Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 70



"Đại đội trưởng, giờ phải làm sao đây ạ?" – Kế toán Từ thở hắt ra, mắt lo lắng nhìn về phía ruộng ngô – "Cánh đồng ngô phía Tây bị mưa đá làm rụng trụi cả. Cây gãy ngang, lá dập nát. E là cũng không sống nổi."

Y như những gì cô từng nhớ ở kiếp trước – từng cảnh tượng, từng mất mát đều lần lượt tái diễn, chẳng sai lệch chút nào.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải mới sửa đập sao? Tại sao lại có thể vỡ đê được?" – Trương Trường Minh cau mày, vẻ mặt nghi hoặc đầy thất vọng. Anh ta chính là người trực tiếp giám sát công trình, giờ xảy ra chuyện, trách nhiệm đâu thể chối bỏ.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Không ai dám nói chắc. Nhưng ánh mắt ai nấy đều nặng trĩu, những tiếng thì thầm, than vãn bắt đầu lan ra khắp sân như một làn khói mù.

"Thôi chết rồi! Nếu không còn lương thực thì mùa thu này sống thế nào đây?"

"Nhà tôi còn ông cụ với mấy đứa nhỏ, không lẽ lại để họ chết đói sao?"

Càng lúc càng nhiều tiếng nói vang lên. Mấy người đàn bà già trẻ ngồi bệt bên tường, mặt mày tái mét, như thể vừa mất đi chỗ dựa cuối cùng.

Bao nhiêu công sức, bao nhiêu hy vọng gửi gắm vào đám lúa, đám ngô ấy – giờ thì mất trắng. Đó đâu chỉ là hạt giống, mà là miếng ăn cho cả mùa đông giá lạnh phía trước!

"Đại đội trưởng, anh nói đi, giờ phải làm sao?" – giọng một người đàn ông vang lên, mang theo cả sự tuyệt vọng.

Trương Trường Minh đứng giữa sân, mắt nhìn xa xăm. Anh ta im lặng vài giây, rồi mới trầm giọng:
"Chuyện đã xảy ra rồi, trách móc cũng không giải quyết được gì. Tôi sẽ lên công xã báo cáo ngay. Kế toán Từ, anh ở lại tổ chức người của đội, đợi nước rút thì kiểm tra con đập cho kỹ."

"Vâng, anh cứ yên tâm!" – Kế toán Từ gật đầu, rồi hỏi tiếp – "Còn số lúa và ngô ở phía Tây thì sao ạ?"

Trương Trường Minh khẽ thở dài, giọng anh ta trùng xuống:
"Đợi tôi quay lại rồi tính. Việc này… phải xin chỉ thị."

Anh ta quay người, lên xe đạp, rời đi trong ánh mắt dõi theo đầy nặng nề của dân làng.

Thời gian trôi chậm rì rì. Đến tối, nước vẫn chưa rút, bầu trời vẫn xám xịt như trùm lên làng một tấm chăn ướt nặng trịch.

Cuối cùng, Trương Trường Minh cũng quay về. Lần này, theo sau anh ta là một người đàn ông đeo túi chéo – cán bộ từ công xã.

"Đại đội trưởng về rồi! Người công xã đến rồi!" – đám đông ùa tới, tiếng người réo gọi liên tục.

Vị cán bộ nhìn quanh một lượt, rồi giơ tay lên trấn an:
"Đồng bào, tôi hiểu tâm trạng của mọi người. Không chỉ đội Hồng Tinh, mà mấy đội lân cận cũng gặp tình trạng tương tự. Tổ chức sẽ có phương án cứu trợ. Nhưng cũng cần mọi người tự lực cánh sinh!"

Liễu Vân Sương đứng ở hàng sau, nghe đến đây, bỗng rùng mình. Cảnh tượng này... kiếp trước cũng đã từng xảy ra. Một vị cán bộ cũng từng tới, nói những lời y như vậy.

Nhưng công xã thì bận bịu trăm việc, có thể giúp được gì bao nhiêu đâu? Chuyện khắc phục, cuối cùng vẫn phải do dân tự lo.

Lúc này, cán bộ tiếp lời:
"Nguyên nhân là khu vực giáp ranh giữa đội sản xuất các anh và đội bên kia có chỗ đê yếu, vỡ ra trước. Nước tràn vào, khiến mấy chỗ lân cận cũng vỡ theo. Cây trồng bị nước nhấn chìm, hư hại là chuyện không tránh khỏi."

Giọng ông ta trầm xuống:
"Quan trọng nhất bây giờ là khắc phục hậu quả. Số lúa kia… không cứu được nữa. Giờ đang mùa phát triển, lúa vừa trổ bông, mà ngâm nước kiểu này, không ăn nổi đâu."

Người dân bắt đầu xì xào. Có người ôm đầu khóc thút thít.

"Ngô thì sao ạ?" – một người hỏi.

"Ngô thì còn đỡ. Dù bẻ ngang, đổ rạp, nhưng trái cũng đã lớn. Có thể tranh thủ thu về, xay ra, ăn tạm cầm hơi. Không được kén chọn nữa."

Cuối cùng, mọi người bàn nhau: dọn ngô trước. Còn dùng được thì chia đều về cho các hộ, ít nhất cũng đắp đổi được vài ngày.

Trương Trường Minh gật đầu:
"Các đồng chí yên tâm. Thiên tai lần này chỉ ảnh hưởng cục bộ. Những đội khác không bị, có thể báo lên xin trợ cấp. Lúc đó sẽ có hướng hỗ trợ cho chúng ta."

Giọng ông cán bộ hùng hồn, ánh mắt sáng quắc, như muốn truyền thêm sinh khí cho mọi người.

Dân làng nghe vậy, cũng có chút hy vọng, bắt đầu xắn tay chuẩn bị. Mỗi nhà phải cử người đi làm, ai cũng phải có trách nhiệm. Phải làm cả đêm mới kịp.

Với tình hình thế này, chẳng ai còn thời gian để nghỉ ngơi.

Nhưng Liễu Vân Sương thì không đi. Trước mắt, ba đứa nhỏ ở nhà một mình là chuyện lớn hơn hết thảy.

Cô liếc mắt thấy ba anh em nhà họ Hứa mặt mày ỉu xìu, đứng nép ở góc sân. Kiểu này, chắc Hứa Lam Giang hoặc Hứa Lam Hà sẽ đi. Còn cái tên Hứa Lam Hải kia, ban ngày còn không chịu nhúng tay, nói chi ban đêm.

Cô chẳng buồn quan tâm. Dù có ngô hay không, cô cũng không gấp. Hiện tại nhà cô vẫn còn ăn được, không đến mức phải cướp từng củi ngô một.

Sau khi sắp xếp xong, đám đông lục tục giải tán.

Về đến nhà, cô mới tháo khăn ra, định đi rửa mặt thì từ trong bếp, một làn khói đen đặc trào ra như mây vần vũ.

Liễu Vân Sương giật bắn mình.
"Tri Tình! Có chuyện gì thế?"

Cô chạy vội vào bếp. Từ xa đã nghe tiếng ho sù sụ của hai đứa nhỏ. Khi cô vừa tới cửa, hai bóng dáng nhỏ lao ra, mặt mũi đen nhẻm, nước mắt nước mũi tèm lem.

"Mẹ… mẹ ơi… Bọn con… bếp bị ngập nước… lò ẩm hết rồi… Bọn con nhóm mãi mà không cháy… khói nhiều quá… cay mắt lắm!"

Hứa Tri Lễ vừa nói vừa ho khù khụ, giọng nghẹn ngào.

Liễu Vân Sương thở phào nhẹ nhõm. Không cháy nhà là may rồi!

"Không sao, để mẹ làm. Vừa nãy mẹ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Mau đi rửa mặt, xúc miệng, uống ngụm nước ấm cho dịu đi."

"Vâng ạ." – Hai đứa nhỏ líu ríu như chim non.

Trong khi đó, Hứa Tri Ý vẫn đang nằm chơi trên giường đất, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Liễu Vân Sương xắn tay, trở lại bếp. Khói vẫn còn cuồn cuộn. Cô vơ lấy mấy cành củi nhỏ khô còn giấu trong góc, chêm vào.

Chắc ngày mai cô sẽ ra sông nhặt ít đá, lát lại cái lối đi từ cổng vào bếp. Dù cực, nhưng cũng phải cố. Nhà có trẻ nhỏ, không cẩn thận là ngã như chơi.

Thời thế như thế này, sống được đã là may mắn lắm rồi.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 71



Liễu Vân Sương vừa lau tay, vừa nhìn cái lò hong khô đang bốc khói âm ỉ. Cô vẫn chưa kiểm tra kỹ khu vực bếp dưới, nhưng trong lòng thừa biết—sau trận lụt đó, chẳng chỗ nào còn nguyên vẹn. Có lẽ nước cũng đã tràn vào hộc lò rồi, chỉ là không biết có ngập đến mức thiêu hỏng luôn phần củi khô hay không.

Hai đứa nhỏ lúc nãy đã nhóm bếp được một chập, hơi ấm bắt đầu lan ra. Cô tranh thủ đi vo gạo, đặt lên rá hấp. Đậy vung cẩn thận, tránh bụi bẩn rơi vào. Bếp thì vẫn đỏ lửa, nhưng cũng chẳng thể nấu nhiều quá. Buổi tối cả nhà còn phải ngủ, mà giường đất mà nóng quá thì đâu có dễ chịu.

Rau cải thảo đã được cô cắt sẵn, chỉ cần trộn đơn giản là xong một bữa cơm đạm bạc. Vậy là đủ. Trong lúc đó, Hứa Tri Tình đang dọn nốt nhà, nhìn bức tường loang lổ mà lo lắng:

"Mẹ, tường nhà mình bị ẩm hết rồi. Sau này có bị bong ra không ạ?"

Liễu Vân Sương vừa sắp mâm vừa đáp:
"Có thể lắm. Nhưng giờ kệ nó đi, lại đây ăn cơm đã."

Cả nhà quây quần quanh chiếc bàn nhỏ đặt trên giường đất. Hứa Tri Ý lon ton chạy tới, nhanh nhẹn trèo lên, ngồi nép bên mẹ. Bữa ăn giản dị nhưng ấm cúng. Những tiếng thì thầm về tình hình bên ngoài vẫn không dứt.

"Vậy là năm nay mình không có lương thực rồi hả mẹ?" – Hứa Tri Lễ buột miệng, giọng non nớt mà nặng trĩu.

Thời buổi này, trẻ con cũng biết một vụ mùa thất bát là tai họa thế nào. Mỗi hạt gạo, mỗi củ khoai đều quý hơn vàng.

"Chưa chắc. Hai ngày nữa mẹ phải đi làm, mấy đứa ở nhà giữ gìn cẩn thận cho mẹ. Nhà mình vẫn còn chút lương thực, đừng để ai biết, đặc biệt là nhà họ Hứa, nhớ chưa?"

Câu cuối cô không nói trọn, nhưng Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ đều hiểu. Gật đầu lia lịa, mắt ánh lên sự cảnh giác.

Mấy ngày tiếp theo, Liễu Vân Sương ra sức lao động cùng mọi người khắc phục hậu quả trận lụt. Ai nấy đều rã rời, nhưng không ai dám than, vì than cũng chẳng giúp được gì.

Sau cùng, nhà cô cũng được chia cho năm mươi cân ngô ướt, còn dính cùi. Đưa về cân lại, chỉ được nửa bao tải. Số lượng ít đến đau lòng, cô biết rõ: nếu chỉ dựa vào đấy để qua mùa đông thì còn lâu mới đủ.

Trời cũng trở lạnh bất thường, đặc biệt là sáng sớm và buổi tối. Cũng may quần áo cho mấy đứa nhỏ đã may xong, cô đưa ra cho chúng mặc. Còn cô thì vẫn phải mặc tạm bộ đồ cũ, vá chằng vá đụp, nhưng còn lành lặn là tốt rồi. Đợi sau này có thời gian, cô sẽ cắt may thêm cho bản thân sau.

"Mẹ, những thứ này là của nhà mình sao?" – Hứa Tri Tình ngồi bóc bắp, tay lấm bùn nhưng mắt lại nhìn mẹ đầy nặng nề.

"Ừ, đây là lương thực của chúng ta năm nay đấy."

Liễu Vân Sương thở dài, rõ ràng đã trải qua cảnh này một lần ở kiếp trước, nhưng lần nào nghĩ lại vẫn thấy chua chát.

"Thế bắp ngô này... mình ăn kiểu gì hả mẹ?"

Nghe giọng con gái chùng xuống, cô khẽ nói:

"Hấp lên đi. Còn non lắm, nướng lên cũng cháy hết. Mà cùi thì mẹ cũng chẳng định xay ra ăn đâu."

"Vâng..." – Tri Tình lặng lẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Cô múc nước rửa bắp, vỏ đã được bóc, nhưng râu vẫn còn, phần lớn lại dính đầy bùn. Chỉ cần hấp lên là ăn được, không cần chế biến cầu kỳ. Cả nhà ăn một phần ba, phần còn lại để dành mai. Cũng được gần cả chậu to.

Ngô non, dễ nhai, Hứa Tri Ý cũng gặm được vài bắp, ăn ngon lành. Cả nhà quây quần, yên bình hiếm hoi.

Bỗng, Đại Tráng sủa vang lên dữ dội, mặt hướng về phía cửa, gầm gừ như sắp nhảy bổ ra. Nó chưa bao giờ sủa hung dữ như thế. Liễu Vân Sương ngẩng lên, ánh mắt sắc bén.

Có chuyện.

Cô chưa kịp nói gì thì đã thấy bóng bà cụ Hứa cùng Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà lù lù xuất hiện. Đi cuối là Hứa Tri Vi – nhân vật chính luôn gây sóng gió trong quá khứ cô.

Cửa cổng nhà bị đẩy bung ra, không chút khách khí.

Hứa Tri Tình và Hứa Tri Lễ nhìn nhau đầy lo lắng, ánh mắt lập tức hướng về phía mẹ. Dễ đoán thôi—mấy người đó không đến vì lý do gì tốt đẹp.

Liễu Vân Sương hành động không hề do dự, nhanh tay chụp lấy chậu nước đặt trên giá. Đó là chậu nước rửa tay sau bữa cơm, chưa đổ đi.

Ào!

Nửa chậu nước đổ thẳng ra ngoài cổng, dội lên người mấy kẻ vừa bước vào.

"Á...!!"

Cả bà cụ Hứa, Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà đều bị ướt sũng, chỉ có Hứa Tri Vi đi sau nên né được đôi chút. Không khí lập tức căng như dây đàn.

"Con khốn nạn, muốn chết à? Không thấy người ta đến à?" – Bà cụ Hứa gào lên, tóc tai nhỏ nước, cả người ướt nhẹp, mặt mũi chật vật không khác gì vừa rơi từ sông lên.

Liễu Vân Sương thì ung dung như không, thậm chí còn giả vờ ngạc nhiên:

"Ơ, tôi hắt nước trong sân nhà mình, chẳng lẽ cũng phải báo cáo các người à? Với lại... các người đến nhà tôi để làm gì vậy, hết lần này đến lần khác?"

Cô chống nạnh, giọng điệu không hề kiêng dè. Nếu nói về mặt dày, thì cô chưa chắc đã thua họ.

Hứa Lam Hà vội vàng phủi nước cho bà cụ Hứa, nhưng chiếc áo vải rẻ tiền thấm nước ngay, càng lau càng tệ.

Đúng lúc đó, Hứa Lam Hà lên tiếng, mặt không đổi sắc, giọng ngang ngược như đã quen ra lệnh:

"Vân Sương, mau lấy khăn khô ra lau cho mẹ và em gái."

Y như thể cô là người hầu trong nhà.

"Xin lỗi nhé, không có đâu. Mà này, sao anh vẫn còn gọi cô ta là em gái thế? Tôi nhường chỗ cho hai người lâu rồi cơ mà, chưa đi đăng ký kết hôn à? Trời ơi, Hứa Lam Hà, tốc độ của anh chậm như rùa vậy!"

Câu nói của Liễu Vân Sương như tát thẳng vào mặt đám người đứng trước cổng. Bầu không khí lập tức ngưng đọng, ai nấy đều sa sầm mặt mày. Đặc biệt là Hứa Lam Xuân – người phụ nữ luôn tự cho mình là thanh cao, sắc mặt sầm xuống, ánh mắt lóe lên tia khinh khỉnh.

"Mày ăn nói linh tinh cái gì đấy? Lần trước chị dâu mày đến chẳng nói rõ ràng với mày rồi còn gì?" – cô ta trừng mắt, giọng gắt lên.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 72



Liễu Vân Sương không thèm né tránh, quay sang nhìn bà cụ Hứa đang đứng một bên với vẻ mặt hống hách. Mắt cô lạnh như dao cắt:
"Chị ta nói là chuyện của chị ta, tôi không nghe thì cũng vô dụng thôi. Với lại, tôi cũng đã nói rõ với nhà họ Hứa các người rồi – sau này, đừng có bén mảng tới nhà tôi nữa! Các người bị điếc hay đầu bị đá vào nên không nhớ lời tôi? Cút đi, đừng để tôi phải dùng cây chổi đuổi thẳng ra ngoài!"

Cô vừa dứt lời, không khí liền căng như dây đàn. Rõ ràng, đám người này đến không phải với ý tốt.

"Hừ! Cái nhà rách nát như ổ chuột này, bọn tao thèm vào chắc!" – Hứa Lam Xuân đảo mắt, giọng đầy mỉa mai.

"Cho mày một cơ hội cuối cùng, mau mời tụi tao vào nhà, rót trà hầu hạ tử tế. Nếu không…" – cô ta nhếch mép, lườm sắc lẹm – "Cẩn thận lát nữa chết không toàn thây đấy!"

Bà cụ Hứa cũng không chịu kém, hất cằm ra dáng bề trên, dõng dạc chen vào:
"Phải đấy! Cái loại đàn bà bỏ chồng như mày, đáng lẽ phải biết điều mà cúi đầu xin lỗi bọn tao!"

Liễu Vân Sương cười lạnh, không nhún nhường nửa bước:
"Hừ, bảo cút là cút, còn muốn vênh váo như ở nhà mình à? Nhìn lại xem mình là loại người gì đã rồi hãy nói chuyện lớn tiếng!"

Cô dứt khoát không nhân nhượng, bởi cô thừa hiểu tính cách nhà họ Hứa – càng nhún nhường, họ càng lấn tới.

Hứa Lam Xuân tức đỏ mặt, giậm chân:
"Được rồi! Tao đã cho mày cơ hội, là mày không biết trân trọng. Vậy đừng trách tao! Hôm nay, chúng ta sẽ tính sổ cho rõ ràng một lần!"

Liễu Vân Sương nhíu mày. Gần một tháng nay cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Hứa, rốt cuộc bọn họ còn định moi móc gì nữa đây?

Lúc này, Hứa Tri Tình cũng bước ra sân, quay đầu bảo Hứa Tri Lễ trông em gái. Thằng bé còn nhăn nhó không muốn, phải để chị nó dỗ dành mãi mới chịu.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?" – con bé hỏi, ánh mắt dè chừng nhìn đám người đối diện.

Liễu Vân Sương quay đầu lại, giọng dịu hơn:
"Không sao đâu, con vào nhà đi, mẹ xử lý được."

"Không, con ở lại giúp mẹ." – Hứa Tri Tình đứng thẳng, ánh mắt kiên quyết, dáng vẻ gan lì như một chú gà trống con vừa vỡ tiếng.

Liễu Vân Sương nhìn con gái, trong lòng có phần cảm động. Con bé mới mười tuổi, nhưng đã có gan đứng bên mẹ lúc khó khăn. Cô cũng không cản, để con ở lại xem chuyện đời cũng là một cách trưởng thành.

"Hừ! Liễu Vân Sương, mày không còn là con dâu nhà họ Hứa nữa rồi! Đồ của nhà tao, mày phải trả lại!" – bà cụ Hứa hùng hổ chỉ thẳng tay vào mặt cô.

Cô nhướng mày, giọng đầy châm chọc:
"Các người nói mê sảng gì đấy? Tôi lấy cái gì của nhà mấy người? Không tỉnh táo thì gọi Đại Tráng ra sủa một tiếng cho tỉnh!"

Con chó nghe đến tên, lập tức sủa hai tiếng vang dội, như phụ họa cho chủ.

Bà cụ Hứa giận đến tím mặt nhưng chưa kịp chửi tiếp thì Liễu Vân Sương đã cướp lời:
"Bà thử động vào tôi xem! Bà tưởng cái miệng thối của bà là pháp luật chắc? Giỏi thì lên công xã mà nói mấy lời đó đi, xem ai tin!"

Thấy cô cứng rắn như vậy, bà cụ hậm hực quay đầu, suýt nữa lăn đùng ra ngất vì tức. Hứa Lam Xuân phải vội kéo mẹ lại, thì thầm:
"Mẹ, đừng quên chuyện chính."

Nghe vậy, bà ta lại vênh mặt lên như thể thắng thế:
"Hừ, tao không chấp với mày. Hôm nay tụi tao đến lấy lại phần lương thực đáng lẽ thuộc về nhà tao!"

"Lương thực? Nhà ai có thì về mà lấy. Ở đây chẳng ai treo bảng phát chẩn cả!" – Liễu Vân Sương khoanh tay, ánh mắt sắc như dao.

"Trước kia mày ăn lương thực từ công của nhà tao, giờ phải trả lại! Còn cái sân đầy khoai lang, khoai tây kia nữa – đều là giống từ nhà tao đấy! Mau giao ra!"

Hứa Tri Tình nghe vậy liền bước tới, mặt đỏ bừng vì tức:
"Các người nói linh tinh! Mẹ tôi tự làm công lấy điểm, ai nợ nần gì ai? Còn mấy củ khoai với đám khoai lang kia là do mẹ tôi một tay trồng, một giọt nước cũng tự mình xách về tưới. Có liên quan gì đến các người?"

Lời con bé nói rành mạch, đúng lý, khiến Liễu Vân Sương cảm thấy vô cùng hài lòng. Một đứa bé chưa tròn mười tuổi mà đã có khí phách như thế, cô thật sự tự hào.

Hứa Lam Hà từ nãy vẫn đứng im như tượng, bỗng dưng trừng mắt quát lớn:
"Trẻ con thì biết gì mà xen vào chuyện người lớn? Vào nhà ngay!"

Hứa Tri Tình không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Liễu Vân Sương quát lên:

"Im mồm! Định lên mặt dạy dỗ ai? Thật buồn nôn, thứ vô tích sự, sống cũng chẳng có ích gì!"

Cô vừa quát xong liền "phụt" một cái, khinh bỉ nhổ xuống đất ngay trước mặt.

"Cô... quá vô lý!" – Hứa Lam Hà đứng nghẹn tại chỗ, mặt đỏ gay, nhưng không thể phản bác nổi.

"Vô lý à? Đừng để tôi nổi điên lên, tôi lấy đuốc đốt hết đám người các người bây giờ cũng chẳng ai dám nói nửa câu!" – Giọng cô đầy sát khí, không thèm che giấu sự khinh miệt trong mắt.

Bà cụ Hứa đứng một bên, thấy hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại thì gằn giọng chen vào:
"Đừng nói nhảm nữa, giao số lương thực nhà mày cất đi ra đây cho bà!"

Liễu Vân Sương hừ lạnh, không nói không rằng, giơ ngón giữa lên rồi phun thẳng một bãi nước bọt vào chân váy bà ta.

"Tôi khinh! Lương thực gì mà lương thực? Tôi ở nhà bà mười hai năm, đẻ con không được ở cữ, ngày nào cũng phải ra đồng như trâu bò! Không đòi bà đồng công nào, giờ bà còn dám mặt dày tới đòi ngược lại đồ nhà tôi? Bà già thúi hoắc, còn há mồm ra nữa là tôi đập bẹp đầu như quả dưa ấy!"

Cảm giác sảng khoái chưa từng có lan khắp người. Bao nhiêu uất ức, mệt mỏi tích tụ suốt bao năm, giờ phút này tuôn trào như lũ vỡ đê.

"Con ranh! Mày dám nguyền rủa tao? Hôm nay tao phải lột da mày!" – Bà cụ Hứa hét lên, mặt mũi méo xệch, xắn tay áo chuẩn bị lao vào.

Hứa Lam Xuân cũng trừng mắt, hận không thể uống máu ăn thịt Liễu Vân Sương.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 73



Liễu Vân Sương không đợi họ xông tới, lợi dụng khoảnh khắc Hứa Lam Xuân vừa nhích người về phía trước, cô vung tay—một cái tát như trời giáng đập thẳng vào mặt bà cụ.

"Ái chà!"

Bà cụ không kịp tránh, bị đánh bật ngửa, cả người ngã dúi về phía sau. Cánh tay run lên, hoàn toàn tê liệt. Hứa Lam Hà và Hứa Tri Vi kinh ngạc đến cứng đờ, không ai ngờ cô lại dám ra tay mạnh như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô đánh người, cũng là lần đầu cảm thấy dễ chịu đến thế.

"Đáng đời!" – Liễu Vân Sương hừ lạnh, tranh thủ lúc cả bọn còn đang loạng choạng đỡ bà cụ dậy, cô kéo Hứa Tri Tình vào trong nhà, nhanh tay đóng chặt cửa cài then.

Cô biết rõ—có đánh nhau thì cũng không phải đối thủ. Một mình Hứa Lam Hà đã đủ khiến cô khốn đốn, đừng nói tới ba người.

Lúc này, Hứa Tri Lễ từ trong phòng chạy ra, mặt tái nhợt, tay run lên từng đợt. Cậu bé cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã hoảng loạn.

Tiếng đập cửa dồn dập vang lên từ bên ngoài, kèm theo tiếng gào thét của Hứa Lam Xuân:

"Liễu Vân Sương, mày dám đánh mẹ tao? Mở cửa ra! Tao liều mạng với mày!"

Đúng lúc ấy, trong đầu cô vang lên tiếng hệ thống của nhân vật chính Hứa Tri Vi—giọng cô ta vẫn ngây thơ, đầy băn khoăn:

"Hệ thống, sao Liễu Vân Sương lại như vậy? Bà ngoại đã lớn tuổi rồi... Mình nên làm gì đây?"

"Ký chủ, đây không phải việc của cô. Cứ đứng nhìn đã, đừng nhúng tay vào."

Hứa Lam Hà giờ cũng mất kiểm soát, đá mạnh vào cửa, miệng gầm lên:

"Mở cửa! Tôi cảnh cáo cô lần cuối. Nếu không mở, tôi đạp tung cánh cửa này ra luôn đấy!"

Lồng ngực Liễu Vân Sương phập phồng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

"Hứa Lam Hà, giỏi lắm. Đến nhà tôi gây chuyện, còn dám đạp cửa uy h**p tôi? Anh tưởng đây là cái chợ chắc? Tôi nói cho anh biết, chỉ cần cửa này sập, chuyện hôm nay—tôi sống, anh đừng mong yên ổn!"

Bên ngoài, tiếng chửi rủa, dọa nạt dồn dập. Đặc biệt là bà cụ Hứa, nằm bẹp dưới đất vẫn không quên hét:

"Đạp đi! Hôm nay tao không đánh chết con khốn này, tao không mang họ Hứa nữa!"

Hứa Lam Hà nghiến răng, một chân đá mạnh vào cánh cửa. Cửa gỗ kêu lên răng rắc, bụi rơi xuống từng mảng.

Lần đầu tiên trong lòng Liễu Vân Sương nảy sinh sát ý với người đàn ông này.

"Hứa Lam Hà! Anh đá thêm một cái nữa là tôi báo lên đại đội, cả nhà anh đừng mong thoát tội hành hung! Anh thử xem!"

Cô gầm lên, tay đã siết chặt con dao phay từ nhà bếp.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ chỉ có một then chốt. Nếu cứ đạp mãi, chưa đến hai phút là sập. Không còn nhiều thời gian.

Liễu Vân Sương nghiêng người, nhanh chóng gọi:

"Tri Tình, chạy ra cửa sổ phòng phía Tây, nếu cửa mở, dẫn em trai và em gái nhảy ra ngoài, chạy trốn!"

"Mẹ... vậy mẹ thì sao?" – Hứa Tri Tình sắp khóc, giọng run rẩy.

"Mẹ không sao. Con nhớ kỹ, chạy ra ngoài thì hét to lên—'bà nội đến giết người', đi tìm đội trưởng! Nghe chưa?"

"Vâng!"

Cô nhóc gật đầu thật mạnh, rồi nhanh chóng kéo Hứa Tri Lễ vào phòng. Tiếng chân gấp gáp vang lên.

"Rầm!" – Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bật tung, ánh sáng từ ngoài sân tràn vào phòng.

Không còn lùi được nữa.

Liễu Vân Sương lao ra, dao phay trong tay sáng lấp loáng.

"Hứa Lam Hà! Tôi nói rồi, tôi sẽ giết anh!"

Ánh thép loé lên, lưỡi dao phay trong tay Liễu Vân Sương lao thẳng về phía đám người đang chắn ngang trước cửa. Ba kẻ đứng ngoài còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hứa Lam Hà đã kêu thét một tiếng, vai trái trúng đòn, máu rỉ ra nhuộm đỏ một mảng áo.

"Á á! Giết người rồi!" – Hứa Lam Xuân hét thất thanh như gặp ma, mặt tái mét, chân tay luống cuống.

Bà cụ Hứa đứng cạnh cũng giật mình lùi lại vài bước, hoàn toàn không nghĩ đến việc Liễu Vân Sương lại dám thật sự ra tay. Mụ ta vẫn tưởng cô chỉ là con đàn bà yếu đuối, lắm lời nhưng không dám làm gì. Ai ngờ, hôm nay lại khác.

Phía bên kia, Hứa Tri Vi vốn đang định lẩn ra sau cửa sổ phòng phía Tây để trốn, nào ngờ vừa đến nơi thì đụng ngay ba chị em nhà họ Hứa đang tìm đường thoát thân.

Hứa Tri Tình đã nhảy xuống trước, vội vã bế Hứa Tri Ý ra ngoài. Hứa Tri Lễ theo sát phía sau, nhưng vừa ló ra thì đụng ngay Hứa Tri Vi đang rình rập ở đó.

Ánh mắt Hứa Tri Vi lập tức sáng rực như tìm lại cảm giác quyền lực ngày xưa, giọng đắc ý vênh váo vang lên:
"Mẹ! Chúng nó muốn chạy trốn! Mấy người làm cái trò gì thế hả?"

Chưa dứt lời, cô ta đã nhào tới, giằng lấy Hứa Tri Ý khỏi tay chị cả. Cô bé chưa từng trải qua cảnh tượng hỗn loạn như vậy, lập tức bật khóc nức nở.

"Buông ra! Em tôi mà cô cũng dám đụng vào à?" – Hứa Tri Lễ hét lên, không chần chừ nhảy xuống, túm lấy bím tóc Hứa Tri Vi, kéo ngược ra sau một cách thô bạo.

Cùng lúc đó, Hứa Tri Tình cũng nhanh chóng gỡ tay Hứa Tri Vi, giữ chặt lấy em gái. Trong cơn tức giận, cô bé không hề do dự mà vung tay tát thẳng vào đầu đối phương một cái rõ đau.

Tiếng tát vang lên như phá tan cả buổi trưa oi bức. Hứa Lam Xuân thấy vậy, lập tức xông tới trợ chiến, miệng hét như sấm:
"Đồ ranh con, tao đánh chết mày!"

Tay cô ta giáng xuống ngay phía Hứa Tri Lễ, thằng bé còn đang giữ tóc Hứa Tri Vi, chưa kịp tránh thì đã bị đánh trúng, loạng choạng rồi ngã sóng soài dưới đất.

Liễu Vân Sương thấy con mình bị đánh, ánh mắt đỏ ngầu như máu, giận đến mức không còn kiềm chế nổi. Nhưng lúc này, Hứa Lam Hà đang chặn ngay cửa ra vào như một kẻ gỗ mục. Bà cụ Hứa còn ôm chặt lấy cánh tay con trai, miệng r*n r* đầy kịch tính.

"Ái ôi, trời đất ơi, con trai tôi bị chém rồi! Nó chém người thật kìa!"

Liễu Vân Sương nghiến răng, dồn hết sức đẩy hai người kia ra khỏi đường. Cô không thể để con mình gặp chuyện gì được.

Lúc đó, Hứa Lam Xuân lại ra đòn lần nữa, giáng thêm một cái tát vào lưng Hứa Tri Lễ. Cậu nhóc gượng đứng dậy thì lại khuỵu xuống, miệng mím chặt, nước mắt rơi xuống lẫn với bùn đất.

"Đánh chết mày! Tao dạy cho mày biết thế nào là lễ độ!"

"Đủ rồi! Cô định đánh chết ai?" – giọng nói quen thuộc vang lên như sấm giữa trời quang.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 74



Cả người đang giơ dao là Liễu Vân Sương cũng khựng lại, quay đầu nhìn. Là Trương Trường Minh cùng Trần Sở Nga, phía sau còn có vài người trong đội sản xuất đi theo. Tin tức lan nhanh, có người tốt bụng đã chạy đi báo từ sớm.

Tiếc là… đến vẫn hơi muộn.

Vừa thấy người đến, Hứa Lam Xuân như phát điên, không hề ngừng tay mà còn giáng thêm một cái nữa – lần này, lại trúng ngay Hứa Tri Ý đang khóc nức nở.

"Này cô kia, tôi đang nói cô đấy! Không nghe thấy à?" – Trương Trường Minh quát lớn, gương mặt tối sầm lại vì tức giận.

Trần Sở Nga không nói lời nào, lập tức nhào tới bế đứa bé vào lòng, vỗ về như che chắn cả thế giới cho nó.

Liễu Vân Sương đứng đó, nước mắt tuôn rơi. Nhưng cô chưa kịp mở lời thì bà cụ Hứa đã nhào ra, hét ầm lên như vừa mất cả gia sản:

"Đội trưởng ơi! Cậu phải làm chủ cho tôi! Con khốn Liễu Vân Sương này chiếm đoạt lương thực nhà chúng tôi, giờ còn cầm dao chém người! Nó muốn giết con trai tôi đấy! Trời ơi, tôi biết sống sao đây!"

"Mẹ, mẹ bớt nói lại đi, ngồi xuống đã!" – Hứa Lam Giang vừa đến, vội vàng đỡ mụ ta dậy.

Người nhà họ Hứa kéo đến đông đủ như mở hội. Trong đám đông, Liễu Vân Sương nhận ra một cán bộ xã đi cùng đội trưởng. Người này cô biết rõ, xem ra chuyện hôm nay không thể dẹp qua được rồi.

Cô ôm lấy Hứa Tri Ý, còn Hứa Tri Tình thì đỡ em trai đứng dậy. Mặt mũi thằng bé lấm lem, tóc tai rối bù, ánh mắt uất ức đỏ hoe.

Bà cụ Hứa vẫn chưa dừng lại, vừa khóc vừa lảm nhảm như sắp xỉu:

"Đội trưởng ơi, cậu nhìn đi! Liễu Vân Sương này không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, lẽ ra phải trả lại số lương thực ấy chứ! Vậy mà nó không những không trả, lại còn ra tay với con trai tôi, cầm dao đòi giết người! Thật vô pháp vô thiên mà!"

Giọng điệu bà ta như thể sắp đổ máu tại chỗ, chỉ thiếu mỗi lăn ra đất ăn vạ.

Hứa Lam Xuân đứng sau khẽ liếc mụ ta, ánh mắt mang theo sự nhắc nhở ngầm – rõ ràng đã được dặn kỹ trước đó để đổi cách tấn công.

Hứa Lam Hải cũng chen lên, hô to:

"Đội trưởng, anh xem đi! Anh hai em bị thương thế kia!"

Trương Trường Minh bước tới, nhíu mày: "Sao rồi, có nghiêm trọng không?"

"Không, không sao đâu, chỉ là bị xước da thôi!" – Hứa Lam Hà đáp, nhưng giọng có phần yếu ớt.

Dù miệng nói vậy, nhưng vết thương trên vai vẫn rỉ máu, rõ ràng không hề nhẹ.

"Đưa cậu ấy đi băng bó đi!" – đội trưởng ra lệnh, hai người lập tức dìu anh ta rời đi.

Bà cụ Hứa thấy vậy thì như có thêm chỗ dựa, đứng thẳng dậy, mặt mày đầy đắc ý.

Trương Trường Minh quay sang nhìn Liễu Vân Sương, ánh mắt phức tạp. Anh không phải không hiểu chuyện, nhưng hôm nay có người của xã ở đây, mọi việc đâu còn đơn giản.

"Đồng chí Liễu Vân Sương," – anh cất giọng nghiêm nghị – "Chuyện động dao không phải trò đùa. Cô nhất định phải cho tôi, và cả mọi người ở đây, một lời giải thích rõ ràng!"

Lời nói vừa rồi của đội trưởng như một hồi chuông cảnh tỉnh, Liễu Vân Sương sao lại không hiểu.

Cô hít sâu một hơi, giọng nghèn nghẹn, mắt đỏ hoe:
"Đội trưởng, các đội viên, chuyện động tay đánh người, đúng là lỗi của tôi."

Vừa nói, nước mắt đã lưng tròng, giọng nghèn nghẹn như cố nhịn uất ức.

Cô học theo Hứa Lam Xuân, cũng biết lúc này phải lấy lòng đám đông, phải làm cho người ta thấy thương chứ không phải thấy ghét.

"Nhưng nếu lúc đó tôi không làm thế... thì giờ các người nhìn thấy không phải là tôi đang đứng đây đâu—mà là xác của bốn mẹ con tôi rồi!"

Lời nói như dao cứa vào tai người nghe. Những người ban nãy còn có phần nghiêng về phía nhà họ Hứa, nay cũng bắt đầu lộ vẻ lưỡng lự. Rõ ràng… chuyện này không đơn giản.

"Chúng tôi đang ngồi ăn cơm trong nhà, ba người kia đùng đùng xông vào, không hỏi không rằng, bắt tôi chia ngô, chia khoai lang, khoai tây – toàn bộ đều là do nhà tôi tự trồng, tự để dành. Tôi không đồng ý, họ liền muốn ra tay đánh người."

Giọng Liễu Vân Sương càng nói càng tức, tay siết chặt, giọng bắt đầu run lên:

"Hứa Lam Hà còn đạp cửa! Tôi sợ quá, ba đứa nhỏ phải nhảy cửa sổ trốn đi, tôi hết đường rồi, mới phải cầm dao tự vệ!"

Lời vừa dứt, cả sân xôn xao. Ai cũng hiểu – tự vệ và cố ý gây thương tích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!

"Chị nói dối! Là chị đánh mẹ tôi trước, anh hai tôi mới đạp cửa!" – Hứa Lam Xuân lập tức nhảy ra, không để dư luận nghiêng hẳn về một phía.

Liễu Vân Sương nhìn cô ta, cười nhạt:
"Vậy là cô thừa nhận Hứa Lam Hà có đạp cửa rồi?"

Cô từng bước ép sát, ép đến mức Hứa Lam Xuân nghẹn lời. Không đợi đối phương trả lời, cô quay sang nhìn Trương Trường Minh, giọng dõng dạc:

"Đại đội trưởng, anh cũng nghe rồi đấy. Tôi ly hôn với anh ta rồi, vốn không còn gì dính líu. Nhưng mấy đứa nhỏ này—dù sao cũng là con ruột của anh ta. Vậy mà đám người họ đến tận nhà, ép chúng phải nhảy cửa sổ, còn dọa giết cả nhà tôi... Tôi không cầm dao thì chờ chết à?"

Giọng cô vừa dứt, hàng loạt tiếng mắng vang lên.

"Tôi khinh! Giữa ban ngày ban mặt mà dám hành hung? Không có pháp luật nữa sao?" – Bà Ba lớn tiếng.

"Đúng đấy, nhà họ Hứa đúng là không có đạo lý. Người ta ly hôn rồi, sao còn đuổi cùng giết tận thế chứ!"

"Thật mất mặt, nói ra chẳng ai tin là người đội sản xuất Hồng Tinh!" – Một cô gái trẻ khinh khỉnh nói, giọng đầy khinh miệt.

Bà cụ Hứa nghe những lời bàn tán ấy mà nóng ran mặt, cảm giác như từng câu nói đang tát thẳng vào mặt mình. Bà ta biết rõ—bây giờ mà gây chuyện, chuyện đi xem mắt của Hứa Lam Xuân chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng!

Bà cụ gắt lên:
"Chúng tôi đến là để lấy lại thứ thuộc về mình! Đừng có mà giở cái chiêu nước mắt cá sấu ra nữa, tưởng ai cũng bị lừa à?"

Rồi bà ta quay sang đội trưởng, nghiến răng ken két:
"Đại đội trưởng, cậu xem xét giùm. Lần chia ngô này là dựa trên công điểm của cả năm. Con nhỏ này ly hôn rồi, chẳng ra đồng lần nào. Còn đất trồng khoai, khoai tây cũng là của nhà họ Hứa tôi, đương nhiên phải là của tôi!"

Nói đến đây, đám người xung quanh bắt đầu xì xào. Có người lắc đầu, người khác khịt mũi, rõ ràng không ai nuốt nổi lời lẽ ngang ngược ấy.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 75



Trần Sở Nga lúc này không nhịn được nữa, bước lên, dằn từng chữ:

"Bà cụ Hứa, bà còn biết nói tiếng người không? Vân Sương ở nhà bà bao nhiêu năm, bao nhiêu công điểm, giấy trắng mực đen ghi rõ ở đại đội! Ăn bao nhiêu, làm bao nhiêu, ai cũng thấy. Nếu tính kỹ, nhà bà còn nợ cô ấy chứ không phải đến đây đòi!"

Lời cô dứt khoát, đanh thép.

"Bà già rồi thì đầu óc lú lẫn cũng không trách, nhưng Hứa Lam Giang, Hứa Lam Xuân – hai người trẻ tuổi, còn tỉnh táo mà cũng để bà ấy làm càn vậy sao?"

Không để ai chen vào, cô quay sang phía đồng chí công xã:
"Vừa hay, cán bộ xã cũng đang ở đây. Chuyện thế này phải làm rõ, không thể để mấy người vô lý cứ nghĩ mình muốn đánh ai thì đánh, muốn cướp gì thì cướp!"

Bà cụ há miệng định phản bác, nhưng bị Hứa Lam Giang đứng bên kéo tay ra hiệu im lặng. Đỗ Nhược Hồng phía sau cũng vội bước lên, thì thầm vài câu với người nhà họ Hứa – rõ ràng họ đã bắt đầu lo sợ sự việc lan ra đến cấp trên.

Ngay lúc ấy, Hứa Lam Xuân lại cất giọng chanh chua:

"Không nói đến lương thực, nhưng đôi vòng vàng của nhà chúng tôi, chị phải trả lại cho chúng tôi đấy!"

Cô ta vừa dứt lời, đám đông dưới sân như bùng nổ.

"Vòng vàng à? Nhà nghèo mà còn có vòng vàng cơ à?"

"Đúng rồi đấy, nếu thật có vàng, đủ sống mấy năm không lo!"

Liễu Vân Sương khịt mũi cười lạnh:
"Vòng tay vàng? Cô mơ giữa ban ngày à? Nhà cô là hạng người gì mà có đồ quý thế? Vắt cổ chày ra nước mà còn đòi có vòng tay vàng à? Lúc tôi dọn ra khỏi nhà, nếu thật có món đồ quý như vậy, mấy người nhà cô sẽ để yên cho tôi chắc?"

Cô cố ý nhấn mạnh, không phải vì sợ, mà chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của đám người kia.

Không ngoài dự đoán, Hứa Lam Xuân lập tức cắn ngược lại:
"Nhà chúng tôi đúng là nông dân nghèo, nhưng còn nhà cô thì sao, ai mà chẳng rõ ràng trong bụng? Đừng có giả ngây giả ngô ở đây. Lúc cưới cô về, bố mẹ cô lén dúi cho cô một đôi vòng tay vàng làm của hồi môn, cô tưởng tôi không biết chắc?"

Liễu Vân Sương không vội vã đáp trả. Cô cúi người đặt con gái nhỏ xuống, rồi thong thả đứng dậy, liếc Hứa Lam Xuân một cái như thể đang nhìn con ruồi bu trên miệng nồi canh.

"Không bàn chuyện có hay không có vòng vàng. Nhưng nếu thật sự là của hồi môn thì đó là đồ của tôi – nhà gái cho con gái, liên quan gì đến cô? Liên quan gì đến nhà họ Hứa? Lý lẽ kiểu gì thế?"

"Con này nói bậy!" – bà cụ Hứa lúc này không nhịn được nữa, gào lên chói tai, chen ra khỏi đám đông.

"Mày đã gả vào nhà tao, vậy thì mọi thứ trên người mày đều là của nhà tao! Mày rời đi, đừng hòng đem cái gì theo!"

Liễu Vân Sương không hề tỏ ra yếu thế, môi cười nhạt nhưng lời nói như dao:
"Tôi thấy bà mới là người ăn nói linh tinh. Của hồi môn là đồ bên nhà gái cho con gái, từ xưa đến nay đều như thế. Đừng nói bà không biết, chỉ là cố tình làm ầm lên để cướp trắng thì có."

Bà Ba đứng bên cạnh cũng xen vào, giọng chắc nịch:
"Từ trước tới giờ, của hồi môn là đồ cá nhân của con gái, nhà chồng không có quyền đụng vào. Dù là thật hay giả, bà nói vậy là sai rành rành rồi."

Những người phụ nữ trẻ tuổi xung quanh gật gù đồng tình. Ai mà chẳng có con gái, ai chẳng lo con mình mai này bị gả vào nhà chồng như rơi vào hố lửa?

Trương Trường Minh không kìm được nữa, giọng đầy giận dữ:
"Thôi đủ rồi! Bà cụ Hứa, Hứa Lam Xuân, mấy người đến đây là để làm loạn hay sao? Nói trắng thành đen, lấy lý lẽ quái gở để cướp của người khác, còn đòi động tay động chân? Nghĩ ở đây không ai trị được các người à?"

Sắc mặt anh ta đã tối sầm. Nếu chuyện này mà để người của công xã nghe được, thanh danh cả đội sản xuất Hồng Tinh cũng mất sạch.

Nhưng bà cụ Hứa vẫn như cái loa rè, vừa cố chấp vừa vô lý:
"Tôi nói sai chỗ nào? Cô ta bước vào nhà tôi là người nhà tôi, thì tất cả đều là của nhà tôi! Muốn rời đi? Được, bỏ lại hết đồ rồi hãy đi!"

Liễu Vân Sương nhếch môi cười khẩy:
"Lúc tôi dắt ba đứa con rời đi, nhà các người chả phải còn đứng ngay trước cửa nhìn đó sao? Tôi mang cái gì theo, các người không rõ à? Các đồng chí đội viên, chúng ta ở cùng một đội sản xuất, sống sát nhau bao nhiêu năm rồi. Bà cụ Hứa là người thế nào, tôi không cần phải nói, mọi người đều hiểu rõ trong lòng."

Hứa Lam Xuân hừ một tiếng, không chịu thua, bước lên một bước, giọng đầy nghi ngờ và giễu cợt:

"Nhà chị bây giờ cái gì cũng có, đồ dùng trong nhà mới tinh, ba đứa con thì áo quần tươm tất, còn có gạo, trứng, thậm chí nuôi cả chó. Nếu không bán vòng vàng lấy tiền thì đào đâu ra? Chị tưởng người ta không biết chắc?"

Cô ta nói như thể mình là quan thuế vụ, mắt dán khắp các ngóc ngách nhà người ta vậy.

Liễu Vân Sương cười khinh miệt, "Nhà tôi có gì thì cũng chẳng đến lượt cô soi mói. Em chồng cũ mà cứ như mẹ chồng, rảnh quá rồi đấy!"

"Chị tự soi gương đi! Nhà chị trước kia trống rỗng, bây giờ cái gì cũng có. Cả cái bát cái đĩa cũng là mới. Không bán vàng thì tiền đâu ra mua?"

Đến đây, người xung quanh bắt đầu xì xào. Họ biết rất rõ – nhà họ Hứa lúc trước đã vơ vét sạch sẽ đồ đạc của Liễu Vân Sương. Ngay cả tủ đựng cơm, chum đựng nước, cũng phải đòi đi đòi lại mới được trả về.

"Được rồi!" – Hứa Lam Xuân lại lớn giọng, cố chiếm thế thượng phong.
"Vòng tay vàng đáng giá lắm, cho dù chị có bán đi thì cũng không tiêu hết chỉ trong một lần như vậy được! Chị lấy ra đây đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện chị đả thương anh tôi!"

Liễu Vân Sương nghe đến đây, thật sự phải kìm lắm mới không cười lạnh thành tiếng. Cô liếc qua Trương Trường Minh – thấy anh đang cau mày nhẫn nhịn, cô quyết định không gây khó dễ cho anh nữa.

"Nghe cho rõ đây, Hứa Lam Xuân! Chuyện hôm nay, không đơn giản như cô nghĩ đâu."

Cô rướn thẳng lưng, ánh mắt quét qua đám người đang bu quanh, từng chữ rõ ràng, rắn rỏi:

"Thứ nhất, đồ của tôi – là của hồi môn, của tôi từ nhà mẹ đẻ mang sang, không hề liên quan đến nhà họ Hứa. Dù chết cũng không ai lấy được.
Thứ hai, tôi không hề có vòng tay vàng gì hết, các người đừng mơ mộng hoang đường nữa.
Và cuối cùng, những đồ đạc trong nhà hiện giờ – từ nồi niêu xoong chảo cho tới quần áo ba đứa nhỏ – đều là vật dụng cơ bản sinh hoạt hằng ngày. Ai chẳng cần phải sống? Mấy thứ đó có đáng giá mấy đâu? Cũng chỉ là tiền thuốc men bà cụ Hứa bồi thường trước đó, chứ không phải từ vàng bạc nào hết!"

Dứt lời, cô liếc đám người đang hóng chuyện, như nhắc nhở họ tỉnh táo lại – đừng để bị nhà họ Hứa dắt mũi chỉ vì "một chiếc vòng tay vàng".
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 76



Vừa rồi lúc Hứa Lam Xuân lên tiếng, đám đông phía ngoài đã sớm nín lặng. Một phần là muốn xem rốt cuộc có cái "vòng tay vàng" nào thật hay không. Phần khác... ai mà chẳng động lòng? Nếu quả thật có vàng, trong thời buổi này, một chút của cải cũng là cả trời cả đất.

Trương Trường Minh thấy tình hình có chút căng, bèn bước lên, đỡ lời giúp Liễu Vân Sương:
"Đúng rồi, nhà cô ấy chẳng có gì quý giá. Ngay cả mấy món đồ dùng trong nhà, hiện tại vẫn còn đang nợ tiền của đội sản xuất đấy!"

Có người lập tức chen vào:
"Vậy mà tôi cứ nghĩ, nếu thật có tiền, đâu đến mức phải sống kham khổ thế kia chứ!"

Người nói là Lý Quốc Phong. Liễu Vân Sương liếc nhìn anh ta, mặt không biểu tình. Cô chẳng sợ gì bằng cái kiểu người "miệng nói lời thương, bụng toàn toan tính".

Bên kia, Hứa Lam Xuân không chịu bỏ cuộc, giọng cao ngạo lộ rõ sự khiêu khích:
"Không thể nào! Nhất định là chị đã giấu tiền đi rồi. Nếu không có gì mờ ám, vậy dám để tôi vào lục soát không?"

Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao. Nhưng chưa ai kịp phản ứng, Trần Sở Nga đã vỗ bàn đứng dậy:
"Nói bậy bạ cái gì thế? Cho dù có thì cũng là đồ của người ta! Cô dựa vào cái gì mà đòi lục soát hả?"

Hứa Lam Xuân chẳng hề nao núng, giả vờ ngọt giọng:
"Chị dâu, em cũng chỉ là nghĩ cho mọi người thôi mà! Chị nghĩ em cần cái vòng vàng ấy làm gì? Giờ cả đội sản xuất đều thiếu ăn, nếu có vòng vàng thật, đem bán lấy tiền mua gạo thì giúp được bao nhiêu người chứ! Chẳng lẽ chị muốn để mọi người chết đói?"

Lời nói nghe thì đẹp, nhưng thực chất đang ngấm ngầm ép buộc, đẩy Liễu Vân Sương vào thế "không cho là ác".

Trần Sở Nga nheo mắt, nhìn cô ta từ đầu đến chân, rồi khịt mũi:
"Giỏi lắm! Làm như cô đang làm việc tốt không bằng! Nếu thật sự muốn vì mọi người, sao cô không mang tiền nhà cô ra? Hôm nay là Vân Sương, ngày mai cô thấy ai thuận mắt, chẳng phải lại kéo người tới đập cửa hay sao?"

Câu này như tạt gáo nước lạnh thẳng vào mặt Hứa Lam Xuân. Đám đông phía sau bắt đầu ồn ào, có người thì thầm:
"Nói cũng đúng đấy..."
"Chuyện này mà mở đầu như thế, ai biết sau này thành cái lệ gì không?"

Nhận thấy tình thế bất lợi, Hứa Lam Xuân giở giọng châm chọc:
"Nói tới nói lui, vẫn là sợ bị lộ chuyện nên mới không dám cho người vào lục soát chứ gì!"

Thấy bạn mình bị ép đến đường cùng, Trần Sở Nga tức không chịu được, định mở miệng thì bị Liễu Vân Sương cản lại. Cô híp mắt, khoé môi khẽ nhếch, cười như không cười:

"Được thôi. Ai muốn lục thì cứ vào mà lục. Nhưng Hứa Lam Xuân, tôi cũng nghi ngờ nhà cô cất giấu tiền riêng, dám để tôi lục soát không? Nếu tìm được thứ gì đáng giá, cô dám mang hết ra quyên góp cho đội sản xuất không?"

Lời này như một tát trời giáng vào mặt Hứa Lam Xuân. Cô ta đứng khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ưỡn ngực bước lên:
"Chị dám thì tôi dám! Đến lúc tìm thấy đồ của chị, đừng có nước mắt ngắn dài mà kêu oan đấy!"

"Được, mọi người đều nghe thấy rồi. Phải làm chứng cho cả hai bên đấy nhé!" – Liễu Vân Sương ngẩng đầu, nói lớn cho cả sân nghe rõ.

"Hừ! Vậy chị còn không tránh ra đi!" – Hứa Lam Xuân lộ vẻ đắc ý, định xông vào cửa chính.

Liễu Vân Sương nghiêng người, lạnh lùng nói:
"Được thôi. Nhưng nếu làm hỏng thứ gì, làm rối tung đồ đạc nhà tôi... tôi không khách khí đâu. Một dao, tôi không ngại xuống tay đâu."

Nghe ra trong giọng có sát khí, mấy người định đi theo Hứa Lam Xuân đều do dự. Cô ta bực bội quay lại:
"Chị dâu cả, chị dâu ba, hai người vào cùng em!"

Ai ngờ Đỗ Nhược Hồng khoanh tay đứng im, mắt không thèm chớp:
"Em gái à, chị không vào đâu. Việc này... em tự lo đi."

Lâm Thanh Thanh còn nhanh hơn, vừa nghe gọi đã kêu lên một tiếng "ái ui", rồi ôm bụng khom người:
"Chị đau bụng, không vào nổi đâu..."

Hai người này một người giả ngơ, một người giả bệnh, chẳng ai muốn dính vào cái rắc rối to như núi này.

Hứa Lam Xuân thầm mắng một câu "vô dụng", rồi nhìn quanh, thấy chỉ còn bà cụ Hứa, bèn gọi:
"Mẹ, mẹ vào với con!"

"Được, để mẹ xem thử trong nhà này có ai lấy trộm đồ của nhà mình không!"

Hai mẹ con liếc nhau, ánh mắt lóe lên một tia hiểm độc.

Lúc này, Trần Sở Nga cũng nhanh chóng nói:
"Vân Sương, cô đừng sợ. Tôi sẽ gọi thêm mấy người vào cùng, không để chúng nó lục tung nhà cô đâu."

Liễu Vân Sương khẽ gật đầu. Trần Sở Nga lập tức bảo Lưu Tú Trân – chủ nhiệm phụ nữ – đi gọi thêm mấy người đáng tin cậy.

Liễu Vân Sương không vào nhà mà rảo bước về phía ba đứa nhỏ, kiểm tra xem chúng có bị thương ở đâu không. Hứa Tri Vi đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh, ánh mắt có chút tránh né.

Trong đầu cô ta, hệ thống lạnh lùng lên tiếng:
"Hệ thống, sao mẹ cô lại để người khác vào lục? Chẳng lẽ thật sự không có vòng tay vàng sao?"

"Không biết. Nhưng với thái độ này, nếu có thật, cũng sẽ không giấu ở nơi dễ tìm. Mẹ ruột cô đúng là không biết nhìn xa, đừng dính líu vào nữa thì hơn."

Liễu Vân Sương nghe rõ từng chữ.

Cô lạnh lùng liếc sang, ánh mắt đâm thẳng vào mặt Hứa Tri Vi như dao.

Cô ta sững người, hoảng hốt cúi đầu, thì thầm với hệ thống:

"Sao bà ta lại nhìn tôi kiểu đó?"

"Hừ, cô vừa đánh con của người ta, cô ta hận cô là phải!"

Nghe Hứa Tri Vi nói vậy, sắc mặt cô sa sầm, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

"Ai bảo bà ta dám cầm dao chém cậu hai của tôi, bà ta đúng là một mụ đàn bà độc ác!"

Hừ! Giờ mà còn muốn tìm cớ nữa, đúng là con hư tại mẹ, không ai dạy bảo được. Cái loại người như vậy mà hệ thống còn chọn làm nữ chính thì cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp gì.

Sau 1 hồi...

"Cô xem đi, giờ chẳng tìm ra thứ gì hết, cô hài lòng chưa?"

Trần Sở Nga gương mặt đầy bất bình, kéo mạnh tay Hứa Lam Xuân ra giữa đám đông, giọng cao vút.

Nhưng ánh mắt Hứa Lam Xuân vẫn tràn ngập hoài nghi, rõ ràng không chịu tin.

"Sao có thể không có! Rõ ràng là có mà! Liễu Vân Sương, chị nói đi! Có phải chị đã giấu tiền rồi không? Nói mau!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 77



Cô ta dám đứng đó chất vấn trắng trợn trước mặt cô, đúng là mặt dày không biết xấu hổ. Lời lẽ cay nghiệt đã đến miệng, Liễu Vân Sương chẳng thèm nể nang nữa.

"Cô có biết xấu hổ không hả? Tôi đã nói không có là không có! Giờ lục tung cả nhà ra không tìm thấy lại quay sang đổ cho tôi giấu đi? Cô muốn cái gì nữa, lên trời chắc?"

"Chắc chắn chị đã giấu rồi! Đó là tiền của tôi, tôi còn phải chuẩn bị đồ cưới!"

Vừa dứt lời, Hứa Lam Xuân lại vươn tay định kéo cô.

Liễu Vân Sương đã nhịn quá lâu, cái miệng trơ tráo này đưa tới tận cửa, nếu không vả cho một cái thì đúng là uổng công cha sinh mẹ đẻ.

“Chát!” — một cái tát dứt khoát vang lên. Hứa Lam Xuân lảo đảo, ngã lăn ra đất.

"Ối trời ơi! Con gái yêu của tao! Con đ* thối tha, tao phải giết mày!"

Bà cụ Hứa thấy con gái bị ăn tát thì cuống cuồng nhào tới, lộ rõ bộ mặt thật.

Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị bà chủ nhiệm phụ nữ cùng mấy người trong đội kéo lại.

"Bà Hứa, bà định làm gì? Mọi người đều thấy rõ ràng rồi. Chính Hứa Lam Xuân là người động tay trước, người ta chỉ tự vệ thôi."

"Tự vệ cái gì chứ! Con tôi ngã rồi kia kìa, còn cô ta thì có sao đâu!"

Lưu Tú Trân chẳng phải loại dễ bắt nạt, ngày nào cũng phải đối phó với những người như bà cụ này.

"Bà đừng có giở trò ăn vạ ở đây. Quần chúng đều sáng mắt cả. Nếu bà không muốn sống yên ổn thì ra đội bộ mà ở!"

May mà có cán bộ công xã đứng ra, nếu không thì chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì bỏ qua.

Bà cụ Hứa giờ chẳng dám làm loạn nữa, vội vàng đỡ con gái dậy.

Liễu Vân Sương lúc này đứng thẳng người, lạnh lùng nói:

"Thôi được rồi, nếu nhà tôi không có gì thì các người thực hiện lời hứa đi. Để mọi người tới nhà cô ta lục soát xem thế nào."

"Soi gì mà soi! Mày nói là soi thì là soi chắc!" — bà cụ Hứa hét lên.

Nhưng lần này Liễu Vân Sương mặc kệ, muốn nói gì thì nói, cô vẫn kiên quyết quay sang đại đội trưởng:

"Đại đội trưởng, ban nãy đã nói rõ ràng rồi. Nếu đồng chí Hứa Lam Xuân có giác ngộ cao như vậy thì chúng ta phải tôn trọng ý nguyện của cô ta. Nhờ chủ nhiệm Lưu đi cùng tôi, cũng mong anh cho hai người đi theo để đảm bảo an toàn cho con tôi."

Trương Trường Minh gật đầu đồng tình. Chuyện này náo loạn đến mức này, không xử lý cho rõ ràng thì không yên.

"Đi thôi. Phải cho mấy người này một bài học!"

Bà cụ Hứa giẫm chân la lối ở phía sau, nhưng chẳng ai quan tâm tới mụ ta nữa.

Cả đám người ùn ùn kéo nhau sang nhà họ Hứa.

Hứa Tri Vi đứng bên, mặt mày nhăn nhó, lẩm bẩm:
"Đều tại bà ta, cứ thích ra vẻ. Giờ thì hay rồi, vòng vàng không thấy, còn kéo nguyên đám đó về nhà!"

...

Lưu Tú Trân dẫn theo mấy cán bộ phụ nữ bước vào, còn đám còn lại đứng bên ngoài quan sát.

"Lại chuyện gì nữa đây?"

Hứa Lam Hải vừa dìu Hứa Lam Hà về, thấy cảnh tượng trước nhà liền ngơ ngác. Có người nhanh miệng kể lại đầu đuôi.

"Cái gì cơ?!"

Hứa Lam Hải tái mặt, trong nhà dù sao cũng có chút tiền bạc dành để xoay sở sau này. Anh ta còn định lo lót để xin việc, giờ Hứa Lam Xuân lại dám gây chuyện như vậy!

Trong phòng, Liễu Vân Sương cũng theo sát phía sau. Người khác không biết nhưng cô thì rất rõ — kiếp trước, khi bà cụ sắp qua đời, đã đuổi hết mọi người ra ngoài, cuối cùng là để lại hết của cải cho đứa con gái út này. Cô không yên tâm, nên cố tình đi theo để xem xét cho kỹ.

Lần này, nếu đúng là như đời trước, thì chỗ giấu tiền chắc chắn vẫn ở đó. Với tính bà cụ, chắc chắn không đổi chỗ khác.

"Chủ nhiệm Lưu, cô xem cái chăn này... nhìn có vẻ kỳ lạ."

Liễu Vân Sương bước thẳng đến đầu giường, nơi chồng chăn cao ngất mà bà cụ nhất quyết không chịu chia cho ai.

"Để tôi xem." — Lưu Tú Trân đưa tay sờ thử.

"Hai người lại đây, khiêng hết đống chăn trên ra cho tôi."

Chăn dưới nằm sâu bên dưới nên không ai thấy rõ.

Trần Sở Nga và hai người phụ nữ khác lập tức động tay. Đống chăn được lần lượt nhấc ra…

"Ơ kìa, sao chỗ này lại có cái lỗ chuột thế này?" – Một người phụ nữ phía sau bất chợt lên tiếng, giọng vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

"Ở đâu, để tôi xem nào." – Người khác liền chen tới, mắt nhìn quanh.

Tường nhà mà có lỗ chuột thì quả là kỳ quặc. Lưu Tú Trân nghi ngờ, liền bước lại gần, cúi xuống quan sát. Cô nhẹ nhàng đưa tay vào thăm dò – không ngờ bên trong lại là một khoảng trống rộng rãi hơn tưởng tượng. Không có xác chuột, cũng chẳng có mùi hôi. Chỉ có một vật nhỏ lạnh toát nằm gọn trong lòng bàn tay cô khi rút ra.

"Cái gì đây?" – Cô cau mày nhìn kỹ. Là một chiếc chìa khóa, trông khá cũ nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Cùng lúc đó, bên kia cũng đã kéo hết đệm chăn lên, tìm kiếm kỹ lưỡng. Liễu Vân Sương không đứng yên, cô bước nhanh lại, tay lật chiếu kiểm tra. Dù đang đi giày, cô vẫn tránh giẫm lên giường. Chiếc chiếu vừa nhấc lên, bên cạnh cũng bất ngờ bị kéo theo, để lộ một mảng khác lạ ngay sát mép cửa sổ, chỗ giáp ranh với bức tường.

"Ơ, sao lại thế này?" – Giọng cô trầm thấp mà rõ ràng, kéo theo sự chú ý của mọi người.

Bên dưới tấm ván kia là một mảnh sắt được gắn kín, trên đó có gắn một ổ khóa nhỏ.

Lưu Tú Trân giật mình, mắt nhìn ổ khóa rồi lại nhìn chiếc chìa trong tay. Cô thử tra chìa vào – tiếng “cạch” vang lên khô khốc, rõ ràng.

Ổ khóa bật mở.

"Đừng có động vào đồ của tao!" – Bên ngoài, tiếng hét chói tai vang lên, là của bà cụ Hứa. Mụ ta nghe thấy động liền điên cuồng gào thét, nhưng đã bị Trương Trường Minh cùng mấy người khác giữ chặt lấy, không để bà ta xông vào.

Hứa Lam Hải cũng bị chặn ngoài cửa, sắc mặt đỏ gay, lo lắng nhìn vào.

"Chủ nhiệm Lưu, mau xem bên trong là cái gì!" – Có người sốt ruột thúc giục.

Không khí trong phòng chợt trở nên ngột ngạt, ai nấy đều dán mắt vào. Khi tấm sắt được kéo ra, đập vào mắt họ là một hộc tủ nhỏ được giấu kỹ lưỡng. Trong đó có hai gói đồ được bọc cẩn thận bằng khăn tay.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 78



Trần Sở Nga nhanh tay chụp lấy một gói, còn Lưu Tú Trân giữ chặt lấy gói còn lại.

"Là một đôi vòng bạc… còn có cả cái khóa trường mệnh nữa!" – Giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên. Không phải vàng bạc châu báu, nhưng ở cái thời buổi này thì mấy thứ ấy cũng đủ để khiến người ta đỏ mắt.

"Chỗ tôi toàn là tiền." – Giọng Lưu Tú Trân run run, hai tay cầm chặt tập giấy bạc.

Tiếng xôn xao bên ngoài càng lúc càng lớn. Ai nấy đều muốn biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu tiền.

"Đếm nhanh lên, xem được bao nhiêu, mua được mấy cân gạo?" – Có người giục.

"Ừ!" – Lưu Tú Trân gật đầu, ngồi xuống đất đếm. Sáu xấp tiền dày cộm, chưa kể một mớ lẻ được gói riêng.

"Trời đất, cả đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!" – Một người phụ nữ thốt lên, mắt sáng rực.

"Suỵt!" – Trần Sở Nga vội đưa tay lên ra hiệu im lặng.

Không ai dám phá ngang – đếm nhầm một lần là phải làm lại từ đầu.

"Sáu trăm bốn mươi tám đồng năm hào bảy xu…" – Giọng Lưu Tú Trân vang lên rõ mồn một.

"Trời ơi, vậy mà tích được từng ấy tiền…" – Liễu Vân Sương hít sâu một hơi. Ở đội sản xuất, sau khi chia lương thực xong, mỗi người chỉ được mấy chục đồng một năm. Còn mụ già kia, âm thầm tích cóp được cả núi tiền, đúng là cáo già.

"Mua được bao nhiêu lương thực đây, hơn một nghìn cân chứ ít gì…" – Có người khẽ thì thầm.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai cán bộ. Lưu Tú Trân cầm cả xấp tiền bước ra, miệng reo lên:

"Đại đội trưởng, có hơn sáu trăm đồng đấy!"

Không chịu kém, Trần Sở Nga giơ luôn gói đồ mình đang giữ:

"Còn có một đôi vòng bạc và cái khóa trường mệnh, nặng lắm."

Lúc này, bà cụ Hứa không chịu nổi nữa. Mụ ta giãy giụa thoát ra được, lao tới giật phăng mấy món đồ trên tay Trần Sở Nga.

"Đây là đồ của tôi, dựa vào đâu mà các người lấy?" – Mụ gào lên, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú.

Trần Sở Nga không phòng bị, bị giật mất. Nhưng Lưu Tú Trân thì không. Cô lùi lại một bước, giữ chặt tiền.

"Cô định làm gì? Cướp à? Là cán bộ mà không biết phân rõ đúng sai, mau trả tiền lại cho tôi!" – Mụ ta giở giọng đe dọa.

Nhưng lần này, Lưu Tú Trân không nhượng bộ. Giọng cô dứt khoát:

"Bà Hứa, bà đừng có làm trò nữa! Chính Hứa Lam Xuân đã nói, nếu tìm được đồ thì sẽ đem ra mua lương thực cho cả đội sản xuất. Bây giờ bà làm vậy là sao hả?"

Đám đông cũng bắt đầu xôn xao. Bà cụ Hứa thấy thế, liền nổi điên, nhào tới định giật cả đống tiền:

"Đây là tiền của tôi! Tôi thích làm gì thì làm! Hứa Lam Xuân nói sẽ dùng tiền của Liễu Vân Sương mua lương thực, không phải tiền tôi! Giờ lại định moi của tôi à? Không có cửa!"

Câu nói này chọc giận tất cả. Một người đàn ông hét to:

"Nhà họ Hứa định đùa chúng tôi đấy à? Có tiền mà không bỏ ra, còn muốn lấy của người khác? Mai mốt chắc tới lượt nhà tôi cũng bị lục tung!"

"Cứ thế này thì tôi nói thật, ngân hàng huyện chắc cũng bị họ ‘đào mộ’ sớm thôi!" – Một người khác châm chọc khiến cả đám cười ồ lên, nhưng ánh mắt thì đầy căm phẫn.

"Hừ, đúng là không biết xấu hổ. Cái gì tốt cũng muốn vơ vào, giờ có tiền cũng không chịu bỏ ra. Đội trưởng, đuổi họ đi cho rồi!"

"Đúng đấy, bảo họ cuốn xéo đi!"

Tiếng người bùng nổ như nước vỡ bờ. Bà cụ Hứa không chịu nổi nữa, quay người bỏ chạy vào nhà, đóng cửa cái "rầm".

"Muốn lấy tiền của tôi à? Nằm mơ đi!"

Liễu Vẫn Sương đứng giữa sân, thấy xem kịch đã đủ rồi cô nhìn thẳng vào Hứa Lam Xuân, giọng đầy mỉa mai:

"Hứa Lam Xuân, tôi cứ tưởng cô có giác ngộ, nào ngờ hóa ra chỉ là mang chúng tôi ra làm trò cười. Cô có biết chúng tôi vừa gặp nạn không? Mọi người bận tối mắt tối mũi, lo khắc phục hậu quả, nước cũng chẳng có thời gian mà uống. Còn cô thì làm trò gì thế này? Tự dựng kịch bản, rồi biến người khác thành vai hề cho cô xem?"

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hứa Lam Xuân. Cô ta đứng đó, vẻ mặt lúng túng, chẳng còn vẻ đoan trang như trước.

"Liên quan gì đến tôi? Giờ chị tìm tôi làm gì?" — giọng cô ta nhạt toẹt, rõ ràng muốn phủi sạch.

"Ồ, vậy chuyện cô nói sẽ mua lương thực giúp mọi người cũng là nói cho vui à?"

Hứa Lam Xuân hừ lạnh, khoanh tay, thản nhiên đáp:

"Tôi có nói gì đâu, là mấy người tự nghĩ vậy đấy chứ. Hơn nữa, số tiền đó là của mẹ tôi, không dính dáng gì đến tôi. Nếu mọi người muốn, cũng phải hỏi xem bà cụ có đồng ý hay không. Ở đây có đại đội trưởng, có đồng chí công xã, cũng không thể để các người trắng trợn cướp đoạt chứ!"

Lời lẽ chẳng những không biết điều mà còn trịch thượng, khiến cả sân đều xì xào. Cô ta đúng là không còn giữ chút mặt mũi nào nữa.

Trương Trường Minh cau mày, giọng trầm xuống:

"Phải, cô nói đúng, ai cũng không thể thay mẹ cô quyết định. Nhưng tôi còn tưởng cô đã tự giác, muốn gánh vác trách nhiệm, nào ngờ... Được thôi, sau này đừng tự tiện đứng ra nữa. Đồ của mẹ cô thì cô không có quyền quản, nhưng đồ của người khác, ví như của đồng chí Liễu Vân Sương hay bất kỳ ai trong đội này, cô cũng không có quyền đụng đến, rõ chưa?"

Hứa Lam Xuân hơi cúi đầu, không phục nhưng cũng không dám cãi lại. Dù sao đây cũng là kết cục nhẹ nhất với cô ta rồi.

"Vậy... đại đội trưởng cũng sẽ không vì chuyện nhà tôi chưa đóng góp mà ghi hận trong lòng, đuổi cả nhà chúng tôi khỏi đội sản xuất chứ?"

Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt Trương Trường Minh thay đổi. Đây rõ ràng là chạm vào điểm mấu chốt của anh ta rồi. Nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh.

"Tất nhiên là không, nhưng chuyện lần này là các người sai trước. Còn đến cửa gây sự, đánh người bị thương, phải lập tức xin lỗi đồng chí Liễu Vân Sương! Ngoài ra, nếu có thiệt hại gì, phải chịu trách nhiệm."

Ngầm ý rất rõ ràng — có thể bỏ qua chuyện đánh nhau, nhưng không có nghĩa là không phải đền bù nếu có tổn thất.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 79



"Vậy còn anh hai tôi? Bị chị ta đánh đến chảy máu. Mẹ tôi cũng thế, bị đẩy ngã một cú nặng đến mức không đứng dậy nổi, cũng là do chị ta gây ra! Ngay cả tôi đây cũng bị đánh. Mấy chuyện đó sao anh lại không nhắc đến? Đại đội trưởng, tôi biết vợ anh thân thiết với Liễu Vân Sương, nhưng làm người đứng đầu mà để tình riêng chen vào việc công thì không hay đâu!"

Giọng nói ấy vừa dứt, cả đám người xung quanh liền rì rầm bàn tán.

Liễu Vân Sương nghiêng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay ngăn Trần Sở Nga đang sắp bùng nổ:
"Được thôi, các người ai cũng bị thương, lần này tôi coi như nể mặt mà bỏ qua. Nhưng nhớ kỹ, sẽ không có lần sau! Nếu tái phạm, đừng trách tôi không khách khí, cả nhà họ Hứa đừng mong yên ổn mà sống!"

Trần Sở Nga nóng nảy bước lên, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Vân Sương, cô không cần phải nhân nhượng nữa, lần này phải dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời!"

"Không sao đâu, Sở Nga. Tôi biết mình đang làm gì."
Liễu Vân Sương nhẹ nhàng trấn an.

Vợ chồng Trương Trường Minh trong lòng biết rõ ràng, Liễu Vân Sương nhượng bộ chỉ vì sợ họ lâm vào thế khó xử. Hai người đều cảm thấy vừa áy náy, vừa bối rối.

Lúc này, đồng chí công xã cũng hiểu chuyện đã đi đến hồi gay gắt, vội đứng ra hòa giải:
"Thôi nào, chuyện cũng đã đến nước này rồi thì bỏ qua đi. Dù sao cũng là người cùng đội sản xuất, không có gì mà không thể tha thứ. Mỗi người nhường một bước, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đại đội trưởng Trương, cậu thấy sao?"

Lời nói đã mở đường, Trương Trường Minh còn có thể làm gì?
"Được. Vậy kết thúc ở đây. Nhưng mà người nhà họ Hứa, nghe cho rõ đây. Từ nay về sau, không được phép làm phiền bốn mẹ con Liễu Vân Sương. Cũng đừng bén mảng đến nhà họ Liễu. Mọi người đều giám sát, ai vi phạm, tôi lập tức báo công xã, không cần nói thêm gì nữa."

Lời vừa là cảnh cáo, cũng vừa là một lời đảm bảo công khai trước mặt bao người cho mẹ con Liễu Vân Sương.

"Được rồi, giải tán hết đi!" – Trương Trường Minh thở dài, chán nản quay lưng, chẳng buồn ở lại thêm một phút.

Liễu Vân Sương cùng Trần Sở Nga và Lưu Tú Trân rảo bước về hướng nhà cũ họ Liễu. Trên đường, cô tiễn đám người giữ trẻ rồi cúi đầu cảm ơn rối rít.

Khi quay lại, cô liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Sở Nga:
"Vân Sương, xin lỗi… Để cô phải chịu uất ức lớn như vậy!"

Dứt lời, cô ấy nhào vào lòng Liễu Vân Sương.
Cô vỗ nhẹ lưng bạn, không khỏi thấy bất ngờ:
"Được rồi mà, không sao nữa đâu. Vào nhà đi, Sở Nga. Ở ngoài này nhiều người lắm."

"Ừ, vào nhà nói chuyện đi. Đừng khóc nữa."
Lưu Tú Trân cũng dịu giọng khuyên nhủ.

Ba người dìu nhau vào gian nhà phía Tây. Liễu Vân Sương liếc mắt ra hiệu cho Hứa Tri Tình, cô bé lập tức hiểu ý, dắt em trai và em gái về gian Đông, tiện tay đưa cả Đại Tráng theo.

"Vân Sương," Trương Trường Minh nói khẽ, "Tôi biết cô làm vậy là để không làm khó tôi. Ân tình này, vợ chồng tôi sẽ nhớ mãi."

Thật ra, xét cho cùng, chuyện hôm nay rõ ràng là lỗi bên nhà họ Hứa. Nhưng Liễu Vân Sương lại chẳng truy cứu đến cùng. Đơn giản là vì Hứa Lam Xuân đã dùng chuyện này để ép Trương Trường Minh – trước mặt đồng chí công xã thì không phải chuyện nhỏ.

"Tôi nói chứ, Hứa Lam Xuân đúng là cáo đội lốt cừu! Bình thường nhìn khéo léo, ngoan ngoãn, ai ngờ là loại người như thế!"
Trần Sở Nga bực bội.

"Không sao đâu. Mọi người đã giúp tôi thế này, tôi còn muốn làm khó thêm sao được? Huống hồ tôi cũng đã làm Hứa Lam Hà bị thương, chỉ tiếc là bọn nhỏ cũng bị đánh… Tôi thấy trong lòng rất khó chịu."

Liễu Vân Sương thở dài nặng nề.

"Đáng đời hắn ta! Sao cô không chém chết luôn đi cho xong? Đồ đàn ông không ra gì!"
Trần Sở Nga phẫn nộ, vừa nói vừa siết chặt tay. Chỉ nghĩ đến những tháng ngày cực khổ của mấy mẹ con họ, cô đã thấy lòng như lửa đốt.

"Được rồi, lời này sau này đừng nói nữa." – Lưu Tú Trân nhẹ giọng nhắc nhở – "Nếu thực sự giết người, Vân Sương phải đền mạng đó. Với lại, cô là vợ đại đội trưởng, nên cẩn trọng trong lời nói việc làm, kẻo bị người ta bắt thóp."

"Hừ, tôi không sợ! Là vợ đại đội trưởng thì không được nói lời thật lòng sao?"

Trần Sở Nga vẫn không phục.

"Sở Nga, tôi biết cô bênh tôi, nhưng chủ nhiệm Lưu nói đúng. Chúng ta không thể vì giận quá mất khôn, để kẻ xấu có cơ hội lợi dụng. Chuyện này cũng coi như bài học cho tôi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."

Nghe vậy, Trần Sở Nga lại đỏ mắt, nước mắt rơi từng giọt:
"Tôi chỉ thấy tủi thân cho cô… Một người phụ nữ phải gánh vác như vậy, lại còn ba đứa nhỏ, không biết trong lòng chúng nó đau thế nào… Sao số cô lại khổ như vậy chứ?"

"Thôi nào, đừng khóc nữa…"

Hai người lại dỗ dành một hồi, cuối cùng Trần Sở Nga mới nín. Tính tình cô ấy nóng nảy, thẳng thắn, hôm nay phản ứng như thế là vì thật lòng tức giận, cũng vì thật lòng thương Vân Sương.

Liễu Vân Sương biết rõ điều đó. Cô không hối hận, xem như đã trả hết nợ duyên kiếp trước.

Khi trời dần tối, hai người kia cũng phải về. Liễu Vân Sương tiễn khách rồi gọi ba đứa con lại. Hứa Tri Tình mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc.

"Tri Ý đâu rồi?"

"Em ngủ rồi mẹ. Con đặt em nằm trên giường đất ở phòng Đông."

"Ừ, con làm tốt lắm. Hôm nay để các con chịu tủi thân rồi…"
Cô vừa nói vừa xoa đầu con gái, rồi xoa luôn đầu con trai thứ hai.

"Mẹ, thật ra lúc đó bọn con định chạy ra ngoài, nhưng Hứa Tri Vi chặn lại, còn muốn cướp em Tri Ý đi!"

Hứa Tri Lễ nghiến răng, trong mắt tràn đầy uất hận.

"Mẹ biết. Nhưng hôm nay các con đã cố gắng bảo vệ em, dù thành hay bại, mẹ đều rất tự hào. Cả nhà đồng lòng, điều đó còn quý hơn vàng bạc."

"Nhưng mẹ ơi, con vẫn không hiểu… Sao mẹ lại đồng ý cho họ vào lục soát nhà mình? Nhỡ họ tìm thấy…"

"Không có nhỡ gì cả. Tri Tình, Tri Lễ, sau này có ai hỏi, các con cứ nói nhà mình chẳng có gì đáng giá, đang sống rất khó khăn, nghe chưa?"

Hai đứa bé tuy nhỏ nhưng không ngu ngốc, lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa.
 
Back
Top Bottom