Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 90: Chương 90



Trái tim Hướng Vãn căng tràn, tưởng chừng không thể chứa thêm những cảm xúc đang cuồn cuộn, dữ dội như sóng trào, mà biểu hiện ra ngoài chỉ qua những cơn co thắt bản năng.

Từng nhịp, từng nhịp, tựa như mí mắt đang giật, chẳng biết là hên hay xui.

Rồi, ôm Triều Tân hôn, lúc này cô bình tĩnh.

Từ tận đáy lòng, cô bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, như thể có ai đó đang thì thầm với mình rằng: "Không chỉ khoảnh khắc này, không chỉ có hai người, mà từ thuở hồng hoang khai thiên lập địa đến nay, trong suốt hàng ngàn năm lịch sử, chỉ có hai người là dành cho nhau."

Gặp nhau vào mùa xuân, gặp nhau vào mùa đông.

Da Hướng Vãn lạnh ngắt, Triều Tân s.ờ so.ạng hai cái, ghé sát môi em, nói: "Mặc quần áo vào em nha?"

"Không chịu." Khóe mắt Hướng Vãn hoe đỏ.

Mặc vào rồi lại phải về, không thể ở đây lâu.

Triều Tân không ép em, chỉ kéo chăn lên, bọc em lại.

Mái tóc rối bời lẫn cùng lớp chăn mỏng, khuôn mặt tựa ngọc, môi đỏ răng trắng. Một lần nữa, Triều Tân cảm thấy em như nàng tiên cá vừa được giải cứu, chẳng biết làm sao mặc quần áo, chỉ có thể ngơ ngác bọc vải che thân.

Xương quai xanh cùng b** ng*c thấp thoáng lộ ra, như sự đối lập giữa tự nhiên và văn minh.

Triều Tân đưa tay lau khóe mắt hoe đỏ của Hướng Vãn, nghe em hỏi: "Vậy chị nói gia đình mình là như nào ạ?"

Triều Tân im lặng, chỉ khẽ thở dài.

"Chị chẳng bao giờ nói, sao em biết được gia đình chị, hay quá khứ của chị?" Hướng Vãn hờn dỗi.

"Muốn kể với em mà không biết bắt đầu từ đâu," Triều Tân cảm thấy hơi gian nan, "Vì chị rời khỏi đó, để không bao giờ phải nhắc lại."

Cũng là để không phải trải qua những chuyện đau lòng ấy lần nào nữa; để không phải nhớ về; để trở thành một con người hoàn toàn mới.

"Nhà chị ở..."

Triều Tân vừa hồi tưởng, vừa lựa lời.

"Nó có ảnh hưởng gì đến chị ở thời điểm hiện tại không ạ?" Hướng Vãn ngắt lời, hỏi.

Triều Tân ngẩng đầu, suy nghĩ: "Hiện tại thì không."

"Vậy thì chị đừng nói," Hướng Vãn mỉm cười, "Khi nào chị muốn thì kể cho em nghe."

"Em không muốn nghe sao?" Triều Tân khẽ l**m môi trên, có chút thăm dò.

"Nhưng trông chị không vui."

Hướng Vãn ngẫm nghĩ, nếu mọi nỗ lực của Triều Tân là để thoát khỏi quá khứ, vậy cô không muốn trở thành người kéo chị về đó.

Gia cảnh của chị có lẽ rất khác cô. Hướng Vãn nhớ thương cha mẹ, anh chị em, còn Triều Tân, mỗi lần nhắc đến, không hề vương vấn, chỉ thấy nặng nề.

"Triều Tân." Hướng Vãn khẽ khàng gọi, giọng mềm như tơ.

"Chị đây?"

"Chị muốn em tin chị, vậy chị có tin em không?" Hướng Vãn bọc mình trong chăn, khẽ nhấc đôi xương quai xanh tinh tế, hỏi.

Triều Tân im lặng chờ đợi lời kế tiếp của em.

"Chị đã chấp nhận quá khứ của em, sao chị nghĩ rằng, em không thể chấp nhận quá khứ của chị?"

Trong đôi mắt lấp lánh hơi nước, cùng quầng sáng, như hạt châu nơi biển sâu đầy sức sống, đang cựa quậy, tách mình khỏi lớp vỏ.

"Em có thể hứa với chị, bất kể quá khứ ra sao, chỉ cần Triều Tân vẫn là Triều Tân, em cũng sẽ đối xử với chị như cách chị đối với em, em..."

Hết lần này đến lần khác, yêu đối phương chẳng màng tất cả.

Hai má Hướng Vãn ửng hồng, không nói tiếp.

Sao lại ở đây thổ lộ tâm tình với nhau thế này? Không phải nhà Triều Tân, cũng chẳng phải căn nhà mới chuyển đến, mà lại là trong một căn phòng ký túc xá chẳng khác nào khách sạn. Chăn nệm không phải loại thường dùng, trên gối ôm còn in logo của chương trình, trước khi nói còn phải xác nhận xem camera đã tắt hay chưa.

Tai Triều Tân cũng đỏ lên, cô dời mắt, nhìn ánh trăng lọt qua phía dưới rèm cửa, khẽ đáp: "Ừm."

"Nếu chị không yên tâm thì kể với em một chút xíu thôi cũng được." Hướng Vãn nhích người tới.

"Là... nghèo khó ạ?" Em dò hỏi.

Triều Tân khẽ nhíu mày, giọng hơi khàn: "Cũng gần vậy."

Hướng Vãn cau mày, ngồi thẳng dậy: "Nghèo khó, khiến chị, cảm thấy em..."

Cảm thấy Hướng Vãn không thể chấp nhận, cảm thấy Hướng Vãn không muốn tiếp tục thích Triều Tân, chị nhìn nhận Hướng Vãn như vậy sao?

"Không, Vãn Vãn," Triều Tân nhìn em, nghiêm túc nói, "Em không hiểu về sự nghèo khó."

Nghèo khó thực sự, không phải túng quẫn về kinh tế, mà là cằn cỗi trong tư tưởng, là cái xấu, cái ác nảy sinh từ chính sự cằn cỗi đó, là thứ đã ăn sâu bám rễ mà cá nhân chẳng thể lay chuyển nổi.

Nếu có thể, cô hy vọng Hướng Vãn vĩnh viễn không phải hiểu thế nào là nghèo khó thực sự.

Thế nên, Triều Tân không nói thêm, chỉ chọn vài chuyện không quá quan trọng để kể.

"Hơn nữa, chị còn có Bài Bài, chị phải lo cho cuộc sống của Bài Bài," cô hắng giọng, ngượng ngùng, "Sau khi chia tay với em, chị... chị có lên mạng tìm hiểu, ừm."

"Rất nhiều người nói, đừng tìm người có con nhỏ, đừng tìm trai quê nhà nghèo, gánh nặng nhiều lắm, sẽ đem tiền bạc và tình yêu thương - lẽ ra phải đầu tư cho gia đình, san sẻ cho nơi khác. Hơn nữa, tính tình cũng không tốt đẹp gì cả."

Triều Tân mím môi, giọng rất khẽ.

"Trai quê, là gì ạ?" Hướng Vãn chớp mắt hỏi.

"Là... những người xuất thân không tốt," Triều Tân gãi gãi lông mày, "Tự mình nỗ lực vươn lên."

"Hạt giống tốt từ đất khó, rất đáng ngưỡng mộ." Hướng Vãn nghiêng đầu nói.

"Không giống nhau đâu."

"Cơ mà, chị đâu phải đàn ông, chị là con gái, chị là Triều Tân." Hướng Vãn cười tủm tỉm, nói, đôi môi mỏng manh khẽ chạm nhẹ.

Vành tai Triều Tân đỏ bừng, quay đầu đi, không nói.

"Chị Triều." Hướng Vãn tha thiết gọi.

"Chị cũng lên mạng tìm mấy thứ này ạ?" Hướng Vãn có chút vui mừng, đôi mắt long lanh lấp lánh.

Triều Tân đưa tay, vê nhẹ vành tai.

Trước kia, cô không tìm.

"Em cũng tìm," Hướng Vãn khẽ nói, "Trên mạng nói, sau khi chia tay thì đừng làm phiền, nếu không sẽ khiến người ta ghét."

Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.

Hướng Vãn hối hận, nếu không câu nệ giữ gìn thể diện, sớm cùng Triều Tân trò chuyện, có lẽ không phải xa nhau lâu đến vậy.

Hơn một trăm ngày đêm, cô cảm thấy tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, hơi buồn.

Triều Tân nhìn hàng mi rủ xuống của em, bóng đổ trên khuôn mặt tươi sáng, trông vô cùng rung động lòng người.

Cô rướn người tới, ghé sát môi bên tai Hướng Vãn, khẽ nói một câu.

Khóe mắt Hướng Vãn ửng đỏ lan vào tận trong đáy mắt, giọng nói của Triều Tân vốn dĩ đã gợi cảm, vậy mà còn nói ra những lời thế kia.

Khiến cô theo bản năng muốn đẩy ra, bởi vì khi đứng trước thứ có sức hấp dẫn quá lớn, phản ứng bản năng của con người dường như là tự vệ, quá dễ sa ngã.

Thế nên lắc đầu.

Triều Tân mím môi, buông ra, nốt ruồi lệ dưới mắt khẽ động nhẹ, nói: "Chị đi súc miệng lần nữa, súc thật kỹ."

"Không phải chuyện này đâu." Hướng Vãn khẽ đáp, gò má gần như đỏ bừng.

Không phải vì chuyện này mới từ chối.

"Em không muốn sao?" Triều Tân dùng ánh mắt trêu em.

Lần trước rất thoải mái lắm mà.

Da đầu Hướng Vãn có chút tê dại, nhưng nhìn thẳng vào mắt Triều Tân, nói: "Muốn, nhưng phải có điều kiện."

"Điều kiện gì cơ?"

Hướng Vãn lấy gậy ông đập lưng ông, cũng ghé sát lại, khẽ nói một câu.

Sau đó, m*t nhẹ vành tai Triều Tân.

Cổ Triều Tân đỏ lên, da gà nổi cục cục.

Rồi cô mỉm cười nhìn Hướng Vãn, đuôi lông mày khẽ nhướng: "Được."
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 91: Chương 91



Một đêm tiệc vui vẻ cho cả chủ lẫn khách.

Bắt đầu từ sớm, nên khi tàn tiệc vẫn chưa tính là quá muộn.

Hướng Vãn vẫn lưu luyến, mà nếu không đi thì có lẽ chẳng thể rời đi. Thế là mặc quần áo, cầm điện thoại lên, có cuộc gọi nhỡ của Tô Xướng.

Hướng Vãn gửi tin nhắn cho Tô Xướng, nói: "Về liền."

Sau đó, nghe thấy tiếng Triều Tân mặc quần áo.

"Chị đưa em về."

Hai người men theo đèn đường, trở về.

Lần này có chút khác, Hướng Vãn buông thõng tay, mu bàn tay vô tình chạm phải Triều Tân, không dám nắm, phía xa còn bóng người chạy bộ đêm.

Đến trước cửa, tạm biệt nhau, Hướng Vãn bỗng hỏi:

"Em còn một thắc mắc."

"Em nói đi." Giọng Triều Tân trầm thấp.

"Em có phải người có thiên phú nhất chị từng gặp không?" Hướng Vãn nghiêm túc nhìn chị.

Triều Tân khẽ l**m môi dưới: "Không phải."

Hướng Vãn cau mày, ngập ngừng.

"Vậy chị nói xem, em với Thư Tần, ai có thiên phú hơn?" Ngón cái khẽ mân mê đốt ngón trỏ.

Triều Tân rũ mi, chớp mắt: "Thư Tần."

Hướng Vãn xác nhận đi xác nhận lại sắc mặt của chị, là thật, thật không thể thật hơn.

"Tô Xướng nói, em là người có thiên phú nhất mà chị ấy từng gặp." Hướng Vãn nhấn mạnh một lần nữa.

Triều Tân biết tâm tư nho nhỏ của em, nhưng không nhịn được, muốn trêu: "Muốn nghe thật không?"

"Nói đi đừng sợ."

"Chắc do Tô Xướng chưa gặp nhiều người."

"Chị..."

Triều Tân khẽ cười, đưa tay chạm nhẹ lên má em, nói: "Vào đi."

Ngón tay lướt nhẹ qua gò má Hướng Vãn, như nụ hôn phớt.

Giếng sâu trong lồng ngực Hướng Vãn ứa ra vị ngọt, cảm thán thứ gọi là tình yêu này quả thực kỳ lạ, một lời là giận, một nụ cười là nguôi ngoai.

Hướng Vãn nói: "Còn một câu hỏi nữa."

Muốn hỏi Triều Tân, họ đã bên nhau sao?

Triều Tân nói: "Câu thứ ba rồi."

"Em không được hỏi ạ?"

"Để mai hỏi."

Vậy là ngày mai còn chuyện để nói, ngày kia cũng còn chuyện để nói.

Hướng Vãn ngoan ngoãn chịu, sau đó hai người chúc nhau ngủ ngon. Lần chúc ngủ ngon này long trọng hơn, hy vọng trong đêm tim đập rộn ràng khó mà ngủ, đối phương thực sự có thể ngủ thật ngon.

Ngày hôm sau không có lịch quay, để giữ đủ sự hồi hộp và mạch truyện cho nội dung, phân đoạn đổi huấn luyện viên được dời đến thứ Hai tuần sau ghi hình. Vì vậy thứ Bảy tuần này cũng chỉ còn một số cảnh phỏng vấn hậu trường.

Thời gian phỏng vấn của mỗi người không cố định, nên buổi trưa, tổ chương trình chuẩn bị buffet ở sảnh tiệc cho mọi người. Lịch SC khá muộn, cả nhóm ngồi một bàn tròn, trò chuyện rôm rả.

Triều Tân và Thư Tần vừa phỏng vấn xong, đi từ hành lang ra, chưa kịp lấy đồ ăn thì một nhân viên đã chạy tới tìm Thư Tần: "Chị, có mấy cảnh quay nhóm các thí sinh, cần bổ sung gấp ạ."

"Ừ, đi đi, tranh thủ về sớm." Triều Tân nói.

Thư Tần đặt khay đồ ăn xuống, nhanh theo chân nhân viên đi.

Triều Tân thong thả lấy ít đồ ăn, cầm thêm cốc sữa chua, định bụng qua bàn sáu người quen của studio, nhưng thoáng thấy Hướng Vãn, cô đổi hướng, đi thẳng tới.

Kéo ghế, nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn xuống, ngồi cạnh Hướng Vãn.

Tiền Chi Nam và Lư Thiến Bình hơi bất ngờ: "Ơ, cô Triều."

"Ừm, chào buổi trưa." Triều Tân cầm đũa.

Đủ chủ động đấy. Tô Xướng cong môi cười, cúi đầu xúc miếng cơm.

Hướng Vãn không ngẩng đầu, không chào hỏi, vẫn từ tốn ăn cơm, Triều Tân không nói gì thêm, cắn miếng cá.

"Lấy viên chiên chưa em? Ngon lắm." Một lúc sau, Triều Tân khẽ hỏi Hướng Vãn.

Hướng Vãn lắc đầu, muốn nói đâu ngon bằng Triều Tân làm, nhưng nhớ đang ở chốn đông người, chỉ đáp: "Cũng thường thôi."

Tiền Chi Nam hít một hơi khí lạnh, ở SC làm công chúa đã đành, lại còn nói chuyện với sếp lớn của người ta thế hả?

Người ta đã bảo ngon, em nói thường, cô bé này, có hiểu chuyện không đó?

Nhưng Triều Tân bật cười, chỉ nói: "Ừm."

Phản ứng này... Tiền Chi Nam cảm thấy quái quái, nhưng không nói rõ được quái chỗ nào.

c*n m** d***, mắt liếc qua liếc lại.

"Còn ăn nữa không? Không ăn thì cậu về trước đi." Lư Thiến Bình lên tiếng.

"Tại sao chứ?" Tại sao phải về trước.

"Cảm thấy cậu là nam, hơi vướng víu." Lư Thiến Bình nói. Lúc đầu còn đỡ, từ khi cô Triều ngồi xuống, không hiểu sao nhìn cậu cứ thấy gian gian thế nào.

"Ủa trời ơi???" Tiền Chi Nam giận dữ, "Tôi vướng víu?"

"Không phải anh mày giúp mày khớp kịch bản rồi à, Lư Thiến Bình." Tiền Chi Nam quay sang đối chất, tay khoác lên lưng ghế, đòi một lời giải thích.

"Xì, anh mày, anh mày mấy tuổi đấy?"

Hai người, anh một câu mày một câu, cãi qua cãi lại.

Bên kia, như ngồi trong kết giới, động tác của Hướng Vãn tao nhã thể như đang pha ấm trà, gắp miếng cánh gà sang khay của Triều Tân, sau đó đặt đũa xuống.

"Sao thế?" Triều Tân nghiêng đầu nhìn Hướng Vãn.

"Ăn không nổi nữa, cánh gà này trông đẹp, chị đừng bỏ kẻo phí." Hướng Vãn nói.

Triều Tân thấy buồn cười: "Cánh gà cũng có cái đẹp cái xấu hả?"

"Dạ," Hướng Vãn nghiêng đầu, "Không hiểu nữa, cơ mà hôm nay nhìn nó, rất vừa mắt."

Nói xong, mỉm cười rạng rỡ, mắt cong cong.

Úp mở, vì bên cạnh có Triều Tân ngồi, nên đến cánh gà cũng trở nên xinh đẹp, ưa nhìn.

Đáng yêu thật, Triều Tân dùng ánh mắt nói muốn hôn em, Hướng Vãn rũ mắt tránh, hai tay chống má, cố nén khóe môi cong lên.

Buổi chiều, đương nhiên là ngồi xe Triều Tân về thành phố, Hướng Vãn đã quen nên ngồi vào ghế phụ, nói với Triều Tân địa chỉ nhà mới.

Cách Đại học Giang không xa, một khu chung cư cũ, còn chả có thang máy. May mà tầng không cao, chỉ có sáu tầng, Hướng Vãn thuê ở tầng ba. Bên ngoài trông khá cũ, nhưng bên trong khá sạch sẽ sáng sủa, căn hộ thông từ nam ra bắc, phòng ngủ rộng, phòng khách nhỏ, không có phòng ăn.

Triều Tân đặt hành lý xuống cho em, liếc qua cách bài trí đơn giản: "Thường ngày em ăn cơm ở đâu?

"Ngay trên bàn trà, em mua đệm cói, có thể vừa xem TV vừa ăn." Hướng Vãn mở chai nước khoáng đưa cho chị, lúc nãy trên xe Triều Tân nói hơi khát.

Triều Tân ngửa đầu uống, rồi rướn người nhìn vào bếp của em.

Vẫn còn song sắt kiểu cũ, gỉ sét. Dù sao cũng yên tâm hơn, kiểu cửa sổ sắt này tuy xấu, nhưng độ an toàn tạm, tầng ba của khu chung cư cũ thế này, leo lên khá dễ.

"Chị ngồi nghỉ chút đi," Hướng Vãn dọn mấy cuốn tạp chí trên sô pha, "Lái xe cả đường rồi."

Triều Tân không ngồi, chỉ hơi nghiêng người dựa vào tường, mái tóc xoăn dài đổ xuống từ đầu vai: "Về nhà chị ở được không?"

Chỉ nhìn vài lần mà đã đau lòng.

Lòng Hướng Vãn khẽ rung động, ngẩng đầu nhìn chị.

"Chị làm đồ ăn ngon cho em. Giờ chị biết xay thêm ngó sen, cho ít vào thịt viên, sẽ dai hơn, cũng thơm hơn, em muốn thử không?"

Sau khi chia tay với Hướng Vãn, cô vô tình thấy cách làm này trên mạng, không hiểu sao, ghi nhớ lại.

"Phòng của em còn để trống."

"Bài Bài nữa, Bài Bài cũng nhớ em."

"Thật ạ?"

"Ừm, con bé hỏi chị mấy lần, cô Hướng đâu rồi ạ?"

"Chị trả lời thế nào ạ?" Chị nói Hướng Vãn sẽ về, hay là không về nữa?

Triều Tân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn em trong ánh hoàng hôn.

"Em sống khổ quá, Vãn Vãn." Triều Tân nói.

Bếp không bật lửa; ấm nước không cắm điện; dưới đất là thùng nước khoáng lớn uống dở; trong tầm mắt không thấy cốc chén. Bàn trà trống trơn, trước kia em thích ăn trái cây, lần nào về nhà cũng mua thêm ít. Em nói nói hương trái cây xông phòng sảng khoái tinh thần nhất.

Còn nữa, đệm của em có một vệt máu, chắc là do kỳ kinh nguyệt không cẩn thận làm dính.

Nhưng Hướng Vãn vốn chỉn chu không vứt đi, em cũng chẳng buồn thay.

Đến đây hai năm, Hướng Vãn không quen nhất thực ra là sự thay đổi của cơ thể. Do vượt qua một khoảng thời gian dài, ban đầu kinh nguyệt của em còn không có, sau đó có thì lại chả đều, em cũng không quen dùng các loại băng vệ sinh hiện đại, bị dị ứng mấy lần.

Vì vậy, thỉnh thoảng, em sẽ làm dính lên quần áo và ga giường, vết bẩn này khó xử lý, em lại vụng về, nên Triều Tân giặt tay cho em.

Triều Tân không nói thêm, chỉ chốt một câu.

Hướng Vãn cũng im lặng, thực sự cô sống không tốt, lịch trình bận rộn quay cuồng, thêm cả chia ly nên chẳng còn tâm trí chăm sóc bản thân.

Trầm ngâm hồi lâu, Hướng Vãn mới lên tiếng: "Hôm nay em vẫn ở đây, mai em có tiết quan trọng, lại sắp phải nộp mấy bài tập liền, em cũng ngại chuyển đi chuyển lại, hai hôm nữa xong việc, chị qua đón em."

Hai người ở lại trong căn phòng một lúc, Hướng Vãn tiễn Triều Tân xuống lầu.

Triều Tân rất muốn dặn dò em thêm vài câu, không hiểu sao, lần này đặc biệt lưu luyến.

Hướng Vãn bật cười: "Em cũng tự ở một mình lâu rồi, chị Triều."

Triều Tân vịn tay lên cửa xe, lắc đầu, khẽ nói: "Không giống mà."

Hướng Vãn khẽ bóp tay chị, thay lời đã hiểu, dõi theo bóng xe chị khuất dần trong dòng xe cộ, rồi mới khoác lên mình chiếc áo mỏng, quay bước khi phố xá vừa lên đèn.

Trong đầu cứ quanh quẩn mãi câu nói "không giống mà" của Triều Tân, có lẽ, giữa mình và Triều Tân, mọi chuyện thực sự đã khác.

Hướng Vãn ngồi bên cửa sổ lật giở từng trang sách, vậy mà từ giây phút chia xa này đã bắt đầu mong ngóng ngày gặp lại sau ít hôm nữa.

Thế nhưng, Hướng Vãn đã không đợi được cuộc hội ngộ tưởng chừng dễ dàng này.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 92: Chương 92



Triều Tân mất liên lạc.

Mà việc mất liên lạc này là với một số đồng nghiệp. Cô xin phép tổ chương trình cho nghỉ, nói có thể sẽ vắng mặt trong một đến hai buổi ghi hình sắp tới. Đồng thời liên hệ với một cây đa cây đề khác - Kỷ Minh Tranh tạm thời thay mình làm huấn luyện viên trong thời gian đó.

Cô cũng gửi tin nhắn cho Hướng Vãn, bảo có việc gấp cần xử lý, tạm thời không thể đón em, dặn em đợi mình về.

Sau đó không có tin tức gì thêm. Hiện tại Triều Tân không tham gia dự án nào, trước đó có hai đoàn cần ghi hình bổ sung nhưng không liên lạc được.

Gọi qua Phùng Quả, Phùng Quả cũng không liên lạc được.

Tin tức qua lại mấy lần, khi đến tai Hướng Vãn, cô cảm thấy khá nghiêm trọng.

Vì hai ngày trước, tối nào Triều Tân cũng nhắn tin. Đến gần ngày ghi hình, tin nhắn "Chị ngủ ngon" của Hướng Vãn mãi đến rạng sáng hôm sau Triều Tân mới trả lời.

Đợi khi ghi hình xong, ra khỏi khu vực ghi, Hướng Vãn gọi Triều Tân, không nghe máy.

Hướng Vãn đứng ngay cửa phòng ghi hình, lòng rối như tơ vò.

Sau ba cuộc gọi, cuối cùng đành tìm Tô Xướng: "Chị có biết chị Triều đi đâu rồi không?"

Câu hỏi này hơi chua xót, càng cảm nhận được phản ứng ngạc nhiên của Tô Xướng. Lẽ ra, Hướng Vãn phải là người rõ tung tích của Triều Tân nhất, đằng này lại hỏi Tô Xướng, dường như "bệnh nặng vái tứ phương".

Nhưng Hướng Vãn không còn cách nào tốt hơn, cô cảm thấy Tô Xướng có nhiều mối quan hệ, có lẽ sẽ biết được tin tức gì đó.

Tô Xướng đón Hướng Vãn lên xe, lái về nhà, vừa lái vừa dùng tai nghe bluetooth gọi điện cho đạo diễn và nhà sản xuất từng hợp tác với Triều Tân. Gọi được, là đưa cho Hướng Vãn hỏi, không nói gì nhiều.

Tìm một hồi, chẳng thu được kết quả Hướng Vãn lại lấy điện thoại ra, mở WeChat lên, vẫn không có tin trả lời.

"Bình thường chị ấy không có bạn bè gì cả, chị cũng chỉ tìm được tới đây thôi." Tô Xướng đỗ xe, dẫn Hướng Vãn lên thang máy.

Hướng Vãn chợt nhận ra, mối liên hệ giữa mình và Triều Tân vừa khăng khít lại vừa mong manh. Khi Triều Tân nói yêu cô, cô sẽ nảy sinh ảo giác rằng trời đất rộng lớn chỉ có hai người họ, song mối liên hệ ấy, một khi đã cắt đứt, cũng chỉ cần ba bốn cuộc gọi không người trả lời là xong.

Hướng Vãn bắt đầu nhớ triều Lý, họ không rời xa nhau, nên tung tích đã định, thường ở cố định trong một viện nào đó, thư từ chậm chạp, xe ngựa cũng chậm. Tuy nhiên, họ biết, người ấy luôn ở đó, năm này qua tháng nọ, thậm chí cho đến khi chết.

Tô Xướng nói qua loa tình hình với Vu Chu, Vu Chu nấu cho hai người ít sủi cảo, rồi bảo sẽ cùng Hướng Vãn đến nhà chị Triều xem sao.

Hướng Vãn chẳng ăn được mấy, cứ nhìn điện thoại, Tô Xướng không trì hoãn thêm, đưa khăn giấy cho Hướng Vãn, nói với Vu Chu: "Đi thôi."

Mấy người thay quần áo rồi ra ngoài, hơn bốn mươi phút mới đến Hằng Hồ.

Mùi hương trong hành lang không hề thay đổi, nhưng trong nhà Triều Tân lại không một bóng người.

Giờ này, đáng lẽ Bài Bài đã tan học, thế mà khi Hướng Vãn mở cửa, phòng rất tối, cửa sổ phòng khách mở, sàn nhà có dấu của trận mưa lớn hai hôm trước tạt vào.

Vu Chu và Tô Xướng không tiện vào, chỉ đứng nhìn Hướng Vãn tìm quanh rồi quay lại, lắc đầu.

Vu Chu khẽ hỏi Tô Xướng: "Báo cảnh sát không chị?"

Lòng hơi hoảng hốt, chủ yếu là căn nhà này rất rộng, không bật đèn lên trông âm u đáng sợ.

Tô Xướng suy nghĩ, dù sao thì hiện tại họ đang ghi hình chương trình, nói: "Đợi thêm đi, nếu muộn hơn mà không liên lạc được thì tính đến chuyện nhờ cảnh sát giúp đỡ."

Thực ra, rạng sáng hôm qua Triều Tân vẫn trả lời tin nhắn của Hướng Vãn, không tính là mất liên lạc lâu. Song từ những lần tiếp xúc ít ỏi giữa cô và Triều Tân, cộng thêm việc Hướng Vãn lo lắng, có thể thấy hành vi của Triều Tân khác thường, có lẽ đã gặp chuyện.

Đứng mãi ngoài cửa cũng khá mệt, Hướng Vãn bảo hai người họ vào trong, ngồi sô pha bàn bạc.

Vừa bật đèn, Hướng Vãn vừa gửi tin nhắn cho Triều Tân: "Em đến nhà chị rồi, dẫn theo cả Tô Xướng và Vu Chu nữa."

Không trả lời.

Hướng Vãn cúi đầu, lại gửi: "Ngồi sô pha luôn rồi."

Vẫn không có hồi âm.

Tin nhắn thứ ba: "Bọn em không thay giày, đợi chị về rồi em lau nhà cho."

"Chị ra ngoài sao không đóng cửa sổ?"

"Hai hôm trước mưa lớn, nếu nước tràn vào thì sàn gỗ trong phòng ngủ bị hỏng mất."

Hướng Vãn không biết mình có thể làm gì khác, chỉ có thể gõ chữ, chỉ có thể trò chuyện với Triều Tân, mới cô an tâm.

Tô Xướng vẫn cúi đầu tìm danh bạ, Vu Chu cẩn thận quan sát xung quanh.

Hướng Vãn đứng dậy, bước qua cửa sổ hóng gió, bên ngoài không biết từ đâu truyền đến tiếng ầm ầm, từng đợt, như tiếng máy móc vận hành.

Hơn một tiếng trôi qua, điện thoại rung lên.

Vai Hướng Vãn giật bắn, lòng cũng vậy, vội cầm điện thoại lên xem, Triều Tân.

Hướng Vãn luống cuống trượt điện thoại sang phải, nghe máy, nuốt nước bọt trước.

"Cô Triều." Không để Triều Tân biết mình căng thẳng.

"Vãn Vãn," giọng Triều Tân rất mệt, "Sao thế, nhắn chị quá trời tin?"

Giọng rất khàn, kiểu khàn mới ngủ dậy.

"Chị mà không trả lời em là em báo cảnh sát đấy." Hướng Vãn cau mày, liếc nhìn Vu Chu và Tô Xướng, gật đầu với ánh mắt quan tâm của họ, ý bảo là Triều Tân.

"Báo cảnh sát?" Giọng Triều Tân hơi ngập ngừng, rồi thở dài một hơi, nói: "Đừng vội."

"Chị xử lý xong chưa? Khi nào chị về?" Hướng Vãn ngồi xuống sofa, hỏi cô.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, nói: "Chị không biết."

"Không biết? Là sao? Chị đi làm gì ạ?" Hướng Vãn cảm thấy tai mình vừa nóng vừa ngứa, đổi sang tai bên kia, lại sợ trong lúc đổi tai sẽ bỏ lỡ một hai giây giọng của Triều Tân.

"Ba Bài Bài đón con bé đi rồi, chị đi tìm con bé." Triều Tân nói.

"Bài Bài? Ba con bé? Chị... anh rể của chị ạ?" Hướng Vãn ngẫm nghĩ, đôi lông mày cau lại chưa giãn ra.

Tô Xướng chớp mắt bảo Hướng Vãn bật loa ngoài.

Hướng Vãn khẽ hỏi: "Em có thể cho Tô Xướng và Vu Chu cùng nghe không chị?"

Triều Tân dừng lại hai giây, nói: "Được chứ."

Hướng Vãn đặt điện thoại lên bàn trà, bật loa ngoài, giọng nói của Triều Tân từ giao diện cuộc gọi truyền ra.

"Nói đơn giản, vì chị tham gia chương trình, không thể chăm Bài Bài nên đã thuê một bảo mẫu, chị ấy là bạn học trước đây của Triều Vọng, cũng là đồng hương của chị, có liên lạc với người ở quê. Tuần trước chị ấy đăng lên vòng bạn bè video Bài Bài chọc chó trong khu dân cư, bị Tôn Tề thấy."

"Tôn Tề, chính là ba của Bài Bài."

Bài Bài còn có ba, không hiểu sao, Hướng Vãn chưa từng nghĩ trong cuộc sống của Bài Bài lại có mối quan hệ thân thích là người cha.

"Tôn Tề thông qua cô bảo mẫu, hỏi thăm trường học của Bài Bài, khi chị đang ghi hình chương trình, thì qua đón con bé đi."

Giọng Triều Tân rất khẽ, cố gắng nói mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Là hôm cô đưa Hướng Vãn về. Trên đường về, cô còn nghĩ hay mua cho Hướng Vãn và Bài Bài hai cái bàn học mới. Giờ có loại thông minh, có thể điều chỉnh độ cao, hình như với những người thường xuyên phải viết lách hay làm việc cúi đầu sẽ bảo vệ đốt sống cổ tốt hơn.

Về đến nhà, chị Ngô xem TV, thấy cô về, lật đật đi hâm cơm cho cô.

Triều Tân nhìn quanh: "Bài Bài đâu ạ?"

Thiếu nữ tự giác vậy sao, không ra xem "Hai chị em nghèo khó".

Chị Ngô vào bếp: "Ba Bài Bài nói hôm nay đón con bé tan học, đưa con bé đi ăn, lát nữa đưa về."

"Ba Bài Bài?" Triều Tân nheo mắt, gần như hoài nghi lỗ tai chính mình.

Chị Ngô thấy sắc mặt cô không đúng, đứng sững tại chỗ, tay nắm chặt tạp dề: "Tôn lão nhị, cậu ta bảo muốn tự nói với em."

Triều Tân không nói thêm gì, chống nạnh đứng tại cửa, cau mày gọi điện cho Bài Bài.

Tim đập thình thịch, đúng thật, tắt máy rồi.

Cô l**m môi, gọi lại lần nữa.

Rõ biết trước kết quả, nhưng khi căng thẳng con người ta luôn như vậy, phải lặp đi lặp lại động tác một cách máy móc, để cảm xúc gần như mất kiểm soát của mình nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 93: Chương 93



Nghe xong câu chuyện, Hướng Vãn im lặng.

Tôn Tề, Hướng Vãn chưa từng nghe Triều Tân nhắc. Mà lúc này, dù giọng điệu của Triều Tân khá bình tĩnh, nhưng hành động vội tìm Bài Bài cho thấy, người cha trên danh nghĩa kia của cô nhóc chẳng phải phường lương thiện gì.

Gần như theo bản năng, Hướng Vãn muốn tìm Triều Tân ngay. Thế nhưng cô hiểu, với tính cách của Triều Tân, có lẽ chị không muốn thế. Vì vậy cô do dự, suy nghĩ nên mở lời thế nào.

Tuy nhiên, câu tiếp theo của Triều Tân là: "Vãn Vãn, chị không nghĩ mất nhiều thời gian đến vậy, vì Tôn Tề không ở quê. Chị tìm quanh thôn, sóng điện thoại chập chờn nên không liên lạc với em ngay được."

Biết Tô Xướng đang nghe, cô không nói những lời như "xin lỗi vì để em lo".

Cô hiểu Hướng Vãn, chỉ cần nói vậy, em ắt sẽ rõ.

"Hôm nay chị về thị trấn, nên muốn gọi điện báo cho em biết."

Hướng Vãn hít một hơi, định nói.

Nhưng lại nghe Triều Tân mở lời trước: "Em muốn qua đây không?"

Hướng Vãn sững sờ, không phản ứng kịp.

"Muốn, em muốn." Hướng Vãn gật đầu, dù Triều Tân không nhìn thấy.

Hướng Vãn chẳng quan tâm ở đâu, chỉ biết mình Triều Tân.

"Còn cuộc thi thì sao?" Triều Tân hỏi, nhưng cô không hỏi Hướng Vãn, mà dừng một chút, rồi nói, "Tô Xướng."

Tô Xướng khẽ cười: "Sân khấu hợp tác sau khi đổi huấn luyện viên không liên quan đến việc phân lớp, chỉ cần quay lại kịp thì chắc cũng ổn."

"Ừm," Triều Tân thở dài ở đầu dây bên kia, động viên, "Vãn Vãn, chị bảo em bật loa ngoài vì chị nghĩ, nếu em muốn qua đây thì nhờ Tô Xướng xếp người đưa em đi."

Thực ra cô không muốn Hướng Vãn đến, nhưng cô nhận được tin nhắn Hướng Vãn gửi, biết rằng nếu mình ở lại một mình, em chắc chắn sẽ lo, sẽ rất lo.

"Hiện tại chị đang ở huyện Ninh, Hồ Đông. Có thể các em chưa từng nghe qua địa danh này, đợi lát chị gửi địa chỉ cho em."

Triều Tân không nói nhiều, vì cô mệt, mắt cũng sắp nhắm nghiền lại.

"Vãn Vãn, chị đồng ý cho em qua đây, em cũng hứa với chị, đừng đi trong đêm, sáng mai hãy đến, được không?" Cô vừa nói với Hướng Vãn vừa mang theo giọng mũi, gượng cười.

Cúp máy, Hướng Vãn dựng đứng điện thoại trong lòng bàn tay, vô thức xoa xoa, rồi đưa đầu ngón tay lên gần môi, mở to đôi mắt cay xè, khẽ thổi nhẹ.

Tô Xướng vắt chéo chân, ngồi thẳng lên, điện thoại rung, cô cầm, nhận được tin nhắn của Triều Tân: "Làm phiền em, cảm ơn em nhiều."

Tô Xướng cười cười trả lời "Không có gì", rồi nói với Hướng Vãn: "Thôi khỏi tìm người khác, mai chị chở qua đó."

Hồ Đông ở ngay tỉnh bên cạnh, lái xe mất khoảng 5 tiếng.

Lẽ ra có thể đi tàu cao tốc, nhưng vừa nghe Triều Tân nói nào là thị trấn, nào là thôn, Tô Xướng nghĩ lái xe tiện hơn, nếu không, lạ nước lạ cái, lỡ phải chuyển xe, thêm chuyện thì phiền.

Hướng Vãn cau mày, thấy mắc công quá, định từ chối, nhưng Tô Xướng lại dùng chất giọng thanh cao nhẹ nhàng nói: "Chị phải đảm bảo em an toàn quay về, nếu không ảnh hưởng đến việc ghi hình, chị mắc đền tiền đấy."

Lý do chính đáng, Hướng Vãn hết đường nói, Vu Chu nắm tay Tô Xướng, nói: "Em đi nữa, chị đau lưng thì em đổi lái cho."

"Hơn nữa, hình như tình hình chị Triều không ổn lắm." Nhiều người dễ trở tay.

Thêm nữa, cô ngại nói, linh hồn tuổi teen của cô trỗi dậy, lúc này nên thành lập nhóm , còn muốn rủ cả Bành Hướng Chi.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, khi Hướng Vãn xách hành lý bắt taxi đến nhà Tô Xướng để tập hợp, đúng thật, thấy Bành Hướng Chi cạnh xe.

Sáng sớm đã ăn kem, mặc áo khoác da và bốt da với váy ngắn, môi đỏ, tóc xoăn gợn sóng, m*t kem trông bất cần đời.

"Mới sáng mà gặm kem rồi?" Vu Chu rụt cổ, thò đầu ra cửa sổ xe, ngồi trong xe nhìn nhìn chị yêu.

Bành Hướng Chi đứng cạnh thùng rác thở dài: "Hôm qua em hỏi chị, chị còn ở vũ trường đấy. Lắc đến bốn giờ, bốn giờ sáng, em biết không?"

Giờ không nhai cây kem cho tỉnh chắc ngủ gục mất.

Nhưng cũng may, xong lần này có thể nghỉ ba ngày, vì vậy quyết định đi hóng hớt ngay và luôn.

Thấy Hướng Vãn, Bành Hướng Chi cảm thấy em thật đáng thương: "Mấy tháng không gặp, thế mà người xưa sắp đi cả ngàn dặm tìm vợ."

Cốt truyện máu chó nhỉ.

Không ai thèm để ý, lên xe là im lặng. Vì vậy Bành Hướng Chi tắt đài, dựa sổ xe, ngủ.

Ra khỏi đường cao tốc, đi thêm một tiếng đường tỉnh, không có đường đất lầy lội gập ghềnh như tưởng tượng, nhưng có thể thấy nơi này càng ngày càng hẻo lánh, mấy lần định vị dẫn qua chỗ ngược đường, Tô Xướng phải đi lòng vòng hai ba bận, cuối cùng cũng đến được huyện Ninh.

Huyện Ninh nằm trên núi, độ cao trung bình, nhiệt độ thấp hơn Giang Thành, người đi đường ai cũng mặc áo khoác mỏng. Huyện lỵ nhỏ, chỉ có một đường chính, vốn không rộng, hai bên còn có người bán rau bày sạp. Tô Xướng lái xe cực chậm, nhìn định vị, lại cảm thấy không đúng, thế nên bảo Vu Chu hỏi đường.

"Cho em hỏi với, thị trấn Mao Vân đi đường nào ạ?" Vu Chu hạ cửa sổ xe xuống, đợi Tô Xướng dừng lại, hỏi người phụ nữ đang dắt tay một đứa trẻ.

"Gì cơ?"

Người phụ nữ không nghe rõ, hỏi ngược.

"Mao..." Vu Chu quay đầu lại xác nhận, nói từng chữ, "Thị trấn Mao Vân ạ."

"À," người phụ nữ kéo dài giọng, dùng tay đứa trẻ chỉ về phía trước, "Đằng trước kia kìa, rẽ từ chỗ ngã ba ấy, đi theo con đường đó, là đến."

Hơi khó nghe, Vu Chu không rõ mấy, người phụ nữ dùng tiếng phổ thông bập bẹ lặp lại một lần.

"Vâng, vâng, cảm ơn chị ạ." Vu Chu vẫn đang nghĩ "chỗ ngã ba" là ngã nào.

Và Tô Xướng cũng hoang mang, kết cả định vị cùng đoán vừa mò, may mà đúng.

Hướng Vãn lúc này mới hiểu, tại sao Triều Tân một hai phải nhờ Tô Xướng xếp người đưa mình đi, nếu chỉ dựa vào cô, chắc chắn không mò được.

May có bạn bè, trên đường không mất nhiều thời gian, chưa đến một giờ trưa họ đã tới thị trấn. Triều Tân ở chỗ gọi là "nhà khách Nghênh Bằng", nói sẽ đợi họ ngay cửa.

Rẽ qua bùng binh, xuống dốc, vào một con đường hẹp. Trên đường không có mấy người đi lại, cửa cuốn cũng nửa đóng nửa mở, chỉ có mỗi quán mạt chược đầu đường là tấp nập, ồn ào kinh khủng.

Hướng Vãn thấy Triều Tân đang đứng ngay cửa nhà khách, giữa những tiếng gọi bài "tứ thùng", "bát vạn" ồn ào.

Chị khoác áo gió mỏng, khí chất nổi bật, hoàn toàn không khớp với khung cảnh đường phố của thị trấn. Sống lưng chị thẳng tắp cùng bắp chân thon không chút mỡ thừa, đôi giày cao gót tôn lên mắt cá chân xinh đẹp. Chị hơi cúi đầu, tóc xoăn xõa xuống, tay đút túi, như đang nhìn cái bóng dưới đất.

Hướng Vãn thò đầu ra cửa sổ xe nhìn chị. Gió nhẹ tạt qua mặt khi xe chạy làm tóc mái khẽ lay, nó như nhảy nhót vui mừng.

Bất chợt, Hướng Vãn cảm thấy khoảnh khắc người phụ nữ chờ đợi là đẹp nhất.

Bởi cho dù xung quanh có ô nhiễm ồn ào đến đâu, dù cây xanh hai bên đường có mọc um tùm vì không ai chăm, dù bên đường cậu nhóc mông trần vô tư tè bậy, thì khi mang hy vọng đứng chờ ở đó, cũng giống như đang đứng trên mây.

Bởi trong lòng ấp ủ đợi chờ nên trở nên khác biệt.

Nghe tiếng xe, Triều Tân ngẩng đầu, cười thật tươi, sau đó lùi hai bước nhường đường cho Tô Xướng đỗ xe.

Đợi xe dừng hẳn, cô định bước lên giúp lấy đồ đạc, nhưng Hướng Vãn xuống xe trước, vịn khung cửa xe gọi: "Chị Triều."

Triều Tân hơi không kiềm chế được, dừng trước mặt em, ôm em vào lòng, ôm thật chặt.

Gót giày cao gót cọ đất hai cái, cô không quen thân mật như vậy trước mặt người khác, nhưng cô thực sự rất cần Hướng Vãn.

Cũng thực sự không chịu nổi việc Hướng Vãn mà cô cần, vào lúc này lại lặn lội đường xa đến đây với cô.

Vu Chu cười, cùng Tô Xướng đi mở cốp xe. Bành Hướng Chi khoanh tay nhìn nghía xung quanh, cân nhắc xem có nên mắng nhỏ đang tè bậy bên đường hay không.

Trông kìa, hình như còn muốn ị.

Chưa kịp nghĩ xong, Triều Tân đã buông Hướng Vãn ra, chào hỏi họ, sau đó giúp xách hành lý vào nhà khách.

Nhà khách bé tẹo, đèn neon kém chất lượng nhấp nháy, cô bé lễ tân mải cày phim, còn chả thèm ngẩng mặt lên nhìn.

Triều Tân đến quầy lễ tân, hỏi họ: "Không biết mọi người đến cùng nên chị không đặt nhiều phòng. Mấy em định ở lại luôn sao? Này là chỗ tốt nhất của trấn, cơ mà nó hơi bình thường."

Trước mặt lễ tân, Triều Tân diễn đạt khá uyển chuyển, nhưng mọi người nhìn được từ mắt cô - điều kiện rất tệ.

"Hay mọi người lên xem phòng trước, nếu không được thì lát nữa lái xe về huyện, ở đó có khách sạn ba sao, cũng sạch sẽ."

Chủ yếu, cô không chắc Tô Xướng có thể ở được hay không.

Hướng Vãn thì cô không lo. Hôm qua Triều Tân bảo em mang ga giường dùng một lần, cũng dọn giường sơ sơ. Tối cô ôm Vãn Vãn ngủ, chắc là em cũng ngủ được.

"Cứ đặt phòng đi ạ," Tô Xướng nói, "Không có gì là không ở được cả."

Đã đến rồi, đương nhiên là lường trước được các loại tình huống. Mà bây giờ cũng không phải lúc kén chọn.

Cô bé lễ tân không nỡ bấm tạm dừng, vừa quét mã QR vừa liếc phim, sau đó ném hai cái chìa khóa, Tô Xướng và Vu Chu một, Bành Hướng Chi một phòng.

Thấy chìa khoá, Bành Hướng Chi biết chắc không ổn. Không ổn thật, nói phòng bình thường là nói quá đấy. Rèm cửa chả dán keo, sợ kéo cái là bụi bay mù mịt. Công tắc trên từng rơi rụng la liệt, có chỗ hở cả điện. May là dùng tạm cũng được, bóng đèn kêu tiếng xì xì của điện, nhấp nháy rồi sáng hẳn.

Góc phòng đọng nước, cạnh tủ đầu giường bày hai phích nước nóng màu đỏ và xanh lá. Thôi, nhà vệ sinh thì bỏ qua, Bành Hướng Chi sợ mệt tim.

Nhưng họ chẳng quan tâm nhiều, giải quyết sớm, chạy sớm. Cất đồ đạc xong, xuống lầu tìm quán ăn bình dân, Triều Tân pha nước chấm cho tào phớ, bắt đầu nói về tình hình hiện tại.

"Tìm được Tôn Tề rồi, ăn cỗ ba ngày nay, nói là chiều sẽ về thôn. Bài Bài đang ở nhà cô con bé dưới trấn, nhưng chị hỏi thăm, nhưng không biết nhà cô Bài Bài ở đâu."

Cô hít mũi, hình như hơi cảm, nhưng Triều Tân rất quái. Hầu như không hề có quầng thâm hay bọng mắt, dù ngủ đủ hay không, dù có thực sự tỉnh táo hay không, lúc nào cũng rạng rỡ.

"Họ không cho chị gặp Bài Bài hả?" Bành Hướng Chi hỏi.

"Ừm."

"Muốn giành quyền nuôi con? Xưa giờ không quan tâm nhưng giờ tự nhiên nhớ?" Bành Hướng Chi chẳng buồn ăn, hóng hớt ngon hơn.

Triều Tân cười khẩy: "Chắc hết tiền rồi."

Có lẽ thấy cô lên chương trình giải trí, cô đoán vậy.

"Vậy, chiều nay mình đi tìm Tôn Tề ạ?" Hướng Vãn đưa cho Triều Tân tách trà, dịu dàng hỏi.

"Phải."

"Ơ," Vu Chu xúc miếng cơm, "Có đánh nhau không ạ?"

Nói thật thì Vu Chu hơi rén.

Tô Xướng vỗ nhẹ vào eo Vu Chu, trấn an.

Triều Tân cười nhạt: "Không dám đâu em. Ngoài giở thói côn đồ thì nhà họ Tôn chả làm nên trò trống gì."

Cô hiểu quá rõ, vì vậy Tôn Tề cũng chỉ dám giấu Bài Bài đi.

Vu Chu đỡ rén, mọi người ăn cơm. Hướng Vãn gắp cho Triều Tân đũa rau xanh, Triều Tân hạ tay, kéo tay trái của Hướng Vãn đang đặt trên đùi, nhẹ nhàng nắm giữ dưới gầm bàn.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 94: Chương 94



Ăn cơm xong, họ không trì hoãn thêm, lái xe về thôn.

Triều Tân đi đầu, Tô Xướng lái xe theo sau, đương nhiên Hướng Vãn đã đổi xe, ngồi ghế phụ của Triều Tân. Biết Triều Tân đang căng thẳng nên Hướng Vãn không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng mở chai nước đưa cho chị.

Nhưng sau khi về thì phải tranh thủ học lái xe, Hướng Vãn thầm nhủ với bản thân.

Đường trong thôn là đường đất, lồi lõm, hẹp, thỉnh thoảng giữa đường có mấy tảng đá lớn. Triều Tân và Tô Xướng, Triều Tân và Tô Xướng phải rất cẩn thận khi cầm lái, họ men theo rìa đá, tránh để gầm xe bị quẹt, lại vòng thêm mấy vòng đường núi. Triều Tân dặn Hướng Vãn gửi tin nhắn thoại cho Tô Xướng, bảo rẽ cẩn thận, rất dễ xảy ra tai nạn.

Vu Chu bị xóc đến mức sắp nôn, mở cửa sổ hóng gió. Nhìn đường hẹp như lỗ mũi, lòng cô thật sự lo, nhỡ mà có chạy ngược đường thì tránh kiểu gì?

May thay, Vu chu lo xa. Lái xe tầm hai tiếng cũng chẳng có chiếc nào chạy ngang.

Vu Chu nhìn thấy núi xanh mươn mướt, hơi thở nguyên sơ càng thêm đậm, song cũng càng thêm lo. Không một bóng xe qua lại chứng minh nơi này thật sự hẻo lánh. Nhưng, hẻo lánh, lạc hậu không đồng nghĩa với thiếu ngu muội, cộng thêm những thứ Triều Tân đã miêu tả, cô thực sự lo lắng cho cuộc đàm phán lần này. Bên cạnh đó cô cũng sợ, may mà đi chung với Hướng Vãn, nếu không chắc cô nóng hết ruột gan.

Đến đầu thôn thì mới gặp hai ba chiếc xe máy, giỏ xe đựng dăm ba con gà, một lúc sau lại gặp người dân cưỡi ngựa đi qua.

"Cha má ơi, anh đó cưỡi ngựa kìa." Vu Chu bị phân tâm.

"Ở đây gần cao nguyên, chắc có ngựa." Tô Xướng nói

"Trời đất ơi, vậy chị Triều có biết cưỡi không chị?" Thế thì ngầu lắm.

Ẩn ý mê đắm trong giọng điệu khiến Tô Xướng liếc Vu Chu, đồng thời cảm thấy buồn cười. Em là người rất nhát gan, nhưng cũng rất dễ tìm niềm vui trong nghịch cảnh.

"Ừ ha, nói xem hồi xưa chị ấy rời khỏi nơi này bằng cách nào." Bành Hướng Chi ngả người vào lưng ghế, hóng hớt.

Và nó Tô Xướng cũng phải phân tâm tưởng tượng cảnh Triều Tân cưỡi ngựa xuyên rừng, ừm, hình như ngầu thật.

Con người thoạt nhìn "vững như chó già", bình tĩnh như đầm sâu này lại là người mang đến cho họ nhiều bất ngờ nhất. Ban đầu nhờ Hướng Vãn giúp đòi tiền donate, rồi 419 với Hướng Vãn, sau đó hai người yêu nhau. Cuối cùng, do duyên số, lại dẫn họ thẳng lên núi.

Dường như, cũng vô tình hay hữu ý, khiến họ bước vào quá khứ của Triều Tân.

Triều Tân như một câu đố, liên kết chặt chẽ, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng cũng đến trang sách sắp được giải đáp.

Trong thôn không giống như thị trấn có đường chính, có khu dân cư và cửa hàng lần lượt phân bố dọc theo con đường trải nhựa. Trong thôn, thứ được sắp xếp ngay ngắn là ruộng đồng, còn các hộ gia đình thì phân tán, lộn xộn. Chính giữa xen kẽ với đường ruộng, như những quân cờ nằm rải rác trên bàn cờ.

Rừng trúc cùng bóng cây che khuất những bức tường đất và mái ngói đen. Khói bếp nông thôn chẳng bao giờ tắt, hoà với mùi tanh nồng của đất, tạo nên hương vị đặc trưng của làng quê.

Con đường trước sân nhà này còn bằng phẳng đi, nhưng xe không đi xuống được, vì phía dưới không có chỗ quay đầu, chỉ có thể đỗ ở khoảng đất bằng phía trên.

Bánh xe lăn qua, đàn gà đang đi dạo kêu "cục cục cục" rồi bay tứ tán. Triều Tân dừng xe hẳn rồi bước xuống, đợi Tô Xướng đỗ xe cạnh.

Có lẽ mấy hôm trước có mưa, xe hai người điểm thêm vài vệt bùn.

Hướng Vãn nhìn bắp chân của Triều Tân, hỏi: "Chị muốn đổi giày bệt ạ?"

"Không em." Đi bộ không xa.

Bên Tô Xướng xuống xe đi tới, Triều Tân suy nghĩ, nói: "Mấy em đợi đây đi, chị đi nói chuyện."

Cô vẫn không muốn để Hướng Vãn nhìn thấy những người kia.

"Đến rồi thì thôi đi chung." Bành Hướng Chi nhai kẹo cao su.

"Dạ dạ dạ, đi chung đi chị." Vu Chu cũng nói.

Triều Tân nhéo mặt trong khuỷu tay, nhìn Hướng Vãn.

Hướng Vãn móc ngón út của mình vào ngón út của chị, nghiêng đầu, khẽ nói: "Chị lại sợ rồi."

"Hôm qua chị bảo em đến, em rất vui, nếu mình muốn ở bên nhau dài lâu, không nên chỉ có một bên chăm sóc và che chở."

Hướng Vãn ngẩng mặt nhìn nhìn, mắt sáng răng trắng, lanh lợi, hoạt bát.

"Thôi, tắt đài giùm," Bành Hướng Chi dựa vào Tô Xướng, "Người cổ đại nói vậy nghe sến gớm."

"Nhìn da gà nổi cục cục này." Bành Hướng Chi vén tay áo.

Sao nói mấy cái này mà mặt không đỏ tim không đập nhanh chút nào vậy? Tưởng mình là chủ nhân thời đại mới hả?

Triều Tân bật cười, sờ mặt Hướng Vãn, Hướng Vãn lườm Bành Hướng Chi, Bành Hướng Chi kéo khóa miệng, tắt đài.

Cả nhóm men theo đường xuống, nhà họ Tôn bên tay trái lưng chừng dốc.

Bên đường lát mấy tấm đá để mở lối, xuyên qua rừng trúc thưa thớt, là cái sân sau chất mấy đống cỏ và nuôi gà. Đi thêm chút nữa là sân trước đổ bê tông, nhà tự ba tầng, tường gạch hồng da, ở nông thôn cũng được xem là nổi bật.

Dưới sân trước là bờ đất, rồi ao cá thầu, trông cũng ra dáng đấy.

Họ đứng trong sân, con chó vàng sủa vang.

Gã đàn ông tầm ba mươi tuổi từ trong nhà chui ra, cười rất nhiệt tình: "Ối trời! Đến rồi đấy à?"

Vừa nói vừa cúi xuống bê hai chiếc ghế dài, mời họ ngồi.

Triều Tân không có định ngồi, đứng đó kêu: "Tôn Nhị."

Vu Chu hít một hơi lạnh, này là anh rể của Triều Tân à?

Tóc tai bù xù, dựng đứng, như mấy ngay chưa gội. Mặc cái quần tây như sắp tụt, dắt chùm chìa khoá bên hông, áo thun ba lỗ nằm trong, khoác hờ cái áo trên vai, mặc như cho có, tai dắt điếu thuốc.

"Em vợ, lâu lắm rồi không gặp." Tôn Nhị dùng khuỷu tay kẹp vạt áo khoác, tay đút túi quần, chào hỏi.

"Mẹ mất cũng không thèm về." Đầu gối nhún nhảy, trách móc cũng chả đứng đắn gì cho cam.

Bành Hướng Chi nhìn cái điệu bộ lôi thôi lếch thếch là đã thấy ghê tởm, liếc nhìn Triều Tân. Mắt Triều Tân lạnh như băng, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy vòm miệng, đảo lưỡi một vòng bên trong, rồi về biểu cảm bình thường.

Mí mắt giật giật, cô hỏi: "Bài Bài đâu?"

"Ối chà, còn nói tiếng phổ thông cơ đấy." Tôn Nhị cười, cằm ngấn mỡ, "Làm lồng tiếng có khác, nhớ tiếng huyện mình không?"

Vừa nói, một người phụ nữ bưng bát cơm từ trong nhà đi ra, xới cơm. Bên cạnh có thằng nhỏ gặm xương bước qua ngưỡng cửa, mặt mày đen nhẻm nhìn chằm chằm Triều Tân.

"Thưa dì út đi con." Tôn Nhị vỗ lưng nó.

Vợ mới, sinh được một cậu con trai bụ bẫm.

"Nếu không nói chuyện về Bài Bài thì dẹp, tôi về trấn báo cảnh sát." Triều Tân nhẫn nại nói.

Tôn Nhị buông đầu thằng con ra, ngồi xuống ghế dài đối diện: "Báo cảnh sát cơ đấy, có gì mà nghiêm trọng thế? Hơn nữa cô báo cảnh sát à? Tôi là ba con bé, con bé là con gái tôi, cô báo cảnh sát? Cảnh sát nào thèm để ý chuyện này?"

"Ba là gì thế?" Bành Hướng Chi hỏi Vu Chu.

"Chắc là cha."

"Thế à," Bành Hướng Chi và Vu Chu cũng ngồi xuống ghế dài, cười với Tôn Nhị, "Thế mà dám nói mình là ba à, nuôi nhóc được ngày nào chưa? Giờ mới nhớ ra à?"

"Cô gái, nói chuyện đàng hoàng đi. Khi đó đâu phải tôi không muốn nuôi con bé? Tại Phán Phán đấy, một hai đòi dẫn nó theo. Mấy năm trời, tôi nhớ con tôi, máu mủ tình thâm thôi." Tôn Nhị lườm.

Phán Phán là...

Bành Hướng Chi kệ, định chửi, Hướng Vãn cau mày, uyển chuyển lên tiếng.

"Chuyện gì cũng phải có lý có lẽ. Chị Triều nuôi Bài Bài từ đó tới giờ, dù anh là cha ruột thì vì sao không nói một lời mà giấu con bé đi? Hơn nữa, Bài Bài đang đi học, anh làm lỡ dở việc học của con bé như vậy, sao xứng làm cha? Còn nữa, Bài Bài giờ thế nào rồi, sao anh không cho chúng tôi nói chuyện điện thoại? Nếu làm con bé bị thương, dù là cha ruột thì cũng phải ngồi tù."

Hướng Vãn nói một câu, mặt Tôn Nhị lại nhăn thêm một nấc, ngoáy ngoáy lỗ tai bằng ngón tay út, nghe mà chẳng hiểu gì.

Một lúc sau, mới nói: "Cô nói đi học hả, thì đi học đấy, tốn tiền. Đồ đốt tiền, nhìn cháu trai cô đi, phải lên thị trấn học."

Thằng nhỏ đang ngồi xổm bên bờ ruộng, lấy ngói ném ngỗng.

"Này, tôi nói Bài Bài mười mấy tuổi, học thể đủ rồi. Giờ đón nó về ở hai năm, tìm nhà kết thông gia, lấy chút sính lễ cho Tiền Tiền đi học thế đỡ phí công sinh nó ra." Tôn Nhị nói.

"Cô yên tâm, tôi sẽ tìm nhà tử tế."

"Biết mình nói gì không?" Vô lý, Vu Chu nhịn hết nổi, "Bài Bài mới mười tuổi!"

Thông gia? Sính lễ? Nhà tử tế? Vu Chu nhìn gã đàn ông ngồi giữa non xanh nước biết và người phụ nữ ngồi xổm ăn cơm trên bậc cửa mà thấy muốn bung da đầu.

"Má nó chứ, tôi thực sự muốn nôn." Bành Hướng Chi nói.

"Mười tuổi thì sao đấy!" Tôn Nhị nổi nóng, nghênh mặt lên, giở thói côn đồ, "Hỏi Phán Phán xem, năm đó chị gái nó cũng mười mấy tuổi đã đính hôn với tôi, nhà nó nhận bao nhiêu tiền, hỏi đi..."

Tôn Nhị chưa nói xong, tiếng giòn giã, Triều Tân đứng dậy tát bạt tai.

Ai cũng sững sờ, Tôn Nhị ngửa mặt, gò má nóng rát nhìn cô. Triều Tân túm cổ áo Tôn Nhị, lôi ra dí vào tường, nâng đầu gối lên, thúc vào háng.

Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên, suýt lật tung mái nhà.

Người phụ nữ trên bậc cửa kinh hãi la lên, ôm lấy thằng con trai, gào toáng: "Đánh người rồi! Đánh người rồi!"

Tô Xướng và Vu Chu vội đứng dậy, nhưng không biết phải làm gì.

Triều Tân lại nâng chân, đạp vào bụng dưới của Tôn Nhị.

"Bài Bài đâu?"

Cô không muốn nói thêm một lời nào với thằng chó má này.

Tôn Nhị đau đến toát mồ hôi: "Tao sẽ kiện mày, tao kiện mày ra tòa."

"Kiện đi." Lần thứ ba, Triều Tân nâng chân, thúc vào bụng dưới Tôn Nhị.

Hướng Vãn chưa bao giờ thấy một Triều Tân như vậy. Chị lạnh lùng và bình tĩnh, cả nốt ruồi lệ cũng không hề mờ nhạt. Tuy nhiên, chị đánh như muốn giết Tôn Nhị, tóc tai rủ xuống mặt như bị đông cứng, không dám động đậy dù một ly.

Tôn Nhị sợ khiếp hồn, cuộn người như con tôm, cằm Triều Tân nhô ra, cô túm cổ Tôn Nhị run rẩy vì dùng sức.

Có người hiếu kỳ vây ở đầu đường, chỉ trỏ giữa tiếng khóc xé lòng của người phụ nữ. Hướng Vãn bước lên, nắm lấy tay Triều Tân đặt vào lòng bàn tay mình, dịu dàng ôm chị, khẽ v**t v* lưng chị.

Sau đó, nói với Tôn Nhị: "Anh muốn gì, anh nói ra để còn mà nghĩ cách. Nếu có thể đàm phán, chuyện gì cũng thương lượng được."

"Nếu không, tôi có mang theo dao đây." Hướng Vãn nhẹ nhàng nói, "Chị Triều không sợ, tôi cũng không sợ gì cả."

Nói xong, mỉm cười nhàn nhạt.

Tôn Nhị gặp nhiều tên thô lỗ, nhưng chưa từng thấy ai nói chuyện văn minh, lại bày ra khí thế như vậy, ngây người, mắt hoảng hốt tìm con dao của Hướng Vãn.

Tô Xướng tiến lên cực đúng lúc, nói: "Nếu muốn tiền, dễ thôi."

"Lên trấn, nói chuyện xong cho chúng tôi gặp Bài Bài."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back