Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 200: Chương 200



“Haiz, cô gái đó giống ai nhỉ, lời tới miệng lại không nhớ ra.” Lục Cảnh Viễn nghĩ một hồi, vẫn không thể nào liên hệ Diệp Hoan với bác gái đã mất tích nhiều năm.

Bởi vì Lục Cảnh Viễn ngẫu nhiên nhìn thấy bức ảnh của Khương Nhã ở chỗ bác cả, chẳng qua số lần không nhiều, nhất thời không liên hệ hai người lại được. Dẫu sao thì Khương Nhã đã mất tích nhiều năm, mà khi Khương Nhã mất tích, Lục Cảnh Viễn còn rất nhỏ, anh ta không có chút ấn tượng nào với bác gái. Nếu bây giờ cho anh ta nhìn thấy ảnh của bác gái, chắc chắn anh ta sẽ nhớ tới Diệp Hoan giống bác gái.

Năm xưa bởi vì thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, Lục Vân Triết và Khương Nhã làm thanh niên trí thức kết hôn muộn, mà Lục Vân Thanh và Hà Thục Mẫn đã kết hôn sớm. Cho nên Lục Cảnh Viễn lớn hơn Diệp Hoan một tuổi. Nói ra, anh ta chính là anh họ của Diệp Hoan.

Tâm tư của Diệp Hoan đều đặt lên người em trai Diệp Nam, vốn không để ý người như Lục Cảnh Viễn. Từ sau khi nhận ba ruột, lá bùa tìm người thân mà Diệp Hoan dùng đã thành đồ bỏ, cô cũng không chuẩn bị bùa tìm người thân, cho nên không biết vừa nãy đã bỏ lỡ anh họ.

Diệp Nam: “Hoan Hoan, chị theo em vào trường xem đi, em cho chị biết ký túc xá của em và phòng học ở đâu, sau này chị tìm em cũng biết tìm ở đâu.”

Diệp Hoan đồng ý: “Được thôi, chị cùng em vào xem thử.”

Vào trường chắc chắn không thể dẫn theo Chiến Thần, Diệp Hoan bảo nó dạo ở lân cận một vòng, sau khi quay lại có thể ở cổng trường đợi cô. Chiến Thần đã sớm muốn ra ngoài chơi, Diệp Hoan vừa nói xong, nó lập tức đồng ý, thuận theo đường bên tường chạy xa.

Diệp Hoan bỗng nhiên nhớ ra chuyện điện thoại, hỏi: “Diệp Đông, em cần điện thoại không, hay là chị mua cho em một chiếc dùng?”

Từ khi Diệp Đông và Diệp Nam vào thành phố học cấp hai, không cho Diệp Hoan gọi chúng là Đông Đông và Nam Nam nữa, ngoại trừ thi thoảng Diệp Hoan sẽ gọi tên nhũ của họ, bây giờ hầu như đều gọi các em trai bằng tên khai sinh.

Diệp Nam lập tức lắc đầu từ chối: “Hoan Hoan, em không cần chị mua điện thoại cho em. Bạn học của em không có mấy người dùng điện thoại, chị mua cho em cũng vô dụng, bình thường em dùng điện thoại bàn gọi cho ba mẹ là được. Đợi em tự kiếm được tiền sẽ tự mua điện thoại.”

Diệp Đông và Diệp Nam cũng có lòng tự tôn. Từ sau khi hai người biết Diệp Hoan kiếm được rất nhiều tiền, chúng không còn nghĩ cách moi tiền từ chỗ cô nữa, mà là nghĩ sau này sẽ kiếm nhiều tiền hơn, sau này cũng cho Diệp Hoan dùng. Nhưng trước khi không có năng lực kiếm tiền, hai người thi thoảng sẽ xin Diệp Hoan chút tiền tiêu vặt mua đồ, nhưng lại chưa từng xin tiền coo mua vật phẩm giá trị lớn.

Sau đó Diệp Nam còn bổ sung một câu: “Tới lúc em kiếm được tiền, cũng mua cho chị một chiếc điện thoại.”

“Ha ha, vậy chị đợi dùng điện thoại em mua cho.” Diệp Hoan không phải thật lòng muốn em trai mua điện thoại cho cô, nhưng em trai có thể nghĩ tới cô, cô vẫn rất vui.

Diệp Hoan bỗng nhiên nghĩ tới cô và ba mẹ chưa nói cho hai em trai biết vấn đề thân thế của cô, nếu họ biết, chắc chắn nguyện ý chấp nhận. Diệp Hoan cũng không biết nên nói thế nào với các em trai, chỉ đành trì hoãn trước.

Còn nữa, lần này cô tìm được ba ruột còn chưa nói với ba mẹ một tiếng, luôn cảm thấy khó mở lời. Vốn dĩ giáo sư Lục nói gọi điện thoại cảm ơn vợ chồng Diệp Trường Vinh, Diệp Hoan không cho ông ấy gọi. Diệp Hoan định nói với ba mẹ một tiếng trước, rồi hỏi ý của họ, xem họ có muốn kết nối điện thoại với ba ruột không, chuyện này đợi tới chỗ ba ruột rồi tính.

Diệp Hoan theo em trai dạo hơn nửa vòng trường, biết lớp và ký túc xá của cậu. Sau đó bốn người tới căn tin ăn cơm trưa.

Chủ yếu là Kỷ Nguyên Sâm và Diệp Đông ăn cơm, Kỷ Nguyên Trân và Diệp Hoan ngồi cùng. Bởi vì họ đã ăn ở nhà, sớm đã lấp no bụng rồi.

Lúc ăn cơm, Diệp Hoan mới hỏi Kỷ Nguyên Sâm vấn đề liên quan tới sinh viên đại học Q và đại học B làm gia sư.

“Sao, không phải em không thiếu tiền sao? Ai muốn làm gia sư?” Kỷ Nguyên Sâm vừa đoán đã biết Diệp Hoan hỏi cho người khác.

“Em hỏi cho bạn cùng phòng của em, cậu ấy tới từ nông thôn, điều kiện trong nhà không tốt, muốn kiếm chút tiền làm phí sinh hoạt.”

“Các em vừa nhập học có thể còn chưa biết, thực ra bộ phận làm thêm ở trường các em chuyên môn quản chuyện này, em bảo bạn học của em tự đi hỏi là được. Nếu không tìm được công việc phù hợp thì có thể hỏi anh.” Kỷ Nguyên Sâm biết không phải Diệp Hoan muốn làm gia sư nên không bận tâm nhiều. Nếu Diệp Hoan muốn làm gia sư, dựa vào giao tình của hai nhà, chắc chắn anh ấy sẽ giúp cô tìm một gia đình biết gốc biết rễ.

“Được, em biết rồi, quay về em dẫn cậu ấy đi hỏi thử.” Diệp Hoan suy nghĩ, nếu trường đã có bộ phận chuyên quản những chuyện này thì không cần làm phiền Kỷ Nguyên Sâm. Sau khi quay về cô dẫn Lưu Yến tìm xem, sau này quen đường quen lối, có thể để Lưu Yến tự làm.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 201: Chương 201



Diệp Hoan nghĩ còn phải đưa cơm cải thiện sinh hoạt cho Diệp Đông, buổi chiều còn phải trả lời Lưu Yến, hỏi Kỷ Nguyên Sâm xong, đợi họ ăn no, cô liền nói sẽ đi.

“Hoan Hoan, chị muốn đi thăm Đông Đông sao, em cũng muốn đi.”

Diệp Hoan nghĩ ngợi nói: “Vậy chúng ta cùng đi đưa cơm cho em ấy, xong rồi về sớm một chút.”

Chủ yếu là trường quân đội của Diệp Đông không tự do như thế, chưa chắc Diệp Đông có thời gian ở cùng họ.

Diệp Hoan ra khỏi cổng trường, lập tức liên lạc với Chiến Thần, hóa ra Chiến Thần đã đợi sẵn: “Chủ nhân, sao giờ chị mới ra? Em đã đợi chị sắp ngủ gục luôn rồi.”

Diệp Hoan: “Nói chút chuyện với Nam Nam và anh Sâm. Đi thôi, chúng ta về nhà trước.”

Kỷ Nguyên Trân cảm thấy ở chỗ anh trai nhàm chán, muốn đi cùng với Diệp Hoan đến trường của Diệp Đông. Diệp Hoan để Chiến Thần ở nhà, ba người cùng tới chỗ Diệp Đông, trên đường, Diệp Hoan còn mua cho Diệp Đông ít trái cây mà cậu thích ăn.

Quả nhiên vào trường quân đội tìm người khá phiền phức, ba người họ phải đăng ký ở cổng không nói, sau khi đăng ký còn không thể tùy ý vào lung tung, phải đợi Diệp Đông nhận được điện thoại thông báo, ra gặp họ.

Diệp Đông cùng mấy bạn cùng phòng tới. Bởi vì họ đều tò mò ai gọi điện thoại tìm Diệp Đông, sau khi hỏi, biết là chị gái của Diệp Đông tới, các bạn cùng phòng nhớ chị gái là một mỹ nữ, đều đi theo tới.

Mấy người tới xem, chị gái còn dẫn theo một tiểu mỹ nữ tới, đúng là quá tốt. Nói không chừng nhìn trúng, có thể tìm được bạn gái. Tâm trạng của các cậu chàng vừa vào đại học khá xao động, nhưng Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân không phải cô gái dễ tán, tâm tư của hai người đều đặt lên người Diệp Đông.

Vốn dĩ Diệp Đông muốn bảo Diệp Hoan bọn họ đến căn tin trường ngồi, Diệp Hoan không đi, cô nói buổi chiều còn có việc, đứng ở cổng trường nói chuyện với Diệp Đông.

“Diệp Đông, sống ở trường như thế nào, thích ứng không, ăn như thế nào?” Diệp Hoan biết trường quân đội ăn mặc thống nhất, chỉ có thể quan tâm vấn đề ăn uống của Diệp Đông.

“Hoan Hoan, ở trường rất tốt, cuộc sống vô cùng có quy luật, ăn uống khá có dinh dưỡng, chị không cần lo cho em.” Diệp Đông tươi cười lộ ra hàm răng trắng, có thể thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Nhưng cơm ở căn tin có ngon mấy cũng không có mùi vị của gia đình, Diệp Đông nhìn thấy Hoan Hoan mang cho cậu sườn hầm gì đó, cũng vô cùng thích, cười nói: “Em vẫn thích cơm chị nấu hơn.”

“Vậy đợi em được nghỉ, đến chỗ sư huynh chị, chị nấu cho em ăn.” Diệp Hoan còn nhắc chuyện mua điện thoại cho Diệp Đông.

Diệp Đông từ chối: “Hoan Hoan, trường bọn em không được dùng điện thoại.”

Nhưng cậu đồng ý khi được nghỉ sẽ tới chỗ sư huynh ăn cơm.

Diệp Đông và Diệp Nam cũng đã lâu không gặp, hai người khá lý trí nói một số vấn đề liên quan tới cuộc sống ở trường mới.

Mấy người nói chuyện hơn một tiếng, Diệp Hoan lại nói phải về.

Diệp Đông không nỡ, nhưng vẫn cười tạm biệt với Diệp Hoan bọn họ, tiễn ba người đi.

Đợi sau khi Diệp Hoan đi, bạn cùng phòng của Diệp Đông trách cậu: “Sao cậu không giới thiệu đàng hoàng bọn tớ một chút, để bọn tớ làm quen với chị cậu còn có cô gái tên Kỷ Nguyên Trân đó nữa, nói không chừng có cơ hội phát triển thành bạn bè?”

“Cút sang một bên, cho các cậu làm anh rể tớ, đó là điều không thể, chị tớ không thích kiểu như các cậu đâu, Kỷ Nguyên Trân cũng không thích các cậu.”

Các bạn cùng phòng u oán nhìn Diệp Đông hỏi: “Sao cậu biết họ không thích bọn tớ, bọn tớ có kém như thế sao?”

Diệp Đông nói: “Không phải các cậu kém, là các cậu không phải kiểu mà họ thích.”

“Sao cậu biết rõ như vậy?”

Diệp Đông: “Chúng tớ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sống chung mười mấy năm, cậu nói tớ có rõ không.”

“Diệp Đông, cậu thật sự không nể mặt bọn tớ. Nhưng không có được tình cảm của chị gái, ăn được sườn chị gái mang tới cũng rất tốt.” Bạn cùng phòng nhân cơ hội cướp cà mèn Diệp Đông đang xách.

Diệp Đông sốt ruột: “Này, đám sói đói các cậu, đừng cướp của tớ, đó là đồ chị tớ mang cho tớ.”

Mấy người cười đùa, cùng về ký túc xá tranh giành gặm sườn.

Sau khi Diệp Hoan bọn họ về, Diệp Nam một mình về đại học Q, Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân về thẳng đại học B.

Không ngờ Diệp Hoan nhìn thấy giáo sư Lục ở dưới lầu ký túc xá nữ, nhìn một cái liền biết ông ấy đang đợi cô. Bởi vì giáo sư Lục vừa thấy cô, ánh mắt đã phát sáng.

“Giáo sư Lục, sao thầy tới đây?”

“Không phải nói cùng ăn cơm sao? Ba quên hẹn thời gian với con, cho nên tới dưới lầu đợi con.” Lục Vân Triết vì che giấu quan hệ của ông ấy và Diệp Hoan nên không tìm ai đi gọi Diệp Hoan, luôn ở dưới lầu đợi cô.

Nhưng hình như ông ấy đã quên ông ấy là giáo sư trong trường, bản thân có độ nhận biết trong trường, cho dù ông ấy đứng ở nơi không nổi bật nhưng đứng dưới lầu đợi người rất kỳ quái.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 202: Chương 202



Diệp Hoan cười nói: “Sáng nay em có việc, em định buổi chiều tới chỗ thầy, quên nói trước với thầy.”

“Không sao, chỉ cần con đừng quên là được.” Lục Vân Triết vốn muốn tặng quà vừa mua cho Diệp Hoan, nhưng nghĩ tới yêu cầu của cô, vẫn đợi về nhà rồi tặng.

Lục Vân Triết định về nhà mua đồ ăn đợi con gái về: “Nếu đã vậy thì ba về đợi con.”

Diệp Hoan đột nhiên nhớ tới vấn đề làm thêm ở trường, có lẽ giáo sư Lục biết rõ, chi bằng bây giờ hỏi thăm ông ấy.

Lục Vân Triết biết con gái giúp bạn cùng phòng mới yên tâm con gái không thiếu tiền tiêu, nói rõ với Diệp Hoan đi đâu tìm văn phòng làm thêm và một số việc cần chú ý.

Đợi ông ấy nói xong, Diệp Hoan vẫy tay chào tạm biệt ông ấy: “Cảm ơn thầy, giáo sư Lục, lát nữa gặp ạ.”

Lục Vân Triết thấy con gái vẫn khách sáo với ông ấy như vậy, trong lòng hơi khó chịu, định đối tốt với con gái hơn mới được, để con gái thân cận hơn với người ba ruột là ông ấy.

(Tiếng trung có đại từ nhân xưng giống tiếng anh – dùng 1 từ xưng hô cho nhiều trường hợp, cho nên Kỷ Nguyên Trân không nghe ra quan hệ giữa giáo sư Lục và Diệp Hoan)

Kỷ Nguyên Trân cảm thấy kỳ quái, cô nghe thấy ba chữ giáo sư Lục, lại nhìn Diệp Hoan…Lần này mới nhập học bao lâu, khi nào Diệp Hoan đã có quan hệ tốt như vậy với giáo sư? Lẽ nào giữa hai người có vấn đề gì?

Đương nhiên Kỷ Nguyên Trân không phải cho rằng Diệp Hoan làm chuyện mờ ám gì như đeo bám giáo sư Lục, mà cảm thấy giữa bạn tốt và giáo sư Lục có thể đã xảy ra chuyện gì khác, khiến họ có quan hệ tốt so với giáo sư và sinh viên bình thường.

Lục Vân Triết không biết bạn học bên cạnh con gái biết rất nhiều chuyện của Diệp Hoan, đợi ông ấy đi, Kỷ Nguyên Trân tò mò hỏi: “Hoan Hoan, chị với giáo sư Lục là sao? Thầy ấy muốn mời chị ăn cơm, lẽ nào chị đã giúp đỡ thầy ấy?”

Kỷ Nguyên Trân còn cho rằng Diệp Hoan dùng thủ đoạn huyền học giúp giáo sư Lục giải quyết vấn đề, giáo sư Lục đặc biệt vì cảm ơn mới mời Diệp Hoan ăn cơm.

Diệp Hoan biết thân thế của mình sớm muộn cũng sẽ bại lộ, dứt khoát tìm chỗ vắng người kể sự thật cho bạn tốt biết.

“Cái gì, chị nói thầy ấy là ba ruột của chị?” Kỷ Nguyên Trân kinh ngạc há to miệng, giống như phát hiện bí mật kinh thiên. Thế mà Diệp Hoan lại không phải con ruột, điều này đã đủ cho cô ấy kinh ngạc một phen.

Diệp Hoan bất đắc dĩ nhìn bạn tốt: “Được rồi, khép miệng của em lại, nhỏ tiếng chút, em muốn cho người ta nghe thấy hết sao?”

Kỷ Nguyên Trân vội vàng bịt chặt miệng, nhìn xung quanh, ấm ức nói: “Chị lại hù em, nơi chị tìm vốn không có ai.”

Diệp Hoan thật sự muốn trợn mắt với Trân Trân: “Loại chuyện bí mật này chị có thể nói ở nơi đông người sao?”

Kỷ Nguyên Trân lập tức nói: “Đương nhiên không thể rồi.” Sau đó bởi vì cô ấy quá tò mò liền hỏi tiếp: “Rốt cuộc là sao, sao chị không phải là con gái ruột của chú Diệp? Em thấy họ rất tốt với chị. Chẳng trách chị chẳng giống Diệp Đông, Diệp Nam chút nào, hóa ra anh chị không phải chị em ruột.”

Lúc này Kỷ Nguyên Trân mới vỡ lẽ. Trước đây, sau khi cô ấy học sinh vật, còn cho rằng Diệp Hoan là sinh ba khác trứng với Diệp Đông và Diệp Nam, không ngờ lại không phải ruột rà.

Chủ yếu là chuyện năm đó quá trùng hợp, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa lại che giấu quá kỹ, cho nên ngoài hai vợ chồng họ và Diệp Hoan biết chân tướng, người khác đều không biết.

Diệp Hoan nói những chuyện có thể nói với đứa nhỏ tò mò Kỷ Nguyên Trân. Nói năm đó mẹ ruột của cô bởi vì bất đắc dĩ nên mới để cô ở cổng nhà họ Diệp, để ba mẹ nhận nuôi cô. Khi đó vừa hay Diệp Đông Diệp Nam sắp chào đời, cho nên ba mẹ tuyên bố ra ngoài là sinh ba, mọi người mới ngộ tưởng họ là sinh ba. Còn kẻ thù truy lùng gì đó, Diệp Hoan không cho Kỷ Nguyên Trân biết. Bởi vì nói cho cô ấy cũng vô dụng, chẳng qua là thêm một người lo lắng mà thôi.

Kỷ Nguyên Trân vừa nghe vừa gật đầu, sau đó còn thường hỏi một số câu hỏi.

“Hoan Hoan, sao chị biết giáo sư Lục là ba ruột của chị?”

“Không phải chị biết huyền học sao, dùng một loại bùa tìm người thân tìm được.”

Vấn đề mà Kỷ Nguyên Trân quan tâm đều không giống nhau, cô ấy lại hỏi: “Hoan Hoan, chị xinh đẹp như vậy, chắc chắn mẹ ruột của chị cũng rất đẹp, thật muốn biết dì trông như thế nào?”

“Sau này có cơ hội em sẽ gặp được.” Diệp Hoan sợ cô ấy lại hỏi vấn đề khác, hoặc là nói muốn gặp mẹ ruột, liền nói: “Chị còn có việc tìm bạn học, hay là chúng ta về trước đi. Phải rồi, chuyện chị vừa nói với em, em đừng nói với ai đã nhé.”

Trên đường về ký túc xá, Kỷ Nguyên Trân không ngậm miệng: “Sau này chị phải sống cùng ba mẹ ruột sao?”

Diệp Hoan lắc đầu: “Tạm thời sẽ không.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 203: Chương 203



Mẹ ruột còn chưa tìm thấy, làm sao sống chung?

Hơn nữa Diệp Hoan cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận của ba mẹ, không thể lập tức chuyển tới sống cùng ba ruột.

Kỷ Nguyên Trân hậu tri hậu giác hỏi: “Phải rồi, Diệp Đông và Diệp Nam biết chuyện này không?”

“Chúng còn chưa biết, chị cũng mới biết vào hè năm nay, ba mẹ luôn giấu bọn chị. Lần trước họ không nói cho Diệp Đông và Diệp Nam biết.”

Kỷ Nguyên Trân cảm thán: “Ài, nếu họ biết chuyện này chắc chắn sẽ lưu luyến chị.”

“Nói bậy, cho dù chị nhận người thân cũng sẽ không vĩnh viễn rời khỏi, có gì lưu luyến chứ.”

“Vậy cũng sẽ có cảm giác khác. Họ vốn tưởng chị là chị ruột, không ngờ giữa đường biến thành chị gái được nhặt về, sao có thể giống nhau? Chắc chắn họ không dám tin, còn sẽ buồn nữa.”

Diệp Hoan: “Em rất hiểu chúng à?”

“Đương nhiên, chúng ta cùng nhau lớn lên mà.”

“Nếu chúng ta đã cùng nhau lớn lên, vậy bất luận chị là chị ruột hay là được nhặt về, tình cảm vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Chỉ cần chúng chấp nhận sự thật, sẽ không buồn đâu.”

“Cũng đúng.”

Hai người đang nói chuyện, đi vào tòa ký túc. Kỷ Nguyên Trân sợ người khác nghe được, không nói chuyện thân thế của Diệp Hoan nữa.

Hai người chia nhau về phòng của mình.

Lưu Yến thấy Diệp Hoan về, lập tức đứng lên hỏi: “Diệp Hoan, cậu hỏi giúp tớ chưa?”

“Hỏi rồi, trường chúng ta có bộ phận chuyên quản việc làm thêm, đợi lát nữa tớ dẫn cậu đi hỏi thăm thử. Đăng ký một chút, nếu có công việc phù hợp thì sẽ có người sắp xếp cho cậu.” Diệp Hoan nhìn đồng hồ, nói với Lưu Yến: “Bây giờ là hai giờ hơn, có lẽ văn phòng có người, chi bằng bây giờ chúng ta tới xem thử, tốt nhất có thể giải quyết sớm một chút.”

Có thể nói là Diệp Hoan làm chuyện tốt làm tới cùng, đưa Phật tới Tây Thiên. Thực ra cô thấy Lưu Yến có thể có chút tự ti, không thích ra mặt, cho nên mới giúp cô ấy, nếu dẫn dắt Lưu Yến thích ứng được thì cô không cần bận tâm nữa. Nghĩ tới cô của kiếp trước, đều là tự mình lờ mờ tìm việc làm, tuy có người giúp nhưng tuyệt đối không nhiệt tình bằng mình…

Diệp Hoan lập tức cảm thấy: Mình lại là một người tốt!

Hai người cùng tới văn phòng tìm việc làm thêm, thuận lợi đăng ký, chỉ đợi tin tốt thôi. Diệp Hoan giúp Lưu Yến đưa ra yêu cầu với nhân viên làm việc, tốt nhất là dạy cho con gái, bởi vì Lưu Yến không phải người hướng ngoại, nếu con trai quá nghịch ngợm, đoán chừng cô ấy không quản được.

Còn những gì cần chú ý khác, Diệp Hoan nói riêng với Lưu Yến lần nữa, bảo cô ấy làm gia sư chú ý một chút, cơ bản không có vấn đề.

Đại học B là đại học có tiếng, hễ là sinh viên có thể đỗ vào đây, trước giờ đều là sinh viên mũi nhọn, nhiều phụ huynh ngưỡng mộ mà tới đại học B mời gia sư.

Diệp Hoan dẫn Lưu Yến đăng ký xong, đến chỗ ba ruột sớm. Hôm nay cô định gọi điện thoại nói với ba mẹ chuyện nhận ba ruột. Diệp Hoan sợ còn trì hoãn tiếp sẽ khó giải thích với ba mẹ. Dù sao hai người cũng nuôi cô lớn, cô và ba ruột nhận nhau, lại không nói với gia đình, sao mà được. Nếu để ba mẹ bên đó biết cô đang che giấu, chắc chắn sẽ đau lòng.

Lần này Diệp Hoan lại mang vài quả đào tới cho ba ruột.

“Diệp Hoan, tới ăn cơm là được, không cần đặc biệt mua trái cây cho ba.” Lục Vân Triết tự chuẩn bị cơm ở nhà.

Ông ấy cũng biết nấu cơm, tay nghề cũng được. Lần trước ông ấy muốn phụ Diệp Hoan nấu ăn nhưng Diệp Hoan không cho ông ấy phụ. Lần này ông ấy sợ Diệp Hoan lại không cho ông ấy giúp nên dứt khoát nấu sẵn, đợi con gái tới là ăn được ngay.

Diệp Hoan nói: “Đào bổ, hạnh hại, em thấy đào này đẹp, cũng ngon, liền mua vài quả cho thầy.”

“Ha ha, người xưa đều nói như vậy. Đào con mang cho ba lần trước ba đã ăn rồi, mùi vị rất ngon.” Lục Vân Triết thấy con gái nghĩ mang trái cây cho ông ấy, vô cùng vui vẻ.

“Chỗ này ngon, em thích loại đào này. Nếu thầy thích ăn, em vẫn mang cho thầy tiếp.”

Lục Vân Triết: “Chẳng trách người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ ấm áp, vẫn là nuôi con gái ấm lòng hơn.”

Đây là biến tướng khen Diệp Hoan.

Lục Vân Triết cười nói: “Ba đã chuẩn bị xong cơm rồi, chúng ta ăn ở nhà đi.”

Diệp Hoan thấy ba ruột đã nấu cơm xong hết, vậy thì ăn cơm trước đi, có chuyện gì ăn xong rồi nói.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 204: Chương 204



Lần này lúc ăn cơm, Lục Vân Triết chủ yếu tìm hiểu chuyện lúc nhỏ của Diệp Hoan, ông ấy muốn biết quá trình khôn lớn của con gái.

Diệp Hoan nhắc tới Diệp Đông và Diệp Nam cũng đỗ đại học, hơn nữa còn học ở Bắc Kinh.

Lục Vân Triết ngưỡng mộ: “Xem ra ba mẹ con biết dạy dỗ con cái, cho các con đỗ đại học tốt cả.” Nếu con gái lớn lên bên cạnh ông ấy thì tốt biết mấy.

Đương nhiên Diệp Hoan không thể nói với ba ruột, lúc đi học ba mẹ không quản nhiều, ngoài bỏ tiền, bình thường đều là cô dẫn dắt học hành, là cô quản nhiều. Kiếp trước quả thật ba mẹ nhọc lòng hơn nhiều. Kiếp này bởi vì cô đã sớm biết thân thế của mình, và có năng lực chăm sóc các em trai, mới có thể làm được tất thảy.

“Nếu chúng học ở Bắc Kinh, sau này dẫn chúng tới nhà chơi, coi nơi này là nhà mình.” Lục Vân Triết định sau này đối tốt với Diệp Đông và Diệp Nam, dù sao thì ba mẹ người ta cũng giúp ông ấy nuôi lớn con gái, ông ấy bỏ ra một số báo đáp là điều nên làm.

“Vâng.” Diệp Hoan ăn cơm no, đặt đũa xuống, nghiêm túc nói với Lục Vân Triết: “Em muốn nói chuyện nhận thầy cho ba mẹ biết.”

“Nói đi, ba đã sớm muốn gọi điện thoại cho họ rồi, chẳng qua cảm thấy quá đường đột, ngại chủ động tìm họ. Con nói với ba mẹ con trước một tiếng cũng tốt, chuyện khác người lớn bọn ba sẽ nói rõ. Con yên tâm, ba sẽ cảm ơn họ đàng hoàng.” Lục Vân Triết chỉ có một đứa con gái, hơn nữa vừa mới nhận, ông ấy tuyệt đối sẽ không để con gái đau lòng.

Cho nên vì bận lòng tới tâm trạng của Diệp Hoan, Lục Vân Triết không thể nói nặng lời hay làm gì khiến người ta khó xử.

Diệp Hoan: “Vậy con gọi điện thoại cho họ ngay.”

“Đi đi, dùng điện thoại bàn trong nhà gọi.” Lục Vân Triết mong mỏi liên lạc với ân nhân, có thể quang minh chính đại nhận con gái ruột.

May mà kiếp này điều kiện gia đình khá giả, mấy năm gần đây lắp điện thoại bàn rẻ, Diệp Trường Vinh vì tiện liên lạc đã lắp trong nhà một chiếc điện thoại bàn.

Diệp Hoan nhấn số điện thoại trong nhà, cô gọi điện thoại giờ này, ba mẹ cũng vừa tan làm, còn chưa ăn cơm. Bởi vì hôm nay Lục Vân Triết nấu cơm sớm một chút, họ ăn sớm.

“Reng reng reng, reng reng reng…”

Lý Vệ Hoa bận nấu cơm, là Diệp Trường Vinh nghe điện thoại: “Alo…”

Diệp Hoan lập tức nói: “Ba, con là Hoan Hoan.”

Lục Vân Triết nghe thấy con gái tự nhiên gọi người khác là ba, còn xưng hô tên thật mật, tư vị trong lòng chua chát cỡ nào, giống như lật thùng giấm, sắp bị mùi giấm nhấn chìm. Đáng tiếc ông ấy cũng hết cách, ai bảo con gái không phải lớn lên cùng với người ba ruột là ông ấy.

Diệp Trường Vinh cười nói: “Là Hoan Hoan à, buổi trưa em trai con gọi điện thoại rồi, nói con hầm sườn ở chỗ sư huynh con mang cho chúng. Hai thằng nhóc này làm phiền con không ít.”

Diệp Hoan: “Ba, chúng không phải là em trai con sao, nên mà. Phải rồi, con có chuyện gọi điện thoại cho ba.”

“Chuyện gì, con nói đi!” Diệp Trường Vinh nghĩ, có phải Diệp Hoan đã gặp phải khó khăn gì không?

Diệp Hoan cắn môi, thở ra, vẫn nói thành lời: “Ba, bùa của con có phản ứng rồi, con tìm được rồi…”

“Con tìm được người thân rồi, là ai? Gặp mặt chưa, nhận nhau chưa?” Diệp Trường Vinh vừa nghe con gái nói bùa có phản ứng, tim đập thình thịch, con gái nuôi lớn sắp bay đi rồi sao?

Bởi vì Diệp Hoan từng nói với họ, có thể dùng bùa tìm người thân tìm được người thân.

Bây giờ cảm giác của Diệp Trường Vinh chính là giống như mình vất vả trồng một cây lương thực, cuối cùng lại bị người khác thu hoạch mất. Tuy ông ấy cũng vui cho con gái khi tìm được người thân, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.

“Người tìm được là ba ruột của con, ông ấy là giáo sư khoa khảo cổ đại học B…” Diệp Hoan giới thiệu đơn giản ba ruột cho một người ba khác, còn nói những năm qua ba ruột luôn tìm mẹ và cô.

Diệp Trường Vinh bất giác cảm thán: “Đúng là trùng hợp thật! Nếu con không thi vào đại học B, muốn tìm ba ruột con không dễ.”

Kiếp trước chính là như thế, Diệp Hoan nghe ba ruột nói, mỗi năm ông ấy được nghỉ đều sẽ đến tỉnh tìm vợ và con, nhưng Diệp Hoan học đại học ở tỉnh, lại chưa từng gặp được ba ruột, kiếp trước không biết họ đã bỏ lỡ bao nhiêu lần. Nếu không với dung mạo giống nhau của cô và mẹ, ba ruột nhìn thấy cô không thể nào không quan tâm không hỏi han.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 205: Chương 205



Diệp Hoan do dự nói: “Ba, có thể con giống mẹ con, ông ấy cũng nhận ra con, sau đó con đã nhận ba ruột rồi.”

Diệp Trường Vinh nghe con gái nói chuyện không tự tin như ngày thường, càng an ủi cô: “Hoan Hoan, cho dù con nhận ba ruột cũng đừng có gánh nặng tâm lý, cảm thấy hổ thẹn với ba mẹ. Nếu ba mẹ không muốn cho con nhận người thân, sẽ không cho con biết thân thế.”

“Ba, cảm ơn lúc đầu ba nhặt con về, nuôi lớn con. Mặc kệ như thế nào, sau này con đều là con gái của ba và mẹ.” Ý của Diệp Hoan là cho dù cô đã nhận người thân nhưng sau này vẫn sẽ hiếu thuận với ba mẹ - người đã nuôi lớn cô.

Dĩ nhiên Diệp Trường Vinh hiểu ý con gái, ngoài vui mừng vì con gái hiểu chuyện, còn ghen tỵ khi phải chia con gái cho người khác, nhưng hết cách, ai bảo quả thực con gái không phải con ruột, không thể bắt con cả đời không có duyên gặp gỡ ba mẹ ruột, như thế chính là họ quá đáng.

“Con đưa điện thoại cho ba ruột con, bọn ba nói chuyện.”

Lúc Lục Vân Triết nhận ống nghe, tâm trạng vẫn hơi căng thẳng. Khi sắp nói chuyện với người đàn ông nuôi lớn con gái, ông ấy như thể không có tự tin cầu mong để con gái theo ông ấy. Dù sao thì lúc đầu khi con gái nhỏ cần ông ấy, ông ấy vốn không gánh vác trách nhiệm làm ba, khiến con gái lưu lạc bên ngoài nhiều năm…

Nhưng quyết tâm muốn nhận con gái khiến Lục Vân Triết có thêm dũng khí, mặt dày nói chuyện với Diệp Trường Vinh.

“Chào anh, tôi là Lục Vân Triết, cũng là ba ruột của Hoan Hoan.” Lục Vân Triết cầm ống nghe, tự giới thiệu mình trước, lại cảm ơn Diệp Trường Vinh: “Tôi nghe Hoan Hoan kể năm đó cũng nhờ anh chị tốt bụng nhặt con bé về, nó mới không chịu khổ ở bên ngoài…”

Lúc này Diệp Trường Vinh có thể nói gì, ông kể lại tình huống khi đó cho Lục Vân Triết nghe: “Hôm đó vừa hay vợ tôi sinh con, lúc tôi ra ngoài tìm bà đỡ, nhìn thấy Hoan Hoan được đặt ở cổng nhà tôi, lúc đó tôi còn trách ai vô trách nhiệm như vậy, ném con lung tung. Sau đó nhìn thấy bức thư vợ anh để lại, tôi mới biết bà ấy là bất đắc dĩ mới đặt được con vừa chào đời ở cổng nhà tôi. May mà khi đó vợ tôi cũng sắp sinh, để không khiến kẻ thù vợ anh nói trong thư tra được gì, tôi liền nói với mọi người vợ tôi sinh ba…”

Lục Vân Triết hỏi chi tiết tình huống khi đó, muốn biết Diệp Trường Vinh có phát hiện gì không.

Đáng tiếc Khương Nhã không phải người bình thường, đã sớm xóa sạch tất cả dấu vết, Diệp Trường Vinh đâu thể tìm được chút dấu vết nào, ông khó xử nói: “Lúc đó tôi đặc biệt dạo một vòng xung quanh xem thử, không phát hiện tình huống khác thường.”

Lục Vân Triết không dò la được tình hình của vợ, trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng ông ấy đã thất vọng nhiều lần, đại khái đã quen rồi, sau đó chỉnh đốn lại tâm trạng, tiếp tục nói cảm ơn với Diệp Trường Vinh, thuận tiện nghe ngóng một số tình huống lúc Diệp Hoan còn nhỏ.

Diệp Trường Vinh nhớ lúc đầu con gái sợ ông biết cô học xem bói, ngại nói với gia đình liền chủ động nói với Lục Vân Triết: “Hoan Hoan luôn rất hiểu chuyện, lúc chúng tôi bận đi làm, con bé còn giúp chúng tôi chăm sóc hai đứa em trai của nó. Lúc nhỏ nó còn từng bái một sư phụ, Kỷ sư phụ là một đạo trưởng, biết võ nghệ, còn tinh thông thuật pháp huyền học, lúc đó ông ấy chủ động nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, nhưng ông ấy tuyệt đối không phải phường lừa đảo…”

Diệp Trường Vinh chủ động giải thích tình hình Diệp Hoan bái sư cho Lục Vân Triết. Mục đích của ông rất đơn giản, hi vọng Lục Vân Triết có thể chấp nhận Diệp Hoan từng học những truyền thừa như “mê tín phong kiến”, đừng vì vậy mà khinh thường Hoan Hoan.

Diệp Trường Vinh chủ động nói chuyện bái sư thay Diệp Hoan giúp Diệp Hoan khỏi phải đích thân mở miệng. Nếu để Diệp Hoan nói với ba ruột từng bái sư học huyền học thì có hơi khó mở lời. Không phải cô cảm thấy mất mặt, chỉ là sợ người khác hiểu lầm là kẻ lừa đảo.

Lục Vân Triết nghe những chuyện này mới nhớ con gái vừa mới nhắc tới bùa, ông ấy còn muốn đợi lát nữa hỏi Diệp Hoan thử, bùa có phản ứng là sao? Hóa ra là con gái từng bái sư học qua.

“Tôi từng nghe nói một số huyền môn dị sự, lúc điều tra cổ mộ cũng từng gặp được một số chuyện kỳ quái. Nhưng hình như có người chuyên trách giải quyết những tình huống đặc thù đó.” Lục Vân Triết không có suy nghĩ coi thường người trong huyền học, ngược lại cảm thấy họ vô cùng thần bí, nếu không có giao tình, bình thường người ta đều không qua lại với người bình thường.

Diệp Trường Vinh cười ha ha nói: “Sau này nếu anh gặp phải chuyện kỳ quái gì, không cần tìm người khác, nói không chừng Hoan Hoan có thể giải quyết giúp anh.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 206: Chương 206



Hai ba cầm điện thoại nói chuyện của Diệp Hoan, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Diệp Hoan thính tai, nghe được tiếng truyền ra trong điện thoại, biết họ không vì cô mà nảy sinh mâu thuẫn, liền yên tâm.

Hai người nói rất lâu, cuối cùng hẹn lúc được nghỉ sẽ gặp nhau rồi mới cúp điện thoại.

Nhưng trước khi Diệp Trường Vinh cúp điện thoại, còn dặn dò Diệp Hoan: “Ba nói chuyện với ba ruột con, ông ấy rất được, một lòng suy nghĩ cho con. Nếu đã nhận ba ruột thì hòa thuận sống với nhau, nên gọi người ta thế nào thì gọi thế ấy, đây là phép lịch sự cơ bản nhất. Con cũng không cần để ý tới suy nghĩ của ba và mẹ con quá, quả thực con là con gái ông ấy, đây là sự thật, ba mẹ sớm đã dự liệu được sẽ có ngày này.”

“Còn nữa, nếu người thân bên phía ba con đối tốt với con, nên tiếp xúc thế nào thì tiếp xúc thế ấy; nếu họ không tốt với con, con cũng không cần chịu ấm ức. Dù sao thì con cũng lớn rồi, chưa từng ăn cơm nhà họ ngày nào, không cần để người khác khi dễ.”

Diệp Hoan cầm điện thoại ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ba, con biết cả, đều nghe lời ba.”

Sau đó Diệp Trường Vinh nói xong cúp điện thoại trước. Tuy ông nói rất hùng hổ nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bã, sau khi cúp điện thoại, ông vẫn ngồi ở đó im lặng không nói gì.

Lý Vệ Hoa nấu cơm xong đi vào hỏi: “Nói chuyện lâu như vậy, ai gọi thế? Tiền điện thoại không phải tiền à, anh nói các anh có việc không thể để mai tới đơn vị rồi nói sao…” Bà ở bên ngoài nhìn thấy chồng luôn cầm điện thoại nói chuyện, không biết là ai gọi tới.

Lúc này Diệp Trường Vinh mới nói: “Không phải đồng nghiệp tôi gọi, là Hoan Hoan gọi về. Nó nói nó tìm được ba ruột rồi, vừa nãy người nói chuyện với anh là ba ruột con bé.”

Lý Vệ Hoa nghe nói Hoan Hoan tìm được ba ruột, giọng nói lập tức nâng cao lên mấy âm tiết: “Cái gì, con bé tìm được ba ruột rồi, sao lại tìm được nhanh như vậy?”

Diệp Trường Vinh giải thích: “Đừng nhắc nữa, ba ruột con bé là giáo sư của đại học B, còn là giáo sư khoa khảo cổ, Hoan Hoan là sinh viên khoa khảo cổ, hai người không đụng nhau mới lạ. Hơn nữa theo ba ruột Hoan Hoan nói, Hoan Hoan vô cùng giống mẹ ruột con bé, ông ấy nhìn thấy Hoan Hoan, lập tức nhận định đây là con gái ông ấy…”

Lý Vệ Hoa nghe lời chồng nói, thở dài: “Haiz, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Thế mà nhận nhau rồi, sau này có phải Hoan Hoan sẽ sống cùng ba ruột con bé không?” Nghĩ tới sau này Hoan Hoan sẽ ở cùng với người thân, trong lòng bà cũng không thoải mái. Cảm thấy sau này gia đình thiếu đi Hoan Hoan, giống như thiếu mất gì đó, không còn là một gia đình hoàn chỉnh nữa.

“Hoan Hoan đã vào đại học rồi, tốt nghiệp sẽ phải làm việc ở ngoài, còn có mấy năm nữa sẽ phải gả đi… Cho dù sống cùng ba ruột con bé, còn có thể sống cùng mấy năm? Chúng ta đừng có ghen tỵ vô vị như vậy nữa.” Diệp Trường Vinh nói như vậy, tựa như trong lòng không còn khó chịu đến thế, ông nhắc tới chuyện khác: “Nghe nói mẹ ruột Hoan Hoan vẫn chưa có tin tức, haiz, cũng không biết mẹ ruột Hoan Hoan còn sống không? Nếu còn sống thì tốt, nếu lỡ gặp phải không may, chắc chắn Hoan Hoan sẽ đau lòng…”

Lúc này Lý Vệ Hoa thật sự thở dài, sầu muộn theo: “Ể! Nói cũng đúng. Mẹ ruột con bé thật không dễ dàng, sinh một đứa con cũng không sinh trong nhà, sinh xong còn phải cho chúng ta nuôi, chị ấy một mình dẫn dụ kẻ thù. Anh nói kẻ thù đó sao lại đáng hận như thế, ngay cả phụ nữ mang thai cũng không tha? Nếu em biết kẻ thù là ai, hận không thể một đao c.h.é.m hắn…”

Hai vợ chồng đều sầu muộn vì chuyện chưa tìm được mẹ ruột của Diệp Hoan, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, tra cũng không có chỗ để tra. Họ chỉ có thể bận lòng, nhưng không giúp được. Hi vọng mẹ ruột của Hoan Hoan còn sống, đợi người đến tìm bà ấy về.

Mà sau khi Lục Vân Triết cúp điện thoại, ông ấy nói với Diệp Hoan: “Ba nuôi của con là một người phóng khoáng, vô cùng dễ sống chung. Họ dạy dỗ các con rất tốt. Ba vô cùng may mắn khi họ đã nhận nuôi con.”

Ông ấy từng xuống nông thôn, biết rõ hiện tượng trọng nam khinh nữ ở nông thôn vô cùng nhiều. Nghĩ lại Diệp Trường Vinh và vợ ông có thể nuôi Hoan Hoan như con gái ruột, còn cho cô thi vào đại học danh tiếng, đã vô cùng tốt rồi. Nếu con gái không may bị gia đình trọng nam khinh nữ nhận nuôi, nhất định sẽ sống rất khổ, nói không chừng ngay cả học cũng không có cơ hội.

Diệp Hoan nói: “Vâng, em biết, sau này em sẽ hiếu thuận với họ.”

“Nên mà, ơn sinh không bằng ơn dưỡng dục. Họ đã tốn tâm tư nuôi con lớn không dễ dàng gì, hiếu thuận với họ là chuyện nên làm. Cho dù con đã nhận người thân, nhưng nên hiếu thuận thế nào thì hiếu thuận thế ấy. Rảnh rỗi đưa hai em trai của con tới chơi, ba cũng xem chúng như con cái trong nhà, trả lại ân tình nuôi dưỡng của ba mẹ nuôi con.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 207: Chương 207



Diệp Hoan nghĩ tới lời ba vừa nói, bảo cô nên gọi thế nào thì gọi thế ấy, mở miệng, cuối cùng thốt lên một tiếng: “Ba.” Hình như gọi ra không khó khăn như cô nghĩ: “Ba không cần làm như vậy, con sẽ làm tốt những gì con nên làm.”

Diệp Hoan biết mọi thứ giáo sư Lục làm đều là vì cô, nhưng cô đã lớn, không cần thiết.

Lục Vân Triết nghe cuối cùng Diệp Hoan cũng gọi ba, thực sự quá kinh hỉ, ông ấy kích động nói: “Hoan Hoan, con vừa gọi ba là gì?”

“Ba.”

Lục Vân Triết vui mừng đáp một tiếng: “Ba đây, cuối cùng cũng đợi được con thừa nhận…ba sợ con trách ba không chăm sóc tốt mẹ con mới làm thất lạc…”

“Ba, chuyện đó không thể trách ba, có lẽ mẹ là vì bảo vệ ba, mới không về tìm ba.”

“Bà ấy lựa chọn như thế, ba càng khó chịu, ba thà bà ấy quay về tìm ba, để ba cùng bà ấy đối mặt với tất cả, nhớ lại những năm nay, lòng ba lại đau.” Lục Vân Triết bỗng chuyển chủ đề, hơi khó chịu nói: “Hoan Hoan, con nên để ba làm chút gì đi, nếu không trong lòng ba sẽ khó chịu. Nếu không đợi con tìm được mẹ con, ba cũng không biết nên nói với bà ấy thế nào.”

Diệp Hoan có thể hiểu cho tâm trạng của ba ruột, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Ba mẹ hai nhà đều quan tâm cô, vậy sau này cô đều chăm sóc tốt cho họ là được. Tuy như vậy gánh nặng trên người sẽ nhiều, nhưng cô cũng có được nhiều tình yêu, coi như đây là phúc khí của cô là được rồi.

Lục Vân Triết đột nhiên nhớ tới mua điện thoại cho con gái, vẫn chưa tặng cho cô.

“Hoan Hoan, hôm nay ba muốn tìm con không tiện, đã mua cho con một cái điện thoại, ba cũng mua một cái, sau này chúng ta có thể dùng điện thoại liên lạc.”

Lục Vân Triết không tiện đến ký túc xá tìm con gái, cũng ngại làm phiền người khác tìm cô, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ tới bây giờ có điện thoại có thể liên lạc mọi lúc, liên lạc vô cùng tiện, còn có thể không cần thông qua người khác liên lạc, cũng có thể đạt được yêu cầu che giấu thân thế của con gái, quả thực không có lựa chọn nào thích hợp hơn so với điện thoại.

Cho nên Lục Vân Triết lập tức lái xe tới trung tâm thương mại, tốn hơn một vạn, mua hai chiếc điện thoại bản mới nhất, tặng cho con gái một chiếc.

Lúc này điện thoại di động vẫn là vật hiếm hoi, khá đắt, có người cảm thấy mua nổi không dùng nổi, cảm thấy dùng điện thoại bàn tiết kiệm hơn nên dùng điện thoại bàn. Trừ phi là người có tiền nghiệp vụ lại nhiều mới mua điện thoại di động dùng.

Lục Vân Triết không thiếu tiền, thoắt cái vung tay mua hai chiếc điện thoại di động, còn nộp nghìn tệ tiền điện thoại, sợ Diệp Hoan không có tiền không gọi điện thoại cho ông ấy.

Diệp Hoan nhìn điện thoại di động do ba ruột mua cho cô, quả thật nhỏ hơn điện thoại sư phụ cho, còn là điện thoại nắp gập màu đen, nhưng có lẽ giá tiền không rẻ.

Diệp Hoan thành thật nói: “Ba, con còn là sinh viên, cơ hội dùng điện thoại không nhiều, dùng điện thoại di động có hơi lãng phí.”

Lục Vân Triết nho nhã nói ra lời kiểu thổ hào an ủi con gái: “Hoan Hoan, ba chính là mua cho con, con cầm lấy mà dùng. Con yên tâm, nhà chúng ta không thiếu tiền. Tuy ba chỉ là một giáo sư đại học, nhưng ba có nguồn kiếm tiền khác, ba đều để dành cho con, sau này đều là của con.”

“Sau này thiếu tiền cứ hỏi ba, tiền sinh hoạt cũng lấy từ chỗ ba, để ba làm tròn trách nhiệm của một người ba.” Lục Vân Triết nói lời này rất chua xót, trước đây để cho con không ít tiền nhưng luôn không tiêu đi được, may mà bây giờ tìm được con gái, ông không nghĩ cái gì cũng mua cho con gái; cho dù không mua, cho tiền con gái cũng được.

Diệp Hoan lặng lẽ nhận điện thoại, nói ra dùng điện thoại di động liên lạc tiện hơn. Mua cũng mua rồi, không nhận lẽ nào để đó sao?

Lục Vân Triết không ngờ hôm nay lại được con gái đột nhiên gọi ba, lại thấy con gái nhận điện thoại ông ấy tặng, trong lòng vô cùng vui mừng, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Sau đó ông ấy bỗng nhiên nhớ ra có chuyện chưa hỏi rõ, chính là chuyện về con gái bái sư.

Lục Vân Triết nghe Diệp Trường Vinh gọi Diệp Hoan là “Hoan Hoan”, ông ấy không khỏi tự chủ gọi theo: “Hoan Hoan, ba nghe nói con đã bái sư, còn học huyền học?”

“Vâng, lúc nhỏ sư phụ thấy con có thiên phú liền nhận con làm đồ đệ.” Được ba chủ động hỏi, Diệp Hoan trả lời lưu loát hơn, dù sao thì nói thật là được.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 208: Chương 208



Lục Vân Triết tò mò: “Sao ông ấy biết con có thiên phú?”

“Đương nhiên là nhìn ra, còn có tiêu chuẩn kiểm tra khác. Ba, con biết võ, rất lợi hại, mười mấy người bình thường cùng xông lên cũng không đánh lại con, cho nên lúc con ra ngoài, ba có thể yên tâm vấn đề an toàn của con.” Diệp Hoan chủ động nói cô biết võ, đỡ cho ba ruột sẽ lo lắng khi không tìm được cô.

“Con gái biết chút võ là chuyện tốt, không cần lo lắng bị người khác ức h**p.” Chỉ dựa vào điểm này, Lục Vân Triết vô cùng tán đồng Diệp Hoan bái sư học nghệ. Thậm chí ông ấy nghĩ, nếu vợ vô cùng lợi hại, có phải không sợ bị kẻ thù truy lùng không?

Nhưng rốt cuộc tại sao kẻ thù lại truy lùng vợ? Lục Vân Triết không tài nào hiểu được, nó trở thành câu đố không lời giải với ông ấy. Diệp Hoan đoán được một số chuyện, nhưng bởi vì ba ruột là người bình thường, cô không nói cho ba ruột biết.

Lục Vân Triết lại hỏi con gái đã học những gì, Diệp Hoan nói: “Phong thủy, xem tướng, vẽ bùa, bố trận gì đó, đều học được một ít.”

Lục vân Triết thông qua nói chuyện bái sư với con gái, tìm hiểu được Diệp Hoan còn có một sư bá và một sư huynh. Ông ấy định rảnh rỗi sẽ ghé thăm sư phụ của Hoan Hoan, cảm ơn ơn dạy dỗ của ông ấy với con gái.

Diệp Hoan bỗng nhiên nhớ cô vẫn chưa tặng bùa bình an cho ba: “Phải rồi, ba, chỗ con có bùa bình an quên đưa cho ba một lá, bình thường ba nhất định phải đeo bên người, nó thực sự hữu dụng, có thể cứu ba một mạng vào thời khắc nguy hiểm, Nhưng bây giờ cái con vẽ là bùa giấy, bùa bình an có thể giúp ba vượt qua ba lần nguy hiểm, sau đó sẽ mất hiệu lực. Nếu ba dùng bùa bình an thì nhất định phải cho con biết, con sẽ đổi cái mới cho ba.”

Lục Vân Triết nhận bùa bình an, tò mò hỏi: “Thật sự hữu dụng sao, có thể cứu mạng vào thời khắc quan trọng?”

“Vâng, quả thực hữu dụng, con không hi vọng ba dùng tới.”

“Vậy ba nhất định sẽ mang theo bên người.” Lục Vân Triết cất bùa bình an con gái cho lên người, sau đó nghĩ ngợi, lên tiếng hỏi: “Hoan Hoan, chỗ con còn có nhiều bùa bình an không? Ba muốn lấy cho ông bà nội con mỗi người một lá.”

Người khác có thể mặc kệ, nhưng không thể mặc kệ ba mẹ sinh dưỡng ông ấy. Nếu chỗ con gái có thể tạo thuận lợi, vậy ông ấy mặt dày xin thêm hai lá. Lỡ như có việc gì, hối hận cũng muộn, chi bằng chuẩn bị trước. Thực ra Lục Vân Triết bị chuyện vợ đột nhiên mất tích dọa sợ, từ đó sinh ra hối hận, không đề phòng sớm.

Diệp Hoan nghĩ ngợi, nhanh chóng đồng ý: “Vậy con cho ba thêm vài lá, ba có thể tặng cho người khá thân thiết. Người không thân lắm thì thôi, đừng tặng lung tung. Bùa bình an không phải thứ mà người bình thường có thể vẽ ra được, vốn không mua được bên ngoài đâu.”

Diệp Hoan lại lấy ra vài lá bùa bình an tặng cho ba. Bùa bình an giá trị hàng vạn, Diệp Hoan tặng xong cũng không xót. Ba ruột thương cô, cô hồi báo ba ruột là chuyện nên làm. Trao đổi giá trị không phải là tiêu chuẩn đo lường tình cảm.

Lục Vân Triết: “Chắc chắn không mua được, nếu mua được, ba đã sớm mua cho ông bà nội con rồi. Nói ra, lần này ba hưởng ké từ con, nếu không phải con biết cái này, ba vốn không có được loại bùa bình an hiếm hoi này. Loại bùa giống như này, chắc chắn có người giành mua, đoán chừng một tấm bán tám vạn mười vạn cũng có người mua.”

Diệp Hoan nói sự thật với ba ruột: “Lúc con ở thành phố S, đã quen với một ông chủ tiệm đồ cổ, bình thường ông ấy giúp con bán bùa, con đã dựa vào việc bán bùa kiếm được rất nhiều tiền. Ba, thực ra con thật sự không thiếu tiền, ba không cần cứ mua này mua kia cho con.”

“Con có tiền là việc của con, cũng không phải tâm ý của ba, sao có thể giống nhau?” Lục Vân Triết hỏi: “Con còn hợp tác với người của tiệm đồ cổ? Trước đây ba thường tới thành phố S tìm mẹ con, từng tới chợ đồ cổ nhiều lần, tiệm đồ cổ mà con nói ở đâu, nói không chừng ba còn quen ông chủ đó?”

“Con hợp tác với ông chủ Đường của Tụ Bảo Các. Phải rồi, ba, có phải kỳ nghỉ hè ba năm trước ba từng tới một lần không, khi đó con đang ở chợ đồ cổ, cảm thấy bùa tìm người thân có nhắc nhở, con còn đi tìm nữa, nhưng không tìm được ba.”

“Cái gì, khi đó con ở chợ đồ cổ? Nếu ba biết, nhất định sẽ không đi nhanh như thế.” Lục Vân Triết nghe Diệp Hoan nhắc tới lần đại hội giao lưu ba năm trước, lập tức vô cùng hối hận. Lúc đó ông ấy nhận được điện thoại ba bị bệnh, nên bảo tài xế đặt vé trước, rồi xem khi nào về thủ đô. Nếu khi đó ông ấy ở chợ đồ cổ thêm một lúc, có phải có thể biết con gái từ mấy năm trước rồi không?

“Nếu hôm đó ba không đi thì tốt biết mấy, có thể sớm biết con.” Lục Vân Triết vô cùng hối hận.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 209: Chương 209



Diệp Hoan an ủi ông ấy nói: “Lần đó đã định sẵn là bỏ lỡ, bây giờ nhận nhau cũng không muộn.”

Gác lại nỗi hối hận của Lục Vân Triết, ông ấy hỏi con gái bán bùa bình an bao nhiêu tiền.

Diệp Hoan: “Người mua bùa đều là khách hàng cũ và người do khách hàng cũ giới thiệu, con bán rẻ, chỉ một vạn một lá.”

“Nếu thật sự có thể cứu mạng ba lần, quả thật bán rất rẻ. Bây giờ vật giá tăng vọt, bùa của con nên tăng giá mới đúng…” Lục Vân Triết không chỉ là giáo sư khoa khảo cổ, còn từng nghiên cứu kinh tế học, vô cùng có đầu óc kinh tế. Ông ấy không phải giáo sư mọt sách không biết gì, nếu không những năm qua ông ấy cũng không thể dựa vào việc mua bán hoặc trao đổi đồ cổ, góp được rất nhiều gia sản.

Diệp Hoan nghe ba nói bán rẻ, cảm thấy vô cùng có lý, nghĩ lần sau có nên nói với ông chủ Đường, bùa sắp tăng giá không, ít nhất bùa bình an phải bán đắt hơn một chút, bởi vì đối với người bình thường mà nói, đây là bùa giữ mạng. Nhưng chuyện này nên nói chuyện với ông chủ Đường thì hơn.

Nói mãi nói mãi, thời gian không còn sớm nữa, Diệp Hoan còn muốn tới chỗ sư huynh một chuyến, nhân cơ hội nói tạm biệt: “Ba, không còn việc gì nữa thì con về trước, sau này ba có việc tìm con, có thể gọi điện thoại cho con.”

Lục Vân Triết nói chuyện hăng say với con gái: “Sao con đi sớm vậy?” Thực ra ông ấy muốn con gái sống ở đây hơn, nhưng ông ấy biết quy định của trường, không cho sinh viên nội trú năm nhất ở bên ngoài, nên không yêu cầu Diệp Hoan ở lại.

Diệp Hoan cười giải thích: “Con nuôi một con ch.ó bên chỗ sư huynh, còn phải đi cho nó ăn.”

Kéo Chiến Thần ra thật sự là cái cớ thích hợp.

Lục Vân Triết hỏi: “Sư huynh con ở một mình sao? Con nuôi chó bên đó tiện không, hay là con dắt chó tới đây, ba nuôi giúp con.” Ông ấy mới biết sư huynh của Hoan Hoan là nam thanh niên độc thân, con gái cứ qua đó, ông ấy cảm thấy không hay lắm, mới nói đón Chiến Thần tới nuôi.

Diệp Hoan cũng không nói với ba ruột căn nhà mà sư huynh ở là của sư phụ, định sau này tặng cho cô. Dù sao đó là chuyện của rất lâu sau này, sau này rồi nói.

Diệp Hoan nghĩ tới quả thực Chiến Thần ở bên đó khá phiền, liền nói: “Vậy lát nữa con dắt nó tới, làm bạn với ba. Chó của con tên Chiến Thần, rất ngoan, sẽ không gây họa, ăn uống tùy ý, chúng ta ăn gì, cho nó ăn đó là được…”

“Chỗ sư huynh con xa không, hay là ba lái xe đưa con đi?”

“Không xa, cách đây cũng chỉ một trạm thôi, con dắt nó tới là được.” Diệp Hoan nói: “Ba, ba đợi một lát, con quay lại nhanh thôi.”

Lục Vân Triết dặn dò: “Mang điện thoại theo, có việc thì gọi điện thoại ngay.”

Diệp Hoan đáp: “Vâng, con mang điện thoại đây.” Nói xong cô liền ra khỏi cổng.

Thực ra Diệp Hoan muốn về chỗ sư huynh là cảm thấy bên đó thanh tịnh, tiện gọi điện thoại cho sư huynh. Cô muốn hỏi sư huynh có tra được manh mối gì không.

Đối với chuyện vẫn chưa tìm được tin tức mẹ ruột, quả thực là tâm bệnh của Diệp Hoan và Lục Vân Triết. Chỉ cần một ngày chưa tìm được người, hai ba con sẽ bất an ngày đó.

Diệp Hoan cũng luôn mong mỏi chuyện này. Nhưng cô lại ngại gọi điện thoại truy hỏi hằng ngày, giống như thúc giục sư huynh bán mạng cho cô vậy. Nhân lúc cuối tuần, sư huynh cũng đã đi được mấy ngày, cô mới muốn hỏi thử bên sư huynh có tiến triển không.

Diệp Hoan mở khóa đi vào cổng, chào Chiến Thần, lại vội vàng gọi điện thoại cho sư huynh. Cô vẫn dùng điện thoại sư phụ mua cho cô gọi điện thoại, bởi vì số điện thoại mà cô trao đổi với sư huynh là số điện thoại này.

“Sư huynh, dạo gần đây anh thế nào, bên đó điều tra có tiến triển không, có tra được gì không?” Diệp Hoan nói một câu khách sáo với sư huynh, vẫn không nhịn được đi thẳng vào chủ đề.

Nhiễm Hàn vừa thấy là sư muội gọi điện thoại tới, nhanh chóng nhận: “Anh đang tra chuyện cũ của nhà họ Khương, rất nhanh sẽ có tin tức. Sư muội, nếu anh tra được manh mối, sẽ tiếp tục truy tra tiếp, em yên tâm đi học là được. Không cần lo lắng bên này. Nếu có tin của mẹ em, anh sẽ lập tức nói cho em biết.”

“Vậy thì phiền sư huynh bận lòng rồi.” Diệp Hoan không nghe được tin tức gì, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng cô lại không thể oán trách với sư huynh, giống như cô trách sư huynh không có năng lực vậy.

Thực ra Nhiễm Hàn đã đánh tráo khái niệm, không nói thật với Diệp Hoan. Anh ấy sợ sư muội biết tin sẽ không màng tất cả theo tới điều tra. Có anh ấy ở đây, không cần làm phiền sư muội đang học đại học, nếu không khiến cô lỡ dỡ việc học cũng không tốt, bây giờ vừa mới nhập học chưa lâu.
 
Back
Top Bottom