Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 570


“— Chú ý thái độ nói chuyện của ngươi.”

Bạch Lang Kỵ của Eleanor tiến lên một bước, cứng rắn ngắt lời hắn.

Eleanor giơ tay ngăn lại Bạch Lang của mình. Hắn vẫn nhíu mày không thoải mái, nói: “Gần đây tần suất ta rời cung rất cao, Nero quả thật không thích hợp ở cùng ta. Cái thằng khọm già Rupert kia lại —”

Nói đến giữa chừng, hắn ý thức được đây không phải nội dung có thể để Diệp Tư Đình nghe được, liền nhanh chóng dừng câu chuyện.

Nhưng im lặng một lúc lâu, hắn vẫn hạ giọng dò hỏi:

“Báo cáo của Lang Kỵ nói, Nero vẫn nằm trên giường mẫu hậu, cũng không chịu ăn cơm. Có thật là vậy không?”

Diệp Tư Đình lạnh lùng: “Điện hạ vì sao không thể đích thân đi xác nhận? Thần nghĩ bất kỳ một y quan Hoàng gia nào, không cần xem báo cáo cũng có thể trả lời vấn đề này, không phải sao?”

Bạch Lang Kỵ của Eleanor nắm chặt cán súng, phát ra tiếng kêu "xành xạch" cảnh cáo.

Eleanor im lặng, ra hiệu Bạch Lang đặt cán súng xuống, rồi di chuyển về phía tẩm cung Hoàng hậu.

Diệp Tư Đình nhanh chóng đi đi lại lại trong mật thất, ước chừng cứ lặp đi lặp lại trong suốt năm giờ đồng hồ.

Chờ đến khi cánh cửa mật thất lần nữa mở ra, hắn lao đến trước cửa, nhưng chỉ thấy khuôn mặt Eleanor khó nén vẻ thất bại.

“...Khuyên không được.” Nhị hoàng tử Đế quốc hiếm khi ăn nói lắp bắp, quay mặt đi nói: “Hoặc là, ngươi đi thử xem?”

Rồi dặn dò Lang Kỵ: “Canh chừng hắn.”

Khi Diệp Tư Đình xông vào phòng ngủ của Hoàng hậu, ánh mắt đầu tiên thậm chí không cần tìm Tiểu Nero ở đâu. Bởi vì so với chiếc giường lớn phủ vải đen, Nero lúc đó 3 tuổi thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ một chút phồng lên, ẩn mình dưới lớp chăn.

Diệp Tư Đình cẩn thận vén chăn lên, liền thấy Tiểu Nero nắm chặt một chiếc thảm lông, cuộn mình nằm bất động sâu thẳm trong chiếc chăn. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền hiểu vì sao Eleanor có thể nhả ra cho hắn vào —

Hai mí mắt của Tiểu Nero đều sưng lên vì khóc, khuôn mặt hoàn toàn gầy đi một vòng, mũi và cằm vùi vào chiếc chăn, ngửi mùi hương cuối cùng mà mẫu thân để lại trên thế gian.

Mặc dù vậy, thấy Diệp Tư Đình đến, hắn vẫn ngoan ngoãn gọi: “Ca ca. Anh lại đến thăm em rồi.”

Nhưng bàn tay nhỏ bé lại siết chặt ga trải giường dưới thân. Rõ ràng, trước đó Eleanor cũng cố gắng mạnh mẽ bế hắn đi, nhưng thất bại.

Diệp Tư Đình khó có thể tưởng tượng, ngay cả một người như hắn, cũng có ngày có thể cảm nhận được cảm giác tim mình rỉ máu.

Hắn nén xuống nỗi đau lòng như bị dao cắt, hai đầu gối quỳ xuống mép giường, vừa ch*m r** v**t v* mái tóc của Nero, vừa khẽ hỏi hắn:

“Nero không muốn để mẫu hậu một mình ở đây, phải không? Nếu Nero cũng rời đi, mẫu hậu sẽ phải ở một mình trong tòa cung điện lớn này. Nero không muốn như vậy, đúng không?”

Mấy ngày qua có quá nhiều người khuyên giải an ủi Nero, nhưng có thể đoán chính xác suy nghĩ trong lòng Nero như vậy, lại chỉ có một mình Diệp Tư Đình.

Ban đầu Tiểu Nero còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng bị Diệp Tư Đình nhẹ nhàng xoa dịu một lúc lâu. Vành mắt hắn bắt đầu ngày càng đỏ, mũi cũng bắt đầu khụt khịt.

Cuối cùng, đôi mắt đỏ đó ùng ục tuôn ra một vũng nước lớn, Tiểu Nero từ trên giường chui vào lòng Diệp Tư Đình.

“Ca ca...”

Ngày đó Diệp Tư Đình vẫn luôn ở mép giường nói chuyện với Nero, kể cho hắn những câu chuyện về thiên đường. Cho đến khi đêm tối đến, mới dùng chiếc chăn nhỏ đó bọc Nero lại, một đường ôm về tẩm cung.

Eleanor nhận lại Tiểu Nero từ tay hắn. Tiểu Nero ngủ mơ màng, cũng không biết là đã đổi người.

Eleanor dặn dò Bạch Lang Kỵ cho hắn uống chút dung dịch dinh dưỡng và nước, lại liếc nhìn Diệp Tư Đình vẫn còn đang mong đợi bên cạnh.

Hắn dừng lại một chút, vẫn nói: “Không còn việc gì của ngươi nữa. Ngươi... về đi.”
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 571


Hoàng hậu điện hạ đã qua đời, nhưng chiến sự ở tiền tuyến của tiên đế Carague vẫn đang trong tình trạng căng thẳng, vì thế Thái Dương Cung chỉ có những đứa trẻ. Các Hoàng tử và Hoàng nữ chịu đựng niềm bi thống, lo liệu hậu sự cho mẫu hậu, đồng thời luân phiên đem Tiểu Nero về cung mình chăm sóc.

Là đối tượng mà Tiểu Nero yêu thích nhất, tẩm cung Eleanor tự nhiên gánh vác trách nhiệm chăm sóc hắn với tần suất vô cùng nhiều.

Eleanor thường xuyên phải học tập hoặc làm việc đến rạng sáng, vừa ngẩng đầu liền sẽ phát hiện Tiểu Nero đang ngồi trên sô pha, hy vọng có thể đợi hắn cùng lên giường ngủ. Tiểu hoàng tử buồn ngủ đến mức đầu cứ gật gà gật gù, nhưng chưa bao giờ lên tiếng thúc giục, chỉ quấn chiếc thảm mang từ cung của mẫu hậu đến, lộ ra một cái đầu bạc yên tĩnh.

Eleanor vài lần nhân lúc hắn ngủ quên, ôm đến giường trong phòng ngủ, nhưng Tiểu Nero nửa đêm tỉnh giấc phát hiện bên cạnh không có ai, liền sẽ tự mình bò xuống giường, lại lần nữa quấn chăn, lặng lẽ ngồi xổm ở cửa thư phòng.

"...Điện hạ?"

Khi cánh cửa mật thất bị kéo ra, Diệp Tư Đình kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Eleanor. Hắn thậm chí còn chưa kịp dọn dẹp sách trên bàn, đã thấy nhóm Lang Kỵ đẩy cả bàn lẫn sách của hắn ra, sau đó khiêng chiếc bàn học tinh xảo vào trong thư phòng.

Nhị hoàng tử đánh giá một lượt môi trường trong mật thất, rồi quý phái ngồi vào bàn học, bắt đầu duyệt các mật báo mà Lang Kỵ gửi cho hắn như thường lệ.

"Ngây ra đó làm gì, mặt nạ của ngươi đâu?"

Hắn nhàn nhạt nói, trong giọng điệu lạnh lùng không giấu được sự phiền toái: "Chỉ cần nhìn thấy ta làm việc trong thư phòng, Nero sẽ không chịu ngủ."

Diệp Tư Đình thậm chí còn chưa kịp nhuộm lại tóc, đã phải chạy về thư phòng dỗ Nero ngủ. Hắn có chút ngây người, chỉ là chưa từng nghĩ tới Eleanor có thể làm đến mức này.

Nhưng rất nhanh, hắn liền không rảnh suy nghĩ nữa, nhanh chóng đi đến bên cạnh sô pha, bế tiểu hoàng tử đang mơ mơ màng màng lên giường.

Khoảng thời gian đó, mỗi khi hồi tưởng lại, khắp nơi đều cảm tháy không chân thật, như một giấc mộng mị xa vời. Lửa trong lò sưởi như đang nướng kẹo bông gòn mềm mại khiến không khí trong ký ức ngọt ngào lại lẫn một chút chua xót.

Là một người đã từng muốn đội khăn trùm đầu hề để lấy lòng mẹ mình, hắn luôn vô cớ rơi vào lo âu, lo mình không xứng đáng nhận được nhiều thứ như vậy, có lẽ tương lai sẽ có hình phạt nào đó đang chờ đợi hắn.

Nhưng hắn không kiềm chế được mà lún sâu vào sự ỷ lại của Nero dành cho hắn, chỉ khi Tiểu Nero nhìn chằm chằm, hắn mới cảm thấy mình là người được yêu, và được phép yêu, hoàn toàn tách biệt với đứa trẻ ngày xưa cần phải dựa vào một sợi tơ nhện để treo mình ở rìa thế giới.

Hắn kể cho Nero rất nhiều câu chuyện. Tất cả đều là kết cục viên mãn, những câu chuyện có kết cục không tốt, tất cả đều bị hắn vứt bỏ. Bởi vì hắn cảm thấy, trên thế giới này những người chìm đắm trong khổ đau đã đủ nhiều, còn Nero chỉ cần tiếp xúc với những điều tốt đẹp là đủ.

Sách trong mật thất của hắn, dần dần được dọn ra lấp đầy giá sách ở thư phòng. Tiểu Nero dùng đầu ngón tay chạm vào trang sách, vừa đọc theo vừa nhận dạng mặt chữ, rất nghiêm túc.

Còn quyển 《Kẻ Du Cư Hào》, ngay từ đầu không phải Diệp Tư Đình chủ động đọc cho Nero, mà là Tiểu Nero tự mình tìm thấy trên giá sách, sau đó bị cuộc đời lữ hành của hạm trưởng vô danh sâu sắc thu hút.

Vì tác phẩm quá dài, không biết đến bao giờ mới có thể đọc đến hết, Tiểu Nero liền tự mình bịa ra rất nhiều kết cục cho hạm trưởng vô danh, rồi kể cho Diệp Tư Đình nghe:

"...Cuối cùng, cuối cùng, ngài hạm trưởng đã tìm thấy nhà của mình trên một tinh cầu, thế là ngài ấy và Công chúa điện hạ đã sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau..."
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 572


Tiểu Nero còn được kể về phiên bản anh hùng của thuyền trưởng vô danh: “...Thuyền trưởng đánh bại những tên độc ác, mọi người đều rất cảm kích ông ấy, ai cũng muốn mời thuyền trưởng đến nhà làm khách, tranh giành đến vỡ đầu...”

Cậu bé thậm chí còn tự bịa cho mình một vai trong câu chuyện: “Sau này có một ngày, thuyền trưởng du hành ngang qua nhà Nero, thấy nhà Nero có rất nhiều động vật nhỏ... Nero cầu xin ông ấy, ‘Hãy đưa cháu lên thuyền của ông đi! Cháu cũng muốn đi du hành vũ trụ!’ Thuyền trưởng đồng ý, nhưng thuyền của ông ấy không thể chở nhiều động vật nhỏ như vậy, thế là Nero đành phải mang theo một chú cún con tên Diệp Tư Đình, một chú gà con tên Gail, một chú cừu con tên Ramud...”

Tiểu Nero nghiêm túc đếm từng ngón tay, còn Diệp Tư Đình thì rũ đôi mắt xanh lục, dịu dàng nhìn cậu bé. Hắn thầm nghĩ, đúng là những chú cún, chú gà và chú cừu may mắn. Có thể được chọn để cùng Nero du hành ngắm nhìn thế giới, đó sẽ là một điều hạnh phúc đến nhường nào.

Hắn nghiêm túc ghi nhớ từng câu, từng câu chuyện mà Nero đã kể — cho dù Nero có thể sẽ quên ngay vào ngày hôm sau.

Bởi vì đây là do hắn đánh cắp từ người khác. Người mà hắn quý trọng chưa bao giờ thuộc về hắn, vì vậy hắn phải luôn sẵn sàng mất đi tất cả.

Có lẽ trong tương lai không xa, Diệp Tư Đình sẽ ngồi trên con tàu thám hiểm của mình, rời khỏi cung điện này. Sẽ trôi dạt suốt đời trong sâu thẳm trong vũ trụ hoang vắng.

Nhưng những ký ức lấp lánh ngọt ngào về tiểu hoàng tử sẽ trở thành những vì sao đẹp nhất trong thiên hà cô tịch của hắn.

Diệp Tư Đình quá đắm chìm vào việc bầu bạn cùng Tiểu Nero, đến mức lơ là những biến đổi đã có dấu hiệu từ trước của Eleanor. Để Tiểu Nero không phải thức khuya học cùng mình, Eleanor buộc phải chuyển công việc vào mật thất vào buổi tối, để Diệp Tư Đình ở lại đọc sách cho Nero ngủ.

Một buổi tối nọ, Diệp Tư Đình đang dạy Nero lắp ráp sa bàn tinh tế, bỗng nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau giá sách. Sau đó là tiếng vật lộn mơ hồ.

Nhưng rất nhanh. Mọi âm thanh bỗng im bặt.

“Hửm?” Tiểu Nero ngẩng đầu: “Ca ca có nghe thấy không?”

“Ta nghe thấy rồi,” Diệp Tư Đình dịu dàng nói: “Gần đây ta đang cho Lang Kỵ sửa chữa cung điện, là chú Lang Kỵ đang làm việc đấy.”

Cái cớ mà hắn tạm thời nghĩ ra thực ra không hoàn hảo. Nhưng Tiểu Nero đã sớm quen tin tưởng mọi lời nói của ca ca. Cậu bé thậm chí không suy nghĩ gì mà gật đầu, "ừm" một tiếng, rồi tiếp tục lắp ráp.

Chờ đến khi Tiểu Nero lên giường ngủ, Diệp Tư Đình rút một con dao trang trí từ trên lò sưởi, lặng lẽ đi đến trước giá sách. Những Lang Kỵ phụ trách canh gác hắn đã đứng đợi ở đó từ sớm.

Nhưng không biết có phải do nhận được lệnh gì từ Bạch Lang Kỵ hay không, họ chỉ sốt ruột đứng chờ trước giá sách, nhưng không dám bước vào mật thất. Thấy Diệp Tư Đình đi tới, các Lang Kỵ do dự một chút, rồi đơn giản đẩy hắn về phía sau.

Họ cảnh giác đỡ bao đựng súng, cẩn thận đẩy cánh cửa cơ quan của mật thất hé ra một khe nhỏ.

“Nhị điện hạ, Bạch Lang? Có chuyện gì vậy ạ?”

Các Lang Kỵ khẽ hỏi.

Một lát im lặng.

“Không có gì.”

Từ khe cửa vọng ra giọng nói hơi nghẹn ngào của Eleanor.

“Nero ngủ rồi sao?”

“Vâng, điện hạ.”

“Được rồi,” Eleanor nói: “Các ngươi có thể vào được rồi.”

Diệp Tư Đình dừng lại một chút, bỏ con dao trang trí xuống, đẩy cửa bước vào mật thất.

Trong mật thất mọi thứ đều như bình thường. Bạch Lang Kỵ vẫn đứng đợi phía sau Eleanor. Eleanor thì ngồi ở bàn làm việc, dưới ánh sáng lờ mờ chăm chú nhìn vào màn hình quang học.

“Chỉ vì tên nhóc này, thị lực của ta lại sắp hỏng rồi.”

Eleanor vừa thật vừa giả oán giận, tháo chiếc kính một mắt bên trái xuống để lau chùi.

Nhưng dưới ánh đèn xuyên qua từ thư phòng, Diệp Tư Đình tinh ý quan sát thấy, dưới mái tóc của Eleanor có vệt mồ hôi lạnh thấm ướt. Khi hắn giơ tay đeo kính, ống tay áo trượt xuống.

Lộ ra một đoạn cổ tay, thậm chí có dấu vết bị găng tay kim loại cứng rắn siết chặt.

Diệp Tư Đình giữ vẻ mặt bất động, ánh mắt lướt qua Bạch Lang Kỵ phía sau Eleanor, dừng lại một lát trên cặp găng tay kim loại của bộ giáp của Lang Kỵ. Vị kỵ sĩ bị đánh giá vẫn đứng yên bất động canh gác bên tường.

Nhưng Diệp Tư Đình luôn cảm thấy, cơ thể đối phương như đang hơi run rẩy dưới lớp giáp.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì. Là thế thân của Eleanor, Diệp Tư Đình cũng không có ý định hỏi nhiều.

Vì thế hắn chỉ có thể hơi khom người, tượng trưng cúi chào Eleanor một cái.

Rồi sau đó như mọi khi. Trả lại thư phòng và Tiểu Nero cho hắn.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 573


Sinh nhật 4 tuổi của Tiểu Nero, Diệp Tư Đình được phép tham gia.

Điều này, trước đây, là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Mặc dù Eleanor đúng là say mê với tham vọng của mình, nhưng hắn sẽ không vắng mặt ở bất cứ lễ kỷ niệm quan trọng nào của người nhà.

Theo truyền thống gia tộc Caesis, anh chị em sẽ hát chúc mừng sinh nhật cho người em nhỏ nhất của mình.

Còn Diệp Tư Đình mang mặt nạ của Eleanor, một mình lặng lẽ đứng ở một góc trong sảnh tiệc.

Trong lòng hắn có một linh cảm chẳng lành. Và linh cảm đó ngày càng mãnh liệt theo tần suất Eleanor yêu cầu hắn sắm vai ngày càng nhiều.

Đối với hắn mà nói, khoảng thời gian tươi đẹp đầy ngọt ngào mùi kẹo bông gòn đang không ngừng rời xa hắn, để lộ ra một lớp hiện thực tàn khốc đầy rỉ sét bên dưới.

Nhưng hắn vẫn không rõ nguồn gốc của linh cảm này. Điều hắn có thể làm vào lúc đó, cũng chỉ có thể càng thêm trân trọng khoảng thời gian có hạn này.

Ngay khi tiệc sinh nhật kết thúc, Tiểu Nero đương nhiên liền quấn lấy đùi Diệp Tư Đình, nũng nịu đòi đến tẩm cung nhị ca để ngủ đêm nay.

Ngay cả tiên đế Carague cũng không nhịn được trêu chọc:

“Sinh nhật có mỗi một ngày, không nên chia cho phụ vương sao? Dù sao trong mắt Nero chỉ có ca ca, ta thân là phụ vương cũng không được tiểu Nero ưu ái như vậy.”

Tiểu Nero tức khắc thần sắc kinh hãi. Cậu bé nhanh chóng buông ống quần Diệp Tư Đình ra, chạy đến dỗ ba ba: “Không, không, không phải đâu phụ vương... Nero cũng muốn gần gửi với phụ vương...”

Mặc dù nói vậy, sau khi yến tiệc kết thúc, Tiểu Nero vẫn mặt dày lẻn vào thuyền của Diệp Tư Đình.

Diệp Tư Đình mỉm cười không nói, một đường đưa cậu bé vào thư phòng trong tẩm cung.

Đẩy cánh cửa phòng ra, hắn nhẹ giọng nói với Tiểu Nero:

“Ca ca còn có quà tặng khác dành cho tiểu Nero. Hy vọng em sẽ thích.”

Tiểu Nero ngẩng mặt lên: “A, nhưng ca ca không phải đã tặng cho đệ rồi sao?”

“Đúng vậy,” Diệp Tư Đình nhìn cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Nhưng đây là món quà ‘tôi’ muốn tặng cho em.”

Hắn biết Tiểu Nero sẽ vĩnh viễn không hiểu ý nghĩa của những lời này.

Thiếu niên đẩy cánh cửa phòng ra, để ánh sao dịu dàng phủ lên cả hai.

Tiểu Nero hoàn toàn choáng váng.

Phòng sách giờ đây hoàn toàn là một thế giới khác.

Trên mặt đất là những con phố san sát nhau, đan xen với các công trình kiến trúc thực tế ảo thú vị, những công trình cao hơn cả đầu Tiểu Nero, những con người nhỏ bé bận rộn cùng với những con thuyền xuyên không luân phiên di chuyển như dòng nước.

Trên bầu trời là những đường hầm tốc độ và cảng bay được sắp xếp gọn gàng, và xa hơn nữa, còn có những hành tinh khổng lồ mơ hồ hiện ra.

“Đây là trò chơi kiến tạo tinh cầu thực tế ảo ca ca làm cho em. Chỉ cần đeo găng tay cảm ứng, Nero có thể tự tay xây dựng hành tinh của chính mình.”

Diệp Tư Đình cúi người đeo găng tay cho Tiểu Nero, dẫn dắt cậu bé chạm vào các công trình kiến trúc thực tế ảo trên mặt đất.

Công trình kiến trúc bị Tiểu Nero chạm vào mà đổ sụp, những người nhỏ bé sống trong đó vì thế hùng hổ, nhảy dù chạy trốn xuống đường.

Sợ đến mức Tiểu Nero không dám chạm lung tung nữa, chỉ dám giơ bàn tay nhỏ bé lên bầu trời.

Diệp Tư Đình lại thao tác góc nhìn của trò chơi, kéo hành tinh ở cuối chân trời lại gần. Trên hành tinh đó hóa ra còn có một đô thị to lớn.

Khi Diệp Tư Đình chế tác, hắn cố ý không lắp đặt quá nhiều công trình công cộng và đường sá. Kết quả là những người nhỏ bé trên vòng hành tinh đều hỗn loạn chen chúc vào nhau, khắp nơi đều là hỏa hoạn và tai nạn giao thông.

Những người nhỏ bé quỳ rạp trên mặt đất nước mắt giàn giụa, miệng lúc đóng lúc mở, làm ra tư thái cầu nguyện về phía Tiểu Nero vừa bước vào trò chơi, hy vọng cậu bé có thể nhanh chóng tạo ra một ngôi nhà thích hợp cho bọn họ.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 574


“Thời gian quá gấp, ca ca chỉ kịp thiết kế một tiểu hành tinh. Nếu em thích, còn có thể thêm nhiều tinh cầu hơn vào thế giới này, Nero sẽ quy hoạch cảng và đường đi, để người dân các tinh cầu khác có thể du hành đi khắp mọi nơi.”

Diệp Tư Đình nhẹ nhàng giải thích cách chơi cho Tiểu Nero, ngữ khí có chút lo lắng, sợ đối phương không thích.

Từ khi hắn kể cho Tiểu Nero câu chuyện về gia đình kiến trúc sư tinh tế Legrand, Tiểu Nero liền phát sinh hứng thú mạnh mẽ với kiến trúc tinh tế, ngày thường cũng sẽ không có việc gì liền lẩm bẩm cái gì mà bản đồ tinh tế thực tế ảo, còn sẽ nghiêm túc phác họa sơ đồ đường đi của hệ sao trên giấy trắng.

Xây dựng hệ sao thực ra không phải là môn bắt buộc của các hoàng trữ Đế quốc, nhưng Diệp Tư Đình có chút tư tâm mà nghĩ, dù sao ngai vàng cũng có Eleanor và hoàng trưởng tỷ của hắn tranh giành, nếu Tiểu Nero thích, vậy coi như phát triển sở thích cũng chẳng sao.

Các trò chơi thực tế ảo hiện tại của Đế quốc đều lấy chiến tranh tinh tế làm chủ, hắn tìm trên thị trường không được cái nào ưng ý, dứt khoát dành gần một năm thời gian, trong mật thất lặp đi lặp lại nghiên cứu phát triển và điều chỉnh, cuối cùng tự mình hoàn thành trò chơi kiến tạo tinh cầu chỉ thuộc về Nero.

Hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thật vất vả mới kịp hoàn thành món quà này trước ngày sinh nhật Nero.

Nhưng, Tiểu Nero đứng giữa con phố thực tế ảo bận rộn, bàn tay đeo găng tay cảm ứng ngây ngốc giơ lên trời, vẫn không có phản ứng gì.

Diệp Tư Đình khó nén sự thất vọng trong lòng, vẫn dịu dàng nói:

“Không thích cũng không sao. Ca ca sẽ nhờ các chú ở Cục Khoa học nghiên cứu phát triển thêm, sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu ——”

Sau đó lời nói của hắn, đã bị tiếng hét liên tục của Tiểu Nero cắt ngang.

“A a a a a a a a ——”

Tiểu Nero bắt đầu giơ chân chạy điên cuồng trong con phố thực tế ảo. Lúc thì chạm vào công trình kiến trúc trên mặt đất, lúc thì sờ sờ cảng bay trên không trung, cứ thế chạy loạn mười mấy vòng, sau đó tiếp tục hét to.

“A a a a a ——!!!”

Lang Kỵ ở cửa thư phòng tưởng Tiểu Nero xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhưng cũng bị cảnh tượng thực tế ảo trong phòng làm cho kinh ngạc ngây người.

Họ còn chưa kịp ném ánh mắt phức tạp về phía Diệp Tư Đình, đã bị con mèo trắng đang mừng rỡ quá khích tóm lấy áo choàng leo lên vai, tai lang suýt nữa bị chấn điếc:

“Các chú xem ca ca tặng cháu cái gì —— ca ca tặng cháu cả tinh cầu!! Là cả một tinh cầu đó!!!”

“...À ừ, thần thấy rồi, tiểu điện hạ, thấy rồi ạ.”

Nhóm Lang Kỵ của Nhị hoàng tử lo lắng cậu bé sẽ ngã, vội vàng ôm người từ trên vai xuống.

Tiểu Nero chân còn chưa chạm đất, đã bắt đầu đạp loạn xạ trong không trung: “...Cả một tinh cầu!!! Tinh cầu của Nero!!!”

Diệp Tư Đình thì mỉm cười đứng dựa tường, nhìn Tiểu Nero hưng phấn chạy nhảy khắp nhà. May mắn là hắn đã dọn tất cả đồ đạc trong thư phòng sang một bên trước khi mở cửa, nếu không thì Nero đã đụng phải góc bàn rồi.

Tiểu Nero phấn khích quá độ, ước chừng kéo dài nửa giờ.

Cuối cùng, cậu bé lại đột nhiên bổ nhào vào người Diệp Tư Đình, không nói lời nào.

Khi Diệp Tư Đình cúi người xoa đầu cậu bé, hắn cảm giác chỗ bị Tiểu Nero vùi đầu vào bắt đầu từ từ có một vệt ẩm ướt bắt đầu lan ra.

“...Làm sao vậy?” Diệp Tư Đình dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống nâng mặt Tiểu Nero: “Sao lại khóc vậy? Nero không phải rất thích món quà này sao?”

“Rất thích quà...” Tiểu Nero thút thít nói: “Nhưng mà... thích ca ca nhất... Nero thích anh nhất...”

Bất kể lại đến bao nhiêu lần, Diệp Tư Đình cũng không thể nào ngăn cản được sự dịu dàng như vậy.

Hắn ôm Tiểu Nero vào lòng, giọng nói đều hơi cứng lại: “...Nero, ta cũng yêu em.”
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 575


Khi Tiểu Nero vùi vào lòng Diệp Tư Đình khóc thút thít, Bạch Lang Kỵ của Eleanor đang canh gác ở lối vào mật đạo tẩm cung, sốt ruột và im lặng chờ đợi.

Gần đây Eleanor đã biết được một bí mật ở Học viện Y học Hoàng gia, nhưng lại từ chối chia sẻ với Bạch Lang Kỵ của mình. Và ngay trong đêm nay, Eleanor lại một mình đeo mặt nạ của y quan xuất phát, đi đến viện điều dưỡng bí mật nằm ở vùng biên thùy Thái Dương Cung, nhưng lại không được đánh dấu trên bản đồ cung đình.

Hắn ở cái viện điều dưỡng bí mật mà ngay cả Lang Kỵ cũng không thể ra vào đó, tận mắt chứng kiến bí mật tàn khốc nhất của gia tộc Caesis. Hắn thấy chính mình khi còn nhỏ từng tham gia tang lễ, người hoàng thúc thân vương mà hắn yêu thích nhất, lại đang trườn bò trên mặt đất như một sinh vật kỳ quái, đồng thời phát ra những tiếng cười quái dị rợn tóc gáy. Chiếc áo bó đặc trưng của bệnh nhân tâm thần trắng tinh trên người đã bị chất thải và dịch nôn nhuộm thành màu vàng sẫm.

Rồi đến phòng bệnh tiếp theo. Vẫn là chiếc áo bó trắng tinh, mái tóc bạc trắng đặc trưng.

Hắn vô cùng khó khăn để nhận ra, đó chính là nữ thân vương thế hệ trước, chiến thần Đế quốc Lutasha Augustus Caesis, người mà Học viện Hoàng gia luôn phát hình ảnh chiến đấu uy vũ của nàng ở trung tâm đại sảnh.

Vị nữ chiến thần một người địch vạn, người đã tạo ra kỳ tích cho Đế quốc được lưu danh ngàn đời, giờ phút này đang ngơ dại nhấm nháp mái tóc bạc dài của mình, nước dãi dính nhớp chảy ra bên mép, dính lên chiếc áo bệnh nhân tâm thần.

Rồi đến phòng bệnh tiếp theo. Rồi đến phòng bệnh tiếp theo nữa.

Nhị hoàng tử Đế quốc chỉ mới tuổi đôi mươi, ban đầu chỉ chậm rãi bước đi, sau đó càng lúc càng nhanh. Cuối cùng hắn kinh hoàng chạy điên cuồng trong hành lang yên tĩnh. Vô số tiếng hét và tiếng lẩm bẩm như bóng ma lướt qua tai hắn.

Khoảnh khắc sắp chạy vọt đến lối ra, hắn nghe thấy từ hành lang phía sau, không biết ai đang gầm rú thê lương:

“...Giết chúng ta đi, Carague!”

Eleanor chạy điên cuồng xông vào Thái Dương Cung giữa đêm khuya, thậm chí đã quên phải gọi một chiếc tàu xuyên. Hắn lao vào lối vào mật đạo được Lang Kỵ của mình canh gác, vừa xé toạc mặt nạ thực tế ảo và áo choàng y quan trên người, vừa thở hổn hển như một bệnh nhân sắp chết.

Và khi thiếu niên thấy Bạch Lang Kỵ đang đứng chờ ở cuối mật đạo, cũng không hề chậm lại tốc độ, mà thẳng tắp đâm vào lòng kỵ sĩ của mình.

“...Bọn họ không ai khá hơn, không ai cả!”

Hắn túm chặt cổ áo choàng của kỵ sĩ, đôi mắt hồ ly xanh biếc tuyệt vọng trợn trừng: “...Ta cũng sẽ như vậy, không bao giờ!”

“Điện hạ, điện hạ...”

Bạch Lang Kỵ của Eleanor ôm chặt lấy hắn. Hắn phát hiện chủ nhân của mình đang run rẩy dữ dội, nhanh chóng quyết định, nắm lấy cổ tay Eleanor, đỡ về phía sau cổ mình. Theo vài tiếng “cạch cạch” của khớp xương, bộ giáp Lang Kỵ trên người hắn liền nhanh chóng rút đi.

Kỵ sĩ dùng cơ thể mang theo nhiệt độ ấm áp ôm chặt hắn một lần nữa.

“Xin ngài đừng sợ hãi,” Kỵ sĩ khẽ hứa hẹn, giọng nói cũng run rẩy dữ dội: “Cho dù cuối cùng ngài sẽ trở thành thế nào, thần cũng sẽ vĩnh viễn ở bên ngài... Bất cứ ai cũng không thể cướp ngài đi khỏi tay thần ——”

“—— Ngươi nói dối! Kẻ lừa đảo! Bên cạnh mỗi người bọn họ, đều không ai có Bạch Lang của họ!”

Vì sự k*ch th*ch và nỗi kinh hoàng quá lớn, chứng điên của Eleanor lại một lần nữa bị kích hoạt. Lần phát bệnh của hắn ngày càng kéo dài hơn, ngày càng kịch liệt hơn.

Kỵ sĩ dùng hết sức lực toàn thân, đè chủ nhân của mình trong mật đạo u ám, chịu đựng mọi lời mắng chửi và oán hận không ngừng nghỉ của đối phương.

Từ khi bắt đầu đi theo Eleanor, hắn chưa bao giờ quỳ gối cầu xin ai bất cứ điều gì. Nhưng giờ khắc này, kỵ sĩ chỉ muốn quỳ rạp xuống đất, như một nô lệ hèn mọn cầu xin căn bệnh đáng sợ này, cầu xin đối phương đừng cướp đi chủ nhân của mình khỏi tay hắn.

Kỵ sĩ cõng Eleanor yếu ớt, trở về mật thất phía sau giá sách.

Hắn định đẩy cánh cửa mật thất ra, lại nghe thấy tiếng hát “ê ê a a” của Tiểu Nero từ khe cửa truyền đến.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 576


Khi Tiểu Nero vùi vào lòng Diệp Tư Đình cảm động khóc thút thít, Bạch Lang Kỵ của Eleanor đang đứng ở lối vào mật đạo tẩm cung, sốt ruột và im lặng chờ đợi chủ nhân của mình ra lệnh.

“...Từ từ. Đừng vội đi vào.”

Eleanor vô lực nằm trên lưng hắn, giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ: “Nero vẫn còn ở bên trong thư phòng.”

Hắn xuyên qua khe cửa, nhìn về phía thư phòng sáng đèn.

Hôm nay là sinh nhật của Nero, xem ra trong yến tiệc nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, khiến tiểu gia hỏa này phấn khích quá mức, cái miệng nhỏ cứ bập bập hát ca, không hề ngơi nghỉ.

Eleanor nhìn chằm chằm cậu bé, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng.

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Hắn thấy một “chính mình” khác đi về phía Tiểu Nero, thành thục ôm cậu bé vào khuỷu tay,

“Đến giờ đi ngủ rồi, Nero,” Là Diệp Tư Đình khẽ dỗ dành hắn, giọng nói tràn đầy nụ cười cưng chiều: “Cũng không cần vui đến mức như vậy đâu. Món quà vẫn sẽ ở đây, mai đệ thức dậy nó cũng sẽ không chạy mất đâu mà.”

“Em không muốn ngủ!” Tiểu Nero sung sướng vặn vẹo trong lòng hắn: “Nero phải nói một trăm lần thích ca ca nhất! Thích ca ca nhất trên đời!”

“Được rồi,” Diệp Tư Đình dùng trán mình tựa vào trán Tiểu Nero, nhắm mắt lại: “Ca ca cũng thích em nhất.”

Những Lang Kỵ mà hắn sắp xếp để giám sát Diệp Tư Đình, giờ phút này đều lặng lẽ đứng gác trong thư phòng. Tư thái của họ không giống như đang giám sát, ngược lại giống như đang đề phòng người ngoài.

Eleanor ngẩng đầu, nhìn về phía khung trần tối tăm của mật thất. Cái mật thất này đã có tồn tại qua nhiều năm tháng rồi.

Chật hẹp, cũ kỹ và không chỗ thông gió, và đầy mạng nhện.

Chỉ cách một cánh cửa là thư phòng của chính hắn. Thế mà hiện tại, hắn chỉ có thể mặc chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh, lén lút nhìn ra ngoài từ mật thất này như một tên trộm.

Nhìn kẻ thế thân của hắn, tận hưởng những cái ôm và nụ hôn lẽ ra thuộc về hắn.

Cảnh tượng này thật sự nực cười, mà điều nực cười nhất là, đây đều là do chính hắn một tay tạo ra.

Eleanor không khỏi bật cười thành tiếng.

Hắn càng cười càng khó kiểm soát, thậm chí phải cắn ngón trỏ của mình, để tránh tiếng cười lọt ra ngoài.

Kỵ sĩ của hắn cảm nhận được lồng ngực chủ nhân khẽ động, do dự quay đầu lại.

Rồi sau đó Eleanor từ từ thu lại nụ cười. Ánh mắt liếc về phía Diệp Tư Đình, trên mặt thoáng qua sự ghen tỵ âm u tăm tối.

“Ca ca, em đã xây xong thành phố trên vòng hành tinh rồi!”

Tiểu Nero được ôm vào khoang điều khiển, hứng thú bừng bừng khoe thành quả trò chơi của mình với Eleanor: “Em nghĩ kỹ rồi, liệu chúng ta có thể xây dựng một số thang máy vũ trụ, để những người ở đô thị mặt đất và trên vòng hành tinh có thể qua lại lẫn nhau không... Nhưng tài nguyên hình như không đủ dùng cho lắm, em cần phải nghĩ thêm...”

Eleanor cong đôi mắt hồ ly lắng nghe. Hắn tinh chuẩn bắn nổ đầu một tên lính cơ giáp đối diện, rồi cúi đầu khẽ hỏi: “Trò chơi gì vậy?”

“Trò chơi gì?” Tiểu Nero ngây người: “Trò chơi mà anh làm cho em đó!”

Eleanor không nói lời nào, nắm tay thao túng cần điều khiển đẩy tới phía trước, cơ giáp lập tức rút ra lưỡi kiếm quang học mô phỏng, một nhát đâm vào trung tâm cơ giáp đối phương.

“Đệ đệ, có phải thư phòng tẩm cung quá lộn xộn rồi không? Hả? Không phải trò chơi thì cũng là truyện cổ tích vô bổ, tuy đúng là rất nhiều niềm vui, nhưng nếu quá mức đắm chìm, sẽ trở thành độc tố ăn mòn tâm tính của người cầm quyền.”

Eleanor cúi đầu, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng.

“Nếu ta có thể trở thành quân chủ tương lai của Đế quốc, ta vẫn hy vọng đệ có thể giúp đỡ ta. Anh em ruột thịt luôn có thể tin tưởng nhau vô hạn, phải không?”
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 577


Tiểu Nero ưỡn ngực, không phục: “Sao lại là ca ca làm Hoàng đế? Tiểu Nero mới là Hoàng đế của Ngân Hà Đế quốc!”

Eleanor cười phá lên, dùng cằm cọ vào đỉnh đầu mềm mại của ấu đệ.

Hắn phát hiện, nếu Nero kế thừa ngai vàng, bản thân mình thật sự không có ý kiến gì. Cùng lắm thì kéo luôn hoàng tỷ xuống nước, cùng nhau phụ tá cái tên đệ đệ ngốc nghếch này là được.

Nhưng trong lòng hắn, bóng ma lạnh lẽo vẫn đang lan rộng.

...Hắn còn lại bao nhiêu thời gian?

Cơn đau đầu quen thuộc ập đến.

Eleanor đột nhiên kéo bộ giáp đã hoàn thành, khởi động thiết bị an toàn, sau đó cắn răng cuộn tròn trên ghế.

Tiểu Nero sợ hãi, vội vàng ôm lấy đầu hắn, bàn tay nhỏ bé v**t v* khắp nơi: “Ca ca, anh sao vậy? Anh làm sao vậy ạ?”

Eleanor siết chặt ghế. Hắn không muốn để lộ bộ dạng đó trước mặt đệ đệ của mình.

Cho đến khi Bạch Lang Kỵ xông tới, hắn mới ngẩng lên đôi mắt đầy tơ máu, cố gắng giữ lại tia tỉnh táo cuối cùng, ra lệnh:

“...Dẫn hắn đi.”

Cửa khoang điều khiển đóng lại, biến thành một nhà tù kim loại chỉ giam giữ một mình hắn.

Hắn có thể nghe thấy tiếng kêu lo lắng ngày càng xa của Tiểu Nero:

“Nhị ca bị ngươi nhốt ở trong đó!”

“...Vì sao?”

Diệp Tư Đình đứng giữa những tàn tro cháy dở. Hắn khẽ nắm chặt hai tay. Tay hắn đang điên cuồng run rẩy, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh.

“Đây đều là những quyển sách Nero thích. Không phải sao?”

Eleanor chắp tay sau lưng. Đôi giày da bước qua những tàn tro và trang sách đầy đất, lập tức dừng lại trước mặt Diệp Tư Đình.

“Là sách hắn thích, hay là ngươi cố ý khiến hắn đắm chìm vào những thứ vô bổ đó?”

Khóe môi hắn cong lên, trong đôi mắt hồ ly xanh biếc lóe lên ánh sáng u tối.

“Hắn là đệ đệ ta, vương trữ tôn quý của gia tộc Caesis. Ai cho ngươi cái tư cách, dùng những cách lý giải ti tiện của một kẻ tầm thường như ngươi để giáo dưỡng hắn?”

Đồng tử Diệp Tư Đình tức khắc co rút lại. Cằm hắn căng chặt, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm đối phương, giọng nói khàn khàn:

“Nếu cần ta nhắc lại một lần nữa —— Điện hạ. Việc trở thành thế thân của ngài, ngay từ đầu không phải là lựa chọn của ta.”

“Không sai,” Eleanor thẳng thừng nhìn lại hắn: “Nhưng hiện tại ngươi đã có chút cầu mà không được, phải không? Ngươi thật sự cho rằng ta không biết? Ngươi đang dùng đệ đệ ta để bù đắp những phần tình cảm thiếu sót của mình, thật đáng xấu hổ. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Không đeo lên khuôn mặt của ta, ngươi trước mặt Nero, chẳng qua chỉ là một kẻ xa lạ, đứa con riêng bị thế nhân khinh thường, sinh ra từ một kẻ phản bội Đế quốc mà gia tộc Caesis căm ghét nhất ——”

Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Tư Đình.

Chậm rãi từng câu từng chữ nói ra.

“—— và một kỹ nữ ti tiện.”
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 578


Bạch Lang Kỵ phía sau hắn lập tức hành động, mạnh mẽ ấn Diệp Tư Đình đang định lao lên vào tường.

Diệp Tư Đình vùng vẫy trong bàn tay kim loại như gọng kìm. Gần như sắp ngất vì thiếu oxy, lại đột nhiên mỉa mai bật cười.

“Ta hiểu rồi. Rõ ràng Nhị điện hạ hiện tại không còn cần ta nữa, đã đến nỗi nhìn thôi cũng đủ cảm thấy kinh tởm.” Diệp Tư Đình thở hổn hển nói: “Nếu đã như vậy, ngài sao không trực tiếp kết thúc trò chơi này, đuổi ta ra khỏi Thái Dương Cung?”

Eleanor trầm mặc.

Sau một lúc lâu, khóe môi hắn lại lần nữa cong lên nụ cười.

“...Chuyện đã đến nước này, suy nghĩ của ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy.”

Rất nhanh, Diệp Tư Đình liền hiểu vì sao Eleanor nói hắn ngây thơ.

Bởi vì hắn lần đầu tiên thấy được bộ dạng Eleanor phát bệnh.

Eleanor không hề né tránh. Hắn ngay trước mặt Diệp Tư Đình, trong khuỷu tay của Bạch Lang Kỵ mình, từ một hoàng tử thông minh lạnh lùng biến thành một dã thú hoàn toàn không hiểu tiếng người.

Từ giờ khắc này trở đi, Diệp Tư Đình hiểu rõ, hắn sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Thái Dương Cung. Eleanor và cung điện vàng son này sẽ nuốt chửng hắn.

Khiến quá khứ của hắn tan biến, gân cốt tan chảy, hoàn toàn trở thành một phần của Eleanor.

Khi Nero 5 tuổi, và hắn 14 tuổi, tiên đế Carague bắt đầu rơi vào bạo bệnh, giảm bớt tần suất ra vào phòng nghị sự. Huân tước Rupert của Đế quốc giành được sự tin tưởng của hoàng đế nay đã không còn đủ tỉnh táo, bắt đầu thay mặt tiên đế Carague đưa ra quyết định trong một số chính vụ.

Mỗi khi vị huân tước Đế quốc thân thiện và nhân hậu này đến thăm các hoàng nữ, hoàng tử hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt hồ ly lạnh lẽo thấu xương, đang dò xét hắn từ phía sau những đứa em ngây thơ còn nhỏ tuổi.

Hắn biết rõ từ khi hoàng hậu qua đời, Eleanor đã bắt đầu nghi ngờ hắn.

Nhưng cũng may, Eleanor chẳng qua chỉ là một vương trữ hàng thứ, chỉ mới 14 tuổi. Còn hắn là đại quý tộc Đế quốc đã nắm giữ phần lớn binh quyền vương đô, thậm chí còn giành được sự tin tưởng của vương trữ thứ nhất Yeka.

“Điện hạ, biểu đồ sóng não của ngài...” Y quan của Học viện Y học Hoàng gia nói rồi lại thôi, uyển chuyển hỏi: “Gần đây ngài có cảm thấy tâm trạng bồn chồn, trí nhớ và khả năng tập trung giảm sút, thậm chí thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một số... âm thanh có lẽ không thuộc về hiện thực không?”

“Làm sao?” Nhị hoàng tử Đế quốc tao nhã ngồi trên ghế, nhướng mày mỉm cười với hắn: “Có phải chú Rupert bảo ngài đến không?”

“Cái gì? Đương nhiên không phải!” Học viện Y học Hoàng gia do gia tộc Caesis một tay thành lập, các y quan phần lớn được tuyển chọn từ những tông thân có quan hệ huyết thống với hoàng thất, giống như Lang Kỵ, được bồi dưỡng độc lập từ nhỏ: “Đây là cho buổi kiểm tra định kỳ của hoàng thất, mục đích là để phán đoán ngài có khả năng mắc phải... một căn bệnh nào đó không.”

“Ta hiểu rồi,” Eleanor cúi đầu trầm ngâm, rồi lại ngẩng đầu lên: “Cụ thể là loại bệnh tật nào vậy? Ngươi có nguyện ý đến tẩm cung của ta, giải thích chi tiết cho ta nghe không?”

Y quan không dám chậm trễ, vội vàng thu thập đồ đạc và đuổi theo. Hắn càng đi càng cảm thấy không thích hợp.

Bởi vì Nhị hoàng tử vẫn chưa dẫn hắn đến bến cảng tàu xuyên, mà lại đi theo một mật đạo mà chỉ có Lang Kỵ biết để trở về tẩm cung của mình.

Trên đường đi, Eleanor còn nghiêng đầu dịu dàng hỏi hắn: “Kết quả kiểm tra của ta, ngoài ngươi ra còn có ai khác biết không?”

“Không có ai hết thưa Điện hạ. Thần còn chưa kịp tải lên và bẩm báo Bệ hạ đâu ạ.”

“Rất tốt.”

Eleanor dẫn hắn trở lại mật thất sau giá sách.

Y quan trong mật thất đụng mặt Diệp Tư Đình, mà Diệp Tư Đình lúc đó còn chưa kịp tháo mặt nạ thực tế ảo xuống.

Cả hai bên đều kinh hãi lùi lại, chỉ có Eleanor mặt nở nụ cười, rút súng từ bao đựng súng của Bạch Lang Kỵ.

—— Hắn không nói một lời, trực tiếp bắn chết y quan.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 579


Súng năng lượng có uy lực rất lớn, mà mật thất lại quá chật hẹp. Trong chốc lát, sàn nhà, vách tường thậm chí trần nhà, đều bắn đầy vết máu đỏ tươi.

Diệp Tư Đình và Bạch Lang Kỵ phía sau đồng thời sững sờ tại chỗ. Họ mình đầy máu tươi bắn tung tóe, kinh hãi nhìn chằm chằm Nhị hoàng tử thản nhiên bên cạnh thi thể y quan.

Còn Eleanor hoàn toàn không quan tâm phản ứng của Diệp Tư Đình. Hắn tùy tiện vứt khẩu súng năng lượng, nhấc chân bước qua thi thể dưới đất.

Bàn tay dính đầy máu tươi cởi bỏ mũ giáp của Bạch Lang Kỵ, sau đó đỡ lấy mặt kỵ sĩ.

“Tên này là gián điệp của Rupert. Hắn đã phát hiện bí mật của ta, nên ta mới giết hắn.”

Tóc bạc và khuôn mặt của Eleanor đều dính đầy máu loãng chói mắt. Nhưng đôi mắt hồ ly xanh mướt đó, vẫn sâu thẳm như đá quý xanh lục. Hắn dùng đôi mắt đẹp đó nhìn chằm chằm Bạch Lang của mình, khẽ khàng nói.

“Ngươi sẽ giúp ta xử lý thi thể này. Đúng không? Bởi vì ngươi là Bạch Lang của ta. Ngươi đã từng thề với ta, dù ta làm gì, ngươi cũng sẽ vô điều kiện tin tưởng ta, rồi đứng về phía ta. Hôm nay ta cũng không hề phát bệnh, so với trước kia càng thêm tỉnh táo, cũng không hề cắn ngươi, phải không? Ngươi sẽ tin tưởng ta chứ?”

Bạch Lang Kỵ của hắn cúi đầu nhìn chằm chằm hắn.

Hắn là một chiến sĩ tóc đen trầm mặc, cường tráng, khuôn mặt kiên nghị, mà giờ khắc này, khuôn mặt kiên nghị của hắn dường như đang co giật, môi cũng khẽ run.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhìn vào đôi mắt Eleanor, khàn giọng trả lời:

“Đương nhiên, Điện hạ. Tôi vĩnh viễn tin tưởng ngài.”

Diệp Tư Đình trong lòng biết rõ, trong mật thất này không có người điên, bây giờ chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn nhìn Bạch Lang Kỵ kéo thi thể y quan đi, rồi cần mẫn lau chùi sạch sẽ tất cả vết máu trong mật thất.

Khi kỵ sĩ rời đi để xử lý thi thể, Eleanor không hề báo trước mà quỳ rạp xuống đất, bắt đầu nôn mửa dữ dội.

Hắn nôn rất nhiều, dường như mất kiểm soát. Mái tóc bạc chói mắt đều buông xuống, bộ y phục lộng lẫy đều dính đầy chất nôn của chính mình.

Sau khi nôn xong, hắn nhìn máu trên tay mình.

Trong chốc lát như hoàn toàn sửng sốt, không thể tin được mình đã làm gì.

Đúng lúc này, Lang Kỵ canh gác ở cửa tẩm cung gửi đến tin nhắn.

Tiểu Nero đến.

“Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!” Tiểu Nero vừa gõ cửa thư phòng, vừa đáng yêu tự lồng tiếng cho mình: “Có ai ở nhà không? Nero đến thăm đây ạ!”

Eleanor chậm rãi dùng ống tay áo lau miệng mình. Hắn từ đống dịch nôn và máu loãng trên mặt đất đứng dậy, lại khôi phục thành bộ dạng Nhị hoàng tử ung dung tao nhã thường ngày.

“Thấy chưa? Đây đều là lỗi của ngươi.”

Hắn mỉm cười nói với Diệp Tư Đình. “Cuối cùng, vẫn phải để ta làm người xấu.”

Diệp Tư Đình đã từng chứng kiến sự lạnh lùng của Eleanor. Nhưng một người như vậy, thủ đoạn tệ hại nhất mà hắn có thể nghĩ ra để đối phó em trai của mình, chính là đặt đồ chơi hình con cóc ghẻ vào chăn của cậu bé.

“Ngươi thật vô dụng.”

Eleanor từng bước một từ bậc thang đi xuống, đi đến trước mặt Tiểu Nero.

“Ngươi là vương trữ của Caesis, sao lại có thể bị một con cóc ghẻ dọa sợ đến mức này chứ?”

Tiểu hoàng tử ngẩng đầu đứng dưới bậc thang, mũi bị không khí lạnh làm đỏ ửng, đôi mắt đỏ to tròn tràn đầy sự không thể tin được. Cậu bé như không nhận ra thiếu niên trước mặt mình là ai, đứng sững sờ một lúc lâu, giọng nói nhỏ như muỗi, nức nở hỏi:

“Ca ca... anh sao lại biết là cóc ghẻ...”

“Bởi vì là ta đặt vào đấy,” Eleanor nói: “Chỉ muốn trêu chọc ngươi một chút thôi.”

Hắn rõ ràng thấy, có thứ gì đó đã vỡ vụn trong mắt Tiểu Nero.

Ngày hôm đó, tiểu hoàng tử khóc lóc mắng chửi hắn rất nhiều, nhưng lời tàn nhẫn nhất cũng chỉ là “Đồ xấu xa” hoặc “Ta không bao giờ thèm để ý đến ca ca nữa”.

Còn Eleanor không hề dao động. Hắn vẫn khoanh tay đứng trên bậc thang, nhìn Tiểu Nero khóc lóc bỏ chạy.

Hắn nghĩ thầm, đúng vậy, đệ đệ.

Cứ liều mạng chạy, chạy thật xa khỏi hắn.

“...Tại sao phải làm như vậy? Ngươi biết rõ Nero ỷ lại ngươi đến mức nào, từ khi Hoàng hậu điện hạ ngã bệnh, hắn liền xem ngươi là người mà mình tin tưởng nhất. Ngươi có từng nghĩ đến hắn sẽ chịu tổn thương lớn đến mức nào không?”

Tối hôm đó, Diệp Tư Đình và Eleanor đã xảy ra cuộc cãi vã kịch liệt nhất từ trước đến nay.

“Nero sắp có Bạch Lang Kỵ của riêng mình rồi, dù có muốn hắn trưởng thành, chẳng lẽ không thể từ từ từng chút một thôi sao?”

“Không thể,” Eleanor nói, duyệt thêm một phần mật báo điều tra biệt thự của Rupert: “Bởi vì ta đã không còn nhiều thời gian để chơi với hắn nữa.”

Diệp Tư Đình lại không rảnh nghe lời hắn bao biện.

Trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh năm đó, tiểu hoàng tử cô độc vì muốn nói chuyện với ca ca mình, đã đội chiếc khăn trùm đầu hề mà nhà trẻ phát, bộ dạng co rúm lại nịnh nọt mong chờ hắn.

Hắn đột nhiên nghiến răng, lập tức đeo lên mặt nạ thực tế ảo, xông thẳng ra ngoài thư phòng.

“...Đứng lại! Lang ——”

Eleanor đột nhiên đứng dậy. Hắn muốn Lang Kỵ ngăn cản Diệp Tư Đình, nhưng bóng tối đen ngòm lại kéo hắn lại về phía sau, khiến hắn ngã mạnh xuống ghế.

Bạch Lang Kỵ phía sau hắn kịp thời ôm lấy hắn, ngón cái cứng rắn cạy hàm hắn ra, tránh việc hắn cắn đứt lưỡi mình khi phát bệnh.

“Đứng lại...”
 
Back
Top Bottom