Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 600


Nero nhận được đơn xin gia nhập đội thăm dò di tích do Diệp Tư Đình gửi tới, gân xanh thái dương đột nhiên nổi lên.

"Heydrich..." Hắn xem xong mật tín và đơn xin, dùng sức xoa xoa thái dương, "…Bảo Heydrich cút đến đây ngay lặp tức."

Heydrich sáng sớm đã đợi ở cửa tẩm cung, chờ tiểu hoàng đế cho phép hắn “cút vào”. Khi nghe thấy Kỵ sĩ Lang gọi đến, hắn bình tĩnh chỉnh lại y phục, vỗ nhẹ những nếp nhăn trên tay áo, rồi di chuyển đến thư phòng.

"Tham kiến Bệ hạ."

Hoàng đế tóc bạc ngồi sau bàn làm việc, sâu trong đôi mắt đỏ ẩn chứa ánh sáng u tối, áp lực.

"Cút qua đây."

Heydrich cụp mắt, suy tư một lát, sau đó vòng đến phía sau bàn làm việc, quỳ một gối trước ghế của Nero.

"Bệ hạ... Khụ, xin ngài bình tĩnh."

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, cà vạt quân phục của hắn bị Nero nắm chặt kéo lại gần, mũi hắn gần như chạm vào chóp mũi của thiếu niên.

"...Ta có phải đã nói với ngươi đừng làm những chuyện thừa thãi không?"

Nero dùng sức nắm chặt cà vạt của hắn, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, "Chuyện giữa ta và Diệp Tư Đình không đến lượt ngươi nhúng tay. Ngươi đang tự cho mình là đúng cái gì nữa?"

Nguyên soái Đế quốc, người từng bày mưu lập kế trước hàng triệu quân đội, giờ đây quỳ thẳng tắp trong thư phòng, còn bị túm cà vạt mà nghe huấn, thật hiếm khi lại trông chật vật như vậy. Nhưng bản thân hắn dường như không hề bận tâm, cũng không cảm thấy chút nhục nhã nào.

Hắn chỉ đặt hai tay chống ở hai bên đầu gối trắng hồng của thiếu niên, còn hơi ngẩng cổ, hoàn toàn tỏ vẻ thuận theo, mắt nhìn thẳng, mũi nhìn tim.

"Bệ hạ, thần chỉ là cảm thấy có chút hoang mang."

Hắn nói, "Chính ngài đã nói với thần rằng kẻ thù của chúng ta sắp đến, và người phù hợp nhất để cử đi thăm dò di tích hiện tại của Đế quốc chính là đại nhân thư ký quan đã tự mình phá giải vòng cổ của Asimov. Thần chỉ đang thực hiện trách nhiệm mà ngài giao phó – tức là trong thời gian ngắn nhất, thúc đẩy công việc thăm dò đi vào quỹ đạo."

Yết hầu Nero đột nhiên cuộn lên.

...Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ.

Sự quan tâm của hắn dành cho Diệp Tư Đình, đã rõ ràng đến mức ngay cả Heydrich cũng có thể dễ dàng nhận ra.

Tuổi thơ và quá khứ của hắn là một vực thẳm mà hắn cả đời không thể dễ dàng vượt qua, và phần mà Diệp Tư Đình chiếm giữ lại là khoảng thời gian khó quên nhất trong vực thẳm đó.

Với tư cách là tiểu hoàng tử Nero của Đế quốc, thực tế hắn đang lúng túng.

Hắn không thể trong thời gian ngắn suy nghĩ rõ ràng, bản thân bây giờ nên coi Diệp Tư Đình là người như thế nào, và liệu có nên thay mặt người anh trai thứ hai ruột thịt của mình mà chuộc tội cho hắn hay không – nếu những suy đoán về quá khứ tàn khốc kia là sự thật đã xảy ra.

Khi suy nghĩ như mớ bòng bong, hắn chọn cách lảng tránh một cách âm thầm trong khoảng thời gian này, và cố gắng hết sức để tiêu hóa sự thật này một cách nhanh nhất.

Nhưng dù thế nào đi nữa, việc đẩy Diệp Tư Đình đi như một món đồ bỏ đi của gia tộc, hay một đối tượng cần chôn vùi sự thật, trực tiếp tống khứ hắn đến khu di tích Trùng tộc hoang tàn, môi trường phóng xạ mạnh, nguy hiểm chết người rình rập là cách làm duy nhất hắn không muốn chọn.

...Thế nhưng với tư cách là quân chủ của Đế quốc Nero, thực ra hắn không có quá nhiều lựa chọn.

Vị đế vương trên Ngai Vàng Tường Vi không có quyền được chần chừ hay trốn tránh vấn đề như phàm nhân.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 601


Nero nhắm mắt, ngón tay đang nắm chặt cà vạt nới lỏng ra một chút, để lộ vệt đỏ hằn trên đầu ngón tay mềm mại do bị siết chặt.

Một hồi lâu cũng không lên tiếng.

Cuối cùng, hắn cụp hàng mi trắng như tuyết, dựa lưng vào ghế.

"Mặc dù ta trước sau chán ghét việc ngươi tự ý hành động, nhưng ngươi quả thật đã nói đúng."

Hắn bình tĩnh nói, nhưng sâu trong ánh mắt hiện lên một nỗi cô đơn. "Việc thăm dò di tích quả thực rất cấp bách. Và Diệp Tư Đình thực sự là người phù hợp nhất để dẫn dắt hạm đội khảo sát khoa học đến di tích trong kế hoạch của ta."

Heydrich ngẩng đầu chăm chú nhìn Nero.

Hắn đã sớm bắt đầu âm thầm điều tra Diệp Tư Đình, và đã có những suy đoán thực tế về mối quan hệ phức tạp giữa Nero và Nhị hoàng tử. Giờ đây đương nhiên không khó để đoán ra rằng Nero đang đối mặt với một sự thật khó có thể chấp nhận nào đó.

Ánh mắt hắn lướt qua vệt đỏ chưa tan trên đầu ngón tay Nero.

Tiểu hoàng tử được nuôi dưỡng trong nhà kính, ngay cả làn da cũng mềm mại như nụ hồng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ngài từ sớm đã phải gánh vác vương miện tường vi đầy nặng nề, dẫn dắt Đế quốc tiến lên trong gió mưa – dù lựa chọn tiếp theo là vực sâu đau khổ, cũng phải mạnh mẽ nhảy xuống.

Ánh mắt người đàn ông không tự chủ mềm xuống, hắn thử dùng bàn tay đeo găng trắng khẽ chạm vào ngón tay đối phương đang nắm chặt cà vạt của mình.

"Bệ hạ, với tư cách là người chấp kiếm của ngài, thần thường xuyên không thể không làm một số việc khiến ngài chán ghét."

Hắn nhẹ giọng nói: "Nhưng với tư cách là tướng lĩnh được ngài một tay đề bạt từ pháo đài Delta lên, với tư cách là nô bộc trung thành và tận tâm nhất của ngài, ngài có thể thử để thần chia sẻ thêm quá khứ của ngài, nỗi đau của ngài..."

Tay hắn không chạm vào ngón tay trắng nõn, vừa chạm vào là đỏ ửng của thiếu niên. Ngược lại, hắn chạm phải kim loại lạnh lẽo cứng rắn.

"Có lẽ, điều Nguyên soái đại nhân nên làm nhất, chính là lặng lẽ rời đi sau khi kết thúc báo cáo công vụ."

Vị kỵ sĩ cao lớn vươn người ra trước, dùng bàn tay dày rộng bao bọc trong áo giáp cứng cáp, không thể chen vào mà bọc lấy đầu ngón tay của Nero. Và cũng hoàn toàn ngăn chặn ý định của Heydrich muốn tiến sâu hơn vào thế giới của Nero, an ủi Nero.

"Ta tin rằng điều này không thuộc phạm vi trách nhiệm của Nguyên soái đại nhân."

Đợi đến khi Nero hoàn hồn từ trong hồi ức, hai người đàn ông trước và sau hắn lại đang lâm vào một trận giao tranh kỳ lạ nào đó, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ hai người bọn họ đã chết hơn một nghìn lần.

Chỉ là, vì hoàng đế tóc bạc đã ra lệnh cấm phóng thích tin tức tố nhằm vào nhau, họ mới khó khăn lắm nhịn được ý định dùng tin tức tố tấn công đối phương.

"Công cuộc thăm dò di tích sẽ tiếp tục được đẩy mạnh. Trước khi lễ tế Thánh Điện tiếp theo bắt đầu, ta sẽ phái hạm đội khảo sát khoa học đầu tiên của Đế quốc đến di tích."

Ngón tay Nero bị nắm trong lòng bàn tay Bạch Lang Kỵ khẽ động đậy, nới lỏng cà vạt của Heydrich. "Trước khi đón tiếp kẻ thù, Đế quốc cần phải hoàn thành việc chết tạo thứ vũ khí đủ để chào đón chúng."

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn không nói với Heydrich về Công trình Thánh Điện.

Dù mật tín của Ceasar là thật hay giả, nhưng hắn nhớ câu "Đích thân truyền lại bí mật này cho vương trữ tiếp theo" đã được nhắc đi nhắc lại trong thư.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 602


Một tuần sau, Diệp Tư Đình một mình đi đến cảng vương đô, chuẩn bị lên phi thuyền đi đến di tích Trùng tộc.

Hắn vốn có thể xuất phát cùng các thành viên khác trong hạm đội khảo sát khoa học, nhưng hắn chọn đi lên hạm đội không người lái, lặng lẽ rời khỏi vương đô.

Khi hạm đội khảo sát khoa học chính thức xuất phát, Nero tất nhiên sẽ có mặt ở đó; và hắn hoàn toàn hiểu lý do Nero lảng tránh mình trong khoảng thời gian này. Hắn cũng không nỡ để Nero cảm thấy khó xử.

Kể từ khi gửi đơn xin gia nhập đội thăm dò cho Nero, hắn đã đính kèm một mật tín trong đơn, trong đó là "chân tướng" mà Nero vẫn luôn muốn biết.

Hắn đính kèm tất cả tài liệu về người cha về mặt sinh học của mình, vị quý tộc phản loạn kia, và nói với Nero rằng trong quá khứ đó, mình đã vâng theo ý chỉ của Nhị hoàng tử, trở thành một người hầu của ngài, và trong một thời gian rất ngắn đã trở thành thế thân của Nhị hoàng tử, do đó đã được huấn luyện về giáo dục hoàng gia, và học cách bắt chước lời nói và hành động của Nhị hoàng tử.

Nhưng theo yêu cầu của Nhị hoàng tử, trong thời gian diễn vai “hoàng tử thế thân”, hắn không được tiếp xúc với các thành viên hoàng thất, vì vậy đối với Nero, hắn chẳng qua là một thuộc hạ cũ của Nhị hoàng tử, một quân tiểu tốt vô danh đã từng được Nhị hoàng tử ban ơn.

Sở dĩ chậm chạp không muốn thừa nhận, đơn giản là lệnh cuối cùng của Nhị hoàng tử là hắn phải mang bí mật này xuống mồ. Bức thư của hắn viết với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

Không đề cập đến bất kỳ từ ngữ đẫm máu nào như chứng điên, vòng cổ Asimov hay cỏ Daga.

Hắn để lại chiếc hạm thăm dò mà Nhị hoàng tử đã tặng hắn ở vương đô, chỉ mang theo một vài vật phẩm mình sưu tầm được trên hành trình ngắn ngủi đó, đó là toàn bộ những gì hắn có được trong quá trình lang thang dọc dải Ngân Hà.

Chiếc hạm thăm dò là di vật của Eleanor, hắn cho rằng, vẫn nên để lại cho Nero thì hơn.

Khi làm tất cả những điều này, hắn cũng đã lập ra kế hoạch cuối cùng mà bản thân phải hoàn thành:

— Hắn sẽ tìm được phương pháp cứu vãn chứng điên của gia tộc Caesis trong khu di tích Trùng tộc, chạm đến những kiến thức mà nhân loại chưa từng biết đến, rồi sẽ sống nốt phần đời ngắn ngủi của mình ở đó.

Theo luật tinh hệ của Đế quốc, khi tiến hành công việc khảo sát khoa học ở khu vực có phóng xạ nguy hiểm, hạm đội khảo sát khoa học cần phải luân phiên định kỳ để đảm bảo an toàn tính mạng cho nhân viên.

Nhưng căn cứ di tích cách Đế quốc cực kỳ xa xôi, phạm vi thăm dò lại vô cùng rộng lớn, hơn nữa Nero bình thường bận rộn chính sự, Diệp Tư Đình tin rằng dù Nero liên tục triệu hắn không về, cũng sẽ không đến mức phái Lang Kỵ đến bắt hắn.

Hắn khắp nơi trong mật thư đều là lời nói dối, nhưng chỉ có một câu phát ra từ bản tâm:

— Hắn chỉ là tên lính vô danh trong cuộc đời Nero.

Thời gian sẽ làm phai nhạt mọi nỗi đau, và cũng sẽ khiến Nero dần quên đi hắn. Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, khi Nero nhận được tin hắn đã chết, hơi cố sức nhớ lại, mới nhớ ra người này từng là thuộc hạ cũ của anh trai của mình.

Hắn tin rằng, đây là kết cục thích hợp nhất cho một người như hắn.

Bí thư quan tóc bạc đi qua đám đông, vội vàng bước lên chiếc tàu xuyên không của riêng mình. Có lẽ vì đến quá sớm, chiếc tàu xuyên không trống không, ngay cả hạm binh phụ trách khởi động tinh hạm cũng không có.

Hắn hơi nghi hoặc nhíu mày.

Diệp Tư Đình do dự đi qua khoang đáy trống rỗng, tìm kiếm tung tích của hạm binh xung quanh.

Khi rẽ qua một góc, bước lên tầng một của chiến hạm, hắn chợt thấy bóng dáng hoàng đế tóc bạc đã chờ đợi từ lâu ở cuối cầu thang chiến hạm.

Hắn hoàn toàn ngây người.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 603


Nero nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi xoay người lại, cách một tầng cầu thang chiến hạm nhìn hắn. Bạch Lang Kỵ thì đứng ở một tầng cầu thang chiến hạm khác, đảm bảo mình có thể kịp thời bảo vệ tiểu chủ nhân đồng thời vẫn có thể đảm bảo sự riêng tư của cuộc nói chuyện này.

“...Tham kiến Bệ hạ.”

Mãi một lúc sau, Diệp Tư Đình mới nhẹ nhàng lên tiếng. Khẽ v**t v* vạt lễ phục của mình, quỳ một gối trước Nero.

Thân phận hiện tại của hắn, không còn là Nhị hoàng tử đầy nghi vấn, mà chỉ là một kẻ ngoài cuộc ,thực sự không liên quan gì đến gia tộc Caesis. Một thuộc hạ cũ từng phụng sự hoàng tử điện hạ, tuân theo lễ nghi hoàng thất là chuyện đương nhiên.

Nero trầm mặc một lát, cất bước đi lên cầu thang chiến hạm. Tiếng ủng quân đội đạp lên mặt kim loại, từ xa đến gần truyền vào màng tai Diệp Tư Đình, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn.

“...‘Ngài hạm trưởng đi qua nhà Nero, nhìn thấy trong nhà Nero có rất nhiều con vật nhỏ.’”

Hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của thiếu niên, vang lên trước mặt hắn.

“‘Nero cầu xin ngài ấy, hãy đưa con lên thuyền của ngài! Con cũng muốn đi du hành vũ trụ! Ngài hạm trưởng đã đồng ý, nhưng thuyền của ngài ấy không thể chở nhiều con vật nhỏ như vậy, vì thế Nero đành phải mang theo chó con tên Diệp Tư Đình, gà con tên Gail, cừu con tên Ramud...’”

Diệp Tư Đình hoàn toàn đứng hình.

Hắn không dám tin mà ngẩng đầu, ngẩng đầu về phía khuôn mặt thiếu niên trước mặt.

Nero lưng hơi căng thẳng, mím chặt môi, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Để có thể nhớ lại câu chuyện thuở nhỏ mình từng bịa ra, quả thật rất khó khăn.”

Hắn khẽ nói: “Nhưng Alexey không giỏi bịa chuyện, vì thế trên đường chúng ta đào vong, hắn đành phải hết lần này đến lần khác vá víu lung tung những câu chuyện ta đã kể, rồi kể lại cho ta.

— Ngươi vẫn đang lừa ta.

— Ngươi chính là người đã đọc sách cho ta trước lò sưởi.

— Người đã ôm ta về từ tẩm cung của mẫu hậu.

— Và là kẻ đã tặng ta một tấm bản đồ tinh kiến của cả một tinh cầu vào ngày sinh nhật ta.

...Tại sao không muốn thừa nhận?”

Khi hắn xâu chuỗi được quá khứ, sự thật về việc có tồn tại hai Nhị hoàng tử liền lập tức có manh mối. Sự khác biệt lớn về tính cách giữa Diệp Tư Đình và Eleanor thực ra rất rõ ràng, vì những điểm mà Tiểu Nero từng cảm thấy nhị ca mình trí nhớ không tốt, đôi khi hành động rất khó hiểu, giờ đây đều đã được giải đáp sau nhiều năm.

Nero đứng yên trước mặt Diệp Tư Đình, ra hiệu cho Diệp Tư Đình đứng dậy.

“Ta chỉ có thể nghĩ đến một lý do duy nhất.”

Khuôn mặt thiếu niên bình tĩnh, nhưng giọng nói lại khàn khàn, cánh môi lông mi còn đang run nhè nhẹ: “Ngươi sở dĩ từ trước đến nay luôn lảng tránh tất cả những điều này, bởi vì gia tộc Caesis đã gây ra tổn thương cho ngươi không thể bù đắp. Những ký ức cực kỳ trân quý đối với ta, đối với ngươi lại là nỗi sỉ nhục lớn nhất.”

“...Không phải, Bệ hạ.”

“Ta không có lý do gì để cưỡng ép ngươi ở lại bên ta, cũng như ta không có bất kỳ tư cách nào để chất vấn ngươi có căm hận ta hay không.”

Giọng Nero rất thấp, rất thấp, hàng mi dài trắng như tuyết đổ bóng quạt trên má: “Là quân chủ Đế quốc, ta không thể không trọng dụng tài năng của ngươi, phái ngươi đến di tích Trùng tộc tiến hành thăm dò; nhưng đối với ta... đối với Nero ——”

Diệp Tư Đình toàn thân cứng đờ chờ đợi.

Chỉ có thần linh mới biết hắn lúc này sợ hãi đến mức nào, sợ hãi nghe thấy hai chữ “bồi thường” từ miệng Nero. Hắn thực sự sợ hãi Nero sẽ nói “Ta sẽ thay huynh trưởng ta bồi thường cho ngươi”, như thể khoảng thời gian họ đã từng bầu bạn lẫn nhau, chỉ là một khoảng nợ có thể trả một cách dễ dàng.

Và sự tồn tại của chính hắn trong khoảng thời gian đó, liền cứ thế bị xóa sổ như vậy.

Hắn sợ hãi đến mức thân phận thế thân của mình sẽ bị Nero vạch trần sau đó nhận được “khoản bồi thường” nào đó, đến nỗi sau khi gặp lại Nero, sự thật nhiều lần đến bên miệng, đều bị hắn miễn cưỡng nuốt xuống.

Trong sâu thẳm nội tâm, hắn thậm chí ti tiện mong đợi, chỉ cần hắn không bao giờ thừa nhận sự thật, mối ràng buộc mà hắn, với tư cách là một Eleanor khác, đã đánh cắp từ Nero, sẽ vĩnh viễn tồn tại, hắn sẽ mãi mãi là người anh được yêu thương, được tin cậy trong tuổi thơ Nero, cứ như vậy được sống mãi trong lòng Nero ——

...Bởi vì đây là tất cả những gì hắn có thể đòi hỏi từ thế giới này cho đến nay.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 604


“...Bệ hạ.”

Diệp Tư Đình nhẹ giọng cắt ngang hắn.

Kể từ khi gặp lại Nero, hắn luôn là người lắng nghe kiên nhẫn vô cùng đúng mực, đây là lần đầu tiên hắn chủ động cắt ngang lời tiểu hoàng đế.

Đầu ngón tay rũ xuống bên người hắn bắt đầu run rẩy, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười xã giao hoàn hảo, đôi mắt hồ ly xanh biếc cong cong, che giấu nỗi bối rối sắp bị vứt bỏ sâu trong mắt: “Thăm dò nền văn minh dị tinh chưa biết là ước mơ bấy lâu nay của thần, xin Bệ hạ đừng lo lắng vì điều đó."

“Chỉ là Nguyên soái Heydrich đột ngột đến thăm, khiến ta có chút giật mình. Ta còn tưởng rằng đó ý chỉ của Bệ hạ...”

Hắn cứng nhắc, dốc hết sức để đánh lạc hướng, mặc dù phải kéo một kẻ mà theo hắn là xứng đáng bị lôi ra làm lá chắn.

Nhưng hắn đã thất bại.

Thiếu niên hoàng đế trước mặt hắn rũ mắt trầm mặc, như đang ấp ủ một quyết định vô cùng khó khăn.

Các đầu ngón tay run rẩy của Diệp Tư Đình chậm rãi lạnh toát.

...Hắn vẫn không nỡ để Nero phải bận lòng vì hắn.

Cũng như năm đó, chỉ cần là những câu chuyện có kết cục không tốt, hắn thậm chí không nỡ để Nero nghe.

Hắn từ trước đến nay là một cái bóng dáng hư ảo, một người chưa bao giờ tìm được giá trị tồn tại của mình.

Còn Nero, Nero vốn là hoa hồng cung đình, là kẹo ngọt ngào, là giọt sương buổi sáng, và là chocolate chảy trên đỉnh bánh kem.

Nero luôn xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

“...Thật ra, Bệ hạ căn bản không cần phải bận tâm về chuyện này, cũng không cần phải cảm thấy áy náy vì ta.”

Hắn lẩm bẩm tiếp lời, gần như tự sa ngã, đặt mình vào cơn mưa lạnh xám xịt.

“Bởi vì huynh trưởng của ngài, năm đó đã sớm bồi thường cho ta rồi, nên thực tế, ngài hoàn toàn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, không biết gì cả. Dù sao thì tất cả những điều này đã qua rồi, ta cũng chưa hề oán trách gì. Nếu có thù lao thích hợp, ta đương nhiên vẫn sẽ làm một bí thư quan, hoặc là thành viên khảo sát khoa học, tiếp tục cống hiến giá trị của mình cho Đế quốc...”

Lời nói của hắn bị hành động nâng tay của Nero cắt ngang.

Trong một khoảnh khắc, Diệp Tư Đình thậm chí không hiểu Nero muốn làm gì.

Hắn chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt, như chuyển động chậm của một thước phim thoáng qua, ngay cả lông mi trắng như tuyết khẽ rung của tiểu hoàng đế cũng như bị làm chậm gấp mười mấy lần.

Hắn thấy đầu ngón tay của Nero vươn đến eo hắn.

Sau đó là cánh tay vòng qua lưng.

Tiếp theo nữa, là sự ấm áp xâm chiếm cả lồng ngực.

Vì sự ấm áp này, thanh niên tóc bạc toàn thân run rẩy một chút, sau đó không biết làm sao mà lùi lại nửa bước.

Nhưng hoàng đế tóc bạc hoàn toàn không lùi bước.

Giày ủng được khảm lá bạc, kiên định tiến lên phía trước, cuối cùng hoàn thành cái ôm đơn phương này.

“...Là quân chủ Đế quốc, ta không thể không sử dụng tài năng của ngươi, phái ngươi đến di tích Trung tộc tiến hành thăm dò; nhưng là Nero, chỉ là Nero của ngày hôm ấy —— cái ôm này, là ngươi nợ ta.”

Đầu ngón tay của Nero siết chặt lễ phục sau lưng hắn, phảng phất như nếu hắn buông tay, đối phương sẽ lập tức bỏ chạy vậy.

Giọng nói của thiếu niên khẽ đến gần như không thể nghe thấy, còn có sự run rẩy khó nhận ra. Nhưng khoảng cách giữa hắn và Diệp Tư Đình đã đủ gần, vì vậy, giọng nói của hắn dừng lại trong tai Diệp Tư Đình, giống như tiếng sấm trong cơn mưa lạnh.

“Ngươi có thể cứ việc tiếp tục dối trá, nhưng trong lòng ta đã hiểu rõ mọi chuyện. Ta biết những khoảng thời gian đó không phải là giả. Ta biết mỗi câu ngươi nói với ta, mỗi nụ cười, đều xuất phát từ tấm lòng chân thật chứ không phải bất kỳ bổn phận nào. Ngươi không lừa được ta nữa đâu.”

Diệp Tư Đình bị ôm chặt, toàn thân cứng đờ, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy từng đợt ù tai.

Hắn nghe thấy giọng nói xa lạ của chính mình, lắp bắp, nhút nhát vô cùng, hoàn toàn không giống vị bí thư quan Đế quốc ngày thường khéo léo bên cạnh hoàng đế.

“Chuyện này đối với người mà nói, thật sự có... có tầm quan trọng đến vậy sao? Thần chỉ là, chỉ là một cái, một tên thế thân thậm chí không có tên mà thôi... thần không phải Eleanor, không phải ca ca của người, thậm chí không là gì cả... Ngay cả, ngay cả là như vậy, chuyện này cũng quan trọng sao?”

“Đúng vậy.”

Không biết vì sao, câu trả lời không chút do dự này của Nero, tựa như một viên đạn, chợt xuyên thủng linh hồn hắn.

Hắn đột nhiên từ hư vô rơi xuống, đáp xuống vũ trụ đầy phồn hoa và ồn ào này.

Những thế sự trần tục và những tình cảm mà hắn đã trải qua trong cuộc đời, không còn là những cơn gió vô tri vô giác lướt qua cơ thể hắn nữa. Chúng đột nhiên đều có cảm giác chân thật nặng trĩu, níu lấy hai chân hắn, mạnh mẽ khoá chặt xuống thế giới này.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 605


“Đúng vậy.”

Nero giọng khàn khàn lặp lại.

“Ngươi đến từ thời điểm ta muốn bảo vệ tất cả những thứ trân quý nhất của mình, nhưng lại vô năng, bất lực không thể bảo vệ bất cứ thứ gì. Ta mất đi huynh trưởng, tỷ tỷ, phụ vương và mẫu hậu —— nhưng chỉ cần ngươi chịu nói cho ta biết, những khoảng thời gian đó không phải là giả, thì ta vẫn chưa mất đi tất cả."

“...Ngươi có thể hiểu được không?

“Đối với ta, đối với Nero mà nói, chỉ cần ngươi còn tồn tại trên đời này, đã là vô cùng trân quý rồi.”

Đây là câu trả lời mà Nero trong khoảng thời gian này, đã lặp đi lặp lại từ sâu thẳm trái tim.

Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời hắn, là do hai người cùng ban tặng; hình ảnh vị huynh trưởng mà hắn yêu quý và sùng bái nhất, là do hai người cùng nhau tạo nên.

Diệp Tư Đình giống như một mảnh thời gian mà số phận bù đắp lại cho hắn.

Không hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để trở thành một lọ thuốc, từ từ chữa lành vết thương sâu trong tâm hồn hắn.

Nero đã không bộc bạch lòng mình với ai như vậy trong suốt nhiều năm, và cũng rất ít khi chủ động ôm người khác. Nói xong những lời này, hắn trầm mặc rất lâu, sau đó cảm thấy đối phương cực kỳ chậm rãi nâng tay lên, cuối cùng ôm lại hắn.

Chỉ là không biết vì sao, hắn cảm thấy Diệp Tư Đình vẫn luôn run rẩy.

Thanh niên tóc bạc yên tĩnh ôm hắn, lực độ lại từ trước đến nay rất nhẹ, rất nhẹ, giống như đang ôm một giấc mơ tốt đẹp đến khó tin, phảng phất như chỉ cần dùng sức mạnh hơn một chút, giấc mơ này sẽ tan vỡ theo.

“Anh...” Giọng Diệp Tư Đình trầm thấp như đang mê sảng, như bị ma ám, lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Anh cũng vô cùng trân quý...”

Nhiều năm trôi qua, hắn cho rằng mình cuối cùng đã không còn nhớ được cảm giác được ôm là như thế nào. Trên thực tế, cảm giác ôm thiếu niên Nero hoàn toàn khác so với việc ôm một đứa bé ngày xưa.

Thiếu niên Nero so với hình ảnh xa xôi trong ký ức của hắn, hẳn phải rực rỡ và chói mắt hơn nhiều.

Dù là đối với Đế quốc hay đối với hắn, đều có một sự sắc bén tiến thủ không sợ hãi.

Nhưng đồng thời, thiếu niên Nero lại là mong manh, dịu dàng và mềm mại, tỏa ra hương hoa hồng thanh lãnh, khiến hắn từ trước đến nay không dám ôm chặt hơn nữa. Trong lòng hắn có một tia rùng mình kỳ dị, nhưng lại không rõ đó là gì.

Chỉ có thể ngơ ngẫn mà nghĩ, Nero thực sự đã trưởng thành.

...Nhưng dù là thiếu niên Nero, hay là Tiểu Nero, Diệp Tư Đình hiểu rằng, một người như hắn, vĩnh viễn chỉ có số mệnh tương tự.

“Đúng vậy.”

Thiếu niên đang siết chặt hắn, lại một lần nữa khẽ đáp.

“Nếu ngươi thực sự hiểu rõ điểm này, thì cần phải đảm bảo bản thân phải an toàn trở về từ di tích.

“Bởi vì ——

“Chỉ cần ta còn sống trên đời này, ngươi sẽ không phải là người không có ai chờ đợi.”

—— Đó chính là, lặp đi lặp lại thất bại trong tay những người như em.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 606


Vài ngày sau, hạm đội khảo sát di tích Trùng tộc đầu tiên chính thức xuất phát.

Diệp Tư Đình với khả năng quản lý và hoạch định mạnh mẽ của mình, dù ở lĩnh vực khảo sát khoa học cũng khó mà che giấu được sự xuất sắc.

Với tư cách là người dẫn dắt hạm đội khảo sát này, hắn đã trong thời gian ngắn sắp xếp ổn thỏa tất cả thành viên khảo sát, xác định tọa độ xây dựng căn cứ, quy hoạch vị trí đóng quân của quân đội hộ tống, và liệt kê chi tiết danh sách các mục tiêu thăm dò.

Tuy nhiên, Nero không vì thế mà trở nên nhàn rỗi hơn.

Viện Khoa học Đế quốc đã nghiên cứu và phát minh ra một loại huyết thanh có thể tạm thời làm suy yếu khả năng phục hồi của trùng tộc, và đã tích hợp nó vào vũ khí chuyên dụng của cơ giáp để đối phó với chúng. Vũ khí mới thông thường do những người điều khiển chuyên trách phụ trách thử nghiệm và điều chỉnh, nhưng Nero lại tranh thủ thời gian giữa các chính sự bận rộn, tự mình xuống sân thí nghiệm và cải tiến độ chính xác của thanh kiếm.

Việc xây dựng điểm neo đã đạt 86%, đội tinh anh Đế quốc cũng đã được tuyển chọn và sàng lọc kỹ càng cũng đã đến đóng quân, nhưng Nero vẫn cảm thấy việc chuẩn bị còn xa mới đủ.

Nhưng hắn thân là vị đế vương của Đế Quốc Ngân Hà, không thể tồn tại bất kỳ sự trì hoãn nào. Để giải quyết sự lo lắng sâu thẳm trong lòng, hắn chỉ có thể chọn tự mình tham gia vào từng hạng mục chuẩn bị chiến đấu, để nắm rõ như lòng bàn tay mọi tiến độ công việc.

“...Trên đây là báo cáo ngày đầu tiên thăm dò di tích. Chữ viết không rõ trong khu vực thăm dò đã được các nhà ngôn ngữ học sao chép, chúng thần sẽ tiến hành công việc giải mã sâu hơn tại căn cứ.”

Trên màn hình quang học, Diệp Tư Đình tháo chiếc mũ giáp chống phóng xạ dày nặng, mái tóc trắng bệch của hắn ướt đẫm mồ hôi, bết vào khuôn mặt tinh xảo đó.

Mặc bộ đồ chống phóng xạ dày nặng làm việc liên tục trong vũ trụ, dù sao cũng là một công việc lao động khổ sai, nhưng khi trò chuyện video với Nero, Diệp Tư Đình nhìn đôi mắt lục của hắn phản chiếu đầy những tinh quang ngoài cửa sổ hạm, hoàn toàn không thấy mệt mỏi chút nào.

Báo cáo tiến độ đã kết thúc, nhưng cả hai người họ đều không chọn kết thúc video ngay lập tức.

Chỉ cách một màn hình quang học nhìn nhau, như thể cả hai đều đang chờ đối phương nói thêm điều gì đó.

Cuối cùng, Nero khẽ ho một tiếng, không quá tự nhiên nói:

“Ta còn mười phút nữa mới họp. Ngoài công việc ra, ngươi có thể kể cho ta nghe thêm một vài điều thú vị gì khác...”

“...Được ạ. Trên đường đi đến di tích, thần đã phát hiện một tinh vân hình mũ rơm màu vàng kim rất đẹp, hẳn là hệ sao B0528.”

Bí thư quan tóc bạc biết điều, dùng giọng điệu vui vẻ để hóa giải sự ngại ngùng nhỏ của Nero.

“Thần nghe nói khi du hành rằng, nơi đó có văn minh Cole đặc sống hòa bình qua nhiều thế hệ, ngoại hình trông giống hệt những củ tỏi bay lượn vậy. Thần rất tò mò đầu và mông của chúng phân biệt là bên nào...

“Đúng rồi, Tuyết Lai của hạm đội khảo sát, không biết ngài còn nhớ hắn không? Viên quan khoa học mà ta đã cực lực giới thiệu đó —— ngay từ ngày đầu tiên bước lên hạm đội khảo sát, đã làm cho khoang vệ sinh của toàn hạm nổ tung, thật khó tưởng tượng một người như vậy làm sao lại nộp được luận văn trùng động kinh tài tuyệt diễm đến thế...”

Nero yên lặng lắng nghe.

Diệp Tư Đình luôn có khả năng miêu tả mọi chuyện sống động như thật, cộng thêm kiến thức rộng lớn và kinh nghiệm phiêu bạt của hắn, khiến Nero trong khoảnh khắc như mơ về chính mình năm xưa, há miệng nhỏ ngây ngốc nghe hắn kể chuyện.

Hắn và Diệp Tư Đình đều đang cố gắng thích nghi lại với mối quan hệ tựa thân phi thân này. Nhưng quả thật, khoảng thời gian bọn họ chia lìa rốt cuộc quá dài, dù là đối mặt với huynh trưởng ruột thịt, Nero cũng cần thời gian thích nghi; càng không nói đến Diệp Tư Đình, một người bạn vô hình thời thơ ấu với thân phận đặc biệt như vậy.

Và so với khoảng thời gian ấu thơ ngày ấy, tính cách của họ dường như đã đảo ngược cho nhau.

Thiếu niên Diệp Tư Đình ngày xưa u buồn hơn, còn Tiểu Nero thì lại là một huynh khống đáng yêu; giờ đây, Nero ngược lại trở thành bên trầm mặc ít nói hơn, hoàn toàn dựa vào tài ăn nói và sự nhạy bén của Diệp Tư Đình để duy trì mối quan hệ giữa họ.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 607


“Ta...”

Nero vụng về mở miệng, hắn cũng muốn kể cho Diệp Tư Đình nghe vài chuyện thú vị ở vương đô. Nhưng nói thật, một quân chủ Đế quốc —— đặc biệt là một quân chủ Đế quốc không có nhiều thời gian giải trí nhàn rỗi —— cuộc sống hàng ngày, quả thực không có gì đáng để kể.

Hắn suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể buột ra một câu:

“Ta gần đây mỗi ngày đều... uống sữa bò.”

Nói xong, chính hắn cũng tự thấy xấu hổ mà trầm mặc.

Ngày tháng có thể vô tư làm nũng với huynh tỷ, đối với hắn mà nói quá xa vời, xa vời đến mức hắn đã sớm quên mất dáng vẻ của mình ngày xưa. Là một hoàng đế đoạt lại ngai vàng bằng cuộc báo thù tàn khốc, hắn dù thế nào cũng không thể bắt chước được điệu bộ làm nũng khi còn nhỏ.

Thế nhưng Diệp Tư Đình lại không hề để tâm.

Hắn chỉ như trước sau như một mà cong mắt cười, ôn hòa và đúng mực đến từng mi li mét. Rõ ràng Nero chỉ chia sẻ một điều cực kỳ bình thường không có gì đáng để bàn luận, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn và cẩn trọng lắng nghe, như thể đối với hắn đó là một hạng mục quan trọng vậy.

“Không sao cả.”

Thanh niên tóc bạc mỉm cười, nhìn sâu vào thiếu niên trên màn hình quang học.

“Chỉ cần là chuyện ngài nói với thần, thần đều sẽ cảm thấy vô cùng thú vị.”

Nero nhanh chóng chớp đôi mắt đỏ một lúc, giả vờ ho khan che đậy.

“Tuy nhiên, khi còn nhỏ ngài lại không thích uống sữa bò. Sữa canxi độ dinh dưỡng cao do Học viện Hoàng Gia phát, ngài chạm cũng không thèm chạm.”

Diệp Tư Đình mỉm cười nghiêng đầu: “Có lẽ chính vì vậy, khi đó mới luôn là một cậu bé hạt đậu nhỏ bé phải không.”

“...Không được nhắc đến chiều cao của ta, dù là quá khứ hay hiện tại!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nero xuất hiện một vết nứt nhỏ. Hắn theo bản năng nổi giận với Diệp Tư Đình, rồi lại quay mặt đi chỗ khác, dường như không quá quen với biểu hiện này của mình.

Nhưng Diệp Tư Đình lại dịu dàng dỗ dành hắn: “Được rồi, thần không nhắc đến, không giận nữa, ừm?”

Mười phút trôi qua rất nhanh. Thiếu niên tóc bạc trên màn hình quang học, thu lại tất cả những biểu cảm không thuộc về một quân chủ Đế quốc, một lần nữa trở thành Hoàng đế bệ hạ cao ngạo lạnh lùng.

“Ngự tiền hội nghị sắp bắt đầu rồi.”

Hắn nói với đối phương: “Ta sẽ kết thúc liên lạc.”

“Được.” Diệp Tư Đình đáp, nhưng không tắt màn hình quang học trước, vẫn nhìn hắn. Ánh mắt đó, quả thực giống như đang nhìn một ngôi sao mỹ diệu vĩnh viễn dẫn lối hắn trong đêm đen tịch liêu.

Nero dừng lại một chút, rồi nói thêm: “...Mai gặp.”

Diệp Tư Đình ngẩn ra một chút, trong mắt hiện lên sự dịu dàng đưa tình.

“—— Mai gặp, Bệ hạ.”

Nero tắt màn hình quang học. Hắn dang hai tay, để Bạch Lang Kỵ khoác áo choàng cho mình, sau đó ngẩng đầu để Bạch Lang Kỵ cài cúc áo. Trong lúc làm tất cả những điều này cho tiểu chủ nhân, đầu kỵ sĩ sói nâng lên rồi lại hạ xuống, như thể luôn muốn nói điều gì đó.

“?” Nero nhướng mày.

Bạch Lang Kỵ không nhịn được, miệng sói cố ý ghé sát vào mặt Nero, lầm bầm:

“Bệ hạ khi còn nhỏ không chịu uống sữa bò, tất cả đều là tôi giúp đỡ uống sạch, rồi mang hộp không đến học viện kiểm tra.”

Nero đầu tiên sửng sốt, sau đó bật cười.

Rõ ràng là, mối quan hệ giữa hắn và Diệp Tư Đình tiến triển quá nhanh, khiến một người bạn thơ ấu khác của hắn cảm thấy mình bị lạnh nhạt, cũng muốn thể hiện một chút sự hiện diện của mình trong tuổi thơ của Nero.

Hắn nắm tai sói của Bạch Lang Kỵ, cười khẽ nói:

“Ngươi rõ ràng biết hắn là ai. Hắn là thế thân của nhị ca, dù không có quan hệ huyết thống, cũng có thể coi là một cố nhân khác của ta. Ngươi và Lang Kỵ đã là người thân của ta, có gì mà phải ghen tỵ?”

Bạch Lang Kỵ đang khom lưng, bế tiểu hoàng đế với đôi chân yếu ớt lên. Nghe hắn nói ra hai chữ “người thân”, cánh tay kỵ sĩ cứng đờ một cách khó nhận thấy.

Nhưng hắn không thể phản bác điều gì.

Chỉ có thể ôm Nero, nhanh chân bước ra khỏi thư phòng.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 608


Cách Thánh Điện vẫn còn một khoảng, Nero dẫn theo Lang Kỵ bí mật tiến vào Delphi.

Nếu dòng thời gian trong nguyên tác không sai, đây rất có thể là lần cuối cùng hắn tham dự lễ tế điển Thánh Điện trước khi Trung tộc xâm lược.

Cụm từ “vũ khí tận thế” mà Caesar nhắc đến trong thư luôn k*ch th*ch thần kinh căng thẳng của Nero. Thứ mà nhân loại có thể gọi là tận thế, chỉ có cuộc chiến tranh Trùng tộc hai ngàn năm trước. Xét đến thời điểm xuất hiện của Thánh tử, liệu có thể cho rằng, sự tồn tại của bản thân Thánh tử, chính là vũ khí của Liên Bang cũ để đối phó với Trùng tộc?

Nhưng mà, St. Lophis không phải cơ giáp, cũng không phải t** ch**n. Hắn quả thật có rất nhiều năng lực kỳ quái trong mắt nhân loại, nhưng ngoài việc khiến các công chính mê đắm đến thần hồn điên đảo, cùng với việc tận dụng mọi cơ hội dùng xúc tu quấy rầy mình, nhiều nhất thêm một số khả năng trị liệu

—— Nero thật sự không nhìn ra St. Lophis có tiềm năng đối kháng với kẻ địch đáng sợ này. Huống chi, người này vẫn còn là một kẻ bị hệ thống đóng dấu là “trí lực chướng ngại”.

St. Lophis trong 《Thánh tử Luân Hãm Ký》, có thể nói là trừ vẻ đẹp ra thì không có gì dùng được cả.

Hắn chịu đựng sự xâm phạm vô tận, nhưng cho đến cuối cùng đều không có khả năng, và dường như cũng không có ý muốn phản kháng. Điều này khiến Nero có một ấn tượng vô cùng sâu đậm về hắn: — St. Lophis là một bình hoa bị Thánh Điện nuôi dưỡng trong nhà kính, không có bất kỳ khả năng tự chủ suy nghĩ nào, chỉ dùng để thuần phục bá tánh Đế quốc.

…Nếu đổi lại là Nero, khi tên tinh tặc đầu tiên dám chạm vào hắn, hắn sẽ trực tiếp rút con dao găm bên hông tên tinh tặc, một nhát cắt đứt yết hầu đối phương.

Nhưng sau khi kiểm nghiệm đi kiểm nghiệm lại bằng chìa khóa bí mật của Caesar, hắn quả thật không thể bỏ qua mật thư của Caesar. Nội dung mật thư rõ ràng có xung đột với nguyên tác, hắn tìm không ra nguyên do, cũng không thể xác nhận với hệ thống, đành phải tự mình tiến vào Delphi điều tra.

“...Hừ. Sau khi Hiệp hội Thánh điện Đế quốc nhập trú, Thánh Điện trông thuận mắt hơn trước nhiều.”

Nero trực tiếp chiếm dụng văn phòng của Hồng y Giáo chủ, vừa xử lý chính sự, vừa lật xem số lượng lớn văn hiến cổ xưa mà các thành viên Hiệp hội Thánh điện mang lên. Những văn hiến này được cất giữ sâu trong Thánh Điện, bình thường ngay cả thần quan cấp thấp cũng không được phép mượn đọc, càng không nói đến những tín đồ bình thường khao khát tri thức.

Tuy nhiên hiện giờ, bộ phận nội bộ Thánh Điện đã trải qua đợt thay máu, vài vị giáo chủ trước đây khuyến khích thành lập khu tự trị tôn giáo, vì tai tiếng mà lần lượt từ chức hoặc bỏ trốn. Diệp Tư Đình đã sắp xếp nhiều thành viên Hiệp hội Thánh điện hơn vào bộ phận nội bộ Thánh Điện, điều này khiến Nero cuối cùng có cơ hội nhúng tay vào các sự vụ của Thánh Điện.

“Những văn hiến này đều liên quan đến Thánh tử điện hạ.”

Bạch Lang Kỵ ngồi trên sàn nhà, khắp nơi là những văn hiến vương vãi, hắn nhanh chóng lướt qua, sàng lọc ra những tài liệu mà Nero có thể cần.

Caesar đại đế đã căn dặn vô cùng nghiêm nghị trong mật thư, bí mật của Công trình Thánh Điện, không thể công khai cho người ngoài gia tộc. Nhưng gia tộc hiện giờ chỉ còn một mình Nero, muốn hắn tự mình sàng lọc số lượng lớn văn hiến Thánh Điện thì hiển nhiên là không thực tế.

Cũng may Bạch Lang Kỵ từ trước đến nay đều rất nghe lời. Mặc dù không hiểu tại sao chủ nhân lại chỉ thị như vậy, nhưng hắn cố gắng hết sức không đọc từng chữ. Chỉ cần đại khái cảm thấy văn tự nào là đang miêu tả St. Lophis, liền nhanh chóng lấy ra đưa cho Nero.
 
Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)
Chương 609


Nero đã tra xét các văn hiến cơ mật trong Thánh Điện suốt một tuần, nhưng vẫn không tìm thấy câu trả lời trung khớp với mật thư.

Hắn nhớ lại lần trước ở Thánh Sơn, những chiếc máy tính bị vứt bỏ trong các đường hầm kỳ dị đó, có thể chứa đựng thứ hắn muốn biết.

Tuy nhiên, tốc độ dòng chảy thời gian bên trong Thánh Sơn rất quỷ dị, có khả năng tồn tại một số dòng chảy không thời gian nhân tạo. Với tư cách là Hoàng đế tối cao của Đế quốc Ngân Hà, nếu lúc này hắn tùy tiện tiến vào Thánh Sơn, không biết Đế quốc sẽ lại xảy ra biến loạn gì.

Có khi chờ hắn ra khỏi Thánh Sơn, Trùng tộc đã tàn phá Đế quốc được vài lần rồi.

Suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn chỉ có thể ra lệnh cho Đại thần Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng bí mật triệu tập các nhà khoa học vô tín ngưỡng, thành lập căn cứ thăm dò bên cạnh Thánh Sơn, trước hết để giải quyết vấn đề về dòng chảy không thời gian.

“Ngày mai lễ tế điển Thánh Điện sẽ bắt đầu rồi. Tiểu điện hạ, đêm nay không thể thức khuya đến mức này nữa.”

Nero vươn tay sờ xuống một quyển văn hiến phía dưới, bị kỵ sĩ đang ngồi dưới đất nhẹ giọng ngăn lại. Bạch Lang Kỵ như nâng một cánh hoa hồng mong manh, dùng bàn tay dày rộng nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay Nero đang vươn tới văn hiến.

“Ngài cần phải giữ gìn sức khoẻ mới được. Mỗi lần tế điển kết thúc, ngài đều mệt đến mức muốn ngất xỉu trên thuyền xuyên không.”

Nero nhìn đồng hồ, quả thật đã quá muộn. Nhưng hắn không nghe theo lời khuyên của Bạch Lang Kỵ. Tiểu hoàng đế trượt khỏi ghế về phía trước, quen đường quen nẻo chui vào lòng Bạch Lang Kỵ.

“Alexey, cấy cho ta thiết bị động lực.”

“Nay... Đêm nay còn muốn đi sao?”

Bạch Lang Kỵ đau lòng hắn: “Hoặc là chờ tế điển sau khi kết thúc rồi ——”

“Nhanh lên.”

Tiểu hoàng đế đã không còn kiên nhẫn, vén vạt áo lên, để lộ vòng eo non mềm trắng đến chói mắt. Giờ đây đã khác xưa rất nhiều, Bạch Lang Kỵ ngay cả khi ngửi thấy mùi tin tức tố hoa hồng của Nero ở cự ly gần, cũng phải cảm thấy yết hầu căng cứng. Càng không nói đến việc lại giống như trước đây, không màng vật ngoài thân mà tắm rửa, lau mình cho hắn, cấy ghép thiết bị động lực vào xương và lưng.

Hắn đỏ mặt buông quần áo Nero xuống, chỉ dựa vào kinh nghiệm và cảm giác của đầu ngón tay để s* s**ng tìm điểm cấy ghép, sau đó cẩn thận đưa thiết bị động lực vào. Nero ôm cổ hắn chờ đợi, thậm chí còn nắm tai hắn, như thể thực sự chỉ đang ôm một con chó lớn trung thành vô hại.

Thiết bị cấy ghép xong, hắn mới run lên một cái trong im lặng.

Ánh mắt kỵ sĩ buông xuống, nhìn thấy đôi bàn chân trắng nõn của đối phương đang ngồi khoanh chân bên dưới, chúng giãn ra như những cánh hoa. Vì rất ít khi tiếp xúc mặt đất, lòng bàn chân không có một chút vết chai mỏng nào, mắt cá chân và bắp chân đều một màu hồng nhạt, trông mềm mại đến mức khiến người ta ngứa lòng bàn tay.

Nếu quay trở lại thời kỳ đào vong trước đây, hắn tất nhiên chỉ chú ý đến vết sẹo trên cổ chân của thiếu niên, tự trách mình đã thất trách năm đó hàng ngàn lần.

Nhưng mà bây giờ...

...Tiểu điện hạ... Tiểu điện hạ.

Nếu có thể, hắn thật muốn...

Kỵ sĩ nhìn đến miệng lưỡi khô rát.

Trên đời sao lại có chuyện dày vò đến vậy?

Rõ ràng mình đã là người gần Nero nhất trong toàn vũ trụ, nhưng giữa họ, từ trước đến nay vẫn tồn tại một hố sâu không thể vượt qua.

Hắn chỉ có thể ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mọi thứ của chủ nhân, nhưng căn bản không có cách nào tiến thêm nửa bước; đến nỗi ngay cả khi nảy sinh ý niệm muốn chạm vào, cũng sẽ bị cảm giác tội lỗi tra tấn đến đứng ngồi không yên
 
Back
Top Bottom