Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 110



"Em nghe nói chỗ này bị thiên tai, em sốt ruột lắm. Đã định đi từ lâu, nhưng Kiến Quốc cứ bảo chờ chia xong lương thực rồi mang sang luôn cho tiện."
Vũ Yên đáp.

Thì ra là mang lương thực tới... Liễu Vân Sương vội xua tay:
"Thôi mang về đi, nhà các em cũng ba miệng ăn, có khá giả gì cho cam!"

"Chị còn khách sáo với em làm gì. Nhà em năm nay vừa được phân lương thực, lại trồng được khá nhiều khoai lang, đủ ăn rồi!"
Đó mới gọi là người thân ruột thịt – đến đúng lúc và không nói lời hoa mỹ.

Thế nhưng, chuyện chính vẫn chưa hết.

"Chị... em thật sự không ngờ, chị lại ly hôn với Hứa Lam Hà. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?"
Vũ Yên nghiêm túc hỏi.

"Em nghe ai nói vậy?"

"Bọn em ghé qua nhà họ Hứa. Mới thấy mặt em thôi mà bà già nhà đó đã sa sầm mặt mày, mắng chửi om sòm, còn không cho vào nhà. Bà ta nói, Hứa Lam Hà không cần chị nữa... nhưng em không tin đâu. Với cái dạng mềm như bún đó, đánh ba gậy còn chẳng dám kêu, làm gì có chuyện dám bỏ chị!"

Liễu Vân Sương bật cười, cô em gái này đúng là hiểu cô như lòng bàn tay.

"Không hẳn như vậy. Bọn chị đã ly hôn rồi. Cả nhà họ Hứa thật ra đã có chủ ý từ lâu – nào là lấy đồ, nào là giành nhà, chưa kể bà cụ thì suốt ngày đánh mắng hai đứa nhỏ. Hứa Lam Hà thì cứ chép miệng làm lành, không dám ho một tiếng. Chị nhìn không nổi nữa, nên dứt khoát chia tay cho xong."

Cô kể đơn giản, nhưng người nghe thì nóng máu.

"Trời đất! Làm bố mà hèn thế thì bỏ là đúng rồi!"
Vũ Yên đập tay xuống bàn.

"Thôi, bớt nóng giùm chị cái!"
Liễu Vân Sương nhắc khẽ – còn em rể ngồi cạnh đó.

"Thôi, vào nhà đã. Tri Tình, rót cho dì hai và dượng hai ly nước đường đỏ nhé!"

"Vâng ạ!"

"Thôi thôi, phiền phức gì chứ! Cùng một nhà cả, khách sáo thế ai mà chịu nổi!"

Lãnh Kiến Quốc còn đang định cản lại, nhưng Hứa Tri Tình đã nhanh chân bước lên trước.

Cô em thứ hai của Liễu Vân Sương – Liễu Vũ Yên – lần này về thăm nhà, đi cùng chồng là Lãnh Kiến Quốc. Họ sống ở huyện bên, đường xá xa xôi, lại khó đi.

Lãnh Kiến Quốc trước đây từng là giáo viên, sau đó thôi việc, tính tình điềm đạm, chưa từng động tay vào việc nặng nhọc bao giờ. Nhưng đối với Vũ Yên thì rất mực chiều chuộng. Cặp vợ chồng nghèo thì nghèo thật, nhưng sống yên ổn, có với nhau một cô con gái tên là Lãnh Thu Hương.

Hứa Tri Tình đưa hai chén nước đường đỏ ra, lễ phép đưa tận tay:
"Nước đường đỏ đến rồi ạ, dì hai, dượng hai uống cho ấm bụng!"

Hai người vui vẻ nhận lấy, cười đến độ nếp nhăn cũng nở hoa.

"Sao không dẫn cả Thu Hương về chơi?"

Liễu Vân Sương hỏi, vì cũng nhớ cháu.

"Đường xa, lại phải ghé nhà bạn của Kiến Quốc một chuyến, nên không tiện dẫn con bé theo. Ở nhà có bà nội trông chừng rồi."

"Vậy thì tốt. Lần này về chơi mấy ngày nhé?"

Liễu Vân Sương vừa nói vừa nhìn em gái, ánh mắt đầy trìu mến. Mấy đứa con gái, lớn lên lấy chồng xa, ngay cả chị em ruột cũng thành khó gặp.

Liễu Vũ Yên lắc đầu:
"Không được, ngày kia phải về rồi. Tranh thủ mấy hôm nay hái ít đặc sản trên núi, mang xuống chợ bán kiếm chút thu nhập, không thể để lỡ thời gian."

Thì ra hai vợ chồng cũng đi buôn bán đặc sản rừng núi.

"À mà này, chị cả, sao không thấy Hứa Tri Vi đi cùng?"

Nói đến đây, ánh mắt Vũ Yên cũng có chút phức tạp. Ai trong nhà cũng biết chuyện năm đó, rằng Tri Vi vốn không phải con ruột của Liễu Vân Sương.

"Nó biết thân phận của mình, tất nhiên sẽ không cam tâm sống cùng chúng ta cực khổ. Giờ đang sống cùng mẹ ruột, chẳng phải tốt hơn sao?"

Lời nói nhẹ nhàng mà đầy ý chua chát. Nhưng cô không kể lể gì thêm về những hành vi đáng xấu hổ mà Hứa Tri Vi đã làm.

Liễu Vũ Yên cười lạnh một tiếng:
"Chị làm thế là đúng. Nó không phải máu mủ ruột rà, từ nhỏ đã không cùng một lòng. Cứ để nó theo mẹ đẻ mà sống cho sung sướng."

"Đúng rồi, Hứa Lam Xuân cũng đi xem mắt rồi. Nghe nói đối phương có điều kiện không tệ, chắc sang năm sẽ thành hôn, tới lúc đó chắc cũng đưa cả Tri Vi đi theo luôn."

Vũ Yên vừa nghe liền chậc lưỡi:
"Trời ạ, vậy mà còn có người ngó ngàng đến cô ta, đúng là chuyện lạ đời!"

Liễu Vân Sương không muốn nhắc đến nữa, bèn đứng dậy:
"Thôi không nói chuyện bọn họ nữa, hai đứa về được một chuyến đã là quý rồi. Để chị đi nấu cơm, chiều nay vừa hay vào thị trấn mua thêm ít thịt."

"Để em đi cùng chị, tiện thể mua chút đồ ngon cho mấy đứa nhỏ!"

"Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi đi đã, đường xa mệt mỏi rồi."

Nói thì vậy, nhưng cuối cùng ba người vẫn cùng nhau xuống bếp.

Vũ Yên xắn tay áo, nhanh nhẹn không kém gì Liễu Vân Sương. Một nồi cơm trắng được hấp lên, tỏi phi xào rau diếp, thêm món khoai tây bào sợi xào chua ngọt. Dù chẳng phải mâm cao cỗ đầy, nhưng đầy đặn ấm áp.

Thời buổi khó khăn, nhà có rau ăn đã là tốt lắm rồi. Nhìn thấy mấy giỏ rau xanh được trồng gọn gàng, Vũ Yên không khỏi tấm tắc khen:
"Chị cả đúng là giỏi, về nhà em cũng phải làm mấy cái giỏ thế này mới được!"

Không chỉ mang rau, lần này hai vợ chồng cô còn mang đến hẳn năm mươi cân gạo và một trăm cân bột ngô. Vừa vác vào nhà, Liễu Vân Sương đã tròn mắt:
"Các em làm gì vậy, mang nhiều thế này? Nhà các em không sống nữa à?"

Lãnh Kiến Quốc cười hiền:
"Chị cả, nhà em còn nhiều, tụi em còn hai tay hai chân, chẳng lẽ để mấy mẹ con chị co ro qua mùa đông? Có chuyện gì chị cứ nói với tụi em, đừng gồng mình mãi như vậy!"

Nghe thế, đôi mắt Vân Sương cũng rơm rớm. Đối với em ruột, cô chẳng cần giữ gìn hình tượng, xúc động liền lộ hết ra ngoài.

Cơm trưa xong xuôi, hai chị em vội vã chuẩn bị đi chợ. Trời mùa thu oi ả, nếu đi trễ, thịt ngon chắc chắn chẳng còn lại gì.

Trên đường đi, Vũ Yên cảm thán:
"Chị cả, đã lâu không đi con đường này. Mấy năm rồi mà chẳng thay đổi gì cả."

Liễu Vân Sương cũng nhìn quanh, ánh mắt trầm lặng:
"Ừ, không thay đổi là điều đáng buồn nhất đấy."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 111



Vũ Yên gật đầu:
"Chắc cũng chỉ mươi năm nữa thôi, xã hội sẽ thay đổi cả thôi. À mà, em út năm nay cũng không viết thư về, không biết tình hình thế nào."

"Chắc vẫn ổn. Dù gì bên đó cũng an toàn hơn ở đây. Cô ấy ít liên lạc, chắc cũng chỉ vì không muốn liên lụy đến gia đình."

Liễu Phi Tuyết – em út của họ – từng bỏ cả quê để vào đoàn văn công, ngày đi cũng là do ép buộc, từ đó thư từ thưa dần. Nhưng trong lòng hai chị em, vẫn luôn có một chỗ dành cho người em nhỏ ấy.

Vừa nói chuyện, vừa đi đường, chẳng mấy chốc đã tới thị trấn Thanh Dương.

Hôm nay không phải phiên chợ nên đường vắng hoe. Hai chị em không dừng lại lâu, đi thẳng tới Cung Tiêu Xã.

Trước tiên, hai chị em đi đến Cung Tiêu Xã mua thịt. Liễu Vân Sương vốn định để dành mấy tờ phiếu thịt đến Tết mới dùng, nhưng nay em gái và em rể đột ngột đến thăm, ít ra cũng phải có chút thịt thà cho ra dáng tiếp đãi.

"Bây giờ chỉ còn móng giò, xương ống với nội tạng thôi."
Người bán hàng vừa nói vừa chỉ tay vào mấy mảnh thịt cuối cùng còn sót lại.

"Haiz, đến trễ một chút mà chẳng còn gì ngon..."
Liễu Vũ Yên thở dài tiếc rẻ. Thời buổi này, mỡ mới là thứ quý giá – càng béo càng sang, càng thơm càng hiếm. Chứ chẳng như sau này, ai cũng chỉ chăm chăm ăn thịt nạc không dính lấy một miếng mỡ.

Ở quê, người ta thích nhất là thịt ba chỉ mỡ nạc xen kẽ. Vừa có mùi thơm ngậy, vừa đủ độ ngọt. Loại này thường được bán sạch chỉ trong chốc lát, người đến muộn như các cô thì chỉ còn đồ phụ phẩm.

"Không sao, cho tôi năm cân xương ống, hai cái móng giò đi."
Liễu Vân Sương nói dứt khoát. Tiện thể cô cũng mua thêm ít nội tạng. Dù sao đây cũng là món rẻ nhất, chỉ hai ba hào là có được một phần đầy đủ.

"Được rồi, cho cô chọn thoải mái!"
Người bán hàng vui vẻ, còn tiện tay cho thêm hai khúc xương lớn. Đồ phụ phẩm bán không hết cũng phải vứt đi, có khi cho thêm chút ít cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Liễu Vân Sương cảm ơn rối rít, đưa tiền và phiếu thịt rồi cùng em gái rời khỏi quầy hàng. Nhưng tâm trạng của Liễu Vũ Yên vẫn nặng nề, không nói ra miệng, song trong lòng cô biết rõ – đến cả nội tạng cũng mua, chứng tỏ chị gái đã túng thiếu đến mức chẳng còn đường xoay xở.

Hai chị em tiếp tục mua thêm ít rau. Mùa này hiếm rau tươi, nhà đã trồng được khoai tây, bắp cải, nên chỉ mua thêm một quả bí đao. Nhưng bí đao bán theo quả, mỗi quả nặng mười cân trở lên, hai người không mang nổi nên đành thôi.

Ngoài ra, họ còn mua được hai cân miến dong loại bản to, cùng với hai cân rong biển khô. Liễu Vũ Yên nhất định phải ghé vào quầy thực phẩm, mua thêm cho lũ nhỏ hai hộp đào vàng đóng hộp và một cân bánh quy loại to.

Liễu Vân Sương khuyên ngăn không được, trong lòng vừa thương vừa áy náy – đến con mình còn chẳng nỡ mua, vậy mà lại cố mua cho cháu. Em gái cô... thật sự là tốt bụng quá đỗi.

Vì còn muốn nấu nướng đầy đủ, hai người lại tranh thủ mua thêm vài thứ gia vị, rồi tất bật quay về. Xương ống phải hầm trước mới kịp buổi chiều. Người nông thôn vốn tiết kiệm, ai cũng muốn ăn cơm tối trước khi trời tối để khỏi phải thắp đèn, tốn dầu.

Vừa rẽ ra khỏi cửa Cung Tiêu Xã, họ đã nhìn thấy một bóng người quen quen.
"Chị cả, kia không phải là Hứa Lam Xuân à? Còn cái gã bên cạnh... chẳng phải là đối tượng của nó sao?"
Liễu Vũ Yên hất hàm, giọng có phần bực tức.

Thấy em gái định bước lên trước, Liễu Vân Sương vội kéo lại:
"Thôi, đừng gây chuyện, không đáng đâu."

Người thì kéo lại được, nhưng miệng thì chẳng thể cản.
"Ối trời ơi! Em cứ tưởng là ai, hóa ra lại là bà cô già chửa hoang, không ai thèm rước!"
Liễu Vũ Yên nói to rõ mồn một, đủ cho cả phố chợ nghe thấy.

Hứa Lam Xuân đang cùng Tần Ngọc Lương trò chuyện, vừa nghe câu đó đã tái mặt. Quay người lại, đập vào mắt là hai chị em Liễu Vân Sương.

"Liễu Vũ Yên? Cô về từ bao giờ thế?"
Giọng điệu có phần lúng túng.

"Sao, tôi về lúc nào cũng phải khai báo với cô à?"
Vũ Yên đáp, mặt không đổi sắc.

"Tôi... tôi đâu có ý đó, chỉ hỏi vậy thôi mà."

"Hừ, về bảo mẹ cô đi, đừng có không biết điều mà suốt ngày gây chuyện với chị tôi nữa. Tôi không phải người hiền lành như chị cả tôi đâu."
Giọng cô đanh lại, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Liễu Vũ Yên từ bé đã bộc trực, tính khí nóng nảy, gặp chuyện bất bình là lên tiếng. May mắn là sau này lấy chồng, chồng cô – tuy lớn tuổi – lại rất thương vợ, nên tính khí càng thêm phần cứng rắn. Ai cũng bảo, lấy chồng hơn tuổi tuy không lãng mạn nhưng lại yên ổn, được cưng chiều cả đời.

"Đâu phải tôi gây chuyện, là các cô tự tìm đến mà!"
Hứa Lam Xuân cố vờ ấm ức, chắc là vì sợ mất mặt với người bên cạnh.

"Thôi, Vũ Yên, về thôi!"
Liễu Vân Sương kéo tay em gái, lúc này không cần thiết phải dây dưa. Trong lòng cô chỉ mong cô ta sớm gả đi, từ nay đừng để lại cái gì gọi là trong sạch nữa. Món đồ đã ăn trộm, sớm muộn cũng phải trả lại.

"Hừ, nhát gan! Cẩn thận đấy, tôi còn chưa tính sổ đâu!"
Liễu Vũ Yên buông một câu xong khoác tay chị rời đi, trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Về đến nhà, hai chị em coi như ngầm hiểu nhau, chẳng ai nhắc lại người vừa phá hỏng tâm trạng khi nãy. Trong nhà, Lãnh Kiến Quốc đang ngồi trông lũ nhỏ. Thấy hai đứa đang chăm chú viết chữ, anh mỉm cười hài lòng.

"Chị cả à, sang năm cho các cháu đi học đi. Lớn thế này rồi cũng đến lúc rồi còn gì."

"Ừ, sang năm ráng xoay xở cho hai đứa đi học."

Liễu Vân Sương gật đầu, giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết. "Chị cũng không mong các cháu học cao hiểu rộng gì. Chỉ cần biết đọc biết viết, sau này không bị người ta lừa là được."

Thật ra, từ lúc mới sống lại, cô đã nghĩ đến chuyện này rồi...
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 112



Nhưng khi ấy cô chưa kịp tách hộ ra riêng, bà già kia chắc chắn sẽ không chịu móc tiền.

Nếu cô tự bỏ tiền, không khéo sẽ bị người ta dòm ngó, bàn ra tán vào, nói cô mưu tính riêng tư, không chừng còn bị gán cho cái tiếng “bỏ rơi gia đình”.
Thôi thì muộn một năm cũng được, còn hơn là dây vào rắc rối không đáng.
Dù sao thì sang năm mọi thứ cũng sẽ khác. Đến lúc đó, có thay đổi gì, cũng chẳng còn là chuyện to tát nữa rồi.

"Ừ, bây giờ kỳ thi đại học cũng đã được khôi phục. Sau này, người ta sẽ càng coi trọng học hành, coi trọng tri thức với văn hóa."

Cô nói câu ấy, ánh mắt đượm chút kỳ vọng xen lẫn kiên định.
Dù cho không đủ điều kiện để thi đại học, ít nhất cũng phải có chút kiến thức. Chứ để dốt nát, sau này dễ bị người khác gạt gẫm, thiệt thân lúc nào không hay.

Ba chị em nhà cô – Liễu Vân Sương, Liễu Vũ Yên và em út – đều biết chữ.

Trong đội sản xuất, có không ít phụ nữ chẳng biết lấy một chữ. Muốn đi lên huyện mua đồ hay khám bệnh còn phải dắt díu nhau đi như trẻ nhỏ.
Thời cuộc bây giờ thay đổi từng ngày, không biết chữ thì đừng nói theo kịp thời đại, ngay cả cuộc sống thường ngày cũng thành ra khốn đốn.

"Đúng rồi, Kiến Quốc, thật ra năm ngoái... em cũng có thể đi thi đại học mà."

Liễu Vân Sương như nhớ ra điều gì, liền quay sang nói.

Lãnh Kiến Quốc nghe vậy chỉ cười khổ.
"Chị cả, em thi cử gì nữa chứ, nhà còn có vợ với con. Đi học rồi thì hai mẹ con ở nhà sống ra sao? Em mà cũng rời khỏi đội sản xuất thì ai làm việc? Thu nhập vốn đã chẳng bao nhiêu."

Học đại học thì được trợ cấp thật đấy, nhưng đàn ông mà không còn sức lao động, với một nhà như họ thì là tổn thất lớn.
Huống hồ, anh là lao động chính trong nhà, lại là nam giới, thiếu anh một ngày thì thiếu luôn trụ cột.

Liễu Vân Sương thở dài, giọng nói nhẹ mà nghiêm nghị:
"Chuyện này đâu phải không xoay xở được, nhà dè sẻn một chút là được. Học đại học là chuyện cả đời. Nếu em thi đậu, sau này được phân công công tác, thì mẹ con Thu Hương chẳng còn lo thiếu cái ăn cái mặc nữa."

Đây là một cơ hội đổi đời thực sự. Nhưng Lãnh Kiến Quốc chỉ lắc đầu:
"Không đi đâu chị cả, bây giờ em thấy cuộc sống của bọn em cũng tạm ổn. Để dành cơ hội cho Thu Hương vậy, sau này cho con bé học hành đàng hoàng."

Giọng anh ấy tuy nhẹ, nhưng lại lộ ra một sự bất lực khó giấu.

"Haiz... Em đừng bỏ hẳn ý định ấy. Chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể thi mà."

Liễu Vũ Yên ở bên cạnh chen vào, nửa đùa nửa thật:
"Chị cả, chị đừng khuyên nữa. Em khuyên bao nhiêu lần rồi, mà ảnh có chịu đâu. Thi đại học rồi vào thành phố, nhỡ bị mấy cô sinh viên xinh xắn dụ mất hồn, thì em với con gái thiệt thòi à nghen, haha…"

Liễu Vân Sương liếc cô em một cái, bật cười:
"Em xem em nói kìa?"

Một câu đùa nhỏ khiến không khí trong phòng bếp bớt nặng nề, sự trầm mặc cũng tan đi.
Lãnh Kiến Quốc vốn là người có dáng vẻ nho nhã, dẫu quanh năm vất vả lao động vẫn giữ được khí chất trầm ổn.
Chỉ tiếc là tuổi đã không còn trẻ, chứ với vẻ ngoài ấy, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.

"Thôi thôi, chị cả, lo đi nấu cơm đi!"
Liễu Vũ Yên nói, vừa cười vừa kéo chị mình vào gian bếp nhỏ.

Lúc nãy cô đã tranh thủ ngâm trước một mớ nguyên liệu.
Xương sườn với móng giò dễ xử lý, rửa sạch xong chỉ cần chần qua nước sôi rồi hầm là được.
Xương ống thì để dành buổi tối hầm kỹ, sáng mai lấy nước đó nấu mì là vừa thơm vừa ngọt.

Phần nội tạng cũng đã rửa sơ, cô lấy ít bột mì, bảo Hứa Tri Tình đổ nước ấm vào.

"Phải dùng nước ấm rửa mới sạch, rồi dội nước nhiều lần cho kỹ. Làm như vậy mới sạch sẽ."

"Chị cả, sao lại mua mấy thứ này làm gì, lòng lợn thì ăn sao nổi…"
Liễu Vũ Yên vừa nói vừa chau mày, rõ ràng không mấy hào hứng.

Liễu Vân Sương chỉ cười dịu dàng:
"Món này làm kỹ là ngon, em cứ yên tâm, lát nữa chị làm cho."

"Vâng, vậy em phụ trách nồi xương. Lát nữa bỏ thêm vài củ khoai tây vào cho chắc bụng nhé!"

"Được!"

Khoai tây thấm nước xương thì đậm đà, ăn ngon hơn khoai tây luộc thường rất nhiều.
Giờ khó khăn, nhà nào chẳng phải chắt bóp. Dù có bao nhiêu xương cũng phải tiết kiệm, lo xa cho cả bữa sau.

Liễu Vân Sương tiếp tục cắm cúi rửa nội tạng, kỳ cọ đến mấy lần, cho đến khi sạch sẽ, bề mặt chuyển sang màu hồng nhạt mới tạm yên tâm.
Cô lại trộn thêm một ít bột mì, vừa rửa vừa vò kỹ, đảm bảo sạch đến từng kẽ nhỏ.

"Mẹ ơi, cái này thì mua rẻ thật, mà rửa thì tốn hết bột mì trắng, uổng quá."
Hứa Tri Tình ở bên cạnh không khỏi nhăn mặt, tay vẫn đổ nước giúp mẹ.

Liễu Vân Sương nghe vậy liền bật cười, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành:
"Ừ, đúng là tốn thật. Thôi, sau này không mua nữa, được chưa?"

Câu ấy là nói cho có, để con bé đỡ băn khoăn. Chứ thực ra, cô vẫn cứ mua đấy – nghèo thì nghèo, vẫn phải ăn uống đàng hoàng.

Lúc này gan lợn đã được rửa xong, cô bắt đầu thái ra từng lát mỏng.
Lát nữa xào với cần tây, nếu có thêm chút hẹ tây thì càng thơm, nhưng tiếc là chưa có.
Sang năm, cô nhất định phải trồng một luống ngoài vườn.

Phần còn lại của nội tạng thì cho hết vào nồi kho.
Gia vị đã chuẩn bị đầy đủ, từ nước mắm, đường, xì dầu đến tiêu, gừng, hành.
Hứa Tri Tình đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt không rời khỏi từng động tác của mẹ.
Gương mặt nghiêm túc, chăm chú của Liễu Vân Sương khi nấu ăn, trông thật cuốn hút.

Hai cái bếp lửa đỏ rực cùng lúc bập bùng cháy, không cần nhóm thêm lò sưởi.

Liễu Vũ Yên thì cứ đi qua đi lại, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả.
Đã mấy năm không gặp, lần này đoàn tụ chưa đầy hai ngày là phải chia tay, cảm giác lưu luyến cứ lặng lẽ len vào từng cử chỉ, từng ánh mắt.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 113



Bữa tối hôm ấy thật sự vô cùng thịnh soạn. Giữa gian bếp nhỏ nghi ngút khói, một nồi xương sườn hầm khoai tây đang âm ỉ sôi, mùi thơm lan tỏa khắp nhà. Trên bàn còn có đĩa gan lợn xào cần tây xanh mướt và một dĩa nội tạng kho nguội được bày biện cẩn thận.

"Trời ơi, chị cả, sao mà thơm thế?" – Liễu Vũ Yên vừa bước vào đã không nhịn được phải thốt lên, mùi hương kia như xộc thẳng vào mũi, k*ch th*ch mọi giác quan.

Thậm chí, món nội tạng này còn thơm hơn cả nồi xương sườn kia, mà phải nói thật, nồi xương ấy cũng chẳng thiếu thịt đâu.

"Em nếm thử đi, không chỉ thơm thôi đâu, ăn vào mới thấy hết cái ngon của nó." – Liễu Vân Sương vừa nói vừa đẩy nhẹ dĩa lại gần.

Liễu Vũ Yên không khách khí, gắp lấy một miếng dạ dày lợn, ngắm nghía rồi mới đưa lên miệng. Vị béo ngậy lan ra đầu lưỡi, đậm đà, cay nhẹ, vừa ăn vừa ngất ngây.

"Ừm! Trời ơi, thơm quá, ngon quá!" – Đôi mắt cô ấy lập tức sáng rỡ, vẻ mặt ngạc nhiên đầy thích thú.

"Anh ăn đi, Kiến Quốc, mau nếm thử xem." – Cô không quên quay sang gọi chồng.

"Ừ." – Lãnh Kiến Quốc cũng tò mò cầm đũa gắp một miếng, chỉ một lúc sau, ánh mắt anh thay đổi rõ rệt, như vừa phát hiện ra một thế giới mới.

"Chị cả, tay nghề của chị đúng là không thể chê vào đâu được! Nội tạng mà chị cũng làm ra được món ngon như thế này, thật sự quá giỏi!"

"Đúng vậy, chị cả của em từ nhỏ đã rất đảm đang rồi." – Liễu Vũ Yên không tiếc lời khen ngợi.

Cả nhà ríu rít bên mâm cơm, tiếng cười, tiếng chén đũa vang lên rộn ràng. Liễu Vân Sương gọi đám trẻ vào ăn, mâm cơm trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Món nội tạng kho nguội được yêu thích nhất, đến mức nồi xương hầm kia cũng phải nhường chỗ. Nhưng dù vậy, mọi người cũng ăn sạch sành sanh, chẳng để thừa một miếng nào – dẫu sao thì mấy món như vậy đâu phải lúc nào cũng có!

Hai chiếc xương ống kia, cô đã dậy từ sáng sớm để hầm, hầm đến tận tối, tỉ mỉ từng chút một.

Hôm sau, trời còn chưa hửng sáng, Liễu Vân Sương đã dậy, bắt tay vào làm mì sợi và hấp bánh bao. Hôm nay, vợ chồng Liễu Vũ Yên phải về, đường xa mà còn phải đổi xe giữa chừng, nên cô muốn chuẩn bị chu đáo một chút.

Khi Vũ Yên tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đã xong xuôi. Nội tạng kho nguội còn dư, cô cũng đã thái nhỏ, gói lại cẩn thận cùng vài cái bánh bao để mang theo ăn dọc đường. Giao thông bây giờ đâu có thuận tiện, nhỡ có đói bụng thì cũng còn có cái mà lót dạ.

Dặn dò mãi, cô mới tiễn hai vợ chồng họ đi, lòng không khỏi lưu luyến. Chuyến đi này quá gấp gáp, chẳng kịp nói chuyện gì nhiều.

Về đến nhà, Hứa Tri Tình chạy vào phòng phía Đông để dọn lại chăn đệm. Tối qua hai vợ chồng dì ngủ ở đấy.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau nhìn nè!" – Con bé vừa la lên, vừa chạy ra, tay cầm hai tờ mười tệ – không cần đoán cũng biết là do Liễu Vũ Yên để lại.

Cùng lúc đó, trên chiếc xe khách chạy rầm rập về phía xa, Liễu Vũ Yên cũng đang mở gói đồ ăn chị cả đưa.

"Trời đất ơi!" – Cô ấy kêu lên một tiếng sửng sốt.

"Sao thế?" – Lãnh Kiến Quốc ngồi bên cạnh giật mình, quay sang hỏi ngay.

Gói đồ ấy vốn là chỗ nội tạng kho nguội mà chị cả đã gói nhiều lớp. Nhưng ngay khi lật lớp đầu tiên, đập vào mắt họ là một tờ năm mươi tệ mới tinh.

Lãnh Kiến Quốc phản xạ rất nhanh, lập tức đưa tay che lại, ánh mắt đảo quanh – trên xe còn nhiều người, lỡ ai có lòng tham thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thời buổi này, năm mươi tệ là số tiền lớn, không thể tùy tiện để lộ.

Liễu Vũ Yên cũng nhanh chóng hạ thấp giọng, nét mặt không giấu nổi sự lo lắng:
"Chị cả mới vừa tiễn tụi mình xong, sao chị ấy lại có nhiều tiền như vậy chứ? Không được, em phải trả lại chị ấy!"

Vừa nói cô vừa đứng dậy như muốn quay xe lại ngay.

Lãnh Kiến Quốc buồn cười, nhưng không dám cười thành tiếng, vội kéo cô ngồi xuống:
"Thôi em ơi, đi xa thế rồi, bây giờ quay lại thì biết bao giờ mới tới nơi. Lại còn chẳng có xe nào thuận tiện đâu."

"Nhưng mà… chị cả vất vả như vậy, một mình nuôi ba đứa nhỏ, em sao mà yên lòng nổi..."

"Anh biết mà. Nhưng chị ấy đã đưa thì chứng tỏ chị ấy cũng có cách xoay sở. Em đừng lo, mình về lo xong việc đồng áng đã, đến gần Tết đưa Thu Hương tới đó một chuyến, có dịp thì trả lại chị ấy."

Họ không dám nói gì to tiếng, sợ bị ai trên xe nghe thấy, lỡ lại mang vạ vào thân.

"Haiz, cũng chỉ có thể làm vậy thôi..." – Vũ Yên thở dài, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm như còn vấn vương.

Lãnh Kiến Quốc thì bình tĩnh hơn nhiều. Hôm qua ở nhà chị cả, anh cũng đã quan sát kỹ. Cuộc sống tuy có khó khăn, nhưng không đến nỗi quá khổ cực. Nếu không, sao chị ấy có thể đưa ra năm mươi tệ được chứ? Nhưng dù sao, số tiền đó vợ chồng anh cũng không thể nhận. Lần sau quay lại, họ nhất định sẽ trả.

Còn ở nhà, Liễu Vân Sương ngồi lặng hồi lâu. Hai mươi tệ mà Vũ Yên để lại, cô biết rõ là vợ chồng họ đã tích góp rất lâu. Cuộc sống ở quê đâu dễ dàng gì. Cô cảm động, nhưng cũng không muốn làm khó họ.

"Mẹ, số tiền này phải làm sao bây giờ?" – Hứa Tri Tình khẽ hỏi, thấy mẹ mình vẫn im lặng suy nghĩ.

"Con cất đi. Nhà dì hai con cũng không dư dả gì. Khi nào có dịp, chúng ta sẽ đến đó một chuyến, trả lại cho họ."

"Dạ, vậy con đi cất chăn tiếp." – Con bé gật đầu rồi quay vào phòng.

Liễu Vân Sương khẽ "ừ" một tiếng. Chuyến thăm của hai vợ chồng hôm qua đã khiến cô nảy ra một ý nghĩ. Nhà hiện giờ thật sự thiếu chăn. Mùa hè thì không sao, nhưng đến mùa đông, hai cái chăn mỏng manh thế này thì sao đủ ấm?

Tri Tình cũng đã lớn rồi, con bé cần có chăn riêng. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định – mai sẽ đi huyện một chuyến.

Trong nhà không còn phiếu bông, muốn may vá hay mua thêm thứ gì đều phải đổi ngoài chợ đen, mà giá thì chẳng rẻ gì. Nếu gặp lúc có hàng sẵn thì mua luôn cho tiện, đỡ phải cò kè mặc cả từng đồng từng hào.

Sau khi suy tính xong xuôi, Liễu Vân Sương liền dặn dò hai đứa nhỏ trong nhà:
“Hôm nay đừng có chạy nhảy lung tung, mẹ đi việc một lát, trên núi cũng chẳng có gì đâu mà lên.”

Nói xong, cô đem toàn bộ số lương thực mà Liễu Vũ Yên mang đến ra phân loại.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 114



Bột ngô để lại chừng hai chục cân, cho vào chum lớn đặt ở phòng phía Tây. Gạo thì chừa ra độ năm sáu cân để dùng dần, phần còn lại gói kỹ đem cất vào trong hốc lò sưởi.

Hứa Tri Lễ dẫn Tiểu Tri Ý ra đứng canh cửa, còn cô cùng Hứa Tri Tình thì loay hoay sắp xếp.
Khi cất xong, hai mẹ con lại dùng đất sét ướt trát kín miệng lò, vừa để giữ an toàn, vừa ngăn kiến chuột.

Việc nhà thì chẳng bao giờ hết. Cô lại một mình ra vườn, tưới Linh tuyền cho mấy luống rau mới trồng.
Đám rau non này khỏe mạnh, mơn mởn như những tia hy vọng, đã cao bằng nửa ngón tay rồi.
Cô liếc nhìn hai chiếc giỏ mới đan, trong bụng thầm tính: chỉ cần rau lớn thêm chút nữa là có thể nhổ lên, trồng vào giỏ cho dễ chăm.

Sau đó, cô để hai đứa nhỏ ở nhà, còn mình thì đi ra sân phơi thóc. Không chỉ có mình cô ra xem, mà dân trong đội sản xuất cũng lục tục kéo ra, ai cũng sốt ruột trước tình hình thiếu thốn.

Vừa bước đến sân, cô đã gặp Trần Sở Nga – khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười như thể chưa từng biết đến phiền não.
“Vân Sương, cô cũng ra xem thóc à?”
“Tôi không nghe thấy tin tức gì, sợ để lâu bị ẩm nên ra xem thử tình hình thế nào.”
“Còn phải hai ngày nữa mới đảo được. Đội trưởng với kế toán Từ vừa mới đi khỏi đấy. À mà, nghe nói Vũ Yên về rồi hả? Sao không dẫn em ấy đi dạo cho khuây khỏa?”

Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo cả sự tiếc nuối lẫn buồn bã.
“Em ấy về đó, nhưng sáng nay đã đi rồi.”
“Sao mà vội vậy? Mấy năm mới về một lần, không ở lại thêm vài hôm?”
“Không còn cách nào khác. Ở nhà em ấy còn nhiều việc. Nghe nói chỗ này bị thiên tai, nên tranh thủ đem ít lương thực về.”

Chuyện này dù cô không nói thì thiên hạ cũng biết cả rồi.
Hôm qua, vợ chồng em gái cô còn gồng gánh mấy bao tải vào tận nhà họ Hứa.
Thế nên giờ đây, cô chẳng buồn giấu giếm gì nữa, nói thật luôn cho nhẹ lòng.

Trần Sở Nga nghiêng đầu, giọng thì thầm như thể vừa mới nghe được tin tức gì nóng hổi:
“Haiz, em gái cô tốt thật đấy. Nghe đâu lúc về còn đến nhà họ Hứa trước, mà bà cụ Hứa không thèm cho vào, còn đứng trước ngõ mắng chửi ầm trời. Vũ Yên nghe xong tức quá, suýt nữa xông lên đánh cho một trận.”

Liễu Vân Sương ngẩn người:
“Em ấy không nói gì với tôi cả, tôi cũng không biết chuyện này…”

Trần Sở Nga vỗ nhẹ vai cô, ánh mắt đầy cảm thông:
“Chắc là sợ cô lo lắng thôi. Bà cụ Hứa tính khí ngang ngược, ăn nói lại độc địa, chỉ có người như Vũ Yên mới trị được bà ta.”

Đúng thật. Trước đây vì nể mặt chị gái, Vũ Yên còn nhẫn nhịn. Bây giờ thì khỏi cần giữ mồm giữ miệng nữa rồi.

“Haiz… Mấy đội khác đã chia xong lương thực hết rồi. Đội mình thì chỉ còn lại chút thóc rơi rớt, không biết có trụ nổi không…”
Trần Sở Nga than dài, giọng rầu rĩ như vừa bị mất cả tháng lương.

Chồng cô ấy là đội trưởng, lo cũng phải.

Liễu Vân Sương nhỏ nhẹ:
“Cô đừng tự trách. Không có lương thực đâu phải lỗi của cô hay của đội trưởng. Cái chính là thời thế, mình cứ cố mà xoay sở.”
“Nói thì dễ lắm, làm mới khổ. Hôm qua họ lên xã xin, người ta bảo phải họp, mà không nói bao giờ xong. Cứ treo đó thì chết đói mất.”

Liễu Vân Sương nhìn về phía sân thóc, nắng chiếu lấp lánh trên từng hạt vàng:
“Lần này không được thì lần sau, cứ đi tiếp. Một lần không xong thì hai lần, ba lần. Miễn còn sức thì không được bỏ cuộc. Rảnh rỗi thì đi, không xin được thì năn nỉ, chứ ở nhà mà chờ thì chỉ có đói.”

Trần Sở Nga nghe vậy thì chần chừ:
“Nhỡ đâu lãnh đạo khó chịu, cho rằng mình làm phiền, thì sao?”
“Cứ ăn nói cho khéo. Dù họ bực, nhưng thấy mình tha thiết thì cũng không đành lòng bỏ mặc đâu. Dù sao cũng hơn là cứ ngồi chờ chết.”
“Ừ, đúng rồi. Tập thể mà đoàn kết thì mới có sức mạnh.”

Một giọng đàn ông vang lên phía sau:
“Đúng vậy, sức mạnh của tập thể là rất lớn.”

Hai người quay phắt lại, thấy Trương Trường Minh và kế toán Từ đang đứng đó từ lúc nào.

“Sao hai người lại quay lại đây? Còn đứng nghe lén người ta nói chuyện nữa?”
Trần Sở Nga không nể nang gì, lập tức hỏi thẳng.

Trương Trường Minh bật cười:
“Bọn anh để quên sổ ghi chép, quay lại lấy thì vừa nghe được mấy lời rất hay. Cô Liễu nói đúng lắm. Chúng tôi sẽ bàn lại với đội trưởng các đội khác, xem có xin được thêm chút cứu trợ nào không.”

Rồi ông quay sang Liễu Vân Sương, giọng khích lệ:
“Coi như cô có công lớn rồi đấy, đồng chí Liễu Vân Sương.”

Liễu Vân Sương cười nhẹ:
“Tôi chỉ nói cho nhẹ lòng thôi, giúp được mọi người là tốt rồi.”

Lúc này nên khiêm tốn một chút thì vẫn hơn, kẻo người ta lại nói mình giành công.

“Đi nào, Vân Sương, đến nhà tôi chơi một lát, nói chuyện thêm chút nữa.”
Trần Sở Nga hớn hở kéo tay cô.

“Thôi, tôi không đi đâu. Tôi chỉ ra xem thóc thế nào, giờ cũng yên tâm rồi. Nhà còn nhiều việc lắm, tôi về trước nhé.”

“Vậy cũng được. Khi nào rảnh, nhớ dẫn mấy đứa nhỏ qua nhà tôi chơi nha!”

Liễu Vân Sương mấy hôm trước đã nói với Liễu Vũ Yên, rằng hai ngày nữa sẽ mượn xe ba gác nhà cô ấy. Củi trong nhà tuy vẫn còn đủ để dùng cho mấy ngày, nhưng mùa đông thì lại là chuyện khác.

"Phải tranh thủ chuẩn bị sớm, chứ để đến lúc rét mướt mới lo thì không kịp nữa." – cô nói vậy, trong đầu đã có hẳn kế hoạch.

Cô còn tính trồng rau vụ đông, mà muốn trồng rau giữa trời lạnh thì thứ quan trọng nhất là nhiệt độ. Củi lửa lúc này chính là thứ duy nhất giúp giữ ấm. Không có củi, mọi thứ chỉ là nói suông.

Sau khi tính toán xong xuôi, cô không chần chừ thêm. Sáng sớm hôm sau, khi trời còn mù sương, Liễu Vân Sương đã gói ghém đồ đạc, chuẩn bị lên đường. Cô đi bộ đến trấn Thanh Dương để bắt xe buýt lên huyện.

Thời buổi này cái gì cũng cần phiếu. Có tiền trong tay cũng chưa chắc mua được thứ mình cần. Chợ đen, tuy là nơi "không được hoan nghênh", nhưng lại giải quyết được không ít vấn đề thực tế. Mấy năm gần đây, chính sách bắt đầu nới lỏng, ai ai cũng trông mong đến ngày có thể buôn bán tự do. Liễu Vân Sương nhớ không lầm thì phải đến tận năm 1983 mới bỏ hẳn cái hệ thống phiếu phiếc này.

"Cuộc sống đúng là từng chút từng chút mới khấm khá lên được." – cô nghĩ vậy, bước chân cũng nhanh hơn.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 115



Vừa xuống xe, cô không do dự mà đi thẳng đến khu chợ đen quen thuộc. Nhưng hôm nay có gì đó lạ. Giờ này không sớm, vậy mà con phố vắng lặng như tờ, chẳng thấy bóng dáng người buôn bán nào. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cô.

"Chẳng lẽ là trực giác phụ nữ?" – cô đứng ở đầu phố, ngập ngừng không bước vào.

Cảm thấy có gì đó không ổn, cô quyết định quay đầu, định đi về phía Cung Tiêu Xã – chợ chính của huyện – để thăm dò tình hình. Nhưng chưa kịp quay người, một tiếng quát vang lên phía sau:

"Làm gì đấy?"

Liễu Vân Sương giật mình quay lại, vừa quay đã thấy năm người tiến tới – bốn nam một nữ, ai cũng đeo băng đỏ ở tay, mặt mày hằm hằm như thể sẵn sàng lôi ai đó đi tra khảo.

"Mẹ nó, hôm nay xui thật rồi!" – cô âm thầm kêu khổ.

Cô biết rõ, chạy lúc này là vô ích. Khoảng cách quá gần, mà người thì đông, chạy kiểu gì cũng bị tóm lại. Nếu đã không trốn được, thì phải giữ bình tĩnh.

"Các anh là ai?" – cô hỏi, mặt không biến sắc.

Người đàn ông dẫn đầu cứng họng mất một lúc, có lẽ không ngờ cô lại dám hỏi ngược như vậy.

"Chúng tôi là tổ bảo vệ liên minh công xã. Cô tới đây làm gì?"

Liễu Vân Sương cười nhẹ, dù trong lòng chẳng yên.

"Tôi đi lạc đường, muốn tìm Cung Tiêu Xã mà không thấy, nên mới rẽ vào đây."

Cô biết rõ, trên người mình không có gì phạm pháp, cũng chẳng có giao dịch nào. Cho nên chỉ cần cứng rắn một chút, họ cũng không thể bắt được cô.

"Đi lạc đường?" – người kia nhướng mày. – "Có chứng cứ gì không?"

"Chứng cứ?" – Cô hít sâu, giọng vẫn đều đều – "Đi nhầm thì là đi nhầm, ai đi đường còn mang theo chứng cứ? Nếu các anh nghi ngờ tôi nói dối, vậy các anh có chứng cứ gì không?"

Câu nói này khiến đối phương tức đến đỏ mặt. Người cầm đầu nghiến răng, hất cằm ra lệnh:

"Lanh mồm lanh miệng! Tôi thấy cô đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ! Bắt về điều tra!"

"Ơ hay, dựa vào cái gì mà bắt tôi? Chỉ vì tôi không nói theo ý anh là anh có quyền bắt tôi à? Đây là quy củ của công xã các anh sao?" – Cô nói lại, không lùi nửa bước.

Đáng tiếc, cô quên mất bọn này là một nhánh của tiểu đội Hồng trước kia – cái đám chuyên làm loạn, chỉ cần không vừa mắt là kéo nhau đến nhà người ta gây sự. Đám này có tiếng là cậy quyền cậy thế, thường lấy danh nghĩa 'bảo vệ cộng đồng' để tác oai tác quái.

Cô vừa trùng sinh về, chưa kịp thích nghi với thực tế bây giờ, nên theo bản năng mà bật lại – quên mất rằng thời thế vẫn chưa thay đổi nhiều.

"Đồng chí! Đồng chí, hiểu lầm rồi! Hiểu lầm thôi!" – Một giọng đàn ông vang lên từ phía sau.

Liễu Vân Sương chưa kịp phản ứng thì đã thấy một người sải bước đến – chính là Kiều Dịch Khất.

"Sao anh lại ở đây?" – cô sửng sốt nhìn anh ta.

Kiều Dịch Khất chẳng thèm liếc cô một cái, gắt lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Anh chỉ đi vệ sinh một chút, mà em đã tự ý bỏ đi. Đường thì không quen, lỡ có chuyện thì biết làm sao?"

Anh ta quay sang phía tổ bảo vệ, mặt chẳng có chút gì là xin xỏ, ngược lại còn có vẻ... chỉ huy.

"Chúng tôi cãi nhau một chút thôi, cô ấy giận quá nên chạy đi lung tung. Làm phiền các đồng chí rồi, phiền quá!" – anh nói, rút bao thuốc trong túi, chìa ra – "Hút điếu thuốc cho hả giận?"

Tuy nói là xin lỗi, nhưng phong thái thì như lãnh đạo đang nói chuyện với cấp dưới, chẳng có chút khiêm nhường nào.

"Không cần!" – Người đứng đầu lạnh lùng từ chối, ánh mắt càng lúc càng khó chịu.

Liễu Vân Sương cảm thấy tim mình như nhảy vọt lên tận cổ. Phen này đúng là đụng phải người không dễ đối phó.

"Đồng chí!" – một người trong tổ bảo vệ bước lên – "Chúng tôi nghi ngờ nữ đồng chí này có hành vi làm ăn phi pháp, cần đưa cô ấy về công xã để điều tra."

"Không có, thật sự là không có. Tôi chỉ đi nhầm đường thôi!"
Liễu Vân Sương vừa nói vừa giơ hai tay lên, giọng không lớn nhưng lại rõ ràng, ánh mắt kiên định nhìn đám người trước mặt.
"Đi mua bán gì chứ? Tôi chỉ lên thành mua chút đồ. Trên người ngoài mấy đồng tiền lẻ và ít phiếu, chẳng có gì cả. À, còn một cái khăn tay, dù cũ nhưng giặt rất sạch sẽ."

Nói rồi, cô lục trong túi áo, lấy chiếc khăn tay ra đưa ra trước mặt họ.
Vào thời điểm mấu chốt như thế này, không thể để mình trở thành cái gai trong mắt người khác.

Người đàn ông đối diện nhìn một lượt, sau đó ra hiệu cho người phụ nữ đứng cạnh.
Ngay sau đó, cô ta bước đến trước mặt Liễu Vân Sương.

"Nếu cô đã nói vậy, thì để tôi kiểm tra một chút. Dù sao cũng là để trả lại sự trong sạch cho cô thôi."
"Được."

Cô gật đầu đồng ý, không một chút do dự. Cô biết trên người mình không có gì. Cái gùi đeo sau lưng cũng đã bị lục soát lúc nãy, trống trơn.

"Đã vậy, hai người là vợ chồng thì cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn?"

Câu nói vừa buông ra, gương mặt Liễu Vân Sương lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Giấy đăng ký kết hôn ư? Đi đâu mà tìm thứ đó bây giờ!

Chuyện này là do Kiều Dịch Khất vừa rồi nói năng không rõ ràng, khiến người khác hiểu lầm.
"Chúng tôi... thật ra là mới chuẩn bị làm đám cưới. Lên đây để mua vài món chuẩn bị thôi. Giấy chứng nhận vẫn chưa làm… không vội…"

Lời nói có phần ngập ngừng, nhưng cũng coi như là một cái cớ có thể chấp nhận được.

Thế nhưng, mấy người kiểm tra vẫn chưa chịu buông tha, họ lại muốn kiểm tra cả người Kiều Dịch Khất.

"Phó đội trưởng, bên kia có tình huống!"

Một tiếng la vang lên từ xa, kèm theo đó là tiếng kim loại rơi loảng xoảng.
Đám người kia cũng giật mình, sốt ruột nhìn nhau:
"Thôi được rồi, nhanh lên, đi đi! Nhưng nhớ, sau này đừng bén mảng đến đây nữa!"
"Vâng!"

Vừa đáp lời, Liễu Vân Sương liền nhanh chân rời khỏi đó, giống như sợ chậm một giây sẽ lại bị giữ lại tra hỏi.

"Đi thôi."

Kiều Dịch Khất chẳng nói thêm lời nào, kéo tay cô đi thẳng, không cho cô có cơ hội mở miệng.
Họ đi qua ba con phố, mới dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 116



Anh ta cúi người, lật viên gạch cạnh cổng, lấy chìa khóa mở cửa.
"Vào đi."
"Được…"

Liễu Vân Sương không khách khí, theo anh bước vào gian nhà chính.
Kiều Dịch Khất rót một cốc nước, đặt lên bàn trước mặt cô.

"Ông chủ Kiều, vừa rồi thật cảm ơn cậu."
"Không có gì. Nhưng sao cô lại tới đây?"
"Ồ, tôi muốn mua ít bông. Trời lạnh rồi, định làm một cái chăn dày. Mà lúc nãy bên kia là có chuyện gì vậy?"

Ban đầu cô còn tưởng là kiểm tra bình thường, giờ thì chắc chắn đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

"Sắp thay đổi lãnh đạo, mấy ngày nay kiểm tra gắt lắm. Ai cũng lo giữ thân, người nào người nấy căng như dây đàn. Cô đụng trúng lúc nhạy cảm rồi."

Lời nói nhẹ tênh, nhưng lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa.
Cô hiểu – nhóm người đó, vốn không nhằm vào cô, nhưng vì tình thế buộc phải làm căng.

"Thật ngại quá, tôi đã làm phiền mọi người rồi."
"Không sao. Tôi ở đó tình cờ thôi. Lúc đầu còn tưởng nhìn nhầm người, mãi đến khi nghe cô tranh cãi với họ thì tôi mới chắc chắn."

Liễu Vân Sương nghe vậy mà đỏ mặt.
Không ngờ cảnh tượng mất mặt đến thế lại bị anh ta thấy hết. Nghĩ thôi cũng đủ ngượng đến muốn chui xuống đất.

Cô lảng sang chuyện khác, cố gắng kéo giãn bầu không khí:
"Cái đó... vết thương của cậu đã đỡ hơn chưa?"
"Ừ, đỡ hơn nhiều rồi, cũng là nhờ cô."
"Không có gì, khỏi rồi là tốt."

Nói rồi, cô nở một nụ cười có phần ngại ngùng.

"Không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây."
"Cô định đi đâu?"
"Bên kia không tiện nữa, tôi định đến Cung Tiêu Xã, cũng gần đây thôi. Mua ít đồ mang về.

À mà... lần trước sao cậu lại đưa tiền cho tôi? Hôm nay tôi không ngờ sẽ gặp lại, nên không mang theo để trả."

Kiều Dịch Khất ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, đẩy cốc nước về phía cô.
"Không sao, coi như là của cô."
"Không cần. Cậu cũng biết, tôi không thiếu tiền. Hơn nữa, hôm đó tôi cứu cậu không phải vì tiền."
"Vậy cô vì cái gì?"

Câu hỏi bất ngờ khiến cô khựng lại.
"Hả?"
"Tôi đùa thôi. Tôi hiểu mà. Cứ coi như là tiền cơm đi."
"Nhưng cũng chẳng ăn uống gì ngon lành, không đáng đâu!"

"Thôi, cầm lấy. Giờ đi thôi, tôi đưa cô đến Cung Tiêu Xã. Gặp lại mấy người kia thì phiền phức."

Anh đã nói vậy, cô cũng không tiện từ chối nữa.
Nói nhiều lại thành giả tạo.

"Được, làm phiền cậu vậy."

Hai người cùng rời khỏi nhà, đi thẳng đến Cung Tiêu Xã.
Kiều Dịch Khất đứng ngoài cửa, không vào trong.

Liễu Vân Sương cũng không để ý. Một mình đi dạo còn thoải mái hơn.
Trên người cô không còn nhiều phiếu, nên chỉ mua vài món thực phẩm phụ.

Mấy hôm trước, Liễu Vũ Yên đã mua ít đồ ăn vặt cho bọn trẻ, nên cô không lấy thêm gì.
Chỉ chọn mua một hộp sữa mạch nha cho Hứa Tri Tình – cô bé gầy gò suốt ngày chỉ biết giúp mẹ, cần bồi bổ thêm.

Ngoài ra, cô mua thêm vài đôi găng tay và chục quyển vở.
Phiếu vải trong tay đã gần hết, đành để dành dịp sau.

Ra khỏi cửa hàng, cô thấy Kiều Dịch Khất vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

"Nhanh vậy à?"
"Ừ, cũng chẳng có gì muốn mua thêm."
"Vậy tôi về trước đây. Làm phiền cậu rồi, ông chủ Kiều."

Nghe đến hai chữ “ông chủ”, Kiều Dịch Khất hơi cau mày, ánh mắt hơi đổi: một chút không vui, một chút khó hiểu.

"Không phải tôi đã nói tên với cô rồi sao? Không gọi được à?" – giọng nói trầm ổn vang lên bên cạnh khiến Liễu Vân Sương hơi khựng lại.

"Ừm... tôi cảm thấy gọi như vậy... có hơi không tiện lắm." – Cô hơi ngập ngừng, cảm thấy có chút lúng túng.

Đối phương mặt không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt phun ra một câu: "Đi thôi."

Lần này đến lượt cô ngẩn ra: "Đi đâu?"

"Bến xe."

À... đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên luôn vậy.

Nhưng mà... bến xe?

"Khoan đã, tôi định đi bộ về." – Cô vội vàng giải thích – "Dù có ngồi xe thì cũng chỉ đến được trấn trên thôi, nhà tôi còn cách đó tận sáu dặm nữa cơ."

Đội sản xuất Hồng Tinh nằm giữa huyện Tân Cùng và trấn Thanh Dương, xe buýt chỉ chạy ngang qua chứ không hề dừng lại. Nếu cô lên xe rồi xuống nhầm chỗ, còn phải đi vòng lại, vừa mất công, vừa tốn sức.

"Vậy tôi đưa cô đến bìa huyện." – Anh ta dứt khoát.

Lần này, Liễu Vân Sương không từ chối nữa. Trên đường về, cả hai cũng chẳng nói nhiều. Đến nơi, cô quay sang gật đầu cảm ơn.

Không ngờ ra ngoài một chuyến lại gặp được Kiều Dịch Khất, mà anh ta còn ra tay giúp cô giải vây. Đúng là vô tình gặp gỡ, chẳng ai ngờ được.

"Chuyện chăn bông, tôi sẽ để tâm. Đừng lo." – Kiều Dịch Khất nói như thể đó là chuyện tất nhiên.

"Được, vậy phiền cậu. Bao nhiêu tiền, tôi đưa trước cho cậu." – Liễu Vân Sương định rút tiền trong túi.

"Không cần, chờ lấy được rồi hãy nói sau."

"Ừm, vậy nhờ cậu để tâm giùm tôi." – Cô cũng không nhiều lời nữa, nhưng vẫn không quên dặn dò. Mùa đông mà không có chăn dày thì đúng là khổ, nhất là nhà lại có ba đứa nhỏ.

Vả lại, chăn bông thời điểm này đâu phải dễ mua. Không có phiếu, không có quan hệ, có tiền cũng chưa chắc mua được. Cô biết rõ, chuyện này cần người đáng tin như Kiều Dịch Khất mới dám nhờ.

Chia tay anh ta xong, cô vội vã trở về. Việc lớn thì chưa làm được, nhưng việc trong nhà không thể bỏ bê.

Vừa đến đầu làng, cô đã thấy một đám đông tụ tập. Bình thường ba người đứng nói chuyện đã thấy ồn rồi, hôm nay lại phải tới hai mươi người chen chúc. Trong lòng cô bất giác giật thót – chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Cô bước nhanh hơn, sợ ba đứa nhỏ trong nhà gặp chuyện.

"Vân Sương, cháu về rồi đấy à? Qua đây, bác nói chuyện chút." – Một giọng gọi với theo. Là mẹ của Lý Đại Niên, người thường ngày vốn ít nói, càng hiếm khi tò mò chuyện người khác.

Nếu là chuyện liên quan tới nhà cô, nhất định đã có người chạy đến báo rồi. Nhưng thấy bà ta đích thân đến gọi, Liễu Vân Sương cũng không khỏi cảnh giác.

"Không được đâu bác ạ, cháu phải về gấp, mọi người cứ nói chuyện đi."

Thế nhưng bà ấy vẫn không từ bỏ, lại còn bước thẳng đến cạnh cô, hạ giọng nói:
"Này, Vân Sương, cháu còn chưa biết à? Con Hứa Tri Vi ấy, nó đào được một củ nhân sâm to tướng trên núi! Cả củ còn nguyên rễ, nguyên lá, nghe nói đáng giá lắm."

"...Hả?" – Cô đứng sững lại, không giấu nổi kinh ngạc. – "Hứa Tri Vi?"

Chuyện này... kiếp trước hoàn toàn không có. Hay là có mà cô không hề hay biết?

"Ơ, núi nhà mình mà cũng có nhân sâm sao bác?" – Cô hỏi, giọng bình tĩnh nhưng lòng đã dậy sóng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 117



“Có chứ, ai mà chẳng thấy. Cứ men theo đường mòn về phía Bấc, vượt qua dãy núi bên kia là tới khu rừng già có nhân sâm lâu năm.”

“Dãy núi phía Đông xưa nay hoang vắng, ít ai bén mảng tới. Đào được nhân sâm ở đó cũng không phải chuyện hiếm. Phen này nhà họ Hứa chắc phát tài rồi.”

Liễu Vân Sương đứng nghe, lông mày hơi nhíu lại.
Đào được nhân sâm là chuyện tốt, ai nghe cũng thấy đỏ mắt. Nhưng lần này, cô cảm nhận được một tia bất thường.
Vầng hào quang nữ chính lại lần nữa bao phủ lấy Hứa Lam Xuân, cứ như trời đất cũng vì cô ta mà xoay chuyển.
Thế nhưng... tại sao lại phô trương đến mức này?

Dù cho Hứa Lam Xuân có nguyện ý, cái “hệ thống” trong truyền thuyết kia chắc gì đã muốn lộ liễu như vậy. Chuyện lần này, chắc chắn không đơn giản.

Ngay khi Liễu Vân Sương còn đang suy nghĩ, giọng nói chua lè vang lên chói tai giữa không trung:
“Chậc, Lý đại nương, bà lắm lời với cô ta làm gì? Lúc ly hôn cũng chẳng thèm mang theo đứa nhỏ, giờ chắc hối hận muốn chết rồi đấy!”

Vợ ông Trường Hữu nói xong còn cố tình ngẩng cao đầu, mặt mày đầy vẻ khinh khỉnh.
Từ cái hôm bị Lưu Tú Trân mắng té tát, bà ta vẫn chưa nuốt trôi cục tức, nay gặp lại thì nhất định phải tìm đường trút giận.

Liễu Vân Sương liếc mắt nhìn bà ta một cái, nụ cười nhạt nhoẻn môi, nhưng giọng thì lạnh như dao cắt:
“Tôi có hối hận hay không, làm sao bà biết được? Bà là giun trong bụng tôi chắc? Bớt lo chuyện người khác đi, cẩn thận cái miệng không giữ được lại bị người ta đánh cho rụng răng đấy!”

Tưởng cô dễ bắt nạt sao? Còn dám vác mặt tới đây mà châm chọc? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Bà vợ ông Trường Hữu lập tức tru tréo, giọng the thé vang khắp xóm như đàn vịt bị chọc tiết:
“Chậc, tôi thấy có vài người đúng là nho xanh ăn không tới nên nói nho chua. Con bé đó, từ nhỏ đã có số hưởng. Mới vừa quay lại với mẹ ruột, đã có cha dượng giàu có nâng đỡ, giờ lại đào được nhân sâm. Đem bán cũng kiếm khối tiền. Hứa Lam Xuân phen này chắc được gả đi đàng hoàng, long trọng lắm... Không như ai kia, đến giờ chẳng ma nào thèm rước!”

Câu nói vừa dứt, rõ ràng như một cú tát vào mặt người khác. Không đáp lại chẳng khác gì tự nhận mình thất bại.

Liễu Vân Sương cong môi cười:
“Ồ, ghen tị đấy à? Thích thì ly hôn rồi tìm một người chồng mới như bà mơ ước đi! Nhưng tôi thấy bà đến cái gan để ly hôn cũng chẳng có. Dù sao thì... vừa xấu lại vừa lười, ngoài ông Trường Hữu ra chắc chẳng ai thèm liếc mắt nhìn tới!”

Vừa dứt lời, vợ ông Trường Hữu lập tức giống như con rắn bị dẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên, mặt đỏ phừng phừng, nghiến răng ken két:
“Cô nói cái gì hả? Dù sao tôi cũng còn có một người đàn ông bên cạnh, còn cô thì đến một mống đàn ông cũng không có nổi…”

“Ôi chao!” – Liễu Vân Sương bật cười thành tiếng – “Bà mà cũng gọi đó là đàn ông à? Tự dát vàng lên mặt mình, không thấy xấu hổ sao? Nhìn buồn nôn hết biết!”

Đám đông đứng bên cạnh im lặng không dám chen vào, nhưng ánh mắt thì đầy phấn khích như đang xem một vở kịch hấp dẫn.
Ở cái làng này, loại người như vợ ông Trường Hữu không hiếm, miệng độc như rắn, nhưng hôm nay đụng phải Liễu Vân Sương, cô cũng không hề nhượng bộ, ở nông thôn, loại người này rất nhiều.

Nếu nhún nhường mà không đổi lại được yên ổn, vậy thì sự nhượng bộ đó chẳng qua chỉ là cái cớ để người khác lấn tới mà thôi.

"Thời buổi nào rồi, vợ ông Trường Hữu, cái miệng bà thật là độc địa!"
Lý đại nương nói:
"Con bé Vân Sương có đụng chạm gì tới bà đâu mà bà cứ kiếm chuyện mãi. Hay là bà quên mất lần trước chủ nhiệm đội đã nói gì rồi?"

Vợ ông Trường Hữu tuy trong lòng không cam tâm, nhưng thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt khó chịu, rốt cuộc cũng không dám cãi lại. Bà ta bĩu môi, hai má phồng lên, trông chẳng khác nào con cóc bị bịt miệng, chỉ thiếu điều kêu "ộp ộp".

"Chậc, tôi không chấp bà làm gì cho mệt."
Lý đại nương hừ lạnh, không quên đá xoáy thêm một câu.
"Bây giờ con bé nhà họ Hứa có được bảo bối, xem ra trong lòng ai đó bắt đầu ngứa ngáy rồi đấy."

Một chị đứng bên cũng chen vào:
"Trời ơi, người không biết còn tưởng bà là người tự tay đào được củ nhân sâm to ấy chứ! Thật là buồn cười, liên quan gì đến bà mà nhảy dựng lên thế không biết!"

Liễu Vân Sương liếc nhìn bà vợ ông Trường Hữu một cái, sau đó quay sang bác Lý, khẽ gật đầu nói:
"Nhà cháu còn chút việc, cháu xin phép về trước."

Sau lưng, giọng mỉa mai vẫn chưa buông tha:
"Khụ khụ... giả vờ cái nỗi gì, cứ như mình thanh cao lắm ấy!"
Nhưng giọng không lớn, Liễu Vân Sương cũng chẳng buồn để ý.

Về tới nhà, vừa bước vào sân đã thấy bên cửa sổ chất một đống ngải cứu. Cô hơi ngạc nhiên hỏi:
"Tri Tình, mấy thứ này từ đâu ra vậy con?"

"Mẹ! Mẹ về rồi hả? Mau vào nhà đi!"
Tri Tình chạy ra đón, nhanh nhẹn đỡ lấy cái gùi trên vai cô.
"Ba tụi con hái sáng nay đấy! Ở cái rãnh nước trước nhà mình, giờ thì bị bọn con cắt trụi cả rồi!"

Vì gùi trống, chẳng nặng nhọc gì nên Liễu Vân Sương cũng không phản đối. Cô nhìn đống ngải cứu, hài lòng gật đầu:
"Nhiều thế này đủ dùng rồi."

Ở quê, ngải cứu vốn là thứ quý. Nhất là với một người sợ lạnh như cô, lại chẳng có nổi một cái chăn bông tử tế. Cái chăn dày duy nhất trong nhà là của Hứa Lam Hà để lại, từ nhỏ dùng đến giờ đã cũ mèm. Mùa đông, cô đều lấy c** ** đắp cho lũ nhỏ, còn mình thì co ro với cái chăn mỏng.

Ba lần sinh con đều chẳng được ở cữ đàng hoàng, thể trạng vốn đã yếu, giờ lại càng dễ lạnh. Mỗi khi thu về, cô đều tranh thủ cắt ít ngải cứu đem phơi, trời lạnh thì ngâm chân, còn mùa hè thì đốt xua muỗi, tiện cả đôi đường.

"Mẹ, con và chị rửa sơ qua rồi!"
Hứa Tri Lễ từ trong nhà chạy ra khoe, vẻ mặt phấn khởi lộ rõ sự tự hào.
"Lần trước trời mưa nên bùn đất dính đầy, bọn con cọ sạch hết rồi!"

"Được rồi, được rồi, các con đều là những đứa trẻ ngoan, biết lo việc nhà, mẹ rất vui."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 118



Câu khen ngợi giản dị nhưng chân tình khiến cả ba đứa nhỏ rạng rỡ cả mặt, đứa nào cũng như nở hoa trong lòng.

"À mẹ, không mua được bông hả mẹ?"

"Không có con ạ. Nhà mình không có phiếu bông, nên chẳng mua nổi."
Liễu Vân Sương thở dài, mắt thoáng hiện chút lo lắng. Chợ đen thì vẫn còn lộn xộn, không biết khi nào mới ổn định lại. Năm nay, e là mùa đông sẽ rất lạnh.

"Hôm nay các con ra ngoài, có nghe gì về chuyện của Hứa Tri Vi không?"

"Đào được nhân sâm ạ?"
Hứa Tri Lễ nhanh nhảu hỏi lại, hiển nhiên là đã rõ từ trước.

"Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, lúc ấy nó kiêu ngạo lắm cơ!"
Tri Lễ kể lại, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội.
"Bọn con đang bế em Tri Ý ở trước cửa thì nó cố tình đi qua đi lại trước mặt, giống như khoe mẽ ấy!"

"Đúng đấy, nó còn hỏi chúng con có phải chưa từng thấy nhân sâm không. Vừa phiền vừa buồn cười!"

Liễu Vân Sương cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường:
"Nó thì lúc nào chẳng thế, suốt ngày khoe khoang. Cái gì cũng muốn cho người khác biết, đúng là trẻ con."

Cô khẽ lắc đầu. Những trò vặt vãnh như thế, chẳng đáng bận tâm. Cũng chỉ là muốn gián tiếp nói cho cô nghe mà thôi. Thủ đoạn thật non tay.

"Không ít đứa nhỏ bám theo nó như ong bu mật, cứ như nó là đại ca của cả đám ấy!"
Hứa Tri Lễ hậm hực, rõ ràng càng lúc càng chán ghét Hứa Tri Vi.

Liễu Vân Sương lại cảm thấy yên tâm. Không dính dáng gì tới nhau, như thế là tốt nhất.

"Nó may mắn thì cũng là chuyện của nó, chẳng chứng minh được gì. Chúng ta cứ sống tử tế, sống tốt là tự khắc sẽ trở thành... thanh niên ba tốt!"
Nói xong, cô bật cười. Hình như dùng từ có hơi sai sai, nhưng thôi, mấy đứa hiểu ý là được rồi.

Thấy con ngoan, cô liền lấy hộp đào vàng đóng hộp hôm qua Liễu Vũ Yên mua cho ra chia cho mấy đứa ăn. Mấy mẹ con nghỉ ngơi chốc lát, không khí trong nhà lại vui vẻ như cũ.

Hứa Tri Ý cứ nằng nặc đòi đi ngủ trưa, cô bèn đưa vở cho hai đứa lớn. Mấy ngày nay, cả hai đã viết được tên mình rất đẹp, còn học được tên của cả nhà.

Liễu Vân Sương lại chỉnh sửa từng nét chữ, rồi bắt đầu dạy thêm mấy chữ đơn giản như “nhật”, “nguyệt”, “thủy”, “hỏa”, bảo chúng luyện nhiều vào. Sau sẽ dạy vài bài thơ cổ. Dù chưa viết được cũng phải đọc thuộc lòng.

Dù đi đâu, làm gì, miệng lẩm nhẩm vài câu thơ vẫn là cái nết của người có học.

Hồi nhỏ, cha cô cũng dạy ba chị em như vậy. Giờ, đến lượt cô truyền lại cho con mình.

Cô cũng không để mình rảnh rỗi. Mấy cái giỏ rau hôm trước vẫn còn, cô định tận dụng đem trồng nốt. Đám rau này nhờ được tưới bằng Linh tuyền, đúng là khác biệt. Từ độ lớn đến chất lượng, đều vượt trội.

Cô đang cặm cụi đào đất ngoài cửa thì thấy Lý Nguyệt Lan bước tới. Gần đây cô ấy thường tới lui, vừa thấy bóng liền vội vàng chào hỏi…

“Chị còn có tâm trạng ngồi đây mà xúc đất nữa à? Hứa Tri Vi vừa đào được một củ nhân sâm to lắm, chị biết chưa?”

Lý Nguyệt Lan vừa bước tới đã hấp tấp lên tiếng, giọng nói cao vút như thể không kìm được kích động trong lòng.

“Nghe rồi, thì sao?”
Liễu Vân Sương vẫn cúi người chăm chú xúc đất, động tác không nhanh cũng chẳng chậm. Đất ở trước cửa nhà là đất đen – loại đất tốt nhất để trồng rau trồng hoa, cô không muốn lãng phí.

“Chị còn hỏi thì sao? Cả đội giờ sôi sục cả lên! Ai cũng kéo nhau đến xem củ nhân sâm ấy. Nghe đâu rễ vẫn còn tươi nguyên, sống động lắm, bán chắc được khối tiền!”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

“Trời đất ơi, sao chị nói chuyện cứ như người ngoài thế? Dù gì thì chị cũng từng là mẹ nó suốt mười năm trời! Giờ nó có vận may như vậy, ít nhất chị cũng phải đi xin chút lợi ích chứ!”

Lúc này, Liễu Vân Sương mới đứng thẳng người dậy, phủi tay, ánh mắt bình thản nhìn sang Lý Nguyệt Lan.

“Em đang nói gì vậy? Nhân sâm là do chính nó đào được, đương nhiên là của nó. Còn chị, chị là mẹ gì của nó chứ? Chẳng qua là nói vậy cho người ngoài nghe thôi. Chứ thật ra, chị chẳng còn liên quan gì đến cái nhà đó nữa rồi. Đừng nói xin tiền, cho dù nó mang tới tận tay, chị cũng không nhận.”

Lý Nguyệt Lan nghe xong thì giậm chân, vẻ mặt đầy sốt ruột như thể không thể tin nổi vào tai mình.

“Chị Vân Sương, em phải nói chị sao cho phải đây? Lẽ ra nó phải hiếu kính chị, sao chị lại không chịu nhận? Có chuyện gì thì bỏ qua đi, chứ tiền bạc mà cũng không cần thì đúng là…”

“Nguyệt Lan, chị biết em là muốn tốt cho chị, chị hiểu. Nhưng chị thật sự không muốn dính dáng gì đến bên đó nữa đâu. Em đừng khuyên nữa.”

“Trời ơi, chị đúng là...”

Liễu Vân Sương nhìn bộ dáng lúng túng của Lý Nguyệt Lan thì biết ngay, cô ấy không phải đến đây chỉ vì lo lắng suông. Cô cất dụng cụ xuống, bước lại gần.

“Nguyệt Lan, nói thật cho chị biết, ai bảo em đến tìm chị?”

“Không có ai hết, em tự đến mà!”

Liễu Vân Sương nheo mắt lại, giọng vẫn bình tĩnh nhưng lộ rõ sự nghi ngờ.

“Thật không? Em chắc là không ai xúi giục? Không ai nói bóng nói gió gì trước mặt em sao?”

“Không, chị Vân Sương, em nói thật đó. Mọi người trong đội đang bàn tán rôm rả, ai cũng bảo chị nên đến xin chút lợi ích. Em nghe mà tức lắm, mới chạy tới nói chị biết.”

Liễu Vân Sương thở dài, tay day nhẹ hai bên trán như để nén lại nỗi bực trong lòng.

“Nguyệt Lan, em bị người ta lợi dụng rồi.”

“Hả?” – Cô nàng tròn mắt kinh ngạc – “Lợi dụng em? Lợi dụng em làm gì chứ?”

“Họ biết em với chị thân thiết, nên mới cố tình nhắc chuyện này trước mặt em. Vì họ đoán chắc em sẽ đến nói lại với chị.”

“Nhưng… nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến họ?”

“Ngốc quá, em phải hiểu, trên đời này không ai làm việc vô ích. Người ta nói vậy, chẳng qua là muốn mượn tay em để đẩy chị vào chuyện đó. Nếu chị đến thật, họ có thể đứng ra ‘giúp đỡ’ để lấy công, mà cuối cùng cũng chia được phần lợi. Còn nếu chị không tới, họ chẳng mất gì.”

“Nhưng em thấy không công bằng cho chị. Dù sao, chị cũng là mẹ nó suốt một thời gian dài, sao lại không được hưởng gì?”

Liễu Vân Sương lắc đầu.

“Em nghĩ vậy là tình cảm, nhưng chuyện đời không đơn giản đâu. Một củ nhân sâm lớn như vậy, ai mà không đỏ mắt? Mùa màng năm nay thất bát, nhà nào cũng đang thiếu ăn thiếu mặc. Nhìn thấy tiền trước mặt, họ chẳng tiếc lời mà dụ dỗ lôi kéo. Nếu chị xuất hiện, họ có thể chia chác được phần nào, còn nếu chị không làm được gì, họ cũng chẳng tổn thất.”
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 119



Nghe xong, mặt Lý Nguyệt Lan đỏ bừng, vừa bối rối, vừa tức tối.

“Chị Vân Sương… em không biết… Em cứ tưởng họ thật lòng… Em còn tưởng họ muốn tốt cho chị.”

“Người đời hay vậy đó. Trước mặt thì ngọt như mía lùi, sau lưng thì lôi người ra làm trò cười.”

“Bọn khốn nạn! Em phải quay lại tìm bọn họ tính sổ!” – Lý Nguyệt Lan tức giận nói rồi lập tức quay người.

“Này! Nguyệt Lan, em đừng có làm ầm!” – Liễu Vân Sương vội kéo cô ấy lại.

Không thể để mọi chuyện bung bét lúc này. Người ta đã muốn lợi dụng cô? Vậy thì… cô cũng không để yên.

“Chị nghĩ thế này...” – Vừa nói, cô vừa ghé sát tai Lý Nguyệt Lan, thì thầm một tràng dài.

Nguyệt Lan nghe xong, mắt liền sáng rực như đèn pha, vẻ mặt từ tức tối chuyển sang hưng phấn, cuối cùng còn giơ ngón tay cái ra:

“Chị đúng là cao tay!”

Chờ Lý Nguyệt Lan rời đi, Liễu Vân Sương cũng không ngồi yên. Cô bê đất vào nhà, dặn dò mấy câu, sau đó đóng cửa lại rồi lặng lẽ ra ngoài.

Bên kia, Lý Nguyệt Lan vừa tới chỗ cối xay đá ở đầu làng đã bị người ta kéo tay lại. Liễu Vân Sương không vội ra mặt, cô vòng từ phía Bắc men theo con ngõ nhỏ, muốn xem rốt cuộc là kẻ nào dám giở trò sau lưng mình.

"Nguyệt Lan à, cháu rốt cuộc cũng về rồi! Liễu Vân Sương nói sao? Có chịu quay lại không?"
Người hỏi là bà Hoa – một bà già lắm chuyện có tiếng trong làng, chuyên ngồi lê đôi mách từ sáng tới tối, miệng lúc nào cũng như nắm dao bén.

"Haiz..."
Lý Nguyệt Lan tỏ vẻ bất đắc dĩ, giọng chán nản:
"Cháu cũng khuyên rồi. Nhưng chị ấy nói không đi đâu. Dứt khoát bảo đã không còn quan hệ gì với nhà họ Hứa nữa rồi, dù là núi vàng núi bạc cũng chẳng cần!"

"Cái gì? Nó thật sự nói như thế à?"
Bà Hoa mở to mắt, vẻ mặt hoài nghi rõ ràng. Trong đầu bà ta, một người đàn bà mới tách hộ, nghèo tới mức nồi chẳng có vung, lấy đâu ra cái gan to đến vậy?

"Không tin thì bà tự đi mà hỏi!"
Lý Nguyệt Lan trợn mắt, làm bộ bực dọc như thể đã mất hết kiên nhẫn.

"Ối dào, bà chỉ hỏi một câu thôi mà, làm gì phải giận dữ thế!"
Một mụ khác chen vào vuốt đuôi.
"Nhưng mà nếu nó không chịu đi, vậy nhân sâm kia dĩ nhiên là của nhà họ Hứa rồi. Chúng ta nói ra chỉ vì muốn tốt cho nó, thế mà nó không hiểu chuyện, thật là đứa nhỏ mù mắt!"

Lý Nguyệt Lan không lên tiếng, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Mấy kẻ này rõ ràng đều có ý đồ cả, cứ làm ra vẻ chính nghĩa như thật!

"Thôi thì các bà khỏi bận tâm làm gì. Dù sao cũng chẳng tới phiên các bà, người ta có bán lấy tiền cũng chẳng chia cho ai một xu!"
Lý Nguyệt Lan nói dứt câu, tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại, ai ngờ bà Hoa lại tru tréo lên.

"Không thể nói như thế được! Nhân sâm đó được tìm thấy trên núi Đông, mà núi Đông là của đội sản xuất. Vật trên núi dĩ nhiên là của đội! Nó là một con nha đầu, sao lại dám tự ý chiếm làm của riêng?"

Vừa nói, bà Hoa vừa đập tay xuống cối đá như thể đó là cái bàn xử án. Có mấy người quanh đó nghe vậy cũng bắt đầu gật gù.

"Nói phải lắm! Nhân sâm nên giao cho đại đội! Bán được bao nhiêu tiền thì mọi người cùng nhau chia đều, như vậy mới công bằng, không phải sao?"

Đám người xung quanh bắt đầu xôn xao, ai nấy đều gật đầu hùa theo như thể vừa vớ được chân lý trời ban. Đúng là lúc nói chuyện tiền bạc, cây cỏ cũng động lòng.

Liễu Vân Sương nấp sau đống củi cách đó không xa, sắc mặt lạnh như băng. Cô đã đoán được chuyện này sẽ không yên, nhưng không ngờ lại lan rộng nhanh như thế.

"Nhà họ Hứa đâu có ngu, tự nhiên đưa thứ tốt như vậy ra sao? Mọi người cũng nên nhớ cho rõ, núi tuy là của đội, nhưng ai tìm được thì người đó hưởng. Chẳng lẽ trước nay các người hái nấm hái rau, đều nộp lại cho đội hết à?"
Lý Nguyệt Lan đột ngột tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt bọn họ.

Đám đông lập tức im bặt. Bởi vì ai cũng biết điều đó là thật. Trước giờ, người trong đội sản xuất chỉ ngầm thỏa thuận với nhau như vậy thôi: ai tìm được cái gì thì tự giữ lấy, không ai nói năng gì cả.

Nhưng lần này lại khác. Nhân sâm kia là tiền bạc, là đổi đời. Ai mà chẳng thèm muốn?

"Không giống nhau đâu! Đó là nhân sâm, là thứ quý như vàng, chứ không phải mấy cái nấm mốc linh tinh. Nếu nó đồng ý, tôi lấy cả rổ nấm để đổi với nó cũng được!"
Bà Hoa cứng cổ, không chịu buông tha.
"Hơn nữa, chuyện này đâu phải việc nhỏ của một mình nhà họ Hứa. Đây là chuyện lớn của cả đội sản xuất! Chúng ta sao có thể làm ngơ?"

"Cô nói đúng! Tôi cũng đồng ý!"
Một người khác phụ họa:
"Hứa Lam Xuân chẳng từng nói là lấy tiền trong nhà giúp mọi người vượt qua thời kỳ khó khăn sao? Bây giờ thì sao? Cũng là lời nói gió bay!"

Rốt cuộc cũng có người bắt đầu liên tưởng tới chuyện cũ. Liễu Vân Sương nghe mà muốn bật cười. Cái bẫy Hứa Lam Xuân tự giăng, giờ lại khiến cả nhà họ Hứa bị kéo xuống hố.

"Phải đấy, đợt trước còn nói là mua lương thực cho đội. Cuối cùng một hạt cũng chẳng thấy đâu! Giờ thì lại đào được nhân sâm, thử hỏi có thể để họ yên thân sao?"

"Không thể!"
"Đúng thế!"
"Không được để họ chiếm một mình!"

Không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt, gần như là bùng nổ. Có người đã nghiến răng nghiến lợi, dường như chỉ chực chờ xông tới nhà họ Hứa mà đoạt lấy thứ kia.

"Đi, chúng ta đi tìm đại đội trưởng! Phải để cậu ấy đứng ra làm chủ cho mọi người!"

"Đúng, tìm đại đội trưởng! Không thể để nhà họ Hứa độc chiếm nhân sâm được!"

Chẳng mấy chốc, có đến hai ba chục người đi theo sau lưng bà Hoa, hùng hổ kéo nhau tới nhà Trương Trường Minh như đi đòi nợ máu.

Lý Nguyệt Lan lững thững đi cuối hàng, trước khi rẽ ngõ còn cố ý quay đầu lại vẫy tay với Liễu Vân Sương – như thể ngầm ra hiệu: "Chuyện vừa mới bắt đầu, cứ chờ mà xem."

Náo loạn đi, càng lớn càng tốt. Tốt nhất là khiến Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi không còn mặt mũi nào mà ở lại đội sản xuất nữa!
 
Back
Top Bottom