Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 85: Chương 85



Hôm sau, Hướng Vãn không được Triều Tân đưa về như mong muốn.

Vì ban tổ chức muốn thu thập thêm một số tư liệu đời thường ngoài các phần thi, nên dành hẳn nửa ngày để quay phim.

Sau bữa tối, ban tổ chức thông báo chương trình đã ghi hình được một nửa chặng đường, đồng thời gửi lời cảm ơn sâu sắc đến sự hợp tác của mọi người, nhờ đó mà mọi việc diễn ra suôn sẻ. Để ăn mừng, tổ sản xuất quyết định tài trợ cho tất cả mọi người một buổi thư giãn.

Nam chọn đi hát karaoke, còn nữ thì sau khi biểu quyết thì đi spa.

Dù không phải là ghi hình hoàn toàn khép kín, nhưng chút đặc quyền hiếm hoi này cũng khiến ai nấy cũng hân hoan như chim sổ lồng.

Hướng Vãn chưa từng đi spa, thấy rất mới lạ.

Để chiều lòng mọi người, ê-kíp chương trình đã chơi lớn bao trọn cả một tầng lầu, chia thành bảy tám phòng nhỏ. Hướng Vãn theo hướng dẫn của nhân viên, bước vào một phòng với rèm gỗ và rèm vải buông lơi. Bên trong chỉ có giường đơn và ở vị trí lẽ ra để gối đầu lại khoét một lỗ tròn.

Bước qua bậc thang be bé, Hướng Vãn bắt gặp một chiếc thùng gỗ cao ngang người. Món đồ này gợi cho cô cảm giác thân quen đến lạ, hình dáng của nó hao hao chiếc bồn tắm cô từng dùng. Kế bên, phía tay phải là một phòng tắm kính nho nhỏ.

Cô nhân viên mát-xa trông chỉ chừng ngoài hai mươi, nhanh nhẹn thắp tinh dầu, cẩn thận đặt bộ đồ sạch sẽ, gọn gàng lên giường đơn, rồi nói với Hướng Vãn rằng cô có thể thay đồ trước, tắm qua cũng được mà không tắm cũng không sao.

Vì không quen tắm rửa ở ngoài, nên thay đồ xong là Hướng Vãn ra ngay.

Nhân viên mát-xa liếc nhìn, nói: "Cưng ơi, cái bên trong cũng phải cởi ra nữa."

"Cưng ơi?"

Hướng Vãn nhíu mày, ngoài mấy người trên mạng ra, chỉ có Triều Tân từng gọi cô là "cưng", mà lại vào... lúc đó.

Cô gái này hơi thoải mái quá mức rồi đấy. Nhưng Hướng Vãn không nói gì, chỉ liếc nhìn thẻ nhân viên và đồng phục, nghĩ chắc ê-kíp chương trình tìm nơi đàng hoàng, nên cô quay vào phòng tắm, cởi cả nội y.

Hướng Vãn làm theo hướng dẫn, cúi người nằm sấp trên giường, úp mặt vừa lỗ nhỏ. Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy rất thoáng khí, khá hài lòng với thiết kế.

Mải mê với dòng suy nghĩ, Hướng Vãn giật mình bởi tiếng ghế rẹt rẹt với sàn nhà, nhân viên mát-xa ngồi xuống. Cô nghe loáng thoáng tiếng đổ dụng cụ ra cái bàn cạnh đó, tiếng xoa tay, nhớt nhớt, chẳng rõ bôi thứ gì.

Hướng Vãn hơi căng thẳng.

"Lần đầu đi spa hả cưng?" Nhân viên mát-xa vừa nói vừa kéo áo cô lên.

Hướng Vãn giữ chặt vạt áo, đầu lên: "Cô làm gì vậy?"

Không quen không biết, không có họ hàng, cô làm gì vậy?

"Mát-xa mà cưng, mặc quần áo thì không thể thoa tinh dầu được, cái này giúp giải tỏa căng thẳng, thư giãn cơ thể, hỗ trợ mát-xa, đã lắm." Nhân viên mát-xa kiên nhẫn giải thích.

Hướng Vãn lắng nghe động tĩnh xung quanh, ngoài tiếng nhạc du dương và mùi hương thơm thoang thoảng, không có gì bất thường, nên cô rụt tay về, đỏ mặt nằm xuống.

Spa là vậy à...

Lòng cô vừa hồi hộp vừa tò mò.

Nghĩ tới Triều Tân bên cạnh, chị cũng c** q**n áo? Người ta nhìn thấy hết cả lưng chị?

Hướng Vãn không thể nào thả lỏng.

Nhân viên mát-xa thấy cô căng thẳng, nên định từ từ, nói: "Cưng nằm im nhé, để chị mát-xa chân cho em trước, xong đến phần trên."

"Vâng, làm phiền chị." Hướng Vãn thở phào.

Bàn tay mát lạnh thoa tinh dầu, rồi xoa xoa lên xuống, dần dần có cảm giác ấm ấm. Kết hợp với động tác mát-xa thành thạo của nhân viên, tê tê mà đau đau.

"Đau." Hướng Vãn nhíu mày.

"Cưng ạ, chị chưa dùng sức gì luôn đó", nhân viên mát-xa cười nói, "Sao cưng yếu thế?"

Mới vậy mà chịu hết nổi rồi? Triều Tân còn yếu hơn cô, chỉ cọ cổ chân chút thôi cũng ửng đỏ.

Tim Hướng Vãn thắt lại. Nói vậy, lúc này cũng có người đang xoa bóp bắp chân Triều Tân, nhìn thấy những vết đỏ trên bắp và cổ chân chị.

Cô khẽ nhúc nhích vai, nằm sấp không thoải mái lắm.

"Thả lỏng nào cưng. Chị sắp lên tới đùi rồi, chắc hơi đau, em càng căng thẳng là càng đau đó."

Nhân viên mát-xa đứng dậy, dùng khuỷu tay ấn vào dưới mông Hướng Vãn, tay kia xoa bóp huyệt đùi trong.

Chưa kịp dùng sức thì đã bị Hướng Vãn đẩy ra.

Cô ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng: "Cô..."

"Cô quá đáng lắm rồi!"

Nhân viên mát-xa ngớ người... quá đáng?

Hướng Vãn chưa bao giờ là người thoáng trong chuyện này, ngay cả khi vượt rào với Triều Tân cũng xuất phát từ tình cảm. Vả lại, đôi bên đã thoả thuận đàng hoàng rồi mới dần trao những nụ hôn, vòng tay ôm ấm, chung đụng nơi thầm kín nhất.

Thế mà cô gái mới ngoài hai mươi này, chẳng nói chẳng rằng, đưa tay s.ờ so.ạng cô, còn như thể đương nhiên, hoàn toàn không ý thức được mình đang xúc phạm người khác.

Tiểu thư nổi giận, hơn nữa còn giận dữ vô cùng. Mái tóc đen dài xõa tung, mắt đỏ hoe, ngực phập phồng.

Cô còn nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, khiến cô chẳng mảy may do dự đi giày vào, xõa tóc chạy sang phòng bên cạnh.

"Cốc cốc cốc", gõ ba tiếng, dựa theo trí nhớ hình như phòng này.

Cửa mở ra, cũng là một cô gái trẻ, mặc đồng phục màu nâu sẫm, đang ngạc nhiên nhìn cô.

Hướng Vãn nghiêng đầu, nhìn Triều Tân phía trong qua khe cửa.

Chỉ một cái liếc mắt, mặt cô càng đỏ hơn.

Triều Tân nằm trên giường, lưng trần gợi cảm, đôi chân cũng để trần. Thay vì vén lên, quần đã bị cởi thẳng ra, để lộ những đường cong mềm mại đang úp sát xuống mặt giường.

Hướng Vãn muốn phát điên.

Phần "con" bé nhỏ trong người cô đang đấm đá lung tung.

Nghe thấy tiếng động, Triều Tân quay đầu lại, nhìn Hướng Vãn cắn chặt môi.

"Vãn Vãn?" Hình như hơi ngẩn người, giọng khàn khàn như vừa trải qua cơn hoan lạc, "Sao em đến đây?"

"Chị đang làm gì vậy?" Giọng Hướng Vãn yếu ớt, như bị ép ra từ cổ họng.

"Chị..."

Triều Tân ra hiệu bằng mắt cho nhân viên mát-xa đóng cửa lại, khẽ hỏi Hướng Vãn: "Đi spa mà, sao em đến đây?"

"Này không phải spa. Spa gì? Chị cởi hết ra rồi, cả lưng chị nữa..." Phần lưng đỏ, đùi cũng thế.

Hướng Vãn ấm ức nhìn nhân viên mát-xa.

"Chị, cái này, quy trình bên em là vậy ạ", nhân viên mát-xa cũng luống cuống, "Hay để em gọi quản lý đến."

Hướng Vãn không quan tâm nhân viên mát xa, chỉ nhìn Triều Tân, đôi môi đỏ mọng.

Triều Tân nhìn phản ứng của Hướng Vãn, hình như hiểu ra, nói: "Em đừng vội."

"Vậy chị ngồi dậy đi." Hướng Vãn nói.

Triều Tân thấy buồn cười, dường như Hướng Vãn quên mất, giờ hai người không còn là kiểu quan hệ đó nữa. Nhưng cơn giận dỗi của em lúc này, lại bất chấp tất cả để làm mình làm mẩy.

Triều Tân nghiêng người, lấy khăn tắm che ngực, xoay lưng về phía Hướng Vãn, ngồi dậy.

Những đường cong tuyệt mỹ càng thêm phần sống động, gợi cảm trong từng cử chỉ.

Vậy mà lúc này, Hướng Vãn thấy rung động, có lẽ cô đã khao khát cơ thể này quá lâu.

Nhân viên mát-xa thấy Triều Tân ngồi dậy, mặc quần áo, vội bước đến định giúp chỉnh lại tóc tai.

Hướng Vãn dịu dàng nói: "Cô đừng động đậy."

Nhân viên mát-xa đứng khựng.

Giọng nói thiếu nữ trong trẻo, dịu dàng, nhưng chỉ mấy chữ thôi mà nghe cũng rờn rợn.

Đợi Triều Tân mặc xong quần áo, vòng tóc ra cổ áo, nhân viên mát-xa mới do dự tiến lên, hỏi: "Chị, không làm nữa ạ?"

"Không làm nữa." Triều Tân vừa nói vừa đi giày.

"Chuyện này... mới làm được một nửa." Nhân viên mát-xa nhìn Hướng Vãn.

"Không sao, cứ tính tiền theo giá niêm yết."

Triều Tân đứng dậy, định cùng Hướng Vãn ra ngoài.

Nhưng Hướng Vãn không nhúc nhích, cô nghiêng đầu nhìn nhân viên mát-xa, suy nghĩ, không nhịn nổi.

"Cô nhìn thấy chị ấy rồi à?"

"Không không không, không có, không nhìn thấy, trời ơi." Nhân viên mát-xa theo bản năng phủ nhận.

"Nói dối." Hướng Vãn nhíu mày. Không nhìn thấy, vậy thì xoa bóp kiểu gì?

Nhân viên mát-xa há hốc mồm, không nói nên lời.

"Hướng Vãn." Triều Tân nhẹ nhàng ngăn em lại.

Nhìn Triều Tân, chắc là chỗ này làm ăn kiểu bậy bạ. Nhưng biết làm sao được, cô cũng không nên làm khó người ta, nên Hướng Vãn đành nén lại cảm xúc: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi nóng nảy."

"Không sao đâu chị, bên em hay gặp khách hàng không quen, bình thường mà, ra ngoài uống cốc trà đi ạ, trà lúa mạch, mát lắm." Nhân viên mát-xa đưa hai người ra ngoài, đi đến quầy lễ tân rót trà.

Triều Tân ngồi sô pha cùng Hướng Vãn, tranh thủ nhìn điện thoại. Thấy em bình tĩnh lại, mới nói: "Chị quên mất em chưa đi spa bao giờ, đáng lẽ nói trước với em mới phải."

"Chị thường spa à?" Hướng Vãn nhìn Triều Tân.

"Cũng không, trước đây với chị, việc này hơi xa xỉ." Triều Tân cười, không phải xa xỉ về tiền bạc, mà là xa xỉ về thời gian và hưởng thụ.

Mệt mỏi về nhà, lấy súng massage ra tự xử là xong, nào có tâm trí đến tận cửa hàng.

"Nơi này do ban tổ chức tìm, em làm vậy, lỡ như lúc thanh toán, họ nhắc đến chuyện gì thì sao?" Triều Tân nói ngay vào vấn đề.

"Em không nghĩ nhiều thế."

"Sao lại nóng vội như vậy? Bình thường em không thế mà", Triều Tân ngừng một chút, "Dù không vui, cũng có thể nói với chị, chị sẽ không làm nữa."

Trước kia, khi là bạn giường, Hướng Vãn thỉnh thoảng có tính chiếm hữu, nhưng em là tiểu thư khuê các nên nói chuyện chậm rãi, em cười rạng rỡ, giọng điệu ranh mãnh, tinh nghịch.

Chưa bao giờ em làm mình làm mẩy với người dưng thế này.

Hướng Vãn nhíu chặt đôi mày thanh tú, hoảng hốt.

Vì ngay cả trước đây, cô nghĩ rằng mình có những tiếp xúc độc nhất vô nhị với Triều Tân, không ai hiểu rõ cơ thể Triều Tân như cô.

Nhưng khi Triều Tân tr*n tr** nằm dưới tay người khác, cô không nắm được chiếc phao cứu sinh đó nữa.

"Em sợ."

Hướng Vãn khẽ nói: "Sợ chị cũng để người thứ hai muốn gì được nấy."

Muốn có một mối quan hệ chỉ thuộc về hai người; muốn có một cánh cửa mà chỉ mình Hướng Vãn có chìa khóa.

Muốn làm chuyện ấy thêm lần nữa, ý nghĩ này chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 86: Chương 86



Nhưng Hướng Vãn chẳng nói gì, chỉ im lặng tìm về vẻ yên tĩnh và kín đáo thường ngày.

Ban nãy cô có chút mất kiểm soát, nhưng nguyên nhân sâu không phải chỉ vì chuyện vừa rồi.

Mà bởi lẽ từ khi tham gia cuộc thi đến giờ, ngày này qua ngày khác, chỉ có thể đứng từ xa trông ngóng Triều Tân, mỗi ngày trôi qua cô lại càng cảm nhận rõ mình đang dần mất đi Triều Tân.

Đó là khi người khác có được chứng kiến màn mở đầu đầy ấn tượng của Triều Tân; là khi biết rõ sở thích ít đường ít đá của chị; là khi Triều Tân nắm rõ thói quen ăn uống của một người khác; là khi Triều Tân thoải mái đụng chạm cơ thể mà chẳng chút ngại ngần... và cuối cùng là, Triều Tân khỏa thân trước mặt người khác.

Khi một người không còn bất kỳ danh phận nào, thì biết lấy gì để chứng minh sự đặc biệt của bản thân? Không lẽ phải tự lặp đi lặp lại với chính mình rằng, đã từng sở hữu chị sao?

Thêm vào đó, cô còn thể hiện không tốt trong chương trình. Cô thực sự không biết phải thế nào để trở thành một người không phạm lỗi trước khán giả, mà nghe ý của Triều Tân, có lẽ chị lại phải tìm đến Tô Xướng để làm cái gọi là phim "Ngọc Thần" gì gì đó.

Hướng Vãn đắm chìm trong suy tư, không hề hay biết Triều Tân đang mải miết ngắm nhìn góc nghiêng của mình.

Thực ra, cô cũng cảm nhận được tâm trạng có phần u ám của Hướng Vãn xuyên suốt những buổi ghi hình. Vì vậy nên lúc nãy khi Hướng Vãn ngỏ ý muốn cô dừng việc mát-xa, cô còn có chút vui mừng.

Đã lâu không gặp Hướng Vãn như thế, một Hướng Vãn kiêu kỳ nhưng bất an.

Nói Triều Tân cũng có những h.am m.uốn chiếm hữu bí mật, thì đó không phải là cơ thể tuyệt mỹ của Hướng Vãn, càng không phải Hướng Vãn đối với tình yêu chung thuỷ sắc son, mà là những hờn dỗi, nhõng nhẽo rất đỗi trẻ con mà chỉ riêng em có.

Chỉ khi ấy, Triều Tân mới thấy mình có điểm vượt trội và xứng đáng với Hướng Vãn.

Vì chấp nhận mọi thứ của em, có thể trân trọng mọi thứ thuộc về em.

Người khác yêu con người hoàn hảo của em, còn Triều Tân yêu tất cả những gì thuộc về em, dù tốt hay xấu.

Triều Tân đợi Hướng Vãn uống trà xong, hỏi: "Em đói không? Chị đưa em đi ăn."

Dỗ dành Hướng Vãn dường như đã trở thành thói quen.

Hướng Vãn khẽ xao xuyến, hỏi lại: "Ăn gì cơ?"

"Gần đây có quán mì khá ngon, em muốn ăn không?"

"Cay không ạ?"

"Không cay." Sao cô có thể đưa Hướng Vãn đến nơi mà em không ăn được chứ.

Hướng Vãn gật đầu, thế là hai người thay quần áo của mình, trong lúc cả đoàn đang tận hưởng dịch vụ spa, lén trốn.

Quán ăn nằm trong con hẻm bé, người bình thường khó mà tìm thấy. Lần đầu Hướng Vãn thấy cái bát to đến vậy, giống chậu rửa mặt mini, vàng đục, tráng men. Bát mì được chan nước dùng với vài miếng thịt băm, vừa bưng ra đã ngửi thấy mùi thơm nức của nước hầm gà.

"Mấy quán khác ưa bỏ bột hầm xương hoặc bột ngọt (mì chính) cho ngon hơn. Nhưng quá này hầm từ gà ác, cũng không bỏ nhiều muối." Triều Tân vừa tráng đũa vừa nói, "Em thử xem."

Hướng Vãn thích cách chị dịu dàng nói chuyện với mình, như họ chưa từng chia xa.

"Chị không ăn ạ?" Hướng Vãn khuấy nhẹ bát mì.

Triều Tân lắc đầu.

"Vậy thì em ăn không nổi đâu..."

Hướng Vãn hơi mím môi, ánh mắt mong chờ, như thể đang toan tính.

Trước đây mỗi lần cô nói ăn không hết, Triều Tân sẽ bảo, phần còn lại để chị.

Nhưng lần này thì không, Triều Tân cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Không sao, em ăn được bao nhiêu thì ăn."

Chiếc bát tuy to, nhưng Hướng Vãn đi vài đũa là xong. Đúng thật, ngon tuyệt cú mèo. Sau đó, cô thấy Triều Tân đang nghe điện thoại ở bên cạnh, nên theo thói quen rút giấy ăn, gấp một chú thỏ con.

Gấp xong để sang một bên, cô đưa tay chọc nhẹ vào tai thỏ, khiến nó rung rinh trông rất đáng yêu.

Triều Tân quay lại, nhìn thấy thỏ giấy trên tay Hướng Vãn, không nói gì, chỉ nói: "Em ăn xong chưa? Đi thôi."

Không còn bắt Hướng Vãn tặng thỏ cho mình.

Một tuần luyện tập trôi qua nhanh. Sau khi chuyển vào biệt thự vào thứ Sáu cũng không kịp tụ tập, họ gặp lại vào buổi ghi hình ngày thứ Bảy.

Buổi diễn phân lớp diễn ra đúng như dự kiến. Sân khấu với tông màu chủ đạo là xám bạc được chia thành bốn khu vực tương ứng với bốn lớp theo hình dấu gạch chéo. Lớp A là đội biểu diễn đầu tiên, cũng là đội có trình độ cao nhất, nên nhận được rất nhiều kỳ vọng.

Lần này Triều Tân mặc jumpsuit kẻ sọc màu tối, cổ áo hơi trễ xuống, để lộ chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong, vừa cá tính vừa gợi cảm.

Triều Tân vẫn ngồi ở vị trí ngoài cùng bên trái của hàng ghế huấn luyện viên, nghe MC giới thiệu từng thành viên đội A.

Sau khi giới thiệu xong, sân khấu bỗng tối sầm.

Làn sáng mỏng manh tách bối cảnh sân khấu thành một tầng mờ ảo như sương khói, Thư Tần trong vai Trần Tốn dịu dàng mỉm cười nói: "Mạnh Tây, tối nay ăn cơm ở ngoài, muốn mua gì không?"

Một luồng sáng mạnh bỗng chiếu xuống, Hướng Vãn trong vai Mạnh Tây xuất hiện phía trước sân khấu, diện bộ vest rộng màu be, mái tóc xoăn dài toát lên sự từng trải và quyết đoán.

Lần xuất hiện đầy bất ngờ với hình ảnh hoàn toàn khác biệt của Hướng Vãn khiến toàn bộ khán giả ồ lên, chỉ với một cảnh quay, mà tiếng vỗ tay đã vang không ngớt.

Một tay cầm kịch bản, tay kia giơ điện thoại, giọng Hướng Vãn nói bằng vừa dứt khoát vừa mệt mỏi: "Thôi, không ăn đâu, không muốn ăn."

"Ồ..."

Khán giả xôn xao, vì lần này Hướng Vãn đã điều chỉnh vị trí phát âm lùi về phía sau, khiến giọng trầm hơn, thậm chí còn hơi khàn, khiến nhân vật già dặn, trạng thái cũng thoải mái.

Tô Xướng khá ngạc nhiên, nhướng mày, mỉm cười nhìn Triều Tân.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà có thể hướng dẫn tốt đến mức này, giúp Hướng Vãn thích nghi với một vai diễn có sự khác biệt lớn như vậy, cho thấy rõ năng lực và tinh thần mạo hiểm của Triều Tân.

Mà khi chương trình đã đi được hơn nửa chặng đường, khán giả cũng dần nhàm chán với những sở trường của các thí sinh, thì lúc này việc đội A lật ngược tình thế, thử thách những vai diễn mà trước đó chưa từng thể hiện, nếu thành công, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng fan lớn.

Một Thư Tần mạnh mẽ nay lại vào vai dịu dàng. Một Hướng Vãn vốn ngọt ngào thanh thoát nay trở nên đanh đá. Một Phùng Quả vốn sở hữu chất giọng chị đại nay hóa thân thành một cô bé đáng yêu, khiến cho từng âm thanh như được thắp sáng bởi ánh nắng nhảy nhót.

Sau vài lượt đối thoại liên tiếp, ba người cùng tụ họp trên sân khấu, ánh đèn bừng sáng, khung cảnh trong nhà được dàn dựng hiện lên rõ.Mạnh Tây sau khi nhận được tin thì bước xuống từ tầng hai, đối mặt với Trần Tốn vừa về nhà.

Tiếng bước chân được tạo ra từ hiệu ứng âm thanh, Hướng Vãn dùng hơi thở để phối hợp.

Đoạn này, hơi thở của cô nhịp nhàng uyển chuyển, từ kinh ngạc và khó tin khi nhận được tin, cho đến khi cố gắng bình tĩnh để đòi một lời giải thích. Hai bước cuối cùng cô bước dồn một bước, lúc xuống cầu thang khẽ "hừ", giữ vững tư thế suýt trẹo chân.

Khán giả nín thở, chờ cơn bão sắp ập tới.

Mở đầu trong sự tĩnh lặng, giọng nói của Hướng Vãn bị hạ rất thấp, ánh mắt nhìn kịch bản cũng rũ xuống. Song trong cảnh quay cận có thể thấy rõ từng hạt da gà đang nổi lên ở hai bên má cô, lời thoại vừa cất, từng đợt da gà đó lan nhanh đến tận đáy lòng khán giả.

Lời lẽ sắc bén, đối đáp gay gắt, như một cuộc đấu kiếm đầy nghệ thuật mà ở đó, không ai chịu nhường ai.

Nhịp điệu được đẩy lên cao trào, như tiếng nhị càng lúc càng réo rắt, cứ thế xé rách màng nhĩ người nghe.

Cảm giác nổi da gà ập đến liên hồi, chưa bao giờ có chuyện vừa dứt đợt này đã đến đợt khác như thế. Khán giả nín thở, hòa mình theo từng cung bậc cảm xúc của cô. Từ chất giọng run rẩy, tiếng nức nở cho đến cơn thịnh nộ như núi lửa phun trào.

Triều Tân dõi theo em bằng ánh mắt kìm nén, tay siết chặt cây bút.

Lưng áo đã đẫm mồ hôi, hàm răng bất giác nghiến chặt.

Cao trào cứ thế dâng lên, âm thanh càng lúc càng vang vọng, cuối cùng cũng đến phân đoạn đó.

"Trần Tốn, mày dám nói thế à?!"

Một lời thoại thể hiện rõ phẫn nộ đến tột cùng.

"Nói tao là loại thâm hiểm, xảo trá, coi trọng vật chất, gió chiều nào che chiều nấy. Rồi tao là thứ chuyên mưu mô lừa lọc, mày nói vậy với thằng đàn ông khốn kiếp kia đúng không?!"

Những câu thoại đanh thép vang lên.

"Lại đây, mày bước qua đây nói trước mặt tao xem nào. Nói tao nghe, rằng con chẳng ra gì như tao dùng thủ đoạn gì lôi mày ra khỏi bãi ngô năm ấy. Nói xem con coi trọng vật chất này gào thét với mẹ mày đến khàn cả giọng để đưa mày đi bệnh viện, cho mày tiếp tục đến trường, dùng đồng lương đầu tiên của mình mua bánh sinh nhật cho mày như nào!"

Khả năng làm chủ nhịp điệu cực tốt trong cả đoạn thoại dài.

"Nói!"

Cánh tay Hướng Vãn nổi đầy gân xanh.

Sáu chữ cuối...

"Nói cho rõ ràng từng chữ!"

Khán phòng yên ắng bỗng vang lên những tiếng xì xào, khán giả đồng loạt hít sâu một hơi rồi nhanh chóng im lặng.

Triệu Nguyên Hy và Ngô Phong đưa mắt nhìn nhau.

Tô Xướng khẽ cau mày.

Triều Tân buông lỏng cây bút đang nắm chặt trong tay.

Hướng Vãn vỡ giọng.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 87: Chương 87



Phần thi của lớp A đã kết thúc, ba thí sinh từ từ bước ra khỏi vùng sáng, chờ điểm số và lời nhận xét từ ban giám khảo.

Thư Tần thể hiện tròn vai, dù sao thì với một vai diễn ngoài mềm trong cứng, cho dù có thể hiện đầy chiều sâu và sức bật đến mấy đi chăng nữa thì hiệu ứng sân khấu vẫn có phần hạn chế, hơn nữa kỹ thuật thanh âm của Thư Tần cũng không quá xuất sắc.

Phùng Quả gây ấn tượng mạnh, không chỉ bởi khả năng làm chủ giọng nói tuyệt vời cùng hơi thở mượt mà trong 20 giây cao trào, mà Tô Xướng còn trêu đôi chút về kiểu tóc hai bím của người ta, nói rằng lạ mắt dữ thần.

Cuối cùng là Hướng Vãn - người xếp thứ ba trong lớp A.

Điểm số của Hướng Vãn khó mà chấm cho thỏa đáng, bởi cả ưu điểm lẫn khuyết điểm đều quá nổi trội, màn xuất hiện ban đầu đầy ấn tượng và khả năng bộc phát cảm xúc có thể xem là xuất sắc.

Nhưng lỗi vỡ giọng kia đã cho thấy cô còn thiếu kinh nghiệm trong việc kiểm soát thanh âm trên sân khấu.

Mấy giám khảo nhận xét khá thận trọng, vì xét cho cùng, thử thách lần này của Hướng Vãn có độ khó cao, hơn nữa chưa có nhiều kinh nghiệm trong nghề, có thể trình diễn được như vậy thì quá ổn rồi.

Triệu Nguyên Hy cho 7.2 điểm, Ngô Phong 8.1 điểm, Tô Xướng 7.7 điểm.

Tim Hướng Vãn chùng xuống, điểm này không cao, nhất là khi so với Phùng Quả và Thư Tần cùng lớp A, điểm trung bình của họ đều xấp xỉ 8.

Triều Tân vốn chấm điểm khắt khe hơn, vậy nên rất có thể, Hướng Vãn sẽ bị rớt xuống lớp B.

Triều Tân giơ bảng, bàn tay thon gọn nâng tấm bảng trắng, trên đó viết một con số 8 không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Cả hội trường xôn xao, như thể bị một cơn sóng lớn bất ngờ ập đến, cuồn cuộn tràn qua. Và Hướng Vãn, đang đứng giữa tâm bão, dường như chẳng còn đứng vững.

Ánh đèn sân khấu sáng lóa, cô thở gấp, xung quanh ồn ào, mắt cay xè, không cách nào nhìn rõ biểu cảm của Triều Tân giữa biển âm thanh.

"Ối giồi, cô Triều cho 8 điểm." Bằng với số điểm của Phùng Quả, MC ngớ người mất vài giây mới kịp định thần lại.

Triều Tân úp tấm bảng trắng lên trên gối đang bắt chéo, những ngón tay thon gõ nhịp nhẹ nhàng lên đó.

Chất giọng lạnh nhạt vang lên: "Phần trình diễn có sức bùng nổ, truyền tải cảm xúc mãnh liệt, cách sử dụng khoang cộng hưởng tinh tế. Nhìn chung, nhịp điệu trình diễn rất tốt, lúc nhanh lúc chậm, hợp lý. Dù lời thoại dồn dập nhưng rõ ràng, đồng thời cũng biết chừa khoảng lặng đúng lúc để khán giả cảm nhận. Về phần cá nhân, đây là màn trình diễn tôi rất thích."

Chị không nhắc đến chuyện cô vỡ giọng, cũng chẳng nói những lời kiểu "tì vết nhỏ không che được ánh ngọc".

Hướng Vãn nhìn chị, tim cô run run.

Có lẽ mọi người nghĩ, Triều Tân là gà mẹ bảo vệ gà con, nhưng lòng Hướng Vãn ngổn ngang trăm mối.

Cô càng khao khát sự thiên vị rõ ràng này bao nhiêu, thì lại càng sợ nó bấy nhiêu.

Cô muốn được thấy tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, để rồi Triều Tân có thể kiêu hãnh mà không gặp phải bất kì tranh cãi nào, chứ không như hiện tại, với số điểm 8 khiến cả hội trường dậy sóng.

Lúc đó Hướng Vãn nghĩ rất nhiều, nghĩ rất cụ thể, ví dụ như việc từ khóa #Hướng Vãn vỡ giọng# lên hot search, rồi những tài khoản marketing cắt riêng đoạn trình diễn này ra, bẻ lái dư luận, hay như việc chắc chắn có người bàn tán dưới bài đăng hot search đó về sự chênh lệch điểm số quá mức trong buổi thi đấu này, sau đó mọi tranh cãi sẽ đổ dồn về Triều Tân.

Chỉ cần "tranh cãi" và "Triều Tân" là hai cụm từ đi liền với nhau, Hướng Vãn đã cảm thấy đau lòng.

Bởi cô nhớ lần trước Triều Tân có kể với cô rằng, khi chị chấm dứt hợp đồng bị các tài khoản marketing dẫn dắt dư luận, khiến chị suýt không vượt qua nổi.

Lúc nghe câu chuyện ấy, Hướng Vãn chưa từng nghĩ lần bão dư luận tiếp theo liên quan đến Triều Tân lại do chính mình gây ra.

Tiếng kim đồng hồ tích tắc điểm chín giờ, biệt thự yên tĩnh đến mức như thể đang bị tắt tiếng.

Do buổi ghi hình phần thi theo lớp bị kéo dài đến tận khuya, tổ chương trình còn không cho quay VJ để ghi lại cảnh sinh hoạt thường ngày trong biệt thự. Micro được tháo từ trước khi lên xe về, 16 huấn luyện viên và thí sinh mang theo mệt mỏi sau một ngày dài để chuẩn bị đi ngủ.

Kết quả phân lớp đợt mới ngày mai mới công bố, nhưng lòng mọi người về cơ bản đã mường tượng sơ qua.

Nhờ vào nước đi vừa rồi của Triều Tân, Hướng Vãn có lẽ vẫn được ở lại lớp A, còn Phùng Quả và Thư Tần thì chắc chắn giữ vững vị trí của mình.

Tắm xong, Triều Tân mặc váy ngủ, vấn tóc cao, buộc lỏng thành búi, sau đó tựa vào bàn, kiểm tra nhóm chat của phòng làm việc Thính Triều xem hai cô bé kia có để lại tin nhắn gì không.

Bình thường Phùng Quả hay tán gẫu rôm rả trong nhóm, gửi nào là biểu tượng cảm xúc nọ kia, Thư Tần thỉnh thoảng mới đáp lại hai câu.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Triều Tân lướt xem một lát, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vào đi, cửa không khóa." Không phải Phùng Quả thì là Thư Tần, Triều Tân chẳng buồn quay đầu.

Nhưng qua tiếng bước chân cô nhận ra có gì đó không ổn, quay mặt sang, Hướng Vãn.

Em im lặng, mặc cho tóc dài mượt mà như lụa rũ xuống, gương mặt sáng tựa trăng rằm, khoác trên mình bộ đồ mặc nhà màu trắng, đứng ở cửa, giống một giấc mơ chập chờn giữa thực và ảo.

"Vãn Vãn? Sao em qua đây?" Triều Tân nhìn ra phía sau em, không có ai đưa em đến.

"Phùng Quả mở cửa cho em, về rồi." Hướng Vãn nói.

Khuya thế mà còn sang đây, chắc có chuyện muốn nói. Triều Tân để em vào, bảo em ngồi sô pha, còn cô thì đi lấy chai nước khoáng từ quầy ba, mở nắp đưa cho Hướng Vãn.

Hướng Vãn nhận, nhưng đặt nó xuống bàn trà.

Triều Tân từ trên cao nhìn Hướng Vãn mấy giây, rồi khẽ khom người, ngồi xuống sô pha đối diện.

Cô nghe Hướng Vãn mở đầu bằng câu: "Tại sao chị cho em điểm cao?"

Đoán được mà, Triều Tân đưa cánh tay thon thả đặt lên thành ghế, những ngón tay khẽ chỉnh lại búi tóc hơi lỏng, mái tóc xoăn bồng bềnh rủ xuống, tôn lên vùng cổ đầy quyến rũ.

"Vì chị không cho rằng việc vỡ giọng là chuyện quá nghiêm trọng."

"Trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, cãi nhau lúc xúc động mạnh dẫn đến lạc giọng hay vỡ giọng là chuyện bình thường. Nó không rời xa thực tế, cũng không cần loại bỏ hoàn toàn khỏi một buổi biểu diễn."

"Chị thấy rằng, cảm xúc quan trọng hơn."

Triều Tân từ tốn nói.

"Nhưng," Hướng Vãn nhìn chị, "Thầy Triệu nói, dù sao biểu diễn cũng không phải là cuộc sống, biểu diễn đối với chúng ta là một loại hình nghệ thuật được sáng tạo ở mức độ cao hơn đời thực. Khi biểu diễn trên sân khấu, mình nên thể hiện cho khán giả thấy khả năng kiểm soát giọng nói của mình, vỡ giọng sẽ làm hỏng sự trôi chảy của toàn bộ phần trình diễn."

"Rất có lý." Triều Tân ngả người về trước lấy táo, đưa mắt hỏi Hướng Vãn muốn ăn không.

Hướng Vãn không trả lời, Triều Tân cầm dao gọt hoa quả, dùng giấy khử trùng lau sạch ngón tay, gọt vỏ.

"Nhưng thầy ấy bỏ qua một chuyện, nghệ thuật vốn được đánh giá bởi khán giả."

Hướng Vãn hơi cau mày, không hiểu.

Dễ thương như chú nai con, Triều Tân không khỏi liếc nhìn em thêm.

"Vỡ giọng và vỡ giọng vốn không giống nhau, lúc em bị vỡ giọng, chị quan sát phản ứng của khán giả tại hiện trường. Nếu khán giả thực sự bị phân tâm, họ sẽ có những biểu hiện như ngạc nhiên, sửng sốt, hoặc là, bật cười, những tiếng cười không kiềm chế nổi, đó là phản ứng theo bản năng, mà khán giả có khi cũng chả nhận ra. Phản ứng bản năng thì không biết nói dối, càng không nể nang bất kỳ ai."

"Nhưng khi em biểu diễn, có chút xôn xao, sau đó là sự im lặng đầy căng thẳng, chứng tỏ, khán giả không hề bị phân tâm, họ vẫn đắm chìm trong câu chuyện của em."

"Họ tin vào câu chuyện của em, vậy thì việc phá hỏng sự trôi chảy của phần trình diễn còn đâu mà nói? Vả lại ở góc độ khác, nó rất có thể trở thành một điểm cộng, khiến khán giả càng bị cuốn theo màn trình diễn của em."

Vỏ táo dưới sự điều khiển của những ngón tay thon dài cứ xoay tròn, tiếng sàn sạt như v**t v*, xoa dịu tâm trạng bối rối của Hướng Vãn.

"Hơn nữa chị thực sự cảm thấy em rất giỏi, em là người hiểu rõ nhất về sự cố vừa xảy ra trong phần trình diễn của mình. Nhưng từ lúc em làm rơi đĩa cho đến 20 giây chuyển cảnh, em vẫn vững vàng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng."

"Với," Triều Tân nhìn em, giọng trầm xuống thật khẽ, "Chị biết lòng em chắc chắn đang dậy sóng."

"Nó càng chứng minh khả năng kiểm soát giọng của em đúng không?"

Hướng Vãn như bị mê hoặc, bởi sự dịu dàng đầy quyến rũ của chị, bởi sự thấu hiểu và tin tưởng của chị.

Vì vậy cô cất giọng nhẹ nhàng, nhưng vẫn không giấu được thắc mắc: "Vậy sao lúc nhận xét chị không nói ra?"

Triều Tân cười nói: "Nếu Triệu Nguyên Hy nói đó là điểm trừ, còn chị nói đó là điểm cộng, thế thì sân khấu sẽ không đẹp mắt cho lắm và khi đó mọi tranh cãi sẽ đổ dồn vào em."

Nếu không phải chính mình lên tiếng đề cập đến chuyện vỡ giọng, Triều Tân đoán chắc Tô Xướng sẽ cho Hướng Vãn điểm cao hơn.

Nhưng dù sao Tô Xướng cũng là sếp của Hướng Vãn, có nhiều lời không thể nói, mà có nói cũng không ổn mấy.

"Chị Triều," Hướng Vãn nhìn chị đắm đuối, "Chị bảo vệ em sao?"

Triều Tân hờ hững nhướng mày, không nói gì.

Hướng Vãn đưa mắt nhìn những ngón tay đang cầm táo của chị, vương vấn mùi hương quen thuộc của Triều Tân, rồi chìm trong im lặng.

Gọt xong táo, Triều Tân đưa, Hướng Vãn lắc đầu.

Triều Tân hơi ngạc nhiên, cô hiểu lầm? Sau đó đặt táo xuống: "Vậy là gọt công cốc rồi."

Cô để dao gọt hoa quả lên bàn, đứng dậy, vào phòng rửa tay.

Vừa vừa lau tay bằng giấy vừa bước ra, đi ngang qua sô pha của Hướng Vãn, thì bỗng cổ tay bị nhẹ nhàng giữ lại.

Triều Tân cúi đầu, Hướng Vãn nhìn, kéo chị ngồi xuống sô pha của mình.

Chịu hết nổi, Hướng Vãn tự nhủ

Sau đó ngả người hôn Triều Tân.

Vì chị nói với em nhiều chuyện như thế; vì chị bảo vệ em mà không tính toán thiệt hơn; vì chị... không, vì em yêu chị, em không nhịn nữa.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 88: Chương 88



Hướng Vãn khẽ thở d.ốc, Triều Tân cũng vậy.

Hai người hơi gấp, nhưng tay Triều Tân đặt trên ngực Hướng Vãn. Một mặt, dùng mười ngón tay đan xen cảm nhận nhịp tim hỗn loạn. Mặt khác, dùng lý trí buộc đôi môi lên tiếng.

"Em... định làm gì?"

"Chịu hết nổi rồi." Hướng Vãn thì thầm bên tai chị, uất ức, "Chị Triều."

Phải chăng, chị còn muốn bắt nạt em bằng cách tồi tệ nhất?

"Nhưng chúng ta?"

Hướng Vãn kéo giãn khoảng cách, ôm cổ chị: "Em xin chị, có thể cùng em làm một lần được không? Nếu chị chưa muốn bàn về mối quan hệ của chúng ta, chúng ta quay về lúc đầu, làm bạn thân, bạn bè, bạn giường, làm..." Hướng Vãn chưa từng hạ mình như thế, nhưng cô bị giày vò đến mức không còn cách nào khác.

Lúc tiến, lúc lùi, lặp đi lặp lại, mối tình mà cô không thể làm gì hơn, người yêu lúc gần lúc xa, sự nghiệp trắc trở long đong, bản thân mông lung, chật vật.

"Bạn giường?"

Triều Tân bị Hướng Vãn đè dưới người, vì hai từ này mà nhói đau, cũng rục rịch muốn hành động.

Mọi thứ đổi thay, cô nhớ lại những lời mình đã nói với Hướng Vãn khi mời em cùng mình mây mưa. Cô nói, cô càng không thích thế giới này, lại càng thích Hướng Vãn.

Giờ đây, cô bé thuần khiết, không vướng bụi trần, mất tự tin đến mức nửa đêm gõ cửa phòng cô, để cầu xin một viên thuốc an thần, rằng "Em không tệ đến vậy".

Sao có thể không cho? Triều Tân trước nay luôn có thể cho em mọi thứ.

"Lên giường đi, Vãn Vãn." Cô vén những sợi tóc lòa xòa của Hướng Vãn ra sau tai, v**t v* gò má em, như thuở ban đầu.

Sau khi rời khỏi Hướng Vãn, Triều Tân thực sự đã chứng kiến rất nhiều chuyện tốt đẹp. Một studio đang trên đà phát triển; lịch trình làm việc ngày càng dày; những dự án đáng để dốc toàn lực; còn có sân khấu đỉnh cao của chương trình giải trí hàng đầu.

Những chuyện tốt đẹp này, đôi lúc khiến cô cảm thấy bản thân có chút thích thế giới này, nhưng lạ thay, vế sau lại chẳng đổi thay. Vẫn hướng về Vãn.

Cô càng thích thế giới này, cũng càng thích Hướng Vãn. Bởi cô cảm thấy, nếu có Hướng Vãn bên cạnh, những chuyện tốt đẹp kia sẽ càng tốt đẹp hơn, thanh âm, sắc màu của thế giới, sẽ càng vừa mắt hơn.

Cô nhớ Hướng Vãn đến nhường nào? Mềm mại đang vươn mình sẽ thay cô nói, những tâm tư ướt át sẽ thay cô nói, sự chặt chẽ chẳng muốn rời của ngón tay sẽ thay cô nói, vầng trán khẽ chau, hơi thở rối loạn, sẽ thay cô nói lên tất cả.

Hướng Vãn ôm Triều Tân, cô có chút muốn khóc.

Giống như là mất rồi lại có, giống như phải nâng niu, cẩn trọng.

Có một giấc mộng đẹp, chỉ cần dùng một ngón tay là có thể phác họa. Thêm một ngón, giấc mộng sẽ căng tràn, thực sự sợ sẽ vỡ tan.

Mây mưa ở núi Vu Sơn đã chìm vào giấc ngủ. Dãy núi nằm nghiêng, tựa như nữ thần đã thỏa mãn. Hướng Vãn ôm Triều Tân, vùi đầu vào hõm cổ chị, rồi lại rụt người về như mèo con. Thế nhưng, Triều Tân sau khi bình tĩnh lại chẳng ôm lấy Hướng Vãn, chỉ ngồi dậy, cầm áo ngủ, khoác lên người.

Hướng Vãn ngồi dậy, vẫn ngơ ngác, hụt hẫng.

"Chị đi tắm, lát nữa em về trước đi." Triều Tân nói.

"Chị, chị nói gì cơ?" Đầu ngón tay vẫn hơi nhăn, nhưng Triều Tân nói, em về trước đi. Hướng Vãn không quen nổi với thái độ này.

Tóc xoăn của Triều Tân dính bên cổ, đuôi mắt còn hơi đỏ, cô chống cơ thể vừa bị Hướng Vãn chiếm hữu, khẽ nói: "Về trước đi, sáng sớm mai camera mở sớm lắm, nếu bị quay..."

Cuối câu, giọng cô vẫn mang theo hơi thở đầy dụ hoặc. Nhưng cô nhìn Hướng Vãn ngồi trên giường, lòng không ngừng tự nhủ.

Nếu Hướng Vãn hiện tại chỉ muốn làm bạn giường, vậy thì ngàn vạn lần đừng lún sâu, ngàn vạn lần đừng đi vào vết xe đổ.

"Nếu em muốn, chị sẽ qua tìm em."

Triều Tân siết chặt hàm răng, như đang nghiến ngấu hai chữ "bạn giường" mà Hướng Vãn nói.

Không kìm được tình cảm là lỗi của mình. Nhưng không muốn lún vào quá sâu khiến cả hai tham lam vô độ. Lòng tham luôn khiến người ta trở nên xấu xí, dừng lại ở khoái lạc, chưa chắc không tốt.

Hướng Vãn chăm chú nghe, lòng vang vọng ba lần, sau đó mở to đôi mắt thuần khiết, long lanh, hỏi: "Tìm em... chị nói vậy, chị coi em là gì đấy?"

Coi chính bản thân chị là gì?

Thật không dám tin, sau khi nói xong, cô còn chẳng khép môi lại.

"Bạn giường." Triều Tân rũ mắt, dùng lời của Hướng Vãn đáp lại em.

.

"Vãn Vãn."

Thật ra bạn giường không phải như chúng ta trước kia, Triều Tân muốn nói, nhưng vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Hướng Vãn khóc.

Cứ vậy ngồi bên giường, bờ vai gầy run rẩy, khóc không thành tiếng, tuyệt vọng vô cùng.

Em còn chẳng ngẩng đầu. Nước mắt lăn dài, rơi xuống giữa giường nơi em và Triều Tân vừa mây mưa cuồng nhiệt, lẩn khuất trong từng thớ vải đan xen chằng chịt.

"Hướng Vãn."

Triều Tân hoảng hốt, luống cuống tay chân, khẽ khàng ngồi xuống giường ôm em. Thân hình mảnh khảnh của Hướng Vãn run lên, mãi đến khi Triều Tân đưa tay, v**t v* mái tóc em thật lâu, em mới nức nở thành tiếng.

"Xin lỗi, tại chị không tốt." Triều Tân đỏ hoe mắt nói.

Khó chịu, chả biết mình và Hướng Vãn sao lại thành ra thế này. Dường như làm gì cũng sai, làm gì cũng khiến Hướng Vãn buồn.

Thực sự không biết làm sao. Phải chăng chỉ có thuận theo ý Hướng Vãn mới là cách giải quyết duy nhất?

Lòng Triều Tân thở dài, nâng cầm Hướng Vãn lên, hôn.

Nụ hôn lướt qua những giọt nước mắt mặn chát, Triều Tân nghẹn ngào, tiếp tục dỗ dành Hướng Vãn.

Cuối cùng, ôm Hướng Vãn, vừa ngắm em nức nở, vừa tỉ mỉ khám phá từng đường nét trên cơ thể em.

Sấm sét mồi lửa đất. Sấm sét của Triều Tân là dòng điện tê dại, lửa là những đốm lửa nhỏ li ti. Hướng Vãn đã có phản ứng, nhưng vẫn ương ngạnh, cảm nhận được Triều Tân không muốn tiến xa hơn, chỉ lởn vởn bên ngoài.

Thế là Hướng Vãn chớp chớp đôi mắt ướt át nhìn Triều Tân, nghẹn ngào nói: "Vào trong đi, nếu không đừng chạm vào em."

Tim Triều Tân thắt lại, chua xót, mềm nhũn.

Nhưng cô vẫn kiềm chế hôn lên khóe mắt và bờ môi em, chỉ lởn vởn phía ngoài.

Hướng Vãn phóng thích rất nhanh, nhưng cũng rất không cam tâm, lần này bị Triều Tân ôm trọn trong vòng tay.

Toàn thân như được bao bọc chở che, Hướng Vãn vẫn hỏi: "Này là sao đây?"

Triều Tân v**t v* làn da nổi đầy gai ốc của em, như đang v**t v* những cảm xúc hỗn loạn trong em.

Trầm ngâm một hồi, người lớn tuổi hơn lên tiếng trước: "Em căng thẳng quá, Vãn Vãn. Từ khi cuộc thi này bắt đầu, em luôn căng thẳng."

"Có thể là đối mặt với chị, cũng có thể là vì không thích ứng được với quy chế thi."

Hướng Vãn trước kia phóng khoáng, tự do tự tại, sao có thể đã nói không bàn chuyện tình cảm, chỉ cầu hoan lạc, lại lặng lẽ ngồi bên giường khóc?

Triều Tân khẽ cọ cằm vào trán Hướng Vãn: "Muốn em thoải mái hơn, muốn em thả lỏng hơn."

Thả lỏng?

Lời này làm Hướng Vãn nhói đau, cau mày hỏi Triều Tân: "Chị giúp học viên của mình thả lỏng như vậy à?"

Triều Tân ngây người, khó tin hỏi ngược lại: "Em nói gì cơ?"

"Rõ không phải, chị sẽ không làm những chuyện này với người khác." Hướng Vãn khó nhọc thở hắt.

Vậy còn cần gì phải tìm lý do hoa mỹ? Cả hai người đều bị nhốt trong hai chữ tình cảm.

"Chị thích em, nhưng chị không chịu nói."

Không chịu nói vì thích, nên mới muốn; không chịu nói không cam tâm làm bạn giường, ngược lại còn đuổi em đi.

Triều Tân không đáp, im lặng ngồi dậy, vén tóc ra sau.

Đợi kim giây đi qua gần nửa vòng, mới dùng giọng nói đè nén, đáp: "Chị chưa từng không chịu nói."

"Cũng chưa từng phủ nhận."

Váy ngủ của cô rất mỏng, lúc này lưng căng cứng, có thể nhìn thấy cả đường cong của xương bả vai và cột sống.

"Chị luôn rất rất thích em. Nhưng thế thì sao chứ? Hướng Vãn, em không thể chấp nhận gia đình của chị."

Thích của chị, không đáng một xu.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 89: Chương 89



"Gia đình?"

Hai chữ này của Hướng Vãn như từ ngoài cửa sổ bay vào, bị gió thổi quay cuồng, ngơ ngác.

Triều Tân nhanh nhạy bắt được sự nghi hoặc trong lời nói của Hướng Vãn, nghiêng nửa người, lấy hết can đảm nhìn em.

"... gia đình?"

Lông mày Hướng Vãn nhíu chặt, không chắc, hỏi lại lần nữa.

"Gia đình chị sao thế? Xảy ra chuyện gì ạ?" Hướng Vãn khẽ hít một hơi, "Nhưng sao chị nói, em không thể chấp nhận?"

Chớp chớp đôi mắt trong veo hai cái, đầu óc chậm chạp không theo kịp.

Triều Tân cảm thấy tim mình như chứa một cái máy xay sinh tố, ầm ầm, xay nhuyễn những suy nghĩ vốn rõ ràng thành một đống hỗn độn, nghiền nát chúng, cuối cùng run rẩy trên môi, mấp máy mấy lần, chẳng thốt nên lời.

"Em nói..." Triều Tân hơi căng thẳng, nheo mắt nhìn Hướng Vãn, "Không thể chấp nhận, gia đình của chị."

Từng nhịp từng nhịp, khác một trời một vực với hình ảnh người hướng dẫn đầy quyền lực trên sân khấu.

"Ý em là," Hướng Vãn cẩn thận hồi tưởng, vẫn mơ hồ, "Em khó chấp nhận việc chị đối xử tốt với em vì em giống Triều Vọng. Em sợ nhắc đến Triều Vọng chị sẽ đau lòng, nên mới nói là người nhà."

"Triều Vọng?"

Triều Tân khẽ nhúc nhích đầu: "Chuyện của Triều Vọng, chúng ta nói rõ rồi mà? Chị chưa từng coi em là người thay thế, chị đối với chị ấy..."

Có chút nghẹn lời.

"Em biết." Hướng Vãn ngắt lời chị.

"Chỉ là chị có biết không? Triều Tân," vừa nói ra, mũi cay xè, "Ban đầu em cũng cho đó chỉ là chuyện nhỏ như mũi kim, nếu em là người bình thường, em chẳng thèm để tâm đâu. Nhưng em luôn vô thức nghĩ đến Triều Vọng, nghĩ không biết chị ấy có thích uống canh cà chua không, nghĩ chị ấy thích ăn ngọt hay ăn cay..."

"Triều Vọng không uống canh cà chua Hướng Vãn," Triều Tân rất rất đau lòng, hít mũi, "Triều Vọng và em hoàn toàn không giống nhau."

"Nhà chị, lúc chị còn ở nhà, chưa từng có canh cà chua, nhà chị không có điều kiện băm thịt vụn như vậy. Hoặc là ăn thịt muối, một miếng khá to và béo, hoặc là để kho, vì thịt không tươi nên phải nêm nếm nhiều gia vị." Lần đầu Triều Tân thổ lộ, nói đến đây, cô cúi đầu.

"Sau đó, Triều Vọng nhường thịt cho chị. Triều Vọng rất thấp, vì lâu ngày thiếu dinh dưỡng, có lẽ," Triều Tân nghẹn ngào, "Chỉ cao tầm mét rưỡi."

"Triều Vọng và em hoàn toàn khác nhau."

Sao có thể giống tiểu thư nhà tướng phủ sống trong nhung lụa từ nhỏ? Tóc Triều Vọng rất vàng, còn tóc Hướng Vãn đen nhánh, óng ả.

Lộn xộn kể về quá khứ của Triều Vọng, hơi thở như dùng dao cứa vào khoang mũi Triều Tân. Mắt cô nhìn giường đăm đắm, rồi đưa tay, vén tóc từ đỉnh đầu ra sau, lại vén thêm lần nữa.

Dùng lực mạnh gấp ba bốn lần bình thường.

Thật ra cô rất không muốn nhớ lại hình ảnh của Triều Vọng, nhưng cô rất cần giải thích với Hướng Vãn, dù lời giải thích này lộn xộn, chẳng ra sao.

"Em biết, em biết." Hướng Vãn phát hiện ra sự khác thường của Triều Tân, chị như chìm trong nỗi buồn, ngay cả nốt ruồi lệ quyến rũ dưới mắt cũng hơi cau, méo mó.

Người ta thường nói người có nốt ruồi lệ hay khóc, nhưng Hướng Vãn chưa từng thấy Triều Tân khóc. Lúc này cũng vậy, chị chỉ vuốt tóc từng chút, như mang áy náy với Triều Vọng và trân trọng với Hướng Vãn cắt làm đôi. Chị chẳng màng có máu me hay không, chị chỉ muốn cho Hướng Vãn xem.

Hướng Vãn đau lòng khôn xiết, tiến lên, tr.ần tr.uồng ôm lấy Triều Tân, chớp mắt, nước mắt lăn dài.

Thì ra trên đời này thực sự có cái gọi là đồng cảm, chỉ cần người ấy ở trong tim, đến mức đau lòng thay người ấy, khóc thay người ấy, hận không thể lấy thân mình ra để chịu thay.

Hướng Vãn nghẹn ngào, nức nở: "Em biết, chị không cần nói nữa."

"Không phải vấn đề của chị, càng không liên quan đến Triều Vọng, là em, tại em."

Hướng Vãn lau nước mắt: "Em không nơi nương tượng trên thế giới này, cũng chả có nhà. Lúc mới đến em thường giật mình giữa đêm, không biết mình ở đâu, lúc, lúc đó nằm mơ, không nhớ nổi mình là ai."

Hướng Vãn kể từ đầu, không biết có thể nói rõ ràng hay không.

"Lúc đó em gặp bạn, em nói với bạn em là Hướng Vãn, con gái Tả tướng, cha em," Hướng Vãn run rấy nức nở, "Cha em, cha em là..."

Hướng Vãn khá suy sụp, cô lo lắng, không nhớ ra tên cha mình.

"Hướng Vãn, Hướng Vãn." Triều Tân đưa tay, khẽ vỗ đầu em, khẽ gọi em.

"Cha em tên là Hướng Dư, mẹ là Hướng Hoa thị, anh cả Hướng Phi, anh hai là Hướng Cần, còn có một em gái. Em sinh vào năm Tân Nguyên thứ hai mươi tư, em là Hướng A Tịch."

Triều Tân bình tĩnh, khắc cốt ghi tâm nói với em, từng câu từng chữ, không sai một ly so với những gì Hướng Vãn nói lúc đó.

"Ừm, ừm." Hướng Vãn khóc bù lu bù loa, gần như không nói nên lời.

Triều Tân nhớ, nhớ rõ ràng rành mạch.

Nhưng chắc cũng chỉ có Triều Tân nhớ.

"Em ở đây, làm việc, học tập, luôn phải sống nhờ nhà người khác, ngày nào cũng sống trong dối trá. Trên giấy tờ tùy thân của em ghi là người lang bạt, ngày sinh của em là giả, tới mức cả năm sinh cũng giả, mỗi lần gặp người mới, em phải nói dối thêm một lần, em nhớ rõ Hướng Vãn giả kia, còn rõ hơn cả thật."

"Em rất sợ, Triều Tân, em sợ lắm chị ạ." Hướng Vãn ôm chặt lấy chị, nói ra những lời chưa từng thổ lộ.

Không ai có thể hiểu được cuộc sống phải che giấu và trốn tránh với tất cả mọi người. Ban đầu phải cẩn thận từng chút để không lộ ra sơ hở, nhưng sự tồn tại của Hướng Vãn, vốn dĩ đã là một sơ hở.

Không có gốc rễ, là bèo dạt mây trôi, không có cả chân thật, càng không biết những người bạn trên mạng ngày nào cũng nói thích mình, thực sự là yêu chính con người Hướng Vãn, hay là yêu cái ký hiệu Hướng Vãn của thế kỷ hai mươi mốt.

Sự tồn tại của Hướng Vãn không có thật, nhưng Hướng Vãn chưa từng đòi hỏi, chỉ đòi hỏi ở Triều Tân.

Gặp được người muốn cùng mình đi hết cuộc đời, cô tự nhủ, chỉ cần Triều Tân biết con người thật của cô là đủ, chỉ cần Triều Tân yêu con người thật của cô là đủ.

"Em rất tham lam, em muốn ở bên chị là một người được yêu vì chính bản thân Hướng Vãn, nhưng ông trời trêu ngươi em, dùng thứ em không muốn để làm lung lay nền tảng tình cảm của chúng ta."

Mũi Hướng Vãn nghẹt cứng, khiến lời cô không rõ.

"Chỉ khi ở bên chị, em không muốn làm người khác dù chỉ một giây, em muốn tất cả những chuyện tốt đẹp của chị làm là vì em."

Hướng Vãn khóc đến thở không ra hơi, khóc đến thê lương thảm thiết.

"Vãn Vãn, Hướng Vãn." Triều Tân áp sát má em, trong mắt, nỗi ưu thương hoàn toàn lấn át thần sắc vốn có, cô gọi tên em, từng tiếng từng tiếng, bằng giọng thì thầm, bằng lời thủ thỉ.

"Chị hiểu rồi, chị thực sự hiểu rồi." Triều Tân ôm chặt lấy em.

"Xin lỗi, chị chưa từng nghĩ đến những cảm nhận này của em," tiếng nức nở nghẹn ngào, vì tim cô đau thắt không chịu nổi, "Nhưng chị vì có chút quan hệ với Triều Vọng, nên mới có chút cảm giác thân thiết với em, chị chưa từng coi em là người khác, người chị có thiện cảm, thích, đau lòng, từ đầu đến cuối là Hướng Vãn, em tin chị, chị thề."

Cô vội nuốt nước bọt hai cái, vì cố nén tiếng khóc mà cổ họng như muốn cháy.

"Em tin chị." Triều Tân đau thương, yếu đuối nói.

Hướng Vãn không trả lời, chỉ ôm Triều Tân chặt hơn.

Lời an ủi của Triều Tân luôn có tác dụng. Hướng Vãn thấy mình như hóa thành một chú mèo hoang lạc lối, được nâng niu, ôm ấp trong vòng tay ấm áp, được vỗ về rằng từ nay sẽ chẳng còn phong ba, chẳng còn đói khát, chẳng còn kiếp sống lang thang nay đây mai đó.

"Thật ra hai ngày trước, em cũng nghĩ," Hướng Vãn thì thầm, "Em thấy chị và Phùng Quả tương tác, thấy chị và Thư Tần tương tác."

"Chị..." Triều Tân cau mày, bồn chồn.

"Không phải," Hướng Vãn vội lắc đầu, "Em nghĩ, nếu như họ có thể giao thiệp với chị bình thường thế, cũng có thể cùng chị làm thầy trò, bạn bè, chia sẻ buồn vui, vậy em cũng làm được, có đúng không?"

"Kể cả không có mối quan hệ thông qua chị Triều Vọng, em vẫn có rất nhiều cách để xích lại gần chị. Ví dụ như việc chị hướng dẫn em trong lần thi đấu này, hoặc giả sử, nếu lần sau có cơ hội đổi huấn luyện viên."

"Chỉ cần chúng ta có thể ở riêng, có thể nói chuyện, nói thật nhiều," Hướng Vãn buông chị ra, rưng rưng nước mắt, nghiêm túc nhìn Triều Tân, "Chị vẫn thích em, đúng không?"

Hướng Vãn tràn đầy mong đợi nhìn Triều Tân, bất lực nhưng không cam chịu yếu thế.

Chẳng biết do vừa xúc động sau khi khóc hay do ngượng ngùng khi tỏ bày tình cảm, mà gò má Hướng Vãn ửng đỏ.

Mũi càng đỏ hơn, hốc mắt cũng thế.

Song lạ thay, tất cả khiến Triều Tân yêu thương không nỡ buông. Tựa như trời sinh đã có một người vừa vặn hoàn hảo như thế, không thừa một phân, cũng chẳng thiếu một ly. Em đứng trên trái tim Triều Tân, kích thước dấu chân vừa khít với vết lõm của trái tim.

Triều Tân lắc đầu.

Không phải thích.

Cô nghiêm túc, dùng giọng điệu chỉ nói một lần duy nhất, nói với Hướng Vãn: "Chị sẽ yêu em."

"Giống như bây giờ."
 
Back
Top Bottom