Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 75: Chương 75



Phía dưới có khán giả xì xào bàn tán: "Cô Triều với Hướng Vãn từng hợp tác kịch truyền thanh mà? Sao lạnh nhạt thế?"

"Bất hòa à?"

"Ghi âm chung có mấy ngày, chắc không thân đâu."

"Chưa từng nghe nói cô Triều bất hòa với ai."

...

Giữa những lời bàn tán, Hướng Vãn ngồi khu vực thí sinh, chào hỏi Lưu Sảng - người vừa thi xong, rồi ngồi xuống cạnh.

"Cô Triều khó ghê, ha?", Lưu Sảng khẽ hỏi.

Hướng Vãn mỉm cười: "Cũng hơi hơi."

"Bài của tôi không được 7 điểm." Lưu Sảng rớm nước mắt, an ủi Hướng Vãn, "Thực ra giọng cậu hay lắm ấy, tôi suýt khóc luôn rồi."

Hướng Vãn cười: "Cảm ơn cậu."

"Ngồi thoải mái đi, camera không quay đến đây." Lưu Sảng nhìn hai tay đặt trên đầu gối của Hướng Vãn.

"Ừ." Hướng Vãn bỏ tay, do dự nhìn ghế huấn luyện viên đang xoay lưng về phía họ.

Cô không nhìn thấy biểu cảm nào của Triều Tân, hình như lúc nhận xét chị cũng không có biểu cảm gì.

Cô và Triều Tân gặp lại nhau trong vang dội, cũng gặp lại nhau một cách trang trọng.

Thể hiện không tốt, 6.9...

Nhưng Hướng Vãn khó mà nói, do Triều Tân nhận xét thẳng thắn khiến cô xấu hổ hơn, hay do Triều Tân nể tình từng ngủ với nhau vài lần, giữ thể diện cho cô, khiến cô thấy xấu hổ hơn.

Tuy nhiên, dù là gì cũng khiến cô thấy chua xót, nét mặt cứng đờ.

Thi xong, căng thẳng như không khí bị rút hết, tiện thể mang theo sức lực của cô. Giờ cô chỉ cảm thấy trống rỗng, tai và lưng nóng ran.

Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn sân khấu, lại có thêm một người thi xong, nhưng cô không có chút ấn tượng nào.

Cô chỉ nghe thấy tiếng nhạc hiệu phía ban giám khảo, bốn người họ xoay ghế lại.

Triều Tân theo bản năng liếc nhìn về phía Hướng Vãn. Hướng Vãn chạm mắt chị, lần này Triều Tân không tránh, Hướng Vãn cũng vậy.

Có thể vì biết trong phần nhận xét, đạo diễn sẽ quay cận cảnh những người khác. Cũng có thể vì Triều Tân và Hướng Vãn ngồi cách xa nhau, ánh mắt của hai người mơ hồ, nên có thể táo bạo hơn đôi chút, dừng lại thêm hai giây.

Hướng Vãn khép hờ mắt nhìn chị, lạ thật, cô vẫn yêu người này tha thiết.

Đến mức chỉ cần nhìn một cái, cô đã có thể nhớ chính xác động tác tay mình luồn qua áo chị, chạm vào nụ hoa trước ngực.

Thì ra chuyện day dứt nhất không phải là chia ly, mà là gặp lại.

Là ngay cả những khe hở trên cơ thể cũng như được người ấy mài giũa, kêu gào khát khao được hòa hợp, nhưng lý trí đóng đinh ta tại chỗ, không ngừng nói với ta rằng: Đừng đến, đừng đến đó.

Còn có một chuyện cô không nói ra, là cô không hề muốn bị Triều Tân nhận xét, vì Hướng Vãn từng là người làm chủ cơ thể chị.

Lời nhận xét của Triều Tân có ý nghĩa gì?

Có nghĩa là, những gì cho đi trước đây, chỉ có giá trị khi Triều Tân mở lòng. Một khi chị khép lòng, mối quan hệ tiền bối - hậu bối giữa hai người, ngay cả đến nhìn thẳng vào nhau cũng là việc xa xỉ.

Còn chuyện gì đau lòng hơn việc ngưỡng mộ người mình yêu sao? Ít nhất là lúc này, Hướng Vãn cho rằng không.

Tâm trạng của Hướng Vãn không ổn, Triều Tân nhìn em thêm vài lần.

Đến mức khi MC gọi đến tên mình, cô ngẩn ngơ vài giây mới hoàn hồn, nhìn cuốn sổ như cầu cứu, xoay xoay cây bút trong tay để giấu, rồi mới nhận xét.

Ngòi bút gõ nhịp trên trang giấy, giọng nói lười biếng của Triều Tân vang lên từng câu từng chữ. Hướng Vãn thở dồn dập, xoa xoa cổ tay để giải tỏa căng thẳng.

Người thứ tư, cuối cùng Thư Tần cũng xuất hiện.

Khi Hướng Vãn ngẩng đầu lên, người ta đã đứng ở trung tâm sân khấu.

Khán giả xì xào bàn tán, ai cũng tò mò về gương mặt mới.

Thư Tần đứng trước micrô, vì chiều cao khiêm tốn, thong thả điều chỉnh vị trí của mic đứng, ngón cái và ngón giữa gõ vào nhau, tạo ra tiếng "tách" nhỏ trước micrô, kiểm tra tai nghe và mic có hoạt động bình thường không.

Rồi gật đầu với đạo diễn, báo hiệu có thể bắt đầu.

Tim Hướng Vãn thắt lại, vì thói quen búng tay thử mic này là của Triều Tân.

Cảm xúc dâng trào, ập đến bất ngờ, lấp đầy trái tim vốn bé nhỏ như sợi tóc.

Vì đôi khi ta không thể trực tiếp cảm nhận được sau khi chia tay, ta đã bỏ lỡ những gì, người ấy đã trải qua những gì với người khác, có những ăn ý nào mà ta không hề hay biết.

Sẽ luôn có một chi tiết nhỏ nhắc nhở ta rằng, có những chuyện về người ấy, ta thật sự không biết.

Xa lạ hơn cả người dưng.

Khó chịu hơn là, Tô Xướng thật sự không đoán được Thư Tần sẽ chọn thể loại gì, vì một mình Thư Tần lồng tiếng cho bốn nhân vật, từ bà lão tuổi xế chiều, đến đứa trẻ nô đùa, từ người phụ nữ đi hái dâu, đến cậu thiếu niên đi hóng hớt trở về.

Cả gia đình vui vẻ, ồn ào, giọng nói thay đổi liên tục, trôi chảy vô cùng, ngay cả tiếng hít thở cũng khó mà nghe.

Khán giả kinh ngạc, Ngô Phong và Triệu Nguyên Hy cũng tròn mắt ngạc nhiên, nhìn nhau lắc đầu.

Vở kịch kết thúc trong tiếng cười nói của đứa trẻ, rồi Thư Tần lùi lại một bước, cúi chào cảm ơn, báo hiệu tiết mục kết thúc.

Vì bỗng dưng kết thúc, khán giả khá im lặng, vài giây sau mới vang lên tiếng vỗ tay, không quá nhiệt liệt, nhưng là chân thành dành cho một thí sinh mới.

Lúc này Hướng Vãn hiểu, vì sao mấy tháng nay, Thư Tần không hề có tác phẩm nào, trước khi tham gia thi cũng không quảng bá rầm rộ.

Vì Triều Tân muốn khán giả hạ thấp kỳ vọng, hạ xuống mức thấp nhất. "Ngoài dự đoán" thường đồng nghĩa với ấn tượng sâu.

Mà ưu điểm lớn nhất của Thư Tần là diễn xuất, kết hợp với khả năng biến đổi giọng nói, khiến cả khung cảnh trở nên sống động như thật, phát huy tối đa tài năng.

Dù kỹ thuật phát âm của Thư Tần chưa xuất sắc, nhưng màn trình diễn đủ phong phú, sống động, có thể khơi gợi cảm xúc của người nghe, vậy là chiến thắng.

Tô Xướng và Triều Tân đã vạch ra hai con đường hoàn toàn khác nhau cho hai thí sinh còn thiếu kinh nghiệm.

Hướng Vãn là tinh tế, tối giản, "cánh chim bay thẳng lên trời xanh".

Thư Tần là đa dạng, phức tạp, "hoa rực rỡ, mắt lóa mày hoa".

Không nằm ngoài dự đoán, Triệu Nguyên Hy cho 8 điểm, Ngô Phong cũng cho 8 điểm, Tô Xướng cho 7.9 điểm. Ba huấn luyện viên và khán giả đang chờ Triều Tân.

Triều Tân không biểu cảm, lạnh lùng.

Giơ bảng điểm, 7.1 điểm.

"Mời cô Triều nhận xét ạ. Đây là thí sinh mới của studio, lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng." MC cầm thẻ giới thiệu.

"Thể hiện tốt, tốt hơn lúc tập." Triều Tân nhếch mép, cười.

Thư Tần cũng cười, cắn môi, giấu tay ra sau lưng.

Thư Tần là một cô gái rất đặc biệt, trông thì yếu đuối, nhưng tâm lý lại vững vàng, luôn là cao thủ trong các cuộc thi. Lúc học thì ít nói, nhưng khi biểu diễn là bung lụa hết mình.

Hơn nữa, Thư Tần luôn gặp mạnh thì mạnh, càng chiến càng hăng.

Vì vậy, Triều Tân chưa bao giờ lo khi để Thư Tần thi đầu.

Thư Tần nên so tài với người mạnh nhất.

"Ừm, nhưng mà", lần này Triều Tân không ghi chép gì, "Vẫn là vấn đề lúc luyện tập, giọng thiếu niên của em ra không được tự nhiên lắm, nghe có chút gượng ép. Khi em quá chú trọng vào việc ép giọng, thì tình trạng nuốt âm sẽ rõ hơn. Cách ngắt câu có vấn đề, sức nặng của cảm xúc chưa đủ, nhưng may là giọng thiếu niên không có nhiều câu, em lừa rồi được mọi người, đúng không?"

Triều Tân lại cười.

Khán giả cũng cười theo, không ngờ cô Triều thẳng thắn, không nể nang vậy, trực tiếp vạch trần việc trò cưng của mình qua ải nhờ ăn may.

Thư Tần hơi ngại, ghé sát vào mic, nói: "Vâng ạ."

MC cũng cười: "Thí sinh của chúng ta đáng yêu quá, còn ghé sát vào mic nhận lỗi cơ."

"Này này này, cô Triều làm vậy thì sau này gặp thí sinh của bọn em, bọn em có nên vạch trần khuyết điểm nữa không đây?" Ngô Phong đưa tay ra.

"Tùy anh." Triều Tân liếc nhìn.

"Trời ơi, có còn công bằng không hả trời?" Ngô Phong quay sang Tô Xướng, "Chị Xướng, chị nói gì đi chứ."

Cả trường quay cười ầm.

Tô Xướng mỉm cười lắc đầu, đưa ngón trỏ ra hiệu giữa mình và Triều Tân: "Phe chị Triều."

Ngô Phong tức nghẹn, giả vờ dỗi đòi liên minh với Triệu Nguyên Hy.

Trong không khí vui vẻ, Triều Tân lặng lẽ cúi đầu, liếc sang trái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Đừng nhìn nữa, cô tự nhủ, ghi hình cho xong chương trình đi.

Sau khi 6 thí sinh hoàn thành phần thi, chương trình đã đi được một nửa. Nghỉ giải lao giữa giờ, đạo diễn hiện trường nhắc lại quy trình tiếp theo, trợ lý trang điểm cúi người đến dặm lại lớp trang điểm cho các huấn luyện viên. Tô Xướng vừa hút uống nước bằng ống hút, vừa xem hồ sơ của các thí sinh tiếp theo.

Trang điểm xong, Tô Xướng đứng dậy, đến khu vực thí sinh chào hỏi các học viên của studio.

Tô Xướng hơi đau lưng, chống tay vào eo, đứng trước ghế ngồi, búng tay trước mặt Hướng Vãn.

"Mệt rồi à?"

Hướng Vãn chống hai tay lên ghế, ngẩng đầu nhìn chị.

"Thể hiện không tốt." Hướng Vãn nhẹ giọng nói.

"Lần đầu tiên mà, hồi hộp là chuyện thường." Tô Xướng xoa eo, nhìn Hướng Vãn, "Nhưng tốt nhất là chỉ hồi hộp lúc đầu thôi, nếu còn lý do khác thì không ổn."

Hai người nói chuyện khe khẽ, khán giả bắt đầu hò reo, ba huấn luyện viên còn lại nhìn sang, cũng đã trang điểm xong, về phía khu vực thí sinh.

Tô Xướng lại trò chuyện với Tiền Chi Nam về vấn đề trong đoạn phim cậu vừa lồng tiếng.

Bóng dáng quen thuộc in xuống cạnh Hướng Vãn. Thí sinh của Triều Tân mới chỉ có mình Thư Tần, nên tự nhiên đi đến trước mặt Thư Tần.

Nhưng vừa mới nhận xét xong, cũng không có gì để nói, chỉ đứng cạnh, nghe huấn luyện viên khác trò chuyện với thí sinh.

Hướng Vãn ngồi bên trái Thư Tần, cách một người, định lấy điện thoại ra xem có tin nhắn nào không.

Bên tai bỗng lên giọng nói lười biếng quen thuộc, rất nhỏ: "Em ổn không?"

Hướng Vãn chớp mắt, ba giây sau mới ngẩng đầu, không chắc chắn có phải chị đang hỏi mình không.

Nhưng cô chạm phải ánh mắt của Triều Tân.

Hàng mi chị khép mở. Khép mở, như do dự, có nên chào hỏi như vậy không.

Hướng Vãn ngẩn người, câu hỏi này khiến cô có chút bối rối, cũng có chút cay sống mũi.

Cô cất điện thoại, hỏi: "Dạ?"

Chỉ thốt ra một tiếng, vì cô không biết nên trả lời thế nào.

Triều Tân mím môi: "Hình như... trông em không được ổn lắm."

"Em hơi", Hướng Vãn nhìn chị, cổ họng khô khốc, "hồi hộp."

Rõ là môi trường rất ồn ào, nhưng cô lại có cảm giác như chỉ có hai người đang thì thầm với nhau.

Triều Tân quay mặt đi, nhìn bóng mình dưới đất, nói: "Sắp kết thúc rồi."

Cô không có tư cách an ủi em, những lời khác cũng không nói nên lời, nên câu này khá cứng nhắc.

"Vâng ạ." Hướng Vãn đáp.

Ngay sau đó, đạo diễn gọi ghi hình, Triều Tân nói với Thư Tần hai câu, rồi quay người về phía ghế huấn luyện viên.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 76: Chương 76



Tập ghi hình đầu rất mệt, vì phải quay lượng của hai tập.

Tập hợp đội hình, giới thiệu huấn luyện viên và màn trình diễn đầu tiên, thi tự do rồi công bố xếp hạng, nhận phòng biệt thự, nội dung khá nhiều.

Sau hai tập đầu tiên, tập 3, 4 là công diễn 1 và 2; tập 5 biểu diễn xếp hạng, điều chỉnh thứ hạng; tập 6 trao đổi huấn luyện viên; tập 7 là thi đấu cá nhân, xếp hạng lại; tập 8 là màn hợp tác của các huấn luyện viên, cũng là công diễn cuối cùng.

Lịch trình của ban tổ chức rất dày, vì nội dung biểu diễn bằng giọng nói không dài, không cần nhiều thời gian để luyện tập và phối hợp. Thế là, chiều thứ Sáu hàng tuần, các đội sẽ vào ở biệt thự để chuẩn bị, thứ Bảy ghi hình công diễn và biểu diễn xếp hạng, sau đó bốc thăm kịch bản cho tuần sau, Chủ nhật ghi hình cảnh tập luyện và chuẩn bị.

Phần thi tự do kết thúc, kết hợp với điểm trung bình, kết quả xếp hạng được công bố ngay tại chỗ.

Hạng A: Thư Tần (Thính Triều), Phùng Quả (Thính Triều), Hướng Vãn (SC)

Hạng B: Tiền Chi Nam (SC), Mạnh Mông Mông (Linh Việt), Đường Tiểu Hỏa (Tam Thanh)

Hạng C: Dương Tiêu Tiêu (Thính Triều), Cung Khiêm (Linh Việt), Lưu Sảng (Tam Thanh)

Hạng D: Lư Thiến Bình (SC), Dư Nam (Tam Thanh), Chu Khởi Nguyện (Linh Việt)

Thính Triều giành được hai vị trí đầu tiên, có màn ra mắt ấn tượng. Có thể dự đoán, sau khi chương trình phát sóng, studio mới thành lập này sẽ nổi tiếng, hot nhanh.

Nhưng nó không phải là ngựa ô, vì chủ của nó là Triều Tân, nhân vật đỉnh cao trong ngành. Lần đầu xuất hiện với tư cách là bà chủ, các học viên Triều Tân dẫn dắt đã đạt được thành tích đáng kinh ngạc.

Ghi hình xong gần 1 giờ sáng, khán giả chưa ăn tối, mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài. Thấy sắp được ra về, có khán giả hàng ghế đầu nhỏ giọng gọi Tô Xướng.

Tô Xướng quay đầu, mắt cũng đỏ hoe vì thức khuya, giọng nói nghèn nghẹt: "Mọi người đi ăn khuya đi, nhưng đừng về quá muộn, về nhà cẩn thận đấy, tốt nhất là đi cùng nhau."

Dừng một chút, rồi nói thêm: "Vào siêu thoại nói với mọi người, sau này nếu muốn đến xem ghi hình thì đừng đi một mình, có bạn đi cùng thì hãy đến."

Người hâm mộ của cô hầu hết là nữ, nên phải dặn dò thêm vài câu.

Các cô gái đồng thanh đáp "dạ", rồi bảo Tô Xướng nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó mới lưu luyến ra về.

Tô Xướng xoa cổ, ngẩng đầu ý bảo cho các học viên ở khu vực thí sinh, dọn dẹp đồ đạc cùng biên tập viên về phòng nghỉ.

Lấy hành lý xong, mọi người vội đến khu nhà ở.

Nói là biệt thự, thực chất giống nhà hai tầng hơn. Cửa sổ kính lớn kết hợp với ánh đèn sáng trưng, trông xinh xắn bên đường. Mấy đội vẫn ngồi 7 chỗ riêng, lúc xuống xe, Tiền Chi Nam đã mệt nhăn cả mặt.

Lư Thiến Bình ngủ một giấc, tỉnh dậy thì đói đến mức cứ ợ hơi lên.

Theo biển chỉ dẫn nhận phòng, tạm biệt biên tập viên và các nhân viên khác, mọi người mang hành lý vào, quan sát camera một lượt, không ai bảo ai, tất cả đi tắm.

Tắm xong thấy tỉnh, Hướng Vãn mặc áo ngủ xuống lầu, thấy Lư Thiến Bình đang nấu mì tôm.

"Cậu có ăn không? Tôi chiên thêm quả trứng?" Lưu Thiến Bình vừa cho gói gia vị vào vừa hỏi.

"Thôi, ăn khuya khó tiêu, không ngủ được." Hướng Vãn dựa vào bàn bếp, nhẹ nhàng nói.

Lư Thiến Bình cười: "Tôi không được, tôi mà không ăn là không chịu nổi, bị đau dạ dày, cứ đói là ợ."

Vừa dứt lời, bụng Lưu Thiến Bình đã biểu tình, phát ra tiếng ợ dài.

Hướng Vãn nhắc: "Có camera đấy."

"Tôi hỏi rồi", Lư Thiến Bình không quan tâm, "Chỉ quay đến lúc chúng ta nói đi tắm thôi. Sau khi đội nói đi tắm nghỉ ngơi, camera tắt liền."

Tuy nói vậy, nhưng Hướng Vãn vẫn không yên tâm, không nói gì nhiều.

"Cô Tô ngủ chưa? Có cần nấu cho cô một gói không?" Lư Thiến Bình hỏi.

"Tôi lên xem sao."

Hướng Vãn bước nhẹ lên lầu, đến cửa phòng Tô Xướng, gõ cửa hai tiếng.

Cửa mở ra, Tô Xướng mặc đồ ngủ xám, đang lau tóc.

"Vừa mới nói chuyện với Vu Chu về em đấy." Tô Xướng cười, "Vào đi."

Phòng tiêu chuẩn với giường đôi lớn, phòng ngủ của Tô Xướng rộng hơn, có sô pha, bàn ghế và quầy bar mini.

Tô Xướng bảo Hướng Vãn ngồi xuống, rồi tự mình kéo ghế ngồi đối diện.

"Định mai tìm em, giờ em đến rồi, chị nói luôn."

"Khuya rồi, ngắn gọn thôi."

Hướng Vãn đang nghĩ chuyện Lư Thiến Bình nấu mì tôm dưới lầu, đầu óc rối bời.

Cho đến khi nghe thấy Tô Xướng nói: "Triều Tân dìm hàng Thư Tần, em nhận ra không?"

Hướng Vãn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Tô Xướng.

Tô Xướng chống tay phải lên bàn, cầm bút của khách sạn, vẽ nguệch ngoạc trên giấy: "Điểm của em là 7.5, 8, 7.3, 6.9."

"Anh Phong dễ tính, cho điểm chưa bao giờ dưới 7.5, nên 8 điểm của anh ấy không có nhiều giá trị tham khảo", Tô Xướng cười, "Nhìn vào điểm số của hai người kia, 6.9 điểm mà Triều Tân cho em không tính là thấp, nằm trong ngưỡng bình thường, chỉ chênh 0.4 so với chị."

Tô Xướng lại thản nhiên vẽ vòng tròn, chấm bút lên đó.

"Còn điểm của Thư Tần là 8, 8, 7.9, 7.1."

Tô Xướng thở dài, khoanh tay: "Thư Tần thể hiện tốt, nếu khán giả nghe, có thể nói là không chê vào đâu. Hơn nữa, trong những cuộc thi thế này, hệ biến giọng luôn thu hút."

"Điểm Triều Tân cho Thư Tần, thấp hơn chị 0.8 điểm, mức chênh lệch này hơi vô lý, tuy sau đó Triều Tân có giải thích là vì bản thân biết rõ Thư Tần Yếu chỗ nào. Nhưng."

Tô Xướng nhìn Hướng Vãn, nghiêng đầu, cười.

Tim Hướng Vãn như bị ném một hòn đá, rất nhẹ.

"Em có đoán được vì sao giai đoạn đầu Triều Tân giấu Thư Tần kỹ như vậy, rồi để ra quân đầu tiên không?"

Tô Xướng không để Hướng Vãn có thời gian suy nghĩ, nói thẳng: "Để gây ấn tượng mạnh."

"Lính mới, nhược điểm kinh nghiệm non kém sẽ càng rõ, nên thực ra với Thư Tần chỉ có cơ hội này để nhanh chóng thu hút người hâm mộ. Nếu muốn Thư Tần tỏa sáng, Triều Tân nên làm là, để điểm số ở tập đầu bỏ xa những người khác."

Người mới, cách biệt, nổi tiếng tự đến, mấy chuyện này, các blogger và ban tổ chức thích nhất.

"Ai cũng nhận ra, cộng thêm việc Thư Tần thể hiện tốt, nên bọn chị nâng điểm, còn Triều Tân thì dìm."

"Thực ra, với màn trình diễn của Thư Tần, Triều Tân cho trên 7.5 điểm cũng không quá đáng."

Hướng Vãn do dự: "Ý chị là..."

"Chị không biết, em nghĩ sao?" Tô Xướng nhìn Hướng Vãn.

Cô chống tay lên trán, không nói gì nữa.

"Ý chị là", giọng Hướng Vãn hơi khàn, "Lúc chấm điểm, Triều Tân cân nhắc đến em."

Tô Xướng mím môi: "Chị không biết, chị không phải Triều Tân."

Tô Xướng khẽ nhếch mép.

Triều Tân nghĩ gì thì Hướng Vãn là người hiểu rõ nhất đúng không?

Hướng Vãn hiểu ý Tô Xướng, nhưng thực ra, cô không rõ.

Cô nhận ra mình chưa hiểu rõ Triều Tân trong công việc. Thì ra chị áp đảo như vậy, bí ẩn đến mức khó đoán.

Càng khiến cho việc nuông chiều và bao dung trước đây như chuyện kiếp trước. Càng như Hướng Vãn đã cướp được từ tay người khác.

"Thực ra, chị đoán có liên quan đến em nhưng chị không chắc. Nói với em xong, em sẽ vui hay tổn thương lòng tự trọng?"

"Nếu em thấy tổn thương, thì Hướng Vãn" Tô Xướng l**m môi, chậm rãi chớp mắt, "Còn 6 tập, em định giấu lòng tự trọng của mình đến khi nào?"

Tô Xướng hãy còn nhớ ngày đó, người thản nhiên ký hợp đồng với cô, người đã nói "chị Tô cần em", người muốn ngang hàng với cô.

Chuyện tình cảm, luôn khiến người ta thay đổi.

Nhưng chỉ khi thay đổi, người đó mới không thể thay thế được.

Tô Xướng rõ, nên cô không trách Hướng Vãn. Song, nếu em cứ mãi ủ rũ, thất tình, ảnh hưởng sự nghiệp thì em còn gì để dựa vào đây?

"Lúc ký hợp đồng với chị, em nói tám năm đam mê, giờ chưa đến ba năm, Vãn Vãn."

Tô Xướng cười bất lực.

"Em biết rồi." Hướng Vãn nói.

"Có lẽ khó hơn chúng ta tưởng đi", Tô Xướng quay lại chủ đề chính, "Em thấy kết quả xếp hạng rồi, Thính Triều rất mạnh. Triều Tân dẫn dắt ba hệ biến giọng, chuẩn bị cực kỳ kỹ. Phần thi chọn kịch, mỗi đội chỉ có ba thí sinh, có nghĩa là không phải ai cũng chọn được vai phù hợp. Mà, hệ biến giọng thì có đa dạng lựa chọn hơn."

Vậy nên, Triều Tân nhắm đến mục tiêu đội mạnh nhất, tạo cho đội mình khả năng thích ứng và phối hợp cực kỳ tốt.

Còn Tô Xướng chỉ có thể phát huy tối đa hiệu ứng của một diễn viên lồng tiếng phù hợp nhất với vai diễn trong mỗi kịch bản.

"Kế hoạch B, chị muốn có cá nhân mạnh nhất. Bây giờ ở hạng A của SC chỉ có mình em, chị đã nói chuyện với Tiền Chi Nam và Lư Thiến Bình rồi, mỗi tập sẽ ưu tiên chọn kịch bản cho em."

"Nếu em không làm được thì nói với chị." Cuối cùng Tô Xướng nói.

Hướng Vãn hít thở sâu hai cái: "Em làm được."

Tô Xướng mỉm cười dịu dàng: "Vậy thì ngủ sớm đi. À đúng rồi, em tìm chị chi vậy?"

"Thiến Bình hỏi chị muốn ăn khuya không."

"Trời ơi trời, sao không nói sớm? Chị đói muốn rã ruột."

"Mới bước vào là chị nói chuyện rồi."

"... Rồi thôi."
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 77: Chương 77



Vì hôm trước ngủ muộn, nên gần 10 giờ sáng, SC mới đến nhà ăn.

Cứ tưởng mình là nhóm cuối, không ngờ vừa lấy đồ ăn xong thì Thính Triều đến. Mọi người mặc đồng phục huấn luyện, áo phông đen, quần thể thao, giày thể thao. Triều Tân xắn tay áo, đút tay vào túi quần, tóc tết xương cá.

Quay hình bắt đầu từ lúc mọi người vệ sinh cá nhân xong, nên ai cũng trang điểm.

Triều Tân vừa đi vừa nói chuyện với Thư Tần, nhìn thấy Tô Xướng, gật đầu chào.

Tô Xướng quay đầu chỉ về phía khu vực ăn.

Triều Tân cười cảm ơn, lấy đồ ăn xong, họ ngồi vào bàn sáu người khác.

Hướng Vãn cúi đầu ăn mì, Tô Xướng thấy em ăn gần xong, đưa khăn giấy, tắt mic của mình và Hướng Vãn, nhỏ giọng nói: "Lát nữa sang chào hỏi Triều Tân."

Hướng Vãn nhìn.

Tô Xướng nói nhỏ: "Hôm qua chị ấy chấm điểm xong, em còn không nói cảm ơn. Chị không biết ban tổ chức sẽ cắt ghép thế nào đâu, nhưng lỡ như phát sóng cảnh đó, có thể sẽ bị người ta soi mói."

Nào là không phục, tỏ thái độ ngay trên sân khấu các thứ, dễ bị ném đá.

"Em sang đó nói chuyện vài câu, cho ban tổ chức chút tư liệu."

Thông thường, giờ các chương trình đều cổ vũ năng lượng tích cực, không dắt mũi fan khẩu chiến quá đà. Thế nên dù tập trước có mâu thuẫn, thì tập sau chắc chắn sẽ có vài cảnh vui vẻ hòa thuận để chữa cháy.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, phải có cảnh quay.

Nếu Hướng Vãn quyết tâm cạch mặt Triều Tân trong suốt chương trình, thì có mười con trâu cũng không kéo nổi.

Hướng Vãn thông minh, uống sữa đậu nành, gật đầu, hiểu ý.

Cô chậm rãi đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt Triều Tân, mỉm cười: "Chị Triều."

Triều Tân đang cắn bánh bao, ngẩng phắt lên nhìn, hơi ngẩn người.

Ba học viên còn lại cũng ngẩn người, đặt đũa, đợi Hướng Vãn nói tiếp.

"Sao thế em?" Triều Tân nuốt bánh xuống, ngước nhìn.

Lòng Hướng Vãn căng thẳng, nhưng vẫn nở nụ cười mà cô thường dành cho các tiểu thư khuê các khi dạo chơi ngoài thành: "Chị Triều tối qua ngủ ngon không ạ?"

Cô tự động viên bản thân, tai văng vẳng lời Tô Xướng nói lúc nửa đêm.

Thư Tần chớp chớp mắt, nhai chóp chép.

Phùng Quả và Dương Tiêu Tiêu nhìn nhau, đồng loạt giơ cốc sữa uống.

Tim Triều Tân khẽ thắt.

Sự quan tâm bất ngờ, dù giả tạo đến mức nào cũng khiến cô xao động.

Vai bỗng nặng trĩu, Tô Xướng đến sau lưng Hướng Vãn, mỉm cười, nói nhỏ: "Em chưa bật mic."

Vậy là nói chuyện công cốc.

Ơ kìa? Hướng Vãn theo bản năng nhìn thiết bị trên eo mình, hối hận.

Tô Xướng đưa tay bật mic, rồi buông Hướng Vãn ra, kéo ghế, ngồi xuống đối diện Triều Tân.

"Chị Triều." Kéo thêm ghế, đợi Hướng Vãn ngồi.

"Chào em." Như đã hiểu, Triều Tân nghiêng đầu cười.

Tô Xướng là người khá khó gần, nhưng nó không có nghĩa là cô không biết giao tiếp. Ngược lại, chỉ cần muốn thì có thể khiến mọi người xung quanh cảm thấy thoải mái.

Nhưng thoải mái mà Tô Xướng mang lại luôn có khoảng cách. Cô có thể nói đủ thứ chuyện trên đời, cũng có thể cười nói, nhưng ai cũng biết, cô chỉ xã giao.

Nhưng với chương trình này, chỉ cần "xã giao" là đủ.

"Lát nữa ăn xong mọi người đến phòng tập luôn sao ạ?", Tô Xướng hỏi.

"Vâng."

"Tối qua buồn ngủ quá, định ăn xong về ngủ thêm chút nữa. Mọi người ngủ ngon không?" Tô Xướng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Thư Tần.

"Ngủ ngon ạ." Giọng Thư Tần nhỏ xíu.

Tô Xướng nghiêng người về phía trước, hơi cúi đầu nhìn Thư Tần: "Bình thường em nói chuyện nhỏ nhẹ thế này à? Khác hẳn với lúc trên sân khấu."

"Ừ, bình thường em ấy ít nói." Triều Tân cười bất lực.

"Chị Triều dạy giỏi thật." Tô Xướng nhướng mày khen ngợi.

"Sao em không nói gì thế?" Câu này nói với Hướng Vãn.

Dừng chút, cười: "Sao, vẫn trù ẻo chị Triều trong lòng à?"

Cả bàn cười ồ lên, Hướng Vãn hơi đỏ mặt: "Em không có trù ẻo ai cả."

"Chà, không trốn trong chăn khóc vì bị điểm thấp?"

"Điểm không thấp mấy", Hướng Vãn lắc đầu, "Em xin ban tổ chức bản ghi hình phần nhận xét của chị Triều, tối qua nghe kỹ lại, thấy rất đúng."

Triều Tân nhíu mày, dựa vào lưng ghế nhìn Hướng Vãn.

Hôm nay em trông khác, không còn tránh cô nữa, em thoải mái hơn nhiều.

Xem ra hôm qua vì tự dưng gặp lại, chưa quen, hoặc là nhớ đến chuyện trước đây, thấy hơi buồn.

Triều Tân còn tưởng do mình ảnh hưởng đến em.

Hơi hụt hẫng, vừa mong em bình tĩnh, lại vừa mong em nổi sóng, Triều Tân tự giễu những cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình.

Sau khi chào hỏi xã giao xong, hai đội "ngủ nướng" bắt đầu luyện tập.

Trạng thái của Hướng Vãn thực sự càng ngày càng tốt. Ở công diễn 1, nhờ vai diễn thiếu nữ cưỡi hổ mất người yêu, cô giành được vị trí thứ hai toàn trường.

Thứ nhất là Phùng Quả, thứ ba là Thư Tần.

Ở công diễn 2, cô vừa chơi trống bỏi, vừa tết tóc, đi chân trần, thể hiện xuất sắc vai diễn cô gái chèo thuyền "yêu chàng mà chàng không hay".

Đáng nói là, trong kịch bản gốc có một đoạn độc thoại ngâm thơ, vì thân phận người triều Lý của cô, Tô Xướng đặc biệt yêu cầu cô hát theo điệu cổ và phối nhạc lại. Giọng hát du dương kết hợp với những câu thơ mà cô ngâm nga, ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhịp trên mặt trống.

Mặt trống khẽ rung, mi cô cũng khẽ rung, buồn man mác, không bi lụy, dùng niềm vui để làm nền cho nỗi buồn.

Trong tiết mục này, cô ngồi bên mạn thuyền, tỏa sáng rực rỡ, giành vị trí quán quân.

Triều Tân ngồi dưới nhìn em, nhìn chiếc lá phong cài trên bím tóc, bỗng nhận ra, mình chưa kịp cùng Hướng Vãn thực hiện lời hứa ngắm bạch quả ở trường. Bây giờ em đang đứng giữa sân khấu, mỉm cười, hô hấp chưa ổn định vì vừa hoàn thành màn trình diễn đầy cảm xúc.

Không ai biết trong bốn giám khảo, có người đang thầm nhớ đến cô sinh viên năm nhất mặc áo phông trắng, với đôi mắt sáng long lanh và hàm răng trắng bóng, năn nỉ người bên cạnh phải đến chụp ảnh vào thu.

Hôm kết thúc công diễn 2, họ tình cờ gặp nhau trên con đường nhỏ bên ngoài biệt thự.

Triều Tân và Thư Tần cùng nhau đi ra, thấy Hướng Vãn đang kéo vali, định gọi điện cho ban tổ chức.

Triều Tân suy nghĩ, rồi bước đến: "Em đợi xe sao?"

"Vâng ạ", Hướng Vãn cất điện thoại, "Hôm nay chị Tô có việc nên về trước rồi."

Khu biệt thự khá rộng, thậm chí phải đi vòng qua một cái hồ, gọi xe chỉ có thể đến cổng. Nên Hướng Vãn quyết định nhờ ban tổ chức cử xe trung chuyển, đưa cô và hành lý đến cổng Nam.

Triều Tân im lặng hai giây, có chút do dự, cuối cùng nói: "Hay em đi xe chị?"

"Xe chị đi qua trường Đại học, em cũng biết mà." Bốn chữ cuối cùng rất nhỏ.

Hướng Vãn bỗng thấy tim đập nhanh, cô tránh ánh mắt chị, chỉ nhìn chằm chằm vào vali, nói: "Bây giờ em không ở trường nữa."

"Không ở nữa?"

Triều Tân nhìn em, mi khẽ động đậy.

"Vâng ạ, chương trình phát sóng rồi, các bạn học xung quanh em cũng xem, thỉnh thoảng đến phòng em, em sợ bạn cùng phòng thấy bất tiện, nên em chuyển ra ngoài."

Mỗi chữ Hướng Vãn nói ra như kim đâm vào tim Triều Tân. Nó không đau lắm, còn không thể gọi là vết thương, nhưng khiến người ta sợ, vì sao là ở tim, ngay cả thở cũng không dám mạnh, sợ cơn đau thêm nặng.

Em chuyển ra ngoài mà cô hoàn toàn không biết. Căn phòng của Hướng Vãn ở nhà vẫn trống, nó còn chả phải là lựa chọn của em.

Bây giờ học hành và ghi hình bận rộn như vậy. Thế thì em tìm nhà khi nào, ai là người đi xem nhà cùng em.

Liệu có gặp phải người môi giới không đáng tin, dẫn em đến cái phòng có gián?

Nhớ lại lúc hai người chưa thân lắm mà cô xem nhà cùng em, thế nhưng giờ đây lại thấy như chuyện của kiếp trước.

"Vậy em ở..." Giọng Triều Tân hơi nghẹn, yết hầu chuyển động.

Hướng Vãn định trả lời, thì nghe thấy Triều Tân nói: "Thôi."

Như thể nói bằng giọng thở d.ốc, nói xong, cúi đầu, kìm lại, mím chặt môi.

Hình như người xa lạ không nên hỏi han chỗ ở, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư.

Cô thở dài, nhìn ngọn đèn đường sắp sáng ở đằng xa, nói: "Nếu muốn gọi xe thì gọi sớm đi, lát nữa họ ăn cơm, có thể không xem tin nhắn ngay được."

Mắt Hướng Vãn tối sầm, ngón tay nắm chặt màn hình, miết nhẹ hai cái, gật đầu đồng ý.

Triều Tân không còn gì để nói, gật đầu chào tạm biệt, bảo "Em về cẩn thận", rồi cùng Thư Tần đi ăn cơm.

Hướng Vãn quay đầu nhìn theo bóng lưng chị. Trời tối hơi se lạnh, chị khẽ rụt vai, thỉnh thoảng nói với Thư Tần dăm ba câu câu. Thư Tần cũng như nghĩ ra gì đó, nhíu mày nói nhanh hai câu, rồi bĩu môi.

Dù chỉ nhìn góc nghiêng, nhưng Hướng Vãn chưa từng thấy Thư Tần có biểu cảm sinh động như vậy.

Triều Tân dường như đã quen, nhún vai cười, lắc đầu.

Tầm mắt cô mờ đi.

Hướng Vãn thật sự ước, trước mặt cô lúc này có bức tường.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 78: Chương 78



Về đến nhà đã gần sáng.

Cô giúp việc mặc áo khoác mỏng ra đón Triều Tân.

Triều Tân treo túi xách, để chìa khóa xe trên tủ giày, hỏi: "Hôm nay Bài Bài ngoan không chị?"

"Ngoan lắm." Cô giúp việc đưa dép lê cho Triều Tân.

Triều Tân không quen có người lạ trong nhà, nhưng chị Ngô thì ổn hơn chút. Chị là bạn học cấp hai của Triều Vọng, ra ngoài làm việc từ sớm, lúc đầu làm bảo mẫu ở thành phố.

Lúc mới đón Bài Bài về, Triều Tân thường phải vào bệnh viện, có lần cô gặp chị Ngô. Chị Ngô nhận ra Bài Bài ngay, ngồi khóc với Triều Tân một hồi vì nhớ Triều Vọng, thường xuyên giúp đỡ.

Lúc đó Triều Tân rất bận, chị Ngô thường mang cơm đến bệnh viện cho Bài Bài.

Vì hồi nhỏ từng chăm sóc Bài Bài, nên hai người vẫn giữ liên lạc qua WeChat, vòng bạn bè cũng thấy chị Ngô đăng tin tìm việc.

Lần này đi ghi hình, không thể chăm sóc Bài Bài chu đáo, Triều Tân nghĩ đến chị Ngô.

Cô mời đến làm giúp việc theo giờ vào mỗi cuối tuần, đón Bài Bài, nấu cơm, dỗ cô nhóc ngủ.

Tiền công Triều Tân trả cho chị Ngô khá cao, nhưng điều kiện ăn ở không được tốt. Tạm thời cô dọn cái giường đơn trong phòng thu âm cho chị Ngô, phòng của Hướng Vãn để trống.

"Em ăn cơm chưa? Chị nấu cho em bát mì được không?" Giọng chị Ngô vẫn còn mang âm sắc địa phương.

"Không cần đâu, chị đi nghỉ đi, lát nữa em ngủ luôn." Triều Tân gãi đầu, ngồi xuống sô pha.

"Vậy được, mai chị làm đồ ăn sáng xong rồi mới về." Chị Ngô gãi cổ, ngáp cái rồi đi ngủ.

Triều Tân cảm ơn, nằm vật ra sô pha. Tóc xoăn rối bù, vì mệt nên cô dụi mắt mạnh, mascara lem luốc. Bàn chân đau nhức, bắp chân thả lỏng, ê ẩm nhưng dễ chịu. Cô xoay xoay cổ chân, rồi lại xoay xoay đầu.

Lại nhớ đến Hướng Vãn vừa đánh trống vừa hát trên sân khấu.

Triều Tân càng ngày càng cảm thấy, dù có người mang theo ký ức về Triều Vọng, chăm sóc cuộc sống của cô chu đáo, bếp có khói bếp, có món quê nhà, khi về muộn có người đưa dép mang.

Nhưng vẫn không thể mang lại cảm giác gia đình như Hướng Vãn và Bài Bài đã từng.

Mối quan hệ của cô với Hướng Vãn, nói đúng ra, chỉ là một cuộc hẹn hò không đi đến đâu, nhưng thời gian chữa lành lâu hơn Triều Tân tưởng.

Cô bỗng thấy hơi sợ hãi, chẳng lẽ không quên được em? Cô không day dứt mãi sao? Cô không... để chuyện của Hướng Vãn trở thành vết sẹo trong lòng chứ?

Triều Tân cuộn tròn trên sô pha, ôm gối thiếp đi.

Chương trình bước vào tuần ghi hình thứ năm, biểu diễn xếp hạng. Đây là lần đầu xếp hạng lại sau phần thi tự do, liên quan đến việc ai sẽ được vào hạng A để tranh MVP toàn cuộc thi, nên thí sinh háo hức, chuẩn bị kỹ.

MC đứng trên sân khấu, công bố luật chơi.

Tập này khác với hình thức thi đấu theo đội ở công diễn 1, 2, mà là thi đấu theo hạng. Bốn huấn luyện viên sẽ lần lượt dẫn dắt hạng A, B, C, D, bốc thăm chủ đề, rồi mỗi hạng sẽ biểu diễn.

Huấn luyện viên của mỗi hạng sẽ do các học viên trong hạng đó bình chọn.

MC "gian xảo" đặt thẻ bài xuống, cười: "Đây là lần đầu tiên đến với vòng "học trò chọn thầy", tôi xin thay mặt các học viên và khán giả phỏng vấn huấn luyện viên, mọi người có hồi hộp không ạ?"

Ngô Phong nói: "Luật chơi của các anh không khoa học, mấy đứa dưới trướng tôi nhăm nhe cô Tô với cô Triều lâu rồi, lúc nào ăn cơm cũng bu đến bàn họ. Tôi nói này, nếu sau khi chương trình kết thúc, có lính mới nhảy việc, ban tổ chức có chịu trách nhiệm không đấy?"

"Ban tổ chức chịu trách nhiệm? Phải Tô Xướng với Triều Tân chịu trách nhiệm chứ?" Triệu Nguyên Hy tung hứng.

Khán giả cười nghiêng ngả. MC bèn quay sang Tô Xướng: "Vậy là cô Tô rất tự tin sẽ được bình chọn đúng không?"

Tô Xướng thản nhiên chỉnh tai nghe, cười: "Không thể nào không có ai chọn tôi được."

Bên dưới vang lên tiếng la hét, vì cảnh quay cận mặt Tô Xướng nháy mắt, mỉm cười trên màn hình lớn quá đỗi quyến rũ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hét của vài cô gái ở hàng ghế đầu: "Chị làm gì thế? Chị Xướng làm gì thế hả?"

"Phạm quy rồi, chị Xướng!"

"Đừng véo, trời má đừng có véo!"

"Mấy đứa àm quá rồi đấy." Ngô Phong quay đầu lại, giả vờ than thở.

Cười một cái thôi mà, nếu nói về dịu dàng, anh đây cũng dịu dàng phết.

MC tiếp tục dẫn dắt chương trình, nói với Triều Tân: "Còn cô Triều? Có hồi hộp không ạ?"

"Không." Triều Tân lạnh lùng cụp mắt, tay đặt trên thành ghế.

"Cô Triều", MC bật cười, "Cô làm tôi thấy hồi hộp đấy."

Các cô gái ở hàng ghế đầu che miệng cười khúc khích.

"Thôi được rồi", MC ra hiệu mọi người im lặng, "Không dài dòng nữa, bắt đầu bình chọn thôi. Trước tiên, xin mời ba học viên của hạng A lên sân khấu, xin mời Thư Tần, Phùng Quả và Hướng Vãn."

Ba người đứng dậy khỏi hàng ghế khán giả trong tiếng vỗ tay, mặc đồng phục huấn luyện, bước ra giữa sân khấu.

MC không tốn thời gian phỏng vấn thêm, vì thường thì những cảnh bình chọn thế này sẽ có phỏng vấn hậu trường, lúc dựng phim cắt ghép vào để bổ sung.

Vì vậy, MC đưa mic cho Thư Tần: "Mời bình chọn."

"Triều Tân." Thư Tần khoanh tay sau lưng, nói xong, lùi lại một bước.

Không nằm ngoài dự đoán, nhưng MC diễn rất đạt: "Ối giồi..."

Đạo diễn hình ảnh chiếu cảnh Triều Tân lên màn hình lớn. Triều Tân mím môi, khẽ cười.

Hướng Vãn nghiêng đầu, nhìn Thư Tần.

Phùng Quả cũng chọn Triều Tân, vậy là huấn luyện viên của hạng A đã rõ, câu trả lời của Hướng Vãn không còn quan trọng, nhưng MC vẫn chuyên nghiệp, giữ vững sự nhiệt tình.

Mic được đưa đến bên môi Hướng Vãn, cô mỉm cười dịu dàng: "Tô Xướng."

Khán giả ồ lên. Triệu Nguyên Hy và những người khác hiểu chuyện gì đang xảy ra, khá thú vị, họ nhún vai cười thầm.

"Này này này, các bạn cứ chọn huấn luyện viên của mình thì có nghĩa lý gì đâu? Các bạn không muốn trải nghiệm phong cách giảng dạy của những người khác, tạo chút kịch tính cho chương trình?" Ngô Phong thở dài.

"Tôi thấy anh Phong nói đúng", MC hăng hái nói với khu vực thí sinh, "Các bạn học viên của Tam Thanh nghe rõ rồi đó, lát nữa đừng ai chọn anh Phong."

"Ủa alo!" Giữa tiếng cười của khán giả, vẻ mặt bất lực của Ngô Phong trông càng buồn cười hơn.

Đợi mọi người cười đùa xong, MC mới kéo chương trình lại: "Vậy chúng ta xin chúc mừng huấn luyện viên của hạng A, Triều Tân!"

Triều Tân cụp mắt, giơ tay vỗ cùng mọi người cho có lệ.

"Cô Tô chỉ được một phiếu, cô có gì muốn nói không?" MC chuyển hướng.

Tô Xướng nhìn lên sân khấu, mắt cười: "Tuy bại nhưng vẻ vang."

"Trời..."

Lần này, tiếng hò reo của khán giả lại vang lên đều tăm tắp.

Vì câu nói này của Tô Xướng trong tai các fan couple nghe rất ẩn ý, như thể đang nói, Hướng Vãn chọn cô, cô thấy rất vinh dự, còn lại không quan trọng.

Không khí hiện trường quá "hồng", MC cũng không chịu nổi, cười thở dài: "Kiềm chế nào, kiềm chế nào, quý vị ơi, xin hãy kiềm chế."

"Câu này rất bình thường mà, đúng không?"

Anh nghiêng người nói chuyện với khán giả xong, rồi quay lại, nói đùa: "Đừng cắt ghép câu vừa rồi của tôi đấy."

Trong không khí vui vẻ, thoải mái, phần bình chọn huấn luyện viên kết thúc tốt đẹp.

Hạng A Triều Tân, hạng B Tô Xướng, hạng C Ngô Phong, hạng D Triệu Nguyên Hy.

Bình chọn xong, huấn luyện viên bước lên sân khấu, đứng cùng học viên của mình.

Hướng Vãn nhìn Triều Tân bước lên sân khấu uyển chuyển, tiếng giày cao gót "lộp cộp". Chị với vẻ ngoài hoàn hảo nhất, bước lên sân khấu rực rỡ, trước ánh mắt của mọi người, đứng bên cạnh cô.

Thỏ con trong lòng cô đạp loạn. Cảm giác này khác hẳn với khi tiếp xúc riêng.

Như mối tình đã qua của cô và Triều Tân, ngang nhiên ẩn mình trong góc khuất không ai biết đến. Rõ từng rầm rộ trong lòng, nhưng cuối cùng ngay cả khi kết thúc cũng chẳng ai quan tâm.

Triều Tân gật đầu với Thư Tần, Phùng Quả, đưa tay, muốn bắt tay Hướng Vãn.

"Chào, Độ Linh." Hướng Vãn nhớ đến câu đầu tiên Triều Tân nói với cô.

Lúc đó chị cũng đưa tay ra như vậy, chờ đợi cô đáp lại.

Khi đó Hướng Vãn không mấy để tâm, chỉ khẽ chạm vào tay chị rồi rút lại.

Nhưng lần này, tay Hướng Vãn hơi đổ mồ hôi, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay Triều Tân.

Cũng cảm nhận được mồ hôi trên tay Triều Tân.

Cô ngẩng đầu nhìn chị, Triều Tân mỉm cười gật đầu, hai người chạm tay nhau, rồi buông ra.

Triều Tân xoay người, đứng trước mặt ba học viên, cùng hàng với các huấn luyện viên khác, nghe MC công bố đội hình mới.

Khói lửa phun ra từ bốn phía sân khấu, báo hiệu phần ghi hình trong trường quay kết thúc, cũng báo hiệu hai ngày luyện tập theo nhóm chính thức bắt đầu.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 79: Chương 79



Nhóm quay phim di chuyển đến phòng tập. Đây là nơi được xây dựng sau khi phá bỏ trường quay lớn nhất của đài truyền hình cũ, hành lang và cửa ra vào sơn trắng tinh, bảng hiệu hồng, các phòng học được xếp ngay ngắn như ở trường.

Khác với trường học, hành lang có nhiều đèn, để có thể quay được hiệu ứng sáng sủa, sạch sẽ.

Phòng tập của hạng A là phòng đầu bên tay phải đại sảnh, cửa không khóa. Hướng Vãn cùng người quay phim đẩy cửa bước vào.

Trợ lý quay phim cất máy GoPro, nhóm quay phim lắp đặt thiết bị trong góc phòng. Hướng Vãn đã quen, cô tự nhiên vào trong.

Bên trong là căn phòng kín giống phòng tập múa, không có cửa sổ, chỉ có tiếng máy thông gió hoạt động. Trên tường có một màn hình lớn, đang chiếu logo và phông nền của chương trình.

Dưới đất có vài chiếc gối ôm của nhà tài trợ, trong góc có một cây piano và micrô, ngoài ra không còn gì khác, sạch sẽ, thoáng đãng.

Phùng Quả và Thư Tần đã đến, đang ngồi nói chuyện với nhau. Hướng Vãn thấy hai người họ, cô búi tóc, cởi giày, tất, ngồi trên thảm yoga, hỏi: "Cho hỏi, có quy định nào về trang phục khi lên lớp không ạ?"

Phùng Quả cười giải thích: "Tiết đầu của cô Triều thường vận động cơ thể, giải phóng bản chất, nên thường đi chân trần."

Có lúc phải bò trên sàn, bắt chước tiếng động vật, có lúc bắt chước rắn.

Lồng tiếng cũng là một loại hình diễn xuất, nên trong các khóa học lồng tiếng chuyên nghiệp, thường sẽ có một phần dành cho luyện tập diễn xuất. Giải phóng bản chất là bài học cơ bản, để diễn viên có thể thoải mái thể hiện, diễn xuất tự nhiên hơn, không bị gò bó.

Hướng Vãn gật đầu, thấy ban tổ chức chuẩn bị thảm yoga cho cô, nên cô ngồi xuống, cởi giày, tất, mang ra cửa xếp gọn gàng, rồi chạy vào.

Phùng Quả và Thư Tần trước đây không thân, chỉ là đồng nghiệp bình thường, nhưng sau mấy lần luyện tập và ở chung, họ trở thành bạn bè, hai người trò chuyện khá hợp ý. Tuy Thư Tần vẫn ít nói, trong phòng chỉ có tiếng Phùng Quả lải nhải.

Hướng Vãn ngồi khoanh chân, xoa xoa cổ chân, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường hình tròn, ngẩn ngơ.

Chị sẽ dạy mình thế nào? Sẽ dạy hết mình, hay hơi ngại? Không biết chị Triều dạy học có nghiêm khắc không, có kiên nhẫn không?

Trước đây Hướng Vãn cứ nghĩ chị luôn kiên nhẫn, nhưng gần đây tiếp xúc, thì thấy không hẳn là vậy.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, mấy người đang đi về phía này. Hướng Vãn nghe tiếng giày cao gót quen thuộc, vô thức thẳng lưng, gập bàn chân, trông tỉnh táo hơn.

Phùng Quả và Thư Tần cũng ngồi thẳng dậy, vươn cổ nhìn ra cửa.

Nhóm quay phim bước vào trước, lắp máy quay như mọi khi, rồi họ nghe thấy giọng Triều Tân trầm thấp: "Trong này có nước không?"

"Hình như không ạ." Giọng của biên tập viên.

"Mang vào đây hai chai."

Vừa dứt lời đã bước vào, ngẩng đầu lên. Phùng Quả thoải mái: "Chào cô Triều ạ~"

Thư Tần cũng ôm đầu gối cười.

Nhưng Triều Tân dừng bước, nhìn Hướng Vãn, nhíu mày.

Hướng Vãn giật thót mình.

"Đứng dậy." Triều Tân nghiêm giọng.

Cả phòng im lặng, ngay cả nhóm quay phim cũng nhìn nhau khó hiểu. Trợ lý ôm mấy chai nước chạy vội vào, đứng ngay cửa, không dám thở mạnh.

Anh ra hiệu bằng mắt với biên tập viên, này là... tự nhiên nổi giận hả?

Xảy ra chuyện gì vậy? Anh hỏi bằng khẩu hình.

Không biết... Biên tập viên lắc đầu.

Hướng Vãn luống cuống nhìn chị.

Triều Tân không nói gì thêm, sải bước đến, nhíu mày kéo Hướng Vãn đứng dậy.

Rồi nắm lấy cổ tay Hướng Vãn, định kéo ra ngoài.

"Cô Triều, chuyện này..." Biên tập viên bước lên.

Triều Tân kiên nhẫn hỏi: "Gần đây có phòng tắm nào không? Loại có vòi sen."

"Bên cạnh nhà vệ sinh có một, phòng tắm tạm thời ạ."

Hướng Vãn bị nắm chặt cổ tay, đau, chưa hoàn hồn.

"Cô Triều định..." Biên tập viên hoảng hốt, bao nhiêu máy quay chĩa vào, đang ghi hình mà.

Triều Tân liếc nhìn: "Không cần quay theo." Rồi cô buông tay Hướng Vãn, vòng tay qua eo, tắt mic của cả hai, cuối cùng, đặt tay lên vai em: "Thảm yoga này làm bằng cao su, trước đây chúng tôi từng dùng loại này khi lên lớp. Hướng Vãn bị dị ứng cao su, tôi phải đưa em ấy đi rửa ngay."

Cô liếc nhìn chân trần của Hướng Vãn.

Nghe vậy, ban tổ chức cũng hoảng hốt, biên tập viên vội nói: "Vậy, vậy để em đi lấy thuốc dị ứng."

"Em ấy không được uống thuốc bừa bãi", Triều Tân không giải thích thêm, "Tôi đưa em ấy đi là được."

Không nói gì thêm, cô dẫn Hướng Vãn đi về phía nhà vệ sinh.

Tay Triều Tân vẫn đặt trên eo. Hướng Vãn khó diễn tả được cảm xúc lúc này, vừa chua xót vừa khó chịu, như thể có quả chanh đang cắt bên trong, ngũ tạng lục phủ là thớt.

Ngay cả cô cũng không nhận ra thảm làm bằng cao su, nhưng Triều Tân vừa bước vào đã thấy, không hề trì hoãn.

Hướng Vãn đứng bên cửa phòng tắm, nhìn chị im lặng vặn vòi sen sang chế độ phun nước, rồi mở nước, tay trái thử độ nóng, tay phải điều chỉnh.

Hành động này diễn ra không lâu, nhưng đã lâu cô không được nhìn thấy, nên Hướng Vãn bỗng thấy khó kìm lòng.

Vì trước đây, mỗi khi cô lười biếng muốn tắm bồn, Triều Tân cũng làm vậy, cúi người lau bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ, xả nước.

Xả nước xong, chị vừa lau tay vừa cười cưng chiều nói với cô: "Tự canh thời gian đó, mười phút, tràn ra ngoài là em chịu trách nhiệm đấy."

Nói là Hướng Vãn chịu trách nhiệm, nhưng mỗi lần cô làm ướt hết phòng tắm, vẫn là Triều Tân cầm cây lau nhà đến lau.

"Lại đây." Triều Tân không nhìn Hướng Vãn, chỉ hơi nghiêng đầu.

Rồi cô tựa người sang một bên, nhìn Hướng Vãn bước đến dưới vòi sen, vịn tường, đưa một chân ra, để mặc dòng nước xối xuống.

Hướng Vãn không dám nhìn chị. Vì cô vẫn đang nghĩ, thực ra mình và Triều Tân biết tầm quan trọng của chương trình này, nhất là với Thính Triều - lần đầu ra mắt. Hướng Vãn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để cùng Triều Tân đóng vai đồng nghiệp lịch sự và xa lạ.

Nhưng vừa rồi Triều Tân hơi mất bình tĩnh. Quen biết chị hơn năm trời, Hướng Vãn chưa từng thấy chị nghiêm khắc như thế.

Lần đầu, là ở trong ống kính.

Hướng Vãn rất lo, nên rửa ráy mà tâm trí cứ lơ lửng.

Triều Tân vẫn đang lo, dựa vào tường, không nhịn được, lên tiếng: "Kia có sữa tắm, em dùng nó rửa cho kỹ."

"Tốt nhất đừng uống thuốc, em biết mà, đúng không?"

Hướng Vãn khẽ rùng mình, gật đầu: "Em biết."

Rồi Hướng Vãn ngồi xổm xuống, ấn ít sữa tắm ra lòng bàn tay, vẫn vịn tường, nhấc chân lên, xoa lên mu bàn chân.

Hướng Vãn đứng không vững, xoa cũng khó, người cứ lảo đảo.

Triều Tân thở dài, rời khỏi bức tường, xắn tay áo lên: "Vịn cho chắc."

Rồi Triều Tân ngồi xổm xuống trước mặt Hướng Vãn, bật nước, làm ướt tay, lấy thêm chút sữa tắm, cẩn thận rửa chân cho em.

Từ đầu ngón chân, đến lòng bàn chân, rồi đến mắt cá chân, bàn tay dính đầy bọt xà phòng như chú cá đang hôn lên mu bàn chân Hướng Vãn, mềm mại, khiến Hướng Vãn không nhịn được, rụt chân lại.

"Ngứa à?" Triều Tân cúi đầu, giọng nói bình thản.

"Vâng ạ."

"Chịu khó chút."

Hướng Vãn nhìn đỉnh đầu chị, tóc xoăn dài được chăm chút cẩn thận. Vừa rồi ở trường quay, chị còn quyến rũ, thờ ơ với mọi thứ, vậy mà giờ đây chị ngồi xổm trước mặt cô, rửa chân cho cô.

Cô vừa muốn khóc vừa thấy mơ hồ, không biết đâu mới là thật.

Trước đây, cô cứ nghĩ Triều Tân ân cần chăm sóc mình là thật, nhưng giờ phút này hiện ra, hiếm hoi như ảo ảnh.

Một tay Hướng Vãn vịn tường, một tay nắm lấy giá đỡ vòi sen, dùng tiếng tim đập thình thịch trong màng nhĩ, đếm ngược cho khoảnh khắc này.

"Chân kia nữa."

Triều Tân rửa xong cho Hướng Vãn, đợi Hướng Vãn đưa chân trái lên.

Chân trái của Hướng Vãn vốn nhạy cảm hơn, Triều Tân biết rõ, nên cô chạm vào rất nhẹ. Nhưng dù vậy, khi sữa tắm lạnh lẽo dính vào da, Hướng Vãn không nhịn được, rên.

Thực ra cô không muốn, nhưng một phần vì cảm giác trơn trượt, một phần vì những ngón tay do dự của Triều Tân.

Triều Tân khựng lại, theo bản năng nhìn sang trái, cửa đã khóa, thở phào.

Rồi vịn vào bắp chân Hướng Vãn, xả nước.

Hướng Vãn nhìn thấy vành tai chị, nơi giấu những lọn tóc, dần dần đỏ ửng.

Hướng Vãn cảm thấy bức tường trong lòng mình như bị gột rửa sạch lớp bụi bẩn, bị Triều Tân dùng vòi nước áp lực mạnh xối xả, nhưng cô không thể làm gì được.

Cô không biết người khác có như vậy không, khi đè nén một thứ gì đó quá lâu, thường sẽ quên mất lý do kiên quyết kìm nén nó ban đầu, chỉ coi nó là niềm tin, là chỗ dựa để sinh tồn, như ăn cơm, ngủ nghỉ, là việc phải làm.

Vì ta biết nó không thể bị lung lay, một khi bị lung lay, ta sẽ dễ dàng nhận ra nền móng ban đầu mong manh đến nhường nào.

Động cơ nhỏ bé đó, chưa chắc đã chống đỡ nổi bức tường thành dày cộm.

Nhưng nó cũng không thể sụp đổ, vì thứ nén lại những h.am m.uốn đang sôi sục đó động đó, gọi là tự trọng. Một khi nó sụp đổ, những viên gạch vụn sẽ dễ dàng trở thành trò cười.

Cô không muốn chủ động nói. Dù cô có nhìn ra Triều Tân rất quan tâm đến mình, cô cũng không muốn chủ động nhắc đến mối quan hệ giữa hai người.

Nhưng lòng cô có một giọng nói bé như ngọn cỏ bị đè dưới tảng đá. Khi Triều Tân đứng dậy, đi đến bàn rửa tay, rồi chỉnh trang lại tóc tai, nhìn cô qua gương, giọng nói đó yếu ớt vang lên.

Giọng nói đó hỏi: Chị Triều có thể nói một câu không?

Nếu chị nói một câu, có lẽ cô sẽ từ bỏ lòng tự trọng của mình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back