Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 560


Diệp Tư Đình lại một lần nữa đeo mặt nạ thực tế ảo vào, nhuộm tóc đen thành màu bạc, bắt đầu học tập bắt chước dáng vẻ và ngữ điệu của Eleanor.

Hắn thể hiện khả năng thành thục ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí ngay cả Eleanor cũng cảm thấy giật mình.

Hắn không nói cho Eleanor. Điều này là bởi vì từ sớm, trước khi trở thành người thay thế, hắn cũng đã từng có nhiều năm kinh nghiệm phải đeo mặt nạ để sinh tồn.

Càng đi sâu vào cung đình, Diệp Tư Đình càng có thể hiểu được lý do cho sự kinh ngạc vui mừng của Eleanor khi tìm thấy hắn lúc trước.

Bởi vì mặt nạ thực tế ảo tuy có thể thay đổi ngũ quan, nhưng nếu hình dáng khuôn mặt và mắt mũi khác biệt quá lớn, rất dễ bị người ngày đêm ở chung nhìn ra sơ hở.

Một người có hình dáng khuôn mặt và đôi mắt rất giống hắn, đồng thời sở hữu tinh thần lực ở cấp Lang Kỵ, có thiên phú học tập rất mạnh, thậm chí ngay cả tháng sinh cũng hoàn toàn giống nhau, quả thật là một vật thay thế khó tìm thấy ở Đế quốc dù có đốt đèn lồng đi từng ngõ đi chăng nữa.

Vào ngày Diệp Tư Đình rời khỏi căn cứ Lang Kỵ, vừa lúc gặp chiếc thuyền xuyên không chở một nhóm ứng viên Lang Kỵ sơ tuyển khác, đậu vào cảng căn cứ.

Hắn nghiêng người, ẩn vào góc, để đám trẻ con hớn hở lao xuống thuyền xuyên không.

Các giáo quan của căn cứ Lang Kỵ theo lệ thường đến đón, ngăn ngừa đám tiểu đậu đinh tràn đầy năng lượng này ngã xuống cầu thang chiến hạm.

Và khi huấn luyện viên hỏi nhóm tân binh vừa trúng tuyển đó, tại sao họ chọn tham gia chiêu mộ, có người nói là để rạng danh cha mẹ, có người nói là để mặc bộ giáp Lang Kỵ oai phong.

Người khiến Diệp Tư Đình ấn tượng sâu sắc là, một đứa trẻ tóc vàng như bông lúa mì, trong tay còn ôm một chậu trứng gà và đôi mắt xanh lam, trả lời rất to và vô cùng nghiêm túc: “Để trở thành Bạch Lang Kỵ của Ngũ hoàng tử điện hạ!”

Những đứa trẻ xung quanh hắn sôi nổi cười phá lên, ngay cả huấn luyện viên Lang Kỵ cũng thấy buồn cười.

Trong đám đông, chỉ có một mình hắn là sững sờ —— vì đối phương có thể không kiêng nể gì mà, nhiệt tình chân thành biểu đạt ảo tưởng vô vọng của cuộc đời hắn.

Đứa trẻ tóc vàng lúc này mới ý thức được, tâm nguyện của mình thực ra thích hợp chôn giấu dưới đáy lòng hơn, chứ không phải hô lên trước công chúng, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.

Đặc biệt là những đứa trẻ đứng gần hắn, còn rất thích thú chọc vào khuôn mặt đỏ bừng của hắn, vừa đùa vừa cười:

“Ngươi tưởng Bạch Lang Kỵ là ai nói to là có thể làm sao! Ngươi đánh nhau giỏi lắm hả?”

“Không, không phải...”

“Hắn sao còn ôm một chậu trứng gà? Cười chết mất!”

“Cái này... cái này là đặc sản của hệ tinh cầu Thiên Cầm, ăn ngon lắm. Chú ta nói, mang đến cho các điện hạ nếm thử.”

“Ha ha! Ngươi tưởng các điện hạ cái gì cũng ăn sao? Ta nghe nói họ muốn ăn cái gì, đều phải trải qua rất nhiều quy trình kiểm nghiệm của hoàng cung đó!”

“A!” Đứa trẻ tóc vàng lập tức há hốc mồm: “Ta, ta không biết những chuyện đó...”

Cuối cùng vẫn là huấn luyện viên Lang Kỵ ngăn lại tiếng cười đùa, và đích thân nhận lấy chậu trứng gà tươi đó.

Khi Diệp Tư Đình quay đầu lại, thấy một chiếc thuyền xuyên không không gây chú ý, đang chậm rãi dừng lại ở cửa cảng.

Hắn liền từ ven tường chậm rãi đứng thẳng người, lướt qua đám trẻ con đang chạy về phía căn cứ.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 561


Trong năm đầu tiên hắn trở thành thế thân cho Nhị hoàng tử, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi.

Thành tích văn sử của Eleanor vốn dĩ không nổi bật trong Học viện Hoàng gia, điều này giúp Diệp Tư Đình có thời gian chuẩn bị rất tốt.

Trong mỗi cung điện của Thái Dương Cung, đều có một lượng lớn mật thất và mật đạo. Hắn được bố trí trong mật thất phía sau giá sách của thư phòng Eleanor. Mỗi khi Eleanor không muốn lên lớp học, hắn liền đeo mặt nạ vào, bước ra từ phía sau giá sách, và tráo đổi thân phận với Eleanor.

Còn Eleanor thì sẽ theo mật đạo phía sau mật thất, mang theo Bạch Lang cũng cải trang giả dạng, lén lút đến căn cứ huấn luyện để luyện tập cơ giáp.

Chờ đến khi Nhị hoàng tử điện hạ trở về, họ một lần nữa đổi lại thân phận trong mật thất. Diệp Tư Đình hoàn thành bài tập trong mật thất, còn Eleanor thì ra khỏi tẩm cung, đi chăm sóc các em trai em gái và mẫu hậu của hắn.

Trò chơi này ngay từ đầu, chỉ có một người thích thú, đó chính là Eleanor.

Khi hắn phát hiện ra rằng sau khoảng vài tháng, không ai có thể phát hiện ra chuyện hắn và Diệp Tư Đình đổi thân phận, liền bắt đầu táo bạo dẫn Bạch Lang của mình ra cung, một đường đi theo dấu chân của Hoàng trưởng nữ và tiên đế Carague.

Còn Diệp Tư Đình thì theo yêu cầu của hắn, cố gắng hết sức giảm thiểu tiếp xúc với các thành viên Hoàng thất, chỉ chuyên tâm hoàn thành vai diễn trong Học viện Hoàng gia. Các Lang Kỵ của Nhị hoàng tử là người giám sát hắn. Hắn không nghi ngờ, bất kỳ lời nói nào hắn với bất kỳ ai, đều sẽ biến thành văn bản được ghi chép, truyền đến trí não của Nhị hoàng tử. Nếu hắn thể hiện bất kỳ hành động nào mang tính nguy hiểm cho các thành viên Hoàng thất, hắn liền sẽ bị chùm tia sáng b*n r* từ bóng tối bắn nát đầu.

"Nhị điện hạ, Hoàng hậu điện hạ mời ngài đến tẩm cung dùng bữa."

Diệp Tư Đình không thể không đặt bút xuống, đẩy bàn ghế đứng dậy.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có tình huống như vậy.

Eleanor không ở Vương đô, mà hắn thì cần thiết phải thay thế ngài để tham dự các buổi tụ họp của thành viên Hoàng thất.

May mắn là, lúc đó trừ Hoàng trưởng nữ Yeka, cuộc sống cung đình của tất cả các vương trữ đều rất đơn giản, không phải ở Học viện Hoàng gia ôm bút viết học bài, thì cũng là ở nhà trẻ Hoàng gia hưởng thụ đoạn thời gian thơ ấu vô pháp vô thiên cuối cùng, không đến nỗi khiến hắn không theo kịp câu chuyện.

Đồng thời, khi cần thiết phải ở chung với các thành viên Hoàng thất, Diệp Tư Đình sẽ tỏ ra trầm mặc ít nói hơn bình thường, cố gắng tránh nói nhiều sai nhiều.

Nhưng hôm nay giữa hắn và ghế chủ tọa của Hoàng hậu, lại được đặt thêm một chiếc ghế ăn chân cao màu hồng phấn đáng yêu. Và trong thứ ảo mộng mỹ diệu đầu tiên, cũng là duy nhất trong cuộc đời hắn, người mà hắn từng kỳ vọng có thể thiết lập mối quan hệ ràng buộc, Ngũ hoàng tử điện hạ, đang ôm bình sữa của mình, ngồi nghiêng nghiêng như chú hải cẩu bên cạnh hắn.

Diệp Tư Đình đã từng thấy rất nhiều trẻ sơ sinh cùng tuổi trong trại tị nạn và trên tinh hạm, nhưng lại chưa từng thấy một đứa trẻ nào có dáng vẻ như thiên thần ngủ yên trong vòng tay của chư thần này.

Tiểu hoàng tử "măm măm" mà uống bình sữa, trên đầu có một chỏm tóc bạc trắng, đôi mắt to tròn xoe chớp chớp nhìn lại hắn, luôn lộ ra một vẻ tò mò trong sáng.

...So với hình ảnh trong tưởng tượng của hắn, thật sự đáng yêu hơn rất nhiều.

Ngay cả khi đối phương có một huynh trưởng mà hắn thấy quá lạnh lùng tàn nhẫn, hắn cũng không khỏi hơi nghiêng mắt, nhìn một lúc lâu.

Tứ hoàng tử ngồi đối diện bàn ăn năm đó 4 tuổi, thấy mẫu hậu còn chưa tới, không khỏi ham chơi quá đà. Hắn nhặt lên đĩa nho khô trước mặt, đặt vào lòng bàn tay, nhắm vào bình sữa của Tiểu Nero mà bắn từng hạt một.

Bình sữa của Tiểu Nero bị bắn trúng, khuôn mặt phúng phính cũng dính mấy cái, đôi mắt to tròn xoe đều bị bắn đến mở to

Tam hoàng nữ đang làm bài tập trên bàn ăn, thấy vậy dùng quyển vở bài tập đập mạnh vào gáy em trai, nhưng hiển nhiên không có tác dụng gì.

Còn Diệp Tư Đình ngồi yên tại chỗ. Hắn không nhận được lệnh của Eleanor, vì vậy không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng kỳ diệu là, chú hải cẩu nhỏ bên cạnh hắn, vẫn còn chưa học được nói chuyện, nhưng vẫn cứ "ai ai" nhìn chằm chằm hắn, hai con mắt đỏ như muốn tràn ra một vũng nước.

Tiểu Nero bất lực trốn tránh một lát, đột nhiên "oẹ" nôn một tiếng, phun ra khắp người đầy sữa.

"...Được rồi. Đừng làm loạn nữa."

Diệp Tư Đình đột nhiên đứng lên, đưa tay chặn lại mấy hạt nho khô đang bay trong không trung.

Hành động đứng dậy của hắn không chỉ làm tam hoàng nữ và tứ hoàng tử ngồi đối diện bàn ăn sợ hãi, mà còn khiến Lang Kỵ vốn đứng phía sau hắn, đột nhiên nắm chặt cán súng.

Hắn im lặng đứng một lát, sau đó rút khăn ăn ra, xắn tay áo lên, cúi người lau khô vết sữa trên bộ đồ trẻ con của Tiểu Nero
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 562


Khi làm những hành động này, hắn thậm chí không chưa định hình được mình đang làm gì.

Có lẽ chỉ là một động tác đột ngột đứng dậy, có lẽ là lời từ biệt với ảo mộng ngây thơ ngày xưa.

"…Em xin lỗi."

Tứ hoàng tử ngồi đối diện bàn ăn run rẩy nói, nhặt những hạt nho khô vương vãi trên bàn về đĩa.

Nhưng Tiểu Nero sau khi phun sữa, lại không khóc.

Hắn mở to đôi mắt đỏ hồng lấp lánh nhìn Diệp Tư Đình, hai cánh tay ngắn ngủn ôm lấy cánh tay Diệp Tư Đình, lại dùng hai đôi chân ngắn cũn cỡn đung đưa, rất giống một chú mèo con lật bụng.

Hoàng hậu điện hạ vừa lúc bước vào. Nàng nhìn Diệp Tư Đình, rồi quay đầu lại khẽ ra lệnh cho nữ quan, bế Tiểu Nero đi lau rửa và thay quần áo.

"Eleanor."

Sau khi tiệc tối kết thúc, nàng chỉ gọi riêng Diệp Tư Đình lại. Hoàng hậu ốm yếu Omega quay lại nhìn hắn, lông mày mảnh khẽ nhíu lại, dường như rất muốn hỏi điều gì đó.

Nhưng đến cuối cùng, tất cả những lời muốn nói đã hóa thành một tiếng thở dài phức tạp. Ánh mắt nàng rời khỏi người Diệp Tư Đình, chuyển sang Lang Kỵ đang đứng thủ ở phía sau Diệp Tư Đình: "Xin chuyển lời cho hắn, nếu chỉ là chơi đùa với bạn bè, thì không sao cả. Nhưng không thể làm những việc gây tổn thương người khác."

Trong năm đầu tiên, Diệp Tư Đình đóng vai Eleanor với tần suất rất thấp. Đại đa số thời gian, Diệp Tư Đình sẽ ở một mình trong mật thất sau giá sách, đọc sách dưới ánh đèn lờ mờ. Hắn sẽ đọc rất nhiều sách, từ văn học đến khoa học kỹ thuật.

May mắn thay, Eleanor không hạn chế hắn về mặt này, tạm thời coi đó như một phần quà tặng kèm theo giao dịch.

Sách giúp hắn tạm thời thoát khỏi cảm giác trống rỗng không được ai biết đến, trở thành một người khác có người chờ đợi, cuộc sống đầy đủ, đến một thế giới khác để trải qua một cuộc đời khác.

Nhưng với một câu chuyện kết thúc, với một lần nữa trở về mật thất tĩnh lặng tối tăm, hắn liền sẽ bị sự hư vô ngày càng mãnh liệt nuốt chửng.

Khó có thể nói rõ việc từ khi sinh ra đã không được mong chờ này, rốt cuộc đã mang lại ảnh hưởng gì cho cả cuộc đời hắn. Hắn thường xuyên cảm thấy mình đang đi trong không khí, mỗi bước chân đạp xuống, không phải đạp lên mặt đất, mà là nhiều lần bước hụt.

Thậm chí rất nhiều lúc, hắn cảm thấy ngay trong căn mật thất này, lặng lẽ chết đi cũng chẳng có gì là không tốt.

Nhưng cảm giác đáng buồn đó, lại như sợi chỉ mỏng manh, luôn siết chặt hắn lại bên bờ vực sâu.

"'...Cuộc đời tôi, được cấu thành từ những hạt bụi có thể nhìn thấy khắp vũ trụ này. Là một vong hồn không được đặt tên, là bụi bẩn có thể có hoặc không, là những mảnh vỡ hành tinh tan nát cấu thành nên tôi. Một ngày nào đó khi tôi tiêu vong trong hố đen, cũng sẽ không khiến bất kỳ ai chú ý. Bởi vì đó vốn dĩ là nơi tôi thuộc về — biến mất trong bóng tối sâu thẳm, xoáy nước...' — Trích《Kẻ Du Cư Hào》"

Học sĩ Gagne bình phẩm danh tác trong giờ học. Hắn chú ý thấy Nhị hoàng tử điện hạ hàng đầu tiên dường như đang thất thần, liền dùng thước kẻ "bạch bạch" gõ hai cái vào mu bàn tay hắn:

"Điện hạ, xin ngài tập trung tinh thần! Ngay cả khi lần trước ngài phá kỷ lục của Học viện Hoàng gia, nhưng cũng không thể lơ là như vậy!"

"Xin lỗi." Diệp Tư Đình lấy lại tinh thần, ôn hòa cười cười: "Tác giả sử dụng phạm thức văn học vô cùng hoàn hảo, ta đang suy nghĩ làm sao để biến nó thành của riêng mình."

Sau đó, hắn đột ngột biết được tin mẹ ruột mình đã chết.

"Chuyện mấy tháng trước. Sao bây giờ mới hỏi đến?"

Eleanor đang duyệt báo cáo giám sát của Lang Kỵ. Hắn rõ ràng có chút không thoải mái, vẫn luôn dùng ngón tay chống thái dương, vì vậy khi bị cắt ngang, ít nhiều cảm thấy không vui.

Nhưng phẩm chất Hoàng thất tốt đẹp, vẫn khiến Eleanor nở nụ cười lễ phép: "Trước đó xin làm rõ, ta đã cho nàng đãi ngộ cao hơn tiêu chuẩn của người nhà Lang Kỵ. Nhưng nàng tự mình nhảy sông tự sát. Hầu gái cùng ở với nàng nói, nàng dường như có chứng rối loạn cảm xúc nghiêm trọng."
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 563


Diệp Tư Đình nhìn hắn, cuối cùng nói: “...Mấy tháng trước?”

“Trung tâm bảo hộ người nhà đã gửi báo tang đến căn cứ Lang Kỵ, mà ghi chép của ngươi ở căn cứ Lang Kỵ là do huấn luyện không đạt yêu cầu, bị đào thải về quê, cho nên lại phải chuyển đi nhiều nơi.”

Eleanor cuối cùng cũng đọc xong báo cáo, ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Diệp Tư Đình, không thể tin được nheo mắt lục lại: “Ngươi nghiêm túc sao? Ta tưởng nàng không phải luôn ngược đãi ngươi sao? Đổi lại là ta, khi nàng thành công đưa ta lên tinh hạm của cha ruột, ta liền sẽ lập tức độc nàng chết, rồi dựa vào chính mình mà tiến vào gia tộc cha ruột.”

Dứt lời, hắn lại cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói: “Đơn giản lại là cái gọi là bệnh trầm cảm gì đó. Theo ta, chỉ có những người quá mềm yếu mới có thể bị bệnh tinh thần quấn thân. Loại người này cho dù may mắn không ốm đau, giá trị tồn tại duy nhất cũng chỉ là trở thành thức ăn cho kẻ mạnh mà thôi.”

Diệp Tư Đình đột nhiên nói: “Ta có thể đi tham dự lễ tang của nàng không?”

“Đương nhiên không thể.” Eleanor kỳ quái nhìn hắn một cái: “Lễ tang đã kết thúc từ mấy tháng trước rồi, ngươi thì có thể đi nhìn bia mộ của nàng. Hơn nữa gần đây ta phải rời khỏi Thái Dương Cung một chuyến — sinh nhật Nero sắp đến rồi, ta muốn chọn cho hắn một món quà độc đáo một chút.”

Diệp Tư Đình đứng bên hồ trong Thái Dương Cung. Đây là con đường nhất định phải đi qua từ Học viện Hoàng gia về tẩm cung. Hắn nhìn xuống mặt hồ lạnh tanh, trên mặt nước phản chiếu là khuôn mặt của một người khác.

Tin tức mẹ chết thật là đột ngột, nhưng không làm hắn cảm thấy bi thống kịch liệt, mà là một cảm giác lạnh lẽo, rơi vào sự chết lặng trong hố đen.

Hắn sinh ra đã là hạt bụi không ai mong đợi, định sẵn sẽ tiêu vong trong sự im lặng, nhưng hắn lại vẫn cố chấp, bướng bỉnh muốn chờ đợi một mối ràng buộc thuộc về mình, thậm chí xa xỉ nhất — hắn thật sự muốn biết được cảm giác được yêu thương sẽ là như thế nào.

Nhưng giờ đây trong vũ trụ này, người có duyên phận thân thuộc với hắn đều đã lần lượt chết đi, trong đó bao gồm cả người duy nhất chứng kiến sự ra đời và sự tồn tại lay lắt của hắn.

Mẹ hắn chết thật tùy tiện, giống như một vật phẩm bị vứt bỏ nhẹ nhàng, quả thực giống như một loại dự báo về số phận tương lai của hắn.

Hắn nhìn mặt hồ, đột nhiên không hiểu rõ chút giãy giụa đáng buồn này rốt cuộc là vì điều gì, mục đích của việc chơi trò chơi nhàm chán này với Eleanor lại vì điều gì.

Diệp Tư Đình chậm rãi bước về phía trước nửa bước, mũi ủng đã chạm vào mép hồ.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng “lộc cộc” truyền đến từ phía sau.

Tiểu Nero đang đẩy xe tập đi, từ xa đã nhìn thấy hắn ở cuối con đường, hai đôi chân ngắn ngủn lập tức chuyển động như Phong Hỏa Luân, lao về phía hắn.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 564


Diệp Tư Đình vẫn nhớ rõ lời cảnh cáo của Eleanor.

Không được tiếp xúc với thành viên Hoàng thất nếu không cần thiết. Hắn liền lui về từ bên hồ, quay người bước đi.

"A... A..."

Tiểu Nero thấy hắn sắp đi, không khỏi càng thêm vội vàng, tăng tốc độ đạp xe tập đi, khiến chiếc xe "vèo vèo" trượt về phía trước.

Diệp Tư Đình bước nhanh hơn, rất nhanh đã rời khỏi con đường nhỏ bên hồ. Nhưng hắn không ngờ rằng, hứng thú của Ngũ hoàng tử Đế quốc đối với hắn dường như lớn hơn tưởng tượng của hắn.

Ngày hôm sau từ Học viện Hoàng gia về cung, hắn bất cẩn một lúc, bị một chiếc xe tập đi đang lao tới đụng phải một cú lảo đảo.

"Ca... ca ca..."

Tiểu Nero hôm nay không đến tay không. Hai bàn tay nhỏ của hắn còn ôm một quả táo đỏ thẫm, lắp bắp giơ qua đầu, mắt đỏ lén nhìn Diệp Tư Đình dưới quả táo.

"...Nhị điện hạ," nhóm Lang Kỵ trung niên phía sau Tiểu Nero không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu điện hạ dường như muốn tặng cái này cho ngài."

Diệp Tư Đình không nhận. Hắn chỉ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Lang Kỵ bên cạnh mình, như thể đang hỏi ý họ liệu mình có thể nhận hay không.

Cuối cùng, Lang Kỵ của Eleanor quỳ một gối, nhẹ nhàng nhận lấy quả táo trong tay Tiểu Nero.

Lang Kỵ: "Vô cùng cảm ơn ngài, tiểu điện hạ."

Diệp Tư Đình khẽ mỉm cười với Tiểu Nero, rồi xoay người rời đi.

Hắn đủ tỉnh táo để biết rằng, sự thân thiết của Ngũ hoàng tử bắt nguồn từ việc hắn mang mặt nạ Eleanor, thực tế không liên quan gì đến bản thân hắn. Hắn cũng hoàn toàn không muốn mạo hiểm nhận lấy những thứ không thuộc về mình.

Chương trình giáo dục của gia tộc Caesis cực kỳ khắc nghiệt. Tứ hoàng tử và Tam hoàng nữ đều đã sớm vào Học viện Hoàng gia, thời gian hàng ngày đều bị bài tập lấp đầy, chỉ có tiểu hoàng tử còn ở cùng Hoàng hậu. Mà hắn gần đây nghe nói ở Học viện Hoàng gia, Hoàng hậu điện hạ một lần nữa tái phát bệnh phổi, vì lo lắng lây bệnh cho Tiểu Nero, không thể không tách ra cách ly.

Hắn phỏng đoán rằng Ngũ hoàng tử chỉ vì quá cô đơn, nên mới mỗi ngày canh giữ trên đường hắn về cung để ăn vạ. Chờ hắn tìm được thứ thú vị khác, tự nhiên sẽ giảm hứng thú với hắn.

Nhưng hắn hoàn toàn đánh giá thấp sự kiên trì của Nero.

Trong những ngày Eleanor chưa về cung, hắn gần như mỗi ngày đều bị Tiểu Nero canh chừng ở đoạn này. Tiểu Nero lúc đó với vốn từ vựng không nhiều lắm, đa số thời gian chỉ biết đẩy xe tập đi, vòng quanh chân hắn chạy qua chạy lại, giống như một chú mèo con thích cọ ống quần người khác.

Diệp Tư Đình không thể sải bước đi nhanh, không thể không cúi đầu phán đoán khoảng cách mọi lúc, để tránh giẫm phải chân nhỏ của Nero. Và mỗi lần hắn cúi đầu, Tiểu Nero lại ngước đôi mắt to không thể từ chối đó, giơ món quà trên tay tặng cho hắn trên cái đầu nhỏ của mình.

Có khi là hoa hồng được phát ở nhà trẻ hoàng gia, có khi là chú bướm được các Lang Kỵ giúp hắn bắt, có khi lại mang cả bình sữa bảo bối của mình cho Diệp Tư Đình, khiến Diệp Tư Đình dở khóc dở cười.

Tình cảm chân thành của Tiểu Nero như vậy, thậm chí khiến Diệp Tư Đình cứ lần lượt lướt qua hắn mà rời đi, sinh ra một tia cảm giác tội lỗi. Hắn thậm chí sẽ không tự chủ được mà nghĩ, nếu hắn thật sự là người thân của đối phương, hoặc nếu hắn chính là Bạch Lang Kỵ của Nero, hoặc thậm chí chỉ là một thị vệ cung đình, không phải trải qua tất cả những gì huynh trưởng của đối phương đã bắt hắn làm bây giờ —

Hắn đều sẽ có thể không chút do dự mà đáp lại tấm lòng nhỏ đó.

Nhưng hắn luôn lập tức tỉnh táo lại.

Hắn chỉ có thể dốc hết sức lực, đè nén cái cảm giác khao khát điên cuồng trong lòng, tránh để mình đi đi dòm ngó những thứ không thuộc về mình.

…Luân hãm trong lúc đeo mặt nạ không phải của mình, là cực kỳ nguy hiểm.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 565


Cho đến ngày đó, hắn biết được Eleanor sắp trở lại Vương đô.

Điều này có nghĩa là, thời gian hoạt động của hắn trong Thái Dương Cung kết thúc, và sẽ có một khoảng thời gian rất dài không rời khỏi mật thất đó nữa.

Hắn ở bên hồ rất lâu băn khoăn, nhìn mặt hồ xám xịt, lại không rõ mình đang chờ ai. Hắn đến nơi này, ban đầu là muốn kết thúc một chuyện, tiện thể để mình cứ thế rơi vào hố đen sâu thẫm kèm theo trả thù Eleanor một chút, kết quả lại liên tiếp bị Tiểu Nero ăn vạ mà làm gián đoạn.

Nếu hôm nay không đưa ra quyết định, chờ lần sau thì sẽ là rất lâu sau này.

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng “lộc cộc” chậm chạp, nghe có vẻ hơi uể oải ỉu xìu. Hắn biết rõ trong khoảng thời gian này mình đã tránh né Tiểu Nero quá nhiều lần, đối phương chán nản thất vọng cũng là điều tất nhiên.

Nhưng khi hắn quay đầu lại, hai nắm đấm lại đột nhiên nắm chặt —

Tiểu Nero đẩy xe tập đi đến, dáng đi có vẻ lấy lòng và cẩn thận. Và trên hai bờ vai gầy nhỏ của hắn, đội một chiếc khăn trùm đầu hề đồ chơi lớn hơn đầu hắn một vòng, vừa nhìn đã biết là đạo cụ dùng cho hoạt động ở nhà trẻ hoàng gia.

— Diệp Tư Đình như thể trong nháy mắt bị sự sỉ nhục từ quá khứ đánh tan nát.

Ngay cả khi Lang Kỵ phía sau hắn cũng chưa kịp phản ứng lại, hắn đã bước nhanh đến gần Tiểu Nero, nhanh chóng gỡ chiếc khăn trùm đầu đó xuống.

Hắn khàn khàn nói: "Ngươi làm cái gì?"

Dưới chiếc khăn trùm đầu hề buồn cười, lại là một khuôn mặt nhỏ hoảng sợ. Tiểu Nero sợ hãi, há miệng, nước mắt giàn giụa lăn xuống khuôn mặt phúng phính, một đường nhỏ xuống yếm.

"...Muốn... muốn ca ca vui vẻ..." Tiểu Nero cúi đầu lau nước mắt: "...Không ai thích Nero cả... Nero chỉ có một mình..."

"Tiểu điện hạ, không phải."

Lang Kỵ trung niên phía sau có chút lúng túng, cố gắng giải thích rõ ràng: "Bệ hạ chinh chiến chưa về, Hoàng hậu điện hạ đang dưỡng bệnh, Tam điện hạ và Tứ điện hạ ở... ừm... bị phạt không thể ra khỏi phòng, không phải vì không thích ngài..."

Tiểu Nero không hiểu điều này, hai tay nắm chặt chiếc khăn trùm đầu hề bẹp dí, đôi mắt đỏ đẫm lệ càng giống thỏ con.

Diệp Tư Đình nhìn hắn, nhất thời không phân rõ trước mắt là hiện thực hay quá khứ. Khoảnh khắc hoảng hốt này, khiến hắn làm ra hành động dù thế nào cũng không đủ lý trí.

Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tiểu Nero. Hắn chỉ muốn tượng trưng lau nước mắt cho đối phương thôi, nhưng tiểu hoàng tử được yêu chiều mà lớn lên, lại theo bản năng cho rằng sẽ là một cái ôm làm hòa.

Tiểu Nero lập tức dùng cả tay chân bò ra khỏi xe tập đi, sau đó dang rộng hai tay, vững vàng chui vào lòng Diệp Tư Đình.

...Và đó là cái ôm đầu tiên mà Diệp Tư Đình nhận được kể từ khi chào đời.

Hắn hiếm khi có tiếp xúc thân thể với người khác, bởi vậy, hắn và đứa trẻ trong mưa cùng nhau ngã nhào, hoảng loạn mất phương hướng.

...Thậm chí không thể kịp thời nhớ ra vào khoảnh khắc này, cái ôm quý giá này, là hắn đã đánh cắp được khi mang mặt nạ của người khác.

"'...Cuộc đời nàng, được tạo thành từ rất nhiều điều tốt đẹp. Kẹo, hoa hồng, giọt sương buổi sớm, cùng chocolate chảy trên đỉnh bánh kem.'"

Hạm trưởng vô danh trong 《Kẻ Du Cư Hào》, vừa hút thuốc, vừa nhàn nhạt kể với bạn bè.

"'Còn cuộc đời ta, được tạo thành từ những hạt bụi có thể nhìn thấy khắp vũ trụ này. Là một vong hồn không được đặt tên, là bụi đất có cũng được không có cũng được, là những mảnh vỡ hành tinh tan nát cấu thành nên ta...'"

Tiểu Nero ôm chặt cổ hắn. Thậm chí hoàn toàn quên đi sự vắng vẻ và lảng tránh của Diệp Tư Đình mấy ngày qua, chỉ coi như đối phương cuối cùng cũng đồng ý làm hòa với mình, nước mắt còn vương trên má, nhưng đã nín khóc mỉm cười.

"...Ca ca là tốt nhất..."

Tiểu Nero gác đầu lên vai hắn, hồn nhiên không vướng bận mà nói thầm.

Rõ ràng là nói với hắn, nhưng giọng nói lại như truyền vào tai đứa trẻ đội khăn trùm đầu hề, đứng trong mưa năm nào.

"— Nero rất yêu ca ca."

"'Mà sự thật là," hạm trưởng vô danh dập tắt tàn thuốc, chậm rãi lắc đầu cười: "'phàm là những người như ta, đều chỉ có số mệnh tương tự — đó chính là lặp đi lặp lại việc thất bại dưới tay những người như nàng.'"
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 566


“Ngươi đối với công việc này, gần đây có phần nhiệt huyết hơn. Là ảo giác của ta sao?”

Eleanor hai tay chắp sau lưng, mắt long lanh ý cười hỏi Diệp Tư Đình. “Có lẽ đã xảy ra chuyện gì thú vị, nhưng các Lang Kỵ của ta đã bỏ qua à?”

Diệp Tư Đình ngồi trên ghế trong mật thất, để Bạch Lang Kỵ của Nhị hoàng tử nhuộm trắng lại mái tóc đen của mình.

Hắn sẽ không dễ dàng cho rằng đối phương đang khen ngợi hắn.

Trong quá trình ở chung với Eleanor, hắn nhận thức được rằng nên hiểu mỗi câu nói của đối phương là một suy đoán, cần dùng thái độ nhẹ nhàng uyển chuyển để đánh bại nó.

“Hồ sơ thân phận của tôi ở Đế quốc đã bị xóa sạch hoàn toàn, chỉ dựa vào bản thân thì không thể một lần nữa thiết lập lại thân phận, không thể hưởng bất kỳ quyền lợi luật tinh nào ở Đế quốc. Nếu muốn tìm kiếm địa vị chính trị trong lãnh thổ Đế quốc, tinh lực ta phải bỏ ra sẽ là một con số thiên văn, nguy hiểm và lợi nhuận cũng cách biệt xa với. So sánh thì, một chiếc tinh hạm mới tinh và tài sản chất đầy tinh hạm, mới là cách đúng đắn.”

Diệp Tư Đình bình tĩnh trả lời, nhìn mình trong gương với mái tóc bạc được vuốt ra sau đầu: “Điện hạ có lẽ có thể hiểu là, khi một con chó hoang dần thích nghi với cuộc sống nhung lụa, mới có thể cảm nhận được tiếng sủa ngày xưa của mình đáng xấu hổ đến mức nào.”

“Trời ạ, đừng tự miêu tả mình như vậy chứ — ngươi đúng là đã giúp ta rất nhiều việc.”

Eleanor thân thiện cong cong đôi mắt như hồ ly, sự lạnh nhạt trong ánh mắt lại không hề suy giảm: “Ta không ngờ hiện giờ ngươi đã có thể làm tới mức không bị mẫu hậu nhìn thấu, xem ra ngươi đã bỏ rất nhiều công sức. Chờ ngày ngươi rời khỏi Thái Dương Cung, ngươi hoàn toàn có thể bắt đầu một sự nghiệp diễn xuất mới.”

"Tôi không có hứng thú lấy lòng người xem. Tất cả những gì tôi làm, đều chỉ là để Điện hạ ghi nhận sự nỗ lực của tôi, ban cho tôi một thân phận mới lý tưởng hơn mà thôi.” Diệp Tư Đình nói: “Tôi sinh ra là kế hoạch thất bại nhất của mẫu thân, nhưng tôi không có ý định kéo dài vai diễn mà nàng đã gán cho tôi. Khoảnh khắc rời khỏi Thái Dương Cung, tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới chỉ thuộc về tôi. Và điểm khởi đầu của cuộc đời mới này cao đến mức nào, do Điện hạ quyết định.”

Eleanor khẽ nhướng mày, rõ ràng không ngờ Diệp Tư Đình sẽ nói với hắn những lời này.

“Ta rất vui khi nghe ngươi nói những điều này.” Eleanor mỉm cười nói: “Thái độ vô cầu vô dục của ngươi khi mới vào cung, thật sự khiến ta đau đầu nửa ngày — nếu có thể, ta vẫn nguyện ý cùng ngươi trở thành đồng minh, chứ không phải kẻ thù. Ngươi có thể nói cho ta ngoài tinh hạm và tài sản, còn muốn gì nữa. Chờ đến lúc chúng ta chia tay, ta sẽ tặng tất cả cho ngươi.”

“Tôi hy vọng có thể trở thành hạm trưởng của một chiếc hạm thám hiểm, đến khu vực chưa từng được thăm dò của vũ trụ.” Diệp Tư Đình nói: “Nếu không cần thiết, tôi không muốn lại gần Đế quốc, cũng không muốn bị bất kỳ ai ở Đế quốc tìm thấy hoặc tiếp xúc. Bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi không ai biết tôi, thậm chí không có loài người sinh sống.”

Eleanor khẽ nheo mắt lại, dường như đang phán đoán lời hắn nói có chân thành hay không. Nhị hoàng tử Đế quốc sở hữu thiên phú nhìn thấu lòng người bẩm sinh, và trong những trải nghiệm giao thiệp với các lãnh chúa quý tộc khi rời cung, thiên phú này của hắn càng được mài giũa ngày càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng hắn không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đối phương đang nói dối. Trừ phi đối phương đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh hơn cả những đại quý tộc kia, nếu không thì những lời này đích thực phát ra từ tấm lòng chân thật.

“Yêu cầu rất hợp lý.” Vì thế hắn nói: “Ta sẽ chuẩn bị kỹ càng chiếc hạm thám hiểm thuộc về ngươi. Phụ vương sắp từ chiến trường trở về cung, tuy ta sẽ dốc toàn lực ngăn chặn tình huống này xảy ra, nhưng ta hy vọng trong một phần vạn khả năng, khi ngươi đối mặt trực diện với ông ấy, bí mật của chúng ta vẫn có thể được giữ kín hoàn toàn.”

“Tôi có thể lấy thân phận ngài, sám hối với Hoàng hậu điện hạ về những trò đùa vô hại của mình, hoàn toàn dựa vào việc ngài cuối cùng chấp nhận đề nghị của ta, ghi lại hình ảnh ngài ở chung với Hoàng hậu điện hạ.”

Diệp Tư Đình vẫn với ngữ khí lạnh nhạt, đeo chiếc kính một mắt bên trái vào: “Ngài đã ra lệnh cấm tiếp xúc thành viên hoàng thất đối với tôi, nhưng ngày thường ngài lại quá đỗi quan tâm đến các điện hạ, sự mâu thuẫn như vậy sớm muộn cũng sẽ làm cho người khác nghi ngờ.”

Từ trong gương, hắn rõ ràng thấy Eleanor trong mắt lóe lên hung quang.

Diệp Tư Đình biết Eleanor là người có tinh thần cạnh tranh cực mạnh, đầy tham vọng. Lý do hắn đưa ra cho Diệp Tư Đình lúc trước là hắn muốn chơi một trò chơi, nhưng thực tế Diệp Tư Đình biết, hắn muốn lợi dụng tất cả thời gian có thể để phát triển thực lực của mình, cho đến khi có thể cạnh tranh công bằng với Hoàng trưởng nữ.

Đồng thời, thân phận Nhị vương trữ của Eleanor quá nhạy cảm, yêu cầu hoàn thành chuyện này trong tình huống không kinh động bất kỳ ai, tránh bị kẻ có tâm lợi dụng gây chia rẽ, tạo thành tranh chấp phe phái hoàng thất.

Nhưng sự uy h**p của hắn cũng rõ ràng như tham vọng của hắn vậy. Diệp Tư Đình là một người ngoài hoàn toàn, điều này khiến Eleanor không thể không luôn giằng xé giữa tham vọng và sự an nguy của người nhà mình.

...Đương nhiên sau này, hắn cuối cùng đã dùng những thủ đoạn tàn khốc hơn để cân bằng thành công hai điều này.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 567


Nhưng mà, ít ra cho đến hiện tại, Eleanor vẫn chỉ là một đứa trẻ hiếu thắng không cam lòng khuất phục dưới Hoàng tỷ của mình.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Eleanor đôi mắt cong cong, ngữ điệu bình thản hỏi.

“Thần chỉ là suy nghĩ, để thần sớm ngày rời khỏi hoàng cung, có lẽ ngài có thể tận dụng một mức độ nhất định thời gian của thần ở mật thất.” Diệp Tư Đình nhàn nhạt nói, cố gắng che giấu tâm tư thật sự dưới vẻ mặt bình thản của mình: “Ví dụ như trong phạm vi tầm mắt của điện hạ, với thân phận hầu quan cung đình, quan sát cách ngài ở chung với người khác. Ngay cả diễn viên ưu tú nhất cũng rất khó trong tình huống chỉ có thể ghi chép văn bản, bằng tưởng tượng mà bắt chước một người hoàn toàn khác biệt.”

Eleanor nhìn hắn, rõ ràng chìm vào suy tư. Hắn cố nhiên đa nghi bẩm sinh, nhưng chưa đến mức không tự tin đến nỗi để Diệp Tư Đình dưới mắt mình làm tổn thương người nhà. Phương án mà Diệp Tư Đình đưa ra tạm thời có thể coi là hợp lý, vì thế cuối cùng hắn nói: “Ta sẽ suy xét một chút.”

Sau khi tiên đế Carague hồi cung, Diệp Tư Đình với biểu hiện tốt đẹp của mình đã giành được nhiều thời gian làm thêm việc trong mật thất hơn. Hắn thỉnh thoảng sẽ được phép đeo mặt nạ hầu quan xuất hiện bên cạnh Eleanor — Nhị hoàng tử điện hạ vốn dĩ có rất nhiều mặt nạ thực tế ảo như vậy, là để hắn sử dụng khi mang Bạch Lang lẻn ra cung.

Đương nhiên, phạm vi giới hạn trong tẩm cung Eleanor, và Eleanor đích thân phải có mặt ở đó.

Nhị hoàng tử là một người tương đối lạnh lùng tàn nhẫn với những người ngoài gia đình mình, và yêu cầu đối với các hầu quan trong tẩm cung cực kỳ khắc nghiệt. Đương nhiên, yêu cầu của hắn đối với bản thân mới là khắc nghiệt nhất.

Cửa sổ thư phòng Eleanor có thể nhìn thấy cung điện Yeka ở xa. Chỉ cần phát hiện cung điện Yeka còn có dấu vết sáng đèn, hắn liền tuyệt đối không rời khỏi bàn, trở về phòng ngủ của mình.

Yeka nhờ thiên phú điều khiển cơ giáp xuất sắc của mình, được công nhận là thiên tài chiến đấu trăm năm có một, vì thế Eleanor đuổi Diệp Tư Đình đi học những lớp văn học lịch sử mà hắn thấy vô dụng, còn mình thì trà trộn vào căn cứ phòng thủ Vương đô chăm chỉ khổ luyện, mặc dù lúc đó tuổi tác của hắn còn chưa đạt tiêu chuẩn điều khiển cơ giáp.

...Nhưng Diệp Tư Đình không phải vì những điều này mà đưa ra đề nghị.

“Ca ca ~ ca ca ~” Tiểu Nero quấn quýt dưới chân hắn, quả thực giống như một con mèo bị chiều hư: “Ca ca ôm ta ~ ca ca đọc sách cho ta ~”

Eleanor đỡ Bạch Lang Kỵ của mình, nếu không sẽ bất cứ lúc nào cũng có thể bị Tiểu Nero vướng phải mà ngã chổng vó.

“Đệ đệ, cái này còn ra thể thống gì? Nhanh chóng đứng thẳng người lên.”

Quát nhẹ không có kết quả, hắn đành phải xốc Tiểu Nero dưới nách, bế bé tinh linh bám người này từ dưới đất lên: “Gần đây sao cứ hay chạy đến tẩm cung của ta vậy? Hả? Cả ngày ham chơi, chờ rời khỏi nhà trẻ ngươi sẽ biết ——”

Chiếc kính một mắt của Eleanor bị dán một bông hoa hồng, sườn mặt cũng bị Tiểu Nero ướt át hôn lên mặt đầy nước bọt.

Hắn không thể không im lặng trong giây lát, Bạch Lang Kỵ bên cạnh thấy vậy, lập tức lau khô mặt cho hắn, rồi dán lại bông hoa hồng nhỏ lên má Tiểu Nero.

“Trước kia đâu có dính người như vậy.”

Eleanor vừa vỗ về mèo con trong lòng, vừa nghi hoặc lẩm bẩm với Bạch Lang Kỵ: “Làm sao vậy?”

Còn Diệp Tư Đình yên tĩnh đứng ở góc thư phòng. Không ai chú ý đến, hắn khẽ nhắm mắt lại, ảo tưởng những nụ hôn ướt át đó đang rơi trên mặt mình, ảo tưởng độ ấm và trọng lượng trên khuỷu tay mình.

Đối mặt với người đầu tiên trong đời mang đến sự ấm áp cho hắn, mặc dù chỉ với như vậy, cũng có thể khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hắn biết mình đang trắng trợn ăn trộm, đánh cắp tình yêu của Tiểu Nero dành cho Eleanor.

Nhưng hắn không thể tự kiềm chế.

Giống như một kẻ sinh ra trong đói khổ lạnh lẽo, lần đầu tiên phát hiện trên đời này thật sự tồn tại ánh lửa ấm áp, như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, bất chấp tất cả mà muốn đăm đầu vào dòng nước ấm áp này.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 568


“Điện hạ, sắc lệnh của Bệ hạ, ngài nên đến phòng nghị sự bàng thính chính sự.”

Bạch Lang Kỵ của Eleanor khẽ nhắc nhở bên cạnh hắn.

Tay Eleanor đang vỗ về Tiểu Nero khựng lại, mày mặt thoáng hiện vẻ không nỡ. Tuy nhiên Tiểu Nero nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó từ hành động tạm dừng của hắn, hai tay lập tức ôm lấy cổ Eleanor, ngập ngừng nói:

“Ca ca đã hứa là sẽ đọc câu chuyện về Nova cho em. Chính ca đã hứa mà...”

Eleanor quay người lại, trừng mắt nhìn Diệp Tư Đình một cái rất khó nhận thấy. Hắn cố gắng đặt Tiểu Nero xuống. Nhưng Tiểu Nero không chịu, rầm rì trong lòng hắn.

“Ca ca đã hứa... Sao ca ca lại lừa em...”

“Lại làm loạn gì vậy? Về tẩm cung của mẫu hậu đi, ta bây giờ có chính sự cần xử lý.”

Có lẽ là ngữ khí của Eleanor có chút gấp gáp, Tiểu Nero ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt đỏ nhanh chóng bắt đầu ủ dột ướt cả đôi mắt.

“Các dì không cho em đi tìm mẫu hậu. Các nàng nói mẫu hậu bị bệnh, bảo em tự đứng cạnh xích đu không được nhúc nhích. Nero đứng đau chân quá, không muốn đứng nữa, lén chạy ra tìm ca ca, ca ca lại đuổi em về...”

Ngay khi giọt nước mắt đầu tiên của Tiểu Nero đọng trên mi, Eleanor liền sụp đổ. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, lạnh lùng nói với nhóm Lang Kỵ phía sau Nero:

“Sao vậy? Các ngươi cho rằng chức trách của mình chỉ giới hạn trong việc canh gác bên ngoài tẩm cung, phải không?”

Không đợi nhóm Lang Kỵ quỳ xuống xin tha tội, hắn lại quyết đoán ra lệnh: “Không cần. Bây giờ lập tức trở về tẩm cung của mẫu hậu, giám sát mọi lời nói của từng thị nữ. Chờ ta bàng thính xong hội nghị, trở về sẽ căn cứ nội dung mật báo ‘xử lý’ các nàng.”

Sau đó, hắn đuổi tất cả các hầu quan trong tẩm cung đi, chỉ để Lang Kỵ của mình gác bên trong.

Việc để Diệp Tư Đình và mình cùng rời khỏi Thái Dương Cung, đối với Eleanor mà nói là việc vô cùng mạo hiểm. Nhưng hắn vẫn tìm một cái cớ, để Tiểu Nero ở lại thư phòng, sau đó ra hiệu cho Diệp Tư Đình, bảo hắn cùng mình rời đi.

Khi cửa thư phòng được đẩy ra lần nữa, bước vào, lại là Diệp Tư Đình với vẻ mặt ôn tồn.

“Xin lỗi, Nero. Vừa nãy là ca quá hung dữ.”

Hắn ngồi xổm xuống, dùng hai tay nâng khuôn mặt Tiểu Nero, rất nghiêm túc lau đi từng giọt nước mắt: “Nero không thích hợp khóc nhè đâu. Bởi vì em là người bạn nhỏ tốt nhất trên thế giới, nên phải hạnh phúc vui vẻ hơn tất cả mọi người, đúng không?”

“...Ca ca, Nero thích anh nhất...”

Hắn ôm chặt Tiểu Nero đang dụi vào lòng mình, cánh tay khẽ run lên vì lại một lần nữa ăn cắp thành công.

Đúng vậy, hắn chính là một kẻ ăn trộm.

Ăn trộm thì sao chứ? Đây là Eleanor nợ hắn.

Hắn không tin tưởng chư thần, cho nên tuyệt sẽ không sám hối, quyết không chịu tội.

“Đúng rồi, ‘xử lý’ các dì là gì vậy ạ?” Tiểu Nero ngẩng đầu hỏi trong lòng hắn: “Có phải ý là giúp dì xử lý việc gì không ạ?”

“Ồ. Chính là xem ai chăm sóc mẫu hậu tốt nhất, để khen ngợi nàng, cho nàng về nhà đoàn tụ với người thân đó. Sau này Nero không thấy các nàng nữa, thì biết các nàng đã về nhà rồi.”

Diệp Tư Đình nhẹ nhàng nói, đồng thời cẩn thận cởi giày vớ của Tiểu Nero: “Chân Nero còn đau không? Để anh xem nào.”

Tiểu Nero giơ một đôi chân bị phạt đứng đến đỏ ửng và sưng tấy, vừa để Diệp Tư Đình thoa thuốc mỡ cho mình, vừa từ nội tâm ăn mừng cho người khác:

“Thế thì tốt quá! Các dì chắc chắn thích ở bên người thân hơn. Biết đâu các nàng cũng có người anh trai tốt như ca ca!”

Diệp Tư Đình cười cười, không nói gì.

Hắn cúi đầu bôi thuốc cho Nero, lần đầu tiên trải nghiệm thế nào là cảm giác trái tim âm ỉ đau nhói.

Đau đớn, còn có một nỗi buồn bã bất lực và căm hờn.

Thật hận không thể ném tất cả những kẻ vô cớ làm tổn thương Tiểu Nero xuống hồ mới phải.

Cũng chỉ vào những khoảnh khắc như thế này, suy nghĩ của hắn mới có thể hoàn toàn trùng khớp với Eleanor.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 569


"...'Trái tim của Nova cũng trong sáng như vàng, kéo đến cả chim nhỏ và sóc con trên cây. Sóc con hỏi, Nova, Nova, tại sao em lại khóc? Nếu có kẻ xấu đến, ta sẽ giúp Nova đuổi hắn đi...'"

Diệp Tư Đình ôm Tiểu Nero ngồi bên lò sưởi đọc sách. Mỗi lần hắn đọc sách, Tiểu Nero liền ngây ngốc nhìn hắn, ngay cả mắt cũng không thèm chớp, biểu cảm nhỏ còn có thể thay đổi theo tình tiết câu chuyện.

Diệp Tư Đình thích cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm như vậy. Cho nên luôn ở những đoạn truyện có chút gay cấn, cố ý nói chậm lại, khiến Tiểu Nero sốt ruột đến mức “a, a” kêu lên.

Hắn cảm giác trái tim bị băng giá bao phủ trong lòng mình, đang dần tan rã dưới ánh mắt của Tiểu Nero. Biến thành vườn hoa mùa xuân, biến thành hồ nước và biển cả ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy trái tim lạnh lẽo của hắn.

Buổi chiều, chờ đến khi Bạch Lang Kỵ của Eleanor gõ cửa bước vào, hắn liền lập tức hiểu ý, đứng dậy nói với Tiểu Nero:

"Ca ca vì muốn ở lại với em, cho nên đã đẩy hết những chuyện quan trọng ở sau. Nero đừng nói với người khác là đã gặp ca ca ở đây, nếu không ca ca sẽ bị mắng. Đây là lời hứa của chúng ta, được không?"

"Vâng!" Tiểu Nero lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Nero sẽ không để ca ca bị mắng..."

Còn nhỏ giọng thỉnh cầu những Lang Kỵ khác trong thư phòng: "Các chú cũng đừng nói nha."

Khi trao đổi thân phận với Eleanor bên ngoài thư phòng, hắn thấy trong mắt Eleanor rõ ràng có thêm một tia tán thưởng.

Ngày hôm sau, khi Diệp Tư Đình xuất hiện trong cung với thân phận hầu viên, vô tình thấy Eleanor đang xét duyệt danh sách thị nữ của Hoàng hậu. Vốn dĩ đáng lẽ phải có đông đảo Lang Kỵ trực ban trong tẩm cung, hôm nay lại không thấy bóng người, phỏng chừng là đã trên đường đi đi "xử lý".

Diệp Tư Đình thấy một số cái tên quen thuộc, đầu óc nhanh chóng bắt đầu quay cuồng. Hắn nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, quay đầu lại nhắc nhở Eleanor:

"Điện hạ, nếu thần ghi nhớ sơ đồ quan hệ nhân viên cung đình không sai, những thị nữ này có một điểm chung — đó là ít nhiều, đều có thể có quan hệ với huân tước Rupert."

Ánh mắt Eleanor sắc bén lên trông thấy. Hắn mặt âm trầm, cẩn thận xem qua danh sách một lần, rồi lại ngẩng mắt nhìn Diệp Tư Đình.

Nhưng hắn không nói cho Diệp Tư Đình đúng hay sai, chỉ lạnh lùng nheo lại đôi mắt hồ ly đó, cười như không cười nói: "Phạm vi công việc của ngươi, chẳng lẽ bao gồm thu thập tình báo cung đình sao?"

Diệp Tư Đình vì thế im lặng rời đi, trở lại mật thất tối tăm.

Khi hắn ở Thái Dương Cung đón mùa xuân năm 12 tuổi, Hoàng hậu Đế quốc đột ngột qua đời.

Diệp Tư Đình phần lớn thời gian đều ở trong mật thất, không hề biết về chuyện này. Kết quả khi đi vào Học viện Hoàng gia mới nghe nói, Tiểu Nero hiện tại thế mà không ăn không uống, ai khuyên cũng không nghe, mỗi ngày chỉ úp mặt trên giường mẫu hậu khóc thút thít.

Hắn khó có thể hình dung lại khoảnh khắc trái tim kịch liệt co rút đau đớn lúc đó. Nhưng hắn không thể cứ thế xông đến tẩm cung Hoàng hậu, thế nên khi Eleanor hồi cung, lần đầu tiên hắn không che giấu được lời chỉ trích sắc bén của mình:

"Đây là cách ngài đối xử với người nhà sao, Điện hạ? Nero còn nhỏ như vậy, ngài lại chỉ lo việc ra ngoài cung, để hắn một mình ở nơi người thân đã mất, mặc kệ hắn bị nỗi đau tinh thần giày vò? Là hầu quan vô tâm bên cạnh Nero, hiện giờ lại có thể giành được sự tin tưởng của ngài sao?"

"Được rồi, đủ rồi."

Eleanor nhấn huyệt thái dương, khó nén sự bực bội do cơn đau đầu mang lại. Nhưng ngoài dự đoán, hắn cũng không hề tức giận.

"Trước khi ta xuất phát cũng đã nói với tứ đệ và tam muội, để Nero luân phiên ở trong cung của họ chăm sóc. Ai ngờ họ lại không hề đưa Nero đi —"

"Luân phiên ở trong cung của họ?" Diệp Tư Đình không chút nhân nhượng: "Trách nhiệm là một huynh trưởng của ngài đâu, Điện hạ? Đơn giản là do Nero có khả năng ảnh hưởng đến phương án thế thân của ngài, ngài sợ bị bại lộ cho nên đẩy hắn cho các đệ đệ muội muội nhỏ tuổi hơn mình sao?"
 
Back
Top Bottom