Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 95: Chương 95



Người đàn ông còn đang bị con mắt quỷ dị của cô làm cho ngây người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái ô dài, khiến cho anh ta đột nhiên tỉnh táo lại.

Nhưng Thích Mê ra tay rất nhanh, mặc dù anh ta kịp thời phản ứng, nhưng vẫn không thể nào né tránh.

Phụp!

Đầu nhọn của cái ô dài c*m v** trên trán của người đàn ông, nhưng vết đ.â.m rất nông.

Giữa trán truyền đến trận đau nhức lập tức làm cho người đàn ông trở nên độc ác, anh ta một tay nắm lấy cái ô, dễ dàng bẻ cong giá ô.

“Con khốn! Lại dám đánh lén ông đây!" Người đàn ông dùng lực đẩy chiếc ô về phía trước. Sức lực rất lớn khiến cho Thích Mê bị lảo đảo lui về phía sau một chút mới có thể đứng vững.

Thích Mê rút ô về, chân giẫm lên trên mặt ô, thoáng cái đã rút thanh kim loại sắc bén ở trong chiếc ô ra, không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi đánh một vòng trong tay, cô lập tức đ.â.m mạnh vào [Cánh cửa tử thần] của người đàn ông.

Ngươì đàn ông lui sang bên cạnh, giơ tay nắm lấy cán kim loại, hét lớn một tiếng, bẻ thành hai đoạn.

Thích Mê nhanh chóng lui về phía sau, khi người đàn ông phát động công kích, trước tiên cô cầm lấy nửa thanh kim loại trong tay chạy đến phòng khách.

“Được lắm, coi như làm nóng người cho ông đây! Lát nữa ông sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày, trước đó nhất định phải làm mày mấy trận thật tốt mới được!”

Người đàn ông miệng đầy từ ngữ ô uế, vừa nghe thấy trong dạ dày Thích Mê đã nổi lên một trận buồn nôn. Khóe mắt nhìn thoáng qua trên giá có một cái bức tượng bằng sứ dùng để trang trí, cô lập tức cầm lấy đập về phía người đàn ông.

Bốp!

Bức tượng Bồ Tát hòa ái hiền lành liền bị chia năm xẻ bảy, vỡ vụn ra khắp nơi.

Nhưng người đàn ông vẫn giống như không có việc gì, còn đang nhe răng cười tiến lên phía trước.

Anh ta hoạt động cái đầu một chút, chậm rãi mở miệng, lúc này người đàn ông đã không phải là bộ dáng của một người tiến hóa bình thường, so sánh thì có vẻ kh*ng b* hơn nhiều, sống động như con quái thú. Khóe miệng càng nứt càng lớn, trực tiếp kéo đến tận mang tai, nứt ra nửa cái đầu, lộ ra hàm răng nanh nhọn thật dài, một cái lưỡi dài ngoằng màu xanh tím vung vẩy làm cho nước bọt tanh hôi văng ra khắp nơi.

"Đầu tiên ông mày sẽ một ngụm ăn đứt cái đầu của mày, còn thân thể của mày thì sẽ giữ lại để từ từ dùng!" nói xong, người đàn ông há to cái miệng như chậu m.á.u về phía Thích Mê đánh tới.

Thích Mê bị ép tới cửa sổ sát đất, dựa sát bắt lấy tấm rèm cửa sổ ở một bên, cô di chuyển cơ thể, né tránh công kích của người đàn ông.

Người đàn ông vồ hụt, vừa ngẩng đầu lên, hai con mắt đen thật to đã bị cô đạp mạnh một cước.

“A --!!! " Người đàn ông kêu thảmmột tiếng, vội vàng lui vềphía sau, "Tiện nhân! Hôm nay ông đây nhất định phải lột da của mày!”

Thích Mê hừ nhẹ, thuận thế buông tấm rèm cửa sổ ra, nhảy thẳng về phía người đàn ông.

Hai mắt người đàn ông còn chưa khôi phục, không kịp né tránh, bị Thích Mê mạnh mẽ đạp ngã xuống đất.

Động tác của cô rất dứt khoát, sau khi ngồi quỳ đè lên thân thể người đàn ông, thì một tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của anh ta, tay kia giơ cao nửa thanh kim loại kia trực tiếp đ.â.m vào trong lỗ m.á.u trên trán của người đàn ông.

Ngoại trừ bàn tayđang thanh kim loại không nhét vào được, còn lại nửa thanh kim loại dài bằng cánh tay kia tất cả đều đ.â.m vào, xuyên qua bên trong.

Thích Mê vừa định cầm lấy mảnh sứ vỡ trên mặt đất lên đ.â.m thêm một nhát, thì tay phải của cô bỗng nhiên bị người đàn ông gắt gao nắm chặt.

Người đàn ông dùng sức xoay một cái, trong khoảnh khắc đã phát ra âm thanh xương cốt vỡ vụn.

Thích Mê đau đến mức r*n r* một tiếng, hai tròng mắt càng thêm tàn nhẫn, động tác tay trái tốc độ không giảm ngược lại càng nhanh hơn, cầm lấy phần đỉnh cao nhất của thanh kim loại đ.â.m về phía vị trí [Cánh cửa tử thần] của người đàn ông.

Cô đ.â.m vào rồi rút ra, một kích không thành lại bổ thêm một nhát nữa.

Cho đến khi người đàn ông đang nắm chặt hai tay của cô có chỗ buông lỏng, thân thể giống như cá sắp c.h.ế.t nhanh chóng co quắp lại hai cái, lúc này cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Thích Mê càng nghĩ tới lời nói của người đàn ông vừa rồi càng cảm thấy ghê tởm, giơ tay tát vào mặt anh ta, cười lạnh: "Nhìn xem, bây giờ là ai đang tra tấn ai đây?"

Người đàn ông hai con mắt trừng to, hàm răng nanh nhọn hoắt cắn lấy cái lưỡi dài màu xanh tím, bộ dáng không còn sức sống.

Bị Thích Mê dùng bàn tay tát mấy cái cũng không có phản ứng gì.

Cộc cộc!

Hai tiếng gõ cửa kính vô cùng nhỏ vang lên.

Thích Mê quay đầu, thấy Lãng Dữ đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt như cười như không nhìn cô.

Nhìn lướt qua người đàn ông đã chết, cô chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất mở ra: "Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi à?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 96: Chương 96



"Đúng vậy, chỉ có mấy con quái vật mà thôi..." Lãng Dữ cười khẽ một tiếng, nhấc chân đi vào, vừa nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông kia, cậu khẽ nhíu mày, giọng điệu trầm xuống vài phần, "Nhưng tôi có nhanh hơn nữa cũng không thể nào nhanh bằng chị gái nhỏ được nha, vốn là tôi còn định tới hỗ trợ, không nghĩ tới vừa đi đến nơi, đã phát hiện chị cũng đã kết thúc xong việc ở bên này rồi."

Cậu vừa nói vừa dùng chân đá đá đầu người đàn ông, giữa hai bên lông mày có thêm một tia không vui.

“Ừ, có hơi tốn chút công sức, nhưng cũng đã giải quyết xong rồi." Thích Mê không nghe được cái gì, một lòng muốn nhào vào tòa biệt thự ở phía đối diện, "Các cô ấy có lẽ đều ở bên trong tòa biệt thự đối diện, chúng ta đi thôi.”

Lãng Dữ ừ một tiếng, chờ Thích Mê đi ra khỏi cửa sổ sát đất, cậu mới có động tác, giống như trút cho hả cơn giận, cậu nhấc chân hung hăng đá văng t.h.i t.h.ể của người đàn ông - -

Xương cốt người đàn ông ngay tức khắc tất cả đều tản ra, tứ chi vặn vẹo ở cùng một chỗ như người cao su, đập vào trên vách tường sau đó lại rơi xuống dưới mặt đất.

*

Sợ bị đánh rắn động cỏ, Thích Mê và Lãng Dữ đi vòng ra phía sau biệt thự.

Động tĩnh ồn ào là từ lầu bốn truyền ra, trong đó còn có thể nghe thấy vài tiếng mắng chửi tiếng Trung và tiếng Anh hỗn loạn của Eva.

Ban công cửa sổ sát đất của lầu hai mở ra, nương theo cái cây trụi lủi ở phía sân sau, hai người bọn họ có thể dựa vào đó để di chuyển qua, thần không biết quỷ không hay len lén lẻn vào.

Thích Mê đưa ánh mắt cho Lãng Dữ, ý bảo cậu lên trước.

Lãng Dữ nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích.

Sợ mình không biểu đạt rõ ràng, Thích Mê vội hạ giọng giải thích: "Chúng ta lẻn vào lầu hai, cậu lên trước đi.”

Lãng Dữ: "...”

Lãng Dữ vẫn bất động như trước.

Thích Mê sốt ruột, không kiên nhẫn chậc một tiếng, nhíu mày: "Cậu nghe không hiểu sao?”

Lãng Dữ nghiêng đầu: "Tôi lên trước, vậy chị lên đó bằng cách nào?”

Thích Mê: "Đương nhiên là tôi cũng trèo cây lên đó rồi.”

"Chỉ bằng một cánh tay?"

Thích Mê sửng sốt.

Ánh mắt Lãng Dữ nhìn về phía cánh tay phải của cô.

“Được, vậy làm phiền cậu.”

Thích Mê không phải là một người hay ngại ngùng, sau khi tiếp nhận kiến nghị từ Lãng Dữ, cô lập tức quàng tay trái ôm cổ cậu, nhẹ nhàng nhảy vào trong n.g.ự.c của cậu.

Lãng Dữ dùng cánh tay vòng lấy chân cô, sau khi đảm bảo cô ổn định rồi mới ngồi dậy.

Cậu nắm chặt tay, cực kỳ lịch thiệp tránh có quá nhiều đụng chạm với Thích Mê, thực hiện lễ nghi xã giao rất tốt.

Bỗng nhiên cậu nghĩ đến cái gì, cụp mắt: “Chắc là chị sẽ không nhân cơ hội này thăm dò tôi đâu nhie?”

“Không đâu.” Thích Mê trả lời thẳng thắn: “Chỉ là tạm thời hợp tác mà thôi, không cần thiết.”

“Đúng vậy.”

Lãng Dữ gật đầu, sau khi dịu dàng dặn cô một câu bám chặt, cậu dùng một chút lực ở hai chân lập tức mang theo Thích Mê nhảy lên trên cây.

Hầu như không cần mượn lực.

Trong vài giây Thích Mê còn đang khiếp sợ, cậu đã nhảy từ trên cây sang ban công một cách nhẹ nhàng, ngay cả âm thanh rơi xuống đất cũng cực kỳ nhẹ.

Dường như nhận thấy người trong n.g.ự.c kinh ngạc, sau khi Lãng Dữ khom lưng đặt cô vững vàng xuống đất, cậu nhẹ cong môi, giải thích: “Chị rất nhẹ, đương nhiên sẽ không tạo ra âm thanh lớn.”

Thích Mê bán tín bán nghi liếc nhìn cậu một cái, cũng không hề nghĩ sâu, chỉ nhẹ nhàng mở cửa sổ ở sát đất bước vào.

Trên bàn phòng ngủ có một con d.a.o rọc giấy tinh xảo, vừa nhỏ vừa nhẹ lại sắc bén, Thích Mê thuận tay cầm lấy giấu trong ống tay áo. Sau khi ghé vào cửa nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, cô mới từ từ mở cửa ra.

Cánh cửa này hướng ra một hành lang, một bên hành lang là hàng rào pha lê, thông qua tầng pha lê này có thể nhìn thấy phòng khách lớn ở dưới lầu biệt thự. Trong phòng khách có không ít quái vật, tất cả đều là nữ, trong tay mỗi người đều cầm một quả bóng bay màu đỏ, miệng dài như một cái bơm, rất nhanh đã thổi quả bóng thành một hình tròn lớn.

Trên mặt đất đã phủ kín bong bóng màu đỏ.

“Đây là muốn kết hôn sao?” Lãng Dữ thăm dò.

Thích Mê cười lạnh một tiếng: “Thật thú vị.”

Lúc này cầu thang bên cạnh phát ra âm thanh.

“Khóc khóc khóc! Đồ rác rưởi chỉ biết khóc! Sĩ quan Tiên phong ghét phụ nữ khóc sướt mướt nhất! Câm miệng cho tôi!” Âm thanh bén nhọn của người phụ nữ vang lên, cực kỳ chói tai.

Chát!

Một âm thanh vang dội từ bàn tay truyền đến.

Sau khi tiếng động vật nặng ngã xuống qua đi, tiếng khóc ẩn nhẫn đứt quãng của nữ sinh vang lên, dù đã đè nén cực độ, nhưng vẫn tràn ra khỏi cổ họng.

“Khóc! Tôi xem cô khóc được bao lâu!” Âm thanh của người phụ nữ lại cao lên mấy tông, rất giống người đàn bà đanh đá đầu phố: “Khóc nữa tôi sẽ đánh nữa! Đánh tới khi nào cô không khóc mới thôi!”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 97: Chương 97



“Rất xin lỗi… Tôi không khóc nữa… Cô đừng đánh tôi… Tôi không khóc…” Âm thanh nữ sinh bị đánh rất mỏng manh, vội vàng nghẹn ngào xin lỗi.

Nữ sinh bị đánh chắc là Ngu San, giọng nói của cô ấy đứt quãng vì khóc, cũng khàn đi rất nhiều.

Thích Mê nhăn mày lại, quay đầu nhìn Lãng Dữ: “Tôi qua bên đó, việc còn lại giao cho cậu.”

Lãng Dữ lo lắng: “Chị có thể xử lý được sao?”

“Yên tâm, loại quái vật này chỉ cần một bàn tay là xong.”

Thích Mê cười, nhẹ nhàng kéo cánh cửa, cô liếc nhìn bọn nữ quái vật đang hưng phấn thổi bong bóng màu đỏ một cái, bước nhanh về phía cầu thang.

Cô nhìn thấy một nữ quái vật mập mạp đang che cửa, đưa lưng về phía cô, xắn tay áo lên chửi bới Ngu San.

Vào khoảnh khắc [Đôi mắt tử thần] mở ra, Thích Mê đi đến sau lưng nữ quái vật, giơ tay ôm cổ đối phương, dùng d.a.o giấu trong ống tay áo đ.â.m vào [Cánh cửa tử thần] của cô ta.

Nữ quái vật ngừng thở trong im lặng, trong nháy mắt bóng đen to lớn ngã xuống, bóng dáng mảnh khảnh của Thích Mê lộ ra.

Ngu San thét chói tai, sau khi phản ứng lại thì lập tức dùng tay che kín miệng, đôi mắt màu xanh lam này rất quen thuộc với cô ấy, lần trước cô ấy cũng đã được chủ nhân của đôi mắt này cứu từ trong miệng hổ.

Thích Mê vừa định hỏi một câu theo thói quen “Em không sao chứ?”, vừa nhìn kỹ dáng vẻ của Ngu San, sao mà không có việc gì được?

Cô ấy hiện đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ không biết từ đâu ra, có thể là vì bộ đồ hơi nhỏ nên nó đã bám chặt toàn bộ cơ thể, hai nút thắt trước n.g.ự.c không biết là do không cài được hay là cố ý không cài mà để lộ ra một vùng xương quai xanh trắng bóng.

Trên mặt đều là dấu bàn tay màu hồng, bị đánh rất thảm, khuôn mặt xinh đẹp có chút sưng, càng khỏi phải nói đến hai con mắt ướt đẫm, khi cô ấy ngẩng đầu nhìn Thích Mê cũng phải hơi híp mắt lại, dường như mắt đã sưng đến nỗi không mở ra được nữa.

Thích Mê không nhịn được cơn tức, dùng một chân đá văng nữ quái vật trước mặt, thầm chửi tục một tiếng.

Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cô vội vàng ngồi xổm bên người Ngu San an ủi: “Không sao, đừng khóc… Đã không sao nữa rồi.”

Cảm xúc Ngu San kích động, gần như mất kiểm soát nên cô ấy không nói được lời nào, chỉ là ôm chặt Thích Mê khóc thành tiếng.

Ngay lúc này Lãng Dữ đã đi tới, tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến Ngu San bị k.ích thí.ch run b.ắ.n lên lên, còn tưởng rằng lại có quái vật tới đây, vội vàng lùi ra sau núp vào một góc.

Lần trải nghiệm này đã biến cô ấy thành chim sợ cành cong, chỉ cần hơi có tiếng động sẽ lập tức trốn đi.

“Đừng sợ, đó là bạn của tụi chị, đến đây để cứu mọi người.” Thích Mê thật sự không thể nhìn cảnh tượng này, cổ họng không khỏi trở nên nghẹn ứ.

Lãng Dữ đứng yên, thấy đồ Ngu San đang mặc thì lập tức dời tầm mắt, cậu cởi áo gió màu đen trên người, đưa cho Thích Mê: “Cho cô ấy mặc vào đi.”

“Ừ, cảm ơn.” Thích Mê nhận lấy, đi đến khoác ở trên người Ngu San.

Dưới sự trấn an của cô, Ngu San dần phục hồi tinh thần, lập tức nhắc nhở nói: “Y… Vẫn còn Eva ở trên lầu, trên lầu còn có mấy con quái vật.”

“Được, chị biết rồi.”

Lời chửi bới tiếng trung tiếng anh lẫn lộn của Eva ầm ĩ, hiện tại vẫn còn quanh quẩn, thật sự muốn không chú ý đến cũng khó.

Thích Mê vỗ vai Ngu San, vừa đứng dậy đã thấy Lãng Dữ đi lên cầu thang: “Chị ở chỗ này với cô ấy đi, tôi đi lên cứu người.”

Thích Mê do dự một chút, nghĩ với năng lực của cậu chắc chắn là không thành vấn đề, nên cũng lập tức đồng ý: “Được, vậy cậu cẩn thận một chút.”

“Được.” Lãng Dữ cười khẽ trả lời.

Cậu đút tay vào túi, giày bốt Martin giẫm lên bậc thang không nhanh không chậm nhưng tiếng động cực kỳ vang dội tại biệt thự không rộng lớn này, trong dáng vẻ thản nhiên tự đắc, lại có một loại khí thế không thể ngăn cản.

Lúc này, phòng khách trong biệt thự đột nhiên cực kỳ yên tĩnh khiến Thích Mê cảnh giác, cô suy nghĩ rồi lập tức chạy vội tới cửa sổ thủy tinh nhìn lại.

Phòng khách tầng một nào còn bóng dáng của quái vật nữa đâu?

Chỉ có từng đống cát rời màu sắc khác nhau và một vùng bóng bay màu đỏ.

Trực giác nói với Thích Mê, từng đống cát rời này chính là những quái vật kia.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hít hà một hơi.

Trong không gian yên tĩnh như vậy, cho dù là thiếu niên kia đơn phương hành hạ đến c.h.ế.t thì chắc cũng phải có tiếng động rất nhỏ truyền đến.

Nhưng cô lại không nghe thấy gì cả. Cũng không biết thiếu niên ra tay như thế nào, khi nào ra tay, cô gần như chỉ cảm nhận thấy cậu khi cậu vừa mở cửa bước tới gần... tất cả chỉ có thế.

Thích Mê yên lặng ngẩng đầu, trong vài giây cô tự hỏi, âm thanh giày bốt Martin đã dừng lại.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 98: Chương 98



Cùng lúc đó, tiếng mắng chửi của Eva cũng không còn nữa.

Qua khoảng mười mấy giây, lúc có động tĩnh trở lại, chính là tiếng kinh ngạc cảm thán của Eva: “Oh my god! My god! Trời ạ! Vậy mà cậu lại có kỹ năng tấn công tập thể!”

Còn về Lãng Dữ nói cái gì, Thích Mê cũng không nghe được, âm thanh giày bốt Martin lại vang lên, cậu chậm rãi đi xuống từ trên lầu, phía sau là Eva đi theo lải nhải.

“Cậu là ai? Cậu cũng là người chơi tận thế sao? Thật lợi hại!” Eva không chút bủn xỉn khen ngợi Lãng Dữ, chỉ một lát đã nói vài từ wow.

Lãng Dữ đi xuống cầu thang, ra hiệu bằng mắt: “Đã cứu người ra.”

“Oh My God! Mê!” Eva hô to một tiếng, lập tức đi tới ôm Thích Mê một cách mãnh liệt: “Tôi biết cô sẽ không mặc kệ tôi mà! Tôi biết cô sẽ đến cứu tôi mà! Oh, tôi cảm động quá, cảm động đến độ muốn khóc.”

Thích Mê cười cười, vỗ phía sau lưng Eva: “Cô chính là cô bác sĩ của lớp Đậu Đinh chúng tôi đấy, sao tôi có thể không đến cứu được?”

Eva nghẹn ngào gật đầu: “Cũng may cô đã đến, nếu không tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ. Tôi vẫn luôn dùng kỹ năng gió cuộn làm lá chắn cho tôi và San, nhưng thể lực của hao hết nhanh quá, suýt chút nữa… Suýt chút nữa cô đã không thể thấy được chúng tôi nữa.”

“Đúng vậy, thật sự quá nguy hiểm.” Thích Mê vuốt vải sườn xám trơn mượt trên người Eva, lòng còn sợ hãi.

Trên người Eva chỉ mặc một nửa chiếc sườn xám màu đỏ, dưới hai chân mặc quần yếm ngụy trang, chắc chắn nếu để chậm thêm vài phút, để bọn họ rời khỏi căn biệt thự này thì có lẽ cô sẽ không tìm được họ trong cánh đồng mênh m.ô.n.g bát ngát.

Lần này thật sự rất nguy hiểm, chỉ suýt chút nữa thôi.

“Đúng rồi, Mê, làm sao cô có thể tìm thấy chúng tôi nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng cuối cùng cô sẽ không tìm thấy nữa đó!” Eva khịt mũi, hiện tại nhìn Thích Mê trước mắt đều cảm giác cô tự phát ra ánh sáng thần thánh, kèm theo bốn chữ to [ n nhân cứu mạng].

Thích Mê móc di động ra, chỉ vào một điểm đỏ nhỏ trên đó: “À, vì để bảo đảm, nên tôi đã âm thầm bỏ bọ rùa số 8 vào áo lông vũ của cô… Nhưng trong một kilomet mới có phản ứng.”

Eva cảm động, lại tiếp tục ôm cô vào trong ngực: “Trời ạ, Mê, tôi không biết nếu không có cô sau này tôi sẽ ra sao.”

Thích Mê ghét bỏ bĩu môi, né tránh cái ôm của cô ấy: “Cô dừng lại cho tôi… Đi thôi, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, lần này cô có phát hiện gì hay không?”

“Có!” Eva vội gật đầu không ngừng: “Tôi phát hiện ra một chuyện không tốt, lần này người bắt chúng tôi có liên quan đến [Ảnh].”

“Ảnh?” Thích Mê nhíu mày: “Cô chắc chắn chứ?”

Eva: “Chắc chắn, tôi và San bị bắt là vì để kết hôn với Sĩ quan Tiên phong của [Ảnh]!”

Thích Mê: “Kết hôn?”

Tuy rằng Thích Mê tràn đầy nghi vấn đối với việc làm lần này của [Ảnh], nhưng cũng không khiếp sợ quá mức.

Tổ chức [Ảnh] là do [Người tiến hóa] của thế giới này tạo thành, đại khái những người đó rất có thể đều giống với người tiến hóa có năng lực cưỡi thú lúc trước cô gặp phải, tự nhận là đã tiến hóa đến mức độ cực cao, là sự tồn tại còn cao cấp hơn con người, chỉ xem con người giống như mèo con ch.ó con.

Cho nên từ lúc đó, cô đã đề phòng người tiến hóa.

Người tiến hóa và thú tiến hóa thất bại đều không thể xem là con người thì bỏ qua bởi họ hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện thương tổn đến con người, chỉ là cô chưa từng nghĩ tới những người kia lại trắng trợn táo bạo như vậy, xây dựng quân đội quái vật lớn để phục vụ cho mình.

Nghĩ đến ở chỗ này ở lại đây nhiều một phút sẽ thêm một phần nguy hiểm, sau khi Ngu San và Eva mặc xong áo lông vũ, bốn người vội vàng ra khỏi biệt thự.

Mới vừa đi hai bước, Ngu San đột nhiên nhỏ giọng dò hỏi Thích Mê: “Đúng rồi chị, hai người có nhìn thấy Kiều Dã không?”

Nhờ thế Thích Mê mới nhớ tới còn có người như vậy, cô ngẩng đầu nhìn Lãng Dữ: “Đúng vậy, những người khác đâu?”

Lãng Dữ ngẩng đầu ra hiệu ở phía trước, bình tĩnh nói: “Bên kia.”

Ngu San vừa nghe Kiều Dã cũng tới, vừa mừng vừa sợ, đôi mắt lập tức phát ra ánh sáng: “Anh ấy cũng tới sao? Anh ấy tới cứu em sao?”

Thích Mê hắng giọng, cô thật sự lười giải thích mấy chuyện tào lao kia, nên lại lựa chọn im lặng, tùy ý ậm ừ một tiếng——

Người đã tới, những có phải là tới cứu em không thì khó nói.

Ngu San không chú ý tới biểu cảm phức tạp trên mặt Thích Mê, một lòng chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, trong vô thức bước đi cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Eva phát ra một tiếng hừ thật mạnh từ trong lỗ mũi.

Cô ấy là người trong cuộc, chính mắt thấy lúc Ngu San bị quái vật bắt đi, Kiều Dã sợ đến mức không dám đánh rắm, chỉ lo tìm một cơ hội ẩn núp, đối với loại đàn ông này, cô ấy chỉ có thể hình dung bằng hai từ ‘rác rưởi’.
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 99: Chương 99



Trong lúc im lặng, Lãng Dữ vô thức nhìn Thích Mê, sau khi suy nghĩ cậu vẫn quyết định nói bóng nói gió một chút để cô đề phòng Kiều Dã này. Cậu giả vờ bắt chuyện: “Chị gái nhỏ này, tôi nghe nói gần đây có một chiếc xe buýt?”

Đầu óc Thích Mê vừa nhảy số đã biết cậu đang định nhắc đến ai, không khỏi nhíu mày: “Kiều Dã nói cho cậu biết sao?”

Giọng nói của Lãng Dữ vẫn bình tĩnh như thường: “Đúng vậy, anh ta đã làm giao dịch với những quái vật đó, nói anh ta biết có một chiếc xe buýt, bên trong có không ít trẻ con, anh ta muốn dùng mạng sống của những đứa trẻ đó đổi lấy mạng của mình…”

“!!!”

Đồng tử của Thích Mê co lại, âm thanh như được phát ra từ kẽ răng: “Anh ta nói với quái vật như vậy sao?!”

“Đúng vậy… Chỉ là những quái vật đó đều bị tôi xử lý rồi, tôi không biết lời anh ta nói là thật hay giả.”

“f*ck! Người đàn ông kia thật sự không biết xấu hổ!” Eva đi ở phía trước bọn họ đột nhiên quay đầu lại quát, cô ấy nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, cho dù cô ấy không thích mấy đứa nhỏ đó, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới lấy bọn nhỏ làm lá chắn cho mạng sống của mình.

Phản ứng của cô ấy đã như thế, càng không cần nói đến Thích Mê.

Ánh mắt của Thích Mê đột nhiên trở nên rét lạnh, rút con d.a.o rọc giấy bên hông, nhanh chân tiến lên.

“Eva, cô ngăn Ngu San lại trước, tôi tìm bạn trai của em ấy xử lý chút chuyện.” Cô lạnh lùng nói.

“Được.”

Eva đi nhanh hơn vài bước, kéo Ngu San lại.

Ngu San nhìn Thích Mê bước nhanh đi đến bóng dáng, khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Không có gì, Thích Mê nói đi lên phía trước xem xét một chút, chúng ta cứ từ từ đi qua đó.” Eva giữ tay Ngu San lại, cố hết sức bước nhỏ.

Thích Mê nhớ rõ phương hướng hai người Kiều Dã bị mang đi, nhanh chóng định vị căn biệt thự đầu tiên.

Mặt đất ở trước cửa có một bãi bụi đất, cô nghĩ chắc thiếu niên áo đen kia đã giải quyết mấy quái vật ở chỗ này.

Chỉ là, khắp nơi đều không có bóng dáng của Kiều Dã.

Trên mặt đất rải rác bụi bặm, có thể rõ ràng nhìn thấy vệt kéo lê, đại khái là có thứ gì đó kéo anh ta đi rồi.

Tức giận biến thành cảnh giác trong khoảnh khắc, Thích Mê căng thẳng nắm chặt d.a.o rọc giấy, đi theo dấu vết đến ven tường.

Ừng ực ——

Sau bức tường này có âm thanh nuốt nước miếng.

Quái vật trốn trong bóng tối phía sau tường.

Thích Mê lui về phía sau, nhìn về phía bức tường thấp bé.

Cứu hay là không cứu lập tức trở thành đề bài khó dành cho cô, ít nhất hiện tại cô đang nổi nóng, hoàn toàn không muốn quản chuyện này.

Cho nên địch không động, cô không động.

Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co cách nhau một bức tường.

Không lâu sau Lãng Dữ đã đi tới, thấy không có một bóng người mặt đất, cậu kinh ngạc nhướng mày, quan sát bụi bặm trên mặt đất một chút, lại nhìn về phía Thích Mê cứ đứng ở đó giống như cột điện, lập tức hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Cậu đi tới đứng bên người cô: “Không muốn quản sao?”

“Xem như là vậy đi.” Thích Mê cũng thẳng thắn.

Dường như Lãng Dữ đã suy tư ra điều gì đó, đi lên trước: “Vậy chị đừng rối rắm nữa, tôi làm.”

Chỉ thấy tay anh bám vào tường, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy qua. Hai giây sau, không biết anh nhìn thấy cái gì, phát ra một tiếng nghi hoặc: “Hả?”

“Sao vậy?” Thích Mê tò mò, cũng vội nhón chân nhìn qua bức tường.

Sau bức tường là công viên nhỏ, trên mảnh đất cằn cỗi, có một nhánh hoa hồng màu vàng mọng nước rất dễ thấy, đĩa hoa to như khuôn mặt, vài lá cây lay động trên không trung, có thể do đã phát hiện con mồi Lãng Dữ này, đĩa hoa và lá bỗng chốc tấn công về phía cậu.

Bên chân Lãng Dữ có mấy đống cát rời, xem ra cậu đã nhẹ nhàng giải quyết mấy con quái vật.

Nhìn lướt qua bông hồng, phía trước cách đó không xa là một cái đình nhỏ, trong đình có một nam sinh đang ngồi ngửa. Nhìn bề ngoài hẳn là còn rất trẻ, mặc quần yếm cao bồi đơn giản.

Kiều Dã cũng ở trong đình, nhưng là ngã trên mặt đất giống như xác chết, không biết sống hay chết.

Lãng Dữ nhìn chằm chằm bóng dáng của nam sinh nhìn hai giây, lạnh giọng hỏi: “Người chơi tận thế sao?”

Nam sinh cười khẽ một tiếng, xem như cam chịu: “Cho anh một cơ hội, để lại hai người phụ nữ mà Sĩ quan Tiên phong muốn, tôi sẽ thả anh đi.”

“Vậy sao?” Lãng Dữ cong nhẹ khóe môi, trong khoảnh khắc ngón tay hoạt động, hiện ra cây quạt nhỏ [Quy Trần]: “Có lẽ tôi phải là người nói, nhân lúc hiện tại tâm tình của tôi không tệ lắm, tôi thả cậu đi.”

Nam sinh chậm rãi đứng lên: “Có vẻ người đến không muốn nói chuyện… Hết cách rồi, vậy đánh đi!”

Chỉ thấy nam sinh tháo mắt kính xuống, đột nhiên quay đầu.

Hai luồng ánh sáng chói mắt lao tới như rồng bay, lập tức vọt vào đôi mắt của Lãng Dữ.

Cho dù đôi mắt đã bị kín bằng vải đen, nhưng ánh sáng trắng này vẫn có sức ảnh hưởng, cậu cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trẻ nên không rõ ràng, mơ hồ mà vặn vẹo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back