Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 220: Chương 220



Quả nhiên, đợi Diệp Hoan tới chỗ Lục Vân Triết, nói chuyện này với ông ấy, Lục Vân Triết lập tức nhíu mày nhìn cô nói: “Hoan Hoan, chuyện này sao có thể để một mình con mạo hiểm chứ? Không được, để ba đi cùng con. Gì nhỏ, người trong huyền học các con đều rất lợi hại sao, tới lúc đó ba tìm người bạn trong cục cảnh sát giúp đỡ, có thể có ích không?”

Lục Vân Triết hậu tri hậu giác nhớ ra ông ấy là người bình thường, trợ lực của ông ấy đều là người bình thường, không biết lúc đối mặt với kẻ thù, họ có thể giúp được không.

Diệp Hoan thấy ba đã nói tới đây, thẳng thắn nói: “Ba, thật sự không cần ba đích thân tới đó. Bởi vì ba tới cũng không giúp được gì. Thực ra chúng ta có thể thông qua liên lạc điện thoại, con có thể báo cáo tình hình của con với ba bất kể lúc nào. Hơn nữa sư huynh của con đã đến đó, chắc chắn anh ấy sẽ giúp đỡ con, còn có sư phụ và sư bá của con, họ đều nói sẽ tới giúp con, chắc chắn sẽ không để con một mình đấu chọi với kẻ thù…”

“Không được, cho dù sư huynh, sư phụ của con tới, ba không thấy cũng không yên tâm. Hơn nữa ba còn chưa từng gặp sư phụ và ba mẹ nuôi của con, nếu giải quyết được chuyện này, vừa hay ba có thể tiện đường đi thăm họ, cảm ơn họ đã dạy dỗ con. Hoan Hoan, con đừng khuyên ba nữa, ba chắc chắn sẽ không để con đi mạo hiểm một mình.”

Mười mấy năm trước, chính vì ông ấy về nhậm chức trước, ném vợ một mình ở thành phố S, mới khiến bà ấy mất tích; lần này khó khăn lắm mới gặp được con gái, Lục Vân Triết nói gì cũng không thể để con gái một mình tới thành phố S đối mặt với kẻ thù. Cho dù ông ấy không giúp được, cũng phải đi theo, cũng phải tận mắt nhìn con gái ở trước mặt. Bởi vì ông ấy không muốn để con gái lần nữa biến mất trong cuộc sống của ông ấy.

Diệp Hoan thấy thái độ của ba ruột kiên quyết, chỉ đành nói: “Ba, chúng ta cùng đi cũng được, nếu có sư phụ và sư huynh giúp đỡ, ba cứ ở nơi an toàn đợi bọn con. Con không muốn tìm được mẹ, ba lại xảy ra bất trắc.”

Lục Vân Triết không đồng ý ngay, mà nói: “Ba sẽ xem tình hình. Chuyện còn lại ba sắp xếp, con xem con có thứ gì cần mang theo ra ngoài không?”

Thứ Diệp Hoan quý trọng cơ bản đều ở trong Không Gian La Bàn, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới ngồi tàu lửa, Diệp Hoan định về thu dọn chút hành lý mang theo để che tai mắt.

Lục Vân Triết lập tức làm đơn xin nghỉ, gọi điện thoại cho chủ nhiệm Phương xin nghỉ một tuần, nói thẳng là bên phía vợ ông ấy có tin tức, phải mau chóng đi xem thử, cho nên mới xin nghỉ.

Phần lớn giáo sư và lãnh đạo trong trường đều biết Lục Vân Triết tìm vợ nhiều năm, bây giờ nghe ông ấy xin nghỉ vì chuyện này, không khỏi hỏi thêm một câu: “Tin tức chuẩn không?”

“Không biết, nhưng mặc kệ có chuẩn hay không, tôi đều phải đi một chuyến xem sao.”

Chủ nhiệm Phương nói: “Hi vọng chuyến này của thầy có thể gặt hái kết quả.”

Đây là ý sẽ phê duyệt đơn xin phép. May mà số tiết mỗi tuần của Lục Vân Triết không nhiều, tạm thời có thể điều chuyển thành tiết khác, đợi ông ấy về sẽ dạy bù.

Sau đó Lục Vân Triết nghĩ tới con gái vừa nhập học, sợ là khó xin nghỉ một tuần, dứt khoát xin giúp cô trước: “Chủ nhiệm Phương, còn có chuyện này, lần này tôi phải dẫn một sinh viên tên Diệp Hoan đi tìm manh mối giúp tôi, tôi cũng xin nghỉ phép vài ngày giúp em ấy. Tôi đoán để em ấy đến chỗ cố vấn học tập xin nghỉ không dễ, nên xin nghỉ ở chỗ thầy luôn.”

“Chuyện gì vậy, lần này thầy đi tìm người, còn liên quan tới sinh viên trường chúng ta?” Phương chủ nhiệm phải hỏi rõ.

Nếu Lục Vân Triết xin nghỉ một mình thì dễ nói, nhà ai không có chút việc này việc kia. Ông ấy có thể châm chước. Nhưng Lục Vân Triết lại còn muốn đưa sinh viên trường đi tìm vợ, chuyện này phải hỏi rõ một chút. Lỡ như sinh viên đó xảy ra chuyện trên đường, trường học phải chịu trách nhiệm.

Bây giờ Lục Vân Triết không tiện giải thích quá rõ, chỉ nói: “Nhà Diệp Hoan ở thành phố S, em ấy biết chút manh mối. Tôi cần em ấy tìm người giúp tôi, thầy châm chước một lần, sau này tôi sẽ giải thích với thầy.” Ông ấy cũng định đợi chuyện của vợ có manh mối rồi tuyên bố với người nhà và đồng nghiệp Diệp Hoan là con gái của ông ấy.

Phương chủ nhiệm cảm thấy có lẽ Lục Vân Triết sẽ không nói dối, nể tình quan hệ của hai người luôn rất tốt, nghĩ ngợi một chút vẫn đồng ý: “Vậy thầy nhất định phải đảm bảo an toàn của bạn học Diệp Hoan.”

Lục Vân Triết đồng ý ngay: “Cái này không thành vấn đề, cho dù tôi xảy ra chuyện cũng sẽ không để em ấy có chuyện.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 221: Chương 221



Có sự đảm bảo của Lục Vân Triết, Phương chủ nhiệm mới phê duyệt cho ông ấy và Diệp Hoan. Như vậy, chỉ cần Phương chủ nhiệm nói với cố vấn của Diệp Hoan một tiếng là được, không cần Diệp Hoan tốn sức xin nghỉ với cố vấn. Bởi vì thời gian sắp xếp khá gấp rút, Lục Vân Triết chỉ đành làm như vậy, còn chuyện khác, đợi quay về rồi nói.

Sau đó Lục Vân Triết gọi điện thoại cho người bạn làm việc ở ga tàu, để cho ông ấy hai vé tàu lửa tới thành phố S. Người bạn trực tiếp để vé giường mềm cho ông ấy. Bởi vì trước đây Lục Vân Triết tìm ông ấy mua vé tới thành phố S, bình thường đều mua vé giường mềm. Bởi vì thi thoảng vé ghế cứng và vé giường cứng khó mua, Lục Vân Triết chê phiền, chi bằng bỏ thêm chút tiền mua thoải mái, thế là dứt khoát mua vé giường mềm. Thực ra nếu vé máy bay dễ mua, ông ấy muốn ngồi máy bay tới thành phố S, đáng tiếc ngồi máy bay phiền phức hơn ngồi tàu lửa, ông ấy vẫn lựa chọn ngồi tàu đến thành phố S.

Đợi Diệp Hoan xách túi quay lại, nghe nói ba ruột đã xin nghỉ giúp cô liền yên tâm cùng ba ruột bắt xe đến ga tàu. Sau đó Lục Vân Triết tới chỗ bạn lấy vé trả tiền, lại cùng con gái ở phòng chờ đợi xe.

Diệp Hoan: “Ba, ba ăn tối chưa, hay là con đi mua chút đồ ăn mang lên?”

“Thôi, chúng ta ăn cơm trên tàu đi, có thể ăn nóng một chút.”

Diệp Hoan: “Vậy con đi mua hai chai nước mang theo, đồ trên tàu lửa bán đắt.”

Lớn lên trong hoàn cảnh khác, quan niệm chi tiêu cũng khác. Lục Vân Triết biết con gái vì tiết kiệm vài tệ tiền nước, trong lòng không dễ chịu mấy. Nếu con gái lớn lên bên cạnh ông ấy, chắc chắn cuộc sống sẽ đủ đầy hơn…Lục Vân Triết đổ hết tất thảy lên người kẻ thù, thật sự hận không thể kéo kẻ thù ra băm nát.

Sau khi lên xe, Lục Vân Triết vốn định mua thêm hai món rau, Diệp Hoan ngăn cản ông ấy: “Ba, rau trên tàu không ngon, nếu ba muốn ăn thì đợi xuống xe tìm chỗ nào đó ăn.”

Thế là hai người mua hai món thịt kho, hai bát cơm, ăn tạm bợ một bữa.

Ăn cơm xong, Diệp Hoan lấy hai quả đào ra rửa, đưa cho Lục Vân Triết một quả.

“Ba, ăn đào.”

“Con lại mua loại đào này, bây giờ vẫn còn sao, ba tưởng đào sắp hết mùa rồi.”

Diệp Hoan chỉ đành nói: “Vâng, người bán đào nói bán hết đợt này đoán chừng sẽ hết, mùa đông nên ăn cam táo rồi.”

Cây ăn quả Diệp Hoan trồng trong không gian không nhiều. Cô đang nghĩ, có phải cô nên sưu tập thêm cây giống miền nam bắc, trồng các loại cây ăn quả trong không gian không, sau này lúc tới mùa có thể lấy ra ăn, như thế có thể đảm bảo ăn được trái cây tươi mới không độc hại. Suy nghĩ này không tồi, sau này có cơ hội ra ngoài, nhất định sẽ sưu tầm thêm giống cây, không cần số lượng nhiều, chỉ cần nhiều giống là được, bởi vì một hai cây ăn quả đơm quả, đủ cho cả nhà ăn.

Ăn đào xong, hai ba con rửa mặt rồi ngủ. Thực ra trong lòng hai người không bình lặng, cho tới rất muộn mới ngủ được. Diệp Hoan ngủ không được dứt khoát đi tu luyện, Lục Vân Triết thì chìm vào trong hồi ức cũ, hi vọng lần này có thể tìm được vợ, cả nhà đoàn tụ.

Sáng hôm sau, hai người xuống tàu, tìm quán ăn sáng ăn sáng. Lục Vân Triết không dẫn Diệp Hoan tới khách sạn mà đưa cô tới căn viện ông và vợ từng sống lúc trước, hơn nữa còn là căn viện do ba vợ để lại.

Nơi này cách nơi Diệp Hoan sống khi trước khá xa. Một cái ở trung tâm thành phố, một cái nằm chếch phía đông thành phố.

Lúc đầu khi Lục Vân Triết và Khương Nhã kết hôn, ba vợ đã qua đời. Khi đó Khương Nhã không muốn rời khỏi thành phố S, cho nên họ hẹn nhau thi vào đại học tỉnh, sau đó hai vợ chồng không ở trường mà sống trong căn viện do ba vợ để lại.

“Ba, đây là viện mà ông ngoại từng sống sao?” Diệp Hoan đang nghĩ, trong viện có manh mối nào do ông ngoại để lại không.

“Ừm, ba và mẹ con từng sống ở đây mấy năm, sau đó mẹ con mất tích, ba từng ở đây đợi bà ấy rất lâu, nhưng bà ấy vẫn không quay lại. Sau đó, mỗi lần về ba thấy cảnh thương tình, số lần tới ít đi. Ba tới cũng là để xem mẹ con có từng quay về không, nhưng số lần ở đây không nhiều. Đây là căn nhà mà ba và mẹ con từng sống, thế nào cũng phải dẫn con tới xem thử.” Lục Vân Triết mở khóa cửa gỉ sét, dẫn con gái đi vào.

Vốn dĩ Diệp Hoan còn nghĩ nếu không có chỗ ở, cô sẽ dẫn ba ruột tới căn viện sư phụ cho để ở. Nhưng không ngờ ba ruột lại dẫn cô tới căn viện do ông ngoại để lại. Cô nghĩ nơi này có thể có manh mối do ông ngoại để lại nên không đưa ra ý kiến gì.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 222: Chương 222



Diệp Hoan vào viện xem đại khái, phát hiện căn viện này không khác mấy so với căn viện sư phụ cho cô. Nhưng bởi vì lâu rồi không có ai ở, trong viện mọc nhiều cỏ dại không có ai dọn, trông hơi hoang tàn. Còn có trong nhà, khắp nơi đều là bụi, mà mỗi góc giăng đầy mạng nhện, nhưng gia cụ và đồ dùng hằng ngày đều có, bởi vì nơi này luôn nằm trong trạng thái của mười mấy năm trước, từ khi vợ mất tích, Lục Vân Triết chưa từng động tới cách bố trí ở đây.

Diệp Hoan nhìn thấy nơi này quá nhiều bụi, không chịu nổi: “Ba, ba ở bên ngoài đợi chút, con dọn dẹp ở đây trước.”

Sao Lục Vân Triết có thể để con gái dọn dẹp một mình, ông ấy nói: “Ba quét dọn bụi là được, con xem chăn đệm trong tủ còn dùng được không, lấy ra phơi nắng chút?” Ông ấy sắp xếp cho con gái một việc khá nhẹ nhàng.

Diệp Hoan nói: “Ba, ba ở bên ngoài đợi một chút, con sẽ làm xong nhanh thôi, ba quên rồi, con có thể dùng bùa giải quyết vấn đề.”

Sau đó Diệp Hoan dùng mấy lá bùa trừ bụi, xử lý sạch sẽ bụi bặm trong các góc nhà, Lục Vân Triết nhìn thấy cực kỳ kinh ngạc: “Bùa này của con đỡ không ít việc, nếu để ba quét dọn căn nhà, phải dọn hơn một buổi.”

“Có một số bùa dùng trong cuộc sống khá tiện. Ba, nếu ba cần, sau này con cho ba vài lá.”

Diệp Hoan mở tủ quần áo xem, chăn đặt nhiều năm bên trong có một mùi nấm mốc, nhưng lại không thật sự lên mốc. Diệp Hoan muốn giữ lại mọi thứ trong viện, nhưng không muốn ngủ chăn mốc, cô nói với Lục Vân Triết: “Ba, hay là chúng ta đem số chăn này đi phơi, đợi lát nữa rồi mua vài cái chăn giường trải?”

“Ồ, vậy cũng được. Vốn dĩ ba muốn dẫn con tới xem thử nơi ba và mẹ con từng sống, nếu con không muốn ở đây, chúng ta có thể tới khách sạn lân cận ở.”

“Thôi ạ, đã quét dọn xong rồi, ở đây đi.”

“Vậy con ở nhà đợi, ba đi mua chăn.” Lục Vân Triết không muốn khiến con gái bận lòng, vội vàng ra ngoài mua chăn.

“Ba, nhân tiện mua bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ra giường luôn.” Diệp Hoan tạm thời chưa nghĩ ra còn thiếu gì.

Đợi Lục Vân Triết ra ngoài, Diệp Hoan gọi điện thoại cho sư huynh. Nhiễm Hàn nhanh chóng nhận điện thoại.

“Sư huynh, anh đã tới thành phố S chưa? Sư phụ sư bá tới chưa, có liên lạc với anh không?”

“Sư phụ không liên lạc với anh, anh không biết họ tới chưa, đợi lát nữa gọi điện thoại hỏi thử. Nhưng anh đã tới rồi. Sư muội, em ở đâu, chúng ta tụ tập một chút, thương lượng xem nên giải quyết chuyện này thế nào?”

Nếu sư muội đã tới, còn liên quan tới mẹ ruột sư muội, Nhiễm Hàn không thể ngăn cản, chắc chắn phải nghe ý kiến của sư muội.

“Sư huynh, bây giờ em đang ở lân cận tỉnh, địa chỉ là…Đây là nhà ông ngoại em để lại, em muốn xem thử có manh mối gì không. Hay là anh tới chỗ em đi.”

“Được, anh tới ngay.”

Trong lúc đợi sư huynh tới, Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương, quan sát kỹ các gian phòng trong nhà, xem có chỗ nào khác không. Thế mà thật sự để cô tìm được chỗ khác. Ở đông sương phòng làm phòng sách, Diệp Hoan phát hiện phía sau một bức tường có vấn đề, hình như đang giấu gì đó.

Mà trên bức tường giấu đồ dán một bức tranh lãnh tụ quốc gia. Màu sắc hiển thị phía sau bức tranh không giống, mới để Diệp Hoan phát hiện manh mối. Diệp Hoan cẩn thận gỡ bức tranh xuống, nhìn thấy màu sắc phía sau trắng hơn so với mảng tường bên cạnh, có thể là bởi vì có tranh che.

Diệp Hoan nhìn, nếu cô muốn lấy được đồ bên trong thì phải bỏ lớp vôi tường đi. Vào lúc Diệp Hoan suy nghĩ đợi sư huynh và ba ruột về rồi bóc vữa, hay là bóc bây giờ…sư huynh đã tới.

Chẳng bao lâu sau, Nhiễm Hàn tới chỗ Diệp Hoan. Lúc này, Lục Vân Triết mua đồ vẫn chưa về.

Diệp Hoan quan tâm hỏi: “Sư huynh, anh ăn sáng chưa?”

Sư huynh luôn bận rộn vì cô, cô quan tâm hơn một chút cũng là điều nên.

“Anh đã ăn rồi. Sư muội, em tra được gì không?” Nhiễm Hàn đi thẳng vào chủ đề.

“Vâng, sư huynh, anh tới đây xem. Phía sau bức tường này có vấn đề.” Diệp Hoan dẫn sư huynh tới trước bức tường đó.

Nhiễm Hàn hiểu ý của sư muội, mở Mắt Âm Dương, quả thực phát hiện ánh sáng lấp lánh bên trong, sau đó anh ấy nói: “Trong này hình như là ánh sáng do túi trữ vật phát ra.”

Diệp Hoan cho rằng đây có lẽ là đồ ông ngoại giấu, lập tức quyết định lấy ra xem thử.

*

Nếu sư muội đã đồng ý lấy đồ ra, Nhiễm Hàn tìm cái búa trên bệ cửa sổ ở bên ngoài, đập một lớp vữa tường trước, lộ ra gạch đỏ bên trong. Diệp Hoan và Nhiễm Hàn nhìn ra bên trong có viên gạch chuyển động, Nhiễm Hàn rút viên gạch đỏ chuyển động đó ra, lấy túi trữ vật bên trong giao cho sư muội.

Hai người quay lại phòng khách, lấy đồ trong túi trữ vật ra xem. Bởi vì túi trữ vật đã sớm là vật vô chủ, Diệp Hoan không tốn sức đã có thể mở ra.

Diệp Hoan lấy tất cả đồ ra xem, đại đa số là sách, có lẽ là sách đạo pháp huyền học do nhà họ Khương truyền thừa lại, còn có kiếm gỗ đào, tiền ngũ đế, mai rùa, giấy bùa, chu sa, nhìn một cái liền biết là vật mà người trong huyền học sử dụng.

Nhưng Diệp Hoan tìm được sổ tay tu luyện do ông ngoại đích thân viết từ trong sách, trong đó có vài trang viết một số nhìn nhận của Khương Ất Khôn đối với Hình Hải.

Diệp Hoan đọc một số quá trình náo loạn giữa hai người do ông ngoại ghi chép lại.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 223: Chương 223



Diệp Hoan tìm được điểm mấu chốt: Trước đây họ giống như anh em ruột, nhưng lại thay đổi từ khi nào? Là từ sau khi Hình Hải du lịch bên ngoài về, thế mà lại nói bóng gió truy hỏi ông cụ rằng tổ tiên có để lại bảo vật không. Ông cụ không thích ngữ khí nói chuyện của Hình Hải, chỉ nói không có. Nếu nhà họ Khương có bảo vật lưu truyền, cũng sẽ không sa sút qua từng thế hệ.

Thế nhưng Hình Hải không tin, nói ông cụ không coi gã là anh em. Nếu có công pháp tu luyện tốt hơn, ông cụ nên dạy cho Hình Hải, sau khi Hình Hải học xong cũng có thể giúp nhà họ Khương phát dương quang đại.

Ông cụ một mực nói không có bảo vật, hai người giải tán không vui vẻ. Sau đó có buổi tối Hình Hải lén lút tìm đồ ở phòng sách nhà họ Khương, bị ông cụ nhìn thấy, Hình Hải đã đánh ông cụ trong lúc cuống cuồng, nhưng khi đó ông cụ thực sự lợi hại hơn Hình Hải, đánh Hình Hải bị thương, trước khi đi Hình Hải bỏ lại một câu: “Tôi biết tổ tiên nhà họ Khương các người có bảo vật lưu truyền. Bây giờ anh không muốn cho tôi, sớm muộn tôi cũng có thể chiếm được!”

Hình Hải phản bội nhà họ Khương, phản bội Khương Ất Khôn, biết mình không đánh lại Khương Ất Khôn, bỏ chạy trối chết. Sau đó thế mà gã lại tu luyện tà thuật. Mấy năm sau, gã tu luyện xong, lần nữa tìm tới Khương Ất Khôn, vẫn là vì đòi bảo vật mà nhà họ Khương lưu truyền lại từ chỗ Khương Ất Khôn.

Sao Khương Ất Khôn có thể đưa cho Hình Hải, hai người lại ra tay đánh nhau, lần này Khương Ất Khôn miễn cưỡng đánh thắng Hình Hải, nhưng lại bị tà thuật của Hình Hải làm bị thương. Sau đó Hình Hải thấy gã vẫn không địch lại ông cụ, định tu luyện thêm vài năm rồi quay lại đánh đổ ông cụ, chiếm lấy bảo vật tổ truyền của nhà họ Khương từ trong tay ông cụ.

Quả thực nhà họ Khương có rất nhiều đồ do tổ tiên truyền lại, có phải là bảo vật không, Khương Ất Khôn cũng không biết. Bởi vì bản thân ông cụ vì tò mò nên đã từng thử các loại đồ vật, không phát hiện nhà họ Khương có bảo. Nếu tổ tiên thật sự có bảo vật truyền lại, ông cụ còn muốn mình đạt được năng lực lợi hại hơn, có thể phát dương quang đại nhà họ Khương.

Nhưng Hình Hải nhận định nhà họ Khương có bảo, nếu Khương Ất Khôn không lấy ra, chắc chắn Hình Hải sẽ không chịu dừng.

Dù có thế nào Khương Ất Khôn cũng sẽ không chủ động giao đồ do nhà họ Khương lưu truyền cho người ngoại tộc như Hình Hải. Nhưng ông cụ biết rõ, nếu Hình Hải tiếp tục tu luyện tà thuật, tương lai ông cụ chưa chắc đánh lại Hình Hải. Cho nên Khương Ất Khôn dẫn con gái đi trốn.

Bởi vì Khương Ất Khôn bị tà thuật âm độc làm bị thương, lại không có cách chữa trị tốt, ông cụ sợ bị Hình Hải biết được nơi ông cụ sống, lại không tiện đi khắp nơi nhờ vả ai, chỉ mong có thể nuôi lớn con gái, dạy cho con gái bản lĩnh, đừng để nhà họ Khương đứt truyền thừa ở chỗ ông cụ.

Sau đó các vận động chính trị diễn ra, khiến Khương Ất Khôn cho rằng ông cụ mai danh ẩn tích, bỏ nhà bỏ nghiệp dẫn con gái rời đi, tựa như không hoàn toàn là chuyện xấu. Bởi vì lúc ông cụ trốn Hình Hải, cũng trốn được việc mình bị hóa thành thành phần như địa chủ, phú nông.

Sau đó Khương Ất Khôn gắng gượng tới khi con gái học xong cấp ba, còn chưa kịp sắp xếp công việc cho con gái, bởi vì vết thương do tà thuật gây ra mà qua đời. Trước lúc lâm chung, ông cụ cũng dặn dò tất cả mọi chuyện với con gái, bảo bà ấy cẩn thận một người tên Hình Hải, sau này tốt nhất đừng nhắc tới tên của gã, khiến gã vì vậy mà tìm được bà ấy.

Diệp Hoan đọc tới đây đã hiểu từ đầu tới cuối của sự việc. Có lẽ là sau đó Hình Hải tra được nơi ở của ông ngoại, còn tra được tới mẹ ruột cô, cho rằng ông ngoại để lại hết vật tổ truyền cho mẹ ruột cô.

Mà mẹ ruột từng nghe lời nhắc nhở của ông ngoại, sau khi biết Hình Hải tìm tới, nhân lúc gã không đề phòng mà chạy trốn, sau đó không biết sao lại chạy tới trấn Phượng Hoàng, để cô lại đó, gửi cô cho ba mẹ Diệp nuôi lớn, mà bà ấy một mình dẫn dụ Hình Hải đi.

Diệp Hoan nghĩ tới đây, cực kỳ lo lắng cho hoàn cảnh của mẹ ruột. Nếu mẹ ruột bị Hình Hải bắt được, chắc chắn sẽ không sống yên ổn. Diệp Hoan thật sự lo lắng rốt cuộc mẹ ruột còn sống không? Có lẽ Hình Hải không có được bảo vật, còn giữ lại mạng của mẹ ruột? Đây là kết quả mà Diệp Hoan muốn nhất, mặc kệ như thế nào, chỉ cần còn sống, tất cả đều dễ nói.

Diệp Hoan còn chưa suy nghĩ xong có nên để sư huynh đọc sổ tay của ông ngoại không, bởi vì cô sợ càng nhiều người động tâm với bảo vật tổ truyền nhà họ Diệp được nhắc tới, Diệp Hoan không muốn kiểm tra lòng người, càng không muốn khiến sự việc phức tạp hơn, để càng nhiều người biết nhà họ Khương có bảo. Nếu chuyện này truyền ra, sau này sợ là cô vĩnh viễn sẽ không sống yên ổn.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 224: Chương 224



Mà Nhiễm Hàn không động lung tung vào vật phẩm trong túi trữ vật, anh ấy đang đợi Diệp Hoan đọc xong, xem thử nên làm sao.

Vào lúc Diệp Hoan khó xử, ba ruột Lục Vân Triết về, vừa hay giải cứu sự lúng túng của Diệp Hoan. Dù sao thì sư huynh cũng tốt bụng giúp cô, mà cô lại đề phòng sư huynh, giống như không biết tốt xấu với anh ấy vậy. Nhưng vì cuộc sống bình yên sau này, Diệp Hoan thật sự không muốn để nhiều người biết chuyện này.

Diệp Hoan nghe thấy ba ruột gọi cô: “Hoan Hoan, mau ra đây xách đồ giúp ba, mua nhiều quá, khó xách.”

Diệp Hoan vội vàng đi ra nhìn, quả nhiên ba đã mua rất nhiều đồ, có chăn, có ga giường, còn có kem đánh răng, bàn chải đánh răng mà cô nói.

Diệp Hoan vội vàng đón lấy một số đồ, xách vào trong nhà. Mà vừa nãy Nhiễm Hàn cũng đi ra cùng, xách đồ giúp Lục Vân Triết.

Lục Vân Triết nhìn thấy nam thanh niên mày kiếm mắt tinh theo sau con gái, lập tức bồn chồn, không màng đồ trong tay đều được lấy đi, mà hỏi: “Hoan Hoan, vị này là?”

Diệp Hoan quay đầu: “Ồ, ba, con quên giới thiệu với ba, đây là sư huynh trong sư môn của con, tên Nhiễm Hàn, anh ấy tới giúp con điều tra tung tích.”

Lục Vân Triết nghe con gái nói là sư huynh, cộng thêm sắc mặt nghiêm túc của Nhiễm Hàn, nhìn một cái liền biết sẽ không khiến người ta suy nghĩ lệch lạc, cho nên ông ấy nhiệt tình cười nói với Nhiễm Hàn: “Là sư huynh của Hoan Hoan à, thật sự làm phiền cậu quá, còn phải nhờ cậu tới giúp đỡ…”

Lục Vân Triết khách sáo nói không ít, nhưng Nhiễm Hàn đối đáp không nhiều. Nói thật, anh ấy thật sự không giỏi ứng phó trường hợp này.

Diệp Hoan cũng cảm thấy ngại thay sư huynh, cô đặt đồ xuống, sau đó vội đưa sổ tay của ông ngoại cho ba, bảo ông ấy đọc rồi nói.

“Ba, ba đọc cái này đi, bên trong có nhắc tới Hình Hải, có lẽ ông ta chính là người truy lùng mẹ năm xưa.” Diệp Hoan nhét sổ tay vào trong tay ba.

Lại nói với Nhiễm Hàn: “Sư huynh, chỗ em có điện thoại di động, là điện thoại của người theo dõi em dùng để liên lạc với Hình Hải, chi bằng chúng ta đến phòng khác bói một chút, xem có thể bói được phương vị của Hình Hải không, nhanh chóng tìm được ông ta, hỏi ra tung tích của mẹ em rồi cứu bà ấy.”

Nhiễm Hàn không hỏi nhiều, gật đầu đi theo Diệp Hoan tới một gian phòng khác. Diệp Hoan lấy điện thoại của Kim đại ca ra, hai người lần lượt dùng điện thoại xủ quẻ, kết quả bói được phương vị đại thể hiện giờ của Hình Hải, có lẽ là ở thành nam. Nếu muốn tìm gã, còn phải tới thành nam rồi bói tiếp.

Có phương vị đại khái của Hình Hải, cũng khiến sổ tay của ông ngoại Diệp Hoan không còn quan trọng như thế nữa. Dù sao thì nếu để người khác đoán, có lẽ là Hình Hải vong ân phụ nghĩa, nổi lòng xấu với nhà họ Khương, mới phát sinh một chuỗi sự việc sau này.

Lúc Diệp Hoan và Nhiễm Hàn tới phòng khách lần nữa, Lục Vân Triết đã đọc xong đoạn ân oán mà ba vợ kể. Thực ra ông ấy không hoảng như Diệp Hoan, cho rằng nhà họ Khương lại có bảo vật gia truyền. Nếu thật sự có bảo bối, ba vợ không biết tự dùng sao, cho dù ông cụ không dùng, cũng sẽ truyền cho con gái duy nhất.

Nhưng sau khi ba vợ bị tà thuật của Hình Hải hại, không có bảo vật trị liệu, sao có thể có bảo vật gia truyền? Tuyệt đối là Hình Hải đó có được tin giả từ ai đó, dẫn tới ba vợ mất sớm, còn khiến ông ấy lạc mất vợ con…

Lục Vân Triết cho rằng bảo vật gia truyền mà Hình Hải nhiều lần nhắc tới là đồ vô căn cứ, nhưng Hình Hải lại cho là thật. Điều này thật sự khiến Lục Vân Triết tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải Hình Hải đoán bừa, sao ba vợ lại mất sớm, sao vợ lại mất tích?

Lục Vân Triết hỏi: “Hoan Hoan, con có thể dùng thủ đoạn huyền học tìm được Hình Hải không, các con có thể bắt gã đưa ra thực thi công lý không? Để lại loại người đầu óc b*nh h**n này trên đời, không biết sẽ hại bao nhiêu người.”

“Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ không tha cho Hình Hải, nhất định sẽ tìm được mẹ.” Diệp Hoan nói với ba ruột: “Con và sư huynh đã bói ra vị trí của Hình Hải, bây giờ muốn đi tìm ông ta, ba xem hay là ba ở nhà đợi?”

Lục Vân Triết lắc đầu: “Không được, ba ở nhà sẽ lo lắng cho các con, ba muốn đi cùng các con.”

“Ba, nhưng ba cũng không biết thuật pháp huyền học, cho dù đi cũng vô dụng, lỡ như Hình Hải lấy ba ra uy h.i.ế.p bọn con, bọn con không kịp bảo vệ ba thì phải làm sao?” Diệp Hoan không muốn để ba đi theo, nhưng lại sợ ông ấy lo lắng, chỉ đành kiên nhẫn khuyên can.

Lục Vân Triết nghĩ ngợi nói: “Vậy hay là đợi các con tìm được người đó, ba ở bên ngoài đợi các con?”

Nếu có thể tìm được vợ thì ông ấy cũng có thể sớm gặp được.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 225: Chương 225



Diệp Hoan nghe ý của ba, miễn cưỡng đồng ý. Cùng lắm tới lúc đó cô phí chút sức bày một trận pháp bảo vệ ba, cũng có thể giữ ông ấy lại, không cho ông ấy tùy tiện hành động, đề phòng đảo loạn kế hoạch của cô và sư huynh.

Sau đó Diệp Hoan cất tất cả đồ vật trên bàn vào trong túi trữ vật. Những thứ này đều thuộc về nhà họ Khương, còn xử lý như thế nào, phải đợi tìm được mẹ rồi tính.

Nhưng việc Diệp Hoan dùng túi trữ vật khiến Lục Vân Triết kinh ngạc, ông ấy kinh ngạc chỉ chiếc túi trữ vật trong tay con gái hỏi: “Đây là thứ gì, thế mà còn có thể đựng sách vào?”

“Ba, đây là pháp bảo trữ vật mà người đạo gia sử dụng. Nhưng bởi vì đạo pháp suy tàn, bây giờ pháp bảo trữ vật không nhiều nữa, chỉ có rất ít người sử dụng. Cái con cầm gọi là túi trữ vật, là đồ ông ngoại từng dùng, có lẽ là tổ tiên nhà họ Khương để lại.”

“Thứ Hình Hải tìm là cái này sao?” Theo Lục Vân Triết, túi trữ vật có thể trữ được đồ chính là bảo bối cực kỳ hiếm có.

Diệp Hoan biết ba có ý gì, cô chỉ đành đáp: “Không biết ạ, nếu ông ta tìm thứ này, con thà dùng túi trữ vật này đổi lấy mạng của mẹ.”

Nhiễm Hàn lập tức nghe hiểu ý trong cuộc đối thoại của hai ba con. Chắc chắn là Hình Hải muốn lấy thứ gì từ chỗ Khương Ất Khôn, mà không lấy được, sau đó bắt mẹ ruột của sư muội đi.

Bộ phận đặc biệt – nơi Nhiễm Hàn làm việc chính là chủ quản những người có năng lực đặc biệt, ví dụ người trong huyền học. Kẻ hại người như Hình Hải, còn sử dụng tà thuật chính là đối tượng mà anh ấy phải bắt. cho nên lần này mặc kệ về công về tư, anh ấy đều sẽ bắt Hình Hải về quy án.

*

Diệp Hoan đột nhiên nghĩ tới: “Sư huynh, anh gọi điện thoại cho sư phụ chưa, họ chưa tới sao?”

Lỡ như sau khi tìm được Hình Hải, nếu không đánh lại gã, có sư phụ giúp đỡ cũng tốt. Diệp Hoan chưa từng đánh nhau thực sự với người ta, trong lòng cô không có chút tự tin nào, nếu sư phụ ở bên, trong lòng cô có thể được an ủi phần nào.

Nhiễm Hàn nói: “Họ không nhận điện thoại.”

Diệp Hoan: “Không phải sư phụ và sư bá nói tới lược trận cho chúng ta sao? Họ không ở đây, em không tự tin.”

“Không sao, còn có anh mà. Hơn nữa sư phụ không thể mặc kệ chúng ta được, có lẽ họ trốn ở đâu đó nhìn trộm, xem chúng ta có thể thuận lợi xử lý chuyện này không.”

Nghe sư huynh an ủi, cuối cùng Diệp Hoan cũng không còn lo lắng như thế nữa. Cô lại nghĩ cô còn có không gian, không đánh lại Hình Hải, cùng lắm trốn đi, chắc chắn sẽ không sao.

Diệp Hoan nói: “Ba, sư huynh, vậy bây giờ chúng ta đi thôi, con muốn sớm tìm được mẹ.”

“Được, chúng ta đi.”

Ba người tới bên đường bắt taxi, Lục Vân Triết gọi con gái ngồi ghế sau, thế là Nhiễm Hàn chủ động ngồi ở ghế phụ.

Tài xế taxi hỏi: “Mọi người đi đâu?” Ông ấy thấy ba người lên xe, một cô gái xinh đẹp, một cậu thanh niên, còn có một người trung niên tướng mạo ôn hòa, có lẽ đều không phải người xấu.

Diệp Hoan: “Bác tài, đưa bọn cháu tới thành nam trước.”

“Thành nam một vùng rộng lớn, rốt cuộc mọi người xuống xe ở đâu?” Bác tài nhíu mày nói: “Từ đông nam tới tây nam phải mấy cây số, mọi người không nói rõ với tôi, tới lúc đó tôi chở tới sai nơi thì phải làm sao?”

Diệp Hoan nghĩ ngợi nói: “Bác tài, chúng cháu tới tìm người, nhưng không xác định được địa điểm, cho nên bác chở bọn cháu tới vị trí đại khái trong phía nam là được. Bác yên tâm, sẽ không thiếu tiền xe của bác đâu.”

“Hóa ra là vậy.” Bác tài nhiệt tình nói: “Mọi người muốn tìm người, biết vị trí cụ thể không? Tôi chạy trong thành phố mấy năm rồi, vô cùng quen thuộc với thành phố S, nếu mọi người có địa chỉ, tôi có thể chở mọi người thẳng tới nơi.”

Bác tài này thật sự tốt bụng giúp đỡ, cho rằng ba người Diệp Hoan từ vùng ngoài tới tìm người, đáng tiếc Diệp Hoan không có địa chỉ cụ thể.

Diệp Hoan: “Bác tài, bọn cháu không biết địa chỉ cụ thể, bác đưa bọn cháu tới thành nam trước rồi tính.”

Bác tài: “Được, tới nhanh thôi.”

Trên đường không kẹt xe, đại khái mất mười mấy phút, xe taxi tới thành nam, tài xế taxi hỏi: “Mọi người muốn xuống xe ở đâu?”

Diệp Hoan: “Đến đường lớn ngoại thành.”

Tài xế taxi thầm nghĩ: Tuy tướng mạo của ba người gặp được hôm nay rất bình thường, nhưng hành vi hơi kỳ quái, đến đường lớn là có thể tìm được người sao?

Nhưng người ta muốn đi xe, tài xế taxi vì kiếm tiền nên cũng đồng ý, trực tiếp chở người lên đường chính ngoài thành nam.

Sau đó Diệp Hoan không đợi tài xế taxi nói, cô nói với ông ấy: “Bác tài, phiền bác ở đây đợi một lát, lát nữa bọn cháu còn đi xe. Nhưng bởi vì sẽ ảnh hưởng thời gian của bác, cháu có thể thêm tiền.”

Lục Vân Triết biết con gái muốn xuống xe xủ quẻ liền nói với tài xế taxi: “Bác tài, anh đợi một lát, chúng tôi sẽ không để anh lỗ tiền đâu.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 226: Chương 226



Tài xế taxi cũng tò mò họ muốn làm gì, thế là đồng ý: “Được, nhưng không thể chậm trễ quá nhiều thời gian của tôi. Nếu không mọi người bao xe, đợi tôi đưa mọi người tới nơi, thanh toán một thể?”

Lục Vân Triết nói: “Vậy cũng được.” Sớm biết đã mượn xe của bạn, không có xe ra ngoài thật sự không tiện.

Diệp Hoan xuống xe, Nhiễm Hàn cũng xuống theo. Họ đi tới chỗ trống bên đường, lại lấy điện thoại ra bói vị trí. Bởi vì hai người đi hơi xa, tài xế taxi cũng không nhìn rõ rốt cuộc họ đang làm gì, còn tưởng họ gọi điện thoại với người ta, hỏi vị trí của người muốn tìm.

Kết quả xủ quẻ của Diệp Hoan và Nhiễm Hàn là vẫn phải tiếp tục đi về phía nam, hai người lên xe, tiếp tục bảo tài xế taxi đi về phía nam. Đại khái đi được khoảng mười dặm, hai người lại xuống xe bói một lần.

Tài xế lái xe buồn bực, rốt cuộc hai người trẻ này xuống xe làm gì, ông ấy hỏi Lục Vân Triết ở trên xe.

Lục Vân Triết: “Chúng xuống xe tìm đường.”

Tài xế lái xe: Sao cảm thấy ba người này thần thần đạo đạo, không phải ông ấy gặp phải người kỳ quái gì chứ?

Thấy càng đi về phía nam, vị trí càng hẻo lánh. Hai bên đường không phải đồng ruộng, rừng cây thì là đồi núi cao thấp trập trùng. Có vài thôn trang dựng dưới chân núi hoặc trên lưng chừng núi.

Tài xế lái xe không chịu được nữa, ông ấy hỏi: “Rốt cuộc mọi người đi đâu, nói với với mọi người, nơi quá hẻo lánh vắng người tôi không đi đâu.”

Tuy ba người này trông đạo mạo đàng hoàng, nhưng ai biết họ có phải là người xấu không?

Diệp Hoan nhìn dáng vẻ hoảng hốt của tài xế taxi, lập tức nói: “Bác tài, đi thêm mấy dặm nữa là tới rồi, bọn cháu sẽ dừng xe trên quốc lộ, tuyệt đối sẽ không tới nơi hẻo lánh.” Sau đó cô hỏi: “Bác tài, bác ở đây đợi bọn cháu hay là thả bọn cháu xuống rồi đi?”

Tài xế lái xe cảm thấy họ hơi kỳ quái, suy nghĩ cho an toàn của mình, ông ấy lập tức nói: “Tôi không đợi được, còn phải đi chở khách khác, tôi thả mọi người tới đó, mọi người đợi ngồi xe bus về đi. Trên con đường này có xe bus đi qua, nhưng nửa tiếng mới có một chuyến, mọi người có thể đợi một lúc…”

Có thể nhìn ra tài xế lái xe rất nhiệt tình. Nếu không phải bởi vì hành vi của Diệp Hoan bọn họ hơi kỳ quái, đoán chừng tài xế lái xe có thể để họ bao xe.

Lại đi một đoạn nữa, khi có thể mơ hồ nhìn thấy ở gần đó có một thôn trang, Diệp Hoan xuống xe, trả tiền xe cho tài xế, bảo ông ấy đi trước.

Tài xế lái xe thấy họ trả tiền nhanh nhẹn, cuối cùng cũng yên tâm. Xem ra mấy người này thật sự tới đây tìm người, lẽ nào hai cô cậu trẻ xuống xe thật sự là đang tìm đường? Nhưng nếu họ nói ra địa danh, ông ấy sẽ trực tiếp chở họ tới thôn, thật sự không hiểu ba người này làm sao.

Tuy tài xế lái xe tò mò đối với ba người nhưng so ra an toàn của bản thân ông ấy quan trọng hơn, cho nên đợi lấy được tiền, ông ấy lái xe quay về nội thành tiếp tục chạy taxi.

Diệp Hoan, Lục Vân Triết, còn có Nhiễm Hàn, sau khi xuống xe không xác định rõ mục tiêu. Phương vị mà Diệp Hoan bói ra không phải hướng thôn trang đó, mà là dưới một chân núi gần thôn trang, đợi họ đi tới gần hơn là có thể nhìn thấy, bên đó có một căn viện đơn độc tọa lạc dưới chân núi.

Mà sư phụ và sư bá mà Diệp Hoan mong mỏi đã theo sau họ tới.

Kỷ sư phụ hỏi: “Sư huynh, chúng ta không cần lên giúp chúng?”

Hành Vân đạo trưởng nói: “Xem tình hình rồi tính. Chúng ta kiểm tra thực lực của Hình Hải trước, nếu hai người bọn chúng có thể đối phó thì coi như để chúng rèn luyện một lần, nếu không được thì chúng ta mới giúp.”

Hai vị sư phụ vòng đường đi thăm dò thực lực của Hình Hải trước.

Diệp Hoan thấy ngày càng gần mục tiêu, lại không muốn để người bình thường như ba ruột đi mạo hiểm. Cô nói với Lục Vân Triết: “Ba, ba ở đây đợi, con và sư huynh sang đó.”

Lục Vân Triết có thể yên tâm để con gái đi mạo hiểm sao, hiển nhiên không thể: “Hoan Hoan, hay là ba đi với các con, con để ba đợi ở đây, ba cũng không yên tâm.”

“Không được, ba, lần này ba phải nghe con. Lỡ như con và sư huynh không lo được cho ba, tới lúc đó để Hình Hải làm ba bị thương thì phải làm sao?” Lần này Diệp Hoan mặc kệ suy nghĩ của ba, trực tiếp bố trí trận pháp bảo vệ ông ấy, nhốt ông ấy trong trận.

Nếu như vậy, cho dù lỡ như Hình Hải tới đây cũng không thể lấy Lục Vân Triết ra uy h.i.ế.p họ. Bởi vì gã muốn bắt người phải phá trận, khi đó chắc chắn Diệp Hoan sẽ đuổi tới.

Lục Vân Triết đối mặt với con gái và Nhiễm Hàn, có thể nói không có chút võ lực nào, chỉ có thể nhìn con gái đưa mình vào trong trận bảo vệ, ông ấy biết mình đi chỉ có liên lụy, chỉ đành nói: “Các con nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối đừng bị thương.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 227: Chương 227



Diệp Hoan nói với ba ruột: “Vâng, ba, vậy con và sư huynh đi trước, ba ở trong trận đợi là được.”

Hôm nay trời trong xanh, lúc này ánh nắng chiếu khắp mặt đất, Lục Vân Triết đứng dưới mặt trời, không hề cảm nhận được chút lạnh lẽo và tiêu điều của mùa thu, nhưng ông ấy thật sự lo lắng. Ông ấy đưa mắt nhìn con gái và Nhiễm Hàn rời đi, trái tim thấp thỏm, không hề an tâm một khắc nào, trừ phi có thể nhìn thấy bóng dáng họ quay lại lần nữa.

Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đi thẳng tới tiểu viện dưới chân núi. Hai người đi tới trước viện, Nhiễm Hàn gọi Diệp Hoan lại.

“Sư muội, căn viện này đã bố trí trận pháp. Anh xem thử, có lẽ trận pháp của hắn không ảnh hưởng người bình thường, nhưng nếu chúng ta muốn đi vào, e là phải phá trận mới có thể vào.” Nhiễm Hàn quan sát kỹ rồi nói: “Có lẽ trận pháp này là sát trận âm dương nghịch chuyển khá âm độc, chỉ cần người tiến vào mang theo nguyên khí, sẽ khởi động trận này. Loại trận pháp này có thể tự hấp thu âm khí trên người phụ nữ và dương khí trên người đàn ông, mà sau khi âm dương kết hợp lại có thể hỗ trợ trận pháp vận hành, nếu người vào trận không tìm được tâm trận, sẽ bị hút sạch dương khí hoặc âm khí trên người, nếu như thế…Hơn nữa trận này còn bày bố sát trận, chúng ta phải phá trận trước mới có thể đi vào bắt người.”

Cực độ âm dương không cân bằng, người vào trận cũng mất mạng.

Diệp Hoan nghe xong lại bình tĩnh: “Xem ra Hình Hải thật sự ở đây.” Trông phong thủy nơi này không ra sao, chỉ là không biết vì sao gã lại chọn ở nơi này.

Còn trận pháp, Diệp Hoan thật sự chưa từng nhìn thấy loại trận này trong truyền thừa trong đầu, đây có lẽ là trận pháp được cải tạo sau này. Nhưng Diệp Hoan và Nhiễm Hàn đều học qua trận pháp, hai người học khá tốt, đã được coi là người xuất chúng trong lứa đồng bối, chỉ cần họ lấy bất biến ứng vạn biến, dựa theo kiến thức trận pháp đã học tìm được tâm trận thì có thể phá trận.

Nếu hai người không có bản lĩnh, Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng cũng sẽ không để hai đồ đệ ra ngoài tìm chết.

Đặc biệt là Diệp Hoan, ngoài những kiến thức trận pháp mà Kỷ sư phụ dạy cho cô, cô còn tự học truyền thừa trận pháp trong đầu, mạnh hơn người bình thường không ít. Hơn nữa chuyện này liên quan tới việc cô tìm mẹ ruột, không nên chỉ để sư huynh ra sức, thế là Diệp Hoan nói thẳng: “Sư huynh, để em phá trận trước, nếu em không phá được thì anh tới giúp em.”

Diệp Hoan mở Mắt Âm Dương, tìm nhược điểm của trận pháp trước rồi dùng nguyên khí trên người phá trừ những nhược điểm này.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng đang nói chuyện.

“Đệ chưa từng dạy Diệp Hoan phá loại trận pháp này, không biết con bé có thể phá trận pháp không?”

“Đồ đệ mà đệ dạy đệ còn không biết sao, ta thấy con bé bình tĩnh thản nhiên. Phá trận rất có chương pháp, có lẽ không thành vấn đề.”

Mà Hình Hải ở bên trong, lúc Diệp Hoan phá trận, gã đã phát giác được có người tới. Thực ra mới đầu gã cho rằng kẻ thù đó tìm tới, đợi gã nhìn thông qua trận pháp, thế mà bên ngoài lại là hai người trẻ, cho rằng họ gây sự, nhưng khi gã nhìn thấy dung mạo của Diệp Hoan, lại cười to ha ha.

“Ha ha, trời không tuyệt đường tôi, không ngờ đứa bé tôi một lòng tìm kiếm lại tìm tới nộp mạng!”

*

Tuy Diệp Hoan dẫn theo trợ thủ nhưng Hình Hài thấy là một chàng thanh niên, vốn không để Nhiễm Hàn vào mắt.

Sở dĩ Hình Hải luôn tìm kiếm tung tích trọng bảo nhà họ Khương là vì sau khi gã tu luyện tà thuật, tuy thuật pháp càng lợi hại nhưng lại có họa ngầm với cơ thể. Bởi vì người tu luyện tà thuật như gã chẳng những dung mạo dần xấu đi, hơn nữa còn mất đi năng lực sinh nở, khiến gã không thể có người kế nhiệm đời sau; một điều quan trọng nhất là tu luyện tà thuật khiến lục phủ ngũ tạng của gã bị tà khí xâm thực, thọ nguyên giảm đi rất nhiều.

Sao Hình Hải có thể không muốn có hậu duệ, sao lại muốn c.h.ế.t sớm? Nhưng trong tình huống không biết họa ngầm, gã tự tu luyện tà thuật, tạo nên cục diện không thể cứu vãn. Lúc đầu gã tu luyện tà thuật là vì trở nên lợi hại hơn, có thể đánh bại Khương Ất Khôn, đoạt lấy trọng bảo nhà họ Khương. Nhưng đợi khi gã biết gã không thể có con cháu đời sau, còn sẽ c.h.ế.t sớm, khiến gã gần như hận Khương Ất Khôn thấu xương, thề rằng nhất định phải chiếm được trọng bảo nhà họ Khương, giẫm Khương Ất Khôn dưới chân, nghiền ép ông cụ.

Hình Hải tưởng rằng gã có được trọng bảo nhà họ Khương là có thể tìm được bí mật của trọng bảo, thậm chí có thể được công pháp cao cấp hơn, cải thiện trạng thái sức khỏe của gã, ví dụ nói có thể tìm được cách chuyển hóa hết tà khí trên người gã, tăng thọ nguyên, giúp gã đi l*n đ*nh phong trên đạo pháp, không ai có thể địch lại…
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 228: Chương 228



Có thể nói Hình Hải tu luyện tà thuật ngày càng không thể dừng lại, đã biến thành một kẻ điên không còn chút lý trí. Thậm chí gã vì thay đổi tình trạng cơ thể, bắt nhốt hại c.h.ế.t không ít thiếu nữ đôi mươi, chính vì có được m.á.u tươi của thiếu nữ, giúp gã luyện chế tà đan…

Bây giờ Hình Hải đang tu luyện tới một kỳ bình cảnh, thọ nguyên của gã không còn nhiều, cần có được trọng bảo nhà họ Khương gấp. Nhưng bất luận gã dày vò Khương Nhã thế nào, Khương Nhã không nói sự thật với gã, điều này khiến gã hận tới cực điểm, nhưng lại hết cách.

Năm đó Hình Hải bắt được Khương Nhã ở ngoại ô thành nam thành phố S, nhưng gã lại không tìm được chút đồ vật gì liên quan tới trọng bảo trên người bà ấy. Gã biết Khương Nhã vừa sinh, đoán rằng có thể Khương Nhã đã giấu trọng bảo gia truyền lên người con; lại đoán được chắc chắn Khương Nhã giao con cho người bản địa nuôi dưỡng, cho nên những năm qua gã không đến nơi khác mà luôn ở trong thành phố S, dò la khắp nơi tin tức con của Khương Nhã.

Mà lúc đầu khi Khương Nhã trốn khỏi sự truy lùng của Hình Hải cũng đã dùng rất nhiều thủ đoạn huyền học. Trên đường không ngừng xóa bỏ dấu vết của mình, còn che giấu tất cả mọi thứ của đứa con sau khi sinh xong, đảm bảo Hình Hải sẽ không tìm được con của bà ấy. Sau đó bà ấy mới quay đầu dẫn dụ Hình Hải đi, cho tới khi bị gã bắt sống.

Đương nhiên, Khương Nhã không muốn mình bị bắt, nhưng năm đó bà ấy không còn cách nào, một là vì đạo thuật của bà ấy không bằng Hình Hải, hai là bà ấy có con và chồng vướng bận, không muốn họ bị liên lụy, chỉ có thể hi sinh bản thân. Cho nên, so với việc nói Khương Nhã bị bắt, chi bằng nói năm đó bà ấy tự sa lưới, tình nguyện chịu đựng sự dày vò của Hình Hải, đổi lấy sự bình an của con và chồng.

Hình Hải không tìm được trọng bảo ở chỗ Khương Nhã, lại không tìm được con của bà ấy, chỉ đành mua chuộc uy h.i.ế.p người khác theo dõi Lục Vân Triết, bởi vì gã cho rằng Khương Nhã giao con cho người khác, không thể để con cả đời không nhận ba ruột. Chỉ cần đứa bé nhận ba ruột, gã sớm muộn cũng có thể tìm được con của Khương Nhã.

Thực ra Hình Hải không chỉ luôn phái người theo dõi Lục Vân Triết ở Bắc Kinh, cũng phái người tìm kiếm tung tích con của Khương Nhã ở thành phố S. Nhưng gã phái người tìm kiếm chủ yếu ở khu ngoại ô, không ngờ Diệp Hoan đã sớm vào thành phố học cấp ba, cho nên gã không tìm được manh mối của Diệp Hoan ở thành phố S.

Nhưng Hình Hải tuyệt đối không ngờ con gái của Khương Nhã lại tự tìm tới, hơn nữa hình như cô còn học được đạo pháp, Hình Hải không nhịn được đoán: Nó là bái sư học nghệ, hay là có được trọng bảo truyền thừa, mới dám chủ động tìm tới cửa?

Hình Hải vô thức cho rằng trọng bảo là đồ của gã, cho nên khi nhìn thấy Nhiễm Hàn giúp đỡ, gã cho rằng hai người là quan hệ sư huynh muội, gã đoán có lẽ là con gái của Khương Nhã may mắn bái sư học nghệ, chứ không phải là Diệp Hoan có được trọng bảo truyền thừa, cướp cơ ngộ của gã.

Diệp Hoan chủ động tới vừa hay giúp Hình Hải khỏi phải chủ động tìm người, sao gã có thể không vui được?

Hình Hải định đợi lát nữa bắt sống cô gái đó, g.i.ế.c c.h.ế.t thanh niên, làm chất dinh dưỡng cho sát trận âm dương nghịch chuyển.

Sau khi Diệp Hoan phá một kẽ hở của pháp trận, chủ động đi vào trong pháp trận tìm kiếm trận nhãn. Sau đó Nhiễm Hàn vào theo. Nhưng sau khi hai người vào, lại không có cùng một chỗ, mà bị trận pháp tách ra, rõ ràng thực tệ cự ly rất gần nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của đối phương.

Nhiễm Hàn thấy sau khi sư muội vào trận liền biến mất, hỏng rồi! Có lẽ là Hình Hải đã dùng trận trong trận, sửa nguyên hình trận pháp, thế mà lại tách anh ấy và sư muội ra. Anh ấy khá lo lắng cho sư muội, mặc kệ Diệp Hoan nói cô muốn phá trận, định ra tay tham gia vào phá trận, phá giải trận pháp sớm, đề phòng sư muội đụng mặt với Hình Hải.

Sau khi Nhiễm Hàn và Diệp Hoan tiến vào trận pháp, trực tiếp bị trận pháp ảnh hưởng, bị trận pháp hút lấy dương khí và âm khí trên người họ. Nhưng hai người không hoảng, mà mỗi người có cách giải quyết riêng.

Nhiễm Hàn vì nhanh chóng phá trận, trực tiếp sử dụng sát khí trong cơ thể, định phá hỏng sự cân bằng của trận pháp, có thể nhanh chóng tìm được trận nhãn; Diệp Hoan điên cuồng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, một mặt nhanh chóng phá trận, một mặt bảo trì âm khí trong cơ thể sẽ không thất thoát quá nhanh; thậm chí cô đã chuẩn bị xong bảo kiếm sát khí đã có được lúc trước, dùng để đối phó Hình Hải.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 229: Chương 229



Hình Hải thấy hai người quả thật có chút bản lĩnh, còn mạnh hơn gã lúc trẻ, nhưng hai người họ muốn dựa vào chút bản lĩnh này đánh bại gã, thực lực còn chưa tới đâu. Cho nên gã vốn không để tâm tới hành động phá trận của hai người. Hình Hải không ngừng thao túng trận pháp, cải biến sát trận âm dương nghịch chuyển thành huyết sát trận âm dương nghịch chuyển thâm độc hơn, trận pháp sau khi cải biến càng lợi hại hơn, phía trên trận pháp bao phủ một vùng ánh sáng huyết sát, ở phía xa nhìn tới, căn viện này giống như bị sương m.á.u bao phủ, cực kỳ dọa người.

May mà căn viện này cách thôn trang khá xa, cộng thêm người ở lân cận biết căn viện này có một quái nhân sinh sống, đều răn đe con mình bớt tới đây chơi, cho nên bình thường rất ít có người tới đây, bây giờ gần như không có ai nhìn thấy loại ánh sáng sương m.á.u kỳ dị này.

Nhưng lại bị Kỷ sư phụ và Hành Vân đạo trưởng nhìn thấy, họ không nhịn được kinh hô.

“Hỏng rồi, không biết Hình Hải này học tà trận gì, sửa trận pháp ban đầu đi, cũng không biết hai đứa trẻ có thể thuận lợi phá trận không. Sư đệ, chi bằng chúng ta đi giúp chúng phá trận, đề phòng chúng bị thương.” Hành Vân đạo trưởng định để Nhiễm Hàn và Diệp Hoan rèn luyện một chút nhưng không muốn hai người bị thương hoặc bị hại.

Là sư phụ và sư bá, ông ấy không thể trơ mắt không làm gì. Nếu Nhiễm Hàn và Diệp Hoan bị thương, Huyền Nhất Môn bọn họ tổn thất lớn rồi.

Nhưng cho dù Hành Vân đạo trưởng và Kỷ sư phụ muốn giúp cũng không thể lập tức vào trận tìm được Diệp Hoan và Nhiễm Hàn.

Diệp Hoan và Nhiễm Hàn nhanh chóng cảm nhận được áp lực của trận huyết sát sau khi cải biến. Lúc này hai người đã rất gần trận nhãn, nhưng một bước lại xa như lạch trời, muốn tiến thêm không còn dễ dàng như vừa nãy.

Mà Hình Hải đã không đợi được nữa, gã muốn nhanh chóng bắt Diệp Hoan – người có dung mạo giống với Khương Nhã, bức hỏi tung tích trọng bảo. Thế là gã tiến từng bước về phía Diệp Hoan.

Trận pháp là do Hình Hải bày xuống, đương nhiên gã có thể ngang nhiên đi lại trong trận pháp như mê cung, hơn nữa có thể nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Hoan. Dù sao thì viện có lớn mấy cũng có giới hạn, khoảng cách từ trong nhà tới viện chỉ có vài chục bước chân mà thôi.

Khi Diệp Hoan đang cật lực tìm kiếm trận nhãn, cô nhìn thấy một người đàn ông xấu xí xuất hiện trước mặt cô. Người này chính là Hình Hải? Gã xấu thật sự, Diệp Hoan chưa từng thấy người xấu hơn gã, trên mặt khô như vỏ cây, hai con mắt như hai cái hố đen dọa người, dáng người gầy còm xơ xác, trông giống như sắp gần đất xa trời, hoặc nói giống như xác khô bò ra từ trong quan tài.

Diệp Hoan còn chưa lên tiếng, Hình Hải đã kéo gương mặt quái dị cười khặc khặc với Diệp Hoan, nói: “Không ngờ mày lại có dũng khí dâng tới cửa nộp mạng, dũng cảm hơn tên nhát gan Khương Ất Khôn kia nhiều. Nếu mày đã tới vậy thì đừng hòng đi.”

Diệp Hoan vội vàng hỏi chuyện mà cô muốn biết nhất: “Có phải ông đã bắt mẹ tôi không?” Mắt của cô nhìn chằm chằm gương mặt xấu xí của gã, muốn nhìn ra gì đó.

“Đúng vậy, mày muốn tới cứu ả sao? Đáng tiếc dựa vào bản lĩnh của bọn mày, vốn không cứu nổi ả.” Hình Hải nói chuyện cực kỳ ngông cuồng.

Lúc này gã không điều khiển trận pháp, cho rằng chỉ có Diệp Hoan và Nhiễm Hàn vào trong trận pháp.

Diệp Hoan không ưa kẻ thù càn rỡ, cộng thêm nóng lòng cứu mẹ, lấy sát kiếm ra, vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, bắt đầu đấu với Hình Hải.

Hình Hải vốn khinh thường con nhóc trước mặt, miệt thị nhìn Diệp Hoan một cái: “Con nhóc thối, xem ra mày còn di truyền tính cố chấp của mẹ ruột mày. Nếu mày đã không biết điều thì đừng trách tao xử mày.”

Cái gọi là kẻ thù gặp gỡ, cực kỳ đỏ mắt, Diệp Hoan trực tiếp dùng thủ đoạn lợi hại nhất đối phó Hình Hải, Hình Hải thì ngược lại, bởi vì muốn bắt sống Diệp Hoan, không ra đòn hiểm.

Mà Nhiễm Hàn không biết sư phụ và sư thúc đang phá trận giải cứu họ, cũng không biết sư muội đã đấu với Hình Hải, anh ấy chính vì sợ điều này cho nên mới điều động phần lớn sát khí trên người, ra sức tấn công trận pháp, định phá trận giải cứu sư muội sớm. Thực ra Nhiễm Hàn sử dụng sát khí trên cơ thể không hề tốt với anh ấy. Nhưng anh ấy sợ sư muội bị Hình Hải hại, vẫn dùng sát khí. Bởi vì một thân sát khí của anh ấy lợi hại hơn nguyên khí tu luyện nhiều…

Vào lúc mấy sư đồ nội ứng ngoại hợp sắp phá trận, Diệp Hoan biết cô không phải đối thủ của Hình Hải, chỉ đành sử dụng La Bàn trong cơ thể. Đương nhiên, Diệp Hoan không trực tiếp lấy La Bàn trong người ra, mà thông qua che chắn, giả vờ móc La Bàn từ trong túi ra dùng.
 
Back
Top Bottom