Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 230: Chương 230



Diệp Hoan trực tiếp sử dụng nguyên khí khống chế La Bàn, dùng La Bàn tấn công Hình Hải. Thế nhưng vào lúc La Bàn tới gần Hình Hải, thế mà lại tịnh hóa khí tức xấu như khí huyết sát, tà khí trên người Hình Hải, chính vì sự tịnh hóa của La Bàn, tà khí trong cơ thể Hình Hải nhanh chóng biến mất. Mà công lực của gã chống đỡ mọi thứ của gã, tà khí vừa mất, thân thể của Hình Hải nhanh chóng lão hóa, lục phủ ngũ tạng nhanh chóng mục ruỗng, gã dần dần ngã xuống.

Vào khoảnh khắc Hình Hải ngã xuống, gã không cam lòng trừng to mắt nhìn La Bàn nói: “Đây chính là thứ tao muốn tìm…”

Lời còn chưa nói hết, Hình Hải đã ngã xuống, t.h.i t.h.ể của gã co quắp trên đất, quần áo to bự giống như bao bọc một bộ xương.

Hình Hải c.h.ế.t thì không sao nữa, nhưng mẹ ruột ở đâu? Cô còn chưa hỏi được, Diệp Hoan nhìn sang, Hình Hải đã không còn hơi thở. Diệp Hoan ảo não nghĩ: Sớm biết Không Gian La Bàn lợi hại như vậy đã không dùng nó rồi. Lần này Hình Hải đã chết, sao biết được tin tức của mẹ đây?

Không biết là Hình Hải đã chết, trận pháp mới phá trừ, hay là kết quả do mấy sư đồ hợp lực phá trận.

Diệp Hoan thấy trận pháp đã phá, vội vàng cất La Bàn, sau đó đến các phòng tìm kiếm, xem thử mẹ ruột có ở trong căn viện này không. Đáng tiếc cô tìm một vòng cũng không tìm được bóng dáng của mẹ ruột.

*

Sau khi trận pháp được phá, Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ, còn có Nhiễm Hàn đều ra. Họ nhìn thấy Diệp Hoan không bị thương mới yên tâm.

Hành Vân đạo trưởng nhìn ra đồ đệ bạo phát sát khí, lo lắng hỏi: “Con lại dùng sát khí?”

Nhiễm Hàn biết sư phụ lo lắng cho anh ấy, lắc đầu, ánh mắt ôn hòa đáp: “Sư phụ, con không sao, quay về tu dưỡng một phen là được.”

Hành Vân đạo trưởng vội vàng giúp đồ đệ phong ấn sát khí tiết ra.

Kỷ sư phụ thấy Diệp Hoan chạy khắp nơi tìm người, biết có lẽ cô tìm mẹ, bèn hỏi: “Sao, không tìm được người sao?”

“Không có.” Diệp Hoan tìm một vòng, mở Mắt Âm Dương lại không tìm được mẹ ruột, cũng không phát hiện ai khác trong viện, trong mắt chất đầy nước mắt: “Sư phụ, có phải mẹ con đã bị Hình Hải hại rồi không?”

Nhưng cô bất cẩn g.i.ế.c Hình Hải rồi, tìm ai hỏi tung tích của mẹ ruột đây? Nếu mẹ ruột thật sự bị hại, Diệp Hoan cũng muốn tìm thi cốt của bà ấy an táng lại, sau này lễ tết cũng tiện thờ cúng, sẽ không để bà ấy lạnh lẽo ngay cả một ngôi mộ cũng không có.

Kỷ sư phụ vội nói: “Diệp Hoan, con đừng hoảng, chúng ta tìm kỹ lại xem, có lẽ có thể tìm được bà ấy, có thể Hình Hải đã giấu mẹ con đi?”

Tìm manh mối dĩ nhiên phải tìm trên người Hình Hải. Nhiễm Hàn đã sớm đi tới t.h.i t.h.ể của Hình Hải quan sát, muốn biết sư muội g.i.ế.c Hình Hải bằng cách nào. Sau khi anh ấy nghe sư thúc nói, kiểm tra kỹ t.h.i t.h.ể của Hình Hải, xem thử có thể tìm được manh mối không.

Kết quả Nhiễm Hàn tìm được hai túi trữ vật trên người Hình Hải: “Sư thúc, chúng ta kiểm tra túi trữ vật một chút.”

Hành Vân đạo trưởng, Kỷ sư phụ, Diệp Hoan lập tức đồn lực chú ý lên hai chiếc túi trữ vật. Túi trữ vật lưu truyền hiện giờ không nhiều, ở trong môn phái huyền học, cũng chỉ có nhân vật thuộc cấp độ chưởng môn sở hữu, người còn lại vốn không thể có được.

Có lẽ Hình Hải sẽ không có được túi trữ vật ở nhà họ Khương, xem ra có lẽ là có đãi ngộ khác.

Nhiễm Hàn trực tiếp đổ hết đồ trong túi trữ vật ra, bốn người cùng kiểm tra tất cả đồ đạc. Trong túi trữ vật có không gian nhỏ hơn đựng một số vật dụng thường ngày linh tinh, ví dụ quần áo, tiền bạc, trong đó có không ít tiền mặt, có thể thấy trong tay Hình Hải không thiếu tiền.

Trong túi trữ vật to hơn đựng công pháp tu luyện, hai phái chính tà đều có; còn có một số thư tịch liên quan tới trận pháp, bùa chú. Trên một số thư tịch lại mang theo ấn ký của nhà họ Khương. Có thể nhìn ra số sách đó là gã lấy từ nhà họ Khương.

Trong túi trữ vật này thậm chí còn có dược liệu như nhân sâm, thủ ô trên trăm năm tuổi, có lẽ là Hình hải định luyện dược.

Nhiễm Hàn tỉ mỉ phát giác được vấn đề: “Trong này không có đồ ăn như lúa gạo rau củ, bình thường ông ta ăn cơm bằng cách nào?”

Hành Vân đạo trưởng nói: “Lẽ nào hắn có quan hệ với người lân cận? Đợi lát nữa đi tìm xem ai cung cấp đồ ăn cho hắn.”

Sở dĩ Hành Vân đạo trưởng nói như vậy là vì ông ấy biết hiện nay không tồn tại đạo nhân Tích Cốc kỳ. Tích Cốc kỳ đã thành cảnh giới trong truyền thuyết, bây giờ người tu luyện đều không làm được điểm này.

Ngoài ra, họ còn tìm được nguồn gốc khiến Hình Hải nhận định nhà họ Khương có bảo vật từ trong đó.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 231: Chương 231



Hóa ra năm đó khi Hình Hải ra khỏi nhà họ Khương để rèn luyện, ngẫu nhiên có được truyền thừa do sư đệ của lão tổ nào đó nhà họ Khương để lại, ở trong đồ mà đồ đệ của lão tổ lưu lại, Hình Hải biết lão tổ nhà họ Khương có được một món bảo vật do môn phái truyền lại từ chỗ sư phụ, bảo vật chính là La Bàn mà Diệp Hoan có được.

Khi đó lão tổ nhà họ Khương còn là đại đệ tử của môn phái huyền học nào đó, sư phụ ông cụ tặng bảo vật đó cho ông cụ, cũng là vì tuy La Bàn đó nói là bảo vật, nhưng không có quá nhiều công năng thần kỳ, so với pháp khí, bảo khí khác khi đó, nó không quá xuất sắc. Sư phụ ông cụ cảm thấy nói La Bàn là bảo vật có thể là do truyền nhầm, thế là tặng cho đại đệ tử mà ông thích.

Nhưng không biết sao chuyện này lại bị sư đệ của lão tổ biết được rồi nổi lòng tham, nhiều lần muốn cướp bảo vật sư phụ tặng cho lão tổ nhà họ Khương. Nhưng hắn chưa từng thành công, còn bị lão tổ nhà họ Khương bắt được chứng cứ kẻ đó ăn trộm, sư phụ phẫn nộ, đuổi sư đệ của lão tổ nhà họ Khương ra khỏi sư môn.

Vị đồ đệ này ghi hận trong lòng, sau đó nhiều lần gây phiền phức cho lão tổ nhà họ Khương, thậm chí không tiếc đi vào con đường tà đạo, cuối cùng hại c.h.ế.t chính mình.

Sau đó giới huyền học trải qua một trận hạo kiếp hỗn loạn, đoạn đi phần lớn truyền thừa. Mà lão tổ nhà họ Khương may mắn giữ được tính mạng, xây dựng gia tộc của mình ở thế tục, vì vậy La Bàn đó trở thành bảo vật gia truyền của nhà họ Khương.

Mà mới đầu Hình Hải không biết truyền thừa mà gã có được là tà pháp tà thuật, gã chỉ biết nhà họ Khương màm sư đệ của lão tổ nhà họ Khương nhắc tới vừa hay là nhà họ Khương mà gã lớn lên. Gã cũng bại dưới lòng tham, phục chế con đường tự hủy chính mình của vị sư đệ đó.

Mấy người có thể biết những chuyện này, còn là bởi vì không biết Hình Hải mang tâm lý gì, lại viết ra toàn bộ những gì gã trải qua lại, họ mới biết chi tiết như vậy.

Tiêu rồi, lần này lộ rồi.

Diệp Hoan thấy sư bá, sư phụ và sư huynh đã biết bí mật của nhà họ Khương, dứt khoát hào phóng lấy La Bàn vừa cất vào ra cho họ xem.

“Sư phụ, sư bá, đây có lẽ chính là La Bàn mà Hình Hải tìm, nó có thể biến lớn biến nhỏ. Mới đầu nó nhỏ, vẫn luôn đeo trên người con, sau đó con có được truyền thừa phong tồn trong La Bàn. Công pháp, phù thuật, còn có truyền thừa trận pháp mà con nói với mọi người chính là học được từ trong truyền thừa. Còn có vừa nãy con biết không địch lại Hình Hải, lấy La Bàn ra đối phó ông ta. Ai biết La Bàn lại có công năng tịnh hóa, tịnh hóa hết tà khí và khí huyết sát trên người Hình Hải, sau đó Hình Hải c.h.ế.t rồi.”

Diệp Hoan đã che giấu bí mật La Bàn mang theo không gian.

Hành Vân đạo trưởng, Kỷ sư phụ và Nhiễm Hàn bởi vì tò mò đều nhận lấy La Bàn quan sát một lúc, sau một vòng, Nhiễm Hàn đưa La Bàn lại cho sư muội.

Hành Vân đạo trưởng nói: “Đây có lẽ là bảo khí do môn phái huyền học lúc trước lưu lại, vừa có thể biến đổi to nhỏ, vừa có lực công kích nhất định, có lẽ còn có thể phong tồn công pháp…Để đến bây giờ, La Bàn này quả thực là bảo bối. Nhưng có vài môn phái và gia tộc có nội tình đều giữ lại mấy món pháp khí và bảo khí như vậy. Nếu nói là vô cùng hiếm có, đó là vì người bình thường chưa từng thấy.”

Hành Vân đạo trưởng không nhịn được dặn dò Diệp Hoan: “Con cũng thật là, sau này đừng tùy tiện lấy La Bàn cho người khác xem, lỡ như người khác động tâm thì phải làm sao? Người nhà mình không động tâm, không có nghĩa người ngoài cũng vậy, lỡ như có người nổi lòng tham ắt có thể dẫn tới đại họa, con xem ông ngoại con và Hình hải chẳng phải là ví dụ có sẵn sao? La Bàn này có lực công kích nhất định, con cất kỹ, lỡ như dùng tới cũng có thể phòng thân. Nhưng không tới vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng lấy ra dùng, càng đừng để đệ tử huyền học khác nhìn thấy.”

Cuối cùng ông ấy nói: “Chuyện hôm nay ngoài bốn người chúng ta biết, sau này không được nói ra ngoài.”

Diệp Hoan: “Cảm ơn sư bá.”

Diệp Hoan làm như vậy, ngoài bất đắc dĩ còn có thể để La Bàn minh bạch trước mặt hai vị trưởng bối, hơn nữa cũng có thể giải thích cô đã g.i.ế.c Hình Hải bằng cách nào, trực tiếp giải vây cho mình. Cô lấy mình và La Bàn cược một ván, cược địa vị của mình trong sư môn. Chỉ cần sư phụ, sư bá và sư huynh không động tâm, sau này dĩ nhiên sẽ không nhắm tới La Bàn; nếu họ động tâm, bất luận thế nào Diệp Hoan đều không chạy thoát. Trừ phi cô có năng lực đánh lại mấy người, còn có thể bảo vệ được người nhà của mình.

Thực ra theo Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ, loại bảo khí như La Bàn còn không bằng truyền thừa công pháp mà Diệp Hoan chủ động cho họ nghiên cứu. Mà trước đây việc Diệp Hoan chủ động dâng hiến công pháp cho sư môn đã sớm nhận được hảo cảm của hai vị trưởng bối sư môn, cho nên họ mới bảo vệ cô, vì vậy còn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 232: Chương 232



Kỷ sư phụ thấy chuyện của La Bàn đã kết thúc, vội nói: “Được rồi, chuyện khác sau này có thời gian rồi tính, chúng ta tìm tung tích của Khương Nhã trước.”

Hành Vân đạo trưởng nói với đồ đệ: “Nhiễm Hàn, con tìm kiếm thêm một lần nữa, xem sư muội con có bỏ sót nơi nào chưa tìm không.”

Nhiễm Hàn nghe phân phó của sư phụ, lập tức tìm kiếm kỹ trong viện.

Diệp Hoan chuyển tầm mắt vào trong đống vật phẩm quan trọng đó, đột nhiên có một thứ thu hút sự chú ý của cô, cô cầm một cái bình thủy tinh bảy màu hỏi: “Sư phụ, đây là thứ gì?”

Diệp Hoan cầm cái bình, cảm nhận được nhịp tim đập nhanh, giống như có gì muốn dâng trào lên từ trong đáy lòng.

Kỷ sư phụ nhìn rồi nói: “Ta không uyên bác bằng sư huynh, thật sự không biết thứ này dùng để làm gì. Sư huynh, huynh xem giúp.”

Hành Vân đạo trưởng nhận lấy bình thủy tinh bảy màu, lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy loại bình này, nhưng hình như từng nghe nói về thứ này, là gì nhỉ, qua một lúc, Hành Vân đạo trưởng bỗng nhớ ra: “Ta nhớ ra rồi, đây là bình tụ hồn, có thể nhốt hồn phách của người, bên trong này không phải là hồn phách của Khương Nhã đó chứ…

Diệp Hoan nghe vậy, trong lòng không nhịn được hốt hoảng, toàn thân lạnh toát. Nếu thật sự là hồn phách của mẹ ruột, lẽ nào mẹ ruột thật sự mất mạng rồi?

Lúc này Nhiễm Hàn tìm kiếm xong căn viện quay lại: “Sư phụ, con không tìm thấy ám thất nào có thể giấu người được. Có phải hắn đã giấu người tới nơi khác không, hay là con đến lân cân hỏi thăm một chút?”

“Đợi chút đã, chúng ta xem thử trong bình này nhốt hồn phách của ai?” Hành Vân đạo trưởng nhìn thấy bên ngoài tràn ngập ánh nắng bèn bảo mấy người vào trong nhà, bố trí thúc hồn trận với chiếc bình, đề phòng hồn phách phân tán.

Sau khi ông ấy mở miệng bình, chỉ thấy miệng bình bay ra một làn sương màu, dần dần hình thành một bóng ảnh nhàn nhạt, nhìn một cái liền biết là phụ nữ, hồn phách này chính là hồn phách của Khương Nhã. Bởi vì hồn phách của bà ấy gần như còn giữ dáng vẻ của mười mấy năm trước, nhìn rất giống Diệp Hoan.

Điều khiến họ khó chịu là sau khi hồn phách của Khương Nhã ra ngoài, vẫn luôn hét: “Tôi không biết bảo vật ở đâu…”

Trong tích tắc, lòng của Diệp Hoan giống như bị bóp nát, cực kỳ đau, cô thất thanh gọi một tiếng “Mẹ!” nước mắt theo gò má chảy xuống.

Khương Nhã tựa như cảm ứng được gì, ngừng lại trong chốc lát, lại bắt đầu nói: “Tôi không biết bảo vật ở đâu…”

Diệp Hoan nhìn thấy hồn phách của mẹ chỉ biết lặp lại câu nói đó, đau lòng muốn chết, cô khóc hỏi: “Sư bá, sư phụ, sao mẹ con chỉ còn lại hồn phách, như vậy bà ấy phải làm sao?”

Hành Vân đạo trưởng nói: “Diệp Hoan, con đừng sốt ruột. Con xem hồn phách của mẹ con không toàn vẹn, đây chỉ là một hồn ba phách của bà ấy, ta đoán hai hồn bốn phách còn lại có lẽ vẫn nằm trong cơ thể của bà ấy. Chúng ta chỉ cần tìm được cơ thể của bà ấy, nghĩ cách đưa hồn phách của bà ấy về cơ thể là có thể cứu mẹ con rồi.”

Diệp Hoan cũng lo lắng, cộng thêm ít kiến thức, nhất thời không chú ý tới hồn phách của mẹ không toàn vẹn, cô nghe sư bá nói xong, lau nước mắt nói: “Vậy con phải mau chóng tìm được cơ thể của mẹ, sớm đưa hồn phách nhập thể.” Cô hoảng hốt nói: “Hình Hải c.h.ế.t rồi, con nên đi đâu tìm cơ thể của mẹ đây?”

Nhiễm Hàn nói: “Anh cảm thấy có lẽ Hình Hải qua lại với gia đình nào ở gần đây, ít nhất cơm nước của hắn có người cung cấp, chi bằng chúng ta tìm tới gia đình đó, xem người qua lại với hắn có biết chút gì không.”

*

Vậy còn đợi gì nữa, mau đi hỏi thôi. Thế là bốn người cùng đi bộ tới thôn trang gần đó.

Trong lòng Diệp Hoan nôn nóng tìm mẹ, trực tiếp quên mất ba ruột bị nhốt trong trận pháp, mà con đường họ đi qua vừa hay không tới chỗ Lục Vân Triết, Diệp Hoan càng không nhớ tới ông ấy.

Tuy Diệp Hoan quên nhưng Nhiễm Hàn còn nhớ, anh ấy nhắc nhở: “Sư muội, có phải em nên thả ba em ra khỏi trận pháp trước không.”

Diệp Hoan ảo não nói: “Em thật sự quên mất! Bây giờ em tới đó xem thử, gọi ông ấy đi cùng.”

Kỷ sư phụ nói: “Hai đứa đi đi, ta và sư bá con ở đây đợi một lúc.”

Nhiễm Hàn cùng Diệp Hoan tới một nơi khác thả Lục Vân Triết khỏi trận pháp.

“Hoan Hoan, cuối cùng các con cũng tới. Như thế nào, tìm được Hình Hải chưa, hỏi được tung tích của mẹ con chưa?” Lục Vân Triết thấy hai người tới, không thấy bóng dáng của vợ, đoán được có thể chuyện tìm vợ không thuận lợi.

Diệp Hoan kể lại đại khái sự việc cho ba ruột biết, chỉ nói Hình Hải đã chết, tìm được một phần hồn phách của mẹ, nhưng không tìm được cơ thể.

Sau khi nghe xong, Lục Vân Triết cảm thấy chắc chắn vợ chịu khổ không ít, ông thật sự hận mình không có năng lực tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Hình Hải báo thù cho vợ.

Đáng tiếc ông ấy là người bình thường, bây giờ chỉ trông mong con gái có thể tìm vợ về: “Hoan Hoan, vậy bây giờ đi đâu tìm mẹ con?”

“Đến thôn trang bên kia hỏi thử, xem có ai qua lại với Hình Hải không, hoặc người ta biết gì đó.”

Lục Vân Triết sốt ruột nói: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 233: Chương 233



Sau đó Lục Vân Triết rất nhanh nhìn thấy sư bá và sư phụ của Diệp Hoan, ông ấy nói cảm ơn hai người: “Đa tạ mọi người phí tâm tới giúp đỡ. Trước đây cũng nhờ mọi người chăm sóc Diệp Hoan, nếu không phải quá xa xôi, tôi đã sớm tới thăm cảm ơn rồi.” Ông ấy là thật lòng thật dạ, nếu không phải bây giờ tình hình đặc biệt, ông ấy nhất định sẽ mua quà tới nhà cảm ơn, chứ không phải nói suông.

Kỷ sư phụ nói: “Lúc đầu tôi thấy Diệp Hoan thiên tư tốt, mới nhận con bé làm đồ đệ, nói ra chúng tôi cũng có duyên phận sư đồ, cậu không cần quá khách sáo…”

Mấy người nói chuyện, rất nhanh đã tới rìa thôn. Họ nhìn thấy rìa thôn có một hộ dân, có hơi xa so với những hộ dân khác. Căn viện không lớn, có lẽ là ba gian phòng gạch ngói, nhưng là kiểu tường vây, họ không nhìn thấy tình hình bên trong.

Diệp Hoan nhìn thấy cổng đang mở, cô nói: “Hay là chúng ta đi vào hỏi căn nhà này thử?”

Lục Vân Triết lập tức nói: “Đi hỏi trước rồi tính.”

Đợi Diệp Hoan dẫn đầu vào viện, nhìn thấy có một bà bà tóc bạc đang khom lưng múc nước, bà lão múc nước đổ vào trong nồi, đại khái là muốn đi nấu cơm trưa.

Diệp Hoan cười hỏi: “Bà ơi, cháu muốn hỏi thăm bà chút chuyện.”

Bà bà nghe thấy có cô gái nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại kinh ngạc trừng to mắt. Chưa đợi Diệp Hoan nói, bà lão đã nói: “Cô bé, có phải cháu tới tìm người không?”

Tim Diệp Hoan nhảy dựng lên, lập tức hỏi: “Bà bà, sao bà biết?” Vị bà bà này cũng biết bói toán? Hay là bởi vì tướng mạo của cô quen mặt, có phải bà bà từng nhìn thấy mẹ ruột của cô không?

Bà bà không trả lời Diệp Hoan mà hỏi: “Những người này cùng cháu tới tìm người?”

“Vâng, bà bà, họ là người thân của cháu, cùng cháu tới tìm người.” Lúc Diệp Hoan trả lời, đã quan sát tướng mạo của bà bà, nhìn ra tuy bà ấy không chồng không con, không giỏi ăn nói nhưng là một người tốt.

“Vậy mọi người theo tôi vào đi.” Bà bà bảo họ vào nhà, sau đó mới nói: “Có lẽ chỗ tôi có người mà mọi người muốn tìm.”

Tuy bà ấy lưu luyến cô gái đã nuôi mười mấy năm, nhưng người thân của cô tới tìm, bà ấy chắc chắn không thể che giấu, nếu không sẽ thẹn với lương tâm của mình.

Diệp Hoan kinh hỉ hỏi: “Bà bà, có phải mẹ cháu ở chỗ bà không?”

“Cháu nói Thu Vân là mẹ cháu? Bà còn tưởng nó là chị của cháu.” Bà bà nhìn tuổi của Diệp Hoan, lại nghĩ bà ấy đã nuôi Thu Vân mười mấy năm, nếu trước đây Thu Vân từng kết hôn, có con, có lẽ cũng lớn tầm cô gái trước mặt này.

Bà bà nói chuyện, vén một bên rèm cửa màu lam, dẫn Diệp Hoan vào trong căn nhà bên cạnh.

Diệp Hoan nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường, thật sự rất giống cô. Bởi vì hai mẹ con lần đầu gặp mặt, Diệp Hoan không lập tức đi tới bên cạnh mẹ ruột, nói chuyện với mẹ ruột.

Mà Lục Vân Triết theo sau vào nhìn thấy Khương Nhã, không nhịn được tình cảm bùng phát, đi lên ôm chặt Khương Nhã, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Nhã, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được em…”

Diệp Hoan thấy cuối cùng ba mẹ cũng đoàn tụ, vành mắt không nhịn được nóng lên. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện vẻ mặt của mẹ không đúng, ánh mắt ngốc dại, không có chút linh hoạt. Mà bà ấy được ba ôm vào trong lòng lại không có chút phản ứng nào, còn không có linh khí bằng hồn phách trong bình thủy tinh bảy màu.

Diệp Hoan không khỏi lo lắng hỏi: “Sư phụ, mẹ con biến thành thế này, đợi cho hồn phách nhập thể, có thể hồi phục được dáng vẻ ban đầu không?”

Kỷ sư phụ nói: “Nếu hồn phách của bà ấy toàn vẹn, chăm sóc một khoảng thời gian có lẽ có thể hồi phục; nhưng nếu hồn phách của bà ấy bị thương tổn thì khó nói.”

Diệp Hoan nghe sư phụ nói vậy, đáy lòng trĩu nặng. Cô nghĩ: Mẹ vì bảo vệ cô, từ đầu tới cuối không tiết lộ chút tin tức nào với Hình Hải. Nếu hồn phách của mẹ thật sự bị thương, sau này cô phải dốc hết sức chữa trị cho mẹ mới được.

Lục Vân Triết nghe được lời Kỷ sư phụ, ông ấy nói: “Không sao, đã tìm lại được Tiểu Nhã chính là may mắn, mặc kệ cô ấy như thế nào, tôi đều sẽ không ghét bỏ cô ấy, sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”

Sau đó ông ấy kích động nói với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, cuối cùng gia đình chúng ta cũng đoàn tụ rồi. Con tới đây, nói hai câu với mẹ con, gọi bà ấy, có lẽ có thể gọi hồn của bà ấy về.”

Thời gian có hạn, Diệp Hoan không nói chi tiết với Lục Vân Triết, ông ấy còn chưa biết một phần hồn phách của vợ bị giam trong bình thủy tinh bảy màu.

Diệp Hoan nắm tay của mẹ, an ủi ba ruột: “Ba, bây giờ hồn phách của mẹ không trọn vẹn, đợi về nhà chúng con trị khỏi cho mẹ, mẹ mới có thể khôi phục bình thường.”

Lục Vân Triết hỏi: “Bây giờ không thể trị sao? Ba muốn nói chuyện với mẹ con.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 234: Chương 234



So với Diệp Hoan chưa từng tiếp xúc với mẹ, Lục Vân Triết làm chồng có hàng nghìn vạn lời muốn nói với vợ.

“Ba, để hồn phách còn lại vào cơ thể khá phiền phức, để đảm bảo an toàn, chúng ta nên quay về chuẩn bị kỹ rồi tính.”

Vì vợ có thể khỏe lại, đương nhiên Lục Vân Triết đồng ý ngay: “Vậy thì đợi về nhà rồi tính.”

Mà Khương Nhã hồn phách không đủ đang mở mắt, ngây ngốc nhìn mấy người, biểu cảm lại không có phản ứng khác.

Diệp Hoan thấy chiếc chăn mẹ đắp dày mỏng vừa vặn, trong nhà quét dọn vô cùng sạch sẽ, trong lòng vô cùng cảm kích bà bà. Đã hơn mười nay, cũng nhờ bà cụ chăm sóc tỉ mỉ, để mẹ chưa từng chịu ấm ức.

Nhìn từ cách ăn mặc của mẹ, tuy quần áo của bà ấy hơi quê mùa nhưng vẫn không che đậy được dung mạo xinh đẹp của năm đó. Không biết là được bà bà chăm sóc tốt hay là những năm qua không bận lòng, trông mẹ vẫn như thế, trên mặt không có chút nếp nhăn không nói, làn da láng bóng trắng nõn như thời trẻ.

So với ba ruột bên cạnh, gương mặt của ba ruột đã già đi nhiều. Nhưng ba có mị lực đặc biệt của đàn ông trung niên, vô cùng xứng với mẹ ruột dung mạo vẫn xinh đẹp.

Diệp Hoan không nhịn được cảm ơn bà bà lần nữa: “Cảm ơn bà, bà bà. Những năm qua cũng nhờ có bà chăm sóc bà ấy chu đáo.”

Lúc này bà bà mới nói: “Năm đó là quái nhân đó bảo bà chăm sóc Thu Vân, phải rồi, Thu Vân là tên đặt cho mẹ cháu. Bởi vì khi đó quái nhân kia bảo bà chăm sóc mẹ cháu nhưng lại không nói gì cả, chỉ đưa tiền cho bà chăm sóc. Vừa hay bà sống một mình thiếu tiền, bèn nhận việc này. Phải rồi, quái nhân đó còn bảo bà nấu cơm cho hắn, mỗi ngày mang tới cho hắn, đợi lát nữa bà nấu cơm còn phải mang cơm tới.”

Bà bà không có cảm quan tốt với Hình Hải, nhưng đã nhận tiền của gã, dĩ nhiên phải làm việc cho gã. Bà ấy thương một cô gái ngốc nghếch như Thu Vân, không tìm được nhà chồng không lập gia đình được rất đáng thương, cực kỳ tốt với Thu Vân.

Diệp Hoan nói: “Bà bà, tên quái nhân đó đi rồi, sau này bà không cần đưa cơm cho gã nữa.”

“Hả, hắn đi rồi, vậy sau này không có ai đưa tiền cho bà hằng năm? Lúc đầu cũng nhờ chăm sóc mẹ cháu, những năm qua bà mới góp được chút tiền, xây căn viện nhỏ này, muốn sau này có thể có một nơi thoải mái dưỡng già. Haiz, quái nhân đó đi rồi, sau này bà không nhận được tiền nữa. Phải rồi, hắn và mọi người có quan hệ gì, sao lại mang mẹ cháu tới đây, không cho gia đình các cháu ở bên nhau?” Bà bà hỏi một câu hợp lẽ thường.

Bà bà đoán lẽ nào quái nhân đó là ông ngoại của cô bé này, gã không muốn con gái sống ở nhà chồng nên mới lén lút đón bà ấy ra ngoài sống? Nhưng thấy thái độ của cô bé này và thái độ của chồng Thu Vân, có lẽ họ vô cùng muốn chăm sóc Thu Vân mới đúng, rốt cuộc là sao?

“Gã là một thân thích nhà cháu, bây giờ có việc đi rồi, sau này sẽ không tới đây nữa, cho nên bà bà mặc kệ gã.” Diệp Hoan vì che giấu những chuyện kia, chỉ đành tùy tiện bịa ra một lý do trông đáng tin.

Khúc mắc trong đó, Diệp Hoan tạm thời không định nói cho bà bà biết. Vừa nãy cô nghĩ làm sao cảm ơn bà bà chăm sóc mẹ ruột nhiều năm, cho bà ấy một số tiền cảm ơn hay là sao, sau đó đột nhiên nghĩ ra một ý: Nếu bà bà đã không có ai phụng dưỡng, vậy thì dứt khoát đưa bà bà đi cùng, tạm thời để bà ấy giúp chăm sóc mẹ ruột. Sau này mẹ ruột khỏi, coi bà bà như người thân, phụng dưỡng bà bà.

Dù sao thì bà bà là người đã chăm sóc mẹ ruột mười mấy năm, công lao, khổ lao đều có, phần nhẫn nại này không phải ai cũng có. Mẹ ruột như thế, gặp phải người tốt bụng như bà bà là may mắn, nếu gặp phải người bụng dạ không tốt, còn không biết sẽ chịu khổ bao nhiêu.

Hơn nữa đợi xử lý xong mọi thứ, cô phải về trường đi học, ba ruột cũng có công việc, Diệp Hoan nghĩ nhà họ chắc chắn phải thuê một người chăm sóc mẹ. So với người mà họ không biết gì, chi bằng chọn bà bà?

Tuy bà bà tiếc nuối đã không còn đường kiếm tiền, nhưng bà ấy không thể ngăn cản gia đình người ta đoàn tụ, nhìn ba người đều đẹp như thế, nên sống hạnh phúc bên nhau. Bà bà mặc kệ lời Diệp Hoan là thật hay giả, bà ấy nói: “Trời không còn sớm nữa, sắp trưa rồi, bà đi nấu cơm, mọi người ăn cơm rồi đi.”

“Bà ơi, không cần làm phiền bà.”

“Khách sáo cái gì, tới nhà rồi còn có thể không ăn no mà đi. Thôn chúng ta không có quán cơm, mọi người có thể ôm bụng đói đi về? Hơn nữa mọi người nguyện ý đói bụng, nhưng bà không nỡ để Thu Vân đói bụng đi theo mọi người…” Bà bà nói xong, nhấc chân ra ngoài nấu cơm.

Đợi bà bà ra ngoài, Diệp Hoan nói suy nghĩ vừa nãy của cô với mọi người, mọi người đều đồng ý ý kiến của cô.

Đặc biệt là Lục Vân Triết vô cùng tán đồng: “Ba thấy những năm qua bà lão này chăm sóc mẹ con vô cùng tốt, bà ấy đã giúp chúng ta chăm sóc mẹ con mười mấy năm, chúng ta phụng dưỡng bà ấy cũng là chuyện nên làm.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 235: Chương 235



Sau khi đưa ra quyết định, họ định ăn cơm ở nhà bà bà rồi đi. Lục Vân Triết không nỡ để Khương Nhã – người thần trí không toàn vẹn chịu khổ, ông ấy đề nghị: “Ba gọi điện thoại cho bạn, đợi lát nữa nhờ ông ấy phái xe tới đón chúng ta.”

Bởi vì họ đông người, đợi lát nữa chắc chắn không tiện đi xe bus; hơn nữa còn có Khương Nhã hành động không tiện. Cho nên mọi người thống nhất ý kiến, họ đợi ăn cơm xong rồi đi.

Diệp Hoan biết nấu cơm, không thể đứng nhìn bà bà một mình nấu cơm cho họ, thế là cô ra ngoài nấu cơm phụ bà bà, nhân tiện tìm hiểu những năm qua mẹ sống như thế nào.

Bà bà vừa nấu cơm vừa nói chuyện với Diệp Hoan: “Tuy mẹ cháu đầu óc không được tỉnh táo, nhưng rất ngoan, bình thường cũng sẽ không mang tới quá nhiều phiền phức cho bà, khiến bà rất yên lòng. Bình thường hai mẹ con bà không ra ngoài mấy, cho dù nó không biết nói chuyện nhưng có nó bầu bạn với bà, một bà lão như bà cũng không cảm thấy cô đơn.”

Bà bà nghĩ: đợi Thu Vân đi rồi, trong nhà chỉ còn một mình bà ấy, bà ấy sẽ dựa vào hai mẫu ruộng kia mà sống. May mà những năm qua chăm sóc cho Thu Vân để dành được một số tiền, sau này ốm đau bệnh tật gì cũng có tiền mua thuốc khám bệnh; lỡ như mắc bệnh không trị được, vậy một bà lão neo đơn như bà ấy chỉ có thể chờ chết…

Có thể tưởng tượng, đợi Diệp Hoan đón mẹ đi, bà bà sống một mình chỉ sẽ càng cô đơn.

Diệp Hoan thấy bà bà buồn bã, bèn nói ra suy nghĩ của cô: “Bà bà, bà xem đợi cháu đưa mẹ cháu đi, bà cũng chỉ sống một mình, nếu bà tiện thì có thể cùng bọn cháu vào thành phố sống? Như thế cháu vẫn nhờ bà chăm sóc mẹ cháu. Đợi sau này mẹ cháu khỏe lại, gia đình cháu sẽ phụng dưỡng bà. Bình thường chúng cháu sẽ gửi tiền hằng tháng cho bà, bà vào thành phố cũng không cần lo không có tiền tiêu.”

Bà bà kinh ngạc trừng to mắt hỏi: “Mọi người còn muốn dẫn một bà lão như bà đi?”

Diệp Hoan cảm ơn bà ấy lần nữa: “Bà bà, những năm qua nhờ có bà chăm sóc mẹ cháu chu đáo, mẹ cháu mới bình an. Cháu và ba cháu đều vô cùng cảm kích bà. Đợi bọn cháu về nhà, cháu còn phải đi học, ba cháu cũng phải đi làm, chắc chắn phải tìm người chăm sóc mẹ cháu, cháu nghĩ tìm người khác chi bằng tìm bà.”

Bà bà nghĩ ngợi nói: “Cô bé, cháu làm chủ được không, ba cháu có thể đồng ý sao?”

Diệp Hoan cười nói: “Bà bà, cháu đã nói với ba cháu rồi, ông ấy cũng đồng ý đón bà đi cùng.”

Không nói chuyện phụng dưỡng hay không, quả thực bà bà lưu luyến Thu Vân. Bởi vì những năm qua bà ấy đã chăm sóc Thu Vân như con gái của mình. Nếu không phải thấy Diệp Hoan vô cùng giống Thu Vân, có thể nhìn qua họ có quan hệ huyết thống, bà bà sẽ không để họ tùy ý đón Thu Vân đi.

Tuy bà bà đồng ý để Diệp Hoan bọn họ đón Thu Vân – người bà ấy xem là con gái đi, nhưng nếu thật sự đón đi, chắc chắn bà bà sẽ rất sốt ruột, luôn lẩm bẩm Thu Vân quay về sống như thế nào. Bà bà nghĩ: Cả đời bà ấy chưa từng đi xa, hay là trước khi c.h.ế.t chạy ra ngoài một chuyến? Vừa có thể đến thành phố lớn mở mang tầm mắt, đời này coi như không sống uổng phí; còn có thể chăm sóc Thu Vân thêm một khoảng thời gian, đợi Thu Vân khỏe lại, nếu không cần bà ấy, bà ấy có thể quay về quê.

Tuy bà bà đã lớn tuổi nhưng không phải người lề mề, làm việc khá nhanh nhẹn, bà ấy sảng khoái đáp: “Vậy bà đi cùng với mọi người, đợi Thu Vân khỏe lại, bà lại về quê cũng được, như thế bà có thể yên tâm hơn.”

Diệp Hoan vui mừng nói: “Bà bà, tốt quá rồi! Bà yên tâm, đợi mẹ cháu khỏi lại, tuyệt đối sẽ không để bà quay về một mình, chắc chắn mẹ sẽ giống với cháu, sau này muốn phụng dưỡng bà.”

Sau khi bà bà đồng ý, khoảng cách giữa bà ấy với Diệp Hoan cũng biến mất, một già một trẻ phối hợp ăn ý, rất nhanh đã nấu xong một bữa cơm. Bình thường bà bà rất ít mua thịt ăn, cho nên cơm trưa đều là rau, hơn nữa đều là rau do bà bà tự trồng. May mà mọi người đều không phải người kén chọn, ăn cơm trưa rất nhanh.

Ăn cơm xong, bà bà bắt đầu bận rộn thu xếp hành lý của bà ấy và Thu Vân, thu xếp tận mấy túi nhưng vẫn chưa xong.

Diệp Hoan thấy vậy vội nói: “Bà bà, bà không cần mang nhiều đồ như vậy, đợi tới thành phố, thiếu gì bà nói là được, chúng ta mua cái mới.”

“Vậy thì phí tiền quá, bà chỉ mang một số thứ ăn mặc được, đề phòng cần dùng lại không có.”

Diệp Hoan thấy bà bà còn muốn mang theo rau khô, cô dứt khoát nhận việc thu xếp đồ: “Bà bà, để cháu thu xếp đồ cho bà đi, quần áo cũ gì đó thì không cần mang, đợi đến nơi cháu mua đồ mới cho bà.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 236: Chương 236



“Không cần, một bà lão như bà cũng không cần gì, phí tiền thế làm gì.” Bà bà thấy Diệp Hoan lấy ra rất nhiều đồ mà bà ấy vừa bỏ vào: “Hoan Hoan, cháu vẫn là con nít, không lo cơm áo gạo tiền, bà cảm thấy tới thành phố cái gì cũng phải mua, mới muốn mang theo nhiều chút.”

Diệp Hoan thấy cô không thể ngăn cản quyết tâm mang đồ của bà bà, bỗng nhiên nghĩ tới một cách: “Bà bà, nếu bà mang nhiều đồ, có thể không chất hết lên xe được.”

“Vậy phải làm sao?” Bà bà nhìn một đống đồ to ủ rũ.

“Bà bà, chỉ cần bà theo chúng cháu đi là được, đảm bảo vào thành phố không thiếu ăn, không thiếu mặc.” Diệp Hoan bỗng nhớ ra một chuyện, thế là nhắc nhở: “Bà bà, bà ra ngoài có cần nói với người ta một tiếng không, nhà cửa nhờ người coi ngó một chút, đừng để trộm gây họa.”

Bà bà vỗ đùi nói: “Bình thường bà không ra ngoài nên quên mất chuyện này. Bà nghĩ xem, bà giao nhà cho ai đây?”

Diệp Hoan nhân cơ hội lấy ra những đồ không nên mang đặt sang một bên. Cô định mang một bộ quần áo cho bà bà và mẹ ruột thay, đợi tới thành phố rồi mua đồ mới cho họ, những bộ này không mặc nữa. Dù sao thì không thể tiếp tục để họ mặc quần áo cũ, tránh cho bị người khác coi thường.

Bà bà nghĩ ngợi, hình như cuối cùng đã xác định được người quản nhà, bà ấy nói: “Hoan Hoan, mọi người ở nhà đợi, bà đi nói với hàng xóm một tiếng, đợi bà đi rồi, họ sẽ trông coi nhà giúp.”

Diệp Hoan đáp: “Vâng, phải rồi, bà bà, căn viện của người đó là mua hay thuê? Sau này không ai tới ở nữa, bà có thể nói với ai trong thôn một tiếng.”

“Căn nhà đó là do tên quái nhân đó tìm người xây, người đó thần thần đạo đạo, nằng nặc xây nhà dưới chân núi xa xôi, xung quanh ngay cả một hộ dân cũng không có. May mà lúc đầu hắn không để mẹ cháu sống ở đó…”

Diệp Hoan nói: “Tự xây? Vậy thì càng dễ xử lý, bà nói với thôn một tiếng, căn nhà đó để ủy ban thôn xem rồi xử lý đi.”

“Được, bà đi làm hai việc này ngay.” Bà bà nói xong liền ra ngoài.

Bà bà vừa đi chưa được lâu, xe do Lục Vân Triết nhờ bạn gọi tới đã tới. Lần này bạn của Lục Vân Triết – Chu Văn Bác lại đích thân lái xe tới.

Chu Văn Bác gặp được bạn cũ, vỗ vai của ông ấy nói: “Vân Triết, lần này tới sao lại không nói trước với tôi một tiếng, khách sáo với tôi à?”

Lục vân Triết cười nói: “Trước đây lần nào tới không làm phiền cậu đâu, lần này còn phiền cậu cử xe tới đón chúng tôi về này.” Tìm được vợ và con gái, trong lòng ông ấy thoải mái hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng nhiều lên. Tuy vợ vẫn chưa khỏi hoàn toàn nhưng có thể tìm được người đã khiến ông ấy vui mừng khôn xiết.

Chu Văn Bác đã biết chuyện bạn cũ tìm được vợ ở trong điện thoại, ông ấy chính vì tò mò mới tới: “Nghe nói đã tìm được em dâu rồi, chúc mừng cậu!” Sau đó ông ấy nhìn thấy Diệp Hoan có tướng mạo cực kỳ giống Khương Nhã, nói: “Cô gái này là ai, sao lại giống em dâu lúc trẻ vậy?”

Lục Vân Triết quên nói cho bạn tốt biết tin đã tìm được con gái, ông ấy tươi cười nói: “Cậu quên rồi, lúc đầu khi Tiểu Nhã mất tích đã mang thai, đây là con gái của tôi, Diệp Hoan.”

Chu Văn Bác cũng mừng thay Lục Vân Triết tìm kiếm nhiều năm: “Cậu cũng tìm được con gái rồi, đúng là song hỉ lâm môn, phải ăn mừng một phen.”

“Ừm, sẽ ăn mừng ra trò, đợi hôm đó mời cậu uống rượu.”

Lục Vân Triết gọi bạn cũ vào nhà bà bà ngồi, giới thiệu sư phụ, sư bá và sư huynh của con gái cho ông ấy. Chu Văn Bác vừa nghe Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng là nhân sĩ đạo gia, thái độ vô cùng khách sáo với họ. Đợi khi ông ấy biết Khương Nhã thế mà lại thần trí bất toàn, còn đặc biệt tiếc hận thay bạn cũ.

Lục Vân Triết nói: “Hoan Hoan nói có thể trị khỏi cho mẹ con bé. Thực ra có thể tìm người về, tôi đã vô cùng vui mừng rồi, chuyện khác có thể từ từ tính.”

“Cũng đúng, chỉ cần người ở đây là tốt.” Có người mới có hi vọng, Chu Văn Bác nghĩ tới mỗi lần bạn cũ tới thành phố S tìm người đều thất vọng trở về, ông ấy cũng đau lòng thay bạn. Bây giờ ông ấy nhìn thấy gia đình bạn đoàn tụ, vô cùng vui cho Lục Vân Triết.

Chu Văn Bác hỏi: “Tổng cộng có hai chiếc xe, đủ dùng không?” Ông ấy tự lái tới một chiếc, bảo tài xế lái một chiếc.

Lục Vân Triết: “Đủ rồi, chúng tôi chỉ có bảy người.”

Hai chiếc xe ô tô có thể ngồi được mười người, đủ cho họ ngồi rồi.

Đợi bà bà quay lại, không phải bà ấy về một mình, mà phía sau còn có mấy người. Bởi vì bà bà đột nhiên nhờ hàng xóm – chị dâu Lưu trông nhà giúp, họ tò mò hỏi nguyên nhân, nghe nói người nhà của người phụ nữ mà bà bà nuôi tới đón, còn muốn đón bà bà đi cùng vào thành phố sống.

Gia đình chị dâu Lưu đương nhiên tò mò, cho nên mấy người lớn theo bà bà tới xem sao.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 237: Chương 237



Chị dâu Lưu thấy nhóm người Diệp Hoan và Lục Vân Triết, lại nghĩ tới hai chiếc xe ô tô đã nhìn thấy, liền đoán được gia đình này giàu có, vội vàng nói thay bà bà: “Em gái tôi tuy là bà lão neo đơn nhưng làm việc lưu loát, người cũng sạch sẽ, bình thường rất tốt với Thu Vân…”

Bà bà nhỏ hơn chị dâu Lưu, gọi bà ấy là chị dâu.

Chị dâu Lưu cho rằng bà bà đi theo vẫn là đi chăm sóc Thu Vân, đại khái bà ấy muốn nói vài câu tốt đẹp cho bà bà, để bà bà theo vào thành phố sẽ không bị người ta làm khó.

Bà bà không nói với hàng xóm chuyện Diệp Hoan từng nói sẽ phụng dưỡng bà ấy. Bà ấy sợ tới lúc đó người ta giở quẻ, bà ấy nói ra không thể thu hồi lại được, chi bằng không nói. Như vậy cho dù sau này bà ấy quay về, hàng xóm láng giềng cho rằng bà ấy không ở thành phố chăm sóc Thu Vân nữa, sẽ không cho rằng bà ấy c.h.é.m gió. Tới khi đó hàng xóm sẽ không khinh thường bà ấy, chỉ đồng cảm bà ấy.

Diệp Hoan nhìn ra ý của bà Lưu, cười nói: “Bọn cháu biết bà bà là người tốt, sau này cũng sẽ đối tốt với bà ấy.”

Chị dâu Lưu – người do bà bà gọi tới ngẩn ngơ một lúc, nghe Diệp Hoan giải thích, đại khái hiểu được là chuyện gì. Bà ấy vẫn không yên tâm về hàng xóm già, liền nói: “Nếu bà ấy ở thành phố không quen, mọi người phải đưa bà ấy về.”

Diệp Hoan đảm bảo: “Được, nếu bà bà không thích sống ở nhà cháu, chắc chắn cháu sẽ đưa người an toàn trở về.”

Bà bà giao chuyện nhà cửa cho gia đình chị dâu Lưu, sau khi chào tạm biệt họ, ngồi lên xe ô tô, theo Diệp Hoan rời đi.

Chị dâu Lưu nói: “Em gái cũng coi như người tốt có hồi báo, bà ấy phí tâm chăm sóc Thu Vân mười mấy năm, có lẽ là người ta thấy bà ấy chăm sóc tốt, mới đón bà ấy đi cùng.”

Con dâu nhà chị dâu Lưu nói: “Chứ còn gì nữa, thím gặp may rồi. Con thấy gia đình này không thiếu tiền, sau này có lẽ sẽ không bạc đãi thím. Nghe nói làm bảo mẫu cho gia đình giàu có lương cũng không ít, tốt hơn là ở nhà làm ruộng…”

Họ đều cho rằng bà bà theo vào thành phố làm bảo mẫu.

*

Họ đi thẳng tới căn viện mà Lục Vân Triết và Khương Nhã từng sống. Họ không chậm trễ trên đường, tốn khoảng bốn năm mươi phút đã tới nhà. Chu Văn Bác nghĩ bạn cũ quay về phải thu dọn một trận, còn phải tiếp đãi khách khứa, có lẽ trong nhà rất bận. Cho nên ông ấy chở họ tới nhà xong ở một lúc liền đi.

Lục Vân Triết nghĩ căn viện này là nơi vợ từng sống, nói không chừng đợi sau khi hồn phách của bà ấy tập hợp đủ, rất nhanh có thể nhớ ra tất cả.

Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng không có ý kiến gì, bởi vì họ định giúp Khương Nhã quy hồn xong sẽ về đạo quán của mình. Nhiễm Hàn im lặng suốt quá trình, gần như không có cảm giác tồn tại, anh ấy không có bất cứ ý kiến gì.

Sau khi tới nhà, Diệp Hoan và ba ruột vội vàng sắp xếp mẹ ruột tới căn phòng của ba ngồi nghỉ.

Diệp Hoan đoán tối nay người ở lại không ít, định ra ngoài mua thêm chăn đệm để dùng.

Nhiễm Hàn biết dự định của Diệp Hoan liền nói: “Không cần phiền phức như thế, tối nay anh đưa sư phụ và sư thúc tới khách sạn ở là được.”

Diệp Hoan: “Để sư bá và sư phụ ra ngoài ở, như thế không hay lắm.”

Kỷ sư phụ nghe hai sư huynh muội nói chuyện liền lên tiếng: “Diệp Hoan, nghe theo sư huynh con đi, đừng đi mua nữa, ta thấy mọi người sống ở đây cũng không được lâu, bày vẽ làm gì, bọn ta cũng không ở lâu, ở khách sạn cho rồi.”

Diệp Hoan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy sau này tới Bắc Kinh, con tiếp đãi sư phụ và sư bá?”

“Được rồi, đừng bận lòng nữa, con mau sắp xếp mấy chuyện lặt vặt một chút, chúng ta hồi hồn sớm cho mẹ con.”

“Vâng.” Sau khi Diệp Hoan trả lời, chỉ sắp xếp cho bà bà một gian phòng.

May mà lần trước đồ dùng hằng ngày như chăn đệm mà Lục Vân Triết mua lần trước dư ra, vừa hay cho bà bà dùng.

Bà bà nhìn thấy giường mà Diệp Hoan bố trí cho bà ấy cực kỳ tốt, vội vàng nói: “Hoan Hoan, bà thấy ở quê gia đình có người kết hôn mới mua loại chăn này cho hãnh diện, sớm biết vậy bà nên mang theo chăn đệm của bà. Đồ tốt như vậy cho một bà già như bà dùng, thật là uổng phí, đáng tiếc biết bao!”

Diệp Hoan nói: “Bà bà, nhà cháu sẽ không để bà thiếu gì đâu, sau này sẽ không để bà chịu ấm ức, bà chỉ việc dùng là được.”

Bà bà sờ chăn đệm mềm mại, thật sự hận không thể dùng chăn đệm của mình thay ra, cất những đồ tốt này lại. Người sống ở thời đại đó như bà ấy, đâu nỡ dùng chăn đệm vừa đẹp vừa mềm mại như vậy. Mỗi lần muốn giấu đồ tốt đi, chỉ là theo thói quen.

Sau khi sắp xếp xong, Diệp Hoan tìm tới sư phụ và sư bá, hỏi chuyện giúp mẹ ruột hoàn hồn.

Kỷ sư phụ nói: “Có lẽ mẹ con là sảng linh trong ba hồn và mấy phách trong đó bị nhốt trong bình, để an toàn, đợi lát nữa ta và sư bá con hồi hồn cho mẹ con, con và sư huynh ở một bên xem là được.”

Diệp Hoan gật đầu nói: “Vâng, đều nghe theo sư phụ và sư bá.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 238: Chương 238



Diệp Hoan có truyền thừa quý giá, nhưng gặp phải loại chuyện khá lệch tử này, cô vẫn không chắc sẽ xử lý tốt, cho nên chi bằng giao cho sư phụ và sư bá có nhiều kinh nghiệm. Cô ý thức được điểm khuyết thiếu của mình, định sau này nên học thêm một số truyền thừa, đề phòng gặp phải lần nữa nhưng không biết xử lý thế nào.

Lúc dẫn hồn hồi hồn cho Khương Nhã, Lục Vân Triết và bà bà đều đợi ở bên ngoài, bốn thầy trò Diệp Hoan ở trong phòng hồi hồn cho Khương Nhã. Lần này là Hành Vân đạo trưởng ra tay, Kỷ sư phụ hỗ trợ, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn ở một bên theo dõi học tập.

Ban ngày, Hành Vân đạo trưởng bảo Diệp Hoan kéo chặt rèm cửa trong phòng, đừng để ánh sáng chiếu vào. Ông ấy còn ra tay bố trí trận pháp, lấy ra một viên ngưng thần hoàn từ trong túi trữ vật cho Khương Nhã uống, mới bắt đầu làm phép dẫn hồn cho Khương Nhã. Kỷ sư phụ giúp sư huynh chuẩn bị các loại vật phẩm dùng tới, ví dụ hương dẫn hồn, bùa tụ thần…

Hành Vân đạo trưởng giải phóng hồn phách của Khương Nhã từ trong bình thủy tinh bảy màu ra, đốt hương dẫn hồn, dẫn hồn phách của Khương Nhã bay tới trước cơ thể của bà ấy, lại dùng bùa tụ thần, kết hợp thuật pháp chú ngữ, dẫn hồn cho bà ấy. Diệp Hoan nhìn thấy phần hồn phách bên ngoài cơ thể của mẹ bồng bềnh theo thân ảnh của mẹ, chậm rãi chồng lại cho tới khi biến mất.

Hành Vân đạo trưởng làm phép xong tốn không ít nguyên khí, nhưng loại chuyện dẫn hồn hồi hồn này vẫn chưa được coi là quá phí sức, đối với ông ấy mà nói cũng không phải quá khó, cho nên sự việc tiến triển vô cùng thuận lợi.

“Một lúc nữa có lẽ mẹ con sẽ tỉnh lại. Nhưng bởi vì thời gian hồn phách bà ấy rời cơ thể quá lâu, sợ là phải cần rất lâu mới thích ứng, mới có thể khôi phục hoàn toàn.”

“Vâng, cảm ơn sư bá nhiều.”

Hành Vân đạo trưởng thấy tiếp theo có lẽ không còn việc gì nữa, bèn nói: “Con ở nhà chăm sóc mẹ con đi, bọn ta đi trước.”

Ông ấy và sư đệ vốn là tới giúp sư điệt, người quen nhàn nhã như ông ấy làm xong việc không nán lại thêm, muốn lập tức rời đi.

Nhưng Diệp Hoan không thể để sư bá và sư phụ làm xong việc, ngay cả cơm cũng không ăn đã đi: “Sư bá, mọi người ăn cơm tối rồi đi nhé?”

Hành Vân đạo trưởng nói: “Không cần, thời gian chúng ta còn dài, không vội gì hôm nay.”

Kỷ sư phụ cũng nói: “Đợi lát nữa mẹ con tỉnh lại, con ở cùng bà ấy, cũng không thể nói chuyện với chúng ta được, chúng ta ở đây không có việc gì, nên đi thì hơn, sau này có duyên gặp lại.”

Nhiễm Hàn cũng nói: “Sư muội, anh sẽ chăm sóc sư phụ và sư thúc.”

Diệp Hoan bất lực, chỉ đành nói: “Vậy sau này nếu con mời sư phụ và sư bá tới nhà ở, hoặc là ăn cơm, mọi người không thể từ chối tiếp.”

Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng đều coi Diệp Hoan là con cái, mỉm cười đồng ý. Sau đó ba thầy trò ra ngoài, giảng giải tình hình của Khương Nhã với Lục Vân Triết rồi tạm biệt ông ấy đi trước.

Lục Vân Triết cũng vô cùng muốn giữ họ lại, nhưng không giữ được, thế là Nhiễm Hàn đưa sư phụ và sư thúc đi trước một bước.

Đợi sau khi ba người đi, trong nhà hoàn toàn thanh tĩnh, bà bà và Lục Vân Triết vội vây quanh Diệp Hoan hỏi rõ tình hình của Khương Nhã.

“Ba, sư bá đã nói hồn phách của mẹ bị nhốt quá lâu, sau khi mẹ tỉnh lại, có thể tinh thần và hành vi không quá giống người thường, cần điều chỉnh rất lâu, mới có thể dần tốt lên.” Diệp Hoan nói sự thật với ba, bởi vì sau khi mẹ ruột tỉnh lại không được bình thường, có giấu cũng không giấu được.

Lục Vân Triết vẫn nói câu đó: “Không sao, chỉ cần mẹ con quay về là được. Bà ấy khỏe chậm, chúng ta cùng ở bên bà ấy.”

“Vâng.” Diệp Hoan cảm thấy may mắn thay mẹ, có một người chồng không xa không rời, không ghét bỏ bà ấy như ba ruột, may mắn biết nhường nào! Nếu sau này cô cũng có thể giống như mẹ, tìm được một người đàn ông giống như ba ruột thì tốt.

Bà bà cũng nói: “Không sao, chỉ cần người khỏe mạnh, không có gì không vượt qua được. Bà sẽ giúp mọi người chăm sóc Thu Vân.”

Bà ấy đã gọi là Thu Vân mười mấy năm, đã quen miệng, nhất thời không sửa được. Diệp Hoan cũng không nhắc nhở bà bà phải đổi xưng hô. Một cái tên mà thôi, cứ coi như là tên mụ của mẹ. Với tình nghĩa bà bà chăm sóc mẹ ruột nhiều năm, đặt cho mẹ ruột một cái tên mụ cũng không quá đáng.

Ba người đều canh bên giường, khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Khương Nhã cũng tỉnh lại, từ từ mở mắt ra. Lần này cuối cùng trong mắt bà ấy cũng có thần thái và cảm xúc.

Khương Nhã vừa tỉnh, đại khái đầu óc hơi m.ô.n.g lung, quan sát ba người bên giường một lúc, sau đó bỗng nhiên nói với Lục Vân Triết: “Vân Triết, sao anh già đi rồi?” Sau đó bà ấy lại hỏi: “Hai người này là ai, nhìn em làm gì? Sao bọn họ lại ở nhà chúng ta? Tướng mạo của cô gái này rất giống em.”

Diệp Hoan: Lẽ nào ký ức của mẹ ruột đảo loạn, cho rằng đây là mười mấy năm trước?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 239: Chương 239



Khương Nhã vùng vẫy đòi ngồi dậy, Diệp Hoan và Lục Vân Triết đỡ bà ấy ngồi. Khương Nhã ngồi dậy, sau đó bỗng nhiên sờ bụng của mình, hỏi: “Vân Triết, con của chúng ta đâu, đi đâu rồi? Sao bụng em lại bằng phẳng thế này?”

Lần này Diệp Hoan có thể chắc chắn ký ức của mẹ ruột đã dừng lại ở mười mấy năm trước.

Nhưng Khương Nhã đột nhiên không biết lại nhớ ra gì, lẩm bẩm nói một mình: “Không đúng, con của em đâu, con của em ở đâu rồi?”

Đợi Lục Vân Triết kéo Diệp Hoan tới trước mặt Khương Nhã, nói: “Đây chính là con gái của chúng ta, đã lớn rồi.”

Không ngờ lời của Khương Nhã lại thay đổi: “Các người là ai, sao lại ở nhà tôi? Tôi không quen các người, ba tôi đâu, ba tôi ở đâu?” Sau đó bà ấy đột nhiên nói: “Đầu đau, đau quá…”

Lục Vân Triết gấp gáp hỏi: “Tiểu Nhã, đầu của em rất đau sao?” Ông ấy quay đầu nói với con gái: “Hoan Hoan, phải làm sao? Mẹ con đau đầu, con có thể khám cho bà ấy không, nếu không thể, chúng ta mau mời sư phụ con về!”

“Ba, mẹ con không sao, con có thể chăm sóc bà ấy.”

Diệp Hoan biết có lẽ là hồn phách của mẹ ruột mới dung hợp, hồn phách không ổn, ký ức đảo loạn dẫn tới đau đầu gián đoạn. Chỉ cần sau này hồn phách dung hợp thành công, bệnh đau đầu của bà ấy sẽ khỏi. Diệp Hoan vội vàng lấy ra một lá bùa an hồn dùng cho mẹ, cảm xúc của Khương Nhã mới dần ổn định lại.

Sau đó Khương Nhã lại như trở về hai năm sau khi kết hôn, nói với Lục Vân Triết: “Vân Triết, nhà chúng ta có khách sao? Họ là ai?”

Lần này Lục Vân Triết đẩy Diệp Hoan tới trước mặt vợ, trịnh trọng giới thiệu: “Tiểu Nhã, đây chính là con gái của chúng ta, Hoan Hoan. Em quên rồi, em nói sau này sẽ sinh một đứa con gái, đặt tên cho nó là Hoan Hoan?”

“Con gái lớn như vậy rồi, chẳng trách anh già đi, có phải em cũng già rồi không?” Khương Nhã sờ mặt mình, không sờ được nếp nhăn, bà ấy vốn rất vui, lại hỏi: “Sao em không nhớ con gái trưởng thành như thế nào?”

Lục Vân Triết bất lực, nhân lúc cảm xúc của vợ khá bình tĩnh, kể cho bà ấy một số chuyện vui vẻ khi hai người sống chung, không dám kí.ch th.ích bà ấy.

“Tiểu Nhã, em còn nhớ lúc chúng ta vừa kết hôn không…”

“Đương nhiên nhớ!”

Có thể Lục Vân Triết là người mà Khương Nhã có khá nhiều ấn tượng trong ký ức, lại nhớ được ông ấy là chồng mình, có thể dựa dẫm, lặng lẽ nghe ông ấy kể một số chuyện quá khứ, dần dần tìm ra một số manh mối.

“Em nhớ ra rồi, em bị tên ác nhân Hình Hải đó truy đuổi, trong lúc vội vã đã đặt con trước cổng của một gia đình, lại dẫn ông ta tới chỗ khác…” Khương Nhã nhíu mày, muốn nghĩ tiếp.

Diệp Hoan sợ mẹ nhớ ra chuyện hồn phách bị dày vò, vội cắt ngang lời bà ấy: “Mẹ, không vội, mẹ từ từ nghĩ, sau này có thể nghĩ ra thôi. Bây giờ có con và ba ở bên mẹ, mẹ chỉ cần nhớ con và ba là được rồi. Phải rồi, còn có bà bà, lúc mẹ bị ốm, là bà ấy luôn chăm sóc mẹ, đối xử với mẹ rất tốt…”

Bởi vì Khương Nhã thấy cô gái trước mặt quá giống bà ấy lúc trẻ, tin lời chồng và Diệp Hoan, nhận Diệp Hoan là con gái.

Khương Nhã nghiêm túc xin lỗi Diệp Hoan: “Hoan Hoan, đều tại mẹ không tốt, không đánh lại người xấu, mới đặt con ở cổng nhà người ta.”

Diệp Hoan nắm tay mẹ, cười trấn an bà ấy: “Mẹ, không sao, con luôn sống rất tốt. Bây giờ không phải gia đình chúng ta đã đoàn tụ rồi sao, sau này sẽ sống hạnh phúc hơn.”

Sau đó, Khương Nhã bởi vì hồn phách bất ổn, thường mắc bệnh mất trí nhớ, nhưng Diệp Hoan và Lục Vân Triết còn có bà bà đều kiên nhẫn ở bên bà ấy, nói chuyện với bà ấy, nói một số chuyện vui. Đặc biệt là Diệp Hoan, cứ cách một khoảng thời gian sẽ dùng bùa an hồn cho mẹ, mới giúp tình huống của mẹ dần tốt lên, xâu chuỗi lại một số ký ức trước kia. Nhưng khi Khương Nhã đau đầu, vẫn sẽ làm loạn một số chuyện nhớ được, xem ra trong nhất thời không thể khỏi được.

*

Lúc đầu óc Khương Nhã tỉnh táo, nhớ ra bà ấy đã đặt con gái ở cổng nhà người ta…sau đó bà ấy nghe chồng giải thích, con gái đã thi vào đại học B, là sinh viên của ông ấy; Lục Vân Triết còn kể quá trình ba con họ nhận nhau, cùng với một số chuyện của con gái.

Sau khi Khương Nhã nghe xong, cực kỳ thương con gái không thể lớn lên bên ba mẹ ruột, thế là kéo Diệp Hoan tới bên cạnh bà ấy, hỏi kỹ cuộc sống của Diệp Hoan ở nhà họ Diệp những năm qua. Cuối cùng Khương Nhã đưa ra kết luận, dù sao cũng không phải con ruột, vợ chồng nhà họ Diệp thật sự đối xử với con gái rất tốt, thế mà lại còn khiến người ngoài cho rằng nhà họ sinh ba, ít nhất không khiến con gái chịu tổn thương bởi những lời gièm pha về thân thế.

Về mặt điều kiện sống, chắc chắn hương trấn không tốt bằng thành phố, nhưng Diệp Hoan không lo ăn mặc, vợ chồng nhà họ Diệp chưa từng bạc đãi cô, đối với người làm mẹ như Khương Nhã đã là điều rất may mắn. Bà ấy không khỏi cảm thấy may mắn, may mà lúc đầu bà ấy biết phong thủy huyền học, tìm cho con gái một gia đình tốt, không để con gái chịu ấm ức.
 
Back
Top Bottom