Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 580


Diệp Tư Đình gấp gáp xông vào Thái Dương Cung trong đêm khuya.

Hắn lao vào vườn hồng đang chuẩn bị hé nở, gạt những bụi gai và dây leo sắc nhọn, gọi tên Tiểu Nero.

Cuối cùng, một Lang Kỵ trung niên canh gác bên cạnh Tiểu Nero đã nhìn thấy hắn, sau đó âm thầm đưa hắn đến bên cạnh Tiểu Nero đang khóc thút thít ở một góc vườn.

“...Nero có làm gì sai sao? Chẳng lẽ em lại đáng ghét như vậy sao?” Tiểu hoàng tử đau khổ không ngừng lau nước mắt, nước mắt làm ướt cả đất trồng của hoa hồng lá bạc. “Ca ca không phải nói thích Nero nhất sao? Nhưng mà... sao lại đối xử với em như vậy?”

“Nero, anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Ca ca không nên trêu chọc em như vậy.”

Diệp Tư Đình ôm lấy khuôn mặt cậu bé.

Báu vật mà hắn quý trọng hơn bất cứ ai, giờ đây lại đang khóc nức nở, dáng vẻ đau khổ như mất cả thế giới trước mặt hắn.

Trên đời không còn chuyện gì khiến người ta đau khổ hơn thế.

“Anh xin lỗi. Bên ngoài lạnh quá, chúng ta đến chỗ lò sưởi nói chuyện được không?”

Nhưng, khi Tiểu Nero lặp đi lặp lại xác nhận có phải đúng là hắn đã thả cóc ghẻ vào hay không, Diệp Tư Đình lại không thể nào thốt ra lời phủ nhận.

Hắn phải phủ nhận thế nào đây?

Hắn từ trước đến nay đều là cái bóng ở phía sau Eleanor, tất cả sự dịu dàng và tình yêu của tiểu Nero đều thuộc về Eleanor, chỉ là mặt trời rực rỡ quá hào phóng, khi điên cuồng vung vãi ánh sáng và nhiệt độ về phía Eleanor, đã khiến hắn cũng có thể trộm được một chút ấm áp mà thôi.

Hắn không cách nào đối mặt với đôi mắt chứa chan đầy hy vọng của Tiểu Nero, không thể không nuốt khan, hơi dời tầm mắt đi.

“...Đúng vậy.”

Tiểu hoàng tử loạng choạng lùi lại vài bước, rồi lập tức hất tay hắn ra, không quay đầu lại chạy đi mất.

Diệp Tư Đình biết mình đã làm trái lệnh Eleanor, tự tiện chạy ra đuổi theo Tiểu Nero sẽ bị trừng phạt.

Nhưng hắn không ngờ hình phạt này lại nghiêm trọng đến thế.

Khi hắn bị Lang Kỵ của Eleanor áp giải về tẩm cung, Eleanor đứng ở bàn làm việc, tư thế nhàn nhã dựa vào mép bàn, mỉm cười như không có chuyện gì với hắn.

“Đè hắn xuống,” Eleanor nói.

Bạch Lang Kỵ của hắn giống như một con chó trung thành tận tụy, lập tức ấn Diệp Tư Đình ngã xuống bàn sách.

Eleanor cúi người xuống nhìn hắn. Trên mặt hắn có một vẻ vui sướng quỷ dị, y hệt lúc g**t ch*t y quan lần trước.

Vì thế Diệp Tư Đình cười, nói: “Ngươi rốt cuộc cũng định g**t ch*t ta?”

“Không phải, bạn của ta,” Eleanor nói: “Có lẽ ngươi còn chưa nhận ra. Thực ra ta rất cần ngươi. Nhưng ta đã nhận ra, trước đây ta quả thật quá thiếu cảnh giác. Vì vậy từ giờ trở đi, ta quyết định biến chúng ta thực sự trở thành cùng một người.”

Diệp Tư Đình chỉ cảm thấy sau gáy một cơn đau rất nhẹ. Ngay trong khoảnh khắc này, tất cả những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu hắn hoàn toàn biến mất.

“Vòng cổ Asimov thật sự là một phát minh vĩ đại vượt thời gian. Phải không?”
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 581


Eleanor khẽ nói: “Nó có thể khiến ngươi hoàn toàn trở thành một “ta” khác, mà không cần ngươi phải khổ luyện cái gọi là kỹ thuật diễn. Có lẽ ngươi cảm thấy sẽ quá tàn nhẫn, nhưng, thật xin lỗi, đối với trận chiến cam go sắp tới, ta thực sự cần một thế thân phải cực kỳ, cực kỳ biết nghe lời."

"Ngươi đương nhiên có thể tha hồ oán giận. Bởi vì tình thế phát triển đến hôm nay, ta đã không kịp tìm một người khác phù hợp điều kiện để đảm nhận vai diễn của ta.”

Kể từ khi bị cấy chip vòng cổ Asimov ẩn giấu, thời gian của Diệp Tư Đình dường như đột nhiên bị nhấn nút tắt tiếng.

Mệnh lệnh của Eleanor không thay đổi khi hắn bị ép đeo vòng cổ; từ đầu đến cuối, những mệnh lệnh mà hắn đã ban cho Diệp Tư Đình chỉ giới hạn ở việc hắn hoàn toàn trở thành một hắn khác khi hắn phát bệnh mà thôi.

Nhưng bản thân vòng cổ Asimov sẽ áp chế cảm xúc và tư duy của hắn, biến hắn thành một thứ công cụ hình người chai sạn, dễ sử dụng hơn. Hắn thậm chí đã đến mức không thể phân biệt được mức độ thù hận của mình đối với Eleanor.

Hắn mỉm cười giống Eleanor, ra vào phòng nghị sự giống Eleanor, giao thiệp với Rupert như không có chuyện gì giống Eleanor, đấu khẩu với các quý tộc đang rình mò giống Eleanor, thậm chí tiếp quản các chính sự của hoàng thất giống Eleanor ——

Vòng cổ Asimov ra đời từ gia tộc Caesis, đương nhiên có thể đạt được sự tin tưởng tuyệt đối của Eleanor.

Đồng thời, hắn biết Eleanor đang ở trong mật thất sau giá sách kia, lúc thì điên loạn lúc thì tỉnh táo.

...Và hắn cũng sẽ thay Eleanor, đến xem Tiểu Nero chọn Bạch Lang Kỵ.

Ban đầu hắn không nhận ra thiếu niên tóc vàng được chọn là ai.

Nhưng khi đối phương dùng giọng điệu kích động đến vỡ tiếng mà hô lên với Tiểu Nero:

— “Ta thề trước các vị chư thần, thưa Điện hạ!!”

Một vài ký ức không quá xa xôi, nhưng cực kỳ mơ hồ ùa về trong lòng.

— Thì ra là cậu bé tóc vàng ngày ấy, ở lối vào căn cứ Lang Kỵ, đã hùng hồn hô lên rằng sẽ làm Bạch Lang Kỵ cho Ngũ hoàng tử.

Nhiều năm trôi qua, cậu bé ấy thế mà thật sự đã làm được.

Diệp Tư Đình nhìn họ, không hiểu sao lại có chút muốn cười.

Cũng không biết là vì họ, hay là vì chính mình.

Trong đám đông chúc mừng thiếu niên Bạch Lang Kỵ, Tiểu Nero dường như do dự nhìn về phía hắn. Sau khi ánh mắt chạm nhau với Diệp Tư Đình, tiểu hoàng tử im lặng cắn môi, cúi đầu thấp xuống, khẽ “hừ” một tiếng, rồi kéo thiếu niên Bạch Lang Kỵ chạy đi mất.

“Alexey, giúp ta đưa cái này cho Nero. Đây là trò chơi kiến tạo tinh cầu mà hắn thích nhất, ta đã làm xong đủ số lượng bản đồ mới rồi.”

Diệp Tư Đình tỉ mỉ dặn dò. Hắn đứng dưới bóng cây bị gió thổi loạn, lần lượt giao những thứ từng thuộc về hắn và Tiểu Nero cho thiếu niên Bạch Lang Kỵ.

Có lẽ từ khoảnh khắc lướt qua nhau ở cửa căn cứ Lang Kỵ, số phận của hai người đã được định sẵn. Thiếu niên Bạch Lang Kỵ cuối cùng sẽ đi về phía chủ nhân của mình, còn hắn, thì nhất định phải ngày càng rời xa Nero.

“Alexey! Alexey ——”

Từ xa vọng lại tiếng kêu ư ử của Tiểu Nero. Đôi tai trên mũ sói của thiếu niên Bạch Lang Kỵ đột nhiên dựng thẳng lên, dường như rất muốn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tiểu Nero.

Nhưng ngại vì Nhị hoàng tử Điện hạ trước mặt vẫn chưa cho phép hắn cáo lui, hắn đành sốt ruột quỳ tại chỗ.

“Đi đi,” Diệp Tư Đình khẽ nói: “Nero cần ngươi.”
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 582


Bệnh tình của Eleanor ngày càng chuyển biến xấu, điều này khiến tần suất thay vai của hắn và Diệp Tư Đình ngày càng tăng lên.

Dưới ảnh hưởng của vòng cổ Asimov, Diệp Tư Đình ngày càng không phân biệt rõ đâu là bản thân mình đâu là Eleanor. Hắn và Eleanor dường như thực sự trở thành hai thể hợp nhất, cùng nhau đóng vai Nhị hoàng tử Điện hạ có thể trấn áp vô số quý tộc Đế quốc trong Thái Dương Cung đang ngầm đầy biến động.

Thế lực của Rupert trong cung cũng đang mở rộng. Chứng điên của gia tộc Caesis vốn là một bí mật gia tộc, nhưng tin đồn về việc tiên đế Carague đột nhiên phát bệnh tâm thần lại nhanh chóng lan truyền thông qua những thị nữ cung đình vô danh, những thư ký quan cấp thấp, dần dần từ Thái Dương Cung lan rộng ra toàn bộ vương đô.

Trong vương đô đầy rẫy lời đồn, dưới sự dòm ngó của các quý tộc đang rục rịch, hoàng thất không thể gánh vác hậu quả của việc bại lộ một hoàng tử khác bị điên. Để không để lộ sơ hở trước những tai mắt trải khắp Thái Dương Cung, tế bào lông của Diệp Tư Đình đã được bí mật cải tạo.

Tóc đen nguyên thủy từ đó biến thành màu bạc nhợt nhạt.

Và bên trong cánh tay trái của hắn, một công trình khảm ghép gen bí mật chứa DNA của Eleanor đã được cấy vào. Đây là để hắn thay thế Eleanor, ứng phó với các đợt kiểm tra sóng não định kỳ của Học viện Y học Hoàng gia, và để điều động Lang Kỵ của Eleanor khi cần thiết.

Công trình khảm ghép gen là do Eleanor ra lệnh cho Học viện Y học Hoàng gia khẩn cấp nghiên cứu phát triển, vì vậy vài năm sau khi Diệp Tư Đình rời khỏi Thái Dương Cung, cánh tay của hắn bị thương trong một lần tinh tặc tập kích, liền bắt đầu dần dần hoại tử từ bên trong, đến nỗi không thể không thay thế bằng cánh tay robot mô phỏng.

Và một đêm nọ, Eleanor mang theo Bạch Lang Kỵ trở về từ mật đạo, người đầy mùi dầu hỏa nồng nặc. Trên khuôn mặt đẹp đẽ kế thừa từ gia tộc Caesis, chỉ có một vẻ bình tĩnh, thờ ơ.

Sau đó Diệp Tư Đình biết được, ngay trong đêm đó, một viện điều dưỡng bí mật ở vùng biên thùy của Thái Dương Cung đột nhiên bốc cháy. Mọi thứ bên trong viện điều dưỡng đều biến thành tro tàn, bao gồm cả những thi thể tiêu biến không còn nhận ra thân phận trong các phòng bệnh.

Diệp Tư Đình trong lòng có một linh cảm bất an. Hắn linh cảm rằng rất nhiều người mà hắn đã gặp trong cung điện này, rất có thể sẽ không chết già.

Và điều đáng sợ nhất là, hắn biết linh cảm của mình luôn luôn chính xác.

Năm hắn 15 tuổi, trong lễ tế điện Thánh Điện, Eleanor quyết định ở lại vương đô trấn giữ, còn hắn thì thay thế Eleanor, lần đầu tiên tiến vào Delphi. Hắn từ xa thấy Tiểu Nero đang ngồi trên vai thiếu niên Bạch Lang Kỵ, vui vẻ lắc lư sang trái phải.

Tam hoàng nữ và Tứ hoàng tử lần lượt nhảy xuống từ tàu motor, thần sắc nhẹ nhàng nói chuyện với hắn. Trừ Eleanor và Yeka, những đứa trẻ nhỏ hơn trong gia tộc Caesis hoàn toàn không biết gì về ngầm sóng trong cung điện.

Hắn bị vòng cổ Asimov điều khiển, giống như Eleanor sẽ làm, đi xuyên qua đám đông đến gần họ, tươi cười trò chuyện với các đệ đệ và muội muội, cho đến khi hoàng trưởng nữ Yeka cũng đến tìm họ.

“Ta đếm đến ba, lập tức, tất cả, trở lại Thánh Điện đi. Thực hiện trách nhiệm của các ngươi với tư cách là thành viên hoàng thất.”

Yeka lạnh lùng ra lệnh. Nhưng ánh mắt lướt qua Tiểu Nero đang run rẩy sợ hãi, nàng vẫn mềm lòng.

“...Thôi vậy. Hắn còn nhỏ, cứ để hắn chơi thêm vài năm nữa đi.”

Diệp Tư Đình vốn dĩ đã quay lưng định đi. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, hắn cảm giác Tiểu Nero đang lén nhìn hắn từ phía sau thiếu niên Bạch Lang Kỵ. Hắn nhớ lại, từ khi Tiểu Nero bắt đầu lạnh nhạt với hắn, họ đã có một khoảng thời gian rất dài không còn nói chuyện.

Hắn thử động một ý niệm, phát hiện vòng cổ Asimov vẫn chưa có dấu hiệu ngăn cản. Điều này cho thấy trong thiết lập của vòng cổ, chuyện này nằm trong phạm vi lựa chọn mà Eleanor có thể sẽ chọn.

Diệp Tư Đình vì thế quay người, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Nero. Hắn đưa tay vồ một cái vào không khí phía sau đầu Nero, rồi giơ lên trước mặt Nero.

“Tiểu gia hỏa, đoán xem bên trong là gì,” Hắn khẽ nói, giọng điệu vẫn dịu dàng như thường: “Đoán trúng thì tặng cho em.”

Tiểu Nero không nói lời nào. Đôi mắt đỏ nhìn nắm tay hắn, rồi lại nhìn hắn, như thể đang đấu tranh nội tâm.

Cuối cùng, tiểu hoàng tử vẫn “hừ” một tiếng, quay đầu đi.

“Ai da...”

Hắn cười. Vừa cưng chiều, vừa bất đắc dĩ.

“Nero muốn lớn đến bao nhiêu tuổi, mới chịu tha thứ cho ca ca đây?”

Hắn đưa kẹo cho thiếu niên Bạch Lang Kỵ, quay người bước lên tàu xuyên không.

Cửa khoang đóng lại, hắn không phát hiện Tiểu Nero lập tức nhón mũi chân, từ tay thiếu niên Bạch Lang Kỵ lấy kẹo đi, lại tức tối phồng má nhét vào túi mình.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 583


Năm Đế quốc 898, hoàng trưởng nữ Yeka thành công trải qua kỳ phân hóa. Theo luật tinh cầu Đế quốc, Huân tước Rupert với tư cách nhiếp chính đại thần, phải chính thức làm lễ đăng quang cho Yeka.

Ngay tại thời điểm quan trọng này, từ biên giới phía Tây Đế quốc lại truyền đến tin tức tinh tặc xâm lấn khắp nơi. Các đơn vị quân đồn trú ở biên giới phía Tây liên tiếp bại lui, trong chốc lát, tinh tặc thế mà như vào chỗ không người, một đường đẩy mạnh chiến tuyến hàng ngàn trụ vực, nơi nào đi qua đều đốt giết cướp bóc, người dân Đế quốc như rơi vào địa ngục Vô Gián.

Lúc đó tiên đế Carague đã ẩn cư trong viện điều dưỡng nhiều năm. Yeka vừa trưởng thành không nói hai lời, kiểm kê lại quân đoàn Lang Kỵ, mặc giáp trụ xuất chinh.

“...Ngươi làm gì vậy, hoàng tỷ?”

Eleanor túm chặt nàng ngay ở cửa tẩm cung nàng. Bệnh điên khiến người ta kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, cơ thể hắn đã gầy yếu nghiêm trọng, hoàn toàn dựa vào quần áo ngoài thân để miễn cưỡng gần giống vóc dáng của "Nhị hoàng tử"".

Nhưng trong những khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, đôi mắt hồ ly xanh biếc đó, vẫn lạnh lùng sắc bén như dao.

“Ngươi sắp đăng cơ, sao lại có thể rời xa vương cung ngay bây giờ? Ngươi biết là có bao nhiêu quý tộc đang thèm muốn vị trí của ngươi không?”

“Chính vì ta là quân chủ tương lai của Đế quốc, mới cần phải xuất chinh ngay bây giờ,” Yeka trả lời.

Nàng lớn lên từ quân doanh Đế quốc, trên người từ đầu đến cuối có khí chất chính trực của một quân nhân: “Quân chủ không thể cứu vớt con dân khỏi nước lửa, dù có đội vương miện cũng không bằng sâu bọ. Sứ mệnh của gia tộc Caesis, chính là dù ngàn lần vạn lần cũng phải gánh vác Đế quốc, vĩnh viễn làm chỗ dựa cho con dân.”

“—— Ta không quan tâm sinh mạng của những kẻ không liên quan! Cứ để chúng tự sinh tự diệt thì sao? Ta chỉ quan tâm an nguy của ngươi!” Eleanor lạnh giọng cắt ngang nàng, “Binh quyền lãnh tinh ở Tây cảnh nằm trong tay các lãnh chúa quý tộc, binh quyền của các đơn vị đồn trú vương đô nằm trong tay Rupert, chưa kể phụ vương, ngươi muốn làm sao để đảm bảo rằng tất cả bọn họ có thể vô điều kiện trung thành với ngươi, trong khi ngươi chỉ có một chi đội Lang Kỵ?”

Lời hắn chưa dứt, hoàng trưởng nữ đã tiến lên một bước, bàn tay đeo găng giáp nhẹ nhàng đặt lên trái tim Eleanor.

“Tiếp theo, ta không hy vọng lại từ miệng ngươi, nghe thấy ngươi đánh giá con dân Đế quốc là cái gọi là ‘những kẻ không liên quan’.”

Nàng nói.

“Nhiều năm như vậy, ngươi không phục việc làm kẻ ngàn năm đứng nhì, mọi việc đều phải cạnh tranh với ta. Ngươi có từng nghĩ rằng, sứ mệnh của đệ nhất vương trữ và đệ nhị vương trữ vốn dĩ đã khác nhau?"

"Đệ nhất vương trữ sinh ra là để anh dũng chiến đấu vì Đế quốc. Chỉ khi đệ nhị vương trữ trấn giữ vương đô. Ta mới có thể không vướng bận mà chiến đấu. Bởi vì cho dù ta chết trận ở tiền tuyến. Đế quốc vẫn sẽ có người gánh vác nó.”

Eleanor đột nhiên nghẹn lời. Hắn gần như không thể kiểm soát mà run lên, điên cuồng hô lên câu “ta không làm được”.

Nhưng những Lang Kỵ với giáp trụ nặng nề đã chờ sẵn để xuất phát.

Yeka buông bàn tay đang đặt lên trái tim Eleanor, cúi đầu chạm trán với đệ đệ, khẽ nói: “Bảo vệ tốt phụ vương và các em trai em gái. Một khi vương đô có biến. Ta sẽ dẫn Lang Kỵ quay về chi viện.”

Sau đó, nàng một tay đẩy Eleanor ra, xoay người bước lên tàu xuyên không.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 584


Tuy nhiên, họ rốt cuộc vẫn còn quá trẻ.

Điều này khiến họ hoàn toàn xem nhẹ sự tàn nhẫn của Rupert.

Kết quả tồi tệ nhất mà Eleanor có thể nghĩ đến, cũng chỉ là họ bị giam cầm trong Thái Dương Cung, còn Rupert sẽ nắm quyền lực tối cao dưới danh nghĩa nhiếp chính đại thần. Rốt cuộc trong lịch sử Đế quốc, gia tộc Caesis đã nhiều lần xảy ra tình trạng quyền thống trị bị lung lay. Nhưng các quý tộc, để củng cố quyền lực sau khi đoạt được, không thể trắng trợn tàn sát huyết mạch hoàng thất.

Thực tế chứng minh, nếu trong sự việc Rupert, kẻ năm đó gần như một tay che trời, việc tàn sát con cháu hoàng thất bị bại lộ, tầng lớp quý tộc Đế quốc vốn lấy hắn làm đầu, sẽ ngay lập tức tan rã, khiến thế lực của hắn nhanh chóng từ thịnh chuyển suy.

“Nhị ca không đi nghỉ dưỡng sao?” Khi Eleanor đưa các đệ đệ muội muội đến hành cung, Tiểu Nero vội hỏi: “Vì sao anh không đi cùng chúng em?”

Đứa em út nhất trong gia tộc, giờ đây vẫn chưa bỏ được cái vẻ nũng nịu ấy, bị gai tường vi chạm nhẹ vào ngón tay một chút là đã phải luyên thuyên mà rớt nước mắt. Khi đối mặt với ánh mắt của Eleanor, tiểu hoàng tử thậm chí còn bĩu môi một cách khó chịu. Dường như đang nói rằng cuộc cãi vã của họ vẫn chưa kết thúc, đây chỉ là nghỉ giữa hiệp.

Hắn cứ thế nhìn Tiểu Nero, nhìn rất lâu.

Cuối cùng, Nhị hoàng tử Đế quốc nhàn nhạt nói: “Ta sẽ ở lại Thái Dương Cung, không đi đâu cả.”

Một tuần sau, tin dữ đột ngột truyền đến từ tiền tuyến. Hoàng trưởng nữ Yeka của Đế quốc hy sinh.

Yeka, người được dự đoán là thiên tài cơ giáp, quân thần trẻ tuổi của Đế quốc, cuối cùng lại không chết trong khoang điều khiển cơ giáp.

Cơ giáp của nàng và các Lang Kỵ đã bị động tay động chân, sau khi chiến đấu cường độ cao, đột nhiên biến thành một đống sắt vụn không thể di chuyển. Trên đường chặn hậu cho dân thường đang chạy nạn, tinh tặc điều khiển hạm chiến Đế quốc cỡ mới nhất, dễ như trở bàn tay mà g**t ch*t nàng.

Diệp Tư Đình là người đầu tiên nhận được tin tức này. Hắn biết, Rupert đã lộ mặt.

Tuy nhiên Eleanor giờ phút này vẫn còn trong mật thất, đang đối đầu với cơn bệnh điên dường như vô tận đó.

Vì thế, Diệp Tư Đình ngồi xuống sau bàn, bình tĩnh ký phát lệnh thảo phạt, liên hệ tất cả các quý tộc thân hoàng phái mà Eleanor đã từng kết giao.

Trong khi làm tất cả những việc này, hắn thực ra đã không còn có thể phân biệt rõ ràng mình là ai.

Hắn là người từ khi sinh ra đã không có tên của mình, hay là Nhị hoàng tử Eleanor lạnh lùng của Đế quốc?

Là vòng cổ Asimov đang điều khiển hắn, hay là do hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác?

Trong những khoảng nghỉ ngắn ngủi giữa công việc cường độ cao, hình ảnh mơ hồ hiện lên trong tầm nhìn của hắn. Bên hồ nước u ám, tiểu hoàng tử mặc bộ đồ liền thân tươi sáng, đẩy chiếc xe tập đi bằng bánh xe gỗ tiến lại gần hắn.

Hắn đã muốn lùi lại. Nhưng đối phương cứ thế mềm mại dựa vào, mở rộng hai tay, trao cho hắn cái ôm đầu tiên trong đời.

Từ khoảnh khắc đó trở đi, hắn sẽ không bao giờ còn là kẻ tư sinh tử sống trong hư vô, cũng không phải là thế thân của Eleanor.

Hắn là thiếu niên bên hồ nước, bị Tiểu Nero đâm sầm vào lòng.

Giơ đôi bàn tay run rẩy, chầm chậm, dò dẫm, ôm chặt lấy trong lòng mình, tình yêu đầu tiên trong đời này, dù cho là thuộc về người khác.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 585


Khi ánh mặt trời sắp ló dạng, hắn nghe thấy tiếng cánh cửa giá sách phía sau dịch chuyển.

Nhị hoàng tử Đế quốc với mái tóc bạc và đôi mắt xanh lục, chỉ khoác một chiếc áo ngoài, đi chân trần đứng sau hắn.

Khuôn mặt hắn giờ đây đã quá gầy gò, xương gò má hơi nhô ra.

Nhị hoàng tử không đeo chiếc kính một mắt tượng trưng của mình nữa. Nhưng khóe môi vẫn hơi cong lên, trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp, phát ra một loại ánh sáng gần như điên cuồng, đáng sợ.

“Cần triệu tập Bạch Lang cho ngài không? Điện hạ.”

Diệp Tư Đình chỉ ngoái đầu nhìn thoáng qua. Hắn không thể phán đoán chính xác trạng thái tinh thần hiện tại của Eleanor, nhưng cái màn hình quang học đang nhấp nháy khẩn cấp trước mặt khiến hắn không thể phân tán thêm năng lượng.

Tuy nhiên rất nhanh, Bạch Lang Kỵ của Eleanor cũng từ mật thất bước ra. Hắn cúi lom khom, quỳ hai gối trên mặt đất, cúi đầu mang vớ và giày cho chủ nhân của mình.

“Ta cho rằng có một việc ngươi cần biết,” Eleanor nói với vẻ mặt hờ hững: “Đó chính là mệnh lệnh cuối cùng của vòng cổ Asimov. Thông thường, nếu chủ nhân của vòng cổ chết đi, kẻ đeo vòng cổ sẽ vì báo thù cho chủ nhân của mình, không chết không ngừng. Nhưng mà —— ngươi hiểu mà. Ta không thể để ngươi tiếp tục lộ diện sau khi ta chết. Vì vậy, ta đã sửa đổi một chút mệnh lệnh cuối cùng.”

Động tác trên tay Diệp Tư Đình cứng đờ. Hắn nhìn Eleanor cúi người xuống, cười mà trong mắt có sự lạnh lùng quen thuộc nhất đối với hắn.

“Thật đáng tiếc, bạn của ta,” Hắn khẽ nói: “Bởi vì trò chơi của chúng ta rồi sẽ kết thúc, nên thời gian của ngươi không còn nhiều. Ta biết mình nợ ngươi quá nhiều. Vì vậy, trước khi sinh mệnh của ngươi đi đến cuối cùng, ngoài việc tiết lộ cho bất kỳ ai rằng ngươi là thế thân của ta, ngươi có thể tự do làm tất cả những gì ngươi muốn làm.”

Diệp Tư Đình đứng dậy, nhìn hắn lảo đảo lùi lại vài bước, sau đó quay đầu lao ra khỏi thư phòng.

Eleanor thong thả ung dung soi gương, một lần nữa chải vuốt mái tóc bạc rối bù của mình cho gọn gàng, sau đó duỗi hai tay ra, để Bạch Lang Kỵ mặc vào bộ lễ phục cung đình trang nhã cho hắn.

Khi tự mình đeo kính một mắt, hắn nhận được báo cáo giám sát từ Lang Kỵ. Diệp Tư Đình đã thay mặt nạ hầu quan cung đình, ngồi trên chiếc tàu xuyên không cuối cùng có thể rời khỏi vương đô, một mình lao về phía hành cung phía Nam.

Eleanor sững sờ một chút.

Sau đó chậm rãi cúi đầu, cười.

Để g**t ch*t một Caesis, chỉ có thể trước khi hắn khởi động cơ giáp —— mặc dù ở vùng biên giới xa xôi nhất của Đế quốc, câu ngạn ngữ này đúng là vẫn mang trọng lượng lớn lao, dù là đối với một kẻ đã bị bệnh điên bào mòn. Bởi vậy, khi Rupert dẫn quân phản loạn vương đô vây hãm Thái Dương Cung, tấn công dữ dội hai ngày hai đêm vẫn không hạ được, hắn đã từng nghĩ đến việc tạm thời từ bỏ Nhị hoàng tử Đế quốc, thay vào đó đuổi giết những vương trữ khác vẫn còn ở hành cung phía Nam.

Tuy nhiên, vào sáng sớm ngày thứ ba, tất cả mọi người đều thấy cơ giáp của Nhị hoàng tử bị đánh rơi. Quân phản loạn vương đô đông nghịt, tựa như bầy sói đang rình rập một con sư tử bệnh, vừa thấy đối phương lộ ra sơ hở, liền lập tức mắt đỏ ngầu, xông lên cắn xé huyết nhục đối phương.

“Trước giải quyết Eleanor Caesis, rồi giải quyết kẻ vừa già vừa điên đó!” Rupert lạnh giọng ra lệnh: “Mở tất cả thiết bị ghi hình chiến đấu, ta phải tận mắt xác nhận bọn chúng bị g**t ch*t!”

Còn Diệp Tư Đình khó khăn lắm mới kịp trong khoảnh khắc Thái Dương Cung thất thủ, đến được hành tinh nơi Tiểu Nero đang nghỉ dưỡng.

“...Alexey, đưa Nero đi. Đừng đến pháo đài vương đô, hãy đến cảng bỏ hoang phía Nam, ở đó sẽ có Lang Kỵ khác tiếp ứng các ngươi.”

Diệp Tư Đình đột nhiên đẩy cửa sổ lâu đài ra. Gió đêm lạnh buốt thổi tràn vào lễ phục của hắn, khiến vết thương do súng ở bụng hắn đau nhói. Đó là vết thương do hắn ngụy trang thành Eleanor chỉ huy Lang Kỵ trên hành tinh nghỉ dưỡng, giao chiến trực diện với quân phản loạn.

Việc bố trí tấn công Thái Dương Cung của quân phản loạn đã hạ màn, còn đội quân phản loạn được phái đến hành tinh nghỉ dưỡng thì nhắm mục tiêu ám sát đầu tiên vào tiểu hoàng tử Điện hạ nhỏ tuổi nhất, có khả năng kháng cự yếu nhất.

Thiếu niên Bạch Lang Kỵ không hề do dự. Hắn bế chiếc chăn bọc Tiểu Nero từ trên giường lên, mở khí cụ bay cơ giáp, nhanh chóng leo lên bệ cửa sổ lâu đài.

“—— Dùng sinh mệnh thề với ta, ngươi sẽ bảo vệ hắn đến chết!”

Diệp Tư Đình siết chặt ngón tay vào bệ cửa sổ, gầm lên với thiếu niên Bạch Lang Kỵ. Hắn có thể thấy Tiểu Nero chui tới chui lui trong chăn, vẫn là một bộ dạng ngây thơ không hiểu chuyện gì.

Thật không biết tiểu hoàng tử lớn lên trong nhà kính, sau này sẽ đối mặt với hiện thực tàn khốc như vậy thế nào. Chỉ nghĩ đến việc Nero tương lai phải đổ bao nhiêu nước mắt vì điều này, Diệp Tư Đình liền cảm thấy đau lòng đến mức ngực run rẩy từng hồi.

Nhưng hắn thực sự không còn cách nào.

Việc cuối cùng hắn có thể làm, chính là dùng chút thời gian tự do cuối cùng được ban cho, bảo vệ mối ràng buộc duy nhất mà hắn đã lặng lẽ thiết lập trong thế giới này, trong cuộc đời ngắn ngủi và không ai biết đến của chính mình.

“...Đi đi.”

Hắn biết đây có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau. Vì thế vươn tay, v**t v* một chút mái tóc bạc của Tiểu Nero. Động tác vẫn rất nhẹ, như một tên trộm không thể thấy ánh sáng.

“Đi đi ——”

Gió đêm rít lên một tiếng, tràn vào cổ họng hắn, lấp đầy lồng ngực trống rỗng của hắn.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 586


Thiếu niên Bạch Lang Kỵ ôm chặt Tiểu Nero, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Hành tinh nghỉ dưỡng bị tiếng súng đạn nuốt chửng suốt đêm. Vô số cơ giáp Lang Kỵ cất cánh trong đêm tối lạnh lẽo, đưa huyết mạch hoàng thất tường vi cuối cùng về phía sâu thẳm của vũ trụ đang ngủ yên.

Diệp Tư Đình cùng vết thương đang chảy máu đầm đìa, tập tễnh bước lên cầu thang của lâu đài. Hắn biết, cuộc truy quét quy mô lớn nhằm vào hành tinh này sắp bắt đầu; một khi các đồng minh của Rupert đến hệ sao vương đô, hoàn toàn phong tỏa nơi đây, thì ngay cả một con bướm dạ quang sinh ra từ vườn tường vi cũng không thể bay thoát.

Nhưng hắn vẫn hy vọng có thể đến được đài vọng cảng, vì thế đã rất cố gắng trèo lên.

Đồng thời, đôi ủng quân đội màu lá bạc của Eleanor cũng đang thong thả bước qua đoạn giữa cầu thang dẫn đến ngai vàng. Vì cơ giáp đã rơi xuống tan nát, mái tóc bạc của hắn bị máu loãng chảy từ trán nhuộm đỏ, hai chân và trước ngực đều có những vết thương nghiêm trọng.

Nhưng hắn chỉ thở khe khẽ, từng bước một tiến lại gần ngai vàng tường vi, để lại một vệt máu dài trên cầu thang.

Quân đoàn Lang Kỵ của hắn đã thương vong rất nhiều, bởi vậy khi đối mặt với quân phản loạn vương đô đang ồ ạt tiến đến, Thái Dương Cung dần hiện ra chiều hướng suy tàn. Nhưng những Lang Kỵ còn sống, vẫn theo sát hắn tiến vào chính điện Thái Dương Cung, bắt đầu cuộc vật lộn liều chết cuối cùng với kẻ thù.

Còn Bạch Lang của hắn vẫn luôn đi theo phía sau hắn, dùng tấm khiên năng lượng còn sót lại không nhiều, dùng giáp trụ tàn phá, dùng chính cơ thể mình, để ngăn chặn những chùm tia sáng đến từ bốn phương tám hướng cho chủ nhân.

“Trừ Caesis sinh ra từ liệt hỏa, không ai có thể xứng đôi với ngươi...” Hắn dùng bàn tay đầm đìa máu, v**t v* thật sâu tay vịn ngai vàng có gai tường vi, sâu trong đôi mắt cháy lên sự ám ảnh b*nh h**n: “Phàm là kẻ nào dám vấy bẩn ngươi, cuối cùng chỉ biết rơi vào hai kết cục...”

“...Điện hạ...”

Bạch Lang Kỵ của hắn sau một tiếng kêu nghẹn ngào, hoàn toàn không còn sức chống đỡ. Sụp đổ quỳ rạp phía sau hắn.

Eleanor quay người lại, thì ra mũ giáp và giáp trụ trên người kỵ sĩ đều đã vỡ nứt, một chùm tia sáng từ góc đã xuyên thủng cổ hắn từ phía sau. Lượng lớn máu tươi phun ra phía trước, hòa cùng máu của Eleanor, nhuộm đỏ hoàn toàn ngai vàng tường vi.

“...Thực xin lỗi, Điện hạ...”

Kỵ sĩ gần như không thể quỳ vững. Nhưng hắn vẫn cố chấp ngẩng đôi mắt lên, ý đồ trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, khắc chặt hình bóng chủ nhân vào sâu trong tâm can.

“Không sao... Lowen.” Eleanor dùng hai tay nâng mặt kỵ sĩ, hệt như lần đầu tiên mũi kiếm chạm vào vai đối phương, dịu dàng khẽ nói với hắn: “Ngươi đã, làm rất tốt...”

Liệt hỏa đã nuốt chửng cả bọn họ.

Trận chiến trên hành tinh này cũng đã đi đến hồi kết bi thảm nhất.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 587


Diệp Tư Đình thề, lúc đó hắn thật sự đã chuẩn bị tinh thần để hoàn toàn để rời xa Đế quốc, sống cô độc hết quãng đời còn lại. Hắn thậm chí còn đặt cho mình một cái tên mới, để chào đón cuộc sống mới trong lý tưởng của hắn.

Hắn tự gọi mình là Diệp Tư Đình.

Cái tên này đến từ một truyện cổ tích có liên quan đến một hạm trưởng vô danh.

Đã từng có một đứa trẻ nói, nó muốn mang theo những con vật nhỏ trong nhà, cùng hạm trưởng vô danh du hành. Trong đó có một con chó con tên là Diệp Tư Đình. Lúc đó Diệp Tư Đình cảm thấy con chó con này rất may mắn, nó được lựa chọn, được yêu mến, đường đường chính chính đi theo bên cạnh đối phương, chưa bao giờ phải lo lắng bị phát hiện thân phận của kẻ đánh cắp như hắn.

Vì thế xuất phát từ một chút ích kỷ của mình, Diệp Tư Đình lấy cái tên này làm sự khởi đầu cho cuộc sống mới của mình.

Tuy nhiên, lúc đó hắn lẽ ra phải tỉnh táo hơn. Việc sử dụng một cái tên từ quá khứ, có nghĩa là sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi quá khứ.

Chính b**n th** Dương Cung chấn động toàn bộ hệ Ngân Hà.

Mặc dù cách đồn địa tinh tặc xa xôi nhất ở biên giới Đế quốc, mọi người vẫn đang bàn tán với vẻ mặt và giọng điệu kinh hãi về cuộc tàn sát hoàng thất chưa từng có đó.

Vì thế, trên đường Diệp Tư Đình điều khiển tàu thăm dò rời xa Đế quốc, hắn vô tình biết được một tin tức như sét đánh giữa trời quang —— Tam hoàng nữ và Tứ hoàng tử trong lúc chạy trốn, đã bị quân đội Rupert bắt và giết hại.

Diệp Tư Đình như bị sét đánh giữa trời quang. Chỉ có những người thực sự hiểu mới có thể nhận ra mức độ chấn động của thông tin này. Điều này hoàn toàn trái ngược với tình hình điều tra của Lang Kỵ về Rupert. Nhị hoàng tử và tiên đế Carague khi chính biến đã mắc kẹt sâu trong Thái Dương Cung, lúc đó về cơ bản không có khả năng thoát thân, nhưng ít nhất hắn, Eleanor và các Lang Kỵ đều cho rằng, các vương trữ nhỏ tuổi trên hành tinh nghỉ dưỡng hoàn toàn có thể trốn thoát.

Chỉ cần có thể rời khỏi biên giới Đế quốc, tiến vào khu vực thế lực của Rupert yếu hơn, là có thể tạm tránh được mũi nhọn, trà trộn vào đám tinh tặc và người tị nạn hỗn tạp ở ngoại biên.

Nhưng hắn và Eleanor đã căn cứ vào mật báo của Lang Kỵ, nhiều lần cân nhắc và quy hoạch tuyến đường đào thoát cùng nhân viên tiếp ứng, vậy mà vẫn không thể giúp tam hoàng nữ và tứ hoàng tử thoát đi. Điều này chứng tỏ trong tay Rupert vẫn còn một bộ phận đáng kể mạng lưới tình báo và lực lượng vũ trang bí mật, chưa bao giờ bị bại lộ trước bất kỳ ai —— ngay cả trong thời kỳ đỉnh cao của tiên đế Carague và Lang Kỵ.

“Khốn nạn...”

Diệp Tư Đình đau khổ quỳ trên mặt đất, các đầu ngón tay siết chặt vào lớp da sau gáy, gần như muốn dùng tay không cạy ra chip Asimov ra khỏi cổ mình.

Con chip nhỏ này, vốn mang theo giấc mơ về cuộc sống mới của hắn, nhưng lúc này lại một lần nữa trở thành nhà tù.

Không có gì kết thúc cả.

Thông tin tình báo đã xuất hiện sai sót nghiêm trọng, kẻ tiếp theo bị giết sẽ là Tiểu Nero.

Nhưng vòng cổ của hắn lại mang mệnh lệnh “vĩnh viễn không còn tiếp cận Đế quốc, cũng không còn bị bất kỳ ai từ Đế quốc tiếp xúc”, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nero đi về phía cuối con đường vòng tay tử thần đã chờ sẵn.

“...Ngươi trước từng là nô lệ hoàng thất phải không? Loại chip đỉnh cấp này không nhiều đâu. Chủ nhân của ngươi đã ra mệnh lệnh gì cho ngươi? Nếu không quá khó khăn thì cứ thế mà sống hết đời đi.”

Thợ máy chợ đen vặn đầu hắn, cẩn thận kiểm tra chip Asimov sau gáy hắn, tấm tắc khen ngợi. Tuy thèm thuồng, nhưng đối mặt với chip sinh học đã được cấy sâu chặt chẽ với dây thần kinh não, thợ máy vẫn tiếc nuối buông tay.

“Vòng cổ Asimov một khi đã đeo vào, thì tuyệt đối không thể tháo ra. Tuy nhiên, ta có nghe nói chợ đen có một phương pháp cửa sau, có thể tạm thời hạ thấp cường độ mệnh lệnh của vòng cổ. Đó là phương pháp mà những nô lệ đào vong bị tra tấn đến mức không thể chịu đựng nổi mới áp dụng."

"...Ngươi biết vòng cổ Asimov ban đầu ra đời là để đối kháng với loại thuốc phiện mạnh nhất mà loài người từng phát hiện, cỏ Daga, đúng không? Trong việc thao túng tinh thần con người, thứ có thể sánh ngang với vòng cổ Asimov, cũng chỉ có cỏ Daga hoang dại."

"Sau này có người phát hiện, tự thân cỏ Daga hoang dại tự mình đã có sóng sinh học, có thể thông qua việc dùng sóng sinh học phản tác dụng tín hiệu của vòng cổ, tạm thời ngăn chặn mệnh lệnh từ vòng cổ Asimov. Nhưng độc tính của cỏ Daga hoang dại rất mạnh, dù chỉ hít phải ở mức độ này, cũng sẽ khiến ngươi nghiện suốt đời.”

Hắn biết, dù thế nào, đi đến bước này, cũng đã vượt quá giới hạn rồi.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 588


Hoàng thất Caesis đã từng ban ân điển cho rất nhiều người, nhưng những người này không bao gồm hắn.

Hắn chưa bao giờ là nô bộc trung thành của gia tộc Caesis, ngay cả điểm khởi đầu cũng tràn đầy sự cưỡng ép và oán hận. Vậy thì dù là quãng thời gian thơ ấu tươi đẹp và lay động lòng người đến mấy, cũng không thể khiến hắn phải trả cái giá nặng nề phải dính dáng đến cỏ Daga cho một giấc mộng ngắn ngủi đó.

Hắn cho tàu thăm dò chạy hết công suất, để nó với tốc độ vượt trội rời xa Đế quốc. Tàu thăm dò mà Eleanor cấp cho hắn đủ tiên tiến, cộng thêm thiên phú máy móc siêu việt của bản thân hắn, tinh hạm của hắn đủ sức đến một nhánh khác của hệ Ngân Hà.

Chuyến hành trình sau khi rời Đế quốc, đẹp đẽ và kỳ diệu như trong tưởng tượng, nhưng Diệp Tư Đình phát hiện, hắn rất khó để tập trung ánh mắt hoàn chỉnh vào những thiên thạch kỳ dị, hay những sinh vật chưa từng thấy.

Sâu thẳm trong linh hồn hắn luôn có một mảnh bị xé rách, nguồn cội đến từ cái Đế quốc dần xa xôi đó, đến từ tiểu hoàng tử vẫn còn đang khổ sở giãy giụa bên bờ vực sinh tử.

Hắn một lần lại một lần bừng tỉnh vào đêm khuya. Trong mơ thấy cái đầu nhỏ bé kia bị cắt ngang cổ, lăn vào vũng máu, vẫn còn đang tuyệt vọng khóc gọi “Ca ca cứu em”.

Trên bàn chất đống những bản thảo hỗn độn, không liên quan gì đến những kỳ trân dị thú mà hắn đã gặp trên đường, trên đó lộn xộn những mảnh giấy, tất cả đều là bản thảo giải mã vòng cổ Asimov.

Hắn biết cái giá để quay đầu lại quá lớn.

Nhưng cái lò sưởi ấm áp đó, cái khuôn mặt tươi cười rạng rỡ và ngây thơ đó, cái buổi chiều đó, cái khung cảnh mùa xuân đó, những năm tháng ngày đêm bầu bạn đó, lại một lần nữa ùa vào giấc mơ của hắn, khiến hắn thao thức trắng đêm trong khoang thuyền tĩnh lặng.

Ngày hôm đó, Diệp Tư Đình đến trung tâm của hệ Ngân Hà, nhìn thấy hố đen bạc tâm khổng lồ.

Hắn nhìn vào đó rất lâu.

Giờ đây hắn đã đến trước số mệnh của mình, giống như hạm trưởng vô danh đã nói, cuộc đời này của hắn luôn chuẩn bị sẵn sàng để biến mất bất cứ lúc nào. Nhưng khi thực sự đứng trước cái hố đen vĩ đại này, trong lòng hắn lại bắt đầu sinh ra nỗi sợ hãi và không cam lòng.

Không phải vì hắn đột nhiên phát hiện sinh mệnh mình có ý nghĩa gì đó, mà là đáy lòng hắn, vẫn còn vướng bận số phận của một người khác.

Diệp Tư Đình giao dịch với tinh tặc để đổi lấy cỏ Daga hoang dại quý hiếm.

Năm đầu tiên Nero đào vong là nguy hiểm nhất.

Thế lực của Rupert chính như mặt trời ban trưa, còn cậu bé chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi vừa đột ngột mất đi tất cả, dẫn theo nhóm Lang Kỵ phần lớn mới vừa thành niên, cùng với quân đoàn Lang Kỵ mà huynh tỷ đã phái cho cậu, lang thang trong phạm vi mạng lưới tai mắt trải rộng khắp hệ Ngân Hà.

Và trong năm này, Diệp Tư Đình đã thành công lẻn vào đội điều tra của Rupert, bắt đầu thường xuyên gửi thông tin tình báo cho thiếu niên Bạch Lang Kỵ. Bạch Lang Kỵ có lẽ đến nay cũng không biết, lúc đó là ai đã bí mật liên thông trí não của hắn, và là ai liên tục sửa đổi tuyến đường đào vong tạm thời cho họ, khiến họ khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi thiên la địa võng của Rupert.

Đồng thời, Diệp Tư Đình nghiên cứu sâu rộng phương pháp giải mã vòng cổ Asimov, tác dụng ngăn chặn của cỏ Daga đối với vòng cổ Asimov chỉ là tạm thời. Hắn với tư cách kẻ nằm vùng giữ kẻ địch trùng trùng điệp điệp, không thể không thường xuyên hít cỏ Daga, để làm suy yếu hiệu lực của vòng cổ, khiến quân phản loạn sẽ không cảm thấy dị thường.

Khi hít độc thảo, trong lòng hắn thậm chí có một loại kh*** c*m tự sa ngã, lần này tất cả đều là lựa chọn của hắn, không ai cưỡng ép hắn, hắn cũng không thể trách cứ bất kỳ ai nữa.

Kể từ giờ phút này, dù tương lai bản thân hắn sẽ biến thành như thế nào, tất cả đều là gieo gió gặt bão.

Là chính hắn không thể buông bỏ những cái ôm mềm mại đó, cái buổi chiều đó, cái lò sưởi đó, câu nói “thích em nhất” lặp đi lặp lại.

Hắn đã từng sống trong chuyến du lịch hằng mong ước, nhưng lại bị ác mộng quấy nhiễu hàng đêm. Mà giờ đây, hắn đeo mặt nạ ẩn mình trong đại bản doanh của kẻ địch, nhưng lại có thể có được giấc ngủ ngọt ngào nhất thế giới.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 589


Hai năm Nero phiêu bạt nguy hiểm nhất, Diệp Tư Đình vẫn luôn âm thầm bảo vệ cậu bé.

Cho đến trước khi Hạt Vĩ xuất hiện, Diệp Tư Đình đều cho rằng có thể cứ như vậy tiếp tục. Hắn thậm chí đã lập một kế hoạch thực sự khiến mình hài lòng.

Hắn hy vọng có thể cứ thế bảo vệ Nero trưởng thành, cho đến khi đối phương lớn đến mức không cần đến hắn, cái người “ca ca” này nữa, hắn sẽ chọn cách lặng lẽ rời đi mà không một tiếng động. Sau đó, hắn sẽ tìm cách tháo bỏ vòng cổ, từ bỏ cơn nghiện m* t** do cỏ Daga mang lại, rồi trở thành một người qua đường không còn liên quan gì đến gia tộc Caesis, từ đó bước lên hành trình mới của riêng mình.

Nhưng khổ đau không buông tha Tiểu Nero, và cũng không buông tha cho hắn.

Hạt Vĩ, kẻ đã thèm muốn tiểu hoàng tử suốt một năm, đã ra tay.

Vào ngày đó, hắn lại lần đầu tiên phát tác triệu chứng cai nghiện độc thảo, vô ý mà mất liên lạc với thiếu niên Bạch Lang Kỵ.

Từ đó về sau, tin tức về Tiểu Nero như đá chìm đáy biển. Ngay cả đội điều tra của Rupert cũng không thu được bất kỳ manh mối nào.

Diệp Tư Đình suy đoán, rất có thể là hai năm điều tra vô ích đã làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của Rupert, và cũng khiến kẻ đồ đệ xảo quyệt này dần nảy sinh lòng nghi ngờ. Hắn không còn dễ dàng tin tưởng vào quân đội Đế quốc nữa, mà chuyển việc săn giết tiểu hoàng tử sang trạng thái bí mật, do tinh tặc tinh anh được huấn luyện bài bản và vệ binh tư nhân do hắn tự mình bồi dưỡng thực hiện.

Hệ Ngân Hà quá lớn. Mặc cho Diệp Tư Đình trong những ngày sau đó điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng vẫn không tìm thấy tung tích của Tiểu Nero.

Những năm đó, tin đồn nhiều nhất trong và ngoài Đế quốc là tiểu hoàng tử cuối cùng đã chết trên đường đào vong.

Có người nói nhìn thấy cậu bé chết trong đống thi thể chất chồng của Lang Kỵ, có người nói nhìn thấy thi thể nhỏ bé của cậu bé trôi dạt xuống dòng sông, có người nói cậu bé bị tinh tặc rao bán khắp nơi làm nô lệ, chịu hết mọi tra tấn mà chết.

Diệp Tư Đình từ lòng nóng như lửa đốt, đến dần dần bắt đầu tuyệt vọng, cuối cùng tâm như tro tàn.

Thì ra giờ phút này mới là sự kết thúc của tất cả.

Hắn cuối cùng đã mất đi người đầu tiên trong toàn vũ trụ đã bố thí cho hắn tình yêu và sự dịu dàng.

Kết quả cuối cùng là hắn vẫn không bảo vệ được gì cả, không còn lại gì cả.

Nửa đời còn lại chỉ để lại cho hắn một cơ thể bị cỏ Daga dần dần ăn mòn, một con chip Asimov bị tháo dỡ một nửa trong đau đớn, cùng với một đoạn ký ức mà chỉ cần nhớ đến, ruột gan liền đứt từng khúc.

Chip Asimov sau gáy, đã được Diệp Tư Đình tháo bỏ thành công vào năm thứ 6 rời Đế quốc. Những mệnh lệnh cuối cùng mà Eleanor để lại trong vòng cổ cũng tan biến theo sự vỡ vụn của chip.

Tuy nhiên điều buồn cười là, hắn lại trong khoảnh khắc này cảm nhận được sự bối rối khiến lòng người hoảng loạn. Hóa ra từ đầu đến cuối, hắn đều không có được gì cả, cũng chưa từng được ai thực sự cần đến.

Sự dịu dàng và tình yêu mà hắn như người cận kề cái chết cố chấp nắm giữ, từ ban đầu đã không liên quan gì đến hắn, chỉ là một ảo giác hư vô mờ mịt.

Hắn rõ ràng đã nhiều lần cảnh báo bản thân, nhưng linh hồn cô độc quá lâu đó lại đơn phương độc mã, trong sự bầu bạn ấm áp đến mức khiến người ta mềm lòng, kiên quyết muốn tự phán đoán mình là một người đặc biệt đối với Tiểu Nero, thậm chí còn tình nguyện đi đấu tranh với số phận của Tiểu Nero, nhưng cuối cùng chỉ có thể thua cuộc một cách vô ích.

Sự thật là, hắn chưa bao giờ thoát khỏi cơn mưa nặng nề xám xịt từ thời thơ ấu đó.
 
Back
Top Bottom