Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 105: Chương 105



Hướng Vãn hồi phục nhanh, chỉ hai ngày sau bệnh viện đã cho phép Triều Tân làm thủ tục xuất viện.

"Nhóc, nhóc đỉnh thật đó. Bệnh nhanh mà khoẻ cũng nhanh được đấy, phúc lớn, mệnh lớn." bác sĩ đút tay vào túi áo blouse trắng, nói đùa, "Về nhà tập thể dục nhiều vào để tăng cường thể chất. Mai mốt mà sốt nữa thì phải chú ý, đến bệnh viện nhanh vào. Nhớ đi khám sức khỏe định kỳ hàng năm, đừng có mà lười."

"Vâng ạ, cháu cảm ơn bác sĩ." Hướng Vãn ngoan ngoãn đáp lời.

Sau đó chầm chậm đưa mắt nhìn Triều Tân đang dọn đồ, người mà cô yêu thương hết mực, đang cẩn thận gấp gọn từng món đồ của mình, chuẩn bị đón cô về nhà.

Hạnh phúc biết bao.

Rời khỏi căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, trở về căn nhà quen thuộc, Triều Tân còn cố ý cắm một bó hoa trên bàn trà. Hoa hồng trắng và hoa hồng phấn xen lẫn, như đang khoe sắc dưới ánh nắng dịu dàng.

Thấy Hướng Vãn mải ngắm bó hoa, Triều Tân hỏi: "Thích không em?"

Trước giờ chưa từng nghe Hướng Vãn nói thích hoa nào, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy sắc hồng pha trắng rất hợp với em.

"Thích hoa, càng thích chị Triều cắm hoa trong nhà." Hướng Vãn mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn chị.

Tim Triều Tân khẽ rung động: "Tại sao?"

Bởi nó cho thấy, ngoài việc lo toan cuộc sống, Triều Tân đã có thêm chút thi vị, chút niềm vui nho nhỏ, chút hy vọng vào ngày mai.

Nhưng Hướng Vãn không nói, chỉ khẽ ôm eo Triều Tân bằng đôi tay mềm mại.

"Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ đặt hoa mỗi ngày, được không? Chị thấy có dịch vụ cắm hoa tươi theo ngày đấy." Triều Tân dịu dàng hỏi.

"Vâng ạ."

"Vậy giờ đi tắm trước, chị đi xả nước cho em, mấy ngày rồi chưa tắm."

"Có mùi lắm không ạ?" Hướng Vãn đưa tay áo lên ngửi.

Triều Tân lắc đầu: "Chị lau người cho em rồi."

Hướng Vãn nhìn chị: "Toàn bộ luôn ạ?"

Triều Tân sững người, hơi nheo mắt lại.

Vì Hướng Vãn đang cầm tay Triều Tân, luồn vào trong từ gấu áo.

Lần theo làn da mịn màng của Hướng Vãn, bàn tay ấy lại bắt đầu nóng bừng lên, nhưng lần nóng này là tay của Triều Tân.

"Ừm."

"Chị lau thế nào ạ?" Hướng Vãn mở to đôi mắt trong veo, ngây thơ, hơi nghiêng đầu, thở nhẹ hỏi.

Tay Triều Tân dịch lên. Tất nhiên là lau từ trên xuống dưới, tỉ mỉ cẩn thận, không bỏ sót chỗ nào.

Cô cũng rất nhớ Hướng Vãn, không cưỡng lại được sự mời gọi này.

Nhưng Hướng Vãn không định tha chị: "Đợi em tắm xong, chị Triều hãy kể cho em nghe đi ạ."

"Chị Triều cũng đi tắm đi nào." Cô nói thêm.

Không thể tắm chung, sợ sẽ không kìm lòng được.

Nhưng Triều Tân nhíu mày, rất sợ Hướng Vãn làm bậy: "Em mới xuất viện, nghỉ ngơi cho khoẻ đi, tốt nhất là đừng có mà quá đà."

"Không quá đà đâu, chị Triều," Hướng Vãn hôn nhẹ lên khóe môi chị, thì thầm, "Em chỉ dùng tay thôi, đâu có gọi là quá đà."

Không tin thì cứ đi hỏi bác sĩ, xem bệnh nhân xuất viện có thể dùng ngón tay không? Bác sĩ sẽ nói, có.

Sói con bị bỏ đói mấy ngày cuối cùng cũng được thưởng thức một bữa no nê, theo đủ mọi phương diện.

Triều Tân không nỡ chạm vào em, sợ em không đủ sức.

Một ngày sau chính thức ghi hình, Hướng Vãn gầy đi trông thấy trở lại sân khấu, trạng thái giọng nói và trạng thái cơ thể không được tốt, hệt như lần đầu lên sóng, nhưng cô lại cảm thấy như đã cách xa cả một kiếp người.

Vẫn là ánh đèn sân khấu chói lóa khiến cô choáng ngợp, vẫn là một mình cô độc đứng trên sân khấu, giữa cõi đời chỉ còn lại cô và chiếc micro màu đen.

Rõ chỉ vắng mặt có một tuần ghi hình, vậy mà ngỡ như đã trôi qua rất lâu, rất lâu.

Cô vẫn cảm thấy hồi hộp, vì phía dưới ngoài khán giả, còn có bạn gái của cô đang ngồi. Tuy nhiên cô lại không quá hồi hộp, vì phía dưới ngoài khán giả, còn có bạn gái của cô đang ngồi.

Lần thi đấu này, cô đã nhờ Vu Chu giúp mình viết lại kịch bản, nhưng sử dụng những câu thoại trong lần đầu cô lồng tiếng.

Thiếu nữ mặc váy dài trắng, đứng trong vầng sáng yên tĩnh, cất giọng dịu dàng mà kiên định.

"Tôi đến từ quá khứ xưa kia, từ hàng nghìn năm trước đó. Phá vỡ hết mọi trình tự ngôn từ. Chỉ để tìm thấy người."

"Chẳng có gì kinh thiên động địa, cũng chẳng cầu chuyện xa hoa. Lúc vui nhất, là khi người ấy về nhà nấu cho tôi bát mì, còn tôi thì rán trứng ăn kèm. Lúc đau đớn nhất, là khi nằm trên giường bệnh sốt cao 41 độ."

"Tôi muốn ở lại đây, làm một người bình thường, được yêu người ấy... một cách bình thường."

"Yêu người ấy."

Mùa hè ba năm trước, lần đầu tiên cô bước vào phòng thu âm, non nớt nhưng đầy nhiệt huyết nói ra những lời này. Khi ấy cô vừa mới đến đây, lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn khi kết hợp giữa nghệ thuật thanh âm và ngôn từ. Nói xong, cô hơi buồn, bởi vì những lời này như đánh trúng vào nỗi niềm sâu thẳm trong cô, khiến cô bỗng cảm thấy, dường như mình đã chuẩn bị từ trước.

Song những lời thoại đã chuẩn bị sẵn này lại không có điểm dừng, cô thậm chí không biết, mình nên nói những lời này với ai.

Lúc đó cô cứ nghĩ rằng người đó sẽ là Vu Chu, nhưng Vu Chu lại ở ngoài phòng quan sát, cùng người yêu - Tô Xướng đứng cạnh nhau.

Khi ấy Hướng Vãn từng nghĩ, mình có thực sự nên nghe Vu Chu, bước chân vào con đường lồng tiếng này không?

Cô thích, thế nhưng lúc đó cũng hoàn toàn không thể nói là đam mê, càng không biết khi Vu Chu nói muốn cô làm CV, liệu có nhớ tới Tô Xướng hay không?

Tuy vậy, hôm nay, sau cơn bạo bệnh, cô đứng dưới ánh đèn sân khấu lung linh huyền ảo, đứng trước bao khán giả từ phương xa đến chỉ để nghe cô cất giọng, đứng trước ánh mắt lo lắng ẩn sau cái gõ nhẹ lên bàn của Tô Xướng và đứng trước ánh mắt đong đầy yêu thương của Triều Tân - người luôn giấu đi tình cảm riêng tư vì đoạn thoại này.

Một lần nữa nói lại những lời năm ấy, bỗng cảm thấy như trong cõi u minh, mọi chuyện đã được sắp đặt.

Có thể là hôm nay, có thể là ngày mai, có thể là năm nay, có thể là năm sau.

Thời gian sẽ cho mọi ẩn số một lời giải đáp, cuối cùng cũng cho cô biết, đoạn thoại mở đầu cho hành trình lồng tiếng của cô cuối cùng mang ý nghĩa gì.

Ý nghĩa của việc cô đến với thời không này, sống thêm một cuộc đời.

Phần thi này kỹ thuật của Hướng Vãn không được hoàn hảo, còn không kiểm soát được chút lạc giọng ở cuối câu, nhưng cảm xúc lại dạt dào, chân thành, nên giám khảo vẫn cho điểm không thấp.

Micro đưa đến tay Triều Tân, cô nhìn Hướng Vãn đang đứng trên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ, rất lâu không nói gì.

Phía dưới khán đài bắt đầu xôn xao, nhưng Triều Tân chỉ chớp mắt, dường như không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn đạt.

Em vừa từ cõi chết trở về, gương mặt xanh xao, dùng giọng nói được mọi người tán thưởng và yêu mến, nói với cô một bí mật tỏ tường, ngay trong giây phút vừa rồi.

Bí mật này gọi là tình yêu.

Chỉ có hai người biết.

Đợi thêm một lúc, Triều Tân nói: "Hướng Vãn, chị không giữ được sự chuyên nghiệp nữa rồi."

Tiếng xì xào nổi lên, Tô Xướng quay đầu nhìn Triều Tân, MC cũng ngơ ngác, định lên tiếng chữa cháy.

Chỉ có Hướng Vãn nhìn chị, đôi mắt hơi cong.

Triều Tân cười: "Bởi vì, chị vắng mặt ở buổi ghi hình trước."

Khán giả bật cười, bầu không khí bỗng chốc thoải mái, không ngờ chị Triều cũng biết đùa.

"Hửm?" Triều Tân hơi nhíu mày, quay sang tương tác với khán giả, "Buồn cười lắm hả?"

Mấy cô gái phía trước cười lớn hơn, có một cô gái tóc ngắn mạnh dạn hét lớn: "Cô Triều, cưng quá à!"

Người ít khi nói đùa, một khi đã nói là khiến người ta thấy thích thú.

Triều Tân hơi nghiêng đầu, cười rồi thở dài.

"Giỏi lắm. Chị nghe được hết cảm xúc trong đó." Cô mỉm cười nói với Hướng Vãn.

Lời nói chứa đựng hai tầng ý nghĩa, đồng thời đáp lại một bí mật chỉ có Hướng Vãn biết.

Hướng Vãn mím môi cười, có chút ngọt ngào.

Sau đó Hướng Vãn hơi nghiêng người về phía micro của MC, tự lên dẫn chương trình: "Chị Triều không góp ý ạ?"

MC cười và "Ồ" lên: "Thí sinh rất khiêm tốn học hỏi này."

Một fan hâm mộ đang ngồi phía trước khẽ đung đưa tấm băng rôn cổ vũ trong tay, tim như tan chảy: "Hôm nay con gái tôi cưng quá, tâm trạng trông rất tốt."

"Ôi..." Một fan đang giơ tấm bảng có tên "Xướng - Vãn" bỗng cảm thấy không ổn, "Sao tôi cảm thấy có chút gì đó mờ ám nhỉ?"

"Ổn không vậy bà? Trên đầu có thần linh đấy, muốn đổi thuyền thì cũng phải nhìn xem mình đang cầm cái gì chứ."

Giữa những tiếng xì xào bàn tán của khán giả, Triều Tân lại cầm micro lên, suy nghĩ, hỏi: "Giọng hơi khàn, em không khoẻ sao?"

"Dạ, mấy ngày trước bị cảm cúm."

"Thế à, nhớ uống nhiều nước."

Cả hội trường ồ lên. Ngô Phong đang uống nước, bỗng ho khan, suýt thì sặc.

Tô Xướng đưa tay che miệng, không phát biểu ý kiến.

MC gượng cười, nói: "Vậy cô Triều rất hài lòng với tiết mục này, không có gì cần góp ý nữa, chỉ nhắc nhở thí sinh giữ gìn sức khoẻ. Dù sao thì sức khoẻ quan trọng nhất, nhấ là với diễn viên lòng tiếng của chúng ta. Bảo vệ cổ họng cũng là bảo vệ trạng thái tốt nhất khi biểu diễn, đúng không cô Triều."

"Đúng."

"Cảm ơn chị Triều." Hướng Vãn nói.

Đáng lẽ cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, nhưng Triều Tân lại nói thêm: "Không có gì."

"Kỳ ghê..." Một fan hâm mộ phía trước khẽ nhíu mày, "Tôi thực sự cảm thấy rất kỳ."

Rõ là không nói gì, nhưng cứ muốn cười tủm tỉm như một bà mẹ, tại sao ý nhỉ...

Thật cạn lời.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 106: Chương 106



Đêm ở khu biệt thự, camera đã tắt, có thí sinh lén tới trong đêm, gõ cửa phòng huấn luyện viên nọ.

Triều Tân mở cửa, trông cực xa cách: "Sao thế?"

"Hơi hồi hộp quá ạ muốn tìm huấn luyện viên giúp thư giãn."

Hướng Vãn thong thả bước vào, liếc qua, nhìn thấu nụ cười hiểu ý ẩn sau sự cách kia.

"Thư giãn, hay là spa đây." Triều Tân khoác áo ngủ, khoanh tay dựa vào tường.

Tiện tay tắt đèn cái bụp.

Hướng Vãn ôm chị, vừa hôn vừa thì thầm: "Chị lại chọc em."

Biết rõ cô để ý chuyện này, vậy mà vẫn cố tình nói.

Triều Tân vòng tay ôm eo Hướng Vãn, mổ nhẹ lên môi em, rồi kết thúc nụ hôn, nhìn em nói: "Thỉnh thoảng, chị muốn nhìn em giận, em thấy chị lạ không?"

Triều Tân nhíu mày suy nghĩ: "Chính xác hơn là không phải giận, chị muốn thấy em lo, em quan tâm chị."

Chợt nhận ra mình đã có chỗ để yếu đuối, cũng có chỗ để tham lam. Cảm giác này vừa dễ chịu lại vừa không dễ chịu.

"Em cũng vậy." Hướng Vãn tựa trán vào trán chị, khẽ mím môi, nói.

Chẳng biết từ bao giờ tình yêu lại trở thành như thế này, chỉ hận không thể khiến thế giới chỉ còn lại người ấy và mình, cứ mãi ôm nhau, hôn nhau, thủ thỉ tâm tình.

Luôn có một người khiến ta cảm thấy, đóa hoa nở rộ nhất trong mùa hạ, bông tuyết đẹp nhất trong mùa đông, tất cả hiện hữu trong mắt người ấy.

Thưởng thức cơ thể của người ấy, giống như đang nếm dòng suối ngọt lành; lắng nghe tiếng thở d.ốc của người ấy, như đang lắng nghe tiếng gió xào xạc qua bốn mùa. Khiến tâm hồn người ấy rung động, lại giống như mặt đất dưới chân mình cũng đang chuyển mình, rung chuyển.

Thực sự làm người ta khó lòng cưỡng lại.

Hướng Vãn và Triều Tân trải qua một trận rung chuyển đất trời, nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại.

Mái tóc xoăn của Triều Tân ôm khuôn mặt Hướng Vãn như thể nàng tiên cá vừa mới lên khỏi mặt nước, tựa vào mỏm đá, gặp lại người cá mà mình từng cứu.

Cô chỉ nghỉ ngơi chốc lát là đỏ mặt từ cổ xuống tận xương quai xanh, vòng tay ôm lấy Hướng Vãn từ phía sau.

Da thịt kề cận, Hướng Vãn khẽ thở dài đầy thỏa mãn.

"Đợi kết thúc ghi hình thì qua bên em trả phòng rồi về nhà, được không em?" Triều Tân hỏi.

"Nhưng, em đang nghĩ đến một chuyện." Hướng Vãn khẽ động đậy xương bả vai tinh tế, khiến đường cong cơ thể cũng rung rinh theo.

"Gì cơ?" Nụ hôn của Triều Tân đáp xuống bên tai em.

Hướng Vãn xoay người, nằm ngửa đầu lên gối, nhìn Triều Tân: "Em cứ cảm thấy mối quan hệ em và chị không rõ ràng lắm."

"Bây giờ lại dọn về ở chung, cứ thế mà sống chung ạ?"

Dù sao cũng là người cổ đại, cô mong được lên kiệu hoa, nhưng cô ngại, không dám nói.

"Thế nào gọi là không rõ ràng?" Triều Tân nhíu mày, chống tay lên vai Hướng Vãn.

"Chị coi kìa, chị có bảo với em là, Hướng Vãn, mình bên nhau được không? Hướng Vãn, làm bạn gái chị, được không? Thậm chí, chị cũng không cầm một bó hoa, nói, Hướng Vãn, chị..."

Chị yêu em.

Nhưng Hướng Vãn bỗng đỏ mặt, dừng lại, hìn chị.

Triều Tân bật cười, cố tình hỏi cô: "Nói gì cơ?"

"Chị biết rõ mà."

"Chị không biết."

Hướng Vãn bặm môi: "Chị biết mà."

"Vậy coi như chị biết, thế sao em không nói?" Triều Tân chống tay lên trán, mắt cô cưng chiều.

"Em..."

"Em không nói ra được, em cũng ngại."

Triều Tân dùng chữ "cũng", như thể đang nói về chính mình.

Có lý, Hướng Vãn đảo mắt tìm cách: "Vậy mình đổi cách nói, để đối phương nói hộ."

"Đổi cách nói là như nào?"

"Chị Triều," Hướng Vãn hít nhẹ, khẽ cong khóe miệng, thì thầm: "Chị yêu em."

Chị yêu em, yêu đến mức chuyện gì của em cũng muốn mọi người biết đến. Chị yêu em đến mức chị sẽ mua hoa, biết nói chuyện cười nhạt với người khác, biết thế nào là mơ ước, thế nào là hy vọng.

Triều Tân khẽ cắn môi, rồi mở ra, vuốt nhẹ vành tai Hướng Vãn, cũng nói: "Em cũng yêu chị."

Em cũng yêu chị và yêu đến mức mọi hỉ nộ ái ố trong chị đều hiện rõ mồn một trước mắt. Yêu chị đến mức em có đủ dũng khí, không còn nghi ngờ bản thân vì bất kỳ khó khăn trở ngại nào, bắt đầu thực tế hơn, bắt đầu xây dựng tương lai.

"Hướng Vãn," Triều Tân bỗng nói, "Mình đừng yêu đương nữa."

"Sao cơ?"

"Mình kết hôn đi."

Bỏ qua bước yêu đương, không muốn nữa.

"Chị..." Tim Hướng Vãn rối bời, Triều Tân vốn luôn muốn từ từ xây dựng mối quan hệ, chị dường như rất thận trọng, nhưng giờ lại nói, muốn cùng mình... kết hôn?

Mới hòa giải được mấy ngày, Hướng Vãn bất ngờ, thấy tim đập rộn ràng.

"Hơi bất ngờ quá à." Hướng Vãn e lệ.

"Sợ rồi à?" Triều Tân nhướng mày.

Hướng Vãn lại nhìn thấy sự phóng khoáng đầy khí phách đã lâu không xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của chị, khiến cô bất giác cong khóe mắt. Thực ra cô chưa từng nói với Triều Tân, cô nét phá cách này của Triều Tân nhất.

Lúc chị nói thử hôn xem sao, lúc chị nói làm một lần thử đi, lúc chị nói, mình kết hôn đi.

Không ai có thể ấn định Triều Tân và Hướng Vãn phải làm gì vào thời gian nào, chỉ có chính họ mới có thể.

Thật dễ chịu, khiến Hướng Vãn cảm thấy thật dễ chịu.

"Mình kết hôn được sao ạ?" Hướng Vãn không rõ, phải đến nơi nào để kết hôn?

"Đi nước ngoài."

"Em sợ." Hướng Vãn vẫn e ngại, nhưng một xíu thôi, sợ người nước ngoài.

"Vậy... để nghĩ cách khác."

"Không thể để nghĩ cách khác được, em muốn kết hôn." Hướng Vãn không cho chị đổi ý.

"Hửm?"

"Không nói cho họ biết, em muốn làm người đầu tiên kết hôn trong số bạn bè của mình."

"Sao, trông em rất tự hào nhỉ."

"Dạ." Hướng Vãn thừa nhận.

Triều Tân bật cười: "Vậy em sợ ế nên mới đồng ý với chị, hay là..." Cô lắc đầu.

"Em không sợ ế." Hướng Vãn cười nói, "Em chỉ muốn kết hôn với chị Triều thôi."

Triều Tân xoa đầu Hướng Vãn, giọng trầm khàn đầy quyến rũ: "Chị cũng rất muốn kết hôn với em. Hướng Vãn, canh chừng em mấy ngày đó, không dài, nhưng lúc ấy chị rất sợ, chị sợ nhỡ đâu em phải quay về, chị đến cả cách định nghĩa mối quan hệ của chúng ta cũng không biết. Chị càng sợ, em giống như trong TV nói, rằng sẽ xóa sạch ký ức của chị và em, vậy thì đến cả hình ảnh của em chị cũng không thể nhớ nổi, vậy thì chị..."

Không nói tiếp.

Thật nực cười, cô từng trốn chạy khỏi hôn nhân như trốn chạy khỏi thôn làng kia.

Nhưng chưa từng như thế này bao giờ. Cô thích một người đến mức không thể chịu nổi, muốn dùng bất cứ cách nào để chứng minh mình và em từng yêu nhau, đang yêu nhau.

"Chúng ta không phải chia lìa, chị Triều." Hướng Vãn nghiêm túc nói, "Em sẽ không đi đâu cả."

"Em và chị sẽ sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc, mình sẽ mãi mãi ở bên nhau." Cô nói.

"Sao em biết?"

"À, vì em là..." Hướng Vãn suy nghĩ, "Người được chọn, con cưng của đời."

Cô mang những từ ngữ đọc được trên mấy câu chuyện hài trên mạng ra dùng, hôm nay còn nhìn thấy một bài đăng hot, gọi là "người cổ đại được chọn", cô cảm thấy nó chính xác nói về cô.

Triều Tân nhìn em cười, càng nhìn càng thấy đáng yêu, thậm chí có chút cảm giác yêu chiều đến mức không nỡ buông tay.

Hướng Vãn nhìn biểu cảm của chị, nói: "Đã muốn kết hôn rồi, có một chuyện, sao chị vẫn chưa làm?"

Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt cũng vậy, lại mang theo vẻ mời gọi.

"Chuyện gì cơ?" Triều Tân chui vào trong chăn, nằm nghiêng đối diện Hướng Vãn trên gối.

"Chị Triều," Hướng Vãn nắm tay chị, đặt lên eo mình, suy nghĩ, nói, "Chị Triều, làm em đi."

Bàn tay đang v**t v* của Triều Tân khựng lại, nhíu mày: "Em học câu này ở đâu thế?"

Hướng Vãn thành thật khai báo: "Po18."

Trên đó nói, nên nói vài câu tục tĩu thì sẽ càng thêm hứng thú. Hướng Vãn đang nghĩ, Triều Tân mãi không làm chuyện kia, có phải là thích nghe mấy lời tục tĩu không?

Nhưng Hướng Vãn phát hiện, Triều Tân không thích, bởi vì chị cười đến mức run rẩy, xoay người lại úp mặt xuống che mắt.

"Chị không thích ạ?" Hướng Vãn có chút buồn bã, lật người nằm đè lên Triều Tân.

"Không phải, Vãn Vãn," Triều Tân vẫn cười, "Câu này không hợp với em."

Quá không phù hợp với chất giọng thanh tao như tuyết trắng của em, khiến em nói ra những lời này một cách từ tốn.

"Vậy thế nào mới hợp với em ạ? Phải làm thế nào chị mới đồng ý?" Hướng Vãn c*n m** d***.

"Về nhà, về nhà chúng ta, được không? Không phải ở đây." Triều Tân v**t v* eo em.

"Móc tay."

Triều Tân cười rung cả người: "Không có ai móc tay vì chuyện này, Vãn Vãn."

"Ồ." Cô chui vào vòng tay Triều Tân, nghịch tóc chị.

"Vậy chị Triều," Hướng Vãn nheo mắt, nghĩ tới một việc quan trọng, "Chị cũng biết Po18 ạ?"

"Chị..." Triều Tân nghẹn lời.

"Chị đã xem qua rồi ạ?"

"Chị không có."

"Vậy sao chị biết ạ?"

"Vô tình biết được thôi."

"Chị xem rồi, chị mới cười."

"Chị không, không xem nhiều lắm."

"Không xem nhiều lắm là đã xem."

"Một chút xíu thôi."

"Chị xem gì đó ạ? Kể em nghe với."

"Là cái đó... ừm, lần trước bịt mắt... ừm."

......

Đêm đã khuya, vạn vật chìm trong tĩnh lặng. Triều Tân đang say giấc bên cạnh. Hướng Vãn rón rén ra khỏi chăn, khoác lên mình áo ngủ của Triều Tân, đến bên bàn sách ngồi xuống, bật đèn bàn, lấy giấy bút của khách sạn, rồi mở điện thoại lên tìm kiếm, sau đó để sang một bên, tập viết theo những chữ trên màn hình.

"Hai họ kết duyên, được trời tác hợp, mãi mãi đồng lòng, mong ước trăm năm..."

Trước giờ cô chưa nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn bao giờ, không biết phải viết như thế nào, nên đành lên mạng tìm. Giờ tập trước, về nhà sẽ mua giấy đỏ dát vàng, dùng bút lông viết, trang trọng gấp lại, thành hai bản.

"Ước hẹn bạc đầu, kết thành lương duyên."

Chị Triều, lúc viết tờ giấy hôn thú này, tâm trạng em rất bình tĩnh, chỉ khi viết đến "ước hẹn bạc đầu", ngòi bút mới khẽ dừng.

Vì nghĩ kỹ lại, em thấy mình còn rất nhiều chuyện chưa được cùng chị làm.

Mùa thu, em và chị sẽ đến trường Đại học Giang ngắm lá bạch quả.

Mùa đông, em và chị sẽ đưa Bài Bài về quê thăm mẹ nuôi, lần này ở lại lâu hơn.

Việc học lái xe cứ để đến nghỉ đông là được. Lúc đó chắc em tiêm phòng đầy đủ, hơn nữa, trời cũng không quá nắng.

Và cả đi chơi thị trấn và cưỡi ngựa mà chị đã hứa với em, em định sắp xếp vào xuân cùng hè.

Sang năm, chắc mình phải chuẩn bị cho việc học lên của Bài Bài. Trước đó đã bàn với chị, nếu con bé có thể thi đậu vào trường cấp 3 trực thuộc Đại học Giang thì tốt nhất. Trường đó quản lý theo kiểu nội trú, sau này những người không tốt kia không thể làm phiền con bé nữa.

Còn có studio, khi nào chị đưa em đến đó xem thử? Có phòng làm việc rồi, thì phòng thu âm ở nhà không cần chuyên nghiệp vậy nữa, hay là, chúng ta có thể tận dụng nó cho việc khác.

Đợi em học năm ba, phải đi Điền Dã để thực tập khảo cổ, chị có nhớ em không? Chị có thấy rất nhớ em, rất nhớ em không?

Em nghĩ chị có, cho nên đợi em tốt nghiệp xong, em không theo ngành khảo cổ nữa, em định thử xem có thể xin vào viện bảo tàng làm công tác nghiên cứu hay không. Dù không dễ xin vào, nhưng em sẽ cố gắng.

Khi em làm việc ở viện bảo tàng rồi, em sẽ mời tất cả bạn bè đến, em huongdẫn họ đi, đứng bên ngoài tấm kính được chiếu sáng giới thiệu cho họ nghe về những bảo vật thời Lý. Chị nói xem, liệu có ai thích hợp hơn em không ạ?

Chị Triều, em bỗng nhớ lại, lúc chúng ta mới gặp nhau, em thấy chị rất ngầu, vì chị hay nói AB, AB.

Lúc đó em nghĩ, đợi khi nào trình độ tiếng Anh của mình khá hơn, em cũng sẽ ngầu như vậy để ra một câu hỏi trắc nghiệm cho chị.

Giờ thì em nghĩ ra rồi.

Ước hẹn bạc đầu: chấp nhận, A; vui mừng chấp nhận, B.

Chị chọn cái nào?

Mẹo: Chọn B, em sẽ đối xử tốt với chị hơn nữa, tốt hơn nữa.

Chị Triều, em còn rất nhiều chuyện muốn làm, nhiều đến mức, nếu em và chị đang ở trong một câu chuyện, em hy vọng nó không bao giờ kết thúc.

Nhưng em cũng muốn cùng chị đi đến cuối đời, được nghe chị "Kết thúc rồi".

Liệu em có dùng mấy chục năm cuộc đời để đợi câu nói này không?

Giấy chứng nhận kết hôn của em viết xong rồi.

Ngày mai gặp, Triều Tân.

(Hết)

"Diễn Đi! Giọng hay" đã chính thức hạ màn, do sức hút của chương trình quá lớn cùng với thông điệp tốt, đài truyền hình đã xin được giấy phép phát sóng trực tiếp, buổi cuối cùng được truyền hình trực tiếp.

Đội xuất sắc nhất không nằm ngoài dự đoán, thuộc về Thính Triều, giải cá nhân cũng thuộc về thí sinh Phùng Quả của Thính Triều studio với phong độ ổn định, ứng cử viên sáng giá trước cuộc thi Hướng Vãn xếp thứ hai, ngựa ô Thư Tần xếp thứ ba.

Thính Triều hiển nhiên trở thành người chiến thắng lớn nhất của cuộc thi lần này.

Bởi vậy nên tại bữa tiệc mừng công, Triều Tân - khí chất hơn người, lại càng rạng rỡ hơn bao giờ hết, rượu sâm panh lắc lư, ly rượu cụng nhau chan chát, đủ các nhà đầu tư cùng các tuyển thủ, huấn luyện viên vừa thưởng thức tiệc đứng vừa trò chuyện rôm rả.

Triều Tân vừa nói chuyện xong với một nhà đầu tư, lần này đúng là bên sản xuất đứng sau rất nhiều bộ phim truyền hình ngắn ăn khách. Họ đề nghị tận dụng sức nóng của chương trình, để cùng hợp tác với Thính Triều và SC sản xuất phim truyền hình ngắn.

Tô Xướng vui mừng đồng ý, tiếp lời Triều Tân cùng nhà đầu tư tiếp tục thảo luận về phương án.

Triều Tân định bụng đi tìm Hướng Vãn, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy ở góc phòng một bóng người quen thuộc đang nhấp rượu, cố tình đứng cách xa chốn náo nhiệt.

Là Kỷ Minh Tranh mà Triều Tân đã mời đến để dẫn thay cho mình. Tổ chương trình rất biết cách đối nhân xử thế, tiệc mừng công cũng mời cả cô dù chỉ tham gia có một buổi.

Bạn bè trong giới của Triều Tân không nhiều, với Kỷ Minh Tranh coi như có thể nói với nhau vài câu, thấy đối phương đứng một mình ở đó, cô bước thẳng tới, chào hỏi.

Kỷ Minh Tranh trông rất giản dị, có thể nói là nhạt nhòa, đeo một đôi kính gọng mảnh, tóc buộc nửa đầu, toát lên vẻ nghiêm túc nhưng cũng đầy học thức. Thường có người ví von Kỷ Minh Tranh giống như một giáo viên.

Hơn nữa còn là kiểu giáo viên rất bảo thủ, nghiêm khắc.

Triều Tân vừa nói chuyện với Kỷ Minh Tranh được hai câu thì Hướng Vãn đi tới. Triều Tân đưa tay về phía em, nắm đầu ngón tay, kéo em đến bên cạnh, rồi giới thiệu với Kỷ Minh Tranh: "Hướng Vãn."

"Vãn Vãn, chị Kỷ."

"Đã từng gặp mặt." Kỷ Minh Tranh nói. Trong buổi biểu diễn mà hai đội đổi huấn luyện viên cho nhau tuy rằng không hợp tác, nhưng cũng xem biểu diễn.

Hướng Vãn dịu dàng chào hỏi, rồi hỏi Triều Tân: "Từ đây ra ngoài như nào ạ? Em phải ra cổng."

"Ra cổng làm gì em?" Triều Tân rượu.

"Hướng Chi bảo sắp đến, hình như muốn vào chơi nên em đi đón chị ấy."

Triều Tân chưa kịp trả lời, đã thấy Kỷ Minh Tranh nhíu mày: "Bành Hướng Chi?"

"Vâng ạ." Hướng Vãn gật đầu, người trong giới, quen biết nhau chẳng có gì lạ.

Nhưng Kỷ Minh Tranh không vui mấy, đặt ly rượu xuống, chỉ nói "xin lỗi", rồi quay người ra khỏi sảnh.

"Sao thế ạ?" Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn theo.

Triều Tân lắc đầu.

Ai mà biết được?

(Kết thúc phần kể về chuyện tình cảm giữa hai nhân vật chính)

Tác giả:

"Hai họ kết duyên, được ông trời tác hợp, mãi mãi đồng lòng, mong ước trăm năm, giấy trắng mực đen, viết nên mối lương duyên này" nội dung của giấy chứng nhận kết hôn được tham khảo từ giấy chứng nhận kết hôn thời dân quốc ở huyện Ngô Giang, tỉnh Giang Tô "Hai họ kết duyên, một lễ thành hôn, mãi mãi bên nhau, xứng đôi vừa lứa... Nay viết giấy trắng mực đen để cùng nhau bạc đầu."

Truyện đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt thời gian qua.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 107: Ngoại truyện 1



Kỳ nghỉ lễ Lao Động.

Là diễn viên lồng tiếng, họ không quá bận tâm tới ngày nghỉ lễ, đến Tết còn phải chạy cho kịp tiến độ, nhưng Bài Bài thì khác, thiếu nữ rất hào hứng.

Thế nên, dì Tân chu đáo nhất quả đất và dì ghẻ mới - Hướng Vãn đã dày công lên kế hoạch cho Bài Bài một chuyến đi cắm trại.

Mặc dù Bài Bài không thích cắm trại chút nào.

Thiếu nữ bất lực nhìn hai người kia tình tứ dựa nhau trên sô pha, âu yếm nhau, lựa chọn một loạt thiết bị trị giá gần một vạn tệ, sau đó dùng vẻ mặt đau xót để xác nhận thanh toán, rồi quay sang trưng ra trước mặt Bài Bài biểu cảm "Con là đứa bé hạnh phúc nhất thế gian" và "Bọn dì đúng là những phụ huynh tận tâm nhất trên đời".

Bài Bài vừa rắc thức ăn cho con rùa, vừa thầm nghĩ, người lớn thật là giả tạo.

Nhưng sát lúc khởi hành, cô nhóc lại cảm thấy có chút thích thú. Bởi vì khi chia sẻ với bạn bè trong lớp về kế hoạch nghỉ lễ ngày Một tháng Năm, cô bạn Cừu San San đã nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt rất ngưỡng mộ, chẳng kém gì khi nghe thiếu nữ nói mình sắp đi công viên giải trí, cũng chẳng kém gì khi nghe thiếu nữ nói mẹ mình uống phải rượu giả.

Niềm hư vinh nhỏ bé khiến trái tim non nớt của cô nhóc tràn đầy, không chứa nổi nữa, nên bung tỏa, vui vẻ.

Giống như có lần ở lớp tình cờ nghe được bạn học nhắc đến Hướng Vãn, nói rằng gần đây mới biết một diễn viên lồng tiếng mới, giọng lồng tiếng cũng khá hay. Bài Bài bỗng chốc hãnh diện, cố gắng lắm mới kìm nén được câu nói "Cô Hướng là bạn gái của Triều Tân Tân nhà tôi" xuống.

Nhưng kể từ đó, cô nhóc lại cực kỳ thích Hướng Vãn.

Vì Hướng Vãn khiến thiếu nữ cảm thấy mình rất oách trong mắt bạn bè.

Chuyến cắm trại lần này đã hẹn với Tô Xướng và Vu Chu cùng đi. Bành Hướng Chi thì đi biển xả hơi, không tham gia hoạt động lành mạnh như này. Để tiện vận chuyển đồ đạc cắm trại, Tô Xướng và Vu Chu đã đến nhà Triều Tân từ rất sớm, đúng lúc Triều Tân đang nấu cháo gạo kê, thế là mời họ ngồi xuống dùng bữa sáng cùng.

Hai người cũng không khách sáo, ngồi xuống ăn ngay.

Vu Chu gắp một đũa củ cải muối, vừa giòn tan lại không bị ngọt quá như đồ mua sẵn bên ngoài, mà rất thơm, còn thoang thoảng vị ớt ngâm, hương vị này làm cho mê mẩn, hỏi Triều Tân: "Chị Triều, món này mua ở đâu ạ?"

"Chị ấy tự làm đấy." Hướng Vãn mỉm cười.

"Giời ơi," Vu Chu tấm tắc khen ngợi, "Đỉnh ghê."

Rồi lại húp một ngụm cháo, nhìn thì tưởng là cháo gạo kê bình thường, nhưng hương lại rất đậm đà, nước cháo sánh mịn lại có vị ngọt thanh. Triều Tân thấy Vu Chu nhấp nháp thưởng thức hai lần, chủ động giới thiệu: "Có cho thêm chút sữa tươi, Vãn Vãn thích thế."

Không biết họ có ăn được không.

Vu Chu "hì hì" cười, khẽ cúi đầu xuống: "Ngon lắm ạ."

Giời ơi, thật là có phúc mà Hướng Vãn.

"Con cũng thích, Triều Tân, con cũng thích nữa." Bài Bài chống tay lên đầu, cố tình chen vào.

"Ừ." Triều Tân đáp lại, "Lấy balo chưa?"

Bài Bài xách balo lên ôm vào lòng, hơi nghiêng đầu, khó xử nhìn Tô Xướng và Vu Chu: "Nhà con chỉ còn ba hộp sữa AD canxi thôi, nếu hai dì muốn uống, thì để dì Tân nhường cho hai dì một hộp, được không ạ?"

Sau đó Triều Tân và Hướng Vãn một hộp, Tô Xướng và Vu Chu một hộp, còn Triều Bài Bài và em Triều Bắc một hộp.

Vu Chu bật cười, đứng dậy giúp dọn dẹp bát đũa: "Ba hộp hình như hơi thiếu thật."

"Người lớn không nên uống nhiều đồ ngọt vậy đâu ạ, con nghe nói lớn rồi không thích ăn đồ ngọt nữa." Tay Bài Bài đảo qua đảo lại trên dây kéo.

"Hơn nữa hai dì có thể dùng chung một ống hút, còn con thì không ổn."

"Sao con nói vậy?"

"Bình thường hai dì hay hôn nhau còn gì?" Không phải chắc? Giống như có lần thiếu nữ tình cờ bắt gặp Triều Tân và Hướng Vãn đang ôm hôn trong bếp.

Còn có một lần, Triều Tân và Hướng Vãn uống chút rượu về nhà, tưởng thiếu nữ ngủ rồi. Thế là Hướng Vãn đóng cửa lại, đè Triều Tân lên cửa hôn, hai người say đắm, đúng lúc thiếu nữ bật đèn lên.

Triều Tân hồn vía lên mây, Bài Bài cũng ôm ngực, vỗ vỗ: "Sợ chết mất, con còn tưởng là mụ dì ghẻ đấy chứ."

Xào xạc, thở hổn hển.

Đôi môi bé nhỏ bỗng bị một bàn tay thon gọn che lại, Triều Tân đưa tay ngăn không cho Bài Bài nói tiếp, sau đó cùng nụ cười tủm tỉm trên mặt Vu Chu mang bát đũa vào bếp.

Đồ đạc quá nhiều, may mà họ đã lái hai xe, còn bị tắt đường, tới được địa điểm cắm trại thì đã hơn một giờ chiều.

May mà buổi sáng đã ăn chút cháo lót dạ, lúc dựng trại cũng không đến nỗi quá đói.

Địa điểm cắm trại được chọn ở một khu vực ven ngoại ô Giang Thành, gần hồ nước tự nhiên, dòng nước ôm lấy một khoảng đất trống tạo thành hình tam giác, mặt hồ lấp lánh ánh nước, phản chiếu sắc núi phía bờ bên kia, bãi cỏ xanh mướt mát rượi, dù sao thì cũng bước vào tháng Năm, mưa dần nhiều hơn.

Tô Xướng đỗ xe, diện đôi bốt bệt cổ ngắn bước xuống từ chiếc SUV cao lớn, tháo kính râm chuyên dụng lúc lái xe xuống, nhìn một lượt những chiếc lều đủ màu sắc trên bãi đất, sau đó vịn cửa xe nói với Triều Tân đang mở cốp sau: "Hai chị cứ đi tìm chỗ trước đi, chỗ nào bằng phẳng đấy ạ, cảnh đẹp nữa, em với Chu Chu dỡ đồ xuống."

Họ chia việc với nhau, chẳng mấy chốc đã dựng xong bàn ghế dã ngoại, sau đó trải lều ra chuẩn bị dựng.

Triều Tân mặc bộ đồ thể thao mà Hướng Vãn mới mua cho, tóc xoăn dài được buộc đuôi ngựa cao, ngồi xổm xuống đất đóng cọc. Chị làm việc gì cũng thành thạo, vừa có trật tự lại vừa mạnh mẽ, Hướng Vãn rất hiếm khi thấy chị ăn vận như thế này, nhìn góc mặt nghiêng nghiêng của chị, bỗng xao xuyến.

Cứ như thể được nhìn thấy một Triều Tân của tuổi đôi mươi.

Trẻ trung, kiên cường, tràn đầy sức sống, không chịu khuất phục.

"Cô Triều." Hướng Vãn đang giúp chị đưa cọc, dịu dàng gọi.

"Ơi?" Triều Tân vẫn cúi đầu.

"Chị đẹp quá." Hướng Vãn khẽ nói.

Triều Tân bật cười, liếc: "Ơ kìa?" Cũng dùng giọng nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Vu Chu và Tô Xướng bên cạnh nhóm lửa, còn có Bài Bài...

"Ủa Bài Bài đâu?

Từ trong lều vọng ra tiếng một em bé nghèn nghẹt: "Con đây."

Em bé từ đống vải lều đang phồng lên chui ra, thở hổn hển: "Con nghe hết rồi đó."

"Tự nhiên chui vào đó làm gì?" Triều Tân cười, nhướn mày.

"Con định giúp mọi người tìm cửa lều thôi mà, xem xem mặt trước mặt sau đúng chưa."

"Vậy đúng chưa?"

"Trèo vào rồi mới biết," Bài Bài có chút xị mặt, "Con vào từ cửa còn gì?"

Cạn lời. Nhưng cô nhóc còn nhỏ, chỉ số thông minh đang trong giai đoạn phát triển, có thể tha thứ được.

Bài Bài uể oải ngồi phịch xuống ghế, cắm ống hút rồi hút sữa AD canxi.

Vừa đung đưa đôi chân bé tẹo teo vừa nhìn Tô Xướng và Vu Chu nhóm lửa, xếp thịt xiên, đợi đến khi những xiên thịt kêu xèo xèo, Hướng Vãn ngồi xuống bên cạnh cô nhóc, cũng lấy một hộp sữa AD canxi, nhấp nháp từng ngụm.

"Cô Hướng, sao chị không giúp dì Tân đi ạ?" Bài Bài nhìn sang, thấy Triều Tân vẫn đang xỏ thanh chống lều.

"Tay chị hơi mỏi." Hướng Vãn thở dài, cử động cổ tay một cách yếu ớt.

Bài Bài lại cạn lời, đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, mỗi lần ra ngoài là vai không thể gánh, tay không thể xách, nhìn một lát thôi cũng có thể khiến thiếu nữ mệt mỏi.

Haizz.

Có lần cô nhóc thấy Triều Tân vất vả quá nên muốn giúp đỡ, bóng gió rằng cảm thấy cô Hướng có sức lực hơi yếu, đề nghị chị nên tập nâng tạ, Triều Tân bị sặc cháo trắng ngay, sặc đến mức đỏ cả mặt, bảo thiếu nữ tắt đài giùm.

Bảo vệ đến mức này, sách giáo khoa có bài "Mẹ hiền dạy con" kể về chuyện Mạnh Mẫu ba lần chuyển nhà, không biết Triều Tân đã học qua chưa, mẹ hiền quá thì dễ sinh con hư, bạn gái hiền quá cũng dễ sinh bạn gái hư.

Thịt nướng chín, Tô Xướng qua giúp Triều Tân kéo căng lều.

Vu Chu lấy mấy lon coca bày lên bàn, lúc đứng dậy liếc mắt nhìn ra phía sau, hỏi Hướng Vãn: "Sao ông chú kia cứ đi vòng vòng phía sau thế? Cứ nhìn về phía chúng ta, muốn làm gì đấy?"

Hướng Vãn cũng quay đầu nhìn, rồi quay lại, lắc đầu.

"Có thể muốn bắt cóc con đấy?" Bài Bài vừa khoanh tay, vừa nghiêng người nói chuyện với họ. Dù sao ở đây cũng chỉ có mình cô nhóc là trẻ con, không phải sao?

"Không thể nào." Vu Chu rất cảnh giác, lại nhìn ông chú kia một cái.

"Thế phải làm sao giờ?" Hỏi Hướng Vãn. Càng nhìn càng thấy đáng nghi.

Hướng Vãn chớp mắt, im lặng một lúc, thong thả nói với Bài Bài: "Chị không có nhiều kinh nghiệm dẫn trẻ con đi chơi xa, sợ không trông chừng được em. Hay em tháo thắt lưng ra, tự buộc mình vào cái cây bên cạnh đi, đợi chị Triều dựng xong lều thì trông em."

? Bài Bài tức đến mức mắc cười. Đây là lời con người nói được hả?

Đang định bĩu môi gọi Triều Tân thì nghe thấy ông chú kia bước tới gần, chắp tay sau lưng nhìn cái lò nướng của họ, nói: "Ở đây không được đốt than, cấm dùng lửa để nướng đồ."

Là than đúng không? Ông đã nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ.

Vu Chu thở phào, nhưng rồi lại ngây ra: "Không được dùng cái này ạ, thế trưa nay bọn cháu ăn bằng gì giờ? Bọn cháu chỉ mang theo thịt xiên sống."

"Ở phía kia có cho thuê bếp ga mini, qua đó thuê một cái đi, chứ củi là không dùng được rồi đó." Ông chú chắp tay sau lưng, tiếp tục đi vòng vòng xung quanh, để mắt tới họ.

Vu Chu ra hiệu cho Hướng Vãn, Hướng Vãn đứng dậy đặt hộp sữa AD canxi xuống, đưa tay dắt Bài Bài, hai người cùng đi thuê bếp.

Đợi đến lúc xách bếp ga mini quay lại, Triều Tân và Tô Xướng đã dựng xong lều. Lều rất rộng, chứa sáu bảy người là chuyện nhỏ.

Bên trong chỉ có một tấm đệm hơi, dù sao họ cũng không định ở lại qua đêm, định thay phiên nhau chợp mắt.

Kéo căng dây thừng, rồi bật đèn lên, bầu không khí của buổi cắm trại hiện ra rõ nét. Mấy người quây quần bên chiếc lò nướng nghi ngút khói, mở nước ngọt và thưởng thức những xiên thịt bò, thịt cừu vừa chín tới, bốc hơi nghi ngút. Hồ thì ẩm ướt, bãi cỏ cũng thế, cho nên trong mắt cũng thế, trong tim cũng thế.

Khác biệt lớn nhất giữa chốn thôn dã và thành phố, có lẽ là cái không khí ẩm ướt này. Nó giống như tế bào vô hình, len lỏi vào đất, hòa vào gió xuân, làm loãng đi cấu trúc phân tử của vạn vật. Nó không còn cứng nhắc như bê tông cốt thép, mà trở nên mềm mại, tạo ra khoảng trống để chứa đựng sự thư thái.

Nếu như lúc này bên cạnh có người mình yêu thì không khí ẩm ướt ấy rất dễ biến thành chất thơ.

Non nước hữu tình là thơ, nâng chén cạn ly là thơ, nụ cười tươi rói là thơ, trong tiếng lách tách của than lửa, người khẽ tựa đầu vào vai, cũng là thơ.

Ăn xong, Vu Chu và Tô Xướng ngồi bên bờ hồ trò chuyện, trông Bài Bài đang chơi đùa với chú chó Samoyed nhà bên cách đó hai ba bước chân.

Hướng Vãn nắm tay Triều Tân, dạo bước dọc theo bờ hồ, ngắm hòn đảo xa xa, rồi lại nhìn thuyền đang neo đậu nghỉ ngơi.

Sau đó cả hai quay lại lều, nằm lên đệm hơi, định ngả lưng.

Chiếc loa be bé vẳng ra giai điệu tiếng Anh du dương, tấm bạt che trên nóc lều được kéo sang một nửa, để lọt vào một vệt nắng nhảy nhót trên mặt Triều Tân, Hướng Vãn bỗng không muốn ngủ.

Yêu một người là cảm giác thế nào nhỉ? Hướng Vãn luôn tìm kiếm những từ ngữ để diễn tả.

Giờ phút này, cô cảm thấy có lẽ mình đã bớt bí từ hơn.

Yêu một người, là khi nhìn người giống như miếng bánh ngọt ấm áp, không phải nhìn hấp dẫn, cũng không phải vì vị ngọt ngào. Mà là vì người có thể chiều chuộng cả thị giác và vị giác của bản thân mình. Hơn nữa, mình có linh cảm rằng, người có thể khiến tâm trạng của bản thân trở nên tốt hơn.

Cứ mỗi lần nếm thử một miếng lại cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp và mỗi lần nhìn Triều Tân, cảm xúc cũng tương tự.

Thế là Hướng Vãn không nhịn được nữa, dưới ánh nắng đang nhảy nhót trong lều, cô hôn chị, bắt đầu từ hàng mi đang khẽ run, rồi đến đôi môi đã được hơi ấm ủ mềm.

Suýt chút làm luôn.

Nhưng may mà cả hai giữ được chút lý trí, Triều Tân l**m khóe miệng còn vương hơi ấm, nghịch tóc Hướng Vãn.

"Lần sau, mình ở bên ngoài qua đêm, được không ạ?" Hướng Vãn dịu dàng hỏi.

"Được." Triều Tân khàn giọng đáp.

"Để Vu Chu và mọi người giúp mình trông Bài Bài một tối, được không ạ?" Cô lại hỏi.

Ý tứ sau câu nói đã quá rõ ràng, cổ Triều Tân hơi đỏ lên, nhưng vẫn nói: "Được."

Bụng dưới có chút trướng, dường như mường tượng được cảnh tượng lần sau.

Hướng Vãn thỏa mãn, mổ nhẹ lên môi chị: "Chị Triều nợ em một lần."

"Lại nợ em một lần nữa."

Lần trước viết giấy nợ, là lúc Hướng Vãn phát hiện ra cửa sổ phòng khách từ ba bốn giờ chiều khá đẹp.

Nhưng Hướng Vãn không vội.

Còn rất nhiều thời gian, rồi sẽ có ngày đợi được lúc chị Triều "thanh toán sổ sách", đúng không?
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 108: Ngoại truyện 2



Năm Tân Nguyên thứ 34, mùa xuân.

Trong phủ đệ cao sang, nha hoàn, bà vú tất bật chạy qua chạy lại, xuyên qua đình đài lầu các, vòng qua bờ ao, tiếng nói chuyện như tiếng cánh hoa rơi xào xạc: "Tiểu thư tan học rồi!"

Đám người hầu chuẩn bị sẵn khăn lau mồ hôi, nước súc miệng, cùng trà mới pha, nhìn thấy một tiểu thư trạc tuổi dậy thì được đám hầu gái vây quanh bước tới, người mặc bộ nhu váy xanh lam cạp cao, trên búi tóc đôi cài một cặp trâm hình bươm bướm bằng ngọc, lông mày vẫn còn nét trẻ con, vô cùng xinh xắn đáng yêu. Cô đưa hai tay rửa sạch sẽ trong chậu đồng, rồi được hầu gái lau khô, quay đầu hỏi một nha hoàn bên cạnh: "Hôm nay chỉ có trà thôi sao? Còn điểm tâm đâu?"

"Bẩm tiểu thư, có bánh móng ngựa với bánh uyên ương, nhưng phu nhân có dặn, dạo này tiểu thư ăn uống không điều độ, dễ bị đầy bụng, nếu để lâu sẽ đau bụng, nên tạm thời cất đi, nếu tiểu thư muốn ăn thì lấy hai cái."

"Mẹ nói phải, vậy thì ăn một cái, Thấm tỷ, chị nói xem, nên ăn bánh móng ngựa hay bánh uyên ương thì ngon?"

Hướng Vãn phân vân, kéo váy đi qua đi lại trước hai chiếc đĩa vàng sáng loáng.

Thấm Tân cười nói: "Tiểu thư muốn ăn gì, lẽ nào không biết ạ?"

Hướng Vãn chớp mắt: "Chị cứ nói đi. Nếu không phải cái em muốn ăn thì em sẽ không vui, thế là em biết."

"Lúc nào tiểu thư cũng dụ dỗ thế, mà đến khi chọn xong thì tiểu thư lắc đầu lia lịa, nói rằng bánh móng ngựa sao có thể dùng chung với trà Lục An, bánh uyên ương sao có thể ăn kèm trà Bích Loa Xuân được?"

Hướng Vãn cong mắt cười: "Giời ơi, em lại là cô nương như vậy sao?"

Thấm Tân đặt bánh uyên ương vào lòng bàn tay Hướng Vãn, vừa rồi thấy tiểu thư nhìn nó mấy lần, có lẽ thích món này.

Hướng Vãn cúi đầu nhìn, đôi uyên ương này sống động như thật, như thể đang bơi lội trong lòng bàn tay cô.

Năm 2001, mùa xuân.

Con vịt trời rẽ nước, như cây kéo chia đôi mặt nước, bóng người bỗng bị xé thành từng mảnh.

Thôn bay lên những làn khói bếp mỏng manh, hai bên đường vương vãi phân trâu cùng phân ngựa còn mới, đôi ủng đi mưa hơi rộng, nên lúc đi phát ra tiếng lộp bộp. Cô bé Triều Tân mười tuổi vừa đi vừa dùng mũi ủng đẩy mấy ngón chân lên phía trước, vừa bứt một cọng cỏ lau vừa quất đám ruồi nhặng hai bên.

Đang vào mùa nên trường làng cho học sinh tan sớm. Triều Tân vừa vào đến cửa nhà, đặt cặp sách xuống bàn, rót cốc nước, ừng ực uống cạn, sau đó vội vàng ra đồng.

Đi bộ một đoạn đường dài, bụng đã sôi lên ùng ục, cô nhìn con lợn béo nằm trên bờ ruộng, bỗng thèm thịt

Chị Triều Vọng còng lưng làm ruộng cười cô bé: "Ơ, em chị đang nhìn con lợn mà ch** n**c miếng kìa."

Triều Tân nhìn chị, rồi vùi đầu nhổ cỏ dại cho lúa.

"Chị," Đôi ủng đi mưa của cô bé lún sâu trong ruộng nước, cô bé khẽ nói, "Hôm nay em nghe bạn học nói, bạn ấy từng ăn thịt bò khô ạ. Thịt bò mà khô queo rồi cũng ngon ạ?"

"Có thể là thịt hun khói," Triều Vọng nói, "Hun cho khô."

"Dạ có thể lắm," Triều Tân cúi đầu, mím môi cười, "Chị, lần sau chị lên thị trấn bán rau, nhớ mua thịt bò khô cho em với?"

"Hả? Không sợ bị cha mẹ đánh sao?" Triều Vọng khẽ nói.

"Em nghĩ thịt bò khô chắc cũng năm hào là cùng." Triều Tân lấy hết can đảm nói đại một con số.

"Được rồi, nếu năm hào thì chị sẽ mua cho em một cân." Triều Vọng nói.

"Thế ạ." Mắt Triều Tân sáng long lanh, thầm nhớ trong lòng. Con bò ở cách đó xa xa bỗng kêu lên, rồi đủng đỉnh bỏ đi.

Năm Tân Nguyên thứ 40, mùa hạ.

Ngoài hành lang từng cơn gió mát thổi qua, thiếu nữ nằm nghiêng trên trường kỷ, lật người, quyển sách trên tay rơi xuống một nửa, rơi xuống đất, cô lấy tay khều nhẹ, tạo ra những âm thanh sột soạt.

Trên bàn đặt mấy loại trái cây được ngâm trong nước giếng, chiếc bình băng do hoàng cung ban đang tỏa ra làn khói trắng, Thấm Tân cầm quạt phe phẩy, hỏi Hướng Vãn: "Tiểu thư, người vẫn không vui sao?"

"Đâu có không vui? Nhưng không được chơi mã cầu. Trời nóng nực thế này, nếu mà đến sân tập kia, chắc chắn sẽ bị cháy nắng mất." Hướng Vãn năm mười sáu tuổi nằm nghiêng chống tay lên má, đờ đẫn nhìn đàn chim ngoài trời.

Con chim ưng kia đang lượn vòng quanh mặt trời, sao không sợ nắng nóng như thiêu đốt nhỉ?

"Tiểu thư đã mười sáu, đang đến tuổi kén chồng, nếu bây giờ ra ngoài, lại cùng vị công tử hay thiếu gia nào đó nói vài câu, sợ rằng sẽ bị người ta bàn tán." Thấm Tân khuyên nhủ.

"Hiểu rồi." Hướng Vãn vẫn nhìn con chim ưng đang bay lượn, tưởng tượng đến bóng dáng oai phong lẫm liệt trên lưng ngựa nơi sân tập.

Năm 2007, mùa hạ.

"Vút!" Tiếng vó ngựa vang vọng phá tan bụi trần mịt mù trên đường, như một dải lụa màu tro bạc uốn lượn giữa không trung.

Cô bé Triều Tân mười sáu tuổi với gương mặt ửng hồng ngẩng cao, tay nắm chặt dây cương, hơi cúi người điều khiển ngựa, thân hình mới lớn của cô bé nhấp nhô trên lưng ngựa, mồ hôi mỏng lăn dài từ trán xuống cổ, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhưng cũng không rực rỡ bằng nụ cười tươi tắn như lửa của thiếu nữ.

Lần này cô thi đậu vào top 5 của lớp, giáo viên nói cô rất có khả năng thi đỗ đại học.

Đại học, là nơi như thế nào nhỉ? Cô phi ngựa trên con đường núi quanh co, rồi đứng lại ở ven đường lưng chừng núi, nhìn những thửa ruộng bậc thang trải dài, những ngôi nhà mái ngói tường đất, cùng những người dân cả đời còng lưng bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

"Mình sẽ đỗ đại học." Cô nheo mắt, dùng giọng phổ thông chuẩn chỉnh nói, nốt ruồi son như thể hiện sự kiêu ngạo cùng phong thái tự tin.

Năm Tân Nguyên thứ 41, mùa thu.

Trong sân vườn tinh xảo không một chiếc lá rơi, gia tộc danh giá giàu sang bậc nhất, được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, đến mức cảnh vật tiêu điều cũng khó lòng mà ghé thăm. Hướng Vãn mười bảy tuổi ngồi dưới trăng tròn đêm trung thu, đung đưa xích đu, khẽ nhún

"Tiểu thư, xem chừng sắp đến giờ đóng cổng cung rồi, hôm nay thế mà đại nhân vẫn chưa về, xem ra chuyện hôn sự của tiểu thư đã có kết quả." Thấm Tân vừa xua muỗi, vừa bày bánh trái lên bàn đá trong sân.

"Nhìn kìa, chị thích thú quá cơ." Hướng Vãn khẽ nhướng mày, yên lặng nhìn Thấm Tân.

"Được cùng tiểu thư ăn cơm, cùng tiểu thư ngủ, chẳng mấy chốc sắp phải chứng kiến tiểu thư xuất giá, lúc nào Thấm Tân cũng tự hỏi, tiểu thư sẽ gả cho lang quân thế nào?" Thấm Tân cười nói, "Khắp nơi đồn rằng, tiểu thư nhà Thừa tướng chúng ta được cưng chiều hết mực, biết đâu đấy có thể được vào cung."

"Không được nói bậy." Hướng Vãn lắc đầu, ngăn không cho Thấm Tân nói tiếp.

Rồi lại ngẩng đầu, nhìn vầng trăng cô độc, không hiểu sao, lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an, rất mãnh liệt.

Năm 2008, mùa thu.

"Nhà họ Tôn?" Nhà Tôn Nhị ở sát vách sao?

Triều Tân mười bảy tuổi từ trường về, nghe người nhà nói rằng muốn định chuyện hôn nhân cho Triều Vọng, lúc ấy Triều Vọng gầy như mầm đậu, đứng nép bên cửa, nghe người làm mai cùng làng và cha mẹ mình kể về cái nhà lầu mới của nhà Tôn Nhị.

Sau đó chạy ra ngoài, vừa thẹn thùng, vừa bối rối, ngồi xổm bên cạnh sân, ôm con chó vàng im lặng.

"Chị đừng lấy chồng, chị đừng đi lấy chồng." Triều Tân đứng bên cạnh đá mấy viên sỏi, sắp khóc đến nơi.

"Em không nỡ xa chị sao?" Triều Vọng ôm cổ chú chó vàng, cười em, "Em có thể đến thăm chị mà, sau này em có hai gia đình rồi. Chị nghe nói, nhà bên đó rất lớn, nhà lầu đó, em nói xem nếu chị bảo người ta để cho em một căn phòng, người ta có đồng ý không?"

Triều Vọng ôm ấp hy vọng mong manh về cuộc hôn nhân chưa biết, khẽ nói đầy ngại ngùng.

Triều Tân đá một viên sỏi ra xa, nhìn nó rơi tõm xuống cái ao đen ngòm, như bị nuốt chửng.

Năm Tân Nguyên thứ 42.

Thấm Tân bị lao phổi, người ta dùng chiếu cuộn lại rồi khiêng ra ngoài. Hướng Vãn với sắc mặt tái nhợt, một Hướng Vãn đã đính hôn, đưa khăn lên chạm nhẹ vào ngực, thẫn thờ nhìn đám gia nhân đang làm việc.

Sau đó cô xoay người về phòng, nằm lên giường, nhìn màn giường thêu một lúc, rồi mệt mỏi nhắm mắt.

Chiếc đồng hồ cát tích tắc từng hồi, vừa như đếm ngược, vừa như mở màn cho một câu chuyện mới.

Hai canh giờ.

Triều Tân hai mươi tuổi chạy đi chạy lại giữa trường đại học và phòng thu âm, ngồi trên băng ghế dài của trường gặm tạm cái bánh bao.

Một canh giờ.

Triều Tân hai mươi mốt tuổi danh tiếng vang dội, ngồi ngủ gật trong phòng thu âm của một chương trình giải trí.

Nửa canh giờ.

Triều Tân hai mươi lăm tuổi ôm Bài Bài đang ngủ say trong vòng tay, khó khăn mở túi để lấy chìa khóa.

Một khắc.

Triều Tân ba mươi tuổi bước ra từ buổi họp phụ huynh, nhướn mày nói với Bài Bài rằng không tệ.

Trời sáng trưng, thời gian chồng chéo.

Năm đó là năm 2023.

"Xin chào, Đỗ Linh."

Xin chào, Hướng Vãn.
 
Vãn Triều - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 109: Ngoại truyện 3



Giáng sinh.

Đây là lễ Giáng sinh đầu tiên Hướng Vãn và Triều Tân ở bên nhau. Năm ngoái họ đón lễ ở một thị trấn ven sông, không chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ tham hoạt động quảng bá của thị trấn, làm bánh gừng, ăn bít tết. Lúc ấy Hướng Vãn nghĩ rằng, chỉ cần ở bên chị Triều thì đã đủ vui, hơn nữa Triều Tân cũng không phải người quá để tâm đến lễ lạt.

Mãi đến lần ghi hình chương trình giải trí kia, Triều Tân nói chị cảm thấy mình bị bỏ rơi, đếm từng ngày lễ một, Hướng Vãn mới phát hiện, hóa ra chị Triều tưởng chừng như mình đồng da sắt kia, vậy mà luôn âm thầm mong chờ những dịp đặc biệt. Cũng giống như bất kỳ ai đang yêu.

Có người yêu và không có người yêu, ngày tháng trôi qua hoàn toàn khác.

Khi chỉ có một mình, thì lịch chỉ là những con số, đếm từ 1 đến 30, cùng lắm là 31, rồi lại lặp lại lần nữa. Từ khi có người yêu ở bên, ngày tháng bỗng trở thành những dấu mốc, ngày nào đó trong tháng nào đó sẽ được đặt tên trong ký ức, gọi là "ngày em hôn mình".

Bởi vậy, Hướng Vãn mới cố gắng tìm hiểu tất tần tật kiến thức về ngày lễ Tây này, đồng thời lên kế hoạch dành cho Triều Tân một ngày lễ hoàn hảo.

"Chuyện là như vậy đấy." Bài Bài gập iPad, kết thúc buổi giảng giải cho Hướng Vãn.

"Ừm." Hướng Vãn khoanh chân ngồi trên thảm, ngẩng đầu nhìn cây thông Noel ở góc phòng. Cây thông cao gần chạm đến trần nhà, trên đó treo đầy những món quà nhỏ xinh xắn, có hộp quà lấp lánh, có chuông vàng và chuông bạc, còn có cả những chiếc gậy kẹo màu đỏ trắng, trên cùng là ngôi sao sáng lấp lánh, treo thêm vài dây đèn nhiều màu sắc. Bài Bài ấn nút bật, từng ánh đèn nhấp nháy lung linh, phản chiếu trong đôi mắt Hướng Vãn.

"Chị Triều, chị ấy có thích thật không?" Hướng Vãn hơi nhíu mày, hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.

Bài Bài chống nạnh đứng một bên, rất hài lòng: "Ai biết, nhưng mà em thì thích."

"Sau khi Giáng sinh qua đi, nếu phải tháo cây thông xuống, ai sẽ là người vác nó xuống lầu vứt?" Hướng Vãn lại hỏi.

Bài Bài nhìn Hướng Vãn, Hướng Vãn nhìn Bài Bài.

"Hay là," Bài Bài ngồi xuống bên cạnh cô, "Để mẹ làm."

"Ừm..." Hướng Vãn gật đầu..

"Bá cháy." Bài Bài búng tay.

"Nói thật." Hướng Vãn chắp tay ra sau lưng, tóc dài xõa xuống, nhìn cửa kính mới trang trí xong, "Chị không hiểu cái lễ này lắm."

"Là sao cơ ạ?" Bài Bài tò mò

"Ở chỗ chị treo tất như này thì bất lịch sự lắm." Cô ấp úng nhìn, "Sáng sớm em còn ôm tất đến giường chị và chị Triều hỏi sao bên trong không có quà?"

Bỏ quà trong tất... Nó hơi thô lỗ với Hương Vãn.

"Nó không phải tất bình thường đâu. Nó là tất ông già Noel em mua cơ mà." Bài Bài cao giọng.

"Đấy, chị cũng không hiểu sao em lại đi thích tất của ông già."

"Chị..." Bài Bài cạn lời.

"Em bảo ông già đó là tiên," Có người tranh luận với mình, Hướng Vãn muốn nói rõ ngay, "Thế thì vào dịp này hàng năm, ông già đó sẽ bay từ trên trời xuống ban phước cho em, đúng không?"

Bài Bài gật đầu: "Chuẩn, ông già Noel đó, chị biết không!"

"Nhưng em bảo ông già đó phải chui vào từ ống khói." Hướng Vãn cúi cằm, nhếch mày, hết nhìn nổi, xoa xoa khoé mắt.

Cô giơ bàn tay trắng ngần, khẽ giơ những ngón tay như cọng hành, cắn vào ngón trỏ cong cong.

Quan Âm Đại Sĩ, Bồ Tát, tiên nhân, trong truyện nói luôn giáng xuống giữa sân, lưng tựa sao trời nhìn xuống thế gian. Thời hiện đại này không có sân thì thôi, sao lại chui từ ống khói vào?

Phong thái tiên cốt lăn lộn trong bụi than, thế còn được mấy phần tu hành?

"Ơ kìa..." Bài Bài hoảng loạn, lẩm bẩm, "Ông ấy có phải thần tiên đâu, hình như ông ấy là."

"Là gì?"

"Là ông già Noel đó chị." Thiếu nữ muốn rớt nước mắt.

"Lưng đeo túi lớn, mặc áo bào đỏ, đội mũ hình tam giác, đi giày. " Hướng Vãn bĩu môi. "Chỗ chị cũng có truyền thuyết về nhân vật như này."

"Là gì ạ?"

"Hư Háo." Hướng Vãn nói, "Trong Bão Phác Tử."

"Dạ, em biết cái này, em có xem trong Vấn Quan"

"Vấn Quan là sách gì?"

"Ờm..." Bách hợp.

"Sách tham khảo của học sinh tiểu học đấy ạ." Bài Bài vừa lúng ba lúng búng, vừa lấy răng cửa cắn môi trên, ngượng ngùng đánh trống lảng: "Sao mẹ chưa về?"

"Lúc nãy chị ấy có nói, hôm nay phải tăng ca. Hay là, mình xuống sảnh công ty đợi chị ấy đi." Hướng Vãn suy nghĩ một chút, rồi nói.

"Giời ơi, chị Hướng đỉnh ghê, chị muốn tạo bất ngờ cho dì em nữa." Bài Bài nhìn Hướng Vãn đầy sùng bái.

Hướng Vãn khiêm tốn mím môi, thong thả đứng dậy, đưa tay ra về phía Bài Bài: "Đi thôi."

Bài Bài hí hửng bám theo.

Bốn mươi phút sau, Bài Bài nắm tay Hướng Vãn, đứng trong sảnh , đành lên tiếng, vừa dò hỏi vừa ngẩng đầu lên: "Mẹ, mình không cần, gọi điện cho mẹ con ạ?"

Từ khi sống chung, Bài Bài hay gọi linh tinh, lúc sợ thì cũng gọi Hướng Vãn là mẹ.

Thể hiện sự tôn kính.

"Ở ngoài thì đừng gọi chị là mẹ." Hướng Vãn nắm chặt tay cô nhóc, dịu dàng nói.

Bài Bài đảo đôi mắt to tròn, lúc này trong sảnh chẳng còn một ai, đến cả cây thông Noel siêu to khổng lồ giữa sảnh cũng đã tắt đèn, chú bảo vệ ở cửa cứ liếc mắt nhìn hai người, còn thiếu nữ thì lại bị Hướng Vãn quấn cho kín mít, tóc mái đen nhánh dài chấm mi bị khăn quàng che mất, áo khoác như một quả bóng.

Hướng Vãn nắm tay Bài Bài đến mức đổ mồ hôi, thế mà Hướng Vãn vẫn đứng thẳng tắp, không định đi ngồi nghỉ, cũng không định đi thẳng lên lầu.

"Chị thật sự không cảm thấy," Bài Bài sắp ngạt thở vì khăn quàng, "Rằng hai mình đứng đây, như kiểu hai mẹ con lặn lội đường xa đi tìm vợ sao?"

"Không phải, không phải, không có số điện thoại của dì." Bài Bài vừa thở vừa nói.

Hướng Vãn cúi đầu, tháo khăn quàng cho cô nhóc, cầm: "Muốn tạo bất ngờ cho chị ấy mà?"

"Lần trước chị ấy đứng đợi chị ở ký túc xá, khi chị nhìn thấy chị ấy thì vui lắm." Cô ngọt ngào cúi đầu, nhớ lại lần đó lúc nhìn thấy Triều Tân ngồi dưới lầu, bộ đồ liền thân của chị, đôi giày cao gót của chị, độ cong của lọn tóc xoăn của chị và cả hình ảnh khi cuối cùng cũng đợi được Hướng Vãn, cho đến tận ngày hôm nay, Hướng Vãn vẫn nhớ rõ mồn một.

Ký ức hãy còn vẹn nguyên, càng lâu lại càng mới.

Vì vậy cũng muốn để Triều Tân được trải nghiệm một lần

"Em có biết hai người như nào đâu, nhưng em chắc chắn," mặt Bài Bài ỉu xìu, "Mẹ em mà đợi chị thì nhìn không như đi đào rau dại thế này."

Hướng Vãn im lặng, vẫn chuyên tâm đợi Triều Tân.

Thang máy phát ra tiếng động, cô cũng theo bản năng khẽ run nhẹ.

Ngẩng mắt, người mà cô ngày nhớ đêm mong xuất hiện ngay gần đó. Chị cúi đầu bước ra hang máy mặc bộ đồ công, ngoài khoác một chiếc áo khoác len lông cừu màu đen, tóc xoăn dài hơi rối, nhìn qua cũng biết đã mệt mỏi cả một ngày. Đôi chân thon dài kết hợp với đôi giày cao gót càng tôn lên vẻ duyên dáng và kiêu kỳ, khiến chị bước đi đầy cuốn hút.

Trái tim Hướng Vãn bỗng chốc mềm nhũn, không hiểu sao, cứ ngỡ như đã lâu không gặp chị.

Rõ ràng tối qua vẫn còn ngủ cùng nhau, rõ ràng sáng nay Triều Tân còn nói với cô: "Tối gặp em."

Hướng Vãn đang định đợi chị nhận ra mình, bỗng nhìn thấy Triều Tân dừng bước, đứng trước cửa thang máy đang mở, giống như đang đợi người.

Rồi một cô gái bước ra, là người mới trong phòng làm việc của Triều Tân, búi tóc củ tỏi cao, hai tay đút vào túi áo khoác lông. Người ta đi đôi giày bông đế bệt, nhưng nhìn qua cũng thấy, rất cao ráo, rất mảnh khảnh.

Người ta đứng trước mặt Triều Tân, không biết nói gì, rồi cười khúc khích.

Triều Tân cũng hơi nghiêng đầu cười, đưa tay xoa vùng cổ đang đau nhức, hất nhẹ mái tóc xoăn dài, dường như đang dịu dàng nhìn người ta.

Ơ kìa...

Bài Bài cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình bỗng siết chặt, thầm nghĩ chết thật, lén nhìn Hướng Vãn.

Hướng Vãn vẫn điềm tĩnh, mặt mày không chút gợn sóng, nhưng bỗng nhiên cô nghĩ tới rất nhiều chuyện. Triều Tân đang cầm điện thoại trên tay, từ lúc kết thúc công việc đến lúc xuống tới thang máy, đã qua một khoảng thời gian, vậy mà chị không gửi cho mình lấy một tin nhắn, nói đã xong việc, sắp về nhà rồi.

Đây là ngày lễ mà chị mong chờ, chị lại không vội về nhà, chị đứng ở chỗ thang máy, vui vẻ nói cười với người khác, mất một lúc lâu.

Mà mình thì ở nhà cùng Bài Bài chuẩn bị cả một ngày, bất chấp gió lạnh ra ngoài, xuống sảnh đợi chị.

Ai ngờ, lại đợi được hai người.

Hướng Vãn c*n m** d***, không nén nổi nỗi tủi thân dâng trào.

"Chị... chị bình tĩnh, cô Hướng," Bài Bài ôm lấy eo Hướng Vãn, nhẹ nhàng an ủi, "Chắc chắn em sẽ đứng về phía chị mà."

... Hướng Vãn cúi đầu liếc cô nhóc.

Ý cô nhóc là đứng về phía cô, chẳng lẽ, cô nhóc cũng cảm thấy, chị Triều sẽ có quan hệ mờ ám với người khác sao?

"Em chỉ công nhận chị Hướng là mẹ, thật đấy." Bài Bài thấy Hướng Vãn càng thêm đau lòng, nhớ tới lúc bình thường Hướng Vãn đối xử với mình rất tốt, vội bày tỏ.

Hướng Vãn buông cô nhóc ra, không nói lấy một lời.

Giời ơi, nát bét rồi, Bài Bài nhắm mắt làm liều, hét lớn: "Triều Tân Tân! Mẹ làm gì ở đó thế!"

Triều Tân sững người, nhìn sang, thấy Hướng Vãn và Bài Bài, mắt cong lên, khóe miệng vẽ thành nụ cười, vẫy tay chào đồng nghiệp, rồi bước tới: "Sao hai em lại đến đây?"

Giọng nói trầm thấp, âm sắc trầm khàn, nghe giống như lúc thì thầm bên tai Hướng Vãn tối qua.

Âm cuối và ánh mắt đều hướng về Hướng Vãn, hơi nheo, đến mức dường như chỉ có thể chứa đựng mình em.

Hướng Vãn hơi nghiêng đầu nhìn chị, lòng bỗng dịu xuống đôi chút, khẽ c*n m** d***, hỏi: "Hôm nay là lễ, chị tăng ca lâu vậy, chị định bỏ qua luôn sao?"

Triều Tân hơi nhướng mày: "Trước đây em nói, không hay ăn mừng lễ Tây nên chị không sắp xếp gì."

"Chị nói chị thích mà?" Hướng Vãn nhìn chị.

"Chị thích... em sẽ ghi nhớ sao?" Triều Tân nắm tay em, sưởi ấm trong lòng bàn tay, "Xin lỗi, chị không biết em đợi chị để cùng ăn lễ."

Trên đời này còn có ai có thể cưỡng lại được lời xin lỗi nhẹ nhàng của Triều Tân không? Nói chung Hướng Vãn là không thể.

Triều Bài Bài có lẽ cũng không nỡ, cô nhóc bỗng thấy nổi hết cả da gà da vịt.

"Đi thôi, xe đỗ ở cửa, tối cả nhà mình đi ăn một bữa ra trò, được không?" Triều Tân kéo Hướng Vãn, đưa tay về phía Bài Bài, ba người cùng đi ra ngoài.

"Triều Tân Tân, mẹ nói chuyện gì với cô kia thế," Bài Bài tạo cơ hội cho mẹ yêu, "Cười tít cả mắt, vui lắm ạ?"

Cảm nhận được ánh mắt của Bài Bài, lại thêm Hướng Vãn trông không vui, Triều Tân hiểu ngay. Cô khẽ cười, nói với Bài Bài: "Vì có người từng nói với mẹ là muốn nuôi mèo, bạn trai của cô đồng nghiệp kia mở trại mèo, mẹ nhờ cô đồng nghiệp ấy có dịp thì xem giúp em, nếu có bé mèo nào đáng yêu thì mẹ đưa người đó đến xem thử."

"Giời ơi, vậy người này rất quan trọng với mẹ nhỉ? Tối muộn thế mà vẫn rảnh lo chuyện này." Bài Bài giả vờ nói.

"Cực kỳ quan trọng." Triều Tân khẽ nói.

Hướng Vãn nhìn Triều Tân, cong khóe miệng.

"Ha ha," Bài Bài thấy mây đen đã tan, ôm lấy tay Triều Tân nói, "Nhà mình sắp có mèo ạ?"

"Ừm."

"Ối giồi ôi, đặt tên cho mèo là gì ạ? Cô Hướng, chị có nghĩ ra không ạ?" Bài Bài chọc chọc vào lòng bàn tay Hướng Vãn.

"Em có không?" Hướng Vãn dịu dàng hỏi cô nhóc.

"Hôm nay là Giáng sinh, thế thì gọi là Đản Đản đi." Bài Bài nói.

"Đản Đản, nghe hơi ghê." Hướng Vãn phản đối.

Bài Bài bĩu môi: "Vậy chị nói coi!"

"Chị thấy hôm nay tuyết rơi trắng muốt, đặt Bạch Ngọc."

"Nuôi mèo mà đặt tên Bạch Ngọc," Bài Bài cạn lời nhìn Triều Tân, "Mẹ đừng có nói mẹ đồng ý đấy?"

"Cô Hướng thích là được." Triều Tân nói.

"Mẹ..."

Hướng Vãn cười, cùng Triều Tân và Bài Bài lên xe.

"Chị Triều, trong nhà có bất ngờ đấy ạ." Cô ngồi ghế lái phụ, nhìn Triều Tân khởi động xe, cười nói.

"Thế à?" Triều Tân khẽ nhướng mày.

"Lái xe giúp đi ạ, con sợ hai người lát nữa lại hôn nhau trước mặt trẻ con mất," Bài Bài từ hàng ghế sau thò đầu lên, "Giáng sinh vui vẻ, con xin phép nói trước."

"Giáng sinh vui vẻ." Triều Tân đưa tay xoa đầu cô nhóc, cười.

(Hết truyện.)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back