Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 90: Chương 90



Suốt ba ngày liền, quản gia đều đặn mang đồ ăn đến đặt trước cửa, không dám gõ cửa, càng không dám liếc mắt nhìn vào bên trong.

Ngụy Thầm khoác hờ áo ngủ, bưng khay thức ăn trên bàn rồi quay trở lại phòng ngủ.

Hạ Khai cuộn tròn trong chăn, lười biếng nằm bò trên mép giường, đôi mắt mơ màng dõi theo từng bước chân hắn.

Cậu vươn chân nhẹ nhàng chạm vào người hắn: "Em đói rồi."

Mấy ngày nay, Hạ Khai không hề có dấu hiệu nào của việc bị hành hạ quá độ, ngược lại, sắc mặt còn ngày một rạng rỡ hơn. Cậu nhìn bản thân, rồi lại nhìn Ngụy Thầm, nhưng dù có thế nào cũng không thể đẹp trai bằng hắn.

Ngụy Thầm bật cười, cầm thìa cháo đưa đến bên miệng cậu: "Em nhìn cái gì đấy?"

Hạ Khai bĩu môi, phun ngay một miếng cháo ra: "Nhìn thầy."

Ngụy Thầm trêu chọc: "Vậy đã nhìn ra được gì chưa nào?"

Hạ Khai chống tay lên khuỷu tay, ra vẻ suy tư.

"Thầy rất đẹp trai, rất giàu, còn có..." Cậu đột nhiên đỏ mặt, im bặt không nói tiếp.

Bây giờ cậu rất ít khi nhớ lại dáng vẻ của mình trước kia. Khi đó, cậu thật sự rất u ám, dường như sau khi từ Alpha biến thành Omega, lúc nào cũng có cảm giác mình sắp chết đi, thậm chí còn nghĩ đến chuyện kéo cả thế giới cùng xuống địa ngục với mình.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất ngây thơ. Con người một khi rơi vào tuyệt vọng, sẽ có đủ loại suy nghĩ điên rồ. Mà chính Ngụy Thầm đã kéo cậu ra khỏi đó, dùng cách thức mà cậu hoàn toàn không hề phản cảm.

Hạ Khai khịt mũi, không muốn ăn cháo nữa, đẩy tay Ngụy Thầm ra rồi vùi đầu vào lòng hắn, khẽ cọ cọ vào người hắn như một bé thú nhỏ.

"Có lẽ kiếp trước em sống lang thang, suốt ngày nhặt rác kiếm sống khổ sở lắm, nên kiếp này mới đổi lại được nhiều may mắn và phúc khí như thế."

Được gặp Ngụy Thầm, được hắn cất giữ trong tim, yêu thương không chút do dự, không chút giới hạn.

Ngụy Thầm xoa nhẹ mái tóc cậu, Hạ Khai lại có cảm giác bản thân như một con thú cưng được vuốt v3. Cậu nghĩ, tay nghề xoa đầu của Ngụy Thầm càng ngày càng điêu luyện, thế là liền nằm im hưởng thụ sự yên bình và ấm áp này.

Phải thừa nhận rằng, việc biến từ Alpha thành Omega cũng không hoàn toàn là điều xấu. Kỷ Vãn từng kiểm tra và phân tích cơ thể cậu, kết luận rằng thể chất của cậu tốt hơn Omega bình thường rất nhiều.

Nói cách khác, cậu dẻo dai hơn, sức chịu đựng cũng tốt hơn. Nếu là một Omega bình thường trải qua kỳ ph át tình với Alpha suốt mấy ngày liền, chắc chắn phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể ra ngoài.

Nhưng lúc này, cậu chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, sức lực cũng dần hồi phục sau khi được ăn uống đầy đủ. Khi tinh thần và thể lực trở lại, cậu lại muốn quấn lấy Ngụy Thầm thêm một chút nữa.

Nhưng Ngụy Thầm đã ở bên cậu ba ngày rồi, suốt ba ngày không hề rời khỏi phòng ngủ, chắc chắn hắn có công việc cần phải xử lý.

Hạ Khai biết bản thân không thể quá quấn người, bèn hào phóng đẩy hắn ra.

"Thầy đi làm việc trước đi, em ăn xong sẽ nghỉ ngơi thêm một chút."

Cậu xoay người, kéo chăn trùm lên đầu.

Một lát sau, cậu lại lén vén một góc chăn ra, lộ đôi mắt sáng rực, phát hiện Ngụy Thầm vẫn chưa đi, lập tức sáng mắt lên.

"Thầy ơi, sao thầy còn chưa đi làm vậy?"

Hạ Khai lăn một vòng đến bên tay hắn, nếu Ngụy Thầm không đi, cậu cũng không muốn để hắn đi nữa.

"Hay là để em vào phòng làm việc với thầy một lát nhé?" Cậu ngước mắt nhìn hắn: "Em hứa sẽ ngoan ngoãn, không làm ồn đâu."

Không đợi Ngụy Thầm trả lời, Hạ Khai đã chủ động xuống giường, chỉnh lại áo ngủ, giục hắn: "Đi thôi, không đi thì lại tốn thêm thời gian bây giờ!"

Hai vị chủ nhân cuối cùng cũng ra khỏi phòng ngủ, quản gia thấy vậy liền bắt đầu vào dọn dẹp.

Ngụy Thầm cúi đầu làm việc, Hạ Khai thì tìm sách vở của mình ra, ngồi vào một chiếc bàn khác lặng lẽ đọc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, rồi lại cúi xuống ghi chép.

Sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ chính, quản gia mang vào một ly cà phê và một ly sữa. Hạ Khai cau mày, cậu không muốn uống mấy thứ này.

Ngụy Thầm chỉ liếc mắt một cái, Hạ Khai không nói gì, ngoan ngoãn nhận lấy ly sữa.

Cậu giống như một bé thú nhỏ không muốn bị thuần phục, nhưng ngay từ đầu Ngụy Thầm đã không có ý định thuần phục cậu, mà chỉ dùng một tấm lưới khổng lồ bao bọc lại, mặc cho Hạ Khai chạy đến đâu cũng không thể thoát khỏi phạm vi của tấm lưới này.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 91: Chương 91



Hạ Khai lật xem lịch điện tử, lúc này mới chợt nhận ra kỳ nghỉ sắp kết thúc. Học kỳ trước cậu sống trong trạng thái mơ màng, nghĩ đến sự nuông chiều của Ngụy Thầm dành cho mình, không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

Vì vậy, trong hai tuần trước khi nhập học, cậu đã chủ động chuẩn bị trước các môn học trong thời khóa biểu, tự học trước một lượt. Phòng làm việc của Ngụy Thầm đủ rộng, một góc có ánh nắng tràn ngập được đặc biệt bố trí một chiếc bàn học mới dành riêng cho cậu.

Ban ngày, Hạ Khai ngồi ở bàn nhỏ đọc sách học bài, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Ngụy Thầm đang làm việc. Nếu bị hắn bắt gặp ngay tại trận, cậu cũng không đỏ mặt hay xấu hổ, dứt khoát nhìn thẳng một cách quang minh chính đại.

Phần lớn thời gian, Hạ Khai lười biếng nằm bò ra bàn rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trên người sẽ có thêm một tấm chăn. So với việc tăng nhiệt độ trong phòng, cậu càng thích những hành động quan tâm tỉ mỉ của Ngụy Thầm hơn, vô cùng hưởng thụ.

Cả kỳ nghỉ, hầu như Hạ Khai đều ở nhà.

Ngụy Thầm ngày nào cũng bận rộn, vì nhu cầu đặc biệt của cậu mà dành thêm vài ngày để chăm sóc cậu nhưng khối lượng công việc bị trì hoãn đó phải bù lại sau này.

Hạ Khai thấy đau lòng cho Ngụy Thầm, nhận ra rằng lần này ph át tình thật sự không đúng lúc. Nhưng cũng bởi vì tham luyến sự hòa hợp giữa thể xác và tinh thần, đã nếm trải dư vị ngọt ngào rồi, đâu dễ gì mà từ bỏ.

Vì vậy, cậu muốn bù đắp cho Ngụy Thầm, đặt mua không ít dụng cụ nhà bếp, thực phẩm và nguyên liệu nấu ăn trên mạng. Không chỉ muốn giữ chặt thân thể Ngụy Thầm mà còn phải nắm bắt luôn cả dạ dày của hắn.

Lúc Ngụy Thầm xuống lầu pha cà phê, liền nhìn thấy Hạ Khai đang bận rộn trong bếp, quản gia đứng bên cạnh hướng dẫn từng bước, cậu thì gật đầu ừ ừ à à, chăm chú làm theo lời chỉ dạy.

"Khai Khai."

Nghe thấy tiếng gọi, Hạ Khai vui vẻ vẫy tay với Ngụy Thầm.

"Thầy ơi, anh mau qua đây xem!" Dường như cậu có năng khiếu trong việc này, quản gia hướng dẫn một lần là hiểu ngay.

Ngụy Thầm liếc nhìn quản gia, quản gia cũng gật đầu, tỏ ý rằng Hạ Khai làm rất tốt.

Hạ Khai đưa cho Ngụy Thầm một tách cà phê do chính tay cậu pha, còn cố ý vẽ hoa trên bề mặt. Tiếc là kỹ thuật chưa thành thạo, họa tiết trông không được đẹp mắt lắm.

Cậu đưa tách cà phê cho Ngụy Thầm: "Pha theo khẩu vị của anh đó, em đã làm lại mấy lần! Chỉ là kỹ thuật vẽ hoa vẫn chưa đủ giỏi, em sẽ luyện tập!"

Ngụy Thầm im lặng, định nói với cậu rằng không cần học những thứ này cũng được, vốn chẳng phải việc quan trọng gì, mọi thứ đã có quản gia sắp xếp chu toàn. Nhưng Hạ Khai muốn học, có hứng thú, hắn cũng không ngăn cản.

Hạ Khai đi theo bên cạnh Ngụy Thầm, muốn hỏi xem cà phê có ngon không. Ngụy Thầm nếm một ngụm.

"Không tệ."

Hạ Khai lập tức tự tin hơn hẳn, tiếp tục chúi đầu vào công cuộc chinh phục nhà bếp của mình.

Có điều, bộ dạng tay mơ của cậu không muốn để Ngụy Thầm nhìn thấy, bận rộn đuổi hắn lên phòng làm việc. Đợi đến khi học xong, cậu mới muốn khoe thành quả cho hắn xem.

Ngụy Thầm giỏi giang trên mọi phương diện, cậu không muốn trông mình như kẻ chẳng biết làm gì cả.

Mặc dù từ trong thâm tâm lẫn trong cuộc sống, Hạ Khai đã rất ỷ lại vào Ngụy Thầm, nhưng nếu bảo cậu phải tách khỏi hắn, e là chẳng khác gì muốn mạng của cậu.

Hôm sau, Kỷ Vãn đến kiểm tra sức khỏe cho Hạ Khai.

Hạ Khai cảm thấy kỳ lạ, cậu nhận ra Kỷ Vãn càng ngày càng đen đi.

Mùa đông ở Liên Bang, trừ khi có công việc cần thiết, hầu hết mọi người đều hạn chế ra ngoài. Theo lý mà nói, ai cũng sẽ càng ngày càng trắng hơn, vậy mà Kỷ Vãn lại trông đen hơn so với lần đầu cậu gặp mấy độ.

Cậu hỏi: "Ngụy Thầm đối xử với anh không tốt à? Công việc có làm anh thiệt thòi không?"

Kỷ Vãn thấy cậu nhíu chặt hai hàng lông mày, chỉ lắc đầu, lạnh nhạt đáp: "Không có gì, đừng nghĩ lung tung."

Hạ Khai bán tín bán nghi, ai lại tự hành hạ bản thân thành bộ dạng này trong vòng vài tháng chứ?

Nhưng phản ứng của Kỷ Vãn hiển nhiên không muốn ai hỏi nhiều, cậu đành ngậm miệng. Nghĩ tới nghĩ lui, sau này có lẽ sẽ lén gửi cho cậu ấy vài bộ sản phẩm dưỡng trắng.

Hạ Khai trước đây là một thằng nhóc bất cần, sống rất tùy tiện. Chỉ cần không bị cuộc đời đè bẹp, chỉ cần còn một tia sáng, cậu vẫn có thể bám trụ mà sống tiếp.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 92: Chương 92



Giống như lần này, bị biến đổi từ Alpha thành Omega khiến cậu từng muốn chết đi sống lại, cuối cùng cũng không chết được.

Cuộc sống của cậu chẳng hề dính dáng đến sự tinh tế hay sang trọng, mà tất cả đều là do Ngụy Thầm từng chút từng chút nuôi dưỡng lại, trong đó có bao nhiêu khó khăn, e là chỉ có quản gia mới hiểu rõ nhất.

Hạ Khai cũng mới bắt đầu chú ý đến việc chăm sóc ngoại hình. Ngụy Thầm quá xuất sắc, cậu phải cố gắng nhiều hơn ở những phương diện khác, dù có nỗ lực cả đời cũng chưa chắc đuổi kịp hắn. Chỉ có gương mặt này là còn tạm ổn, có thể xem như mỗi người một vẻ.

Ngụy Thầm tuấn tú, trầm ổn, còn cậu có vẻ ngoài tươi sáng tràn đầy sức sống. Ngụy Thầm từng nói, nhìn cậu như thể đang nhìn thấy ánh nắng.

Hạ Khai trước đây là một chàng trai thẳng đét, chẳng hiểu gì về chuyện này, giờ mới nhận ra hóa ra kiểu người như cậu cũng khá được yêu thích, dễ dàng chiếm được thiện cảm từ người khác.

Cậu cười hì hì, khiến Kỷ Vãn nhìn mà chẳng hiểu gì.

Kỷ Vãn hỏi: "À thì… cái người tên Thẩm Túng kia có còn đến tìm ngài Ngụy không?"

Hạ Khai gật đầu: "Sau đó còn đến hai lần nữa, nhưng mỗi lần đều không ở lại lâu, chưa đến một tiếng là rời đi. Tôi có hỏi thầy, thầy nói đối phương là người của đội đặc chiến Cùng Kỳ, có thể tranh thủ thời gian đến một chuyến đã là may rồi."

Kỷ Vãn khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt không thay đổi.

Hạ Khai quan sát cậu ấy, có điều muốn hỏi nhưng lại không dám. Cậu luôn giữ thái độ tôn trọng với Kỷ Vãn, không thân thiết như với Ngụy Thầm, nên có một số chuyện không tiện tùy tiện hỏi.

Dù Kỷ Vãn chỉ là một Omega nhưng nghị lực của đối phương khiến Hạ Khai phải nhìn bằng con mắt khác. Nếu Kỷ Vãn là một Alpha, có lẽ giờ đây đã lập nên sự nghiệp lớn.

Hạ Khai vẫn còn thắc mắc, tối đến lúc vào phòng làm việc để đọc sách, cậu do dự nhìn Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm đặt tài liệu xuống: "Sao thế?"

Hạ Khai nói: "Có chuyện muốn hỏi về Kỷ Vãn nhưng em chắc chắn thầy sẽ không nói cho em biết, đúng không?"

Ngụy Thầm đáp: "Kỷ Vãn đang giúp anh làm việc, có liên quan đến vài thế lực ngầm khá lớn, có chút nguy hiểm. Nhưng anh sẽ đảm bảo an toàn cho cậu ấy."

Hạ Khai truy hỏi: "Còn gì nữa?" Cậu cảm thấy chuyện không đơn giản vậy.

Ngụy Thầm ngập ngừng một chút: "Cậu ấy đang thử thuốc."

Hạ Khai bật dậy.

Cậu suy nghĩ một lát rồi thẳng thắn hỏi: "Không phải đang thử thuốc cho em đấy chứ?"

Hạ Khai mơ hồ biết rằng loại thuốc mình đang dùng khá đặc biệt, bệnh viện và phòng thí nghiệm thông thường đều không thể có được. Vì bộ gene bị đột biến của bản thân, cậu phải sử dụng thuốc đặc chế, đồng thời còn phải ngăn chặn tin tức bị rò rỉ.

Vì vậy, Ngụy Thầm vô cùng cẩn trọng và tỉ mỉ trong việc chọn người.

Ngụy Thầm không phủ nhận.

Hạ Khai lùi lại vài bước, lẩm bẩm: “Sao lại thế này… Anh ấy, anh ấy là người nghiên cứu thuốc, chẳng lẽ thuốc mà em uống đều do anh ấy tự thử nghiệm và sử dụng trước rồi mới đưa đến tay em sao?”

Ngụy Thầm gật đầu.

Mắt Hạ Khai lập tức đỏ hoe, cậu chạy đến trước mặt Ngụy Thầm, định giáng cho hắn một cú đấm. Nhưng nắm đấm vừa giơ lên không trung liền đổi hướng, quay lại tự đánh mình, đột nhiên bị Ngụy Thầm chặn lại.

Ngụy Thầm ôm cậu ngồi lên đùi, nhẹ nhàng lau đi vệt đỏ nơi khóe mắt cậu.

“Không được buồn.”

Hạ Khai quay mặt đi: “Anh quản nhiều quá rồi đấy! Đến cả cảm xúc của tôi cũng không cho phép sao?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 93: Chương 93



Cậu nói: “Giờ tôi đã hồi phục rồi, kiểm tra mấy lần liền, ngay cả Kỷ Vãn cũng nói là tiến triển rất tốt. Anh đừng để anh ấy thử thuốc vì tôi nữa, được không?”

Ngụy Thầm: “Khai Khai.”

Hạ Khai lặp lại: “Được không?”

Ngụy Thầm: “Sau khi cơ thể em hồi phục, giao dịch giữa tôi và cậu ấy về cơ bản sẽ kết thúc.”

Phần còn lại chính là khiến gia tộc của kẻ thù bị sụp đổ, đó chỉ là vấn đề thời gian. Kỷ Vãn muốn tham gia, hắn để anh ấy tham gia. Nếu muốn rút lui sớm, hắn cũng sẽ tiễn cậu ấy đi.

Hạ Khai vùi mặt vào lòng Ngụy Thầm, giọng u uất: “Anh nhất định phải đảm bảo sự an toàn của anh ấy đấy!”

Vốn dĩ để Hạ Khai chấp nhận sự chăm sóc của Ngụy Thầm đã là điều rất khó khăn. Bất kể giữa hắn và Kỷ Vãn có giao dịch gì, nếu vì cơ thể mình mà khiến Kỷ Vãn bị tổn hại, Hạ Khai thà hồi phục chậm hơn một chút còn hơn.

“Thầy ơi, em có hơi ghét bản thân mình vì không thể giúp gì cho anh.”

Ngụy Thầm khẽ hôn lên trán cậu: “Mỗi ngày vui vẻ, đó là yêu cầu của tôi đối với em.”

.

Lần nhập học thứ tư của sinh viên, lại một mùa xuân nữa đến, mưa xuân ở Liên Bang dai dẳng không dứt.

Bên ngoài cổng trường đỗ một chiếc xe mang ký hiệu của nhà Ngụy, từ trong xe bước xuống một chàng trai trẻ. Cậu vẫn còn ngái ngủ, mái tóc vừa được người trong xe vuốt phẳng, nửa người vừa bước qua cửa xe liền bị một bàn tay với những khớp xương rõ ràng kéo lại.

Khoảng nửa phút sau, Hạ Khai bước xuống, tay trái cầm túi giấy đựng bữa sáng, tay phải cầm một hộp sữa, có vẻ rất miễn cưỡng khi phải uống nó.

Cậu uể oải đi về phía cổng trường, phớt lờ những ánh mắt của các sinh viên xung quanh, quay đầu lại thấy xe vẫn chưa rời đi, liền giơ tay xách túi giấy lên lắc lắc, ra hiệu cho người trong xe nhanh chóng quay về.

Bảo vệ mỉm cười chào cậu, Hạ Khai khẽ gật đầu, vẫn chưa tỉnh ngủ, làm gì cũng thiếu tinh thần.

Nửa tháng trước, Ngụy Thầm bận rộn bên ngoài, hai người đã không gặp nhau suốt mười lăm ngày. Đêm qua, hắn trở về, hai người quá đà, không tính toán thời gian, mãi đến gần sáng mới dừng lại.

Hạ Khai chống eo một chút, thành tích kiểm tra thể năng học kỳ trước của cậu đứng trong top 10 đấy! Khó khăn lắm mới luyện lên được, vậy mà vẫn không chịu nổi những lần hành hạ không kiêng nể của Ngụy Thầm.

Tiết đầu tiên học trong giảng đường đa phương tiện, cậu ngồi một mình ở vị trí trống giữa dãy, vài bạn học xung quanh chào hỏi cậu, ngay cả mấy Alpha cũng gọi một tiếng “anh Hạ”.

Đây là danh xưng mà Hạ Khai giành được vào học kỳ trước.

Hai năm qua, thành tích tổng hợp của cậu tăng lên một cách ổn định, đặc biệt chú trọng vào việc rèn luyện thể năng. Cậu muốn lái cơ giáp, muốn điều khiển chiến cơ trên bầu trời, vì thế đã dành rất nhiều thời gian để tập luyện, Ngụy Thầm cũng mời về vài giáo viên hướng dẫn cho cậu. Những nỗ lực bỏ ra còn nhiều hơn mọi người tưởng tượng.

Nhưng Hạ Khai vẫn kiên trì vượt qua.

Khi thi thể năng học kỳ trước, một nhóm Alpha không phục, cá cược với cậu. Nếu cậu có thể lọt vào top 10 của lớp, bọn họ sẽ gọi cậu một tiếng “anh”, sau khi tốt nghiệp vẫn có hiệu lực!

Thế là Hạ Khai nhận kèo này và thắng một cách ngoạn mục.

Thành tích của cậu trong đám Alpha không chỉ đơn thuần là vượt mặt các Omega khác, mà còn khiến ban giám hiệu nhà trường chú ý đến sự khác biệt của cậu.

Cũng vì thế, Hạ Khai đã đệ đơn xin tham gia khóa huấn luyện thực chiến.

Cậu muốn lái cơ giáp, muốn trở thành một phần trong lực lượng chiến đấu trên không.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 94: Chương 94



Hạ Khai không nhờ Ngụy Thầm mở đường, mà dùng hành động thực tế và thành tích để phá vỡ định kiến của mọi người.

Đơn xin đã được gửi từ cuối học kỳ trước, theo tiến độ thì khoảng thời gian nhập học này sẽ có kết quả.

Buổi sáng học kín lịch, đến trưa, cậu đến thư viện tra cứu tình trạng xét duyệt đơn.

Sau khi đăng nhập, rất nhanh chóng thấy hai chữ “Đã thông qua” hiển thị trên màn hình.

Hạ Khai thở phào nhẹ nhõm, vừa rời khỏi tòa nhà thư viện chưa bao lâu thì nhận được tin nhắn từ nhà trường.

Trưa nay ở lại trường, buổi chiều có hai tiết thực hành cơ giáp.

Trừ khi thời tiết quá xấu, nếu chỉ là trời âm u bình thường thì khóa huấn luyện sẽ không bị hoãn.

Omega đầu tiên được cấp phép điều khiển cơ giáp thực chiến trên không đang nhận được sự quan tâm lớn. Nhóm chat trong lớp đã bàn tán sôi nổi từ lâu.

Các Omega trong lớp đều rất ngưỡng mộ Hạ Khai, còn đám Alpha đã phục sát đất thì gọi cậu một tiếng “anh” và dặn cậu chú ý an toàn.

Buổi chiều, các sinh viên di chuyển đến sân huấn luyện.

Hạ Khai bị một nhóm Omega vây quanh, cậu – nhân vật chính của buổi tập hôm nay – vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng những người xung quanh thì bàn tán ầm ĩ.

“Nếu Hạ Khai là Alpha thì tốt rồi! Thành tích học kỳ trước đỉnh như thế, vậy mà vẫn có mấy tên A chết tiệt kia vẫn không phục, còn dùng ánh mắt đầy định kiến nhìn cậu ấy.”

Hạ Khai không quan tâm lắm đến những lời này, thản nhiên đáp: “Omega cũng có điểm mạnh của Omega.”

Trước đây cậu từng ghét bỏ việc mình từ Alpha bị biến thành Omega, nhưng bây giờ, cậu chấp nhận cố gắng theo một cách khác. Chỉ cần mục tiêu trong lòng không đổi, chỉ cần còn sống, ý chí chưa chết, thì không gì có thể thay đổi được cậu.

Hạ Khai tiến lên một bước – có mục tiêu.

Quay đầu lại một bước – có đường lui.

Khi con người không còn sợ bất cứ điều gì thì mới là phiên bản mạnh mẽ nhất.

.

Mặc đồ bảo hộ xong, Hạ Khai – với tư cách sinh viên – lần đầu tiên ngồi lên cơ giáp bay trong khuôn viên trường.

Cậu nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận.

Máu sôi trào, cả bộ não như bùng nổ.

Mỗi tháng cậu đều huấn luyện trên cơ giáp mà Ngụy Thầm tặng, không biết đã trải qua bao nhiêu lần thực hành. Nhưng không lần nào khiến cậu phấn khích như lần này – khi được điều khiển nó cùng bao sinh viên khác, trong một cuộc cạnh tranh công bằng.

Hạ Khai không biết mình đã nghe lời của huấn luyện viên bao nhiêu lần, nhưng khoảnh khắc chiếc cơ giáp bạc lao lên bầu trời, cậu cảm thấy hơi choáng váng, đôi tay như tách rời khỏi ý thức, hoàn toàn dựa theo vận hành của máy móc mà lướt đi ổn định dọc theo quỹ đạo trên không.

.

Buổi thực hành cơ giáp đầu tiên của Hạ Khai đã khiến nhiều sinh viên kinh ngạc, thậm chí có người còn quay video đăng lên diễn đàn trường. Liên tiếp có những thông báo mới xuất hiện trên thiết bị liên lạc nhưng Hạ Khai không xem vì hôm nay Ngụy Thầm sẽ đến đón cậu.

Cậu đi vào phòng thay đồ, thay lại quần áo của mình, trên người vẫn còn đổ mồ hôi, không kịp tắm rửa, vội chạy ra cổng trường thì thấy xe của nhà họ Ngụy vẫn đang đỗ ở đúng vị trí ban sáng.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 95: Chương 95 (Hoàn)



Khi chàng trai trẻ mang theo hơi thở nóng rực vì mồ hôi bước vào xe, câu đầu tiên cậu nói là: "Tối nay em không uống sữa được không?"

Ngụy Thầm giúp Hạ Khai lau khô mồ hôi sau gáy, đầu ngón tay vô thức chạm vào tuyến thể.

Không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng động tác này của hắn tự nhiên đến mức không thể nào nhận ra được ý đồ.

Hạ Khai còn chưa kịp trừng mắt, cả người đã run lên, suýt nữa mềm nhũn dựa vào Ngụy Thầm.

Cậu lên tiếng: "Thầy đang làm gì thế?"

Đêm qua hai người quấn lấy nhau quá dữ dội, buổi chiều lại vừa trải qua buổi huấn luyện cơ giáp với cường độ cao, tinh thần của Hạ Khai vẫn chưa kịp hồi phục hoàn toàn.

Ngụy Thầm cứ chạm tới điểm nhạy cảm của cậu, dễ dàng khiến cậu chịu không nổi.

Ngón tay hắn dừng lại bên cổ cậu: "Về nhà tắm rửa đi."

Hạ Khai uể oải đáp lại một tiếng.

Cậu nghiêng mặt, theo bản năng hôn nhẹ lên đầu ngón tay Ngụy Thầm, sau đó bị đối phương véo má.

Ngụy Thầm lên tiếng: "Kỷ Vãn đã rời đi rồi."

Hạ Khai lập tức nghiêm túc: "Là về nhà sao?"

Ngụy Thầm: "Ừ."

Hạ Khai: "Anh ấy đi đâu?"

Ngụy Thầm nhìn cậu: "Nhà họ Thẩm."

Chính là nhà họ Thẩm – Thẩm Túng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cậu ấy suốt những năm qua.

Hạ Khai ngẩn ra một lúc, sau đó lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Kỷ Vãn luôn chu toàn trong mọi chuyện, chắc chắn sẽ không để bản thân chịu thiệt. Hơn nữa, với sự kiên trì theo đuổi của Thẩm Tông, muốn để Kỷ Vãn chịu thiệt cũng chẳng dễ dàng gì, cậu mới tạm yên tâm.

Ngụy Thầm vò vò mái tóc của Hạ Khai, cậu nắm lấy tay hắn, bắt đầu đòi hỏi phúc lợi: "Muốn nếm thử tài nấu ăn của anh."

Ngụy Thầm: "Tối nay anh nấu."

Hạ Khai cười mắt cong cong: "Em phụ bếp nha!"

.

Khi xe về đến nơi, trời đã chập tối, hoa trong vườn vào mùa xuân đều nở rộ, hương thơm tràn ngập không gian.

Tối qua Hạ Khai ngủ không ngon, sau khi hưng phấn vào buổi chiều, trên đường về cậu đã dựa vào lòng Ngụy Thầm thiếp đi.

Nửa khu vườn rợp sắc hoa hồng đỏ, tất cả đều do chính tay Ngụy Thầm trồng để tặng cho Hạ Khai. Sau đó, vì cậu nói rằng cả khu vườn toàn hoa hồng trông quá phô trương, nên phần còn lại mới được thay thế bằng những loài hoa khác.

Hoa hồng vẫn rực rỡ, giống như tình cảm ngày càng nồng đậm của hai người họ.

Tài xế đã rời đi, Ngụy Thầm không vội đánh thức người đang gối lên đùi mình say ngủ.

Một lúc lâu sau, khi chân dần tê cứng, Hạ Khai mới tỉnh dậy.

Cậu mở mắt, mơ màng nhìn Ngụy Thầm một lát, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối hẳn, hương hoa hồng tràn ngập trong không khí, khiến lòng cậu trở nên ấm áp và mềm mại.

Ngụy Thầm lặng lẽ nhìn cậu.

Hạ Khai khàn giọng cười nói: "Trời tối rồi cũng không gọi em dậy, bữa tối của em đâu?"

Ngụy Thầm xoa trán cậu: "Để dành đến sáng mai."

.

Sáng hôm sau.

Hạ Khai vừa mở mắt đã không thấy ai bên cạnh.

Cậu mang dép xuống tầng tìm người, quản gia đang dọn dẹp, trong bếp đã có hơi nóng bốc lên, bữa sáng vậy mà đã được chuẩn bị xong!

Quản gia nói: "Là ông chủ tự tay làm."

Hạ Khai hỏi: "Thầy đâu rồi ạ?"

Quản gia nói đang ở bên ngoài.

Hạ Khai khoác áo chạy ra sân, vừa mở cửa liền thấy Ngụy Thầm xách một giỏ cánh hoa hồng đi vào, trên tay còn cầm một đóa hồng vừa ngậm sương.

Ngụy Thầm nói: "Lát nữa làm bánh hoa hồng."

Một người đàn ông có thân phận không đơn giản, lại nói ra những lời bình dị chẳng khác gì bao gia đình bình thường khác.

Hạ Khai "à" một tiếng.

Ngụy Thầm lại nói: "Anh có nửa tháng nghỉ phép."

Nói xong, cúi đầu hôn lên môi Hạ Khai.

Thân cây hoa hồng đã được cẩn thận tỉa hết gai, Ngụy Thầm nhẹ nhàng cài đóa hoa lên trước ngực cậu.

Một động tác đơn giản như vậy, nhưng Hạ Khai lại cảm thấy đây là buổi sáng lãng mạn nhất mà cậu từng có. Cậu nghiêm túc tận hưởng nụ hôn bên khung cửa cùng Ngụy Thầm, mang theo hương thơm của hoa hồng, cảm nhận sự giao hòa thân mật giữa môi và răng.

Những buổi sáng như thế này vẫn còn rất nhiều, đó chính là quãng đời còn lại của cậu và Ngụy Thầm.

[HOÀN.]
 
Back
Top Bottom