Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 45: Anh Có Muốn Cưới Không



Còn Tô Tô lại cảm thấy, có thể mình quá hung dữ rồi, xem kìa, làm nam xứng người ta sợ đến toát mồ hôi rồi.

Vì thế cô điều chỉnh giọng nhẹ nhàng dịu dàng lại một chút, nói: “Chuyện là, nếu như cô ta cảm thấy nói như thế không được thì anh gửi nội dung đoạn ghi âm cho……”

“Tôi đồng ý, cứ làm như thế đi.” Tần Duyệt Duyệt nắm tay lại thành quyền, ánh mắt lúc nhìn về phía Tô Tô tràn đầy sự trách móc. Nhưng mà không có ai nhìn thấy, bởi vì đã bị Lận Xuyên che mất rồi.

Thì ra anh cũng biết bảo vệ một người như thế này, họ quen biết nhau lâu như vậy, cô ta cũng không thấy anh đối xử như vậy với mình bao giờ.

Tần Duyệt Duyệt có chút nản lòng, quay người định rời đi, nhưng mà mẹ Lận nói: “Tôi nhớ lúc trước có gửi sính lễ cho cô, những thứ khác tôi không cần, còn một trăm tệ kia là tôi chuẩn bị cho vợ con trai rồi, không phải cô.”

“Tôi sẽ không lấy số tiền đó đâu, đợi ngày mai tôi sẽ trả.” Cô ta nói xong, còn rất có khí phách mà quay người chạy đi.

Lận Đông Hà muốn đuổi theo, nhưng mà anh ta bị cha mình gọi lại, và bác cả Lận nói với cha Lận: “Là do con trai nhà anh không đúng, chuyện này quay về anh sẽ dạy dỗ nó, còn về chuyện gia đình chú……”

“Bọn em tự biết sắp xếp.” Cha Lận trừng Lận Đông Hà một cái, sau đó thở dài cầm gói thuốc lên, kết quả chưa kịp hút thì đã bị con trai giật lại rồi.

Ông ấy nhớ lại ký ức không được đẹp, đột nhiên nhìn Tô Tô trên giường, dường như đã hiểu ra chút gì đó rồi. Đây chính là duyên phận trời định nhỉ, ông ấy muốn quản cũng quản không được.

Đợi người đi hết rồi, mẹ Lận mới vội vàng châm đèn dầu lên, sau đó nhìn Tô Tô ở trên giường, bây giờ cô trông tiều tụy hơn nhiều, xem ra vừa nãy cũng khá uất ức.

“Cháu gái, thiệt cho cháu rồi. Bác dám bảo đảm, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài. Cháu vẫn ở trong nhà bác, sau này bác gái bác trai chính là cha ruột mẹ ruột của cháu, anh Xuyên Tử của cháu chính là anh trai cháu.”

“……” Không, cô không muốn có anh trai như thế. Nhưng cô liếc nhìn Lận Xuyên một cái, phát hiện anh quay mặt sang một bên, dường như không hề muốn nói chuyện này theo hướng đó.

“Nhưng mà, cháu đã nói là muốn gả rồi. Hơn nữa, cháu mà không gả thì gia đình bác phải làm sao?” Hôn sự đã thông báo cả rồi, ngày mai là tổ chức hôn lễ rồi, đến lúc đó bạn bè họ hàng đều đến cả.

Ở đây không giống như hiện đại, hủy hôn lễ cũng đơn giản không có gì phức tạp. Nhưng bây giờ ở đây giao thông không thuận tiện, có người phải đi đường một hai ngày mới tới được, cho nên nếu mà hủy thì bảo mọi người phải làm sao?

Cha Lận thở dài một hơi, nhưng đúng lúc này, Lận Xuyên đột nhiên đi đến bên giường và nói: “Đồng chí Tô Tô, cô phải hiểu là nếu như kết hôn rồi, sau này cô chính là vợ của Lận Xuyên tôi, muốn nuốt lời cũng không còn cơ hội.”

Thái độ cứng rắn, khá đáng sợ.

“Thế……anh còn hy vọng tôi nuốt lời?” Tô Tô nuốt nước bọt, vừa nãy mình nói chỉ là có chút hành động theo cảm tính, nhưng cô cảm thấy thật ra như thế cũng không tồi, chỉ chờ xem nam xứng nghĩ như thế nào thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ trợn trừng mắt đó, cô cảm thấy nam xứng có lẽ không vui, nhìn gân xanh trên trán cũng nhảy dựng lên. Anh không muốn---Thế thì thôi vậy, không lẽ cưỡng ép người ta động phòng hay sao, cùng lắm thì sau này từ từ làm quen vậy.

Dù sao thì họ cũng đã hủy hôn rồi, cô ở gần nên gạo nấu thành cơm cũng là chuyện sớm muộn.

Lận Xuyên nhịn cả buổi mới nói: “Không muốn.”

“Thật ra ấy, chuyện này……hửm? Anh nói cái gì?”

“Không muốn.” Nói muốn mới là kẻ ngốc.

Cha Lận mẹ Lận đều ngây người, tình thế lúc nãy họ cũng biết, cô gái này nói như thế hoàn toàn là vì để chọc tức Tần Duyệt Duyệt kia, bây giờ sao lại thành sự thật rồi?

“Anh nói, không muốn em nuốt lời. Nhưng mà, em nói có giữ lời không?” Lúc này Lận Xuyên mặc dù cơ thể cứng ngắc, nhưng miệng khá lanh lợi, anh nói ra tâm nguyện của mình một cách rất thẳng thắn.

“Em......Từ trước nay em đều nói lời giữ lời, anh nói đi, anh có muốn cưới không?”
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 46: Con Cháu Tự Có Phúc Phận Của Con Cháu



Tô Tô tin lời Lận Xuyên nói rồi, nhưng cô không muốn mềm lòng lúc này, giống như mình rất tùy tiện vậy.

Lận Xuyên chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt như bánh rơi từ trên trời xuống, bỏ một cô người yêu, đột nhiên lại rơi xuống một cô vợ. Điều quan trọng nhất là, cô vợ này nhỏ tuổi, học lực lại cao, nếu như anh mà không cưới, không phải ngốc lắm sao?

“Cưới.” Giọng nói mạnh mẽ chấn động, làm Tô Tô giật mình.

Đột nhiên cô phản ứng lại, lời nói vừa nãy của mình có hơi giống ép hôn nha, còn ở trước mặt cha mẹ anh nữa.

Nhưng quan trọng nhất là cô đã ép hôn thành công rồi.

Không được, đỏ mặt rồi, cô ôm mặt mình, không biết làm thế nào mới phải.

Lúc này hèn nhát thì có ích gì, những gì nên nói đều đã nói ra cả rồi. Đều tại cái tên miệng thối Lận Xuyên đó, lúc ăn hời, đồng ý một cách vui sướng như vậy.

Nhưng mà, tại sao cô cảm thấy anh như thế rất nam tính.

Nhất định là do lúc mình xuyên không, ngã đến đầu óc mơ hồ rồi.

Nhưng mà mẹ Lận nhìn đứa con trai căng thẳng đứng đó như cây trụ vậy, rồi lại nhìn cô con dâu ôm mặt ở trên giường, đột nhiên bà ấy cảm thấy thật ra như thế này cũng không tồi, vì thế vỗ đùi một cái, nói: “Được, chuyện này cứ như vậy đi.”

Cha Lận cũng gật đầu, nói: “Nếu như đã là người mới thì đừng ngủ chiếc giường này nữa, trả về nhà chúng ta đi. Sau đó ngày mai Xuyên Tử, con đi với Tô Tô mua bộ đồ mới.”

“Vâng.” Lần này Lận Xuyên lại đồng ý rồi, lúc trước đối tượng là Tần Duyệt Duyệt, anh không hé một tiếng nào cả.

Đây chính là định mệnh đấy.

Mẹ Lận cũng không hỏi gì nữa, đưa Tô Tô về nhà, sau đó bà ấy càng ngày càng phát hiện con trai thật sự hiểu chuyện rồi. Lúc trước anh cầm đèn pin đi phía trước, bước đi nhanh đến nỗi họ phải chạy theo mới kịp. Bây giờ lại đi phía sau, suốt đường đi cẩn thận soi đường cho họ.

“......” Nếu không phải con ruột thì bà ấy muốn đánh anh thật đấy.

Sau khi về đến nhà, anh còn chủ động dọn dẹp bát đũa, sau đó sưởi ấm giường trong phòng Tô Tô người ta, tốc độ vô cùng nhanh.

Mẹ Lận chọt ông già nhà mình một cái và nhỏ tiếng nói: “Đây là đồng ý đấy.”

“Con trai bà, chính là có mưu đồ.”

“Đó không phải cũng con trai ông sao?”

“Cả một tâm địa gian xảo.”

“Nhưng mà tôi cảm thấy, Tô Tô tốt hơn con bé Duyệt Duyệt đó, chỉ là người ta là sinh viên đại học, còn ăn cơm nhà nước, tôi sợ......”

“Con cháu tự có phúc phận của con cháu, đợi hai đứa nó lên giường thì có thể sống yên ổn rồi.”

Mẹ Lận nghĩ cũng phải, sau đó lặng lẽ nằm xuống cùng với ông già nhà mình. Bọn họ biết, con trai họ chủ động đi tìm Tô Tô nói chuyện rồi, đây là lần đầu tiên, xưa đến nay chưa thấy anh như vậy bao giờ, lúc trước với Tần Duyệt Duyệt, đi đường cũng cách khoảng mười bước chân.

Hai người không lên tiếng chỉ là muốn nghe thử, rốt cuộc con trai có thể nói ra được gì, nhưng Tô Tô với Lận Xuyên nói quá nhỏ, họ không nghe rõ gì cả.

Ở trong căn phòng nhỏ, Lận Xuyên báo cáo tình hình của mình, sau đó nói: “Anh biết em là cô nhi, nhưng kết hôn là một chuyện lớn như vậy, em có người nào cần thông báo không, ngày mai lên thị trấn có thể đi gọi điện thoại hoặc viết thư cũng được.”

Vừa nhắc đến cái này thì Tô Tô trầm mặc một lát, biểu cảm trên mặt có hơi bi thương.

“Xin lỗi......Anh không phải......” Cố ý muốn nhắc đến chuyện đau lòng của em.

Nhưng anh lại thấy Tô Tô ngẩng đầu lên, cười nói: “Em không còn người thân nào nữa cả.” Sau khi cô đến thế giới này, nếu có thì cũng chỉ vài người nhà họ Lận này thôi, cho nên đây mới là nguyên nhân lớn khiến cô quyết định kết hôn vội vàng như vậy.

Hơn nữa tình thế đưa đẩy nên xuất hiện hôn sự này.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 47: Lấy Sính Lễ Về



Với cả con người Lận Xuyên cũng rất có trách nhiệm, cô cũng có chút động lòng, thế thì kết hôn trước yêu sau cũng không có gì là không thể cả. Quả thực không được thì mình chủ động một chút, ai bảo đàn ông thời này đều rất ngại ngùng làm chi.

“Thế sau này, gia đình anh chính là người thân của em rồi.” Lời này Lận Xuyên nói vô cùng chắc nịch.

“Hửm? Thế anh muốn làm anh trai em sao?” Ai muốn làm người thân của anh, cái đầu gỗ này.

“Cái này không được.” Thật ra anh không muốn làm anh trai của cô, điều anh nghĩ đến nhiều hơn là nên ức h**p cô như thế nào, đương nhiên bây giờ không được, có hơi trái với thuần phong mỹ tục. Chỉ là anh có chút không hiểu, một cô gái sao có thể đáng yêu như vậy chứ, đặc biệt là còn có hiểu biết, có suy nghĩ, có tầm nhìn, càng nhìn càng thích.

“Thế khi nào anh có ý...với em?” Nhìn thấy Lận Xuyên bối rối, Tô Tô càng mạnh dạn hơn, vì thế cô quỳ trên giường tiến sát lại hỏi.

Nhưng mà, một bờ vai bị đè chặt, Lận Xuyên nói: “Đợi một lát, khụ khụ...... chúng ta vẫn chưa kết hôn. Hôm nay cứ như vậy đã.”

Thế này là căng thẳng rồi?

“Lận Xuyên, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, ở gần như vậy cũng không được sao?”

“Được.” Nhỉ? Anh cứ cảm thấy sẽ phạm lỗi.

Đang suy nghĩ thì Tô Tô lại cởi áo khoác ra, cô cảm thấy căng thẳng có hơi nóng, muốn làm dịu một chút.

Hôm nay cô mặc bên trong là áo len ôm người, cộng thêm chiếc áo ngực của thời hiện đại, cho nên chỗ đó rất bắt mắt. Lận Xuyên ở trong quân đội “ăn chay” nhiều năm, bây giờ thấy cô vậy thì hai đồng tử nhanh chóng co lại, sau đó căng thẳng nói: “Ngày, ngày mốt xem.” Anh nói xong thì vội vàng quay người ra ngoài.

Nhưng mà, hình như lúc ra ngoài anh còn va phải vào cửa.

Choang một tiếng, chắc cả nhà họ Lận đều nghe thấy hết. Nhưng mà anh vẫn chạy nhanh như không có chuyện gì vậy.

Ngày mốt, xem cái gì chứ?

Cái tên này, không phải là không cẩn thận nói ra lời trong lòng mình đấy chứ, anh muốn xem bên trong......của cô? Cho nên, phải đợi đến ngày kết hôn mới xem?

Tô Tô nhìn nhìn vóc dáng của mình, thật ra cũng không tồi. Sau đó cô nhớ đến dáng vẻ đó của Lận Xuyên thì không kìm được mà che miệng cười, rõ ràng là một người rất nghiêm túc, nhưng dường như trí tưởng tượng khá phong phú, hơn nữa còn thuần tính, ở hiện đại làm gì có kiểu con trai dễ thương thuần tính như vậy chứ.

Không sai, mình đến thời đại này không chừng chính là để làm anh hạnh phúc. Nghĩ vậy rồi cô dọn dẹp nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm.

Lận Xuyên làm gì ngủ được, đầu anh toàn là những thứ không được trong sáng. Lận Hải ở bên còn cẩn thận hỏi: “Anh, hình như sau khi mọi người quay về có chuyện gì thay đổi rồi phải không. Em nghe anh với đồng chí Tô nói chuyện cứ rì rà rì rầm......”

“Nghe linh tinh cái gì, sau này tôn trọng cô ấy một chút, ngủ đi.”

“Ồ.”

Lận Hải không hiểu gì bị ép ngủ rồi, nhưng mà cậu cảm thấy anh cả ở bên mãi vẫn không ngủ, cho đến sáng hôm sau, anh đã dậy từ rất sớm. Sau đó hì hục chặt củi xách nước, không dễ dàng gì mới xong việc, sau đó anh vào phòng sửa soạn lại bản thân, thậm chí còn lấy kéo cắt râu nữa.

Thật sự rất kỳ lạ, sau đó đồng chí Tô cũng kỳ lạ, dễ mắc cỡ hơn bình thường. Nhưng mà, mẹ thì đối xử với đồng chí Tô tốt đến lạ thường, lúc ăn cơm xong, mẹ Lận nói: “Tô Tô à, lát nữa bảo Xuyên Tử đưa cháu lên thị trấn mua bộ đồ mới, may thì không kịp rồi, cứ mua bộ may sẵn đi. Đừng bó người quá, để có gì bác còn sửa cho cháu được.”

“Không cần đâu ạ, cháu có mang theo đồ đó, hơn nữa đều là đồ mới.”

“Kết hôn mà sao có thể không may bộ đồ cho cháu được chứ? Xuyên Tử, con còn ngây ra đó làm gì, đi lấy sính lễ về lại đi.”

Mẹ Lận nói xong thì Lận Xuyên liền quay người ra ngoài, không lâu sau quay về móc từ trong túi ra tám mươi tệ, anh nói: “Cô ấy nói tiêu mất hai mươi tệ rồi.”
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 48: Đại Cô Nương Lên Kiệu



“Mới đưa có hai ngày đã tiêu hai mươi tệ rồi? Con bé này nhìn trông ngoan ngoãn, biết nói chuyện, sao lại……không giống người biết chi tiêu gì cả.”

Số tiền hai mươi tệ này đối với nhà nông mà nói không phải con số nhỏ, nếu như sống tiết kiệm chút thì có thể dùng cho một năm, nhưng mà mới vài ngày cô ta đã dùng sạch rồi.

Lận Xuyên cũng cảm thấy bất lực, bởi vì cô ta nói chuẩn bị cho hôn lễ nên mới tiêu như vậy, cô ta tưởng mình là đồ ngốc sao.

Cô ta rõ ràng không muốn kết hôn với anh, mà chuẩn bị hôn lễ cái gì?

Nói ra cũng không có ai tin, cho nên rốt cuộc cô ta tiêu như thế nào, anh cũng không muốn nói. Anh quay về phòng lấy ra thêm năm mươi tệ, sau đó lặng lẽ đặt lên bàn.

Mẹ Lận làm sao mà không hiểu được anh có ý gì, đây là muốn thêm tiền đấy.

“Đi công xã đi, anh mua đồng hồ cho em.” Lúc nói chuyện, anh cũng không dám nhìn cô.

“Em có đồng hồ rồi.”

Tô Tô giơ cổ tay của mình lên, trên tay cô quả thực có đeo một chiếc đồng hồ sáng bóng, với một vòng kim cương bên trong, nhìn trông rất sang trọng.

“Ô, đồng hồ này đẹp thật đấy.”

“Ừm, là quà sinh nhật bạn tặng em.”

“Ồ, bạn nam hay bạn nữ thế?”

Mẹ Lận hỏi thay con trai mình một câu.

“Bạn nữ đấy, điều kiện của nhà họ cũng khá tốt.”

Tô Tô cũng không phải người không có đầu óc gì, đây rõ ràng là mẹ đang dò hỏi thay con trai. Có thể nói người mẹ Lận này thật sự rất tốt, chuyện gì cũng suy nghĩ cho con trai.

“Thế được, chúng ta không mua đồng hồ nữa, mua máy may đi.”

Mẹ Lận cảm thấy không thể để Tô Tô người ta chịu thiệt được, dẫu sao cho dù Tô Tô thích con trai nhà mình, mình cũng phải tranh sĩ diện cho nhà họ Lận, nếu không đứa con trai ngốc nghếch đó của mình còn không biết bị người ta mài giũa như thế nào nữa đấy.

Lận Xuyên lập tức gật đầu đồng ý, mặc dù có hơi khó làm nhưng chắc có thể được, chỉ là thời gian này......

“Mẹ, máy may này đang bán rất chạy, sợ là phải xếp hàng rất lâu.”

Sau đó anh lại nhìn sang Tô Tô, giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn: “Đợi một thời gian nữa anh mua cho em một chiếc được không?”

Đây là đồ trong tân hôn, nhưng mà lại trì hoãn sau này mới mua thì quả thực không tôn trọng cô dâu.

Nhưng mà Tô Tô của chúng ta không quan tâm đến những thứ này, cô còn không quen dùng máy may nữa đấy, vì thế cô khua tay nói: “Không sao, em cũng không cần gấp.”

“Ầy, con bé này sao......” Sao lại qua loa thế chứ, không dự định cho bản thân gì cả.

Sao Tô Tô có thể không nhìn ra được mẹ Lận đang nghĩ gì chứ, đây là đang cảm thấy cô như vậy không có tranh giành gì cả.

Nhưng mà cô có gì để tranh chứ, trong tay có nhiều tiền và phiếu như vậy, lại gả cho nam xứng tốt như thế này, sau này không cần phải lo lắng gì nữa.

Theo như tình tiết trong sách, nam xứng người ta rất nhanh có thể thăng chức rồi, sau đó còn được tăng tiền trợ cấp nữa.

Nhưng mà ở đây, trường nữ chính cần tổ chức một hoạt động cần rất nhiều tiền, nên cô ta viết thư xin tiền nam xứng.

Nam xứng cũng đưa tiền cho cô ta thật, sau đó nhà họ Lận vì thế mà chỉ nhận được hai mươi tệ, nhưng chỉ với hai mươi tệ này mà họ vui sướng khôn cùng được người dân trong thôn ngưỡng mộ cả một năm.

Nhưng họ hoàn toàn không biết rằng lúc đó nữ chính đã thấy đi khoảng hai trăm tệ của nam xứng chỉ với một bức thư, sau đó nào là quỹ hoạt động, nào là quần áo ba lô đều được chuẩn bị đầy đủ.

Trong sách miêu tả, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng cảm ơn nam xứng, nhưng không có chút hành động thực tế nào cả.

Tô Tô lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, nếu như hôm nay lên thị trấn thì nhất định phải để nam xứng mua chút gì đó cho mình, làm kỷ niệm cũng được.

Đột nhiên cô nghĩ mặc dù nhà họ Lận với nhà sau đều tốt, nhưng ngay cả một chiếc gương dài cũng không có, cái này cô thật sự không quen, vì thế cô nói: “Hay là, anh mua cho em một chiếc gương nhé? Em cần loại to dài hơn.”
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 49: Sức Mạnh Của Bạn Trai



“Ừm, được.” Yết hầu Lận Xuyên di chuyển, mặc dù hôn nhân này có hơi vội vàng, nhưng đối tượng quả thực là người mình hướng đến.

Những cái khác không nói, chỉ với ngoại hình và nhân phẩm này thì không có gì phải chê, sau này phải yêu thương quan tâm nhiều hơn mới được.

Cụ thể nên yêu thương vợ như thế nào thì anh không biết, lãnh đạo cũng đâu có dạy. Quả thực không được thì mọi thứ trong nhà để cô quyết định tất.

Lận Xuyên căng thẳng âm thầm tự quyết định, sau đó mượn xe lừa chở Tô Tô đến công xã.

Mặc dù chỉ có hai người, nhưng trên đường đi Lận Xuyên không nói một câu nào cả, mồ hôi trên mặt rơi xuống như mưa vậy.

Trong vùng núi rộng lớn này không có bóng người, chỉ có đôi cô nam quả nữ bọn họ căng thẳng một cách khó hiểu.

Tô Tô cũng cảm thấy dáng lưng anh hơi cứng nhắc, cô chọt nhẹ một cái và nói: “Lận Xuyên.”

“Có.” Có hơi giống như gào thét, anh lập tức điều chỉnh lại giọng nói: “Có, có chuyện gì sao?”

“Chân em lạnh đông cứng rồi, có thể bỏ vào áo khoác anh không?”

“Được.”

Sau đó cô nhét đôi chân vào áo anh.

Trong lòng anh thấy ấm áp, anh đưa tay đè áo lại.

“Lận Xuyên, liệu anh có cảm thấy em chủ động muốn gả cho anh như vậy rất mặt dày không?”

Tô Tô yểu điệu hỏi, thật ra cô biết Lận Xuyên nguyện lòng, chỉ là có chút không nhìn ra được.

Lận Xuyên vừa quất roi vừa nói: “Em là một cô gái tốt, không có mặt dày.”

Tô Tô cười phì một tiếng, nói:

“Em dám gả thật, anh dám cưới thật. Ngay cả việc em đến từ đâu anh cũng không biết, trước kia có người yêu không cũng không biết, lỡ như em đang lợi anh thì sao?” Ngốc chết đi được.

“Những chuyện này con gái chịu thiệt hơn, anh là đàn ông.”

Một câu anh là đàn ông dường như đã khiến trái tim rối loạn của Tô Tô bình tĩnh trở lại.

Nam xứng quả thực là một đàn ông và còn là đàn ông tốt, có trách nhiệm, có tình có nghĩa.

Cô vươn người tới dựa lưng mình vào lưng Lận Xuyên, cô nói: “Ừm, thế thì anh phải chứng minh em không chọn sai.”

“Được.”

Lận Xuyên biết là cô sợ, bởi vì tình thế lúc đó đưa đẩy khiến cô nói lời nói gả cho mình, sau này không chừng có thể sẽ hối hận. Nhưng mà anh chỉ muốn cưới cô, sau này anh sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, không để cô hối hận.

Rất nhanh, hai người đã đến công xã. Bởi vì lần trước có đến rồi nên cũng xem như quen đường quen lối, hai người một trước một sau đi đến hợp tác xã mua bán.

Lận Xuyên cũng kỳ lạ thật, lúc nãy hai người ở trên xe lừa còn dựa vào nhau, nhưng đến chỗ đông người một chút thì anh liền giữ khoảng cách với cô.

Được rồi, là một cô gái hiện đại, có bạn trai rồi nhất định muốn kéo ra khoe khoang, huống hồ vừa đẹp trai vừa là quân nhân, đi đến đâu cũng đều là đường phong cảnh tuyệt đẹp.

Nhưng mà người ta né rất xa, không cho cô cầm tay, không đụng vào cô, nhưng lại xách đồ giúp, còn giành trả tiền.

Trả tiền xong thì chủ động lùi ra sau hai bước, sau đó ánh mắt cũng không hề liếc ngang liếc dọc.

Tô Tô cảm thấy, nếu người ngoài nhìn vào chỉ sợ sẽ tưởng rằng hai người họ không liên quan gì với nhau.

Rõ ràng là người yêu của nhau rồi, cách xa như thế, muốn bàn chuyện cũng không được nữa đấy.

Không dễ gì mới đến được chỗ bán gương, nhân viên bán hàng đó không thèm ngẩng đầu lên mà nói luôn: “Đồng chí mua gương à, cần có phiếu công nghiệp.”

“Phiếu.” Cô có, nhưng quên đem rồi.

Sau đó một tấm phiếu nhét vào trong tay của cô, và cả mười tệ nữa.

“Tôi muốn cái gương lớn kia, bao nhiêu tiền?”

“Năm tệ.”

Phì, cái gương lớn như thế mà mới có năm tệ?

Nhưng nhân viên bán hàng cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Có tiền không, không có thì người tiếp theo.”

Cái thái độ gì vậy?

Tô Tô muốn tức giận, nhưng đột nhiên cô nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên.

Đúng vậy, một cái đập rất mạnh.

Sau đó quầy hàng của cô nhân viên bị đập kêu răng rắc, lúc này cô ta mới buộc phải ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lập tức cười nói: “Ôi, đồng chí quân nhân à, tôi không nhìn thấy. Anh muốn mua gì?”

“Bạn gái tôi, muốn mua gương.”

“Vâng, được được, tôi lấy qua cho anh ngay.”

Ôi chao, sức mạnh của bạn trai bùng nổ đấy. Hơn nữa, anh nói mình là bạn gái anh ở trước đám đông rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back