Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Chương 100: Chắc chắn là ưu ái bậc nhất!



"Ta cũng thích ngươi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Tần Đạc Dã vừa chạy về từ bãi tập, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh độc nhất của chiếc áo choàng mùa đông sau khi thấm sương sớm. Trước khi nắm đấm kịp giáng xuống, luồng khí lạnh ấy đã xộc thẳng vào mặt Tần Huyền Hiêu.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cú đấm nện thẳng vào mặt.

Rõ ràng Tần Đạc Dã đã rất nương tay.

Một đấm này tuy đủ đau, nhưng không làm gương mặt kia bị tổn hại. Dẫu sao gương mặt này cũng rất ưa nhìn, Tần Đạc Dã thấy hơi tiếc nếu đấm hỏng.

Y đưa tay, giữ lấy cằm Tần Huyền Hiêu, ngón tay siết chặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: "To gan lắm rồi nhỉ?"

"A Dã... khụ." Tần Huyền Hiêu bị siết chặt cổ họng, hơi thở khó khăn, ho nhẹ một tiếng: "Thật sự không phải ta."

"Ồ? Vậy là ai?" Y buông tay, vỗ nhẹ vào mặt hắn, ra hiệu hắn mau mở miệng.

Tần Huyền Hiêu định ngồi dậy, nhưng vừa cử động đã bị y đẩy mạnh một cái, ngã ngửa trở lại giường. Không còn cách nào khác, hắn đành ngước nhìn y, ấm ức nói: "Câu Hoằng Dương không hỏi ta đã tự tiện dâng lên..."

"Nếu không có sự đồng ý ngầm hay chỉ thị của bệ hạ tôn quý, một Thái giám Tổng quản như ông ấy làm gì dám lộng hành như vậy..." Rõ ràng Tần Đạc Dã không định bỏ qua dễ dàng. Đang nói, y đột nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn vạt áo hơi nhô lên của Tần Huyền Hiêu, ánh mắt trở nên quái lạ, sau đó bật cười: "Thế này mà còn bảo không có mưu đồ?"

Vừa dứt lời, y lại giơ nắm đấm lên.

Tần Huyền Hiêu lập tức đưa tay che mặt, oan ức kêu lên: "Ngươi ở gần ta thế này, nó tự nhiên dựng lên thôi... ta thích ngươi, cơ thể không kiềm chế được."

"Lỗi của ta sao?"

"Không dám."

Tần Đạc Dã nhìn hắn hai giây, đột nhiên hạ tay xuống. Tần Huyền Hiêu tưởng rằng mình thoát được kiếp nạn, nào ngờ ngay giây tiếp theo, cú đấm của Tần Đạc Dã đã đổi hướng, giáng thẳng xuống ngực hắn.

Lần này không đánh mặt, nên lực tay y hoàn toàn không giảm bớt.

"Ưm... khụ!"

Sức mạnh ấy khiến Tần Huyền Hiêu ho khan hai tiếng, mặt mày đều nhăn lại.

"Biết đau chưa?" Tần Đạc Dã nhếch môi cười.

"Ưm... thích quá..."

Nhưng chưa kịp dứt câu, y đã nghe thấy tiếng th.ở d.ốc của kẻ dưới thân, âm điệu kéo dài đầy nũng nịu. Tần Huyền Hiêu nắm lấy tay y, nhẹ nhàng vu.ốt ve từng đốt ngón tay, sau đó đưa lên môi hôn: "A Dã, tay có đau không?"

Tần Đạc Dã: "???"

Điên rồi sao?

Y lập tức giật tay về, đá một cước, đạp thẳng xuống chỗ kia.

Chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ, như thể mang theo chút sung sướng bị đè nén.

Tần Đạc Dã: "..."

Y chợt thấy bàn chân nóng rực, vội vàng rút chân về, hoàn toàn mất kiên nhẫn. Dứt khoát sải chân đè lên người hắn, không cho hắn thêm cơ hội giở trò, sau đó ghì chặt xuống mà đánh từng cú từng cú, không chút nương tay.

Lần này Tần Huyền Hiêu thực sự thấy đau đến mức toàn thân ê ẩm, ngoan ngoãn nhận đòn, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi!"

"Ha, muộn rồi." Tần Đạc Dã lạnh lùng đáp.

Cứ thế bị đè xu.ống giường đánh cho một trận ra trò suốt một khắc, Tần Huyền Hiêu bỗng cảm thấy nắm đấm giáng xuống người mình có chút chần chừ. Hắn hé mắt, bỗng trông thấy gương mặt Tần Đạc Dã đã nhiễm một màu đỏ ửng, từng mảng thắm sắc dần lan rộng, in vào đáy mắt hắn.

Sắc đỏ ấy vẫn không ngừng lan ra, Tần Đạc Dã cảm thấy nóng bức khó chịu, y kéo mở cổ áo, há miệng hớp lấy không khí. Ngay khoảnh khắc ấy, màu hồng thẫm lập tức lan xuống cổ và xương quai xanh đang lộ ra ngoài.

Tầm mắt y mờ đi trong chốc lát, một nắm đấm suýt nữa trượt khỏi tay.

Cơ thể y lảo đảo, đầu óc nặng trĩu, gần như sắp ngã xuống.

Tần Huyền Hiêu kinh ngạc mở to mắt, quên luôn cơn đau trên người, vội vàng đỡ lấy eo y, ôm chặt vào lòng.

"Tần Huyền Hiêu, ngươi đốt bao nhiêu lò sưởi trong điện? Sao mà nóng thế..." Tần Đạc Dã phát hiện toàn thân mình mềm nhũn vô lực, lập tức hiểu rằng dược tính đã bắt đầu phát tác. Gò má nóng bừng áp vào người Tần Huyền Hiêu, làn da lạnh của hắn khiến y cảm thấy rất dễ chịu. Tần Đạc Dã nhắm mắt lại, thầm mắng hắn, nhưng âm cuối lại khàn khàn mềm nhũn.

"Không nhiều lắm." Ánh mắt Tần Huyền Hiêu lướt qua một tia lo lắng, lập tức bế bổng y lên, sải bước đi ra ngoài, giọng nói trầm xuống: "Dược hiệu phát tác, cố chịu một chút, ta đưa ngươi đi tìm Ngự y kê giải dược."

Tần Đạc Dã choáng váng trong chốc lát: "?"

Y mở mắt ra, trông thấy gương mặt Tần Huyền Hiêu đầy vẻ căng thẳng lo âu. Y kéo tay hắn lại, khó hiểu hỏi: "Ta uống xuân dược, không phải độc dược, ngươi đưa ta đi bốc giải dược làm gì?"

Tần Huyền Hiêu nghiêm túc đáp: "Là thuốc thì cũng có ba phần độc, phải mau hóa giải, tránh tổn hại đến thân thể ngươi."

"?" Tần Đạc Dã nhìn thấy ánh mắt hắn trong veo, nhận ra hắn không hề giả bộ, mà thật sự đang lo lắng cho mình. Nhất thời y đau đầu, đưa tay day trán, dứt khoát nói thẳng: "Thế ngươi để làm cảnh chắc? Ngươi không biết giúp ta giải tỏa à?"

Tần Huyền Hiêu cứng đờ cả người, hắn trân trân cúi đầu nhìn Tần Đạc Dã.

Tần Đạc Dã tưởng hắn đã hiểu ý, bèn vòng tay qua vai đối phương, siết chặt hơn, cơ thể cứ như đang bốc cháy, nóng đến mức muốn dán vào gần thêm chút nữa.

Y khẽ cựa mình, nhẹ nhàng cọ cọ lên người hắn.

"Nhanh lên..." Y thấp giọng thúc giục.

Tần Huyền Hiêu kiên định nói: "Gọi Ngự y đi. Ta sẽ không nhân lúc ngươi yếu đuối mà làm loại chuyện đó. Ta thích ngươi, ta muốn ngươi tỉnh táo yêu ta, chứ không phải chịu ảnh hưởng của thuốc."

"..." Tần Đạc Dã dần tỉnh táo lại: "... Không phải chứ, thứ này chỉ có tác dụng kí.ch th.ích, chứ không khiến ta mất lý trí hoàn toàn. Đương nhiên ta phân biệt được ngươi là ai, cũng biết rõ ta có muốn hay không."

Bàn chân Tần Huyền Hiêu như bị đóng đinh tại chỗ, hắn cắn răng, dường như không thể tin nổi, cố gắng kìm nén.

Tần Đạc Dã cảm thấy lửa nóng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, khao khát được giải tỏa. Y nắm chặt cổ áo Tần Huyền Hiêu, tay kia vuốt lên mặt hắn, đầu ngón tay lướt qua bờ môi đối phương, ánh mắt mê ly, giọng khàn khàn cầu xin: "Ưm, Huyền Hiêu... ta khó chịu, giúp ta..."

Toàn thân Tần Huyền Hiêu càng thêm cứng ngắc, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người, đặt Tần Đạc Dã xuống giường, quỳ trước mặt y, tựa hồ đã hạ quyết tâm, vừa kiên định vừa cô độc.

"Ta giúp A Dã... nhưng sau khi tỉnh lại, có thể đừng hận ta không?"

Tần Đạc Dã vốn đã chìm vào cơn khát cầu, lý trí lại bị lời này kéo trở về.

Cái quái gì vậy?

Mệt mỏi thật đấy! Sao mỗi lần trước khi làm đều phải có một màn dài dòng như thế?

"Không đâu."

Tần Đạc Dã kéo hắn ngã xuống giường, áp sát vào lồng ng.ực hắn, khẽ nói: "Ngày mai là rằm tháng Giêng."

"Ừm." Tần Huyền Hiêu thuận theo gật đầu, bàn tay vuốt nhẹ lên eo y.

Thấy đối phương chẳng hiểu ý mình, Tần Đạc Dã cũng chẳng còn sức để bực, bị ngọn lửa nóng trong người thiêu đốt đến mức mềm nhũn, chỉ có thể thở dài: "Là Tết Nguyên Tiêu, đồ ngốc."

Tần Huyền Hiêu ôm y thật chặt, môi lướt đến hõm cổ y, nhẹ nhàng cắn m.út, lẩm bẩm: "Ta sẽ kiềm chế, không để ảnh hưởng đến buổi luyện tập ngày mai của ngươi."

"Ưm..." Tần Đạc Dã cảm thấy cơn nóng trong người tản đi phần nào, thoải mái híp mắt.

Đúng là đồ ngốc, vẫn chưa hiểu.

"Ý ta là, ngày mai quân doanh được nghỉ, ta không cần đến bãi tập, có cả ngày để ở bên ngươi." Y chậm rãi nói: "Vậy nên ta mới uống bát thuốc đó. Trước khi uống, ta đã quyết định rồi, tối nay là của ngươi. Tối nay tùy ngươi quậy, thế nào?"

Tần Huyền Hiêu lập tức trừng lớn mắt, niềm vui tràn ngập khiến hắn không dám tin đây là sự thật.

Tần Đạc Dã đã vươn tay nâng cằm hắn lên, ngẩng đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi hắn.

Đây là lần đầu tiên y chủ động hôn hắn.

Tần Huyền Hiêu hoàn toàn sững sờ.

"Về sau đừng suy nghĩ lung tung nữa." Tần Đạc Dã lại ngẩng đầu hôn hắn lần nữa, Tần Huyền Hiêu cảm giác chính mình cũng choáng váng, chỉ nghe thấy y thì thầm: "Ta cũng thích ngươi."

Ta cũng thích ngươi.

Đối với Thành Liệt đế, yêu đương là chuyện khó có thể nói ra miệng.

Nếu đã thốt lên hai chữ "thích ngươi", vậy chắc chắn là ưu ái bậc nhất!

Khoảnh khắc ấy, Tần Huyền Hiêu cảm thấy pháo hoa đêm giao thừa như đang nổ tung trong lòng hắn.

Dù hắn có vô lại cướp đi trái tim Tần Đạc Dã thì đã sao?

A Dã nói thích hắn.

Hai người họ yêu nhau.

Hê.

Tần Huyền Hiêu bỗng bật dậy: "Ta đi lấy ngọc cao!"

Tần Đạc Dã giữ hắn lại: "Không cần."

"Ngươi sẽ bị thương."

Tần Đạc Dã nhắm mắt, giọng điệu bất đắc dĩ: "Lần này sẽ không."

Y kéo vạt áo ra, chẳng buồn để ý nữa: "Ngươi tự nhìn đi, thuốc này hiệu quả tốt lắm."

Cảnh xuân trước mắt khiến Tần Huyền Hiêu đờ người, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "Vậy... vậy để ta đi tắt nến đã..."

Tần Đạc Dã: "..."

Y đưa tay túm lấy tay áo hắn, nhìn thẳng: "Rốt cuộc ngươi có làm được không? Không được thì ta tự giải quyết."

Tần Huyền Hiêu: "?"

Hắn làm được!

"A Dã... ta sẽ khiến ngươi hài lòng."

Tần Huyền Hiêu kéo y vào lòng, giữ nguyên tư thế ôm sát, môi vừa vặn áp lên cổ y.

Hắn há miệng cắn xuống cổ.

Thân thể Tần Đạc Dã cứng lại, th.ở d.ốc một tiếng: "Lại cắn? Dấu trên cổ không che được."

"Ta muốn không che được." Tần Huyền Hiêu nhìn y, ánh mắt thâm trầm: "Ta muốn cả thiên hạ biết, A Dã yêu ta, tùy ý để ta làm càn."

Có lẽ do tác dụng của thuốc, đêm nay Tần Đạc Dã hoàn toàn thả lỏng, thậm chí chẳng thèm kiềm chế tiếng rê.n rỉ, cũng không chịu thua, cắn trả một cái, hừ lạnh, cảm thấy chưa đủ, y bèn vươn tay lấy con dấu trên bàn.

Tần Đạc Dã kéo áo Tần Huyền Hiêu xuống, ấn mạnh con dấu lên xương quai xanh của hắn, vết đỏ in sâu vào da thịt.

"Vậy thì, ngươi cũng là của ta."

"Ừm, ta là của A Dã."

Ngón tay chợt run lên, Tần Đạc Dã vội vàng bấu lấy vai hắn, con dấu bị quăng ra xa, lăn vài vòng trên thảm lông mềm mại...

...

"Thuốc hết tác dụng rồi à?" Tần Huyền Hiêu thấy Tần Đạc Dã đột nhiên đưa tay ôm mặt.

"Ừm..." Tần Đạc Dã nhớ lại hành động vừa rồi của mình, gương mặt nóng ran, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Thật là hoang đường, hư hỏng quá mức, Thành Liệt đế!

Đóng dấu ấn... đúng là mất mặt! Người làm hôn quân chắc chắn chính là mình rồi.

"Vậy, A Dã có hài lòng không?" Tần Huyền Hiêu cúi xuống, ghé sát tai y, khẽ cười hỏi.

Tần Đạc Dã hài lòng hết biết.

Nhưng y cảm thấy vừa rồi mình thở hơi gấp, nếu giờ còn khen ngợi Tần Huyền Hiêu nữa, chẳng phải sẽ khiến hắn đắc ý hay sao?

Thế là Thành Liệt đế cao ngạo cau mày, đáp gọn: "Cũng bình thường thôi."

Tần Huyền Hiêu: "..."

Hắn mím môi: "Vậy phải thế nào mới có thể làm bệ hạ của ta hài lòng đây?"

Trong giọng nói phảng phất ý vị nguy hiểm, Tần Đạc Dã nghe ra ngay, nhưng lúc này đã cưỡi hổ khó xuống, không thể lùi bước. Mấy trò khiêu khích, y thành thạo lắm.

Thế nên y lười biếng nâng tay, chọc nhẹ vào ngực Tần Huyền Hiêu, nở nụ cười đầy ý kén chọn: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi."

"..."

Soạt một tiếng, Tần Huyền Hiêu siết chặt eo Tần Đạc Dã, lật y nằm sấp xuống giường, đè chặt lấy y từ phía sau. Ngón tay hắn khẽ động, những tấm rèm thêu hoa kim ngân đồng loạt buông xõa, che đi sắc xuân nồng nàn trên giường.
 
Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Chương 101: Cùng hắn đồng trị thiên hạ



"Văn đại nhân vạn tuế!"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Ngày mười sáu tháng Giêng, kỳ nghỉ lễ năm Thiên Thừa thứ năm kết thúc, hôm nay là buổi triều hội đầu tiên của năm.

Suốt cả dịp lễ, quần thần thấp thỏm không yên, lúc này họ vừa run rẩy vừa cung kính xếp hàng bước vào điện Vô Cực. Ngẩng đầu lên, họ trông thấy trên bậc thềm vàng chính giữa đại điện có hai người đang ngồi.

Ngoài Hoàng đế ngồi trên long ỷ, người mà trước Tết họ còn tưởng đã thất sủng - quyền thần Văn Tình Hạc, giờ đây lại vững vàng ngồi sau long án, chậm rãi lật xem tấu chương trên bàn.

Trong lòng văn võ bá quan chấn động không thôi, nhưng Đệ Ngũ Ngôn thì lại thở phào nhẹ nhõm.

Không có chuyện gì là tốt rồi.

Theo thông lệ, buổi triều hội đầu tiên sau năm mới thường là dịp để tất cả quan viên khoác lên mình lễ phục trang trọng nhất, Lễ quan xướng lời chúc tụng, cầu mong mưa thuận gió hòa, dân an vật thịnh. Sau đó, bá quan dâng lời chúc mừng lên Hoàng đế, kính rượu, ban thưởng, tầm khoảng một canh giờ là kết thúc.

Nhưng buổi triều hội đầu tiên năm nay thì khác.

Một chồng tấu chương chất đầy trên long án, hàng ngũ quan viên vắng đi gần một phần năm, nhiều gương mặt quen thuộc chẳng còn thấy nữa. Bầu không khí khác thường đè nặng lên lòng mọi người.

Lời chúc tụng chỉ mang tính tượng trưng, đọc vài câu rồi dừng.

Bá quan vừa ngẩng đầu thì trông thấy Tần Huyền Hiêu cầm một chén trà ấm áp, đưa đến bên môi vị quan văn kia.

Nhưng điều gây kinh ngạc hơn cả là, vị quan văn nọ thậm chí chẳng buồn ngẩng mắt, chỉ hơi nghiêng đầu, như thể đã quen với chuyện này, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà từ tay Hoàng đế.

Họ gần như không tin vào mắt mình.

Bởi vì Hoàng đế bệ hạ, người lúc nào cũng mang vẻ mặt âm trầm khi thượng triều, giờ đây lại mỉm cười tươi rói.

Nhìn sang vị quan văn nọ, rõ ràng trên cổ áo quan phục của y vẫn còn dấu cắn chưa kịp tan đi.

Ý nghĩa thế nào, ai mà không hiểu?

Đúng là một cặp thần tiên quyến lữ, thoải mái bỡn cợt bá quan quần thần.

Lời chúc tụng vừa dứt, Tần Huyền Hiêu giơ tay ngăn lại nghi thức dâng lời chúc tiếp theo.

Huyền Y vệ bước vào từ cửa điện, trên tay áp giải một ông lão dáng người hơi mập, khoác bộ áo tù.

Sau nửa tháng trong ngục, Chu thái phó đã gầy đi không ít so với trước Tết, tóc ông ta trắng xóa, đầu cúi thấp, quỳ rạp xuống đất.

Trong hàng ngũ quan viên, không ít người hít vào một hơi lạnh.

Tần Huyền Hiêu liếc nhìn bá quan bên dưới bậc thềm, cầm lấy tờ giấy mà Tần Đạc Dã đã chuẩn bị cho hắn, cất giọng đọc: "Kẻ nghịch thần họ Chu, quê quán ở Tị Thủy, từng giữ chức Thái phó, tước phong Quốc công, địa vị cao trọng. Thế nhưng kẻ này dã tâm bừng bừng, ôm lòng bất chính, từ khi nắm quyền đến nay, tham ô hối lộ, vơ vét của cải, ức h**p dân chúng, coi thường quốc pháp, tội trạng chồng chất, không gì có thể tha thứ."

Tần Huyền Hiêu dừng lại một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc kết tội một vị quan thay vì trực tiếp chém đầu nếu thấy ngứa mắt.

Nhưng nếu hắn dám làm vậy vào lúc này, người đầu tiên chém hắn chắc chắn là A Dã.

Nơi bá quan không nhìn thấy, Tần Huyền Hiêu lén vươn tay, móc lấy ngón tay Tần Đạc Dã, sau đó nắm trọn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng cào cào mấy cái.

Đổi lại là ánh mắt lườm nguýt của y, hắn bỗng chốc vui vẻ, ngoan ngoãn thu tay về.

Hoàng đế chỉ cần mở đầu, còn lại đã có Lễ quan tiếp tục tuyên đọc tội trạng.

"Tham ô ngân lượng quốc khố, cấu kết với nguyên Châu mục Tị Thủy, khiến kho lương các quận huyện trong châu vì xuống cấp mà bị mưa thấm ướt, lương thực mục nát..."

"Kéo bè kết phái, làm loạn triều cương, đan kết mạng lưới quan hệ khổng lồ, dùng thủ đoạn mua bán quan chức, nhận hối lộ để trục lợi, chèn ép trung lương..."

"Không chỉ tham lam vô độ mà còn ôm mưu đồ phản nghịch, bí mật lên kế hoạch tạo phản, sai thích khách ám sát Hoàng đế, ý đồ tạo phản, tội đáng tru di."

Tội đáng tru di.

Lời vừa dứt, cả triều lặng như tờ.

Không ai có cảm giác thương xót, chỉ toàn nỗi sợ hãi, sợ rằng người tiếp theo bị kéo xuống chính là mình.

Bên trong điện Vô Cực, Chu thái phó quỳ rạp dưới đất, không còn sức chống đỡ, chỉ cúi đầu im lặng.

Trên đài cao, Lễ quan tiếp tục đọc.

"Bằng chứng rõ ràng, tình tiết nghiêm trọng, ảnh hưởng vô cùng xấu. Xét theo luật pháp Đại Ngụy, kẻ nghịch thần họ Chu bị phán xử tử, hành quyết lúc giữa trưa hôm nay, bêu đầu thị chúng để răn đe."

"Theo luật, tru di cửu tộc, những kẻ có liên quan trong tộc đều bị xử trảm. Gia quyến chưa dính líu bị đày ra Mạc thôn Tây Bắc, toàn bộ tài sản sung công."

"Đồng đảng của kẻ nghịch thần, tùy theo mức độ phạm tội mà chịu các hình phạt khác nhau, bao gồm lưu đày và lao dịch."

"Danh sách và mức phạt tương ứng sẽ được niêm yết trên bảng cáo thị trước hoàng cung, cho bá quan và dân chúng tra xét. Công chính liêm minh, tuyệt đối không dung túng cho kẻ phạm pháp."

Chu thái phó bị giải đi.

Việc định tội ông ta, chỉ là một trong những nghị sự của buổi triều hội hôm nay.

Việc thứ hai, đó là cải cách chính trị.

Quan viên tự trình báo công văn theo tháng, không được phép giả dối...

Ngự sử đài được điều tra lại từ đầu, cải tổ chế độ giám sát, đồng thời Ngự sử cũng phải chịu sự kiểm tra đột xuất từ Huyền Y vệ...

Giữa địa phương và kinh thành, thiết lập chức Thứ sử để giám sát qua lại...

Một khoản sổ sách mục nát của Hộ bộ được làm lại từ đầu, phải ghi chép theo quy luật, công khai minh bạch...

Trước khi tuyển chọn quan viên mới, tiến hành xét duyệt ba đời, triệt để ngăn chặn quan hệ thân tộc...

Chức quan được bổ sung, đồng thời chế độ quan viên dư thừa cũng bị loại bỏ.

Mục đích là quét sạch gian nịnh trong triều, khôi phục thanh minh cho triều chính.

Hai đạo cải cách chính trị liên tiếp ban hành, toàn bộ bá quan đều nhìn ra, lần này Tần Huyền Hiêu thực sự quyết tâm quét sạch triều đình từ trên xuống dưới.

Đệ Ngũ Ngôn bỗng chau mày, ngẩng đầu nhìn sang Văn Tình Hạc đang chuyên tâm xử lý công văn.

Một cuộc cải cách mạnh mẽ như vậy, không giống chủ ý của Hoàng đế, mà có vẻ như đến từ người bên cạnh hắn.

Những điều lệ này mang theo cảm giác quen thuộc. Với sự nhạy bén và kiến thức uyên thâm, Đệ Ngũ Ngôn nhanh chóng nhận ra, dù pháp chế không giống, nhưng tư tưởng và nền tảng đằng sau chính sách lại giống hệt thời Thành Liệt đế.

Người viết ra đạo cải cách chính trị này, nhất định rất am hiểu gốc rễ của thế gia, mới có thể từng bước nắm bắt, từng bước triệt hạ.

Thật sự là... Văn Tình Hạc sao?

Đệ Ngũ Ngôn nhớ lại tình hình gần đây.

Sau Tết, kinh thành liên tục xuất hiện lời đồn. Ban đầu là nói Đế tinh giáng thế, sau lại truyền tai rằng, Đế tinh chính là Thành Liệt đế chuyển sinh.

Mấy ngày trước, Tư Thiên Giám còn tính toán, nói mệnh cách của Đế tinh rơi vào Văn Tình Hạc.

Vậy Văn Tình Hạc là Thành Liệt đế chuyển thế?

Đệ Ngũ Ngôn khẽ lắc đầu tự giễu, bản thân cũng thật hồ đồ, lại tin vào những lời hoang đường ngoài phố.

Tử bất ngữ quái lực loạn thần*.

*Một câu nói của Khổng Tử, nhấn mạnh không bàn luận về những điều huyền bí, thần linh hay sức mạnh siêu nhiên, mà tập trung vào đạo đức, chính trị, giáo dục và tu dưỡng con người. Điều này phản ánh quan điểm thực tiễn của Nho giáo, khuyến khích con người hành động theo lý trí, đạo đức thay vì mê tín, tin vào những điều không thể kiểm chứng.

Cải cách chính trị được ban hành, quá trình bãi miễn và thăng chức quan viên cũng cực kỳ tốn thời gian. Mãi đến gần trưa mới bãi triều.

Ngoài điện Vô Cực, Dương thái úy vội vàng bước lên hai bước, gọi Văn thừa tướng đang định rời đi.

"Thừa tướng đại nhân, xin dừng bước."

Văn thừa tướng tuổi tác đã cao, chậm rãi quay đầu, "Thái úy đại nhân có chuyện gì?"

"Thừa tướng đại nhân, nhà họ Chu đã sụp đổ, ngài không cảm thấy môi hở răng lạnh sao?" Dương thái úy tiến lên một bước, hạ giọng nói: "Hoàng đế đã bị người kia mê hoặc, giương đao về phía thế gia, tiếp theo có lẽ sẽ đến lượt chúng ta."

Văn thừa tướng vẫn chậm rãi "ồ" một tiếng, nghe đến mức Dương thái úy suýt phát điên, bèn nói thẳng: "Bây giờ y đã vươn tay quá xa, nếu cứ để mặc như vậy, sau này y tham chính, thế gia chúng ta sẽ là đại địch của y. Thừa tướng đại nhân, nhà họ Văn và nhà họ Dương liên thủ, chắc chắn y không chống đỡ nổi áp lực này."

Văn thừa tướng thở dài, đôi mắt già nua đục ngầu nhìn về Vạn Tuế Thông Thiên đài phía xa, chậm rãi nói: "Lão Dương à, sao ngươi còn chưa nhìn ra? Những đạo chính lệnh hôm nay, vốn không phải từ tay bệ hạ. Khi chúng ta còn chưa kịp để ý, đứa trẻ ấy đã tham chính rồi."

"Từ trước đến nay nhà họ Văn vẫn giữ mình trong sạch... luôn chờ minh chủ. Có lẽ hôm nay minh chủ đã xuất hiện rồi."

Dương thái úy sững sờ, lão chưa từng biết, hóa ra nhà họ Văn mới thực sự là phe bảo hoàng*.

*Phe phái ủng hộ chế độ quân chủ và bảo vệ hoàng đế.

Hay không nên gọi là bảo hoàng, vì nhà họ Văn vốn trung thành với Đại Ngụy.

Quốc vận hưng thịnh thì cứu giúp thiên hạ, quốc vận suy vi thì giữ thân trong sạch.

Văn thừa tướng chậm rãi vỗ vai lão: "Lão Dương, nể tình khi xưa ba chúng ta kết bái, ta miễn cưỡng xưng một tiếng huynh trưởng. Huynh trưởng khuyên ngươi, nhân lúc đứa trẻ ấy còn chưa có thời gian rảnh để điều tra, ngươi hãy sớm giao nộp những tài sản và ruộng đất bất chính trong nhà, bảo toàn mạng sống cho gia tộc."

Nói xong, Văn thừa tướng chậm rãi rời đi.

Dương thái úy đứng ngẩn người hồi lâu, sau đó quay bước, đi về pháp trường trước Ngọ Môn.

Ngoài Ngọ Môn, biển người đông nghịt, từ bách tính đến quan viên, ai ai cũng tụ tập quanh pháp trường. Đao phủ vung tay, chém xuống, một tiếng "kịch" vang lên, tiếp đó là âm thanh đầu người lăn lốc rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.

Người bị chém không ít, đến mức cả pháp trường nồng nặc mùi máu, ngay cả những đao phủ quen thuộc với cảnh hành quyết cũng cảm thấy buồn nôn.

Nhưng chẳng một ai thấy tàn nhẫn, thậm chí bách tính còn vỗ tay reo hò.

Giờ Ngọ hôm nay, nhà họ Chu - một gia tộc từng đứng đầu Đại Ngụy, từng làm quan trải qua nhiều thế hệ, từng thao túng triều đình đã hoàn toàn biến mất.

Ngoài danh sách xử phạt, cải cách chính trị cũng được niêm yết trên bảng cáo thị, hoan nghênh dân gian phản hồi, thậm chí khuyến khích bách tính tố giác quan viên có hành vi sai trái.

Trước cổng hoàng cung, con đường đầy đinh sắt trước trống Đăng Văn sớm đã bị dẹp bỏ, mặt trống cũng được thay mới.

Sạch sẽ không chút vết bụi.

Triều đình tuyên cáo rõ ràng với thiên hạ rằng: Nếu có oan khuất, hãy đến tố cáo, Thiên tử chắc chắn sẽ đích thân tra xét, không để kẻ có tội nào nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Mà lòng dân, từ trước đến nay vẫn luôn nhạy bén.

Họ lập tức cảm nhận được sự quan tâm của hoàng gia.

"Chúng ta trách oan bệ hạ rồi..."

"Trước đây nhà họ Chu ngang ngược, chiếm mất ba mẫu ruộng tốt của nhà ta. Mấy ngày trước, bệ hạ đích thân điều tra ra, sai Huyền Y vệ đến nhà ta, trả lại khế đất ba mẫu ruộng ấy..."

"Bệ hạ... vạn tuế!"

"Văn đại nhân vạn tuế!"

"Văn đại nhân cũng vạn... vạn tuế sao? Có khi nào..."

"Ây da, ngươi biết gì chứ? Bệ hạ và Văn đại nhân là một đôi đấy! Nghe nói bệ hạ si tình không đổi với Văn đại nhân, nên nếu nói 'Văn đại nhân vạn tuế', bệ hạ chẳng những không trách mà còn vui hơn ấy chứ."

"Hả! Thật sao?"

"Dĩ nhiên rồi! Ngươi không biết à? Dạo gần đây có một cuốn thoại bản đang làm mưa làm gió ở kinh thành, tên là Kim Ngân, kể về câu chuyện dây dưa triền miên giữa hai người họ từ kiếp trước đến kiếp này. Nói rằng kiếp trước Văn đại nhân là Thành Liệt đế, còn bệ hạ là đại tướng của y, nhưng tiếc thay Thành Liệt đế yểu mệnh, tướng quân vì thương tiếc mà tuẫn tình theo. Duyên phận chưa dứt, cảm động cả trời xanh, nên mới được sắp đặt cho một kiếp này, tiếp tục nối tiếp tiền duyên..."

"Quoa!"

...

Sau năm mới, toàn bộ triều thần lập tức bận rộn.

Dù gì cũng mất đi một phần năm đồng liêu, số công việc tăng thêm đều đổ lên vai những người còn lại.

Hơn nữa, suốt một tháng này, triều đình hầu như ngày nào cũng mở đại triều hội.

Hoàng đế vung tay phát động cải cách, quyết tâm hoàn tất việc kiểm tra hộ tịch trước mùa xuân gieo trồng, rà soát kỹ lưỡng đất đai của các thế gia, bắt đầu từ các quận huyện địa phương, truy xét đến tận cùng.

Pháp luật thuế vụ cũng được công bố lại một cách rõ ràng, in ấn phổ biến khắp thiên hạ.

Các điều luật mới được ban hành, những pháp lệnh cũ bị bãi bỏ đều được thống nhất ghi chú, biên soạn và lưu trữ trong Thiên Thừa Tân Luật.

Công khai, minh bạch.

Luật Tân Hòa cũng được chỉnh sửa dựa trên nền tảng Luật Tân Miêu, điều chỉnh phù hợp với tình hình Đại Ngụy hiện tại, kịp thời triển khai trước vụ mùa xuân.

Ai có dị nghị, Tần Đạc Dã lập tức lấy luật pháp thời Thành Liệt đế ra làm căn cứ.

Còn Tần Huyền Hiêu thì đứng sau y, nở nụ cười lạnh lẽo, lưỡi dao đã mài sẵn chờ hành động.

Thế là đám người lập tức im thin thít. Có kẻ cao ngạo, định mang luật pháp thời Thành Liệt đế ra tranh luận với Tần Đạc Dã, nhưng chỉ qua ba câu đã cứng họng.

Không ai có thể tranh biện với Tần Đạc Dã về chính sách thời Thành Liệt đế.

Dần dà, cả văn võ bá quan đều có cảm giác mơ hồ, dường như bọn họ đang sống ở thời trăm năm trước, trở về thời thái bình thịnh thế của Thành Liệt đế.

Tần Đạc Dã đứng giữa đại điện Kim Loan, thần thái phóng khoáng, lời lẽ sắc bén, mang đến một cảm giác vô cùng mạnh mẽ, như thể Thành Liệt đế bước ra từ lịch sử, hiển hiện ngay trước mắt họ.

Đến lúc này, rất nhiều người thực sự tin vào lời đồn ngoài phố.

Thành Liệt đế hóa thân thành Đế tinh chuyển thế, mệnh cách giáng vào thân Văn Tình Hạc.

Thế nên cứ thuận nước đẩy thuyền, Tần Huyền Hiêu trực tiếp tuyên bố trên triều, lập Văn Tình Hạc làm đế.

Cùng hắn đồng trị thiên hạ.

Anh hùng xưa đã qua, người tài nay chẳng thấy, đó là cục diện song đế đồng trị chưa từng có trong lịch sử.
 
Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]



"Chỉ có ngươi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

"A Dã..."

Trong điện Hàm Chương, Tần Đạc Dã ngồi ngay ngắn sau án thư, cầm bút phê duyệt tấu chương, mặc cho Tần Huyền Hiêu nằm dài trên đùi mình.

"Ài, A Dã!" Tần Huyền Hiêu nhõng nhẽo: "Sao ngươi không thuận nước đẩy thuyền, thừa nhận với thiên hạ rằng ngươi chính là Thành Liệt đế?"

Tần Đạc Dã đẩy đầu hắn ra: "Ngươi chắn mất tấu chương của ta rồi."

"A Dã giận ta sao?" Tần Huyền Hiêu hôn lên khóe môi y, hỏi.

"Không có, ngươi đã phê duyệt xong tấu chương chưa?"

"..." Tần Huyền Hiêu chột dạ: "Chưa, nhưng tối nay nhất định xong."

"Chậm trễ không phải là thói quen tốt." Tần Đạc Dã thở dài, đặt bút xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Sau Tết, trong kinh hết đợt sóng này lại đến đợt sóng khác, lời đồn đó là do ngươi tung ra, đúng không?"

Ánh mắt Tần Huyền Hiêu lập tức né tránh, hắn cầm chén trà trắng trên lò nhỏ, đưa đến bên môi Tần Đạc Dã, "A Dã, uống trà đi."

"Tần Huyền Hiêu." Giọng điệu Tần Đạc Dã trầm lại.

Tần Huyền Hiêu buồn bực đặt chén trà xuống, lẩm bẩm: "Là ta thì sao? Nhà họ Chu có thể lợi dụng bài đồng dao, sao ta không thể tìm đạo sĩ và hòa thượng tiên đoán? Hơn nữa, ta nói toàn sự thật, sao có thể gọi là đồn đãi?"

"Ta chỉ muốn ngươi là chính ngươi, không phải khoác lên mình thân phận của kẻ khác." Đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu cụp xuống, gương mặt thoáng vẻ tủi thân.

Tần Đạc Dã lại thở dài.

Tên nhóc này giỏi nhất là giả vờ đáng thương.

Y đưa tay xoa đầu hắn.

"Không cần thiết." Tần Đạc Dã nói: "Ta cũng không bận tâm đến hư danh. Ta mượn thân phận của Văn Tình Hạc để tái sinh ở thời đại này, ít nhất về mặt nhân quả, ta nợ đối phương một phần ân tình. Chấp niệm trong ký ức Văn Tình Hạc là trở thành một vị quan tốt được sử sách ghi danh. Ta nhận ân tình của hắn, thì sẽ trả lại cho hắn danh tiếng đó."

"Nhưng ta muốn tên ta được đặt cạnh tên ngươi." Đôi mắt Tần Huyền Hiêu lấp lánh, giọng nói kiên định: "Muốn hậu thế khi nhắc đến thời đại song đế đồng trị, sẽ nói đến Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu."

Tần Đạc Dã mỉm cười, y hiểu rõ tâm tư của vị Hoàng đế nhỏ này.

Vì thế, y nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, đặt một nụ hôn lên môi đối phương, sau đó ghé sát tai hắn, thì thầm: "Ta chỉ thuộc về một mình ngươi."

"Người khác không biết, chỉ có ngươi biết."

Đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu bỗng trợn to, trong khoảnh khắc, niềm vui sướng và thỏa mãn tột cùng lóe lên trong mắt hắn.

Tần Đạc Dã bật cười.

Được rồi, dỗ xong rồi.

...

Sau vài trận tuyết, tiết trời dần ấm áp trở lại.

Giữa tháng hai, sau khi Lận Tê Nguyên đến Nam Sơn tế bái, cũng đã đến ngày phải khởi hành quay về Bắc Cương.

Tối hôm đó, Tần Đạc Dã đến bãi tập, từ biệt các tướng sĩ Đại Ngụy.

Đêm ấy, họ đốt lửa trại, tướng sĩ quây quần bên ánh lửa.

Lận Tê Nguyên mang một vò rượu đến, đưa cho Tần Đạc Dã.

"Bệ hạ, Mộng Thần Tửu." Lận Tê Nguyên cười nói.

Vì Tần Đạc Dã đã lên ngôi Hoàng đế, nên cách xưng hô cũng đổi theo.

Y nhìn vò rượu mà kiếp trước mình thích nhất, đành nhịn đau từ chối: "Hắn không cho ta uống rượu."

Không gian quanh lửa trại im lặng trong giây lát, rồi ngay sau đó là một tràng cười ồn ào.

Những tướng sĩ này đều là quân dưới trướng Lận Tê Nguyên, cũng là thân tín đi theo ông lâu năm. Họ biết rõ quan hệ giữa tướng quân của mình và Hoàng đế, nên cũng gần gũi với Tần Huyền Hiêu hơn. Hơn nữa, các chính sách gần đây đã khiến dân chúng thay đổi thái độ với hắn, chuyển từ sợ hãi sang tin tưởng và yêu mến, đặc biệt là dân Kỳ Xuyên.

Người Kỳ Xuyên giỏi ca dao, dưới sự hướng dẫn của Lâu Kha, nay là Châu mục Tị Thủy, họ đã lan truyền ca tụng công đức của Hoàng đế. Bây giờ, cả châu Tị Thủy không chỉ ca ngợi bệ hạ mà còn truyền tụng chuyện tình của hai người.

Tần Huyền Hiêu biết, đây là tâm ý của Tần Đạc Dã dành cho hắn, dành lại danh tiếng và lòng dân cho hắn.

Dĩ nhiên, hắn vẫn thích nghe chuyện tình yêu hơn. Hắn đã mua về hết mấy thoại bản Kim Ngân đang thịnh hành trong kinh thành.

Còn hiện tại, các tướng sĩ đã thân thiết với Tần Đạc Dã, bèn trêu chọc hỏi khi nào hai vị Hoàng đế thành thân.

Tần Huyền Hiêu nhấc cây gậy bên cạnh lên, gõ xuống một cái.

"Cút nhanh!" Hắn cười mắng.

Bầu không khí trong quân doanh sôi động, Lận Tê Nguyên đặc cách cho họ uống một chút rượu, nhưng không được quá nhiều, vì sáng mai còn phải lên đường.

Lận Tê Nguyên cầm vò Mộng Thần Tửu, ngửa cổ uống một ngụm.

"Nói thật, lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã không thích." Ông ngẩng đầu nhìn trời đêm, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt. Vị tướng quân gần năm mươi tuổi này khẽ thở dài: "Ta cứ tưởng ngươi là kẻ gian thần khéo nịnh bợ, chỉ biết dựa vào khuôn mặt để lấy lòng bệ hạ."

"Ta cũng đoán được." Tần Đạc Dã cười nhạt.

"Suy nghĩ đó thay đổi là khi ta thấy ngươi bắn một mũi tên hạ hổ dữ trong rừng, là khi ngươi đơn thân độc mã cầm kiếm đến Kỳ Xuyên..." Lận Tê Nguyên lại uống một ngụm rượu, vị cay nồng trôi xuống cổ họng, "Nếu ngươi xuất hiện sớm hơn một chút thì tốt rồi, Tiểu Hiêu đã không phải chịu nhiều năm khổ cực như vậy."

"Ta chỉ còn mỗi nó là người thân..." Ông đột nhiên đứng dậy, cúi người thật sâu trước mặt Tần Đạc Dã: "Văn đại nhân, bệ hạ... hoặc nên gọi là Thành Liệt đế, rốt cuộc, ngươi có phải là người đó không?"

Tần Đạc Dã cũng đứng lên, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên người y, rực rỡ mà chói lóa, y nhàn nhạt nói: "Chuyện đó không quan trọng."

Lận Tê Nguyên tiến lên một bước, quỳ một gối xuống, "Thân là cậu ruột, ta chưa từng thấy Tiểu Hiêu hạnh phúc đến vậy... Dù thế nào đi nữa, xin ngươi, hãy ở bên nó lâu hơn một chút."

"Nhất định rồi." Tần Đạc Dã đáp, không chút do dự.

...

Ngày hai mươi lăm tháng hai, vòng sơ thẩm của kỳ thi Hội kết thúc.

Quan viên phụ trách chấm thi ở Văn Uyên Các mang những bài thi đã qua vòng sơ lọc đặt lên án thư của hai vị Hoàng đế.

Tần Đạc Dã gọi Tần Huyền Hiêu đến, hai người cùng nhau xem xét lần nữa.

Ngày hai mươi bảy tháng hai, công bố bảng vàng.

Ba ngày sau, thi Đình.

Tần Đạc Dã khoác hoàng bào đen thêu hình rồng, đích thân đến trường thi.

Cung nhân của Phưởng Y Cục trong cung hối hả suốt ngày đêm, cuối cùng cũng may xong long bào cho Tân hoàng trước ngày thi.

Tại sao lại lâu đến vậy? Chủ yếu là vì Tần Huyền Hiêu không vừa ý. Lúc thì bảo áo không tôn lên khí chất của A Dã, lúc lại chê vải không đủ mềm, lúc thì phàn nàn hoa văn thêu không đẹp, bắt làm lại.

Cung nhân của Phưởng Y Cục sắp phát điên, có người đến mách với Tần Đạc Dã. Cuối cùng, y đành phải đích thân đến lôi cái kẻ chuyên gây rối ấy đi.

Đây cũng là lần đầu tiên, ngoài các triều thần, những người khác được tận mắt nhìn thấy vị "Văn đại nhân" trong truyền thuyết, à không, bây giờ phải gọi là bệ hạ.

Các sĩ tử vừa trông thấy đều sững sờ kinh ngạc.

Đề thi Đình là một bài sách luận do chính tay Tần Đạc Dã ra đề, y đích thân khảo sát học vấn và tầm nhìn của các sĩ tử, chọn ra vài nhân tài xuất sắc nhất, lần lượt phong làm Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, ban chức quan ngay tại chỗ. Những học sĩ còn lại phải vào Văn Uyên Các học ba năm mới được chính thức vào triều làm quan.

Dù triều đình đang thiếu nhân sự, khối lượng công việc của quan viên mỗi ngày đều rất lớn, cần bổ sung người gấp, nhưng vẫn không thể nóng vội mà ép cây non lớn nhanh.

Tối hôm đó, Tần Đạc Dã bị đè xu.ống giường, đôi mắt phượng của tiểu Hoàng đế nhà y ánh lên vẻ tủi thân, nhưng động tác thì chẳng hề nhẹ chút nào.

"Tần Huyền Hiêu... chậm lại... ưm..."

"A Dã thấy Thám hoa đẹp lắm à? Còn nhìn tên đó ba lần liền." Tần Huyền Hiêu chẳng thèm nghe, động tác càng mạnh bạo, "Ta với hắn, ai đẹp hơn?"

Tần Đạc Dã: "..."

Cuối cùng y cũng hiểu hắn đang ghen cái gì rồi.

Lúc chọn Thám hoa, y chỉ đơn thuần so xem ai đẹp hơn thôi, dĩ nhiên phải nhìn kỹ... A! Chậm lại đã!

...

Ngày mồng một tháng ba, yến tiệc Quỳnh Lâm.

Vừa là tiệc mùa xuân, vừa là yến tiệc vinh danh các tân tiến sĩ.

Xuân tháng ba, tiết trời dần ấm, ngày một dài hơn, hơi đất dâng lên nhưng vẫn còn chút lạnh.

Trong yến tiệc, Tần Huyền Hiêu nhìn y chằm chằm, sợ y lại uống rượu đổ bệnh, đến cả rượu hoa quả ngọt cũng không cho chạm vào.

Tần Đạc Dã khó chịu, nhân lúc không ai chú ý, bèn ghé qua cắn Tần Huyền Hiêu một cái thật mạnh.

Vai trò của Hoàng đế trong yến tiệc mùa xuân chính là đọc đôi ba câu chúc tụng, cổ vũ tân tiến sĩ, lừa gạt... à không, khích lệ bọn họ cống hiến hết mình cho Đại Ngụy.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, Tần Đạc Dã đứng dậy rời tiệc, bỏ mặc Tần Huyền Hiêu ngồi chịu khổ, một mình hồi cung trước.

Về đến điện Hàm Chương, lò sưởi trong điện đốt đỏ rực, y cởi áo khoác dày ra.

Đi đến bên cửa sổ, Tần Đạc Dã vươn tay đẩy cửa sổ ra.

Đột nhiên y bất cẩn làm rơi ống đựng bút trên bàn xuống.

Nhìn bút lông vương vãi, y nhíu mày, nhặt lên sắp lại, tiện tay kéo ngăn tủ ra để cất bút.

Khoảnh khắc mở ngăn tủ, ánh mắt y dừng lại nơi một quyển sách.

Cuốn truyện ký này y từng thấy từ rất lâu trước kia, lúc đó nó đặt trên án thư của Tần Huyền Hiêu. Y không động vào, chỉ bảo Câu Hoằng Dương tìm một quyển khác để đọc.

Hồi đó, phản ứng của Tần Huyền Hiêu có hơi quá khích.

Tần Đạc Dã cảm thấy tò mò, y tiện tay đặt bút sang một bên, lấy cuốn "Truyện về Thành Liệt Thánh Hoàng đế" ra xem thử.

Một bức họa từ trong sách nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Y nhặt lên, mở ra xem.

Là y.

Có lẽ là lúc còn ở Bắc Cương, được họa sư vẽ lại.

Tần Đạc Dã đặt bức tranh xuống, lật sách ra.

"Hận người sinh sớm chẳng đợi ta,

Yêu rồi ly biệt,

Tình chẳng vẹn,

Ý chẳng thành,

Lệ đẫm khúc thương ca."

Nét chữ ngay ngắn, bên trên có một vệt mực gạch ngang, y vừa nhìn đã nhận ra đây là chữ của Tần Huyền Hiêu.

Tần Đạc Dã khựng lại một chút, rồi tiếp tục lật xuống.

Giờ không hận nữa. 😁

Hình như, có gì đó sai sai.

Tần Đạc Dã lật nhanh mấy trang sách, phát hiện bên trong chi chít những dòng chữ nhỏ, tất cả đều là những lời bình, tất cả đều chất chứa sự ngưỡng mộ nồng nàn.

Y mạnh mẽ gập cuốn sách lại, cứng đờ ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa hướng về ngăn kéo kia, lúc này mới nhận ra bên trong đầy ắp thư từ và tranh vẽ của y.

Hoặc có lẽ, là hồi kiếp trước của y.

Tần Đạc Dã nhanh chóng đưa tay mở một ngăn kéo khác.

Bên trong là chén trà y thường dùng, bút mực... của kiếp trước.

Nội tâm y rung động mãnh liệt, mạnh tay ném cuốn sách ra xa, dứt khoát đóng sập ngăn kéo đầy tội lỗi ấy lại.

Lúc này, cửa điện Hàm Chương bị đẩy mở, hôm nay Tần Huyền Hiêu ăn mặc không nhiều, vừa từ ngoài cung trở về, mang theo chút hơi lạnh đầu xuân.

Đôi mắt phượng ấy đảo qua, rồi dừng lại trên cuốn truyện ký đặt trên án thư.

Hắn bỗng nhớ lại, đây chính là thứ hắn cố ý để ở đây, chỉ đợi Tần Đạc Dã chủ động tìm đến.

Thấy y có vẻ cứng đờ, Tần Huyền Hiêu bước lên, vòng tay ôm lấy y từ phía sau, giọng nói mang theo d.ục v.ọng không thể che giấu: "Bệ hạ của ta, cuối cùng ngài cũng phát hiện rồi sao..."

Hắn định hôn lên vành tai đỏ bừng của y, bỗng nhiên cảm giác một lực kéo mạnh, cả người bị lôi về phía trước, bị Tần Đạc Dã đè xu.ống án thư.

Mặt hắn cọ vào mặt bàn, cú đè của y không hề nương tay, cảm giác nóng rát như bị trầy xước.

"... Hả? A Dã?" Tần Huyền Hiêu ngỡ ngàng, cảm thấy tình huống này có gì đó sai sai, "Sao vậy?"

Giọng Tần Đạc Dã lạnh băng: "Rốt cuộc ngươi thích ai?"

"?"

"Thích ngươi." Tần Huyền Hiêu trả lời.

"Thích ta?" Tần Đạc Dã hừ lạnh, buông hắn ra, mạnh tay kéo ngăn kéo, để lộ đống đồ vật bên trong trước mắt hắn.

"Là ta, hay là ta của kiếp trước – Thành Liệt đế?"

"...?"

Tần Huyền Hiêu ngây ra một lúc, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn gần như vui mừng, vội vàng ôm lấy y: "A Dã ghen sao?"

"?" Tần Đạc Dã giơ tay đánh hắn, "Ta ghen cái gì chứ?"

"Ghen với chính mình đó." Tần Huyền Hiêu cười khẽ, đôi mắt phượng cong lên, "Đây là lần đầu tiên ngươi ghen... ta thật sự rất vui, thì ra ngươi để ý ta đến vậy."

"?" Tần Đạc Dã khẽ đẩy hắn, "Đừng tự dát vàng lên mặt."

"Không có!"

Tần Huyền Hiêu lập tức cúi xuống hôn y, Tần Đạc Dã né tránh, nhưng hắn vẫn đuổi theo, cuối cùng ghì chặt tay y, như ý nguyện đặt một nụ hôn lên môi.

Tần Đạc Dã khép mắt, mặc cho hơi thở hai người hòa quyện, dần dần bình tâm lại dưới nụ hôn trấn an ấy.

"A Dã đừng giận." Tần Huyền Hiêu nhìn sâu vào mắt y, từng câu từng chữ đều nghiêm túc: "Từ đầu đến cuối, người ta yêu đều là ngươi."

"Trước khi biết ngươi là Thành Liệt đế, ta đã yêu ngươi rồi, chứ không phải vì ngươi là Thành Liệt đế mà ta mới yêu."

"Từ đầu đến cuối, chỉ có ngươi, trọn vẹn, chân thực, đang đứng trước mặt ta."

Tần Đạc Dã chìm trong ánh mắt hắn, ngẩn ngơ gật đầu.

Nói rồi, Tần Huyền Hiêu lấy một chiếc chìa khóa vàng từ trong ngực ra, mỉm cười: "Hôm đó ở hồ sen, ngươi thấy ta nhảy xuống vớt đồ giữa mùa đông, chính là vì thứ này. Trong tòa điện kia, có rất nhiều di vật của ngươi, nhưng trước khi biết thân phận ngươi, ta đã ném nó đi rồi."

"Ừm." Tần Đạc Dã khẽ đáp, y cũng cảm thấy cơn giận vừa rồi của mình có phần vô lý. Y không bận tâm đến chiếc chìa khóa, mà vươn tay nhẹ nhàng chạm lên má hắn, vết xước ban nãy y gây ra đã ửng đỏ một mảng, "Xin lỗi, có đau không?"

Tần Huyền Hiêu nắm lấy đầu ngón tay y, khẽ lắc đầu: "Không đau, không sao đâu."

Đôi mắt phượng ấy sáng rực, hắn xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay, "Có muốn đi xem thử không?"

"Không đi." Tần Đạc Dã đấm nhẹ hắn, "Có gì đáng để lưu giữ chứ, chẳng qua chỉ là chút di vật của ta kiếp trước mà thôi."

"Vẫn có điều ta chưa kịp nói với ngươi..." Tần Huyền Hiêu siết tay y, ôm y vào lòng, "Ngươi vẫn luôn là ánh trăng dìu dắt ta sống tiếp nửa đời trước."

"Ta chết bao nhiêu năm rồi mà còn có bản lĩnh lớn vậy sao?" Tần Đạc Dã cho rằng hắn đang dỗ mình vui.

"Tất nhiên rồi, A Dã của ta." Tần Huyền Hiêu hôn lên vành tai y, giọng nói dịu dàng mà kiên định: "Ta đã vô số lần lật giở cuốn truyện ký này, đọc từng câu từng chữ, mong rằng qua chút ít chữ nghĩa lưu lại trên giấy có thể hiểu thêm về ngươi của trăm năm trước."

"Ta biết ngươi không ăn cá, biết ngươi thích đốt hương Giáng Chân, biết ngươi từng khen trà trắng Vân Nam, biết ngươi đã nói hoa kim ngân dẫu trải qua mùa đông khắc nghiệt vẫn không úa tàn, là cốt cách kiêu hùng của đội quân Trường Dã..."

Biết rất nhiều, rất nhiều.

Tần Đạc Dã nghe đến ngẩn người, bởi vì, đó thực sự là y.

Y gần như không dám tin, trăm năm sau, lại có một người hiểu rõ y hơn cả chính mình.

"Nhưng tại sao Sử quan không ghi lại chuyện A Dã sợ đắng, thích đồ ngọt?"

Mặt Tần Đạc Dã thoáng ửng đỏ, có chút xấu hổ, giơ tay đánh hắn một cái, "... Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, suốt ngày nghiên cứu về ta chắc?"

Tần Huyền Hiêu nắm lấy tay y.

Bỗng nhiên, hắn nói: "Ta yêu ngươi."

Ta yêu ngươi.

Hai mươi năm dài đằng đẵng, ta lặng lẽ bước qua mùa đông giá rét, gió bấc hun hút, sương lạnh cắt da.

May mắn làm sao, kiếp này có thể ôm trọn vầng trăng vào lòng, như nàng gió xuân dịu dàng thổi đến, người xem...

Băng đã tan, tuyết chóng tàn.
Đông vội bước, xuân vừa sang!

Kết thúc chính truyện.
 
Back
Top Bottom