Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 190: Chương 190



Diệp Hoan nói: “Cảm ơn sư huynh phí tâm vì em, em nên gọi điện thoại cho sư phụ trước, hỏi thử ông ấy có từng nghe nói giới huyền học có người như ông ngoại không.”

Nhiễm Hàn nói: “Vậy bây giờ em hỏi sư thúc đi. Nếu hỏi ra gì đó, anh đi điều tra giúp em.”

Nhiễm Hàn vừa nghe mẹ ruột của sư muội có thể bị người trong giới huyền học bắt đi, không muốn đứng ngoài cuộc, chắc chắn sẽ quản tới cùng. Bởi vì bộ phận anh ấy làm việc chính là điều tra một số người trong giới huyền học làm việc ác. Họ tương đương với nhân viên công chức có năng lực đặc biệt, chuyên môn điều tra phần tử phạm tội trong giới huyền học.

Diệp Hoan thấy sư huynh luôn nhọc lòng muốn giúp đỡ, trong lòng cực kỳ cảm kích: “Sư huynh, em gọi điện thoại cho sư phụ trước.”

Diệp Hoan đi vào nhà lấy điện thoại mà sư phụ tặng năm đó, bắt đầu gọi điện thoại cho sư phụ. Thực ra cô không muốn lén sư huynh gọi điện thoại, nhưng cô không thể lấy điện thoại ra từ trong hư không được, vậy không phải chứng tỏ cô có vấn đề sao. Túi trữ vật không phải là hàng chợ, cho dù nhân sĩ huyền học cũng không có mấy người có.

“Sư phụ, con là Diệp Hoan.”

“Ừm, ta biết. Ngoài con ra không có ai gọi điện thoại cho ta cả.” Kỷ sư phụ nói ra sự thật, ông ấy không hề cảm thấy các mối quan hệ của mình quá thưa thớt.

“Sư phụ, con nói với người, hôm nay con đã gặp được ba ruột của con, thế mà ông ấy lại là giáo sư của khoa khảo cổ bọn con. Hơn nữa ông ấy cũng nhận ra con là con gái của ông ấy từ gương mặt của con. Bởi vì ông ấy nói con vô cùng giống mẹ ruột của con.” Diệp Hoan nói sự thật với sư phụ: “Bởi vì con nhìn ra ba ruột chưa tái hôn, vẫn luôn tìm mẹ ruột và con, con liền nhận ông ấy. Sau đó con nhắc tới bức thư của mẹ con, ba ruột của con cũng hỏi kẻ thù là ai.”

Kỷ sư phụ hỏi: “Kẻ thù, kẻ thù gì?”

“Sư phụ, lúc đầu khi mẹ ruột con đặt con ở cổng nhà ba mẹ hiện tại, bà ấy đã để lại một bức thư. Nói bà ấy bị kẻ thù truy lùng, bất đắc dĩ mới bỏ con lại, còn nói sau này sẽ quay lại tìm con.”

Kỷ sư phụ nhíu mày hỏi: “Diệp Hoan, sao con không sớm nói nội dung trong thư cho ta biết, ta tiện điều tra giúp con.”

“Khi đó không phải vẫn chưa tìm được ba ruột sao, ngoài biết tên của mẹ ruột, con không có manh mối nào nên không muốn nói với sư phụ. Sau khi tìm được ba ngày hôm nay, nhớ ra lúc mẹ ruột trốn chạy kẻ thù, bà ấy cũng giấu ba con, nên con mới nghĩ tới có thể người truy lùng mẹ ruột con không phải người bình thường, có thể kẻ thù là người trong huyền học.”

Kỷ sư phụ cảm thấy có thể lần này liên quan tới thân thế của mình nên Diệp Hoan suy nghĩ quá phức tạp, cô nên nói sớm cho ông ấy biết, để ông ấy nghĩ cách giúp tìm kẻ thù mới đúng.

“Được rồi, con cứ nói chuyện con biết xem, xem ta có thể bói giúp con không, hoặc tìm bạn bè cũ điều tra một chút.”

Sư phụ, con hỏi thăm được ông ngoại của ocn tên Khương Ất Khôn, nhưng đã qua đời rồi, manh mối tới đây lại đứt đoạn. Sư phụ, có lẽ ông ngoại con cũng tầm tuổi người, người quen ông ấy không, lẽ nào ông ấy có kẻ thù sao?” Diệp Hoan nói ra suy đoán của cô.

Nói cho cùng, Diệp Hoan vẫn cho rằng có lẽ kẻ thù là từ bên mẹ ruột sau khi tìm hiểu tình huống bên ba ruột.

“Khương Ất Khôn, cái tên này hơi quen, con để ta nhớ lại xem, ta đã nghe cái tên này ở đâu rồi.” Kỷ sư phụ nhắm mắt nghĩ, cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra từng nghe cái tên này ở đâu.

Sư bá Hành Vân đạo trưởng bên cạnh nói: “Đệ hỏi Khương Ất Khôn, ông ấy là truyền nhân của nhà họ Khương – thế gia huyền học. Nhưng bởi vì nhà họ Khương đã sớm sa sút, truyền thừa còn lại không hoàn chỉnh, cho nên Khương Ất Khôn không quá nổi tiếng trong giới huyền học. Người này có chút thiên phú vẽ bùa, năm xưa khi còn trẻ lăn lộn ra chút danh tiếng. Sư đệ quên rồi sao, ông ấy là người phương nam, trước đây chúng ta từng đến phương nam tham gia đại hội giao lưu giữa các môn phái huyền học, từng gặp ông ấy. Nhưng chưa từng qua lại, không hiểu biết nhiều về ông ấy. Vì sau đệ lại nhắc tới tên của ông ấy trong điện thoại, là Nhiễm Hàn có vụ án tìm đệ?”

“Sư huynh nhắc vậy, đệ có chút ấn tượng rồi.” Kỷ sư phụ bừng tỉnh ngộ, sau đó trả lời câu hỏi của sư huynh: “Không phải Nhiễm Hàn tìm đệ, là đồ đệ của đệ - Diệp Hoan, con bé lại là cháu gái ngoại của Khương Ất Khôn.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 191: Chương 191



Kỷ sư phụ lại kể thân thế của đồ đệ cho sư huynh nghe, sau đó nói: “Diệp Hoan nói năm xưa mẹ ruột của con bé bị kẻ thù truy lùng, lẽ nào Khương Ất Khôn có kẻ thù, sư huynh, huynh từng nghe Khương Ất Khôn có kẻ thù không?”

Hành Vân đạo trưởng nói: “Ta thật sự chưa từng nghe Khương Ất Khôn có kẻ thù. Ta chỉ biết nhà họ Khương gốc ở Dung Thành Giang Nam, nếu muốn biết chuyện của Khương Ất Khôn, e là phải tới quê gốc nhà họ Khương hỏi thăm.”

Kỷ sư phụ lọc mạch tư duy một lượt, chỉ còn lại trọng điểm, ông ấy nói với đồ đệ ở đầu dây bên kia: “Sư bá của con nhắc nhở, ta mới nhớ ra. Trước đây quả thực từng gặp ông ngoại con. Ông ngoại con là người nhà họ Khương – thế gia huyền học. Nhưng nhà họ Khương đã sớm sa sút, trước đây ông ngoại con còn có chút tiếng tăm trong giới huyền học, sau này không biết sao lại mai danh ẩn tích, xem ra có thể ông ấy là vì trốn kẻ thù, tới thành phố S, sau đó ba mẹ con mới có cơ hội quen biết, lại có con.”

Kỷ sư phụ nói xong, an ủi đồ đệ vài câu: “Đã mười mấy năm kể từ khi mẹ con mất tích, con cũng không cần nôn nóng nhất thời. Nếu có chuyện, đoán chừng đã sớm xảy ra từ lâu rồi; nếu không sao thì có lẽ bây giờ cũng không sao. Ta cảm thấy con không phải là đứa trẻ không có phúc phần, có lẽ không tới mức song thân mất sớm. Con đưa điện thoại cho sư huynh con, ta nhờ nó điều tra chuyện nhà họ Khương giúp con, xem có thể tìm được manh mối không.”

Diệp Hoan nghĩ, cảm thấy sư phụ nói đúng, nghe lời ra ngoài đưa điện thoại cho sư huynh.

Sau đó cô thông qua loa, nghe sư phụ nói trong điện thoại, bảo sư huynh điều tra chuyện của ông ngoại và nhà họ Khương giúp cô. Nếu tra được kẻ thù, bảo hai người họ đừng mạo muội hành sự, đề phòng kẻ thù quá mạnh, họ không đấu lại. Đợi sau khi xác định kẻ thù là ai, báo với ông ấy một tiếng, nếu các đồ đệ không giải quyết được, tới lúc đó sư phụ có thể ra mặt giải quyết kẻ thù của cô giúp.

Diệp Hoan nghe sư phụ nói, trong lòng rất cảm động. Cô không khỏi cảm thán: Đời này có vận khí gì, chẳng những có được Không Gian La Bàn, còn gặp được sư phụ tốt, sư bá tốt, và sư huynh tốt?

Sư huynh cúp điện thoại rồi nói với Diệp Hoan: “Sư muội, em yên tâm học là được, những chuyện sư phụ nói giao cho anh điều tra. Phải rồi, mấy hôm nay có thể anh phải ra ngoài một chuyến, em đừng quên tới cho Chiến Thần ăn.”

Diệp Hoan hỏi: “Sư huynh, anh muốn đến Dung Thành điều tra chuyện nhà họ Khương sao?”

“Ừm.” Nhiễm Hàn vẫn không nói nhiều.

“Em không thể đi sao?” Diệp Hoan thật sự muốn tự đi tìm manh mối, tranh thủ sớm ngày tìm được mẹ ruột.

Nhiễm Hàn không đồng ý: “Em còn nhỏ, đi học quan trọng hơn, anh sẽ cố hết sức điều tra ra manh mối sớm cho em, giúp em tìm được mẹ.”

“Thực ra cho dù em đi theo cũng vậy thôi, nếu thật sự có manh mối, anh sẽ nói cho em biết.”

“Vậy làm phiền sư huynh rồi.”

Diệp Hoan chỉ đành trao đổi số điện thoại với sư huynh, hi vọng sư huynh có tin tức sẽ nói cho cô biết ngay. Mặc kệ nói thế nào, chưa tìm được mẹ ruột ngày nào, trong lòng cô sẽ không an ổn ngày đó, luôn vướng mắc chuyện này.

Bây giờ Diệp Hoan không thể bày tỏ thiện ý của sư huynh đối với cô, cô định đợi sư huynh về, sẽ đối tốt với sư huynh hơn; nếu sư huynh thật sự giúp cô tìm được mẹ ruột, vậy anh ấy chính là ân nhân của cô.

Thấy còn không đi nữa sẽ muộn mất, Diệp Hoan tạm biệt sư huynh rồi về trường.

Buổi chiều Lục Vân Triết không có tiết, nhưng ông ấy biết con gái ở trường, vẫn đến trường, ngoài việc chuẩn bị một số thứ liên quan tới bài giảng, ông ấy còn vờ như bất cẩn đi ngang qua phòng học của Diệp Hoan, chính là để nhìn con gái thêm một chút, xác nhận cô vẫn còn đây.

Lần đầu tiên Lục Vân Triết đi qua phòng học, Diệp Hoan có thể coi như là ông ấy ngẫu nhiên đi qua. Nhưng vừa hết tiết ông ấy đã tới phòng học, chắc chắn là nhìn cô. Đối với tâm trạng lo được lo mất của ba ruột, Diệp Hoan nghĩ nên giải quyết giúp ông ấy thế nào.

Đợi sau khi Diệp Hoan tan học, Lục Vân Triết tìm bạn học gọi Diệp Hoan tới. Bởi vì ông ấy nhớ Diệp Hoan tạm thời không muốn công khai quan hệ ba con của họ, cho nên Lục Vân Triết tìm bạn học gọi con gái giúp.

“Con muốn ăn gì, hay là buổi tối ba lại mời con ra ngoài ăn cơm?”

Diệp Hoan bất lực nhìn ba ruột nói: “Đâu có hôm nào cũng ăn cơm bên ngoài được. Nếu không thì thế này đi, thầy đi mua đồ về nhà, đợi em quay về nấu cơm cho thầy ăn.”

Haiz, ba ruột cũng không dễ dàng, lén lút cho ông ấy uống chút nước suối Dương, giúp ông ấy bảo dưỡng một chút. Hi vọng sau khi mẹ ruột về, hai người vẫn là một cặp xứng đôi.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 192: Chương 192



Lục Vân Triết vừa nghe con gái muốn nấu cơm cho ông ấy ăn, vui tới mức sắp cười ngốc, đúng là chuyện tốt nằm mơ cũng không ngờ tới.

“Được, ba đi mua đồ ngay, con về bằng cách nào?” Lục Vân Triết chớp mắt từ người ba ngốc thành người ba bận lòng.

Diệp Hoan: “Đợi lát nữa em đi bộ tới là được, trường học cũng gần nhà.”

Hai ba con hẹn nhau xong, buổi tối cùng ăn cơm. Lục Vân Triết đi trước, lái xe đi mua đồ nấu ăn.

Lúc Diệp Hoan đến, còn mang cho Lục Vân Triết sáu quả đào to màu hồng. Đào mật là cô tìm cơ hội hái trong không gian, Diệp Hoan nhìn thấy mai của ba ruột đã có tóc bạc, đoán chừng là vì những năm nay suy nghĩ quá nhiều. Vì có thể giúp người ba si tình sống lâu hơn, cô chỉ có thể bồi dưỡng sức khỏe của ông ấy sớm một chút.

Hai người một người mua nguyên liệu, một người nấu ăn, bầu không khí vô cùng hòa hợp, Lục Vân Triết nghĩ tới có thể ăn được món ăn do con gái nấu, trong lòng cực kỳ mãn nguyện, ngay cả việc Diệp Hoan vẫn chưa gọi ông ấy là ba ông ấy cũng ngó lơ. Trong lúc Diệp Hoan nấu ăn, ông ấy chưa từng tắt nụ cười.

Vốn dĩ Lục Vân Triết muốn cùng nấu ăn phụ con gái, nhưng Diệp Hoan nằng nặc không cho ông ấy phụ, còn đẩy ông ấy ra khỏi nhà bếp, Lục Vân Triết chỉ đành ngồi trước tivi, vui vẻ đợi ăn cơm. Tuy đang mở tivi nhưng ông ấy không biết đang diễn cái gì, vẫn luôn ở đó cười ngốc.

Đợi Diệp Hoan bưng đồ ăn đã thêm nước suối lên bàn, Lục Vân Triết vội nói: “Diệp Hoan, con mau ngồi xuống đi, đừng làm nữa.”

“Vâng.” Diệp Hoan ngồi xuống, cầm đũa lên gắp thức ăn cho ba ruột: “Khó khăn lắm em mới nấu một lần, thầy ăn nhiều một chút.”

“Được, tối nay ba nhất định sẽ ăn nhiều.”

Chủ đề nói chuyện trên bàn ăn lần này của hai người liên quan tới việc học của Diệp Hoan. Diệp Hoan không nói cho ba ruột biết, sư huynh đã giúp cô điều tra ông ngoại có kẻ thù không. Bởi vì Diệp Hoan sợ lỡ như sư huynh không tra được gì, vui hớ một trận. Chi bằng đợi sự việc có tiến triển rồi nói.

Thêm nữa, Diệp Hoan không biết nên nói với ba ruột bây giờ cô là đệ tử môn phái huyền học như thế nào. Chủ yếu là không tìm được cơ hội thích hợp nhắc tới. Diệp Hoan biết rất nhiều giáo viên không mê tín, không biết ba ruột có phải người bài trừ mọi thứ về huyền học, phản đối mê tín phong kiến không, hay là tin tưởng huyền học.

Tuy sớm muộn cũng bại lộ, nhưng Diệp Hoan vẫn muốn đợi tìm được cơ hội thích hợp rồi nói.

Không biết là Diệp Hoan đã thêm nước suối, đồ ăn mới ngon hơn, hay là lần đầu tiên Diệp Hoan nấu ăn cho ông ấy, tâm trạng Lục Vân Triết rất tốt, tối nay ông ấy thật sự ăn không ít, nhiều hơn sức ăn trước kia.

Ăn cơm xong, Diệp Hoan nói phải về: “Giáo sư Lục, em còn phải về trường nên đi trước. Đào em tặng thầy, thầy nhớ mỗi ngày ăn hai quả, ăn xong em lại mua thêm cho thầy.”

Vừa nhắc tới mua đồ, Lục Vân Triết nhớ ra một chuyện, ông ấy còn chưa cho con gái tiền tiêu. Vốn dĩ buổi trưa ông ấy đã muốn cho, nhưng bởi vì nói về vấn đề của vợ, bầu không khí hơi nặng nề, khi đó ông ấy đã quên mất.

“Diệp Hoan, con đợi chút, ba có đồ cho con.” Lục Vân Triết vào phòng ông ấy lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Diệp Hoan.

“Đây là tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi ba góp cho con suốt những năm qua, bây giờ con đã lên đại học rồi, tiền này giao cho con tự giữ, muốn tiêu thế nào cũng được, mật mã là…” Lục Vân Triết còn lấy ra một tờ phiếu từ trong ví đưa cho con gái: “Mấy trăm tệ này con giữ lấy mà tiêu.”

Diệp Hoan nhận sổ tiết kiệm, không từ chối, đây là tiền ba ruột cho. Với ý của ông ấy, chắc chắn sẽ bắt cô nhận, chi bằng thuận theo ý của ông ấy nhận ngay từ đầu.

Từ sau khi trọng sinh, không chỉ có năng lực kiếm tiền, tài vận cũng tốt, thường có người cho tiền cô.

Diệp Hoan tạm biệt ba ruột, Lục Vân Triết nói muốn đưa cô về.

“Sắc trời còn chưa muộn, em có thể đi về rất nhanh. Nói nhỏ cho thầy biết, em biết võ, thầy thật sự không cần lo lắng cho em, người bình thường không đánh lại em. Còn vấn đề an toàn của em, thầy cứ việc yên tâm đi!”

“Vậy được, con vẫn nên chú ý an toàn trên đường.”

“Vâng.” Diệp Hoan vẫy tay với Lục Vân Triết rồi đi.

Trên đường trở về, Diệp Hoan cầm sổ tiết kiệm nhìn, bên trên có hơn sáu vạn tệ tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi. Xem ra những năm qua tuy ba ruột không thuận lợi trong tình cảm, nhưng không thiếu tiền tài, ra tay rất hào phóng. Cứ nhận trước đã, cô cũng không thiếu tiền tiêu. Đây là một phần tâm ý của ba ruột, đợi mẹ ruột về, lấy cho mẹ ruột xem.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 193: Chương 193



Đợi Lục Vân Triết nhìn bóng dáng con gái biến mất mới định về nhà, không ngờ lúc này có người từ phía sau đi ra, ấm ức nhìn ông ấy hỏi: “Lục Vân Triết, anh nói anh không thích tôi, có phải là anh thích con gái trẻ trung xinh đẹp hơn không? Cô gái vừa nãy là ai, sao anh lại dẫn cô ta vào nhà? Có phải muốn…”

Lục Vân Triết vừa nghe bà ta suy đoán bừa bãi liền lo lắng, không màng phong độ và tu dưỡng của đàn ông, không hề khách sáo nói: “Thượng Tinh, cô đừng nói năng lung tung. Tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô, cô không quản được chuyện của tôi đâu. Cô gái kia càng không phải người cô có thể đoán bừa, nếu tôi nghe được cô nói xấu cô gái đó, sẽ không tha thứ cho cô đâu.”

Thân là giáo sư có tính cách ôn hòa, Lục Vân Triết nhất thời thật sự không nói ra lời kịch liệt khó nghe khiến Thượng Tinh rút lui. Có lẽ chính vì thái độ ôn hòa từ chối, không trở mặt với người ta của ông ấy, Thượng Tinh mới mãi dây dưa với ông ấy.

“Hơn nữa tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi không thích cô, tôi chỉ thích vợ của tôi thôi, tôi còn muốn tìm con của tôi…” Lục Vân Triết nói tới đây thì ngừng lại, nhớ tới đã tìm được con gái rồi.

Ông ấy tiếp tục từ chối Thượng Tinh – người vẫn luôn dây dưa không rõ: “Tôi đã sớm nói tôi không thích cô, sau này cô đừng tới tìm tôi nữa. Hơn nữa phía vợ tôi đã có tin tức, tin rằng tôi sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy về.” Lục Vân Triết vững tin đã tìm được con gái, chắc chắn ngày tìm được vợ cũng không còn xa nữa.

Bây giờ có con gái bồi bạn với ông ấy, bất luận có thể tìm được vợ hay không, Lục Vân Triết sẽ luôn chờ đợi. Coi như là để con gái không chịu ấm ức, Lục Vân Triết cũng sẽ không suy nghĩ tái hôn. Khó khăn lắm mới tìm được con gái đã mất tích, sao ông ấy có thể để con gái chịu ấm ức nữa?

Hôm đó sau khi nói chuyện với con gái, Lục Vân Triết nghĩ tới nghĩ lui, không ngờ nhà mình có kẻ thù, nhưng ông ấy đã phát giác được tình huống bên nhà ba vợ không đúng. Nào có ai ngay cả một người thân cũng không có, có phải là ba vợ đang trốn ai đó, ví dụ kẻ thù không. Cho nên ông ấy đã nhờ người tra hồ sơ chuyển khẩu trước đây của ba vợ, nhưng hồ sơ khi đó quá lộn xộn, không dễ tra, tiến triển khá chậm, không tiến triển nhanh bằng bên Diệp Hoan và sư huynh của cô.

Thượng Tinh nhăn mặt nói: “Lục Vân Triết, vợ anh đã mất tích rất nhiều năm rồi, đâu thể tìm được dễ dàng như thế? Anh không thích em, nhưng em thích anh, cầu xin anh đừng tàn nhẫn với em nữa có được không, anh thử tiếp nhận em, nhất định sẽ phát hiện em không kém gì vợ anh.”

Lục Vân Triết bất lực thở dài cự tuyệt: “Cho dù cô không kém vợ tôi, nhưng ở trong lòng tôi, cô ấy là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.”

Lục Vân Triết tuyệt đối không nghĩ rằng lời từ chối của ông ấy có vấn đề, ông ấy càng thâm tình với vợ, Thương Tinh càng không muốn từ bỏ ông ấy, càng muốn thành công chiếm lĩnh trái tim của ông ấy, thay thế vợ của ông ấy, trở thành người không ai thay thế được.

Lục Vân Triết thấy không thể nói được Thượng Tinh, thiếu kiên nhẫn nói: “Cô về đi, tôi sẽ không chấp nhận cô.”

Sau khi nói xong, ông ấy về nhà mình, còn đóng chặt cổng lớn, tỏ rõ sẽ không cho Thượng Tinh vào.

Thượng Tinh xách cà mèn, bên trong là canh do bảo mẫu trong nhà nấu, đây là bà ta muốn dâng hiến tình yêu cho Lục Vân Triết.

Nhưng bây giờ, Thượng Tinh bị cự tuyệt ngoài cửa, cô đơn đứng ở cổng nhà Lục Vân Triết, luôn không chịu rời đi. Thượng Tinh chưa hết hi vọng đi lên đập cửa, muốn Lục Vân Triết mở cửa cho bà ta, nhưng Lục Vân Triết biết rõ bên ngoài là Thượng Tinh, sao có thể mở cửa cho bà ta?

Tới cuối cùng, Thượng Tinh chỉ đành cam chịu rời đi, không cam lòng cắn môi, chảy vài giọt nước mắt đau lòng, ủ rũ xách cà mèn về nhà.

Thượng Tinh là con gái của bạn của bạn của mẹ Lục Vân Triết, là một người phụ nữ đã ly dị. Bởi vì chồng cũ và bảo mẫu trẻ thuê tới nhà vụng trộm, bà ta bị tiểu tam thành công cướp vị trí nên mới ly hôn.

Thượng Tinh là một người phụ nữ mười ngón tay không dính nước xuân, thuộc kiểu phụ nữ như Lâm Đại Ngọc, không biết làm việc nhà không nói, bình thường luôn sầu muộn, không chút vui vẻ, có lẽ chồng cũ chính vì không chịu nổi bà ta như vậy nên mới lén lút vụng trộm với bảo mẫu, cho tới sau khi bị phát hiện, bỏ ra cái giá rất lớn ly hôn.

Còn việc Thượng Tinh và Lục Vân Triết quen biết, tuyệt đối Lục Vân Triết vô tội. Bởi vì bạn của mẹ Lục Vân Triết biết mọi tình huống của ông ấy, từng nói chuyện của ông ấy cho người bạn khác nghe. Nói Lục Vân Triết là một người đàn ông si tình, khó tìm, vợ đã mất tích bao nhiêu năm rồi vẫn luôn tìm kiếm vợ và con, ai có được người đàn ông như vậy mới có phúc khí.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 194: Chương 194



Mẹ của Thượng Tinh nghe được, bà ta đang lo lắng cho tương lai của đứa con gái ly dị, cho nên nghe nói Lục Vân Triết si tình, vội vàng hỏi thăm bạn bè tình huống cụ thể của ông ấy. Khi bà ta biết Lục Vân Triết vất vả tìm vợ nhiều năm vẫn chưa tìm được, và trong nhà thúc giục ông ấy tái hôn, định nhờ bạn giới thiệu con gái cho Lục Vân Triết.

Nhưng không ngờ bạn lại từ chối: “Không phải tôi không muốn giúp, mà là không dễ giúp. Bởi vì bản thân Lục Vân Triết căn bản không đồng ý tái hôn, cậu ấy còn đang đợi người vợ đã mất tích trở về. Cho dù là mẹ của Lục Vân Triết cũng bận lòng rất nhiều vì chuyện của cậu ấy, luôn muốn cậu ấy xây dựng một gia đình mới, nhưng không thắng nổi con trai bà ấy. Trước đây mẹ của Lục Vân Triết cũng tìm người giới thiệu cho con trai vài đối tượng, nhưng đều bị Lục Vân Triết từ chối.”

Ý tứ rất rõ ràng, Lục Vân Triết người ta không muốn tìm, bà muốn ghép đôi, nhưng hiện tại đã có chuyện phụ nữ xem mắt bị cự tuyệt, Lục Vân Triết là thế, ai có thể đảm bảo cậu ấy có thể thích con gái bà? Biết rõ là chuyện không thể nào, tốn công sức vô ích làm gì. Hơn nữa làm bà mối không dễ, không phải bên này oán trách thì là bên kia có chuyện, phiền muốn chết, không phải con của mình, ai muốn bận lòng lo chuyện thiên hạ.

Dù sao thì bạn của mẹ Lục Vân Triết biết Lục Vân Triết từng từ chối mẹ ông ấy xem mắt nhiều lần, dù là mẹ của ông ấy cầu xin ông ấy cũng vô dụng, cớ gì bà ấy phải tìm cái khó cho mình, sắp xếp cho Lục Vân Triết xem mắt?

Nhưng mẹ của Thượng Tinh không tin tà, nằng nặc muốn cho con gái tìm một đứa con rể trọng tình cảm, sợ con gái gặp phải nguy cơ hôn nhân lần hai.

Nhưng bà ta lại không nghĩ thử, Lục Vân Triết thâm tình, nhưng đối tượng mà người ta thâm tình không phải con gái bà ta.

Không biết mẹ của Thượng Tinh có từng nghĩ tới điểm này không, sau khi trở về còn nói chuyện của Lục Vân Triết cho đứa con gái đã ly dị, quả nhiên Thượng Tinh bắt đầu nổi hứng thú với Lục Vân Triết.

Mị lực cá nhân của Lục Vân Triết đủ để hấp dẫn một số phụ nữ độc thân. Đặc biệt là điều kiện gia đình, học thức tướng mạo, cách đối nhân xử thế của ông ấy, mặt nào cũng tốt, một điều quan trọng nhất là ông ấy đủ thâm tình, khổ sở tìm vợ và con mất tích nhiều năm, không phải thâm tình thì là gì.

Thượng Tinh – người phụ nữ bị tiểu tam thay thế vị trí mà ly dị nghĩ: Nếu bà ta may mắn có được một người chồng như vậy, còn sợ chồng ngoại tình, theo người phụ nữ khác?

Thế là Thượng Tinh dò hỏi đơn vị làm việc của Lục Vân Triết, chủ động làm quen với ông ấy.

Mới đầu Lục Vân Triết vốn không muốn làm quen với Thượng Tinh, bởi vì ông ấy không muốn gặp bất cứ người phụ nữ nào do mẹ ông ấy giới thiệu cho, sao lại chấp nhận một người phụ nữ tự tìm tới cửa.

Tuy trông người phụ nữ này tướng mạo khí chất đều ổn, nhưng căn bản không thể so với vợ của ông ấy, cho nên Lục Vân Triết không hề khách sáo từ chối Thượng Tinh.

Không biết Thượng Tinh có mạch suy nghĩ gì, đối mặt với sự cự tuyệt của ông ấy, cho rằng ông ấy không hiểu cái tốt của bà ta. Bà ta cho rằng mình cố gắng đối xử tốt với ông ấy, sẽ có ngày đả động được ông ấy, đó chính là lúc bà ta hạnh phúc, lần nữa có được tình yêu.

Cho nên những người phụ nữ khác đều bại lui dưới sự thâm tình của Lục Vân Triết, chỉ có Thượng Tinh vẫn kiên trì, tin rằng sẽ có ngày bà ta có thể khiến Lục Vân Triết rung động.

Sau đó phiền phức của Lục Vân Triết đã tới, mỗi tuần ít nhất có vài lần đều sẽ nhìn thấy Thượng Tinh tới trường hoặc nhà tìm ông ấy. Ông ấy cũng không biết bà ta hỏi thăm ở đâu mà biết được địa chỉ nhà của mình.

Sau đó Lục Vân Triết mới biết hóa ra là gia đình mình có “phản đồ”. Bởi vì Thượng Tinh thậm chí đã thông qua vài cơ hội nào đó quen mẹ của ông ấy, ở trước mặt mẹ của ông ấy tự đề cử bản thân, muốn mẹ của Lục Vân Triết ủng hộ họ ở bên nhau.

Mẹ của Lục Vân Triết cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể vì người phụ nữ khác mà cưỡng ép con trai cả của mình. Bà cụ mong con trai cả tái hôn không sai, nhưng sẽ không cưỡng ép ông ấy một người phụ nữ ông ấy không thích. Cho nên bà cụ mới thông qua sắp xếp xem mắt, cho con trai làm quen với phụ nữ khác, thông qua giao lưu, xem hai người có thể hợp nhau không.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 195: Chương 195



Nhưng con lớn không mẹ không quản được nữa, ai biết con trai cả của bà cụ một mực nhận định Khương Nhã, sống c.h.ế.t không muốn tìm nữa. Ba mẹ có cưỡng cầu cũng không thắng nổi con cái. Cuối cùng vẫn là mẹ của Lục Vân Triết thất bại dưới tay đứa con trai không nghe lời.

Nhưng bản thân Thượng Tinh muốn quen với con trai cả, mẹ của Lục Vân Triết không phản đối. Bởi vì bà cụ vẫn mong con trai cả có thể xây dựng gia đình mới, có người thương, có người ở bên, có thể sống an vui, chứ không phải cả ngày nhăn nhó muốn tìm người về.

Mẹ Lục không phải không muốn con dâu cả Khương Nhã trở về, nhưng đã bao nhiêu năm rồi, bà cụ cảm thấy có thể con dâu đã gặp phải bất trắc, có thể bị thủ phạm g.i.ế.c người đưa tới đồng không m.ô.n.g quạnh vứt xác phi tang chứng cứ, đã c.h.ế.t rồi, không có khả năng sống sót, cho nên những năm qua mới không tìm được người.

Thực ra cách nghĩ của bà cụ cũng không sai, dù sao thì Khương Nhã đã mất tích nhiều năm, đổi lại là người khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Lúc đầu nhà họ Lục không phải không báo án, cũng không phải không sử dụng các mối quan hệ tìm người giúp Lục Vân Triết, nhưng không tìm được còn có thể làm sao đây?

Mẹ Lục không phản đối, không tán thành việc Thượng Tinh thích con trai, mặc cho sự việc phát triển tự nhiên, có thể ở bên nhau hay không phải xem họ có duyên phận hay không. Nhưng phần lớn người nhà họ Lục đều hi vọng Lục Vân Triết tái hôn, cho nên thi thoảng sẽ giúp Thượng Tinh, nói cho bà ta một chút tin tức của Lục Vân Triết để bà ta tiện tìm được người.

Trước đây nhà họ Lục và nhà họ Thượng không thân, đại khái thuộc kiểu quan hệ từng nghe nói về nhau nhưng không qua lại. Nhưng từ khi Thượng Tinh nhìn trúng Lục Vân Triết, hai nhà liền có quan hệ.

Sau khi Thượng Tinh về nhà, ủ rũ nói với mẹ bà ta.

“Mẹ, Lục Vân Triết không thích con phải làm sao đây, vừa nãy con đi đưa canh cho anh ấy, anh ấy lại nhốt con bên ngoài.”

Không đợi mẹ Thượng nói, ba Thượng lý trí lên tiếng: “Tiểu Tinh, con cũng không phải con nít, không biết cái gì gọi là cự tuyệt sao? Lục Vân Triết thâm tình không sai, nhưng nó không thích con thì phải làm sao, lẽ nào con còn muốn dây dưa cả đời với nó? Ba thấy Lục Vân Triết thật sự không thích con, con đừng lãng phí thời gian lên người cậu ta nữa. Trên đời này đàn ông tốt không chỉ có mình Lục Vân Triết, còn có người khác, con có thời gian theo đuổi cậu ta, chi bằng thử qua lại với đàn ông khác, xem có ai tốt hơn, phù hợp với con hơn không.”

Mẹ Thượng vẫn xem trọng ý kiến của chồng, nghe lời ông cụ nói cảm thấy có đạo lý, khuyên nhủ con gái: “Tiểu Tinh, lúc đầu đều tại mẹ, không nên nhắc chuyện Lục Vân Triết với con, mới khiến con sa vào. Con xem con đã theo đuổi cậu ta mấy năm rồi, cậu ta vẫn không thích con, mẹ thấy hay là thôi đi, mẹ tìm người giới thiệu người tốt hơn cho con, mặc kệ Lục Vân Triết đó đi, cậu ta không thích con là cậu ta không có phúc.”

Mặc kệ đứa con của mình ngang tàng cỡ nào, mẹ Thượng vẫn cảm thấy con mình tốt, nghiêng về phía con gái mình. Nếu như có vấn đề, chắc chắn là người ta có vấn đề. Không thích con gái của bà ta, không phải là có vấn đề sao?

Nhưng Thượng Tinh được nuông chiều từ bé nghe lời khuyên của ba mẹ lại không vui, lại đau lòng lặng lẽ khóc. Bà ta chỉ thích kiểu đàn ông si tình như Lục Vân Triết, người khác cũng không phải ông ấy, có đàn ông nào nho nhã, si tình hơn ông ấy sao?

Thượng Tinh khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông si tình, cho dù Lục Vân Triết không si tình vì bà ta, nhưng bà ta thích sự si tình của ông ấy, bà ta vẫn cố chấp nghĩ sẽ có ngày thay thế được vợ cũ của ông ấy, có được sự si tình của ông ấy.

“Mẹ, con chỉ thích anh ấy, không thích người khác, không muốn gặp người khác.”

Người đã hơn ba mươi tuổi, từng trải qua tổn thương tình cảm một lần như Thượng Tinh, còn là một người phụ nữ dũng cảm theo đuổi tình yêu, có tín niệm cố chấp không thấy Hoàng Hà chưa thôi hi vọng, muốn chiếm được Lục Vân Triết.

“Nhưng người ta không muốn, con cứ dây dưa, ngày càng già đi, càng thiệt thòi, phụ nữ càng lớn tuổi, càng khó tìm đối tượng phù hợp. Không giống đàn ông, chỉ cần có bản lĩnh, lớn tuổi cũng có cô gái nhỏ nguyện ý đi theo.”

Thượng Tinh dồn hết tâm tư lên người Lục Vân Triết, còn nói đỡ cho ông ấy: “Mẹ, Lục Vân Triết không phải người như thế.” Nhưng trong lòng bà ta lại đang nghĩ: Cô gái xinh đẹp nhìn thấy ở chỗ Lục Vân Triết hôm nay, là sinh viên của ông ấy, hay là người mà ông ấy thích?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 196: Chương 196



Mẹ Thượng: “Con gái ngốc, đàn ông không tốt như con nghĩ đâu, đều thích mới nới cũ, thích phụ nữ xinh đẹp trẻ trung hơn, nếu không chồng cũ của con cũng không thể vụng trộm với bảo mẫu trẻ vô văn hóa đó…”

Mẹ ruột đột nhiên rắc muối lên trái tim con gái, nói lời khó nghe, ba Thượng không nghe được nữa, ho khan hai tiếng, ra hiệu vợ nói chuyện chú ý một chút, đàn ông đang ở một bên nghe đây.

Thượng Tinh ghét nhất là nghe chuyện liên quan giữa mình với chồng cũ, tức giận bĩu môi về phòng mình.

Mẹ Thượng nhìn con gái tức giận về phòng, không nhịn được lải nhải với chồng: “Ông xem xem, còn không cho tôi nói nó hai câu, lớn như vậy còn tùy hứng.”

Ba Thượng: Tùy hứng còn không phải là bà di truyền.

Thượng Tinh về tới phòng mình, còn đang nghĩ chuyện nhìn thấy Lục Vân Triết tạm biệt cô gái ở cổng nhà ông ấy. Khi đó bà ta nhìn thấy Lục Vân Triết tạm biệt cô gái, gương mặt toàn ý cười không nói, ánh mắt nhìn cô gái còn cực kỳ dịu dàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thượng Tinh cảm thấy không đúng, bà ta dự cảm Lục Vân Triết có thái độ khác với cô gái, nhưng hỏi Lục Vân Triết lại không có được đáp án. Thế là Thượng Tinh gọi điện thoại cho em dâu của Lục Vân Triết – Hà Thục Mẫn, muốn hỏi thử Lục Vân Triết có cô gái mình thích chưa.

Bởi vì sau khi nhà họ Thượng và nhà họ Lục qua lại, Thượng Tinh mới biết, hóa ra Hà Thục Mẫn là bạn học cùng khối, không cùng lớp thời cấp ba của bà ta, coi như là bạn cùng trường. Nhưng hai người xấp xỉ tuổi nhau, còn là bạn cùng trường, sau khi quen biết, dần qua lại, xem như là bạn thân. Nhưng mỗi người đều có mục đích riêng, có lòng bảo vệ, mối quan hệ khá tốt.

Thượng Tinh đi rửa mặt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không để người khác nghe ra bà ta vừa mới khóc, sau đó mới gọi điện thoại cho Hà Thục Mẫn.

“Thục Mẫn, dạo gần đây cô bận gì?”

“Còn có thể bận gì, bận chuyện con cái thôi. Dạo này tôi biến trò bồi bổ cho con trai tôi. Không phải Cảnh Viễn nhà tôi vừa đỗ vào đại học Q sao, đi huấn luyện quân sự nửa tháng, trong nửa tháng này, nó về tôi cũng sắp không nhận ra nó nữa. Mặt đen đi không nói, còn gầy nhom, dáng người rất cao, sắp gầy thành bộ xương rồi, tôi đau lòng c.h.ế.t đi được.” Trong lời nói của Hà Thục Mẫn đều là ngữ khí khoe khoang.

Nhưng Thượng Tinh khá ngốc, vốn không nghe ra sự khoe khoang của Hà Thục Mẫn, bà ta kiên nhẫn nói: “Cảnh Viễn nhà cô giỏi thật, thế mà lại đỗ vào đại học Q. Sao nó không học đại học B, không phải bác cả của nó dạy ở đại học B sao? Cảnh Viên đến đó, Lục Vân Triết có thể chiếu cố một chút?”

Thượng Tinh nói như vậy chẳng qua là muốn kéo chủ đề lên người Lục Vân Triết thôi. Nói ra điểm này bà ta không bằng Hà Thục Mẫn, tốt xấu gì người ta cũng biết thương xót con trai. Còn bà ta, sau khi ly hôn hất con cho chồng cũ, đã rất ít khi lo lắng cho con, bởi vì bà ta bận theo đuổi tình yêu của mình.

“Thành tích của Cảnh Viễn tốt, đâu cần bác cả nó chiếu cố? Hơn nữa thành tích tự nhiên của Cảnh Viễn tốt, đăng ký đại học Q mới thích hợp với nó.” Hà Thục Mẫn nói tới đây, thực ra trong lòng không vui lắm, cảm thấy con người Thượng Tinh hơi ngốc, không biết nói chuyện. Bởi vì con trai bà ta là dựa vào thành tích học tập của bản thân mà đỗ vào, chứ không phải dựa vào người bác làm giáo sư mới đỗ đại học.

Nhưng chính vì Thượng Tinh ngu ngốc, đối nhân xử thế không ra sao, Hà Thục Mẫn mới giúp tác hợp bà ta và anh cả. Vì sao, còn không phải sợ tìm được chị dâu thông minh, sau này vượt mặt bà ta; hoặc là một chị dâu hám tài, còn giành gia sản của nhà họ Lục với nhà bà ta.

Nhà họ Lục có tổng cộng ba anh em, lần lượt là Lục Vân Triết, Lục Vân Thanh, Lục Vân Phỉ. Ba người đã sớm lập gia đình, có cuộc sống riêng.

Anh cả là Lục Vân Triết, vợ là Khương Nhã đã mất tích, con cũng không có tin tức, coi như Lục Vân Triết là người neo đơn. Ông ấy ngay cả người kế thừa cũng không có, sau này cho dù có tài sản, có lẽ cũng sẽ để lại cho cháu.

Anh hai là Lục Vân Thanh, vợ là Hà Thục Mẫn, con trai tên Lục Cảnh Viễn. Lục Cảnh Viên là cháu trai duy nhất của nhà họ Lục, không phải để Hà Thục Mẫn nghĩ nhiều, lỡ như anh cả không có con, sau này gia nghiệp nhà họ Lục đều là của con trai Cảnh Viễn của bà ta.

Cho nên bà ta nghĩ nếu anh cả phải tìm vợ, chi bằng tìm một chị dâu ngốc ngốc dễ gạt, sau này sẽ không tranh gia sản nhà họ Lục với con trai bà ta.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 197: Chương 197



Cô ba là Lục Vân Phỉ, gả cho Hạ Diên Phong có gia thế tốt hơn, có một đứa con trai tên Hạ Triều Dương, đang học cấp ba. Con gái gả đi như bát nước hất đi. Lúc đầu khi Lục Vân Phỉ kết hôn, trong nhà đã cho của hồi môn, cho nên bà ấy gả đi không có tư cách quay về chia gia sản. Hơn nữa Lục Vân Phỉ gả cho mối tốt, càng không thèm tranh gia sản với chị dâu nhà mẹ.

Chính vì Hà Thục Mẫn nhìn thấu mọi thứ của nhà chồng, cho rằng mọi thứ trong nhà họ Lục sau này nên do con trai bà ta kế thừa, cho nên bà ta không muốn để anh cả tái hôn. Cho dù tái hôn, tốt nhất là tìm một người dễ thao túng, tính cách đơn thuần ngu ngốc như Thượng Tinh chính là đối tượng tốt.

Nếu Thượng Tinh có thể có được anh cả, Hà Thục Mẫn tin mình có thể ứng phó với chị dâu như vậy. Cho nên thi thoảng bà ta sẽ tiết lộ hành tung của Lục Vân Triết cho Thượng Tinh biết, tiện cho Thượng Tinh tìm Lục Vân Triết.

Quan trọng nhất là Hà Thục Mẫn biết anh cả Lục Vân Triết không thích Thượng Tinh, vậy thì càng tốt như thế ngay cả mối lo sau này cũng không có. Bởi vì nếu anh cả vẫn cứ độc thân, sẽ không có con, sau này mọi thứ vẫn là của con trai bà ta.

Đương nhiên, tâm tư của Hà Thục Mẫn được giấu khá sâu, bình thường bà ta biểu hiện thái độ với người anh cả là Lục Vân Triết khá ổn, người nhà họ Lục đều không biết tính toán của bà ta. Thậm chí bà ta ngay cả chồng là Lục Vân Thanh cũng không nói, có chuyện tốt giấu vui riêng, sau này bà ta đợi ngồi hưởng thành tựu là được.

Hà Thục Mẫn biết Thượng Tinh gọi điện thoại tới tám chín mươi phần trăm là hỏi tình hình của anh cả. Nhưng bà ta vẫn hỏi một câu: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thượng Tinh lấp lửng hỏi: “Lục Vân Triết, dạo gần đây anh ấy có về nhà không, có nhắc tới ai không?”

Hà Thục Mẫn nhạy bén ý thức được trong lời nói của bà ta có vấn đề: “Cô có ý gì, nhìn thấy anh cả tôi ở cùng người phụ nữ khác sao?”

Lẽ nào anh cả lén lút qua lại với người phụ nữ khác lại không nói với gia đình. Không phải anh ấy là người si tình sao, sao già rồi lại đổi tính thay tình, lẽ nào không giữ được nữa?

Thượng Tinh tự phủ nhận: “Không phải, tôi chỉ thấy anh ấy nói chuyện cùng với một nữ sinh giống như là sinh viên.”

“Ây ya, tôi nói cô cũng quá để ý rồi. Anh cả là giáo sư, nữ sinh mà anh ấy từng dạy biết bao nhiêu người, đây cũng không phải là xã hội phong kiến cổ đại, anh ấy còn có thể không nói chuyện với nữ sinh?”

Thượng Tinh giải thích: “Nhưng nữ sinh đó rất xinh đẹp, hơn nữa họ…”

Hà Thục Mẫn ngắt lời của Thượng Tinh: “Bây giờ nữ sinh vừa vào đại học, có ai không xinh đẹp, cô gái trẻ luôn non nớt tươi tắn hơn chúng ta. Cô yên tâm, anh cả rất ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không qua lại với sinh viên nữ.”

Cứ như vậy, Hà Thục Mẫn đã bỏ lỡ cơ hội biết cháu gái nhận người thân.

Nhưng lời của Hà Thục Mẫn chắc chắn là thuốc an thần cho Thượng Tinh. Lục Vân Triết không thích nữ sinh đó thì tốt, vậy bà ta vẫn có cơ hội.

Thượng Tinh lại hỏi: “Dì Lục có đó không, hôm nào tôi tới nhà thăm.”

Bà ta muốn vớt vát từ chỗ mẹ chồng.

Nhưng Hà Thục Mẫn biết mẹ chồng không có kiên nhẫn ứng phó Thượng Tinh, bèn thoái thác nói: “Dạo gần đây mẹ chồng tôi bận chăm sóc ba chồng bị bệnh, khá bận.”

Mẹ Lục không có kiên nhẫn ứng phó với Thượng Tinh là chê bà ta ngốc, mấy năm trời cũng không chiếm được con trai cả, thực ra trong lòng bà cụ không gửi gắm hi vọng gì với Thượng Tinh, còn ứng phó cái gì.

“Bác trai bị bệnh sao? Vậy tôi càng nên đi thăm…” Thượng Tinh cảm thấy đây là cơ hội tốt cho bà ta biểu hiện.

Hà Thục Mẫn cạn lời cầm điện thoại, không biết nên từ chối Thượng Tinh ngu ngốc thế nào, bà ta chỉ đành nói: “Vậy cô có thời gian thì tới, bình thường trong nhà đều có người.”

Thực ra ba Lục không có bệnh gì nặng, chẳng qua là vì các triệu chứng do cao huyết áp dẫn tới, ví dụ chóng mắt, tức ngực. Nhưng bình thường ông cụ và vợ khá chú trọng giữ gìn sức khỏe, cơ thể vừa không khỏe một cái liền vội vàng đến bệnh viện khám. Sau khi lớn tuổi, cho dù già theo từng năm nhưng vẫn sống rất tốt.

Chỉ có người làm giáo sư đại học như Lục Vân Triết có quỹ thời gian khá dư dả, còn không có gia đình liên lụy ông ấy, cho nên mấy lần trước ba Lục không khỏe, đều gọi Lục Vân Triết cùng đến bệnh viện khám bệnh.

Thượng Tinh nói chuyện với Hà Thục Mẫn, tâm trạng tốt lên một chút, bà ta định hôm khác sẽ tới nhà họ Lục chơi, lấy lòng mẹ chồng tương lai trước cũng được, có thể nhờ mẹ chồng nói tốt vài câu cho bà ta.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 198: Chương 198



Thượng Tinh cũng không nghĩ thử, nếu bà ta có thể công lược Lục Vân Triết thì đã thành công từ mấy năm trước rồi, còn phải đợi tới bây giờ ư? Loại phụ nữ như bà ta chỉ có đụng vào tường nam vỡ đầu mới quay đầu.

Mà sau khi Diệp Hoan về ký túc xá, nghe Khương Đình Đình hỏi: “Diệp Hoan, cậu lại ra ngoài ăn cơm sao? Nghiệp vụ của cậu bận thật.”

Cô ấy là ghen tỵ Diệp Hoan rõ ràng không phải người Bắc Kinh, nhưng lại có thể có nơi ăn cơm hàng ngày. Mà một người Bắc Kinh như cô ấy lại chỉ có thể tới căn tin ăn cơm.

Diệp Hoan không để ý sự cổ quái trong lời nói của cô ấy, cười nói: “Tớ tới nhà người thân ăn cơm, vừa hay tiết kiệm tiền không phải sao?”

Lưu Yến đúng lúc góp một câu: “Đây là chuyện tốt, không có thân thích giống tớ, muốn ăn cơm ké cũng không có chỗ đi.” Sau đó cô ấy cười nói với Diệp Hoan: “Diệp Hoan, tớ múc một bình nước nóng giúp cậu rồi.”

“Cảm ơn cậu, Lưu Yến, hôm nào tớ múc nước giúp cậu.” Diệp Hoan nhìn ra có thể Lưu Yến là vì cô nói giúp đỡ giới thiệu công việc gia sư, mới lấy lòng cô, muốn làm chút gì đó cho cô. Nhưng Diệp Hoan không phải người thích chiếm hời, cô có thể tiếp nhận ý tốt của người khác, nhưng không thích người khác cố ý lấy lòng cô.

Diệp Hoan cũng không phải tìm cảm giác ưu việt trước mặt bạn cùng phòng, cô chỉ là đồng cảm, thấy Lưu Yến giống với mình của kiếp trước, muốn giúp Lưu Yến mà thôi, không muốn quan hệ bạn học của hai người biến thành quan hệ nịnh bợ và lấy lòng nhau.

Chỉ có Trịnh Hạ yên lặng ngồi ở đầu giường đọc sách, tựa như không bị cuộc đối thoại của họ quấy nhiễu.

Diệp Hoan thầm nghĩ: Thời gian sống ở ký túc còn dài, giữa các nữ sinh luôn có chút mâu thuẫn nhỏ, tu luyện cũng không tiện lắm, xem ra đợi năm hai chuyển ra ngoài sống tốt hơn.

Mà trước khi Lục Vân Triết đi ngủ, ăn một quả đào do con gái “mua” cho ông ấy, đánh một giấc tới sáng. Nói thật, từ khi vợ mất tích, ông ấy đã rất nhiều năm không được ngủ ngon. Lục Vân Triết không nghĩ việc ngủ ngon là nhờ quả đào, mà cảm thấy tìm được con gái nên tâm trạng tốt lên, mới ngủ ngon giấc.

Hai ngày sau, Lục Vân Triết lại gọi Diệp Hoan ra ngoài ăn cơm, Diệp Hoan không đồng ý. Cô đã nói với ba ruột, đợi cuối tuần rồi cùng nhau ăn cơm. Ra ngoài ăn cũng được, ở nhà ăn cũng được, đều được.

Lục Vân Triết nghĩ tới mối bận tâm của con gái liền đồng ý. Dù sao thì ông ấy có thể gặp được con gái ở trường, không cần cưỡng cầu nằng nặc phải ăn cơm cùng nhau. Dạo gần đây Lục Vân Triết lo lắng bên con gái, số lần về nhà tổ ít đi.

Lúc cuối tuần, mới sáng sớm Lưu Yến đã muốn nói lại thôi nhìn Diệp Hoan, hi vọng cô có thể tìm việc làm thêm giúp mình sớm một chút.

Diệp Hoan nói: “Hôm nay tớ đi hỏi thăm giúp cậu, đại khái buổi chiều sẽ có tin, nếu cậu rảnh thì có thể ở ký túc xá đợi tớ.”

Lưu Yến nghe vậy liền vui vẻ cười: “Cảm ơn cậu, Diệp Hoan, tớ không đi đâu hết, chỉ ở ký túc xá đọc sách.”

Diệp Hoan không đến thẳng đại học Q, mà gọi Kỷ Nguyên Trân, hai người cùng đi mua rau, thịt, sườn trước, còn mua ba chiếc cà mèn to, định nấu cơm mang cho các em trai. Mua cà mèn khá tiện, sau này có thể thường xuyên mang cơm cho các em trai.

Bởi vì Diệp Hoan có việc tìm Kỷ Nguyên Sâm, đương nhiên không thể quên phần của anh ấy. Hơn nữa quan hệ của hai người luôn rất tốt.

Kỷ Nguyên Trân oán than nói: “Hoan Hoan, lúc đầu em nên đăng ký cùng một khoa với chị, nói không chừng chúng ta có thể được chia cùng một lớp, như thế em có thể thường xuyên đi chung với chị rồi.”

Còn có thể ăn ké uống ké ngủ ké. Trước đây hai người từng ngủ chung rồi.

Kỷ Nguyên Trân cảm thấy ở cùng Diệp Hoan quá thoải mái, không cần lo lắng quá nhiều. Diệp Hoan suy nghĩ chu toàn hơn cô ấy, thi thoảng sẽ giúp cô ấy nghĩ một số chuyện nên làm. Từ nhỏ hai người đã làm bạn cùng bàn, đều là cô ấy được Diệp Hoan chăm sóc nhiều, đã thành thói quen, cô ấy thật sự muốn cùng học đại học với Diệp Hoan. Đáng tiếc sau khi lớn lên mỗi người có giấc mơ riêng, họ không thể đi cùng nhau.

Diệp Hoan: “Em đừng nằm mơ nữa, hai chúng ta không thể chung một khoa. Nhưng nể tình quan hệ của hai chúng ta tốt, em muốn ăn gì, cuối tuần chị có thể nấu cho em ăn.”

Kỷ Nguyên Trân ôm cánh tay của Diệp Hoan nói: “Hoan Hoan, chị đúng là tốt với em quá, em thích chị nhất.”

“Xùy, em vẫn luôn nói như vậy với chị, chị đã nghe suốt mười mấy năm rồi.”

Chứ gì nữa, hai người quen nhau từ lúc sáu tuổi, tới bây giờ đã mười một năm, họ còn có thể đi học chung một trường, không thể không nói là duyên phận.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 199: Chương 199



Sau khi hai người về nhà sư huynh, Kỷ Nguyên Trân phụ nhặt rau rửa rau, Diệp Hoan nấu nướng, hai người vừa chia việc hợp tác, vừa nói chuyện thú vị gặp được ở trường mới, rất nhanh đã nấu xong một số món ăn.

Diệp Hoan và Kỷ Nguyên Trân múc ra một ít ăn trước, còn cho Chiến Thần một ít thức ăn.

Kỷ Nguyên Trân: “Hoan Hoan, chị hiền huệ như vậy, món gì cũng biết nấu, sau này người đàn ông cưới được chị có phúc lắm.”

Cô ấy nói Diệp Hoan món gì cũng biết nấu, chẳng qua là một số món ăn gia đình mà thôi. Những năm đi học bên ngoài, tay nghề nấu nướng của Diệp Hoan cũng được tôi luyện ra, nhưng chưa từng học kỹ lưỡng, chỉ là nấu những món ăn gia đình, mùi vị khá ngon.

Đương nhiên Diệp Hoan như vậy đã hơn Kỷ Nguyên Trân rất nhiều. Bởi vì Kỷ Nguyên Trân chỉ biết ăn, không biết nấu ăn. Nhà cô ấy có bảo mẫu, vốn không cần cô ấy nấu ăn. Lâm Nghi Song cũng không muốn cho con gái học bếp núc, cả ngày ở nhà bếp nghiên cứu đồ ăn. Bà ấy hi vọng bồi dưỡng một số sở thích cao nhã của con gái hơn, sau này con gái có thể sống tự tại thoải mái hơn, chứ không phải cả ngày quanh quẩn với củi gạo dầu muối giấm trà.

Diệp Hoan cười nói: “Vậy sau này người đàn ông cưới được em xui xẻo rồi, còn phải nấu cơm hầu hạ em cả ngày.”

Kỷ Nguyên Trân không hề thấy buồn: “Ha ha, em đợi người ta hầu hạ như vậy mới có phúc.”

Đợi sườn hầm xong, Diệp Hoan lần lượt cho vào trong cà mèn, định mang cho Diệp Nam và Kỷ Nguyên Sâm trước, hai người họ cùng một trường vừa hay thuận đường. Sau đó mới mang cho Diệp Đông.

Kỷ Nguyên Trân móc điện thoại ra, nói: “Em gọi điện thoại cho anh em trước, bảo anh ấy tới cổng trường đón chúng ta.”

“Em mua điện thoại rồi?” Diệp Hoan nhìn điện thoại của Trân Trân nhỏ hơn điện thoại của mình nhiều. Có điện thoại tiện, có lẽ cô cũng nên chuẩn bị điện thoại cho hai em trai, liên lạc tiện hơn, sau này hỏi chúng có cần không.

“Vâng, lúc mẹ em đi đã mua cho em, nói có điện thoại tiện liên lạc. Chỉ là tiền điện thoại hơi đắt, bình thường em đều không dùng, em gọi điện thoại về nhà đều là dùng điện thoại bàn.”

Lâm Nghi Song lo lắng cho con gái mới mua điện thoại cho con gái. Nhưng Kỷ Nguyên Sâm cũng có, anh ấy là tự kiếm tiền mua.

Đợi Kỷ Nguyên Trân liên lạc với anh trai xong, mỗi người xách một cà mèn đến đại học Q. Chiến Thần đòi đi, hai người một chó chỉ đình đi bộ. May mà trường không xa.

Đợi hai người tới cổng đại học Q, nhìn thấy Kỷ Nguyên Sâm và Diệp Nam đứng ở cổng đợi. Bởi vì cuối tuần được nghỉ, cổng có không ít bạn học qua lại, đặc biệt là các bạn nam nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp đi qua, không nhịn được nhìn thêm, nói không chừng biết bạn nữ đó thuộc khoa nào, có thể đi theo đuổi.

Nhưng không ngờ hai cô gái xinh đẹp đó lại đi về phía hai anh đẹp trai, giống như là hoa đã có chủ. Nam sinh không quen Kỷ Nguyên Sâm lắc đầu bỏ đi, người biết đàn anh Kỷ Nguyên Sâm lại đang nghĩ có lẽ sau này có thể tìm anh ấy hỏi thăm tình hình hai cô gái xinh đẹp.

Diệp Nam đã không gặp được Diệp Hoan nhiều ngày, vội vàng đi lên nhận cà mèn: “Hoan Hoan, sao chị lại nghĩ tới chuyện tới đây?”

“Chị đã không đưa em tới trường được, không phải lo lắng cho em sao? Ở trường ăn ở như thế nào, có thích ứng không?”

Diệp Nam: “Hoan Hoan, em cũng không phải con nít, có gì không thích ứng đâu. Chị mang đồ ngon gì cho em vậy?”

“Thịt kho, sườn hầm đều có.”

“Tốt quá rồi, thực ra cơm ở căn tin trường không ngon gì, không ngon bằng cơm chị nấu.”

Hai anh em bên kia cũng đang thảo luận vấn đề sau khi nhập học, hầu hết là Kỷ Nguyên Sâm hỏi, Kỷ Nguyên Trân trả lời, chủ yếu là anh trai lo lắng cho em gái.

Bốn người hai nam hai nữ tuấn tú xinh đẹp, tướng mạo ai nấy đều xuất sắc, khiến bạn học xung quanh nhiều lần nhìn sang bên này.

Trong đó còn có một người là Lục Cảnh Viễn, anh ta và bạn học đã hẹn hôm nay tới trường có chuyện khác, làm xong việc đang muốn về nhà.

Khi Lục Cảnh Viễn ra ngoài, chú ý tới Diệp Hoan cùng với đàn anh Kỷ Nguyên Sâm.

Lục Cảnh Viễn chú ý tới Diệp Hoan không phải vì gương mặt xinh đẹp của cô mà là nhìn cô cực kỳ quen thuộc, hình như anh ta từng nhìn thấy ở đâu rồi; mà đàn anh Kỷ Nguyên Sâm là người nổi tiếng trong khoa họ, Lục Cảnh Viễn từng nghe nói đại danh của anh ấy, còn đặc biệt chạy tới làm quen, cho nên lúc này nhận ra anh ấy.

Lục Cảnh Viễn chỉ biết Kỷ Nguyên Sâm, nhưng Kỷ Nguyên Sâm không biết anh ta. Cho nên Lục Cảnh Viễn nhìn vài cái rồi xoay người về nhà.

Nhưng trên đường đi về nhà, Lục Cảnh Viễn buồn bực: cô gái nhìn thấy vừa nãy rất quen mặt, rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi chứ?
 
Back
Top Bottom