chọn cách thể hiện "bùng nổ" trong phần thi tự do.

Hướng Vãn thì làm ngược lại, cứ đứng yên, từ tốn đọc, chậm rãi đọc.

Ngay cả tay cũng không cần cử động.

Trên sân khấu mơ hồ truyền đến lời nhận xét của ban giám khảo, Hướng Vãn bỗng thấy hơi choáng váng, cô nhắm mắt, xua đi cảm giác chóng mặt, nghe thấy Tiểu Tề khẽ nói bên tai: "Chuẩn bị, chuẩn bị, lát nữa lên sân khấu từ đây, đi chậm thôi, cái giá này không chắc lắm."

Vừa dứt lời, tai nghe đã vang lên tiếng gọi. Tiểu Tề vội nói: "Đi đi đi, lên thôi."

Hướng Vãn hít thở sâu hai cái, bước lên bậc thang từ lối đi tối om.

Micrô, loa như gắn vào tim và tai cô. Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, môi khô khốc, nhưng cô không dám l**m, vì có đánh son; cổ họng cũng không được thoải mái, cô muốn hắng giọng, nhưng đã lên sân khấu, đành mỉm cười.

Khác với tưởng tượng, đèn quá sáng, chiếu từ mép sân khấu, cô không nhìn thấy gì, chỉ thấy vài ngọn đèn sáng chói, chả thấy khán giả đâu, cũng không thấy Tô Xướng Triều Tân đang đợi cô.

Cô chỉ có thể nhìn chiếc micrô đứng sừng sững ngay trung tâm, cũng là thứ duy nhất quen thuộc với cô.

Cô bước từng bước đi đến đó, đứng yên, theo thói quen đưa tay phải v**t v* giá đỡ mic. Đèn tắt, cô khẽ nhắm mắt, gạt bỏ mọi suy tư.

Yên tĩnh, yên tĩnh như không có ai.

Âm thanh đầu tiên truyền đến tai mọi người là tiếng thở dài, ngừng lại hai ba giây, Hướng Vãn mới mở miệng nói câu đầu.

Tiếng nhạc vang lên ngay khi cô dứt câu - tiếng violin.

Nhạc cụ phương Tây kết hợp với giọng nói cổ kính của cô. Như bàn tay của không gian và thời gian đan xen, chậm rãi x.oa n.ắn từng con sóng âm thanh.

Ai cũng tưởng cô sẽ chọn thể loại cổ trang sở trường, nhưng cô không làm vậy. Cô đọc một đoạn độc thoại của nhà thơ người Anh thời Trung cổ.

Vị tiểu thư khuê các xinh đẹp dùng giọng nói thời Lý để đọc thơ tiếng Anh. Như mộng như ảo, như khóc như than, như hoa như trăng, như một khúc ca, như một bài hát.

Một khúc nhạc kết thúc, đèn sáng bừng, tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng từ phía khán giả, kéo người ta về thực tại.

Hướng Vãn mở mắt, thở phào, nhìn về phía bốn chiếc ghế bạc xoay lưng về phía cô.

Giọng nói của MC vang lên, yêu cầu bốn vị huấn luyện viên chấm điểm xong mới được xoay ghế.

Triệu Nguyên Hy, Ngô Phong, Tô Xướng và Triều Tân chậm rãi xoay lại. Hướng Vãn nhìn về phía mép sân khấu, rồi ngước mắt lên, nhìn Tô Xướng, rồi đến Triều Tân.

Chị mặc sơ mi trắng cách điệu, quần ống rộng màu đen, chân vắt chéo, tôn lên đôi giày cao gót và đường cong mắt cá chân thon thả.

Mái tóc xoăn dài được vén sang một bên, vừa quyến rũ vừa năng động, nhất là màu son đỏ đậm mà chuyên gia trang điểm đánh cho chị, kết hợp với ánh mắt lạnh lùng, vừa cấm dục vừa gợi cảm.

"Huấn luyện viên có nhận xét gì không ạ?" Hình như MC thấy phần trình diễn của Hướng Vãn rất xuất sắc, giọng nói cũng mang theo ý cười.

Từ phải sang trái, Triệu Nguyên Hy và Ngô Phong lần lượt nhận xét.

Họ khen ngợi chất giọng của cô, rất đặc biệt và cuốn hút, còn lại do cô không thể hiện quá nhiều kỹ thuật, nên không nói thêm gì nhiều.

Đến lượt Tô Xướng, chỉ mỉm cười. Phía dưới khán đài đã có người hò reo.

Hướng Vãn cầm mic, cũng mỉm cười.

Tô Xướng lắc đầu, cười nói: "Vãn Vãn?"

Cả trường quay hò reo, Tô Xướng quay đầu nhìn khán giả, ngay cả Ngô Phong cũng khó hiểu nhìn sang. Khán giả nín cười, dần im lặng.

"Vâng, chị Tô." Thấy Tô Xướng quay lại, Hướng Vãn ngoan ngoãn đáp.

Tô Xướng vẫn dịu dàng, nhưng cũng rất thẳng thắn, nói: "Trạng thái của em không tốt lắm."

"Vâng ạ." Giọng Hướng Vãn hơi khàn, nói xong, cô hắng giọng.

"Độ trôi chảy chưa ổn, cảm xúc chung có phần gò bó, nghe khá đều đều. Vì vậy, chị thấy hơi khó chấm điểm." Tô Xướng nhìn Ngô Phong.

"Đúng không anh Phong?" Tô Xướng cười đùa.

"Làm gì, em muốn xem trộm điểm của anh à?" Ngô Phong giả vờ che bảng điểm.

Khán giả cười ồ lên, MC chữa cháy: "Này này này, huấn luyện viên không được trao đổi với nhau đâu."

Thấy hai người nén cười, ngồi nghiêm chỉnh, MC hỏi: "Cô Triều có nhận xét gì không ạ?"

Tim Hướng Vãn đập thình thịch.

"Nói khi công bố điểm đi." Triều Tân cúi đầu, lật sổ ghi chép.

Trái tim đang nhảy loạn bỗng chùng xuống, Hướng Vãn cụp mắt.

"Vâng, vậy các huấn luyện viên sẽ cho điểm. Chương trình sẽ xếp hạng dựa trên điểm số, xin mời các huấn luyện viên lần lượt giơ bảng điểm lên."

Triệu Nguyên Hy cho 7.5 điểm, cầm mic nói: "Tôi cũng có cùng suy nghĩ với cô Tô, hơi đều đều, nhưng nhìn chung khá tốt."

Ngô Phong cho 8 điểm: "Tôi thích chất giọng của em, thu hút và đặc biệt, 8 điểm."

Tô Xướng cho 7.3 điểm: "Ở câu thứ tư có một lỗi rõ, đến nửa sau, giọng không được kiểm soát tốt, nên độ trôi chảy chưa ổn, hơi bay."

Đến lượt Triều Tân, vẫn xem sổ ghi chép, tay phải giơ bảng: 6.9.

Thấp hơn ba người trước, nhưng Triều Tân vốn nổi tiếng nghiêm khắc, khán giả không mấy bất ngờ. MC cười nói: "Chúng ta cùng nghe nhận xét của cô Triều nào."

Triều Tân đặt bảng điểm xuống, tay phải cầm mic, tay trái lật sổ, cúi đầu, giọng rất bình tĩnh.

"Tiếng thở dài lúc đầu không phải là chủ ý, mà là do em bị lỗi, vì đuôi hơi bị run, hơn nữa cũng không phù hợp với giọng điệu chung của bài thơ. Giây thứ 30 bị phun mic, 2:10 có dừng lại do quên lời, phút thứ 4:22, cổ họng không thoải mái, để tránh bị sịt, em chọn cách an toàn, nén cảm xúc."

"Vì chất giọng rất hay, nên nhìn chung bài thi được hoàn thành, 6.9."

Triều Tân gập sổ, ngẩng đầu, nhìn Hướng Vãn đang đứng giữa sân khấu.

Hướng Vãn cũng đang ngước nhìn chị, hai người bất ngờ chạm mắt nhau.

Triều Tân chớp mắt, liếc sang phải, tránh.

Chỉ nhìn Hướng Vãn một cái, cô đã thấy nổi da gà.

Không ai biết vừa rồi cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ bấm giờ như thế nào để giữ vững sự chuyên nghiệp, cô cố gắng thế nào để không bị phân tâm bởi thanh âm của Hướng Vãn.

Cô quá quen, nó từng thì thầm gọi "chị Triều" trong những giọt mồ hôi, cũng từng thủ thỉ "muốn nữa" ở nơi gần tim cô nhất.

Nhưng vì là Hướng Vãn, vì sau này có thể không còn gặp lại Hướng Vãn, nên lần này cô lắng nghe chăm chú hơn bao giờ hết.

Vì Hướng Vãn đã gọi cô là "tiền bối" rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng có cơ hội dạy dỗ em.

Lòng trào dâng cảm xúc, Triều Tân lạnh lùng cúi đầu, nghe MC mời Hướng Vãn đến khu vực chờ, cô hít mũi, lật tờ giấy mới, chờ thí sinh tiếp theo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back