Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 335: Chương 335



Lưu Cẩm Chi là lão tổ tông nhà họ Lưu, có thể suy nghĩ được những điều này cũng coi như là sáng suốt. Trước khi chết, ông ta để lại cho trưởng tử đích tôn một tấm bản đồ kho báu, nói sau này nếu nhà họ Lưu sa sút, dựa vào tấm bản đồ kho báu này tìm tới kho báu, cứu vãn nhà họ Lưu. Lưu Cẩm Chi sợ ông ta mất đi, con cháu liền lấy kho báu, cố tình bắt người có được bản đồ kho báu thề độc, không tới lúc nhà họ Lưu sa sút, không được lấy bảo vật trước.

Nhưng hậu nhân nhà họ Lưu dường như không lấy kho báu đi.

Bởi vì đợi Diệp Hoan và Nhiễm Hàn mở mấy rương to ra xem, bên trong chứa đầy vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ, có tận sáu rương to. Bởi vì bảo quản khá tốt, sau khi mở rương, ánh vàng lấp lánh, châu quang bảo khí, châu vây thúy lượn, trong tích tắc suýt chút chói lóe mắt Diệp Hoan.

“Sư huynh, những thứ này xử lý thế nào?’

“Giữ lại những thứ mình thích, chọn một ít tặng cho ba mẹ. Còn lại bán đi, quyên góp tiền.”

Đây là của cải dễ dàng có được, dùng để làm việc thiện là tốt nhất. Bởi vì có người không áp chế được tài vận, dễ gây ra họa. Tuy nói Nhiễm Hàn và Diệp Hoan có cách giải quyết, nhưng họ không thiếu tiền, căn bản không cần giữ lại toàn bộ.

“Vậy chúng ta đưa những thứ này vào không gian trước, có thời gian rồi xử lý.”

“Sư muội xem rồi làm là được.”

Hai người thương lượng, tùy tiện quyết định xử lý sáu rương tài bảo.

Diệp Hoan nhặt được bảo vô cùng vui vẻ: “Sư huynh, chúng ta đào ít cây ăn quả và cây hiếm trồng trong không gian đi, mình ăn tiện hơn.”

Lời của sư muội phải nghe. Nhiễm Hàn lấy công cụ đào ít cây con trong rừng trồng trong không gian. Thậm chí còn có mộc nhĩ, nấm rừng, tùng lộ, linh chi, họ cũng di dời vào không gian, xem chúng có thể sinh trưởng trong không gian không. Nếu thật sự có thể sinh trưởng, họ và người nhà sau này có phúc ăn rồi.

Hai người xuống dãy núi Trường Bạch, bắt đầu đi về phía nam, lấy thứ tự từ bắc tới nam lần lượt thu thập các loại dược liệu cần thiết, và các cây giống đặc sắc, không ngừng trồng trong không gian. Đi đi dừng dừng, ngay cả ngồi xe trên đường, đại khái mất khoảng hai tháng.

Cho tới khi họ tới phương nam, thời gian dạo chơi ở thành phố T khá dài.

Diệp Hoan nhìn thấy thành phố T có đổ thạch và đổ mộc, nhìn thấy đổ mộc, Diệp Hoan thậm chí đã đi trồng các giống cây như cây nhãn thơm, cây lê hoa, cây đàn hương. Nếu trồng tốt, đợi lúc họ già có lẽ cây giống đã lớn, có thể để lại chút gỗ tốt cho con cháu làm gia cụ.

Diệp Hoan thích phỉ thúy, cũng có hứng thú với đổ thạch, trước tiên cô kéo sư huynh vây xem người khác đổ thạch. Cuối cùng bản thân không nhịn được tham gia vào. Cô mở Mắt Âm Dương, muốn xem thử dùng Mắt Âm Dương có thể nhìn thấy bên trong nguyên thạch phỉ thúy có phỉ thúy hay không, kết quả không được. Có thể là cô tu luyện chưa tới nơi tới chốn, không thể nhìn thấu.

Diệp Hoan không rành chọn nguyên thạch thế nào, cô dựa vào trực giác chọn hai khối đá không lớn, một khối to bằng nắm tay, một khối to bằng viên gạch: “Sư huynh, em muốn thử xem bên trong có phỉ thúy không.”

Nhiễm Hàn ít khi phản đối ý của Diệp Hoan, dù sao thì sư muội là kiểu người thích chơi, tùy ý cô. Anh cười nói: “Sư muội thử đi, xem vận khí của em như thế nào.”

Diệp Hoan cũng muốn xem vận khí của mình như thế nào, liền bảo một lão sư phụ mở đá. Đá không lớn, Diệp Hoan trực tiếp nhờ người mài đá, có thì hời, không có thì coi như chơi một ván. Dù sao thì hai khối đá chỉ tốn mấy trăm tệ mà thôi.

Lão sư phụ hỏi: “Cô gái, cô muốn mở khối đá nào trước?”

Diệp Hoan chỉ vào khối đá to bằng viên gạch nói: “Mở khối lớn, đá lớn, khả năng ra xanh không phải càng lớn sao?”

Lão sư phụ cười ha ha nói: “Cô gái, đổ thạch không phải dựa vào kích thước đá, có thể ra xanh hay không phải xem…”

Kỹ thuật của lão sư phụ vô cùng điêu luyện, vừa mài đá vừa nói vài câu kỹ xảo chọn nguyên thạch cho Diệp Hoan nghe. Bởi vì hai khối đá đều không lớn, lão sư phụ không vẽ đường, trực tiếp bắt đầu mài đá.

Diệp Hoan nghe rất say sưa, không ngờ lão sư phụ nói mãi nói mãi đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?” Diệp Hoan thấy động tác của lão sư phụ cũng dừng lại, không nhịn được hỏi một câu.

Lão sư phụ vui vẻ nói to: “Cô gái, vận khí của cô rất tốt, thế mà lại ra xanh!”

“Ra xanh, thật sao?” Diệp Hoan tới gần xem.

Lão sư phụ chỉ cho cô: “Hình như là mặc ngọc, đợi tôi mài ra cho cô xem.”

Nhiễm Hàn cũng ở một bên nhìn, khối đá to quả thực mài ra một cái lỗ nhỏ khác thường, lộ ra một điểm màu mặc ngọc to cỡ hạt đậu nành.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 336: Chương 336



Mặc ngọc vừa lộ diện, trong lòng Diệp Hoan đã có tính toán, muốn tìm người điêu khắc vài miếng ngọc bội, nhẫn ngọc tặng cho ba, em trai, còn có sư huynh của cô.

Có người hỏi: “Khối ngọc này có bán không, tôi ra giá mười vạn!”

Lúc này Nhiễm Hàn ra mặt nói: “Không bán, chúng tôi giữ lại.” Đây là khối ngọc đầu tiên do sư muội mở ra, chắc chắn không thể bán.

Suy nghĩ của anh và Diệp Hoan rất ăn ý.

Chiều cao của Nhiễm Hàn được coi là cao trong đám đông, gương mặt anh nghiêm túc, đợi anh nói không bán, không ai tiếp tục dây dưa đòi mua ngọc với anh nữa.

Lão sư phụ cầm khối đá to cỡ nắm tay hỏi: “Cô gái, khối này có muốn mở không?”

Diệp Hoan: “Mở đi, chúng tôi không có công cụ, mang về cũng không thể mở.”

Người vây xem thấy khối đá chỉ to cỡ nắm tay, có lẽ không có gì để xem. Có người đã đi trước, có người cảm thấy hứng thú tiếp tục ở lại xem lão sư phụ mở đá.

Diệp Hoan nhìn chằm chằm lão sư phụ mở đá, còn mở Mắt Âm Dương, xem có thể có được điềm báo trước không. Kết quả lần này cô thật sự nhìn thấy lão sư phụ kinh hỉ giơ khối đá lên, nói ra ba chữ: “Ra xanh rồi!”

Xem ra vận khí hôm nay của cô không tồi, chỉ chọn hai khối đá nhỏ, thế mà lại đều ra xanh.

Lão sư phụ cẩn thận mài đá, cho tới khi mài tới độ dày 1cm mới nhìn thấy xanh.

*

Sau khi lão sư phụ khéo tay mở đá, có được một khối phỉ thúy lục đế vương to cỡ quả trứng vịt.

Màu sắc của phỉ thúy lục đế vương cao quý, nhìn thoáng qua đã lóa mắt, cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người.

Lần này đám người vây xem đều kinh ngạc ngơ ngác.

“Oa, thế mà lại là lục đế vương!”

“Vận khí của cô gái này tốt thật, mua hai khối đá nhỏ đều ra xanh.”

“Nói không chừng tiệm nguyên thạch này có tỉ lệ ra xanh cao, chúng ta cũng mau mua vài khối thử vận khí.”

Lập tức có người gọi giá mua lục đế vương vừa mở ra.

Chắc chắn Diệp Hoan không thể bán. Phỉ thúy đẹp biết bao, cô cũng không thiếu tiền, giữ lại điêu khắc thành bùa thì tốt biết mấy. Nghĩ tới điêu khắc bùa ngọc thạch, Diệp Hoan cảm thấy cô nên mua thêm vài nguyên thạch về.

Ông chủ nhìn thấy nguyên thạch mà Diệp Hoan tốn vài trăm tệ mua lại ra lục đế vương, trong lòng rất hối hận. Sớm biết khối nguyên thạch đó có thể ra lục đế vương, nói gì ông ta cũng sẽ không bán!

Đáng tiếc có tiền khó mua được “sớm biết”.

Hai khối nguyên thạch của Diệp Hoan đều mở ra xanh, thật sự tạo nên ảnh hưởng không nhỏ. Có một số người muốn phát tài dựa vào đổ thạch giải tán ra, đi khắp nơi chọn nguyên thạch.

Ông chủ thấy tình hình này còn đợi cái gì, lập tức tăng giá, lấy giá niêm yết ban đầu đi, khối đá vốn dĩ bán hai trăm, bây giờ bán năm trăm, khối đá vốn dĩ bán năm trăm, bây giờ bán một nghìn.

Tuy ông chủ ngưỡng mộ Diệp Hoan mở ra lục đế vương nhưng ông ta lại không có suy nghĩ giữ lại toàn bộ nguyên thạch mình bán. Bởi vì ông ta mở sòng đổ thạch nhiều năm, biết không phải tất cả nguyên thạch đều có thể ra xanh. Hôm nay cô gái này mua hai khối nguyên thạch đều trúng, chẳng qua là vận khí tốt mà thôi. Chi bằng ông ta nhân cơ hội tăng giá, bán thêm ít tiền thì thực tế hơn.

Đợi những người mua đá kia đi thanh toán: “Ông chủ, không phải hai trăm một khối sao, sao lại tăng giá rồi?”

Ông chủ hùng hồn nói: “Chê đắt có thể không mua. Không thấy cô gái người ta mở hai khối đá đều ra xanh sao, điều này chứng tỏ lô nguyên thạch này tốt.”

Tuy đổ thạch có quy tắc hai bên mua bán không thể hối hận, nhưng không có quy định ông chủ không được tăng giá.

Những người muốn nhân cơ hội phát tài dựa vào đổ thạch đó chỉ có thể hậm hực mua nguyên thạch đã chọn xong.

Tới cuối cùng có kết quả mở đá, ngược lại có vài người mở ra phỉ thúy, nhưng đều không may mắn bằng Diệp Hoan, mở ra toàn là hạt giống cải dầu, hạt giống đậu, không lỗ nhưng cũng không bán được nhiều tiền.

Ông chủ thầm nghĩ: Vẫn là mình sáng suốt, không cắt đá theo, nếu không lỗ to rồi.

Sau khi như ý có được hai khối phỉ thúy vừa ý, Diệp Hoan cùng sư huynh đến một quán ăn nổi tiếng địa phương ở gần đó ăn cơm trưa.

Lúc ăn cơm, Diệp Hoan nói: “Sư huynh, hay là chúng ta mua thêm ít phỉ thúy về, có thể dùng cái này điêu khắc thành bùa, mặc kệ là bán hay là giữ lại dùng đều hữu dụng hơn bùa giấy.”

Nhiễm hàn nghĩ tới anh từ nhỏ đã học điêu khắc với sư phụ, tay nghề điêu khắc tốt hơn sư muội nhiều, bèn nói: “Sư muội muốn mua thì mua một ít, mua về anh có thể điêu khắc thành bùa cho em.”

Diệp Hoan cười nói: “Đợi ăn cơm xong, em gọi chiến Thần ra, xem Chiến Thần có có thể giúp được không.”

“Vậy phải hỏi Chiến Thần thử, xem khứu giác của nó có còn nhạy bén như thế không.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 337: Chương 337



Ăn cơm xong, hai người lên xe, lúc nhìn xung quanh không có ai, đưa Chiến Thần ra khỏi không gian.

Sau khi Chiến Thần đi ra, lập tức hỏi: “Chủ nhân, tới nơi nào rồi?”

“Thành phố T, chị và sư huynh muốn mua vài khối nguyên thạch có phỉ thúy, không biết em có thể ngửi được mùi của phỉ thúy, giúp bọn chị tìm được nguyên thạch mang theo phỉ thúy không.”

Sau đó Diệp Hoan đưa mặc ngọc và lục đế vương vừa mở ra được cho Chiến Thần phân biệt, Chiến Thần ngửi ngửi rồi nói: “Hai loại này có mùi khác nhau.”

“Chỉ là không biết cách một khối đá, em còn có thể ngửi ra không? Dù sao thì khối đá có mùi này có khả năng mang theo phỉ thúy. Em nói với chị, chị mua vài khối về.”

Chiến Thần chưa từng làm việc này, chỉ đành nói với chủ nhân: “Để em thử trước, nếu không ngửi được, em cũng lực bất tòng tâm.”

Diệp Hoan dứt khoát nói: “Không ngửi được thì không mua nữa. Chị lựa chọn vài món trang sức phù hợp ở trong tài bảo để lại kia, điêu khắc trận pháp lên cũng có thể tặng cho mọi người.”

Sau đó hai người một chó dạo tới địa điểm đổ thạch khác, Chiến Thần bắt đầu phát huy sở trường của nó, dựa vào khứu giác tìm kiếm nguyên thạch có phỉ thúy.

Cuối cùng Chiến Thần giúp Diệp Hoan tìm được vài khối, bên trong có phỉ thúy hay không không chắc chắn được. Với mấy khối này, tổng cộng tốn mười mấy vạn tệ, khiến Diệp Hoan cảm thấy hơi đau lòng. Bởi vì ngoài mua nhà, Diệp Hoan chưa từng tiêu số tiền lớn như vậy, không đợi sư huynh khuyên cô, cô tự giác không mua nữa.

Chỉ mua nguyên thạch không được, còn có thể có cơ khí mở đá, trừ phi mở đá tại chỗ. Bởi vì Diệp Hoan không muốn mở đá ngay, thế là Nhiễm Hàn đề nghị mua một máy mở đá về. Dù sao thì sau khi mua cũng dùng tới, không tính là tiêu tiền oan. Mau về để ở bên nhà mới là được, lúc dùng vô cùng tiện.

Nhiễm Hàn và Diệp Hoan tìm chỗ lặng lẽ cất nguyên thạch và máy mở đá vào không gian, lại đến nơi khác tìm dược liệu. Cho tới khi thu thập xong toàn bộ dược liệu, họ mới quay về bắc Kinh.

Chuyến đi này kéo dài hơn hai tháng, thời gian chia cách với ba mẹ hơi dài, sau khi về Khương Nhã và Lục Vân Triết kéo Diệp Hoan hỏi này hỏi nọ, sợ Diệp Hoan chịu khổ trên đường. Sau khi hỏi han, Khương Nhã và Lục Vân Triết phát hiện, thế mà con gái lại thích chạy khắp nơi làm việc, thi thoảng nhiệm vụ không gấp, còn có thể thuận tiện du lịch, quả thực rất tốt.

Thực ra Khương Nhã và Lục Vân Triết hi vọng Diệp Hoan có một cuộc sống an ổn hơn, có thể ngày ngày tan làm về bên cạnh họ. Nhưng họ vẫn không nói ra được. Họ hi vọng sau khi con gái có con, có thể chủ động ổn định cuộc sống là tốt nhất.

Sau đó Diệp Hoan tiếp tục cùng Nhiễm Hàn ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi đi giải quyết quân nhân chấp hành nhiệm vụ bị vây khốn, cũng có khi đi tìm tàu thuyền mất tích trên biển…

Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, họ tiện tay bắt bọn buôn người, cũng cứu cô bé bị bọn buôn người bắt; còn cảnh báo tài xế xe ô tô sắp xảy ra chuyện, cũng từng cứu người bị thương trong tai nạn xe…

Dù sao thì chỉ cần có thể tiện tay giúp đỡ, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan sẽ làm, chân thực làm không ít việc tốt. Họ còn làm việc tốt không để lại danh tính, mỗi lần chỉ để lại truyền thuyết liên quan tới họ.

Sau khi du học nước ngoài trở về, Kỷ Nguyên Sâm mở một công ty máy tính ở Bắc Kinh. Diệp Hoan biết anh ấy thiếu vốn, còn đầu tư cho anh ấy vài trăm vạn. Ngược lại giúp Kỷ Nguyên Sâm khỏi phải chạy khắp nơi tìm đầu tư, để Diệp Hoan giữ một phần nhỏ cổ phần trong công ty của anh ấy, tương đương với đầu tư một con gà vàng biết đẻ trứng.

Điều khiến người ta kinh ngạc là Diệp Nam lại từ bỏ công việc an ổn ở đơn vị, đến công ty của Kỷ Nguyên Sâm làm việc.

Chuyện Diệp Nam từ chức chủ yếu là khiến Lý Vệ Hoa tức giận một trận. Nhưng làm người lớn, có thế nào cũng không hơn được con, cuối cùng Lý Vệ Hoa vẫn đồng ý Diệp Nam đi làm ở công ty của Kỷ Nguyên Sâm.

Đợi khi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nghỉ hưu, Diệp Đông và Diệp Nam vẫn chưa kết hôn, khiến ba mẹ sầu não. Đặc biệt là Lý Vệ Hoa, sau khi chuyển tới Bắc Kinh, ngày nào cũng lải nhải Diệp Nam mau tìm đối tượng kết hôn. Có thời gian còn gọi điện thoại cho Diệp Đông, bảo cậu cũng mau chóng tìm đối tượng kết hôn.

Mấy năm gần đây, giá nhà ở Bắc Kinh tăng lên không ngừng, căn nhà Diệp Hoan mua lúc đầu đã tăng lên, bây giờ mua rất đắt.

Lý Vệ Hoa cúp điện thoại, nói với chồng: “May mà lúc đầu Hoan Hoan mua nhà cho Diệp Đông và Diệp Nam. Nếu để tới bây giờ, hai chúng ta ngay cả sắm sửa nhà cho con trai cũng không sắm nổi. Một căn nhà trăm mười vạn, ai mua nổi? Anh nói chúng ta một tháng mới kiếm được hai nghìn tệ, đâu có tiền dư mua nhà?”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 338: Chương 338



Diệp Trường Vinh: “Bây giờ khác rồi, người giàu ngày càng nhiều, người có thể mua nổi nhà cũng rất nhiều.”

“Em thấy người không mua nổi nhà vẫn nhiều hơn, hầu hết là người dân nghèo.”

Lúc này Lý Vệ Hoa cảm thấy vô cùng may mắn, may mà lúc đầu nhất thời mềm lòng, đồng ý để chồng nhận nuôi Diệp Hoan. Nếu không, hôm nay nhà họ chưa chắc sống tốt như bây giờ. Chỉ nói việc mua nhà ở Bắc Kinh, nếu thật sự mua nhà kết hôn cho hai đứa con trai, bà và chồng thật sự không mua nổi, trừ phi vay một số tiền lớn.

Vay tiền là gánh nặng, nên trả vẫn phải trả. Dựa theo lương của họ và con trai, không biết phải trả bao nhiêu năm mới có thể trả hết.

Lý Vệ Hoa cảm thấy: Đây chính là người tốt có quả ngọt.

Diệp Đông và Diệp Nam không phải không để tâm vào chuyện tình cảm, chẳng qua họ vẫn chưa gặp được người thích hợp mà thôi.

Sau đó không lâu, dưới sự bắc cầu làm mối của lãnh đạo, Diệp Đông xem mắt với một cô gái lớn lên trong bộ đội. Cô gái đó tên Trịnh Giai, trắng trẻo thanh tú, tính cách hào phóng vui vẻ, bù trừ với tính cách trầm ổn ít nói của Diệp Đông. Trịnh Giai là bác sĩ thực tập tốt nghiệp đại học quân y, rất xứng với học vấn sinh viên tốt nghiệp trường quân đội của Diệp Đông. Hai người nghiêm túc tìm hiểu, cảm thấy đối phương rất tốt, bắt đầu yêu đương.

Ba mẹ Trịnh Giai cảm thấy Diệp Đông rất khá, trong nhà có gen sinh đôi, nói không chừng sau này Diệp Đông và con gái có thể sinh đôi, tới lúc đó không chừng có thể thương lượng với thông gia, một đứa họ Diệp, một đứa họ Trịnh. Chính sách nhà nước không cho phép, ba mẹ nhà họ Trịnh chỉ có một đứa con gái là Trịnh Giai, nhưng họ cũng muốn nhà mình có nhân mạch tiếp tục truyền thừa lại, mặc kệ là trai hay gái, vẫn tốt hơn việc nhà họ Trịnh biến mất sau trăm năm.

Huống hồ Diệp Đông có anh em, còn có một người chị nuôi, sau này gánh nặng chăm sóc ba mẹ sẽ không rơi lên người một mình cậu. Như vậy nếu con gái có thể ở bên Diệp Đông, gánh nặng chăm sóc ba mẹ hai bên có thể nhẹ hơn một chút.

Hơn nữa ba mẹ Diệp Đông người ta đều là nhân viên nghỉ hưu, có lương hưu dưỡng lão; ba Diệp Đông còn nghỉ hưu từ đồn công an, phẩm tính có đảm bảo, ít nhất gia đình người ta không có vấn đề về mặt giáo dục. Nếu không Diệp Đông và chị gái, em trai cậu cũng không thể thi vào đại học tốt.

Tổng hợp các phương diện lại, nhà họ Trịnh vô cùng hài lòng với đứa con rể tương lai Diệp Đông này.

Sau khi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa gặp Trịnh Giai, họ tương đối hài lòng với điều kiện gia đình và công việc của cô ấy.

Diệp Trường Vinh hài lòng nhà họ Trịnh xuất thân bộ đội. Bản thân ông chính là lính giải ngũ, có tình cảm đặc biệt với bộ đội, vô cùng hài lòng với nhà họ Trịnh và Trịnh Giai. Sau đó ông và thông gia tương lai gặp mặt, quả như vừa gặp như đã quen từ lâu.

Lý Vệ Hoa cũng không cần nói, con trai bà xuất sắc, vợ mà cậu tìm cũng không kém. Có thể tìm được đối tượng có điều kiện như Trịnh Giai, bà rất ưng.

Sau khi Diệp Đông và Trịnh Giai yêu đương một khoảng thời gian, ba mẹ hai bên gặp mặt, đính hôn cho hai người, hôn sự của Diệp Đông coi như đã định.

Sau đó chỉ còn lại Diệp Nam.

Quá trình Diệp Nam tìm bạn gái không thuận lợi như thế.

Bạn gái đầu tiên của cậu là bạn học đại học, nhưng khác khoa. Họ quen nhau lúc trường tổ chức đêm hội liên hoan. Sau khi tốt nghiệp, bạn gái ở lại Bắc Kinh, làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, công việc vô cùng ổn định, phúc lợi đãi ngộ cũng rất tốt.

Bạn gái và Diệp Nam ngẫu nhiên gặp nhau, hai người nói chuyện vài câu, lưu lại phương thức liên lạc của nhau. Sau đó dần dần thân quen, bạn nữ đột nhiên tỏ tình với Diệp Nam, nói muốn cùng cậu cố gắng, xây dựng một gia đình ở Bắc Kinh.

Vừa hay Diệp Nam bị mẹ giục cưới, cậu cảm thấy bạn gái rất tốt, có chí tiến thủ, tướng mạo cũng được, hai người có thể yêu đương thử, sau đó trở thành quan hệ bạn trai bạn gái.

Hai người yêu đương khoảng nửa năm, Diệp Nam đột nhiên đổi công việc. Cậu không thương lượng trước với bạn gái một tiếng, sau đó bạn gái đó biết chuyện liền không hài lòng, tìm tới Diệp Nam.

Bạn gái tức giận hỏi: “Diệp Nam, công việc trước đây của anh ổn định như vậy, đi làm vài năm thăng chức tăng lương, sao lại đột nhiên đổi việc? Công ty hiện giờ của anh chẳng qua là một công ty nhỏ vừa đăng ký, có tiền đồ phát triển gì…”

Diệp Nam ý thức được bạn gái không ủng hộ cậu đổi việc, lập tức giải thích với cô ta: “Đây là công ty do một người anh tốt của anh mở, người ta du học từ nước M về, chị gái anh cũng cho rằng công ty này tương lai xán lạn, ủng hộ anh làm cùng với anh Sâm…”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 339: Chương 339



“Chị anh nói công ty có tương lai xán lạn, anh liền cho rằng là thật? Tôi thấy đầu óc nhà anh có vấn đề! Chị anh nói gì cũng đúng, cái gì anh cũng nghe theo chị anh, vậy anh tìm bạn gái như tôi làm gì?” Cô gái hạ lệnh với Diệp Nam: “Nếu anh không có công việc ổn định, vậy thì chúng ta không cần ở bên nhau nữa.”

Diệp Nam: “Mặc kệ tôi tìm công việc gì, sau này có thể nuôi gia đình không phải được rồi sao? Công ty chúng tôi khai thác phần mềm máy tính, vô cùng có tương lai, tôi đổi việc có gì không tốt?”

Tuy Diệp Nam không thuộc chuyên ngành máy tính, không phải lập trình viên chương trình máy tính, làm công việc khai thác thị trường ở công ty, nhưng cậu vô cùng thích công việc hiện tại, cũng thích bầu không khí làm việc của công ty, thật sự không muốn rời khỏi công ty của anh Sâm.

Hơn nữa không tin người khác, nhưng Diệp Nam tin Hoan Hoan tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, công ty của anh Sâm sớm muộn cũng có thể trở thành công ty lớn. Cậu không đầu tư tiền vào, chẳng qua chỉ làm việc dưới trướng anh Sâm mà thôi, anh Sâm cũng không phải không trả lương cho cậu, có gì không thể làm? Hơn nữa lương mà anh Sâm trả cho họ không thấp, còn nhiều hơn đơn vị cũ.

Bây giờ không làm cùng anh Sâm, lẽ nào đợi sau này công ty của anh Sâm làm lớn lên, cậu mới dựa vào quan hệ đi vào? Như thế đâu có tốt bằng việc làm nguyên lão trong công ty…

Diệp Nam nghĩ thông suốt, nhưng không giải thích kỹ càng với bạn gái. Bởi vì cậu không nói cho bạn gái biết Hoan Hoan là một đại sư bói toán, có vài chuyện phải nghe cô. Nếu không bỏ lỡ cơ hội này, hối hận cũng muộn rồi.

Diệp Nam không tiết lộ Diệp Hoan là đại sư bói toán, chủ yếu là cậu nói, có vài người cũng không tin, ngược lại cảm thấy cậu mê tín không đáng tin, cho nên cậu chưa từng nói với bạn gái.

Bạn gái vô cùng tức giận, không thể hiểu vì sao Diệp Nam lại từ bỏ công việc tốt có tiền đồ phát triển ổn định, một mực đến công ty nhỏ tư nhân chịu khổ, cuối cùng cô ta quy kết nguyên nhân lên người Diệp Hoan: “Chị anh nói công ty các anh có tiền đồ, nó sẽ có tiền đồ? Chị ta bói toán sao, nói chắc chắn như thế. Vậy anh nói cho tôi biết, khi nào công ty các anh có thể phát triển thành công ty lớn? Dù sao thì tôi không thể đợi công ty các anh phát triển lên được, nếu anh không đổi ý, tôi thấy chúng ta chia tay thì hơn.”

Cô gái nói xong, tức giận bỏ đi.

Lúc đầu cô gái nhìn trúng Diệp Nam là cảm thấy Diệp Nam có công việc ổn định, điều kiện gia đình hình như cũng được, nếu họ mua nhà ở Bắc Kinh, nói không chừng ba mẹ cậu có thể bỏ ra một số tiền tài trợ, đợi hai người mua nhà ở Bắc Kinh, đồng nghĩa với đứng vững chân, tới lúc đó cuộc sống bước vào quỹ đạo ổn định, rồi lại suy nghĩ tới vấn đề sinh con.

Nói tới chuyện mua nhà, căn nhà do Diệp Hoan mua cho Diệp Nam quả thực đã tăng giá, nhưng cậu chưa từng nói với bạn gái chuyện này. Bởi vì mẹ cậu từng nói, nếu tình cảm không ổn định thì không được nói cho bên nữ biết mình có nhà ở Bắc Kinh.

Bởi vì bây giờ ngày càng khó làm hộ khẩu ở Bắc Kinh, nhà ở Bắc Kinh ngày càng khó mua, sở dĩ Lý Vệ Hoa khuyên con trai trước cũng là sợ con trai bị cô gái có tâm cơ gạt, bà không muốn tìm một cô con dâu khuấy đảo gia đình.

Lý Vệ Hoa còn nói, hai đứa con trai tìm người yêu, đều phải nhờ Diệp Hoan xem thử trước. Nếu Diệp Hoan cảm thấy cô gái được, Diệp Đông và Diệp Nam mới có thể hẹn hò với bên nữ; nếu không được vậy thì tìm người thích hợp hơn. Bởi vì Lý Vệ Hoa bị những thủ đoạn thần kỳ của Diệp Hoan làm bà phục sát đất, bây giờ bà rất tin lời Diệp Hoan, còn tin hơn cả hai đứa con trai.

Nhưng cô gái mà Diệp Nam đang yêu luôn bởi vì đủ loại nguyên nhân, vẫn chưa có cơ hội để Diệp Hoan gặp mặt. Không phải Diệp Hoan không muốn gặp, mà là tạm thời bạn nữ không muốn gặp mặt người nhà họ Diệp, có thể bởi vì cô ta cho rằng hai người còn chưa tới bước nói chuyện hôn nhân.

Diệp Hoan lại dựa vào xem tướng mặt của Diệp Nam, có thể nhìn ra tình cảm của cậu có thuận lợi không. Trước đây cô từng nhắc nhở Diệp Nam: “Đoạn tình cảm này của em sẽ không thuận lợi lắm. Bởi vì bên nữ là một cô gái có chủ kiến, em cũng có tính cách tương tự, hai người thường sẽ vì nhiều chuyện mà xảy ra tranh cãi. Nếu em kiên trì làm chính mình, ắt sẽ khiến cô gái đó tổn thương, trừ phi có một bên thỏa hiệp. Nếu các em ở bên nhau, cả đời sẽ không quá bình thản. Bản thân em xem mà làm, có nên tiếp tục đoạn tình cảm này hay không.”

Sau khi Diệp Nam bị bạn gái đá, nghĩ tới lời Diệp Hoan từng nói với cậu, suy nghĩ đoạn tình cảm này có đáng để tiếp tục duy trì bảo vệ hay không. Nhưng cậu vẫn tạm thời không định nói chuyện có nhà cho bạn gái biết.

Bởi vì nhà là do Diệp Hoan mua cho cậu, không phải cậu tự kiếm được, không có gì đáng để kiêu ngạo khoe khoang. Cậu muốn cùng anh Sâm lăn lộn tạo ra sự nghiệp, chính là muốn dựa vào năng lực của mình kiếm được nhiều tiền hơn, mang tới cuộc sống tốt hơn cho mình và người nhà.

Diệp Nam định tạm thời không đi tìm bạn gái, hai người bình tĩnh một đoạn thời gian, xem hai bên có cần tiếp tục bước tiếp hay không. Bởi vì cậu không muốn lãng phí tinh lực cả ngày cãi nhau với bạn gái.
 
Back
Top Bottom