Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 210: Chương 210



Tuy Nhiễm Hàn không đi học chính quy, nhưng anh ấy biết đi học phải tuân thủ quy tắc trường học, không nên tùy ý bỏ tiết.

Nhiễm Hàn đã tìm được tộc thân đời trước của nhà họ Khương, hỏi thăm được một số chuyện cũ của Khương Ất Khôn.

Sau khi tới Dung Thành Giang Nam, Nhiễm Hàn đã tốn công sức tìm được mấy lão bối nhà họ Khương, anh ấy hỏi thăm được năm đó nhà Khương Ất Khôn thuộc đích chi trong gia tộc họ Khương, nhưng người trong đích chi không nhiều, tới đời của Khương Ất Khôn lại chỉ còn một mình ông cụ kế thừa gia nghiệp. Phân chi nhà họ Khương đều cho rằng đó là do đích chi biết huyền học, nhìn thấu thiên cơ, chịu mệnh lý “ngũ tệ tam khuyết”, đích chi mới dần héo tàn.

(đích chi/phân chi có thể hiểu là dòng dõi trong gia tộc lớn, tuy cùng họ nhưng sẽ phân làm dòng chính và dòng phụ)

Tuy Khương Ất Khôn không có anh chị em, nhưng trong nhà ông cụ lại nhận nuôi một bé trai nhỏ hơn ông cụ vài tiếng, tên là Hình Hải. Hình Hải vốn là đứa trẻ của gia đình nghèo khó, số mệnh không tốt, ba mẹ mất hết, không ai chăm sóc, tổ phụ nhà họ Khương thấy ông ta đáng thương, nhận ông ta vào trong nhà làm bạn với cháu trai, cùng nhau trưởng thành.

Tổ phụ nhà họ Khương nhận nuôi ông ta, cũng là muốn ông ta trở thành trợ lực cho cháu trai, sau này có thể hỗ trợ cháu trai bảo vệ gia nghiệp nhà họ Khương, si với Khương Ất Khôn chính trực hậu đạo, từ nhỏ Hình Hải đã cơ trí hơn.

Sau đó Hình Hải lớn tới mười tám tuổi, ông ta ra ngoài lang bạt, qua mấy năm mới về nhà họ Khương. Khi đó nhà họ Khương chỉ còn lại Khương Ất Khôn, Khương Ất Khôn trở thành người tiếp quản gia tộc. Không biết vì sao, Hình Hải cãi nhau một trận với Khương Ất Khôn (tin tức do người làm nhà họ Khương truyền ra khi đó), sau lại rời nhà bỏ đi, mấy năm nữa mới về.

Mà lần này, sau khi Hình Hải trở về, chẳng bao lâu lại đi; ông ta đi chưa được mấy ngày, Khương Ất Khôn đã cho người làm trong nhà nghỉ việc, dẫn con gái rời khỏi nhà tổ nhà họ Khương, từ đây cũng không về nữa. Sau này Hình Hải lại về tìm Khương Ất Khôn, biết mấy năm trước ông cụ đã dẫn con gái đi, vẫn chưa trở về, còn từng hỏi thăm ông cụ đã đi đâu.

Sau đó Hình Hải dò la xong cũng đi, từ đây tộc nhân nhà họ Khương không thấy hai người nữa.

Nhiễm Hàn dò la được những chuyện này, cảm thấy có lẽ người tên Hình Hải có vấn đề. Vì sao Hình Hải nhiều lần rời khỏi nhà, lại vì sao lại cãi nhau với Khương Ất Khôn, sau đó vì sao lại dò la kỹ hành tung của Khương Ất Khôn?

Sau đó Nhiễm Hàn dựa theo suy đoán xủ một quẻ, bói ra chuyện mẹ ruột sư muội mất tích quả thực liên quan tới Hình Hải, định điều tra từ việc điều tra hành tung của Hình Hải.

Nhiễm Hàn không nói chuyện anh ấy tra được cho sư muội biết, mà gọi điện thoại nói cho sư phụ và sư thúc của anh ấy.

Hành Vân đạo trưởng nói: “Hình Hải? Ta và sư thúc con chưa từng nghe nói người này trong giới huyền học. Hoặc là hắn ta cố ý che giấu thực lực và hành tung của mình, hoặc là hắn ta dùng đạo hiệu khác, chúng ta không đối chứng được tên và đạo hiệu của hắn ta, cho nên không biết rốt cuộc hắn ta là ai. Nhưng nếu đã tra được có liên quan tới hắn, vậy thì tiếp tục tra. Đợi tra được manh mối của hắn, đừng nóng lòng ra tay, tìm hiểu rõ thực lực của hắn rồi tính. Quan trọng nhất là tìm được mẹ ruột giúp sư muội của con trước, nếu thật sự là do Hình Hải làm, sớm muộn cũng có thể xử được hắn.”

Nhiễm Hàn: “Con biết rồi, sư phụ, đều nghe theo người.”

“Ở bên ngoài chú ý an toàn, vấn đề không giải quyết được có thể tìm ta hoặc tìm sư thúc của con.”

“Vâng.” Nhiễm Hàn nghe sư phụ dặn dò xong, cúp điện thoại.

Nhiễm Hàn định đến nhà tổ nhà họ Khương tìm đồ vật cũ mà Hình Hải từng dùng, xem có thể lợi dụng đồ vật cũ tìm được hành tung hiện giờ của Hình Hải không.

Lục Vân Triết nhân lúc cuối tuần rảnh rỗi, mang bùa bình an do con gái tặng ông về nhà tổ, thăm ông bà cụ.

Mẹ Lục hỏi: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi quay về? Dạo gần đây có phải con rất bận không, mẹ thấy số lần con về ít đi hẳn.”

Lục Vân Triết chỉ đành nói: “Vừa khai giảng có thể khá bận, qua một thời gian nữa sẽ đỡ.”

Ông ấy hỏi: “Ba con đâu, một mình mẹ ở nhà?”

“Hình như ba con ra ngoài đánh cờ tướng với người ta rồi. Gia đình Vân Thanh đến nhà vợ nó, ai cũng ra ngoài hết nên mẹ ở nhà có một mình.”

Mẹ Lục không trách con trai cả dạo gần đây ít về nhà, mà không nhịn được càm ràm: “Dạo gần đây ba con không sao, con bận việc của con cũng được. Nhưng con đã lớn quá rồi, bên cạnh ngay cả một người có thể nương tựa cũng không có, đợi mẹ và ba con mất, ai quản con? Con còn có thể trông mong cháu con lo cho con, ngay cả mẹ nó cũng chưa chắc nó chịu nữa là.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 211: Chương 211



Mẹ Lục già nên nói nhiều, lại nhắc chuyện bảo Lục Vân Triết tìm bạn đời.

Có lẽ Lục Vân Triết bởi vì tìm được con gái, trong lòng có hi vọng, không thấy phiền ghét lời bà cụ nói, mà kiên nhẫn trả lời: “Mẹ, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của con con đã sớm sắp xếp rồi, không cần mẹ bận tâm nhiều. Mẹ yên tâm, sau này con già, tuyệt đối sẽ không làm phiền Cảnh Viễn…”

Trước đây Lục Vân Triết từng tính toán, không tìm được con ruột, cùng lắm già sẽ sống ở viện dưỡng lão, hoặc thuê một bảo mẫu tới nhà chăm sóc ông ấy; ông ấy có tiền còn có thể chịu khổ được sao? Bây giờ đã tìm được con gái, Lục Vân Triết càng không sợ. Nhìn dáng vẻ của con gái, cũng không giống kiểu không hiếu thuận, có con gái ở đây ông ấy sợ cái gì.

Mẹ Lục thấy con trai cả liền sầu muộn cho ông ấy: “Không phải mẹ lo con già rồi không ai chăm sóc sao, sao con lại thờ ơ như vậy, cũng không biết Khương Nhã đó có chỗ nào tốt, khiến con khăng khăng ôm khư khư cô ta cả đời. Phải rồi, hai hôm trước…” Mẹ Lục day trán nghĩ một lúc mới nhớ ra tên: “Già rồi, đầu óc không còn minh mẫn, cái cô tên Thượng Tinh đó, cầm đồ tới thăm ba con…Tuy mẹ không thích dáng vẻ của cô ta, nhưng quả thực con nên cân nhắc tìm một người.”

“Mẹ, xin mẹ đừng nói nữa được không, nếu mẹ còn nói nữa, con sẽ lập tức đi ngay!” Lục Vân Triết thật sự không muốn nghe mẹ ông ấy càm ràm, nhưng mỗi lần tới gần như đều sẽ bị như vậy. Nếu không phải sức khỏe của ba ông ấy không tốt, ông ấy sẽ không quay về thường xuyên.

Lục Vân Triết vốn không quan tâm Thượng Tinh như thế, nào, dù sao cũng cự tuyệt nhiều lần, bà ta không để tâm, thích làm gì thì làm.

“Được, cả ngày chê mẹ phiền, mẹ không nói nữa được chưa?” Mẹ Lục lại quan tâm con trai cả: “Vân Triết, con ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Lục Vân Triết lấy ra hai chiếc túi nhỏ màu đỏ: “Mẹ, con nhờ người làm cho mẹ và ba hai lá bùa bình an, mẹ nhất định phải đeo vào, đây là một phần tâm ý của con.” Nếu ba mẹ nhận nhưng không đeo, uổng công ông ấy xin cho họ.

Sáng nay Lục Vân Triết tới cửa hàng trang sức nhỏ mua hai cái túi nhỏ màu đỏ, dùng để đựng bùa bình an. Như vậy tiện đeo trên cổ hơn, không dễ làm mất.

Mẹ Lục nhận hai chiếc túi nhỏ màu đỏ nhìn, một cái thêu cát tường như ý, một cái thêu bình an trường thọ, ngụ ý rất hay, chỉ là không biết tại sao con trai cả lại đột nhiên nghĩ tới tặng bùa bình an cho họ.

Bà cụ nghĩ thầm, thuận miệng hỏi: “Vân Triết, sao đột nhiên con lại nghĩ tới tặng bùa bình an cho ba mẹ?”

Lục Vân Triết sợ mẹ ông ấy không coi trọng, trịnh trọng nói: “Đây là bùa con nhờ người mua từ chỗ một nhân sĩ huyền học, người bình thường không có được đâu, nghe nói rất linh nghiệm, không phải con thấy sức khỏe của ba không tốt sao, hi vọng ông ấy đeo bùa bình an lên giữ bình an.”

Mẹ Lục cười nói: “Một giáo sư đại học như con còn tin huyền học?”

“Tin, sao lại không tin?” Cho dù trước đây Lục Vân Triết không tin lắm, nhưng sau khi thấy bản lĩnh của con gái, ông ấy đã tin.

Lục Vân Triết sợ ba mẹ không coi trọng bùa bình an, căn dặn: “Mẹ, đây là con xin cho ba và mẹ, nhất định phải đeo đó.”

“Được, đợi ba con về, mẹ chia cho ông ấy một cái.” Mẹ Lục đeo chiếc túi nhỏ thêu cát tường như ý, để bình an trường thọ lại cho chồng.

Tuy Lục Vân Triết lấy nhiều bùa bình an từ chỗ con gái, nhưng ông ấy tính tạm thời chỉ tặng cho ba mẹ, không định tặng cho người khác. Bởi vì ông ấy sợ người khác không hiểu sự trân quý của bùa bình an, chà đạp tâm ý của con gái.

Nếu sau này người ta biết công dụng của bùa bình an, hỏi ông ấy lai lịch của bùa bình an, ông ấy sẽ theo ý của con gái, không tiết lộ quá nhiều cho người khác biết. Nếu em trai em gái muốn xin bùa bình an, ông ấy có thể tặng cho mỗi người một lá; nếu muốn nhiều thì phải móc tiền ra mua mới được.

Bùa bình an không phải vật phẩm bình thường trôi nổi trên chợ, người giàu có muốn mua cũng không có chỗ mua, đương nhiên Lục Vân Triết sẽ không tặng không cho người khác, cho dù là anh em ruột, em gái ruột cũng không thể lấy đi vô điều kiện. anh em họ đã sớm có gia đình riêng, mỗi người đều lo cho gia đình mình. Ở chỗ Lục Vân Triết, anh em ruột và em gái ruột có thân mấy cũng không bằng con gái ruột. Ông ấy sẽ không khơi khơi lấy bùa bình an của Diệp Hoan tùy tiện tặng cho người ta. Ngược lại, ông ấy sẽ nghĩ cách giúp con gái kiếm thêm tiền bằng bùa bình an.

Lục Vân Triết ở nhà tổ ăn bữa cơm với ba mẹ mới quay về nhà mình. May mà ông ấy đi sớm, muộn một chút e là lại phải gặp Thượng Tinh – người luôn ôm hi vọng đó. Bởi vì lần trước Thượng Tinh suy nghĩ muốn lấy lòng mẹ chồng, nên lần nữa tới nhà tổ nhà họ Lục.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 212: Chương 212



Nhưng bởi vì mẹ Lục biết con trai cả không thích Thượng Tinh, không tiết lộ con trai vừa đi khỏi, mà nói chuyện khác với Thượng Tinh. Một bà cụ ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm như bà gạt một người phụ nữ đơn thuần rất dễ dàng.

Nhưng có lẽ mẹ Lục cảm thấy Thượng Tinh hơi ngốc, không biết là sợi thần kinh nào không đúng, cuối cùng lúc Thượng Tinh chào tạm biệt, moi t.i.m móc phổi nói với bà ta thế này: “Thượng Tinh, Vân Triết nhà tôi quả thật là một người si tình, nhưng đó chỉ là si tình với người vợ trước kia của nó. Cô xem cô đã theo đuổi Vân Triết mấy năm ròng, nó vẫn trốn cô, tôi thấy cô nên thôi hi vọng đi, đoán chừng đời này nó cũng không thích phụ nữ nào khác.”

Thượng Tinh: “Bác gái, cháu thích người si tình giống như anh Lục, bác yên tâm, cháu sẽ không từ bỏ anh ấy.”

Lời này khiến mẹ Lục nghe xong trợn mắt há hốc mồm. Có phải bà ta có vấn đề không, ý của bà cụ rất rõ ràng, là muốn Thượng Tinh từ bỏ đứa con trai cả si tình đó của bà, chứ không phải khích lệ Thượng Tinh tiếp tục theo đuổi con trai.

Mẹ Lục không hiểu Thượng Tinh suy nghĩ kiểu gì, cảm thấy đầu óc của bà ta không được tỉnh táo, cho dù con trai đồng ý, bà cụ cũng không muốn đứa con dâu không thấu tình đạt lý này, nếu thật sự tìm một người như vậy, sau này còn phải thường xuyên khiến bà cụ bực bội.

Mẹ Lục nhìn bóng lưng rời đi của Thượng Tinh, không khỏi thấy may mắn, may mà con trai không thích người phụ nữ như Thượng Tinh.

Sau khi Lục Vân Triết tặng điện thoại cho Diệp Hoan, hai ba con liên lạc tiện hơn, nhưng lúc nhận điện thoại, cũng thu hút bạn cùng phòng và bạn học trong lớp. Thực ra Diệp Hoan đã chuyển điện thoại vào chế độ im lặng, vốn sẽ không có ai biết cô mang điện thoại đến phòng học, nhưng thi thoảng lúc nghe điện thoại bị người ta nhìn thấy, mới truyền vào tay các bạn học.

Thời này sinh viên dùng điện thoại thật sự không nhiều, người có thể dùng được chắc chắn là trong nhà không thiếu tiền.

Ít nhất Khương Đình Đình nhìn thấy liền không thoải mái, vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ hỏi: “Diệp Hoan, ai mua điện thoại cho cậu vậy?”

“Ba tớ mua, nói là liên lạc tiện hơn một chút.” Diệp Hoan nói thật. Dù sao điện thoại di động đúng thật là ba mua, cô không nói dối.

Nhưng lại để Khương Đình Đình bắt được điểm nghi hoặc: “Không phải ba cậu không tới đưa cậu đi học sao, sao lại đưa điện thoại cho cậu được?”

Diệp Hoan nghĩ, ba mà Khương Đình Đình nói là ba ở quê. Cô chỉ đành bổ sung: “Trước lúc đi học ba đã tặng rồi, tớ vẫn để đó không dùng thôi. Ba tớ cảm thấy liên lạc không tiện, yêu cầu tớ dùng điện thoại di động.”

Diệp Hoan nói rất thản nhiên, nhưng chính vì cô biểu hiện bình tĩnh, có thể mới khiến Khương Đình Đình đố kỵ. Một nữ sinh tới từ hương trấn, lại có họ hàng ở Bắc Kinh thường xuyên cho ăn cơm ké; hơn nữa quần áo Diệp Hoan mặc không nói là nhãn hiệu đắt cỡ nào, ít nhất là nhãn hiệu khá có tiếng ở trung tâm thương mại, giá tiền không quá rẻ, ít nhất mặc xịn hơn Khương Đình Đình.

Những điều này có thể khiến Khương Đình Đình – người vốn tưởng có thể dựa vào thân phận người Bắc Kinh chính gốc, có cảm giác ưu việt ở ký túc xá ghen tỵ.

Nhưng Khương Đình Đình ghen tỵ thì ghen tỵ, nhưng cô ấy cũng biết Diệp Hoan tiêu tiền hào phóng, xem ra chính là người không thiếu tiền, cho nên không tung lời nói xấu Diệp Hoan, cùng lắm là khó chịu trong lòng thôi.

Ngược lại mấy nữ sinh khác trong lòng Diệp Hoan suy đoán nhiều khả năng đối với việc Diệp Hoan dùng được điện thoại di động. Ví dụ nói điện thoại di động của Diệp Hoan là ai mua cho cô, sao không thấy cô dùng lúc tập huấn quân sự.

Có lẽ bởi vì sinh viên dùng điện thoại di động rất ít, lúc tập huấn quân sự còn chưa có quy định sinh viên không thể mang điện thoại di động.

Ngay cả Lâm Hiểu Nhiễm cũng đặc biệt hỏi Diệp Hoan: “Nghe nói cậu có điện thoại di động, tốt thật, tớ còn không biết điện thoại di động dùng kiểu gì nữa kìa? Ai mua điện thoại cho cậu vậy?”

Diệp Hoan có thể như thế nào, chỉ có thể giải thích lần nữa: “Ba tớ mua cho tớ.”

Dù sao mặc kệ là ai hỏi, Diệp Hoan đều có cùng một lời giải thích, ba cô mua cho, ai cũng không quản được.

Sau khi các bạn học biết Diệp Hoan có điện thoại, có người lại mặt dày mượn điện thoại Diệp Hoan gọi điện thoại về nhà.

Nếu nhìn ra bạn học thật sự có việc gấp, Diệp Hoan sẽ cho mượn; nếu nhìn ra bạn học chỉ là muốn ké điện thoại gọi cuộc gọi bình thường, Diệp Hoan không phải người tiêu tiền như rác, cô sẽ không cho mượn. Hoặc là nói không mang điện thoại, hoặc là trực tiếp từ chối.

Lúc này lợi ích của việc Diệp Hoan biết xem tướng mặt xuất hiện, nhìn một cái liền biết bạn học thật sự có việc gấp hay là nói dối. Nếu là người nói dối, Diệp Hoan sẽ tránh xa, rất ít qua lại với người ta. Đương nhiên phần lớn bạn học vẫn khá tự giác, sẽ không mượn điện thoại Diệp Hoan dùng, bởi vì mọi người đều biết tiền điện thoại di động đắt hơn điện thoại bàn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 213: Chương 213



Diệp Hoan nói chuyện phiền phức do điện thoại di động mang lại với Lục Vân Triết, ông ấy nói: “Cuộc sống đại học chính là xã hội thu nhỏ, đừng sợ phiền, con cứ coi như là cuộc sống tôi luyện. Thực ra mối quan hệ thời sinh viên khá đơn thuần, đợi sau này đi vào xã hội con sẽ biết, rất nhiều chuyện còn phức tạp hơn con tưởng tượng, ví dụ…”

Sau khi hai ba con có điện thoại di động, liên lạc tiện hơn, không phải Lục Vân Triết muốn bù đắp cho con gái sao, có việc hay không đều muốn dẫn Diệp Hoan lên phố lớn ngõ nhỏ ăn đồ ăn ngon, tiếp xúc nhiều hơn, bù đắp lại tiếc nuối tích lũy nhiều năm.

Sau lập thu hằng năm, người Bắc Kinh có cách nói “muốn ăn thu, có bạo đỗ”. Hôm nay Lục Vân Triết bèn đưa Diệp Hoan tới một quán vô cùng nổi tiếng mà ông ấy biết ăn bạo đỗ.

Sau khi làm giáo sư đại học, vòng giao thiệp của Lục Vân Triết không quá rộng, ngược lại quen không ít bạn trong giới đồ cổ. Diệp Hoan tới thủ đô không lâu, ngoài bạn học mới quen, người biết cô không nhiều. Cho nên hai ba con ra ngoài ăn cơm, cơ hội gặp phải người quen không nhiều lắm.

Nhưng cũng không thể nói không gặp được người quen lần nào. Thi thoảng trùng hợp, còn sẽ gặp được người không muốn gặp nhất.

Đối với Lục Vân Triết mà nói, Thượng Tinh khá dây dưa là người ông ấy không muốn gặp nhất, nhưng chiều nay lại gặp được vào giờ ăn cơm.

“Giáo sư Lục, thật trùng hợp, anh cũng tới đây ăn cơm à?” Lúc đầu Thượng Tinh nhìn thấy Lục Vân Triết thì vô cùng vui, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Nhưng khi Thượng Tinh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp theo phía sau Lục Vân Triết, còn là cô gái bà ta gặp ở nhà Lục Vân Triết lần trước, trong lòng không vui nữa, nụ cười trên mặt lập tức thu liễm: “Giáo sư Lục, cô ta là ai, vì sao lần nào tôi cũng thấy hai người đi chung.”

Lục Vân Triết sợ con gái hiểu lầm ông ấy muốn tìm “mùa xuân thứ hai”, vội vàng không nể nang nói: “Thượng Tinh, hai chúng ta không thân, tôi không cần giải thích với cô.”

Thượng Tinh nghe ông ấy nói vậy, lập tức ướt mắt, nước mắt suýt chút chảy ra, bà ta còn muốn nói gì, bị người bạn cùng đi ăn cơm kéo lại, kéo bà ta sang một bên ngồi.

Lục Vân Triết vốn không để tâm Thượng Tinh, ông ấy dẫn Diệp Hoan đặt một phòng bao ngồi xuống, sợ lại gặp phải người quen khác.

Đợi Lục Vân Triết và cô gái đó biến mất, bạn của Thượng Tinh mới hỏi bà ta: “Người vừa nãy chính là giáo sư Lục mà cậu theo đuổi mấy năm cũng không được?”

“Ừm, cậu nói anh ấy không thích tôi có phải là thích cô gái trẻ không?”

Người bạn trợn mắt nói: “May mà cậu không nói lời này trước mặt giáo sư Lục, nếu không chắc chắn người ta sẽ mắng cậu một trận. Cậu cũng không phải bạn gái người ta, còn có thể quản người ta thích ai? Nhưng với ánh mắt của tôi, cô gái đó không có tình cảm nam nữ với giáo sư Lục, đoán chừng là sinh viên của giáo sư Lục, cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm.”

Đầu óc Thượng Tinh giống như bị dán lại, bà ta đỏ mắt hỏi: “Vậy nếu Lục Vân Triết thích cô gái đó thì sao?”

Người bạn tiếp tục khuyên bà ta: “Cậu đừng suy nghĩ lung tung, tôi thấy có lẽ cô gái kia là sinh viên của thầy ấy, giáo sư đại học bọn họ không phải thích nhận đệ tử sao, có lẽ cô gái đó học giỏi, mới được giáo sư Lục để mắt tới. Hơn nữa, Lục Vân Triết người ta là giáo sư đại học của trường đại học nổi tiếng, có lẽ rất chú trọng danh tiếng, đâu có việc dây dưa với sinh viên nữ, vậy không phải là hỏng danh tiếng sao? Tôi thấy thầy ấy không giống người không biết tốt xấu, trừ phi thầy ấy không muốn làm giáo sư nữa…”

“Được rồi, được rồi, mau ăn cơm, tôi đói rồi. Không phải cậu thân với em dâu của giáo sư Lục sao, hay là ăn xong cậu hỏi cô ta thử?”

“Lần trước tôi thấy Lục Vân Triết gặp mặt nữ sinh này, đã từng hỏi Thục Mẫn. Nhưng Thục Mẫn nói anh cả cô ta tuyệt đối không thể dây dưa với sinh viên nữ. Vậy sao họ cứ gặp mặt mãi, còn cùng nhau ăn cơm, trông như tình cảm rất tốt?”

Người bạn nói: “Tình cảm ngoài tình cảm nam nữ, còn có rất nhiều loại, ví dụ tình thầy trò, ân tình, cũng chưa chắc họ là tình nhân, rốt cuộc cậu có ăn không, nếu cậu cảm thấy khó chịu, chi bằng chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm.”

Người bạn này vô cùng thân với Thượng Tinh, cực kỳ hiểu bà ta, mới khuyên giải như thế.

Thượng Tinh cắn môi, nhìn phòng bao mà Lục Vân Triết bọn họ ăn cơm nói: “Ăn ở đây đi.”

Người bạn nhìn thấy dáng vẻ ngốc đó của bà ta, không nhịn được khuyên: “Tôi thấy cậu là bị giáo sư Lục mê hoặc rồi, không chịu từ bỏ đúng không. Tôi cảm thấy, nếu cậu đã tốn mấy năm cũng không lay chuyển được giáo sư Lục, có thể thấy thầy ấy thật sự không thích cậu. Hay là cậu buông bỏ thầy ấy, thử tìm người khác yêu đương? Trên đời này nhiều đàn ông, lẽ nào ngoài giáo sư Lục, cậu còn tìm được người đàn ông thích hợp hơn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 214: Chương 214



Thượng Tinh: “Nhưng tôi chỉ thích anh ấy, làm sao đây?”

Không nói hai người này nữa, sau khi vào phòng bao, Diệp Hoan bắt đầu bảo vệ tình yêu giúp mẹ ruột. Nếu ba ruột thích người phụ nữ khác, chắc chắn cô sẽ có khoảng cách với ba ruột.

Kiếp trước Diệp Hoan là cô gái chưa trải qua yêu đương, cách nhìn tình yêu của cô còn khá bảo thủ, hi vọng có thể có được tình yêu rung động một lần bảo vệ được một đời.

Cho nên Diệp Hoan càng hi vọng ba có thể kiên thủ tới lúc mẹ về. Như vậy có lẽ có hơi hà khắc với ba, nhưng Diệp Hoan không hi vọng sau khi tìm được mẹ ruột, để mẹ ruột đối mặt với tin chồng yêu người khác.

“Ba, người phụ nữ vừa nãy thích ba?” Lần trước Diệp Hoan đi sớm, không để ý tới Thượng Tinh.

Lục Vân Triết trả lời chắc nịch: “Hoan Hoan con yên tâm, ba không thích cô ta.”

Diệp Hoan tùy hứng đưa ra yêu cầu: “Con hi vọng ba đợi mẹ về, gia đình chúng ta có thể đoàn tụ.”

Lục Vân Triết vội vàng bày tỏ quyết tâm với con gái: “Hoan Hoan, con yên tâm, ba tuyệt đối sẽ không thay lòng, nhất định đợi được mẹ con về nhà đoàn tụ. Chắc con biết, ba mong ngóng mọi người đã nhiều năm, khó khăn lắm mới tìm được con, nhất định sẽ đợi mẹ con về.”

Diệp Hoan nghe ba hứa mới tha cho ông ấy. Đương nhiên, Diệp Hoan nhìn ra quả thực ba ruột chưa từng có dấu hiệu thay lòng, nếu không cô sẽ không dễ dàng tha cho ông ấy như vậy.

Hai ba con đơn thuần là tới ăn cơm, sau khi ăn bạo đỗ, nhanh chóng thanh toán rời đi. Mà Thượng Tinh và bạn bà ta nhìn thấy hai người đi mới đi.

Ra khỏi quán, bạn của Thượng Tinh đưa ra ý kiến: “Nếu cậu không yên tâm thì gọi điện thoại cho Thục Mẫn hỏi thử.”

Thượng Tinh lập tức đồng ý, bà ta định về nhà sẽ gọi điện thoại cho Thục Mẫn.

Hà Thục Mẫn nhận được điện thoại của Thượng Tinh, cảm thấy hơi mơ hồ, nghe ý của Thượng Tinh, dường như dạo gần đây anh cả rất thân với một nữ sinh viên xinh đẹp, còn từng cùng nữ sinh ăn cơm vài lần?

Hà Thục Mẫn nghĩ: Bà ta không thể đứng nhìn, đợi sự việc vỡ lẽ, ảnh hưởng tiền đồ của chồng thì muộn rồi.

Đợi Lục Vân Thanh tan làm về nhà, Hà Thục Mẫn nói chuyện này với chồng, sau đó nói: “Anh gọi điện thoại cho anh cả hỏi thử, rốt cuộc anh ấy có chuyện gì khác với nữ sinh viên đó không? Không khéo lại có chuyện thật, tới lúc đó gây ra tiếng xấu ảnh hưởng anh thăng chức.”

Lục Vân Thanh làm việc ở bộ phận chính phủ, xem trọng nhất là danh tiếng, không phải sợ trong nhà có tiếng xấu.

Nhưng Lục Vân Thanh khá hiểu anh cả, cố chấp từ trong xương tủy, đã nhận định một việc hoặc một người tuyệt không quay đầu, nếu không ông ấy cũng sẽ không không đồng ý tái hôn nhiều năm như vậy.

Nhưng hỏi thêm một câu cũng cần thiết, thế là buổi tối Lục Vân Thanh gọi điện thoại cho anh cả.

Lục Vân Triết nghe câu hỏi của em hai, vừa buồn bực vừa phẫn nộ: “Cái gì, em hỏi anh có phải cùng nữ sinh viên đi ăn cơm? Có chuyện này, nhưng nữ sinh viên là một vãn bối, chẳng qua anh chiếu cố em ấy hơn mà thôi. Chuyện này là Thượng Tinh nói cho vợ em biết à, anh nói rõ với em nhé, vợ em quản quá rộng rồi, cô ta còn không quản lên đầu anh luôn…”

Lời của Lục Vân Triết khiến Lục Vân Thanh rất ngượng, sau đó chửi vợ một trận, bảo bà ta sau này bớt qua lại với Thượng Tinh, bớt quản chuyện của anh cả.

Lục Vân Thanh biết chắc chắn anh cả chê hai vợ chồng họ lo chuyện bao đồng. Thực ra họ thật sự không quản được vấn đề tình cảm của anh cả, nhưng họ ích kỷ, không muốn bị anh cả gây ra chuyện liên lụy tới họ thôi.

Lục Vân Triết bị vợ chồng em trai chọc giận, suốt một tuần liền không về nhà tổ.

Thời gian trôi đi không nhanh không chậm, Diệp Hoan lại gọi điện thoại cho sư huynh, hỏi thăm tiến triển điều tra. Nhưng sư huynh luôn thoái thác, không tiết lộ sự thật với Diệp Hoan.

Diệp Hoan cũng không ngốc, cúp điện thoại liền hiểu ý của sư huynh. Đại khái sư huynh đã tra ra gì đó, nhưng lại không muốn nói cho cô biết. Có lẽ sư huynh không muốn cô lỡ dỡ việc học, không cho cô đích thân điều tra chuyện mẹ ruột mất tích.

Nhưng Diệp Hoan cảm thấy, so với tìm mẹ ruột, việc học chẳng là gì, nếu ảnh hưởng việc học, cùng lắm cô nghỉ học một năm. Nhưng Diệp Hoan không muốn mẹ ruột chịu khổ chịu nạn ở nơi vô danh đó, đợi cô đi giải cứu, mà cô lại không làm gì, như thế lương tâm của cô sẽ bị lên án.

Vốn dĩ Diệp Hoan định bên sư huynh tra ra chút manh mối, cô có thể thuận theo manh mối tìm người, nhưng sư huynh không nói cho cô biết, vậy cô chỉ đành tự nghĩ cách tìm người.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 215: Chương 215



Thế nhưng còn chưa đợi Diệp Hoan bắt đầu hành động, cô phát hiện bên cạnh mình không đúng, hình như có người đang theo dõi cô.

Diệp Hoan buồn bực, rốt cuộc là ai rảnh rỗi theo dõi cô chứ, dạo gần đây cô rất nề nếp, luôn an ổn đi học ở trường, không làm chuyện gì quá đáng.

Diệp Hoan chú ý người theo dõi cô là một người trẻ bình thường, ánh mắt rất linh hoạt, nhìn một cái là biết chính là kiểu người rất có mắt nhìn. Cô xác định không quen người này, cũng chưa từng gặp, nhưng vì sao người này lại theo dõi cô?

Diệp Hoan suy nghĩ: Lẽ nào là người ái mộ của ba ruột phái tới, tưởng rằng cô và ba ruột có ‘quan hệ đặc biệt’, muốn điều tra cô?

Đây là khả năng đầu tiên mà Diệp Hoan nghĩ tới.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, muốn biết tình huống thật sự, còn phải tìm người trẻ đó hỏi thử.

Diệp Hoan cố tình đi tới một con hẻm bình thường khá ít người qua lại, dụ người trẻ theo dõi cô tới.

Diệp Hoan đợi ở góc cua, quả nhiên chẳng mấy chốc, Diệp Hoan nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông trẻ đó đi từng bước tới, có thể sợ lạc mất cô, tiếng bước chân có hơi gấp gáp.

Người đàn ông vừa vào con hẻm, Diệp Hoan đồng thời dùng bùa định thân và bùa cấm ngôn, lập tức chế trụ được gã.

“Nói đi, là ai phái anh theo dõi tôi?” Diệp Hoan nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông nhìn cô mang theo kinh hãi, nhớ ra cô còn dùng bùa cấm ngôn: “Phải rồi, tôi quên bây giờ anh không thể nói chuyện. Không sao, tôi sẽ nhanh chóng khiến anh nói sự thật.”

Diệp Hoan không cần động thủ đã chế trụ được người đàn ông, nếu có người đi qua nhìn thấy cảnh này, còn cho rằng hai người mặt đối mặt nói chuyện, người nghĩ lệch hướng còn có thể cho rằng họ đang lén lút hẹn hò, tuyệt đối không ngờ đây là bức cung.

Diệp Hoan giải trừ bùa cấm ngôn, lập tức dùng bùa nói thật với người đàn ông trẻ.

“Nói đi, anh là ai, ai phái anh tới theo dõi tôi?” Diệp Hoan biết loại người này bình thường đều là chân sai vặt, người điều tra cô tuyệt đối không phải người đàn ông trẻ trước mặt.

Diệp Hoan thấy người đàn ông trẻ ngậm chặt miệng không muốn nói, lại không chống lại được hiệu quả của bùa nói thật, vẫn há miệng phun ra chân tướng.

“Tôi tên Trương Long, là Kim đại ca, anh cả của chúng tôi phái tôi tới.”

Họ Kim? Diệp Hoan nghĩ ngợi, hình như cô không quen người họ Kim.

“Kim đại ca của các anh tên gì, vì sao theo dõi tôi?”

Trương Long thật sự không muốn nói thật, nhưng anh ta không khống chế được miệng của mình: “Kim đại ca tên Kim Đại Vĩ, trước đây lăn lộn trên phố, sau đó không biết làm gì kiếm được một số tiền lớn, sau đó mở quán ca múa. Vốn dĩ anh ấy bảo tôi giám sát giáo sư Lục, nhưng mấy hôm trước bỗng nhiên thay đổi ý, lại đổi sang bảo tôi giám sát cô.”

Trương Long không ngờ cô gái tên Diệp Hoan này không phải người bình thường, anh ta mới theo dõi cô đã bị cô bắt được. Lần này tiêu rồi, liệu Diệp Hoan có tha cho anh ta không tạm thời khó nói, nhưng nếu Kim đại ca biết anh ta làm việc không ra hồn, chắc chắn sẽ không tha cho anh ta.

Cái gì, thoạt đầu người tên Kim đại ca đó muốn theo dõi ba ruột cô?

Diệp Hoan nghe xong có hơi ngơ ngác, nhưng cô phản ứng rất nhanh, vì sao Kim đại ca lại theo dõi ba ruột, lẽ nào có liên quan chuyện của mười mấy năm trước? Hoặc là Kim đại ca muốn gây phiền phức cho ba ruột, nhưng cũng không đúng, nếu không Kim đại ca sẽ không chuyển sang sai người theo dõi cô. Điều này khiến Diệp Hoan nghĩ nhiều, khiến cô liên hệ tới chuyện xảy ra mười mấy năm trước.

Nghĩ tới đây, Diệp Hoan không nhịn được nữa, cô định đi thăm dò chi tiết về Kim đại ca, làm rõ lý do tại sao gã lại phái người theo dõi cô và ba ruột cô. Nếu thật sự liên quan tới chuyện của mười mấy năm trước, là kẻ thù chủ động tìm tới, vậy cô nhất định sẽ không tha cho kẻ thù đã truy lùng mẹ ruột đó, tốt nhất là tìm được mẹ ruột trước.

Diệp Hoan tiếp tục dùng bùa khống chế Trương Long, bắt anh ta dẫn cô đi tìm Kim đại ca. Diệp Hoan nghĩ ngợi, chuyện của cô không thể làm lớn, nên tìm một nơi ít người tra hỏi Kim đại ca thì tốt hơn. Trước khi điều tra rõ sự thật, Diệp Hoan không muốn để quá nhiều người biết cô từng tìm Kim đại ca, đề phòng bứt dây động rừng.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 216: Chương 216



Sau khi hỏi Trương Long, Diệp Hoan biết Kim đại ca có một căn viện, bình thường sẽ gọi các anh em dưới trướng đến đó phân phó bọn họ làm việc, nhưng bình thường gã sẽ không tới đó mỗi ngày, cũng tức là gã không thường dùng nơi đó. Vừa hay Diệp Hoan có thể mượn chỗ của Kim đại ca đích thân thẩm vấn gã.

Thế là Diệp Hoan bảo Trương Long dẫn cô tới viện, lấy điện thoại ra, bảo Trương Long chủ động gọi điện thoại cho Kim đại ca, nói tìm Kim đại ca có việc báo cáo.

Đợi Diệp Hoan khống chế Trương Long đi vào viện của Kim đại ca, Trương Long bị thủ đoạn thần bí của Diệp Hoan dọa sợ tới mức khủng hoảng, sợ Diệp Hoan không vừa lòng một cái liền thần không biết quỷ không hay g.i.ế.c anh ta. Cho nên Trương Long cực kỳ phối hợp, Diệp Hoan bảo anh ta làm gì, anh ta liền làm đó.

Trương Long thầm nói: Dù sao thì trước kia anh ta chẳng qua là theo dõi người ta mà thôi, chưa từng làm chuyện gây hại cho người ta. Anh ta nghe lời phối hợp như vậy, xong việc, có lẽ Diệp Hoan sẽ tha cho anh ta nhỉ?

Trương Long dựa theo chỉ thị của Diệp Hoan, nhấn điện thoại gọi cho Kim đại ca.

“Đại ca, anh bận không? Nếu không bận thì tới viện một chuyến, em có việc báo cáo với anh.”

“Tao thấy mày dùng điện thoại di động gọi, điện thoại di động ở đâu ra vậy?”

Trương Long lanh lẹ nói: “Đại ca, em vừa mới trộm được.”

Nếu nhắc tới Diệp Hoan, chẳng phải là bại lộ sao? Lỡ như Diệp Hoan tức giận, giải quyết anh ta thì phải làm sao? Người vốn chỉ là thuộc hạ như Trương Long không hề do dự bán đứng đại ca.

Có thể anh ta đã ý thức được, cho dù anh ta không phối hợp, Diệp Hoan cũng có thể dễ dàng tìm được Kim đại ca.

Bên chỗ Kim đại ca, vừa uống rượu với người ta, ăn cơm no xong. Gã cho rằng chỉ là sai Trương Long theo dõi một cô gái, chắc chắn nhẹ nhàng hơn theo dõi giáo sư đại học. Vì vậy gã không chú ý tới vì sao Trương Long không nói rõ với gã trong điện thoại mà bảo gả tới viện mới nói rõ.

Nếu đầu óc gã tỉnh táo một chút là có thể phát giác được, Trương Long là đàn em của gã, bảo gã đi gặp đàn em có hợp lẽ thường không? Nhưng gã vừa uống rất nhiều rượu, đầu hơi choáng, nghĩ nói xong chuyện với Trương Long, ở lại tiểu viện một đêm cũng được, thế là gã đi ngay.

Nơi Kim đại ca uống rượu không xa tiểu viện lắm, gã loạng choạng đi tới tiểu viện, đại khái tốn mười mấy phút. Thậm chí gã không chú ý cổng lớn mở bằng cách nào, thuận thế đẩy cửa đi vào, sau đó dựa vào cửa quát: “Trương Long, Trương Long, mau tới đỡ tao, hôm nay tao uống say rồi.”

Sao Diệp Hoan có thể để Trương Long đi ra, cô luôn bắt anh ta giữ tư thế người gỗ, bây giờ chẳng qua có thể nói chuyện được mà thôi, lại không thể động đậy. Diệp Hoan không phí lời, Trương Long không dám có bất cứ động tác nào.

Kim đại ca đợi một lúc, không thấy Trương Long đáp lời, cũng không thấy anh ta ra đỡ gã, không nhịn được mắng hai tiếng: “Mấy thằng nhãi này, dạo này ngày càng không nghe lời, đúng là muốn ăn đòn…”

Kim đại ca choáng váng tự đi vào nhà chính, vừa đi vừa nói: “Trương Long, mày c.h.ế.t ở xó nào rồi?”

Đợi gã vừa vào nhà, còn chưa nhìn rõ người ngồi bên cạnh Trương Long là ai, đã bị Diệp Hoan dùng bùa khống chế.

Đợi Kim đại ca ý thức được sai khác, mở to mắt nhìn Diệp Hoan, gã đã không thể nói nên lời. Gã ra sức nhìn Trương Long, mà Trương Long chỉ có thể cười khổ với Kim đại ca, bày tỏ anh ta bị người ta uy h.i.ế.p mới nói dối, anh ta vô tội.

Kim đại ca bị dọa sợ, lập tức tỉnh rượu không ít, đầu óc giống như trở nên tỉnh táo hơn. Gã mặc kệ Trương Long, ánh mắt nhìn Diệp Hoan mang theo nghi hoặc, hình như nhất thời vẫn chưa hiểu vì sao cô gái trông vô tội, thực tế lại vô cùng lợi hại này lại rẽ cua tới tìm gã.

Bởi vì người mà Kim đại ca phái đi, dạo gần đây mới tra được Diệp Hoan và giáo sư Lục qua lại thân thiết. Kim đại ca thấy Trương Long làm việc linh hoạt nên mới phái anh ta theo dõi Diệp Hoan. Nhưng Kim đại ca đều là sai người khác đi theo dõi, vốn không biết Diệp Hoan – người bị gã phái người theo dõi trông như thế nào.

Nhưng Kim đại ca có thể cảm nhận được gã vừa vào cửa đã bất động, đây là cảm nhận chân thật, người bình thường không làm được loại thủ đoạn này.

Điều này khiến Kim đại ca nhớ tới người thần bí sai gã điều tra giáo sư Lục đó, còn có hành tung xuất quỷ nhập thần và thủ đoạn trừng phạt người của người thần bí đó…Lại nghĩ tới thủ đoạn cô gái dùng với gã, những người tìm tới gã đều không phải người bình thường! Trong lòng gã kinh hãi, cảm thấy sắp gặp họa lớn.

Giáo sư Lục mà người thần bí phái gã theo dõi trường kỳ cũng không phải người bình thường? Không đúng, giáo sư Lục vốn không phát hiện có người theo dõi ông ấy; nên nói cô gái này không phải người bình thường, chắc là người cùng đường với người thần bí…
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 217: Chương 217



Diệp Hoan lại không cho Kim đại ca quá nhiều thời gian suy nghĩ, thậm chí ngay cả hỏi cô cũng lười hỏi Kim đại ca tại sao lại phái người theo dõi mình. Cô trực tiếp dùng bùa nói thật với Kim đại ca, khiến gã nói ra lý do theo dõi cô, là có mục đích hay là người khác sai khiến?

Kim đại ca bị dùng bùa nói thật thành thật khai: “Là một người thần bí bảo tôi theo dõi giáo sư Lục. Lần trước sau khi tôi gọi điện thoại báo cáo với người đó, người đó mới hạ lệnh theo dõi cô.”

Diệp Hoan: “Người thần bí này là ai, anh biết hắn trông như thế nào không?” Cô đoán được phía sau chắc chắn có chuyện.

“Tôi không biết người đó trông như thế nào, chỉ từng nhận tiền người đó cho, anh ta cho tôi một số tiền lớn, tôi dùng tiền anh ta cho mở một quán ca múa. Anh ta bảo tôi theo dõi Lục Vân Triết quanh năm, nếu nhìn thấy có cô gái nhỏ nào thân thiết với Lục Vân Triết, nhất định phải báo cáo với anh ta.” Kim đại ca nói: “Bởi vì Lục Vân Triết là giáo sư, bình thường tiếp xúc với khá nhiều sinh viên, có rất nhiều cô gái, tôi đã từng báo cáo với anh ta nhiều lần, nhưng không có một người nào là người anh ta muốn tìm.”

Diệp Hoan: “Nói như vậy anh không biết người thần bí là ai?”

Kim đại ca: “Vâng, tôi chưa từng gặp anh ta, chỉ liên lạc với anh ta qua điện thoại.”

Diệp Hoan nhíu mày hỏi: “Anh không biết hắn ở đâu, hoặc nghe hắn từng nhắc tới hắn ở đâu?”

Kim đại ca nghĩ ngợi nói: “Tôi chỉ đoán được dạo gần đây có lẽ anh ta không ở Bắc Kinh, bởi vì anh ta từng nói mấy ngày nữa sẽ tới tìm cô.”

“Vậy hắn là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, có thể nghe ra được không?”

“Là nam, bởi vì giọng của anh ta khàn, tôi cũng không nghe ra bao nhiêu tuổi.”

Gã gần như không biết gì, Diệp Hoan chỉ đành nói: “Đưa công cụ truyền tin của anh với người đó cho tôi.”

Cô hi vọng thông qua công cụ truyền tin điều tra được địa điểm của người thần bí đó.

Lúc Diệp Hoan vừa tìm được ba ruột, từng lén lút lấy vật phẩm mẹ ruột từng dùng, muốn thông qua đồ mà bà ấy từng dùng bói ra vị trí của bà ấy. Nhưng vì thời gian quá lâu, bên phía mẹ ruột có vấn đề, Diệp Hoan không bói ra được vị trí của mẹ ruột, nếu không cô đã sớm tìm được người rồi.

Diệp Hoan có dự cảm mãnh liệt, người thần bí này chính là kẻ thù mà mẹ ruột nhắc tới. Hơn nữa gã luôn giám sát ba ruột, mục đích chính là xem có thể thông qua ba ruột tìm được cô không.

Diệp Hoan bất giác nhớ tới kiếp trước bỗng nhiên c.h.ế.t đi. Lẽ nào kiếp trước chính là kẻ thù thông qua thủ đoạn nào đó, tìm được cô, để có được thứ gì từ trên người cô, gã đã giải quyết cô trong lúc cô bất tri bất giác?

Diệp Hoan xâu chuỗi lại mọi thứ, cô cảm thấy Không Gian La Bàn mà cô có được có thể chính là bảo bối do tổ tiên nhà họ Khương truyền lại. Nhưng bởi vì điều kiện mở không gian khá hà khắc, cho nên người nhà họ Khương luôn không có cơ duyên tiến vào Không Gian La Bàn, dĩ nhiên không biết rốt cuộc là bảo bối gì. Nhưng tổ huấn thì phải nghe, người nhà họ Khương luôn truyền bảo bối lại.

Nhưng không biết kẻ thù của mẹ ruột biết tin nhà họ Khương có bảo bối tổ truyền ở đâu, gã muốn có được, có thể người đầu tiên kẻ thù tìm tới là ông ngoại, cho nên ông ngoại dẫn con gái trốn chạy khắp nơi; nhưng cuối cùng kẻ thù tìm được mẹ ruột, khi đó mẹ ruột sắp sinh, bà ấy lại sợ đi tìm chồng sẽ mang tới nguy hiểm cho chồng và người thân khác, liền lựa chọn một mình trốn khỏi kẻ thù. Sau khi sinh trên đường, lại đặt cô ở cổng nhà họ Diệp, nhờ ba mẹ Diệp nuôi dưỡng cô.

Có lẽ sau đó mẹ ruột không trốn được sự truy lùng của kẻ thù, bị kẻ thù bắt được, cho nên mới không quay lại đón cô; còn có một khả năng chính là mẹ ruột đã gặp bất trắc.

Diệp Hoan không muốn còn chưa gặp được mẹ ruột đã tưởng tượng mẹ ruột gặp bất trắc, cô không muốn chấp nhận sự thật như thế, dứt khoát dừng suy nghĩ tiếp.

Mà kẻ thù còn muốn có được bảo bối tổ truyền của nhà họ Khương, không có được ở chỗ mẹ ruột, gã đoán được có thể mẹ ruột đã để bảo bối lên người cô, chuyển sang tiếp tục tìm cô. Có thể mẹ ruột cũng biết thuật pháp huyền học, năm đó giấu cô chặt chẽ, cho nên kẻ thù vẫn không tìm được manh mối của cô.

Nhưng đã nhiều năm kẻ thù vẫn không từ bỏ, luôn phái người bình thường theo dõi ba ruột có quan hệ huyết mạch với cô, muốn thông qua ba ruột tìm được cô.

Chỉ là không biết kiếp trước kẻ thù tìm được cô bằng cách nào, bởi vì kiếp trước cô không nhận ba ruột.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 218: Chương 218



Diệp Hoan đoán: Kẻ thù không biết kiếp này cô có được truyền thừa không gian, chỉ là muốn tìm ra cô, xem trên người cô có giấu bảo vật không.

Nhưng kiếp này, chính vì Diệp Hoan đã học huyền học, biết được nhiều hơn nên mới có thể lập tức nhìn ra thủ đoạn theo dõi của người bình thường, Diệp Hoan định giành cơ hội trước, làm rõ tình hình của kẻ thù.

Kim đại ca và Trương Long giống như người gỗ đứng trong nhà, Diệp Hoan lấy điện thoại của Kim đại ca đi ra ngoài, định xem có thể lợi dụng điện thoại bói ra hành tung của kẻ thù không.

Diệp Hoan không muốn thông qua điện thoại chủ động liên lạc với kẻ thù, như thế không phải là tự tiết lộ mình sao. Cô còn sợ kẻ thù nhận được điện thoại, chuẩn bị trước, ví dụ giấu mẹ ruột cô kỹ hơn, hoặc là nhân lúc cô không chuẩn bị mà tập kích cô…

Diệp Hoan cảm thấy những điều cô nghĩ đều có thể xảy ra. Vì vậy Diệp Hoan chỉ có thể dùng cách khác để biết phương vị của kẻ thù.

Bởi vì Kim đại ca dùng chiếc điện thoại này liên lạc với người thần bí, cho nên Diệp Hoan mới dùng nó để bói ra phương vị của kẻ thù.

Diệp Hoan sợ mình bói không chuẩn xác, trực tiếp sử dụng La Bàn chiếm ngự trong cơ thể, dùng để tính toán phương vị của kẻ thù. Bởi vì kẻ thù là đầu mối, chỉ cần tìm được gã, mới có thể tìm được tung tích của mẹ ruột.

Diệp Hoan đề phòng có người đi vào, cài chốt cổng lại, cô mới an tâm triệu hoán La Bàn ra, sử dụng nguyên khí trong cơ thể khởi động La Bàn. Chỉ thấy La Bàn lơ lững ở vị trí trước n.g.ự.c Diệp Hoan, giữ trạng thái thăng bằng. Diệp Hoan phân thần lấy điện thoại của Kim đại ca ra, đặt bên trên La Bàn, lúc khởi động La Bàn, nhìn thấy kim từ của La Bàn chuyển hướng về hướng nào đó, kết quả kim từ chỉ hướng tây nam.

Sau đó Diệp Hoan lại dùng lục hào bát quái, sử dụng ba đồng tiền xu, hai tay khép chặt, nghĩ chuyện tìm mẹ, sau khi chắp tay lắc lắc, bỏ vào trong mâm treo, ném sáu lần thành quẻ. Cuối cùng Diệp Hoan nhìn thấy kết quả, hiển thị muốn tìm người, phương hướng vẫn là hướng tây nam.

Trước đây không phải Diệp Hoan chưa từng bói, nhưng luôn không bói ra kết quả. Không biết vì sao lần này, sử dụng hai phương pháp bói toán, lại bói ra cùng một kết quả.

Diệp Hoan nghĩ: Có phải điều này đại biểu kết quả chính xác, muốn tìm người thì phải đi về hướng tây nam.

Hướng tây nam, vị trí khá mập mờ, nhưng nơi đầu tiên Diệp Hoan nghĩ tới là quê nhà. Bởi vì quê nhà ở hướng tây nam Bắc Kinh. Hơn nữa năm xưa mẹ ruột mất tích ở đó, cô cũng được mẹ ruột gửi gắm cho ba mẹ hiện tại ở đó, thậm chí ở kiếp trước, cô đã đột nhiên mất mạng ở thành phố S…

Diệp Hoan có trực giác mãnh liệt, cô nên về thành phố S tìm mẹ ruột.

Mặc kệ như thế nào, có kết quả tốt hơn là không có kết quả. Tuy Diệp Hoan chỉ bói được kết quả mập mờ, nhưng cô vẫn định đích thân đi một chuyến, xem có thể tìm được kẻ thù không, quan trọng nhất là tìm lại mẹ ruột.

Nhưng Diệp Hoan không thể nói đi là đi, cô còn đang đi học, phải nói với ba ruột trước mới được, nếu không cô đột nhiên biến mất, đoán chừng ba ruột sẽ lo lắng. Còn có chỗ sư phụ, cũng phải báo trước. Có lẽ sắp phải đối đầu với kẻ thù, cô muốn xem sư phụ có dặn dò gì không.

Diệp Hoan nghĩ tới năm đó có lẽ ông ngoại cũng trốn được người gọi là kẻ thù đó, cho nên có phải kẻ thù khá mạnh không, không biết cô có thể giải quyết được không. Nhưng có Không Gian La Bàn ở đây, Diệp Hoan có chỗ dựa, cộng thêm nóng lòng tìm người, không nảy sinh tâm tư sợ hãi đối với kẻ thù cường đại.

Ngược lại, Diệp Hoan còn muốn lục tìm trong ký ức có phương pháp đặc biệt nào có thể nâng cao chiến lực của mình để đấu với kẻ thù không, tốt nhất là báo thù tại chỗ, giải quyết triệt để kẻ thù, báo mối thù hại gia đình ba người họ ly biệt.

Thêm nữa, Diệp Hoan muốn giải quyết kẻ thù, cũng là sợ đánh hổ không c.h.ế.t lại bị cắn ngược. Bởi vì Diệp Hoan đoán được có lẽ kẻ thù biết tin nhà họ Khương có trọng bảo, nếu tha cho gã, gã giở trò sau lưng không nói, lỡ như gã điên tiết, nói tin tức trọng bảo cho người khác biết, đặc biệt là người trong huyền học, như thế Diệp Hoan và người nhà sẽ vĩnh viễn không yên ổn được.

Diệp Hoan gọi điện thoại cho sư phụ trước, nói chuyện hôm nay với sư phụ, lại nói ra suy đoán của mình (ngoài tin tức về trọng bảo không nói). Cô chỉ nói có lẽ là kẻ thù điều tra cô, cô muốn đến tìm thử, có thể tìm mẹ ruột về hay không.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 219: Chương 219



Kỷ sư phụ nói: “Diệp Hoan, suy đoán của con chính xác, sư huynh của con đã tra được một phần tình hình. Kẻ thù mà con nói có lẽ là đệ tử được nhà họ Khương từng thu nhận, Hình Hải. Tên Hình Hải này, năm đó còn không nổi tiếng bằng ông ngoại Khương Ất Khôn của con, lúc hắn còn trẻ, ta chưa từng nghe nói chuyện của hắn. Nhưng dạo gần đây ta hỏi thăm mấy lão hữu, hình như Hình Hải này đã học tà thuật ở đâu đó, năm đó còn từng phạm án g.i.ế.c người lấy máu. Nhưng năm đó bởi vì nhiều nguyên nhân, không bắt được người này. Từ đây hắn biến mất tăm, giới huyền học rất hiếm có tin tức của hắn truyền ra.”

“Dù sao thì người này không phải người tốt, còn biết bàng môn tà đạo, ta sợ con và sư huynh con đều không phải đối thủ của hắn. Nhưng các con học thuật pháp huyền học chính thống, hơn nữa công pháp mà con cung cấp đặc biệt, bây giờ các con lợi hại hơn những người cùng tuổi trong huyền học nhiều, cho nên cũng không cần tự ti. Ý của ta là các con đi điều tra tìm manh mối trước, sau đó ta và sư bá con tới, giúp các con lược trận, ta không tin bốn sư đồ chúng ta lại không xử lý được một kẻ tà phái…”

Đối phó loại người này không cần chú trọng công bằng một chọi một, chú trọng đạo nghĩa giang hồ gì, mặc kệ như thế nào, chỉ cần bắt được người là tốt nhất.

Diệp Hoan bắt lấy trọng điểm: “Sư phụ, nếu sư huynh đã tra được manh mối, sao lại không nói cho con biết?”

Kỷ sư phụ vội vàng nói đỡ cho sư điệt: “Ài, sư huynh con sợ ảnh hưởng việc học của con, muốn giúp con giải quyết chuyện này. Đợi lát nữa ta gọi điện thoại cho nó, bảo nó đừng ở Dung Thành điều tra nữa, trực tiếp tới thành phố S điều tra manh mối.”

Diệp Hoan: Được thôi, cô đã sớm đoán được sẽ là như vậy. Cô không thể trách sư huynh, dù sao anh ấy cũng có ý tốt. Nhưng bởi vì liên quan tới mẹ ruột mất tích nhiều năm, cô thật sự muốn tự đi giải quyết vấn đề.

Không phải Nhiễm Hàn không phối hợp, mà là bởi vì thời gian trôi đi quá lâu, khí tức của chủ nhân lưu lại trên đồ vật cũ đã gần như không còn, cho dù Nhiễm Hàn muốn bói phương vị của Hình Hải cũng không dễ.

Anh ấy vừa nhận được điện thoại của sư thúc, lập tức nói: “Bây giờ con đi mua vé tàu lửa đi đến thành phố S ngay, bảo sư muội đợi con, đừng hành động đơn độc một mình.”

Kỷ sư phụ: “Không phải con biết số điện thoại của sư muội sao, đến rồi thì liên lạc thẳng với con bé.”

Sau đó Kỷ sư phụ vẫn gọi điện thoại cho đồ đệ, nói cho Diệp Hoan biết: “Sư huynh con đã đi đến thành phố S, nó nói con đến nơi thì đừng hành động đơn độc, phải cùng điều tra. Ta đoán nó là sợ con chưa va chạm nhiều, rơi vào bẫy của kẻ thù… Sư huynh con có ý tốt, con đừng trách nó.”

Diệp Hoan bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, con biết rồi, sẽ không trách sư huynh. Sư huynh giúp đỡ con, con cảm ơn anh ấy còn không kịp, làm gì trách anh ấy được?” Cô cũng không phải người không biết tốt xấu.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Hoan định đi giải quyết hai “người gỗ” trong nhà kia trước, rồi đến chỗ ba ruột một chuyến, nói rõ tình hình với ông ấy, nhờ ông ấy xin nghỉ giúp, sau đó cô lại tới thành phố S.

Còn hai người này giải quyết thế nào, Diệp Hoan đã nghĩ xong. Giống như xử lý phạm nhân lúc trước, dùng bùa nói thật cho chúng trước, trực tiếp ném tới cổng cục cảnh sát, cho tới khi cảnh sát tra hỏi, họ sẽ nôn ra hết vụ án mà mình từng phạm phải, còn xử phạt thế nào phải xem đồng chí cảnh sát.

Nhưng trước khi đưa hai người tới cục cảnh sát, Diệp Hoan dùng một loại cấm thuật trong truyền thừa, xóa bỏ toàn bộ sự việc liên quan tới cô và ba ruột trong đầu hai người. Như vậy, cho dù đưa hai người tới cục cảnh sát, cũng không dính dáng lên đầu cô và ba ruột.

May mà trong đầu họ không có nhiều ký ức về Diệp Hoan và Lục Vân Triết, Diệp Hoan làm phép không tốn quá nhiều sức lực.

Đợi Diệp Hoan làm phép xong, nghĩ ngợi có sơ sót gì không, rồi khống chế hai người đi tới cục cảnh sát. Nhưng lần này Diệp Hoan theo phía sau đằng xa, người khác không thể nhìn ra cô khống chế hai người trước mặt, trừ phi là nhân sĩ huyền học nhìn thấy mới có thể nhìn ra Diệp Hoan động chân động tay.

Đáng tiếc hai người không may mắn, không gặp được nhân sĩ huyền học thích lo chuyện bất bình, tới giải cứu họ.

Diệp Hoan đưa hai người tới cổng cục cảnh sát, trực tiếp bảo họ đi vào tự thú, tự thú những việc đã làm khi trước, ví dụ trộm cắp gạt tiền,…Những việc này đều là Diệp Hoan nhìn ra từ trên tướng mặt của hai người, tuyệt đối sẽ không sai sót, cho nên dựa theo những việc làm trước đây của họ, đại khái sẽ bị giam trong tù một khoảng thời gian.

Sau đó Diệp Hoan chuyển hướng, lại đến chỗ ba ruột, định nói với ông ấy mình đang điều tra chuyện mẹ ruột mất tích.

Sở dĩ Diệp Hoan muốn nói thẳng cũng là có tiền đề, bởi vì ba ruột biết cô biết huyền học. Bây giờ tiết lộ thêm một chút với ông ấy, ba ruột sẽ không tới mức cả kinh. Nhưng Diệp Hoan cảm thấy có lẽ ba ruột sẽ không yên tâm để cô một mình đến thành phố S, chắc chắn sẽ đi cùng cô.

Bởi vì không chỉ cô muốn tìm được mẹ ruột, ba ruột càng muốn tìm được người vợ mất tích nhiều năm.
 
Back
Top Bottom