Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 80: Em chảy máu rồi



Còn Tô Tô thì vẫn không có chuyện gì để làm, chỉ có thể về phòng lấy nước, rửa mặt với cổ, đứng trước gương thoa chút kem dưỡng da.

Nhân lúc còn trẻ thì bảo dưỡng cho tốt, lúc trước cô không quan tâm, cuối cùng mới hai mươi mãy tuổi mà da đã hơi sạm đi rồi.

Đương nhiên, cũng là do thức khuya mà ra, ai bảo điện thoại hấp dẫn như thế chứ!

Cô vừa mới thoa kem xong thì Lận Xuyên đi vào, anh sờ sờ chiếc giường, khá là ấm, sau đó anh trải khăn trải giường ra.

Động tác đậy nắp của Tô Tô dừng lại, cô âm thầm liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, ôi trời, mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Cô cảm nhận được mặt mình đang đỏ lên, mắc cỡ đến mức không có chốn dung thân.

Mặc dù căn nhà này ở mép thôn, nhưng trái phải cũng có nhà người khác, đặc biệt là nhà họ Lận, chỉ cần họ ra nhà sau đi vệ sinh thì lập tức có thể nhìn thấy tình hình của nhà bên kia đường. Trời vẫn chưa tối đã trải khăn trải giường rồi, còn che rèm cửa sổ lại, tình huống này...

"Anh đừng che rèm cửa sổ, người khác nhìn thấy thì phải làm sao?" "Họ không ngủ a?"

Lận Xuyên trả lời vô cùng vui vẻ, sau khi đóng rèm lại, nhìn thấy cô dâu mơ hồ, dũng khí của anh đột nhiên tăng lên, anh đưa tay ra liền ôm cô vào lòng.

Không ngờ, có một ngày anh có thể cưới cô làm vợ, thật sự như đang nằm mơ vậy.

Tô Tô vùng vẫy một lát, đỏ mặt nói: "Anh, thắp đèn lên đi, chúng ta... ít nhất cũng phải tắm rửa."

"Không phải hôm qua đã tắm rồi sao?"

"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay." Tô Tô sợ hãi, hận không thể kéo dài thêm một thời gian.

Lận Xuyên không còn cách nào khác, chỉ có thể thắp đèn lên, sau đó lấy nước cho cô, đặt dưới nền nhà và không đi, Tô Tô thắc mắc hỏi: "Sao anh không ra ngoài thế?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Anh, muốn xem."

"Không cho xem."

"Em đã là vợ của anh rồi." Sao còn không cho xem, dù sao thì hôm nay cũng là phúc lợi của anh, cho dù cô không đồng ý anh cũng phải xem.

Tô Tô mắc cỡ không cho xem, cuối cùng Lận Xuyên chỉ có thể đến phòng bếp tắm.

Cô chốt cửa lại và tắm rất tốc độ, sau đó mặc đồ ngủ của mình vào rồi mới mở cửa ra. Lan Xuyên đi hai, ba bước đã vào trong phòng, anh bưng nước để sang một bên, cũng không đổ mà trực tiếp nhảy lên giường.

Nhưng mà, anh tiện tay cởi chiếc áo ba lỗ trên người ra và ném sang một bên, mượn ánh sáng của ngọn đèn chưa thổi tắt, lần đầu tiên Tô Tô nhìn thấy cơ bụng đàn ông.

Hai tay cô xách cái chăn lên, cô trố mắt nhìn, vóc dáng tốt thật, mình ăn hời rồi.

"Có phải bây giờ có thể cho anh xem rồi không?"

Một tay Lận Xuyên nhấc Tô Tô ra khỏi chăn và ngồi dậy, nói một cách rất nghiêm túc. Nhưng mà, mặt anh đỏ đến mức như thế nào, chỉ có anh mới biết.

Tô Tô làm gì có thể vùng vẫy lại anh được, cô chỉ có thể nghe theo anh.

Bây giờ Lận Xuyên mới biết thế nào gọi là nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng đẹp, đặc biệt là mỹ nhân càng ngày càng ít quần áo. Anh suýt bùng nổ tại chỗ, cũng không cần thổi đèn mà trực tiếp đè người xuống...

Tô Tô không ngờ người đàn ông này lại hung dữ mạnh mẽ như vậy, sợ tới mức nắm chặt tay, nhắm mắt lại như một con thỏ nhỏ, run rẩy co lại thành một quả bóng.

Trong đầu cô có chút bối rối, sợ rằng anh sẽ không thương tiếc mình nữa khi hai người sớm thành vợ chồng như vậy. Đang suy nghĩ thì đột nhiên Lan Xuyên không cử động nữa, thậm chí hô hấp có chút hốt hoảng, anh nói: "Tô Tô, em chảy máu rồi, có phải anh chạm hỏng ở đâu rồi không?"

Tô Tô mơ hồ mở mắt ra, nhìn Lận Xuyên căng thẳng hốt hoảng quỳ ở đó, cô nghiêng đầu nói: "Anh, anh nói cái gì?”
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 81: Anh muốn xem



"Em chảy máu rồi, hay là anh đưa em vào phòng vệ sinh nha." Anh nói xong thì xách quần lên định mặc vào.

Khó chịu thì khó chịu, nhưng anh không muốn làm hỏng cô vợ mới cưới đâu.

Cuối cùng thì Tô Tô cũng xem như là đã phản ứng ra chuyện như thế nào rồi, cô hoảng hốt lo sợ ngồi dậy, sau đó lấy quần áo của mình khoác lên người, cô nói: "Không không, không cần vào nhà vệ sinh, cái đó... cái đó của em đến rồi."

"Cái đó?" Không phải do anh làm hỏng sao? Anh nhớ mình vẫn chưa kịp làm gì cả đấy, chỉ là động tay thôi.

Vừa nãy anh kích động như thế nào, anh biết, cho nên tưởng rằng mình làm hỏng rồi.

"Chính là cái mà mỗi tháng phụ nữ đều phải trải qua."

Tô Tô lúng túng chết đi được, cô đỏ mặt mở tủ lấy băng vệ sinh ra rồi xuống giường, nhìn thấy một vệt đỏ trên khăn trải giường mà bất lực, đêm động phòng hoa chúc của cô đấy, bị hủy hoại rồi.

Người quỳ trên giường cuối cùng cũng biết chuyện gi rồi, anh ngại ngùng gãi gãi đầu, sau đó tự cho mình cái tát để bình tĩnh lại, xem ra hôm nay không thể làm gì rồi, nhưng mà nhìn thôi cũng được.

Anh lấy chăn bông ra, sau đó chủ động tháo khăn trải giường ra, dùng nước tắm của Tô Tô để giặt sạch vết máu trên khăn trải giường, sau đó treo sang một bên cho ráo nước.

Anh đã bị thương và biết rằng những vết máu có thể vẫn còn trên bề mặt và giặt không sạch được nếu không được giặt sạch ngay lập tức.

Đợi Tô Tô thay băng vệ sinh ở phòng bếp xong quay lại thì phát hiện máu kinh của mình đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, cô không khỏi cúi đầu xuống, ấm ức nói: "Em xin lỗi."

Người ta nghỉ phép được có mấy ngày chứ, kỳ kinh nguyệt của mình vừa đến thì liền hủy hoại tân hôn của Lận Xuyên rồi.

Nam xứng cũng xui xẻo thật, ở trong sách động phòng với nữ chính, người ta không cho, bây giờ không dễ gì mới đổi cô vợ mà còn tới kỳ kinh nguyệt.

Đỉnh đầu được xoa xoa vài cái nhẹ nhàng, sau đó anh trầm giọng an ủi cô: "Chuyện này em cũng không cố ý, hơn nữa ngày tháng của chúng ta còn dài đấy. Em mau lên giường đi, nghe nói đến... cái đó không được để lạnh."

"Ưm." Tô Tô vội vàng lên giường, sau đó cuộn người trong chăn và không ra ngoài nữa, nhưng mà cô quên mất đây là chăn đôi, Lận Xuyên cũng phải chui vào. Sau đó, hai người cùng đắp cái chăn.

Phụ nữ là động vật cảm tính, cho dù không có quan hệ đó, nhưng họ cũng cảm thấy ngủ trong lòng đàn ông, lại kết hôn rồi, thế sau này chính là vợ chồng, cho nên cô trở nên vô cùng thân mật với anh, cũng không bài xích bị ôm, bị ăn đậu phụ.

Còn Lận Xuyên cảm thấy, mặc dù không thể làm øì được, nhưng nhìn nhìn, sờ sờ cũng rất tốt, chỉ là bị giày vò thôi.

Tô Tô cũng cảm nhận được, nhưng mà cô cứ co người trong đó, không nói gì, không làm gì cả, cuối cùng cảm giác được hô hấp của anh trở nên gấp gáp, cuối cùng anh không kìm được xuống giường vào nhà vệ sinh, sau đó quay lại thì ngoan ngoãn hơn nhiều, lúc này mới ôm cô ngủ.

Còn về việc anh đi làm gì rồi, là một bảo bảo ngoan thì Tô Tô không thể hỏi và cũng không dám hỏi.

Tóm lại, giày vò đến khoảng mười hai giờ khuya thì cuối cùng cũng chính thức ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Tô Tô nhìn thấy tấm khăn trải giường treo bên ngoài đung đưa qua lại trong gió, cô cảm thấy cả người không ổn rồi, rõ ràng là cô không làm gì cả, nhưng phơi khăn trải giường như này giống như là đã làm chút gì đó rồi.

Sắc mặt đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm Lận Xuyên đang ôm củi trong nhà, nói: "Anh phơi khăn trải giường ra ngoài làm gì thế?"
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 82: Con người anh cực kỳ tốt



"Để trong nhà ướt." Lận Xuyên không hề nhìn thấy được Tô Tô ngượng ngùng, anh còn giải thích rất nghiêm túc, sau đó anh nói tiếp:

"Sáng sớm mùa đông lạnh, cho nên em không cần đến nhà trước ăn cơm đâu, để anh mang cho em chút lương thực, em có thể tự nấu chút cháo nhŸ? Hay là, chúng ta gói ít sủi cảo nha."

Anh quả thực không yên tâm để cô vợ mới cưới tự nấu ăn, cho dù củi dễ ôm nhưng trông cô yểu điệu thế này, chỉ sợ cô không biết làm gì cả.

"Sáng em không ăn cơm cũng được." Lúc trước khi học đại học, Tô Tô không thích ăn sáng.

"Không được, em gầy như vậy, không ăn thì làm sao mà được?" Tối qua vừa c** đ* ra, anh mới biết vợ của mình gầy như thế nào, thịt đa phần đều mập ở chỗ nên mập, khụ...

Không được nghĩ đến nữa, nếu không thì sẽ khó xử.

Tóm lại, có một loại gầy gọi là chồng bạn cảm thấy bạn gầy.

Tô Tô chỉ có thể bị ép thừa nhận mình gầy, sau đó vào nhà học dùng nồi nấu cháo như thế nào.

Cô cảm thấy không khó, chỉ là không có thức ăn gì cả. Lan Xuyên cảm thấy ở sau nhà không có làm gì cả, vợ của mình sợ là phải chịu đói.

Không còn cách nào khác, anh quyết định gói ít sủi cảo.

Mặc dù bột mì với thịt đều đắt, nhưng vì không để cho cô đói, chỉ có thể làm như vậy thôi.

Ai bảo anh xót chứ, sợ cô mới sáng sớm dậy, mặt còn đỏ ửng, chạy tới nhà trước sẽ lạnh cóng mất.

Nghĩ cái gì thì làm cái đó, vừa hay đến công xã tiễn vài người họ hàng này, thuận tiện có thể để vợ của mình ở nhà một cách thoải mái, và anh mua ít bắp cải thảo về. Trong nhà vẫn còn ít thịt, như thế gộp chung với nhau cũng có thể gói thật nhiều sủi cảo thịt lợn bắp cải.

Vốn dĩ mẹ Lận giữ thịt lại để dành Tết ăn, nhưng con trai xót vợ thì bà ấy cũng chỉ có thể để mặc anh làm.

Cả nhà nhồi nhân gói sủi cảo với tốc độ cực kỳ nhanh, không tìm thêm một người ngoài nào, một đêm gói được rất nhiều.

Vì kết hôn nên Tô Tô được nghỉ phép năm ngày, và mẹ Lận cũng biết chuyện Lận Xuyên phơi khăn trải giường, vì thế bà ấy xem cô là một cô vợ bị ngược đãi cả một đêm, ngoại trừ gói sủi cảo ra, bà ấy không cho cô làm bất cứ việc gì nữa.

Đợi gói sủi cảo xong, tối về nhà nhìn thấy Lận Xuyên móc từ trong túi ra một gói bọc bằng giấy đai, sau đó anh đổ nước nóng, lấy đồ trong gói bọc ra và bỏ vào nước. Đỏ đỏ, nhìn trông hơi giống đường đỏ...

Một người đàn ông như anh, có cần phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy không?

"Nhân lúc còn nóng, em mau uống đi." Lận Xuyên đưa bình tráng men cho cô, sau đó đặt gói đường đỏ lên chiếc tủ nhỏ trong bếp và nói:

"Nếu anh không có nhà, lần sau em tự lấy uống nha."

"Ưm." Mặc dù xui xẻo, nhưng con người anh cực kỳ tốt.

"Tô Tô, sang năm đến quân đội thăm anh được không? Hay là, em qua đó làm việc?"

"Được đấy, thật ra em làm ở đâu cũng được." Nơi có anh mới xem là nhà mà.

Nhìn thấy cô ngẩng đầu với ánh mắt tìm chỗ dựa, Lận Xuyên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như bị trăm bàn tay nhỏ cào, cuối cùng anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó dùng đầu lưỡi quét nhẹ một cái, ngọt ngào, ngọt đến béo ngậy.

Không ngờ hôn môi thôi đã đã như vậy, hôm qua chỉ lo nhìn cô, sau đó thì nghĩ làm chuyện chính, kết quả không có thời gian đi thưởng thức đôi môi nhỏ này. Mặc dù không có làm gì, nhưng hôn một cái cũng không lỗ.

Tô Tô không ngờ sau khi kết hôn anh lại thẳng thắn như vậy, vốn dĩ cô còn nghĩ anh sẽ phải đắn đo một thời gian nữa đấy.

Dẫu sao thì trong sách viết rằng, sau khi kết hôn với nữ chính, anh chỉ ám thị nắm nhẹ bàn tay đối phương, nhưng sau khi bị nữ chính hất ra và không cho anh đụng vào nữa, thì anh thật sự cũng không đụng vào cô ta lần nào nữa.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 83: Cần mấy ngày



Nhưng đến bọn họ thì khác, cái tên này dường như bất cứ lúc nào cũng muốn sờ sờ cô, hôn cô, chạm vào cô, như thế không quan ngại sao?

Sao giống như bên cạnh có nuôi một con sói, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô vậy.

"Mấy ngày?"

Đột nhiên bên tai cô vang lên hai chữ này, lúc này Tô Tô mới phát hiện mình đã bị đối phương hôn đến giường rồi, nhìn trông vô cùng nguy hiểm.

"Em, năm ngày."

Tô Tô lại một lần nữa hất hủi ý chí của mình, nhưng cứ nghĩ đến thân hình đó của Lận Xuyên thì cô lại nuốt nước miếng, cô muốn, nhưng tình hình không cho phép.

Năm ngày?

Muốn cái mạng già của anh rồi, hơn nữa kỳ nghỉ phép của anh đến ngày mốt là kết thúc rồi.

Thôi vậy, sau này thời gian còn nhiều, dù sao thì vợ cũng đã cưới đến tay rồi, còn có thể chạy được sao?

Đợi sang năm nghĩ cách để cô đến thăm, sau đó nhân cơ hội làm chuyện chính, người này về mặt pháp luật đều thuộc về mình rồi. Nghĩ đến đây, anh đỡ cô dậy và nói:

"Anh, ra ngoài chạy vài vòng."

Vì sợ mình lại bị ngược đãi nên anh chỉ có thể tìm việc khác làm để phân tán tinh lực, nếu không, cô gái nhỏ nhắn trong phòng đó thật sự quá thu hút rồi, đúng là khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Tô Tô cũng rất bất lực đấy, miếng thịt đến miệng cứ bay mất như thế.

Cô an ủi bản thân, chủ động đi trải chăn, sau đó nghiêng sang một bên đọc sách, đọc được một lúc thì buồn ngủ nên cô ngủ thiếp đi mất.

Không còn cách nào khác, ngày thứ hai "bà dì” hung tàn đến, lúc nào cũng khiến cơ thể người ta yếu đến cực điểm.

Lúc mẹ Lận mang sủi cảo đến thì nhìn thấy cô con dâu yếu ớt mỏng manh như hoa vậy, lúc trước cô rất hoạt bát, nhất định là bị con trai mình giày vò đến mức này rồi.

Ai cũng nói đi lính ba năm, heo mẹ thắng Điêu Thuyền, huống hồ cô vợ lại trắng nõn nà như vậy? Không được, thân làm mẹ, bà ấy nhất định phải dạy dỗ anh một chút, đừng nhân mấy ngày nghỉ phép này mà làm hỏng người ta mất.

*Đinh lính ba năm, heo mẹ thắng Điêu Thuyền: Trước đây quy định hạn nhập ngũ là ba năm, bây giờ đã giảm xuống còn hai năm.

Ý của câu trên là trong thời gian nhập ngũ, xung quanh chỉ toàn tiếp xúc với đàn ông, rất ít khi có nữ quân nhân. Vậy nên, khi gặp được cô gái nào trong quân ngũ, dù có xấu cũng thành đẹp như Điêu Thuyền.

Nghĩ rồi bà ấy đặt sủi cảo trong kho ở sau nhà, sau đó quay người ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Lận Xuyên đang chạy về, mồ hôi như mưa, mặt mày đỏ bừng.

Mẹ Lan khe mím môi, đây là con trai của bà ấy, bà ấy biết sức của anh mạnh cỡ nào, đừng tưởng rằng bà ấy không nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay cô con dâu, nhất định là anh làm, không sai được.

"Con qua đây với mẹ."

"Vâng."

Đột nhiên bị mẹ gọi, Lận Xuyên cũng không biết có chuyện gì, anh từ từ đi theo bà ấy ra sau nhà, nơi không có ai, lúc này mẹ Lận mới trầm trọng nói:

"Con đấy, con đã hai mấy tuổi rồi, cũng không phải mới mười mấy tuổi, sao không biết nặng nhẹ thế chứ? Tô Tô là cô gái đến từ thành phố, chưa làm việc nặng nhọc bao giờ, sao chịu được con giày vò như thế, vết thương trên cổ tay, con không nhìn thấy sao, có phải trên người cũng toàn là vết bầm tím không? Con ra tay không thể nhẹ chút sao? Mẹ nói cho con biết, chuyện này mà thường xuyên quá sẽ không tốt cho phụ nữ, con để con bé nghỉ dưỡng một hai ngày, biết chưa?"

Lận Xuyên: "..." Trên thể giới này chắc không có chú rể nào khốn khổ hơn anh rồi, nhưng mà anh vẫn khó giải thích được, sợ đến lúc đó mình chưa thịt được người ta mà đã đi rồi, mẹ sẽ lo lắng hơn.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 84: Để con bé nghỉ ngơi cho tốt



"Con nhìn cái gì mà nhìn, biết mẹ đang nói gì không?”

"Biết."

"Hôm nay ngủ sớm đi, để con bé nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng."

"Còn để mẹ thấy con ra sức ức h**p vợ con thì mẹ sẽ đón con bé đến nhà trước ở, con ngủ một mình đi."

Mẹ Lận lấy ngón tay chọt nhẹ con trai mình một cái, sau đó bà ấy cảm thấy ngón tay đau thật.

Lận Xuyên gãi đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời anh nảy sinh nghi ngờ không biết mình có phải con ruột của mẹ không.

Nhưng mà, đợi mẹ Lận đi rồi anh mới ấm ức vào nhà, kết quả nhìn thấy vợ của mình yếu ớt dựa một bên, ngủ rất say.

Chả trách bị mẹ mắng như vậy, thì ra là vì cô nhóc này. Anh có chút bất lực lấy cuốn sách trong tay cô ra, sau đó bế người đặt ngay ngắn trên giường.

Kết quả là sau khi làm xong những việc này, cô vẫn không tỉnh dậy, ngủ rất say. Anh ở bên cạnh, không làm gì cả, chỉ ngơ ngẩn nhìn cô, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.

"Tô Tô..." Đáng yêu thật, anh không kìm được lại hôn lên khóe môi cô một cái.

Sau đó vẫn cảm thấy không đủ, anh bèn cẩn thận dè dặt làm chút chuyện khác.

Tô Tô mơ một giấc mơ, trong mơ có một con sắc lang cứ quấy rối mình, cô tức giận đưa tay ra cho đối phương một cái tát. Sau đó, người đó liền bỏ chạy.

Cô thấy người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.

Nhưng mà Lận Xuyên ôm mặt bị cô đánh mà có chút cạn lời, thì ra vợ nằm mơ còn biết đánh người, còn ra sức rất mạnh.

Anh cầm tay cô lên nhìn một cái, sau đó nhìn thấy cổ tay hơi bầm tím vì bị mình bóp vào ngày hôm qua.

Xem ra cô thật sự rất mảnh mai, sau này phải nhẹ chút mới được.

Nhưng mà, ôm vợ mà không làm gì được như thế này rất khó chịu, anh ăn đậu phụ cả buổi thì càng bức bối hơn, sau đó anh ra ngoài chạy vài vòng, hút điếu thuốc, đợi đến khi lạnh chịu không nổi anh mới về phòng ngủ.

Nửa đêm Tô Tô biết Lận Xuyên ra ngoài hút thuốc rồi, bởi vì lúc anh về thì người đầy mùi thuốc. Nhưng mà sao người đàn ông này quay ve không đắp chung chăn với cô, mà nằm một bên đắp chăn của anh và ngủ, đây là đang chê cô sao?

Tâm tư của phụ nữ lúc nào cũng khá hẹp hòi, còn là tân hôn cộng thêm kỳ kinh nguyệt đến. Cho nên cô lập tức ngồi dậy, nói:

"Anh như vậy là có ý gì?"

Lận Xuyên sững sờ, anh cũng ngồi dậy nhìn cô, dáng vẻ với nhiều dấu chấm hỏi trong đầu.

"Bởi vì chuyện em đến kỳ kinh nguyệt... cho nên anh chê em, ngay cả chăn cũng không đắp chung sao?"

Nước mắt cô sắp rơi ra rồi, nhìn trông vô cùng yếu đuối nhạy cảm.

Lận Xuyên liên mềm lòng, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô, hiếm khi anh giải thích: "Người anh lạnh, còn có mùi thuốc nữa."

Lúc này Tô Tô mới biết mình đã hiểu lầm anh rồi, cô không khỏi đỏ mặt, nói: "Anh là đồ ngốc sao, lạnh thì vào chăn đi, ở trong chăn mới ấm áp." Nói xong cô vén chăn ra, nói:

"Lạnh cóng rồi, tính sổ cho ai?"

"Tô Tô." Cô gái nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Lận Xuyên kích động liền ôm chặt lấy cô, sau đó đè cô xuống giường và hôn...

Nhưng tiếc là, không làm gì được cả, cơ thể kêu gào rất khó chịu, nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ.

Đặc biệt là đối phương vừa thở gấp với khuôn mặt đỏ bừng, vừa nói một cách ấm ức: "Môi của em đau quá... anh mạnh quá đi."

Trong lòng Lận Xuyên như sắp bùng nổ, nghĩ đến chuyện khiến cô càng đau và ấm ức hơn, nhưng vẻ ngoài anh vẫn rất nghiêm túc:

"Anh xin lỗi, hơi đỏ, để anh thổi thổi cho em."

Thổi như thế này, không lâu sau nhiệt lửa của hai người lại sục sôi ngất trời.

Cho đến khi Tô Tô nói với giọng phát khóc: "Không, không ổn rồi, em phải ngủ rồi."

"Được, chúng ta ngủ."

Lận Xuyên liền quay cô qua, sau đó anh ôm cô từ phía sau và ngoan ngoãn ngủ.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 85: Không chịu khổ được



Ngày hôm sau tỉnh dậy, dọn dẹp ăn cơm xong chính là lúc Lận Xuyên giao của cải, mặc dù anh đối xử với gia đình này rất tốt, nhưng mà lần này kết hôn, trong tay vẫn còn chút tiền, vì thế anh giao hết toàn bộ cho Tô Tô, anh còn nói:

"Mặc dù hơi ít, Tết em mua ít quần áo, đồ ăn cho mình nha."

"Còn anh thì sao?" Cảm giác như anh moi móc hết mọi thứ của mình ra rồi vậy.

"Trên người anh vẫn còn tiền, hơn nữa ở trong quân đội anh cũng không cần tiêu tiền." Lận Xuyên nói một cách rất nghiêm túc.

"Không phải anh cũng cần mua thuốc hút sao?"

"Cai rồi."

"Tại sao thế?"

"Bây giờ anh đã có gia đình riêng rồi, phải lo cho cuộc sống mà còn hút thuốc thì lãng phí lắm."

Câu trả lời của anh đúng là đơn giản, phóng khoáng, độc đáo.

Bình thường đàn ông cai thuốc không phải đều do phụ nữ quản sao, còn cô hình như cũng không cần quản nữa.

"Nhưng mà, em có tiền mà, thật sự không cần anh cai thuốc đâu. Mặc dù cai thuốc cũng tốt, ý em nói là sẽ tốt cho sức khỏe, nhưng mà anh thật sự không cần phải tiết kiệm như vậy đâu. Không tin, em lấy cho anh xem."

Nói xong cô lấy ví tiền của mình ra như dâng hiến báu vật vậy, sau đó mở dây kéo ra một cách rất dứt khoát.

Kết quả, ví tiền nhỏ như vậy mà chứa rất nhiều tờ mười tệ, thật sự là quá chật rồi, ai cũng không chịu thua kém mà nhảy ra ngoài, làm cả giường toàn là tiền.

Con ngươi Lận Xuyên liền co lại, anh không ngờ mình lại cưới được một phú bà như thế này. Phải biết là, ở thời đại này, những người làm ở thành phố, đến cuối năm có thể sẽ tích góp được một số tiền, nhưng mấy trăm tệ đã rất khó rồi, nhưng mà cô vợ của anh thì hay, ra ngoài mà mang nhiều tiền như vậy rồi.

Anh thu xếp tiền lại giúp cho cô, sau đó ấn chặt lên ví tiền của cô và nói một cách nghiêm túc: "Đồng chí Tô Tô."

Tô Tô vô thức nuốt nước miếng, cô muốn giải thích số tiền này đều có đầu ra cả.

Nhưng cô vẫn chưa nói ra thì đã nghe Lận Xuyên nói:

"Sau này, em đừng động vào tiền của mình, cũng đừng nói cho người khác biết, bao gồm cả người trong nhà." "Tại sao thế?"

"Trên đời này không có gì là chắc chắn cả, lỡ như bị truyền ra ngoài, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm hoặc sẽ chọc giận phải người không nên chọc giận."

"Nhưng mà, em chỉ nói với anh thôi."

Câu "em chi nói với anh thôi" làm cho trái tim Lận Xuyên cảm thấy ngọt ngào như quét mật vậy, anh khế hôn Tô Tô một cái:

"Thôn chúng ta khá nghèo, mùa đông mọi người giải quyết vấn đề ấm no cũng đã rất khó khăn, cho nên cũng không thể đặc thù hoá quá được."

Anh vốn dĩ không giỏi thuyết giáo, lúc trước ở trong quân đội, chỉ những lúc huấn luyện tân binh anh mới nói nhiều như vậy. Nhưng mà không biết anh lấy nhẫn nại ở đâu ra, nói cho Tô Tô nghe một lượt về tình hình trong thôn, bảo cô đừng chói mắt quá, nhất định phải đợi anh đón cô, chỉ cần đến thành phố, cô như thế thì không có vấn đề gì nữa.

Cuối cùng Tô Tô cũng xem như là hiểu suy nghĩ của Lận Xuyên, cô gật đầu hứa với anh sẽ ngoan ngoãn, không tiêu quá nhiều tiền, sẽ không ăn thịt mỗi ngày, nhưng cách vài ba ngày sẽ mua ít để ăn, cũng không thể hà khắc với bản thân quá.

Cuối cùng người nào đó vẫn không yên tâm, bởi vì con đường từ trong núi đến công xã thật sự rất khó đi, rất dễ xảy ra vấn đề.

Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như cô ra ngoài, Lan Xuyên không yên tâm, vì thể trước khi đi, anh mượn xe lừa, nói là đi mua vé xe, thật ra là dẫn Tô Tô đi mua đồ.

Anh đưa cho Tô Tô năm mươi tệ, và chỗ cô vẫn còn phiếu thịt và phiếu lương thực.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 86: Mua rồi em cũng không biết nấu



Sau khi đến hợp tác xã mua bán, Lận Xuyên bảo cô ngồi trên xe lừa đợi, còn anh đi ra dạo một vòng, phát hiện không có người của thôn họ hoặc là người liên quan đến người trong thôn, lúc này anh mới bảo Tô Tô xuống xe, sau đó mới dẫn cô đi mua sắm.

Anh rất hào sảng, một lần mua mười cân thịt, sau đó còn mua ba mươi cân bột trắng và mười cân gạo, sau khi đặt những thứ này lên xe, anh lại mua cho Tô Tô hai con gà đông lạnh, và còn mua một con vịt nữa.

Những thứ này không cần phiếu, toàn là mua từ chỗ người đồng hương. Tô Tô cảm thấy, mùa đông này cô không thiếu thịt rồi, nhưng mà mình biết làm mới được.

Mặc dù nấu mì hay nấu gì đơn giản thì còn được, nhưng nấu món ngon gì thì cô không thể, ít nhất phải học một chút mới được.

"Anh đừng mua nữa, mua rồi em cũng không biết nấu."

"Quay về anh cắt thành cục bỏ trong kho cho em, nếu em muốn ăn thì lấy ít ra nấu. Sau đó, trong nhà có ít khoai tây với bắp cải thảo, đến lúc đó anh mang qua cho em, anh tìm thêm mua cho em ít khoai lang, đến lúc đó em có đói thì lấy ra nướng một củ là có thể lót bụng rồi."

Lận Xuyên nói xong thì đi mua, sau đó mang về cho cô một túi khoai lang.

Tô Tô cảm thấy, nam xứng này có lẽ rất sợ cô sẽ chết đói trong ngôi nhà này.

Sau khi Lận Xuyên cảm thấy mua cũng kha khá rồi, anh đưa cô về nhà, năm mươi tệ còn lại hai mươi, tiền thời đại này thật sự rất đáng tiêu.

Sau khi trở về, hai người ở trong ngôi nhà nhỏ, một người chặt gà, một người thì vận chuyển đồ đạc đến một nhà kho nhỏ.

Một con gà được chặt thành ba đống nhỏ, các đống nhỏ được gói trong giấy dai và đặt trên một tấm bảng để đông lạnh. Sau đó khi đông lạnh xong thì cho tất cả vào một cái thùng to rồi dùng rèm che lại, đến lúc ăn thì chỉ việc lấy một túi ra và hầm là được rồi.

Sau khi xử lý trong những việc này, Lận Xuyên bắt đầu tay cầm tay dạy cô vợ nhỏ của mình cách nhóm lửa, cách nấu cơm, sau đó anh còn cưng chiều nói: "Nếu như em không thích tự nấu thì về nhà cha mẹ ăn là được rồi, đến lúc đó mang ít đồ qua là được."

"Ưm, chúng ta cũng đâu phải tách ra ở riêng nhỉ."

"Không tách, những thứ này là anh chuẩn bị cho em, lát nữa anh xách một túi về, cho nhà trước một chút, còn lại em từ từ ăn."

"Không, không hay lắm nhỉ?" Ăn một mình à.

"Em không giống với họ." Không chịu khổ được.

"Em gả vào gia đình anh thì phải đồng cam cộng khổ chứ." Tô Tô nắm tay thành quyền nói như xin thề vậy.

"Được được." Lận Xuyện lại lấy thêm một cục thịt cho nhà trước, sau đó nói: "Như vậy là đồng cam cộng khổ rồi."

Tô Tô lườm mắt với trời một cái, trong mắt anh, cô phải được cưng chiều bao nhiêu chứ?

Cô làm sao biết được ngày hôm đó cô dâu đã để lại ám ảnh tâm lý cho người ta lớn như thế nào, cho đến bây giờ Lận Xuyên cảm thấy cô vợ nhỏ này là kiểu chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ chảy máu, cho nên anh phải sống chết bảo vệ cô.

Nhưng anh cũng không phải nút chết, ít nhất anh không muốn tiền và những thứ họ nhận được cho tiệc cưới của họ, anh chỉ xin hơn hai mươi quả trứng cho cô vợ của mình.

Mẹ Lận cũng không soi mói chút nào, bà ấy biết ngày mai con trai phải đi, trong lòng con dâu sẽ rất buồn, để cô ăn uống nhiều thêm chút cũng không có gì, chỉ cần cô không khóc không quấy là được.

Buổi tối bà ấy còn hầm một nồi gà khoai tây, sau đó còn mời bi thư đến nữa.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 87: Không nỡ rời xa cô



Ý của Lận Xuyên chính là muốn nói với bí thư một tiếng, cô vợ nhỏ nhắn yểu điệu này của anh không được làm chút việc nào, đặc biệt là vào mùa xuân, nhiều việc như thế, đều động viên già trẻ lên núi.

Và lúc đó cũng không còn ai tham gia lớp học xóa nạn mù chữ nữa, vì vậy anh không muốn vì thế mà gọi cô vợ của anh đi làm mấy việc nặng nhọc đó.

Bí thư ăn uống của nhà người ta, đương nhiên là đồng ý với anh rồi, Lận Xuyên nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn.

Nhà anh có nhiều người, và số người làm việc cũng nhiều, đến lúc đó tích trữ một ít khẩu phần lương thực chắc cũng đủ rồi.

Còn anh, mỗi tháng đều có ba mươi tám tệ tiền trợ cấp, anh giữ lại tám tệ, còn lại gửi hết về cho gia đình, chắc đủ cho cha mẹ lo việc học của mấy đứa em và ăn uống trong nhà.

Đương nhiên, trước khi đi, anh cũng phải nói rõ về sự phân chia tiền lương này.

Vốn dĩ Lận Xuyên không thích quản những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống này, nhưng sau khi kết hôn, anh phát hiện cô vợ nhà mình còn không thích hợp với mấy chuyện này hơn anh nữa, có vẻ như cô không phải là người biết chỉ tiêu hợp lý, xem ra anh phải gánh hết mọi thứ rồi.

Còn phải dạy cô để ý nhiều thứ nữa, đến lúc đó đừng bị người ta lừa mà còn tưởng họ đang giúp mình. Hết cách, ai bảo cô nhỏ tuổi chứ.

Vì thế anh tách Tô Tô ra riêng, còn mình thì mở cuộc họp nhỏ với gia đình, về cơ bản là anh muốn chia một nửa số tiền lương mà anh gửi về cho vợ, và nửa còn lại cho gia đình.

Cha Lận nói:

"Thật ra vốn dĩ không nên để con đưa tiền cho gia đình nữa, dẫu sao thì con cũng cưới vợ có gia đình riêng rồi. Nhưng mà, hai đứa em của con đều còn đang đi học, cho nên còn phải nhờ vào con. Như vậy đi, cũng đừng chia một nửa, mỗi tháng con đưa gia đình mười tệ là được rồi. Với cả vợ con ở nhà cũng ăn không bao nhiêu đồ ăn, khẩu phần lương thực này con cứ để chỗ cha mẹ, đến lúc đó đến ăn là được rồi. Nếu như ăn không no, quay về làm thêm cái lò gì đấy, như vậy chắc được nhỉ?"

Lận Xuyên gật đầu nói: "Được."

Hai cha con nói chuyện đều rất thoải mái, chớp mắt đã giải quyết xong chuyện.

Sau đó Lận Xuyên vẫn có chút không yên tâm, nói:

"Mẹ, thôn chúng ta có vài người lòng dạ xấu xa, mẹ trông chừng Tô Tô giúp con, đừng để cô ấy bị người ta lừa." Mẹ Lận nghe thế thì mím môi, nói:

"Con thấy sinh viên đại học nào mà ngốc đâu, con bé cũng mưu mô lắm đó, nếu không thì sao có thể chơi thanh niên tri thức Tần một ve như thế được? Cũng chỉ có con xem con bé là trẻ con, không chừng không bao lâu sau sẽ là mẹ của trẻ con rồi đấy."

Lận Xuyên đỏ mặt, chỉ có cái này là không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Nhưng anh không nói, mà ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi rồi.

Đợi sau khi về, anh nói chuyện với Tô Tô, cô cẩn thận dè dặt nói:

"Chia như vậy với gia đình chúng ta có được không?"

"Bây giờ nói rõ trước, tránh để sau này tranh cãi, Tô Tô, sang năm đến quân đội thăm anh được không?"

Anh sờ nhẹ vào khuôn mặt của cô, nói: "Đến vụ xuân, lớp học xóa nạn mù chữ của em sẽ không có người đi học, đến lúc đó em đến thăm anh, ở lại thêm vài ngày."

Tô Tô liếc nhìn Lận Xuyên một cái, mặt đỏ bừng, người đàn ông này làm gì phải bảo cô đi thăm anh, rõ ràng là hẹn cái đó đấy.

Hơn nữa, dáng vẻ cấm dục của anh bây giờ trông rất hấp dẫn nha, cô không kìm được mà gật đầu, nói: "Thế anh phải sắp xếp ổn thỏa cho em đấy."

"Ừm"

Lận Xuyên ôm chặt cô, không nỡ rời xa cô, trong lòng anh nghĩ, vẫn chưa có được cơ thể này mà đã nhớ nhung như vậy rồi, nếu như trở thành vợ chồng thật sự thì anh chỉ sợ anh đi không nổi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 88: Không nỡ



Nhưng cuối cùng vẫn phải đi, mới sáng sớm, Lận Xuyên đã thu dọn xong, một mình đến công xã, ngồi xe lên huyện thành, sau đó đi tàu lửa đến quân đội.

Trước khi đi, anh đã đưa địa chỉ email cho Tô Tô, rồi đưa cả số điện thoại văn phòng cho cô, mặc dù mỗi lần gọi điện thoại phải đến công xã, cũng rất phí sức.

Thật ra ở thời hiện đại, Tô Tô là một cô gái có khả năng tự chủ rất giỏi, nhưng ở thế giới này, cô luôn tin tưởng và dựa vào Lận Xuyên, thấy anh đi thì cũng không nỡ, cô tiễn anh một đường đến cổng thôn, hai ngón tay còn níu lấy vạt áo anh, không cho anh đi.

Lận Xuyên rõ ràng có thể hất ra, nhưng lại không nỡ, nhìn cô vợ sắp đổ lệ, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

"Không được khóc." Anh sốt ruột nên nghiêm nghị hơn một chút, kết quả đối phương lập tức rơi 16.

Lận Xuyên sốt ruột gọi mẹ: "Mẹ."

Mẹ Lận lườm mắt với trời một cái, bao nhiêu tuổi rồi còn gọi mẹ, anh không nỡ cứng rắn với vợ, nên để bà ấy làm người xấu đúng không?

Nhưng mà bà ấy cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để hai vợ chồng trẻ này nắm tay nắm chân ở đây mãi không buông nhỉ.

Bà ấy tiến tới kéo Tô Tô và nói: "Được rồi được rồi, để Xuyên Tử đi đi, còn không đi nữa là không kịp tàu lửa đâu."

Lúc này Tô Tô gật đầu, sợ mẹ chồng chê cười nên cô đã để anh đi.

Nhưng Lận Xuyên lại vội vàng bước tới trước một bước, nói: "Nhớ viết thư cho anh."

"Em biết rồi."

"Đốt lửa nhiều vào, đừng để lạnh cóng."

"Anh..."

"Con mau đi đi chứ, còn định nói đến khi nào?"

Mẹ Lận vẫy tay, bảo con trai đi. Bà ấy vừa mới dỗ dành được con dâu, bây giờ con trai lại không đi, thật là phiền mà.

Lận Xuyên lưu luyến nhìn Tô Tô một cái, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình lần này về lại gặp được một người khiến người ta khó từ bỏ đến như thế, thật sự đã làm mềm trái tim lạnh giá hơn hai mươi năm nay của anh rồi.

Không dễ gì mới về đến quân đội, anh lập tức đi làm giấy giới thiệu, đợi lúc Tô Tô đến thì sẽ đăng ký kết hôn.

Lúc đi ra, anh bị các chiến hữu vây quanh lấy, họ biết Lận Xuyên quay về để kết hôn, cho nên đương nhiên sẽ muốn biết cảm nhận sau hôn nhân của anh như thế nào.

Nhưng họ phát hiện, tiểu đoàn trưởng lúc trước lạnh lùng, bây giờ trở lại càng lạnh lùng hơn, gần như là không nói chuyện với họ, cả ngày ngẩn ngơ trước một tấm hình nhỏ, còn rất trân quý bỏ nó trong ví tiền của mình.

Rất nhiều lần họ muốn ra tay giật lấy xem thử, nhưng bản lĩnh không bằng người ta, hoàn toàn không lấy được.

Có một lần nhân lúc anh đi tắm, cuối cùng mọi người cũng lấy được tấm hình đó ra xem, sau đó cả tập thể kinh ngạc ngây người.

Mặc dù chỉ là một tấm hình trắng đen, nhưng mà thế này cũng xinh đẹp quá rồi. Dáng vẻ của cô gái này nhiều nhất cũng hơn mười tuổi, tiểu đoàn trưởng của họ cũng cầm thú quá đi.

Lận Xuyên cầm chậu đi vào ký túc xá thì thấy bọn họ xúm chụm lại xem cái gì đó, anh không khỏi có một cảm giác không lành, nói:

"Các cậu đang xem gì đấy?" Sau đó anh liếc nhìn thấy ví tiền của mình bị để sang một bên.

Đám nhóc thối này, anh ném cái chậu và tiến tới giành lại.

Phải biết là, vợ anh tìm cả buổi trời mới tìm được một tấm hình như thế này để anh mang đi, kết quả lại bị họ lấy đi, anh có thể không giận dữ được sao? Vì thế đột nhiên xảy ra một đại chiến giành giật tấm hình, cuối cùng Lận Xuyên mang chiến lợi phẩm của mình về phòng ký túc xá của mình, phía sau là một đám các chiến sĩ kêu khổ than trời.

Xem ra người cưới vợ rồi đúng là có khác, sức chiến đấu này khỏi phải bàn.

Sau khi giật lại tấm ảnh, anh lau nó mãi, sau đó ngồi dưới ánh đèn viết thư cho cô vợ mới cưới của mình.

Nhưng mà viết cả buổi trời, anh cũng không biết viết gì. Cuối cùng, chỉ có thể tóm gọn trong một câu.

Đã đến, đừng lo, giữ gìn sức khỏe.

Sau đó, sau đó thì hết rồi.
 
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 89: Bức thư đầu tiên



Lúc nhận được bức thư này, Tô Tô đã từ cảm giác mất mát lúc đầu biến thành cảm giác bình thường như bây giờ, mỗi ngày cô đi dạy hai tiếng, sau đó thì ở nhà làm chút việc nhỏ nhặt với mẹ Lận như cho gà ăn, dọn dẹp nhà cửa.

Ở thời đại này, trong cái thôn nhỏ như vậy, muốn ra ngoài tích góp tiền là điều không thể, nhưng mà cô lại phát hiện một hiện tượng thú vị, đó chính là băng vệ sinh của mình sau khi dùng trong vẫn có thể tái sử dụng.

Không chỉ băng vệ sinh, ngay cả tiền giấy cũng vậy.

Lúc trước cô không chú ý đến, sau khi phát hiện băng vệ sinh nhiều rồi thì cô bắt đầu đi kiểm tra những thứ khác, cho dù là quần áo không giặt mà bỏ vào, rồi mở rương ra lại, thì bộ quần áo đó vẫn như mới, thật sự là thân kỳ quá rồi.

Gần đây cô có chút nhớ nhung chiếc điện thoại của mình, nhân lúc Lận Giang nghỉ đông, cô sẽ bảo đi vào núi dạo chơi, không chừng có thể gặp được điện thoại của mình ở chỗ lần trước.

Nhưng mà người nhà họ Lận đều không đồng ý, bởi vì ở đó thật sự là núi sâu, người bình thường không dám qua đó.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể bỏ ý định đó, đúng vào lúc này có người trong thôn đến tìm cô, nghe nói là có thư của cô ở đại đội rồi.

Cô nghe vậy liền thu dọn rồi đến đại đội lấy thư, vừa hay Lận Đông Hà cũng ở đó. Bây giờ thái độ của anh ta đối với cô không còn tốt như lúc đầu nữa, bởi vì do cô mà nữ chính sống rất khó khăn trong cái thôn này, nghe nói bây giờ cứ rảnh rỗi là bị mấy thanh niên tri thức lăng mạ.

"Tôi đến lấy thư."

Cô cũng không phải trẻ con, cũng không còn tâm tư đi để ý đến nam nữ chính, một người nguyện đánh một người nguyện đau, mặc kệ họ đi.

Huống hồ cho dù sau này nam chính được gia đình có gia thế của anh ta tìm anh ta về lại thì anh ta cũng không có địa vị quyền thế gì, nhiều nhất có mấy đồng bạc.

Anh ta muốn đắc thế cũng phải đợi ba, năm năm sau, lúc đó Lận Xuyên ở trong quân đội phát triển tuyệt đối không yếu hơn anh ta.

Nếu không nữ chính cũng sẽ không bám lấy Lận Xuyên mãi, cả ngày cứ anh anh.

Lận Đông Hà mở ngăn kéo cũ kỹ và lấy ra hai bức thư, nói:

"Chắc là Lận Xuyên gửi tiền về cho cô nhỉ, cô gả cho nhà họ Lận xem như là hưởng phúc rồi."

Anh ta chỉ là tùy ý nói vậy thôi, bởi vì có người phụ nữ nào sau khi gả đi mà không thích nghe gả vào nhà đó được hưởng phúc chứ? Nhưng mà Tô Tô thì khác, cô là cô gái của thời đại mới, độc lập tự chủ. Khi lên đại học, học phí của cô đã không cần phải để cha mẹ lo, cô lợi dụng kỳ nghỉ đi làm thêm, rất dễ đã có thể tự nuôi sống bản thân rồi.

Dù đến đây, cô có tiền, hoàn toàn không cần phải để nhà họ Lận nuôi.

Trong lòng cô không vui, nhưng cô vẫn cười mỉm đón lấy phong thư, cô phát hiện có phong thư viết cho mình, bên trên là bộ phận có liên quan, và phong thư còn lại mới là của Lận Xuyên.

Cô không quen ai trong cái thế giới này, rốt cuộc là ai đã viết thư cho mình?

Cô cũng không quan tâm có người khác ở đó hay không, cô mở phong thư ra, sau đó có một tấm phiếu rơi ra.

Bí thư đưa tay ra nhặt lên giúp cô, sau đó kinh ngạc nói:

"Thì ra đồng chí Tô Tô nhận lương rồi à, không hổ là người ăn cơm nhà nước, có năm mươi tệ tiền lương đấy. Không phải là Lận Xuyên nuôi đâu, lương người ta còn cao hơn của Xuyên Tử đấy."

Lận Đông Hà đỏ mặt, anh ta không ngờ Tô Tô người ta cho dù đến một nơi xa xôi như thế này và vẫn có được tiền lương cao như vậy, đây đúng là điều khiến người ta bất ngờ thật.

"Không hổ là sinh viên đại học." Bí thư đưa tấm phiếu cho Tô Tô, sau đó cười nói. "Không có gì, đây cũng là nhờ tổ chức giáo dục tốt."

Tô Tô học một câu mà người ở đây thường nói, sau đó cô cầm thư của Lận Xuyên và giấy gửi tiền bưu điện của mình quay về.

Cô còn nhìn phong thư mà gửi cho mình kia, trong đó còn có phiếu đời sống, tổng cộng có ba tờ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back