Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 90



Liễu Vân Sương khẽ lắc đầu, thở dài. Chính vì sự chủ quan đó mà sau này mới sinh ra đủ chuyện thị phi.

"Em nghĩ lúc đó mình nên đứng ra vạch trần cô ta trước mặt người đàn ông kia cho xong. Nói thật, chị Vân Sương, người kia nhìn đâu có tệ, còn đeo kính, trông có vẻ học thức, đâu giống mấy tay quê mùa ở chỗ mình. Sao lại chọn Hứa Lam Xuân được nhỉ?"

Liễu Vân Sương cười nhạt, trong mắt chẳng gợn chút hứng thú.
"Không ai ngốc đến mức bị lừa mãi đâu. Người ta có đầu óc, tự sẽ tìm hiểu. Mình mà nói ra, ngược lại thành người nhỏ nhen, bị ghi hận thì không đáng."

Huống hồ, chuyện Hứa Lam Xuân kết hôn là điều bắt buộc. Dù là ai, chỉ cần có thể dứt khỏi cái danh "trinh tiết giữ cho đại gia Bắc Kinh" là tốt rồi. Cô ta gả cho ai, không quan trọng. Quan trọng là đừng quay lại làm phiền người khác nữa.

"Mẹ, con thấy rồi."
Hứa Tri Tình bất ngờ chen vào, giọng hơi run.

"Sao cơ?"
Liễu Vân Sương quay sang nhìn con gái.

"Vừa nãy lúc mẹ nói chuyện với dì Nguyệt Lan, con thấy Hứa Tri Vi cứ nhìn chằm chằm vào con."

"Nhìn chằm chằm à?"

"Vâng… ánh mắt rất dữ tợn, như kiểu hận con ghê gớm lắm."
Cô nhóc nói rồi rùng mình, mặt tái xanh.

Lý Nguyệt Lan nghe vậy liền hừ một tiếng:
"Hừ, tám phần là thấy Tri Tình hôm nay mặc đồ mới, ganh tỵ chứ gì. Con nhỏ đó trước giờ có ai ưa đâu!"

Câu nói ấy lại làm Liễu Vân Sương thấy đáng suy ngẫm. Hứa Tri Vi không phải dạng đơn giản, nếu để cô ta ghen tức với Tri Tình, chắc chắn sẽ ngấm ngầm bày trò.

Đứa nhỏ ấy – kiếp trước từng là bà hoàng, là nhân vật đứng sau hệ thống khống chế vận mệnh người khác – nếu giờ lại để cô ta phát hiện Tri Tình có điều gì "đặc biệt", thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

So với Hứa Tri Vi của kiếp trước, giờ con bé chỉ là một đứa trẻ con. Nhưng bản tính không đổi, nếu ghen ghét ai, nhất định sẽ trả thù.

Liễu Vân Sương càng nghĩ càng thấy khó chịu, suốt đoạn đường về chẳng nói năng gì.

Tới khi về đến nhà, nắng vẫn còn gay gắt, Hứa Tri Lễ đã đứng ngoài cửa chờ, vừa thấy mẹ về liền reo lên:
"Mẹ, chị, hai người về rồi! Mau vào nhà đi!"

"Tri Lễ, con ăn cơm chưa? Tri Ý đâu rồi? Ở nhà có chuyện gì không?"
Cô bước vào sân, hỏi dồn dập.

"Mẹ yên tâm, không có chuyện gì cả. Tri Ý ngủ rồi. Bọn con ăn cơm ở nhà bà Ba. Con còn đun sẵn nước nóng cho mẹ với chị rồi. Mẹ muốn ăn gì, để con đi làm cho!"

Cậu nhóc nói rành rọt, gương mặt sáng lên vì tự hào. Dù chỉ là bắt chước người lớn, nhưng cậu cũng đã cố gắng hết sức.

Liễu Vân Sương xoa đầu con trai, dịu giọng:
"Không cần đâu, để mẹ làm. Con lấy nước cho chị con rửa tay đi."

"Vâng ạ!"

Cô lấy ít mì ra, nước sôi đã có sẵn. Một lúc sau, mùi hành phi, trứng ốp la và rau diếp thơm lừng tỏa ra.

"Mẹ, thơm quá!" – Hứa Tri Lễ nuốt nước miếng.

"Mỗi người nửa quả trứng nhé, hôm nay là phần thưởng đặc biệt."

Hứa Tri Tình gật đầu, không một lời than phiền.

"Mẹ ơi, rau diếp nhà mình ít quá. Lần sau ra phiên chợ, mình phải trồng nhiều lên, bán cho sướng!"

Cô nhóc nói xong, cười khúc khích, rõ ràng bị món lời nhỏ hôm nay làm cho phấn khởi.

"Ừ, nhưng lần sau, con phải phụ mẹ bán nữa đấy."

"Con… con không biết đâu."

"Không biết thì học. Con biết đọc rồi, chiều mẹ dạy thêm phép cộng, trừ. Học xong là tính tiền được."

"Vâng, vậy con sẽ cố gắng học!"

"Con cũng học với mẹ nữa ạ!" – Hứa Tri Lễ không chịu thua.

"Được, ba mẹ con mình cùng học."

Chiều hôm ấy, Liễu Vân Sương mang ra một ít que tính, dạy hai đứa nhỏ học đếm. Mỗi đứa đều hăng say, tự ra đề cho nhau, còn biết kiểm tra chéo.

Đến khi Hứa Tri Ý tỉnh dậy, cô bé cũng nhập hội, nhìn hai anh chị mà hào hứng vỗ tay.

"Được rồi, ba đứa ở nhà học cho ngoan, mẹ tranh thủ lên núi một chuyến."

"Mẹ đi đâu ạ?" – Hứa Tri Tình hơi lo lắng.

"Mẹ đi lấy thêm ít cành liễu, chúng ta đan đáy giỏ thêm. Sau này phải trồng rau, chuẩn bị bán tiếp."

"Vậy để con đi với mẹ!"

"Không cần đâu, con ở nhà nấu cơm đi. Nếu mẹ về muộn thì phải biết tự lo, được chưa?"

"Dạ vâng!"

Cô bé gật đầu, hiểu chuyện mà không mè nheo. Dù sao nhà cũng gần núi, chỉ cần không đi sâu vào rừng, thì vẫn an toàn.

Liễu Vân Sương xách theo một chiếc giỏ tre nhỏ, định bụng nếu may mắn gặp được nấm mộc nhĩ hay mấy loại nấm rừng thì cũng có chỗ để đựng. Mấy ngày gần đây, cô thường xuyên lên núi, lúc đầu còn thấy hơi mệt, nhưng càng đi lại càng thấy nhẹ nhàng, dễ chịu. So với việc cày cuốc trên ruộng, việc này quả thật dễ chịu hơn nhiều.

Cành liễu quanh khu vực gần nhà gần như đã bị cắt hết, cô đành đi xa hơn một chút. May mắn thay, chưa đi được bao lâu thì cô đã phát hiện ra hai bụi liễu xanh tốt, cành lá mơn mởn, nhìn là biết tươi non. Cô vui vẻ đặt chiếc giỏ xuống đất, bắt đầu dùng dao cắt cành, tranh thủ khi trời vẫn còn sáng.

Mặt trời đã dần ngả về phía núi, ánh chiều tà rọi lên mặt đất những vệt sáng rực rỡ. Cô biết không thể nấn ná quá lâu — nơi này thường có thú rừng qua lại, nếu ở lại quá muộn thì cũng không an toàn.

Liễu Vân Sương hơi thắc mắc, sao hôm nay lại không thấy ai khác lên núi? Chẳng lẽ mọi người đều về sớm rồi? Hay là đều đi ra chợ bán đồ, chẳng còn ai lên rừng nữa? Cũng có lý. Hôm nay cô mới bán giỏ lần đầu, nếu tin này lan ra, chắc chắn sẽ có người học theo. Trong đội sản xuất đâu thiếu người biết đan giỏ?

Mọi khi vài đồng bạc lẻ chẳng đáng bận tâm, nhưng năm nay mất mùa, ai cũng cần tiền. Nếu ai cũng đổ xô đi đan giỏ bán, thì mấy bụi liễu quanh đây sớm muộn gì cũng bị khai thác cạn kiệt. Không được, ban ngày cô phải lên núi nhiều hơn, tìm cành liễu trước kẻo muộn.

Chuyện bán rau hôm nay cũng rất suôn sẻ. Rau do cô trồng bằng nước Linh tuyền, cây nào cây nấy mập mạp, tươi non, mùi thơm lại đặc biệt hơn hẳn so với rau bình thường. Vị ngọt đậm đà, chỉ cần ăn thử một lần là nhớ mãi. Cô tin chắc, lần sau đem đi bán sẽ có khách quen tìm đến.

Chỉ có điều, cách làm này không thể kéo dài mãi được. Số lượng rau ít, lại còn phụ thuộc vào thời tiết. Mùa đông sắp đến, trời lạnh, rau sẽ khó trồng hơn. Cô nhớ rất rõ, sau này rau xanh mùa đông thường phải vận chuyển từ miền Nam ra Bắc, rồi về sau lại có nhà kính để trồng rau trái mùa.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 91



Thị trấn bên cạnh từng có người làm nhà kính, không cần gì quá hiện đại, chỉ cần đơn sơ thôi cũng đủ. Vấn đề là, thời này bạt nhựa vẫn còn hiếm và đắt, mua nhiều cũng tốn không ít tiền. Nhưng nếu tính toán kỹ, vẫn có thể làm được.

Đang mãi nghĩ ngợi, cành liễu đã được cắt gần hết. Cô nhanh chóng bó lại, định mang một bó về trước, bó còn lại giấu ở ch* k*n, mai quay lại lấy. Vừa đứng dậy thì mắt cô sáng lên:
"Ồ, nấm!"

Ngay bên cạnh gốc cây là một đám nấm tươi mọc chen chúc, mập mạp và trắng nõn, còn rất non, nhìn qua đã biết vừa mọc chưa lâu. Một niềm vui bất ngờ ập tới khiến cô không khỏi cười thành tiếng.

"Nhân dân ta ơi, hôm nay thật đúng là ngày đẹp trời!"

Cô xắn tay áo, ngồi xổm xuống hái nấm, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Thế nhưng chưa hái được bao lâu thì chợt nhận ra điều gì đó bất thường.

"Ơ, cái gì đây?"

Cô cau mày nhìn kỹ, phát hiện bên trên những cây nấm trắng lại có mấy vệt đỏ nhỏ lấm tấm. Là... máu sao?

Liễu Vân Sương giật mình, mắt lập tức nhìn theo những giọt máu kéo dài xuống sườn dốc phía dưới. Một thân người đang nằm bất động, lưng quay về phía cô.

"Trời đất ơi!"

Tim cô thắt lại, vội vàng đặt giỏ xuống, lần mò men theo sườn dốc đi xuống. Đến gần mới thấy người kia nằm bất động, chẳng rõ còn sống hay đã chết.

"Chuyện quái gì xảy ra thế này?" – cô thì thào, bước tới định lật người đó lại xem thử.

Bất ngờ, một bàn tay lạnh như đá nắm chặt lấy cổ tay cô, khiến cô hoảng hốt hét lên:
"Á!"

Lực nắm mạnh đến mức khiến tay cô đau điếng, suýt nữa thì khóc. Nhưng chưa kịp phản ứng thì bàn tay đó bỗng buông lỏng.

Cô lùi lại một bước, nhìn kỹ khuôn mặt người đó, rồi không khỏi kinh hô:
"Là cậu?!"

Người đang nằm kia, chính là Kiều gia — cái tên có máu mặt trong giới chợ đen! Anh ta lúc này sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, rõ ràng là đã ngất.

"Kiều gia? Sao anh lại ở đây? Này! Tỉnh lại đi!"

Cô hoảng hốt, tay run run đặt lên mũi anh ta, dò hơi thở. May thay, vẫn còn sống!

Cô thở phào, nhưng trời đã gần tối, xung quanh chẳng có ai, biết làm sao bây giờ?

"Haiz, xem như anh gặp may đấy."

Dù gì cũng coi như từng có chút quen biết, không thể vờ như không thấy. Mà nếu cứu mạng anh ta lúc này, biết đâu sau này còn được trả ơn? Người như Kiều gia, nợ ân tình không phải chuyện nhỏ.

Không nghĩ thêm, cô cắn răng, khom người cõng anh ta lên lưng. Cành liễu thì đành bỏ lại, nhưng chiếc giỏ nhỏ thì nhất quyết không thể quên, cô đeo nó ở tay.

May là bây giờ cô còn trẻ, thể lực tốt, nếu đổi lại là mười năm sau, e là chỉ còn nước ngồi khóc.

Lúc đầu còn ổn, nhưng đi một đoạn, cô đã thấm mệt. Người gì mà nặng như đeo đá!

"Anh mà tỉnh lại được thì tốt quá, còn có thể tự đi…"

Trời bắt đầu tối sầm lại.

Mới đi được nửa đoạn đường, Liễu Vân Sương đã bắt đầu thấy bất an. Trong lòng như có ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt. Quanh đây vốn ít người, nếu xảy ra chuyện thì chẳng biết bấu víu vào ai. Mà ở nhà, ba đứa nhỏ cũng đang đứng ngồi không yên.

"Chị ơi, hay để em đi tìm mẹ nhé? Nhỡ đâu mẹ có chuyện gì thì sao!"
Hứa Tri Lễ sốt ruột đứng ngồi không yên, đã mấy lần đi ra cổng ngó nghiêng.

"Không được, em ở nhà trông em út, nếu có gì thì để chị đi!"
Hứa Tri Tình nghiêm giọng. Dù mới mười tuổi, nhưng lúc này lại cứng cỏi lạ thường.

Còn đang tranh cãi, thì Hứa Tri Lễ đột nhiên chỉ về phía Đông:
"Chị, nhìn kìa! Có người tới! Là mẹ phải không?"

Hứa Tri Tình căng mắt nhìn theo, rồi gật đầu lia lịa:
"Phải rồi! Đúng là mẹ rồi, mau ra xem!"

Cả hai lao nhanh ra cổng, phía sau còn có Hứa Tri Ý lon ton chạy theo.

"Mẹ! Mẹ có sao không?"
Ba đứa trẻ vừa mừng vừa lo. Nhưng khi đến gần, cả hai đứa lớn đều há hốc miệng – trên lưng Liễu Vân Sương là một người đàn ông đang bất tỉnh!

"Tri Tình, lại đây đỡ mẹ một tay. Tri Lễ, con ở nhà trông Tri Ý!"
Cô ra lệnh nhanh gọn, không có thời gian giải thích.

"Vâng ạ!"

Mấy mẹ con phối hợp đưa người kia vào phòng Đông. Liễu Vân Sương mồ hôi nhễ nhại, lưng áo ướt sũng như mới vừa nhảy xuống suối.

"Tri Tình, lấy cho mẹ chậu nước. Tri Lễ, con ngồi canh ở đây. Mẹ đi thay đồ."
Bộ quần áo cũ trên người đã bị cào rách te tua, nếu cứ thế mà để người ta tỉnh lại nhìn thấy thì không tiện chút nào.

"Vâng ạ…"

Liễu Vân Sương nhanh chóng vào phòng Tây, kéo rèm kín lại. Không có thời gian tắm rửa, cô chỉ dùng nước ấm lau người sơ qua rồi thay một bộ quần áo sạch. Cảm giác khô ráo dễ chịu khiến đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Quay lại phòng Đông, cô thấy Tri Lễ đã đốt đèn dầu, đặt ghế lên đầu giường. Ánh sáng lờ mờ khiến gương mặt người đàn ông hiện rõ hơn – vẫn còn trẻ, đường nét sắc sảo, chỉ là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Liễu Vân Sương lấy một khăn sạch nhúng nước ấm, cúi xuống lau mặt và tay cho anh ta.

"Mẹ, anh ta sao rồi ạ? Chết rồi à?"
Hứa Tri Lễ rụt rè hỏi, vẻ mặt đầy hoang mang.

"Mẹ cũng không biết, phải xem có vết thương gì không đã. Nếu nghiêm trọng, chắc phải gọi thầy lang."
Thầy lang trong làng tuy không giỏi giang gì, nhưng còn hơn để mặc thế này.

Tuy vậy, nếu thương tích không quá nghiêm trọng, tốt nhất không nên để người ngoài biết đến sự tồn tại của người đàn ông này. Cảm giác mơ hồ khiến cô chẳng yên lòng.

Người kia mặc quần áo đen, chất vải rất trơn, không giống đồ thôn quê bình thường. Cô định cởi ra kiểm tra nhưng không tiện, đành cầm kéo cắt dần.

"Mẹ! Nhìn chỗ này!"
Tri Lễ hốt hoảng chỉ vào phần lưng áo của người đàn ông. Một miếng băng gạc trắng bệch dán ở lưng, bên dưới thấm chút máu đã khô.

"Vết thương cũ, không phải do hôm nay."
Liễu Vân Sương trầm ngâm. Cô nhớ rõ, lúc tìm thấy anh ta, dưới đất có máu, nhưng không rõ là từ đâu.

"Tri Tình, con dẫn Tri Ý sang nhà chính chơi một lát. Tri Lễ, con ở lại đây giúp mẹ."
Cô cần kiểm tra kĩ hơn, mà có một bé gái mười tuổi đứng đó thì khó xử lắm.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 92



Tri Tình tuy ngạc nhiên nhưng cũng hiểu được, bèn ôm em gái rời khỏi phòng. Liễu Vân Sương quay lại, cẩn thận vạch phần dưới của bộ đồ đen.

Quả nhiên, ở đùi phải có một mảng máu lớn, dính nhầy nhụa. Do màu quần tối nên cô hoàn toàn không phát hiện ra trước đó. Lại thêm trời tối nữa chứ.

"Tri Lễ, mẹ nâng người dậy, con nhanh tay c** q**n cậu ta ra."
Giọng cô dứt khoát. Dù là chuyện xấu hổ nhưng lúc này không thể lưỡng lự.

"A… Dạ vâng!"
Cậu bé bảy tuổi đỏ mặt nhưng vẫn làm theo lời mẹ, tay run run.

Hai mẹ con phối hợp khá ăn ý. Không lâu sau, vết thương hiện ra rõ ràng – dài tầm nửa gang tay, máu vẫn còn rỉ ra.

"Mẹ, máu nhiều quá!"
Tri Lễ hét lên, lùi lại nửa bước.

"Đưa đèn dầu lại gần!"
Liễu Vân Sương lau qua vết thương. May mà không có dấu hiệu chuyển màu – không xanh, không đen, chứng tỏ không trúng độc. Có thể là mất máu nhiều quá, nên ngất đi thôi.

"Tri Lễ, đi lấy mảnh vải xanh còn thừa khi mình may quần áo hôm trước!"

"Để con!" – giọng Tri Tình vang lên ngoài cửa, rồi nhanh chóng xuất hiện với một dải vải bông sạch, đưa qua khe cửa.

Cô nhóc dù chỉ mười tuổi nhưng cũng biết giữ ý, không vào phòng.

Liễu Vân Sương lấy vải băng bó lại vết thương. Không có kỹ thuật gì đặc biệt, nhưng ít nhất cũng giúp cầm máu được một phần.

"Mẹ, thuốc giảm đau hôm trước con uống còn hai viên. Hay là cho anh ta uống?"
Tri Lễ đề nghị, lo lắng nhìn người đang hôn mê kia.

"Để xem đã. Nếu vẫn chưa tỉnh, chúng ta sẽ nghiền ra rồi pha nước cho uống."

Liễu Vân Sương vừa mới nghiền xong thuốc thì bất chợt nghe một giọng nói yếu ớt vang lên từ sau lưng:

"Không cần nghiền thành bột, cứ đưa tôi uống trực tiếp đi."

Nghe thấy tiếng, ba mẹ con đều mừng rỡ nhìn về phía giường. Người kia cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?" – cô vội bước lại, nhìn Kiều Dịch Khất, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.

Ánh mắt anh ta khẽ động, sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng rõ ràng tỉnh táo hơn nhiều. Anh nhìn cô, giọng nói khàn đặc nhưng vẫn còn lễ độ:

"Cảm ơn cô đã cứu tôi… Có thể cho tôi xin chút nước không?"

"À, được chứ! Tri Lễ, con đi lấy nước giúp mẹ!" – cô quay đầu gọi.

"Vâng!" – Hứa Tri Lễ đáp nhanh rồi chạy ra ngoài, Hứa Tri Tình cũng bước theo sau.

Một lúc sau, hai đứa quay lại, tay cầm bình thủy và một chiếc cốc men lam đã ngả màu theo thời gian. Cô vẫn đang giữ tay ấn lên phần đùi của Kiều Dịch Khất để cầm máu, vị trí hơi nhạy cảm, lại đúng lúc ánh mắt anh ta rơi xuống, khiến cô giật mình.

Cô đỏ mặt, khẽ nói như để giải thích:

"Cậu đừng hiểu nhầm, chỗ này bị thương, tôi chỉ giúp cậu cầm máu thôi. Chắc cậu sẽ không để ý đâu, đúng không?"

Lời mang theo chút lạnh nhạt, nhưng cũng hàm chứa ý trách: nếu thật sự để tâm thì đúng là nhỏ nhen không chịu được.

Kiều Dịch Khất dường như không muốn dây dưa, gật nhẹ đầu:

"Không đâu, còn phải cảm ơn cô đã cõng tôi về nhà."

Liễu Vân Sương nhướn mày: "Cậu biết tôi cõng cậu về?"

"Tôi tỉnh lại giữa đường, thấy cô rồi." – anh đáp, ánh mắt nhìn thẳng cô, không hề né tránh.

"Chú ơi, nước đây!" – Hứa Tri Lễ chạy vào, tay bưng cốc nước đặt lên bàn.

Cô không tiện hỏi gì thêm, liền nhận lấy rồi đưa tận tay Kiều Dịch Khất. Anh ta uống mấy ngụm, sắc mặt quả nhiên hồng hào hơn.

"Vết thương trên người cậu nhìn qua không có gì nghiêm trọng, sao lại ngất thế? Với lại, cậu lên núi làm gì? Sao lại đến đội sản xuất của chúng tôi?"

Cô hỏi một hơi mấy câu, đúng kiểu người thẳng tính. Kiều Dịch Khất hơi cười, lắc đầu nói:

"Chị à, tôi vẫn đang là bệnh nhân đó."

Lời nói mang chút trêu chọc, khiến cô hơi nghẹn lời. Được rồi, rõ ràng là không muốn trả lời.

"Thôi, không hỏi nữa. Tôi đi lấy chăn cho cậu. Cậu có đói không, ăn được chút gì không?"

Anh ta nghĩ một lát, rồi gật đầu:

"Làm phiền cô vậy."

"Không sao."

Cô quay người đi xuống bếp. Dù vẫn thấy có gì đó kỳ lạ ở người này, nhưng cứu người là chuyện nên làm, nói nhiều ngược lại lại khiến mọi chuyện phức tạp.

Liễu Vân Sương nấu một bát mì, thả vào một quả trứng gà trần nước sôi. Hứa Tri Tình nhìn thấy thì nhỏ giọng thì thầm:

"Mẹ, người này kỳ lạ quá, chúng ta đưa anh ta về nhà, có sao không?"

"Không sao, chỉ là tình cờ gặp phải thôi. Vết thương cũng không nặng lắm, chắc một hai ngày là đi được. Đừng lo, đi dọn phòng đi, rồi đưa Tri Ý vào ngủ."

"Vâng ạ!"

Cô bé gật đầu rồi rời đi, Hứa Tri Lễ cũng đi về phía phòng phía Tây. Trong phòng phía Đông, Kiều Dịch Khất đã ngồi dậy, lưng tựa vào tường. Ăn hết bát mì, sắc mặt của anh ta tốt lên trông thấy.

"Còn đói không?" – cô hỏi.

"Không, đủ rồi. Cảm ơn cô." – anh đáp, giọng trầm ấm hơn trước.

"Không có gì, đã gặp rồi thì không thể bỏ mặc. Không có chuyện gì nữa thì nghỉ sớm đi."

Cô vừa nói vừa đứng dậy. Nhưng anh ta lại gọi với theo:

"Chờ đã..."

"Có chuyện gì?"

"Cô tên là gì?"

"Liễu Vân Sương. Có gì cần thì gọi tôi là được."

"Được."

Cô không để tâm, xoay người rời đi. Nhưng trong phòng, Kiều Dịch Khất lại nhìn theo bóng lưng cô, tâm trạng hỗn độn.

"Vân Sương… Quả nhiên trong tên cô có chữ ‘Vân’." – anh lẩm bẩm.

Trong lòng anh, cái tên ấy từng xuất hiện trong một lời tiên đoán — người định mệnh của anh sẽ mang chữ "Vân".

Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Liễu Vân Sương đã dậy, nấu một nồi cháo loãng, xào thêm đĩa khoai tây sợi, định bụng để cả nhà ăn sáng.

"Ơ, sao cậu dậy rồi?" – cô ngạc nhiên, thấy Kiều Dịch Khất xuất hiện ở cửa bếp.

"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao cả." – anh đáp thản nhiên.

Cô liếc nhìn anh, trong lòng thầm bĩu môi. Hôm qua còn ngất ra như người sắp chết, hôm nay đã khỏe như thường, thật khiến người ta khó tin.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái vết thương kia đúng là có gì đó là lạ, không giống do tai nạn bình thường.

Rốt cuộc người này là ai?

Cô không tiện hỏi, chỉ nói:

"Qua đây ăn cơm đi, nhà tôi đơn sơ, cậu ăn tạm nhé."

"Vậy là quá tốt rồi." – anh ta mỉm cười.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 93



Kiều Dịch Khất sớm đã nhận ra hoàn cảnh của nhà này — nghèo khó nhưng ngăn nắp, gọn gàng. Anh lặng lẽ quan sát một vòng, trong sân chẳng có tài sản gì đáng giá.

"Một mình cô nuôi ba đứa nhỏ?"

"Ừ. Tôi ly hôn rồi." – cô đáp thẳng, chẳng hề e dè. Bê bát cháo đặt xuống bàn, rồi lấy thìa nhỏ múc cháo cho bé Tri Ý.

"Xin lỗi."

"Không sao, cậu không cần để tâm."

Thái độ của cô rất thản nhiên, không hề cảm thấy đó là chuyện đáng thương hại.

Sau một lúc trầm ngâm, anh hỏi tiếp:

"Đúng rồi, tôi định nhờ cô một việc. Có thể phiền cô đến huyện thành giúp tôi báo với đồng đội của tôi không? Tôi cần họ đến đón."

"Được, vậy mai tôi đi."

"Phiền cô quá."

"Không sao, đi sớm về sớm, cũng không ảnh hưởng gì."

"Liễu Vân Sương, chị ra đây cho tôi!"
Giọng chua chát the thé vang lên từ cổng, khiến Liễu Vân Sương đang dọn dẹp trong bếp khựng tay lại. Không cần nhìn cũng biết là ai đến. Vừa ra đến sân, đã thấy Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi tay chống hông đứng trước cửa, khí thế hùng hổ như muốn xông vào đánh nhau.

"Định làm gì nữa đây? Còn dám tới nhà tôi, không sợ tôi đuổi cổ ra đường à?"
Liễu Vân Sương khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt đầy khinh thường.

Hứa Lam Xuân cười nhạt, chẳng chút sợ hãi.
"Hừ, Liễu Vân Sương, tôi đến đây là phúc cho chị đấy! Chị tưởng tôi rảnh đến mức thích bén mảng tới đây chắc?"

"Không thích thì mời cút nhanh lên, đừng để tôi phải ra tay!"
Giọng cô sắc như dao cứa, không khách sáo lấy một câu.

Thấy vậy, Hứa Tri Vi vội vàng kéo nhẹ tay áo Hứa Lam Xuân, nhỏ nhẹ xen vào:
"Mợ, mợ đừng giận, hôm nay bọn cháu đến đây là muốn cảm ơn mợ."

"Cảm ơn tôi?"
Liễu Vân Sương nhướng mày, vẻ mặt như thể nghe được câu chuyện buồn cười nhất trong ngày.

Hứa Tri Vi liếc Hứa Lam Xuân đầy ẩn ý, rồi lại huých khuỷu tay nhắc nhở. Hứa Lam Xuân bĩu môi hừ một tiếng, miễn cưỡng mở lời:
"Tôi nói cho chị biết, hôm qua mua ít đồ cho ba đứa nhỏ nhà chị, là vì tâm trạng tôi tốt. Thầy Tần bây giờ đang để ý tôi, người ta có học thức, có tiền, cưới tôi về thì tôi chính là bà lớn. Nếu chị còn dám ngáng đường, tôi sẽ không khách khí nữa đâu."

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương suýt cười thành tiếng. Thì ra là sợ người đàn ông kia nghe phong phanh được mấy chuyện chẳng tốt đẹp gì về quá khứ của mình. Không biết Tần Ngọc Lương có biết cô ta từng bị đuổi ra khỏi nhà vì chuyện “đêm hôm” không rõ ràng hay chưa?

"Cô cầu người mà còn lên giọng như vậy à? Hay là đầu óc cô có vấn đề thật rồi?"
Liễu Vân Sương chẳng thèm khách khí, thẳng thắn nói một câu đâm thẳng vào mặt.

Hứa Lam Xuân lập tức bừng bừng tức giận, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Hứa Tri Vi kéo lại. Cô ta cố làm vẻ ngoan hiền:
"Mợ, hôm qua mợ không nói gì thêm, bọn cháu thật lòng tới cảm ơn mợ."

Liễu Vân Sương nhìn hai người kia, chẳng mảy may tin lời nào. Cô nở một nụ cười lạnh:
"Không cần cảm ơn đâu, người ta không ngốc, muốn biết chuyện gì thì chỉ cần hỏi vài câu là rõ. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận, đừng gây chuyện thêm nữa. Hai mươi tám tuổi rồi mà còn mơ mộng hão huyền, lần này có người để mắt đã là phúc đức ba đời, đừng để lỡ rồi ngồi khóc."

"Cô nói ai già hả?!"
Hứa Lam Xuân bị nói trúng tim đen, lập tức rít lên.

"Không phải cô hai mươi tám à? Hay cần tôi nhắc cho nhớ?"
Liễu Vân Sương ung dung đáp, giọng mỉa mai nghe mà chối tai.

"Thì đã sao? Tôi ra ngoài ai cũng tưởng tôi mới mười tám! Không giống chị, ba mươi tuổi mà nhìn như năm mươi, người ta còn tưởng là mẹ tôi!"
Hứa Lam Xuân ngẩng đầu, vênh váo như con công trống xòe lông khoe sắc.

"Ôi trời đất ơi, cô nói vậy mà không thấy ngượng à? Đuôi mắt cô nhăn như ruộng cày, đủ kẹp chết ruồi rồi còn nhận mình mười tám! Tám mươi tám thì có!"
Liễu Vân Sương khẽ cười, giọng châm biếm đến mức khiến mặt Hứa Lam Xuân tái mét.

Đúng lúc này, trong nhà vang lên một tiếng cười khẽ.
Hứa Lam Xuân cảnh giác quay phắt đầu lại. Ba đứa nhỏ đều đang đứng ngoài sân, không ai trong phòng.

"Đó là ai?"
Cô ta nheo mắt, rồi không thèm giữ lễ nghĩa gì nữa, xông thẳng vào. Vừa liếc thấy có người nằm trong phòng Đông, lập tức hét lên:

"Tốt lắm, Liễu Vân Sương! Chị dám giấu đàn ông trong nhà! Bảo sao nằng nặc đòi ly hôn với anh hai tôi, thì ra đã có người mới rồi!"

Liễu Vân Sương khoanh tay nhìn cô ta nổi giận, chẳng chút sợ hãi.
"Ơ kìa, chẳng phải cô quên rồi sao? Tôi ly hôn là do nhà các người bày trò, không đứng đắn, còn muốn chiếm cả nhà của tôi. Khi đó không phải chính các người đòi ra riêng đấy à?"

Cô vừa nói vừa che miệng cười.

"Chị vu oan! Đó chỉ là hiểu lầm, là do chị cố tình bày trò!"
Hứa Lam Xuân hét lên, nhưng giọng run run, rõ ràng là chột dạ.

"Hiểu lầm á? Vậy sao chính Hứa Lam Hà tự miệng thừa nhận? Cả làng đều nghe thấy, giờ cô muốn chối cũng chẳng ai tin đâu."
Liễu Vân Sương nhếch môi, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa bình thản, khiến Hứa Lam Xuân tức muốn phát điên.

"Vậy chị giải thích xem, người đàn ông đó là ai? Sao lại ở trong nhà chị?"

"Cô biết đây là nhà tôi mà còn dám lớn tiếng như vậy? Tôi quen ai, đưa ai về, liên quan gì đến cô? Không tiễn!"
Liễu Vân Sương quay đầu bước vào, chẳng buồn đôi co thêm.

Trước khi vào, cô còn liếc nhìn Hứa Tri Vi:
"Chọn người mà đi cùng. Ở gần người không có đầu óc quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến trí khôn đấy."

"Cháu..."
Hứa Tri Vi nghẹn lời, còn chưa kịp đáp thì giọng nói của "hệ thống" vang lên trong đầu cô:

"Người ta nói đâu sai. Mẹ ruột của cô đúng là chẳng thông minh chút nào."
"Im miệng! Dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, đừng bao giờ nói như vậy nữa!"

"Haiz... chính cô tự chuốc phiền phức, tôi cũng không rảnh dính vào mớ bòng bong này đâu."

Nói xong, thật sự không còn âm thanh nào nữa.

"Tôi sống ra sao thì không cần cô quản," – Hứa Lam Xuân tức tối – "Ngược lại là các người, trai chưa vợ gái chưa chồng, lén lút ở chung trong phòng, chẳng lẽ không phải đang làm chuyện gì khuất tất à?"

Cô ta cười khẩy, lời nói càng không chút kiêng dè: "Liễu Vân Sương, chị mới rời khỏi anh hai tôi chưa được bao lâu mà đã không chịu nổi cô đơn rồi sao? Lúc thì Lý Quốc Phong, giờ lại thêm cái người quái lạ kia, thật khiến người ta buồn nôn!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 94



Cô ta vừa dứt lời, Liễu Vân Sương vẫn điềm nhiên như cũ, không hề dao động. Ngược lại, đôi mắt cô sáng lên một tia sắc lạnh.

"‘Trai chưa vợ gái chưa chồng’ là chỉ hai người, nếu không biết dùng từ, thì tốt nhất đừng múa rìu qua mắt thợ. Cô không sợ làm thầy giáo của mình chán ghét vì cái đầu toàn ý nghĩ bẩn thỉu sao? Ha!"

"Chị..." – Hứa Lam Xuân nghiến răng, nhưng chưa kịp phản bác thì lại bị cắt ngang.

"‘Tôi’ cái gì mà ‘tôi’? Cô tưởng ai cũng giống như cô chắc? Trong đầu toàn những thứ hạ tiện, rác rưởi không khác gì giấy lộn. Tôi đã nhịn cô đủ rồi. Nếu cô còn tiếp tục ngậm máu phun người, thì ngày mai, cả trấn Thanh Dương này sẽ biết chuyện ‘tốt đẹp’ của cô ngay!"

Lời của cô đanh thép như tát thẳng vào mặt. Hứa Lam Xuân giật mình, sắc mặt tái nhợt. Hôm nay cô ta đến vốn định cảnh cáo Liễu Vân Sương một trận, ai ngờ lại bị đánh trả không thương tiếc.

"Chị nghĩ chị dám làm vậy à?" – giọng cô ta run lên.

"Không tin thì cứ thử!" – Liễu Vân Sương cười nhạt, rồi hạ giọng, từng chữ nhả ra đầy mỉa mai – "Nếu tôi là cô, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi trong nhà mà chờ gả đi. Đừng mong có kẻ nào ngu đến mức đưa hai trăm đồng sính lễ và ba vòng một vàng cho một thứ ‘hàng tồn kho’ như cô."

"Chị... chính chị mới là đồ giảm giá!" – Hứa Lam Xuân cãi, giọng đầy tức giận – "Ít ra tôi còn có người muốn, chị thì chẳng ai thèm đoái hoài!"

Liễu Vân Sương bật cười: "Hừ, tôi không cần dựa vào đàn ông để sống, thế nên tôi chẳng cần phải rao bán bản thân như cô, chậc chậc..."

Cô ta vừa định mở miệng thêm thì bị Hứa Tri Vi kéo lại, giọng nhỏ nhưng rành rọt: "Mợ, đừng nói nữa. Đợi mẹ cháu kết hôn với chú Tần, chúng cháu sẽ chuyển lên trấn. Lúc đó không gặp nhau, mợ chắc cũng thở phào nhẹ nhõm."

Tất nhiên, điều đó với Hứa Lam Xuân chính là điều mừng rỡ. Nhưng cô ta không tiện nói thẳng ra, chỉ lạnh nhạt đáp:

"Cô đừng ảo tưởng, mấy người chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng tôi."

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Tri Vi cũng khó coi hẳn, trong mắt ánh lên sự uất ức. Cô ta nghiến răng lẩm bẩm: "Bà ta ghét cháu, cháu cũng ghét bà ta."

Chỉ tiếc, hệ thống trong đầu cô ta im lặng không phản hồi gì. Cảm xúc nghẹn lại khiến cô ta càng thêm rối rắm. Nhưng chưa kịp định thần, thì giọng nói bình thản của Liễu Vân Sương lại vang lên, từng câu từng chữ như giội gáo nước lạnh vào mặt.

"Hứa Tri Vi, tôi nói thẳng luôn. Chuyện giữa tôi và nhà họ Hứa dù có căng thẳng đến đâu, tôi cũng chưa từng làm khó cô. Nhưng hôm đó, cô dám đánh Tri Ý – một đứa trẻ hai tuổi còn chưa hiểu chuyện gì. Nếu không có đội trưởng đến kịp, chuyện sẽ thành ra thế nào, cô cũng biết rõ."

Lời nói vừa dứt, sắc mặt Hứa Tri Vi trắng bệch. Cô ta chưa từng nghĩ Liễu Vân Sương lại trực tiếp nói ra chuyện này trước mặt mọi người như thế.

"Đó là vì... mợ làm cậu hai cháu bị thương. Bọn cháu sợ quá nên mới..."

"Cô biết là tôi đánh anh ta, nếu không phục thì đến đánh tôi. Bắt nạt con nít là sao? Cô mười tuổi, Tri Ý mới hai. Đến Tri Tình còn không nỡ ra tay với cô, còn cô thì sao? Biết Tri Lễ bị thương mà vẫn không nương tay."

Liễu Vân Sương nhếch môi, giọng càng lúc càng sắc:

"Tôi đã nhịn, không truy cứu, các người lại tưởng tôi dễ dãi? Đừng có sống trong ảo tưởng mình là trung tâm của thế giới. Ai cũng phải xoay quanh cô à? Nhớ kỹ, là cô có lỗi với chúng tôi trước. Tôi chưa cho cô hai cái bạt tai là cô nên cảm ơn tôi rồi đấy!"

Hứa Tri Vi cắn môi, nước mắt tuôn rơi, không kìm được nức nở.

Hứa Lam Xuân thấy vậy, lập tức tiến đến lau nước mắt cho cháu: "Liễu Vân Sương, chị điên rồi sao? Tri Vi là con nít, chị dọa nó làm gì?"

"Con nít?" – Liễu Vân Sương cười lạnh – "Con nít gì mà lòng dạ độc địa? Các người không biết xấu hổ, lại bắt người khác phải nín nhịn? Hôm nay tôi nói rõ ràng, các người đến đây để làm gì, tôi biết thừa."

Ánh mắt cô sắc như dao, từng chữ lạnh như băng:

"Nhà tôi không hoan nghênh các người đến nữa. Chuyện cưới xin của cô, tôi chẳng rảnh mà phá. Nhưng nếu còn nghe thấy lời nào bẩn thỉu từ miệng cô, tôi đảm bảo sẽ khiến cái hôn sự đó không thành."

Dứt lời, cô bước đến, tiện tay cầm lấy cây chổi dựng bên cửa. Ánh mắt nghiêm nghị khiến Hứa Lam Xuân không dám manh động.

"Hừ, biết điều là tốt. Tri Vi, đi thôi!"

Hai người quay lưng rời đi, nhưng giọng điệu vẫn cố tỏ ra cao ngạo, như thể là người chiến thắng. Nhìn cái dáng vẻ đó, Liễu Vân Sương chỉ thấy buồn cười – rõ ràng sợ hãi, mà còn cố bày đặt ra vẻ.

"Mẹ, thế là để họ đi luôn vậy à?" – Hứa Tri Tình bước lại, giọng không phục – "Không phải đội trưởng đã nói nếu họ còn đến thì sẽ đuổi khỏi đội sản xuất sao?"

"Không sao," – cô lắc đầu, nắm tay con gái – "Về nhà thôi con."

Hôm nay trong nhà còn có người ngoài, Liễu Vân Sương cũng không tiện nói quá gay gắt. Dù gì thanh danh của Hứa Lam Xuân đã chẳng tốt đẹp gì, nếu cứ tiếp tục mang tiếng thì sau này còn mong gì lấy được chồng? Mà con gái đến tuổi rồi, không lấy chồng thì coi như hết đường sống.

Trông thì như cô đang nhường nhịn, nhưng thật ra cũng chỉ là một bước đi trong tính toán sẵn cả rồi.

"Xin lỗi, để cậu chê cười rồi, ông chủ Kiều."
Cô nói vậy, giọng thản nhiên, như thể tất cả chuyện vừa rồi chẳng mảy may ảnh hưởng gì tới tâm trạng.

Từ những câu đối đáp của mọi người nãy giờ, Kiều Dịch Khất cũng lờ mờ đoán ra được một vài mối quan hệ rối rắm trong nhà này. Anh ta cười nhạt:
"Không sao, nhà nào mà chẳng có chuyện khó nói. Tôi tên Kiều Dịch Khất, sau này đừng gọi tôi là ông chủ Kiều nữa, nghe xa cách lắm."

"Ồ."
Liễu Vân Sương chỉ cười nhạt, không tiếp lời.

Ban ngày vốn định ra ngoài, hai bó cành liễu vẫn còn để ở chỗ chợ chưa khiêng về. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện trong nhà, cô lại chẳng yên tâm mà đi đâu được. Người như Kiều Dịch Khất, nói thế nào cũng là lạ lùng, không rõ thật giả thế nào. Hôm qua cứu người là do nhất thời đầu óc nóng lên, chứ nghĩ lại cũng thấy mình quá hấp tấp.

May mà việc nhà còn nhiều, cũng đỡ phân tâm.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 95



Bọn nhỏ thì ngồi bên bàn học, viết chữ làm toán. Cô thì ngồi giặt đồ dưới cửa sổ, mấy ngày qua toàn Hứa Tri Tình giặt, hôm nay rảnh rỗi, để con bé nghỉ ngơi chút.

Kiều Dịch Khất cũng đi ra, tay cầm ghế đẩu, đặt xuống ngồi cạnh cô.

"Có phải tôi đã gây thêm phiền phức cho cô rồi không?"
Giọng anh ta nhẹ nhàng, như thể áy náy thật sự.

"Không sao, cái loại người như con chó dại ấy, gặp ai cũng cắn, cậu đừng để trong lòng. À mà, cậu ngồi thế có sao không đấy?"
Cô vừa nói, vừa liếc nhìn vết thương trên đùi anh ta. Vị trí cao thế kia, ngồi mạnh một cái không chừng lại rách miệng vết thương.

"Không sao, tôi né được."
Anh ta cười, không để tâm. Cô hỏi vậy cũng là lo cho anh thôi.

Lúc này, trong tay cô đang giặt chính là miếng vải dùng cầm máu hôm qua, bẩn đến tội. Sau đó lại lấy vải sạch băng bó cho anh ta.

"Cậu yên tâm, chờ tôi có dịp ra ngoài sẽ mua ít vải mới đưa cậu dùng."

"Thật sự không cần đâu, lúc đó tình huống khẩn cấp, đừng bận tâm."

"Nhưng mà nói thật, nhìn nhà cô, tôi không nghĩ lại túng đến mức đó. Lần trước chẳng phải cô bán được năm nghìn sao?"

Nghe tới đây, tay Liễu Vân Sương khựng lại, ánh mắt lộ rõ sự đề phòng.

"Ông chủ Kiều, các người không phải luôn nói giữ quy củ sao?"

"Haha, là tôi lỡ lời rồi."
Anh ta cười gượng, biết mình vừa lấn qua giới hạn.

Cô không đáp lại nữa. Những chuyện như vậy, không nên nhắc tới. Nhỡ đâu lọt vào tai kẻ khác thì lại rước họa vào thân. Chuyện mua bán kiểu đó, nếu bị bắt gặp thì không đơn giản là chuyện cãi nhau ngoài chợ.

"Đúng rồi, cậu cởi áo ra đi, để tôi giặt luôn. Hôm nay nắng gắt, chiều khô ngay."

"Được."
Anh ta đồng ý ngay, chẳng ngại ngần. Vừa ra ngoài đã bị thương, áo quần toàn máu và mồ hôi, mặc cũng thấy khó chịu.

Nhưng đúng lúc ấy—

"Liễu Vân Sương! Cô dám dẫn đàn ông về nhà thật đấy hả?!"

Giọng Hứa Lam Hà vang lên từ cửa, hai mắt đỏ quạch, đầy phẫn nộ. Vừa rồi ra ngoài đổ nước, cô không đóng cổng, hắn ta nhìn thấy tất cả.

"Tôi hỏi các người còn muốn làm gì nữa đây? Hết người này đến người khác kéo đến, các người coi đây là nhà tôi hay là sân chợ?"

"Cô! Cô thật không biết giữ phận làm vợ! Hồi em gái tôi kể lại, tôi còn không tin. Ai ngờ cô thật sự giấu đàn ông trong nhà! Liễu Vân Sương, tôi quá thất vọng về cô!"

"Dừng lại!"

Liễu Vân Sương không nhịn nổi nữa, đưa tay chặn hắn ta.

"Anh thất vọng thì cứ việc thất vọng, liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, tôi không có giấu ai hết. Chúng tôi ở đây quang minh chính đại. Anh thấy ngứa mắt thì cứ đi tố cáo với xã, tôi không cấm!"

Cô hất mặt, ánh mắt lạnh lẽo, không kiêng nể.

Hứa Lam Hà nghẹn lời, đúng là không biết mình có tư cách gì mà tố cáo người ta.

"Cô đúng là cứng đầu. Cô từng bỏ tôi, còn cầm dao chém tôi, tôi đều bỏ qua cho cô. Bây giờ cô còn dám lôi một tên đàn ông về nhà?! Tôi sẽ không bao giờ cho cô quay về nữa!"

"Trời ơi, tôi nói bao nhiêu lần rồi mà anh không chịu hiểu? Rời khỏi cái nhà anh, tôi còn muốn quay lại à? Hứa Lão Nhị, tôi thà sống một mình cũng không về cái tổ quạ ấy đâu! Anh cứ mơ tiếp đi, cho dù đàn ông trên đời này có chết sạch, tôi cũng không quay lại với anh đâu!"

Hứa Lam Hà tức tới mức nghiến răng ken két.

"Vậy cô chọn cái thằng tiểu bạch kiểm kia? Vai không gánh nổi gánh nước, tay không xách nổi gạo! Hắn nuôi nổi ba đứa con của cô à?"

Liễu Vân Sương giận đến mức chỉ muốn tát cho hắn một cái thật mạnh.

"Tôi cần đàn ông nuôi chắc? Anh cứ chờ xem, ba đứa nhỏ đi theo tôi còn hơn sống trong cái nhà đó. Anh khỏi lo, từ giờ trở đi, đừng có dây dưa gì nữa!"

Cô nói rồi, gương mặt vừa giận vừa khinh bỉ. Mà Hứa Lam Hà dù tức đến cỡ nào, cũng chỉ đứng yên ở cửa, không dám bước vào. Có lẽ vẫn còn nhớ lời cảnh cáo của Trương Trường Minh.

Thế cũng tốt. Ít ra còn có chút ranh giới.

Trước khi rời đi, hắn ta liếc Kiều Dịch Khất, mặt đầy hằn học:
"Tôi khuyên cậu một câu, đừng đem nửa đời còn lại của mình mà đùa với lửa!"

Người đàn ông kia không hề vội vã, thong thả đứng dậy như thể đã quen đối mặt với những cơn sóng gió cuộc đời. Anh ta khẽ phủi lớp bụi dính trên quần áo, ánh mắt khinh thường liếc nhìn người đối diện.

"Vân Sương, đây là chồng cũ của cô à? Nhìn chẳng ra làm sao cả!" – anh ta lên tiếng, giọng mỉa mai lộ rõ sự xem thường.

Liễu Vân Sương thoáng ngẩn người, nhất thời không hiểu anh ta muốn ám chỉ điều gì nên cũng không đáp lại.

"Không có sức lực cũng chẳng sao, chỉ cần biết dùng đến cái đầu này là đủ rồi, cô hiểu không?" – hắn vừa nói vừa giơ tay chỉ vào trán mình.

Câu nói cùng ánh mắt kiêu ngạo khiến người ta không khỏi khó chịu.

"Được rồi, Hứa Lam Hà, anh tỉnh lại đi. Sau này đừng vác mặt tới đây nữa. Giữa chúng ta đã chẳng còn liên quan gì, mong anh tự biết lấy thân phận mình!" – Vân Sương lạnh giọng, ánh mắt lạnh băng.

"Vân Sương, vì em, anh còn từ chối đối tượng do mẹ anh giới thiệu nữa cơ mà. Vậy mà em lại đối xử với anh thế này sao?" – Hứa Lam Hà tỏ vẻ đau khổ, như thể mình là người tình si đáng thương bị phụ bạc.

Vân Sương không nhịn được cười khẩy: "Thôi đi, bà ta mà có lòng tốt như vậy sao? Anh ở trong lòng mẹ anh có bao nhiêu giá trị, anh thật sự không biết à? Nếu bà ta thực lòng thương anh, thì đã không đối xử với con anh tàn nhẫn như thế! Đừng tự dối mình nữa. Anh chẳng khác gì con chó bên cạnh bà ta – làm việc cho bà ta, gánh vác khổ cực thay bà ta, bà ta mới đối xử tử tế với anh. Còn cái gọi là giới thiệu đối tượng, anh tưởng là vì muốn tốt cho anh à? Hừ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Câu nói như dao cắt, sắc bén không thương tiếc, nhưng cũng chẳng phải không đúng.

Dẫu vậy, Hứa Lam Hà vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Anh ta nắm chặt tay, trừng mắt nhìn cô.

"Được, cô cứ chờ đấy, rồi có ngày cô sẽ hối hận!" – nói dứt lời, anh quay người bỏ đi thẳng vào trong thôn, dáng vẻ không cam lòng hiện rõ.

"Hừ..." – Liễu Vân Sương khẽ hừ lạnh, không thèm để tâm, rồi tiếp tục cúi xuống giặt đống quần áo dang dở.

Phía sau, một giọng nói nửa trêu chọc vang lên:
"Chồng trước của cô còn muốn nối lại tình xưa với cô à?"

Cô không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Nối lại cái gì mà nối lại. Cậu không hiểu chuyện giữa chúng tôi thì đừng nói linh tinh."

"Vậy thì cô kể đi, chẳng phải tôi sẽ hiểu sao?" – Kiều Dịch Khất nhếch môi cười, vẻ tò mò hiện rõ trên mặt.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 96



Liễu Vân Sương liếc nhìn người đàn ông ấy, rồi câm lặng. Cô luôn nghe nói phụ nữ hay tò mò, nhưng xem ra người đàn ông này cũng chẳng khá hơn là bao.

"Chuyện đó nói ra có gì hay ho đâu." – cô lắc đầu, rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc.

Thấy cô không muốn nói, Kiều Dịch Khất cũng không ép. Anh xoay người về lại phòng phía Đông, c** s*ch quần áo ra để Hứa Tri Lễ đem cho mẹ giặt.

Một buổi sáng mà nhà họ Hứa đến hai lần, đúng là xui tận mạng.

Vân Sương cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì. Cô còn vô số việc phải làm trong ngày, đầu óc đâu mà chứa thêm những thứ không đâu.

Hôm nay có người ngoài, cô cũng không dám dùng Linh tuyền. Tên kia không phải loại dễ lừa như ba đứa trẻ, nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ rất rắc rối.

Giặt xong đống quần áo, phơi khô rồi, cô lại lấy bộ của Kiều Dịch Khất ra vá lại chỗ bị cắt hôm qua. Làm xong, trời cũng đã về chiều.

Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, cô đã rời giường.
Cùng Hứa Tri Tình chuẩn bị xong bữa sáng, cô cẩn thận dặn dò đủ điều, sợ mình không ở nhà sẽ có chuyện xảy ra.

Sau đó, cô đi bộ trong làn sương sớm mờ ảo, tiến thẳng về phía huyện Tân Cùng.

Cô thầm nghĩ, sau này nếu muốn bán rau đều đặn thì phải mua một chiếc xe đạp. Nhưng xe đạp cũng chẳng chở được bao nhiêu, tốt nhất vẫn nên tìm cách có một chiếc xe bốn bánh mới thuận tiện.

Nghĩ đến tương lai, một cuộc sống không còn phụ thuộc, tự chủ, trái tim cô bỗng nhẹ hẫng và phấn khởi.

Khi đến khu chợ đen thì trời đã sáng hẳn. Người đến chưa đông lắm, không khí vẫn còn phảng phất vẻ ngái ngủ.

Dựa theo lời Kiều Dịch Khất chỉ dẫn, cô đi qua mấy con hẻm ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nhỏ xập xệ.

Nơi này nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn khó tìm. Nếu không nhờ sơ đồ tay của anh ta, có lẽ cô đã đi lạc.

"Cốc cốc cốc!" – cô gõ cửa theo tín hiệu đã được dặn trước: ba dài một ngắn, rồi ba ngắn một dài.

Nếu bên trong không phản ứng, cô sẽ tiếp tục lặp lại.

May mắn thay, chưa đầy một phút, cánh cửa gỗ cũ kỹ lặng lẽ mở ra.

Người mở cửa là một chàng trai trẻ tuổi – Hỉ Tử.

Lúc đầu, cậu ta còn nở nụ cười vui vẻ, nhưng ngay khi nhìn rõ người đứng trước mặt, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Chị, chị tìm ai vậy?" – ánh mắt cảnh giác hiện rõ.

Vân Sương cũng không mong cậu ta nhận ra mình. Mỗi ngày cậu phải gặp bao nhiêu người bán hàng, làm sao nhớ nổi từng gương mặt.

"Khụ khụ... Em trai, tôi có một câu muốn hỏi, không biết có thể phiền cậu không?" – cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng.

"Làm gì?" – cậu ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chắc vẫn còn ngái ngủ.

"Loạn hoa tiệm dục mê người?" – cô hỏi, mắt không rời cậu ta.

Hỉ Tử khựng lại, nhíu mày, rồi cẩn thận đáp thử:
"Nhìn thêm một cái là thêm một cái."

Chuẩn rồi.

Cô cười, tiếp tục:
"Thủy thôn sơn quách rượu kỳ phong?"

Cậu ta sững người, rồi đáp ngay:
"Cô không phát điên thì ai phát điên?"

Chuỗi ám hiệu khớp hoàn toàn.

Liễu Vân Sương cười rạng rỡ, hàm răng trắng nổi bật dưới ánh sáng yếu ớt.

"Chị gái, mau vào nhà!" – Hỉ Tử lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ mời cô vào trong.

"Xảy ra chuyện gì thế, Hỉ Tử?" – một giọng nam khác vang lên trong nhà.

"Anh, chị gái này tới đây, đọc đúng ám hiệu của chúng ta!" – cậu ta quay lại nói.

Nghe vậy, người kia bước ra, ánh mắt quét qua Liễu Vân Sương đầy cảnh giác.

"Cậu là Khánh Tử phải không? Ông chủ Kiều bảo tôi đến." – cô chủ động nói trước.

"Chị vào nhà trước đi. Hỉ Tử, đi rót ít nước ấm cho chị." – Khánh Tử gật đầu, rồi quay sang căn dặn em mình.

"Vâng." – Hỉ Tử đáp, nhanh chóng đi lấy nước.

"Không cần làm phiền đâu, tôi chỉ đến để truyền lời. Ông chủ Kiều bị thương, tôi trông thấy tận mắt, hiện đang ở nhà tôi. Cậu ấy nhắn các người lấy xe đạp đến đón về."

Hỉ Tử đang rót nước nghe thấy tin tức ấy liền giật nảy mình, tay suýt làm rơi cả ấm.

"Cái gì? Lão đại bị thương à?"

"Đúng vậy, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Em trai à, cậu đừng cuống."

Bảo sao mà không sốt ruột được. Ngay cả Khánh Tử – người lúc nào cũng điềm đạm – giờ cũng đứng ngồi không yên, thần sắc căng thẳng thấy rõ.

"Chị gái, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao anh ấy lại bị thương được?"

Ánh mắt của Khánh Tử tha thiết, hiển nhiên là rất thân thiết với Kiều Dịch Khất.

"Tôi gặp cậu ấy trên núi, thấy bị thương nên đưa về nhà. Còn vì sao bị thương thì... tôi không rõ."

"Không thể nào... Ai mà có bản lĩnh làm lão đại bị thương cơ chứ?"
Hỉ Tử gần như hét lên, rõ ràng là không thể tin nổi.

So với Hỉ Tử đang như con thú bị thương, Khánh Tử dù cũng lo lắng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh hơn đôi chút.

"Thôi, đừng nói nhiều nữa. Chị gái, nhà chị ở đâu, chúng tôi đến ngay bây giờ."

"Nhà tôi ở đội sản xuất Hồng Tinh. Ông chủ Kiều bảo, các cậu đến đó lúc mười giờ tối."

Liễu Vân Sương nhanh chóng nói rõ địa chỉ.

Cô còn phải quay về nhà, để lâu lại thấy không yên lòng.

Trước khi đi, Hỉ Tử không ngừng dặn dò, bảo cô nhất định phải chăm sóc Kiều Dịch Khất thật chu đáo, như sợ chỉ cần chậm một bước là người kia sẽ gặp chuyện không hay.

Khánh Tử lúc đầu định đưa cô về gần nhà nhưng bị cô từ chối.

Ngồi xe đạp giữa đường giữa chợ, không khéo lại bị người khác để ý. Rõ ràng Kiều Dịch Khất không muốn nhiều người biết anh ta đang ở đội Hồng Tinh.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn tiễn cô một đoạn đường, ít ra cũng giúp rút ngắn thời gian quay về.

Người ta đi xe, tất nhiên nhanh hơn đi bộ.

Liễu Vân Sương đi chuyến này vốn chỉ để báo tin, không mua sắm gì cả. Bình thường hiếm khi ra huyện, ai ngờ lần này lại phải vội vã quay về.

Tình hình trong nhà rối như canh hẹ, cô chẳng yên tâm nổi nếu ở lại lâu.

May mà khi về đến nơi, mọi thứ vẫn yên ả.

Kiều Dịch Khất vẫn nằm trên giường đất, đang dạy bọn trẻ viết tên. Mấy ngày trước cô chỉ dạy bọn nhỏ nhận biết con số, làm toán đơn giản. Còn viết chữ, thật sự là chưa có thời gian.

"Mẹ, mẹ về rồi! Nhìn nè, con viết tên con đây!"
Hứa Tri Lễ hào hứng cầm vở đưa ra khoe, chữ xiêu vẹo nhưng nét nào ra nét nấy.

"Tốt lắm, tiếp tục luyện nhé!"
Liễu Vân Sương xoa đầu con, cười dịu dàng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 97



Hứa Tri Tình lập tức nhảy xuống đất, chạy đi lấy nước rửa tay cho mẹ.

Kiều Dịch Khất cũng rời giường, đi cùng cô ra phía Đông.

"Tôi đã gặp người rồi, cũng đã chuyển lời. Hẹn mười giờ tối. Lát nữa tôi nấu cơm sớm một chút, ăn xong cậu nghỉ ngơi cho khỏe."

"Được, làm phiền cô rồi."

Kiều Dịch Khất nhìn Liễu Vân Sương, trong mắt không che giấu sự cảm kích. Cô chỉ cười, nụ cười tự nhiên, lộ ra hàm răng trắng đều, khiến người ta nhìn vào liền thấy thân thiện.

Nói thế nào, thuở trẻ Liễu Vân Sương cũng là hoa khôi một vùng.

Vẻ đẹp của cô không phải loại sắc nước hương trời, mà là nét đẹp cổ điển – mày rậm, mắt to, mặt trái xoan.

Chỉ tiếc, gió sương dãi dầu, vất vả quanh năm ngoài đồng đã bào mòn nhan sắc ấy. Làn da cô rám nắng, ánh mắt cũng không còn sáng như xưa.

Ăn uống kham khổ khiến má hóp lại, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô đã gần năm mươi.

Dạo gần đây khá hơn một chút – ít ra thì ăn đủ bữa. Dù công việc vẫn vất vả, nhưng không phải suốt ngày phơi mình dưới nắng, nên sắc mặt trông cũng đỡ hơn.

Dẫu vậy, với người khác thì cô vẫn là "đen", là "xấu".

Nhưng điều thay đổi rõ rệt nhất, chính là sự tự tin đang dần trở lại trên người cô.

Cô không còn là người phụ nữ rụt rè, nhẫn nhục năm xưa. Giờ đây, từng cử chỉ đều toát lên vẻ mạnh mẽ, kiêu hãnh, khiến người khác không thể không nhìn cô bằng con mắt khác.

Không nấn ná, cô ra bếp nấu cơm trưa. Buổi chiều còn phải ra trồng rau.

Đất ngoài sân đã khô. Trời cũng chưa quá lạnh, trong nhà không còn rổ rá, cô đành trồng tạm dưới chân tường gần cửa sổ.

Đợi khi nào rau nảy mầm, sẽ mang ra vườn chính trồng sau.

Trồng nhiều, có thể để dành ăn, dư chút nào thì mang ra chợ đổi lấy dầu, muối, tương, dấm cũng tốt.

Kiều Dịch Khất không có việc gì làm, cũng đi theo, ngồi xem cô cắm cây xuống đất.

"Cô trồng nhiều rau vậy làm gì?"

Tối qua anh ta đã thấy rổ rau nảy mầm, hôm nay lại thấy cô vun đất tiếp, không khỏi thắc mắc.

"Thì để ăn chứ sao. Có dư thì đem đổi lấy đồ dùng. Ở nông thôn là vậy."

"Thì ra là vậy..."

Anh ta không hỏi gì thêm nữa. Người phụ nữ một mình nuôi ba đứa con, không vất vả mới là lạ.

Chưa kể còn có cả một đám nhà chồng cũ phiền phức, cứ hở ra là tìm tới gây chuyện.

Đến tối, hai người chuẩn bị sẵn sàng. Hẹn mười giờ, nhưng chín giờ rưỡi, Liễu Vân Sương đã sẵn sàng ra cửa.

Kiều Dịch Khất chẳng có gì phải thu dọn, nên hai người cùng ngồi chờ.

Không thắp đèn dầu, chỉ lặng lẽ ngồi dưới ánh trăng. Không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau, rồi lại nhìn ra sân vắng lặng.

"Bộ cô thích cái này lắm sao?"
Kiều Dịch Khất bỗng hỏi, ánh mắt rơi vào cổ tay cô.

Liễu Vân Sương hơi khựng lại, rồi mới hiểu ra anh ta đang nói đến chiếc đồng hồ.

Cả buổi chiều, cô đã lén nhìn đồng hồ của anh ta vài lần.

Thật ra không phải thích gì cho cam. Chỉ là, có thứ này thì biết giờ, tiện lắm. Mới đầu về quê, cô chẳng quen gì cả – thời gian cứ mơ hồ trôi qua, chẳng biết sáng hay tối.

Giờ thì đỡ rồi, quen dần cũng thấy dễ thở hơn.

"Không phải thích đâu, chỉ là chưa thấy bao giờ nên thấy lạ. Xem thử tới giờ chưa thôi. Tôi ra ngoài cửa đợi."

Cô vừa dứt lời, thì từ xa truyền tới tiếng cú mèo kêu lên một tràng dài.

Liễu Vân Sương vừa nghe thấy tiếng đã vội vã bước ra ngoài. Quả nhiên, cả hai chàng trai đã đến. Họ cưỡi hai chiếc xe đạp cũ kỹ, trong khung cảnh vắng lặng nơi thôn quê, sự xuất hiện ấy cũng không khiến ai để tâm.

"Vào nhà trước đã." – cô lên tiếng, nhanh chóng mời cả hai bước vào trong.

Trong phòng vẫn chưa thắp đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng len lỏi qua khe cửa. Trong bóng tối lờ mờ, chỉ nhìn thấy thấp thoáng hình dáng ba người.

"Lão đại, anh sao rồi?" – Hỉ Tử lao tới, đôi mắt đỏ hoe, giọng gần như nghẹn lại. Nếu ai không biết, chắc sẽ tưởng cậu ta mới là người đang bị thương.

"Ba người cứ nói chuyện đi, tôi ra cửa trông chừng." – Liễu Vân Sương chủ động rút lui, biết rằng mấy người họ nhất định có chuyện riêng cần bàn. Cô cũng không đi xa, chỉ đứng ở cửa phòng chính quan sát, không dám ra tận cống lớn vì trong lòng vẫn còn lo lắng. Ba đứa trẻ vẫn đang ở phòng phía Tây, tuy không sợ họ làm gì nhưng vẫn cần đề phòng.

"Lão đại, rốt cuộc là ai ra tay?" – Khánh Tử hỏi, giọng đầy tức giận.

"Nam Sơn làm. Chuyện này về sau hãy nói kỹ hơn." – Kiều Dịch Khất khẽ đáp, giọng trầm thấp mang theo sự u ám.

"Được!" – Khánh Tử gật đầu, rồi lập tức lấy một chiếc áo khoác phủ lên vai anh ta. Đêm tối lạnh buốt, để người bị thương thế này không được.

Sau khi giúp Kiều Dịch Khất chỉnh lại áo, Khánh Tử chuẩn bị rời đi.

"Cậu mang tiền chưa? Có phiếu không?" – Kiều Dịch Khất hỏi khẽ.

Khánh Tử thoáng sững người, rồi mới thở ra: "Không có phiếu, tiền thì còn một ít."

Vừa nói, anh ta vừa lục túi, móc ra một nắm tiền lẻ.

Kiều Dịch Khất nhìn sang Hỉ Tử. Cậu chàng kia lập tức cúi đầu, lôi ra tất cả những gì có trong túi áo, túi quần. "Em chỉ có ngần này thôi." – cậu ta nói nhỏ.

Kiều Dịch Khất không khách sáo, cầm lấy toàn bộ, rồi cẩn thận vuốt phẳng từng tờ, xếp lại gọn gàng và nhét vào dưới chăn.

Khi vừa bước ra khỏi cửa, anh ta lập tức thấy Liễu Vân Sương đang đứng ở đó.

"Vân Sương, cảm ơn cô." – giọng anh ta bỗng dịu lại, có chút ấm áp hiếm thấy.

"Không có gì. Cậu về nhà nghỉ ngơi cho tử tế đi. Nhớ mấy hôm nay đừng để vết thương dính nước." – cô đáp, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng trong mắt là sự quan tâm chân thành.

Không ngờ được nghe những lời này từ cô, Kiều Dịch Khất thoáng khựng lại. Một lúc sau mới nhẹ giọng: "Được, tôi nhớ rồi."

"Thôi, đi nhanh đi, đừng để ai trông thấy."

Liễu Vân Sương tiễn ba người họ ra tận cống lớn đầu thôn, nhìn bóng lưng Kiều Dịch Khất khuất dần trong đêm, lòng cô cũng thoáng trầm xuống.

Kiều Dịch Khất ngồi phía sau xe đạp của Khánh Tử, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ – có chút tiếc nuối, có chút không nỡ.

"Tôi đi rồi, cô mau về đi." – anh ta quay đầu nói.

"Đợi đã!" – cô chợt hô lên, rồi quay người chạy vào nhà.

Lúc quay ra, trên tay cô cầm theo một chiếc đèn pin còn mới tinh, loại hàng quý giá hiếm thấy trong thôn.

"Cái này đưa cho các cậu. Trời tối quá, đi chậm một chút kẻo vấp ngã."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 98



Ánh mắt Kiều Dịch Khất dừng lại trên vật trong tay cô, biết ngay thứ này không rẻ. Loại đèn pin này ở trong thôn không phải ai cũng có. Vậy mà cô lại không tiếc đưa cho anh – chỉ là một người từng xa lạ, lại chẳng phải thân thích gì.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của Liễu Vân Sương. Trong lòng bất giác sinh ra một tia xúc động khó gọi thành tên.

"Vân Sương, ơn nghĩa này… tôi không biết lấy gì báo đáp. Sau này nếu có việc gì, cứ đến căn nhà hôm nay, tìm tôi." – giọng anh trầm xuống, mang theo hứa hẹn chân thành.

"Được, đi nhanh đi!" – cô gật đầu, giọng dứt khoát, không dài dòng khách sáo.

Đến khi bóng ba người hoàn toàn khuất sau màn đêm, Liễu Vân Sương mới thở phào nhẹ nhõm. Một lời hứa, đổi lấy bằng một chiếc đèn pin – hoàn toàn xứng đáng.

Cô lặng lẽ đóng cống, rồi quay về nhà ngủ một giấc yên ổn. Giờ Kiều Dịch Khất đã rời đi, cuộc sống cũng tạm thời trở lại quỹ đạo.

Sáng hôm sau, sau khi làm xong bữa sáng, cô xách giỏ lên núi. Hai bó cành liễu mấy hôm trước cô giấu trong rừng, không ngờ vẫn còn nguyên đó. Xem ra chẳng ai để ý.

Niềm vui nho nhỏ âm thầm dâng lên trong lòng. Thấy chưa, "vai phụ đỡ đạn" cũng đâu phải lúc nào cũng đen đủi!

Tâm trạng thoải mái, cô ôm cả bó lớn vác lên vai, bước từng bước xuống núi.

Việc nhà còn nhiều, chỉ dựa vào đôi tay người thì không xuể. Cô thầm tính, nếu có cơ hội, nhất định phải nhờ Đổng thợ mộc làm cho một chiếc xe cút kít chắc chắn.

Chỉ có điều, năm nay vừa lũ lụt, người người đều khó khăn. Cô cũng không dám quá phô trương, kẻo lại bị soi mói, dị nghị. Có tiền mà không dám tiêu – đúng là một loại khổ riêng!

Vừa về đến nhà, hai đứa nhỏ đã chạy ra đón.

Một đứa giúp cô gỡ bó cành trên vai, đứa kia vội rót nước đưa tận tay.

"Mẹ, con tìm thấy nhiều tiền dưới chăn ở phòng phía Đông lắm, có phải chú Kiều để lại không?" – con bé hớn hở, nâng niu một xấp tiền như báu vật, sợ rơi rớt.

Cô ngẩn ra, rồi mới phản ứng – Kiều Dịch Khất vậy mà lại để tiền lại cho cô!

Không muốn nợ ân tình, ngay cả điều đó anh ta cũng nghĩ tới… Nếu cô không đưa đèn pin cho anh, liệu có được những lời nói kia không?

Cô khẽ cười, thấy lòng nhẹ tênh.

"Chắc là vậy. Nhưng nhớ nhé, nếu ai hỏi thì đừng kể ra."

"Vậy người quen thì sao ạ? Cũng không được nói à?"

"Ừm…" – cô kéo dài giọng, ngẫm nghĩ một hồi, rồi khẽ gật đầu.

"Vậy thì cứ nói là họ hàng xa, các con mới gặp lần đầu. Không ai bắt bẻ được."

Ở vùng này, con gái ít khi gả đi xa. Phần lớn là cưới trong vùng, ai cũng biết ai. Gặp nhau trên chợ là chuyện thường, lấy lý do ấy sẽ không ai nghi ngờ.

Cô nhận lấy số tiền, đếm qua một lượt – tổng cộng sáu mươi tám đồng chín hào năm. Tiền có tờ chẵn, có tờ lẻ, mấy tờ còn nhàu nhĩ như vừa được moi ra từ gầm giường.

Rõ ràng là số tiền hai người kia góp gấp trong lúc vội vàng.

"Số tiền này, mẹ giữ tạm thôi. Về sau vẫn phải trả lại cho mọi người. Chúng ta cứu người không phải vì muốn lấy tiền."

Hai đứa nhỏ tuy có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng không cãi lại. Trong mắt chúng, mẹ đã nói thì chính là không thể đổi.

Liễu Vân Sương thấy vậy, càng cảm thấy lo lắng. Cô nghiêm giọng nhắc lại:
"Chuyện nhà chúng ta có tiền, ngàn vạn lần không được nói ra ngoài, dù là với ai cũng không được, nghe chưa?"

"Con biết rồi mẹ, mẹ cứ yên tâm!"
Hứa Tri Lễ liên tục gật đầu, ra vẻ thành khẩn. Hứa Tri Tình cũng gật đầu theo, đứng bên cạnh phụ họa.

Sau đó, Liễu Vân Sương lại đi ra ngoài thêm một chuyến, khiêng bó liễu cuối cùng về nhà.

Cơm trưa vừa ăn xong, Hứa Tri Ý đã buồn ngủ, đi nằm luôn.

Hứa Tri Tình nhân lúc đó lén lại gần:
"Mẹ, con muốn đi hái nấm với Tri Lễ, có được không?"

"Hai đứa muốn lên núi à? Tri Lễ, mông con khỏi hẳn rồi chưa?"

"Khỏi hẳn rồi mẹ! Vảy cũng rụng hết, mẹ đánh một cái cũng chẳng thấy đau gì cả. Mẹ cứ để chúng con đi dạo một vòng thôi."

Thật ra, Liễu Vân Sương biết rõ, lũ trẻ lên núi chủ yếu là để được chạy nhảy, giải tỏa. Hứa Tri Lễ bị thương mấy ngày, cứ phải ngồi yên, chắc c* cậu sắp phát điên lên rồi.

"Được, đi thì đi, nhưng không được đi quá xa đâu. Gần đây có nhiều người cũng lên núi hái rau rồi, chắc chẳng còn gì nhiều. Không tìm được cũng không sao, nhớ về sớm một chút."

"Con biết rồi! Chị ơi, nhanh lên!"
Hứa Tri Lễ hào hứng chạy đi lấy giỏ, kéo theo Hứa Tri Tình như thỏ chạy trốn.

Liễu Vân Sương lắc đầu, trong lòng vừa buồn cười vừa thương. Hai đứa nhỏ này, cứ như chim sổ lồng.

Buổi chiều, cô ở nhà trông Hứa Tri Ý, tiện tay đan thêm vài cái đáy giỏ. Đám rau xanh cô gieo mấy hôm trước có vẻ mọc tốt, chắc trồng thêm được ít nữa.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi mà cô cảm thấy có chút thảnh thơi. Từ khi sống lại tới giờ, đây là lần đầu tiên cô không phải cuống cuồng lo toan, chạy ngược xuôi vì cơm áo.

Nếu như không có trận lũ đó, chẳng mấy nữa là bắt đầu vụ đồng áng mùa mới. Tính ra, kiếp trước cô đã rất lâu rồi không sống trong không khí làm nông tập thể như thế.

Sang năm, khi chia lương thực, sợ rằng tình cảnh cũng sẽ khác rồi.

Không hẳn là cô luyến tiếc quá khứ, chỉ là nghĩ lại, cũng thấy có gì đó nghèn nghẹn trong lòng. Sau khi sống lại, cô dốc toàn lực để chuẩn bị, mỗi ngày đều như chạy đua với số phận.

Giờ mọi thứ dần đi đúng hướng như cô tính. Nhưng phía trước vẫn còn nhiều điều không chắc chắn.

Cô không biết rõ, khi tất cả mọi người đều không còn lương thực dự trữ, sẽ xảy ra điều gì.

Thế nên, phải tranh thủ lúc này mà tích trữ củi, nước, những thứ cần thiết cho mùa đông. Ít nhất, cũng phải đủ củi nhóm bếp qua ba tháng rét mướt.

Hoặc là sau này có ra ngoài, trong lòng cũng còn chút yên tâm về cái nhà này.

Haizz…
Qua được kiếp nạn này, biết đâu lại bắt đầu một đoạn đường mới. Phải gắng lên thôi!

Đang thẩn thờ suy nghĩ, một giọng nữ quen thuộc vang lên ngoài cổng:

"Vân Sương, cô ở nhà à?"

Liễu Vân Sương lập tức ngẩng đầu, thì ra là Trần Sở Nga. Cô vội đứng dậy.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 99



"Mau vào đi, Sở Nga! Hôm nay rảnh rỗi đến chơi sao?"

Trần Sở Nga vừa bước vào sân, vẻ mặt đã trĩu nặng u sầu. Cô chậm rãi đáp:

"Tôi không yên tâm về cô, mấy ngày nay cứ muốn qua xem mà chẳng có thời gian."

"Tôi không sao đâu, nhà cửa cũng vẫn ổn."
Liễu Vân Sương vừa nói vừa kéo ghế mời bạn ngồi. Hai người cùng ngồi dưới tán cây, nơi có bóng mát vừa đủ.

"Cô đang đan giỏ à?"

"Ừ, rảnh rỗi thì làm thôi. Nhưng mà Sở Nga, tôi thấy sắc mặt cô hình như không tốt lắm, mấy hôm nay ngủ không ngon à?"

"Haizz..."
Trần Sở Nga thở dài một hơi, hai tay đan vào nhau đầy lo lắng.

"Không phải ngủ không ngon đâu, mà là căn bản không ngủ được. Vân Sương, cô không biết chứ, đội sản xuất mình lần này gặp phiền toái lớn rồi. Lương thực coi như mất sạch, chỉ còn sót lại chút ở khu Nam Địa, mà cũng không biết giữ được bao nhiêu. Dăm ba ngày nay, nhà tôi toàn người đến bàn chuyện đó thôi!"

"Thật vậy sao?"
Liễu Vân Sương hơi ngạc nhiên. "Tôi không để ý lắm, thấy mấy bà ở cống làng vẫn nói cười rôm rả. Chẳng thấy ai có vẻ căng thẳng gì."

Đây là lời thật. Dù có tai họa, nhưng dân quê vẫn giữ thói quen ngồi lê đôi mách, chuyện gì cũng đem ra nói cười.

"Họ biết gì mà nói? Nhà nào còn chút gạo, thì cầm cự được. Nhưng năm nay coi như mất mùa cả năm, không ai dự trữ đủ đâu. Những ai biết lo xa thì đã bắt đầu cuống lên rồi đấy."

Tình hình bây giờ, là ai sống qua ngày được thì sống. Còn ai chủ quan, không lo liệu, thì đến khi đói sẽ chẳng kịp trở tay.

"Vậy giờ có cách gì không?"
Liễu Vân Sương hỏi, dù trong lòng cũng mơ hồ đoán được câu trả lời.

"Không có. Từ mấy hôm nay, mấy người như kế toán Từ chạy tới chạy lui. Lúc thì đến đội bộ, lúc lại ghé nhà tôi. Ai cũng mặt nặng như đeo đá. Chồng tôi thì khỏi nói, đêm nằm cứ thở dài sườn sượt. Tôi nghe mà ngủ cũng chẳng yên!"

Trương Trường Minh là người có trách nhiệm, gặp chuyện như thế, lo lắng cũng dễ hiểu.

"Sở Nga, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Chuyện xảy ra rồi, trách ai cũng vậy. Giờ phải nghĩ cách khắc phục thì hơn."

"Ừ, ai nói không phải chứ! Đập nước ở Thượng Doanh Tử bị vỡ, lại đúng chỗ giáp ranh với chúng ta. Giờ cũng chẳng biết nên trách ai cho đúng..."

Bây giờ con đập đã được gia cố tạm ổn, nhưng chuyện ai chịu trách nhiệm thì vẫn chưa có lời giải rõ ràng. Trong đội sản xuất, người thì đổ lỗi, người thì tranh cãi không ngớt, tiếng oán than như muốn chạm đến trời xanh.

Lại thêm một vài đội viên kéo tới đại đội, ai cũng lo sợ không còn đủ lương thực, sợ mùa đông này chẳng thể sống sót. Chuyện chưa xong chuyện, vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, khiến ai nấy đều rối như canh hẹ.

Liễu Vân Sương đương nhiên hiểu rõ – làm đại đội trưởng không hề dễ dàng. Đụng phải loại chuyện thiên tai thế này, chẳng ai có thể trốn tránh trách nhiệm. Một khi gánh tội quá lớn, thì e rằng cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi.

“Cô đợi một chút…” – Liễu Vân Sương nói xong, liền đứng dậy, đi vào nhà chính.

Lát sau, cô quay lại với một cốc nước đường đỏ trong tay – là loại đường mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cô đặt cốc xuống trước mặt Trần Sở Nga, dịu giọng:

“Này, uống chút nước đường đỏ cho ấm người.”

“Cô làm gì thế, tôi không cần đâu. Để dành cho bọn trẻ con uống.” – Trần Sở Nga xua tay từ chối, mắt vẫn còn hoe đỏ.

“Cứ cầm lấy đi, nhà tôi còn nhiều. Dù cho chuyện có phức tạp đến mấy, cô cũng phải lo cho bản thân. Ăn uống nghỉ ngơi cho đầy đủ. Chẳng lẽ mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, cô đã lăn ra ốm? Vậy thì có đáng không?” – Liễu Vân Sương nhẹ nhàng trách, nhưng giọng lại đầy sự quan tâm chân thành.

Nghe vậy, Trần Sở Nga không nói thêm nữa, lặng lẽ cầm cốc nước lên uống một ngụm. Vị ngọt dịu và hơi ấm lan ra đầu lưỡi, khiến tâm trạng bức bối trong lòng cô cũng dịu lại phần nào.

“Vân Sương à, từ nhỏ đầu óc cô đã nhanh nhẹn rồi. Bao nhiêu năm ở nhà họ Hứa, cô luôn nhẫn nhịn, không để lộ tài năng. Nhưng lần này, cô nhất định phải giúp tôi nghĩ cách. Thật sự, tôi không còn biết trông cậy vào ai nữa.”

Câu nói vừa buông ra, giọng của Trần Sở Nga gần như nghẹn lại. Cô cũng sinh ra ở vùng này, nhưng cả nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều không thể dựa vào. Trong lúc khó khăn, người duy nhất cô có thể tin tưởng lại là một người phụ nữ từng bị cả thôn xem thường – Liễu Vân Sương.

Thực ra, dù Trần Sở Nga không đến, thì hôm nay Liễu Vân Sương cũng đã định bụng sang nhà cô ấy một chuyến.

“Là thế này, Sở Nga, tôi cũng có một ý nghĩ, cô nghe thử xem sao.”

“Tôi biết mà! Cô luôn có chủ ý hay. Mau nói đi!” – Trần Sở Nga vội vã thúc giục, giọng vẫn còn vương chút lo âu.

“Lần thiên tai này, chỉ ảnh hưởng đến mấy đội sản xuất gần đây. Các vùng khác không bị thiệt hại gì nhiều. Lúc trước, đồng chí công xã xuống kiểm tra cũng có nói sẽ hỗ trợ, nhưng cô cũng biết rồi đấy – không thể chỉ trông chờ vào vài lời nói xuôi tai.”

Liễu Vân Sương dừng lại, lấy hơi rồi nói tiếp:
“Tôi thấy, cô nên về nói với đại đội trưởng, để anh ấy chủ động báo cáo lên trên. Chỉ khi cả xã đều biết chuyện, cấp trên mới quan tâm và cho cứu trợ kịp thời. Chứ nếu cứ lặng im, e rằng có kêu trời cũng không ai biết.”

Kiếp trước, cũng chính vì chuyện cứu trợ mà xảy ra không biết bao nhiêu bi kịch. Đồng chí công xã khi đó chỉ nói suông vài câu, về rồi cũng chẳng thèm nhắc tới. Kết quả, cả một mùa đông khốn đốn, không một hạt gạo cứu đói được chuyển tới. Biết bao người đã chết vì thiếu ăn, thiếu mặc.

Nếu lúc ấy mọi người đồng lòng, chịu làm lớn chuyện, thì có lẽ kết cục đã khác.

Bản thân Liễu Vân Sương thì không lo – cô có cách sống, có đường lui. Nhưng còn bao nhiêu người khác thì sao?

“Nhưng anh ấy cũng nói rồi, sau khi về sẽ báo cáo. Nếu bây giờ tôi lại nhắc lại, có khi lại khiến anh ấy khó chịu…” – Trần Sở Nga ngập ngừng.
 
Back
Top Bottom