Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 180: Chương 180



“Cảm ơn cậu, Diệp Hoan.” Lưu Yến có thể đỗ vào đại học B nổi tiếng, chắc chắn rất thông minh, sao cô ấy không hiểu ý của Diệp Hoan, biết cô là vì tốt cho mình mới căn dặn nhiều như vậy.

“Được, vậy đợi cuối tuần tớ đi hỏi một đàn anh, đợi có tin tức sẽ nói với cậu ngay.”

Trên đường về ký túc xá, trong lòng Lưu Yến rất vui. Nghĩ sau khi cô ấy tìm được công việc gia sư, có thể kiếm chút tiền, cải thiện ăn uống một chút cũng được. Thực ra cô ấy biết, nếu mình ăn màn thầu dưa muối quanh năm, chắc chắn sẽ suy dinh dưỡng. Cô ấy vốn định sau khi tới trường sẽ làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, như vậy có thể giảm đi phần lớn gánh nặng của gia đình. Nếu cô ấy dư dả hơn, nói không chừng còn có thể gửi tiền về cho gia đình.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, tới ngày đi học chính thức. Ngày học chính thức, Diệp Hoan tách khỏi các bạn cùng phòng, mỗi người mang sách mới đến phòng học của mình học.

Sau khi Diệp Hoan tới phòng học, nhìn thấy bên cạnh một nữ sinh tên Lâm Hiểu Nhiễm còn chỗ trống, cô qua đó ngồi.

Lâm Hiểu Nhiễm chủ động bắt chuyện với cô: “Diệp Hoan, cậu tới rồi? Nữ sinh sống ở ký túc xá lớp chúng ta chỉ có một mình cậu được xếp ở cùng sinh viên khoa khác, như thế quá bất tiện, không thể đi học cùng bọn tớ, hơn nữa trong lớp có việc gì còn phải tìm riêng cậu thông báo.”

Diệp Hoan thản nhiên nói: “Có lẽ năm nay khoa khảo cổ vừa hay dư ra một sinh viên nữ, tớ may mắn trúng thưởng.”

Bởi vì trong nửa tháng tập huấn quân sự, bạn học trong lớp cùng nhau tham gia, Diệp Hoan dựa vào trí nhớ siêu phàm, đã nhớ được tên của phần lớn sinh viên trong lớp. Mà Diệp Hoan bởi vì biểu hiện xuất sắc lúc tập huấn, được giáo quan biểu dương vài lần, sinh viên tham gia huấn luyện quân sự trong lớp đã nhớ cô. Huống hồ Diệp Hoan còn xinh đẹp, không ít sinh viên nam khá chú ý tới cô.

Lâm Hiểu Nhiễm giống như cực kỳ thích nói chuyện, lại nói với Diệp Hoan: “Kỳ này sinh viên đăng ký chuyên ngành này ít, sinh viên nữ càng ít, lớp chúng ta chỉ có năm bạn nữ…”

Trong một lúc, Diệp Hoan đã biết được rất nhiều tin ngoài luồng trong lớp ở chỗ Lâm Nhiễm Phi. Thế nhưng vào lúc này, Diệp Hoan đột nhiên cảm nhận được bùa tìm người thân có dị động, khiến cô kinh ngạc đứng bật dậy, muốn ra ngoài tìm nguồn khiến bùa tìm người thân dị động.

Nhưng vào lúc này, chuông vào lớp đột nhiên vang lên, khiến Diệp Hoan dừng bước.

Diệp Hoan đột ngột đứng dậy khiến Lâm Hiểu Nhiễm đang nói chuyện với cô giật mình: “Diệp Hoan, sao đột nhiên cậu lại đứng lên? Dọa tớ một phen, cậu làm gì vậy, muốn đi vệ sinh à?” Câu nói cuối cùng cô ấy hỏi rất nhỏ.

Diệp Hoan bình tĩnh lại, ngồi xuống: “Chuông vào lớp vang rồi, tớ không đi nữa, đợi hết tiết rồi tính.”

Lâm Hiểu Nhiễm gấp thay cô: “Ây ya, vừa nãy sao cậu không đi?”

Diệp Hoan chỉ đành thuận theo ý của cô ấy nói: “Tạm thời tớ không đi cũng không sao.”

Lâm Hiểu Nhiễm tưởng cô ấy nói chuyện với Diệp Hoan làm cô không thể đi vệ sinh, nói thì thầm: “Đợi hết tiết tớ đi với cậu.”

Trong lúc họ nói chuyện, cửa phòng học xuất hiện một giáo sư nam trung niên anh tuấn nho nhã, phong độ ngút ngàn. Khi ông ấy tới, dị động của bùa tìm người thân mà Diệp Hoan đeo càng mãnh liệt, khiến tâm tư của cô nhộn nhạo, đứng ngồi không yên.

Chuyện tới nước này, Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào giáo sư đi vào, trong đầu lóe lên vô số khả năng. Lẽ nào vị giáo sư này chính là người thân của cô? Có lẽ còn có một khả năng, vị này là ba ruột của cô.

Không ngờ người thân mà cô đang tìm lại là giáo sư đại học B. Mà cô cơ duyên trùng hợp lại đăng ký khoa khảo cổ, kiếp này mới có duyên gặp gỡ?

Diệp Hoan nhìn người đàn ông trung niên anh tuấn trên bục giảng, muốn đào ra điểm giống với mình từ trên mặt ông ấy. Đáng tiếc dung mạo của hai người không có chút nào giống nhau.

Diệp Hoan lại sợ mình trong lúc hỗn loạn xem tướng mặt không chuẩn, không khỏi mở Mắt Âm Dương xác nhận, nhìn từ tướng mặt của giáo sư, ông ấy đã kết hôn còn có một đứa con gái, lẽ nào đứa con gái đó chính là mình, người này thật sự là ba ruột của cô?

Ánh mắt của Diệp Hoan không hề che giấu, khá trực tiếp nhìn sang, có lẽ Lục Vân Triết ở trên bục giảng chuẩn bị tự giới thiệu bản thân đã chú ý tới cô.

Lúc Lục Vân Triết nhìn thấy Diệp Hoan, suýt chút bật thành tiếng gọi: Khương Nhã!

Cô gái này sao lại có tướng mạo giống với vợ lúc trẻ như thế, gần như là giống hệt nhau. Bởi vì lúc vợ mất tích còn vô cùng trẻ, ở trong lòng Lục Vân Triết, dung mạo của Khương Nhã vẫn dừng ở thời đại trẻ trung, cho nên ông ấy nhìn thấy Diệp Hoan, cho rằng là nhìn thấy vợ.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 181: Chương 181



Đương nhiên Lục Vân Triết lập tức ý thức được đây không thể nào là vợ Khương Nhã được, nếu là vợ, sẽ không tới làm sinh viên của ông ấy; nhưng đây rất có thể là con gái của ông ấy.

Lục Vân Triết nghĩ tới lúc đầu sau khi vợ mang thai từng nói, có lẽ họ sắp có một đứa con gái. Khi đó ông ấy còn cười nói: “Trai hay gái đều thương như nhau.”

Ông ấy nhớ lúc vợ chuẩn bị quần áo nhỏ và chăn đệm cho con dùng, kiểu dáng giống với bé gái dùng hơn. Lẽ nào vợ thật sự sinh con gái cho ông ấy?

Nếu cô gái này là con gái của ông ấy, vậy vợ ở đâu?

Sắc mặt Lục Vân Triết hơi đỏ, là kích động, ông ấy hận không thể gọi bạn học nữ giống hệt vợ mình ra ngoài hỏi rõ, nhưng đang là giờ học, ông ấy không thể bỏ các sinh viên lại đi xử lý chuyện riêng.

Lục Vân Triết xoa dịu nỗi kích động trong lòng, biết cô gái giống vợ mình là sinh viên của mình, sẽ không biến mất ngay được, sau giờ học ông ấy tìm thời gian hỏi rõ cô.

Nhưng bây giờ ông ấy phải giảng bài cho các sinh viên.

Lục Vân Triết hắng giọng, trịnh trọng giới thiệu tên của mình: “Tôi họ Lục, là Lục Vân Triết, kể từ hôm nay, tôi sẽ đảm nhận bộ môn phát hiện và tìm kiếm khảo cổ của các em, bên dưới bắt đầu điểm danh, làm quen lẫn nhau một chút.”

Lục Vân Triết vô cùng hi vọng cô gái giống hệt vợ dưới bục giảng nhớ tên của ông ấy. Đương nhiên ông ấy cũng rất muốn biết cô gái tên gì. Lục Vân Triết nhìn danh sách sinh viên lần lượt điểm danh, cuối cùng gọi tới: “Diệp Hoan.”

Diệp Hoan vội đứng dậy hô: “Có.”

Lục Vân Triết giới thiệu xong, lại điểm danh xong, sau khi biết tên của Diệp Hoan, mới bắt đầu chính thức giảng bài. Ông ấy nhắc tới điển cố lịch sử hạ bút thành văn, nói trôi chảy, nội dung bài giảng phong phú, sinh động thú vị, rất nhanh giành được sự yêu thích của các sinh viên.

Nhưng lúc Lục Vân Triết giảng bài, thường xuyên nhìn về hướng Diệp Hoan, sợ không nhìn tới thì cô gái này sẽ biến mất. Mong ngóng nhiều năm, mặc kệ là vợ hay con, tạm thời có thể tìm được một người cũng có thể an ủi trái tim của Lục Vân Triết.

Cho dù Lục Vân Triết không phải ba ruột của Diệp Hoan, chỉ là giáo sư của cô, chắc chắn Diệp Hoan cũng có thể nhớ tên của ông ấy. Huống hồ đây còn là một người có quan hệ huyết duyên với cô, sao Diệp Hoan có thể không nhớ?

Diệp Hoan cố hết sức khiến mình bình tĩnh nghe giảng, nhưng trong đầu giống như nhét một cục bùi nhùi, luôn có đủ các suy nghĩ. Bởi vì cô ấy nhìn ra từ trên mặt Lục Vân Triết, nhìn thấy gương mặt của giáo sư Lục khi nhìn cô cũng d.a.o động, chắc chắn là nhận ra cô giống với ai đó, có lẽ người đó chính là mẹ ruột của cô.

Bây giờ giáo sư Lục đang giảng bài, hết tiết có hỏi tình hình của mình không? Vậy rốt cuộc cô có nên nói sự thật cho giáo sư Lục biết, thừa nhận ông ấy là ba ruột của cô?

Tình huống ba con gặp nhau này khác với tình huống mà Diệp Hoan tưởng tượng, cô thực sự chưa nghĩ xong nên xử lý thế nào.

Bởi vì Diệp Hoan nhìn ra được từ trên tướng mặt của giáo sư Lục, ông ấy chưa từng tái hôn, có lẽ là nhiều năm qua vẫn luôn đợi vợ và con của ông ấy.

Tình huống này khiến Diệp Hoan khó xử. Nếu ba ruột vô tội, còn cực kỳ thâm tình, cô nên lập tức nhận ông ấy sao?

Tình huống mà Diệp Hoan tưởng tượng ban đầu là nếu cô phát giác được bùa tìm người thân dị động, lặng lẽ hỏi thăm rõ ràng tình hình của người thân, rồi điều tra nguyên nhân biến mất của mẹ ruột. Còn có nhận ba ruột hay không, cô chưa từng nghĩ tới, định tìm được mẹ ruột rồi tính.

Nhưng bây giờ có vẻ như ba ruột vô tội, còn là một người đàn ông thâm tình chờ đợi vợ và con gái. Nếu Diệp Hoan đối mặt với ông ấy, không muốn phủ định sự thật ông ấy là ba ruột.

Sau khi đọc được bức thư mà mẹ ruột để lại, Diệp Hoan đã sớm nghĩ nếu ba mẹ ruột không có ý vứt bỏ cô, cô sẽ tha thứ cho họ. Dù sao thì ba mẹ không có lỗi, người có lỗi có lẽ là kẻ thù của mẹ ruột.

Một tiết học chỉ tầm mấy chục phút, rất nhanh qua đi.

Sau khi Lục Vân Triết tuyên bố hết tiết, gọi tên của Diệp Hoan: “Diệp Hoan, em có thể ra ngoài một chút không? Thầy có chuyện tìm em.”

Cuối cùng cũng tới, dưới ánh nhìn tò mò của các bạn học, Diệp Hoan theo giáo sư Lục đến văn phòng của ông ấy.

Đương nhiên Lục Vân Triết không thể lập tức nói ông ấy nghi ngờ thân thế của Diệp Hoan, mà hỏi thăm trước: “Diệp Hoan, năm nay em mấy tuổi rồi?”

Trong tay ông ấy chỉ có danh sách sinh viên, lại không có tài liệu chi tiết của sinh viên, cho nên không biết được tình hình cụ thể của Diệp Hoan. Mà Lục Vân Triết rất muốn biết mọi thứ về Diệp Hoan, ông ấy định hỏi rõ trước mặt, chứ không phải tìm cố vấn lấy tài liệu.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 182: Chương 182



“Giáo sư Lục, em 17 tuổi.” Diệp Hoan nhìn giáo sư Lục ở cự ly gần, phát hiện trong tướng mạo của ông ấy lộ ra nho nhã, trông có vẻ là một người kiểu quân tử khiêm tốn. Nhìn xa ông ấy là một giáo sư nho nhã có sức hút, nhưng nhìn gần có thể nhìn thấy nếp nhăn dạng gợn sóng trên trán khá rõ ràng của ông ấy, đây là biểu hiện của việc tâm thần bất an lâu dài, chứng tỏ ông ấy luôn nhớ mong vợ con chưa tìm được.

Lục Vân Triết: 17 tuổi? Nếu ông ấy có con gái, có lẽ cũng 17 tuổi, đối chiếu được rồi!

Sau đó Lục Vân Triết cố nén kích động trong lòng, hỏi tiếp: “Nhà em ở đâu?”

Diệp Hoan không che giấu, trực tiếp đáp: “Trấn Phượng Hoàng, huyện N, thành phố A, tỉnh S.” Những tài liệu này đều có thể tra được, Diệp Hoan muốn nói dối cũng vô dụng.

Thành phố A tỉnh S, không phải chính là thành phố ông ấy và vợ kết hôn lúc học đại học sao? Lục Vân Triết nghĩ: Năm đó không phải ông ấy bị điều chức đi sớm một bước, cũng sẽ không tới mức vợ vô duyên vô cớ mất tích, ông ấy cũng không tìm được chút manh mối nào, khiến ông ấy hối hận cũng đã muộn.

Tuy Diệp Hoan là cô gái huyện thành dưới sự quản lý của thành phố A, nhưng có thể vợ từng tới trấn Phượng Hoàng ở huyện N, còn bất đắc dĩ gửi gắm con gái cho gia đình khác chăm sóc. Không phải không có khả năng này. Lục Vân Triết biết vợ vô cùng mong đợi sự xuất hiện của con, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, bà ấy tuyệt đối sẽ không gửi con gái ruột vừa chào đời cho người khác chăm sóc.

Lục Vân Triết tìm vợ con nhiều năm, bây giờ nhìn thấy Diệp Hoan giống hệt vợ mình, lực tưởng tượng phong phú, muốn chứng minh Diệp Hoan là con gái ông ấy.

“Mạo muội hỏi một chút, thầy có thể biết sinh nhật của em không?” Tuy ông ấy biết hỏi khá đường đột, nhưng Lục Vân Triết vẫn dùng ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Hoan.

Diệp Hoan nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lục Vân Triết, không muốn gạt ông ấy: “Em sinh vào mùa xuân, tháng ba Dương Xuân.”

Cuối cùng Diệp Hoan không muốn đả kích một người đàn ông thâm tình tìm kiếm vợ con nhiều năm, huống hồ đây còn là ba ruột của cô. Diệp Hoan nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nói thật: “Nhưng trước khi em vào đại học, ba mẹ hiện giờ của em nói cho em biết, em không phải con ruột của họ, mà là vào ngày hai em trai chào đời, ba ra ngoài gọi bà đỡ tới nhà đã nhặt được em. Ba mẹ nói cho em biết thân thế của mình chính là muốn em tìm được ba mẹ ruột.”

Lục Vân Triết nghĩ tới đây, lập tức không kiềm được tâm trạng kích động, vành mắt ẩm ướt, giọng nói nghẹn ngào: “Con ơi, con rất giống mẹ con, có lẽ là con gái của ba rồi!”

Thật sự, dựa vào tướng mạo Lục Vân Triết đã chắc chắn Diệp Hoan là con gái ruột của ông ấy. Bởi vì cô và vợ lúc còn trẻ quá giống, nhìn thoáng qua quả thực như là một người.

Nếu không phải sợ dọa tới con gái vừa nhận, Lục Vân Triết hận không thể ôm con gái khóc to một trận. Bao nhiêu năm rồi, vợ và con vẫn luôn bặt vô âm tín, cuộc sống trước đây giống như ông ấy nằm mơ một giấc mơ đẹp, sau khi tỉnh dậy vợ và con đều không thấy đâu nữa. Những năm qua ông ấy tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm được vợ. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được con gái, Lục Vân Triết kích động không biết làm sao.

Diệp Hoan lại không biết nên nói thế nào. Cô nói đã nhìn ra từ tướng mặt, có lẽ cô là con gái của ông ấy; hay là giả vờ kinh ngạc nói, sao có thể trùng hợp như vậy, cô thật sự là con gái ông ấy?

Thế nhưng không đợi Diệp Hoan làm gì, Lục Vân Triết đã xác nhận cô chính là con gái ông ấy, bởi vì Lục Vân Triết cực kỳ gấp gáp hỏi: “Mẹ con có để lại đồ gì không, nói rõ khi đó tình huống như thế nào mới gửi con đi? Ba mẹ nuôi con có biết mẹ con ở đâu không?”

Diệp Hoan cảm thấy nên nói rõ ràng: “Mẹ em có để lại một bức thư, ký tên là…

Lục Vân Triết nóng vội hỏi: “Có phải tên Khương Nhã?”

“Vâng, tên của mẹ ruột em chính là Khương Nhã.”

Sự khẳng định của Diệp Hoan đã hoàn toàn xoa dịu trái tim của Lục Vân Triết.

Rất nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có tin của vợ, thiếu nữ như hoa như ngọc trước mắt lại là con gái ruột của ông ấy. Lục Vân Triết thực sự không dám tin sự may mắn của hôm nay. Ông ấy cho rằng vận may của mình đã cạn kiệt từ khi vợ con mất tích rồi.

“Thư mẹ con để lại đâu, con có mang theo không, ba muốn xem thử.”

Diệp Hoan luôn cất thư của mẹ ruột trong không gian, đương nhiên cô mang theo bên mình. Nhưng quần áo mùa hè quá mỏng, trên người cô không có nơi có thể chứa được thư, chỉ đành nói: “Em luôn giữ thư của mẹ ruột, bây giờ thư ở trong cặp của em, nếu thầy muốn xem, em có thể lấy tới cho thầy.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 183: Chương 183



Lục Vân Triết nóng lòng muốn biết tin của vợ, sao có thể không muốn xem thư? Ông ấy vội nói: “Ba theo con đi lấy thư.”

Hai người một trước một sau về phòng học. Trên đường, Lục Vân Triết nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của con gái, trong lòng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là vui, kích động, cuối cùng ông ấy cũng tìm được con gái! Đáng tiếc con gái đã lớn, ông ấy không kịp tham gia vào quá trình trưởng thành của cô.

Sau khi vào lớp, Diệp Hoan giả vờ lấy ra một bức thư trong cặp, kẹp vào trong sách mới, lấy ra đưa cho Lục Vân Triết: “Thư kẹp trong sách ạ.”

Diệp Hoan vừa nói xong, tiếng chuông vào lớp lại vang lên.

Lục Vân Triết vô cùng tiếc nuối không thể tiếp tục ở cùng con gái vừa nhận, nhưng ông ấy không bị niềm vui làm loạn đầu óc, vẫn biết nặng nhẹ, biết đối với sinh viên mà nói, học tập là quan trọng nhất. Lục Vân Triết dịu dàng cười nói với Diệp Hoan: “Con vào lớp trước đi, đợi hết tiết rồi tới văn phòng ba.”

Diệp Hoan gật đầu, vào phòng học. Lục Vân Triết lấy thư về văn phòng.

Đợi sau khi Diệp Hoan ngồi xuống, Lâm Hiểu Nhiễm nhân lúc giảng viên chưa tới, vội vàng hỏi: “Diệp Hoan, giáo sư Lục tìm cậu có việc gì vậy?”

Diệp Hoan che giấu phần lớn sự thật, chỉ nói: “Tớ và giáo sư Lục là người quen, mang cho thầy ấy chút đồ.”

Giải thích như vậy đại khái có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các bạn học, tránh việc đồn ra tin đồn khác.

Mà sau khi Lục Vân Triết cầm thư về tới văn phòng, rất nhanh đã đọc xong bức thư mà vợ để lại trước khi mất tích. Nhìn thấy nét bút và cái tên quen thuộc, Lục Vân Triết không nhịn được đỏ mắt, nghĩ rốt cuộc vợ ở đâu, có an toàn không?

Lúc ông ấy đọc được là kẻ thù đang truy đuổi vợ, trong lòng vô cùng phẫn nộ, muốn biết kẻ thù mà vợ nhắc tới rốt cuộc là ai?

Nhưng Lục Vân Triết chưa từng nghe vợ nhắc tới trong nhà có kẻ thù, hơn nữa vợ là theo ba vợ chuyển tới thành phố A, vốn không có bạn bè và người thân, ông ấy không biết kẻ thù từ đầu ló ra.

Hơn nữa, nếu có kẻ thù, vợ nên lập tức bắt xe đi tìm ông ấy mới đúng, hoặc tìm bạn bè của thành phố A giúp đỡ, đưa bà ấy tới bên cạnh mình. Vì sao vợ lại một mình bỏ chạy, lẽ nào kẻ thù không phải người bình thường?

Lục Vân Triết suy nghĩ tới đây, cảm thấy có lẽ là vợ sợ liên lụy người khác và ông ấy, mới không đi tìm ông ấy hoặc là bạn bè của ông ấy giúp đỡ.

Nếu giải thích như vậy, Lục Vân Triết có thể nghĩ thông.

Nhưng cho dù nghĩ thông thì đã sao, ông ấy vẫn không biết kẻ thù là ai, không biết làm sao tìm được vợ. Lục Vân Triết nghĩ tới đây, hung hăng đập bàn. Ông ấy sinh ra oán hận mãnh liệt đối với kẻ thù được nhắc tới trong thư, hận không thể lôi kẻ thù tới trước mặt, hung hăng đánh kẻ thù một trận, sau đó hỏi ra tung tích của vợ, để gia đình họ sớm đoàn tụ.

Lục Vân Triết nghĩ, xem ra ông ấy nên sớm đến thành phố A, một là bày tỏ cảm ơn với ba mẹ nuôi của Diệp Hoan, cảm ơn họ đã nuôi dưỡng Diệp Hoan trưởng thành, còn cho cô thi vào đại học nổi tiếng; hai là hỏi thăm tình huống khi nhặt được con gái năm đó, xem có thể tìm được manh mối gì, có thể nhanh chóng giúp ông ấy tìm được vợ không.

Sau khi Diệp Hoan hết tiết, lại tới văn phòng của Lục Vân Triết. Đối mặt với vẻ tuấn tú của ba ruột, Diệp Hoan tạm thời không gọi ba được. Dù sao thì kiếp trước cộng kiếp này, lần đầu tiên cô gặp được ba ruột, nói ra vẫn chưa có tình cảm gì, tuy họ là ba con ruột nhưng bởi vì âm lệch dương sai, khiến họ giống như người lạ, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người. Bảo bây giờ Diệp Hoan gọi ba, cô thật sự không gọi ra được từ có ý nghĩa đặc biệt này.

Ở trong lòng Diệp Hoan, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa là không thể thay thế.

Diệp Hoan không gọi ba, tuy Lục Vân Triết thất vọng nhưng ông ấy biết ba con vừa mới gặp nhau, không thể cưỡng cầu con gái lập tức tiếp nhận ông ấy.

Mục đích của Diệp Hoan vô cùng rõ ràng, điều cô nghĩ tới đầu tiên là vấn đề an toàn của mẹ ruột: “Giáo sư Lục, em muốn biết kẻ thù mà mẹ ruột nhắc tới rốt cuộc là ai, tốt nhất có thể nhanh chóng tìm được manh mối để tìm được bà ấy.”

Lục Vân Triết nói: “Lúc ba với mẹ con kết hôn, ba vợ đã qua đời, mẹ con nói bà ấy là cô nhi, trong nhà không có thân thích, càng không nhắc tới có kẻ thù.”

Sau đó Lục Vân Triết kể lại quá trình ông ấy và vợ gặp nhau, biết nhau, yêu nhau rồi kết hôn, còn có tình huống chung của hai nhà cho con gái biết, tiện cho con gái cùng phân tích.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 184: Chương 184



Sau khi tìm hiểu được bên ba ruột đều là người bình thường, Diệp Hoan càng cảm thấy người truy lùng mẹ ruột chắc chắn không phải người bình thường, có lẽ chính là người trong huyền học. Hơn nữa Diệp Hoan nhớ tới cô có thể chuyển thế trọng sinh cũng là nhờ Không Gian La Bàn.

Không Gian La Bàn, mặc kệ là đối với người bình thường hay là người trong huyền học, nó đều là trọng bảo.

Diệp Hoan đoán, lẽ nào kẻ thù là người trong huyền học mà mẹ hoặc ông ngoại quen lúc trước, có lẽ người đó biết trong nhà ông ngoại có bảo vật gia truyền. Mà ông ngoại dẫn con gái ẩn náu trong thành phố, có lẽ chính là vì trốn tránh những kẻ bền bỉ cướp bảo vật.

Sau đó mẹ ruột lại không may bị kẻ thù truy lùng tới, mới tháo chạy, trong lúc vội vã để cô lại cho ba mẹ hiện tại chăm sóc?

Diệp Hoan nghĩ tới đây, trong lòng rất ưu sầu. Cô nên tìm manh mối của kẻ thù, tìm được mẹ ruột bằng cách nào đây?

Còn nữa, những chuyện này liên quan tới người trong huyền học, có nên nói cho ba ruột biết không?

Diệp Hoan lại nghĩ tới kiếp trước cô bỗng dưng mất mạng, là sự cố, hay là kẻ thù tìm tới, ra tay g.i.ế.c mình? Nếu thật sự là kẻ thù g.i.ế.c mình, vậy thì hoàn cảnh của mẹ ruột không phải vô cùng nguy hiểm sao? Thật sự hi vọng mẹ ruột tạm thời đừng có nguy hiểm tính mạng, đợi cô tới cứu.

Không đợi hai ba con vừa mới nhận nhau nói chuyện lâu, lại tới thời gian Diệp Hoan vào tiết.

Lục Vân Triết mỉm cười nhìn con gái: “Diệp Hoan, con an tâm đi học trước, buổi trưa ba tìm một chỗ, chúng ta ngồi xuống nói rõ những chuyện này, xem có thể tìm được chút manh mối nào để sớm tìm mẹ con về, cả nhà đoàn tụ không.”

“Vâng, vậy em lên lớp trước.”

Đợi Diệp Hoan về phòng học, lại bị Lâm Hiểu Nhiễm hỏi: “Diệp Hoan, cậu rất thân với giáo sư Lục sao? Tớ nhìn thấy cậu lại đến văn phòng.”

“Ừm, có chút việc quên nói với thầy ấy, đi nói với thầy ấy một tiếng.”

Lâm Hiểu Nhiễm ngưỡng mộ hỏi: “Cậu và thầy ấy là họ hàng sao? Có một họ hàng là giáo sư của đại học B thật tốt, sau này có việc gì nói không chừng có thể giúp được.”

Diệp Hoan gật đầu, thừa nhận có quan hệ thân thích với giáo sư Lục. Nhưng giúp đỡ? Cô đã lớn rồi, còn mạnh hơn kiếp trước nhiều. Chỉ cần cô tự cố gắng, hình như cơ hội cần ba ruột giúp đỡ không nhiều.

Ai cũng không biết đây là ba ruột của Diệp Hoan.

Bởi vì ngày đầu tiên học là giới thiệu lẫn nhau, Diệp Hoan từng nói cô tới từ thành phố S. Chắc chắn các bạn học sẽ không cho rằng cô và giáo sư Lục là quan hệ ba con. Bởi vì nếu Diệp Hoan là con gái của giáo sư Lục, chắc chắn sẽ học cấp ba ở Bắc Kinh. Hơn nữa hai người không cùng họ, cùng lắm có chút quan hệ họ hàng xa.

Lục Vân Triết còn phải đi dạy lớp khác, ông ấy không thể vì chuyện của mình mà ảnh hưởng tới tiết học của các sinh viên.

Hai ba con một người đi học, một người đi dạy, cho tới trưa mới rảnh. Lục Vân Triết gọi Diệp Hoan, lái xe dẫn cô đến một nhà hàng khá nổi tiếng, đặt một phòng bao, hai ba con mới ngồi xuống rảnh rỗi nói chuyện.

Nhưng bởi vì chuyện họ nói là chuyện tư mật, Lục Vân Triết bảo Diệp Hoan gọi món xong, trực tiếp yêu cầu nhân viên phục vụ ra ngoài.

Trong lúc đợi món, Diệp Hoan hỏi vài câu: “Giáo sư Lục, vậy thầy biết chuyện của ông ngoại em không?” Cô suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy có lẽ là xảy ra vấn đề ở chỗ ông ngoại, mới khiến kẻ thù truy lùng mẹ ruột, khiến bà ấy mất tích.

Lục Vân Triết nghe Diệp Hoan luôn không gọi ba, đáy lòng buồn khổ. Con gái ruột không gọi ba, không trách ai cả, chỉ trách lúc đầu ông ấy không nên để vợ mang thai một mình ở thành phố S, nên đưa bà ấy cùng đi nhậm chức.

Khi đó không phải vợ ông ấy là Khương Nhã sắp sinh rồi sao, giao thông lại không tiện, sợ trên đường có vấn đề, sau khi Lục Vân Triết nhận được giấy báo điều chức, mời một dì tới chăm sóc vợ, ông ấy định tới thành phố B sắp xếp chuyện công việc xong xuôi, quay lại đón vợ và con.

Ai ngờ được một lần từ biệt chính là mười mấy năm ròng rã, vợ vô duyên vô cớ mất tích, con càng không có bóng dáng…cho tới khi Diệp Hoan xuất hiện trước mặt Lục Vân Triết, ông ấy mới biết đây là con gái của mình. Nếu không phải tướng mạo của Diệp Hoan và vợ cực kỳ giống nhau, sợ là ba con nhận nhau cũng khó.

Đương nhiên, nếu như thế thì không phải Lục Vân Triết chủ động nhận con gái, mà là Diệp Hoan âm thầm nhận biết người ba ruột này, rồi nghĩ cách điều tra mọi thứ liên quan tới ba ruột.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 185: Chương 185



Lục Vân Triết kiềm nén cơn đau trong lòng, hồi tưởng lại chuyện năm đó: “Lúc đầu ba và mẹ con quen nhau lúc xuống nông thôn, đợi ba và bà ấy có tình cảm muốn kết hôn, ba vợ đã mất rồi. Cho nên ba vẫn chưa gặp được ba vợ. Sau này số lần ba nghe mẹ con nhắc tới ba ruột cũng không nhiều, nhưng mẹ con thường thờ cúng ông ngoại con. Ba chỉ biết ông ngoại của con tên Khương Ất Khôn, lúc còn sống học thức uyên bác, hình như từng là người vô cùng nổi tiếng, ba chỉ biết từng đó. Bởi vì ba từng hỏi vài lần, mẹ con không nói nhiều với ba.”

Diệp Hoan đã nhớ tên của ông ngoại là Khương Ất Khôn. Cô định quay về hỏi sư phụ thử, có biết người như vậy không, nếu ông ngoại là người của giới huyền học, có lẽ sư phụ từng nghe nói mới đúng. Như thế có lẽ cô sẽ tìm được kẻ thù, có lẽ cũng có thể tìm được mẹ ruột.

Nếu không tìm được manh mối, chỉ có thể dùng thủ đoạn trong giới huyền học, xem có thể tìm được mẹ ruột không. Dù sao thì cô và mẹ ruột huyết mạch kế thừa, có lẽ có thể tìm được cách. Trước đây không phải Diệp Hoan chưa từng nghĩ đến việc dùng cách trong giới huyền học, chẳng qua dùng cách huyết mạch dẫn dắt có hạn chế về địa vực, muốn tìm được người không dễ; nếu dùng cách xủ quẻ, bói toán không bói được mình, bản thân Diệp Hoan rất khó bói được hành tung của mẹ ruột, đại khái chỉ có thể nhờ sư phụ xuất sơn giúp đỡ mới được.

Lục Vân Triết nói với Diệp Hoan: “Ba muốn dành thời gian đến nhà ba mẹ nuôi của con một chuyến, con thấy như thế nào?”

Ông ấy vừa mới nhận con gái, thái độ cẩn thận dè dặt với Diệp Hoan, cái gì cũng trưng cầu ý kiến của cô, sợ làm gì khiến Diệp Hoan không vui, Diệp Hoan ngay cả ba ruột cũng không nhận.

Diệp Hoan không phải đứa trẻ phản nghịch kỳ thanh xuân, sẽ không cho rằng Lục Vân Triết tìm ba mẹ là có mục đích gì, ví dụ nói cướp con kiểu vậy. Hơn nữa cô cũng không phải là đứa trẻ mấy tuổi, bây giờ có thể quyết định chuyện của mình, không phải ba mẹ hai bên làm chủ giúp cô nữa. Chắc ba ruột hiểu những điều này.

Diệp Hoan khá bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại đi?”

“Cảm ơn họ đã nuôi con thành người, bồi dưỡng con thi vào đại học. Còn nữa, ba muốn hỏi tình hình năm đó, xem có thể tìm được manh mối không, mau chóng tìm được mẹ con.”

Diệp Hoan: “Lúc ba mẹ nói cho em biết thân thế, em đã hỏi rồi, họ ngoài việc nhặt được em vừa mới chào đời ở cổng, căn bản không phát hiện bất cứ manh mối nào. Ba em vốn chưa từng gặp mẹ ruột, cũng không biết bà ấy đi đâu.”

Cũng tức là nói con đường này tắc rồi.

Sắc mặt Lục Vân Triết lập tức trở nên khó coi, đương nhiên không phải là tỏ thái độ với Diệp Hoan, mà là lo lắng an nguy của vợ.

“Chúng ta không biết kẻ thù của mẹ con là ai, nên tìm mẹ con như thế nào đây?” Lục Vân Triết nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc kẻ thù là ai, nếu vẫn không có manh mối, còn có thể tìm được vợ không?

Năm đó không phải ông ấy không nhờ bạn bè thân thiết tìm vợ, sử dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng đều không tìm được manh mối. Bây giờ Lục Vân Triết vừa nghe Diệp Hoan nói vậy, trực tiếp tuyệt vọng, thậm chí cho rằng có thể sẽ không tìm được vợ nữa.

Diệp Hoan nói: “Em sẽ nghĩ cách.”

“Con còn là sinh viên, có thể có cách gì?”

Vào lúc này, nhân viên gõ cửa, mang món lên bàn.

Lục Vân Triết kết thúc chủ đề vừa nãy, cười nói với Diệp Hoan: “Ba đã gọi vài món nổi tiếng của quán, con nếm thử xem thích ăn gì, nếu con thích, sau này ba thường xuyên dẫn con tới ăn.”

“Thầy cũng ăn đi ạ.” Diệp Hoan gắp thức ăn cho ba ruột.

Tìm được ba ruột, lại có thêm một người đối xử tốt với cô, như vậy rất tốt.

Lục Vân Triết đột nhiên nhắc tới: “Diệp Hoan, nếu con là con gái ba, con có muốn cùng ba về gặp ông bà nội của con không, còn có người thân khác?”

Diệp Hoan nuốt thức ăn trong miệng, ngẩng đầu hỏi: “Thầy chắc chắn ông bà thích đứa cháu gái đột nhiên xuất hiện như em không? Tuy em nhận thầy, nhưng em không phải tiếp nhận cái ghét của người khác.”

Lần này Diệp Hoan tùy hứng. Chủ yếu là cô nghĩ tới mẹ ruột vẫn chưa tìm được, không muốn bị những người thân đâu đâu quấy rầy. Người tiếp xúc nhiều, đại biểu phiền phức nhiều, cho dù phải ứng đối với người thân bên chỗ ba, cô vẫn muốn tìm được mẹ rồi tính.

Nói từ mặt tình cảm, trong lòng Diệp Hoan xem trọng người mẹ ruột lúc đầu vì bảo vệ cô mà bất đắc dĩ bỏ cô lại hơn. Tuy những năm qua ba ruột luôn dốc sức tìm mẹ con họ, nhưng ba ruột vẫn sống tốt, Diệp Hoan lo lắng cho mẹ nhiều hơn.

Hơn nữa mẹ là cô nhi, ai biết lúc đầu ông bà có thích đứa con dâu như vậy không? Nếu họ không thích đứa con dâu như mẹ, lẽ nào sẽ thích đứa cháu gái do con dâu sinh ra?
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 186: Chương 186



Diệp Hoan không lớn lên ở nhà họ Lục, không có tình cảm với người nhà họ Lục. Nếu cô theo ba ruột về, tất cả mọi người có thiện ý với cô, có lẽ cô có thể nhanh chóng tiếp nhận những người thân đó; nhưng còn có một khả năng, chính là có người không thích cô, cô về cùng ba, có người sẽ gây phiền phức cho cô hoặc khinh thường cô. Nhưng cô cũng đâu muốn về nhà họ Lục, dựa vào đâu phải chịu uất ức ở nhà họ Lục?

Diệp Hoan cho rằng mình không phải là polime, người người đều thích. Hơn nữa cho dù là polime, còn có người coi tiền bạc như phân…

Tóm lại, Diệp Hoan bởi vì sợ phiền phức, không muốn ứng đối với người thân nhà họ Lục trước khi tìm được mẹ ruột, từ chối yêu cầu của ba.

Diệp Hoan: “Tạm thời em không muốn gặp người thân bên thầy, muốn đợi tìm được mẹ rồi tính.”

Lục vân Triết không nuôi dưỡng con gái, đối mặt với con gái không có chút tự tin gì, muốn nói ông bà cũng lo lắng cho cô nhưng lại không nói ra được. Bởi vì đó đều là chuyện quá khứ. Từ khi ông ấy tìm vợ con suốt mấy năm không có tin tức, ba mẹ đã sớm coi Khương Nhã và đứa con bà ấy sinh ra xảy ra bất trắc qua đời rồi, luôn khuyên ông ấy xây dựng một gia đình mới.

Nếu không phải ông ấy không cam lòng không tìm được vợ và con, nghe lời ba mẹ tái hôn, đoán chừng hôm nay ba con nhận nhau càng không dễ.

Quả thực, nếu Diệp Hoan nhìn ra ông ấy tái hôn từ trên tướng mặt, chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận ông ấy. Như thế nếu Lục Vân Triết muốn nhận con gái, còn phải đến trấn Phượng Hoàng thành phố S điều tra, ít nhất phải tìm được Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa mới có thể biết được sự thật, chắc chắn Diệp Hoan không chủ động nói cho ông ấy biết.

Ít nhất Lục Vân Triết kiên trì tới cùng, tới bây giờ cuối cùng cũng có hi vọng, ít nhất đã tìm được con gái, cái khác có thể từ từ bù đắp.

“Nếu con đã không muốn gặp ông bà, vậy tạm thời không gặp, đợi sau này rồi tính. Vừa hay ba không sống cùng ông bà con, hiện giờ ba sống một mình, nếu con có thời gian thì có thể tới nhà chơi, ba đã chuẩn bị phòng cho con rồi, muốn ở lại cũng được. Đợi lát nữa ba dẫn con đi cho biết, sau này nơi đó chính là nhà của con, muốn về thì về.” Lục Vân Triết muốn đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ dẫn con gái đi biết nhà.

Lục Vân Triết hi vọng con gái nhanh chóng tiếp nhận ông ấy. Họ gọi không ít món, hai người không ăn hết. Diệp Hoan là người khá tiết kiệm, tìm nhân viên xin bì nilon, đóng gói vài món chưa ăn nhiều mang về.

Điều này khiến Lục Vân Triết lại nghĩ nhiều. Ông cho rằng điều kiện nhà họ Diệp không tốt lắm nên mới khiến con gái có thói quen tiết kiệm. Nghĩ cũng phải, nơi con gái lớn lên chỉ là một trấn nhỏ, nếu nói về điều kiện sống, chắc chắn không thể so với thành phố. Haiz, đều tại ông ấy, lúc đầu không nên…

Bây giờ nói gì cũng muộn, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, cố hết sức để con gái sớm tiếp nhận ông ấy, sau này ông ấy cũng có thể giúp đỡ con gái ở mọi mặt.

Năm đó Lục Vân Triết không dựa theo suy nghĩ của ba, thi vào đại học thành phố B, sau này vào bộ phận chính phủ làm việc. Trong lúc ở nông thôn, cơ duyên trùng hợp khiến ông ấy chịu ảnh hưởng của một số người, nảy sinh hứng thú với khảo cổ, lại bởi vì thích Khương Nhã, lúc đăng ký đại học, ông ấy đã đăng ký đại học tốt nhất thành phố S, sau này trở thành một giáo sư khoa khảo cổ.

Vì chuyện này, lúc đầu Lục Vân Triết bị ba mẹ la rầy không ít. Đương nhiên, cũng vì điều này, hai ông bà cụ nhà họ Lục luôn bất mãn với đứa con dâu là Khương Nhã. Đặc biệt là theo bà Lục, nếu không phải Khương Nhã dụ dỗ con trai, con trai bà cụ đã sớm thi vào đại học thành phố B, quay về quê hương rồi.

Diệp Hoan không trải qua thời đại sóng gió đó, nhưng cô từng xem không ít bộ phim về thời đại đó, biết lúc đầu rất nhiều thanh niên trí thức vì về thành phố mà bỏ gia đình bỏ con cái.

Nhưng ba ruột không phải loại người đó, nếu ba ruột thật sự là cặn bã vứt bỏ vợ mang thai, Diệp Hoan tuyệt đối sẽ không nhận ông ấy.

Ăn cơm xong, hai ba con ra khỏi nhà hàng, Lục Vân Triết lái xe đưa Diệp Hoan tới căn nhà ông ấy đang sống. Trên đường, Lục Vân Triết không ngừng tìm đề tài nói chuyện với con gái, muốn hiểu hơn về cuộc sống trong mười mấy năm qua của cô. Diệp Hoan lựa những chuyện có thể nói được nói với Lục Vân Triết.

Nhưng chuyện bái vào môn hạ huyền học học nghệ, Diệp Hoan tạm thời không nói cho ba ruột biết. Chuyện bây giờ cô còn có một sư phụ đạo trưởng, một sư bá đạo trưởng, còn có một sư huynh cũng không nói. Không phải Diệp Hoan sợ ba ruột không chấp nhận cô ọc xem bói phong thủy gì đó, mà không biết nên nói thế nào. Huống hồ, sau khi Diệp Hoan nghe ba ruột kể quá trình ông ấy và mẹ quen nhau, đoán được ba chưa từng nói với ba ruột, ông ngoại hoặc mẹ hình như cũng biết huyền học.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 187: Chương 187



Diệp Hoan quyết định tạm thời che giấu. Dù sao ba ruột cũng là người bình thường, kéo ông ấy vào không hay. Nếu sau này ba ruột phát hiện cô biết huyền học hoặc có qua lại với sư huynh, xem tình hình rồi giải thích với ông ấy.

Diệp Hoan nhìn hướng ba ruột lái xe đi, vừa hay cùng một hướng với nơi sư huynh ở. Quả nhiên, nơi Lục Vân Triết đưa Diệp Hoan đi cách đại học B không xa, còn gần hơn nhà của sư huynh Diệp Hoan, vị trí vừa hay nằm giữa nhà của sư huynh và đại học B.

Diệp Hoan lập tức quyết định, đợi lát nữa từ chỗ ba ruột đi, cô sẽ về chỗ sư huynh một chuyến. Hôm nay vẫn chưa về, có lẽ Chiến Thần đang đợi cô; không biết sư huynh có đợi cô không.

Lục Vân Triết dừng xe ở cửa ngõ: “Diệp Hoan, tới rồi, chúng ta xuống xe ở đây, đi bộ vào.”

Sau khi xuống xe, Diệp Hoan theo Lục Vân Triết tới trước một căn tứ hợp viện nhị tiến, Lục Vân Triết lấy chìa khóa ra, mở cửa cho Diệp Hoan vào.

“Đây là nơi ba sống. Nhà được ba mua từ nhiều năm trước, vốn dĩ ba định sau khi tìm được mẹ con, cả nhà chúng ta sẽ sống ở đây, nhưng…Haiz, Diệp Hoan con tới xem xem, bên này có phòng ba chuẩn bị cho con. Tuy trước đây ba nghe mẹ con đoán sẽ sinh con gái, nhưng ba cũng không biết đứa trẻ trong bụng là trai hay gái, cho nên lúc chuẩn bị phòng không dùng màu hồng, con xem có thích cách bài trí của ba không, nếu không thích, ba đổi màu khác cho con.”

Lục Vân Triết là con cả của nhà họ Lục, vốn nên kế thừa phần lớn gia nghiệp nhà họ Lục và gánh vác trách nhiệm trưởng tử nhà họ Lục. Nhưng bởi vì ông ấy đổi ngành cho nên bây giờ em trai ông ấy tiếp quản thay ông ấy, trở thành người kế nhiệm của nhà họ Lục. Mà Lục Vân Triết thì chủ động chuyển khỏi nhà tổ, tự mua nhà sống bên ngoài.

Đương nhiên, là giáo sư của khoa khảo cổ, dù sao Lục Vân Triết cũng thường qua lại với đồ cổ, thi thoảng ông ấy sẽ giao dịch đồ cổ một hai lần với người khác, cho nên trong tay không thiếu tiền. Thậm chí ông ấy còn sưu tầm, giữ lại một số đồ cổ mà mình vô cùng thích. Vì vậy, Lục Vân Triết không thiếu tiền. Đã trôi qua rất nhiều năm, đồ cổ của ông ấy ngày càng đáng tiền, tới nay ông ấy là một nhà giàu ngầm.

Nhưng Diệp Hoan không có hứng thú với tài sản của Lục Vân Triết. Cô khá có hứng thú với căn phòng mà ba ruột luôn giữ cho cô.

Diệp Hoan tới căn phòng do ba ruột bố trí cho cô xem, sàn nhà lót nền gỗ, màu sắc là màu lõi gỗ đào. Mà vật dụng trong phòng đều là màu gỗ nguyên thủy hơi nhạt một chút, thậm chí vách tường còn có một cái tủ tổng hợp khá nổi bật, nhìn kiểu dáng giống như là kiểu của mấy năm trước. Giường là hãng Simmons, bàn sách là bàn có nhiều ngăn kéo, đều là đồ gỗ, nhưng đều thuộc kiểu cũ. Xem ra căn phòng này đã được ba ruột bố trí từ nhiều năm trước, nhưng quả thực đã rất dụng tâm.

“Diệp Hoan, con còn thích cách bố trí ở đây không, nếu không thích, ba có thể đổi cho con.” Lục Vân Triết cẩn thận và mong chờ nhìn con gái, thật sự muốn biết con gái có thích phòng không.

Có lẽ đồ dùng ở đây hơi lỗi thời, nhưng đều là đồ ông ấy dụng tâm chuẩn bị, quả thực Lục Vân Triết sợ Diệp Hoan không thích. Tuy nói đổi là được nhưng Lục Vân Triết sẽ thất vọng, dù sao thì những thứ này đều là do ông ấy toàn tâm toàn ý bố trí, đã tốn không ít tâm tư.

Diệp Hoan đưa mắt nhìn chung chung rồi nói: “Rất tốt, không cần đổi, cứ thế này đi, em rất thích.”

Diệp Hoan cũng không phải đứa trẻ tùy hứng, đương nhiên sẽ không phủ định tâm ý của ba ruột.

“Thích thì tốt. Sau này con tới sẽ ở đây.” Lục Vân Triết vừa nghe Diệp Hoan thích, lập tức giãn mày cười, thể hiện ra mị lực đặc hữu của đàn ông trung niên.

“Năm nhất em ở trường, không thể ra ngoài ở.”

Diệp Hoan suy nghĩ: Ba ruột ấm áp nho nhã, phong độ ngời ngời? Mẹ ruột thì sao, chắc chắn vô cùng xinh đẹp nhỉ? Nếu có thể sớm tìm được mẹ thì tốt, ba ruột và mẹ ruột đoàn tụ, có lẽ là một đôi tình lữ thần tiên. Hơn nữa như thế lực chú ý của ba ruột sẽ không dồn hết lên người cô, cô cũng có thể tự do hơn.

Lục Vân Triết nói: “Ồ, ba quên chuyện này mất. Vậy đợi khi con chuyển ra, rồi tới đây ở? Hay là ba sửa cho con thành sinh viên ngoại trú?”

Diệp Hoan vội vàng từ chối: “Không cần ạ, con đã nộp tiền ký túc rồi, sống chung với bạn cùng phòng rất tốt, ở trường đi ạ. Có ra ngoài ở hay không, đợi sau này rồi tính.”
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 188: Chương 188



Diệp Hoan lập tức nghĩ tới nếu cô đồng ý chuyển ra ngoài sống, chắc chắn sẽ sống dưới tầm quan sát của ba ruột, tới khi đó không phải càng mất tự do sao, đợi sau này rồi tính.

Sau đó Lục Vân Triết lại dẫn Diệp Hoan đi dạo ở các căn phòng khác, còn cho cô xem vài bức ảnh của ông ấy và mẹ ruột. Ảnh đều là ảnh trắng đen, có lẽ hai người đã chụp từ mười mấy năm trước.

“Bức này là chụp ở phòng chụp ảnh trước khi ba mẹ kết hôn, bức này là ba chụp cho mẹ con, ở công viên thành phố S, còn có bức này…” Lục Vân Triết lần lượt nói ra nguồn gốc của từng bức ảnh.

Diệp Hoan chú ý đầu tiên là hình kết hôn của ba và mẹ, một tấm hình nửa thân, một tấm toàn thân, ba ruột mặc quốc phục, mẹ mặc váy Bragi, hai người trông thật sự là lang tài nữ mạo, cực kỳ xứng đôi.

Hơn nữa giống như ba ruột nói, cô và mẹ ruột quả thực vô cùng giống nhau, giống như là đúc từ một khuôn ra. Nếu mẹ ruột còn sống, cô đứng cạnh bà ấy, chắc chắn người ta sẽ cho rằng họ là một cặp chị em.

Có lẽ là do quan hệ huyết thống bẩm sinh, khiến Diệp Hoan không bài xích với người ba ruột vừa nhận là Lục Vân Triết, nhìn thấy dung mạo quen thuốc của mẹ ruột càng cảm thấy gần gũi. Điều này càng kiên định với quyết tâm sớm tìm được mẹ ruột hơn.

Diệp Hoan nói lời chào: “Giáo sư Lục, em quay về còn có việc, trưa nay không ở chỗ thầy nữa, em về trước.”

Trong tiềm thức, Lục Vân Triết không muốn từ chối bất cứ yêu cầu nào của con gái, Diệp Hoan vừa nhắc tới rời khỏi, Lục Vân Triết lập tức nói: “Hay là ba đưa con về trước.”

Trong lòng ông ấy lại hối hận, nên giữ con gái ở lại thêm một lúc.

Diệp Hoan lắc đầu nói: “Không cần ạ, nơi này không xa trường lắm, em đi bộ về là được.”

“Vừa hay ba phải về trường, tiện đường, ba đưa con đi?” Tuy gần nhưng Lục Vân Triết thật sự muốn đưa đi. Vừa mới nhận con gái, ông ấy muốn ở cùng cô thêm, hiểu cô hơn, còn có thể tìm được bóng dáng của vợ từ trên người con gái.

Diệp Hoan nói thẳng suy nghĩ của cô: “Giáo sư Lục, tạm thời em không muốn cho bạn học và giảng viên khác biết quan hệ của chúng ta, như thế sẽ khiến người khác chú ý.”

Có một khoảnh khắc giáo sư Lục im lặng không nói. Sau đó ông ấy tự an ủi: May mà đã tìm được con gái, cái khác đều không quan trọng, sau này bồi dưỡng tình cảm với con gái, Diệp Hoan chắc chắn sẽ không bài xích việc người ta biết quan hệ của họ nữa.

“Được, vậy con về một mình, ba đưa con tới ngõ.”

Diệp Hoan tạm thời không muốn để ai biết cô và giáo sư Lục là quan hệ ba con ruột, gây ra náo động ở trường, trở thành nhân vật nổi tiếng trong lứa tân sinh năm nhất. Vốn dĩ cô chỉ là một sinh viên bình thường trong nhiều sinh viên, nhưng nếu lộ ra quan hệ giữa cô và giáo sư Lục, tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều bạn học khác để ý tới.

Diệp Hoan không muốn đi trong trường bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ: “Haiz, nhìn thấy chưa, nghe nói cô gái kia chính là con gái ruột của giáo sư Lục?”

“Thật sao?”

Sau đó cô trở thành nhân vật nổi tiếng khắp trường, đi tới đâu cũng bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Diệp Hoan không muốn có người sẽ suy đoán ác ý sau khi cô thi được thành tích tốt: “Ai bảo người ta là con gái của giáo sư đại học chứ, có lẽ trước đó cô ta đã được giáo sư ngầm chỉ điểm rồi.”

Còn có thể che giấu tới khi nào, đi bước nào tính bước đó.

Diệp Hoan được Lục Vân Triết đưa tới đầu ngõ, sau khi hai ba con tạm biệt, Lục Vân Triết đưa mắt nhìn cô rời đi.

Lục Vân Triết quay về nói với bức ảnh của vợ: “Con gái lớn rồi, biết để ý ánh mắt của người khác, haiz! Khi nào chúng ta mới có thể đoàn tụ đây?”

Diệp Hoan ra khỏi con ngõ, đầu tiên là đi về hướng trường học dưới ánh mắt của ba ruột, đợi rẽ vào khúc cua, sau khi không nhìn thấy bóng dáng của ba ruột, Diệp Hoan xách đồ ăn còn dư lại quay đầu tới nhà sư huynh. Cô muốn mang cơm cho Chiến Thần ăn. Dù sao thì lúc ăn cơm cũng chỉ có cô và ba động vài đũa trên đĩa, chắc chắn Chiến Thần sẽ không chê.

Thực ra hôm nay sư huynh cũng đã nấu cơm, tưởng cô sẽ về chăm Chiến Thần. Không ngờ đợi một lúc Diệp Hoan cũng không về, Nhiễm Hàn chỉ đành ăn cơm một mình, cơm dư ra đều cho Chiến Thần ăn.”

“Chủ nhân của mày không có ở đây, mày ăn thay em ấy đi.” Chiến Thần mới hiểu, trưa nay chủ nhân không về.

Nhưng dạ dày của nó không nhỏ, ăn thêm một chút ăn ít một chút đều được. Cơm mà Nhiễm Hàn cho nó, Chiến Thần đều ăn hết.
 
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Chương 189: Chương 189



Nhiễm Hàn và Chiến Thần đều tưởng buổi trưa Diệp Hoan không về, không ngờ qua thêm nửa tiếng nữa, Diệp Hoan xách ít đồ ăn về.

Chiến Thần vẫy đua đi bên cạnh Diệp Hoan: “Chủ nhân, còn tưởng buổi trưa chị không về.”

Diệp Hoan: “Trưa nay chị có việc, ra ngoài ăn cơm với người khác. Chị còn mang đồ ăn về cho em nữa.”

“Sư huynh chị đã chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, em đã ăn. Nhưng nếu là chủ nhân mang tới, em có thể ăn thêm lần nữa.”

Diệp Hoan bỏ đồ ăn vào trong bát cơm của Chiến Thần, chuyên tâm nói chuyện với sư huynh.

Nhiễm Hàn lạnh mặt hỏi: “Trưa nay ăn cơm ở ngoài?”

Người không biết còn tưởng anh ấy trách Diệp Hoan, nhưng thực ra người ta thật sự quan tâm.

Diệp Hoan gật đầu: “Vâng, buổi trưa có chút chuyện, cùng người khác ra ngoài ăn.”

Nhiễm Hàn biết sư muội chín chắn cẩn trọng, không hỏi nhiều rằng cô ra ngoài ăn cơm với ai. Bởi vì sư muội có vòng quan hệ của riêng mình, không thể báo cáo với anh ấy từng li từng tí.

Nhiễm Hàn nhắc tới chuyện khác, chính là chuyện lần trước Diệp Hoan nói muốn mua nhà.

“Sư muội, không phải em muốn mua nhà cho em trai em sao? Anh nhờ người hỏi thăm, hai ngày nữa sẽ có tin, em đợi là được.”

Diệp Hoan không ngờ sư huynh lại để tâm chuyện của cô, vội nói cảm ơn: “Sư huynh, cảm ơn anh, lại làm phiền anh rồi.”

“Không sao, không phải em là sư muội của anh ư.”

Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Sư huynh, anh nghe sư bá hoặc sư phụ em từng nhắc tới một người tên Khương Ất Khôn chưa?”

Nhiễm Hàn khởi động bộ óc có trí nhớ siêu mạnh của anh ấy, tỉ mỉ nhớ lại, sau đó lắc đầu nói: “Anh chưa từng nghe sư phụ nhắc qua.”

Diệp Hoan vốn cho rằng hỏi thăm từ chỗ sư huynh, có lẽ có thể tìm được chút manh mối. Không ngờ sư huynh ngay cả tên của ông ngoại cũng chưa từng nghe qua, xem ra không thể dò la được gì từ chỗ anh ấy rồi.

Nếu cô đã không tìm được đáp án muốn biết từ chỗ sư huynh, chỉ có thể đi hỏi sư phụ.

Sư huynh hỏi: “Là người rất quan trọng sao, không phải sư muội biết xủ quẻ à, sao không tính ra phương vị của người này?”

Diệp Hoan lắc đầu nói thật: “Không phải, cái tên em nói là tên của ông ngoại em. Em muốn biết quá khứ của ông ngoại, dò la một số chuyện. Em cho rằng ông ấy là người trong giới huyền học, mới hỏi thử sư huynh có từng nghe nói về ông ấy không.”

Diệp Hoan nói như vậy, Nhiễm Hàn cảm thấy kỳ quái. Ông ngoại là người như thế nào, là cháu gái, không phải cô nên biết rất rõ sao, vì sao còn phải hỏi người khác?

Bởi vì Nhiễm Hàn không nhìn thấu được tướng mặt của sư muội Diệp Hoan, và Kỷ sư phụ cũng chưa từng nói với anh ấy thân thế của đồ đệ, cho nên Nhiễm Hàn không biết thân thế của sư muội có vấn đề. Nhiễm Hàn vốn không phải là người nhiệt tình, anh ấy không quá tò mò, cũng sẽ không xem tướng cho người không quan trọng, trừ phi là có yêu cầu trong công việc, anh ấy mới sẽ dùng thuật pháp huyền học giải quyết vấn đề.

Nhiễm Hàn hỏi thẳng: “Vì sao chuyện của ông ngoại em lại phải hỏi người khác?”

Diệp Hoan suy nghĩ một lúc, vẫn nói cho sư huynh thân thế của cô. Dù sao thì cô cũng đã nhận người thân, sớm muộn sư huynh cũng sẽ biết thân thế của cô.

Hơn nữa hình như sư huynh làm việc ở bộ phận đặc biệt, có lẽ nhiều kiến thức, có thể giúp cô nghĩ ra cách tìm mẹ ruột và kẻ thù.

Sau khi Diệp Hoan nói rõ thân thế của mình, nói suy đoán của mình với sư huynh: “Em đoán có lẽ kẻ thù mà mẹ ruột em nói trong thư là kẻ thù từ chỗ ông ngoại, còn có liên quan tới giới huyền học. Nhưng ông ngoại đã qua đời từ lâu, mẹ ruột lại mất tích, cho nên em mới dò la chuyện của ông ngoại, xem có thể tìm được manh mối không.”

Tuy Diệp Hoan nói suy đoán của cô cho sư huynh biết, nhưng không nói ra suy đoán liên quan tới trọng bảo. Dù sao thì đó chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Mặc kệ là tiểu thuyết hay trên tivi, người vì bảo vật và tiền tài g.i.ế.c người diệt khẩu rất nhiều, Diệp Hoan không muốn khảo nghiệm nhân tính.

Có lúc thẻ bạc phản bội đủ nhiều có thể dụ dỗ người ta làm ra hành động táng tận lương tâm.

Đương nhiên, cũng có khả năng sư huynh sẽ không bị trọng bảo mê hoặc, nhưng Diệp Hoan không dám đảm bảo. Có vài chuyện quan trọng che giấu được thì che giấu.

Nhiễm Hàn: “Có liên quan tới giới huyền học? Vậy em biết chuyện gì khác của ông ngoại em không, ví dụ danh hiệu dùng lúc hành tẩu bên ngoài? Bình thường người trong giới huyền học ra ngoài hành tẩu không dùng tên thật, đại đa số người đều đặt một danh hiệu xưng hô với nhau.”

Còn có cách nói này? Diệp Hoan chưa nghe sư phụ nói những chuyện này. Cô nói: “Em không biết ông ngoại có danh hiệu khác không?”

Không có manh mối khác, Nhiễm Hàn cũng vô lực. Vốn dĩ anh ấy muốn dựa vào ngành nghề của mình, muốn hỏi thăm chút manh mối cho sư muội, nhưng không ngờ sư muội lại không biết gì.
 
Back
Top Bottom